1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Yêu Ngọt Ngào Của Trung Tá - Đam Nhĩ Man Hoa (H) (Full64c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      TÌNH NGỌT NGÀO CỦA TRUNG TÁ
      密恋中校

      [​IMG]


      Tác giả: Đam Nhĩ Man Hoa (儋耳蛮花)
      Nguồn: Google Translate
      Editor:SCR
      Số chương:64

      Giới thiệu:

      Cù Thừa Sâm là núi băng độc miệng, là đội trưởng kiêm huấn luyện viên của đội hành động hạng nhất tại bộ đội đặc chủng, xuất thân là lính bắn tỉa khí phách.

      Ôn Miên : “Để cho trung tá Cù đến trước mặt quân địch đâm dao, trong vòng 8000m còn ngọn cỏ.”

      Cù Thừa Sâm: “………”

      Nữ chính Ôn Miên tính cách chính là giả vờ dịu dàng, ngoan ngoãn, nhưng bi kịch bị, lại bị trường cảnh sát khai trừ, chia tay với bạn trai đầu tiên, vì trai và tiền xổ số mà bị những nhân vật nguy hiểm theo dõi.

      Trung tá Cù ….. trung tá Cù muốn lười , trực tiếp lôi đăng ký kết hôn.

      Ôn Miên: “……….”

      Ban đầu chỉ muốn lấy được nửa tấc khổ tâm của , nhưng lại may mắn có được tình giữ kín như bưng của vị sếp này, và cuộc quân hôn cả đời khó quên.

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 9/8/14
      tart_trung thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: thất nghiệp



      Bạn có từng trải qua cảm giác sau khi trúngthưởng hay chưa?

      Có thể phút trước bạn còn mừng như điên, giây lát liền rãnh bận tâm năm tháng ở trong cuộc đời bạn lưu lại vết tích.

      Cuộc sống luôn lấy của bạn vẻ rực rỡ, sáng lạn vốn có, cuộc sống yên tâm, thoải mái mà lúc trước bạn từng trải qua còn nữa. Vật mà thượng đế muốn dành tặng cho bạn, biết là món quà hào phóng, hay là con đường tình sai lầm?

      Ôn Miên đời này từng trúng hai giải thưởnglớn, lần đầu tiên là trong giấc mơ của xuất dãy xổ số trúng lớn, lần thứ hai, là gặpđược Cù Thừa Sâm.

      Vào mùa hạ, thành phố Nam Pháp luôn trảiqua thời tiết nóng bức. Thành phố này lấy chínhtrị làm trung tâm, năm bốn mùa đều mangđậm màu sắc lịch sử.

      Ôn Miên thu dọn bàn làm việc sạch , khẽ thởdài, sau đó gọi điện thoại: “Chu Như? Buổi tối có rãnh hay ? Hết giờ làm mình mời cậu ăn.”

      Bên kia điện thoại là giọng nữ trong trẻo: “Hôm nay sao lại mời mình?”

      Ôn Miêu trầm tư, ngón trỏ tay phải vòng quanh dây điện thoại: “Mình………vừa bị tổng giám đốc đuổi việc rồi.”

      Bạn tốt chẳng những an ủi , mà còn cười khanh khách ngừng: “Cậu nên nghỉ việc từ sớm mới phải, công việc có tương lai như vậy, mình vốn thích đâu.”

      Ôn Miên dở khóc dở cười.

      Cho dù thích công việc tồi tệ này,nhưng biết phải như thế nào với giađình.

      Buổi chiều, Chu Như đến chỗ hẹn đúng giờ,mở cửa xe BWM dùm Ôn Miên, Ôn Miên đứng ở bên đường, ôm chồng lớn những thứ linh tinh, xoay người ngồi vào, quay sang ghế láisang trọng đúng nghĩa dành cho người giàu có đắc ý cười cười.

      "Nghĩ xem muốn đâu ăn? Mình ổn mà, mình muốn làm người thất nghiệp nhân lúc cháy nhà mà hôi của đâu."

      Chu Như liếc mắt nhìn mái tóc dài lay độngtheo chiều gió cùng cử chỉ nóng lạnh của Ôn Miên, buồn cười : "Sao cậu lại bị đuổi việc?"

      Vẻ mặt Ôn Miên đổi, chỉ thản nhiên : "Việc riêng"

      Chu Như cũng hỏi nhiều, nhớ tới bạn này độc thân hơn nửa năm, lại thuận miệng nhắc tới: "Mình muốn tìm cậu chuyện,nhà họ mình vội tìm người cho ấy, cậu phải luôn có thiện cảm vớiquân nhân hay sao? ấy là Trung Úy khôngquân, có hứng thú làm quen hay ?"

      Ôn Miên lần trước thất tình là do bạn trai quen ba năm bắt cá hai tay, tại chắcchắn, có nên bắt đầu lấy hôn nhân làm điều kiện tiên quyết để đương.

      "Quân nhân phải là sở thích của cậu hay sao?" Ôn Miên đổi hướng đề tài tán gẫu: "Trướckia cậu rất mê ' tiểu Sâm ' kia mà."

      "Cậu ấy á, ấy là trung tá rồi."

      Chu Như , ‘ tiểu Sâm’ của sớmđược chọn tham gia vào nhóm bộ đội đặc chủng đặc biệt nhất, nay còn được phụ trách chọn lựa,rèn luyện cho đám sĩ quan cấp ủy trở thành nhóm quân tiên phong. Người đàn ông này đủcực phẩm, đáng tiếc. Chu Như thích náo nhiệt,chịu nổi hôn nhân trong quân đội. Nếu năm rưỡi còn gặp được chồng mìnhvài lần, còn phải bức điên hay sao.

      "Mình quá trông mong cậu chấp nhận hẹn hò với ấy, sớm cậu chính là người có tiền đồ, đàn ông đưa đến cửa đều bị cậu đá bay............"

      Chu Như còn chưa đả kích bạn tốt xong, đột nhiên che bụng, sắc mặt xanh xao, đầu muốngục xuống vô lăng: " ổn, hình như dì cảcủa mình đến...."

      "Bây giờ?!" Ôn Miên nghe vậy giật cả mình.

      Vậy phải nhanh chạy tìm chỗ có thể mua băng vệ sinh, còn phải tìm toilet gần đây...........

      Cũng may phía trước xa, có cửa hàng tiện lợi 24h, Chu Như vô cùng lo lắng lái xe tới cạnh đường.

      Ôn Miên hạ cửa sổ: "Bên này là khu vực cấmđỗ xe!"

      “Mặc kệ nó, nhiều nhất 10 phút mình trởlại!"

      Ôn Miên cảm thán, khó trách mọi người đềunói thể giảng đạo lý với phụ nữ.

      Rất may, mới chờ trong xe chưa đếnvài phút, phía sau thanh niên trẻ liền chạyxe máy đến, mặc bộ đồng phục màu đen của cảnh sát giao thông, đội nón bảo hiểm màu bạc, mang kính đen, ngón trỏ gõ lên kính xe của : " thể đỗ xe ở đây, phạt tiền 200"

      Ôn Miên liền vội vàng xuống xe, muốn giảithích: “ cảnh sát giao thông, 5 phút, chúngtôi lập tức

      Cậu cảnh sát giao thông vừa viết hóa đơn phạt vừa xuyên thấu qua mắt kính đánh giá gáitrước mặt vài lần, im lặng tiếp tục hành độnghợp pháp cách trôi chảy.

      "Lái xe là bạn của tôi, ấy đột nhiên khôngkhỏe nên mới ngừng lại, tôi có chìa khóacũng biết lái xe......... có thể thông cảm hay ?"

      cảnh sát giao thông trẻ ngừng búttrong tay, cậu xem này mặt mày thanh tú,nhìn rất ôn hòa, giống như kẻ lừa gạt, vì thế thái độ có vẻ dao động.

      "Nếu là..............."

      Ai ngờ phía bên kia, Chu Như hiểu tìnhhuống vừa xuất liền lớn tiếng: "Đừng phạt, đừng phạt!Tôi lập tức lái xe !"

      Cảnh sát giao thông kia cười cười, tiện tay lấy xuống mắt kính, dưới vành nón hé ra khuôn mặtanh tuấn sạch : "Tôi thấy ấy tinh thần rấttốt, giống khỏe a."

      Chu Như gia cảnh giàu có, khó tránh khỏi được nuông chiều từ bé, gặp chuyện vừaý tính liền trở nên nóng nảy, Ôn Miên có thểhòa thuận với ấy, có nghĩa là ai cũngcó thể.

      nhìn đối phương liếc mắt cái, tràn ngập mùi thuốc súng " chuyện gì thế, mớicó bệnh!"

      " cần gấp, tôi phải có ý kia"

      "Vậy phạt tiền tôi, có xin lỗi ?Coi chừng tôi khiếu nại đó!"

      cảnh sát giao thông đẹp trai bị lời củaChu Như chặn họng, sửng sốt, ánh mắt khiêukhích nhìn đáp trả " tuân thủ quytắc giao thông, còn có thái độ ngang ngược vớicảnh sát."

      Ôn Miên đứng bên cạnh xoa xoa mi tâm, muốnnói phạt cứ phạt , cùng lắm trả tiền, huống chi cảnh sát này cũng chưa muốnphạt tiền, nhưng ý này Chu Như lại đồng ý, muốn khuyên vài câu ấy lại chịunghe lời .

      Ngay lúc này, đột nhiên có ánh mắt làm cho Ôn Miên bất giác rùng mình. Nhớ của trước khi mất tích từng , cảm giác nàygiống như bị người khác nhốt trong cái hộpkín, còn bị đâm đao, khiếp sợ từ trong tim.

      chiếc Audi A6 lặng yên tiếng độngtừ từ đứng ở phía sau bọn họ, cảnh sát giaothông nghiêm nghị nhất thời hết chỗ : "Ngườiphía sau, xe của sao lại để ở đây? Khôngthấy tôi viết giấy phạt sao?"

      Thân xe dính hạt bụi, cậu qua cúi đầu nhìn lược, hắc! ra là xe có biển số quân đội, khó trách ngang ngược như vậy.

      người quân nhân bước ra, mặc quân phụcmàu xanh phẳng phiu, quân hàm vai là hai gạch hai sao. cảnh sát trẻ tuổi nhất thời bị người này làm hít thở thông, cung kínhcúi chào ta, người đàn ông lạnh nhạt quay sang, Ôn Miên lập tức sửng sốt ngay tại chỗ.

      Cù Thừa Sâm

      Vị trung tá mặc quân trang đứng dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, da thịt từng phơi nắng qua vô số lần nên có màu sắc đẹp hơn người thường rất nhiều, chỉ có điều vẻ tuấn mỹ của người này, nhìn rất hời hợt, lạnh lùng.

      Mỗi nếp gấp quân phục của người đàn ông đó, đều là thanh lưỡi lê sắc bén.

      "Chào sếp Cù!" Chu Như vui mừng tiến đến, nghĩ trùng hợp đến vậy, Cù Thừa Sâm ít khi nào ở trong quân đội, khôngbiết là ta được nghỉ hay là ra ngoài làm việc.

      Con ngươi đen thâm trầm, ánh mắt nghiêm nghị, thân thể thẳng tắp đúng tư thế điển hình của quân nhân. Mà khí chất của càng bìnhtĩnh, quyết đoán, thi thoảng lộ ra chút ít ý cườithản nhân mang theo vẻ đắc ý.

      Cù Thừa Sâm quét mắt lên bảng số trước ngực cảnh sát giao thông, dù sao, cũng nhìn ChuNhư lớn lên từ , nếu như gặp phiền phức,khó tránh khỏi cần hỗ trợ: " ấy có chuyệngì?"

      Cảnh sát giao thông giải thích chi tiết tìnhhuống với Cù Thừa Sâm, cũng phải việc lớn gì, trung tá Cù nhìn Chu Như liếc mắt mộtcái, sau đó ngoài dự đoán lại đem tầm mắt rơi vào người Ôn Miên.

      cẩn thận phát , ánh mắt đầu tiên ta nhìn người khác đều theo thói quen của tay súng bắn tỉa, đầu tiên là nhìn mi tâm của đối phương,sau đó thong thả dời tới trái tim.

      "Có thể xử lý tốt đúng ?"

      Chu Như nào dám phản kháng, cẩn thận "...............Sếp cứ yên tâm!"

      Cù Thừa Sâm làm việc công và tư ràng, muốn làm khó vị cảnh sát này, huống chivừa rồi ra mặt, nên cậu ta còn dámcố ý làm khó dễ các "Vậy được, khéohiện tại tôi vội."

      Vội vàng vài câu với Chu Như, đợi vị sếplạnh nhạt này lên xe, cậu cảnh sát trẻ tuổi cũng thu hồi hóa đơn phạt "Được rồi, mau lái xe ,lần tới chú ý."

      " cảnh sát, phạt?" Chu Như được tiện nghi còn khoe mẽ.

      "Tôi là tôn kính gia đình quân nhân" Cậu cảnhsát đẹp trai xong, chỉ hướng vẫnkhông hé răng bên cạnh " nhìn thấy sếp có hứng thú với người đẹp kia sao?"

      Tay mở cửa xe của Ôn Miên rung rung mộtchút, trúng đạn rồi.

      Cù Thừa Sâm xuyên qua kính chắn gió nhìnbóng dáng tinh tế trong xe phía trước, trong tầmmắt nhiều hơn chút bí hiểm. lấy ra cái bùahộ mệnh luôn mang theo bên người, những đường tơ vàng thêu hoa bị máu làm hoen ố,làm phai mờ màu sắc lúc xưa.

      Bên trong để vật cũ: bức hình người xa lạ.

      Trong ảnh chụp là người con tóc ngắn nhếch miệng cười ngây ngô, chính là Ôn Miên.

      Trung tá Cù cảm thấy có chút ngoài ý muốn,có chút tò mò với ấy, là vì tay có vết chai do súng, hay là vì nụ cười quá chân mặt kia, còn có, chủ nhân của vật bịmất này là ai.

      Khó trách người ta , thế giới rất , chẳngqua cũng chỉ là khoảng cách giữa tôi và bạn.

      Ôn Miên trở lại với khí lạnh bên trong xe, Chu Như cất giọng đầy chế nhạo: "Đây là lần thứ hai cậu nhìn thấy ấy đúng ?"

      Đúng vậy, nếu nhớ lầm, lần trướcgặp mặt bên người trung tá Cù còn có bạngái là mỹ nhân.

      Ôn Miên nghĩ nghĩ, hỏi "Sao ta còn chưa kết hôn?"

      " biết nữa, độc thân nhiều năm"

      và Chu Như đến nhà hàng kiểu bến cảng ăn tối, về đến nhà đêm rực rỡ ánh đèn.

      Căn nhà cũ thuộc diện nhà nước có hai cánhcửa sắt. Ôn Miên vất vả lấy ra chìa khóa,sàn nhà dưới chân rung động theo bước chân của . vừa vào nhà thấy mẹ Ôn cố hết sức di chuyển cái thùng trang phục lớn.

      "Tan ca chỉ biết la cà bên ngoài, muốn tìn người làm việc nhà cũng thấy ai"

      Ôn Miên theo thói quen cột mái tóc dài lên, sau đó mới giúp chuyển cái vật nặng trịch kia. Chiều cao của ước chừng 1m65, cũng khôngtính là rất cao, nhưng làm việc nặng cũng coinhư là thuận buồm xuôi gió.

      "Vậy là được rồi, ngày mai con tìm người thuphế phẩm đến chuyển "

      Bà Nghiêm vội vàng "Ngày mai con khôngcần làm?"

      Sau khi Ôn Miên gạt lời trách móc ra khỏi lỗ tai, giọng "Con bị đuổi việc rồi"

      Mẹ Ôn bị con làm cho tức giận , các cơ mặt nhăn lại. Ôn Miên bất đắc dĩcười khổ, tại bà Nghiêm ước gì người lúctrước bị mất tích là .

      "Hừ! Mẹ con cũng đừng tìm việc nữa, sớm chút lập gia đình mới tốt! Từ đến lớnkhông lúc nào làm cho mẹ bớt lo, học trườngcảnh sát còn có thể học đến bị người ta đuổi, vất vả mới tốt nghiệp được, tại sao lúc tìmđược công việc lại thể làm lâu?"

      biết phải giải thích thế nào, Ôn Miênkhông dấu vết cười cười, xoay người đến trước di ảnh của ba Ôn.

      "Ba con sớm hay muộn cũng bị các con làmcho tức giận đến sống lại.!" Bà Nghiêm mình lải nhải nửa ngày, mắt thấy con mềmcứng đều ăn thua, bà quở trách đến cuốicùng cảm thấy còn ý nghĩa, đành phảithôi.

      "Trong tủ lạnh còn thừa đồ ăn, ngày mai tự mình giải quyết, còn có, hồi đem tất cả báochí tạp chí của con thu thập hết"

      "Dạ vâng"

      trở về phòng ngủ, Ôn Miên chia các tạp chí'Thế giới danh thương', 'Quốc phòng tri thức'làm hai chồng, trong lúc vô tình, nhìn thấy chính mình trong gương.

      Mái tóc đen dài có vẻ hơi hỗn độn, bởi vì vốnmềm mại, có những chỗ tự nhiên xoăn lại tùy ý, mắt to xinh đẹp rủ xuống.

      Ôn Miên giơ tay lên, dịu dàng vuốt ve ảnh chụp dán phía tấm kính, trong lòng có rất nhiều suy nghĩ thể .

      Thanh xuân của ai chưa từng lưu lại hồi ức.

      Tình của ai chưa từng khắc cốt ghi tâm.

      Tình , phải là quãng thời gian du lịch. Mỗi kỷ niệm ấm lạnh đều thành quákhứ.

      muốn cảm ơn vận mệnh, để cho ở giữa ngã tư đen tối của cuộc sống, có thể trở lại điểmbắt đầu, gặp lại người từng là bèo nước gặp nhau. Ban đầu chỉ mong lấy được nửa tấc khổ tâm của , lạikhông ngờ rằng có thể thu hoạchđược cuộc hôn nhân hạnh phúc.

      có thể tin tưởng, điều may mắn nhất trong cuộc đời, chính là bất ngờ gặp được .
      tart_trung thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2: cầu của ấy

      Cha của Ôn Miên là kiến trúc sư công trình bình thường, qua đời trong cố, đến nay được 20 năm, trong nhà còn có trai Ôn Tình lớn hơn vài tuổi.

      về Ôn Tình, ấy là bá vương nổi tiếngcủa vùng lân cận, thời gian dài qua lại vớiđủ hạng người, còn cùng chúng đánh bài đến thiếu chút nữa gây ra họa lớn, má Ôn khôngchịu nổi, lấy cái chết ra uy hiếp mới thành côngđưa ấy vào quân đội.

      Ôn Miên lúc đó còn hiểu được thế nào là bộ đội, chỉ biết rằng người ngang tàng của nhanh chóng thay đổi, trở thành hùng trong lòng . Trong lần thi hành nhiệm vụ, ấy gặp phải chuyện ngoài ý muốn, sau vài tháng tìm kiếm, vẫn có tin tức, cuối cùng đành phải tuyên bố mất tích.

      So với cuộc sống vất vả của nhà họ Ôn, gia đình họ Cù lại theo dòng dõi tướng quân, có gia cảnh hùng hậu. Ông cụ nhà họ Cù là tướng quân tiếng tăm lừng lẫy, chiến tranh Việt - Hoa đãmang lại cho ông vinh quang to lớn, trở thànhtruyền thuyết được lưu truyền cho con cháu,được mệnh danh là người lính Phong Hỏa ý chíkiến cường.

      Các thế hệ theo sau của nhà họ Cù cũng thua kém, Cù Viễn Niên cũng được coi là dũngmãnh nhất trong các em. Gần đây ông vừa được thăng chức trở thành tư lệnh quân khu,được trao quân hàm thượng tướng.

      Tư lệnh Cù và vợ sinh được hai nam nữ, trong đó Cù Thừa Sâm chưa đến 30 tuổi trở thành trung tá, thể nghi ngờ ta là đứa trẻ kiêu ngạo. Cù Thừa Sâm tính cách lạnh nhạt, có lẽ đó là trong những nguyên nhânkhiến ta trở thành tay súng bắn tỉa xuất sắt,chỉ trừ lần duy nhất ấy, còn lại, bất luận làtrong chiến đấu, chiến lược quân , đấu tranh sinh tồn, hay vận chuyển vũ trang,..... ta đềucó thể hoàn thành cách xuất sắc.

      Gần đây, kỹ thuật huấn luyện binh lính củatrung tá Cù ngày càng vang danh. Những trinh sát mà Cù Viễn Niên sắp xếp bên cạnh con trai thứ hai của mình thường , tình cảm của cấp dưới đối với tính cách bình tĩnh, ngoan tuyệt, có tình người của huấn luyện viên Cù luôn là vừa vừa hận.

      Cù Thừa Sâm lái xe tiến vào khu vực được canh gác nghiêm ngặt gần thành phố Nam Pháp,toàn bộ gác cổng ở đại viện quân khu đều cúi đầu chào . Chiếc A6 màu đen ngừng lại phía trước tòa biệt thự , trung tá vừa xuống xe, bảo vệ Tiểu Ngô liền thông minh chạy đến mở cửa, sau đó xách túi hành lý theo phía sau.

      Mẹ Cù là bà Bùi Bích Hoa vô cùng vui mừng,cuối cùng cũng có thể gặp mặt con trai bảo bối rồi.

      "Mẹ". Trung tá kêu tiếng với vẻ thảnnhiên.

      "Mẹ nghe Tiểu Ngô , đội hành động của các con gần đây lại nhận nhiệm vụ? , mau cởi bộ đồng phục này ra, mẹ muốn kiểm tra kỹ!"

      Đứa con này hàng năm ở trong quân đội phải chịu gió chịu nắng, bà làm mẹ tất nhiên là rấtđau lòng. Nếu trong nhà còn có người condâu lo lắng cho còn đỡ, đáng tiếc đứa con ngày sắp 30, chuyện lớn cả đời vẫn cótin tức gì.

      Cù Thừa Sâm viện cớ né tránh, Bùi Bích Hoa đành phải nhờ Tiểu Ngô vào nhà bếp mangnước nóng bà chuẩn bị ra, quay đầu ra lệnh cho con trai: "Còn mai ! Nghiêm, bước đều bước!"

      "......................." Cù Thừa Sâm từ đến lớn vẫn luôn biết phải làm gì đối với tính tình hoạt bát của mẹ.

      Hai mẹ con ngồi ở phòng khách tâm , đề tài vẫn là bàn đến hôn của , Cù Thừa Sâm chút khẩn trương, bình tĩnh tìm cớ né tránh.

      Người đàn ông này luôn có biểu tình thảnnhiên, nhưng trong mắt lúc này lại mang theo chút dao động "Con và mẹ làm 'thỏa thuận trước hôn nhân' được ?"

      Bùi Bích Hoa nghe được lời này trong lòng vui mừng "Thế là sao?"

      "Con nhanh chóng tìm cho mình ngườivợ, nhưng mà....... mẹ cũng phải đồng ý với conmột điều kiện."

      Đây là vấn đề khiến Bùi Bích Hoa lo lắng nhất, vất vả đấu trí đấu dũng với trung tá Cù, hômnay con trai cuối cùng cũng đồng ý, chấp nhận chuyện hôn nhân, bà đương nhiên từchối.

      Vậy mới , thể nghi ngờ Cù Thừa Sâm quả là có tố chất của tay súng bắn tỉa,đầu tiên nhắm chuẩn mục tiêu, diệt trừ hết tất cả chướng ngại vật xung quanh, sau đó bóp cò cách chính xác, kích giết chết.

      Sau khi thỏa thuận xong với mẹ, Cù Thừa Sâm trở về phòng mình, trong tay là số điện thoại của Chu Như. Sau vài hồi chuông, điệnthoại được kết nối.

      Trung tá Cù đầu tiên là hỏi thăm đối phươngvài câu, sau đó mới thẳng vào trọng điểm. " có việc muốn nhờ em"

      "Sếp Cù, chỉ cần câu, em đảm bảo tận lực giúp sức"

      Cù Thừa Sâm như nghĩ đến chuyện gì đó, hỏi "Người bạn lần trước của em tên gì vậy?"

      Bên kia im lặng vài giây, sau đó mới truyền đếm thanh hơi thở của Chu Như, Cù Thừa Sâm đoán có lẽ là đến chỗ khác để ngheđiện thoại. " ấy là bạn học từ thời trung học của em, Ôn Miên."

      "'Ôn' trong từ dịu dàng, 'Miên' trong từ hoa vải?"

      " phải, là 'Miên' trong từ mềm mại"

      Cù Thừa Sâm ngẩn người, hiếm khi cầm di động cười trống rỗng "Có thể sắp xếp cho gặp mặt ấy được ?"

      "......................Việc này sao? Tất nhiên là có vấn đề!" Chu Như ngay lập tức liền thể bình tĩnh.

      Cù Thừa Sâm liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, tại có thời gian rãnh, sau khi trở về giải quyết công việc hơi vội nên tại có mấyngày rãnh, nếu như có thể sớm làm xong chuyệnnày tốt.

      Suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên buột miệng "Đêm nay được ? Ngày mai phải quay về bộ đội."

      Chu Như cân nhắc hồi lâu, "Được, vậy lát nữa đến đây , em và Ôn Miên chungđấy"

      Sau khi kết thúc điện thoại, Chu Như vẫnkhông dám tin, sếp Cù mà trước đây từng thích, từng sùng bái lại muốn gặp mặt ấy, chẳng lẽ thích ấy?

      Chu Như trở lại quán cà phê, lúc này Ôn Miênđang cầm trong tay ly Mark, lẳng lặng ngồi nghe người đàn ông đối diện ba hoa khoác lác.

      Mỹ nhân Chu ngượng ngùng cười cười, xenmồm , " họ, hai người cái gì vậy?"

      ta là trung úy quân họ Cao, tướngmạo ngời ngời, chẳng những thân hình cao lớn, mà còn khoác mình bộ đồng phụckhông quân màu xanh phẳng phiu. Lần trước có ý muốn giới thiệu họ với Ôn Miên, là muốn ấy có thể tìm được đối tượng để hẹn hò.

      Ai biết được tự nhiên lại xuất trung táCù đầy khí phách!

      Chu Như thầm than thở trong lòng, Ôn Miênnày số mệnh đào hoa, là khiến cho cực kỳ hâm mộ nha.

      "Vừa rồi đến việc ngốc của các em lúc còn ở trung học." Trung úy Cao nhìn Ôn Miên cười rộ lên. ra mà ấn tượng đầu tiên của anhdành cho rất tốt, này dáng người xinh đẹp, lời lẽ dịu dàng, chỉ nhìn qua liền cảm thấylà thích hợp để kết hôn.

      " họ có lẽ còn biết, Ôn Miên trước kia có học ở trường cảnh sát đó."

      Trung úy Cao vừa nghe, liền cảm thấy bất ngờ.Ôn Miên liếc bạn thân cái, hiểu tạisao đột nhiên ấy lại nhắc tới việc này.

      " Ôn phải học ngành quản lý sao? Sao lại..........."

      "Lúc trước có xảy ra số việc, sau đó tôi thi lại."

      Trung úy Cao thấy muốn nguyên nhân, cũng rất phong độ hỏi cặnkẽ.

      Cảm giác của Ôn Miên đối với ta cũng chỉ có thể xấu. Chiều nay Chu Như tìm trò chuyện, lại đoán được mình bị gài vào Hồng Môn Yến.

      Nhưng mà Ôn Miên lại biết, lúc này Chu Như cũng đứng ngồi yên! thậtlòng muốn tác hợp cho bạn thân cùng trung táCù, nhưng nếu như vậy lại thấy áy náy với họ. Ôn Miên chỉ thấy ấy cầm thìa khôngngừng khuấy cà phê, dường như là để giảm bớtcăng thẳng.

      Hoàng hôn dần buông xuống, trong quán cà phê chỉ còn thưa thớt vài người, biết có phải do nhiệt độ của điều hòa quá thấp hay mà Ôn Miên đột nhiên cảm thấy hơi lạnh.

      Trung úy Cao kiên nhẫn nhìn về phía , nhưng ngờ lại chạm phải ánh mắt phía sau , mở miệng kêu lên, biểu vô cùng kinh ngạc "Huấn luyện viênCù.................."

      Ôn Miên ngẩn ra, quay đầu liền thấy người vừamới bước vào cửa tiệm mặc bộ đồng phụcmàu xanh, đôi mắt sắc lạnh tràn ngập khí lạnh.

      có chút ngỡ ngàng.

      Cù Thừa Sâm cất bước đến, nhìn thấy vẻ mặt của những người này, trong chốc lát, so vớitâm trạng gợn sóng của ba người ngồi, có vẻ bình tĩnh vô cùng.

      "Huấn luyện viên Cù, chào !" Trung úyCao đứng dậy cách vội vàng, cung kính cúicào "Tôi là.............."

      "731, tôi nhớ ."

      quả nhớ người này.

      Người trước mặt này chính là trung úy khôngquân, thuộc nhóm quân sĩ mà bộ đội đặc chủng các vừa nhận từ quân khu khác, là người xuất sắc trong nhóm, đáng tiếc cậu ta bịtrừ điểm quá nhiều trong lúc huấn luyện hạng mục ở căn cứ, cuối cùng được tuyển chọn.

      " họ, trí nhớ của huấn luyện viên tốt" Chu Như ở trước mặt ' tiểu Sâm' của hoàn toàn mất khống chế, tiến đến ngồi ở chỗ họ, làm cho trung tá Cù thể đến gần Ôn Miên.

      kia mỉm cười, xem như chào hỏi, CùThừa Sâm còn chưa mở miệng chuyện, trung úy Cao muốn xen mồm vào "Huấn luyện viên Cù, tôi muốn thi lại vào năm tới.............."

      Cù Thừa Sâm là trung đội trưởng của đội hành động hạng nhất tại bộ đội đặc chủng, hàng năm đội này tiến hành tuyển chọn hai lần, chia thành hai trung đội để thay người mới.

      " quy định có thể, tuy nhiên đối vớingười từng tham gia tuyển chọn bị trừ điểm chắc chắn càng nghiêm khắc" xong, khóe môi khẽ nhếch lên cười .

      Hai quân nhân tuổi còn chưa đến 30 chậm rãi trò truyện, đột nhiên, trung úy Cao phát tươi cười ôn hòa kia cúi đầu biết suy nghĩ cái gì, dịu dàng vớicô: " xem tôi vừa thấy huấn luyện viên đến, liền toàn những chuyện nhàm chán........"

      Ôn Miên nghe vậy ngẩng đầu, mắt lại lần nữa nhìn vào đôi mắt lạnh nhạt thân thiện của Cù Thừa Sâm, suốt cả buổi, vị sếp này đềulàm cho người khác có cảm giác nhìn khôngthấu, là làm cho người khác khiếp sợ.

      Ôn Miên mạnh mẽ giữ vững tinh thần "Là tôi bận suy nghĩ việc riêng, sáng sớm mai tôi còn phải tham gia phỏng vấn..............."

      "Bây giờ quả còn sớm" Cù ThừaSâm tự ý thay làm chủ "Tôi lái xe đưa em về."

      Tình huống tại là như thế nào vậy?

      Ôn Miên vừa định dịu dàng từ chối, đốiphương liếc nhìn cái, liền "Đúng lúc tôi có chuyện muốn với em."

      đoán được tâm tư của trung tá Cù, điều này quả là ngoài dự liệu của , vì thế vội vàng nhìn về phía Chu Như, người phía sau lại cười vô tâm vô phế.

      Ôn Miên tự nhủ, chuyện gì xảy ra thếnày, là khiến nghĩ thông mà. ta chủ động mời , nếu thắng thắn từchối nể mặt ta, huống chi mấy năm nay Ôn Miên cũng nghe qua ích chiến tích vĩ đại của Cù Thừa Sâm, quả côcũng rất sùng bái người đàn ông này.

      Còn chuyện ta muốn tìm để làm gì, theo làm sao mà biết được.Nếu tại từ chối, phải là quá kiêu ngạo haysao?

      Trung úy Cao nhìn thấy hai người sóng vai ra khỏi quán cà phê, liền giơ tay cốc đầu em họ cái.

      "! Quân nhân sao lại có thể lạm dụng bạo lực với người khác như vậy!"

      "Chu Như! Em giải thích ràng, của sếp mà cũng dám giới thiệu cho ! Anhthật bi thương mà!"

      Mà đồng chí họ Ôn, người được bọn họ nhận định là ‘ của sếp’ đó, yếu yếuớt ngồi trong chiếc xe Audi A6. Bên trong xe ngoại trừ hương vị khí nhàn nhạt, cònkèm theo hơi thở của vị trung tá kia, giống như khói lửa qua, thuốc súng tràn ngập.

      Cù Thừa Sâm nhanh chóng khởi động xe "Tôicó mấy câu hỏi, em chỉ có thể trả lời 'có' hoặc '' ".

      Ôn Miên vừa mới ngồi nghiêm chỉnh, nghe như thế liền choáng váng. suy nghĩ, hiểu lắm quy định này là do ai lập ra?

      Cù Thừa Sâm nhìn về đám mây màu hồng ở phía trước, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng ra chút lạnh nhạt nhè . phảithừa nhận, vị trung tá mà gặp này mặc quânphục cũng có thể hấp dẫn đến thế.

      "Có bạn trai ?" hỏi.

      Ôn Miên nghe vậy quay sang, ngay cả thởmạnh cũng dám, suy yếu lắc lắc đầu " có"

      "Có suy nghĩ thích quân nhân hay ?"

      lại lắc lắc đầu " có"

      "Có muốn qua lại với tôi hay ?"

      " có"

      Ôn Miên trả lời theo bản năng, kết quả làm cho vị trung tá bên cạnh rất hài lòng, bộ quânphục người càng làm tăng thêm vẻ lạnh lùng của .

      lập tức sửa miệng "Có! Tôi hề có ýkhông muốn"

      Được rồi, vẫn là tiếng ngườisao............

      Ôn Miên lo lắng lau mồ hôi "Sếp Cù, là như thế này, hỏi vấn đề này quá đột ngột, cho nên tôi chưa kịp tiêu hóa"

      "Vậy bây giờ tôi cho em thời gian" Cù ThừaSâm cười nhìn "Nhớ kỹ, nếu muốn cự tuyệt phải đưa ra được lý do, ví dụ như là có hứng thú, hoặc là có người trong lòng."

      Hoàn toàn là giọng điệu ra lệnh, khiến cho khí trong xe lập tức trở nên trầm mặc.

      Tâm tư của Ôn Miên trở nên hỗn loạn, nghĩmãi cũng sao tình tiết lại phát triểnphức tạp đến mức này, thân phận của ta caoquý như thế, sao lại khăng khăng muốn chọn ?

      lâu sau, chỉ còn lại tiếng ồn ào náo động bên ngoài xe.

      "Ôn Miên" bị thanh ràng của CùThừa Sâm làm cho tỉnh lại, hổ danh là sếp, đến lần đầu tiên kêu tên cũng bá đạonhư vậy.

      "Sếp Cù, tôi có thể hỏi nguyên nhân ?"Ôn Miên biết đây phải là hành vì tronglúc nhất thời xúc động của trung tá Cù, tuy anhta là người trầm tĩnh, lạnh lùng, nhưng mỗi vấn đề đưa ra lại rất quyết đoán.

      chỉ muốn biết, điều gì khiến cho taquyết định như vậy? Chuyện này dù sao cũng là lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết, hơn nữa thân phận của Cù Thừa Sâm lại tương đối đặc biệt, họ có nhiều cơ hội gặp mặt đốiphương, ta càng có thời gian đểlãng phí cho việc hẹn hò vô bổ.

      "Em cũng đến tuổi kết hôn, tôi lại bị ngườinhà thúc giục, ấn tượng của tôi đối với em rấttốt, có thể tiến thêm bước phát triển" Lời của nhanh chậm, Ôn Miênnghe được nghĩ nghĩ, đem chuyện này kếtluận đây là để đáp ứng nhu cầu của đôi bên.

      Cù Thừa Sâm bỗng nhiên lại tiếp "ÔnMiên, chuyện này phức tạp như em nghĩ"

      biết tại trong lòng mình như thế nào, có lẽ là khẩn trương muốn chết.

      " cần vội lo lắng cho kết quả sau này giữa tôi và em, nhưng cũng được trả lờiqua loa" thừa dịp đèn đỏ quay sang, ánhmắt thâm thúy hề chớp nhìn thẳng vào "Tôi chỉ muốn biết em có muốn thử hay ?"

      Nếu đây đơn thuần chỉ là có ấn tượng tốt, cũng phải có khả năng, ngườiđàn ông xuất sắc đến thế, lại hợp với bộ quân phục cứng nhắc như vậy, khó làm cho người khác có ý nghĩ kỳ quái.

      Ôn Miên vẫn nghĩ ra, trung tá Cù thể nào có đối tượng khác để hẹn hò. Sợ rằng những đó có thể xếp dài bằng cả tòa thành nữa kìa.

      "Sếp Cù, chúng ta dường như chỉ là người xa lạ, chỉ mới gặp nhau có ba lần............"

      "Ba lần?" Ngay lập tức, trung tá Cù lựa lấy tintức làm cho để ý, lời vừa ra khỏi miệng Ôn Miên liền muốn rút lại, nhưng muộn.

      Cù Thừa Sâm nhìn chăm chú vài giây, sau đó, nhàng nở nụ cười.

      trải qua huấn luyện đặc biệt của bộ đội đặcchủng, hơn nữa còn là lính bắn tỉa dũngmãnh, ngoan tuyệt , vậy nên thính giác và trí nhớ của vô cùng tốt, cho dù nghe lén trong hoàn cảnh tối đen như mực, cũng có thể viết nhanh hơn người bình thường. Cho nên, từng mảng ký ức lại thoáng lên trong đầu, anhrất nhanh liền nhớ đến lần đầu tiên gặp .

      , phải là, đối với đoạn trí nhớ kia vẫn chưa quên, ký ức quả thực vẫn còn rất mới mẻ. Chỉ là lúc trước, ra là để tâmđến cái tên "Ôn Miên", tại tìm ra mảnhbị mất, rốt cuộc cũng có thế ghép lại thành miếng ngọc hoàn chỉnh.

      Cù Thừa Sâm trầm giọng hỏi "Em họctrường trung học Trí Viễn?"

      Nghe nhắc đến trường trung học của ,dự cảm tốt của Ôn Miên quả linh nghiệm, lúc này biết làm sao "Vâng............Khi đó tôi cũng có vài lần gặp qua vị họctỷ đó, bạn của "

      Cù Thừa Sâm hơi hơi nhíu mày "Bạn trước"
      tart_trung thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3: lỡ hẹn.


      Ấn tượng về lần gặp mặt đầu tiên của Ôn Miênvà Cù Thừa Sâm là trận mưa to và lá thư tình, nhưng lại là bức thư tình viết cho người khác.

      Trung tá Cù dừng xe ở ngay cạnh khu nhà củacô, Ôn Miên mở cửa xuống xe, vội vàng cảm ơn: "Ngại , hôm nay làm phiền đưatôi về nhà..................."

      dường như là nghe thấy, chỉ nhìncô thản nhiên : "Ôn Miên, tôi chờ câu trả lờicủa em."

      Cù Thừa Sâm còn chưa thu lại ánh mắt, hốt hoảng chạy xa, khiến cho thần sắc lạnh nhạt của lên ý trêu chọc. Là trung đội trưởng, đồng thời cũng là huấn luyện viên, anhphải phụ trách việc tuyển chọn và huấn luyện binh lính suốt thời gian dài, tất nhiên có bản lĩnh nhìn người, chỉ cái nhìn rất ngắncũng có thể đoán được người ấy là người như thế nào.

      Sau khi nhớ ra được lần đầu gặp nhau của haingười, Cù Thừa Sâm càng say mê hứng thú .

      nhìn ra, này lại là người hai mặt, haha, là rất thú vị. Đương nhiên,Ôn Miên tất nhiên đoán được, vị sếpcó khuôn mặt luôn đổi này, lại có ý nghĩnhư thế trong đầu.

      Cù Thừa Sâm khởi động xe, tay phải đưa đếntrước ngực đột nhiên nhớ tới, lúc nãy đãquên đưa bức ảnh cho . Hơn nữa, đây còn là nguyên nhân chính gặp hôm nay.

      Cù Thừa Sâm tự giễu, mà cũng có lúc đểxảy ra tình huống như thế này.

      Thôi, thời gian còn nhiều. Huống chi cho dù có trở lại bộ đội, cũng có thể dùng cáchkhác để tìm hiểu tình.

      Cù Thừa Sâm lên tầng hai của biệt thự nhà họCù ngủ lại đêm, sáng sớm hôm sau liền ngồi xe trở lại bộ đội. Căn cứ huấn luyện bộ đội đặc chủng nằm sâu trong núi của quân khu, nơi đây là khu vực bí mật, canh giữ rất nghiêm ngặt, ngay cả thân nhân của bộ đội cũng cho vào, là vị trí quân quan quan trọng.

      Đến chân núi, trung tá Cù đổi sang máy bay quân dụng, còn chưa đến sân bay, phía ngoàicăn cứ có tiếng gió nổi lên ở khắp nơi bên.Đội hành động hạng nhất của bộ đội đặc chủngkhóc ra nước mắt, là ai bọn họ có thểbắt đầu những ngày an nhàn rồi chứ?

      Đảo mắt nhìn qua, thấy bọ họ ở sân thể dục,xếp hàng ngay ngắn, chờ đội trưởng đến kiểmtra.

      Điều này chứng tỏ Cù Thừa Sâm là huấn luyện viên nghiêm khắc. ra, lúc ban đầu như thế, bất cứ ai nhìn thấy cũng đều nghi ngờ: người đẹp trai này là bộ đội đặc chủng sao? Phải chăng ta đến đây là để trải nghiệm cuộc sống quân đội? Người đàn ông đẹp trailạnh nhạt như thế, đứng giữa đám người, khỏi thu hút chú ý người khác.

      Nhưng sau khi trải qua huấn luyện cùng sát hạch, còn ai dám phục Cù Thừa Sâm, lý do rất đơn giản, người dũng mãnhnhư thế ai dám nghe.

      Sau khi sắp xếp xong mọi thứ là 8h tối, CùThừa Sâm tắm rửa xong, mình đến trungđội trợ giúp trong căn cứ, tìm được người phụtrách tình báo của trung tâm, đây là bạn củaanh, thiếu tá Lục.

      Thiếu tá Lục vừa nhìn thấy người khách đặcbiệt này, ngay lập tức tinh thần tỉnh táo vui vẻnói: "Ngọn gió nào đem ngài thổi đến đây vậy?"

      Cù Thừa Sâm đưa cho thiếu tá Lục bức cũ, bảo ta: "Tìm hồ sơ của ấy cho tôi."

      Thiếu tá Lục đánh giá bức ảnh cũ loang lổ vết máu này, lại nhìn đến trẻ tóc ngắntrong ảnh: "Là Loli nha, làm nhiện vụ gì lạicần đến tư liệu của ấy?"

      Cù Thừa Sâm bình tĩnh liếc ta cái: "Bímật quân ."

      Thiếu tá Lục và ta quen biết nhiều năm, ta bĩu môi nhìn vị trung tá, bỏ qua thái độ tín nhiệm của . Cù Thừa Sâm khôngnói nhiều với ta, bóng lưng lạnh lùng đãxoay người rời .

      Rạng sáng, thiếu tá Lục cử thông tín viên đem tư liệu mật đưa cho Cù Thừa Sâm.

      Trung tá Cù lật xem tập hồ sơ bàn, nhếchmôi nhàn nhạt, kinh ngạc khi biết tin Ôn Miênđã từng học ở trường cảnh sát, còn nghi hoặc, có người gõ cửa ký túc xá.

      "Vào ."

      Người đẩy cửa vào là đội phó A Tường: "Báocáo đội trưởng, cần tập hợp gấp vào lúc 3h phảikhông?"

      "Dự báo thời tiết thế nào?"

      "Nghe có mưa to!"

      Thời tiết núi thường hay thay đổi, phút trước còn có chim hót líu lo, phút sau có thể có cuồng phong gào thét.

      Cù Thừa Sâm nghe vậy, hài lòng cười tiếng: "Tốt lắm, đêm nay huấn luyện ngoàitrời."

      "Vâng!"

      Trước ánh bình minh, trận mưa to kéo đén, căn cứ tối đến nỗi giơ tay lên thấy được năm ngón. Kèn tập hợp vang lên, nhómbinh lính giây cũng dám chậm trễ lậptức từ giường bước xuống, dùng tốc độ nhanhnhất mặc quần áo.

      Những người ở đây đều là tinh được quânkhu chọn lựa, bọn họ chứa chấp những kẻ yếu.

      Đội phó đứng bên cạnh Cù Thừa Sâm nhìnđồng hồ, hét lên: "Trễ giây trừ toàn bộ sốđiểm!"

      Đợi toàn bộ binh lính tập hợp đầy đủ, Cù ThừaSâm khoanh tay trước ngực, toàn thân toát lên vẻ cương trực công chính: " Chỉnh trang lại tác phong! Lần sau cài nút cho đàng hoàng rồi hãy bước ra!"

      Đội hình lại lần nữa hỗn loạn, nếu đây làquân chính thức, chắc chắn xảy ra tình huống tương tự.

      "Toàn đội nghe lệnh! Bên trái quay! Chạy việtdã 20km." Sau khi hô khẩu lệnh, hạ giọngdặn dò A Tường: "Cậu theo huấn luyện bọnhọ, tôi có việc phải đến trung đội trợ giúp."

      "Vâng!"

      A Tường nhìn chằm chằm vào bóng dáng anhtuấn của Cù Thừa Sâm trong giây lát, cậu nhớlúc trước đội trưởng đến tìm thiếu tá Lục lần, chẳng lẽ hiệu suất làm việc của trung đội trợgiúp giảm?

      ***************

      Thành phố Nam Pháp sau nhiều ngày mưa, tiết trời trở nên vô cùng oi bức, ánh mặttrời gay gắt khiến cho mọi người cảm thấy khóchịu. Sáng sớm tinh mơ, Ôn Miên tắt điều hòa, mở cửa sổ, những cơn gió hiếm có lùa vào làm thổi tung mái tóc mềm mại của , tâm tình củacô cũng chậm rãi được hòa tan.

      Bà Nghiêm cầm cây lau nhà tiến vào phòng, thấy con đứng trước bàn trang điểm, nhịn được hỏi: "Con lại phỏng vấn nữa hả?"

      Mấy ngày nay Ôn Miên cũng phỏng vấn vài nơi, đáng tiếc đều có kết quả. Dựa vào trình độ học vấn và kinh nghiệm cócủa , nếu làm việc tại công ty có vẻ hơi đáng tiếc, nhưng công ty lớn lại khôngtìm được vị trí phù hợp, bà Nghiêm đối với việc này của luôn có ý phê bình kín đáo.

      Ôn Miên nhớ đến lát nữa mẹ còn phải chợ,liền với bà: "Mẹ, đêm nay con về ăn cơm."

      "Lại la cà bên ngoài với Chu Như à?"

      " phải, là người bạn khác."

      Thấy con tên của người kia, bà Nghiêm lập tức hỏi: "Là nam hay nữ?"

      "...................Nam."

      Nhìn ra được con khó chịu muốn nóirõ nguyên nhân, mẹ Ôn tâm tình đột nhiên trở nên tốt đẹp: "Biết đương là tốt rồi, chớ có đòi hỏi quá cao, cuối cùng lại trở thành ế."

      Ôn Miên đành phải cười cười, nhìn vào gươngđánh chút son môi, màu sắc sáng ngời làmcho nhớ tới màu ráng chiều lúc ngồi cạnh CùThừa Sâm.

      Ngày hôm đó thực kì quái, làm đầu cả đêmđều là thanh bá đạo của người đàn ông này. Ôn Miên vừa về đến nhà, liền lập tức gọi điệncho Chu Như, nhìn hành động khác thường của ấy ở quán cà phê, chắc chắn ấy biết được tình bên trong.

      Con nhóc này phải luôn thích CùThừa Sâm hay sao? Sao hôm nay lại muốn làmmai cho ta?

      "Mình dù có muốn kết hôn cũng tìmanh ấy." Chu Như với Ôn Miên trong điện thoại: " đến quân hôn cách trở, nếu ngày nào đó cậu đưa người đàn ông khác về nhà, sếp ở trong núi sâu chắc chắn cũng phát được, mà nếu quốc gia cần đến ta, ta phải lập tức thi hành nhiệm vụ! Cậu nóinhư thế có được xem là chồng ?"

      Ôn Miên còn chưa kịp lên tiếng, Chu Như đãgiành trước: "Nhưng mà cậu cũng cần quá lo lắng, nếu cậu thực muốn tìm người đàn ông khác tốt hơn, trung tá Cù cũng khôngnỡ đưa cậu ra tòa án quân đâu."

      Con nhóc này còn mơ mộng hão huyền rằng sếp Cù ' nỡ' nữa chứ, Ôn Miên 囧:"Đồng chí Chu Như, cậu chẳng phải luôn là cái đuôi của sếp Cù sao ?"

      Chu Như trong điện thoại hoàn toàn đểý hình tượng cười to trận: " ra, nghiêmtúc mà , trước kia mình còn trẻ, bây giờ tuổiđã lớn, còn nhớ lúc trước sao lạithích ' tiểu Sâm', hơn nữa còn tạisao lại luôn có cảm giác tự ti!"

      Ôn Miên thể cười ấy: "Khôngphải vì ta là quân nhân chứ?"

      Chu Như phải rất thích quân nhân haysao.

      Khi điện thoại kết thúc là đêm khuya, ÔnMiên vùi mình trong chăn ngừng suynghĩ, tình cảm thời niên thiếu, tất nhiên cũngtừng trải qua, chỉ là cuối cùng thành, đành chia tay.

      Dù sao đó cũng là mối tình đầu, khi đó khônglo lắng nhiều như vậy, lòng dạ dốc hết tình cảm vào, còn chưa phân biệt là thích hay là , liền lỗ mãng chạy đưa thư tình.

      giống như bây giờ, muốn cùng quân nhân hẹn hò còn phải băn khoăn nhiều nhưvậy, phải so đo tính toán thiệt hơn nhiều mặt.

      Ôn Miên bỗng nhiên bật cười, từ lúc nào, liền biến thành người lớn rồi.

      Lúc trước, thích người kia chỉ vì nhìn thấy người đó có vóc dáng cao to, đẹp trai, có tài, tốtbụng, bây giờ gặp người có điều kiện xuấtsắc hơn, lại có ý vị sâu xa là Cù Thừa Sâm, vì sao lại dám cho bản thân cơ hội? Là vì thấy khoảng cách đôi bên, còn cho rằng tình có thể vượt qua tất cả...................?

      ra giọng điệu nắm chắc phần thắng củaCù Thừa Sâm cũng phải là có căn cứ, sao thể đem việc này suy nghĩđơn giản chút, huống chi ta lại giống bất kỳ người đàn ông nào khác, là Cù Thừa Sâm mà từ được nghe thấy danh tiếng vang xa đó nha.

      Đây chỉ là buổi xem mắt, cũng khôngphải là đăng kí kết hôn.

      Ôn Miên gần như mất ngủ cả đêm, sau khi tự an ủi chính mình, cuối cùng cũng đưa ra quyếtđịnh.

      Bà Nghiêm nhìn con thất thần trước gương, liền đến nhắc nhớ: "Mới sáng sớm ngẩn ngườilàm cái gì, lát nữa lại trễ vì kẹt xe."

      ra tại cách thời điểm phỏng vấn vẫn còn đủ thời gian, Ôn Miên trước tiên giúp bà Nghiêm làm chút việc nhà, lúc này điện thoạitrên bàn vang lên. Cầm lên nhìn vào màn hình,là Cù Thừa Sâm.

      Ôn Miên tránh tầm nhìn của mẹ, đến nơi bà thể trông thấy, mới bắt điệnthoại: "...................Alo?"

      "Ôn Miên? Xin chào, là tôi."

      Tâm tình của liền trở nên khẩn trương: "Dạvâng!...................Sếp Cù, chào ."

      "Mong rằng em có câu trả lời thuyết phụckhông khiến cho tôi thất vọng." Giọng trầm tĩnh giống lần trước, làm cho người ta dễ dàng lãng quên.

      "...................Tôi nhớ lần đó có hẹn với tôi thời gian và địa điểm." nhắc lại nội dung lần trước Cù Thừa Sâm với mình, sau đó xácnhận với ta: "Đúng vậy ?"

      Cù Thừa Sâm hiểu trong câu của còn có ý khác, khóe miệng lên nụ cười khó phát : " ra ngày đó tôi đến tìm em, cònvì chuyện khác...................Tối nay gặpnhau ."

      thành thành nhận lời ta, bỗngnhiên lại ôn nhu mở miệng: "Sếp Cù, tôi, tôi sẽkhông trốn tránh nữa, cứ yên tâm."

      Cù Thừa Sâm dường như ngẩn người, lâusau mới nở nụ cười: "Cho dù em cósuy nghĩ đó, cũng có can đảm làm."

      "...................." Ôn Miên bị đến khôngphản bác được.

      Cù Thừa Sâm đưa mắt nhìn đội phó A Tườngngoài cửa, hơi trầm ngâm: "Tôi còn có việc, cúp máy trước."

      thanh đô đô truyền vào màng tai, khuônmặt Ôn Miên vẫn mang theo chút độ ấm như cũ, khỏi yên lặng khinh bỉ chính mình. Lần đầu tiên chuyện điện thoại cũng có thể khẩn trương đến đỏ mặt, là, sức đề kháng của thực kém cỏi.

      ***************

      Hằng năm rèn luyện trong bộ đội, hơn nữa Cù Thừa Sâm còn có tính cách lạnh lùng, cách chính xác quân nhân khôngcó hứng thú đương. Chẳng qua, trung tá Cù cũng đến nỗi biết gì về việc hẹn hò, trước kia qua lại với người khác cũng có kinh nghiệm thực tiễn.

      Cù Thừa Sâm chọn nhà hàng giá cả vừa phải làm nơi gặp mặt với Ôn Miên, khí ở đây cũng rất lãng mạn, vì giải quyết việc riêng, nên cũng mặc đồng phục quân nhânmà đổi thành áo sơ-mi và quần tây.

      Đáng tiếc người đàn ông này dù mặc cái gì trênngười, trong mắt người khác, vẫn vô cùng sángchói. Nếu , sao có thể nhận được ánh mắtcủa ít người trong nhà hàng như thế chứ.

      Ánh mắt bễ nghễ và con ngươi đen xinh đẹp thâm trầm, mũi cao thẳng tắp, khuôn mặt nhìnnghiêng chứ đựng ý cười nhạt nhẽo và mỏng manh, đều tản ra khí thế lạnh lùng giống nhưmột ngọn núi băng lớn.

      Cù Thừa Sâm nhìn thoáng qua đồng hồ, thờigian gặp mặt cũng trôi qua từ lâu, người đẹplại chậm chạp xuất . gọi bồi bàn,bởi vì lái xe thể uống rượu, nên gọi mộtly Americano.

      Theo lý thuyết, hành động trung tá Cù đối với việc đến trễ của này, so với nguyên tắc thường ngày của trong quân đội, hẳn là có hơi mâu thuẫn. Chỉ là, cho dù đêm nay phải chờnữa, cũng tính là cái gì, huống chi còn là người vô cùng kiên nhẫn.

      Từng mai phục trong vũng bùn suốt mấy ngàymấy đêm để ám sát mục tiêu, lúc ấy ý thức của do tập trung quá độ, nên thân thể mệt mỏi đến chịu nổi. Thể lực còn, đói khát suy yếu, nhưng vẫn có thể hoàn thànhnhiệm vụ trong hoàn cảnh thể tưởngtượng được.

      Cù Thừa Sâm đợi ở nhà nhà gần giờ, có chút thiếu kiên nhẫn.

      Tình huống này dường như có chút khác thường, đầu tiên gửi tin nhắn, Ôn Miênkhông có hồi , sau đó gọi điện, cũng cóngười bắt máy.

      Dựa vào nội dung cuộc trò chuyện sáng naycủa bọn họ, Cù Thừa Sâm loại trừ khả năng lâm trận bỏ chạy, như vậy chỉ còncó....................tình huống khẩn cấp.

      Ly Americano vốn bốc hơi nóng bên tay, giờ lạnh, suy nghĩ gì đó, đưa tay gọi bồi bàn ở phía sau: "Tính tiền."
      tart_trung thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4: bảo vệ của


      Ánh tà dương từ từ biến mất, sắc trời hoàntoàn tối đen, xa xa ngoài bến tàu là sắc cầuvồng mờ ảo, lâu lâu mới có chiếc xe chạy qua ven bờ sông. Ánh trăng đêm nay nhạt,chiếu lên từng đường cong dịu dàng mặt Ôn Miên, ánh mắt của nhìn như cười, nhưng mà, nếu nhìn kỹ, thấy bên dưới làcảm giác tràn đầy lạnh lẽo.

      Người đàn ông áp chế mặt đất, mũi dao xẹt qua khuôn mặt trắng nõn của : "Ta đưa ra kỳ hạn cuối cùng, mau đem tiền xổ số củahắn ra đây."

      Ôn Miên nghĩ nếu muốn đối phó với người đàn ông và con dao này, quá dễ dàng.

      Nhưng còn những người khác sao, dù sao, ítkhông địch lại nhiều.

      " dù sao cũng là tổng giám đốc công ty cho vay, kêu nhiều người như thế đến đối phóvới yếu đuối như tôi, có cần khôngchứ?. Hơn nữa ................... hề thiếu số tiền này."

      Năm người đàn ông trưởng thành đối phó vớimột mình , hơn nữa, đầu gối chân trái của bị thương, bọn họ còn trói hai tay của lại,Ôn Miên quả sắp giận quá hóa cười.

      Mặc dù từng học qua trường cảnh sát, am hiểuvõ thuật, nhưng bọn họ chưa chắc nghĩ có nhiều bản lãnh như vậy.

      Còn về lý do tổng giám đốc Trần Đông Dươngvì sao có mặt ở đây, Ôn Miên cũng thực ràng. Năm đó Ôn Tinh để lại khoản nợ với ân oán cá nhân của mà mất tính, chỉ dựa vào hai điểmnày, họ Tần kia chắc chắn dễ dàng buôngtha cho .

      Bình thường nhìn có vẻ dịu dàng, trở nên hung hăng như vậy, cũng là do trêu chọc mà ra: "Ngươi cho rằng Ôn Tinh ở trong bộ đội, ta cũng dám động đến ngươi đúng ."

      Ngay khi dao của Tần Đông Dương sắp chạm đến cổ Ôn Miên, chiếc xe hơi màu đen lậptức phanh lại, lốp xe ma sát mặt đường, phát ra tạp chói tai.

      Cửa xe khép lại vang lên tiếng động thậtlớn, phá tan bầu khí nặng nề. Cù ThừaSâm lập tức bước nhanh về phía họ.

      tin giác quan thứ sáu của mình rất chuẩn, sau khi xem qua hồ sơ liền toán được có mộtít phiền toái, cho nên sau khi ra khỏi nhà hàng, liền lần lượt kiểm tra những nơi Ôn Miên có khả năng gặp nguy hiểm, cũng may do lái xe nên mất nhiều thời gian.

      Ánh mắt lạnh lẽo của trung tá Cù bao vây bốn phía mấy người đàn ông, mạnh mẽ quyếtđoán của , cần quân phục, cũng vẫn có thể làm kẻ thù khiếp sợ, làm cho người ta có cảm giác như có mũi nhọn ở sau lưng.

      Tần Đông Dương cảm thấy loại uy hiếpkhông hiểu, dùng tay trái nắm lấy cổ tay bịthương của Ôn Miên, tay phải cầm dao phát ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng.

      Khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ, kiểu tóc chauchuốt giờ đây trở nên xốc xếch, rối loạn, dườngnhư càng tăng thêm vài phần quyến rũ. Cánh taybị thương vẫn còn chảy máu, bị người đànông dùng sức nắm như thế, đau đến nhíu chặtmày: "Sao lại tìm đến đây được?"

      Trung tá Cù nhìn thẳng vào đáy mắt của ÔnMiên, dường như trong tầm mắt của chỉ cómột người là : "Việc này chỉ được phép xảy ra lần, về sau cho phép em đến muộn."

      Ôn Miên nghe vậy sửng sốt, hình nhưkhông còn trẩn trương như trước, người đàn ông này vậy mà lại có thể mang đến cho cảm giác an toàn và tin cậy.

      Tần Đông Dương nghĩ rằng đây có lẽ là mộtcông tử nhà giàu nào đó, dương cằm : "Ngươiít quản chuyện người khác , gia đình ta thiếu tiền công ty, chúng ta chỉ giải quyết chuyện riêng."

      Đôi mắt Cù Thừa Sâm gợn sóng, anhtrầm giọng : "Mặc kệ ấy nợ bao nhiêutiền, tôi thay ấy trả hết."

      Đương nhiên những lời này còn có ýnghĩa sâu xa, nhưng Tần Đông Dương lại biết, trong đầu lên suy nghĩ: "Nóimiệng bằng chứng, ngươi tại lập giấy cam kết, chúng ta coi như thanh toán xong."

      Ôn Miên sợ Cù Thừa Sâm hiểu lầm, có chút lo lắng: " đừng tin lời của Tần Đông Dương, của tôi sớm trả hết nợ, là do bọn hắnnhất định đòi lãi suất, nên đến đòi tiền tôi." hơi nghiêng đầu, với người phía sau: "Trướckia nhịn các người vì là của ta, tại ấy. Mẹ................... ấy cũng mất tích rồi!"

      Cố gắng đem chữ 'mẹ kiếp' nuốt trở vào, Ôn Miên bội phục chính mình, lúc này vẫn còn suy nghĩ giữ gìn hình tượng thục nữ.

      Cù Thừa Sâm liếc nhìn , khiến cho an tâm chút: " Tần gì đó, ( có lỗi trung tá nhớ tên ngươi...................) cần lo khônglấy được tiền, ngươi cứ đến đại viện, báo vớigác cổng, tìm "Cù Thừa Sâm " hay "trung tá Cù " đều được."

      Nếu Ôn Miên bị uy hiếp, Cù Thừa Sâm đương nhiên dùng phương thức thích đáng hơn để xử lý, nhưng Tần Đông Dương này lại quá xảo trá, cho nên trung tá ra xuất thâncủa mình chính là muốn ' này là ngườicủa ta, sau này đừng động đến ấy.'

      Cù Thừa Sâm thản nhiên xong, Tần ĐôngDương liền ngây ra lúc. là người làm ăn, hai giới chính trị, thương trường đều có mối quan hệ, danh hiệu nhà họ Cù ở thành phố Nam Pháp cũng coi như là có nghe thấy, dù sao Cù Viễn Niên năm xưa cũng là tư lệnh quân khu, chứ đừng đến chuyện họ cùng nhà họ Bùi - trụ cột trong công cuộc lập nước, kếtthông gia.

      Ôn Miên dường như hiểu ý tứ của Cù ThừaSâm, đơn giản: "Tổng giám đốc Tần, hayngươi cứ đến nhà ta lấy tiền, nếu vềsau cũng đừng đến tìm ta."

      còn chưa xong, khuỷu tay đánh về phía bụng đối phương, Tần Đông Dương chưakịp phản ứng, lại giơ lên cổ tay bị trói, đánh mạnh vào gáy .

      Cù Thừa Sâm nhanh chóng tiến lên vài bước,quyền cước của đánh ra vô cùng bất ngờ,mấy người đàn ông đương nhiên phải đối thủ của . Trung tá tuy chưa mặc quân phục, nhưng trong vô thức lại tỏa ra khí chất đẫmmáu, quen với chiến đấu, cũng từng trảiqua chiến trường chân chính, mùi vị giết chócnày, có thể cảm nhận được.

      Bộ đội đặc chủng đánh nhau luôn cóquy tắc, lấy hiệu suất cao làm nguyên tắc, bọnhọ có thói quen dùng thời gian nhanh nhất để tiêu diệt đối thủ, cần biết là dùng thủ đoạn gì.

      Nhưng ưu thế vẫn chưa duy trì được mấy giây,thế cục đột nhiên thay đổi, Tần Đông Dương cốý tập kích đầu gối bị thương của Ôn Miên, mộtlần nữa bắt được : "Ôn Miên, xem ra ngươi tìm được gia đình coi tiền như rác làm chỗ dựa."

      Lời này làm cho Ôn Miên bất giác sửngsốt, Tần Đông Dương đột nhiên dùng sức, còn chưa kịp la lên, bị ném xuống dòngsông lạnh như băng.

      "Ôn Miên." Sắc mặt Cù Thừa Sâm biến đổi, dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết hết đám tay chân bên này, tiến lên bước trực tiếp đãgãy xương cổ tay của Tần Đông Dương.

      Sau đó, chút do dự, nhảy xuống, nhìn đến lực cản dòng nước, tưthế lưu loát đạp gió rẽ sóng.

      Hai tay Ôn Miên bị trói, đầu gối bị thương, căn bản thể thuận lợi bơi lên khỏi dòng nước, mặt hồ lạnh lẽo tràn đây bùn đất, cũng nuốtphải vài miếng, trong bóng đêm liều chết giãy dụa.

      muốn chết ở chỗ này!

      Trong đầu chỉ còn lại khát vọng sống sót, sợ hãi dần nuốt trọn ý thức, bỗng nhiên có sứclực từ phía sau nâng lên...................

      Cù Thưa Sâm ôm Ôn Miên hôn mê lên bờ, lập tức nới lỏng cổ áo cho , may mắn chìm vào trong nước lâu, dùng tư thế cấp cứu chính xác ấn xuống dạ dày của , lâu sau có dấu hiệu tỉnh lại.

      Ôn Miên khom người ngừng nôn ra nước, ho khan kịch liệt.

      thanh xa lạ mà quen thuộc vang lên:"Có cần hỗ trợ ?"

      Cù Thừa Sâm ngẩng đầu, phát người đếnlà cậu cảnh sát giao thông trẻ tuổi từng gặp mặt lần đó. Trong lúc ta tuần tra đường phát nơi này đó điểm khácthường, liền xuống xe bước tới.

      "Thay tôi thông báo, nơi này có người rơi xuống nước, được cứu lên, là do xung độtcùng đám cho vay nặng lãi phi pháp." Cù ThừaSâm xong, đợi cho Ôn Miên ngừng nônkhan, liền ngồi xuống ôm lấy tay chân lạnh lẽocủa : " Tôi lấy xe đưa ấy đến bệnh viện,cậu ở lại đây bảo vệ trường, chờ cảnh sát đến bảo họ lấy lời khai."

      Cậu cảnh sát giao thông gì lập tức làm theo, khí chất quân nhân của người này quá mạnh mẽ.

      Mơ hồ nghe thanh đàn ông trò chuyện, Ôn Miên dần dần có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ của , khí lạnh lẽo lan truyền toànthân.

      loạt động tác cấp cứu lưu loát chuyênnghiệp vừa rồi, nhìn thấy đôi môi sắc bén của , khó trách, những câu của thườnggiống như được bôi thêm độc dược.

      Bởi vì toàn thân cũng ướt đẫm, áo sơmi của dính sát vào da, nhìn ra được cơ bắp của nửa người , chứa đựng sức mạnh, còn mangtheo hương vị ẩm ướt.

      Ôn Miên trời sinh thích dùng nước mắtđể giải quyết vấn đề, cũng nhớ lần cuối cùng khóc trước mặt người khác là lúc nào và xảy ra chuyện gì.

      Dù là khi ước mơ gia nhập trường cảnh sát bị tan vỡ, cũng rơi giọt nước mắt,giống như dù bất kì đau đớn nào cũng đủđể làm suy sụp.

      Nhưng giờ phút này, Ôn Miên cảm nhận đượcvô cùng ràng bàn tay nhiều năm dùng súng của , cảm giác được sức mạnh của .

      Rốt cuộc, nước mắt cũng rơi như vỡ đê, cảm xúc bi thương lan tỏa toàn thân.

      " sao đâu, đừng khóc." Cù Thừa Sâm giọng .

      Ngôn ngữ tuy rằng bộc trực, nhưng trong lòngÔn Miên, lại có tác dụng hơn bất kỳ lời an ủi nào. ôm khuôn mặt tái nhợt của :"Ôn Miên, gia đình em là quân nhân, đừng làm mất mặt của em. Nhớ kỹ, quân nhân đổ máukhông đổ lệ."

      ***************

      Rất nhanh, xung quanh bến tàu trở nên đôngđúc, Ôn Miên được đưa đến bệnh viện gầnnhà để điều trị. Đầu gối và cánh tay bị thươngđều được băng bó, sau khi kiểm tra sức khỏetoàn diện, cơ thể có gì trở ngại.

      Đương nhiên phổi và dạ dày cũng bị tổn thương , chỉ có thể từ từ điều dưỡng, cần thời gian cho miệng vết thương khép lại.

      Vì thế, trong thời gian ngắn thể tiếp tục phỏng vấn.

      Ôn Miên và Cù Thừa Sâm đến gặp cảnh sát lấylời khai, , Tần Đông Dương biết nghe ở đâu, biết được tin nhà bọn họ trúngsố, mới nghĩ đến việc tìm gây chuyện. gặpđược Tần Đông Dương và tay chân của ở bến xe buýt, buộc phải bị bọn họ kèm hai bên,còn vì sao dám kêu cứu, là do sợ bọn họtìm người trả thù.

      Ôn Miên ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, quầnáo ướt đều được thay ra, tạm thời mặc quần áo bệnh nhân.

      Giờ phút này tâm trạng của vừa ảo não, vừakhó chịu, sao có thể để cho việc phát triểnđến mức thể khống chế như thế?

      Cù Thừa Sâm tìm đến cảnh sát, vậy có phải lo lắng cho hay , nếu sau này bảo vệ, cũng có việc gì. Giống như lời kia của Tần Đông Dương, anhđã là chỗ dựa của .

      Có lẽ còn lựa chọn nào khác.

      Cù Thừa Sâm tới, đầu tiên là thấy đanglau nước mắt, con ngươi xinh đẹp còn hơi sưng đỏ: " Tôi tìm thử xem có thể mua đượcquần áo sạch hay ." đợi Ôn Miênmở miệng, lại : "Em mặc size nào?"

      "...................M là được rồi."

      "Tôi biết."

      Sửng sốt vài giây, Ôn Miên mới kịp phản ứng, ra ta hỏi size áo ngực của ...................

      Tuy rằng, trung tá nhìn rất bình tĩnh, trầm mặc lộ ra vẻ xấu hổ, nhưng vẫn khỏi mặt đỏ tai hồng, lí nhí , Cù Thừa Sâm nhấtthời thể nghe , đành phải tiến đến gầncô vài bước.

      còn cố ý cúi người, cơ hồ là hỏi ở bên tai : "Mới gì?"

      Ôn Miên cúi đầu xuống càng thấp hơn, ngóntay xoắn vào nhau vô cùng ngượng ngùng :"32C."

      xong, lơ đãng ngẩng đầu, tầm mắt hai người giao nhau. trước mắt tóc dài tản ra như sóng, ánh mắt trong suốt như nước, sắc mặthơi hơi tái nhợt, còn có đôi môi mọng đỏ căngđầy.

      ra vẻ như phát nét bối rốitrong đáy mắt , xoay người rời .

      Ôn Miên ngơ ngác nhìn theo bóng lưng caolớn, tuấn của Cù Thừa Sâm, quần áo củaanh vẫn còn ẩm ướt, dính lên lưng, có thể nhìn thấy ràng hình dáng của vai.

      Hành lang bệnh viện luôn mở điều hòa, nhưngcô vẫn có cảm giác lạnh, liền cuộn mình trênghế, cố gắng duy trì ấm áp.

      Còn nhớ khi được người đàn ông này đưa lên bờ trong đầu rất hỗn loạn, từng nghe ,con người trước khi chết trong đầu đều lênhành trình cả đời, hoặc là những hồi ức đẹp đẽ nhất. Nhưng ở khoảnh khắc sắp chết đó, trướcmắt dường như hề ra chút hìnhảnh ấm áp nào.

      Điều này có phải hay lên rằng, những điều tốt đẹp đáng nhớ trong đời , có gì cả.

      Ôn Miên khỏi cười nhạo, đángthương.

      Còn chưa có kết hôn sinh con, chưa trảinghiệm đủ lạc thú trong đời người, ngay cả trai của cũng còn chưa trở về...................Nhiều việc chưa làm như thế, sao có thể bỏ qua.

      Nếu ngày nào đó lời trở thành thực, có thể cùng Cù Thừa Sâm trở thành người nhà, chuyện tốt đẹp.

      Ôn Miên nghĩ vậy, đắc ý cười cười, sau đó lạilắc lắc đầu.

      Cù Thừa Sâm thay bộ quần áo nhàng, thuận tiện đưa cho chiếc áo T-shirt vàquần dài, cảm ơn , lơ đãng tiếp nhận.

      Khi Ôn Miên kiểm tra bên trong thấy cái áo ngực màu xanh đậm có hoa văn,quả là 囧. Vấn đề cũng phải ở chỗngài trung tá mua nội y, mà là đột nhiên nghĩđến, hiểu màu sắc này, kiểu dáng này, cóphải là dựa theo sở thích của ...................hay là dựa vào phong cách của trong mắtanh mà mua?

      Mới lần đầu tiên chính thức gặp mặt, đểcho vị sếp của nhân dân mà đến cả thần thánh cũng thể xâm phạm này mua nội y chomình...................

      Ôn Miên gương mặt đỏ ửng chân thấp châncao bước ra, Cù Thừa Sâm chủ động cầm lấy túiquần áo tay : " thôi, tôi đỡ em." Sau đó, dường như muốn tiến lên cõng .

      Đầu gối Ôn Miên tuy bị thương, nhưng quan hệ của hai người cũng tính là thân quen,đương nhiên băn khoăn: "Sếp Cù, tôi, tôi có thể tự được."

      Cù Thừa Sâm liếc nhìn cái, chút khách khí: "Em lãng phí thời gian của mọi người."

      Ôn Miên bị chặn họng, thể làm gì khác đành phải nghe lời dựa lên cái lưng rộng lớn kiên cố của , tóc dài ẩm ướt của xỏa ở phía sau, nhưng ngẫu nhiên cũng có vài sợilướt qua khuôn mặt của Cù Thừa Sâm, anhcảm thấy có chút dinh dính, tuy nhiên, dường như lại phảng phất mùi hương như có nhưkhông.

      Ngồi xuống ghế phụ, Ôn Miên thắt dây an toàn, chợt nghe : "Bác sĩ có , muốn em chú ý việc ăn uống. Đêm nay em còn chưacó ăn gì, vẫn nên tìm chút gì đó lót dạ."

      bị sợ hãi, khạc nước, màng cứng dạ dày bịtổn thương, Cù Thừa Sâm suy tính hồi,dừng xe trước của quán mì, sau đó vào trong khoảng 10 phút, đem ra cho mộtchén mì nóng hổi.

      "Trong xe ấm áp, em từ từ ăn." kiên nhẫn tách đôi đũa ra, mới đưa qua cho .

      Quả đúng như lời , cái trán của côthậm chí rịnh ra tầng mồ hôi, Ôn Miên đưa mì vào miệng, trong ngực mơ hồ cảm động.

      cố gắng ổn định giọng điệu: "Thực xin lỗianh, lần đầu tiên hẹn tôi................... còn gặpphải loại tình huống này!"

      Chính xác , ngay cả cuộc hẹn của bọn họ bịlỡ rồi.

      Cù Thừa Sâm giả vờ như biết cuộc hẹn tối nay bị hỏng, chăm chú nhìn lát, nhanh chậm : "Đây cũng khôngphải vấn đề, chúng ta bây giờ bắt đầu."

      Ôn Miên sửng sốt, sau đó bật cười, tạm thời để chén mì xuống, yên lặng chờ đợi nghe trung tá Cù giới thiệu bản thân.

      "Nghề nghiệp của tôi, danh nghĩa là trungđội trưởng trung đội tác chiến hạng nhất của bộđội đặc chủng. Am hiểu súng ống, tác chiến vàhuấn luyện. Còn về phiên hiệu* ................... cái này chắc em cũng có hứng thú, hơn nữa tính chất của bộ đội đặc chủng rất đặc biệt, khócó thể giải thích chi tiết cho em hiểu, nhưng emcó thể gọi nó là 'hoa dao'.”

      Hoa dao, hai chữ này nghe qua lãnh liệttrang nghiêm, sâu lường được, quả thậtgiống như vậy.

      Ôn Miên ôm cái chén lớn, lại nhìn chăm chú, nhưng chỉ có vẻ mặt bình tĩnh.

      "Tôi cũng nên giới thiệu..................."

      Cù Thừa Sâm đánh gãy lời của : "Khôngcần, tôi có xem qua hồ sơ của em."

      Ôn Miên trong lòng giật mình, còn cố ý điều tra ?

      "Tìm hiểu em và gia đình em, chủ yếu là vì bức ảnh này." Trung tá xong, yên lặng chớp mắt cái, đem vật cũ bên người đưa cho .

      Ôn Miên liếc mắt cái, toàn bộ khẩn trương nghẹn tại cổ họng, chén mì nóng tay suýt đổ ra ngoài: "Sao tấm hình này lại ở trong tay ?"

      Cù Thừa Sâm khỏi cười thản nhiên: " sai, là của trai em?"


      Chú thích:-*Phiên hiệu: Tên gọi bằng số của các đơn vị lực lượng vũ trang.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :