5 năm trước, là yếu đuối, ánh mắt trái tim luôn chỉ hướng về . Bị ức hiếp, khinh thường, đùa bởn cũng thấy khó chịu hay đau khổ.
Bỗng tuyên bố là bạn , ai cũng ghen tỵ ngưỡng mộ . Thế nhưng luôn ở ôm ấp những người phụ nữ khác bên ngoài, đối với họ còn ngọt ngào hơn đối với người tuyên bố là bạn . Cũng ai dám theo đuổi vì là bạn của .
Chỉ câu của lấy tất cả sùng bái dành cho từ còn rất bé:
‘ và mẹ mãi mãi chỉ là người giúp việc, đừng mơ tưởng quá cao xa.’
Mẹ vì cứu người hi sinh tính mạng, cũng oán trách vì biết mẹ tâm muốn làm vậy. Nhưng cho phép ai sĩ nhục mẹ mình, lớn tiếng quát lại:
‘Đúng đấy, tôi tự biết thân phận của mình, cần luôn miệng nhắc nhở. Nhưng tôi cảnh cáo , mẹ tôi vì ai mà chết tự biết. Cả đời này nhà họ Cao các người nợ mẹ tôi ân tình.’
‘Cuối cùng cũng lật bài rồi đấy, tốt lắm! Tôi thích mang tiếng nợ nần, , muốn gì? Tiền hay vị trí phu nhân họ Cao.’
‘Sảng khoái, tôi cần tiền, đưa tiền cho tôi.’
Cầm tờ chi phiếu tay, Dụ Chi thấy lòng trống rỗng, hóa ra đáng giá nhiều tiền như thế, à phải đây là cái giá cho mạng sống mẹ của . bật cười đau đớn, cõi lòng nguội lạnh, thu xếp gì nhiều, chỉ lấy di ảnh của mẹ và chiếc khăn choàng màu trắng mẹ đan cho từ rất lâu. Những thứ còn lại từ quần áo đến vật dụng đều thuộc về Cao gia, muốn động đến. Trời vừa ráng sạng, mọi người cũng chưa thức dậy quét dọn vội ra ngoài, chỉ ôm chiếc khăn bao di ảnh của mẹ lại, đơn lê bước ra khỏi nơi thuộc về mình. Cả bộ đồ người cũng là quà giáng sinh mà người bạn thân của tặng, còn gì với nhà họ Cao. Vì họ trả cho số tiền bồi thường.
5 năm sau, là tự tin và lãnh đạm, mở cửa hàng ly tách. Những kiểu ở đây đều do chính thiết kế, mang cái tên rất riêng ‘Hồ thu’. Những sản phẩm tinh tế mang nhãn hiệu hồ thu, như chính chủ nhân của chúng, người trong vắt như mặt hồ mùa thu nhưng lại tạo ra sức hút mãnh liệt. có những khách quen nhất định thích mua những món hàng ở đây là lễ vật, cũng hợp tác với số công ty để đưa ra vài mẫu thiết kế cho họ.
Cuộc sống bình thường nhưng cảm thấy rất hợp với mình, cho đến ngày gặp lại cùng vị hôn thê bước vào cửa hàng. Sóng gió lại xảy đến.
Hai người xưa gặp lại nhau, lãnh đạm đối diện với khiến lòng khó chịu. ghét cái cách bài xích mình lúc này, thường mỉa mai chỉ mong đáp lại . Nhưng trong mắt , chỉ nhìn thấy hình ảnh phản chiếc của mình cách cứng ngắc. tình cảm, thương mà lạnh lẽo như nước hồ thu.
ngày đêm mong nhớ, vất vã khổ sở nhớ đến . cảm xúc mãnh liệt suốt 5 năm trời lại lần nữa dấy lên khiến trái tim như vỡ ra. mặt dày đến quấy rối , vô sĩ trêu cợt , thậm chí giở thủ đoạn uy hiếp làm tình nhân cho trêu đùa.
Nhưng liệu bé Dụ Chi bây giờ còn ngoan ngoãn cho bắt nạt nữa hay ? Màn hay vẫn còn chờ phía sau.