1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Yêu Của Ô Mai - Đỗ Tiểu Quỳ (Hoàn - 8C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      TÌNH CỦA Ô MAI

      [​IMG]
      Tên gốc: 草莓爱情记

      Tác giả: Đỗ Tiểu Quỳ

      Editor: Leo Sing

      Raw: Trần Lê Anh aka Tịch Liêu (Ham Hố Hội)

      Thể loại: Truyện ngắn, ngọt ngào, 1vs1, HE

      Số chương: 8 chương

      Nguồn: Lười Mãn Tính

      Giới thiệu:

      Khi tôi thích người ấy, người ấy cũng thích tôi.
      Tuy rằng tôi biết, nhưng cảm giác đó quá tuyệt vời.
      Đây là câu chuyện kể về mối tình đơn phương thành công.

      Nhân vật chính: Ô Mai, Lâm Tử Khiêm​

    2. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      1. Tôi

      Tôi bọc mình trong lớp áo vừa dài vừa dày, bên trong còn ôm túi chườm nóng. cổ quấn khăn choàng cổ được thêu từ năm ngoái, đầu đội mũ len mua của hãng Lôi Phong Taobao. Chân mang dép lê lót bông vải dày đặc, ngay cả gót chân của bọc kín. Tôi trang bị võ trang đầy đủ, ôm máy tính ngồi ở giường gõ bàn phím cạch cạch.

      Điện thoại để ở bên cạnh, dường như cứ cách mười phút lại đổ chuông, đấy đều là biên tập thúc giục bản thảo gọi tới. Tôi vô cùng tha thiết muốn cho ấy biết, nếu gọi tôi liên tục như vậy, linh cảm của tôi cũng bị cắt ngang đấy! Thế nhưng tôi lại dám, thứ nhất, tôi hoàn toàn thể tiếp thụ được xướng cao vót của ấy. Thứ hai, lần này tôi lại đuối lý, nếu như trước hai giờ chiều mà giao bản thảo ra, tạp chí phải bỏ trống chuyên mục.

      Bây giờ là mười giờ hai mươi ba phút, tôi còn hai tiếng ba mươi bảy phút để hoàn thành truyện của mình.

      Chuyện này cũng thể trách tôi, tôi bị ngã bệnh, nằm mê man truyền dịch suốt ba ngày trong bệnh viện. Cho dù bây giờ đầu tôi đặc sệt choáng váng, nhưng tôi vẫn phải cố gắng điều động tối đa năng suất các tế bào não, để viết câu chuyện tình hoàn mỹ. Bản thân mình thể có vương tử tuấn nhiều tiền, vậy để nữ chính của mình được hưởng thụ điều ấy vậy. Tính cách tôi vốn đại công vô tư như thế đó!

      Dưới lầu có hộ gia đình vừa chuyển đến, tiếng máy móc thiết bị vang ầm ầm. Tôi đoán có lẽ là người dư dả, chứ giống người có kinh tế bình thường như tôi, ngay cả giấy dán tường cũng phải dùng loại giấy giá rẻ. Dù cho tôi lăn qua lăn lại thế nào, tiếng máy khoan điện vẫn hết sức ầm ĩ. Ồn ào quá rồi, tôi cảm thấy đầu của mình như muốn vỡ ra, từng tế bào não ồ ạt chạy tán loạn biến mất. Rơi vào bế tắc, tôi đành mở đài phát thanh, nhét tai nghe điện thoại vào, bật lượng mức lớn, át cả tiếng máy khoan điện ầm ỹ kia.

      lát sau bụng tôi kêu rột rột, báo cho tôi biết đến giờ phải ăn cơm. Tôi cầm lấy điện thoại, bỏ qua các cuộc gọi nhỡ của biên tập, gọi điện đặt suất gà KFC gia đình. Đặt máy tính sang bên cạnh, tôi cuộn tròn cả người nằm nghiêng. Trong lúc mơ màng dường như nghe thấy tiếng máy khoan điện ầm ĩ, còn có tiếng đập cửa liên hồi, nghe như theo nhịp tiết tấu nào đó.

      Tôi vườn tay sờ lỗ tai, quả nhiên tai nghe điện thoại rơi xuống. Nhìn màn hình máy tính, bây giờ là 12h45.

      Tôi ngủ quên mất rồi!

      Tôi bật người đứng dậy, nhưng do mặc quá dày, thế nên tôi mất thăng bằng lăn xuống giường. Bước lạch bạch tới cạnh cửa, nhìn qua ‘mắt thần’ thấy Lâm Tử Khiêm cầm hộp gà KFC đứng ở ngoài.

      Từ khi nào ấy trở thành người đưa thức ăn nhanh vậy?
      Abby thích bài này.

    3. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      2. Lâm Tử Khiêm

      Tôi mở cửa ra, Lâm Tử Khiêm giơ tay lên muốn đập đầu tôi, nhưng mà tay vừa giơ lên giữa trung liền khựng lại, rồi hạ tay xuống, quan sát tôi từ xuống.

      Phỏng chừng nhìn thấu trang phục của tôi, tôi bèn mở miệng hỏi: “Sao lại tới đây?”

      đợi trả lời, tôi lại hỏi: “Chẳng lẽ đến giao thức ăn à?”

      ấy vốn hạ tay xuống nay lại giơ lên, chút do dự vỗ vào chiếc mũ hiệu Lôi Phong của tôi, nhưng mà lực tay vẫn còn hơn so với ngày thường. Xem ra, ấy thấy tôi bệnh.

      Quả nhiên hỏi: “Ô Mai, em bị bệnh à?”

      Tôi định dùng giọng ngọt ngào đáng để trả lời , nhưng đợi tôi tìm được giọng, tiếp câu dập tắt ngọn lửa vừa le lói của tôi.

      : “Đầu của em bị thương à, sao lại ăn mặc lập dị khác người như vậy?”

      Tôi tức giận trả lời : “Em ngã bệnh, em cảm nặng, phải nằm mê man để truyền dịch trong bệnh viện suốt ba ngày trời. Em lại còn thấy khó chịu, em còn phải viết bản thảo ngay, em còn chưa ăn cơm nữa, em. . .”

      hồi, trông ngọt ngào đáng , chóp mũi ê ẩm, viền mắt đỏ ửng, nước mắt thi nhau chảy dàn dụa. Từng giọt lệ rơi xuống áo bông của tôi, đọng lại thành viên nước long lanh.

      thở dài : “Đừng khóc, phải đến rồi à.”

      Tôi chớp chớp mắt, tự giơ tay lau nước mắt mình. Tôi hiểu, mình thể trông cậy Lâm Tử Khiêm giúp mình lau nước mắt trong lúc mình kể khổ, dù sao nam nữ cũng thụ thụ bất thân.

      Tôi tiếp tục lầu bầu, “ đến có thể giúp được em cái gì?”

      “Em ngồi viết bản thảo, nấu cơm cho em ăn, em có lộc ăn.”

      Tôi trừng mắt nhìn cái, sau đó đau xót phát vì trợn mắt mà khiến tôi thấy hơi choáng đầu, “Em gọi suất gà gia đình rồi.”

      “Suất gà gia đình cần phải có cả gia đình ngồi chung chỗ mới có thể ăn.”

      “Bây giờ, em đại diện cho cả nhà của em.”

      “Được rồi, vừa tới thăm em, nhân viên giao hàng của KFC gõ cửa dồn dập. thấy cậu ta có vẻ rất vội vã, nên trả tiền thay cho em rồi mới gõ cửa. Sau đó cảm thấy hơi đói bụng nên ăn chút, đợi lát sau em mới ra ngoài mở cửa.”

      Tôi biết mà, Lâm Tử Khiêm sao lại có lòng tốt đến nấu cơm cho tôi vậy chứ? Ban đầu cứ tưởng ta có việc cần tôi giúp đỡ, bây giờ hóa ra ta lại thiếu tôi bữa cơm!

      Tôi hít sâu hơi, chỉ về phía phòng bếp, sau đó tiếp tục quay về phòng ngủ hăng hái chiến đấu với bản thảo của mình.

      Tôi quyết định tha thứ cho , chủ yếu cũng bởi vì điều kiện khiến tôi thể động tâm.

      Tài nấu ăn của Lâm Tử Khiêm thể là tốt, mà phải là rất tốt! Trước kia, khi nhóm bạn bè chúng tôi quây quần ăn cơm cùng nhau, luôn có người , “Tử Khiêm, món ăn này làm ngon bằng cậu nấu.”

      Những lúc đó, Lâm Tử Khiêm nhếch mép bảo: “Tất nhiên rồi.”
      Abby thích bài này.

    4. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      3. Tiệc sinh nhật hai mươi tuổi của tôi

      Nhưng mà Lâm Tử Khiêm hề tùy tiện nấu nướng. Lần trước biểu hiệu tài nấu ăn của mình trước mặt chúng tôi là vào ngày sinh nhật tuổi hai mươi của tôi. Vốn dĩ, tôi hề xem trọng ngày sinh nhật của mình, qua tuổi mười tám, càng thèm để ý tới nữa. Mỗi lần bước qua ngày sinh nhật cảm thấy mình già thêm tuổi rồi. Tôi còn là nhóc luôn háo hức mong chờ được lớn lên khi tới ngày sinh nhật nữa.

      Vào thời điểm đến gần sinh nhật thứ hai mươi, bạn bè đều , qua ngày sinh nhật này tôi có thể nhận giấy kết hôn rồi, đáng giá chúc mừng.

      Nghe lý do bọn họ , tôi cảm thấy bực mình. Họ ràng biết đến tận bây giờ ngay cả đương tôi còn chưa có gì đến việc kết hôn? Chẳng lẽ thả tôi ra ngoài đường gặp phải chàng thứ hai mươi liền quỳ xuống cầu hôn ta à? Người ta có chịu đồng ý tôi hay còn chưa dám chắc nữa là…

      Dù sao lần sinh nhật đó vẫn vui vẻ rất nhiều, tôi cầu mỗi người bọn họ phải chuẩn bị quà tặng cho tôi, hơn nữa nhất định phải có sáng tạo. Ai ngờ bọn họ hết đòi bữa cơm thịt rồi lại muốn KTV, tiền còn có để lấy, tôi đau khổ xót xa, chẳng thà bọn họ trực tiếp ăn tôi cho rồi.

      Sinh nhật ngày đó, tụi bạn xấu quả nhiên phụ kỳ vọng của tôi, quà tặng đưa tới đều muôn hình đủ dạng, vô cùng kỳ quái.

      Tiểu A tặng bao lì xì trông rất tinh xảo và tục khí, tôi vừa định đạp ấy, ấy vội vàng bảo tôi hãy mở ra xem rồi hẳn quyết định. Tôi mở phong bì lì xì ra, càng muốn đạp ấy hơn. Đây chắc chắn là bao lì xì ‘ nhất’ mà tôi được nhận, bên trong phong bì có hai mươi tờ Xu, tổng giá trị là hai Mão (1)! Hơn nữa tôi cũng chưa từng nhìn thấy tờ tiền này bao giờ cả, khó cho ấy! Tiểu A còn hứa với tôi, từ nay về sau mỗi khi đến ngày sinh nhật của tôi, ấy đều tặng quà như thế. Nguyên văn lời của ấy là thế này, “Từ nay về sau mỗi khi cậu lên tuổi, mình tặng cho cậu tờ tiền này. Nó rất có ý nghĩa và phân lượng đúng ? Hơn nữa cậu còn có thể giữ số tiền đó để làm đồ cưới nữa!”

      Tôi thử tính phen cho dù tôi già đến 100 tuổi, tổng số tiền trong bao lì xì chỉ được Tệ! À , tính thêm cả bao lì xì hẳn chỉ Tệ đâu!

      Tôi phủi tay, “Thế chẳng phải tiện nghi cho cậu lắm à! Sau này cứ thế mà tặng bao lì xì, quà tặng mỗi năm mỗi khác, thể nặng giống thế được!”

      Tôi thèm đếm xỉa vẻ mặt buồn xo của ấy, giả vờ nghe tiếng kêu rên oan ức, ai bảo ấy là người đề nghị đến tiệm ăn xa hoa, đắt tiền thế này!

      Hủy bỏ món quà tặng, B đưa cho tôi tờ giấy giống như giấy khen, còn ấn dấu □□ chứng nhận kết hôn. Hơn nữa mặt còn dán tấm ảnh inch tôi bỏ mũ. sau này khi tôi có nửa còn lại, có thể dán hình của người ta lên, để cho □□ làm nhân chứng tình của chúng tôi.

      Được rồi, miễn cưỡng coi như vượt qua bài kiểm tra. Nhưng mà tôi muốn thay hình khác đẹp hơn tí. . .

      Đại C đưa tôi lọ thuốc xịt phòng sói, cậu bây giờ tôi còn độc thân, phải biết tự bảo vệ chính mình.

      Những món quà còn lại có khăn mặt thêu hình cặp vợ chồng nhau, phiếu giảm giá thức ăn của nhà hàng tình nhân nọ, còn có cả thẻ giảm giá studio áo cưới nữa.

      Đám bạn xấu kia toàn dùng những hành động thực tế để nhắc nhở thân phận FA này của tôi.

      Chú thích:

      (1) Hai Mão, bây giờ được gọi là hai Hào, là đơn vị tiền tệ (10 đồng 1 Xu = 1 Hào, 2 đồng 1 Hào = 2 Hào, 5 đồng 2 Hào = 1 Tệ). Giá trị của hai Mão rất bé như sợi lông trâu, dường như thể dùng để trao đổi mua bán thứ gì. [Nguồn tư liệu baidu]
      Abby thích bài này.

    5. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      4. Lâm Tử Khiêm đến trễ

      Nhốn nháo ầm ỹ cơm nước xong, cả bọn kéo nhau đến KTV, đè nhau hát hò ồn ào. Mãi đến khi chúng tôi chuẩn bị hát nhạc chúc mừng sinh nhật, Lâm Tử Khiêm vẫn chưa thấy xuất .

      Vốn tôi tự cưỡng ép mình phải vờ quên này, nhưng đến lúc hát mừng sinh nhật có ngọn nến ước nguyện lẫn bánh gato để cắm nến vào. Khiến tôi thể nhớ tới Lâm Tử Khiêm vẫn chưa đến, còn có cả lời hứa mang bánh sinh nhật đến cho tôi nữa.

      Tôi : “Vốn phải để Lâm Tử Khiêm lấy ra, nhưng mà ấy có đến, mà thôi sao, dù có nến mình vẫn có thể ước nguyện mà!”

      Sau đó tôi quay mắt nhìn cái bật lửa lớn kia, nhắm mắt thầm nguyện ước vào ngày sinh nhật thứ hai mươi của tôi: Tôi ước mình còn thích Lâm Tử Khiêm nữa…

      Tôi thích Lâm Tử Khiêm, sớm còn là bí mật nữa, bạn bè của tôi cơ bản đều biết cả. Tôi liều sống liều chết thi đậu vào trường Lâm Tử Khiêm học, tìm mọi cách để tiếp cận , hao tổn biết bao tâm cơ để tạo cơ hội gặp mặt đôi bên. Thế nhưng tất cả đều uổng công, thích tôi, tôi cũng có cách nào để thích tôi, nếu vậy hãy để tôi đừng thích nữa…

      Tôi phồng má thổi tắt cái ngọn nến “bật lửa”.

      “Sinh nhật vui vẻ! Hạnh phúc!”

      Khi Lâm Tử Khiêm xuất , chúng tôi chuẩn bị rời khỏi KTV ra về.

      cầm theo bánh gato, thở hồng hộc tới trước mặt tôi, hỏi câu rất ngu ngốc: “Tiệc xong rồi à?”

      “Đúng vậy! Lâm Tử Khiêm à, tới muộn quá đấy! Làm hại Ô Mai chỉ có thể dùng bật lửa để ước nguyện!” Tiểu A .

      xin lỗi! Tặng em bánh gato này xem như đền bù nhé!”

      “Lâm Tử Khiêm!” Tôi tức giận hô to.

      Đám bạn đều khuyên tôi đừng có tức giận, họ còn dù sao Lâm Tử Khiêm cũng mua bánh gato đến đền bù tôi rồi, hãy tha thứ cho ấy .

      “Nhưng tiền mua bánh gato này là của mình mà!”

      Mọi người liền chỉ mũi nhọn vào Lâm Tử Khiêm.

      “Tử Khiêm này, quà tặng của Ô Mai đâu?”

      Lâm Tử Khiêm ấp úng hai chữ, quên mất.

      Lập tức tất cả mọi người dùng ánh mắt ‘cậu xong rồi’ nhìn .

      Quên mất! Từ lúc định ngày tổ chức tiệc sinh nhật, tôi dường như đều nhắn tin nhắc nhở hằng ngày, vậy mà lại dám quên mất!

      Tôi trừng mắt nhìn Lâm Tử Khiêm, cổ họng như nghẹn lại được lời nào.

      Có lẽ sợ hãi khi bị tôi nhìn chằm chằm như vậy, hoặc cảm thấy rất có lỗi với tôi.

      Lâm Tử Khiêm : “Vậy phá lệ làm cho em bữa cơm.”

      Đám người đứng quanh vỗ tay hoan hô, trái tim của tôi bỗng trĩu xuống.

      phá lệ, bởi vì lúc trước từng bảo, “Sau khi hai mươi tuổi, dễ dàng nấu cơm nữa đâu, nếu muốn làm chỉ có thể làm cho vợ của ăn.”

      phá lệ, bởi vì năm nay 22 tuổi rồi, hơn nữa tôi cũng phải là vợ của , càng phải là bạn của . Tôi chỉ là người bạn giới tính nữ mà thôi.

      Thôi, tôi ở đây buồn khổ vì điều gì, phải thầm ước thích nữa rồi sao?

      Huống hồ Lâm Tử Khiêm nấu cơm cho nếu ăn cũng uổng!

      “Được rồi, trưa ngày mai lúc 12 giờ tại nhà trọ của em, còn có mấy người này nữa, tiền thức ăn tự trả!”

      “Được~ “

      Sau khi Lâm Tử Khiêm đồng ý làm bữa cơm này, tất cả chúng tôi trở về nhà của mình, còn bánh gato kia được tôi bỏ vào tủ lạnh trong nhà, đợi đến trưa mai lấy ra ăn.
      Abby thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :