1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình yêu nguy hiểm - Úy Không

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hihihaha84

      hihihaha84 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      5,054
      Tình Nguy Hiểm

      [​IMG]

      Tác giả: Úy

      Thể loại: đại, sủng, ngược nam chủ, HE.

      Nhân vật: Trì Tuấn - Diệp Sơ Hiểu

      Số chương: 83

      Convert: Poisonic (Tangthuvien)

      Editor: daovan210, Hhanglluu

      Lịch post: 2-3 chương/tuần




      Văn án:

      Sinh trưởng trong tầng lớp thấp của xã hội, Diệp Sơ Hiểu luôn mang trong mình tư tưởng cố gắng vươn lên thoát khỏi nó, cái tư tường mà ai nghĩ đến cũng hít thở thông.

      Nhưng mà vận mệnh lại lần nữa túm lấy chân buông ra ——

      Đương nhiên, làm sao có thể để yên cho nó túm lấy, còn có điều kia khiến căm hận- lòng cố tránh nhưng thể người kia.


      Mục lục

      1 - 2.1 - 2.2 - 3.1 - 3.2 - 4.1 - 4.2 - 5.1 - 5.2 - 6.1 - 6.2 - 7 - 8 - 9 - 10
      11 - 12 - 13 - 14 - 15 - 16 - 17 - 18 - 19 - 20 - 21 - 22 - 23 - 24 - 25

      26 - 27 - 28 - 29 - 30 - 31 - 32 - 33 - 34 - 35
      36 - 37 - 38 - 39 - 40 - 41 - 42 - 43 - 44 - 45
      46 - 47 - 48 - 49 - 50 - 51 - 52 - 53 - 54 - 55
      56 - 57 - 58 - 59 - 60 - 61 - 62 - 63 - 64 - 65
      66 - 67 - 68 - 69 - 70 - 71 - 72 - 73 - 74 - 75
      76 - 77 - 78 - 79 - 80 - 81 - 82 - 83

      Last edited by a moderator: 10/6/18

    2. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      :yoyo55::yoyo55::yoyo55::yoyo55::yoyo55:ủng hộ hố mới
      hihihaha84 thích bài này.

    3. ngangong

      ngangong Active Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      166
      đọc truyện của úy rất thích n9 bị ngược tơi tả :3
      ngóng hố này ^^
      hihihaha84 thích bài này.

    4. hihihaha84

      hihihaha84 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      5,054
      Tình Nguy Hiểm
      Editor: HihiHaha

      Chương 1

      Mùa hè năm ấy dường như đặc biệt đến sớm, mới đầu tháng sáu, toàn bộ thành phố đều mang cái khí oi bức khó chịu.

      Cổng trường trung học Lộc Thành, lúc này đông nghịt người, hàng trăm cái đầu trần di chuyển trong nắng chói chàng như muốn thiêu nướng cả nửa tộc người này, nóng cùng nắng nhứng tất cả đều như cũ nín thở chờ đợi tiếng còi cuối cùng.

      Chờ đợi lâu, như trời hạn đợi mưa, rốt cuộc thanh tất cả chờ mong cũng vang lên, cả đám đông trong nháy mắt như vỡ tung cùng hò reo.

      Trường học mấy ngày nay vốn yên tĩnh, luôn bị bao trùm bởi khí căng thẳng, giờ đây như ong vỡ tổ, kết thúc kỳ thi đại học, các sĩ tử như trút được gánh nặng, hưng phấn cùng nhau thảo luận đáp án, kế hoạch hưởng thụ kỳ nghỉ hè cuối cùng của đời học sinh, những kế hoạch phát triển trong tương lai,...

      Chỉ chốt lát, cả dòng người ồ ạt từ cổng trường đổ ra, trải qua hai ngày căng thẳng đầu óc, tàn phá tinh thần những thanh thiếu niên này như chin được thả ra khỏi lồng, cùng bạn bè cười vui vẻ, chen chúc mà ra.

      “Tống Gia Dương—— Tống Gia Dương ——”

      Trong đám đông, hai nữ sinh vô cùng phấn khích vừa kêu to vừa chạy đến gần, hai hai bên sánh bước cố gắng bắt kịp bước chân của nam sinh.

      nam sinh cao to nhưng dáng vẻ hơi gầy, dung mạo tuấn ôn hòa, khóe miệng cười rộ cong lên, giống như hương vị ấm áp của ánh mặt trời.

      thu hồi ánh mắt nhìn quanh bốn phía, điềm đạm gật đầu chào hỏi lại hai nữa sinh kia.

      “Tống Gia Dương, cậu thi thế nào?” trong hai nữ sinh mỉm cười hỏi han quan tâm.

      “Còn phải hỏi sao? Cậu còn hỏi người đứng đầu thành tích lớp mình ba năm liền sao?” còn lại liền tranh lời.

      “Đó là thành tích trong lớp, đương nhiên ai cũng biết, nhưng đây là kỳ thi đại học quan trọng, biết Gia Dương và Diệp Sơ Hiểu ai là thủ khoa trường mình đây?”

      Tống Gia Dương từ cười đáp trả nhưng từ chối cho ý kiến: “Kỳ thực đề thi lần này cũng khác biệt mấy với những gì thầy ôn tập cho chúng ta, mình cũng cố hết sức mà làm, còn kết quả rốt cuộc thế nào, làm sao đoán trước được.”

      Hai biết có thực hiểu ý trong lời của , nhưng vẫn thấy tìm lý do thoái thát câu trả lời, tóm lại là vẫn cười ha ha hỏi thêm vài câu cho qua chuyện, rồi lại vui vẻ tìm mấy bạn học khác.

      Tống Gia Dương vẫn đứng đó quay đầu đầu nhìn lại phía cổng trường đám đông vẫn ngừng tuôn ra từng dòng người, nhưng mãi vẫn phát được bóng dáng mà muốn thấy, trong lòng có chút mất mát.

      hiểu sao trong lòng tức giận, nhìn thêm hồi lâu mới xoay , nhìn sang bên đường thấy chiếc xe cảnh sát đậu sát vệ đường, đứng cạnh xe là thanh niên ước chừng hai bảy hai tám tuổi mặc thường phục hướng đến vẫy vẫy tay: “Gia Dương, bên này.”

      Tống Gia Dương ngơ ngác chút, chạy sang, ngạc nhiên hỏi: “Cậu, sao cậu lại ở đây?”

      Thẩm Đồng xoa đầu tóc ngắn ngủn của vui vẻ: “Xú tiểu tử, thi thế nào rồi?”

      Tống Gia Dương cười vui vẻ: “Cậu đoán thử xem?”

      “Đương nhiên là thành vấn đề rồi!” Thẩm Đồng chui vào ngồi ở vị trí lái xe, “Biết ba mẹ con rảnh đến cổ vũ tinh thần cho con, vì thế cậu đây vừa kết thúc ca trực liền đến an ủi thằng nhóc như con đây.”

      Tống Gia Dương ngắt lời: “Đợi cuộc thi kết thúc mới đến xem ra cũng có thành ý rồi.”

      Thẩm Đồng nghe thế bật cười, nhưng thấy tên tiểu tử kia vẫn đứng cạnh cửa xe chưa ngồi vào, liền bóp kèn thúc giục: “Nhanh lên xe, xe cậu dùng là xe công, nếu bị người nào thấy ghen ghét báo lên thảm đấy.”

      Tống Gia Dương kêu lên tiếng, rốt cuộc cũng chậm rãi mở cửa xe ngồi vào, nhưng vẫn cố nghiêng đầu nhìn về phí cổng trường, đám đông từng tốp hai ba người vẫn còn ra ngớt.

      “Nhìn cái gì thế?” Thẫm Đồng vỗ ót cái, chuẩn bị khởi động xe.

      có gì.” Tống Gia Dương lẩm bẩm tiếng, bỗng nhiên đôi mắt sàn rỡ lên, vội vàng , “Cậu khoan lái xe !”

      Lúc này phía cổng trường thưa thớt người.

      Thực dễ khiến cho người ta chú ý đến dáng người côi cút mình kia, phía sau cùng đám đông là nữ sinh mặc chiếc áo sơ mi trắng. Là người ra cuối cùng, bé vẫn chậm rãi thong dong nhưng giấu được vẻ phấn khích.

      Mộ nữ sinh trắng nõn cùng với gương mặt có chút ngây ngô dễ thương, thái độ hết sức bình thản, ánh mắt trầm tĩnh, ràng đứng giữa đám đông ồn ào, lại như ở chốn hoang sơ người, tựa hồ mọi ồn ào xung quang cách xa hằng hà sa số.

      Dường như bị lạc giữa núi rừng nhưng giữa cái nắng tháng sau này vẫn có chút nóng nực, hơi nheo nheo đôi mắt, tay trái giơ lên che vầng tráng thanh tú. Nhưng sau đó vài giây, nàng buông tay xuống, hai mắt hoàn toàn nhắm lại, ngửa đầu lên tròi, để ánh nắng cứ tùy ý chiếu vào gương mặt trắng hồng kia.

      Sau mộ lát, khóe miệng lanh lùng của bé chậm rãi cong lên, lộ ra hàm răng trắng xinh.

      Tống Gia Dương trong lòng xao động, lồng ngực có gì đó cứ nhảy lên xuống thình thịch, đầu óc trống rỗng.

      cũng biết, chính mình lúc này trở thành bức tranh tuyệt đẹp khiến người nào đó cứ mãi ngắm nhìn.

      Hình ảnh ấy cứ thế ghi sâu trong tâm trí thiếu niên mười tám tuổi kia, trở thành mộ dấu ấn sâu đậm, mãi đến nhiều năm sau đó vẫn nhớ mãi như in hình ảnh trong chạng vạng trong nắng chiều ngày hạ nóng bức, khẽ nở nụ cuời nhàn nhạt.

      Thẩm Đồng nghiêng người qua, theo hướng ánh mắt cháu trai xuyên qua cửa kính mà nhìn đến, dừng lại nguời đứng lẳng lặng giữa đám đông, chợt hiểu , bật cười vỗ vào lưng Tống Gia Dương đầy ngụ ý: “Xú tiểu tử, rồi sao?”

      Tống Gia Dương đáp lại lời cậu mình, tại chỉ chuẩn bị mở cửa bước xuống. Nhưng cửa còn chưa mở. đứng dưới ánh mặt tròi kia bỗng nhiên mở to mắt, thu hồi nụ cười hiếm thấy, trở về vẻ lạnh lùng quen thuộc, mặt nhưng chưa từng có chút thay đổi nào vội vàng rời người .

      Tống Gia Dương có chút thất vọng, dừng động tác rồi buông hẳn tay, ủ rũ xoay người ngồi lại vào xe.

      Thẩm Dồng bật cười: “Sao lại đuổi theo đến nhà người ta? để ý người ta từ khi nào? Khi nào dẫn về ra mắt đây? Chuyện này kể cả với cậu con cũng sao?”

      Tống Gia Dương liếc mắt cái: “Bát tự còn chưa biết nữa là! Hơn nữa, cậu phải đều giống ba mẹ, mực ngăn cản chuyện đương sớm sao?”

      Thẩm Đồng khởi động xe, sờ sờ cằm gật đầu: “Đúng vậy! Bất quá tại cũng thi địa học xong, con cũng mười tám rồi, cậu đây trăm phần trăm ủng hộ nghiệp tìm người của con.”

      Tống Gia Dương cười nhạo, lại nhăn mặt dặn dò: “ tại cậu đừng để lộ gì với mẹ con đấy, bà rất phiền phức.”

      Thẩm Đồng nhíu mày: “ thành vấn đề, cậu luôn luôn đứng cùng chuyến tuyến với con mà.” dừng chút, vừa đánh tay lái vừa hỏi: “Con muốn theo học đại học trong nước sao? Ba mẹ con luôn hy vọng con có thể du học đấy.”

      Tống Gia Dương hai tay gối lên sau đầu lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, cho lời của cậu mình là đúng: “Đương nhiên. Con theo ý nguyện của họ học ngành luật, sau khi tốt nghiệp cũng theo mong muốn của họ làm trong hệ thống tư pháp vì thế việc họ ở đâu bọn họ ngay cả điểm ấy cũng phải nhường bước cho con. Nhưng mà, theo học ngành luật và các thể chế pháp luật, du học phải là lựa chọn chiếm ưu thế, ba mẹ so với con còn hiểu điều này hơn mà.”

      Thẩm Đồng liếc nhìn cậu thiếu niên trẻ tuổi gương mặt đầy kiên định, trêu chọc: “Đừng với cậu phần cũng vì bé vừa rồi đó nha?!”

      Tống Gia Dương lộ ra tia thay đổi, cười mà .
      levuong, Parvarty, Chôm chôm14 others thích bài này.

    5. Phamthanhhuong

      Phamthanhhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      316
      Hố mới, hóng thôi. Mình dự là cậu tranh đồ tốt của cháu rồi, ông cậu này hư quá. Thanks bạn
      Deliciahihihaha84 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :