1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tín Đồ Shopping Có Baby

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Giới thiệu
      Nội dung:

      Cuộc sống của Becky chưa bao giờ rực rỡ đến thế. Làm việc tại cửa hàng thời trang mới nhất London, The Look, tìm được căn nhà đẹp như mơ cùng chồng đẹp trai Luke (mong ước bí mật của nàng là Căn phòng chứa giày) … Hơn hết thảy, nàng còn có mang!!! Becky thể nào sung sướng hơn được nữa − đặc biệt khi nàng phát ra shopping là phương thuốc hiệu nghiệm chữa những cơn buồn nôn buổi sáng. Mọi thứ phải hoàn hảo để chào đón baby của nàng: từ phòng trẻ xịn đến xe nôi cool, và nhất là phải có bác sĩ sản nổi tiếng, chuyên chăm sóc các bà-bầu-siêu-sao!

      Nhưng bác sĩ sản siêu nổi tiếng ấy hóa ra lại là nàng người cũ thông minh, quyến rũ của Luke. Và thế giới hoàn hảo của Becky bắt đầu sụp đổ.

      Becky shopping cho hai người … nhưng liệu có phải có đến ba người trong cuộc hôn nhân của nàng???

      Tác giả:

      Sophie Kinsella là nữ nhà văn người , tên là Madeleine Wickham, sinh ra tại London. Sophie Kinsella từng là phóng viên tài chính như Rebecca Bloonwood. từng viết khá nhiều tiểu thuyết dưới tên của mình, tuy nhiên, phải đến khi loạt truyện về “Tín đồ Shopping” được xuất bản, tên tuổi của Sophie Kinsella mới lọt vào danh sách các tác giả có sách bán chạy hàng đầu thế giới.

      Series này gồm các cuốn: Tự thú của tín đồ shopping (2000), Tín đồ shopping oanh tạc Manhattan (2001), Tín đồ shopping lấy chồng (2002), Tín đồ Shopping và chị (2004) và Tín đồ shopping có baby (2007). Bộ phim đầu tiên dựa series “Tín đồ shopping” ra mắt vào năm 2009.

      Dành tặng Oscar



      Lời cảm ơn
      Tôi xin được gửi lời cảm ơn đến Linda Evans, Laura Sherlock và hằng hà sa số những con người tuyệt vời khác ở Transworld - quá nhiều người đến mức thể liệt kê hết tên ở đây, nhưng tôi thực lòng cảm thấy mình nợ tất cả bọn họ.

      Tôi muốn cảm ơn agent Araminta Whitley của tôi, tôi thể làm việc hiệu quả được. Tôi cũng muốn bày tỏ lòng biết ơn lớn lao tới Lizzie Jones, Lucinda Cook, Nicki Kennedy, Sam Edenborough, Valerie Hoskins và Rebecca Watson.

      Như thường lệ là những cái vẫy tay nồng nhiệt dành cho Ban biên tập và cho gia đình mở rộng của tôi: Henry, Freddy, Hugo và Oscar. Và tất nhiên, cả Patrick Plonkington-Smythe, nếu có ông, tôi bao giờ viết xong những lời cảm ơn này mất.

      Cuối cùng, cảm ơn bác sĩ phụ sản “phải-có” ngoài đời, Nick Wales, người giúp cho ra đời của đứa con út của tôi cuốn sách này - cả trông trẻ “phải-có” Michelle Vaughan nữa.



      KENNETH PRENDERGAST

      Prendergast de Witt Connell

      Tư vấn Tài chính

      Forward House

      394 High Holborn London WC1V 7EX

      Bà R. Brancỉon

      37 Maida Vale Mansions

      Maida Vale

      London NW6 0YF

      Ngày 30 tháng Bảy năm 2003

      Thưa bà Brandon

      vinh hạnh được gặp bà và ông Brandon hôm trước, và tôi trông ngóng được đóng vai trò người tư vấn tài chính cho gia đình ông bà.

      Tôi tiến hành thiết lập các thỏa thuận ngân hàng và quỹ ủy thác cho đứa con sắp ra đời của bà. Đúng lúc chúng ta có thể thảo luận xem vợ chồng bà đầu tư những gì dưới tên con mình.

      Tôi mong được hiểu hơn về bà trong những tháng sắp tới; xin bà đừng ngần ngại liên hệ với tôi về bất kỳ vấn đề gì, dù đến đâu.

      Trân trọng

      Kenneth Prendergast

      Chuyên gia Đầu tư Gia đình

      KENNETH PRENDERGAST

      Prendergast de Witt Connell

      Tư vấn Tài chính

      Forward House

      394 High Holborn London WC1V 7EX

      Bà R. Brandon

      37 Maida Vale Mansions

      Maida Vale

      London NW6 0YF

      Ngày 1 tháng Tám năm 2003

      Thưa bà Brandon

      Cảm ơn bà gửi thư. Để trả lời cho câu hỏi của bà: đúng, tài khoản ngân hàng của đứa trẻ cũng có thể vay thấu chi - dù đương nhiên là tôi nghĩ nó được dùng đến.

      Trân trọng

      Kenneth Prendergast

      Chuyên gia Đầu tư Gia đình

      KENNETH PRENDERGAST

      Prendergast de Witt Connell

      Tư vấn Tài chính

      Forward House

      394 High Holborn London WC1V 7EX

      Bà R. Brandon

      37 Maida Vale Mansions

      Maida Vale London NW6 0YF

      Ngày 7 tháng Tám năm 2003

      Thưa bà Brandon

      Cảm ơn bà vì lá thư.

      Tôi rất thích thú khi nghe về “thông điệp tâm lý” mà gần đây bà nhận được từ đứa con chưa chào đời của mình. Tuy nhiên, tôi e rằng thể nào xin vay thấu chi ở giai đoạn này. Ngay cả khi, như bà , “đứa bé ước ao điều đó”.

      Trân trọng

      Kenneth Prendergast

      Chuyên gia Đầu tư Gia đình
      Last edited by a moderator: 5/8/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 1

      OK . Đừng hoảng loạn. Mọi thứ ổn thôi. Tất nhiên là thế.

      Tất nhiên là thế.

      “Chị có thể nhấc người lên chút được , chị Brandon?” Bác sĩ siêu toát ra vẻ dễ chịu và chuyên nghiệp khi cúi xuống nhìn tôi. “Tôi cần phải thoa chút gel lên bụng chị trước khi tiến hành siêu .”

      “Tất nhiên rồi!” tôi nhúc nhích chút nào. “Vấn đề là, tôi thấy hơi... căng thẳng chút xíu.”

      Tôi nằm giường của Bệnh viện Chelsea và Westminster, hồi hộp đến cứng người lại. Ngay sắp đây thôi tôi và Luke lần đầu tiên nhìn thấy đứa con của chúng tôi màn hình, từ khi nó chỉ là cái đốm tí xíu. Tôi vẫn chưa thể hoàn toàn tin chuyện này. thực tế, tôi vẫn chưa quen được với là mình có bầu. Trong vòng mưòi chín tuần nữa, tôi, Becky Brandon, tên thời con là Bloomwood... trở thành bà mẹ. bà mẹ!

      Nhân tiện, Luke là chồng tôi. Chúng tôi mới chỉ cưới nhau hơn năm nên đây chắc chắn là đứa trẻ sản phẩm của tuần trăng mật chính hiệu trăm phần trăm! Hồi trăng mật chúng tôi đến rất nhiều nơi, nhưng tôi tính khá chắc rằng đứa được thụ thai khi chúng tôi ở tại khu resort lộng lẫy tên là Unawatuna ở Sri Lanka, giữa những cây tre, hoa lan và những phong cảnh tuyệt vời.

      Unawatuna Brandon.

      Unawatuna Lan Tre Brandon.

      Hmm. Mình chắc mẹ gì nữa.

      “Hồi mới mang thai vợ tôi có gặp tai nạn ,” Luke ngồi ghế bên giường giải thích. “Nên ấy hơi lo lắng chút.”

      siết chặt tay tôi đầy ủng hộ, và tôi siết lại. Trong cuốn cẩm nang mang thai của tôi, Chín tháng của đời bạn, người ta bảo nên cho bố của đứa trẻ tham gia vào mọi khía cạnh của quá trình mang thai, nếu ấy có thể cảm thấy bị tổn thương và bị bỏ rơi. Nên tôi kéo Luke vào càng nhiều càng tốt. Ví dụ như tối qua tôi rủ xem DVD mới của tôi, Tập tay khỏe khi mang thai. Giữa chừng chợt nhớ ra cần phải gọi cuộc điện thoại công việc và bỏ lỡ khá nhiều - nhưng vấn đề là cảm thấy bị bỏ rơi.

      “Chị bị tai nạn sao?” Bác sĩ siêu ngưng gõ gõ máy tính.

      “Tôi bị ngã xuống núi giữa trời bão lúc tìm kiếm người chị thất lạc lâu ngày,” tôi giải thích. “Lúc đó tôi đâu có biết mình mang thai. Và tôi nghĩ có lẽ mình khiến đứa bé bị va đập mạnh.”

      “Tôi hiểu rồi.” Bác sĩ siêu hiền từ nhìn tôi. Tóc bà màu nâu ngả bạc, búi gọn phía sau, với cái bút chì xiên ngang qua. “Được rồi. Bọn trẻ là những thứ bé dễ phục hồi. Nhưng cứ xem qua chút nhé?”

      Đây rồi. Cái khoảnh khắc ám ảnh tôi hàng tuần trời qua. cách thận trọng, tôi nhấc lưng lên và nhìn xuống cái bụng phình to của mình.

      “Chị có thể bỏ hết vòng cổ qua bên được ?” bà thêm. “Số vòng cổ chị cũng phải gần bộ sưu tập!”

      “Đây là những chiếc vòng đặc biệt.” Tôi cuốn chúng lại với nhau, hơi cáu. “Cái này là biểu tượng cho thiên chức làm mẹ của người Aztec, còn đây là viên pha lê đeo khi mang thai... cái này là vòng kiểu lục lạc để dỗ đứa trẻ... và cái này là đá sinh nở”

      “Đá sinh nở?”

      “Chị cứ ấn nó vào điểm đặc biệt lòng bàn tay là nó khiến mọi đau đớn do sinh nở tan biến,” tôi giải thích. “Nó được dùng từ thời người Maori cổ.”

      “Mmm-hmm.” Bác sĩ siêu nhướng mày rồi bóp mộr chút gel trong suốt lên bụng tôi. Hơi nhíu mày, bà dí cái thứ dò tìm siêu ấy lên da tôi, và ngay lập tức hình ảnh mờ mờ màu đen trắng lên màn hình.

      Tôi thở được.

      Đó là đứa con của chúng tôi. Bên trong tôi. Tôi đánh mắt sang Luke, và thấy chăm chú nhìn màn hình, kinh ngạc sững sờ.

      “Kia là bốn ngăn tim...” Bác sĩ siêu di di cái thiết bị siêu . “Giờ chúng ta trông thấy hai vai...” Bà chỉ vào màn hình và tôi ngoan ngoãn hướng mắt theo, dù tình tôi chẳng thấy vai nào hết, chỉ có những đường cong cong mờ mịt.

      “Kia là cánh tay... bàn tay...” Giọng bà dần và bà cau mày.

      Căn phòng chìm trong im lặng. Tôi cảm thấy nỗi sợ tóm lấy mình. Đó là lý do bà ấy cau mày. Con tôi chỉ có bàn tay. Tôi biết mà.

      cơn sóng tình và bảo bọc dâng trào bạo liệt bên trong tôi. Nước mắt tôi tràn lên mí. Con tôi có bàn tay sao? Tôi vẫn nó như thế. Tôi còn hơn. Tôi và Luke đưa nó đến bất cứ nơi nào thế giới để tìm cách chữa trị tốt nhất, và chúng tôi tài trợ cho nghiên cứu, và bất cứ ai dám cả gan nhìn con tôi kiểu...

      “... và tay kia đây.” Giọng bác sĩ siêu cắt ngang suy nghĩ của tôi.

      “Tay kia?” Tôi ngẩng lên, choáng váng. “Nó có hai tay sao?”

      “À... vâng.” Bác sĩ siêu có vẻ sốc trước phản ứng của tôi. “Xem này, chị có thể thấy chúng ở đây.” Bà chỉ vào hình ảnh và trước kinh ngạc của chính mình tôi có thể thấy những ngón tay gầy guộc xíu. Mười tất cả.

      “Tôi xin lỗi,” tôi nuốt khan, lau nước mắt bằng tấm khăn giấy bà đưa cho. “ cả người.”

      “Theo tôi thấy mọi chuyện đều ổn cả,” bà trấn an tôi. “Và đừng lo, dễ xúc động khi mang thai cũng là bình thường thôi. Mấy cái hormone đó tràn ngập cơ thể.”

      tình. Người ta cứ về hormone suốt. Như Luke tối qua, lúc tôi khóc lóc khi xem quảng cáo có con chó con ti vi. Tôi bị hormone ảnh hưởng, tôi hoàn toàn bình thưòng. Đó chỉ là quảng cáo rất buồn.

      “Kết quả của đây.” Bác sĩ siêu lại gõ bàn phím. hàng những hình ảnh siêu đen trắng cuộn mình chui ra khỏi máy in và bà đưa cho tôi. Tôi ngó bức đầu tiên - và bạn có thể thấy ngay viền ngoài của cái đầu rất ràng. Nó có chiếc mũi , miệng và mọi thứ.

      “Vậy... tôi kiểm tra xong xuôi.” Bà xoay tròn chiếc ghế. “Giờ tôi chỉ muốn biết chị có muốn biết giới tính của đứa trẻ ?”

      đâu, cảm ơn chị,” Luke mỉm cười đáp. “Chúng tôi bàn nhau chuyện này rất lâu, đúng , Becky? Và cả hai chúng tôi đều nhất trí là như thế làm hỏng thần kỳ khi tự mình phát ra.”

      “Rất tốt.” Bác sĩ siêu mỉm cười lại. “Nếu chị quyết định như thế tôi gì.”

      Bà ấy “ gì”? Nghĩa là bà ấy biết nó là trai hay . Bà ấy có thể cho chúng tôi biết ngay bây giờ!

      “Chúng ta vẫn chưa thực quyết định, đúng ?” tôi . “Chưa quyết định chính xác.”

      “Ơ... rồi chứ, Becky.” Luke dường như kinh ngạc. “Em nhớ sao? Chúng ta chuyện đó cả buổi tối và nhất trí rằng chúng ta muốn được ngạc nhiên.”

      “Ôi, đúng. Rồi.” Tôi thể rời mắt khỏi những tấm hình mờ mờ của đứa bé. “Nhưng chúng ta cũng có thể ngạc nhiên ngay bây giờ! Cũng thần kỳ như thế thôi mà!”

      OK, có lẽ hẳn thế. Nhưng chẳng lẽ Luke muốn biết đến chết được sao?

      “Đó có thực là điều em muốn ?” Khi ngẩng lên, tôi có thể thấy thoáng thất vọng mặt . “Biết ngay từ giờ sao?”

      “À ...” Tôi ngần ngại. “Nếu muốn thôi.”

      Tôi hề muốn làm Luke thất vọng. Từ khi tôi mang thai đến giờ luôn ngọt ngào và ân cần. Gần đây tôi rất hay thèm đủ thứ tổ hợp kỳ quặc - như hôm tự dưng tôi thèm đến khó hiểu quả dứa và áo len đan màu hồng. Và Luke đặc biệt đưa tôi ra tận mấy cửa hàng để mua chúng.

      định gì đó di động của reo. lôi nó ra khỏi túi, nhưng bác sĩ siêu giơ tay lên.

      “Tôi xin lỗi, nhưng được dùng di động ở đây.”

      “Phải.” Luke cau mày khi thấy tên người gọi lên. “Là Iain. Tốt hơn nên gọi lại.”

      Tôi chẳng cần phải hỏi Iain nào. Chắc chắn là Iain Wheeler, trưởng bộ phận marketing của Arcodas Group. Luke có công ty PR riêng, Brandon Communications, và Arcodas là khách hàng mới cỡ bự của Luke. phi thường khi giành được họ và đưa công ty phát triển ngoạn mục - thuê thêm rất nhiều nhân viên và lên kế hoạch mở thêm nhiều văn phòng ở châu Âu sau vụ này.

      Vậy là mọi thứ đều tuyệt vời với Brandon Communications. Nhưng như thường lệ, Luke vẫn làm việc tối mắt. Tôi chưa từng thấy như vậy khi có ai triệu tập hay gọi điện trước đây. Nếu là Iain Wheeler, luôn luôn, luôn luôn gọi lại trong vòng năm phút, bất chấp họp hành, ăn tối, hoặc thậm chí lúc đó nửa đêm. đây là ngành công nghiệp dịch vụ, mà Arcodas lại là khách hàng siêu lớn, và công ty được trả tiền để làm thế.

      Tất cả những gì tôi có thể là Iain Wheeler mà gọi lúc tôi sinh con cái điện thoại đó bị bay thẳng ra ngoài cửa sổ.

      “Gần đây có điện thoại cố định nào tôi có thể dùng ?” Luke hỏi bác sĩ siêu . “Becky, em phiền...”

      sao đâu.” Tôi xua tay.

      “Tôi chỉ cho ,” bác sĩ siêu , đứng dậy. “Chị Brandon, lát nữa tôi quay lại nhé.”

      Hai người bọn họ biến mất sau cánh cửa, nó sập đánh sầm.

      Tôi còn lại mình. Máy tính vẫn bật. Thiết bị siêu vẫn nằm cạnh màn hình.

      Mình có thể rướn tới và...

      . Đừng ngốc thế. Mình thậm chí còn biết dùng máy siêu . Với lại như thế làm hỏng ngạc nhiên thần kỳ. Nếu Luke muốn chờ mình chờ.

      Tôi trở mình giường và ngắm nghía móng tay. Mình có thể chờ. Tất nhiên mình có thể. Mình có thể dễ dàng...

      Ôi trời. , tôi thể. Đến tận tháng Mười hai . Mà trước mắt tôi lúc đó rất thuận lợi... và chẳng có ai... tôi chỉ nhìn tí thôi. nhanh thôi. Và tôi với Luke. Chúng tôi vẫn có được ngạc nhiên thần kỳ khi đứa trẻ ra đời - trừ việc với tôi được ngạc nhiên lắm. Chính thế.

      Nghiêng người về phía trước, tôi cố túm lấy thiết bị siêu . Tôi đưa nó lên chỗ gel bụng mình - và ngay lập tức cái hình ảnh mờ mịt ấy lại xuất màn hình.

      Tôi làm được rồi! Giờ tôi chỉ cần phải di nhè để thấy được phần then chốt... Cau mày tập trung, tôi di thiết bị ấy bụng mình, nghiêng nó hết bên này lại bên kia, nghển cổ xem màn hình. Dễ hơn tôi tưởng nhiều! Có lẽ tôi nên trở thành bác sĩ siêu . ràng là tôi có năng khiếu.

      Cái đầu kia rồi. Wow, to ! Còn cái kia hẳn là...

      Tay tôi cứng đờ lại và tôi hổn hển. Tôi vừa trông thấy nó. Tôi vừa thấy giới tính của con tôi!

      Là con trai!

      Hình ảnh được như khi bác sĩ làm nhưng ngay cả thế vẫn lẫn vào đâu được. Luke và tôi sắp có con trai!

      “Chào con,” tôi to với cái màn hình, giọng hơi run chút. “Chào con, cậu bé!”

      Và lúc này tôi ngăn nổi nước mắt lăn xuống má nữa. Chúng rôi sắp có cậu bé cực kỳ khả ái! Tôi có thể mặc cho nó những bộ áo liền quần dễ thương, mua cho nó ô tô đạp chân, Luke có thể chơi cricket với nó, và chúng tôi có thể gọi nó là...

      Ôi trời ơi. Chúng tôi đặt tên nó là gì đây?

      Tôi tự hỏi biết Luke có đồng ý đặt tên con là Birkin . Nếu OK tôi có thể mua chiếc Birkin làm túi đựng tã lót cho nó.

      Birkin Brandon. Cũng hay đấy chứ!

      “Chào con bé bỏng,” tôi dịu dàng ngân nga với hình cái đầu to đùng tròn ủm màn hình. “Con có muốn tên là Birkin ?”

      “Chị làm gì thế?” Tiếng bác sĩ siêu làm tôi giật nảy mình. Bà ấy đứng cùng Luke ở cửa, trông sững sờ. “Đó là thiết bị của bệnh viện. Chị được đụng vào!”

      “Tôi xin lỗi,” tôi , gạt nước mắt. “Nhưng chỉ là tôi phải nhìn thêm lần nữa. Luke, em chuyện với con mình này. là... kỳ diệu.”

      “Để xem!” Mắt Luke sáng lên, và vội qua căn phòng, bà bác sĩ theo sau. “Đâu em?”

      Luke có thấy đó là con trai và niềm ngạc nhiên bị hủy hoại cũng chẳng sao. Tôi phải chia sẻ khoảnh khắc quý giá này với .

      “Nhìn kìa, đầu nó đấy!” Tôi chỉ. “Chào con !”

      “Mặt nó đâu em?” Giọng Luke nghe khá phấn khích.

      biết nữa. Chắc quanh quanh phía bên kia.” Tôi khẽ vẫy tay. “Bố mẹ ở đây này! Và bố mẹ con rất rất...”

      “Chị Brandon.” Bác sĩ siêu ngắt lời tôi. “Chị chuyện với bọng đái của mình.”

      Ừm, sao mà tôi biết được đó là bàng quang của tôi chứ? Trông nó y chang đứa nhóc.

      Khi chúng tôi bước vào phòng tư vấn sản khoa, tôi vẫn cảm thấy má mình hơi nóng. Bác sĩ siêu lên lớp cho tôi bài hoành tráng về việc tôi có thể làm tổn hại đến mình thế nào, làm hỏng máy ra sao, và chúng tôi chỉ có thể chạy thoát khi Luke hứa ủng hộ mộr khoản tiền lớn cho chiến dịch kêu gọi đóng góp mua máy siêu .

      bà ấy bảo vì tôi còn chưa đưa máy đến gần chỗ đứa bé nên rất ít khả năng tôi nhìn thấy giới tính của nó. Hừm.

      Nhưng khi ngồi xuống đối diện bác sĩ Braine, bác sĩ phụ sản của tôi, tôi cảm thấy bắt đầu vui lên. Ông Braine ấy quả là biết trấn an người khác. Ông độ ngoài sáu mươi với mái tóc ngả bạc được chải chuốt cẩn thận, bộ com lê sọc tăm, và mùi hương thoang thoảng của nước hoa cạo râu kiểu cũ. Và ông đỡ cho hàng nghìn đứa trẻ ra đời, bao gồm cả Luke! tôi thực tưởng tượng ra nổi cảnh mẹ của Luke, bà Elinor, lúc sinh con, nhưng tôi đoán bằng cách nào đó chuyện đó phải xảy ra chứ. Ngay khi phát ra tôi có bầu, Luke chúng tôi phải tìm hiểu ngay xem bác sĩ Braine còn làm nữa vì ông ấy là bác sĩ sản giỏi nhất nước.

      “Chào con trai.” Ông bắt tay Luke nồng nhiệt. “ thế nào?”

      “Thực rất ổn ạ.” Luke ngồi xuống bên tôi. “Thế David sao rồi chú?”

      Luke học cùng con trai của bác sĩ Braine và lần nào chúng tôi gặp nhau cũng hỏi như thế sau khi ông hỏi câu kia.

      khoảng im lặng khi ông Braine suy nghĩ câu hỏi. Đây là điều duy nhất ở ông khiến tôi thấy bực mình. Ông nghiền ngẫm mọi thứ bạn như thể điều đó cực kỳ quan trọng, trong khi thực ra bạn chỉ vừa đại câu ngẫu nhiên để cuộc chuyện bị ngắt quãng. Lần gặp trước tôi hỏi ông mua cà vạt ở đâu, và ông phải nghĩ đến năm phút, rồi gọi điện về nhà cho vợ để hỏi lại, và câu chuyện về nó là cả thiên trường ca hoành tráng. Mà tôi thậm chí còn thích cái cà vạt ngu ngốc đó nữa.

      “David rất ổn,” cuối cùng ông cũng đáp, gật đầu. “Nó gửi lời hỏi thăm .” Lại khoảng dừng nữa khi ông chăm chú đọc kết quả siêu . “Rất tốt,” rốt cuộc ông cũng lên tiếng. “Mọi thứ đều bình thường. cảm thấy thế nào, Rebecca?”

      “À, cháu khỏe!” tôi đáp. “ mừng là đứa bé sao.”

      “Tôi thấy vẫn làm toàn thời gian.” Ông Braine liếc vào hồ sơ của tôi. “Như thế đòi hỏi phải cố gắng quá sức chứ?”

      Bên cạnh tôi, Luke phì tiếng. thô lỗ.

      “Đó là...” Tôi cố nghĩ xem nên thế nào. “Công việc của cháu đòi hỏi nhiều đến thế.

      “Becky làm việc cho The Look,” Luke giải thích. “Chú biết cửa hàng mới phố Oxford chứ ạ?”

      “À.” Nét mặt ông Braine xịu xuống. “Tôi hiểu rồi.”

      Mỗi lần tôi bảo người khác tôi làm gì, họ đều lúng túng quay hoặc chuyển chủ đề hoặc vờ như chưa từng nghe tới The Look. Mà điều đó là thể, vì mọi tờ báo về nó hàng tuần nay rồi. Hôm qua tờ Daily World còn gọi nó là “thảm họa bán lẻ lớn nhất trong lịch sử nước ”.

      Ưu thế duy nhất của việc đóng góp cho thất bại của cửa hàng là tôi có thể đánh cắp bao nhiêu giờ làm việc để gặp bác sĩ và học các lớp tiền sản cũng được. Và nếu tôi chưa trở lại ngay thậm chí cũng chẳng ai để ý.

      “Tôi chắc rằng mọi thứ chuyển biến sớm thôi,” ông động viên. “Giờ hai vợ chồng còn câu hỏi gì nữa ?”

      Tôi hít sâu. “Thực ra, đúng là cháu còn câu hỏi.” Tôi ngập ngừng. “Giờ khi thấy kết quả siêu bình thường, liệu chú có thể cho biết có an toàn nếu... chú biết đấy...”

      “Đương nhiên rồi.” Ông Braine gật đầu ra điều hiểu ý. “Rất nhiều cặp tránh quan hệ tình dục trong giai đoạn đầu mang thai...”

      “Ý cháu phải là sex!” tôi ngạc nhiên . “Ý cháu là shopping cơ.”

      “Shopping?” Ồng Braine suýt ngã ngửa.

      “Cháu vẫn chưa mua sắm gì cho đứa nhóc cả,” tôi giải thích. “Cháu muốn chuẩn bị trước bước qua. Nhưng nếu mọi thứ có vẻ bình thường chiều nay cháu có thể bắt đầu rồi!”

      Tôi thể ngăn giọng mình phấn khích được. Tôi chờ và chờ được mua sắm cho đứa . Mà tôi lại còn vừa đọc về cửa hàng bán đồ baby mới rất tuyệt đường King nữa chứ, tên là Bambino. Thực ra tôi đặc biệt nghỉ nguyên buổi chiều chỉ để xem!

      Tôi cảm thấy Luke nhìn mình chăm chăm nên quay sang và trông thấy nhìn tôi đầy ngờ vực.

      “Em , ý em là sao, ‘bắt đầu’ ?” .

      “Em vẫn chưa mua gì cho con!” tôi đầy tự vệ. “ biết em vẫn chưa mua gì mà.”

      “Tức là... em vẫn chưa mua bộ váy ngủ Ralph Lauren cỡ trẻ con sao?” Luke đếm đếm ngón tay. “Hoặc là cái nhà rung đó? Hay bộ tiên nữ màu hồng có cánh?”

      “Mấy thứ đó là để dành khi nó chập chững tập ” tôi nghiêm trang phản pháo. “Em vẫn chưa mua gì cho con lúc ẵm ngửa.”

      tình. Luke thể thành người cha tốt nếu biết khác nhau đó.

      “Thế nhỡ nó là con trai sao?” Luke hỏi. “Em định bắt nó mặc bộ tiên nữ màu hồng sao?”

      Thực ra tôi định chính mình mặc. , tôi mặc thử rồi và nó dãn khá tốt! Nhưng có nghĩa là tôi thừa nhận chuyện này với Luke.

      biết , khiến em ngạc nhiên đấy, Luke.” Tôi hất cằm lên. “Em nghĩ lại là người trọng nam khinh nữ.”

      Ông Braine theo dõi câu chuyện của chúng tôi, vẻ bối rối.

      “Tôi tưởng hai người muốn biết giới tính của đứa trẻ?” ông chen vào.

      , cảm ơn chú,” Luke , giọng rất cương quyết. “Chúng ta muốn giữ bí mật để được ngạc nhiên, đúng , Becky?”

      “Ừm... đúng.” Tôi hắng giọng. “Trừ phi, chú Braine, có lẽ chú cho rằng chúng cháu cần biết vì những lý do mang tính y học rất hợp lý và thể lảng tránh chăng?”

      Tôi nhìn chăm chăm vào bác sĩ Braine, nhưng ông hiểu ý.

      cần đâu,” ông mỉm cười.

      Chết tiệt.

      Thêm hai mươi phút nữa chúng tôi mới rời phòng khám được, trong đó ba phút là bác sĩ Braine khám cho tôi, còn lại là thời gian ông ấy và Luke hồi tưởng lại trận cricket nào đó ở trường. Tôi cố gắng lịch lắng nghe - nhưng tôi thể nhấp nhổm sốt ruột. Tôi muốn đến Bambino!

      Cuối cùng việc khám cũng kết thúc và chúng tôi bước ra con phố London đông đúc. phụ nữ bước qua cùng chiếc xe nôi kiểu cũ hiệu Silver Cross, và tôi kín đáo ngắm nghía nó. Chắc chắn tôi muốn có chiếc xe nôi như thế, với những bánh xe linh hoạt duyên dáng ấy. Trừ việc tôi phải biến nó thành màu hồng sậm. tuyệt lắm cho mà xem. Người ta gọi tôi là Với Chiếc Xe Nôi Màu Hồng Sậm. Trừ trường hợp nó là con trai, nếu thế tôi phun sơn màu phớt thiên thanh. ... màu ngọc xanh biển. Và mọi người ...

      “Sáng nay chuyện với Giles ở đại lý bất động sản.” Luke cắt ngang suy nghĩ của tôi.

      ?” Tôi hào hứng ngẩng lên. “ ta có tin gì chưa?”

      “Chẳng có gì.”

      “Ôi.” Tôi thở hắt ra.

      tại chúng tôi sống trong căn hộ tầng thượng, Luke ở đây nhiều năm. Nó đẹp đến ngạt thở, nhưng có vườn, thế lại la liệt thảm màu be trơn, nên hoàn toàn phù hợp với trẻ con. Vì vậy vài tuần trước chúng tôi rao bán nó và bắt đầu tìm căn nhà mới xinh xắn dành cho gia đình.

      Vấn đề là, có người chộp lấy căn hộ của chúng tôi ngay lập tức. Chuyện này - tôi muốn huênh hoang hay gì đâu - nhưng tất cả là nhờ tài trang trí xuất sắc của tôi. Tôi thắp nến khắp nơi, trong phòng tắm đặt chai champagne trong xô đá, và hàng đống những thứ thể “phong cách sống” như các chương trình nhạc kịch, giấy mời đến những kiện xã hội hào nhoáng (tôi mượn từ bạn Suze sành điệu của mình). Thế là có ngay cặp gọi điện đến Karlssons đề nghị mua lập tức! Và họ có thể trả tiền mặt!

      Thế tuyệt quá - mỗi tội chúng tôi sống ở đâu đây? Chúng tôi vẫn chưa tìm thấy ngôi nhà nào ưng ý mà đại lý bất động sản cứ mãi là thị trường rất “khan hiếm”, “nghèo nàn” và hỏi chúng tôi nghĩ đến chuyện thuê nhà chưa?

      Tôi muốn thuê. Tôi muốn có căn nhà mới đáng để biến nó thành tổ ấm cho con.

      “Lỡ mình tìm được chỗ nào sao?” Tôi ngẩng lên nhìn Luke. “Nếu chúng ta bị đẩy ra đường? Sắp mùa đông rồi! Mà bụng em sắp to lắm rồi!”

      Tôi chợt tưởng tượng ra cảnh mình nặng nề bước ngược phố Oxford nền nhạc đồng ca bài “O LittleTown of Bethlehem”.

      “Em , chúng ta bị tống ra đường đâu! Nhưng Giles có thể chúng ta phải linh hoạt hơn với mấy cầu của mình.” Luke ngưng lại. “ nghĩ ý ấy là mấy cầu của em, Becky.”

      công bằng! Khi họ gửi cho chúng tôi Mẫu đơn Tìm Nhà, đó viết, “Xin hãy nêu càng cụ thể càng tốt những cầu của ông/bà.” Thế tôi mới nêu chứ. Và giờ họ lại kêu ca!

      “Chúng ta có thể quên Phòng Giày , đương nhiên,” thêm.

      “Nhưng…” tôi ngừng lại khi thấy nét mặt . Tôi từng trông thấy Phòng Giày tờ Lifestyles of the Rich and Famous [Phong cách sống của những người giàu có và nổi tiếng] và từ đó tôi vẫn mong mỏi có được cái như thế. “ đành vậy,” tôi , cam chịu.

      “Và có lẽ cầu về khu vực của chúng ta cũng cần phải linh hoạt hơn.”

      “Em thấy sao đâu!” tôi , đúng lúc di động của Luke lại réo. “Thực ra, em nghĩ đấy cũng là ý hay.”

      Chính Luke mới là người thích khu Maida Vale chứ phải tôi. Tôi thích sống ở nhiều nơi.

      “Luke Brandon nghe đây,” Luke bằng giọng công việc của mình. “Ôi, chào. Vâng, bọn em siêu xong rồi. Có vẻ mọi thứ đều bình thường.”

      “Là Jess,” với tôi. “Chị ấy thử gọi cho em nhưng em tắt máy.”

      “Jess!” tôi , vui mừng. “Cho em chuyện với chị ấy với!”

      Jess là chị tôi. Chị của tôi. Giờ tôi vẫn thấy phấn khích khi thế. Cả đời tôi vẫn nghĩ mình là con - và rồi tôi phát ra mình có chị cùng cha khác mẹ thất lạc! Lúc đầu chúng tôi hẳn là hợp nhau, nhưng từ khi bị kẹt giữa cơn bão và chuyện tử tế với nhau chúng tôi trở thành những người bạn thực .

      Vài tháng nay tôi gặp chị vì chị bận đến tận Guatemala để làm dự án nghiên cứu địa chất gì đó. Nhưng bọn tôi vẫn gọi điện và email cho nhau, chị còn gửi qua tin nhắn điện thoại cho tôi tấm ảnh chị đứng vách đá. (Mặc chiếc áo khoác sùm sụp gớm guốc màu xanh da trời thay vì chiếc jacket giả lông thú tôi mua cho chị. tình!)

      “Em phải về văn phòng đây,” Luke vào điện thoại. “Còn Becky mua sắm. Chị có muốn chuyện chút ?”

      “Suỵt!” tôi kinh hoàng rít lên. biết là nên nhắc đến từ “mua sắm” với Jess mà.

      Vừa làm mặt giận tôi vừa cầm điện thoại áp lên tai. “Chào chị Jess! Tình hình thế nào?”

      “Tuyệt lắm!” Tiếng chị nghe hoàn toàn xa xăm và rè rè. “Chị chỉ gọi điện hỏi xem siêu thế nào thôi.”

      Tôi khỏi cảm thấy cảm động vì chị nhớ đến. Có lẽ chị đu mình sợi dây thừng tận khe núi đâu đó, tay đục đục vào mặt đá, nhưng chị vẫn phiền mà gọi điện.

      “Mọi thứ có vẻ ổn chị ạ!”

      “Vâng,” Luke vọng vào. “Ơn trời.” Tôi nghe thấy giọng Jess nhõm hẳn . Tôi biết chị vẫn cảm thấy có lỗi vì việc tôi bị ngã xuống núi, vì tôi trèo lên đó để tìm chị, bởi vì...

      Thôi, đó là câu chuyện dài. Vấn đề là đứa trẻ sao.

      “Luke em định mua sắm à?”

      “Chỉ vài thứ cần thiết cho đứa thôi,” tôi vui vẻ . “Vài cái... ừm... tã giấy tái chế. Ở cửa hàng tiết kiệm.” Tôi có thể thấy Luke cười mình, nên vội vàng quay .

      Vấn đề với chị Jess của tôi là chị thích mua sắm, tiêu tiền, hoặc hủy hoại thế giới này bằng chủ nghĩa tiêu thụ xấu xa. Và chị nghĩ là tôi cũng thế. Chị nghĩ tôi làm theo chị và hà tiện.

      Thực ra tôi hà tiện trong chừng tuần. Tôi đặt mua bao yến mạch to đùng, mua vài bộ quần áo hàng thùng ở cửa hàng Oxfam, lại còn làm mòn xúp đậu lăng. Nhưng rắc rối với việc sống hà tiện là như thế chán chết được. Bạn phát ốm lên vì xúp, vì mua tạp chí cho khỏi phí tiền, và vì cứ phải chập hai cục xà phòng sắp hết vào nhau thành đống kinh tởm. Rồi bao yến mạch choán chỗ để mấy cây gậy chơi gôn của Luke, nên cuối cùng tôi đành tặc lưỡi tống chúng và mua ngũ cốc Weetabix thay vào đó.

      Chỉ là tôi thể với Jess, vì chuyện đó phá hủy mối gắn kết của tình chị em dễ thương này.

      “Em xem bài báo về cách tự làm khăn lau cho trẻ con chưa?” chị hào hứng . “Khá là dễ. Chị bắt đầu tích trữ vải vụn cho em rồi đấy. Chị em mình có thể làm cùng nhau.”

      “Ối. Ừm... vâng!”

      Jess liên tục gửi cho tôi những số tạp chí tên là Frugal Baby [Nuôi con Tiết kiệm]. bìa chúng có in những câu như “Trang Trí Phòng Cho Con Bạn Với £25!” và ảnh của những đứa trẻ mặc bao tải bột mì cũ, và nhìn chúng khiến tôi tuyệt vọng. Tôi muốn cho con tôi ngủ cái giường làm từ giỏ đựng đồ giặt bằng nhựa giá ba bảng. Tôi muốn mua chiếc giường cũi xinh xắn dễ thương có diềm đăng ten trắng.

      Giờ chị lại tiếp tục về cái gì đó gọi là “bộ áo liền quần trẻ em làm từ sợi cây gai dầu bền chắc”. Tôi nghĩ mình kết thúc cuộc chuyện ở đây được rồi.

      “Em phải đây, chị Jess,” tôi cắt ngang. “Chị có đến dự tiệc của mẹ được ?”

      Tuần sau mẹ tôi tổ chức tiệc sinh nhật lần thứ sáu mươi. Mời rất nhiều người, có cả ban nhạc, và chú Martin hàng xóm còn định biểu diễn ảo thuật nữa!

      “Tất nhiên rồi!” Jess . “Lỡ sao được! Gặp em sau nhé.”

      “Bye!”

      Tôi tắt điện thoại và quay sang thấy Luke vẫy được chiếc taxi. “ có nên thả em xuống chỗ cửa hàng tiết kiệm ?” hỏi, mở cửa xe.

      Ôi, ha ha.

      “Xin đưa tôi đến cửa hàng Bambino đường King,” tôi với tài xế.

      “Này, có muốn cùng , Luke?” tôi thêm trong cơn phấn khích bất chợt. “Mình có thể cùng xem những chiếc xe nôi tuyệt vời và mọi thứ rồi uống trà ở đâu đó đẹp đẹp...”

      Nhìn nét mặt Luke tôi biết thừa là .

      “Em , cần phải về văn phòng. Họp với Iain. Lần khác cùng em, hứa đấy.”

      Chẳng việc gì phải thất vọng. Tôi biết Luke làm việc cật lực vì vụ Arcodas. Nhưng ít ra cũng dành thời gian siêu với tôi. Taxi chuyển bánh và Luke choàng tay qua tôi.

      “Trông em rực rỡ,” .

      ư?” Tôi cười tươi lại với . Phải là hôm nay tôi thực thấy vui. Tôi mặc quần jeans Earl dành cho bà bầu, xăng đan cao gót hở mũi đế cói, và chiếc áo yếm sexy của Isabella Oliver, tôi cố tình mặc cái này để khoe chút chút dấu hiệu của cái bụng bầu rám nắng.

      Trước đây tôi chưa từng nhận ra - nhưng mang thai là tuyệt! OK, bụng bạn to ra - nhưng nó nên thế. Vì chân bạn thon lại khi so với bụng. Và đột nhiên ngực bạn lớn lên. (Cái này, tôi phải là, Luke khá quan tâm đấy.)

      “Mình xem lại mấy tấm hình chụp kết quả siêu này ,” .

      Tôi thọc tay vào túi xách tìm cuộn ảnh in giấy bóng, và trong lúc chúng tôi chỉ cùng nhau nhìn chúng đăm đăm: nhìn cái đầu tròn tròn; nhìn khuôn mặt bé bỏng trông nghiêng.

      “Chúng ta sắp cho ra đời con người hoàn toàn mới,” tôi lẩm nhẩm, mắt đăm đăm. “ có tin được ?”

      biết.” Vòng tay Luke siết chặt quanh tôi. “Đây là cuộc phiêu lưu lớn nhất chúng ta từng tham gia.”

      “Tạo Hóa là kỳ diệu.” Tôi cắn môi, cảm thấy cảm xúc lại trào dâng. “Toàn bộ bản năng làm mẹ tác động đến em. Em cảm thấy... em muốn cho con mình mọi thứ!”

      “Đến Bambino rồi,” tài xế taxi , táp vào vỉa hè. Tôi ngẩng lên khỏi mấy tấm hình siêu và trông thấy mặt tiền mới tinh, tuyệt vời chưa từng thấy. Sơn màu kem, mái che sọc đỏ, người gác cửa ăn mặc như chú lính chì còn các cửa sổ như kho báu vô chủ dành cho trẻ em. Ở đó có những bộ quần áo nhắn xinh xắn mặc ma nơ canh, cái giường trẻ em có hình như chiếc Cadillac của thập niên 1950, chiếc vòng đu quay cỡ xoay tròn tít...

      “Wow!” tôi hít hà, với lấy tay nắm cửa taxi. “Em tự hỏi cái vòng đu quay ấy có bán ! Tạm biệt , Luke, hẹn gặp sau…”

      Tôi được nửa đường đến lối vào nghe tiếng Luke gọi với ra, “Khoan !” Tôi quay lại, trông thấy vẻ hơi hoảng hốt mặt . “Becky.” nhoài người ra khỏi taxi. “Con cần phải có mọi thứ đâu.”



        Chương 2


      Thế quái nào mà mình lại trì hoãn vụ mua sắm cho con lâu đến thế nhỉ?

      Tôi vào tầng của cửa hàng bán đồ baby Bambino. Nó được trải thảm êm, với những bài hát thiếu nhi phát ra từ hệ thống thanh và những con thú khổng lồ sang trọng trang trí lối vào. nhân viên bán hàng ăn mặc như chú thỏ Peter đưa cho tôi cái giỏ mây trắng, và khi nắm chặt lấy nó, nhìn quanh, tôi có thể cảm thấy cám dỗ dâng lên ngùn ngụt.

      Người ta bảo được làm mẹ thay đổi con người bạn - và họ đúng. Lần duy nhất trong đời tôi nghĩ về mình. Tôi hoàn toàn quên mình! Tất cả là vì lợi ích của đứa con sắp chào đời của tôi.

      hướng là hàng dãy giường cũi duyên dáng treo đồ chơi xoay tròn phát ra tiếng nhạc leng keng. Ở hướng kia tôi có thể thoáng thấy ánh crom đầy mời gọi của những chiếc xe nôi. Phía trước tôi là những mẫu trưng bày quần áo trẻ em tí xíu. Tôi tiến lên bước, về phía những bộ đồ ấy. Nhìn những đôi dép trong nhà hình thỏ đáng kia mà xem. Rồi những chiếc áo khoác da bò nhồi bông... ở đó còn có khu vực toàn đồ Baby Dior... và, ôi trời đất ơi, cả Dolce cho trẻ em nữa...

      OK. Bình tĩnh nào. Phải có tổ chức. Cái mình cần là danh sách.

      Tôi lôi cuốn Chín tháng của đời bạn ra khỏi túi. Tôi lật đến chương tám, “Mua sắm cho con bạn”, và hào hứng xem kỹ trang ấy.

      Quần áo

      Đừng bị cám dỗ mà mua quá nhiều quần áo sơ sinh.

      Nên mua màu trắng để dễ giặt. Ba bộ áo liền quần và sáu cái áo đông xuân là đủ.

      Tôi nhìn những từ này lúc. Vấn đề là, làm máy móc theo lời khuyên của cuốn sách bao giờ là ý hay cả. Thậm chí ngay từ đầu sách , “Bạn cần áp dụng mọi lời khuyên. Mỗi đứa trẻ đều khác biệt và bạn nên để cho bản năng dẫn đường.”

      Bản năng bảo tôi hãy mua cái áo khoác da bò nhồi bông.

      Tôi rảo bước đến chỗ bày mẫu xem nhãn cỡ: “Sơ sinh”, “Trẻ ”. Làm sao mà tôi biết con mình sinh ra có hay ? Tôi nắn bụng để thử. Đến giờ nó khá , nhưng ai mà biết được? Có lẽ tôi nên mua hết, cho chắc.

      “Đó là bộ trượt tuyết của Baby in Urbe!” bàn tay móng cắt tỉa cẩn thận xuất cái giá trước mặt tôi với lấy bộ đồ nhồi bông cái mắc áo đen sành điệu. “Tôi tìm muốn chết bộ thế này.”

      “Tôi cũng thế!” tôi theo bản năng và vớ lấy bộ cuối cùng còn lại.

      biết ở Harrods danh sách xếp hàng chờ mua cái này lên đến sáu tháng rồi ?” Chủ nhân của bàn tay là tóc vàng bụng bầu bự, mặc quần jeans và áo quây co dãn màu ngọc lam. “Ôi trời ơi, họ có đủ loại sản phẩm của Baby in Urbe.” bắt đầu chất đống quần áo baby vào cái giỏ mây màu trắng. “Và nhìn kìa! Họ có cả giày Piglet. Tôi phải mua vài đôi cho mấy con của mình mới được.”

      Tôi chưa từng nghe thấy hiệu Baby in Urbe. Hay giày Piglet.

      Sao mình có thể nhà quê thế nhỉ? Sao mà mình lại chưa từng nghe thấy nhãn hiệu nào trong số này? Khi nghiên cứu những trang phục tí hon trước mặt mình, tôi cảm thấy hơi hoảng loạn. Tôi biết cái gì là hợp mốt cái gì hết thời. Tôi có khái niệm nào về thời trang baby. Và tôi chỉ còn khoảng bốn tháng để bắt đầu tăng tốc.

      Tôi luôn có thể hỏi Suze. ấy là bạn lâu nhất, tốt nhất của tôi và có ba đứa con, Ernest, Wilfrid và Clemetine. Nhưng chuyện này với ấy hơi khác chút. Hầu hết quần áo baby của ấy là đồ thêu tay kiểu smock được truyền qua các thế hệ và được người quản gia của mẹ ấy mang lại, còn bọn trẻ ngủ trong những cái giường dã chiến bằng gỗ sồi cổ được đưa đến từ căn nhà hoành tráng của dòng họ.

      Tôi vơ lấy vài đôi giày Piglet, vài bộ áo liền quần Baby in Urbe và đôi ủng Jellie Wellie, chỉ để đề phòng. Rồi tôi phát ra bộ váy baby màu hồng xinh xắn nhất đời. Nó có những cái khuy bảy sắc, với quần knicker hợp bộ và đôi tất tí xíu. Tuyệt đối tuyệt vời! Nhưng lỡ chúng tôi có con trai sao?

      Thế này thể được, biết giới tính đứa trẻ ấy! Phải có cách nào để mình bí mật tìm ra chứ.

      “Chị có mấy đứa rồi?” mặc áo quây màu ngọc lam buôn chuyện khi nheo mắt nhòm vào trong đôi giày xem số bao nhiêu.

      “Đây là đứa đầu tiên.” Tôi chỉ vào bụng mình.

      “Tuyệt quá! Y như bạn Saskia của tôi vậy.” chỉ vào tóc đen đứng cách đó vài bước chân. ấy gầy xơ xác, chẳng thấy có dấu hiệu mang thai nào cả, và chăm chú chuyện qua di động. “ ấy vừa mới biết. Phấn khích quá!

      Đúng lúc đó, Saskia đóng di động và tiến lại phía chúng tôi, mặt rạng rỡ.

      “Tớ book được rồi!” . “Tớ có bác sĩ Venetia Carter!”

      “Ôi Saskia! kỳ diệu!” áo quây xanh buông luôn giỏ đồ xuống chân tôi để choàng tay ôm Saskia. “Xin lỗi nhé!” vui vẻ thêm với tôi khi tôi đưa cái giỏ lại. “Nhưng tin đó tuyệt sao? Venetia Carter!” “Chị cũng khám chỗ bác sĩ Venetia Carter sao?” Saskia hỏi tôi, đột ngột quan tâm.

      Tôi đúng là kẻ đứng ngoài vòng những thứ liên quan đến baby, tôi chẳng biết Venetia Carter là ai cả.

      “Tôi chưa từng nghe thấy tên ta,” tôi thừa nhận.

      phải biết chứ?” áo quây xanh trố mắt. “Bác sĩ sản ấy! Bác sĩ sản nối tiếng cần-phải-có!”

      Bác sĩ sản nổi tiếng cần-phải-có?

      Da tôi bắt đầu thấy râm ran. Có bác sĩ sản nổi tiếng phải-có mà tôi hề hay biết sao?

      “Bác sĩ đến từ Hollywood ấy!” áo quây giải thích. “ ấy đỡ đẻ cho tất cả ngôi sao điện ảnh. Chị chắc chắn phải nghe danh ấy rồi. Giờ ấy chuyển đến London. Tất cả các siêu mẫu đến chỗ ấy. ấy tổ chức tiệc trà cho các sản phụ của mình, như thế có tuyệt chứ? Tất cả bọn họ đều mang theo con đến và nhận được mấy cái túi thần kỳ tuyệt diệu đó...”

      Tim tôi thình thịch khi nghe những điều này. Những chiếc túi tuyệt diệu? Tiệc trà với các siêu mẫu? Tôi thể tin được. Tôi bỏ lỡ tất cả những điều này. Sao tôi lại chưa từng nghe tới Venetia Carter cơ chứ?

      Tất cả là lỗi của Luke. khiến chúng tôi thẳng tới chỗ ông già cổ lỗ Braine. Thậm chí chúng tôi còn chưa xem xét ai khác nữa.

      “Và ấy giỏi, các chị biết đấy, đỡ đẻ chứ?” tôi hỏi, cố giữ bình tĩnh.

      “Ôi, Venetia tuyệt vời” Saskia , này có vẻ còn hùng hồn hơn cả bạn mình. “ ấy như những bác sĩ kiểu cũ. ấy thực kết nối với . Sếp tôi, Amanda, lần sinh con trong nước tuyệt vời, được chăm sóc toàn diện với hoa sen và mát xa theo kiểu Thái.”

      Mát xa kiểu Thái? Bác sĩ Braine thậm chí còn nhắc đến mát xa kiểu Thái.

      “Chồng tớ chẳng trả tiền cho ấy đâu,” áo quây xanh trề môi. “ ta keo kiệt lắm. Saskia, cậu may mắn đấy.”

      “Sao chị đặt được lịch hẹn ở chỗ ấy thế?” Lời phun khỏi miệng trước khi tôi kịp ngăn chúng lại. “Chị có địa chỉ của ấy ? Hay số điện thoại cũng được?”

      “Ôii.” Áo quây xanh và Saskia nhìn nhau nghi ngại. “Có lẽ chị quá muộn rồi. ấy kín lịch.”

      “Tôi cho chị cái này. Chị có thể thử gọi xem sao.” Saskia thò tay vào cái túi hiệu Mulberry lôi ra tập quảng cáo có chữ “Venetia Carter” nổi bật màu xanh lính thủy thanh lịch kèm bức tranh vẽ đứa trẻ bằng bút chì. Tôi mở nó ra và đập ngay vào mắt tôi là trang những lời nhận xét hào hứng, ở dưới có đề tên người đàng hoàng. Tất cả đều là người nổi tiếng! Tôi lật ra sau và thấy địa chỉ ở Maida Vale.

      thể tin được. Maida Vale là nơi chúng tôi sống. Ôi, thế này đúng là số phận rồi!

      “Cám ơn,” tôi kịp thở. “Tôi gọi thử.”

      Khi Saskia và bạn khỏi, tôi rút xoẹt điện thoạt ra và bấm phím tắt gọi cho Luke.

      “Luke!” tôi kêu lên ngay khi nhấc máy. “Ơn Chúa trả lời! đoán xem có chuyện gì?”

      “Becky, em có bị làm sao thế?” hoảng hốt hỏi. “Có chuyện gì thế?”

      “Em ổn mà! Nhưng nghe này, chúng ta phải đổi bác sĩ! Em vừa tìm ra bác sĩ sản nổi tiếng xuất sắc tên là Venetia Carter. Mọi người đều qua chỗ ấy và ấy tuyệt vời, thế phòng mạch của ấy còn ở gần nhà chúng ta! thể hoàn hảo hơn! Em sắp gọi điện cho ấy đây!”

      “Becky, em cái quái gì thế?” Giọng Luke có vẻ nghi ngại. “Chúng ta đổi bác sĩ gì hết! Chúng ta có bác sĩ rồi, nhớ ? bác sĩ rất tốt.”

      nghe tôi gì hay sao?

      “Em biết thế,” tôi . “Nhưng Venetia Carter đỡ đẻ cho tất cả các ngôi sao điện ảnh! ấy toàn diện!”

      “Ý em là sao, ‘toàn diện’?” Luke nghe chẳng mấy ấn tượng. Trời ạ, tối dạ.

      “Ý em là ai cũng có lần sinh con tuyệt vời! ấy còn mát xa kiểu Thái nữa! Em vừa gặp hai ở Bambino, và họ ...”

      thực thấy này hơn ông Braine ở điểm nào.” Luke ngắt lời tôi. “Chúng ta biết ông ấy có kinh nghiệm, chúng ta biết ông ấy rất lành nghề, ông ấy còn là bạn của gia đình ...”

      “Nhưng... nhưng...” Tôi nhảy lên vì bực mình.

      “Nhưng cái gì?”

      Tôi dậm chân. Tôi thể “Nhưng ông ấy có các buổi tiệc trà với những siêu mẫu.”

      “Có lẽ em muốn được phụ nữ khám!” tôi thốt lên khi đột ngột được gợi cảm hứng. “ nghĩ đến điều đó chưa?”

      “Thế chúng ta đề nghị bác sĩ Braine giới thiệu đồng nghiệp,” Luke đáp chắc nịch. “Becky, ông Braine làm bác sĩ sản cho gia đình trong nhiều năm. thực nghĩ chúng ta nên bỏ ông ấy để đến với bác sĩ sành điệu vô danh chỉ vì nghe theo mấy câu đồn đại của vài .”

      “Nhưng ấy đâu có vô danh! Đó là toàn bộ vấn đề! ấy khám cho những người nổi tiếng!”

      “Becky, thôi ngay .” Giọng Luke đột nhiên trở nên đanh thép. “Đó là ý tồi. Em mang thai được nửa thời gian rồi. Em đổi bác sĩ, hết chuyện, Iain đến rồi. phải đây. gặp em sau.”

      Cái điện thoại câm tịt và tôi nhìn chằm chằm vào nó, giận sôi gan.

      Sao mà lại dám bắt tôi phải bác sĩ nào? Mà cái ông Braine quý hóa ấy của có gì mà vĩ đại thế? Tôi nhét di động và tập quảng cáo vào túi rồi bắt đầu điên cuồng chất đầy giỏ của mình bằng những bộ baby hiệu Petit Lapin.

      Luke chẳng hiểu gì cả. Nếu các ngôi sao điện ảnh mà đến chỗ ta tức là ta phải giỏi.

      Và thế sành điệu biết bao. Sành điệu biết bao.

      Tôi chợt hình dung ra mình nằm trong bệnh viện, ẵm đứa con mới sinh, với Kate Winslet ở giường bên cạnh. Kế đến là Heidi Klum. Tất cả chúng tôi trở thành bạn! Chúng tôi mua cho nhau những món quà nho , những đứa con của chúng tôi gắn bó suốt đời, và chúng tôi cùng nhau công viên rồi tạp chí Hello! chụp ảnh bọn tôi. “Kate Winslet đẩy xe nôi, tán gẫu với người bạn.”

      Có thể còn là “với bạn thân nhất, Becky”.

      “Xin lỗi, có cần cái giỏ nữa ?” giọng cắt ngang suy nghĩ của tôi, tôi ngước lên thấy bán hàng chỉ vào cái giỏ tràn quần áo baby của tôi. Nãy giờ tôi cứ chất thêm vào mà thậm chí chẳng buồn để ý.

      “Ôi, cám ơn,” tôi mụ mị . Tôi lấy cái giỏ mây thứ hai đưa cho và lang thang qua chỗ trưng bày những chiếc mũ tí xíu có chữ “Ngôi sao ” và “Kho báu ”. Nhưng tôi sao tập trung được.

      Mình muốn đến chỗ Venetia Carter. Mình quan tâm Luke nghĩ gì.

      Trong cơn phản kháng bất chợt, tôi lại lôi di động ra, lần tìm tập quảng cáo. Tôi ra chỗ tĩnh lặng của cửa hàng và rón rén bấm số.

      “Xin chào, đây là văn phòng của Venetia Carter,” giọng nữ rất chuẩn trả lời.

      “Ôi, xin chào!” tôi đáp, cố sao cho giọng mình quyến rũ nhất có thể. “Tôi sắp sinh con vào tháng Mười hai này, tôi có nghe bác sĩ Venetia Carter rất tuyệt vời và tôi chỉ băn khoăn biết liệu có cơ hội khả dĩ nào cho tôi sắp xếp buổi hẹn gặp với ấy ?”

      “Tôi rất tiếc,” người phụ nữ , giọng dịu dàng nhưng cương quyết. “ Carter kín lịch.”

      “Nhưng tôi thực tuyệt vọng rồi! Và tôi thực nghĩ mình cần được sinh nở trong nước toàn diện. Hơn nữa tôi sống ở Maida Vale và tôi sẵn lòng trả thêm phí để được ngoại lệ.”

      Carter hoàn toàn...”

      “Tôi chỉ muốn thêm là tôi là tư vấn viên mua sắm cá nhân, và tôi rất sẵn lòng cung cấp cho Carter dịch vụ tư vấn dành cho khách mời.” Từ ngữ cứ thế tuôn ra. “Chồng tôi còn có công ty PR và ấy có thể tổ chức vài hoạt động PR miễn phí cho ấy. phải vì ấy cần, tất nhiên,” tôi vội thêm. “Nhưng liệu có thể hỏi ấy được ? Làm ơn?”

      Im lặng.

      “Tên của chị là?” cuối cùng ngưòi phụ nữ đó cũng lên tiếng.

      “Rebecca Brandon,” tôi phấn khởi . “Còn chồng tôi là Luke Brandon ở công ty Brandon Communications, và…”

      “Xin chờ lát, chị Brandon. Venetia...” Cuộc điện thoại bị ngắt bằng khúc trong bản Bốn mùa.

      Xin trời làm ơn để ấy đồng ý. Làm ơn để ấy đồng ý...

      Tôi hầu như thở khi chờ. Tôi đứng bên giá trưng bày những con thỏ đan màu trắng, dồn hết sức xoắn các ngón tay vào nhau, lại siết chặt mấy cái mặt dây đeo cổ để được phù hộ và gửi những lời nguyện cầu đến nữ thần Vishnu, vị này ngày trước rất có ích với tôi.

      “Chị Brandon?”

      “Xin chào!” Tôi buông tất cả số mặt dây đeo cổ xuống. “Tôi đây!”

      “Có khả năng Carter bất ngờ trống lịch. Trong vài ngày tới chúng tôi báo tin cho chị.”

      “OK,” tôi hổn hển. “Cảm ơn rất nhiều!”

      REGAL AIRLINES

      Trụ sở chính

      Preston House

      345 KINGSWAY - LONDON WC24 TH

      Bà Rebecca Brandon

      37 Maida Vale Mansions

      Maida Vale

      London NW6 0YF

      Ngày 14 tháng Tám năm 2003

      Thưa bà Brandon

      Cảm ơn vì bà gửi thư, kèm theo lịch trình chuyến bay, ghi chú của bác sĩ và hình siêu .

      Tôi đồng ý rằng đứa con sắp sinh của bà bay rất nhiều chuyến của Regal Airlines. may, nó được bay thêm dặm miễn phí khuyến mại nào vì hề mua vé cho bất cứ chuyến bay nào trong số những chuyến bay đó.

      Tôi rất tiếc vì làm bà thất vọng và hy vọng bà lại sớm chọn Regal Airlines.

      Trân trọng

      Margaret McNair

      Giám đốc Phụ trách Khách hàng

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

        Chương 3

      Tôi vẫn chưa nhắc gì thêm về Venetia Carter với Luke.

      Lý do thứ nhất, chuyện đó vẫn chưa xác định hoàn toàn. Và nữa, hôn nhân dạy cho tôi điều, đó là đừng dại khơi những chủ đề phức tạp khi chồng bạn gồng mình lên khai trương đồng thời các văn phòng ở Amsterdam và Munich. biền biệt cả tuần, đến tối qua mới về, mệt hết hơi.

      Ngoài ra, đổi bác sĩ phải là chủ đề phức tạp duy nhất tôi cần khui ra. Còn có những vết xước rất chiếc Mercedes ( phải lỗi của tôi, là tại cái hàng cọc chắn đường ngu ngốc đó) và hai đôi giày Miu Miu tôi muốn mua hộ khi đến Milan.

      Hôm đó là sáng thứ Bảy và tôi ngồi trong văn phòng, kiểm tra tình trạng tài khoản ngân hàng bằng laptop. Tôi chỉ vừa mới phát ra dịch vụ ngân hàng online vài tháng trước - và nó có bao nhiêu tiện ích. Bạn có thể giao dịch lúc nào trong ngày cũng được! Cộng thêm họ gửi thông báo tài khoản cho bạn qua đường bưu điện nữa, nên ai (ví dụ như chồng bạn) nhìn thấy nó đâu đó trong nhà.

      “Becky, vừa nhận được thư của mẹ .” Luke bước vào, cầm lá thư và cốc cà phê. “Mẹ gửi lời thăm hỏi.”

      “Mẹ á?” tôi cố giấu nỗi kinh hoàng. “Ý Elinor à? Bà muốn gì ạ?”

      Luke có hai bà mẹ. là Annabel, bà mẹ kế đáng , nồng nhiệt sống ở Devon cùng bố và tháng trước vừa đến thăm . Và nữ hoàng băng giá mẹ đẻ, Elinor, sống ở Mỹ, bỏ rơi khi còn và theo quan điểm của tôi nên cắt đứt liên lạc hẳn.

      “Bà tour châu Âu cùng bộ sưu tập hội họa của mình.”

      “Tại sao?” tôi thẫn thờ . Tôi hình dung ra cảnh Elinor trong chiếc xe lớn, đống tranh cắp nách. có vẻ gì giống lắm, hiểu sao.

      bộ sưu tập ấy cho bảo tàng Uffizi mượn, rồi đưa triển lãm ở Paris...” Luke đột ngột ngưng lại. “Becky, phải em nghĩ ý là bà vác theo bộ sưu tập tranh nghỉ đấy chứ?”

      “Tất nhiên là ,” tôi trang trọng . “Em hiểu chính xác gì.”

      “Dù sao cuối năm nay bà cũng đến London và muốn gặp chúng ta.”

      “Luke… Em tưởng ghét bà ấy? Em tưởng bao giờ muốn gặp lại bà ấy nữa, nhớ ?”

      “Thôi nào, Becky.” Luke hơi nhíu mày. “Bà sắp trở thành bà của con chúng ta rồi. Chúng ta thể hoàn toàn cấm cửa bà được.”

      Có, có thể chứ, tôi muốn phản pháo thế. Nhưng thay vì thế, tôi chỉ khẽ nhún vai mấy mặn mà. Tôi nghĩ là đúng. Con chúng tôi là cháu bà ấy. Nó mang dòng máu của bà ấy trong người.

      Ôi trời, thế nào nếu nó giống Elinor? Tôi thấy kinh hãi khi hình dung ra hình ảnh khủng khiếp của đứa trẻ nằm trong xe nôi, mặc bộ vest màu kem hiệu Chanel, nhìn tôi chòng chọc và , “Bộ đồ của mẹ rẻ tiền quá.”

      “Thế em định thế nào?” Luke cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi và, quá muộn, tôi nhận ra qua căn phòng về phía tôi. Ngay đến chỗ cái laptop.

      có gì!” Tôi nhanh miệng đáp. “Em chỉ kiểm tra tài khoản ngân hàng thôi...” Tôi click, cố đóng cửa sổ mở - nhưng nó treo rồi. Khốn kiếp.

      “Có gì ổn à?” Luke .

      !” tôi , hơi hoảng loạn. “Ý em là... Em shut down cả cái máy chết tiệt này!” Tôi làm ra vẻ tự nhiên rút dây điện ra khỏi máy - nhưng màn hình vẫn sáng. Thông báo tài khoản ngân hàng của tôi ở đó - giấy trắng mực đen.

      Và Luke tiến lại gần. Tôi thực chắc mình có muốn trông thấy cái này .

      “Để xem giúp cho.” Luke tiến đến ghế tôi. “Em website của ngân hàng à?”

      “À... ừ... kiểu thế! , em mất công...” tôi cố đặt cái bụng bầu chắn trước màn hình, nhưng Luke nhìn vòng qua tôi. rời mắt khỏi cái thông báo trong vài khoảnh khắc kinh ngạc.

      “Becky,” cuối cùng cũng thốt lên, “có phải cái kia viết là ‘Ngân hàng First Cooperative Namibia’ ?”

      “À... ừ... vâng.” Tôi cố cho giọng nghe có vẻ chuyện-đương-nhiên. “Em có tài khoản vãng lai online ở đó.”

      “Ở Namibia?”

      “Họ gửi email chào mời em với lãi suất rất cạnh tranh,” tôi , hơi bướng bỉnh. “Đó là cơ hội tuyệt vời.”

      “Em trả lời mọi email em nhận được sao Becky?” Luke quay sang, kinh ngạc. “Thế em cũng có tuyển tập ra trò các thuốc thay thế cho Viagra chứ?”

      Tôi biết ngay là hiểu chiến lược ngân hàng xuất sắc của tôi đâu mà.

      đừng làm ra vẻ nghiêm trọng thế!” tôi . “Chuyện em dùng ngân hàng nào có gì to tát chứ? Thương mại phát triển toàn cầu, biết mà, Luke. Những biên giới cũ còn nữa. Nếu có thể hưởng lãi suất thế này ở Bangladesh ...”

      Bangladesh?”

      “Ối. À... ờ... em cũng có tài khoản ngân hàng tại đó. Chỉ cái thôi,” tôi nhanh nhảu thêm khi để ý thấy nét mặt .

      “Becky...” Luke có vẻ gặp khó khăn khi tiếp nhận điều này. “Em mở bao nhiêu tài khoản ngân hàng online thế này?”

      “Ba,” tôi sau khi ngừng chút. “Khoảng ba.”

      ném cho tôi cái nhìn nghiêm khắc, vấn đề với các ông chồng là họ dần hiểu bạn quá .

      “Thôi được rồi, mười lăm,” tôi vội .

      “Và mấy cái chi trội?”

      “Mười lăm. Sao ạ?” tôi thêm để chống chế. “Nếu được chi trội mở tài khoản ngân hàng làm gì?”

      “Mười lăm tài khoản thấu chi?” Luke bóp đầu tin nổi. “Becky... em con nợ của Thế giới Thứ ba.”

      “Em lợi dụng nền kinh tế toàn cầu vì lợi ích của mình!” tôi cãi. “Ngân hàng Chad khuyến mại cho em mười lăm đô la chỉ cần em gia nhập!”

      Tầm nhìn của Luke là hạn hẹp. Tôi có mười lăm tài khoản ngân hàng sao chứ? Ai cũng biết là nên cho hết trứng vào giỏ mà.

      “Hình như quên, Luke ạ,” tôi cao đạo thêm, “em từng là cựu nhà báo tài chính. Em biết mọi thứ về tiền bạc và đầu tư. Rủi ro càng lớn lợi nhuận càng nhiều. Em nghĩ rồi thấy.”

      Luke chẳng có vẻ ấn tượng mấy. “ biết các nguyên tắc đầu tư, cảm ơn em, Becky,” lịch .

      “Thế được.” Tôi chợt nảy ra ý nghĩ. “Chúng ta nên đầu tư khoản tín thác dưới tên con ở Bangladesh. Có khi chúng ta có cả gia tài!”

      “Em điên hả?” nhìn tôi chằm chằm.

      “Sao ? Đó là thị trường nổi!”

      nghĩ thế đâu.” Luke đảo mắt. “ ra, chuyện với Kenneth về khoản đầu tư tín thác dành cho con, và bọn nhất trí đầu tư vào loạt các quỹ đầu tư tín thác an toàn...”

      “Khoan !” tôi giơ tay. “Ý là sao, chuyện với Kenneth? Thế còn ý kiến của em sao?”

      Tôi thể tin rằng thậm chí họ còn thèm hỏi tôi! Làm như tôi tính vậy. Làm như phải tôi từng là chuyên gia tài chính được lên truyền hình và mỗi tuần nhận được hàng trăm bức thư xin lời khuyên.

      “Nghe này, Becky.” Luke thở dài. “Kenneth rất vui mừng được giới thiệu cho chúng ta những khoản đầu tư hợp lý này. Em cần phải lo lắng.”

      “Đấy phải là vấn đề!” tôi giận dữ . “Luke, hiểu. Chúng ta sắp trở thành cha mẹ. Chúng ta phải đưa ra các quyết định quan trọng cùng nhau. Nếu con chúng ta chạy lung tung đâm sầm vào chúng ta và cuối cùng chúng ta phải trốn trong phòng ngủ mà bao giờ có sex với nhau nữa!”

      “Hả?”

      “Đấy là ! Chiếu chương trình Supernanny.”

      Trông Luke hoàn toàn hiểu gì. Đúng nên xem ti vi nhiều hơn.

      “Thôi được rồi, OK,” cuối cùng . “Chúng ta có thể quyết định mọi thứ cùng nhau. Bất cứ thứ gì. Nhưng định đặt khoản đầu tư tín thác của con vào thị trường đầy rủi ro nào đấy.”

      “Được thôi, còn em gửi khoản tiền đó vào tài khoản tại ngân hàng nhạt nhẽo nào đó nơi nó chẳng sinh ra đồng nào!” tôi đập lại.

      “Bó tay.” Miệng Luke giật giật. “Thế... cái trong Supernanny ấy có lời khuyên gì khi các cặp bố mẹ có cách tiếp cận vấn đề đầu tư tín thác khác nhau về cơ bản?”

      “Em chắc ấy có nắm được vụ này ,” tôi thừa nhận. Rồi ý tưởng bất chợt lóe lên trong đầu tôi. “Em biết rồi. Chúng ta cưa đôi khoản tiền ra. đầu tư nửa, em nửa. Rồi xem xem ai hơn.” Tôi thể cưỡng lại việc thêm, “Em cá là em.”

      “À, tôi hiểu rồi.” Luke nhướng mày. “Có nghĩa đây là lời thách thức, đúng , thưa bà Brandon?”

      “Kẻ nào có gan thắng,” tôi lạnh lùng , còn Luke bật cười phá lên.

      “OK. Cứ thế . Mỗi người nửa, để đầu tư vào bất cứ gì mình chọn.”

      cưỡi lưng cọp rồi nhé,” tôi , chìa tay ra. Chúng tôi bắt tay cách nghiêm túc điện thoại reo.

      nghe cho,” Luke , tiến đến bàn của . “A lô? Ôi chào. thế nào?”

      Mình thắng cho mà xem! Mình đầu tư các khoản xuất sắc và biến con mình thành sở đúc tiền chính cống. Có lẽ mình đầu tư vào các hợp đồng mua hàng giao sau. Hay vàng. Hay... nghệ thuật! Mình chỉ cần tìm Damien Hirst [1] nữa và mua con bò ướp phóc môn hay cái gì đấy rồi đem đấu giá ở Sotheby và mang về khoản lợi nhuận kếch xù là mọi người thấy ngay mình nhìn xa trông rộng và thiên tài đến thế nào…

      [1]. Damien Hirst, sinh năm 1965, là nghệ sĩ đương đại với nhiều tác phẩm được đấu giá lên tới hàng chục triệu bảng. trong những tác phẩm nổi tiếng của Some Comfort Gained from the Acceptance of the Inherent Lies in Everything, gồm những con bò ngâm trong bể phóc môn.

      ?” Luke . “, chẳng thấy ấy nhắc gì cả. Được rồi, cảm ơn.” đặt máy xuống và quay sang nhìn trực diện tôi với nét mặt khó hiểu. “Becky, đó là Giles từ đại lý môi giới bất động sản. Có vẻ như đầu tuần này em và họ chuyện khá lâu với nhau. Chính xác em gì với ta?”

      Chết tiệt. Mình biết ngay là có thêm chủ đề phức tạp cần tránh mà. Đúng là mình nên lập danh sách rồi.

      “Ồ vâng, đúng thế.” Tôi hắng giọng. “Em chỉ bảo Giles chúng ta sẵn lòng linh hoạt hơn với các cầu của mình.” Tôi vuốt thẳng mấy tờ giấy bàn, ngẩng lên. “Như đấy, mở rộng khu vực cầu của chúng ta ra chút.”

      chút?” Luke nhắc lại, thể tin được. “Đến tận vùng Caribê sao?” ta gửi cho chúng ta chi tiết về tám tòa biệt thự bên bãi biển khốn kiếp đó và hỏi chúng ta có muốn họ sắp xếp chuyến bay kia kìa!”

      “Chính là người bảo chúng ta phải nhìn ra các khu vực xa, Luke!” tôi chống chế. “Đó là ý tưởng của !”

      “Ý là Kensington! Chứ phải Barbados!”

      từng nghĩ mình được gì ở Barbados chưa?” Tôi hào hứng phản công. “Nhìn này!” tôi đẩy cái ghế văn phòng mình ngồi qua phòng đến bàn , mở web, và tìm đến trang của công ty bất động sản ở Caribê.

      Các trang về bất động sản là những thứ tốt đẹp nhất từng có đời. Đặc biệt là những trang cho phép vòng thăm thú căn nhà như .

      “Thấy cái này ?” Tôi chỉ vào màn hình. “Biệt thự năm phòng ngủ với hồ bơi rộng, vườn trũng và nhà nghỉ mát cho khách!”

      “Becky...” Luke ngưng lại, như thể để nghĩ xem nên giải thích tình hình với tôi như thế nào. “Nó ở tận Barbados.”

      cứ bám riết lấy mỗi cái chi tiết đó.

      sao?” tôi . “ tuyệt lắm chứ! Con mình học bơi, và có thể gửi tất cả số email từ căn nhà nghỉ dành cho khách ấy... còn em có thể chạy bãi biển hàng ngày...”

      Tôi hình dung ra hình ảnh hấp dẫn của chính mình trong bộ bikini dây, đẩy chiếc xe nôi dọc theo bãi biển Caribê cát trắng lấp lánh. Và Luke rám nắng đều, mặc áo phông có cổ, uống cocktail rum punch. có thể bắt đầu chơi lướt ván, và lại xâu hạt lên tóc như hồi trăng mật...

      xâu hạt lên tóc nữa.” Luke cắt ngang suy nghĩ của tôi.

      Sợ thế! Thế quái nào mà lại...

      OK, OK. Có thể trước đây tôi chia sẻ giấc mơ Caribê này với .

      “Nghe này, em ,” , ngồi xuống. “Có lẽ phải năm, mười năm tới chúng ta mới có thể nghĩ đến điều như thế. Nếu mọi việc đúng như kế hoạch, đến lúc đó chúng ta có rất nhiều lựa chọn. Nhưng giờ phải ở trung tâm London.”

      “Rồi, thế chúng ta làm gì đây?” Tôi đóng trang về Barbados cái rụp. “Thị trường nhà đất ở đây chẳng có gì. Đến Giáng sinh là chúng ta bị tống ra đường, và chúng ta phải ôm con đến lán trú tạm cho những người vô gia cư mà ăn xúp...”

      “Becky.” Luke đưa tay lên ngăn tôi lại. “Chúng ta phải ăn xúp.” click vào các email của , mở fìle đính kèm và bấm nút in. lát sau máy in bắt đầu chạy.

      “Cái gì thế?” tôi . “ làm gì thế?”

      “Đây.” lấy những trang in ra đưa cho tôi. “Đây là lý do Giles gọi điện. Trong trường hợp chúng ta ‘vẫn quan tâm đến London’, như ta . Nó vừa được rao bán, chỉ quanh đây thôi. Đường Delamain. Nhưng chúng ta phải nhanh chân mới được.”

      Tôi đọc trang đầu tiên lượt, cố gắng nhập các từ vào đầu nhanh nhất có thể.

      Ngôi nhà trang nhã dành cho gia đình... lý tưởng cho việc giái trí... tiền sảnh lớn... bếp hoành tráng và sang trọng...

       

      Wow. Tôi phải thừa nhận, trông nó tuyệt quá.

      Vườn với khoảng sân chơi được thiết kế kiến trúc... sáu phòng ngủ… phòng trang điểm với tủ giày dạng phòng có thể bước vào...

      Tôi lấy lại hơi thở. cái tủ giày dạng phòng! Nhưng chắc chắn đó chỉ là cách khác của...

      “Thậm chí nó còn có Phòng Giày.” Luke nhìn tôi, cười toe. “Giles khá hài lòng về điểm này. Ta xem chứ?”

      Tôi phấn khích trước ngôi nhà này quá! Và chỉ vì Phòng Giày! Tôi đọc đọc lại từng chi tiết, và tôi hình dung ra ngay cảnh mình và Luke sống ở đó. Tắm trong phòng tắm đứng khung bằng đá vôi... pha cà phê trong bếp Balthaup bằng các thiết bị siêu đại... và rồi lang thang ra ngoài vào khu vườn quay mặt về hướng Tây tách biệt bởi những bụi cây cảnh trưởng thành. Cây gì cũng được.

      Cuối ngày hôm đó chúng tôi bộ con đường Maida Vale rợp bóng cây đến chỗ hẹn xem nhà. Tôi nắm chặt tờ giấy ghi chi tiết ngôi nhà trong tay, nhưng tôi hầu như cần làm thế; thực ra tôi thuộc lòng rồi.

      “Hai mươi tư... Hai mươi sáu...” Luke nheo mắt nhìn những số nhà chúng tôi qua. “Nó ở bên kia đường.”

      “Nó kia rồi!” Tôi đứng khựng lại và chỉ qua đưòng. “Nhìn kìa, có lối vào với hai hàng cột ấn tượng, cửa kép với cửa sổ con quyến rũ! Trông tuyệt quá! Mình qua đó !”

      Tay Luke giữ tôi lại khi tôi định vội vàng qua bên kia đường. “Becky, trước khi chúng ta vào, cái này .”

      “Gì cơ?” Tôi giật mạnh tay Luke ra như con chó cố thoát khỏi xích. “Sao cơ?”

      “Cố tỏ ra lạnh lùng, OK? Chúng ta muốn trông có vẻ thích thú quá. Quy tắc đầu tiên trong thỏa thuận làm ăn: luôn tỏ ra như thể mình có thể bỏ .”

      “Ô.” Tôi ngừng giằng tay ra. “Được rồi.”

      Lạnh lùng. Mình có thể giả vờ lạnh lùng.

      Nhưng khi chúng tôi bước qua đường đến cửa trước, ngực tôi đánh trống thình thình. Đây là căn nhà của chúng tôi, đơn giản là tôi biết thế. “Em cái cửa trước!” tôi thốt lên, bấm chuông. “Bóng quá mất!”

      “Becky... lạnh lùng, nhớ đấy,” Luke . “Cố gắng tỏ ra ấn tượng mấy.”

      “À phải, vâng.” Tôi đeo lên bộ mặt thờ ơ khả dĩ nhất của mình, vừa kịp lúc cửa bật mở.

      phụ nữ rất mảnh mai tầm bốn mươi tuổi đứng sàn lát cẩm thạch đen trắng. Bà ta mặc quần jeans D&G trắng, cái áo bình thường mà tôi biết là giá năm trăm bảng, đeo chiếc nhẫn kim cương bự đến mức tôi kinh ngạc vì bà ta vẫn nhấc tay lên được.

      “Xin chào.” Giọng bà ta trầm đục, hơi lè nhè và phảng phất Mockney. “ chị đến xem nhà ạ?”

      “Vâng!” Ngay lập tức tôi nhận ra mình quá nhiệt tình. “Ý tôi là... ừ.” Tôi giả vờ quan tâm. “Chúng tôi nghĩ có lẽ xem qua chút.”

      “Fabia Paschali.” Cái bắt tay của bà ta có cảm giác như mớ len cotton ướt.

      “Becky Brandon. Và đây là chồng tôi, Luke.”

      “Vâng, mời vào xem nhà.”

      Chúng tôi theo bà vào nhà, tiếng bước chân chúng tôi vang nền đá lát, và khi nhìn quanh tôi phải cố nén hít vào hơi. Sảnh này hoành tráng. Cầu thang lượn lên gác như sản phẩm của Hollywood! Tôi hình dung ra ngay hình ảnh chính mình lướt xuống cái cầu thang ấy trong bộ đầm dạ tiệc đẹp như mơ trong khi Luke đứng dưới chân cầu thang chờ trong ngưỡng mộ.

      “Chúng tôi từng chụp ảnh thời trang ở đây,” Fabia , chỉ vào cầu thang. “Đá cẩm thạch được nhập khẩu từ Ý còn cái chúc đài treo kia là đồ cổ theo phong cách Murano. Bán kèm ngôi nhà.”

      Tôi có thể thấy bà ta chờ phản ứng.

      “Rất đẹp,” Luke . “Becky?”

      Lạnh lùng. Mình phải lạnh lùng.

      “Cũng được.” Tôi vờ khẽ ngáp. “Chúng tôi xem bếp được ?”

      Căn bếp cũng tuyệt vời như thế. Nó có bệ chuẩn bị đồ ăn sáng rộng, bàn bếp thủy tinh, và đầy đủ mọi máy móc mà loài người từng biết tới. Tôi cố hết sức để trông có vẻ như quá ngưỡng phục khi Fabia chạy thử các thiết bị. “Lò nướng ba thân... bếp như của bếp trưởng... đây là chỗ băm thái đa diện có thể quay được...”

      tệ.” Tôi làm ra vẻ uể oải sờ thử mặt đá granite. “Chị có máy làm sushi điện tường ?”

      “Có,” bà như thể tôi vừa hỏi điều quá hiển nhiên vậy.

      Nhà này có máy làm sushi loại tường!

      Ôi trời đất ơi, nó đúng là ngoạn mục. Sân hiên cũng thế, với bếp mùa hè gắn liền và vỉ nướng barbecue. Phòng khách được trang bị giá David Linley. Khi chúng tôi theo Fabia lên tầng đến phòng ngủ chính, đúng là tôi dần kiệt sức, vì cứ phải cố thốt lên câu gì.

      “Đây là phòng thay đồ...” Fabia chỉ cho chúng tôi phòng với những tủ quần áo bằng gỗ óc chó viền quanh. “Đây là tủ giày được thiết kế riêng cho tôi...” Bà mở cửa và chúng tôi bước vào.

      Tôi thấy muốn ngất. Hai bên chúng tôi là hàng dãy hàng dãy giày, xếp hàng cách tuyệt hảo các ngăn giá viền da lộn. Louboutin... Blahnik...

      đáng kinh ngạc!” tôi buột ra. “Và nhìn này, chúng ta cùng cỡ và mọi thứ với nhau - thế này đúng là số phận...” Luke lườm tôi cái cảnh cáo. “Ý tôi là... ừm.” Tôi nhún vai để ứng phó. “Cũng được, tôi nghĩ thế.”

      chị có con chứ?” Fabia liếc nhìn bụng tôi khi chúng tôi sang phòng khác.

      “Tháng Mười hai này tôi sinh.”

      “Chúng tôi có hai đứa học trường nội trú.” Bà gỡ miếng Nicorette[2] ra khỏi cánh tay, nhíu mày nhìn nó rồi vứt vào thùng rác. Rồi bà thọc tay vào túi quần jeans lôi ra bao Marlboro loại . “Tụi nó ở tầng cùng, nhưng mấy phòng trẻ của tụi nó được dọn dẹp gọn gàng rồi, nếu chị quan tâm.” Bà bật lửa và rít hơi.

      [2]. Miếng dán Nicorette được dùng phổ biến như cách cai nghiện thuốc lá. Nó cung cấp lượng nicotin có kiểm soát để giúp cơ thể tránh khỏi những rắc rối khi ngừng hút thuốc.

      “Mấy phòng trẻ?” Luke nhắc lại, liếc tôi. “Nhiều hơn sao?”

      “Phòng cho con trai và con . Chúng tôi cho mỗi đứa phòng. Chưa trang trí lại. Đây là phòng con trai tôi...” Bà đẩy cánh cửa trắng.

      Tôi đứng đó, miệng há hốc. Cứ như trong miền đất thần tiên vậy. Tường sơn các bức bích họa hình những ngọn đồi xanh lục, bầu trời màu thiên thanh, cánh rừng và cảnh những chú gấu Teddy pic- nic. góc kê chiếc giường làm theo hình lâu đài, cũng sơn tranh; góc kia là đoàn tàu bằng gỗ màu đỏ đường ray, đủ lớn để ngồi lên, mỗi toa đặt món đồ chơi.

      Tôi đột ngột cảm thấy nỗi khao khát choán ngợp. Tôi muốn có con trai. Tôi muốn có cậu nhóc quá mất.

      “Còn phòng con tôi ở đằng này,” Fabia tiếp tục.

      Tôi hầu như thể dứt mình ra khỏi phòng dành cho con trai đó, nhưng vẫn theo bà qua chiếu nghỉ khi bà mở cửa - và tôi thể há hốc mồm.

      Tôi chưa từng thấy cái gì đẹp đến thế. Đây chính là giấc mơ của các bé . Tường được trang trí bằng hình các tiên vẽ bằng tay, rèm cửa trắng được bó gọn lại bằng nơ lụa taffera màu hoa tử đinh hương còn cái giường cũi có diềm trang trí bằng ren thêu đăng ten như giường công chúa.

      Ôi ôi. Giờ tôi lại muốn có con .

      Tôi muốn có cả con trai lẫn con . Chẳng lẽ tôi thể có hai đứa sao?

      “Vậy, chị thấy thế nào?” Fabia quay sang tôi.

      Im lặng xuất chiếu nghỉ. Tôi thốt nên lời vì khao khát đến đờ người. Tôi muốn có những phòng trẻ này hơn bất cứ gì, từ trước đến nay. Tôi muốn có toàn bộ ngôi nhà này. Tôi muốn được sống ở đây, hưởng kỳ Giáng sinh đầu tiên của chúng tôi với tư cách gia đình ở đây, trang trí cây thông khổng lồ trong cái sảnh lát đá đen trắng này, treo chiếc tất tí xíu lên lò sưởi...

      “Khá là đẹp,” cuối cùng tôi cũng cố thốt ra được, với cái nhún vai khe khẽ. “Tôi nghĩ thế.”

      “Vậy,” Fabia rít thuốc, “ta xem phần còn lại nhé.”

      Tôi cảm thấy mình bồng bềnh trôi khi chúng tôi qua hết các phòng khác. Chúng tôi tìm được ngôi nhà cho mình. Chúng tôi tìm thấy nó.

      hỏi mua !” tôi thầm với Luke khi chúng tôi nhìn tủ để máy nước nóng. “ với bà ấy là mình muốn mua!”

      “Becky, từ từ nào.” khẽ bật cười. “Đó phải là cách để thương lượng. Chúng ta còn chưa xem hết.”

      Nhưng tôi có thể thấy ngay là cũng thích nó. Mắt rực sáng và khi chúng tôi xuống trở lại sảnh, hỏi han về hàng xóm.

      “Vâng... cám ơn chị,” cuối cùng , bắt tay Fabia. “Chúng ta liên hệ qua đại lý môi giới.”

      Sao mà có thể kiềm chế như thế? Sao lôi luôn tập séc ra?

      “Cảm ơn rất nhiều,” tôi , và định bắt tay Fabia nghe tiếng chìa khóa lách cách ở cửa trước. người đàn ông rám nắng chừng năm mươi tuổi bước vào, mặc quần jeans và áo jacket da, mang theo thứ gì kiểu như tập portfolio tranh siêu đẹp.

      “Xin chào.” Ông nhìn mặt từng ngưòi, ràng là tự hỏi có quen chúng tôi . “ chị khỏe ?”

      , đây là chị Brandon,” Fabia . “ chị ấy vừa xem vòng quanh nhà.”

      “À. Qua Hamptons hả?” Ông nhíu mày. “Nếu biết trước gọi điện rồi. vừa nhận lời bán cho người khác mười phút trước. Qua đại lý khác.”

      Tôi cảm thấy phát súng của nỗi kinh hoàng. Ông ta vừa làm gì?

      “Chúng tôi hỏi mua ngay bây giờ đây!” tôi thốt lên. “Chúng tôi đưa ra giá chào mua!”

      “Rất tiếc. Mọi chuyện xong xuôi rồi.” Ông vừa nhún vai vừa cởi áo jacket. “Mấy người Mỹ đến xem nhà sáng nay ấy.” Ông thêm với Fabia.

      . . Chúng tôi thể đánh mất ngôi nhà mơ ước của mình!

      “Luke, làm gì !” Tôi cố bình tĩnh. “Hỏi mua ! Nhanh lên!”

      “Chị để tâm, đúng ?” Trông Fabia có vẻ ngạc nhiên. “Hình như chị đâu có thích chỗ này đến thế?”

      “Chúng tôi giả vờ lạnh lùng!” tôi rền rĩ, mọi vẻ thờ ơ biến sạch. “Luke, em biết lẽ ra chúng ta nên gì đó sớm hơn! Chúng ta căn nhà này! Em mê mẩn hai phòng trẻ! Chúng ta muốn có nó!”

      “Chúng tôi rất muốn đề nghị giá cao hơn giá ông bà cầu,” Luke , bước lên. “Chúng tôi có thể mua nhanh và cầu cố vấn pháp luật của chúng tôi liên hệ với ông bà sáng mai...”

      “Nghe này, theo tôi được biết căn nhà này bán rồi,” chồng Fabia , đảo mắt. “Tôi phải uống chút gì . Chúc chị may mắn khi tìm chỗ khác.” Ông sải bước nền lát về phía bếp và tôi nghe thấy tiếng tủ lạnh mở.

      “Tôi rất tiếc,” Fabia nhún vai và dẫn chúng tôi về phía cửa trước.

      “Nhưng...” Giọng tôi yếu ớt tuyệt vọng.

      “Thôi sao. Nếu thỏa thuận kia thất bại, xin hãy cho chúng tôi biết.” Luke mỉm cười lịch với bà rồi chúng tôi chậm chạp bước ra ngoài vào buổi chiều cuối hè. Lá bắt đầu chuyển màu, và những tia mặt trời yếu ớt lấp lánh những khung cửa sổ đối diện.

      Tôi đơn giản là có thể nhìn thấy mình sống phố này. Đặt con trong xe nôi đẩy dọc phố, vẫy chào hàng xóm...

      “Em thể tin được.” Giọng tôi hơi tức tối.

      “Chỉ là căn nhà thôi mà.” Luke choàng tay qua đôi vai rũ xuống của tôi. “Chúng ta tìm được căn khác.”

      được đâu. Chúng ta bao giờ tìm được nơi nào như thế nữa. Đó là ngôi nhà hoàn hảo!” Tôi dừng lại, tay đặt cánh cổng sắt uốn. Mình thể cứ thế mà bỏ cuộc được. Mình phải kẻ thấy khó khăn chút là chùn.

      “Chờ ở đấy nhé,” tôi với Luke, quay gót. Tôi vội chạy ngược lại dọc theo con đường, lên bậc thang và đặt chân vào cửa trước khi Fabia có cơ hội đóng nó lại.

      “Nghe này,” tôi giọng khẩn cấp. “Làm ơn. Fabia, chúng tôi thực , thực ngôi nhà của chị. Chúng tôi trả bất cứ giá nào chị muốn.”

      “Chồng tôi thỏa thuận xong rồi.” Bà rụt người lại vào trong. “Tôi chẳng làm được gì nữa.”

      “Chị có thể thuyết phục ông ấy! Tôi phải làm gì mới thuyết phục được chị đây?”

      “Nghe này.” Bà thở dài. “Chuyện này phụ thuộc vào tôi. Chị có thể bỏ chân ra ?”

      “Tôi có thể làm bất cứ điều gì!” tôi gào lên tuyệt vọng. “Tôi có thể mua cho chị vài thứ! Tôi làm việc ở cửa hàng thời trang, tôi có thể mua được nhiều thứ tuyệt...”

      Tôi ngưng lại. Fabia vẫn nhòm chân tôi, chẹn giữa cửa. Rồi bà nhìn chân kia.

      phải bà ấy quan tâm đến chân tôi, mà là đôi bốt kiểu cao bồi Archie Swann bằng da dê làm sờn với dây rút bằng da . Archie Swann là nhãn hiệu mới trong làng giày và đôi tôi chính xác là đôi xuất tạp chí Vogue tuần trước, trong mục “Được khát khao nhất”. Tôi thấy Fabia soi nó từ lúc chúng tôi mới đến.

      Fabia ngước lên nhìn mắt tôi. “Tôi thích đôi bốt của chị,” bà . Tôi nhất thời biết gì.

      Giả vờ lạnh lùng, Becky, giả vờ lạnh lùng.

      “Tôi chờ cả năm mới mua được đôi này,” cuối cùng tôi , cảm thấy như thể mình dây. “ phải mua ở chỗ nào cũng được đâu.”

      “Tôi trong danh sách chờ của cửa hàng Harvey Nichols rồi,” bà đáp.

      “Có thể.” Tôi cố giọng bình thường. “Nhưng chị bao giờ mua được đâu. Họ chỉ làm có năm mươi đôi và hết sạch rồi. Tôi là nhân viên tư vấn mua sắm, nên tôi biết những điều này.”

      Tôi bốc phét trăm phần trăm. Nhưng tôi nghĩ nó có tác dụng. Bà ấy đúng là thèm rỏ dãi.

      “Becky?” Luke về phía tôi. “Có chuyện gì thế?”

      “Luke!” tôi giơ tay lên. “Đứng đó!” tôi cảm thấy mình như Obiwan Kenobi bảo Luke – Skywalker [3] được can dự vì hiểu sức mạnh của the Force.

      [3]. Các nhân vật trong Star War.

      Tôi rút chân khỏi chiếc bốt bên trái, để nó đứng thảm trước cửa như totem.

      “Nó là của chị,” tôi , “nếu chị đồng ý lời đề nghị của tôi. Và nốt chiếc kia khi chúng ta trao đổi hợp đồng.”

      “Mai chị gọi đại lý ,” Fabia , nghe như kiểu hết hơi. “Tôi thuyết phục chồng tôi. Căn nhà là của chị.”

      Mình làm được rồi! Mình thể tin được!

      Nhanh hết sức có thể trong khi chân bốt chân tất, tôi vội vã xuống bậc thềm về phía Luke.

      “Chúng ta mua được nhà rồi!” tôi choàng tay qua cổ . “Em giành được ngôi nhà cho chúng ta rồi!”

      “Em cái chết tiệt...” nhìn tôi chằm chặp. “Em cái gì? Sao em lại chiếc bốt?”

      “À... chỉ thương thuyết chút ấy mà,” tôi hồ hởi , và quay lại liếc cánh cửa trước. Fabia đá bay chiếc giày búp bê màu vàng óng của bà ra và xọc cẳng chân bọc quần jeans vào chiếc bốt. Giờ bà ấy xoay qua xoay lại nó, ngắm nghía như bị thôi miên. “Nếu sáng mai gọi điện cho đại lý môi giới em nghĩ mình ký được hợp đồng.”

      Thậm chí chúng tôi còn cần phải đợi đến sáng hôm sau. Chưa đầy hai giờ sau, điện thoại của Luke reo khi chúng tôi ngồi trong xe đường đến nhà mẹ tôi.

      “Vâng?” vào mic dùng khi lái ô tô của điện thoại. “Vâng. sao?”

      Tôi nhăn mặt với , cố gắng ra hiệu để cho tôi biết có chuyện gì - nhưng mắt vẫn cứ điềm tĩnh dán vào đường, bực mình. Cuối cùng tắt máy và quay sang tôi với nụ cười rất kín đáo. “Nó là của chúng ta.”

      Hoan hô!” tôi gào lên vì sung sướng. “Em bảo mà!”

      “Họ chuyển đến sống ở New York và muốn càng nhanh càng tốt. chúng ta có thể hoàn tất mọi thứ vào tháng Mười hai.”

      “Chúng ta sinh đứa con đầu lòng trong căn nhà mới lộng lẫy đó kịp lễ Giáng sinh.” Tôi ôm lấy người mình. “ hoàn hảo cho mà xem!”

      “Tin này khá là tốt lành.” Mặt rạng rỡ lên. “Và tất cả là nhờ em.”

      có gì đâu mà,” tôi khiêm tốn . “Chỉ là giỏi thương lượng thôi.” Tôi lôi di động ra và định nhắn tin cho Suze khoe chuyện tốt lành này nó thình lình đổ chuông.

      “A lô?” tôi vui vẻ .

      “Chị Brandon phải ạ? Tôi là Margaret từ văn phòng bác sĩ Venetia Carter đây.”

      “Ôi!” Tôi nghiêm mặt lại và liếc Luke. “À vâng... chào .”

      “Chúng tôi chỉ muốn báo cho chị là vừa mới có chỗ trống trong lịch của bác sĩ Carter. ấy rất vui lòng được gặp chị - và chồng chị nữa, nếu chị muốn - vào thứ Năm lúc ba giờ chiều.”

      “Được,” tôi , suýt ngạt thở. “Ừm... vâng, được ạ. Tôi có mặt ở đó! Cảm ơn rất nhiều!”

      có gì. Tạm biệt, chị Brandon.”

      Điện thoại im bặt và tôi ngắt máy bằng đôi tay run rẩy. Tôi đặt được hẹn ở chỗ Venetia Carter! Tôi sắp được gặp những người nổi tiếng và sắp được mát xa toàn diện!

      Giờ tôi chỉ còn mỗi việc báo tin này cho Luke.

      “Ai đấy?” Luke , bật radio lên. cau mày nhìn những con số màn hình hiển thị và bấm vài nút.

      “Chẳng là... ừm...” Tôi làm như vô tình đánh rơi di động xuống sàn xe và cúi xuống nhặt lên.

      ổn thôi mà. trong tâm trạng tốt vì vụ ngôi nhà và mọi thứ. Mình chỉ cần tiếng và mọi chuyện xong. Và nếu bắt đầu phản đối, mình chỉ ra rằng mình là phụ nữ trưởng thành, người có quyền lựa chọn dịch vụ chăm sóc y tế cho bản thân. Chính xác thế.

      “Ừm... Luke.” Tôi ngồi thẳng lại, hơi đỏ mặt chút. “Về chuyện ông Braine ấy mà.”

      “Ừ, sao?” Luke bẻ tay lái chuyển sang làn đường khác. “Nhân tiện, với mẹ mình tổ chức bữa tiệc tối mời ông ấy và David.”

      bữa tiệc tối? Ôi trời, càng lúc càng tồi tệ. Mình phải ngay với , nhanh.

      “Luke, nghe này.” Tôi chờ cho Luke chậm lại vì cái xe tải phía trước. “Em suy nghĩ rất kỹ và làm vài nghiên cứu.”

      Từ “nghiên cứu” nghe có vẻ hay. Ngay cả khi tôi chỉ đọc mẩu “Xu hướng thời trang trẻ em của Hollywood” trang fashionmommies.com.

      “Và vấn đề là...” tôi nuốt khan. “Em muốn đến khám chỗ bác sĩ Venetia Carter.”

      Luke kêu lên tiếng sốt ruột. “Becky, đừng chuyện này nữa. nghĩ chúng ta nhất trí...”

      “Em đăng ký được chỗ với ấy,” tôi vội . “Em hẹn gặp được rồi. Tất cả xong xuôi.”

      “Em làm ?” phanh ở chỗ đèn giao thông và quay sang đối mặt tôi.

      “Đây là cơ thể em!” Tôi chống chế. “Em có thể khám ở chỗ bất cứ bác sĩ nào em thích!”

      “Becky, chúng ta phải may mắn lắm mới có được trong những bác sĩ danh tiếng, đáng kính nhất nước chăm sóc cho em, còn em cứ làm loạn lên vì vô danh tiểu tốt nào đó...”

      “Nhắc lại lần thứ triệu là ấy vô danh!” tôi bực tức thốt lên. “Ở Hollywood ấy rất vĩ đại! ấy đại và kiến thức của ấy cập nhật, và ấy còn thực cách đỡ đẻ tuyệt vời là sinh con trong nước với hoa sen...”

      “Hoa sen? Nghe như ta hoàn toàn là con mụ lang băm.” Luke giận dữ nhấn phanh. “ để em mạo hiểm sức khỏe của chính mình và con...”

      ấy làm sao là lang băm được!”

      Lẽ ra tôi bao giờ nên nhắc đến hoa sen. Lẽ ra tôi phải biết là Luke hiểu.

      “Nghe này, ...” tôi thử chiến thuật khác. “ luôn , ‘Hãy cho người khác cơ hội’.”

      , .” Luke ngay, lỡ nhịp.

      “Thế nên thế!” tôi tức giận .

      Chúng tôi dừng lại ở chỗ vạch cho người bộ và phụ nữ bước ngang qua cùng chiếc xe nôi sành điệu màu xanh lá có bánh cao trông rất có vẻ kỷ-nguyên-vũ-trụ. Wow. Có lẽ chúng tôi cũng nên mua cái như thế. Tôi nheo mắt, cố nhìn xem logo hãng nào.

      kỳ diệu, tôi thậm chí còn chưa từng để ý tới xe nôi. Nhưng giờ tôi thể ngừng xem xét chúng, ngay cả khi cãi nhau với chồng.

      Thảo luận. phải cãi nhau.

      “Luke, nghe này,” tôi khi chúng tôi lại tiếp. “Trong cuốn sách em đọc có viết phụ nữ mang thai luôn nên làm theo bản năng của mình. Mà, bản năng của em lên tiếng rất mạnh mẽ, ‘Đến chỗ Venetia ’. Chính Tự nhiên mách bảo em thế!”

      Luke im lặng. Tôi xác định được là cau mày vì tập trung nhìn đường hay vì những gì tôi .

      “Mình chỉ cần lần xem ấy thế nào thôi cũng được,” tôi , dịu giọng. “Chỉ cuộc gặp nho . Nếu ưa ấy mình cần phải quay lại nữa.”

      Chúng tôi đến lối xe vào nhà bố mẹ tôi. cửa ra vào có tấm banner to bằng bạc, và quả bóng bay bơm khí hê li lạc có viết Chúc mừng sinh nhật Jane! khẽ hạ cánh xuống mui xe khi chúng tôi đỗ lại.

      em giành được ngôi nhà cho chúng ta,” tôi thể thêm vào. Dù tôi cũng thấy chẳng liên quan lắm.

      Luke đỗ xe đằng sau chiếc xe tải có chữ “ kiện đặc biệt của Oxshott” sơn bên thành xe rồi cuối cùng cũng quay sang nhìn mặt tôi.

      “Thôi được rồi, Becky.” thở dài. “Em thắng rồi đấy. Mình gặp ta.”

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 4

      rằng mẹ tôi phấn khởi trước tin tôi có em bé là hơi . Khi chúng tôi ra khỏi xe mẹ phi thẳng ra lối xe, mái tóc sấy chuẩn bị cho buổi tiệc, mặt hồng lựng vì phấn khích.

      “Becky! Đứa cháu bé bỏng của mẹ sao rồi?”

      Bà còn chẳng buồn nhìn mặt tôi nữa. chú ý của bà hướng thẳng đến cái bụng bầu. “Nó lớn lên đấy! Cháu có nghe thấy tiếng bà ?” Bà cúi xuống gần hơn. “Cháu nghe thấy tiếng bà ?”

      “Chào mẹ,” Luke lịch . “Bọn con có thể vào được ?”

      “Tất nhiên rồi!” Bà nhanh chóng thẳng người lại và dẫn chúng tôi vào nhà. “Vào ! Thư giãn nào Becky! Uống trà này. Graham!

      tới đây!” Bố xuống cầu thang. “Becky!” Ông ôm tôi chặt. “Vào ngồi con. Suze với mấy đứa nhóc đến đây rồi...”

      “Rồi cơ đấy!” Tôi kêu lên vui sướng. Tôi gặp Suze hàng thập kỷ rồi. Tôi theo bố mẹ vào phòng khách và thấy Suze ngồi sofa cạnh Janice, hàng xóm của bố mẹ. Mái tóc vàng của vấn cao thành búi và cho trong hai đứa con sinh đôi ti. Trong lúc đó Janice ngọ nguậy khổ sở, ràng là cố cật lực để nhìn.

      “Bex!” Mặt Suze rạng lên. “Ôi trời ơi! Trông cậu tuyệt quá!”

      “Suze!” tôi rộng vòng tay ôm , cố gắng siết chặt đứa . “Cậu thế nào? Cả nhóc Clemmie quý nữa?” Tôi hôn cái đầu bé bỏng tóc vàng.

      “Đây là Wilfrid,” Suze , hơi đỏ mặt.

      Khỉ . Lúc nào tôi cũng nhầm. Và làm mọi chuyện tồi tệ hơn, Suze hoàn toàn hoang tưởng rằng Wilfrid trông giống con . (Mà cũng đúng thế. Đặc biệt là trong cái bộ áo liền quần đầy dây rợ đấy.)

      “Những đứa khác đâu rồi?” tôi nhanh chóng chuyển đề tài.

      “À, Tarkie lo chúng rồi,” Suze , lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi nhìn theo ánh mắt và thấy chồng , Tarquin, đẩy cháu đỡ đầu của tôi, Ernie, bằng xe cút kít quanh chỗ cái rạp, địu Clementine trước ngực.

      “Nữa!” Giọng Ernie ré lên xuyên qua cửa sổ. “Nữa bố!”

      “Vài tháng nữa là thế đấy, Luke,” tôi cười tươi với Luke.

      “Ừm ừm.” nhướng mày và lấy chiếc BlackBerry ra. “ cần phải gửi vài cái email. Nếu được lên gác làm nhé?”

      bước vội ra khỏi phòng và tôi ngồi xuống chiếc ghế mềm bên Suze. “Mẹ biết sao ? Bọn con vừa hỏi mua được ngôi nhà hoàn hảo chưa từng thấy! Xem này!” Tôi lôi tờ ghi thông tin quảng cáo về căn nhà ra khỏi túi xách đưa cho mẹ chờ được ngưỡng mộ.

      “Dễ thương quá, con !” mẹ thốt lên. “Nó có riêng biệt hẳn ?”

      “À... . Nhưng nó thực ...”

      “Có bãi đỗ xe để phải đỗ đường ?” Bố nheo mắt nhìn qua vai mẹ.

      , có, nhưng...”

      “Chúng nó cần đỗ xe, Graham,” mẹ cắt ngang. “Chúng nó là người London mà! đâu chúng nó cũng bắt taxi.”

      “Em với người London nào lái xe đấy hả?” bố , giọng mỉa mai. “Có phải em với là trong cả cái thành phố thủ đô này, công dân nào từng ngồi vào chiếc ô tô?”

      “Tôi bao giờ lái xe ở London.” Janice hơi rùng mình. “ chị biết đấy, họ chờ cho đến khi mình dừng đèn đỏ... rồi đâm cho phát.”

      “ ‘Họ’?” bố giận dữ thốt lên. “ ‘Họ’ là ai?”

      “Sàn đá cẩm thạch. Ôi con ơi.” Mẹ ngẩng lên khỏi tờ quảng cáo và nhăn mặt. “Thế khi đứa tập sao? Có lẽ con nên trải thảm hết. cái thảm Berber điểm các đốm tối màu để lộ bẩn.”

      Bó tay.

      “Và tin thứ hai của con là...” tôi to, cố gắng kéo cuộc chuyện về đúng chủ đề, “con sắp đổi bác sĩ.” Tôi ngừng lại để mọi người ngấm tin. “Con sắp có Venetia Carter.”

      “Venetia Carter?” Suze kinh ngạc ngẩng lên khỏi Wilfrid. “Cậu chứ?”

      Ha. Mình biết Suze chắc phải nghe tới ấy rồi mà.

      “Chính xác.” Tôi rạng rỡ vì tự hào. “Bọn mình vừa biết tin mình đăng ký được chỗ. kỳ diệu sao?”

      “Thế ấy giỏi , cái bác sĩ Carter này ấy?” Mẹ hết nhìn tôi lại nhìn Suze.

      “Người ta gọi ấy là bác sĩ phụ sản đầu bảng.” Suze xoay Wilfrid cách chuyên nghiệp. “Cháu đọc bài về ấy tờ Harpers. ấy chắc phải tuyệt vời lắm!”

      bác sĩ sản đầu bảng! Điều đó khiến tôi thành đầu bảng!

      ấy đỡ cho tất cả các siêu mẫu và ngôi sao điện ảnh,” tôi thể ngăn mình khoe khoang. “Họ tổ chức các buổi tiệc trà, tặng những chiếc túi hàng hiệu tuyệt hảo và đủ thứ. Có lẽ con được gặp tất cả bọn họ!”

      “Nhưng Becky này, bố tưỏng con bác sĩ giỏi đáng kính rồi.” Trông bố có vẻ lo lắng. “Liệu đổi bác sĩ lúc này có phải là ý hay ?”

      “Bố, Venetia ở đẳng cấp khác!” Giọng tôi thể lộ chút khó chịu. “ ấy là nhất tuyệt đối. Con phải van xin mới có được chỗ với ấy đấy.”

      “Thôi được, con , đừng quên bố mẹ khi con nổi tiếng nhé!” mẹ .

      “Con quên đâu! Mà mọi người có muốn xem ảnh siêu ?” Tôi thọc tay vào túi, lôi ra cuộn ảnh đưa cho mẹ.

      “Nhìn này!” mẹ hổn hển, chằm chằm nhìn hình ảnh mờ mịt ấy. “Nhìn Graham! Đứa cháu bé bỏng đầu tiên của chúng ta. Trông nó giống y hệt mẹ em!”

      “Mẹ em?” bố bực tức phản ứng, giật lấy ảnh từ tay mẹ. “Em có mù thế?”

      “Becky, móc vài món đồ xinh xinh cho đứa bé,” Janice rụt rè chen vào. “Mấy cái áo khoác len... cái khăn choàng... bộ những con vật như thuyền của Noah... mỗi loài làm ba con, để đề phòng bất trắc [1].”

      [1]. Theo truyền thuyết, trước khi tạo ra cơn Đại Hồng thủy để trừng phạt loài người vì có quá nhiều tội lỗi, Chúa trời hướng dẫn Noah đóng con thuyền, mang lên đó mỗi loài thế giới cặp để tái tạo lại thế giới sau trận Đại Hồng thủy, ở đây Janice móc những con vật đó bằng len, nhưng để cẩn thận làm mỗi loài ba con.

      “Janice, tốt quá,” tôi , xúc động.

      “Chẳng khó khăn gì đâu mà, cháu ! thích đan lát lắm. Tất nhiên, luôn hy vọng Tom và Lucy có thể...” Janice dần rồi nở nụ cười dũng cảm, rạng rỡ. “Nhưng chuyện đó thể.”

      “Tom thế nào rồi ạ?” tôi thận trọng hỏi.

      Tom là con trai của Janice. cũng trạc tuổi tôi, và lấy vợ ba năm trước, lễ cưới hoành tráng, sang trọng. Nhưng rồi chuyện hơi hỏng chút. Vợ , Lucy xăm mình rồi bỏ trốn cùng gã sống trong căn nhà di động, Tom trở nên rất kỳ quặc và bắt đầu xây căn nhà nghỉ mùa hè trong vườn sau nhà bố mẹ .

      “À, Tom rất ổn! Giờ nó chủ yếu sống trong căn nhà mùa hè đó. chú mang khay thức ăn cho nó.” Trông Janice hơi bối rối. “Nó viết sách.”

      “Ôi hay quá!” tôi giọng động viên. “Về cái gì thế ạ?”

      “Về tình trạng xã hội.” Bà nuốt khan. “Có vẻ thế.”

      Im lặng bao trùm khi chúng tôi tiêu hóa tin này.

      ấy nghĩ xã hội này ở trong kiểu tình trạng nào?” Suze hỏi.

      tốt lắm,” Janice thào.

      “Uống tách trà nữa nhé Janice thân mến.” Mẹ vỗ vỗ tay Janice an ủi. “Hay ly rượu đào?”

      “Chỉ ly đào thôi,” Janice sau khi ngưng chút. “Tôi tự lấy.”

      Khi bà qua căn phòng đến tủ để đồ uống, mẹ đặt tách xuống, “Nào, Becky,” mẹ , “con có mang hết catalog con có đến đây ?”

      “Đây!” Tôi với cái túi du lịch mình khuân vào cùng. “Con có Blooming Marvellous, General Little Trading Company, Little White Company...

      “Mình mang đến Jojo Maman Bébé,” Suze chen vào. “Cả Italian Baby Cashmere nữa.”

      “Mẹ có toàn bộ đống kia.” Mẹ gật gù, với lấy chồng catalog giá để tạp chí. “Các con có Funky Baba chưa?” Mẹ vẫy vẫy catalog có hình đứa bé mặc đồ hề.

      “Ôôii!” Suze . “Cháu chưa từng thấy cái đó!”

      “Cậu thấy rồi đấy,” tôi . “Con có Petit Enfant. Mẹ này, mẹ xử lý tập Luxury Baby nhé.”

      Thở phào sung sướng, tất cả chúng tôi vào chỗ bắt đầu liếc nhanh qua đống ảnh chụp trẻ chưa biết mặc những chiếc áo phông cộc tay xinh xắn ngồi thảm chơi hay được địu những cái địu con sành điệu. , chỉ nguyên những món đẹp đẽ này thôi cũng đáng để có con rồi.

      “Mẹ gấp góc trang để đánh dấu nếu thấy thứ gì con nên mua,” mẹ trịnh trọng .

      “OK, con cũng thế,” tôi , mê đắm nhìn dàn trẻ con được hóa trang thành mấy con vật. Chúng tôi phải mua cho con bộ gấu Bắc Cực mới được. Tôi gập góc trang rồi lật sang trang kế tiếp, trang tràn ngập những bộ đồ trượt tuyết cỡ tuyệt đẹp. Và nhìn đám mũ len có quả bông kia xem!

      “Luke, em nghĩ mình nên cho con trượt tuyết ngay khi nó còn rất ,” tôi khi vào phòng. “Như thế giúp cho phát triển của con.”

      Trượt tuyết? có vẻ kinh ngạc. “Becky, tưởng em ghét trượt tuyết?”

      Đúng là mình ghét trượt tuyết .

      Nhưng có lẽ chúng tôi vẫn có thể đến Val d’Isère hay đâu đó, mặc mấy bộ sành điệu đó và trượt tuyết mà.

      “Becky!” Mẹ cắt ngang suy nghĩ của tôi. “Nhìn cái giường này này. Nó có gắn thiết bị điều chỉnh nhiệt độ, đèn ru ngủ và rung tự động để dỗ trẻ.”

      “Wow,” tôi nín thở, nhìn bức hình. “tuyệt vời! Cái đó bao nhiêu tiền ạ?”

      “Kiểu sang trọng là... nghìn hai trăm bảng,” mẹ sau khi xem giá.

      nghìn hai trăm bảng?” Luke suýt sặc trà. “Cho cái giường baby ấy ạ? Mẹ đùa à?”

      “Nó gần như tác phẩm nghệ thuật,” Suze chỉ ra. “Nó áp dụng công nghệ của Nasa.”

      “Công nghệ của Nasa?” Luke hừ tiếng ngờ vực. “Chúng ta có kế hoạch đưa đứa lên gian à?”

      muốn những gì tốt nhất cho con sao Luke?” tôi phản bác. “ thấy thế nào, Janice?”

      Tôi nhìn qua căn phòng, nhưng Janice nghe thấy tôi . Bà vẫn nhìn những tấm hình chụp siêu và khẽ dùng khăn tay chấm chấm mắt.

      “Janice... sao chứ?”

      xin lỗi, cháu .” Bà xì mũi, rồi nhấp ngụm rượu đào, lau kính. “Tôi xin ly nữa được , Jane?”

      “Cứ tự nhiên, Janice!” Mẹ đầy động viên. “Tội nghiệp Janice,” mẹ thào thêm với tôi và Suze. “Bà ấy muốn có cháu đến tuyệt vọng. Nhưng Tom thậm chí còn chẳng buồn ra khỏi cái nhà gỗ mùa hè của ta. Và đến khi nó ra...” Mẹ còn hạ giọng thấp hơn. “Hẳn là nó chưa hề cắt tóc trong hàng tháng trời! Lại còn chuyện cạo râu nữa! Mẹ bảo Janice, ‘Nó bao giờ kiếm được nào tử tế nếu chịu tút lại bề ngoài!’ Nhưng...” Mẹ ngừng lại khi chuông cửa reo. “Chắc là mấy người đưa đồ ăn đến. Mẹ bảo họ dùng cửa bếp rồi cơ mà!”

      “Để mở cho.” Bố đứng dậy, và tất cả chúng tôi quay lại với đám catalog.

      “Mọi người có nghĩ là chúng ta nên mua cái ghế giữ trẻ ngồi tắm và cái đỡ trẻ nằm tắm ?” tôi nhìn trang giấy. “Cả chậu tắm bơm hơi dùng khi du lịch nữa?”

      “Mua cái này này.” Suze chỉ cho tôi hình cái túi nằm nhồi bông thay chăn cuốn baby. “Mấy cái này hay lắm. Wilfie nhà mình sống luôn trong cái túi của nó.”

      “Chắc chắn rồi!” tôi gật đầu. “Gấp góc lại .”

      “Những trang gấp góc này có vẻ hơi nhiều rồi đấy.” Mẹ nhìn mấy tập catalog, xem xét. “Có lẽ chúng ta nên gấp góc những trang mình quan tâm.”

      “Sao mọi người đặt mua toàn bộ catalog rồi gửi lại vài thứ mình thích?” Luke gợi ý.

      Ừ, đó ý...

      Ôi. chỉ đùa thôi mà. Hà hà. Tôi sắp sửa nghĩ ra câu phản pháo hạ gục nghe thấy giọng bố sang sảng vọng tới từ trong sảnh.

      “Vào nhà , Jess. Mọi người uống trà.”

      Jess ở đây!

      Ôi trời ơi. Jess ở đây.

      “Nhanh lên, giấu hết đống catalog !” tôi rít lên, và bắt đầu quờ quạng nhét chúng ra sau mấy tấm đệm ghế. “Mọi người biết Jess thế nào rồi đấy.”

      “Nhưng con , có thể ấy cũng muốn xem qua!” mẹ phản đối.

      Mẹ thực hiểu Jess và tính tằn tiện của chị ấy. Mẹ nghĩ Jess chỉ trải qua “giai đoạn”, như Suze hồi đòi ăn chay tuyệt đối trong vòng ba tuần, rồi hoàn toàn kiệt sức và vục đầu vào ngấu nghiến cái sandwich thịt xông khói.

      “Chị ấy muốn đâu,” Suze, người từng ở nhà Jess và biết Jess thế nào, . giật bản Funky Baba từ tay mẹ và nhét nó xuống dưới ghế nhún của Wilfrid, vừa kịp lúc bố và Jess xuất ở cửa.

      “Chào, chị Jess!” Tôi mở lời vui vẻ - rồi ngừng lại vì kinh ngạc. Mới vài tháng gặp Jess mà trông chị đúng là long lanh!

      Chị rám nắng đều, mảnh mai và mặc quần soóc túi hộp khoe đôi chân dài, mịn màng. Mái tóc cắt ngắn của chị nhạt bớt do ánh nắng còn chiếc áo phông tay màu xanh lá của chị làm nổi bật màu mắt hổ phách.

      “Chào mẹ!” chị , đặt ba lô xuống. “Chào dì Jane. Becky, em khỏe ?”

      “Em khỏe!” tôi thể thôi tròn mắt nhìn chị. “Trông chị tuyệt quá! Chị rám nắng quá!”

      “Ờ.” Jess nhìn xuống chân tay mình, chẳng chút quan tâm, rồi với lấy ba lô. “Con mang đến ít bánh quy ngô. Cái này được sản xuất ở hợp tác xã Bắc Guatemala.” Chị đưa cho mẹ hộp làm bằng bìa các tông thô, và mẹ cứ chuyển nó hết tay này lại tay kia, bối rối.

      “Dễ thương quá, Jess,” cuối cùng mẹ , và đặt nó xuống cạnh bình trà. “Ăn bánh ngọt con!”

      “Wow.” Jess ngồi xuống ghế dài. “Nhìn Cl...” Chị ngừng lại khi tôi la lên “Wilfìe!” từ sau lưng Suze.

      “Gì cơ?” Suze .

      “Chị chỉ định hỏi... Clementine đâu thôi.” Jess chữa lại. “Và tin nổi đây là Wilfie! Nó lớn quá!”

      Qua chén trà của mình tôi khẽ mỉm cười với chị khi Suze đáp. Trời ơi, ai có thể tưởng tượng ra điều này? Chị tôi và bạn thân nhất của tôi cùng nhau tán gẫu.

      Có lúc tôi tưởng mình mất cả hai bọn họ. Jess, vì chúng tôi cãi nhau to, và gọi nhau bằng những cái tên mà giờ chỉ nghĩ lại thôi cũng khiến tôi phải nhăn mặt. Còn Suze, vì ấy kết bạn với bạn mới tên là Lulu, cái biết cưỡi ngựa, có bốn con và tưởng mình là mẹ thiên hạ. Tôi vẫn thể hiểu sao Suze lại thích ta được. thực tế, đó là chủ đề chúng tôi nhất trí với nhau.

      “Chị cũng có cái này cho em đây.” Jess thọc tay xuống đáy ba lô lôi ra mớ giẻ bẩn thỉu. Janice lùi lại với tiếng kêu kinh hoảng khe khẽ.

      “Cái gì thế, Jess?”

      “Becky và cháu làm khăn lau cho đứa ,” Jess .

      Làm khăn lau cho đứa ?” Trông mẹ hiểu gì cả. “Nhưng con , hãng Boots có sản xuất chúng mà. Mình có thể mua hai bảng ba cái.”

      “Trông chúng như kiểu... dùng rồi,” Janice rụt rè.

      “Chúng ta chỉ cần luộc sôi lên rồi giặt trong dung dịch dầu và xà phòng là được,” Jess cho bà biết. “Như thế an toàn hơn cho môi trường. Cho cả da đứa trẻ nữa. Và còn có thể tái sử dụng, về lâu về dài ta tiết kiệm được cả đống tiền.”

      “Ờ... tuyệt,” tôi nuốt nước bọt, và sờ đống giẻ, trong số đó có in chữ “Nhà tù HM Wandsworth” mờ mờ dọc theo mép. đời nào tôi lại để đụn giẻ cũ nát bẩn thỉu trong phòng con tôi. Nhưng Jess có vẻ nhiệt tình quá, tôi muốn làm tổn thương chị ấy.

      “Chị cũng giúp em làm cả cái địu con nữa,” chị . “Từ cái quần jeans cũ của Luke. Đơn giản lắm.”

      “Ý hay!” tôi cố . Tôi dám nhìn Luke.

      “Và chị còn có ý nữa.” Jess xoay người ghế để đối diện với tôi. “Em cần phải đồng ý ngay, nhưng có lẽ em có thể suy nghĩ về nó.”

      “Vâng,” tôi căng thăng . “Gì thế ạ?”

      “Em có thể diễn thuyết được ?”

      “Diễn thuyết á?” Tôi suýt ngã ngửa. “Về cái gì?”

      “Về việc em tống khứ chứng nghiện tiêu tiền như thế nào.” Jess ngả về phía trước, mặt chị toát lên vẻ nồng hậu và đầy tình chị em. “Chị có người bạn làm tư vấn viên, chị kể với ấy về em và em thay đổi ra sao. ấy em là nguồn động viên cho rất nhiều con nghiện trong nhóm của ấy.”

      Im lặng bao trùm căn phòng. Tôi có thể cảm thấy mặt mình đỏ lựng lên.

      “Cố lên, Bex.” Suze khẽ hẩy chân tôi. “Cậu trở nên vĩ đại!”

      cùng,” Luke . “Khi nào hả chị?”

      cần phải trang trọng lắm đâu,” Jess . “Chỉ là cuộc chuyện trò thân mật về việc cưỡng lại áp lực tiêu thụ. Đặc biệt là giờ em mang thai.” Chị lắc đầu. “ lố bịch, cái số người rác rưởi cứ cảm thấy buộc phải mua nhiều cho con cái họ ấy.”

      “Em cho rằng tại mấy cái catalog,” Luke nghiêm trang .

      “Thế em thấy sao, Becky?” Jess hỏi đến cùng.

      “Em thực ...” Tôi yếu ớt hắng giọng. “Em chắc...”

      “Đừng xấu hổ!” Jess đứng dậy khỏi cái ghế dài thành đến ngồi cạnh tôi sofa. “Chị thực tự hào về em, Becky ạ. Và em nên tự hào về chính mình...” Nét mặt chị thay đổi và chị dịch khỏi chỗ. “Chị ngồi cái gì thế này? Cái gì đây?” Chị luồn tay ra sau lưng lôi ra hai tập catalog bóng lộn, tất cả các góc trang đều gập.

      Chết tiệt. Thể nào chị cũng chọn cuốn Luxury Baby cho mà xem, cái cuốn có ảnh bìa là đứa nhóc mặc đồ Ralph Lauren, cầm cái chai hiệu Dior và ngồi chiếc Roll Royce mini.

      phải Becky xem mấy cái này đâu,” Suze lập tức liến thoắng. “Chúng thậm chí còn phải của ấy nữa. Là của em. Em mua đấy.”

      Mình thực Suze.

      Jess vừa lật lật tập Luxury Baby vừa nhăn mặt. “Sốc quá. Ý chị là, đứa trẻ cần gì bồn tắm bơm hơi mới chả giường cũi hàng hiệu chứ?”

      “Ôi, em biết.” Tôi cố hòa nhịp với giọng điệu khinh bỉ của chị. “ là khủng khiếp. Mặc dù có lẽ em cũng mua, chị biết đấy, vài thứ...”

      “Nhìn này, Jess, con !” mẹ lên tiếng có ích. “Becky vừa chọn được cái giường siêu hạng cho đứa nhóc đấy!” Mẹ lật tung cả catalog lên. “Nó đâu rồi ấy nhỉ? Nó có đèn nhấp nháy… Biết tự rung...”

      Tôi đờ người vì khiếp hãi.

      Đừng có cho Jess xem cái giường trẻ em giá £1200.

      “Đây rồi!” Mẹ chìa tập Funky Baba ra.

      “Chị Jess muốn xem đâu!” Tôi cố giật tập catalog lại, nhưng Jess lấy được trước.

      “Trang nào ạ?” chị .

      “Mẹ ơi?” giọng cắt ngang và tất cả chúng tôi nhìn quanh. Đứng lối ra vào là chàng cau mày, tóc sẫm màu cắt và râu ria lởm chởm. cao, lòng khòng, cầm chiếc ba lô cũ nhàu nhĩ và tôi thể biết là ai...

      Từ từ . Có phải Tom ?

      Ối ối . Mình gần như nhận ra ta nữa. Mẹ đúng về vụ râu tóc, có vẻ như nhiều ngày trời rồi ta chưa từng trông thấy dao cạo.

      “Bố cần giúp đỡ với trong mấy trò ảo thuật đó,” ta nhát gừng với Janice. “Con thỏ bị kẹt hay gì đó.”

      “Ôi trời!” Janice , đặt cốc xuống. “Tôi phải đây. Tom, chào hỏi tử tế , con .”

      “Chào mọi người.” Tom gườm gườm liếc nhanh quanh phòng.

      “Con biết Suze, bạn của Becky chứ, đúng ?” Janice líu ríu. “Và con gặp chị ấy, Jess, bao giờ chưa nhỉ?”

      “Chào, Tom!” Suze vui vẻ .

      “Chào,” Jess .

      Tôi căng thẳng liếc trộm chị, hoàn toàn sẵn sàng cho bài lên lớp về việc tiêu hàng nghìn bảng vào cái giường trẻ em là dấu hiệu của cái thời đại xấu xa và suy đồi này ra sao. Nhưng ngạc nhiên chị thậm chí còn thèm nhìn cái catalog. Chị để nó rơi xuống đùi mình và nhìn Tom đăm đắm, bàng hoàng.

      Và Tom chằm chằm nhìn lại chị.

      Ánh mắt chị đưa xuống cuốn sách cầm. “Đấy có phải là cuốn The Consumer Society: Myths and Structures [2] ?

      [2].Tạm dịch: Xã hội tiêu thụ: Lầm tưởng và Cấu trúc.

      “Ừ. đọc chưa?”

      “Chưa, nhưng tôi đọc tác phẩm khác của Baudrillard, The System of Objects [3].”

      [3]. Tạm dịch: Hệ thống Vật thể.

      “Tôi có cuốn đó!” Tom tiến bước về phía chị. “ thấy thế nào?”

      Ngưng lại phút.

      “Tôi nghĩ khái niệm của ông ta về mô phỏng và thay thế hoàn hảo khá thú vị.” Jess mân mê cái mặt dây chuyền Tiffany tôi tặng chị.

      Chị chưa từng mân mê cái mặt dây chuyền Tiffany ấy. Ôi trời đất ơi. Chị đong ta!

      “Tôi cố vận dụng sụp đổ của siêu thực vào luận đề của tôi về mức độ hỗn loạn của chủ nghĩa tư bản hậu đại.” Tom chăm chú gật gù.

      Thế này tuyệt cú mèo! Trông họ cũng ưa nhìn, lại có hóa chất hấp dẫn nhau và tiếng , có điều chỉ toàn những từ kỳ dị chẳng ai hiểu gì thôi. Như tập của The OC vậy, ngay ở đây trong phòng khách của mẹ tôi!

      Tôi liếc Luke cái, nhướng mày. Mẹ hẩy chân Suze, Suze cười toe lại. Tất cả chúng tôi đều hào hứng. Còn Janice, bà nhìn sang bên cạnh mình.

      “Dù sao ,” Tom nhún vai, “tôi phải đây...”

      Như cơn lốc xoáy, Janice lập tức ra tay.

      “Jess, cháu !” bà kêu lên, nhảy phát khỏi sofa. “Chúng ta chưa từng thực làm quen với nhau, đúng cháu? Sao cháu quay lại đây uống trà sau nhỉ, cháu và Tom có thể tiếp câu chuyện dở?”

      “Ôi.” Trông Jess bất ngờ. “Ừm… cháu đến là để gặp mọi người ở đây...”

      “Tí nữa cháu có thể gặp họ ở bữa tiệc mà!” Janice nắm chặt cánh tay rám nắng của Jess và bắt đầu lôi chị ra cửa. “Jane, Graham, chị phiền chứ?”

      hề,” bố dễ dãi .

      “Vâng, thôi được.” Jess liếc mắt với Tom và sắc hồng thoáng xuất má chị. “Cháu gặp mọi người sau.”

      “Tạm biệt!” tất cả chúng tôi đồng thanh.

      Cánh cửa đóng lại sau lưng họ và tất cả chúng tôi nhìn nhau trong niềm vui cố nén.

      “Được rồi!” mẹ , nhấc bình trà lên. “Giờ , như thế tuyệt sao? Chúng ta có thể hạ hàng rào xuống và dựng rạp qua bãi cỏ của cả hai nhà!”

      “Mẹ! tình!” tôi trợn mắt. Mẹ lúc nào cũng thế, nghĩ quá lố và tưởng tượng ra đủ kiểu lố bịch...

      Ôii. Con tôi có thể là người cầm nhẫn cho dâu chú rể!

      Trong khi Jess ở bên hàng xóm, Luke đọc báo còn Tarquin tắm cho bọn trẻ, tôi và Suze chiếm trọn phòng cũ của tôi. Chúng tôi bật radio lớn tiếng, mở nước đầy bồn, cho nhiều xà phòng tạo bọt tắm và thay nhau ngồi thành bồn tán gẫu, y như hồi xưa ở Fulham. Rồi Suze ngồi giường cho bọn trẻ ăn còn tôi sơn móng chân.

      “Cậu còn làm được như thế lâu nữa đâu,” Suze , quan sát tôi.

      “Tại sao?” tôi hoảng hốt nhìn lên. “Như thế có hại cho đứa bé à?”

      , ngốc ạ!” cười. “Cậu thể với tới!”

      ý nghĩ kỳ cục. Thậm chí tôi còn thể tưởng tượng to đến thế. Tôi đưa tay xoa bụng và đứa nảy lên phản ứng lại.

      “Ôii!” tôi . “Nó đạp mạnh quá!”

      “Cứ chờ mà xem, rồi nó bắt đầu chọc đầu gối và mọi thứ vào người cậu,” Suze . “Kỳ lắm, như thể bên trong mình có sinh vật lạ vậy.”

      Bạn thấy , đây là lý do vì sao bạn cần có bạn thân khi mang thai. cuốn nào trong đống sách về mang thai của tôi , “Kỳ lắm, như thể bên trong mình có sinh vật lạ.”

      “Chào em .” Tarquin lại xuất ở cửa. “ cho Wilfie ngủ nhé?”

      “Vâng, nó ăn xong rồi.” Suze trao cho Tarquin đứa bé ngái ngủ, nó rúc vào vai bố như thể biết rằng mình thuộc về nơi đó.

      thích móng chân của em , Tarkie?” tôi , ngoe nguẩy ngón chân cho thấy. Tarquin ngọt ngào lắm. Dạo đầu tôi biết , hoàn toàn lập dị và dở hơi và thậm chí tôi còn thể chuyện nổi với - nhưng bằng cách nào đó khi năm tháng trôi qua ngày càng trở nên bình thường hơn.

      lơ đãng nhìn móng chân tôi. “Tuyệt vời. Thôi nào, bạn.” dịu dàng vỗ vỗ lưng Wilfie. “Ngủ tít cung thang nào.”

      “Tarkie ông bố tốt,” tôi đầy ngưỡng mộ, khi khuất khỏi căn phòng.

      “Ôi, ấy tuyệt lắm,” Suze đầy thương khi bắt đầu cho Clementine bú. “Trừ việc ấy cứ cho chúng nó nghe nhạc kịch của Wagner suốt ngày. Ernie giờ có thể hát được đoạn độc diễn của Brunnehilde từ đầu đến cuối bằng tiếng Đức, nhưng lại chẳng được mấy từ tiếng .” Lông mày nhăn tít lại. “Mình bắt đầu thấy lo, đấy.”

      Tôi rút lại. Tarquin vẫn lập dị như thế.

      Tôi lấy cái mascara mới ra, bắt đầu bôi lên lông mi trong lúc nhìn Suze làm mặt hề với Clementine và thơm đôi má bầu bĩnh xinh xắn của nó. ấy đáng khi ở bên những đứa con, Suze ấy.

      “Cậu có nghĩ mình ngưòi mẹ tốt , Suze?” Lời nảy ra khỏi miệng tôi trước cả khi tôi nhận ra mình có nghĩ đến chúng.

      “Tất nhiên rồi!” Suze nhìn tôi chằm chằm trong gương. “Cậu người mẹ xuất sắc! Cậu tốt, cậu vui tính, và cậu là bà mẹ ăn mặc đẹp nhất sân chơi...”

      “Nhưng mình còn chẳng biết tí gì về bọn trẻ con. Ý mình là, đấy, gì cả.”

      “Mình cũng thế, nhớ ?” Suze nhún vai. “Cậu sớm quen thôi!”

      Ai cũng tôi sớm quen thôi. Nhưng nhỡ tôi thể sao? Tôi làm bài tập đại số ba năm liền, và chưa bao giờ thấy quen cả.

      “Cậu thể cho mình biết vài bí kíp làm cha mẹ được sao?” tôi đặt chổi mascara xuống. “Ví dụ như... những thứ mình nên biết chẳng hạn.”

      Suze chau mày suy nghĩ. “Những bí kíp duy nhất mình có thể nghĩ được là những điều thực cơ bản,” cuối cùng . “Cậu biết đấy, những điều vẫn diễn ra mà cần thành lời.”

      Tôi đột ngột cảm thấy hoảng hốt.

      “Chính xác ví dụ như cái gì?” tôi cố bình thường. “Ý mình là, có khi mình cũng biết chúng rồi…”

      “Ừ, cậu biết rồi mà.” chìa ngón tay ra đếm. “Những điều như có chút kiến thức về sơ cứu... đảm bảo rằng mình có mọi thiết bị cần thiết... có thể cậu muốn đăng ký học lớp mát xa cho trẻ em...” xốc Clementine lên vai. “Cậu có học Baby Einstein ?”

      OK, giờ tôi hoảng rồi. Tôi chưa từng nghe tới Baby Einstein.

      “Đừng lo, Bex ạ!” Suze vội khi nhìn mặt tôi. “Mấy cái đó chẳng quan trọng lắm đâu. Miễn là cậu có thể thay tã và hát ru, cậu ổn thôi!” Tôi biết thay tã. Và tôi chẳng biết bài hát ru nào cả.

      Trời ơi, mình nguy rồi.

      Chừng đó hai mươi phút sau Suze cho Clementine bú xong và đưa cho Tarquin bế.

      “Được rồi!” đóng cửa sau khi ra và quay lại, mắt lấp lánh. “ có ai quanh đây cả. Đưa cho mình cái nhẫn cưới. Mình chỉ cần sợi dây hay gì đấy...”

      “Đây.” Tôi lục lọi trong tủ quần áo tìm sợi ruy băng gói quà cũ của Christian Dior. “Cái này được ?”

      “Cũng được.” Suze luồn sợi ruy băng qua chiếc nhẫn. “Nào, Becky, cậu có chắc là cậu muốn biết ?”

      Tôi cảm thấy thoáng nghi ngờ. Có lẽ Luke đúng. Có lẽ chúng tôi nên đợi ngạc nhiên thần kỳ. Nhưng nếu thế - làm thế nào tôi biết mình nên mua xe nôi màu gì?

      “Mình muốn biết,” tôi kiên quyết . “Làm .”

      “Thế lại ngồi xuống .” Suze thắt nút sợi ruy băng, nhìn vào mắt tôi và cười. “Chuyện này phấn khích lắm đấy!”

      Suze là số . Tôi biết ấy có cách nào đó để tìm ra mà. ấy giơ sợi ruy băng treo cái nhẫn lơ lửng phía bụng tôi và cả hai chúng tôi nhìn chằm chằm vào nó, rời mắt.

      “Nó chuyển động,” tôi thào.

      phút nữa nó ,” Suze thào lại.

      Chuyện này rùng rợn. Tôi cảm thấy như chúng tôi trong cuộc gọi hồn và thình lình cái nhẫn đọc ra tên người chết trong khi cửa sổ sập đánh rầm và các bình hoa rơi xuống sàn vỡ loảng xoảng.

      “Nó kìa!” Suze rít lên khi thấy cái nhẫn bắt đầu đu đưa sợi ruy băng. “Nhìn kìa!”

      “Ôi trời ơi!” Giọng tôi nghe như tiếng thét nghèn nghẹt. “Nó gì thế?”

      “Nó chuyển động hình vòng tròn! Là con !”

      Tôi há hốc miệng. “Cậu chắc chứ?”

      “Chắc! Cậu có con ! Chúc mừng!” Suze choàng tay qua người tôi.

      Đó là bé. Tôi cảm thấy hơi chấn động chút. Tôi sắp có con ! Tôi biết ngay mà! Suốt ngày tôi có những xung động của con .

      “Becky?” Cửa bật mở và mẹ xuất , lộng lẫy trong bộ đầm dát sequin màu tía và son sáng màu hợp tông. “Mọi người sắp đến bây giờ đấy.” Mắt mẹ hết chiếu tướng tôi lại đến Suze. “Mọi thứ ổn cả chứ các con?”

      “Mẹ ơi, con sắp có con !” tôi buột ra trước khi kịp ngăn mình lại. “Suze thử bằng nhẫn! Nó chuyển động thành hình tròn!”

      “Con !” Cả khuôn mặt mẹ sáng bừng lên. “Mẹ nghĩ bụng là trông có vẻ giống con mà! Ôi, Becky, con !”

      “Như thế tuyệt sao ạ?” Suze . “ sắp có cháu !”

      “Mẹ có thể lôi ngôi nhà búp bê cũ của con ra, Becky!” Mẹ tràn ngập hạnh phúc. “Và mẹ sơn lại phòng còn trống màu hồng...” Mẹ tiến lại xem bụng tôi. “Phải, xem cách con mang bầu nó này, con . Đúng là con rồi.”

      “Xem cả cái nhẫn nữa!” Suze . nhấc dải ruy băng lên bụng tôi và chăm chú nhìn nó. Lúc đầu nó đứng yên tuyệt đối - rồi cái nhẫn bắt đầu đu đưa qua lại. Trong lúc ai gì.

      “Mẹ tưởng con là chuyển động tròn,” cuối cùng mẹ , bối rối.

      đúng mà! Suze, chuyện gì thế? Sao nó lại lắc qua lắc lại?”

      “Biết chết liền!” nhìn cái nhẫn, lông mày nhăn tít. “Có lẽ cuối cùng nó là con trai.”

      Tất cả chúng tôi đều nhìn chằm chặp vào bụng tôi như thể chờ đợi nó lên tiếng chuyện với mình.

      “Bụng con cao lắm,” cuối cùng mẹ . “Có thể là con trai đấy.”

      phút trước mẹ tôi còn bảo trông có vẻ giống con . Ôi vì Chúa. Vấn đề về những câu chuyện của các bà vợ già là chúng thực vớ vẩn toàn tập.

      “Thôi dù sao cũng xuống nhà , các con,” mẹ , khi nhạc bắt đầu ầm ầm nổi lên từ dưới tầng. “Keith từ nhà hàng Fox and Grapes đến. ta pha đủ loại cocktail.”

      “Tuyệt quá!” Suze , với tay lấy cái túi đựng đồ cá nhân của mình. “ giây nữa bọn cháu xuống ngay ạ.”

      Mẹ rời phòng, và Suze bắt đầu trang điểm với tốc độ khiến tôi nhìn mà kinh ngạc.

      “Quỷ tha ma bắt, Suze! Cậu luyện tập để thi Olympic trang điểm đấy hả?”

      “Cậu cứ chờ đấy,” Suze , tô nhũ mắt lên mí. “Rồi cậu cũng có khả năng trang điểm trong vòng đúng ba giây thôi.” chỉnh son lên quẹt phát. “Xong!” vớ lấy chiếc váy sa tanh màu xanh lá lịch lãm lồng vào người, rồi lôi trong túi cái cài tóc nạm đá quý ra vấn tóc thành búi.

      “Đẹp đấy!” tôi , thán phục cái cài tóc.

      “Cám ơn.” ngần ngại . “Lulu cho mình đấy.”

      “À, ừ.” Giờ tôi nhìn lại rồi, chẳng đẹp đến thế. “Thế... Lulu sao rồi?” Tôi buộc mình năng lịch .

      ấy ổn!” Mặt Suze cúi xuống khi chỉnh lại tóc cho cân, “Thực ra ấy viết sách.”

      Sách á?” Tôi chưa từng có ấn tượng Lulu là típ sách vở.

      “Về chuyện nấu nướng cho con cái.”

      á?” tôi ngạc nhiên . “Thế, có lẽ tớ nên đọc. Hay ?”

      “Mình chưa đọc,” Suze sau khi ngừng lại chút. “Nhưng hiển nhiên ấy là chuyên gia, bốn đứa rồi cơ mà…”

      Trong giọng ấy có chút căng thẳng mà tôi thể xác định là gì. Nhưng rồi Suze ngẩng lên - và tóc đống rối bù kinh hãi đến mức cả hai chúng tôi phải phá lên cười.

      “Để mình làm cho.” Tôi với lấy cái cài tóc, gỡ nó ra khỏi búi tóc, chải cả mái tóc rồi vấn lại, để chút tóc lại ở phía trước.

      “Tuyệt.” Suze ôm tôi cái. “Cám ơn, Bex. Và giờ mình thèm ly cocktail Cosmo chết được. nào!”

      ấy đúng phi nước đại ra khỏi phòng và tôi theo sau xuống cầu thang, hơi kém hào hứng hơn chút. Tôi đoán mình uống ly Hoa quả Tinh khiết Nhàm chán Gì đấy.

      Ý tôi là, hiển nhiên tôi chẳng nề hà gì. Tôi tạo ra con người mới đẹp đẽ và hoàn thiện. Nhưng mà… Nếu tôi là Chúa trời, tôi làm sao để phụ nữ có bầu uống cocktail cũng sao. Đúng hơn, tôi khiến cho việc uống cocktail tốt cho sức khỏe. Và tay mình bị phù lên. Và sáng ra nôn mửa gì hết. Và còn đoạn đẻ đau đớn nữa...

      Cứ nghĩ thế chắc là tôi có cả hệ thống khác biệt từ đầu đến cuối.

      Cho dù chỉ có cocktail cồn, đó vẫn là bữa tiệc tuyệt vời. Đến nửa đêm rạp đầy khách, và tất cả chúng tôi đều có bữa tối ngon lành. Bố làm cả bài phát biểu để về chuyện mẹ tuyệt vời ra sao với tư cách ngưòi vợ, người mẹ, và giờ sắp trở thành người bà. Còn chú Martin hàng xóm trình diễn màn ảo thuật cực kỳ xuất sắc! Trừ đoạn khi chú ấy cố cắt Janice ra làm đôi: vừa bật lưỡi cưa máy lên sợ quá bắt đầu la ầm ĩ, “Đừng giết em, Martin!” nhưng chú vẫn tiếp tục cho cưa rồ máy như gã điên trong phim kinh dị.

      Cuối cùng mọi chuyện ổn cả. Martin cởi mặt nạ ra còn Janice sau khi uống chút rượu brandy cũng bình tĩnh lại.

      Giờ ban nhạc chơi và tất cả chúng tôi đều sàn khiêu vũ. Bố mẹ lướt dần ra xa, mặt hồng lựng và cười với nhau tình tứ, ánh sáng lấp lánh bộ váy dát sequin của mẹ. Suze nhảy với tay choàng qua cổ Tarquin còn tay kia ôm Clementine, con bé thức dậy và chịu ngủ lại. Tom và Jess đứng bên rìa sàn khiêu vũ, chuyện và thỉnh thoảng ngượng nghịu đung đưa người cùng nhau. Trông Tom khá bảnh với bộ com lê cà vạt đen, tôi để ý thấy thế - còn cái váy thêu đen của Jess tuyệt đẹp! (Tôi hoàn toàn chắc là chiếc Dries van Noten. Nhưng tất nhiên nó được làm tại hợp tác xã phụ nữ ở Guatemala và có giá khoảng ba mươi xu. Toàn thế.)

      Tôi mặc chiếc váy hồng kiểu hankie hem mới mua, và nhảy (duyên dáng nhất có thể, trong tình trạng có cái bụng bầu) với Luke. Bố mẹ lướt qua vẫy tay chào chúng tôi, và tôi cười lại, cố gắng rúm người lại vì kinh hãi. Tôi biết đây là tiệc của họ và mọi thứ, nhưng bố mẹ tôi đúng là biết nhảy. Mẹ lắc hông, theo kiểu hoàn toàn lỗi thời, còn bố trông giống như đấm vào khí, như kiểu đánh nhau với ba gã vô hình cùng lúc.

      Tại sao các bậc cha mẹ biết nhảy? Đây là định luật vật lý phổ quát hay gì chăng?

      Đột nhiên ý nghĩ khủng khiếp lao vào đầu tôi. Chúng tôi sắp trở thành cha mẹ! Trong vòng hai mươi năm nữa, con của chúng tôi co rúm người lại khi thấy chúng tôi nhảy.

      . Mình thể để điều đó xảy ra.

      “Luke!” tôi cách khẩn cấp, cố át tiếng nhạc. “Mình phải nhảy sành điệu để làm con mình xấu hổ!”

      nhảy cực sành điệu,” Luke đáp. “Thực là cực sành điệu.”

      , hề sành điệu!”

      “Hồi còn teen từng học nhảy đấy, em biết ?” đáp. “ có thể nhảy valse như Fred Astaire.”

      Valse?” tôi nhắc lại giọng nhạo báng. “Thế đâu phải sành điệu! Chúng ta cần phải biết tất cả những bước nhảy đường phố. Xem em đây này.”

      Tôi làm vài điệu giật đầu và nảy người thời thượng, như người ta vẫn làm trong các video rap. Khi tôi ngẩng lên, Luke há hốc mồm nhìn tôi.

      “Em ,”, , “em làm gì vậy?”

      “Đấy là hip hop!” tôi đáp. “Đấy là đường phố!”

      “Becky! Con !” Mẹ chen lấn xô qua các vị khách nhảy để ra chỗ tôi. “Có chuyện gì thế? Con đẻ rồi à?”

      tình! Gia đình tôi chẳng có tí khái niệm nào về các xu hướng nhảy kiểu đường phố đương đại ở đô thị cả.

      “Con sao!” tôi . “Chỉ nhảy thôi mà.”

      Ái. Thực ra có khi tôi bị căng hay ba cơ cũng nên.

      “Đến đây nào, J-Lo.” Luke choàng tay qua người tôi. Mẹ lướt qua chỗ Janice chuyện và tôi ngước mắt lên nhìn gương mặt rạng ngời của Luke. trong tâm trạng tốt chưa từng thấy từ sau cuộc điện thoại công việc gọi đến lúc uống cà phê.

      “Cuộc điện thoại ấy chuyện gì vậy?” tôi hỏi. “Tin tốt lành chứ?”

      “Bọn vừa được bật đèn xanh ở Barcelona.” Mũi giật giật, lúc nào nó cũng vậy khi sung sướng đời nhưng muốn tỏ ra điềm tĩnh. “Thế là tổng cộng có tám văn phòng, khắp châu Âu. Tất cả là nhờ hợp đồng với Arcodas.”

      chưa bao giờ với tôi rằng Barcelona có trong kế hoạch! Đúng kiểu Luke, luôn giữ im lặng cho đến khi mọi thỏa thuận xong. Nếu đạt được gì có lẽ chẳng bao giờ hé lời về nó.

      Tám văn phòng. Cả ở London và New York. hoành tráng.

      Nhạc chuyển sang điệu slow và Luke kéo tôi lại gần hơn. Liếc qua khóe mắt tôi trông thấy Jess và Tom cùng nhau dịch lại sàn nhảy gần hơn. Cố lên nào, tôi thầm sai khiến Tom. Hôn ấy .

      “Thế là mọi thứ đều ổn thỏa?” tôi .

      “Mọi thứ, em ạ, thể tuyệt vời hơn.” Luke nhìn vào mắt tôi, còn chút chòng ghẹo nào trong mắt. “ đấy. Chúng ta sắp mở rộng gấp ba lần rồi.”

      “Chà.” Phải mất lúc tôi mới tiêu hóa được tin này. “Chúng ta trở thành triệu triệu phú sao?”

      “Có thể.” gật đầu.

      Chuyện này tuyệt quá. Tôi vẫn luôn muốn trở thành triệu triệu phú. Chúng tôi có thể có tòa nhà tên là Tháp Brandon!

      “Chúng ta có thể mua hòn đảo ?” Suze có hòn đảo của riêng mình ở Scotland và lúc nào tôi cũng cảm thấy thua kém chút.

      “Có lẽ.” Luke cười.

      Tôi định bảo chúng tôi cũng cần chuyên cơ riêng nữa đứa bé bắt đầu cuộn người cựa quậy trong bụng tôi. Tôi cầm lấy tay Luke đặt lên bụng mình.

      “Nó xin chào đấy.”

      “Chào con,” trầm giọng thầm. kéo tôi vào chặt hơn và tôi nhắm mắt lại, hít vào hương thơm của loại nước hoa cạo râu của , cảm thấy nhạc đập qua mình như nhịp trái tim.

      Tôi nhớ mình từng hạnh phúc như thế bao giờ chưa. Chúng tôi khiêu vũ bên nhau, má kề má, giữa chúng tôi là đứa con đạp, chúng tôi vừa có ngôi nhà mới thần tiên và sắp trở thành triệu triệu phú! Mọi thứ đơn giản là hoàn hảo.

      BECKY BKANDON

      TỰ KIỂM TRA BÀI HÁT RU

      Mary, Mary, quite contrary

      Had a little lamb

      And

      Tom, Tom, The piper’s son

      text-decoration: line-through']Went to London to look at the

      Fell off the wall

      And he called for his pipe.

      And all the king’s hourses and his fiddlers three

      text-decoration: line-through']Couldn’t put

      And the dish ran away with the spoon

      Little Jack Horner…

      text-decoration: line-through']He had ten thousand men

      text-decoration: line-through']Meet a piemen

      Little Boy Blue

      text-decoration: line-through']Lost his sheep

      Of fuck knows.

      ...


    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 5

      OK. Đây là bộ tôi diện trong cuộc hẹn đầu tiên từ trước đến nay với bác sĩ phụ sản nổi tiếng cần-phải-có:

      Áo kaftan thêu như Jemina Khan [1].

      [1]. Bạn cũ của diễn viên điện ảnh nổi tiếng Huge Grant.

      Quần jeans bầu (phần co dãn được giấu trong các túi, chứ phải mảng to đùng xấu xí bằng sợi co dãn).

      Quần chíp bầu mới hiệu Elle MacPherson (màu tử đinh hương).

      Xăng đan Prada.

      Trông mình được đấy, tôi nghĩ. Tôi hy vọng thế. Tôi nhìn mình trong gương, chỉnh lại cái áo kaftan và hất tóc ra sau.

      “Chào,” tôi lẩm bẩm. “Chào Kate. Chào Elle. Trời ạ, tình cờ gặp các tuyệt quá. Tôi mặc quần của các này!”

      . Đừng nhắc đến cái quần.

      Tôi ngắm nghía lại mình lần cuối cùng, phủ lớp phấn cuối - rồi nhấc túi lên.

      “Luke, xong chưa?” tôi gọi.

      “Ừ hứ.” Luke thò đầu ra khỏi phòng làm việc, điện thoại cặp dưới cằm. “Chờ chút, Iain.” đặt tay lên che ống nghe. “Becky, em thực cần cùng à?”

      Sao?” Tôi trừng mắt nhìn kinh hoảng. “Tất nhiên cần cùng!”

      Luke nhìn khắp mặt tôi lượt, như thể đánh giá đầy đủ mức độ tâm trạng tôi. “Iain,” cuối cùng , quay lại với cái điện thoại, “chuyện này phức tạp lắm.” lại mất dạng vào phòng làm việc và giọng lại hạ xuống thành mức lầm bầm.

      Phức tạp? Ý là sao, phức tạp ư? Chúng tôi cần đến chỗ bác sĩ sản, hết chuyện. Tôi bắt đầu bực tức lại lại trong sảnh, diễn diễn lại những câu phản pháo trong đầu. Chẳng lẽ Iain thể đợi lần sao? Chẳng lẽ toàn bộ cuộc sống của chúng ta cứ phải xoay quanh Arcodas? Chẳng lẽ con chúng ta quan trọng với ? quan tâm chút nào đến em bao giờ chưa?

      Ừm, OK, có lẽ câu cuối cùng .

      Cuối cùng Luke cũng xuất lại ở cửa phòng làm việc. Cái điện thoại biến mất và mặc áo com lê vào.

      “Nghe này, Becky...” mở lời.

      Biết ngay mà. cùng.

      chưa bao giờ muốn đến gặp Venetia Carter, đúng ?” Lời tôi phun ra. “ đầy thành kiến với ấy! Tốt thôi, cũng được! mà làm mấy chuyện làm ăn đó còn em tự mình!”

      “Becky...” nhấc tay lên. “ đây.”

      “Ối,” tôi , cả người, “Ừ, thế chúng ta nên thôi. bộ mất hai mươi phút.”

      “Chúng ta xe.” trở lại phòng làm việc và tôi theo vào. “Iain đường đến đây sau cuộc họp nhóm tại khách sạn. Ông ta có thể cho chúng ta nhờ, bọn họp nhanh trong xe, rồi cùng em.”

      “Được rồi,” tôi sau lát im lặng. “Nghe có vẻ OK.”

      Thực tôi thấy nghe rất kinh khủng. Tôi thể chịu đựng nổi cái gã Iain Wheeler ấy, ở chung xe với ông ta là điều cuối cùng tôi muốn làm. Nhưng tôi thể thế với Luke được. Giữa tôi và Arcodas vụ nho rồi.

      Mà vụ đó cũng đâu phải lỗi của tôi. Là tại Jess. Vài tháng trước chị ấy lôi kéo tôi vào cuộc biểu tình vì môi trường chống lại họ, hồi đó tôi đâu có biết họ là khách hàng mới quan trọng của Luke. Luke biến toàn bộ vụ việc thành hoạt động PR có ích và người của Arcodas vờ như họ có khiếu hài hước khi chuyện đó - nhưng tôi chắc mình có thực được tha thứ .

      “Và thành kiến,” Luke thêm, vuốt thẳng cà vạt. “Nhưng bây giờ chỉ thế này thôi, Becky, bác sĩ sản này phải cực kỳ tốt chúng ta mới đổi bác sĩ Braine.”

      “Luke, ấy cho mà xem,” tôi kiên nhẫn . “Em biết thế mà.”

      Tôi thò tay vào túi để xem điện thoại còn đầy pin , và dừng khựng lại khi thấy thứ gì đó bàn làm việc của Luke. Đó là bài báo cắt ra từ trang tài chính về hình thức tín thác đơn vị mới, với chữ “Quỹ cho con?” nguệch ngoạc lề.

      Ôii!

      “Vậy, nghĩ đến việc gửi tiền đầu tư cho con vào quỹ đầu tư chỉ số, hả Luke?” tôi suy nghĩ. “ quyết định thú vị đấy.”

      Trông Luke hết sức ngạc nhiên trong thoáng, rồi nhìn theo ánh mắt tôi.

      “Có lẽ thế,” bằng giọng đều đều thờ ơ. “Hoặc cũng có thể đó là mưu kế để lừa đối phương thích xem trộm.”

      “Đối phương của đâu cần phải xem trộm.” Tôi tử tế cười với . “ ấy có những ý tưởng xuất sắc của riêng mình. thực tế, nếu cần bất cứ lời khuyên nào, em rất vui mừng được giúp đỡ. Tính phí rẻ thôi.”

      “Nghe cũng khá được,” lịch . “Thế tiến triển tốt đẹp chứ? Khoản đầu tư của chính em ấy.”

      “Thành công rực rỡ, cám ơn. thể tốt đẹp hơn được.”

      “Tuyệt. Mừng vì nghe thấy thế.”

      “Ừ... khoản tiền gần đây em đầu tư vào nông nghiệp Nhật Bản tuyệt vời...” tôi vội lấy tay bịt mồm. “Ôi, nhiều quá rồi!”

      “Ừa, Becky. Em lừa thôi.” Luke cười toe. “Chúng ta được chưa nào?”

      Chúng tôi ra khỏi tòa nhà và Luke liền dẫn tôi vào chiếc limo Mercedes đen của Iain.

      “Luke.” Iain ngồi ghế bên cửa sổ gật đầu chào. “Rebecca.”

      Iain là tay đậm người ngoài bốn mươi với mái tóc muối tiêu cắt sát da đầu. Trông ông ta khá điển trai, thực , nhưng lại có làn da khủng khiếp mà ông ta phải che bớt bằng cách phun rám nắng quanh năm. Lại còn xịt nhiều nước hoa sau cạo râu quá nữa. Sao đàn ông cứ phải làm thế?

      “Cảm ơn vì cho nhờ, Iain,” tôi , theo kiểu bà-vợ-quyến-rũ- hợp-tác nhất của tôi.

      vấn đề gì.” Ánh mắt Iain rớt xuống cái bụng phồng to của tôi. “Ăn nhiều bánh quá hả Rebecca?”

      Ha ha.

      “Gần như thế,” tôi , kiểu dễ chịu nhất có thể.

      Khi xe chuyển bánh, Iain tợp ngụm cà phê mua mang theo. “Đến ngày trọng đại ấy còn bao lâu nhỉ?”

      “Mười bảy tuần.”

      “Thế từ giờ đến lúc đó lấp thời gian trống bằng cách nào? Đừng có là lại học yoga nhé. Bạn tôi trở thành kẻ cuồng yoga,” ông thêm với Luke, cho tôi cơ hội để trả lời. “Toàn thứ vớ vẩn, nếu hỏi quan điểm của tôi.”

      tình! Thứ nhất, yoga phải vớ vẩn, đó là cách giải phóng tinh thần qua các luân xa của cuộc sống, hay cái quái gì đó.

      Và thứ hai, tôi cần các cách lấp thời gian, cảm ơn.

      “Thực ra, Iain này, tôi là Trưởng Bộ phận Tư vấn Mua sắm Cá nhân ở cửa hàng lớn hàng đầu London,” tôi cho ông ta hay. “Nên tôi cũng chẳng có nhiều thời gian cho yoga.”

      cửa hàng lớn?” Ông ta quay người nhìn sang tôi. “Tôi biết đấy. Cửa hàng nào vậy?”

      Câu này thực khiến tôi bối rối.

      “Nó... là cửa hàng mới,” tôi , săm soi móng tay mình.

      “Tên là?”

      “Tên là... The Look.”

      “The Look?” Iain cười phá lên ầm ĩ vì tin nổi, suýt đánh rơi cốc cà phê. “Luke, hề với tôi là vợ làm việc cho The Look! Công việc ở đó tiến triển đủ chậm với , đúng , Rebecca?”

      tệ đến thế đâu,” tôi nhã nhặn đáp.

      tệ đến thế? Chưa từng có cửa hàng bán lẻ nào thất bại thảm hại đến thế trong lịch sử! Tôi hy vọng kịp tống hết đống cổ phiếu ưu đãi của mình !” Ông ta lại phá ra cười. “Chưa kể phần thưởng thêm đợt Giáng sinh, bán hết chưa?”

      Gã này thực bắt đầu khiến tôi khó chịu. Tôi xấu The Look là chuyện: họ là sếp của tôi. Nhưng người khác xấu nó lại là chuyện khác.

      “Thực ra, tôi nghĩ The Look trong tư thế chuẩn bị đột phá,” tôi điềm tĩnh . “Chúng tôi bắt đầu thuận lợi, tôi đồng ý với ông, nhưng tất cả nền tảng còn ở đó.”

      “Ừ, chúc may mắn.” Mặt Iain chun lại vì thích thú. “Cần lời khuyên ? Tôi tìm công việc khác.”

      Tôi cố nặn ra nụ cười - rồi quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ, giận sôi lên. Trời ạ, ông ta ngạo mạn. Mình cho ông ta trắng mắt ra. The Look có thể là thành công. Nó chỉ cần... Ừm, nó cần khách hàng, trước hết là thế.

      Chiếc xe đỗ lại bên vỉa hè và người tài xế mặc đồng phục ra ngoài mở cửa xe.

      lần nữa cảm ơn vì cho chúng tôi nhờ, Iain,” tôi lịch . “Luke, em chờ trong đó nhé.”

      “Ừ ừ.” Luke gật đầu, cau mày khi lách cách bật mở cặp da. “Tôi thể lâu quá được. Thế, Iain, chính xác vấn đề với dự thảo này là gì?”

      Khi người tài xế đưa tôi lên vỉa hè, hai người đàn ông mê mải trong đống giấy tờ.

      “Từ đây tự được chứ?” Người tài xế chỉ vào góc phố. “Phố Fencastle ở rất gần đây, có điều tôi thể lái xe thẳng đến được vì mấy cái cột chắn đường kia.”

      “Đừng lo, tôi bộ từ đây cũng sao. Ôi, có điều tôi quên túi rồi...” Tôi lại chòi người vào ô tô, lúc đó Iain .

      “Khi tôi muốn loại quyết định kiểu đó được đưa ra, Luke, tôi đưa con mẹ nó ra.” Giọng thô lỗ của ông ta khiến tôi bất ngờ và tôi thấy Luke nhăn mặt.

      thể tin được. Tay này nghĩ mình ai vậy? Chỉ vì ông ta là doanh nhân cá mập mà ông ta nghĩ có thể thích thô lỗ với bất cứ ai cũng được sao? Tôi muốn vào lại xe ngay và cho ông ta chính xác những gì tôi nghĩ.

      Nhưng tôi chắc Luke có hoan nghênh việc đó .

      “Gặp sau nhé, .” Tôi siết chặt tay và lấy cái túi. “Đừng lâu quá.”

      Vẫn sớm hơn chút so với giờ hẹn, nên tôi tận dụng cơ hội để tô lại son và chải nhanh lại tóc. Sau đó tôi tiến đến góc phố rẽ vào phố Fencastle. Phía trước chừng hai mươi mét có tòa nhà xây bằng vữa stucco ấn tượng, với dòng chữ “Trung tâm Sinh con Toàn diện, Venetia” khắc vào cửa kính. Đối diện bên kia đường là nhóm thợ chụp ảnh chĩa ống kính về phía cửa.

      Tôi chết sững, tim đập nhanh hơn. Đó là các paparazzi. Và họ bấm máy điên cuồng! Họ là ai... Họ làm gì...

      Ối trời đất ơi. Đó là trong phim Điệp viên 007 mới! ấy về phía tòa nhà trong chiếc áo quây hồng và quần jeans, bụng bầu thấy . Tôi có thể nghe thấy tiếng các paparazzi gào lên “Hướng này, em !” và “Khi nào đứa bé ra đời?”

      Thế này sành điệu quá!

      Cố gắng tỏ ra thờ ơ, tôi bước vội dọc theo vỉa hè và đến cửa cùng lúc với ấy. Máy ảnh vẫn bấm lách tách đằng sau chúng tôi. Tôi xuất tất cả các tờ báo buôn chuyện cùng với Bond girl!

      “Xin chào,” tôi lấy giọng thân mật thầm khi bấm nút gọi cửa. “Tôi là Becky. Tôi cũng có bầu. Tôi thích áo của lắm.”

      ấy nhìn tôi như thể tôi là con thiểu năng, rồi đẩy cửa vào mà thèm đáp lời.

      Ờ, ấy được thân thiện lắm. Nhưng chả sao, tôi chắc là những người khác khác. Tôi theo qua hành lang lát gạch trang nhã vào phòng lớn với những chiếc ghế đợi bọc nhung màu tử đinh hương và bàn đón tiếp, có cả ngọn nến lớn hiệu Jo Malone cháy ở bàn giữa phòng.

      Khi tiến đến bàn đón tiếp sau Bond girl, tôi quét mắt nhanh qua cả căn phòng. Hai mặc đồ jeans rất dễ là các siêu mẫu đọc tờ OK! và chỉ cho nhau xem ảnh trong đó. bụng vượt mặt mặc đồ Misson ngồi đối diện khóc như mưa lũ, chồng ngồi bên cầm tay và lo lắng , “Em , chúng ta có thể đặt tên con là Aspen nếu em thích, chỉ là nhận ra rằng em nghiêm túc!”

      Aspen.

      Aspen Brandon.

      Ngài Aspen Brandon, Bá tước thành London.

      Hmm. chắc lắm.

      Bond girl chuyện xong với lễ tân, rồi chuyển ra chỗ ngồi đợi trong góc.

      “Tôi có thể giúp gì được ?” lễ tân nhìn tôi.

      “Vâng, làm ơn,” tôi cười tươi. “Tôi đến gặp Venetia Carter. Tôi là Rebecca Brandon.”

      “Mời chị ngồi, chị Brandon. Carter gặp chị ngay thôi.” lễ tân cười đưa cho tôi tập quảng cáo. “ vài thông tin giới thiệu. Chị cứ tự nhiên dùng trà thảo mộc nhé.”

      “Cảm ơn!” Tôi nhận tập quảng cáo và ngồi xuống đối diện hai siêu mẫu. giai điệu khèn du dương phát ra từ loa, và gắn tấm bảng phủ sa tanh là những bức ảnh của các bà mẹ cùng đứa con mới sinh. Tất cả toát lên vẻ thanh bình và tươi đẹp. Nơi đây khác cả triệu dặm so với phòng đợi cũ kỹ tẻ nhạt với những chiếc ghế nhựa, tấm thảm kinh khủng và các tấm poster về axit folic của bác sĩ Braine.

      Khi nào đến chắc Luke ấn tượng lắm đây. Tôi biết đây là quyết định đúng đắn mà! Tôi sung sướng liếc nhanh qua tập giới thiệu, xem các tiêu đề trang này trang kia. Sinh con trong nước... Sinh con khi đươc mát xa chân tay... Sinh con khi ngủ...

      Có lẽ mình chọn sinh con khi ngủ. Bất kể nó là cái gì.

      Tôi nấn ná xem ảnh bé con trong cái gì đó giống như bồn tắm mát xa khổng lồ lễ tân gọi tôi.

      “Chị Brandon? Venetia gặp chị bây giờ.”

      “Ôi!” tôi đặt tập quảng cáo xuống và lo lắng liếc đồng hồ. “Tôi e là chồng tôi vẫn chưa đến. Có lẽ chỉ vài phút nữa thôi...”

      “Đừng lo.” ấy cười. “Khi nào nhà đến tôi đưa vào. Mời chị lối này.”

      Tôi theo lễ tân bước dọc lối trải thảm. Toàn bộ tường phủ đầy những bức ảnh có chữ ký của các bà mẹ siêu sao duyên dáng chụp cảnh họ ngồi giường với đứa con mới sinh, và đầu tôi cứ quay ngang quay ngửa khi tôi bước. Tôi thực cần phải nghĩ xem mình mặc gì khi sinh. Có lẽ tôi nên hỏi Venetia để có vài bí kíp.

      Chúng tôi đến cánh cửa sơn màu kem, lễ tân gõ hai lần trước khi mở ra rồi dẫn tôi vào. “Venetia, đây là chị Brandon.”

      “Chị Brandon!” phụ nữ đẹp đến sững sờ với mái tóc đỏ rực rỡ tiến tới, bàn tay chìa ra. “Chào mừng đến với Trung tâm Sinh con Toàn diện.”

      “Xin chào!” Tôi cười lại. “Cứ gọi tôi là Becky.”

      Ôi chà. Venetia Carter trông như ngôi sao điện ảnh vậy! trẻ hơn tôi tưởng bao nhiêu, lại còn mảnh mai hơn nữa. mặc chiếc quần ôm hiệu Armani, sơ mi trắng vải nhăn, tóc vén cao khỏi khuôn mặt nhờ chiếc bờm đồi mồi sành điệu.

      vui được gặp , Becky.” Giọng cực kỳ trong trẻo thánh thót, như Phù thủy Thiện phương Bắc [2] vậy. “ ngồi xuống , rồi chúng ta chuyện vui vẻ với nhau.”

      [2]. nhân vật trong Phù thủy xứ Oz, có giọng hát tuyệt vời.

      xức nước hoa Chanel cổ điển, tôi để ý thấy lúc ngồi xuống. Và nhìn viên hoàng ngọc tuyệt đẹp đính sợi dây chuyền bạc quanh cổ .

      “Tôi muốn cảm ơn nhận tôi khi tôi vào giai đoạn cuối thế này,” tôi vội khi đưa sổ y bạ của mình ra. “Tôi thực biết ơn. Và tôi thích giày của quá!”

      “Cám ơn !” mỉm cưòi. “Thử xem nào. mang thai được hai mươi ba tuần... con so...” Ngón tay với móng được sơn sửa của dò xuống những ghi chép của bác sĩ Braine. “ có gặp vấn đề gì khi mang thai ? Lý do gì khiến tiếp tục đến khám ở bác sĩ trước nữa?”

      “Tôi chỉ muốn phương pháp toàn diện hơn,” tôi , rướn người về phía trước cách nghiêm trang. “Tôi đọc tờ rơi của và tôi thấy mọi liệu pháp của đều có vẻ rất tuyệt.”

      “Liệu pháp?” Trán nhăn lại.

      “Các phương pháp sinh nở, ý tôi là thế,” tôi sửa chữa tắp lự.

      “Được rồi.” Venetia Carter lôi từ ngăn kéo ra cặp hồ sơ màu kem, cầm chiếc bút máy vỏ bạc viết “Rebecca Brandon” lên mặt trước bằng kiểu chữ nghiêng nghiêng bay bướm. “Còn nhiều thời gian để quyết định sinh nở theo cách nào mà. Nhưng trước tiên hãy cho tôi biết thêm về . Theo tôi hiểu kết hôn, đúng ?”

      “Vâng.” Tôi gật đầu.

      “Thế hôm nay chồng có đến ? Brandon, phải nhỉ?”

      ấy lẽ ra ở đây rồi.” Tôi tặc lưỡi vẻ xin lỗi. “Chắc là ấy tranh thủ họp hành công chuyện trong xe chút. Nhưng vào đây ngay thôi.”

      sao.” ngẩng đầu lên mỉm cười, hàm răng trắng bóng hoàn hảo. “Tôi chắc là chồng rất phấn khích khi có con.”

      “Ôi, đúng thế!” Tôi định kể với từ đầu đến cuối vụ chúng tôi siêu lần đầu tiên cửa bật mở.

      Brandon đến,” tiếp tân , và Luke vừa sải bước vào vừa , “Xin lỗi, xin lỗi, biết muộn rồi...”

      “Cuối cùng cũng đến, Luke!” tôi . “Đến gặp bác sĩ Carter .”

      “Thôi mà!” lại cười. “Gọi tôi là Venetia , ai cũng gọi thế…”

      “Venetia?” Luke đứng chết trân và nhìn Venetia chằm chặp như thể tin nổi vào mắt mình. “Venetia? Là em đấy ư?”

      Miệng Veneria Carter há hốc.

      “Luke?” . “Luke Brandon?”

      “Hai người biết nhau sao?” tôi kinh ngạc . Trong giây, ai gì hết.

      “Bọn biết nhau hồi học ở Cambridge,” cuối cùng Luke . “Nhiều năm trước rồi. Nhưng...” bóp trán. “Venetia Carter. Em lấy chồng rồi à?”

      “Em đơn phương đổi họ,” Venetia , nở nụ cười buồn bã. “Là cũng đổi chứ?”

      “Thế trước khi đổi tên là gì?” tôi lịch hỏi, nhưng ai trong số họ có vẻ gì là nghe thấy tôi cả.

      “Bao nhiêu năm rồi nhỉ?” Luke trông vẫn bàng hoàng.

      “Lâu rồi. Lâu lắm rồi.” luồn tay qua mái tóc và nó vào nếp thành dòng suối đỏ hoàn hảo. “ có còn gặp ai trong hội nhà Brown ? Jonathan chẳng hạn? Hay là Matthew?”

      “Mất liên lạc sạch.” Luke nhún vai. “Em sao?”

      “Em vẫn liên lạc với vài người bọn họ hồi ở Mỹ. Nhưng giờ trở lại London rồi chỉ thỉnh thoảng có điều kiện mới gặp thôi...” tiếng bíp phát ra từ trong túi cắt ngang lời . với lấy máy nhắn tin tắt . “Xin lỗi, em cần gọi điện thoại. Em sang phòng bên chút.”

      Khi biến mất tôi nhìn Luke. Mặt sáng bừng lên như thể hôm nay là Giáng sinh.

      biết Venetia sao?” tôi . “Tuyệt quá!”

      “Thế ư?” lắc đầu hoài nghi. “ ấy thuộc nhóm bạn quen biết hồi học ở Cambridge. Tất nhiên hồi đó tên ấy là Venetia Grime.”

      Grime?” tôi thể nhịn tiếng cười khúc khích.

      thể là cái tên hay nhất cho bác sĩ.”[3] toe toét cười đáp. Chả lấy gì làm ngạc nhiên khi ấy đổi họ cả. “ có thân với ấy lắm ?”

      [3]. Trong tiếng , "grime" có nghĩa là "bụi bẩn, cáu ghét”.

      “Bọn học cùng trường.” Luke gật đầu. “Venetia lúc nào cũng thông minh đến tin được. Cực kỳ giỏi. luôn biết rằng ấy thành đạt trong cuộc sống...” ngưng bặt khi cánh cửa mở ra và Venetia quay lại.

      xin lỗi quá!” tiến lại ngồi xuống trước bàn, gác chân nọ lên chân kia cách thoải mái trong chiếc quần Armani. “Chúng ta đến đâu nhỉ?”

      “Tôi vừa mới bảo với Luke là tình cờ làm sao!” tôi . “ ấy lại quen biết nhau từ trước.”

      “Chẳng phải lạ thường hay sao?” cất tiếng cười trong veo. “Trong số hàng trăm bệnh nhân của tôi, tôi chưa từng có ai là vợ của bạn trai cũ cả!”

      Nụ cười hơi đóng băng mặt tôi.

      Bạn trai cũ ư?

      “Em cố nhớ xem bọn mình hẹn hò bao lâu, Luke ạ,” thêm. “Phải năm nhỉ?”

      Họ hẹn hò năm cơ à?

      nhớ nữa,” Luke cách thoải mái. “Lâu lắm rồi.”

      Gượm . Gượm phút thôi. Quay lại. Hình như mình bỏ lỡ nhịp nào đó.

      Venetia từng là bạn của Luke hồi ở Cambridge ư? Nhưng... chưa từng nhắc đến ta. Trước đây tôi chưa từng nghe nhắc tới Venetia.

      Ý tôi là... phải như thế có gì quan trọng hay làm sao. Sao chuyện đó lại quan trọng cơ chứ? Tôi phải hạng người phải khó chịu vì người cũ của chồng trong quá khứ. Bản tính tôi phải kẻ hay ghen tuông. thực tế, tôi thậm chí có thể còn nhắc đến nó nữa kìa.

      Mà cũng có thể là có, chỉ tình cờ thôi.

      “Vậy, , em nhớ là từng nhắc đến Venetia,” tôi với Luke kèm theo tiếng cười thoải mái nho . “ buồn cười sao?”

      “Đừng lo, Becky.” Venetia rướn người về phía trước với vẻ tự tin. “Tôi biết khá chắc rằng mình bao giờ là tình của đời Luke.” Tôi cảm thấy nguồn hạnh phúc ấm áp dâng lên trong mình, “Ừ phải,” tôi , cố tỏ ra khiêm tốn. “Ừ ...”

      “Mà là Sacha de Bonneville,” thêm.

      Cái gì? Cái gì?

      Tình của đời Luke phải là cái Sacha de Bonneville chết tiệt đó! Mà là tôi! Vợ !

      “Ngoài ra, tất nhiên, Becky ạ!” thốt lên, với tiếng cười thánh thót ra chiều xin lỗi. “Tôi chỉ chuyện hồi đó thôi. Trong hội nhà Brown ấy. Dù sao nữa,” Venetia hất mái tóc đỏ chói ra sau và lại cầm giấy bút lên, “trở lại với chuyện sinh nở nào!”

      “Ừ,” tôi , lấy lại bình tĩnh, “Ừm, tôi nghĩ đến chuyện có lẽ sinh con trong trong nước với hoa sen...”

      “Nhân tiện, tối nào đó nên đến đây, Luke,” Venetia ngắt lời tôi. “Gặp lại vài người trong hội cũ.”

      rất muốn đến!” Luke . “Bọn rất muốn đến, đúng , Becky?”

      “Vâng,” tôi sau khi ngừng lại chút. “Ý tuyệt hay.”

      “Xin lỗi vì cắt ngang, Becky.” Venetia cười với tôi. “ tiếp . Sinh con trong nước, thế nhỉ?”

      Chúng tôi ở đó thêm hai mươi lăm phút nữa, chuyện về vitamin và xét nghiệm máu và đống các thứ khác. Nhưng là đầu óc tôi thực để ở mấy chuyện đó.

      Tôi cố tập trung, nhưng tất cả những hình ảnh gây xao nhãng ấy cứ nhảy vào đầu tôi. Như hình ảnh Luke và Venetia từ đầu đến chân diện đồ sinh viên của trường Cambridge, đắm đuối hôn nhau chiếc thuyền thúng. (Từ này có phải cái mình đến ? Hay là thuyền đáy bằng? Dù sao ý mình là thuyền có cái sào ấy.)

      Và rồi tôi cứ hình dung ra cảnh lùa tay vào mái tóc dài màu đỏ ấy. Và thầm, “Venetia, em.”

      ngu xuẩn. Tôi cá là chưa từng với Venetia là ta.

      Tôi cá... nghìn bảng.

      “Becky?”

      “Ối!” Tôi chợt nhận ra rằng cuộc hẹn kết thúc. Cả Luke và Venetia đứng dậy, chờ tôi.

      “Vậy lên kế hoạch sinh con cho tôi chứ, Becky?” Venetia khi mở cửa.

      “Chắc chắn rồi!”

      có gì phức tạp quá đâu!” mỉm cười. “Tôi chỉ muốn có cái nhìn chung về chuyện hình dung việc sinh con ra sao thôi. Còn Luke, em gọi cho . Em biết vài người trong hội cũ rất muốn gặp .”

      “Tuyệt!” Mặt đầy sinh khí khi hôn lên cả hai má ta. Rồi cửa đóng lại và chúng tôi ngược trở lại hành lang.

      Tôi chắc Luke nghĩ gì.

      Tôi hoàn toàn chắc mình nghĩ gì, là thế. “Ừm,” cuối cùng Luke , “rất ấn tượng. Rất rất ấn tượng.”

      “Ừm... phải!”

      “Becky.” Luke đột nhiên đứng khựng lại. “ muốn xin lỗi. Em đúng còn sai.” lắc đầu. “ xin lỗi vì phản ứng tiêu cực đến thế với chuyện đến đây. Em đúng, thành kiến và ngu ngốc. Nhưng em ra quyết định hoàn toàn đúng đắn.”

      “Được rồi.” Tôi gật đầu vài lần. “Tức là... tức là nghĩ chúng ta nên chuyển sang Venetia?”

      “Chính xác!” cười, hơi bối rối. “Em muốn sao? Chẳng phải giấc mơ của em thành thực sao, đến đây ấy?”

      “Ờ... vâng,” tôi , gấp hai rồi gập tư rồi gập tiếp tờ rơi Các lựa chọn Giảm đau Thay thế. “Tất nhiên là đúng thế.”

      “Em , vợ .” Luke đột nhiên nhíu mày lo lắng. “Nếu em cảm thấy bị đe dọa bởi quan hệ cũ của với Venetia, hãy để khẳng định với em...”

      “Bị đe dọa?” Tôi cao giọng ngắt lời . “Đừng lố bịch thế chứ! Em cảm thấy bị đe dọa.”

      Có lẽ tôi cũng cảm thấy hơi bị đe dọa. Nhưng làm sao mà tôi thế với Luke được?

      “May quá, hai người vẫn còn ở đây!” Giọng thánh thót của Venetia chạy dọc theo hành lang vọng tới và tôi quay lại thấy tiến tới, tay cầm bìa kẹp hồ sơ. “Trước khi phải lấy hết bộ quà tặng chào mừng , Becky! Chúng tôi có đủ thứ dễ thương cho đấy. Và còn điểm nữa tôi muốn ...”

      “Venetia.” Luke cắt ngang lời . “Để thẳng nhé. Vừa xong bọn bàn bạc về... mối quan hệ trước đây của chúng ta. Và chắc là Becky thấy thoải mái với nó.” cầm tay tôi và tôi nắm lấy tay đầy biết ơn.

      Venetia thở hắt ra và gật đầu.

      “Hẳn rồi,” . “Tôi hoàn toàn hiểu. Nếu cảm thấy thoải mái chút nào đương nhiên là nên xem xét khám ở chỗ khác. Tôi cảm thấy khó chịu đâu!” nở nụ cười thân thiện với tôi. “Tất cả những gì tôi có thể là... tôi là bác sĩ chuyên môn cao. Nếu quyết định ở lại để tôi chăm sóc, tôi cố hết sức giúp có được trải nghiệm sinh nở tuyệt vời nhất. Và, trong trường hợp thực lo lắng...” nháy mắt với tôi. “Tôi có bạn trai rồi!”

      “Đừng lo! Tôi đến nỗi thiếu tự tin đến thế đâu!” tôi , cùng cười vui vẻ với .

      ấy có bạn trai rồi! Thế hoàn toàn OK!

      Tôi hiểu sao mà mình lại có thể nghĩ chuyện này là gì khác. Trời ạ, việc mang thai làm tôi hoang tưởng.

      “Thế,” Venetia tiếp tục, “hai người cứ , suy nghĩ về chuyện này, và có số của tôi rồi...”

      “Tôi cần suy nghĩ nữa,” tôi cười tươi lại. “Chỉ cho tôi quà chào mừng ở đâu nào!”

      KENNETH PRENDERGAST

      Prendergast de Witt Connell

      Tư vấn Tài chính

      Forward House

      394 High Holborn London WC1V 7EX

      Bà R. Brandon

      37 Maida Vale Mansions

      Maida Vale

      London NW6 0YF

      Ngày 24 tháng Tám năm 2003

      Thưa bà Brandon

      Cảm ơn bà vì lá thư. Tôi hiểu “vụ cá cược” đầu tư giữa bà và ông Brandon. Xin hãy yên tâm rằng tôi tiết lộ bất cứ chiến lược phân bổ tài sản nào của bà cho ông nhà, cũng như “bán chúng như tên gián điệp Nga”.

      Để trả lời cho câu hỏi của bà, tôi nghĩ đầu tư vào vàng là lựa chọn khôn ngoan nhất cho con của bà. Vài năm qua đầu tư vào vàng rất có lãi và theo quan điểm của tôi xu hướng này vẫn tiếp tục.

      Trân trọng

      Kenneth Prendergast

      Chuyên gia Đầu tư Gia đình.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :