1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình yêu cấm loạn - Sĩ Đồ Chi Yêu (Full 58c Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      [​IMG]

      TÌNH CẤM LOẠN

      Tác giả: Sĩ Đồ Chi

      Converter: ngocquynh520

      Thể loại: Xuyên , dị giới, HE

      Editor: nhok tinh nghich

      Giới thiệu:

      Lần nữa tái sinh, vứt bỏ quá khứ, chỉ muốn cả đời phóng túng

      Chàng là người tài giỏi, ôn nhuận như ngọc, tuấn mỹ bất phàm.

      Chàng là đế vương dị tà mị

      Chàng là kẻ ngông cuồng chịu gò bó, tuấn phiêu dật như tiên giáng trần

      Chàng là kẻ phong lưu tuấn lãng bất phàm như ánh mặt trời

      “Vũ Nhi, đừng coi thường tình của ta”

      “Vũ Nhi, ta chỉ nàng”

      “Vũ Nhi, nếu nàng muốn thiên hạ này vậy ta hai tay dâng tặng”

      “Vũ Nhi, hãy quên ta , sống khoẻ mạnh”

      Gặp nhau khó chia ly càng khó, đông phong vô lực bách hoa tàn*

      *Đây là hai câu đầu trong bài thơ Vô đề - Tương kiến nan biệt diệc nam của Lý Thương . ​
      Last edited by a moderator: 27/11/14

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1: Phồn hoa tuôn rơi, hồn này trở về

      Dốc tình nhân Lao Sơn.

      “Mạc Ngôn, em hãy cho lý do để anhtừ bỏ mối tình này !” người con trai khôingô tuấn tú với kiều diễm quyến rũ.

      tên là Mạc Ngôn cười nhạt. Nụ cười này còn hơn cả hoa hồng khiến Kỳ Hiên say đắm.Tiếng thanh thoát vang lên: “Kỳ Hiên, biết rằng với ai tôi cũngnhư vậy. Hợp đếnvới nhau, hợp chiatay. có bất kỳ lý do gì cả. Lúc ban đầu khi và tôi ở chung, tôi với . Hôm nay lại chất vấn tôi, cảm thấynực cười sao?” Đôi lông mày nhíu lại lại càng thêm quyến rũ, mê người.

      phải. phải như thế đâu Mạc Ngôn.Em . Nếu sao em có thểlên giường với ?”Chàng trai tên Kỳ Hiênhiển nhiên còn chưa ý thức được mình phạmsai lầm.

      Mạc Ngôn che miệng, cười : “Kỳ Hiên, saoanh có thể ngây thơ như vậy? Bây giờ là thời đại nào rồi?Là thế kỷ hai mươi mốt, phải ởcổ đại.Đừng đến chuyện trinh tiết nhàmchán này.” Nhưng trong trái tim lại đầy bithương: Kỳ Hiên, Kỳ Hiên, xin lỗi. Emkhông thể tổn thương . Em thể nhìn những đứa bé kia chết được. Chúng rấtđáng , hồn nhiên.

      nhớ lại tháng trước.

      là Mạc Ngôn? Tôi là ba của Kỳ Hiên,thường nghe nó nhắc đến .”Ca Kỳ Hiền vẻ mặt hiền lành, .

      Mạc Ngôn khẽ mỉm cười đầy trang nhã, :“Xin chào bác. Cháu là Mạc Ngôn ạ.”Tại sao ba của Kỳ Hiên lại tìm mình?Chẳng lẽ chuyện kết hôn với ông?

      Nhìn thái độ hề sợ hãi của Mạc Ngôn, KỳThiên Dương khẽ khen thầm: quả nhiên là khiến người khác thích. Nếu như xuất thâncủa nó tốt hơn rất xứng đôi với Kỳ Hiên.Mặc dù trong lòng suy nghĩ nặng nề, nhưng trênmặt Kỳ Thiên Dương vẫn nở nụ cười ôn hòa:“Mạc tiểu thư, chúng ta là người quang minhkhông lời ám muội. Tôi tìm là muốn nóichuyện của và Kỳ Hiên.Nhà họ Kỳ là thế gia, cũng có tiếng tăm ở thành phố biển này.Tôi thấy xuất thân và kinh nghiệm của Mạc tiểu thưkhông thích hợp làm con dâu Kỳ gia.”

      Mạc Ngôn hơi ngẩn ra nhưng rất nhanh điều chỉnh tâm tình tốt, tự hạ thấp mình mà : “Đây là chuyện của cháu và Kỳ Hiên, dám làm bác bận tâm đâu ạ.”

      Kỳ Thiên Dương cũng quan tâm đến sựvô lý của , “Mạc tiểu thư, tập đoàn Thiên Dương gần đây có kế hoạch xây dựng, vị trílà đường ven biển. Nghe ở đó có nhi viện. may là nhi viện này lại nằm trongkhu quy hoạch.”

      Mạc Ngôn nắm chặt nắm tay để móng tay đâm sâu vào da thịt, nhắc nhở mình thể kíchđộng. ngẩng đầu lên, nhoẻn miệng cười,mang theo chấp nhận cho số phận của mình:“Kỳ tổng giám đốc, xin hãy hủy bỏ kế hoạch này. Đừng làm cho những nhi có nhà để về. Nếu ngài làm được điều này tôi sẽbiến mất trong thế giới của Kỳ Hiên.”

      Kỳ Thiên Dương gật gật đầu đầy thỏa mãn:“Mạc tiểu thư quả nhiên là người có tâm địathiện lương. Ở đây có hợp đồng, hãy ký vào.Tôi cho thời gian tháng.Hy vọng côcó thể xử lý tốt việc này.”

      Tay cầm bút của Mạc Ngôn khẽ run lên, ký tên.Trái tim như máu.

      Kỳ Hiên kêu lên: “. Em phải ngườinhư vậy.Đó phải là những gì em nghĩ.Anhbiết mà.”

      Khóe môi Mạc Ngôn khẽ nhếch lên, nhìn KỳHiên như cười như : “Kỳ Hiên, quá ngây thơ. Người như làm cho người ta thấyrất nhàm chán.”

      Kỳ Hiên bị lời tàn nhẫn và vẻ mặt giễu cợtcủa Mạc Ngôn kích thích, mất lý trí: “ khiến em thấy nhàm chán? . Mạc Ngôn, em nhất định là đùa. phải khi ở chung với nhau em rất vui vẻ hay sao?”

      “Đó là trước kia chứ phải bây giờ.”MạcNgôn trả lời hờ hững.

      Kỳ Hiên tiến lên mấy bước muốn ôm MạcNgôn.

      khẽ lắc mình tránh nhưng chân lại đạp phải khoảng , rơi xuống vách núi.

      “Mạc Ngôn, Mạc Ngôn, Mạc Ngôn.”Kỳ Hiên gọi to.

      Ba ngày sau, trong nghĩa trang.

      Kỳ Hiên sắc mặt tái nhợt nhìn Mạc Ngôn tươi cười như hoa bia mộ, lẩm bẩm: “Mạc Ngôn,tại sao em phải lừa ? Tại sao em cho biết mọi chuyện?Chẳng lẽ khôngthể khiến em tin tưởng để có thể dựa vào sao?Em tàn nhẫn, độc ác, luôn tự cho mìnhlà đúng.Em tìm đường lui cho người khác nhưnglại hỏi ý kiến của người ta. hận em. Mạc Ngôn, em có nghe ? hận em!! hận em! hận em!!”Khóe mắt chàngtrai rơi xuống những giọt nước mắt thâm tình.

      Mạc Ngôn đưa đôi tay trong suốt hứng lấynhững giọt nước mắt thâm tình của Kỳ Hiên. Nước mắt trượt vào trong tay, linh hồn của cũng biến mất. Chẳng biết về đâu.

      Từ khi Bàn Cổ khai thiên lập địa, có gian khác bị chúng thần quên lãng.

      Đại lục Viêm Hoa! Nơi linh khí dồi dào như Tiên giới. Ở đây tuổi thọ của con người cũng rấtdài. Dung mạo khi trưởng thành được giữnguyên vẹn cho đến khi chết.
      Hương hoa sen thanh tịnh và đẹp đẽ.Liễu rủ xuống bên bờ. nam nhân mặc áo gấm màu trắng, dáng người cao ngất, tuấn mỹ như ngọc,bình tĩnh nhìn trong lòng, dịu dàng :“Mẫn Nhi, phải muội muốn nhìn hoa sen nở sao? Ta dẫn muội đến rồi đây.”

      tên là Mẫn Nhi nâng cái đầu từ trong lòng nam nhân lên. Tóc nàng đen mượt phất phơ quanh cổ.Khuôn mặt xinh đẹp đến mức làm cho người ta hít thở thông lộ ra.Nhưng mặt nàng lại tái nhợt.Vẻ đẹp của nàng lại vì có thêmvẻ tái nhợt này mà càng thêm nhu nhược khiếnngười ta trìu mến. Khẽ mở đôi môi đào,Mẫn Nhi ho mấy tiếng, yếu ớt mở miệng: “Vũ ca ca, hoa sen đẹp. Đẹp như lúc Mẫn Nhi mới quen Vũ ca ca vậy. Nhưng sau này Mẫn Nhi thể đến xem được nữa rồi.”Nàng cười đầy buồn bã.Trong mắt cũng rơi xuống những giọt nước ấm áp.

      Nam nhân tên Vũ nhàng cúi người, hôn lênnhững giọt nước mắt khóe mắt nàng, vẻ mặtcưng chiều, : “Mẫn Nhi ngốc. Muội nhất định có thể thấy được.Đừng quên Vũ ca ca của muội là thần y.”Tuy như thế nhưng trong mắt nam nhân lại ra ý bất đắc dĩ.

      Mẫn nhi cười tiếng, đôi mắt chứa đầy thâm tình nhìn nam nhân phía : “Thương Thiên Vũ, Vũ ca ca của ta, Mẫn Nhi cam lòng. Sao Vũ ca ca lại thương Mẫn nhi?”

      Thương Thiên Vũ hơi ngẩn ra, ngay sau đó liềnkhôi phục vẻ mặt dịu dàng, nhéo mũi thoncủa nàng: “Mẫn Nhi lại bậy rồi. Sao lạikhông muội nàng được? thương muội ta thành thân với muội và phát sinh quan hệ với muội. Mẫn Nhi ngoan, đừngsuy nghĩ lung tung.”

      Mẫn Nhi cười khổ, đôi môi khẽ run lên, : “Vũ ca ca, Mẫn Nhi người sắp chếtrồi. Ngươi đừng lừa Mẫn Nhi nữa. Ngay từ đầuta biết Vũ ca ca thương ta mà chỉ thích ta thôi.Giống như tình cảm huynh mội vậy. Nếu phải Mẫn Nhi uy hiếp sợ rằng Vũ ca ca cưới Mẫn Nhi đâu.” Thấy Thương Thiên Vũ muốn giải thích, nàng khẽ nâng bàn tay nhỏbé trắng nõn như ngọc lên che lại bờ môi : “Vũ ca ca, huynh hãy nghe muội hết .Nếu Mẫn Nhi sợ rằng sau này cũng thể có cơ hội nữa.” Nàng chịu đựng cảmgiác đau đến khó thở từ trái tim. Hô hấp của nàng yếu ớt dần: “Mẫn nhi biết Vũ ca ca đối tốtvới mình là bởi vì ý thức trách nhiệm. Cho dù chỉ là như vậy Mẫn Nhi cũng rất thỏa mãn. Mẫn Nhi hối hận Vũ ca ca.”Nàng còn muốn thêm gì đó nhưng ý thức dần dần trôi xa. Đôi tay nàng vô lực, rũ xuống, hương tiêu ngọc vẫn.

      Mạch đập của người trong lòng cònnữa.Thương Thiên Vũ lẩm bẩm: “Mẫn Nhi,muội vẫn thông minh như thế. Nhưng ta thể muội. xin lỗi.Kiếp sau muội hãy tìmnam nhân mình.” xong liền ôm lấy MẫnNhi linh hồn tới nơi cực lạc bên ao sen lên.

      bước ưu nhã như cũ, mặt an tĩnhnhư ngày thường. Trong đáy mắt có tia khôngđành lòng.

      Mùng mười tháng ba Viêm Hoa lịch, Hiềnvương phi Ngạch Mẫn tao nhã chính trực mắcbệnh qua đời, để lại trai .

      Hiền vương phi vốn tên là Ngạch Mẫn, là hòn ngọc quý tay Trưởng lão của Hội Đạitrưởng lão Ngạch Phi Dương. Từ thôngminh lanh lợi, tinh thông thi từ ca phú và cầm kỳ thư họa. Nàng là kỳ nhân lại thêm sắc đẹpkhuynh thành, là mỹ nhân đứng đầu của ViêmHoa đại lục. Nàng ban ít ân huệ và trợgiúp người đời, hôm nay lại hương tiêu ngọc vẫn. Nghe được tin này mọi người đều cảm thấyảm đạm, hao tổn tinh thần.

      Ba ngày sau, Hiền vương phi được táng ởHoàng lăng. Sau ba ngày nữa, tất cả trở lại bìnhthường.

      Bánh xe vận mệnh bắt đầu chuyển động lần nữa.

      Phồn hoa tuôn rơi, hồn này trở về.
      bornthisway011091sitachan thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2:
      Cây cỏ biết xuân vốn ít ngày
      Khoe hồng phô tía tỏa hương say
      (2 câu thơ trong bài “Cuốixuân” của Hàn Dũ. Bản dịch của Lý Tứ)


      Mạc Ngôn mở to đôi mắt đầy ngơ ngác nhưngkhông thể thấy được gì. Tất cả đều mơ hồ. Chỉcó thể nhìn thấy rất nhiều bóng người, muốnđộng đậy chút nhưng tay chân chịu nghe lời. Khi Mạc Ngôn biết phải làm sao giọng dịu dàng như gió xuân vang lên: “Phụ thân, Vũ nhi tỉnh. Người mau đếnđây .”

      Mạc Ngôn thầm nghĩ: mình chết rồi mà? Sao vẫn có cảm giác? Có rất nhiều thắc mắc nhưng Mạc Ngôn ngốc đến nỗi mở miệng hỏi.Cứ làm tình huống trước .

      giọng nam thanh như trúc vang lên: “PhượngNgôn, con ra ngoài trước . Ta bắt mạch cho Vũ Nhi.”

      nhìn được gì nên Mạc Ngôn dứt khoát nhắm mắt lại, để mặc cho nam nhân có giọngnói rất êm tai kia bắt mạch cho mình.

      lát sau liền vang lên tiếng bút sột soạt giấy, sau đó tiếng rất êm tai lại cất lên lần nữa: “Phượng Ngôn, con bốc thuốc theophương thuốc này . Ta chăm sóc Vũ Nhi.”

      Nghe tiếng đóng cửa, Mạc Ngôn biếtPhượngNgôn . lúc nàng xuất thần thìmột bàn tay lạnh lẽo xẹt qua gò má nàng. Sau đó là giọng ôn hòa: “Vũ Nhi, Tiểu Vũ của ta,sao con lại tùy hứng như vậy? Mẫu thân mấtnhưng con còn có phụ thân và đại ca mà. Con mau khỏe lại .” Aiz, tiếng thở dài thấp. Nam nhân kia im lặng.

      Mẫu thân mất? Còn có đại ca và phụ thân? Sao người đàn ông này lại ăn mặc theo lối cổtrang? Chẳng lẽ? Mạc Ngôn sợ mất hồn bởi suyluận của mình. Nàng liều mạng đè xuống ảo tưởng của mình, hoàn toàn im lặng.

      gian khác.Cuộc sống mới.

      Cây cỏ biết xuân vốn ít ngày

      Khoe hồng phô tía tỏa hương say

      ( 2 câu thơ trong bài “Cuối xuân” của Hàn Dũ.Bản dịch của Lý Tứ)

      tháng sau! Mạc Ngôn (Thương Phượng Vũ) mặc quần lụa mỏng màu hồng, ngồi ngay ngắntrong thư phòng, cúi đầu cụp mắt mộtlời.

      Thương Thiên Vũ nở nụ cười dịu dàng, ônnhuận như ngọc. Đôi mắt sáng như sao nhìn cúi đầu đầy ấm áp: “Vũ Nhi, sức khỏe của con tốt hơn, sao lại chịu học với phu tử?” thầm thở dài trong lòng. Hài tử này nhạy cảm. Mẫn Nhi hơn tháng nhưng nó vẫn chưa nguôi ngoai. Nóăn theo đúng chuẩn mực nhưngcàng như vậy càng khiến người ta đau lòng vàthương hơn.

      Thương Phượng Vũ ngẩng đầu lên. Đôi mắt đen nhánh linh động nhìn chằm chằm Thương Thiên Vũ tuấn mỹ như ngọc chớp lấy cái. Giọng trẻ con non nớt như châu rơi trênkhay ngọc cất lên: “Ngoài mẫu thân, Vũ Nhi cần ai cả.”

      “Vũ Nhi, mẫu thân con còn. Mẫu thân thể dạy con được, hiểu ?” Thương Thiên Vũ vẫn giữ vẻ ôn hòa thân thiết.

      Thương Phượng Vũ khẽ mở đôi môi phấn nộn hồng hào, nhìn vào mắt của Thương ThiênVũ, : “Vũ Nhi hiểu. Nhưng con thích phu tử đó. luôn khi dễ Vũ Nhi.”

      Mắt Thương Thiên Vũ lóe lên hàn quang. Ông cầm lấy bàn tay bé của Thương Phượng Vũ: “Vũ Nhi ngoan. Con cho phụ thân biết hắnkhi dễ con thế nào?”

      Thương Phượng Vũ dán lên người ThươngThiên Vũ, kéo bàn tay to của ông: “Phụ thân, người cúi xuống. Vũ Nhi cho người.”

      Thương Thiên Vũ hơi ngẩn ra nhưng vẫn ngồixuống, nhìn Thương Phượng Vũ. Ông chưa kịpmở miệng đôi môi ấm áp mềm mại mangtheo hương thơm thoang thoảng áp lên môiông. Sau đó là cái lưỡi ấm áp lướt qua môi.

      Thương Phượng Vũ rời khỏi môi Thương ThiênVũ, khẽ vuốt cằm, kề sát mặt ông, : “Tiểu mỹ nhân, quả nhiên môi nàng ngọt như trong tưởngtượng của ta vậy.” Nàng xong nhìn Thương Thiên Vũ đầy bất mãn: “Phụ thân, hắnkhi dễ Vũ Nhi như vậy đấy. Mẫu thân từng chỉ có phu quân của Vũ Nhi mới có thể hôn con.Con muốn học với .”

      Lửa giận của Thương Thiên Vũ dâng lên nhưngvẫn nở nụ cười: “Vũ Nhi, ngoan ngoãn ở đâychờ phụ thân. Ta lát rồi trở lại ngay.” Vừa dứt lời bóng dáng cũng biến mất.

      Công phu trong truyền thuyết?Xác định ThươngThiên Vũ , trong phòng chỉ còn lại mộtmình mình, Thương Phượng Vũ ngồi lên ghế.Suy nghĩ của nàng quay trở về thángtrước.

      Khi Mạc Ngôn hoàn toàn tỉnh táo là chuyệncủa ba ngày sau. Nàng phát ra mình khôngcòn ở thế kỷ hai mươi mốt nữa mà là ở gian có trong lịch sử - đại lục Viêm Hoa. Mạc Ngôn tìm trong tất cả các cuốn sử ký cũng tìm ra được đại lục Viêm Hoa này thuộc thời đại nào. Rốt cuộc nàng hoàn toànchắc chắn linh hồn mình xuyên , tới thế giới cổ đại ai biết…

      Mạc Ngôn thấy kỳ lạ. Mình ràng chết,tại sao lại xuất gian này? Hơn nữa còn nhập vào thân thể này và thừa hưởng toànbộ trí nhớ. Tử thần làm việc tắc trách? Phải giải thích thế nào về tình cảnh bây giờ của mình đây? Mạc Ngôn hoàn toàn mù mờ và cả đaulòng. Đau lòng cho quá khứ của mình, đau lòngcho cuộc sống biết ngày mai của mình sau này.

      Mạc Ngôn là nhi. lớn lên trong nhi viện Ái Tâm. Toàn bộ chi phí cho việc ăn học vàthi nghiên cứu sinh của đều là do nhi viện trả. Đây là nhà của cũng là ranh giới thể chạm vào của . Vậy nên Mạc Ngôn mới buông Kỳ Hiên mà chọn nhi viện, lấy số tiền lớn. biết có Kỳ Hiên mình vẫnsống rất tốt, cũng vậy. Nhưng những đứa trẻở nhi viện như thế. Mạc Ngôn thấygiao dịch này rất lời. Hy sinh bản thân và tình để đổi lấy cuộc sống tốt đẹp cho những đứatrẻ ở nhi viện.

      Có lẽ có người là kẻ vô tình nhưng mấy ai hiểu được cuộc đấu tranh sinh tồn của người dưới đáy xã hội vất vả như thế nào? Bônba khắp nơi để lo đủ ngày ba bữa. Vì cuộcsống mà phải tươi cười với người ta, nịnh nọtngười ta. Dù chưa từng than phiền gì nhưng có nghĩa mệt mỏi. Hôm nay đãđược giải thoát, đối với lại là hạnhphúc… Từ khi sống lại ở thế giới này hạ quyết tâm: nếu ông trời cho mình cơ hội nhất định mình phải sống cuộc sống củamình, tùy tâm sở dục, du ngoạn khắp nơi.

      Đây chỉ là suy tính mà thôi. bây giờ mới chỉlà bé sáu tuổi, thân phận là kim chi ngọc diệpcủa hoàng gia, sao có thể lưu lạc giang hồ được?Sợ là Thương Thiên Vũ và PhượngNgôn đồng ý.

      Hoàng gia từ trước đến nay đều là nơi tối tăm, ăn tươi nuốt sống người ta. Mạc Ngôn quyếtđịnh trước mắt mình phải đóng vai ThươngPhượng Vũ cho tốt. Đến khi mình đủ năng lựcsẽ tính tiếp. Nghĩ đến đây, nàng nở nụ cười ngọt ngào, ra ngoài, hoàn toàn để ý đến lời Thương Thiên Vũ.

      Các Thư Lan, Bạch Mặc chắp tay sau lưng,đứng trước cửa sổ. Đôi mắt đào hoa xinh đẹpnhìn qua tấm lụa mỏng ra xa, lẩm bẩm: “Saotiểu bất điểm (đứa ) kia lại tới họcnhỉ? Chẳng lẽ con bé bị bệnh?” vừa xong nâng tay phải lên vuốt cái cằm trơn bóng.

      “Bạch Mặc, đệ là đồ vô lại.” giọng ThươngThiên Vũ truyền đến từ xa. Thân ảnh xuất ngay sau đó. giơ tay lên, đánh mộtchưởng vào Bạch Mặc.

      Bạch Mặc nghiêng mình, đụng vào ghế, vội vàng xua tay: “Thiên Vũ, có gì từ từ . Saohuynh lại nổi giận như vậy? Đệ có chọcgiận huynh nha.” Bạch Mặc biết võ công của mình đánh lại Thương Thiên Vũ nên thứcthời cầu xin tha thứ.

      Mắt Thương Thiên Vũ sắc như dao. Lúc nàytrên dung nhan tuấn mỹ như ngọc của Thương Thiên Vũ đầy giận dữ, khẽ mở môi mỏng: “BạchMặc, ta mời đệ – đồ đệ của Quốc sư tiền nhiệm– đến dạy cho nữ nhi của ta. Vậy mà đệ làmgì hả?”

      Bạch Mặc nhìn Thương Thiên Vũ đầy nghi ngờ:“Đệ làm gì cơ?”

      Thương Thiên Vũ tiến lên, cách Bạch Mặc ba bước, : “Đệ còn giả bộ biết gì nữa à?Bạch Mặc, uổng cho đệ là đồ đệ của lão quốc sư. Người là nhân vật quang minh lỗi lạc, sao lại thu kẻ hèn nhát làm đồ đệ cơ chứ.”

      Lời của Thương Thiên Vũ chạm vào nỗi đau của Bạch Mặc. như bị giẫm phải đuôi, thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Khuôn mặt tuấnlãng bất phàm của đỏ ửng vì giận dữ: “Đệ hèn nhát? Thương Thiên Vũ, huynh cho đệ. Bằng đệ để yên cho huynhđâu.” Nhưng trong lòng Bạch Mặc rất bối rối:rốt cuộc mình làm gì khiến cho “Ngọc diện công tử” luôn luôn ấm nhuận như ngọc lại có thể ra những lời độc ác như vậy.

      Trong đôi mắt sáng như sao của Thương ThiênVũ bắn ra tia lửa. cắn răng nghiến lợi thốtra từng từ : “Giỏi lắm Bạch Mặc! Giỏi lắm Bạch Mặc! Đệcòn dám bảo ta cho ràng?Được, được. Hôm nay ta khiến đệ tâm phục khẩu phục.”

      Thấy Thương Thiên Vũ khí thế mạnh mẽ, hận thể lột da mình Bạch Mặc đổ mồ hôi lạnh. thay đổi thái độ ngay lập tức: “ .Đệ xin rửa tai lắng nghe. Hy vọng huynh ràng chút. Nếu mặc kệ huynh là Vương gia dưới người vạn người đệcũng đánh.”

      Thương Thiên Vũ hít sâu hơi, nhìn BạchMặc rồi : “Ta mời đệ tới làm gì?”

      Bạch Mặc liếc Thương Thiên Vũ, : “Còn phải hỏi à? Đương nhiên là để dạy nữ nhi củahuynh rồi.” thầm nghĩ: tiểu bất điểmThương Phượng Vũ đó phấn điêu ngọc mài, thậtlà đáng …Khiến cho người ta nhìn thấy liền có ý đồ xấu xa…

      Thương Thiên Vũ cười lạnh tiếng: “Nửa tháng này đệ dạy Vũ Nhi những gì?”

      “Sử ký, thi từ ca phú, cầm kỳ thi họa.” Bạch Mặc khôi phục lại bình tĩnh.

      Nghe vậy, thiếu chút nữa Thương Thiên Vũmắng to Bạch Mặc là đồ vô sỉ. điều chỉnh lại nét mặt, tới gần Bạch Mặc: “Chỉ những thứ này thôi sao?”

      Bạch Mặc gật đầu rất bình tĩnh: “Chỉ những thứ này, có gì khác.” Vừa vừa lặng lẽlui lại.

      Thương Thiên Vũ vứt bỏ dáng vẻ ôn hòa trở nên cường thế bức người: “Bạch Mặc, tới bây giờmà đệ vẫn còn chối cãi được sao? Vũ Nhi mớichỉ sáu tuổi… hiểu gì cả…Đệ dám trêughẹo nó…”

      Trêu ghẹo? Mình trêu ghẹo tiểu bất điểm đó?Bạch Mặc bị Thương Thiên Vũ định tội sữngsờ. suy nghĩ hồi nhớ ra: hoàng hôn ba ngày trước, Thương Phượng Vũ mặc bộ quầnáo màu trắng ngồi trước cửa sổ, nhìn ánh tịch dương đến xuất thần. Nét mặt ấy, động tác ấy khiến người ta cảm thấy mến đến lạ. Bạch Mặc cứ như bị ma xui quỷ khiến mà ôm lấy bờ vai của Thương Phượng Vũ, hôn lên cáimiệng nhắn. Lúc Bạch Mặc ý thức được mình làm gì muộn. Nhìn ánh mắt trongsáng ngây thơ của Thương Phượng Vũ, BạchMặc nổi lên ý lưu manh. nhàng nâng cằm của con bé, mỉm cười, : tiểu mỹ nhân, quả nhiên miệng nàng ngọt như trong tưởng tượng của ta vậy...

      Nhớ lại, Bạch Mặc hận thể tự tử.

      Nghĩ đến đây, Bạch Mặc nở nụ cười lấy lòng: “Hiền vương, đại sư huynh, huynh đừng tức giận. Đệ sai rồi, đệ sai rồi. Huynh muốn đánh muốn mắng cứ việc. Lúc đó đệ chỉ đùa mộtchút mà thôi. tin huynh hỏi tiểu bất điểmđi.” Mồ hôi lạnh tuôn ra...Tiểu bất điểm đó lại tố cáo với Thương Thiên Vũ? phải mình đãdặn nó được với bất kỳ ai sao? Aiz, là người tính bằng trời tính...

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3: Phu tử, người theo ta .

      Thương Thiên Vũ liếc Bạch Mặc, khẽ mở môimỏng: “ đứa bé sáu tuổi biết cái gì? Tacó thể hỏi được gì? Nể đệ là đồng môn với ta, hơn nữa Vũ Nhi cũng bị tổn thương nên ta tính toán với đệ. Nếu ta phát chuyện tương tự...” Thương Thiên Vũ hết câu. Bạch Mặc nhìn nụ cười dịu dàng của Thương Thiên Vũ mà rùng mình.

      Chưa chờ Bạch Mặc thoát khỏi ánh mắt sắc bén của Thương Thiên Vũ, giọng vang lên,hoàn toàn đẩy Bạch Mặc vào địa ngục: “Phụ thân, người đừng trách phu tử. Mẫu thân từngnói chỉ có phu quân của Vũ Nhi mới có thể hôn Vũ Nhi. Vậy Vũ Nhi cưới phu tử là được.” Thân ảnh nho của Thương Phượng Vũ xuất ở cửa. Nàng có khuôn mặt nhắn, ngây thơ đáng , đôi mắt trong sáng khiến cho tất cả mọi người đều thích.

      Tuy chỉ là lời của trẻ con nhưng sắc mặt ThươngThiên Vũ đen lại, lớn tiếng khiển trách: “Vũ Nhi, được hồ nháo. Con còn , sao có thể gả cho nam nhân già như vậy.” vậy còn là nam nhân lăng nhăng. Nhưng ThươngThiên Vũ ra những lời này vì để duy trì hình tượng ôn nhuận như ngọc của mình trước mặt nữ nhi.

      Nam nhân già? Bạch Mặc tức đến mức giậmchân, phản bác: “Thương Thiên Vũ, ai là namnhân già? Đệ tuổi hơn huynh đấy. Hơn nữadáng dấp đệ phong lưu phóng khoáng khiếnngười ta thích như thế này cơ mà. Nữ nhi của huynh gả cho đệ có gì tốt? Đệ cònchưa có ý kiến gì đấy. Huynh đừng có mà kéncá chọn canh.” Dứt lời, tặng cho Thương Thiên Vũ cái nhìn khinh bỉ.

      “Thử xem.” Thương Thiên Vũ lại gần Bạch Mặc, vẫn giữ nụ cười dịu dàng như gió. Nhưng nụ cười kia tới đáy mắt: “Ta kén cá chọncanh? Bạch Mặc, có phải đệ tiêu dao quá lâu rồi ?”

      câu “tiêu dao quá lâu” dập tắt toàn bộ kiêu ngạo của Bạch Mặc. giơ tay, cúi người với Thương Thiên Vũ, nở nụ cười cực kỳ rực rỡ:“Đại sư huynh, là ta khinh suất. Huynh đại nhânđại lượng, là Tể tướng có thể hô mưa gọi gió sao lại chấp nhặt với tiểu nhân như đệ. Đúngkhông?” Đùa sao, đắc tội ai cũng được nhưng đừng đắc tội Hiền vương “tao nhã” này. Hậuquả ai có thể tưởng tượng được.

      Thương Thiên Vũ cười lạnh, khóe miệng cong lên: “Lần này bỏ qua. Ta hy vọng có lầnsau. Nếu hậu quả đệ tự hiểu.”

      Nghe vậy, Bạch Mặc thở phào nhõm, đồngý ngay tắp lự. Nhưng trong lòng nghĩ: Thương Thiên Vũ đáng ghét, Thương Thiên Vũ chết tiệt. có thể khi dễ mình như vậy chẳng qua là nhờ võ công cao hơn mình thôi, còn bày đặt.

      người ôn nhuận như ngọc nhưng trong lòngđầy mưu kế. người hay cợt nhả nhưng rấttốt bụng. được, trò vui như thế này mình thể bỏ qua được. Nghĩ đến đây, ThươngPhượng Vũ tới trước mặt Thương Thiên Vũ, ngẩng đầu, giơ tay bé kéo áo Thương ThiênVũ, cái miệng nhắn cong lên, rưng rưng nước mắt, cất giọng: “Phụ thân, người đừng khidễ phu quân của Vũ Nhi.” Vừa dứt lời mặtThương Thiên Vũ xanh mét, Bạch Mặc nghẹn họng trân trối. Thương Phượng Vũ cười thầm nhưng khuôn mặt nhắn vẫn giữ điệu bộ muốn khóc khiến cho người ta trìu mến.

      Thương Thiên Vũ thầm mắng Bạch Mặc trong lòng, mỉm cười, ngồi xuống, đưa ngón tay thon dài nhàng lau nước mắt khóe mắtThương Phượng Vũ, nhu hòa : “Vũ Nhi, phụthân khi dễ phu tử của con. Phụ thân chuyện phiếm thôi.” xong trừngmắt với Bạch Mặc, ý tứ trong đó cũngrõ.

      Nhận được ánh mắt sắc bén như vậy, nếu Bạch Mặc mà còn hiểu đúng là kẻ đầnđộn. điều chỉnh lại nét mặt của mình, ngồixuống, nhìn Thương Phượng Vũ đầy thương , hắng giọng: “Tiểu Vũ Nhi.” Vừa dứt lời thìThương Thiên Vũ liền ho tiếng.

      Khóe miệng Bạch Mặc co rúm, phỉ báng trong lòng. “Đồ nhi ngoan.” Dứt lời, Bạch Mặc liếc Thương Thiên Vũ, nhìn thấy nụ cười hài lòngcủa hung hăng khinh bỉ Thương Thiên Vũ trong lòng. tiếp: “Cha con khi dễ phu tử mà là thảo luận việc học của con.”

      Thương Phượng Vũ dùng đôi mắt ngây thơ nhìn chằm chằm Thương Thiên Vũ như muốn chứng thực. Thấy Thương Thiên Vũ gật đầu nàngnín khóc, cười rộ lên: “Con biết ngay là phụthân hiểu con nhất mà. Sao người có thể khi dễ phu quân của con được.” Phụ thân...là danhtừ xa lạ...Mình nằm mơ cũng muốn có cha...Bâygiờ cuộc đời mình có cha rồi...Nhưng sao mìnhvẫn thấy đây chỉ là giấc mơ?

      Thương Thiên Vũ thở dài trong lòng, ân cần nhìn Thương Phượng Vũ, : “Vũ Nhi, con còn , thể tìm phu quân sớm như vậy. Chờcon lớn rồi hãy , được ?” trước mắt cứ gạt Vũ Nhi cái , sau đó đuổi Bạch Mặc , để cho gieo họa ở đây nữa.

      Nghe vậy, Thương Phượng Vũ quệt cái miệngnhỏ nhắn phấn nộn, : “Phụ thân gạt con. Mẫu thân từng khi người bằng tuổi con cảm mến phụ thân rồi. Vậy nên mới gả cho phụthân.” Ký ức này nực cười...Nữ nhân nhưhoa như ngọc đó nam nhân này ở điểm gì? Có thể đến chết cũng hối hận...Đây cũng là tình ư? Nhưng sao lại giống tình của mình và Kỳ Hiên?

      Thương Thiên Vũ nhìn vẻ mặt ngây thơ, ánhmắt quật cường của Thương Phượng Vũ đầy bất đắc dĩ. vẫn giữ nụ cười ôn hòa thân thiết: “Khi mẫu thân gả cho phụ thân trưởngthành rồi. Con còn .”

      Thương Phượng Vũ nhất quyết tha: “Giống, giống. Mẫu thân từng chỉ có phu quân của Vũ Nhi mới có thể hôn Vũ Nhi. Cho nên sau này phu tử là phu quân của Vũ Nhi.” Đãvậy tự mình trải nghiệm cảm giác này . Hy vọng kết quả làm mình thất vọng.

      Cho dù tính tình Thương Thiên Vũ có nhẫn nại đến đâu chăng nữa cũng mất kiên nhẫn. Hắnđứng dậy, ngẩng đầu, hung hăng trợn mắt với Bạch Mặc. cúi xuống ôm Thương PhượngVũ, nhàng : “Vũ Nhi, đừng hồ nháo nữa.Phu tử là phu tử, thể làm phu quân của con. Dù phụ thân có đồng ý người đời cũngkhông đồng ý đâu.” Thương Thiên Vũ dùng lý lẽ với Thương Phượng Vũ, hy vọng nàng đừngtùy hứng như vậy nữa.

      Thương Phượng Vũ chau mày chu miệng, rưng rưng nước mắt lần nữa. Những giọt nướcmắt như trân châu chảy xuống khuôn mặt nhắn như hoa như ngọc. Nàng khóc thút thít, mởmiệng: “Phụ thân, người thương con.” Nàng thầm trong lòng: nước mắt nữ nhân là vũ khí khiến cho ai có thể chống cựđược.

      Thương Thiên Vũ thấy đau đầu: “Vũ Nhi, phụthân thương con mà. Đừng khóc nữa.” Tim hắnnhói đau. Hài tử này khiến cho người ta mến. Còn như vậy, biết lớnlên thế nào.

      Mắt mờ hơi nước, khóe mắt treo lệ, ThươngPhượng Vũ khẽ mở cái miệng nhắn phấnnộn hồng hào: “Nhất định là phụ thân ghét VũNhi, nếu đồng ý với cầu nho này. Nếu mẫu thân có ở đây nhất định đồngý. Hu hu hu, mẫu thân, mẫu thân, Vũ Nhi rấtnhớ người. Hu hu, phụ thân thương VũNhi. Hu hu hu, phụ thân thích Vũ Nhi. Ưhm oa oa oa...” cười thầm: nếu là mộng hãy hưởng thụ tận tình . Đây cũng là may mắn.
      Thương Thiên Vũ nhìn Thương Phượng Vũ khócnức nở, cực kỳ thương xót. Tim đau đớnnhư bị mèo cào. hốt hoảng, lời càngthêm mềm mại tinh tế đến say lòng người: “Vũ Nhi ngoan, đừng khóc, đừng khóc. Phụ thân đồng ý với con. Con muốn lấy ai cũng được.Phụ thân giúp con.” mong ThươngPhượng Vũ nín khóc nên cam đoan với nàng.

      Tay bé lau giọt nước mắt khóe mắt, Thương Phượng Vũ vừa nức nở vừa : “Phụ thân gạt Vũ Nhi đấy chứ?” phụ thânngoài mặt ôn nhuận như ngọc này lòng thương chủ nhân của thân thể này sao?

      Thương Thiên Vũ gật đầu rất bình tĩnh, quay lại nhìn Bạch Mặc, giọng điệu tốt chút nào:“Bạch Mặc, từ nay về sau đệ là phu quân của Vũ Nhi. Đệ nghe cho ta, nếu như ta phát ra đệ đưa Vũ Nhi ra ngoài ăn trộm, hậu quả tựđệ hiểu.” Thương Thiên Vũ quăng câu tàn nhẫn. Khi quay đầu nhìn Thương Phượng Vũ lại trở về vẻ ôn hòa.

      Bạch Mặc thầm gạt lệ, vẻ mặt đau khổ bi thương, đôi mắt đào hoa xinh đẹp khẩn cầu nhìn Thương Phượng Vũ, cầu xin tha thứ: “Vũ Nhi,đồ nhi ngoan. Ta sai rồi! Ta sai rồi! Ta khôngnên bị ma quỷ ám ảnh mà hôn con. Con đạinhân đại lượng, bỏ qua cho phu tử đượckhông?”

      Mắt Thương Phượng Vũ chứa nước, khẽ mở cáimiệng nhắn phấn nộn: “Phu tử, người đừng nữa. Vũ Nhi khi dễ người. Cho nên, phu tử, người theo con .” Nam nhân đáng như vậy rất hiếm. Nếu là chuyện thể thay đổi mình tiếp nhận thôi...

      Sét đánh giữa trời quang. Bạch Mặc bị câu “Phu tử, người theo con ” của ThươngPhượng Vũ làm cho hoa mắt chóng mặt, tâm trạng bối rối, đôi môi khẽ run. Bạch Mặc thể tin mà nhìn khuôn mặt nhắn đáng yêucủa Thương Phượng Vũ: “Đồ nhi ngoan. Vũ Nhi ngoan, con trêu phu tử phải ? Conkhông lấy phu tử phải ? Phảikhông?” Bạch Mặc đáng thương thần chí còn ràng, hoàn toàn quên mất đứng trước mặt mình chỉ là đứa bé sáu tuổi.

      Nghe vậy, Thương Phượng Vũ quay đầu nhìn Thương Thiên Vũ đầy uất ức: “Phụ thân, hìnhnhư Mặc Mặc phu quân rất ghét Vũ Nhi, khôngmuốn lấy Vũ Nhi.” xong, Thương PhượngVũ cong cái miệng nhắn lên, nước mắt trong mắt chưa tan lại dâng lên lần nữa, muốn khóclớn.

      Thương Thiên Vũ chau mày, liếc Bạch Mặc mộtcái sắc lẻm, thốt lên: “Bạch Mặc, tốt nhất đệnên thu hồi lại lời vừa rồi của mình, nếukhông...” Thương Thiên Vũ tiếpnhưng Bạch Mặc có thể hiểu ý tứ từ ánh mắt lạnh lùng kia.

      Bạch Mặc đổ mồ hôi hột, khuôn mặt trắng như ngọc đầy vẻ khó chịu: xong rồi, xong rồi. Nếu tin tức mình đính hôn với tiểu nữoa sáu tuổi truyền ra còn mặt mũi nào mà rangoài gặp người nữa. được, được,mình nhất định được đồng ý với cầu hoang đường này. Thầm tính toán, dũng khí của Bạch Mặc cũng trở về nửa.

      Bạch Mặc mỉm cười với Thương Thiên Vũ:“Đại sư huynh, Vũ Nhi vẫn còn , sao huynhlại có thể hồ đồ như vậy? Nếu chuyện nàytruyền ra tốt. Thể diện của ta tạmthời đến. Danh dự của Vũ Nhi có thểbị hủy.” Bạch Mặc tận tình khuyên bảo Thương Thiên Vũ.

      Thương Thiên Vũ hừ lạnh, hờ hững liếc BạchMặc: “Chuyện này chỉ có trời biết, đệ biết, tabiết. Vũ Nhi vẫn còn . Đệ cho là truyền ra sao?”

      Bạch Mặc bị mấy câu của Thương Thiên Vũ làm cho á khẩu. thầm ngửa mặt lên trời kêu to: a a a, sao mình lại nhàn rỗi mà hôn tên tiểu nhân kia chứ. Giờ tốt rồi. Bị hạn chế tự do lại còn phải cõng cái danh hiệu phu quân của nữ oa sáu tuổi. Sao mình có thể sống nổi a a a a a!!!

      Năm đó, theo lịch Viêm Hoa Bạch Mặc mườihai tuổi, Thương Phượng Vũ sáu tuổi, Thương Thiên Vũ hai mươi tám tuổi.

      Chú thích: đại lục Viêm Hoa là gian bịchúng thần quên lãng nên tuổi thọ của con người rất dài. Mười ba tuổi trưởng thành, sauđó lấy vợ sinh con. Từ khi thành niên dung mạo thay đổi cho đến khi chết . Người có tuổi thọ cao nhất là nghìn tuổi. Dĩ nhiênlà người đó có khả năng đặc biệt. Tuổi thọ củangười bình thường chỉ khoảng 200.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4: Trêu đùa Bạch Mặc


      Ba ngày sau “sóng gió trong thư phòng”

      Thương Phượng Vũ nằm ngửa cỏ trong hoa viên, híp mắt ngắm hoàng hôn, trong lòng ngổnngang trăm mối: bao lâu rồi mình được thong dong ngắm hoàng hôn, hưởng thụ cảm giác bình yên này? Lâu đến mức Thương Phượng Vũ nhớ nổi nữa rồi.

      Tuy nhớ nhưng tâm tình Thương Phượng Vũ lúc này có bất kỳ khó chịunào.Nàng rất thong dong, bình tĩnh, chỉ coi như đó là giấc mộng mà thôi.Bây giờ nàng chỉ làngười đứng nhìn nhân sinh.Nàng chọn cách tiêu khiển với những người khác vì chỉ có như thếmới có cảm giác mình tồn tại, thực tồn tại chứ phải mơ.Trong giấc mơ như này có phụ thân, có ca ca, có phu tử… Tất cả những điều này khiến trong lòng Thương Phượng Vũ dâng lên cảm giác phức tạp.

      Khi Bạch Mặc bước vào hoa viên nhìn thấy bức họa: Thương Phượng Vũ mặc sa y bạchsắc, gối đầu lên đôi tay bé, nằm ngửa thảm cỏ xanh biếc. Khuôn mặt nhắn đángyêu bình tĩnh. Bên cạnh nàng là thảm cỏ xanhmướt cùng với trăm hoa đua nở. Gió thổi nhè .Tất cả hòa vào nhau thành bức họatuyệt mỹ.Bạch Mặc nhìn đến thất thần, quênmất mục đích đến tìm Thương Phượng Vũ.

      Từ lúc Bạch Mặc bước vào hoa viên ThươngPhượng Vũ biết nhưng nàng lên tiếng. Chờ mãi vẫn thấy Bạch Mặc lên tiếnggọi, Thương Phượng Vũ khẽ động cánh tay nhỏbé dùng để gối đầu của mình.

      Động tác này của Thương Phượng Vũ khiếnBạch Mặc bừng tỉnh. Khi ý thức được mìnhlại nhìn tiểu nương đến mất hồn thầm mắng mình: Bạch Mặc, ngươi mất thểdiện, lại nhìn tiểu nữ oa đến ngẩn người. Mà ngẩn người ngẩn người, sao lại còn có cảmgiác nàng tươi mát, tuyệt mỹ… Nàng mới chỉ có sáu tuổi… Chẳng lẽ ngươi luyến đồng?Ýniệm này vừa nhảy ra, Bạch Mặc liền đổ mồ hôi lạnh.

      Đôi lông mày của Thương Phượng Vũ khẽ nâng. Nàng ưu nhã đứng lên, ngẩng đầu, vỗ vỗ đôi tay bé, dùng vẻ mặt ngây thơ đầy ý cười đến trước mặt Bạch Mặc. Nàng lên tiếng thìthôi, vừa mở miệng khiến Bạch Mặc cảm thấy đất dưới chân như rung chuyển: “Mặc Mặc phu quân, chàng đến. Ta vừa nghĩ đến chàng đấy.”

      Khuôn mặt nhắn hồn nhiên dễ thương, nét mặt thuần khiết tì vết, lời từ đôi môithơm lại khiến Bạch Mặc hết hồn. tưởng Thương Phượng Vũ quên chuyện này nên lường được hôm nay nàng lại ra câu “Mặc Mặc phu quân” khiến thấy đấtdưới chân như rung chuyển.Chân lảođảo, vì bị kinh hãi bởi lời của ThươngPhượng Vũ nên hoàn toàn quên mất mình biết võ công. trơ mắt nhìn mình ngã về phía Thương Phượng Vũ.

      Đợi đến lúc Bạch Mặc lấy lại được tinh thần thìđã muộn. lăn vòng, bàn tay to ôm lấyThương Phượng Vũ đặt người mình. Hắnnằm ngửa mặt cỏ mềm mại, nhìn mái tóchỗn loạn của hai người bay bay trong gió rồicùng rơi cỏ xanh. Gương mặt tuấn tú ửnghồng.

      Thương Phượng Vũ chớp đôi mắt to đen nhánhlinh động, dùng vẻ mặt hiểu mà hòi: “Mặc Mặc phu quân, sao mặt chàng lại đỏ?” Cái miệng nhắn phấn nộn hồng hào ra những lời ngây thơ nhưng chân của nàng lại đặt hạ thân của Bạch Mặc, còn vô tìnhmà chuyển động…

      “Vũ Nhi ngoan, đừng lộn xộn.”Bạch Mặc thởgấp, trán lấm tấm mồ hôi hột.Nơi hạ thân vì bị chân của Thương Phượng Vũ cọ xát mà trởnên cứng rắn.

      “Mặc Mặc phu quân, chàng hung dữ với ta.”Thương Phượng Vũ chống đôi tay ngực Bạch Mặc, bĩu cái miệng nhắn, đôimắt nhìn đầy uất ức. Chân nàng đè lên nơi nhô lên kia cảm thấy thoải mái nên nàng chuyển động cái chân còn lại, muốn nó trở lại như cũ.

      Toàn thân Bạch Mặc căng thẳng, dục vọng ở hạ thân đứng thẳng: “Vũ Nhi, đừng nhúc nhích,đừng động đậy chân của con nữa.” Giọng nóicủa hơn, tràn đầy từ tính rất hấp dẫn. Mồ hôi chảy theo khuôn mặt tạo thành vẻ đẹp hoang dã.

      Thương Phượng Vũ đưa tay bé lau mồ hôi trán Bạch Mặc, khẽ mở cái miệng nhắn phấn nộn hồng hồng, : “Mặc Mặc phu quân,sao chàng lại run lên và đổ mồ hôi vậy? Khôngđược rồi, chúng ta tìm phụ thân .”Nàng xong lật người rời khỏi Bạch Mặc, bám lấy cỏ mà đứng lên. Lúc nàng lật người khỏi Bạch Mặc trong đáy mắt lên tia đen tối: nam nhân tuấn lãng bất phàm dễ thương lại thuầnkhiết thế này dễ khiến cho nữ nhân điên cuồng…Có điều… Vẫn còn phải dạy dỗ thêm…

      Bạch Mặc dùng nội lực liều mạng đè nén dục vọng và tinh thần sắp bùng nổ của mình. hít sâu mấy hơi, bằng giọng khàn khàn: “TiểuVũ Nhi, đừng. Ta chỉ là bị đau bụng thôi. sao đâu.Đừng cho phụ thân của con.” Chếttiệt, chết tiệt! Mình bị sao vậy? Con bé vẫn còn , còn . Sao mình lại có thể có dục niệmvới con bé?Chẳng lẽ mình trở nên bằngcầm thú rồi? Chắc là mình chưa nếm trải đời nên mới như vậy…Sau khi bình ổn dục vọng thìnghi ngờ, khó hiểu còn có ảo não, xấu hổ ào àokéo đến, đẩy Bạch Mặc vào ngõ cụt lần nữa.Nhưng vẫn giữ vững phong độ, đứng lên, nởnụ cười tự cho là ôn hòa. Nhưng trong mắt Thương Phượng Vũ nụ cười đó hàm chứangượng ngùng và xấu hổ…

      Thương Phượng Vũ nâng cái đầu với khuôn mặt lo lắng hỏi Bạch Mặc: “Mặc Mặc phu quân, bụng chàng còn đau ? Vũ Nhi biết cách chữa đấy.”

      Nghe vậy, Bạch Mặc xua tay lia lại: “Khôngđau, đau, chút cũng đau.Chúng ta nhanh đến thư phòng thôi. Đại ca con về.” xong, chờ Thương PhượngVũ đáp lại mà ôm nàng vào lòng, điểm mũi chân bay lên, hướng về phía thư phòng. khôngnói câu nào, cũng liếc ThươngPhượng Vũ lấy cái…

      Cuộn trong lòng Bạch Mặc, Thương Phượng Vũ cười thầm: phản ứng tệ, nhưng lửa châmchưa đủ. Lần sau phải chơi cho

      Khi nàng cúi đầu suy nghĩ Bạch Mặc đãđến thư phòng…

      Bạch Mặc nhàng đặt Thương Phượng Vũ xuống đất, đưa tay chỉnh lại tóc và y phục chút rồi hít sâu hơi: “Sư huynh, đệ đến.”

      “Ừ, vào .”Giọng ôn hòa dễ nghe của Thương Thiên Vũ truyền ra.

      đợi Bạch Mặc mở cửa, Thương PhượngVũ xông lên đạp cửa gỗ ra. Vừa nhìn thấy nam tử trẻ tuổi mặc tử y ngồi trong thư phòng thìnàng nhào vào ngực người này. Thanh non nớt ngọt ngào vang lên: “Phượng Ngôn ca ca,huynh về. Vũ Nhi nhớ huynh muốn chết.”

      Thấy Thương Phượng Vũ chạy lại phía mình, Thương Phượng Ngôn giang rộng tay, ôm chặtlấy. Trong đôi mắt sáng như sao tràn đầy ý sủng nịch: “Vũ Nhi, lúc đại ca hồi cung thân thể muội còn chưa khỏe. Bây giờ sao rồi?Có chỗ nàokhông thoải mái ?”

      Thương Phượng Vũ nâng lên cái đầu trong lòng Thương Phượng Ngôn, đôi mắt đen nhánh tỏa sáng, chu cái miệng nhắn phấn nộn, : “Nơi này của Vũ Nhi thoải mái.” xong dùng ngón tay bé vẽ vòng trênngực.

      Nghe vậy, Thương Thiên Vũ rời khỏi thư án.Khi Bạch Mặc và Thương Phượng Ngôn cònchưa kịp phản ứng tới bên cạnh ThươngPhượng Vũ.

      Ngón tay thon dài trắng muốt đặt lên mạch củaThương Phượng Vũ. Thương Thiên Vũ thu hồingón tay ngay lập tức, trong đôi mắt phượng hẹp dài dâng lên nghi ngờ…

      “Phụ thân, Vũ Nhi làm sao vậy?”, “Sư huynh,Vũ Nhi làm sao vậy?”Thương Phượng Ngôn vàBạch Mặc đồng thanh hỏi Thương Thiên Vũ. Ai cũng chú ý tới vẻ mặt và giọng củamình hoàn toàn mất bình tĩnh thườngngày.

      Ngay cả Thương Thiên Vũ cũng để ý rằngtất cả những điều này chỉ vì người…

      “Kỳ lạ , chẳng lẽ y thuật của ta mất tác dụngrồi?”Thương Thiên Vũ lâm vào hoang mang.

      Thấy tình cảnh này, sắc mặt của Bạch Mặc và Thương Phượng Vũ đại biến. người sắc mặt tái nhợt, đầy lo lắng. người hoang mang, nắm chặt hai nắm đấm. Trong lòng họ có chung suy nghĩ: phóng mắt khắp thiên hạ, nếucó bệnh mà ngay cả Thương Thiên Vũ cũngkhông chữa được người này cách cái chết xa. Nhưng hôm nay có vẻ mặt thế này, chẳng lẽ Vũ Nhi mắc phải chứng bệnh nany gì? Lòng hai người rối loạn, luống cuống, lo lắng và cả đau đớn…

      “Phụ thân, rốt cuộc Vũ Nhi làm sao vậy?”Thanh của Thương Phượng Ngôn run rẩy, kèm theo lo lắng nồng đậm…

      “Sư huynh, tiểu Vũ Nhi sao chứ? Huynh đừng làm đệ sợ.”Vừa nghĩ tới có thể Thương Phượng Vũ mắc chứng bệnh bất trị nào đó, lòng Bạch Mặc như bị ai đó nhéo cái…Sắc mặt của cùng càng lúc càng khó coi.

      Thương Thiên Vũ tỉnh hồn, nhìn vẻ mặt haingười, khóe môi hơi nhếch lên: “Các ngươi làmsao vậy? Vũ Nhi sao.”

      câu giúp ổn định tâm của hai người.Thương Phượng Ngôn và Bạch Mặc cùng thởphào nhõm…

      “Sư huynh, huynh nên lung tung có được hay ? Thiếu chút nữa tim đệngừng đập rồi…” Trong giọng mang theo oán giận nhưng sắc mặt của Bạch Mặc từ từ trởlại bình thường.

      nhàng liếc Bạch Mặc, thấy tránh ánhmắt mình Thương Thiên Vũ cất giọng: “Ta thấy kỳ lạ là mạch của Vũ Nhi rất bình thườngnhưng sao nó lại trái tim khó chịu.”

      Câu trả lời được đưa ra, gương mặt phiêu dật tuấn mỹ của Thương Phượng Ngôn khôi phục chút huyết sắc. Nhưng vẫn yên lòngmà hỏi: “Phụ thân, có phải Vũ Nhi có bệnh kháckhông tiện ra hay ?”

      có.” Cho Thương Phượng Ngôn mộtcâu trả lời khẳng định, Thương Thiên Vũ cúi đầu, hỏi Thương Phượng Vũ trong lòng mìnhbằng giọng dịu dàng: “Vũ Nhi, cho phụthân biết tại sao ngực con lại đau?”

      Trừ người trong nhi viện và Kỳ Hiên, cho tớibây giờ có ai quan tâm Thương PhượngVũ như vậy. Chỗ sâu nhất trong lòng nàng rung động mạnh mẽ. Mắt nàng nổi lên hơi nước:“Phụ thân, hu hu hu…” gì hết, chỉ gọi tiếng phụ thân liền khóc nức nở…Mộttiếng phụ thân này mang theo tất cả nỗi đau kiếp trước của Thương Phượng Vũ… ai hiểuđược nàng…Chỉ lần…Chỉ lần thôi…Từnay về sau…hoàn toàn quên lãng ký ức và những gì Mạc Ngôn trải qua…Chỉ là ThươngPhượng Vũ… Thương Phượng Vũ được ba nam nhân thương che chở…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :