1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tính Kế xem mắt - Tử Văn (Full +eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      TÍNH KẾ XEM MẮT
      Tính kế xem mắt
      Tác giả: Tử Văn
      Editor: Chuongnhobe
      Nguồn edit: sưu Tầm
      Nguồn eBook: cungquanghang.com


      Giới thiệu:

      TÍNH KẾ XEM MẮT


      Tác giả: Tử Văn


      <<Giới thiệu>>

      Bắt – đường đường là đại tiểu thư của Tống gia thay em mình xem mắt là quá lắm rồi >_<
      Người đàn ông kia còn dám thất hẹn với !
      Trong cơn tức giận, chạy tìm tranh luận.

      Từ trước tới nay, tính tình luôn nóng nảy, ngờ thiếu chút nữa hại chết do bệnh tim tái phát.

      Nhưng phó tổng giám đốc của tổng công ty chẳng những so đo tính toán gì với , mà lại còn tỏ vẻ áy náy giải thích xin lỗi .

      Thậm chí còn hủy bỏ cả cuộc họp quan trọng để dẫn mua đôi giày mới thay cho đôi giày vừa mới bị gãy gót, lại còn cẩn thận phái người lái xe tới đưa về…

      Lần đầu tiên trong đời cảm nhận được quan tâm chăm sóc của người đàn ông, trong lòng khỏi cảm thấy ấm áp dễ chịu.

      Bởi vậy, mặc dù muốn trông nom mọi bề, lại cho phép tục, cũng phá lệ nghe theo lời .

      Việc tỏ tình khiến kìm được vui sướng trong lòng, biểu lộ ra vẻ thiếu nữ thẹn thùng.
      bá đạo hôn càng làm cho trái tim của đập loạn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
      chưa bao giờ nghĩ tới lợi ích của việc xem mắt thay người khác khiến cho tìm được tình đích thực của đời mình như thế, nhưng tại, điều quan trọng là .

      Vì thế nên mới chịu đồng ý để luôn bên cạnh giúp đỡ 24/24h.

      nguyện ý vì mà thay đổi và có những hành động cử chỉ thô lỗ, mà học cách điềm đạm, thay đổi cách ăn mặc, trang điểm sao cho ra dáng của thục nữ.

      cũng ngày càng che chở , hai người dần chìm đắm trong thế giới tình cuồng nhiệt của mình.

      Nhưng trong lúc vô tình, phát ra, tình cảm, hành động và cư xử của thực chất chỉ là mưu…​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 19/3/16
      meomeongungay, Suuney, stella24122 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1:

      phần 1.1

      “A-”

      Mới sáng sớm, bên ngoài đại sảnh xa hoa vọng tới tiếng kêu thảm thiết.

      Tiếng vang rung trời, khiến cho Tống Ninh Ninh sợ tới mức thiếu chút nữa ngã lăn từ giường xuống đất, nhưng rất sau đó nhận ra chủ nhân của thanh này là ai.

      “TMD, lần này tôi nhất định phải giết !”

      híp mắt nhìn về phía chiếc đồng hồ báo thức, thời gian bây giờ là 6 giờ 21 phút.

      Sáng sớm ngày ra, ngủ mà còn ở nơi mà ầm ĩ, lại còn khiến người khác cũng phải được ngủ!

      bừng bừng lửa giận xoay người xuống giường, thuận tay cầm lấy chiếc gậy đánh bóng chày ở mép giường, từ lúc người trai kia được sinh ra đến nay biết bao lần hét toáng lên như gặp phải cháy nhà vậy.

      cầm chiếc gậy, bừng bừng khí thế ra khỏi phòng.

      Tam tiểu thư Tống gia Tống Thanh Thanh cũng vì bị thanh vang trời này khiến cho giật mình mà ló ra khỏi phòng, kết quả vừa đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt nóng giận bừng bừng của chị mình.

      Vừa thấy vẻ mặt chị mình như sắp bước vào trận chiến, Tống Thanh Thanh lập tức vươn tay ra cách tao nhã che trước mặt chị , giọng .

      “Chị , chị bình tĩnh lại chút. có việc gì đâu, việc này cứ để em xử lý tốt là được rồi, chị trở về phòng…”

      “Mày có thể xử lý tốt cái đầu! tránh ra cho tao!” (Chuông: đoạn này vì chị í còn mạnh mẽ và thô tục nên mình để cách xưng hô như thế này nhé!)

      Cánh tay Tống Ninh Ninh khách khí vung lên, liền đẩy em ngã sang bên.

      Tống Thanh Thanh nhìn theo bước nhanh chóng của chị mình, lại để ý thấy bộ dáng vô cùng tức giận đếm mức quên mang giày của , khỏi khẽ thở dài, xem ra, lần này cơn giận của khác gì núi lửa phun trào.

      bất đắc dĩ gạt mái tóc dài lòa xòa sang bên, dáng vẻ thướng tha, Tống Thanh cũng theo phía sau Tống Ninh Ninh tới.

      “Chị hai?”

      Xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, em út Tống Y Y cũng xuất ngay sau đó, híp đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ hỏi.

      cả làm sao vậy? Cứ mỗi sáng sớm đều kêu thê lương như vậy?”

      “Chị cũng lắm.”

      Tống Thanh Thanh mỉn cười, xoa đầu em . em út này là công chúa của Tống gia, chỉ chưa đầy hai mười tuổi, mà tại trông vô cùng xinh đẹp, vẻ đẹp tựa như thiên sứ, vô cùng đáng , tóm lại là thiếu nữ xinh đẹp.

      “Chị nghĩ là cả sáng sớm rời giường hoạt động hồi, có thể nhìn thấy lọa côn trùng nào đó thôi. Em còn muốn ngủ hãy mau trở về giường ngủ thêm giấc nữa , chị cả xử lí rồi.”

      “Chị cả?!”

      Tống Y Y vừa nghe, cơn buồn ngủ liền biến mất, tất cả tinh thần đều trở lại, mở to đôi mắt tròn vo chớp chớp nhìn.

      Lần này lại có trò hay để xem rồi!

      Ở Tống gia, Tống Y Y cảm thấy được chỉ có người chị cả của mình mới có khí chất của “nam tử hán” đích thực, mà trai Tống Tĩnh Ninh kia, căn bản chỉ là kẻ chân yếu tay mềm, ẻo lả.

      Tuy là nghĩ như vậy, nhưng cũng chỉ là nghĩ ở trong lòng chứ đem ra bàn tán.

      Từ sau khi cha mẹ của bọn họ qua đời, theo lẽ thường tình người con trai độc đinh của gia đình là người quyết định các việc, nên có trách nhiệm gánh vác mọi công to việc lớn của Tống gia, nhưng kỳ lại thay cái người trai này trông dáng người cao to, năng lực công tác rất tốt, chỉ là lá gan lại rất , đến như con gián, còn lớn cùng lắm chỉ như con mèo, có cái gì, là sợ, chỉ cần cơn gió thổi lay động nhành cỏ thôi cũng khiến cho mau chóng tìm nơi chốn chạy.

      cả và chị cả Tống Ninh Ninh đúng là hai em sinh đôi, bởi vì năm đó hai người bị sinh non, cho nên thể chất cũng tốt, nhưng có điều cá tính chị cả rất quả quyết, lại vô cùng bất đồng với cả yếu đuối.

      Người cả này ngoại trừ thân thể trông có vẻ cường tráng cộng với khuôn mặt đẹp trai có khả năng lừa được phụ nữ , và khả năng làm việc kiệt xuất ra, chỉ là con người cư xử ngốc nghếch và nhát gan. Mấy năm nay, nếu nhờ có chị cả bên thay chuẩn bị tất cả, có thể sớm sống nổi nữa rồi.

      khỏi hoài nghi, có phải ông trời trêu đùa, đem giới tính hai người bọn họ đảo ngược, để trong nhà bọn họ trình diễn tiết mục gà bay chó sủa mỗi ngày.

      “Em xem…”

      Nhớ nhớ lại, giọng điệu Tống Y Y tự chủ trong lòng dâng lên chút đồng cảm.

      “Lần này đại ca chết chắc rồi.”

      Tống Thanh Thanh nghe xong, khóe miệng chỉ cong lên, mà đáp lại lời em . và em cùng sóng vai nhau nhìn ra ngoài phòng, giờ phút này, chắc chắn bên ngoài cuộc đại chiến thế giới.

      Tống Ninh Ninh là đầu tàu gương mẫu lao ra ngoài cửa lớn, chạy đến phía người đàn ông lớn tướng ngồi núp ở góc sân hai tay bưng mặt, há mồm hét chói tai lại còn ngừng nhảy lên nhảy xuống.

      Mỗi lần nhìn thấy hình ảnh như vậy, đều muốn thừa nhận cái người ẻo lả bị dọa đến sợ hãi kia chính là người trai song sinh ra sau coo10 phút.

      “Tống Tĩnh Ninh, TMD câm miệng lại cho tôi!”

      phẫn nộ quơ chiếc gậy trong tay.

      “Sáng sớm rống lên như quỷ quấy nhiễu người khác ngủ, mà dám kêu thêm tiếng nữa tôi quật què chân !”

      “Ninh Ninh!”

      Tống Tĩnh Ninh nhìn thấy em như nhìn thấy cứu tinh, lập tức liền hoảng sợ hiểu gì, chỉ chỉ vào mặt đất.

      “Nơi đó, nơi đó có…”

      Tống Ninh Ninh trừng mắt nhìn , khí thế nhanh chóng bị người trai vô dụng bức đến tức điên ngút trời.

      tại, đôi tay bưng chính đôi má mình, đứng trong sân nhà mình nhảy lên nhảy xuống như thể đàn bà, nếu để cho người ngoài thấy được, nhất định rất mất mặt cho dù có bị ném sang bên kia Thái Bình Dương chăng nữa cũng rửa được.

      kìm nén cơn giận bước ra mấy bước xa, về phía chỉ, thấy con gián mặt đất.

      “Mẹ nó! Tao còn tưởng cái gì, chỉ là con gián thôi!”

      vừa vừa giơ chân lên dùng lực đạp mạnh xuống cái liền đưa con gián tiễn sang Tây Thiên. (Chuông: chết đó các má! :)) )

      Tống Tĩnh Ninh Thấy thế chừng lớn mắt, ra lời.

      “Lần sau nếu có nhìn thấy nó cứ việc nhấc chân lên giẫm chết nó là được rồi?!”

      tức điên lên, ném ra câu.

      “Đồ vô dụng!”

      Nào biết Tống Tĩnh Ninh đột nhiên hít vào hơi, hai tay bưng mặt, lại hét lên chói tai tiếng kêu thê lương.

      Tống Ninh Ninh đột nhiên bị tiếng hét chói tai của làm cho giật mình nhảu dựng lên, lập tức hung trợn mắt nhìn .

      “Tống Tĩnh Ninh! muốn hù chết tôi hả? tôi nghĩ muốn chết rồi phải ?! Con gián bị tôi giẫm chết rồi, ở chỗ này còn muốn kêu ma gọi quỷ cái gì nữa?!”

      “Ninh, Ninh…”

      Bộ dạng Tống Tĩnh Ninh như sắp ngất sỉu, chỉ chỉ tay.

      “Em, em…. Em giày!”

      Được tai nhắc nhở chút, lúc này Tống Ninh Ninh mới giật mình nhìn ruột nhớt của con gián còn dính lòng bàn chân mình, nhận ra điều này, cũng khiến cho người luôn luôn lớn mật như cũng khỏi có cảm giác ghê tởm.

      “Fuck!”

      Vẻ mặt hung ác ánh mắt quét qua nhìn trai cái.

      “Đều tại cái tên thối tha ẻo lả là làm hại! mới sáng sớm tinh mơ kêu ma rống quỷ, kêu đến nỗi khiến cho đầu óc tôi choáng váng đến mức quên cả giày mà chạy tới.”

      phẫn nộ quay người lại, suy nghĩ rửa lại chân mình, lại nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của em út Tống Y Y nhìn lòng bàn chân .

      cần bày ra cái vẻ mặt này.”

      Tống Ninh Ninh khó chịu lẩm bẩm.

      “Con gián bị chị đây dẫm chết rồi!”

      Nhìn người chị luôn luôn vui buồn lộ ra mặt Tống Thanh Thanh, biểu tình tràn ngập bất đắc dĩ. lên phía trước đón lấy chiếc gậy trong tay của Tống Ninh Ninh, chỉ sợ tức giận quá mức mà dùng cây gậy mà đánh chính trai mình.

      “Chị cả.”

      Tống Thanh Thanh nhàng mở miệng.

      “Dù sao chị cũng là con giá, cho nên chị phải nhớ , mặc kệ lần sau phát sinh chuyện gì, động tác đều phải tao nhã, chậm chút, đàn ông luôn thích những người phụ nữ tao nhã.”

      “Ngáp! Lúc nào chị đây cần quan tâm đến việc đàn ông thích cái gì?!”

      Mở vòi nước được trang bị bên ngoài, Tống Ninh Ninh nhổ ra tiếng.

      “Giả sử như chị đây có là con người tao nhã , bị cái tên trai vô dụng kia dọa cho sợ đến phát bệnh tim, có thể chết thẳng cẳng ở trong hoa viên rồi.”

      Tống Thanh Thanh nhìn lướt qua chân , ngẩng đầu lên vừa đúng lúc thấy trai mình tới, nhàn nhạt :

      nghiêm trọng đến như vậy chứ?!”

      “Tôi cũng hi vọng là có.”

      Tống Ninh Ninh miễn cưỡng đáp lời.

      “A di đà Phật.”

      em út Tống Y Y nhìn đến xác của con dán bị chết, khỏi thầm than....
      Last edited by a moderator: 31/3/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      “Chị cả, chị tàn nhẫn.”

      Tống Ninh Ninh nghe xong, nhịn được trợn mắt nhìn em , hừ tiếng.

      Trừ ra, trong Tống gia có ai là người bình thường. Ông trai như tiểu nương yếu đuối. em lớn mặc dù trông tính tình rất giống như vị tiên tử, nhưng bao giờ biểu lộ cảm giác vui buồn tức giận gì ra bên ngoài mặt. Đến cả em út nữa, hiền lành lương thiện cách thái quá, chỉ vậy… mà bộ dáng bé lúc lớn lên rôi vẫn còn rất giống thiên sứ đáng , ngay cả tâm địa cũng khờ khạo lương thiện như thiên sứ vậy, rất có khả năng khi ra ngoài xã hội lập tức bị bắt cóc mất.

      “Haizzz.... Tại sao trong nhà chúng ta chỉ có chị đây là người bình thường?!!!!!”

      Tống Ninh Ninh buông lời cảm thán bất lực.

      Tống Thanh Thanh bước từ trong nhà ra, tay cầm chiếc khăn lông, nghe thấy lời cảm thán của , vẻ mặt vô cùng bình tĩnh hơn nhàng mở miệng.

      “Chị à, để em nhắc nhở chị câu, bình thường, chỉ có người bình thường mới có thể cảm thấy tất cả những người khác đều bình thường á.”

      Tống Ninh Ninh kinh ngạc nhìn em luôn điềm đạm ít của mình, thế nhưng giờ phút này lại cãi lại lời , tay nhanh chóng tiếp nhận chiếc khăn trong tay em , còn quên dỗi hờn liếc cái.

      Tống Thanh Thanh nhìn chằm chằm chị mình tỏ ra chút gì phật lòng, chỉ là đứng đó tao nhã nhàng buông vai.

      “Ninh Ninh, em dũng cảm!”

      Tống Tĩnh Ninh đến bên cạnh em song sinh của mình, cánh tay to lớn khoác lên vai , tỏ vẻ sùng bái.

      “Buông ra mau!”

      Tống Ninh Ninh chút cảm kích gì đối với những lời khen ngợi hâm mộ của , lập tức hất mạnh tay ra.

      tình lớn xác như vậy rồi, chỉ nhìn thấy con gián thôi, mà có thể sợ đến mức tưởng như trời sập xuống rồi, việc này mà bị đồn ra ngoài, có thể nghe được ? Có thể chờ nhập ngũ theo danh sách được ?”

      “Nhân gia cũng rất muốn a, chỉ là, chỉ là em cũng biết…”

      Tống Tĩnh Ninh cố bày ra vẻ mặt để trấn an.

      “Nhân gia chỉ sợ gián mà thôi!”

      “Nhân gia?!”

      Tống Ninh Ninh hừ lạnh tiếng, nghe thấy tự mình là nhân gia, chỉ muốn lập tức té xỉu.

      “Cái người ‘nhân gia’ này, chỉ sợ gián thôi sao? Còn phải cũng sợ cả chó sủa, mèo kêu, những thế, còn sợ cao, sợ bẩn, sợ trời mưa, sợ sét đánh,…. đến đây thêm chút xem, đời này còn có cái gì mà sợ nữa? Tôi thực TMD hoài nghi biết có phải mẹ chúng ta sinh ra tên quái đản như , chẳng thế mà chút nào gọi là can đảm hết như vậy?”

      “Ninh Ninh!”

      Tống Tĩnh Ninh gần như nịnh nọt gọi tên .

      “Em cần phải như vậy, nhân gia chỉ nhát gan có chút thôi mà…”

      “Tống Tĩnh Ninh! đủ rồi đó!”

      Tống Ninh Ninh gãi đầu bất lực, tự động viên bản thân mình cần thiết phải sửa sang đầu tóc thẳng nếp thành cái tổ chim.

      cần ra cái giọng ghê tởm này với tôi, tất cả da gà của tôi đều xuất hết lên để cúi chào rồi đó! Hừ ~~~ biết nếu cái gia đình này thiếu tôi, các người có thể tiếp tục sống như thế nào đây?!”

      “Đúng a.”

      Tống Tĩnh Ninh làm bộ như muốn đưa cả hai chân hai tay lên mà thán thưởng lời .

      “Em là người vô cùng quan trọng trong nhà chúng ta rồi!”

      Lại đến cha mẹ của bọn họ mất từ sớm, kẻ sinh ra sau là Tống Tĩnh Ninh nhất định nhường hết toàn bộ can đảm cho người em sinh sớm hơn mình 10 phút này, cho nên mới con người già trước tuổi là đây, ràng là người sinh đôi khác trứng với Tống Tĩnh Ninh kia, nhưng lại đồng thời được sinh ra, xét thấy bất luận là vẻ ngoài hay cá tính, tất cả những gì của bọn họ đều hoàn toàn trái ngược nhau.

      Tống Tĩnh Ninh bề ngoài cao lớn, nhưng cá tính lại giống tiểu nương nhát gan, mà Tống Ninh Ninh mặc dù nhìn bề ngoài có thân hình nhắn xinh xắn, nhưng mỗi cử động giơ tay nhấc chân lại có khí thế mười phần, dường như lúc bọn họ sinh ra bị tráo đổi nhầm linh hồn cho nhau vậy.

      Ai biết có cá tính mạnh mẽ như đàn ông Tống Ninh Ninh của ngày hôm nay này , xưa kia có thời vốn là người trầm mặc và và hay thẹn thùng, từ lúc sinh ra, là người duy nhất của Tống gia có khóc vào buổi tối. Bởi vì sinh non, nên khí quản có vấn đề, nên lúc dường như sống ở trong bệnh viện, dần dà, càng trở nên hướng nội và ít hơn.

      cố tình muốn nhiều rồi, mà lại có người trai thường hay “tụng kinh”, em vô cùng xinh đẹp, và em út đáng tựa như thiên sứ, bốn người bọn họ hợp lại thành người nhà mà tính ra, nghiễm nhiên trở thành người có hình dáng bắt mắt nhất cũng là có nhiều lời nhất, lúc đó, thẳm sâu trong lòng , gào thét lên những tiếng kích động tự nhủ được tự ti.

      Có điều, cũng may mắn vì là người được mẹ nuông chiều và thương nhất. Tất cả chị em trong nhà, Tống Ninh Ninh là người lệ thuộc vào mẹ nhất lại cũng là người có tình cảm với mẹ tốt nhất nhất.

      Nhìn người trai ở trước mắt, Tống Ninh Ninh dường như muốn quên hình ảnh của bản thân mình ngày đó.

      thầm nghĩ mình làm sao cóthể tự tin cho được, bởi tự biết , thông minh như trai mình, cũng xinh đẹp như em lớn, mà cũng chẳng đáng như em út, thể làm gì khác hơn là cần phải khiêm tốn chút.

      Khi cha mẹ qua đời, chỉ là học trung học trong đêm mất người thân khiến mờ mịt luống cuống, thậm chí còn nghĩ muốn chết theo, nhưng lại ngờ tới được người trai ưu tú của mình Tống Tĩnh Ninh chỉ trong đêm đầu như bị hỏng rồi.

      Nhìn trai mình khóc giống như đứa trẻ, như bị tát cho cái mà tỉnh lại, trong đêm như trưởng thành hơn.

      Nếu như mỗi người đời đều có sứ mệnh riêng của mình, đến lúc này, mới ràng rằng, được ông trời giao cho sứ mệnh – trông coi Tống gia.

      Năm ấy bọn còn chuẩn bị thi lên cấp ba, em lớn chuẩn bị thi lên cấp hai, còn em út học tiểu học, nhìn người trai khóc lóc yếu đuối, thầm nghĩ chính bản thân mình thể cũng bi quan như thế được, bởi vì nếu như ngay cả cũng suy sụp, cái gia đình mà người mẹ quý của bọn bị phá hủy.

      Kể từ đêm hôm đó, Tống Ninh Ninh liền trở nên mạnh mẽ hơn, thay thế vị trí đáng ra là của trai mình, trở thành người đứng đầu và dẫn dắt Tống gia, chăm sóc người trai nhát gan và hai em hiểu chuyện gì của mình.

      Thoáng qua cái, nhiều năm trôi qua như vậy rồi, sớm còn là hay thẹn thùng, là trụ cột dẫn dắt em trong nhà. Tất cả những công to việc lớn trong ngoài Tống gia đều do tay quyết định.

      Những năm gần đây, luôn luôn tự an ủi bản thân, mặc dù cha mẹ bọn đều mất cả, nhưng mà bốn em trong nhà phải lo lắng gì đến chuyện tiền nong gì cả.

      Bọn người cha giàu có, sau khi qua đời để lại cho bọn công ty được xây dựng hưng thịnh, mặc dù người trai tính tình nhát gan, nhưng lại có hiểu biết nhất định vê thiết kế marketing, bởi vậy, bên học trung học, bên lại đến công ty học hỏi về mặt quản lí.

      Người trai học rất chăm chỉ, sợ mệt, cho nên chỉ sau khi học xong đại học, rất nhanh có thể tiếp nhận công ty, chỉ thời gian ngắn sau, có thể đem toàn bộ trọng trách lớn trong công ty tiếp quản tay mình, công việc kinh doanh lại ngày càng được mở rộng.

      đến như đây, tại có thể an toàn tiếp nhận chức vụ quản lí cao cấp trong công ty, nhắc đến nghe dọa người, nhưng kỳ chỉ là chức vụ cao mà nhàn hạ, chung là chức vị béo bở. cái chức danh này, chính là do trai kiên trì giữ lại cho , bởi vì đại thiếu gia nhát gan, mọi việc làm đều cần phải có ở bên mới có thể giải quyết tốt đẹp được.

      Vì đảm bảo nhiệm vụ công việc này, Tống Ninh Ninh đành phải tự mình rèn luyện thân thể, việc học lấy làm chủ đạo, nhưng ngay từ khi bắt đầu có phần tình nguyện, nhưng càng học về sau, lại càng cảm thấy hứng thú, bởi phát ra việc này những có thể bảo vệ được người nhà của chính mình, mà còn có thể khiến cho những đứa trẻ chuyên môn trêu chọc lúc giảm bớt số lần quấy nhiễu đến đáng kể, hơn nữa, cũng có thể giúp cho thân thể trở nên khỏe mạnh.

      cần tất cả đều đứng chỗ này, mau mau chuẩn bị, sắp đến giờ làm rồi!”

      Ánh mắt trở sắc bén đảo qua trai và em của mình.

      “Các người mà đến muộn chút khiến cho tôi cảm thấy căng thẳng, có biết hay ?!”

      Kẻ nhát gan Tống Tĩnh Ninh có câu lệ nào đáp lại, lập tức trở về phòng thay quần áo.

      Tống Thanh Thanh còn lại điều chỉnh lại thẳng vai, hất mái tóc dài quyến rũ, chợt xoay người rời .

      Chỉ còn lại em út Tống Y Y vẫn đứng giam chân tại chỗ, miệng lẩm bẩm, chính là làm lễ cầu siêu cho con gián vừa mới bị chị mình dẫm chết.

      “Y – Y - ”

      Tống Ninh Ninh kéo dài ngữ điệu, giọng hàm chứa ý cảnh cáo.

      “Chị cả.”

      Giọng Tống Y Y nhàng dịu dàng.

      “Sáng nay em phải lên lớp hai tiết đầu.”

      Nhìn em bộ dáng vô tội, Tống Ninh Ninh có cách nào với em này. Đành phải phất tay với rồi rời .

      bỏ lại em còn đứng đo, nhanh chóng trở lại phòng mình, mở tủ lấy quần áo ra thay.

      Lúc xuống dưới nhà, ánh mắt vốn khiếm nhã bỗng thay đổi nhìn lên bức tranh.

      Bức tranh vẽ khung cảnh trời màu lam biêng biếc, còn có ngôi giáo đường màu trắng…. đây là bức tranh được trai Tống Tĩnh Ninh mang về từ quốc sau khi cha mẹ qua đời. Nhìn qua rất thích nó, vì thế tranh hai lời mang về cho .

      Màu sắc nhàng khoan khoái, cảnh sắc lại rất sống động, bức tranh này kỳ lạ có thể khiến cho nhìn vào dù nóng giận tới đâu cũng có thể bình tĩnh trở lại, từng rất cố gắng muốn tìm ra địa điểm bên trong bức tranh, nhưng lại có kết quả gì, cuối cùng đành phải buông tha, tự an ủi bản thân rằng đây có lẽ là Thiên đường xinh đẹp mà người họa sĩ tưởng tượng ra.

      dừng bước, vươn tay lên khẽ vuốt lên vầng hào quang lóe lên mặt biển ở trong bức tranh, khẽ mỉm cười, xoay người bước xuống lầu.



      Hết chương 1 ^_^ !
      Last edited: 1/4/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2:

      Editor: Chuongnhobe

      phần 2.1

      Xe vừa dừng lại, Tống Ninh Ninh lập tức bước ra từ ghế phụ lái xe, ánh mắt nhanh chóng quét qua lượt bốn xung quanh, xác định tất cả đều bình thường, mới mở cửa xe cho Tống Tĩnh Ninh, thuận tay cầm lấy chiếc cặp công văn của .

      Tống Tĩnh Ninh nhìn liếc cái, bước bước ra khỏi xe, những năm gần đây, mặc dù nhìn thấy bộ dạng khẩn trương của em mình như vậy cảm thấy rất kì quái, nhưng tất cả những thói quen đó chỉ là hình thức mà thôi.

      Ở nhà, tất cả mọi việc đều nghe theo sắp xếp của em song sinh này, khi ra bên ngoài, an toàn của là do phụ trách. Tuy rằng luôn nghĩ việc em mình luôn luôn chỉ có chuyện bé xé ra to, nhưng vì có thể hưởng thụ yên tĩnh bên tai, nên vẫn cực kỳ thức thời, phối hợp với ra điều gì cả.

      Chỉ là có đôi khi, nhìn đến phong cách ăn mặc của em này mặc áo sơ mi rộng thùng thình, dưới mặc quần rộng thoải mái thuận tiện, kết hợp với mái tóc ngắn thần nghĩ giống hệt như đứa con trai còn chưa đến thời kỳ dậy , liền thở dài ở trong lòng, hoài nghi quyết định lúc trước của mình có phải sai rồi ?!

      Khi đó, em vốn nhút nhát của dần dần như biến thành nam nhân bà (Chuông: mình thấy để như thế hay hơn, nên mình để như thế ^^), mà khi trưởng thành rồi tính tình cũng vô cùng mạnh mẽ hệt như đàn ông cũng dám gì với , chừng cứ như vậy có khi cả đời cũng gả được.

      Trời ạ! thực sợ rằng cha mẹ có thể nửa đêm đội mồ mả sống dậy mà tính sổ với mất!

      Nghĩ đến đây, trong lòng khỏi có chút buồn rầu mà vò vò đầu mình.

      “Tổng giám đốc thoải mái chỗ nào sao?

      Chú ý đến động tác của , Tống Ninh Ninh quan tâm hỏi.

      có.”

      Tống Tĩnh Ninh bất lực bày ra nụ cười tươi tắn, thuận tiện để gạt bỏ suy nghĩ tại của mình ra khỏi đầu.

      “Có thể là do sáng nay bị con gián dọa cho bây giờ vẫn còn sợ.”

      Tống Ninh Ninh nghe vậy, nhịn được nhìn lên trời trừng mắt tức giận .

      “Bị dọa sợ? Vậy tổng giám đốc có muốn đến nơi nào cho bớt sợ ?”

      “Được a.”

      thuận miệng lên tiếng, cảm thấy rất hứng thú với đề tài này.

      “Em có biết nơi nào tốt có thể giới thiệu chút ?”

      lập tức nhìn bằng ánh mắt hung dữ.

      Tống Tĩnh Ninh im lặng thêm gì nữa, bắt đầu huýt sáo, thầm nghĩ may là tại bọn họ đứng ở trước cửa công ty, nếu chắc chắn em này xuống tay với chút lưu tình.

      nhanh vượt lên trước, ngay lúc đứng ở trước cửa văn phòng chuẩn bị bước vào trong, nghe thấy cách đó xa có tiếng xôn xao truyền đến.

      Hai em bọn họ rất ăn ý với nhau trong việc này, đồng thời quay người lại nhìn về phía phát ra thanh.

      Chỉ thấy từ đằng xa có người chạy tới, tay cầm chiếc cặp công văn, sau lưng lại có hai người đàn ông mặc tây trang màu đen vội vàng chạy đuổi theo.

      “Đừng chạy!”

      trong hai người đàn ông phía sau cất tiếng hô lớn.

      “Người phía trước, mau chặn lại!”

      “Cướp giật.”

      Tống Ninh Ninh vừa nghe thấy, nồng độ adrenalin trong cơ thể lập tức tăng mạnh.

      “Dám cướp giật đồ ở trước mặt ta, ngươi coi ta là người chết rồi sao?”

      Tống Tĩnh Ninh nghe được câu này, da đầu tê rần, biết chắc chắn rằng em mình muốn xen vào chuyện này, theo bản năng vương tay phải ra bắt lấy , nhưng lại bị chậm mất bước, việc nhân đức sớm xem vào muốn nhường ai, như đầu tàu gương mẫu, liền xông ra.

      “Ninh Ninh!”

      bất đắc dĩ gọi tiếng, lại quay đầu kêu bảo vệ ở dưới lầu của công ty tiếng.

      thèm suy nghĩ gì chạy như vậy, quên mất rằng mình thở hổn hển, ngộ ngỡ có chuyện bất trắc gì xảy ra, làm sao có thể ăn được với cha mẹ ở dưới suối vàng?

      Chỉ lo ra tay nghĩa hiệp, Tống Ninh Ninh hoàn toàn để ý tới trai chạy ở phía sau kêu to, xông lên phía trước, hung hăng vung quả đấm lên, chạy về phía tên cướp dùng sức đấm vào .

      ngờ rằng nửa đường chạy trốn lại xuất vị Trình Giảo Kim, tên cướp né tránh kịp, bị hung hăng đập xuống quyền, ôm bụng rên rỉ kêu.

      Tiếp theo, Tống Ninh Ninh tiếp tục nhấc chân lên đá mạnh vào mặt cái, động tác rất liền mạch lưu loát đá thêm mấy cái liền khiến cho tên trộm kịp phản ứng, quỳ rạp xuống đất.

      Sau đó hai người đàn ông lực lưỡng cũng chạy tới nơi, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nhìn xinh trợn mắt há mồm. nghĩ tới có thể có thân thủ lợi hại như vậy, lá gan cũng lớn như thế…

      “Đứng trơ mắt ở đó làm gì?”

      Chân dẫm đạp lên người tên cướp, nhìn bọn như ra lệnh.

      “Còn mau đến áp giải ! Nếu cứ như thế để chạy mất phải công sức tôi từ nãy tới giờ là công cốc sao?”

      “Vâng…. Cám ơn .”

      trong hai người đàn ông thức thời nhanh chóng tiến lên phía trước áp giữ lấy tên trộm, giọng cám ơn .

      cần cảm ơn, chỉ là việc thôi.”

      phất phất tay, hào phóng . Giúp đỡ người khác là việc vui vẻ, huống chi, hôm nay cũng chỉ là thuận tiện vung tay cái.

      sửa sang lại trang phục bản thân, lộ ra nụ cười đắc ý, xoay người liền thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của trai mình đứng ở cách đó xa.

      nhìn tôi làm gì?”

      hỏi cách khó hiểu.

      “Ninh Ninh à.”

      Tống Tĩnh Ninh nhàng .

      “Em có biết tình huống vừa rồi rất nguy hiểm ?!”

      “Đối với tất nhiên là nguy hiểm rồi.”

      đùa cợt cãi lại.

      “Nhưng đối với tôi…. Chuyện mà thôi!”

      “Ninh Ninh à.”

      Tống Tĩnh Ninh tiếp tục khuyên bảo .

      “Em như vậy là được, đừng quên lúc đó em còn thở dốc, thể đột nhiên làm loại vận động quá kịch liệt được. mới vừa nhìn thấy em như vậy, khiến não như muốn nhảy ra ngoài, nếu như em may thở ra hơi…”

      “Ngừng! đừng cho là thân thể tôi cũng giống với đống đồng nát sắt vụn như .”

      Nghe thấy câu đó của , Tống Tĩnh Ninh biết là mình chỉ có thể im lặng mà thôi.

      “Nhanh thôi, muộn rồi.”

      Tống Ninh Ninh khách khí đẩy bả vai .

      “Đừng có mà tiếp tục nải nhải như đàn bà như thế nữa, dù sao tại tôi vô cùng tốt, còn giúp người ta tóm được tên cướp, cho nên hãy mặc kệ những người đó, cần lo lắng nuốt tất cả những lời đó vào trong bụng . Mau đ thôi! là phiền toái!”

      Tống Tĩnh Ninh có phiền muộn gì, cúi đầu nhìn em bằng ánh mắt kiên nhẫn, lại ngoái đầu nhìn theo hướng của tên cướp.

      Sau đó, ánh mắt tò mò nhìn theo hướng hai người đàn ông mặc âu phục đen khi nãy, chỉ thấy bọn họ chậm rãi đến phía ông già…

      Ánh mắt Tống Tĩnh Ninh híp lại nhìn, người này…. nhìn thấy cực kỳ quen mắt…

      thu tầm mắt lại, chìm vào trong suy tư, cuối cùng trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ – xem ra lần này Ninh Ninh quan tâm đến việc giúp đỡ nhân vật phong vân rồi.

      Nếu nhớ lầm, người đó chính là tổng giám đốc Hoàn Vũ Sinh Kỹ, nhiều năm trước từng gặp qua vị trưởng bối này lần.

      Tên cướp này đúng là có mắt như mù, lại dám cướp đồ của tổng giám đốc Hoàn Vũ gì đó, kết cục của đến tám phần là dễ chịu rồi.

      “Tổng giám đốc.”

      Thang máy tới lúc, Tống Ninh Ninh chờ trai mình tiến vào mà thấy động người liền kiên nhẫn lên tiếng hỏi.

      “Xin hỏi bây giờ là lúc nào rồi mà còn đứng ngây ra đó làm gì? bị trễ giờ làm quá rồi đó!”

      Tống Tĩnh Ninh lấy lại tinh thần vội vàng thu hồi tầm mắt của chính mình, bước vào thang máy, rất nhanh để chuyện này cứ thế vào miền dĩ vãng.

      “Chị!”

      Vừa thấy Tống Ninh Ninh từ bên ngoài vào, Tống Y Y lập tức nước mắt lưng tròng xà vào trong ngực .

      Theo bản năng Tống Ninh Ninh vứt tập văn kiện cầm tay xuống đất, nhanh nhẹn ôm lấy em .

      “Có chuyện gì mà em lại khóc thành như vậy?”

      Nhìn đến em rơi nước mắt, hỏa khí trong lòng đột nhiên dâng lên.

      “Ai bắt nạt em? cho chị nghe nào.”

      tuyệt đối cho phép bất cứ ai bắt nạt người nhà của mình.

      “Chị, trước tiên chị nên hỏi mọi chuyện, rồi mới nóng giận cũng chưa muộn.”

      Tống Thanh Thanh đứng ở bên cạnh nhàn nhạt mở miệng .

      “Em ấy khóc ra thành bộ dạng như thế rồi!”

      Tống Ninh Ninh cho là đúng liếc nhìn em lớn của mình, rồi tiếp tục quay lại an ủi em út.

      “Y Y, em đừng có chỉ khóc như thế, mau cho chị biết có chuyện gfi xảy ra? Em yên tâm, cho dù là trời sập có chị đây đứng ra thay em gánh vác!”

      “Là cả.”

      Tống Y Y khóc nức nở chỉ về phía Tống Tĩnh Ninh.

      cả?”

      Tống Ninh Ninh sửng sốt phen. người đàn ông nhu nhược như đàn bà có thể bắt nạt em của mình? Tầm mắt của lập tức hướng về phía người đàn ông ngồi ghế sofa, lúc đó người đàn ông chợt cảm thấy chột dạ mà tránh ánh mắt của . khó hiểu cất tiếng hỏi.

      “Có chuyện gì thế?”

      , cả tự nhiên muốn em…. Muốn em kết hôn…”

      Tống Y Y khóc thút thít .

      “Kết hôn?”

      Ngữ điệu của Tống Ninh Ninh nhịn được cất cao lên vài bậc.

      phải là kết hôn.”

      Tống Tĩnh Ninh vội vàng thanh minh cho bản thân mình.

      “Là xem mắt! Chỉ là xem mắt mà thôi!”

      xem mắt với kết hông phải giống nhau sao?”

      Tống Y Y khóc càng thêm thảm hại hơn.

      giống.”

      Vẻ mặt Tống Tĩnh Ninh bất an nhìn về phía Tống Ninh Ninh nghiêm mặt nhìn .

      “Làm sao có thể giống nhau được…”

      “Tống Tĩnh Ninh!”

      Ánh mắt Tống Ninh Ninh sắc bén nhìn về phía trai mình.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2 (tiếp)

      Phần 2.2

      Ánh mắt Tống Ninh Ninh sắc bén nhìn về phía trai mình.

      “Em ấy còn chưa đến hai mươi tuổi, cũng còn chưa có học xong tự nhiên bắt em ấy kết hôn, đầu óc có phải bình thường đấy?”

      Tống Tĩnh Ninh rụt cổ lại, dám nhìn về phía em lớn mắng chửi mình.

      “TMD! ngẩng mặt lên nhìn tôi ngay!”

      Tống Ninh Ninh vọt tới trước mặt trai mình, từ cao nhìn chằm chằm.

      “Tốt nhất là nên giải thích ràng cho tôi, bằng cứ chờ xem!”

      …”

      ấp a ấp úng ra lời.

      !”

      “Người ta cũng chỉ là nghĩ cho Y Y thôi.”

      “Suy nghĩ cho Y Y?!”

      Vẻ mặt Tống Ninh Ninh như là nghe được chuyện vớ vẩn nào đó.

      “Đầu óc bị chập mạch rồi à?! Y Y còn học, muốn nó cái gì xem mắt?! huống chi nó đáng như thế, tại lo cái gì mà về sau ai muốn nó, có phải là quá sớm hay ?”

      Tống Tĩnh Ninh vội vàng .

      đương nhiên biết số người mến Y Y lên đến độ mấy chục cái xe tải hết, cũng lo về sau nó gả được, chỉ là… cho em biết…, gia thế của đối phương vô cùng hiển hách, nhất định là lựa chọn số .”

      Tống Ninh Ninh vươn tay, khách khí túm lấy cổ áo của trai mình, vung lên quả đấm.

      “Tôi quan tâm làm gì cái gia thế của ! Tóm lại Y Y còn chưa đủ hai mươi tuổi, lại vẫn là vị thành niên, tại nó còn khóc đến nửa sống nửa chết rồi kia kìa cũng muốn gả , có phải vẫn còn nghe thấy gì?”

      nghe được mà, nhưng việc muốn gả với việc xem mắt kia cũng có quan hệ gì mà?!”

      Vẻ mặt Tống Tĩnh Ninh hoảng sợ, lại có kiên trì khó gặp tiếp tục .

      “Quả điều kiện của đối phương rất được, hơn nữa gần đây người ta…”

      Đột nhiên giọng nghẹn ngào.

      Nhìn đến bộ dạng của trai mình, bỗng nhiên Tống Ninh Ninh trở nên sửng sốt, lập tức buông tay ra.

      “Làm sao vậy?”

      Mặc dù luôn có bộ dáng hung dữ, nhưng thực tế tâm địa đều mềm mỏng hơn bất cứ người nào, mặc dù túm cổ áo cũng có sử dụng quá nhiều lực, cho nên thể lý giải được tại sao giờ phút này đôi mắt trai mình lã chã trực khóc.

      “Em làm đau sao?”

      hoài nghi hỏi .

      phải.”

      Tống Tĩnh Ninh hít hít cái, bộ dáng khác gì vợ uất ức, lắc lắc đầu.

      Nhìn bộ dáng của trai mình, Tống Ninh Ninh nhíu mày.

      “Tống Tĩnh Ninh, tôi chán ghét bộ dáng yếu đuối muốn khóc của lúc này. Có điều gì mau ra, cho phép được rơi nước mắt! Cũng phải là trời sập xuống!”

      vỗ vỗ ngực mình.

      “Được rồi, chò dù trời có sập xuống có tôi ở đây, cho nên lập tức điều chỉnh lại 180 độ cho tôi, có chuyện gì cứ ra.”

      “Ninh Ninh…. Có em là tốt!”

      Loại biểu cảm này khiến cho người khác cả gai ốc, Tống Ninh Ninh tức giận lườm .

      “Tôi đương nhiên là tốt! , rốt cục là có chuyện gì?”

      “Lần này em giúp được gì rồi.”

      Nghe câu đó, cho là đúng.

      “Tôi tin là có việc gì tôi thể giúp được! ! Rốt cục là có chuyện gì?”

      “Em lại đánh cho mà xem.”

      Tống Tĩnh Ninh kéo tay Tống Ninh Ninh, đôi mắt áy náy nhìn .

      “Tất cả cũng chỉ là do . Bởi vì cẩn thận thất bại trong vụ đầu tư bất động sản ở Mỹ, khiến cho nguồn tài chính của công ty bị thâm hụt, tại nhu cầu cấp bách cần khoản tiền quay vòng, nếu , công ty của cha bị phá sản…”

      Tống Ninh Ninh nghe xong, đôi mắt khó tin nhìn .

      “Tên ẻo lả kia! cái gì?!”

      Tống Tĩnh Ninh bịt lỗ tai của mình, sợ hãi kêu lên.

      “Thực xin lỗi, vì vấn đề này, nên mới bảo Y Y xem mắt.”

      Nhìn bộ dạng tự trách của trai mìn, trong lòng Tống Ninh Ninh vô cùng kinh ngạc.

      “Tống Tĩnh Ninh!”

      kéo kéo tay bịt ở bên tai xuống, nổi giận .

      “Rốt cục là làm cái quái quỷ gì vậy?”

      “Thực xin lỗi!”

      nhìn về phía em , ánh mắt ngập tràn tia hối lỗi.

      tại trong giới tài chính ở bên Mỹ xuất nhân vật cực kỳ có ảnh hưởng, lớn mạnh đủ để có thể hô phong hoán vũ, nhưng ông ta lại vì chuyện đứa cháu trai muốn kết hôn mà vô cùng buồn bã, vừa vặn, biết có ba em , liền ra điều kiện, nếu Y Y nguyện ý chịu gặp mặt con trai , thậm chí có thể thuận lợi tiến thêm bước kết hôn với con trai , như vậy công ty của nhà chúng ta có thể bình an vô vượt qua thời kỳ khó khăn này.”

      Tống Ninh Ninh thể tin được khi nghe được những lời này, quả thể tin được trai mình có thể ra điều hợp tình hợp lý đến như vậy.

      Tống Tĩnh Ninh nhìn em lớn của mình bằng ánh mắt cầu xin, khoanh tay trước ngực .

      ra , hôm nay có thể thẳng thắn ra được điều này, còn phải cảm ơn em.”

      “Cảm ơn cái gì?”

      lạnh lùng nhìn chằm chằm.

      “Mấy ngày trước….”

      thận trọng nhắc nhở.

      “Em có nhớ mình bắt được tên cướp ở đường hay ?”

      Tống Ninh Ninh hết sức khống chế tâm trạng mình, lạnh lùng hừ tiếng thay cho câu trả lời.

      ra là người mà bị tên trộm đó cướp đồ chính là tổng giám đốc của tập đoàn Hoàn Vũ Sinh Kỹ, bởi vì được em dũng cứu giúp, mới có thể bảo toàn được phần tài liệu quan trọng kia. Tổng giám đốc rất cảm tạ chúng ta, cho nên trước khi bay sang Nhật Bản để họp hội nghị đích thân gọi điện đến để lời cảm ơn. Bọn trò chuyện lúc, ông ta lại nhắc đến chuyện cháu trai của mình, trùng hợp đúng lúc công ty nhà chúng ta khó khăn trong vấn đề tài chính, cho nên liền thuận nước đẩy thuyền…. Ninh Ninh, nghe người ta giải thích như vậy em hiểu rồi đúng ?”

      “Tôi hiểu cái đầu ! đúng là kẻ thối nát ẻo lả, chính mình gây ra tai họa lại có khả năng gánh vác hậu quả!”

      Cuối cùng Tống Ninh Ninh có sức lực tức giận nữa, lớn tiếng gầm bên tai .

      đúng là kẻ hạ lưu, dám bán đứng em mình!”

      “Hạ lưu.”

      Tống Tĩnh Ninh thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của chính mình, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ bất an nồng đậm.

      “Ninh Ninh, em như vậy…. nghe có vẻ rất nghiêm trọng ư?”

      “Chính gây ra tai họa, bây giờ tự mình mà gánh vác.”

      Tay khách khí, chọc chọc vào trong ngực .

      cho phép kéo Y Y vào chuyện này. Rốt cuộc có còn là con người hay ?”

      “Ninh Ninh, người ta cảm thấy xấu hổ gì cả.”

      Giọng Tống Tĩnh Ninh nghẹn ngào, tranh luận cùng em lượng ngày càng dần.

      “Nhưng mà em mắng chửi người ta như vậy, người ta nghe xong lại cảm thấy khổ sở.”

      “Khổ sở cái đầu !”

      Đến lúc nào rồi mà vẫn còn có tâm tình đùa giỡn ?! Nếu phải trông thấy bộ dạng cực kỳ phiền não của , rất muốn đánh .

      “Ninh Ninh, em thử nghĩ theo khía cạnh khác xem.”

      Tống Tĩnh Ninh vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục thuyết phục em lớn.

      “Tuy rằng bây giờ có hơi sớm, nhưng suy cho cùng sớm muộn gì Y Y cũng đều cần phải lập gia đình. Em xem Y Y nhà chúng ta vừa đáng vừa khôn ngoan như thế, bây giờ xem mắt người ta thôi, người ta mà nhìn thấy em ấy rất ưng thuận, như vậy khi em ấy được gả nhất định trở thành thiếu phu nhân, cả đời luôn hưởng vinh hoa phú quý lại còn được người ta thương nữa.”

      “Tống Tĩnh Ninh, bị điếc rồi à?”

      Tống Ninh Ninh nhịn được hét thẳng vào lỗ tai trai mình, muốn cho nghe cho ràng hơn chút.

      “Bất luận là như thế nào, tôi cho phép kêu Y Y xem mắt, nó còn học đại học, tại, việc học là quan trọng nhất.”

      phải là muốn ép nó, mà là vì…”

      Bởi vì bị nhéo tai, nên gương mặt tuấn tú của Tống Tĩnh Ninh trở nên méo mó trông rất đau khổ, ánh mắt thương cảm lại nhìn đến Tống Thanh Thanh – người nãy giờ ngồi xem trò vui.

      “Thanh Thanh, ấy muốn .”

      “Tại sao tôi phát thời điểm lấy tiền đầu tư? Bây giờ lại còn gây ra hậu quả như thế này.”

      nén giận nhìn trai mình ngập tràn bi thương, Tống Thanh Thanh vẫn hời hợt như cũ, chậm rãi cầm cốc cà phê, nhấp ngụm rồi mới thong thả mở miệng.

      “Em lập trường của mình rồi, gần đây, công việc của em rất bận, có thời gian xem mắt, việc duy nhất em có thể làm là tận tâm tận lực thay kiếm tiền trả nợ, dù sao cửa hàng áo cưới của em còn có thể kiềm tiền được. Chẳng qua, theo như lời , với số tiền lớn như vậy nằm trong khả năng gánh vác của em.”

      mở to đôi mắt phượng xinh đẹp, cười .

      “Em thấy, nếu như em bán cửa hàng của em cũng chưa thể cải thiện được gì, cho nên em còn suy nghĩ…. cả, cũng đừng nên đem chuyện của tính toán người em – bất quá nếu căn cứ vào tình cảm em nhiều năm nay…”

      nhếch vai lên, câu coi như kết luận.

      “Nếu công ty của cha mẹ chúng ta bị phá sản, cũng phải mọi người phải ăn khí mà sống, ít nhất bán công ty cũng có thể đủ tiền cho mọi người sống cuộc sống ấm no.”

      Tống Tĩnh Ninh giương khóe miệng lên thành nụ cười khổ, đây chính là Tống Thanh Thanh em chỉ biết lo cho bản thân mình của .

      “Ninh Ninh, em cũng nghe thấy rồi đấy, Thanh Thanh , ấy muốn .”

      ấy muốn, liền bắt Y Y sao?”

      Cơn tức giận của Tống Ninh Ninh cũng vì lời giải thích của mà thuyên giảm.

      “Hồng nên lựa hồng chín mềm, đúng là biết xấu hổ!”

      “Thế làm thế nào bây giờ? Công ty đó là tâm huyết cả đời của cha mẹ chúng ta.”

      Tống Tĩnh Ninh nghẹn ngào, gần như là sắp khóc đến nơi được.

      “Nếu như nó mà bị hủy hoại trong tay , cho dù có nhảy xuống biển cũng thể rửa hết tội được.”

      “Mẹ nó chứ!”

      Nghe thấy trai mình nghẹn ngào nghĩ quẩn muốn tìm cái chết, Tống Ninh Ninh dùng lực đẩy bả vai .

      “Bớt nhảm muốn chết với tôi !”

      “Nếu làm thế nào bây giờ?”

      Gương mặt khổ sở.

      “Y Y còn quá thể , Thanh Thanh muốn …”

      “Tôi được chưa?”

      Tống Ninh Ninh rống lên tiếng lớn.

      “Em?”

      Nghe thấy lời của , thiếu chút nữa Tống Tĩnh Ninh ngã từ ghế xuống.

      Nhìn vẻ mặt trai mình, hai mắt Tống Ninh Ninh nheo lại cách đầy nguy hiểm.

      như thế là có ý tứ gì? Tôi được sao?”

      Tống Tĩnh Ninh câm lặng nhìn .

      bên, Tống Thanh Thanh vuốt mái tóc dài của mình, cũng yên lặng đưa ra bất cứ lời bình luận nào.

      Tống Y Y nghe xong sửng sốt, quên mất việc phải khóc.

      Hai tay Tống Ninh Ninh ôm lấy ngực mình, liếc qua nhìn lượt biểu tình của tất cả trai và các em mình, rồi lại hít hơi sâu. Kiềm chế cơn tức giận bùng phát của bản thân mình, mở miệng.

      “Giải thích chút cho tôi xem biểu tình tại của các người là thế nào?”

      Ngón tay chỉ qua lượt tất cả những người trong phòng cuối cùng dừng lại người của Tống Tĩnh Ninh.

      “Nhất là – kẻ khởi xướng, giải thích ràng, cho dù có bị lên cơn bệnh tim tôi cũng nhất định để yên đâu!”

      …”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :