1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Yêu Dũng Cảm Của Quyên Tử - Hân Hân Hướng Vinh (51c+3NT Full) Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825


      TÌNH DŨNG CẢM CỦA QUYÊN TỬ
      ( 娟子的彪悍爱情)
      [​IMG]

      Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh (欣欣向荣)
      Từ : http://www.7788xiaoshuo.com/v/59614.html
      Biên tập: bienxuanhuong

      Độ dài: 51 chương + 3 ngoại truyện​

      Nguồn: Google Translate

      eBook PRC (Đến c40.1)

      Giới thiệu:​



      Tình của Quyên Tử cũng y như cuộc sống của , vô cùng dũng cảm, trắc trở chảy xiết rồi ào ào trút xuống.

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 12/8/14

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1:

      “Em thích

      Dưới cái nắng tháng mười, thiếu nữ trong bộ váy đỏ, sau gáy vung vẩy bím tóc đuôi ngựa cột cao, tóc mái chỉnh tề che kín cái trán, chỉ lộ ra đôi mắt sáng ngời, trong suốt khiến người ta dám nhìn gần.

      Đứng nơi đó như ngọn lửa rực cháy, đẹp rạng rỡ. gương mặt trẻ trung tràn đầy sắc thái mơ mộng, đẹp đẽ.

      Triệu Hành ngẩng đầu lên kinh ngạc, sau đó bật cười. bé này xem như là học sinh của , chính xác mà phải xem như, đến thực tập tại trường chuyên cấp 3, vì nơi đó dượng làm hiệu trưởng, trước khi ra nước ngoài, cũng biết phải đâu, đành đến đây chờ đợi, dù sao ở đây có thư viện phong phú, mặc dù là trường cấp 3 nhưng tương đối nổi tiếng.

      lớn mật thổ lộ trước mặt này là học sinh lớp mười, tên là Trần Quyên, là bé xinh đẹp, thường cùng với nhóc khác là Thời Tiêu, luôn dính với nhau, bước rời.

      Triệu Hành nhớ tên hai bé này là bởi vì hoạt động đoàn với nhau, trong thời gian tựu trường có khá nhiều hoạt đồng mà lại thực tập ở đoàn ủy, hơn nữa hai nhóc này đứng bên cạnh nhau khó mà làm người ta chú ý, hoàn toàn ngược lại với ngoại hình.

      Thời Tiêu xinh đẹp, Trần Quyên rạng rỡ, giống như tên của , nhớ Viên Hồng từng trong “Mãn tỉnh du ký”:

      “Dãy núi được tắm qua tuyết, đẹp như chùi”

      Sáng rực đẹp đẽ, trầm tĩnh như nước, bùng phát như lửa. Lúc ấy Triệu Hành còn cười :

      “Cha mẹ em đặt tên hay , như thơ như hoa.”

      Lúc đó nhóc này còn đứng dậy :

      “Tên em chẳng liên quan gì đến mấy thứ này, bởi vì hai chị họ của em người tên là Trần Quyên, người là Trần Nhiên, ba em bảo, con của ông nhất định phải mạnh hơn mấy chị nên gọi là Trần Quyên Nhiên.

      Cả phòng học cười nghiêng ngả. Đây là lần đầu tiên Triệu Hành gặp , sau đó còn phát , nhóc nữ sinh này, luôn dùng ánh mắt ngượng ngùng mà hừng hực lén lút nhìn mình, Triệu Hành cảm thấy thú vị, chỉ cười.

      Trong mắt , đúng là nữ sinh chưa lớn, lại trắng trợn thổ lộ trước mặt mọi người như vậy, Triệu Hành cũng cảm thấy có phần lúng túng, suy nghĩ chút, thả sách xuống, đứng lên:

      “Sao lại thích tôi, em thích tôi ở điểm gì, nếu em được lý do, tôi suy nghĩ.”

      nhóc sửng sốt, đứng đần nửa ngày, suy nghĩ nát óc mà nghĩ ra được lý do, chẳng lẽ bởi vì khuôn mặt phong độ trí thức của , vì u buồn lơ đãng qua những cái dơ chân nhấc tay của , hay vì vẻ đẹp trai, bản lĩnh vượt trội, những thứ này sao gọi là lý do được, chẳng phải con như thế quá hủ bại rồi.

      lần cuối cùng là ở bên ngoài căn hộ thuê, lúc đó chuẩn bị ra nước ngoài, mọi thứ rối tung, việc gì cũng muốn làm, ngày đêm bận rộn, trường học cũng đến nữa, biết nhóc này sao lại thần thông quảng đại như vậy, tìm được đến đây.

      Vừa hết năm, trời còn hơi lạnh, Triệu Hành mở cửa ra nhìn thấy ngay nhóc mặc chiếc áo khoác dài màu đỏ nhung to sù sụ, quàng chiếc khăn lông lá, quấn quanh khuôn mặt nhắn bằng bàn tay, đôi mắt to tròn, hết được xinh đẹp đáng .

      Triệu Hành mở cửa cho vào, nhóc vừa vào nhanh chóng cởi chiếc áo khoác nhung ra, bên trong chỉ mặc chiếc váy ngắn, cổ áo rộng, vai hở ra hơn nửa, lộ ra đường cong mỹ miều và dây áo lót bằng tơ.

      Tóc cũng thả ra, hơi quăn tự nhiên, rủ xuống, phong tình quyến rũ hơn mấy phần. Triệu Hành nhìn chỗ khác, ho vài cái, vào bếp rót cho cốc nước nóng.

      “Hôm nay phải ngày nghỉ, em trốn học rồi.”

      nhóc nghiêng nghiêng đầu cười:

      phải thầy giáo nữa, cần gì quan tâm mấy thứ này”

      xong, đôi mắt to đảo vòng quanh nhà, phòng khách bố trí gọn gàng sạch , có thể thấy người đàn ông này sống rất nề nếp. Đặt cái cốc trong tay xuống, đứng lên:

      “Triệu Hành, em đến cho biết lý do em thích , , chỉ cần em ra, suy nghĩ.”

      Triệu Hành giật cả mình.

      “Em thích , có lý do gì, thích là thích, đây chính là lý do, còn nữa, Triệu Hành, được xem em như con nhóc, em là phụ nữ.”

      Triệu Hành ngân ngẩn cả người, quần áo của nhóc tuột xuống, những tia sáng mỏng manh xuyên qua rèm cửa số chiếu lên người nhuộm lên màu tươi sáng, xinh đẹp tựa pho tượng ngọc sống.

      nhóc quyết đánh đến cùng, chuẩn bị trước, đợi Triệu Hành từ chối, xông lên ôm lấy chặt:

      “Em thích , đó”

      Giọng hơi run rẩy, có lẽ cũng hơi sợ, lại dũng cảm như thế, dũng cảm đến mức Triệu Hành muốn từ chối. Triệu Hành nhàng xoay người ôm lấy , dùng vòm ngực của mình sưởi ấm , thân thể lạnh run run, ở trong lòng như bông hoa đầu cành.

      nhóc ngẩng đầu, ôm cổ , đưa môi lên, ngốc nghếch gặm cắn lung tung, như con thú đói bụng, kiểu tấn công có Phương pháp như thế, lại hoàn toàn khơi dậy phản ứng nguyên thủy của Triệu Hành.

      Triệu Hành có bao nhiêu, mới hai mươi tư tuổi, làm sao chịu nổi hấp dẫn sinh động như thế, vả lại nhóc này chưa bao giờ hiền lành cả, trầm luân trong bể dục, lấy tình làm cớ, thuận nước đẩy thuyền…

      Cho đến khi dục vọng rút , trở lại với lý trí, ôm nhóc còn vương nước mắt ở trong lòng, Triệu Hành bắt đầu suy nghĩ, có phải nên bỏ kế hoạch ra nước ngoài, ở lại đây, chờ lớn lên, chờ vào đại học, rồi bọn họ kết hôn .

      Triệu Hành là người đàn ông, hơn nữa thể phủ nhận, trong lòng cũng mến nhóc này. Nhưng những việc cần thiết cũng phải làm, dù sao bé mới mười bảy tuổi, tình huống của họ hôm nay liên quan đến cả sinh mạng.

      Triệu Hành đứng lên rửa mặt, mặc quần áo, đắp lại chăn cho nhóc vẫn vùi đầu ngủ, hôn cái nhàng lên trán.

      “Nhóc ạ, em đúng là nhóc hết sức phiền toái.” Mặc áo khoác ra ngoài, rẽ trái ra khỏi khu chung cư, cách xa có nhà thuốc, tiện thể mua chút thực phẩm về, biết nhóc có thích ăn lẩu .

      Kế hoạch của Triệu Hành đâu ra đấy, nhưng lúc quay về, người , nhà trống. Để lại cho trừ khí lạnh còn có cái chăn xộc xệch và tờ giấy nhắn cửa kính, chữ bé rất đẹp, rồng bay phượng múa giống nét chữ của những đẹp bình thường:

      ra em thích nữa rồi, cho nên, hẹn gặp lại.”

      Triệu Hành đột nhiên cảm thấy mình hết sức buồn cười, lại còn nghĩ bỏ kế hoạch ra nước ngoài, nữ sinh này có lẽ dùng để thử sứcquyến rũ của mình, con bây giờ, phải có rất nhiều kiểu như vậy sao.

      Triệu Hành cũng tìm nữa, tiếp tụcra nước ngoài học, làm, tất cả phảng phất như nước chảy lưu lại dấu vết. Giờ phút này gặp lại , Triệu Hành mới phát , có lẽ cho tớ giờ mình chưa từng quên, mấy năm lặng lẽ trôi qua, nhóc giờ trưởng thành.

      Vẻ đẹp rạng rỡ tì vết đó được năm thánggọt rũa càng thêm mê người, giơ tay nhấc chân cũng tạo nên quyến rũ khó cưỡng, nhưng ánh mắt nhìn mình, lộ khinh thường,thậm chí thù hận, mặc dù ít thôi, nhưng TriệuHành cũng dễ dàng bắt được.

      “Chủ tịch triệu lần này đích thân nhậm chứctổng giám đốc tập đoàn Worle khu vực châu Á,xin hỏi, ngài có ý định ở lại lâu dài hay ?”

      Ngón tay Triệu Hành nhàng gõ lên mặt bàn, cười nhạt nhìn :

      “Tôi vốn muốn , xem ra Trần tiểu thư dễ quên nhỉ.”

      Quyên Tử trong lòng đầy lửa giận, phút chốccháy phừng lên, là nằm mơ cũng nghĩđến, đời này còn có thể gặp lại tên đàn ông nhỏnhen này, năm đó ngu ngốc, trẻ người non dạ, nhưng bây giờ còn những lời này, làý gì, hay là muốn ngu ngốc dâng lên, cho hắntrà đạp sao.

      Ánh mắt Quyên Tử ánh lên nét cười:

      “Triệu tổng, phu nhân cùng ngài trở vềsao?”

      Triệu Hành sững sờ, nhìn chằm chằm:

      “Tôi chưa kết hôn, đến giờ, vẫn còn độc thân.”

      Quyên Tử sững sờ, biết mình xa chủ để phỏng vấn, vội vàng điều chỉnh sắc mặt:

      nay các tập đoàn nước ngoài có xu hướngthâm nhập trường bán lẻ trong nước, là người phụ trách lĩnh vực bán lẻ lớn nhất của Tập đoàn Worle, tổng giám đốc khu vực ChâuÁ, quan điểm của ngài thế nào?”

      Ánh mắt của Triệu Hành ngừng mặt lúc mới mở miệng:

      “Thực lực của tập đoàn Worle chúng tôi…”

      Phỏng vấn kết thúc, Quyên Tử đứng dậy lễ phép đưa tay:

      “Cảm ơn Triệu tổng trong lúc bận rộn vẫn tiếp nhận phỏng vấn của chúng tôi.”

      Triệu Hành đưa tay cầm lấy tay , nhàng câu:

      “Buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé”

      Quyên Tử rút tay về cười cười:

      “Xin lỗi, tôi có hẹn rồi, lần sau có cơ hội, tôi nhận Triệu Tổng”

      Triệu Hành hơi mất mát, nhìn quay , đột nhiên câu ngu ngốc:

      “Thế nào, nhiều năm rồi, vẫn còn làm biết mệt việc thử nghiệm sức quyến rũ của bản thân à?”

      Thân thể Quyên Tử cứng đờ, quay đầu lại, hất tóc rất phong tình:

      “Mị lực của tôi, chưa bao giờ cần thử nghiệm,Triệu tổng, hẹn gặp lại.”

      Quyên Tử ra khỏi tòa nhà cao chọc trời, vừamới xuống đến bậc thang, rắc cái, gót giàygãy, khẽ nguyền rủa tiếng, kẹp cả laptop lẫntài liệu vào nách nhảy lò cò vài bước về phíatrước, ngồi lên bệ đài phun nước.

      Lúc đến đây, đài phun dừng, vừa ngồi xuống cái, nước đột nhiên phun lên, hại ướt sũng.

      Quyên Tử vội vàng cấp cứu tài liệu laptop,những thứ này còn quan trọng hơn nhiều,chuyển đến chỗ sạch , nhìn lại toàn thân nhếch nhác, tức giận gào lên:

      “AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA…”

      Ai ngang qua cũng kìm được liếc cái, còn len lén cầm điện thoại chụp ảnh,đoán chừng sáng mai web lan truyền tin nổi điên trước tòa cao ốc.

      Quyên Tử vuốt vuốt nước mặt, lấy điệnthoại di động ra, bấm lên cái mặt Tả Hồng, điện thoại đổ chuông mấy lần ai nhận, QuyênTử mắng thêm câu:

      “Lúc cần nghe, thèm vào, bà run rẩy ở ngoài đây, đồ tinh trùng lên não khốn kiếp, nhận đúng , được, về sau đừng có nghĩ lên giường với bà nữa.”

      Tắt điện thoại, trực tiếp tắt nguồn, nhìn đôi giày cao gót đất, cầm chiếc còn nguyên vẹn, gõ lên ngọn núi giả vài cái, cạch, cạch, … ra sức gõ mấy cái, nhưng nó lại bền chắc muốn chết, điên tiết, gõ liên tục.

      Quyên Tử hận, dứt khoát cầm hai chiếc giày,giơ tay, ném tùm cái vào trong đài phunnước, cởi tất, chân , cầm đồ lên thẳng về phía trạm xe lửa.

      Dọc đường , ít người nhìn, đến 800% người đường liếc lại. Phải là con người lúc gặp xui xẻo uống hớp nước lạnh cũng tê răng. chưa được mấy bước, chân đạp phảimiếng kẹo cao su.

      Quyên Tử ghê tởm cái này, ngó ngó hồi, ngồi lên hàng rào, tìm kiếm khăn ướt trong túi xách, lật lật lại, tờ cũng còn. Thuận tay vặt cái lá bên cạnh, cân nhắc nửa ngày cảm thấy sạch , trong miệng lẩmbẩm mắng ông trời, mắng thượng đế, mắng quả hồng, mắng tên Triệu Hành đột nhiên xuất

      Tiếng còi ô tô chói tai vang lên, Quyên Tửngẩng đầu, ở lối bộ cách ba mét, chiếcMaserati đời mới dừng, màu xanh da trời,phát sáng rực rỡ dưới ánh nắng, bên trong cửasổ, khuôn mặt cầm thú của Triệu Hành cười với .

      Quyên Tử hề nghĩ ngợi, bốc nắm đất giơ tay ném thẳng, bộp tiếng, trúng đúng mui xe. hài lòng đứng dậy phủi tay:

      “Xem ra đầu bà đây vẫn còn tỉnh táo, chưa đếnmức hỏng hết”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2:

      Quyên Tử bao giờ quên được lần đầunhìn thấy Triệu Hành, cứ như vậy lọt vào tầm mắt , khi ấy, Quyên Tử thậm chí còn cảmnhận được trái tim mình đập bình bịch, hối hả…lúc nhanh lúc chậm vô cùng hỗn loạn.

      Quyên Tử chưa bao giờ nghĩ tới ngày nàođó mình lại vừa thấy chung tình, trước kia,đối với cái loại chuyện đáng tin cậy này, luôn cười nhạt chế giễu, nó chỉ vừa gặp mặt,có thể nhìn ra cái gì, mặc dù đối Phương có xuất sắc đến đâu, nhưng vừa nhìn thích cũng là hươu vượn.

      Nhưng đến lúc gặp Triệu Hành, tin. thế nào nhỉ, đó là loại cảm giác chỉ hiểu mà khôngthể diễn tả thành lời, như loại hấp dẫn tự nhiên, kiểu như mùi vị trong thế giới động vật, loại hấp dẫn nguyên thủy.

      Lúc ấy Quyên Tử cảm thấy, muốn đuổi theo người đàn ông này. Cho nên, từ lần đầu tiên, côđã muốn gọi là thầy, chỉ vì trong lòngcô, đời này, thể nào là thầy giáo củacô.

      thậm chí thể tin nổi mình lại có thểchệch đường ray tình cảm như thế, chỉ cần nơinào có xuất , cả trái tim lẫn ánh mắt của tự chủ được mà đuổi theo .

      Mặc dù luôn luôn thản nhiên, ghét nhất kiểucách nhưng lúc ấy cũng cảm thấy bản thân quákiểu cách, làm những chuyện ngu ngốc, bây giờ nhớ lại, chắc vấp cả nghìn lần, thậm chí còn hơn.

      Nhưng chàng thư sinh Triệu Hành ngày nào, giờđã thành tổng giám đốc khu vực Châu Á của tậpđoàn Worle, cũng là chuyện Trần Quyên mơkhông thấy. Trong lòng Quyên Tử, Triệu Hànhlà kiểu người tri thức, học rộng tài cao, lịch nho nhã.

      Nhưng lại vào vòng buôn bán tiền bạcđầy thế tục, lại lăn lộn thuận buồm xuôi gió như thế, tuyệt đối thể ngờ, có lẽ từ đầu vốn hiểu rồi.

      Lúc tổ trưởng nhét tài liệu vào tay , Quyên Tử tiện tay mở ra, lúc đầu còn tưởng mình bị hoa mắt, người đàn ông đứng nghiêng nghiêng,vẫn thon dài nho nhã kia, bức ảnh nét khuônmặt thâm thúy, khóe miệng nhếch lên nhàng thành nụ cười tự nhiên, khiến cho có mộtthứ hương vị được thành lời.

      trách được nàng Lưu Giai Lệ ngồi đối diện với , cũng bỏ hết mọi việc nhìn chằm chằm vào chỗ của mình, giọng có vài phần bực tức:

      “Em xem đàn ông cực phẩm thế này quảkhông ít, hết người này đến người kia, Diệp thiếu gia kết hôn rồi, giờ lại tới Triệu Hành, chậcchậc, làm cho bà chị này cũng thấy rạo rực hếtcả.”

      Lúc ấy Quyên Tử cười trừ tiếng, rút tập tàiliệu trong tay về:

      “Thôi , chị nhìn ai mà chẳng rạo rực, hơn nữa, chị vạn lần đừng lầm lẫn, người đàn ông này ngang em trai kém chị hàng chục tuổi.”

      “Cái này, chị mày đương nhiên biết, có thể làm tổng giám đốc khu vực Châu Á của tập đoànWorle với số tuổi như thế rất giỏi rồi, làm vẻvang cho người Trung Quốc chúng ta rồi. Chịchẳng qua là nhìn mặt mũi cậu ta, trông thế nào cũng ràng là mỹ nam, chỉ có điều như em vừa , chị phải làm thế nào trông trẻ tuổi, chị rồi, ở lần xem mắt có người còn hỏi chị 23 hay là 24 đấy, ha ha.”

      Lưu Giai Lệ xong, lấy cái gương trong ngăn kéo ra, ra sức ngắm nghía.

      Quyên Tử buồn để ý, đám chị em này đều là hoa si (háo sắc), Tả Hồng lần trước đến đón bị nhìn thấy, bị đá bay ra còn bị vây quanh bởi bầy ế, nếu Quyên Tử còncâu được người như Tả Hồng, bà chị chẳng phảimuốn tức chết. Bà chị này cá tính, chua ngoa,có lúc phân biệt nam nữ, cũng khôngnhìn lại mình thấp bé thế nào, mặt như bánh nướng rắc vừng ra sao.

      Kẻ thua thiệt đương nhiên là Giai Lệ, căn bản là cái gì đọ được, bà chị này ngoài háo sắcthôi rồi ra mọi thứ thể sánh với QuyênTử. Vào tòa soạn cùng lúc với Quyên Tử, trìnhđộ học vấn cũng phải là kém, nhưng là có cửa sau, dáng vẻ thực xấu xí, năng lực cũng nổi bật, việc phỏng vấn những nhânvật quan trọng , tổ trưởng thường giao cho Quyên Tử.

      Còn Quyên Tử, sinh viên khoa báo chí trườngđại học danh tiếng, bộ dạng xinh đẹp, năng lựccũng tệ, bất luận vụ việc có khó khăn đến đâu, chỉ cần rat ay là giải quyết ổn thỏa.

      Mấy năm nay, cấp bậc của Quyên Tử và LưuGiai Lệ còn tương đương nữa, thưởngquý, thưởng cuối năm, thưởng nghiệp vụ, tất tật,Quyên Tử đều được gấp mấy lần, cũng vì vậy,Lưu Giai Lệ thường xuyên oán trách là đồ bỏ .

      Quyên Tử cũng thèm để ý, bà chị này ngừng buôn dưa kiếm tiếng, đừng tưởng biết, sau lưng bà chị luôn đồn thổi, rằng mỗi lần phỏng vấn những ngườidanh tiếng, đều có quy tắc ngầm, mỗi cơ hộiphỏng vấn đều dùng thân thể đổi lấy.

      Thậm chí có lần tổng biên tập còn tìm , vòng vèo nhắc khéo phải đoàn kết với đồngnghiệp, chó má! Quyên Tử hỉ mũi coi thường,đồng nghiệp như thế, đoàn kết cái rắm, từng giây từng phút chỉ hận thể ngáng chân, để có ngã chị ta lập tức nhân cơ hội luồn cúiđi lên.

      phải Quyên Tử để ý chị ta, ngườinày chỉ thích hợp viết mấy thứ lá cải, thậtsự,thành công được chắc.

      Quyên Tử kiêu ngạo, bản thân cũng biết.Nhưng từ hiểu, muốn có thứ gì, nhất định phải đấu tranh, ba thường câu rất đúng, nếu muốn người ta coi trọng, chắc chắn phải khổ cực, lời bâng quơ nhưng mà sâu sắc, vì thế, có thể dốc lòng để có được danh tiếng.

      Lưu Giai Lệ chỉ thấy dễ dàng nhận được hết dự án này đến dự án khác, nhưng bao giờhiểu được, trước khi phỏng vấn phải tốn bao công sức, phủ nhận thành côngcủa mình, bề ngoài cũng có ưu thế nhất định,nhưng chỉ có cái bề ngoài làm bình hoa cũng vôdụng, gương mặt có xinh đẹp đến đâu nữa,muốn thành công phải cố gắng đổ mồ hôi côngsức.

      Cuộc sống của luôn luôn ràng, duy chỉ cómột lần hiểu, chính là việc với TriệuHành. Cho nên cố có thể cười đối mặt với người phụ nữ tục tằn Lưu Giai Lệ này, bởi vì biết,tất cả những việc chị ta làm chẳng qua là vị tự ti, ghen tị, vả lại, đời này, chị ta chẳng thể làm nên mấy thành tích, bởi vì chị ta mọn, tầm mắt chỉ chỉ thấy bầu trời bằng lòng bàn tay, còn ,thấy cả thế giới bao la bát ngát.

      Quyên Tử nhìn người đàn ông vừa xuống xe về phía mình, chợt bật cười, lại nhớ đến nhữngchuyện vớ vẩn đó, chuyện này có liên quan gì đâu, xem ra đúng là bị con Tiêu tử kia lây bệnh rồi.

      Đứng trước mặt, cúi xuống quan sát , lúckhông giày cao gót, khí thế của nhóc này có vẻ yếu hẳn, nhưng tư thế chống nạnhngẩng đầu vẫn khiến Triệu Hành tìm thấy bóng dáng ngày xưa, nữ sinh đứng dưới ánh mặttrời gào to em thích .

      Trong đáy mắt trong veo hình như lại có ngon lửa, mặc dù nhếch nhác nhưng hề có vẻhèn mọn, nhóc này, có lẽ cho tới giờ cũngkhông biết hèn mọn viết như thế nào, kiêungạo, kiêu ngạo như thể nhìn xuống là thấy hết.

      Ánh mắt Triệu Hành có chút ảm đạm, chậm rãi nhìn xuống đôi chân trơn bóng của , thoải mái dẫm lên mặt đất, từng ngón chân mượt mà hiển , dính chút bẩn, ảnh hưởng đến vẻđẹp, nếu được trưng bày ở đâu đó, bảo là tác phẩm nghệ thuật cũng quá đáng.

      Triệu Hành thầm thở dài, nhóc này cho tới giờ đều biết vẻ đẹp của mình, hơn nữacòn ở mức độ lớn nhất, còn phóng đại xinhđẹp của mình lên, mê hoặc nhân gian, nàysống sung sướng, nhưng những người đàn ông như khổ, chỉ vô tình hờ hững hấp dẫn, huống hồ còn cố ý.

      Triệu Hành thò tay cầm lấy túi laptop ôm trong lòng.

      thôi, đưa em

      , Quyên Tử chẳng muốn dính dáng gìđến Triệu Hành, loại chuyển máu chó như vậy, muốn nhận. Nhưng đúng là, kế hoạchbiến hóa khó lường.

      nào nghĩ tới phỏng vấn lại có thể gặp tai nạn như vậy, Quyên Tử đột nhiên cảm thấy,giữa và Triệu Hành có loại số mệnh gọi là…ác duyên, vừa thấy là gặp ngay tai nạn.

      Nhưng nếu ta nhất định tỏ ra là quý ông, côcũng cần thiết phải kiểu cách, dù sao vớibộ dạng này của để ra được bến tàu điện ngầm cũng phải có dũng khí rất lớn.

      đến đây, trong lòng Quyên Tử nhịnđược thầm mắng Tả Hồng, tên khốn này, hôm kia lái xe của , hôm qua gọi điện bảo bắtxe làm, chờ về mang xe trả lại. Cũngvì ngày đó, để bắt được mình lái xe uốngrượu, thực ra uống có tí rượu , dọcđường đều tránh được cảnh sát, vừa đến cửa lại gặp tên khốn này, gì, lập tức xíchxe , về sau để đưa đón, so với cảnhsát giao thông còn quản nhiều hơn.

      Tả Hồng với Diệp Trì đều là lũ khốn kiếp.,coi thường, xem quyền lợi của phụ nữ như heo,nên tất cả đều đưa ra hành hình, làm hại giờ khó xử như thế này.

      Nghĩ đến đây mới chợt nhớ ra, Tả Hồng hôm trước qua điện thoại bảo công tác hai ngày, nhưng ra khỏi nhà, bây giờ ở chỗ cứt chimnào cũng biết, lại thèm nghe điện thoại, cho nên vẫn là lỗi của .

      Cho nên mới , gặp loại người như Quyên Tử, biết là duyên số của Tả Hồng hay là tai nạn.

      Triệu Hành mở cửa xe, Quyên Tử quét mắt qua tấm thảm bằng nhung màu trắng, ác ý nổi lên,chua chát nghĩ, trông cao cấp, có điều phụkiện của xe này cũng thể hợp với mấy loại thấp kém được.

      chút chần chờ, bước thẳng vào, hai cái chân đen sì, trong nháy mắt nhuộm cái thảmtrắng như tuyết thành bức tranh nham nhở.

      Quyên Tử nghiêng đầu chớp chớp đôi mắt to tròn sáng rực chẳng có chút thành ý

      “Xin lỗi! Làm bẩn xe mất rồi.”

      Triệu Hành nhàng ho hai tiếng:

      sao”

      Với tay lấy hộp khăn ướt đưa cho , Quyên Tử nhận lấy, địa chỉ nhà mình, bắt đầu lau chùiđôi chân thê thảm của mình.

      Khó khăn lắm mới lau chùi sạch , lúc đến nơi,Quyên Tử mới phát ra mình làm chuyện thừa thãi, giày bị quăng mất rồi, giờ lên chẳng phải lại bẩn.

      Ngoảnh đầu ôm đống tài liệu và laptop, vừa đẩy cửa xe chuẩn bị xuống lại bị Triệu Hành túm lấytay, mắt nhìn vào chân :

      “Đợi chút, em định cứ thế mà lên à?”

      Quyên Tử nhìn lại chân mình, nhún vai phất tay.

      làm thế nào, chẳng lẽ Triệu tổngđịnh cõng tôi lên?”

      Triệu Hành cười ha ha, ánh mắt lóe sáng, dướiánh mặt trời càng thêm trong vắt, Quyên Tử trong phút chốc mất hồn:

      “Cũng có thể, chỉ có điều, cảm thấy bế em lên tốt hơn.”

      cánh tay vòng qua cổ người đàn ông này, tay ôm tài liệu, bế , tay còn xáchtheo cặp laptop, từng bước vững vàng lên cầu thang.

      Loại cảm giác này, thế nào nhỉ, Quyên Tử cảm thấy có chút kỳ quái. Trong đầu ngẫm nghĩ, ai biết, khẳng định bảo họ là đôi , vô cùng mập mờ.

      Hai thân thể tiếp xúc khăng khít, Quyên Tửkhông thể nào nhớ tới việc trong quá khứ, mọi người những điều qua, đàn ông vui với những thứ mới, còn phụ nữ mãihoài niệm, dù sao đó cũng là lần đầu tiên của , chẳng phải sao.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3:

      Nhìn cánh cửa chút lưu tình đóng sập trước mặt, Triệu Hành ngầm cười khỏ. Qua cầu rút ván, nhóc này vẫn cố chấp như xưa, cũng sớm nghĩ đến, nhưng trong lòng vẫn có chút tiếc nuối cam, là chuyện gì vậy.

      Quyên Tử muốn cho Triệu Hành vào, đây là thế giới của , từ chối cho người khác bước vào, hơn nữa đó còn là Triệu Hành. bây giờ qua tuổi mười bảy lâu rồi, cho nên những chuyện ngu ngốc như vậy, đời này, thể lặp lại lần thứ hai.

      Về phần Tả Hồng, cái tên này thể gọi là người được, cầm thú, vô lại dùng để hình dung cũng coi như là khen rồi.

      Đặt đồ trong tay xuống ghế salon, nhanh chóng cởi quần áo, chạy vào toilet. Ngồi trong bồn tắm, thở dài thỏa mãn cái, bồn tắm này là Tả Hồng làm cho .

      Chính xác mà , mọi thiết bị trong nhà đều do Tả Hồng làm. Thừa dịp nghỉ đông du lịch, tự tiện làm chủ, lúc trở về, suýt nữa tưởng nhầm nhà.

      Căn hộ này có hai phòng, vốn là nhà thuê, tuy cũ nhưng những căn hộ kiểu mới thể so được. Mọi thứ đều tiện lợi, ra khỏi chung cư xa là trạm xe bus, trạm xe lửa.

      Cho nên từ lúc làm Quyên Tử thuê ở đây, chủ nhà là đôi vợ chồng già hiền lành, rất tốt, năm ngoái muốn bán, Quyên Tử lập tức vay ngân hàng để mua.

      Mặc dù là gần như dùng tất cả vốn liếng, nhưng ít ra có cái ổ chân , cái ổ thuộc về chính . cũng nghĩ sửa chữa lắp đặt lại đồ đạc, ít nhất ở thoải mái hơn chút, nhưng thứ nhất lúc đó tiền có, hai nữa là thời gian cũng rảnh lúc nào.

      Lúc nghỉ đông, thông báo cho Tả Hồng, cảm thấy cần thiết, dù sao hai bọn họ cũng chẳng là gì.

      Đối với chuyện giữa và Tả Hồng, Quyên Tử cảm thấy phải ác duyên, nên coi là nghiệt duyên. Trước khi bắt đầu, hai bọn họ đều ràng, có gặp gỡ cũng có chia ly, chỉ là vui đùa chút thôi.

      Nam nữ đại, lại tuổi này rồi, cũng cần thiết phải thuần khiết nữa, càng cần kiểu cách. Nhìn thuận mắt thử chút cũng được, Quyên Tử và cái đồ ngốc Tiêu tử kia giống nhau, nhân sinh quan, giá trị quan, cái nhìn về tình , rất khác nhau, nhưng hai người lại là bạn thân nhất, bạn cả đời.

      nhắc thôi, Tiêu tử kia mặc dù có phần ngố, nhưng số đỏ lại có bản lĩnh, nhìn tên khốn Diệp Trì kia, trông có vẻ đáng sợ, chứ vừa thấy Tiêu tử lập tức rạp cả người, nghĩ cũng buồn cười.

      Hơi lạc đề, chuyện Tả Hồng và , xem như cũng khá hợp, nhưng dần dần, chuyện lại phải như vậy, tên này bắt đầu trở nên phiền toái, gọi điện quanh co lòng vòng hỏi thăm hành tung của .

      Luôn là vô tình gặp gỡ, Quyên Tử còn bực bội sao mình lại mò đến nơi đó, thành ra gặp cái tên khốn kia, sau đó mới biết, chính xác là cái tên Tả Hồng này lén theo .

      Quyên Tử là người theo chủ nghĩa cưới xin gì cả, cảm thấy phụ nữ kết hôn hại nhiều hơn lợi, có trình độ học vấn, có năng lực, có nhà cửa, có tiền, tình nguyện ở mình.

      Đến lúc già vào viện dưỡng lão, như những người Mỹ đại, viết tự truyện cuộc đời mình, thế cũng tốt.

      Ý tưởng này Tiêu tử biết, suy nghĩ kỳ quái, Quyên Tử thể thông với cái đồ ngốc này được. Đồ ngốc hiểu, phải người đàn bà nào cũng có vận mệnh tốt như .

      Lại lạc đề, trước kỳ nghỉ đông, đến đoạn bà đây bị tên Tả Hồng này theo đuổi, ba ngày hai bữa tới gây phiền phức cho . Quyên Tử phát để khai thông loại người như vậy hoàn toàn là thử nghiệm năng lực chịu đựng của .

      Căn bản là ông gà bà vịt, muốn vào Tả gia bao giờ, hơn nữa, lại còn đường hoàng là Tả phu nhân, phải bám lấy Tả Hồng mà cái tên Tả Hồng này khác gì đỉa, làm sao dứt ra được.

      Quyên Tử lười phải giải thích với người nhà, trực tiếp mua vé máy bay du lịch, điện thoại nhận, bặt vô tín. Sau khi trở về, nhà lập tức thay đổi, cả cửa chống trộm cũng thay.

      Được tặng đồ dùng, Quyên Tử cũng cười tiếp nhận, coi như trúng giải lớn của cửa hàng nội thất.

      Quyên Tử thoải mái lẩm bẩm tiếng, cảm giác bụng hơi đói, đứng lên trùm áo choàng tắm vào phòng bếp kiếm cái ăn. Mở tủ lạnh ra, khỏi thở dài, mình cũng nên tỉnh lại, hình như có thói quen dựa dẫm người đàn ông kia rồi.

      Tả Hồng là người đàn ông cực kỳ để ý, hơn nữa thiên tài nấu nướng, điểm này Quyên Tử rất hài lòng. Người đàn ông này cũng phải loại hoàn toàn nên có, có người phục vụ, Quyên Tử ngu gì cự tuyệt. Vì vậy, hai người, người muốn tấn công, người tự nguyện chịu đựng.

      biết từ lúc nào, đồ dùng trong nhà, đều cần Quyên Tử quan tâm. Nhưng bây giờ Tả Hồng mới có hai ba ngày trong tủ trống rỗng rồi.

      Tủ lạnh trong phòng có thực phẩm đông lạnh nhưng Quyên Tử thích, khẩu vị bây giờ trở nên điêu như vậy, ngẫm lại, phải Tả Hồng dùng gian kế gì, làm hư hỏng từ bên trong.

      Đóng tủ lạnh lại, Quyên Tử quyêt định phí sức lực, dưới ngã rẽ bên kia có quán mì thịt bò tệ, đến đó ăn là được.

      Sấy khô tóc, tùy ý mặc chiếc áo phông rộng thùng thình cùng cái quần rộng rãi, xỏ dép xuống nhà.

      Ra khỏi đầu hành lang khỏi nhíu mày, Triệu Hành vẫn chưa , đựa vào cửa xe hút thuốc.

      Tư thế hút thuốc của tệ, phải là rất tao nhã, hai đầu ngón tay cầm điếu thuốc, thỉnh thoảng rít hơi, rồi nhàng từ từ nhả ra, khói thuốc lượn lờ, lởn vởn quanh rồi tiêu tan, khiến cho toàn tân có cảm giác u buồn, Quyên Tử thoáng chốc mất hồn.

      Triệu Hành nhìn thấy , dập tắt điếu thuốc trong tay, cười cười về phía :

      “Cùng ăn cơm nhé”

      Cùng người đàn ông giày tây ăn mặc nghiêm chỉnh như Triệu Hành ngồi trong quán mì thịt bò, vô cùng hòa hợp. Nhưng người đàn ông đối diện bình thản chịu ddwnwgf, Quyên Tử việc gì phải kiểu cách.

      Mì thịt bò được bê ra, Quyên Tử cho thìa hạt tiêu to vào bát của mình, trộn đều rồi xì xoạp ăn, thèm ngẩng đầu lên, nhóc như vậy, vừa quen thuộc vừa xa lạ.

      Khuôn mặt bị rửa trôi lớp trang điểm, cũng lột phần nào sắc bén già dặn, trở nên thanh thuần đáng , người là chiếc áo phông thùng thình với hình Mickey to đùng đằng trước, chiếc quần đổ rộng rãi, dép lê, ngay cả bộ quần áo tầm thường như vậy mặc người cũng vô cùng dễ nhìn.

      nhóc này đến giờ cũng phải là người dễ quên được, là người vô tư, cho dù để ý đến, nhưng những ánh mắt người khác nhìn mình, đại khái thành thói quen, nhưng người phụ nữ vô tư như vậy, đến nay Triệu Hành cũng mới gặp duy nhất .

      Quyên Tử ăn xong, lau mồm, hút hớp cola, ngẩng đầu nhìn Triệu Hành cái, bát mì trước mặt, chỉ gắp vài gắp.

      Quyên Tử cũng lười phải quản mấy chuyện vớ vẩn, đứng lên:

      “Nếu thích chẳng sớm, thôi.”

      Hai người vào chung cư, đến đầu hành lang, Quyên Tử đứng lại, quay đầu, nhìn từ xuống dưới.

      “Tôi biết tông dám đốc khu vực châu Á tập đoàn Worle lại rảnh rỗi như thế, chúng ta cần giấu giếm, có gì cứ thẳng, phải muốn nối lại tình cũ với tôi chứ, xin lỗi, tôi có thói quen ăn lại đồ cũ, nếu như muốn bắt đầu thêm lần nữa lại càng thể.

      “Tại sao?”

      Triệu Hành cũng kỳ quái, hai chữ này lại dễ dàng từ miệng thốt ra như thế.

      “Bởi vì, ấy là người phụ nữ của tôi.”

      Quyên Tử chưa kịp trả lời, Tử Hồng từ trong nhà ra, mấy bước tới, duỗi tay ôm chặt lấy eo Quyên Tử, vô cùng dùng sức, Quyên Tử cảm thấy, máu sắp ứ đọng rồi cũng nên, cau mày nhìn chằm chằm.

      Hai người đàn ông này căn bản để ý đến , cứ đứng đó đọ mắt với nhau.

      Phổi Tả Hồng vì tức mà muốn nổ tung, cũng biết con nhóc này phải đứa phiền toái, nhưng vừa mới công tác vài ngày nảy ra người đàn ông theo đuổi rồi.

      Người đàn ông này mang lại cho Tả Hồng cảm giác nguy cơ tầm thường. Tả Hồng trong con mắt của Triệu Hành vô cùng khí thế hơn nữa hoàn toàn có thế lực ngang hàng với mình.

      Từ ban công, thấy hai người từ đằng xa tới, Tả Hồng cảm thấy, hai người này có quen thuộc khó thành lời. Mới vừa rồi nghe Quyên Tử , cũng nghe thấy nối lại tình xưa, thế là chuẩn, cần chứng thực, Tả Hồng cũng biết mình phán đoán đúng, người đàn ông này rất có ý với Quyên Tử.

      Nhưng mặc dù trong lòng bực tức, mặt cũng tuyệt đối thể thua, đàn ông là phải có khí thế, hơn nữa là tình địch lại lịch tự nhiên mò tới.

      Quyên Tử đứng nhìn hai người đàn ông giới thiệu lẫn nhau, bắt tay rồi buông tay, vô cùng khách khí, lễ nghĩa. Chỉ là trước khi , Triệu Hành nhìn rất đắm đuối, Quyên Tử cảm thấy, giống như có chút châm chọc, khinh miệt, giải thích nổi.

      Xe Triệu Hành ra khỏi khu chung cư, Quyên Tử liếc nhìn Tả Hồng cái, phản ứng gì, được, giơ móng tay sắc nhọn, cấu vào bàn tay ôm eo mình cái đau điếng.

      Tả Hồng á lên tiếng, buông ta, Quyên Tử lườm cái:

      “Ấu trĩ”

      Quay người lên tầng, lửa giận trong lòng Tả Hồng phừng phừng, ả này, hồng hạnh vượt tường vẫn còn nóng nảy với mình, từ từ đuổi theo.

      Quyên Tử vừa định đóng sầm cửa, tay Tả Hồng giữ lại, theo thói quen dễ dàng vào, hai lời, duỗi tay ra giữ chặt gáy Quyên Tử, tiến sát lại, đè chặt lên tưởng, cúi đầu chặn lại miệng .

      Quyên Tử giơ tay đấm , đánh đấm, cấu véo… nhưng Tả Hồng buông ra, Quyên Tử nhấc chân, lưu loát móc cái, Tả Hồng trong lòng tức giận, tay tóm lấy tay , bẻ quặt ra sau, chân chặn lấy chân

      Hai người giằng co như hai con thú vật lộn, Quyên Tử dù sao cũng là phái nữ chân yếu tay mền, cộng thêm thủ đoạn sao có thể bằng Lính nổi danh Tả Hồng. trước kia, chẳng qua là Tả Hồng nhường nhịn, khi quyết tâm, Quyên Tử còn thua xa.

      Nhưng Quyên Tử phải là người dễ dàng chịu thua, chân tay thể nhúc nhích được vẫn còn cái cái miệng, còn răng, cắn, ta cắn chết ngươi.

      Há to miệng hung hăn cắn, phập cái, Tả Hồng buông lỏng, Quyên Tử thò được tay ra ngoài, chuẩn xác tóm được của quý của :

      thử bắt nạt nữa xem, tôi bẻ nó.”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4:

      “Quyên nhi, Quyên nhi… em cử động…cửđộng được …Aaa…”

      Tả Hồng bị bóp chặt sinh mạng, nảy sinh dục hỏa, cũng thể trách , tính kỹ anhđã bị làm hòa thượng nửa tháng nay rồi.

      Cũng có lúc Tả Hồng cảm thấy bực bội tronglòng, đường đường là Tả thiếu gia, hỏi thăm ở Tứ Cửu Thành chắc ai cũng biết là ngườiphong lưu phóng khoáng, từ lúc mười mấy tuổiđã biết rượu chè, oanh mập yến gầy, sắc nướchương trời đều tiếp qua lượt.

      hàng đêm có phần hơi quá, nhưng chưakhi nào như bây giờ, kìm nén đến sắp hỏng,hôm qua khảo sát ở huyện , sau chầurượu được sắp xếp cho em, nóiđiêu, là sinh viên đại học, chưa tính xinh đẹp,nhưng chin phần thùy mị, hiền dịu ngoan ngoãn, chủ động dính sát, chỉ thiếu uống rượu giao bôi. Mở miệng là tiếng hai tiếng , giọngcứ ngọt như mật đường.

      Nếu là trước đây, Tả Hồng cũng ngại ỡm ờ, tội gì phải kìm nén bản thân, nhưng hôm qua lại tình nguyện làm Liễu Hạ Huệkhiến cho an hem thuộc hạ cũng phải nhìn bằng con mắt kỳ quái.

      Đến lúc ra mới vỡ lẽ, quả lúc đó TảHồng cũng đấu tranh tư tưởng, dù sao cũng là người đàn ông bình thường có ham muốn, lại phải lo lắng giữ nghiêm túc vì Quyên Tử.

      Nhưng trong lòng lại rất ràng, đời này nếu muốn ở bên con nhóc chết tiệt Quyên Tửkia, phải là chuyện dễ dàng, nếu lại cònong bướm nữa hỏng hẳn.

      Từ khi nào nghiêm túc như vậy, Tả Hồng cũngkhông biết nữa, chẳng qua cảm thấy, sống hơn ba mươi năm, đàn bà tới lui bên cạnh, chưa ai mang lại cảm giác giống như Quyên Tửbây giờ.

      Ôm này vào lòng, cảm thấy yên tâm,thực tế, cảm thấy nếu có gì xảy ra chăng nữa, như thế cũng đủ rồi. Loại yên tâm này, thếnào nhỉ, như lữ khách bôn ba trong sa mạc,rốt cuộc tìm được ốc đảo, loại cảm giác này gần như mê hoặc khiến cảm thấy đó chính là định nghĩa của hạnh phúc, muốn được giữlấy cả đời buông.

      Cho nên muốn có người phụ nữ này, vì thế, tiếc trở mặt với Mạc gia, mặc dù thuận lợi, nhưng chỉ cần con nhóc nàykhông làm rơi thận, có khó hơn nữa, cũng chịu đựng được.

      Nhưng nhóc này, có giây phút nào để tĩnh tâm. Phải là Tả thiếu cho tớigiờ chưa hề có mặt kinh sợ như vậy, phảikhông có thủ đoạn, nhưng lại muốn áp dụng với phụ nữ, trừng trị , chính xác còn đau lòng hơn.

      Giờ phút này, này, nảy sinh ác độc muốn bẻ gãy của quý của , cũng cảm chẳngqua là cố ra vẻ ác độc, nhìn thế nào cũng thấyđộng lòng người, bàn tay nhắn, mềm mại, khiến hưng phấn nhịn nổi.

      Nhưng nhóc này chỉ thích làm ngược với ý muốn của , muốn cử động, lại bất động, Tả Hồng cuống lên, đưa tay cầm nắm lấy tay , cùng nhau trượt lên trượt xuống.

      Ngoài cửa sổ ánh nắng chiều xuyên vào, chiếulên khuôn mặt nhắn như hoa của Quyên Tử, tạo nên quầng sáng mông lung huyềnảo.

      Tả Hồng hiếm khi có được cơ hội, cúi đầu, hơi thở gấp gáp, lướt qua khuôn mặt rót vào đôi taixinh xắn:

      “Quyên nhi, Quyên nhi… Em đúng là nhóchại chết người…”

      Há miệng gặm nhấm dọc lỗ tai , từ từ xuống dưới… Cánh tay còn lại luồn vào trong vạt áo rộng thùng thình của , vuốt dọc theo đườngcong mảnh khảnh trơn mềm, cao thấp hoạtđộng…

      Đôi mắt to sáng rực rỡ của Quyên Tử dần dần nheo lại, hơi thở khẽ có phần động tình, ở phương diện này từ trước đến giờ đều làm cho Quyên Tử hài lòng, có thủ đoạn, có phongcách, quen thuộc với thân thể cũng như những vị trí mẫn cảm của phụ nữ, mỗi lần làm đều là lần hưởng thụ.

      Cho nên đại đa số dưới tình huống này, QuyênTử từ chối, dù sao chuyện đó nghiêmtúc mà là đôi bên cùng có lợi.

      Quyên Tử cười khanh khách:

      “Xem ra Tả thiếu của chúng ta chưa thỏa mãn dục vọng nhỉ, ra ngoài hai ngày nay gặp cái đẹp nào à?”

      tay vẫn nằm phần dưới như cũ, tay còn lại bám chặt gáy , nhón chân lên, cúi xuống cổ , mút từng cái…

      Tả Hồng ưm hai cái, chịu nổi hấpdẫn như vậy, tìm được môi , phủ lên, đầulưỡi khuấy động kích tình, phát ra thanhchụt chụt… Quần áo rơi xuống, mổ hôi lẫn với những tiếng thở dốc khó nhịn, có nặng có vang vọng trong gian…

      Đến khi lấy lại được hơi thở bình thường, nằm giường, Tả Hồng ôm chặt trong lòng, giọng thào thỏa mãn:

      “Quyên nhi, nhất định khiến cho em vui vẻ nguyện ý lấy , bảo đảm”

      Quyên Tử mở choàng mắt, nhìn chằmchằm rất lâu, sau đó đẩy ra, ngồi dậy, kéochăn quấn lấy thân thể, đứng bên giường quay lại :

      “Tả Hồng, em , em chưa bao giờ nghĩ lấy , em và mẹ của đều rồi, đừi nàykhông bước vào cửa Tả gia…”

      “Vậy em vào cửa nhà ai, tên tiểu tử ở dưới nhà vừa rồi sao?”

      Sắc mặt Tả Hồng sa sầm, như bóng đêm cuồn cuộn ngoài cửa sổ:

      “Quyên Tử, đừng trách cảnh cáo em…nếu em muốn kết hôn, cũng sẽở vậy, cứ theo đuổi em, đời này em đừng hòng nghĩ đến ai, biết ?”

      Quyên Tử cười khì khì:

      “Lời của Tả thiếu gia trưởng, thíchcưới vợ cứ cưới, ai cản trở đâu, vị hôn thêcủa còn chờ đợi kìa, mẹ rồi,đời này chỉ chấp nhận nàng dâu, em cũng rồi, đời này em chỉ có mẹ, người khác bắt em gọi là mẹ, em thích, về phần người đàn ông ở dưới nhà, mượn xen vào.”

      xong, hất đầu ra ngoài, Tả Hồng cảmthấy huyệt thái dương giật đau buốt, chuyệnnày là rối loạn.

      Hôn giữa Tả gia và Mạc gia định từ lâurồi, điều này đơn thuần là chuyện giữa và Mạc Vân Kha, còn là quan hệ về mặt lợiích chính trị giữa hai nhà, dù sao cũng khó tránh, loại quan hệ này rất bền chắc.

      Trước kia cũng cảm thấy gì, dù thếnào nữa và Vân Kha sớm ngầmhiểu với nhau, sau khi kết hôn nước sôngcũng phạm nước giếng, nhưng Tả Hồngkhông nghĩ đến gặp như Quyên Tử.

      sớm đến việc hủy bỏ hôn với Mạc gia, hai người lớn nhà , cũng lo, Tả gia chỉ có cậu con trai, cứ kiên trì nhưvậy, trước sau gì họ cũng phải chấp nhận thôi. Cho dù họ chấp nhận, bây giờ cũngkhông sống dựa vào bố mẹ, cùng lắm hai người sống với nhau thôi.

      Chỉ là trong khi ra sức đấu tranh như vậy, con nhóc Quyên Tử này lại kiên quyết khôngchịu lấy, muốn gả cho , sao,Tả Hồng đời này lần đầu có ý muốn đườnghoàng cưới người phụ nữ về nhà, người cũng ít, Tả thiếu ta sao phải lo?

      Lúc đầu, Tả Hồng còn tưởng con nhóc này làm mình làm mẩy với mình, dù sao phần lớn phụnữ đều như thế, nhưng sau, lại thấy mua nhà cửa, nghiêm túc muốn sống mình.

      Tả Hồng đồng ý, nhưng ngoài mệt đànhphải chiều theo ý , trong lòng có chủ ý đầutiên cứ chiều, chờ xử lý xong việc lộn xộn trongnhà, rồi quay lại tính toán chuyện hai người.

      năm qua, hai người tuy ba ngày hai bữarùm beng trận, nhưng cuối cùng, cũngkhông ồng có tên đàn ông lòng dạ xấu xa nào bên cạnh cũng coi như có chút tiến bộ.Người phụ nữ của Tả Hồng , kẻ khác đừngcó mơ tưởng, đây là ranh rới cuối cùng của mộtngười đàn ông.

      nghĩ đến đột nhiên lại nhảy ra tênđàn ông như vậy.

      Tả Hồng mặc cái quần là phẳng phiu ra ngoài, nhặt gạt tàn lên, cầm trong tay, búng điếu thuốc vừa ngậm trong miệng, tựa vào tường cạnh cửa toilet, giơ tay gõ hai tiếng:

      “Quyên nhi, người đàn ông vừa rồi rốt cuộc là ai vậy, là tình cũ của em à”

      Nửa ngày chẳng có động tĩnh, Tả Hồng dán lỗ tai lắng nghe, cạch cạch, cửa mở ra, Tả Hồng rụt đầu lại, cợt nhả:

      sai rồi, sai rồi, vẫn được à, vừa rồi là nóng nảy quá, quên mất quy ước,thực quên chỉ là hỏi đại thôi,người đàn ông vừa rồi, nhìn có vẻ quen.”

      Quyên Tử rên lên tiếng, ném khăn tắm tay vào ngực , ghét bỏ đẩy ra:

      “Cách xa tôi chút, cả người toàn mùi thuốchôi xì”

      Tả Hồng nhảy vào ôm hôn rồi cắn cái:

      “Đây là hương vị đàn ông biết , đừng có phân biệt tốt xấu gì”

      Nhìn Quyên Tử chạy về phía phòng bếp, lại cất giọng:

      “Em đợi chút, tắm rửa rồi nấu hoành thánh ăn khuya, mang từ Cẩm Giang về, để rã đông , em thích ăn nhân bánh rau dại…”

      Quyên Tử mở tủ lạnh ra sững sờ, chỉ có lúc thôi mà, tủ lạnh đầy, Tả Hồng người đàn ôngnày, quả rất tỉ mỉ.

      Lấy quả táo rửa qua, cắn miếng, ăn được gần nửa quả Tả Hồng ra đến nơi, bên hôngquấn chiếc khăn tắm, ôm chặt từ phíasau, cắn miếng táo tay Quyên Tử:

      “Ừm, lúc xong việc trở về, Huyện trưởng cho mấy thùng lớn, là táo trồng ở chỗ bọn họ rấtngon, cho chúng ta nếm thử”

      Quyên Tử liếc mắt nhìn :

      “Với bọn tham quan ô lại các , cũng phảisống phóng túng tí”

      Tả Hồng vỗ vỗ đầu :

      “Em phải hiểu là bọn họ ước ao còn khôngđược, em cứ làm như người đàn ông của em làtham quan vô lại tầm thường ấy, kiệu tám ngườikhiêng mời lên còn được ấy, theoanh, cả đời em được hưởng phúc”

      Quyên Tử bĩu môi khinh thường.

      Tả Hồng thả trứng gà vào trong nồi đấy, thêm tôm vào để nấu canh, canh sôi thả hoànhthánh vào, vừa chin, với tay lấy hai tô, động tác hết sức lưu loát.

      Quyên Tử ngẩn người trong chốc lát, dường như cứ như vậy cũng tồi, lắc đầu cái, giơ tay ném lõi táo vào thùng rác:

      “Đừng cho rau thơm nhé”

      “Biết rồi, bà nội tổ”

      Tả Hồng đáp lời, múc hoành thánh ra hai tô,Quyên Tử rửa tay, đến ngồi xuống, cầm thìa TảHồng đưa, chuẩn bị ăn:

      “Cẩn thận, nóng…”

      Quyên Tử ngẩng đầu, bâng quơ:

      ngày nào cũng ở chỗ em thế này, vị hôn thê trông nom à, nghĩ thoáng nhỉ.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :