1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tình yêu bay lượn - Lê Tiêm (6.3)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Tình bay lượn

      Tác giả: Lê Tiêm
      Thể loại: đại, HE
      Edit: bonghongxingdep
      Converter: ngocquynh520
      Tình trạng: Hoàn

      [giới thiệu]

      Ngàn vàng khó mua biết trước, có những việc bất đắc dĩ ngờ tới!

      tại cuối cùng cũng cảm nhận được ý nghĩa trong câu của A Lượng rồi
      Nhìn chút , ai ngờ khi tràn đầy vui mừng cùng bạn tốt ra nước ngoài nghỉ phép, vừa mới xuống máy bay gặp ngay người điên.

      Cũng mới gặp mặt, chưa được câu, ta xem là bà xã của mình cứ thế mà gọi . Bá đạo tới mức cho bất kỳ con ruồi nào tới gần nửa bước.

      Chính là, ta điên khùng mặc kệ ta, biết bị ma quỷ gì lại theo làm bừa,
      Điên khùng cùng ta đến nhà thờ ở Las Vegas___
      Kết hôn chớp nhoáng.......​
      thuyvy2711 thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 1.1

      "Nghỉ đông kết thúc, các em nên điều chỉnh lại thời gian " bục giảng người giáo viên trẻ lịch với bốn mươi học sinh trong lớp. "Còn lại chưa tới nửa năm, các em phải kết thúc đời học sinh cấp 3 của mình. Giáo viên thích nhiều điều vô nghĩa, tương lai là của các em, chính mình nắm giữ, tóm lại, còn lại nửa năm, các em nên tự giải quyết cho tốt !"

      Học sinh nằm chờ chết bàn chỉ ngẩng đầu nhìn người giáo viên đó cái, lại nằm ngửa bàn giả chết.

      Người giáo viên này chính là , cay nghiệt, lời lại sắc bén, làm tất cả học sinh vừa vừa hận .

      Thầy giáo nhiều lời vô nghĩa, đầu năm nay khó mà tìm kiếm, hơn nữa diện mạo lại đẹp trai lịch , nghe ít học sinh nữ của lớp khác ái mộ lâu, đó là rất nhiều người biết chuyện, ra là! Thầy giáo của bọn họ là người mặt lạnh như tượng.

      "Thầy, nhất định! chừng trong lớp có người thích phương pháp dạy học của người, nên quyết định lưu ban năm để làm bạn với thầy." học sinh nam giơ tay lên tiếng, khiến cho các bạn học ngồi khác tinh thần lo sợ.

      Lại bắt đầu rồi! Trò hay bắt đầu!

      "Em là chính em sao?" Thầy giáo đưa tay đẩy đẩy cái kính gọng vàng mũi, nở nụ cười, "Thân thiết" nở nụ cười " mến" với bạn học nam lên tiếng.

      "Ừm......Thầy, Thầy hiểu lầm......." Mặt học sinh nam cứng đờ, ngơ ngay tại chỗ.

      "Thiên Thiên, em có nghe được." Thầy giáo mở miệng khẽ gọi học sinh nữ nhở nhắn xinh xắn ngồi phía trước học sinh nam đó. " Em học sinh này (học sinh nam) muốn lưu ban năm làm bạn với tôi, cách khác sau khi em lên học chuyên ngành ở Đại học, có thể tận tình tham gia các cuộc giao lưu, tiện thể đổi người bạn trai thông minh hơn.”

      Ngay tức khắc, cả lớp cười vang. Học sinh nam bối rối ngồi tại chỗ thở dài.

      Mình lại thua nữa rồi!

      “Sao bạn lại ngu như vậy? Sao thầy có thể hi vọng bạn ở lại với thầy chứ? Đương nhiên là do người khác rồi!" có khuôn mặt tròn đáng đứng dậy cười , ánh mắt hài hước nháy mắt mấy cái nhìn vẻ mặt nghiêm chỉnh của thầy giáo. "Có phải hay ? Thầy Phùng."

      "Ôi, Tô Tích Vĩ, những lời cao siêu mà có khả năng thưởng thức cái đẹp của nó, như thế nào mà bạn vẫn còn học được cách đọng cái đẹp hả?" Lại bạn học nam .

      "Cái gì?" có khuôn mặt tròn - Tô Tích Vĩ, vô tội nháy mắt mấy cái. "Tôi có giải thích rất ràng sao?"

      Có đôi khi, biết gì chính là năng lực.

      "Ha ha, chúng ta ngầm hiểu lẫn nhau!"

      Ngay lúc đó, bốn mươi mấy học sinh trong lớp cười rộ lên.

      Gần đây học sinh rất khó dạy.

      Phùng Tư Luật đau đầu nghĩ, khuôn mặt đẹp trai lịch xuất nụ cười gượng gạo.

      "Tôi nghĩ, các em cười đến vui vẻ như vậy, nhất định là trong thời gian nghỉ đông hoàn thành bài tập mà tôi giao. Tốt lắm, thầy vui mừng khi các em nghiêm túc như vậy, sáng sớm ngày mai, các em nhớ đem bài tập đến nộp."

      "À.....Đừng!" Tất cả học sinh khủng hoảng, hoang mang xin tha. "Mới ngày khai giảng đầu tiên mà ác như vậy! Thầy! Thầy.... ........Thầy đây là báo cho chúng em biết? Thời gian tới của chúng em dễ chịu sao?" bạn học nam hai tay ôm trái tim, mang bộ dáng đau lòng.

      "Chính xác, bạn học Vương." Tay nâng mắt kiếng, Tư Luật lịch cười tiếng.

      "Haiz…....." Phía dưới đám học sinh sau khi nghe xong miệng sùi bọt mép, gục xuống bàn kéo dài hơi tàn.

      "Nếu như có vấn đề gì, hôm nay đến đây kết thúc, ngày mai, xin các em học đúng giờ, được đến muộn, tan học." Tư Luật khai ân, bỏ qua cho những học sinh chưa kiềm chế được tính tình buông thả của mình.

      Học sinh lập tức giải tán, dọn dẹp sách giáo khoa vừa mới phát, chuẩn bị trở về ngủ bù cho ngày nghỉ đông cuối cùng này.

      "Bạn học Diệp Nhứ Tiệp." Tư Luật đột nhiên to, tất cả học sinh ngừng động tác tay nhìn về phía .

      "Vâng" giọng nữ mảnh mai trả lời. Diệp Nhứ Tiệp, là hoa khôi của lớp, mảnh mai xinh đẹp.

      Tóc màu nâu tự nhiên dài đến eo, ở sau đầu cột thành đuôi ngựa, làn da mịn màng trắng nõn, xuất màu hồng nhàn nhạt, đôi mắt to trong suốt sáng ngời, mũi thẳng cùng với môi đào, dáng người thanh mảnh rất hợp với ấy, phong cách điềm đạm đáng , làm cho người ta thương từ đáy lòng.

      ấy tựa như búp bê thủy tinh, xinh đẹp dễ vỡ.

      "Đến văn phòng tôi lát" Tư Luật nhìn cái, lập tức quay đầu rời .

      "Hừ!” Tích Vĩ ngồi bên cạnh Nhứ Tiệp, mở miệng khinh thường.

      "Tiểu Vĩ, bạn làm cái gì vậy?" Nhứ Tiệp buồn cười hỏi bạn tốt mang vẻ mặt chán ghét.

      Tích Vĩ trợn mắt cái : "Đây có cái gì mà phải hỏi hả? Đương nhiên là xì mũi coi thường người đàn ông họ Phùng kia!" Hừ hừ hừ, lần nữa hừ ba tiếng với bóng lưng của người xa.

      "Tiểu Vĩ...." Nhứ Tiệp có cách chỉ biết cười trừ, bạn tốt sáu năm có thái độ với thầy là..... ràng là bài xích, từ năm trước, ta từ bộ đội hàng lại trở thành giáo viên mới, Tích Vĩ liền có thái độ thập phần kỳ lạ.

      Có lẽ, điều này có liên quan đến những ân oán của họ. Nhứ Tiệp tinh quái nghĩ.

      "Nhanh lên , Thầy Phùng tìm bạn đấy, đừng để người ta đợi lâu." Tích vĩ thúc giục bạn tốt làm nhanh hơn.

      "Chờ mình, buổi trưa chúng ta cùng nhau đến nội thành ăn cơm."

      "Chờ cậu đến buổi trưa cùng nhau ăn cơm?!" Tích Vĩ khiển trách. "Cậu suy nghĩ nhiều quá , cậu tưởng có "thời gian" theo mình ăn cơm sao? Cẩn thận người nào đó....." này khoa trương nháy mắt, làm động tác đưa tay cắt ngang cổ. "Người ta làm thịt mình trút giận đó" nở nụ cười đùa giỡn Nhứ Tiệp.

      "Nào có khoa trương như vậy, cậu chờ mình chút thôi, chúng ta cùng lấy sách về ký túc xá cất xong, rồi mới dạo phố, kỳ nghỉ đông mình rất nhớ cậu đó nha." Nhứ Tiệp cầu xin nháy mắt.

      "Được, mình chờ cậu ở kí túc xá, bởi vì mình biết....." Tích Vĩ nhìn xung quanh, xác định các bạn học về hết, mới bạo gan : "Thầy Phùng Tư Luật ngày nào thấy cậu liền la hét như người đàn ông ấu trĩ, lúc nào chịu thả cậu ."

      Bị bạn tốt như vậy, Nhứ Tiệp khỏi đỏ mặt.

      "Nào có!" nũng nịu tiếng.

      "Phải ? Tối hôm qua mình ràng thấy có người ở ký túc xá hôn tạm biệt mà! Oa!" Tích Vĩ liếc mắt nhìn, vẻ mặt mập mờ. "Mình hẳn là nhìn lầm , đôi nam nữ kia hôn mãnh liệt như vậy__"

      "Tiểu Vĩ!" Nhứ Tiệp cảm thấy khó chịu, muốn độn thổ quá, mặt đỏ như quả táo, thẹn thùng. "Cậu......."

      "Ha ha, mình thấy hết tất cả!" Làm tư thế "ya" bằng tay với bạn tốt của mình, cười híp mắt.

      "Tiểu Vĩ, cậu.... ......" Nhứ Tiệp trừng hai mắt, thể tin được. "Vì sao cậu thấy ?" "Tất cả mọi người đều thấy." Tích Vĩ cười gian. "Toàn bộ nữ sinh trong ký túc xá đều thấy, ha ha, cậu xong rồi! Hỏi chút, cậu lén lút qua lại với đàn ông, muốn chặn miệng của chín nữ sinh bọn tôi sao đây? Quá tiện nghi bọn tôi cũng dám nhận à"

      Như Tiệp thiếu chút nữa là bị bệnh tim, trời ạ! Làm sao có thể.... .......Làm sao có thể cho mọi người nhìn thấy..... gặp mình cùng.....

      "Giống như trễ giờ rồi nha, cậu tốt nhất nhanh tìm "Thầy Phùng", cẩn thận người ta kịp đợi, liền tự đến bắt cậu." Tích Vĩ vui sướng khi có người gặp họa nhìn bộ dạng lo sợ của bạn tốt.

      "A!" Nhứ Tiệp kinh hoàng luống cuống, thuận tay thu thập sách giáo khoa, ôm bỏ chạy. Mà bạn tốt Tích Vĩ mang vẻ mặt cười gian, nhìn bóng lưng hốt hoảng chạy của bạn tốt, tính toán mình có thể có lấy được bao nhiêu đồ ăn ngon.

      ... ...... .........
      thuyvy2711 thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 1.2

      Nhứ Tiệp bước nhanh như chạy hành lang, ngày hôm đó đăng kí ghi tên nên cũng có nhiều học sinh, chỉ có số ít học sinh chưa rời trường lại trong sân trường.

      Ở ngôi trường này nam nhiều hơn nữ, nữ sinh luôn luôn nhận hết những thương đặc biệt, kỹ thuật mà! có bao nhiêu nguyện ý vào miếu hòa thượng đầy cầm thú đây? Hơn nữa phấn điêu ngọc mài (1) như Nhứ Tiệp, để tay sợ rớt, vì vậy, ở trong trường học này, được xem như là nữ thần trong lòng các bạn nam!.

      (1)Phấn điêu ngọc mài:Gương mặt đẹp như tượng điêu khắc, da mịn như viên ngọc mài giũa

      cơ bản, các bạn nam ở trong hoàn cảnh này lâu, nhận thức được, các bạn nữ trở nên hào phóng, cẩu thả như các bạn nam, trong đó có ví dụ ràng nhất, có thể từ người bạn tốt của Nhứ Tiệp là Tích Vĩ tìm được những chứng cứ chân nhất.

      Ngẫm lại xem, ấy có người bạn có khuôn mặt tròn đáng , lại là xã trưởng của hội kiếm xã Tây Dương trong trường, lại thêm là tổng quán quân về kiếm đối với nữ trong các nước phương Tây, còn cường hãn hơn đàn ông, làm cho người ta khỏi kính sợ ấy ba phần.

      Trái ngược, Nhứ Tiệp mềm yếu mảnh mai, tự nhiên thỏa mãn các bạn nam trời sinh có ý muốn bảo hộ, so sánh với nhau, hiển nhiên Nhứ Tiệp được ưu ái hơn.

      Nhứ Tiệp đứng ở cửa phòng làm việc của Phùng Tư Luật thở dốc, hai gò má bởi vì vận động kịch liệt mà đỏ bừng, ở nơi này cuối tháng hai khí hậu hơi lạnh và ẩm ướt , khỏi đổ mồ hôi đầm đìa.

      vất vả để ổn định nhịp tim của mình, Nhứ Tiệp thở sâu, nhàng gõ cửa.

      "Cốc cốc _"

      có ai đáp lại.

      "Hả? Tại sao có ai?" Nhứ Tiệp liền cảm thấy kì quái, chưa từ bỏ ý định gõ lại. "Báo cáo _"

      Vẫn có ai mở cửa, khỏi nhíu mày. "Vì sao có ai?"

      Ước lượng sách mới trong tay, ưm, à, tay xách rất đau, nên vào cất kỹ.

      Nhứ Tiệp nhìn xung quanh, xác định có ai thấy hành động của , liền cười, tự mình mở cửa, bước vào phòng làm việc.

      "Tư Luật _" giọng hô, chưa đóng cửa lại, đột nhiên bị lực kéo vào trong phòng, dọa kinh hãi, đống sách tay rơi xuống đất.

      "Cạch" tiếng, cánh cửa sau lưng bị dùng sức đóng lại, tiếp theo "cách" tiếng, nghe được thanh khóa cửa.

      đôi tay kéo vào trong ngực, để cho hoảng sợ liền bình tĩnh trở lại.

      Là mùi của Tư Luật _

      "Vì sao lâu như vậy?" giọng điệu của Tư Luật tốt hỏi, ôm chặt vào trong ngực.

      "Em chuyện cùng Tiểu Vĩ _! Tư Luật, cái làm gì vậy?" Nhứ Tiệp bám vào thân hình cao to của , động cũng dám động chút.

      "Em cứ ?" vùi đầu vào cổ , khẽ cắn lấy da thịt non nớt, bàn tay ở phía sau dao động.

      "Ừm........Tư Luật, đừng như vậy, nơi này là trường học!" Nhứ Tiệp chống lại cử chỉ thân mật của . "Đừng như vậy mà.... ..."

      "Câm miệng." Tư Luật hung ác lườm . " hôn vợ của có gì đúng?" Sau đó hung hăng hôn lên đôi môi mềm mại của .

      "Ưm ưm ưm.... ..." Nhứ Tiệp bị hành động càn rỡ của mờ mắt, có năng lực chống đỡ mặc muốn lấy cứ lấy.

      Đúng vậy, Diệp Nhứ Tiệp, học sinh cấp ba vừa tròn mười tám tuổi, kết hôn cùng thầy giáo hai mươi lăm tuổi đẹp trai lịch - Phùng Tư Luật.

      Đến khi thở nổi nữa, Tư Luật mới vui vẻ bằng lòng buông tha cho đôi môi của .

      Ngón tay sờ qua đôi môi đào bị chính mình hôn đến sưng đỏ, cùng với dấu hôn lưu lại cổ, Tư Luật khỏi bật cười. "

      còn cười!" Nhứ Tiệp tức giận vỗ vào vai . "Đều tại ! Hại em vừa rồi bị Tiểu Vĩ chế giễu, quá mất mặt! Bị bọn họ nhìn thấy vào tối hôm qua đưa em về kí túc xá.... ......" Đôi mắt Tư Luật lóe lên. "Thấy được? Bọn họ - các nữ sinh trong kí túc xá kia, đám nữ sinh chỉ sợ thiên hạ loạn nhìn thấy? Bởi vì nỡ chia lìa vợ thương nên chỉ hôn cái mà thôi, có gì ghê gớm đâu?

      " còn dám !" Mắt Nhứ Tiệp dám tin trừng trừng.

      "A, Tích Vĩ cùng đám nữ sinh kia muốn cái gì? Bữa tiệc lớn sao?" Tư Luật cười , sớm chuẩn bị tâm lý rồi.

      "Tư Luật, sợ đúng ?" Nhứ Tiệp thất bại trừng .

      "Có gì phải sợ?" buông lỏng tay, bộ dạng có chuyện gì lớn. "Chúng ta là danh chính ngôn thuận."

      "Biết là vậy, chỉ là.... .......... có ai biết cả." Nhứ Tiệp khẩn trương xoắn chặt khăn tay. "Nếu người ta biết chuyện đương với học sinh, tốt với danh dự của ...."

      "Nhứ Tiệp, em lo xa." thở dài.

      Nhìn bộ dạng bất đắc dĩ của Tư Luật, trái tim của Nhứ Tiệp khỏi mềm nhũn, dựa vào trước ngực , vẻ mặt vui vẻ hạnh phúc.

      "Tư Luật, em hy vọng uất ức, bởi vì tình cảm của chúng ta thể đưa ra ngoài ánh sáng....."

      "Ai thể đưa ra khỏi ánh sáng?" xì mũi coi thường. "Chỉ cần em gật đầu, để cho em danh chính ngôn thuận, công khai quan hệ của chúng ta." " được!" chút nghĩ ngợi từ chối.

      " thể công khai, quan hệ của chúng ta thể để cho người khác phát ."

      Quả nhiên, biết ngay, Tư Luật bất đắc dĩ thở dài. "Nhứ Tiệp ngốc."

      Luôn nghĩ nếu tiết lộ quan hệ của bọn họ, trong tương lai làm hại nên kiên trì công khai quan hệ của bọn họ.

      thực tế, Nhứ Tiệp quá nhạy cảm, bỏ công việc ở Mỹ để làm Thầy giáo trung học sao? Đây là lựa chọn của , ai cười , vậy mà cứ nghĩ linh tinh, biết là vì tốt cho , nhưng chỉ muốn bảo vệ , bảo vệ Nhứ Tiệp.

      A, nhớ ban đầu, bạn tốt Đường Tuấn Bác biết được bỏ công việc, quyết định đến Đài Loan cưới Nhứ Tiệp, vậy mà biểu ra bộ dáng há hốc mồn như gặp quỷ, biết mình đời này xong rồi, nhất định bị chế nhạo cả đời. người đàn ông vì mà điên cuồng.

      " lại mắng em ngốc." Nhứ Tiệp chịu, lên.

      "Ngốc mới có thể , Nhứ Tiệp ngốc đáng của ." Tư Luật toàn tâm toàn ý cười trêu chọc quai hàm của Nhứ Tiệp

      "Tư Luật xấu xa." Ánh mắt trách móc của nhìn chằm chằm vẻ thoái mái của Tư Luật

      cười to ôm vào trong lòng, kìm lòng được lại hôn cái. " thể em, Nhứ Tiệp."

      "Em muốn chán ghét cũng khó, Tư Luật thân ái." Nhứ Tiệp tức giận .

      "Ngoan." Sờ sờ đầu , Tư Luật nâng bàn tay trắng nõn của , đến gần miệng hôn cái. "Nhẫn đâu?"

      "Ở đây này." lấy sợi dây chuyền vàng từ trong cổ áo ra, lồng vào sợi dây chuyền là chiếc nhẫn kim cương màu hồng rất đẹp.

      Đó là nhẫn cưới của bọn họ.

      "Tư Luật, nó rất mắc nha!" líu lưỡi . "Em rất lo lắng khi mang nó người, để ở trong tủ bảo hiểm được ?"

      " được." Bàn tay cầm lấy chiếc nhẫn, trong đầu nhớ lại mấy ngày trước, giây phút mà đeo nó cho . " muốn em mang nó người."

      Chính lựa chọn nhẫn cưới cho , cũng chính tay đeo nhẫn cưới cho , cho phép lấy xuống, đến khi tốt nghiệp cấp ba, mỗi ngày thấy ngón tay áp út có chiếc nhẫn mà đeo cho .

      "Nhưng mà........Đeo chiếc nhẫn giá trị hơn triệu nhân dân tệ người, cảm thấy kỳ lạ....." Nhứ Tiệp cứ cảm thấy có cái gì đó đúng.

      rất thích chiếc nhẫn kim cương này, vì đây là lần đầu Tư Luật tặng chiếc nhẫn cho , cũng là nhẫn cưới của bọn họ, đương nhiên nó có ý nghĩa quan trọng.
      thuyvy2711 thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 1.3

      Trong kỳ nghỉ đông đúng ngày lễ tình nhân, cũng là ngày sinh nhật tròn 18 tuổi của , Tư Luật lặng lẽ mang đến Las Vegas, ở nơi nào đó trong vòng 24h đến nhà thờ, hoàn thành đại cả đời của bọn họ.

      cùng với , là vợ chồng hợp pháp.

      " có việc gì, em yên tâm." cười để vợ yên tâm.

      Nhứ Tiệp biết thể thay đổi suy nghĩ của , thể làm gì khác hơn là cầm sợi dây chuyền để vào lại trong áo.

      "Tư Luật, tìm em làm gì?" Lúc này mới nghĩ tới tìm có chuyện.

      "Nhớ em." cười ngả ngớn. " đêm có em bên cạnh, thấy quen rồi."

      Nghe vậy, mặt Nhứ Tiệp đỏ bừng. " đứng đắn!"

      " rất nhớ em." Tư Luật đột nhiên nghiêm mặt .

      "Tư Luật!"

      " phát thể có em." với vẻ mặt nghiêm túc.

      "Tư Luật......." Nhứ Tiệp xúc động ôm . "Đừng như vậy mà."

      "Như vậy, có phải hay em nên bớt chút thời gian, bồi thường dục vọng chưa thỏa mãn của chồng em?"

      Nhứ Tiệp thét chói tai. ".... ...... ........ cái gì vậy?!"

      Tư Luật ôm vào trong ngực. "Tối hôm nay ngủ ở ngoài, cần về ký túc xá, chúng ta về nhà hẹn hò."

      "Hả?" Nhứ Tiệp nghe được liền ngập ngừng do dự.

      "Buổi trưa ăn cơm bên ngoài, em cũng đừng trở về ký túc xá nữa." độc đoán quyết định.

      " được!" Nhứ Tiệp lắc đầu. "Em với Tiểu Vĩ rồi, buổi trưa cùng nội thành dạo phố."

      Trong mắt Tư Luật xuất tức giận. "Còn sao?"

      " về nhà." nháy mắt mấy cái, dĩ nhiên .

      " muốn em, theo về nhà." Tư Luật vẫn kiên trì.

      "Sao lại keo kiệt như vậy! Cả kỳ nghỉ đông em đều cho , lúc chúc mừng sinh nhật của em cũng có Tiểu Vĩ, ấy rất tức giận, hôm nay để em bồi thường cho ấy, được , Tư Luật __" Nhứ Tiệp làm nũng với , thể chống cự được với giọng ấy.

      " thể" Có chút dao động.

      "Được rồi, ngày nghỉ hàng tuần em về nhà cùng , cả hai ngày đó! chỉ ủy khuất nửa ngày thôi! chủ động bưng mặt của , hôn cái. "Được rồi, được rồi, được rồi!" Tư Luật thở dài, haiz - sao có thể cự tuyệt chứ?

      "Tốt"

      "Tư Luật, là tốt nhất!" Bổ nhào vào , Nhứ Tiệp hào phóng cho nụ hôn nóng bỏng.

      "Hai ngày." bị chủ động làm cho mê mẩn đầu óc, Tư Luật so đo từng tý. "Chính em , trong hai ngày nghỉ, em là của ."

      "Ừh, em là của ." Nhứ Tiệp Buồn cuời.

      Tư Luật như đứa bé vậy! Tư Luật định thêm gì đó, chỉ là lời đến bên miệng lại nuốt trở lại. có thể sao?

      hối hận, bất luật là ngày nghỉ hay ngày hôm nay, đều muốn! muốn Nhứ Tiệp ở bên cạnh .

      Chỉ là, nếu ra, nhất định nhạo báng , coi như hết.

      "Chơi vui vẻ, nhưng phải cẩn thận, có chuyện gì gọi điện cho , di động đâu? Nhớ phải mang bên người, ở đường gặp nam sinh nào bắt chuyện làm quen, được cho số điện thoại!" Tư Luật càu nhàu nhắc nhở.

      "Tư Luật." Mặt Nhứ Tiệp tràn ngập nụ cười." Em cùng Tiểu Vĩ chơi bên ngoài, ai dám ở trước mặt ấy cùng em gọi điện thoại? Chẳng lẽ muốn sống nữa."

      "À.... .... người em có đủ tiền ? Cầm lấy thẻ phụ của , cần phải tiết kiệm tiền, thích gì cứ mua về.... ..."

      "Được, Tư Luật, đừng lo lắng như vậy được ? Em chỉ nội thành ăn bữa cơm mà thôi, cũng phải xuất ngoại!" Nhứ Tiệp cảm thấy phản ứng của rất buồn cười.

      "...." yên lòng người phụ nữ lỗ mãng Tô Tích Vĩ kia! Lời này đương nhiên ra.

      "Em đến nội thành gọi điện thoại cho , trở lại ký túc xá cũng gọi điện thoại báo bình an, như vậy được chưa? đừng lo lắng." Trong mắt Như Tiệp tràn đầy nhu tình.

      "Được rồi." Tư Luật thỏa hiệp.

      "Vậy em đây!" Nhứ Tiệp cười với , ngồi chồm hổm mặt đất dọn dẹp đống sách bị rơi, thấy thế cũng ngồi xuống giúp .

      Cuốn sách cuối cùng được nhặt lên, Tư Luật ngẩng đầu, muốn đưa cuốn sách cho , lại nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương rũ xuống trước ngực .

      cười tiếng, phút chốc tâm trí lơ lửng giữa trung trở lại trái tim .

      Nhứ Tiệp, là vợ của anh__

      "Nhứ Tiệp." khẽ gọi.

      "Dạ?" mờ mịt nhìn .

      "Chuyện của chúng ta - em có cho Tô Tích Vĩ ?"

      "À.... ...." lộ vẻ ngập ngừng.

      " đúng ." Tư Luật cười đáp.

      "Em dám ." Nhứ Tiệp le lưỡi.

      Lén lút kết hôn mà báo cho Tiểu Vĩ biết, ấy tức giận!

      Đôi mắt Tư Luật lóe lên chút ánh sáng.

      " cho ấy biết."

      "Hả?" Nhứ Tiệp lại ngớ người.

      " cho Tô Tích Vĩ, em bị lừa." đắc ý nhếch khóe miệng.

      "À........ như vậy sao?" do dự hỏi.

      "Xem em như thế nào." Tư Luật kéo , đặt sách bàn làm việc. "Sách giáo khoa nặng quá, đem sách học của ngày mai là được rồi, còn lại để ở đây."

      "Được, đưa cho em." Nhứ Tiệp gật đầu.

      "Nhanh , Tô Tích Vĩ thích chờ đâu." nâng khuôn mặt xinh xắn của lên, đặt môi nụ hôn sâu.

      "Tư (2)." Mặt Nhứ Tiệp tràn đầy hạnh phúc, đưa ta ôm lấy . Ở mặt in nụ hôn, rời khỏi tầm mắt của .

      (2)Tư: Chữ Tư trong tên của nam chính Phùng Tư Luật

      Nhìn bóng dáng mảnh mai của Nhứ Tiệp dần dần biến mất trước mắt, mặt Tư Luật tràn đầy tình , khỏi nhớ tới rung động khi gặp lần đầu __

      Chính là rung động trong con tim của , cho biết, chính là ! mảnh mai xinh đẹp, muốn này.... ....

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 2.1

      Phòng làm việc được thiết kế rộng rãi, có cảm giác giàu có đại, Tư Luật mang kính mắt viền vàng chuyên tâm vẽ công trình bàn vẽ thiết kế. Đột nhiên, tiếng bước chân lộn xộn phá hủy yên tĩnh.

      "Phịch phịch phịch" tiếng bước chân vừa nặng vừa vội, là ai phát ra?

      nhíu mày, để chiết bút vẽ xuống, xoay người, dù bận vẫn ung dung chờ người tạo ra tạp này xuất , ngoài ý muốn, "rầm" tiếng, người đàn ông cao lớn khỏe mạnh vội vã đụng vỡ cánh cửa lớn màu đen của nhà .

      "Tư Luật!" Người đàn ông thấy thiếu chút nữa vui mừng rơi nước mắt. "Cậu ở đây đúng lúc, tôi......"

      "Bác, cậu làm cái gì vậy?" Tư Luật vui .

      Đường Tuấn Bác, bạn tốt cùng học đại học với , là em cùng thi đậu lấy giấy chứng nhận kiến trúc sư, sau khi tốt nghiệp, cùng nhau hợp tác mở công ty ở Mỹ, là bạn cùng chung chí hướng. Những năm gần đây, bọn họ hợp tác thiết kế, xây dựng công trình, có tiếng trong giới kiến trúc, làm cho bọn họ nhận các dịch vụ liên quan cũng xong, làm việc cả ngày đến sứt đầu mẻ trán.

      "Xe của tôi hỏng rồi." Đường Tuấn Bác mang bộ dáng sắp điên, thân hình cao lớn ngừng lại trong nhà. "Tôi có việc phải đến sân bay chuyến."

      "Cậu muốn sân bay." Mặt Tư Luật chút thay đổi, thản nhiên hỏi: "Vậy tại sao lại quấy rầy công việc của tôi?

      "Tôi với cậu, xe của tôi bị hỏng rồi!" Đường Tuấn Bác gào lên.

      "Sau đó." Tư Luật ngoáy ngoáy lỗ tai.

      "Cho nên tôi muốn mượn xe của cậu."

      Nghe vậy, liếc bạn tốt cái, khẽ cười : "Cậu ngày đầu tiên biết tôi sao?"

      Bạn cùng trường năm năm, làm việc chung 1 năm, tổng cộng là sáu năm, chẳng lẽ Bác biết, Phùng Tư Luật bao giờ cho người khác mượn chiếc xe thân của mình cả? "Cậu cho là tôi nguyện ý à? Tôi bị bất đắc dĩ mới đến tìm cậu!" Đường Tuấn Bác tức giận .

      "Cậu có thể gọi taxi." Tư Luật quyết định để ý tới cậu ta, quay đầu tiếp tục công việc còn lỡ dở.

      "Taxi?!" Vẻ mặt dám gật bừa. "Tôi thể nào bảo em ngồi taxi, hơn nữa đây là nước Mỹ, cũng phải Đài Loan."

      đùa, em của mảnh mai xinh đẹp, đàn ông ai nhìn cũng chảy nước miếng, để mặc cho em cùng bạn học ngồi taxi đến tìm mới là chuyện lạ! bao giờ, tất cả đàn ông thế giới này đừng hòng động vào em bảo bối của !

      "Em ?!" Tư Luật nghe được khiến cảm thấy rất hứng thú. " ấy đến Mỹ?"

      "Ừh, đúng vậy!" Đường Tuấn Bác thừa nhận.

      "Cùng với bạn học của nó, tôi yên lòng......."

      "À." Hôm nay lần đầu tiên nở nụ cười tươi, mang bộ dáng hiểu .

      "Cậu suy nghĩ cái gì vậy? Mình cùng Nhứ Tiệp chỉ là tình nghĩa em trong sáng, vẻ mặt của cậu lúc này là gì? Muốn đánh nhau có phải hay ?" Đường Tuấn Bác vừa nhìn vẻ mặt của Tư Luật liền biết là cái gì tức giận trong bụng!

      Đời này hận nhất người khác với Nhứ Tiệp, nghĩ đến đó là cực kỳ chịu nổi, với Nhứ Tiệp tuy có quan hệ huyết thống, nhưng thể đem ấy làm em để quan tâm thương sao? Ai quy định?

      " cần mỗi lần nhắc tới em của cậu liền nổi giận, tôi muốn vì lí do buồn cười đó mà đánh nhau với cậu, mà cậu cũng đánh lại tôi." Tư Luật cười .

      Tình bạn của bọn họ bắt đầu rất kỳ lạ, chỉ cẩn thận đụng ngã Bác khi muốn gửi bưu phẩm là chú gấu Teddy, biết tính tình nóng như lửa của Bác do từ đâu, bất thình lình đứng dậy đánh người xa lạ là quyền, ngay lập tức, cuộc đánh nhau cân sức diễn ra, cũng từ đó tình bạn của họ bắt đầu. Đúng là đánh nhau quen biết! Trong cuộc đánh nhau này Bác thua thảm hại, đánh chết cũng ngờ tới, tùy tiện đụng ngã người đường, tuy có cao lớn, khỏe mạnh, nhưng chính là đánh cho Bác tơi bời, có năng lực đánh trả.

      A, đúng rồi, nghe Bác , chú gấu Teddy này muốn gửi cho em , hà! (hà hơi)

      "Con mẹ nó!" Đương Tuấn Bác khẽ tiếng nguyền rủa. "Phùng Tư Luật, hãy bớt sàm ngôn! Xe, có cho mượn hay câu, cho mượn cút!"

      Xem chút, đây là thái độ nên có của người mượn sao? là kiêu ngạo!

      Tư Luật tức giận, chỉ cảm thấy buồn cười.

      Có khi cảm thấy Bác là sinh vật đơn bào, hơn nữa lúc nào đụng phải chuyện trong miệng cậu ta lại nhắc tới em .

      đến thần bí này, Tư Luật thực tò mò, cùng Bác quen nhiều năm như vậy. thường nghe Bác nhắc tới Nhứ Tiệp như thế nào xinh đẹp, như thế nào ưu tú, nhu thuận, dịu dàng, nhưng từ đầu đến cuối chưa gặp qua em trong miệng cậu ta - Nhứ Tiệp.

      "Cậu muốn tự mình sân bay đón em sao?" Lòng hiếu kỳ của nổi lên, từ ghế đứng dậy, vào phòng tắm rửa tay. "Là cậu muốn ấy tới sao?"

      "Đúng, mình gọi em ấy tới đây nghỉ phép, đây là kì nghỉ hè cuối cùng trong cuộc đời cấp 3 của em ấy, tôi hi vọng em ấy chơi vui vẻ chút, cho nên, mời bạn tốt của em ấy cùng , nếu mình yên lòng để em ấy máy bay mình." Đường Tuấn Bác nhíu mày, nghĩ đến hai người bọn họ là hai trẻ phương Đông ở sân bay Chicago nhìn quanh, trời! Hai người cũng an toàn, điều này làm cho lại nhíu nhíu lông mày.

      " trai hào phóng." Tư Luật móc.

      Mua vé máy bay cho em ra nước ngoài nghỉ phép, còn mang theo người bạn tốt, ngờ, Bác hào phóng như vậy với , chậc, cũng chưa thấy cậu ta hào phóng với bạn , chăm sóc thái quá như vậy!

      Nhứ Tiệp - em bảo bối trong miệng Bác, muốn xem là thần thánh phương nào, tại sao lại khiến Bác phải móc tim móc phổi để đối xử như vậy, còn chỉ lần bởi vì ấy mà cãi nhau với .

      "Bác, máy bay chở em cậu tới chưa?" Tư Luật tay cầm kính mắt, lấy miếng vải lau lau mắt kính.

      "Liên tục mười phút." Đương Tuấn Bác phiền chán cào cào mái tóc. Xem ra mượn xe Tư Luật được, đáng ghét, mình nên làm gì bây giờ.......Quên , thuê chiếc xe, tuy rằng có trăm ngàn lần muốn, nhưng có thể làm sao bây giờ?

      "Thời gian xe từ đây đến sân bay khoảng 1h, chẳng qua xe Porsche này tính năng tệ, trong vòng 40 phút là tới, cậu để ý tôi tăng tốc chứ?" Tư Luật nở nụ cười kỳ lạ.

      "Tôi nghĩ vẫn thuê xe ở Đài Loan là được rồi, chậc, sợ những chiếc xe kia sạch ......Hả?" hồi phục tinh thần, dám tin vẻ mặt quái dị của Tư Luật

      "Xe của tôi mượn người khác, cậu biết mà, mà cậu lại có bộ dạng khẩn cấp như vậy, được rồi, tôi chỉ có thể liều mình làm quân tử." Tư Luật cười. "Tôi làm tài xế."

      ... ...... ...... ....



      Chương 2.2

      Ở lối ra của sân bay người vào người ra, có phương Đông mặt tròn đáng ngẩng đầu trông mong, mặt ra vẻ kiên nhẫn.

      "Tại sao lâu như vậy?"

      "Tiểu Vĩ, Bác rất bận rộn, chúng ta chờ thêm chút nữa, nếu được, chúng ta ngồi taxi tìm ấy." Bên cạnh có khuôn mặt tròn, là phương Đông mảnh mai, xinh đẹp làm cho người ta rời ánh mắt được, chỉ thấy rất nhiều người nước ngoài hai mắt nhìn thương tiếc hai thỉnh thoảng lại va chạm với đám đông.

      "Đợi thêm nữa, cậu bị bắt mất." Tích Vĩ nhanh mắt nhìn xung quanh, thấy chàng người Mỹ cao lớn đẹp trai nhìn Nhứ Tiệp nở nụ cười, sau đó về phía các .

      Lần thứ 18, Tích Vĩ khỏi thở dài, các đứng ở đây chỉ 20 phút, có 18 người đến gần bọn họ, mục tiêu của họ đều là, Nhứ Tiệp người bên cạnh .

      "Hello, bạn cần giúp đỡ ? phương Đông xinh đẹp."

      Ừm--- Tích Vĩ rất muốn kiềm chế, để cho nôn ra bữa ăn mà rất khó khăn để ăn được ở máy bay chứ.

      Lại người nước ngoài đẹp trai tự cho là đúng nữa.

      "Vâng, chào ." Nhứ Tiệp quay lại ngượng ngùng nở nụ cười, nhưng nụ cười của , làm cho chàng đến gần mê mẩn.

      "Đúng, chúng tôi cần giúp đỡ." Tích Vĩ tiếng thông thạo, "Đáng " nở nụ cười, vô cùng thân thiết ôm bạn tốt Như Tiệp. "Tôi cùng Darling lần đầu tiên đến Mỹ chơi, biết có hứng thú giới thiệu vài nơi hay ?"

      "Cái gì?!" ta ngẩn người, nhìn hành động thân mật của hai , dám tin trừng hai mắt. "Các .... .......Các là.... ........"

      " ấy là người của tôi." Tích Vĩ diễn xuất cách hoàn mỹ, ở mặt Nhứ Tiệp dùng sức "moah" cái, thể tình của các quan tâm ánh mắt người đời.

      "À.... .......Tôi còn có việc." Mặt ta trắng bệch, xoay người bỏ chạy.

      "Tiểu Vĩ.... ...... ..." Nhứ Tiệp dở khóc dở cười. "Cậu lại có lại có chiêu mới rồi hả?" Lần trước là giả bộ báo cảnh sát, trước nữa là lớn tiếng dọa người, sau là la lên để người khác chú ý, người tới gần sợ tới mức xoay người bỏ chạy.

      "Tất nhiên!" ấy vô tội nháy mắt. "Chiêu thức giống nhau làm hai lần ly kỳ!"

      "Cậu đó!" Nhứ Tiệp có cách nào với bạn tốt. "Mình khát quá, mình mua đồ uống, cậu có uống hay ?"

      "Được, mình muốn Coca Cola." Tích Vĩ vui vẻ gật đầu.

      "Chờ mình, mình trở lại ngay." xong liền chạy , Tích Vĩ kịp dặn dò.

      "Cẩn thận chút!" Tích Vĩ nhìn bóng lưng của la lên.

      Nhứ Tiệp vừa lâu, có bóng dáng người quen xuất , Tích Vĩ vội vàng dùng sức vẫy vẫy tay với người đàn ông đó. " Bác, chúng em ở đây này!" phấn khởi la to.

      Đường Tuấn Bác nghe thấy thanh quen thuộc, lập tức yên tâm, nhìn thấy Tích Vĩ nhắn xinh xắn ở trước mắt nhảy lên vẫy tay, liền bật cười, về phía ấy.

      " xin lỗi, để các em chờ lâu, Nhứ Tiệp đâu?"

      " ấy mua đồ uống, trở lại ngay." to mò liếc nhìn người đàn ông lịch phía sau Đường Tuấn Bác. " Bác, ta là ai vậy?"

      "Ưm." Đường Tuấn Bác quay đầu nhìn Tư Luật, "Đây là Tư Luật, bạn học của , bây giờ là cộng ."

      Cộng người cùng nhau hợp tác làm ăn.

      "Oa, vậy ta cũng là kiến trúc sư?" Ánh mắt của đầy sùng bái.

      "Chờ chút, Nhứ Tiệp đâu? Sao em ấy mua đồ lâu như vậy?" Đường Tuấn Bác khỏi nhíu mày hỏi.

      "Cậu ấy cậu ấy khát nước." Tích Vĩ trả lời. "Đợi thêm chút nữa."

      "Tiểu Vĩ!" Nhứ Tiệp thở hổn hển chạy tới. "Mình.... ...... ..."

      "Nhứ Tiệp, sao bạn thở gấp vậy?" Tích Vĩ hiểu hỏi .

      "Phía sau.... ...." mặt mày tái nhợt chỉ phía sau. "Có người đuổi theo mình."

      "Đuổi theo em?!" Đương Tuấn Bác trợn mắt, gào lên. "Ai đuổi theo em? Quả là chán sống rồi!"

      "A! Bác, đến rồi!" Nhứ Tiệp rất lâu gặp trai, vui mừng nhào tới.

      "Chờ chút, đầu tiên ràng , vì sao có người đuổi theo em?” Sắc mặt của Đường Tuấn Bác vô cùng khó coi. Là ai ăn gan hùm mật gấu, dám đuổi theo Nhứ Tiệp của ?

      “Em biết.” vô tội lắc đầu, “Em mua đồ uống, ông ta muốn trả tiền giúp em, sau đó đưa danh thiếp cho em, ông ta tiếng rất nhanh, em kịp nghe ông ta gì, mơ hồ nghe được ông ta giống như là mời em làm người mẫu!”

      Đường Tuấn Bác khinh thường, “Mẹ nó, người nước ngoài chết tiệt, nên bị tao bắt được………”

      Bác.” Nhứ Tiệp kéo ống tay áo của , “Người tìm kiếm ngôi sao……. Hình như đuổi tới.”Đôi mắt to đầy sợ hãi, hiểu sao người nước ngoài này sao nhiệt tình như vậy.

      “Tiểu thư!” người béo da đen chạy tới, chịu hết hy vọng chuẩn bị đến văng nước miếng để với người đàn ông đáng sợ kia, đạt được mục đích bỏ qua. “Công ty chúng tôi cung cấp môi trường đầy đủ, nhất định khiến ấy thành danh trong giới nghệ sĩ, bằng khí chất của ấy, nhất định vượt qua Mandy Moore*, trở thành thần tượng mới của giới trẻ…..”

      (*) Mandy Moore: tên đầy đủ Amanda Leigh Moore, là ca sĩ và diễn viên Mỹ.

      ấy có hứng thú.” Đường Tuấn Bác lạnh lùng , “Đừng đến quấy rầy chúng tôi.”

      “Thưa , đây là cơ hội ngàn năm hiếm có!”Người da đen văng nước miếng thuyết phục, “Trong thế giới này bao nhiêu có ước mơ lấy được hợp đồng này, xin tin tưởng tôi, tôi nhất định làm cho này…..”

      “Em ấy quan tâm!” ôm Nhứ Tiệp trong lòng, mang dáng vẻ người bảo vệ.“Chúng tôi muốn thế giới đầy màu sắc của giới nghệ sĩ phá hoại thuần khiết của em ấy, cho nên, thưa ông, cảm ơn ý tốt của ông.”

      là……” Người da đen nheo mắt quan sát hai người thân mật ôm nhau.

      “Tôi là trai của em ấy.” Đường Tuấn Bác trả lời.

      Người da đen ràng là thở dài nhõm, vừa thấy là biết ông ta từ bỏ hy vọng.

      “Có lẽ ấy còn biết mình cần cái gì, đến công ty chúng tôi nhìn chút, chừng ấy thích môi trường mới này.”

      “Tôi thích.” Nhứ Tiệp cự tuyệt, “Tôi hứng thú với giới nghệ sĩ, tôi nghĩ trở thành kiến trúc sư xuất sắc như trai tôi.”

      Người da đen cứng lại, “Chuyện này…..”

      “Vị hôn thê của tôi như vậy, còn có lời gì để ?” Tư Luật lạnh lùng nhìn người đàn ông, lập tức làm cho đối phương kiêng kị ba phần.

      “Vị hôn thê?” Nhứ Tiệp khó hiểu nhìn người đàn ông chuyện.

      ta là ai?Là bạn của Bác sao? người đàn ông đẹp trai lịch .

      Nhứ Tiệp khỏi sinh ra thiện cảm với .

      “Nhứ Tiệp, tới đây.” Cứng rắn kéo từ trong lòng Đường Tuấn Bác vào trong ngực của , động tác Tư Luật lưu loát tự nhiên giống như tất cả là .

      “Á?” Nhứ Tiệp ngẩn người trợn mắt nhìn , tại sao có thể như vậy?

      “Tư Luật, cậu…..” Đường Tuấn Bác cũng dám tin, Tư Luật luôn luôn thờ ơ lạnh nhạt sao có thể những lời như vậy? Còn có những hành động làm người ta sợ hãi? ấy là Tư Luật mà biết sao?

      “Thưa ông, tôi hy vọng vị hôn thê của tôi bị những thứ cần thiết quấy rầy, ngài hiểu ý của tôi chứ?”Ánh mắt của Tư Luật liếc nhìn người tìm kiếm ngôi sao biết tên, trong mắt ra hàn quang*, người da đen bị ánh mắt sắc bén của nhìn chằm chằm, khỏi lùi lại ba bước.

      (*) Hàn quang: trong trẻo nhưng lạnh lùng.

      Tốt…….. Sát khí kinh người*!

      (*)Kinh người: làm người khác ngạc nhiên.

      Tại sao người đàn ông có bề ngoài trẻ đẹp* lịch , lại có sát khí nặng như vậy?

      (*)Trẻ đẹp: trẻ tuổi – đẹp trai.

      Người da đen bất giác run rẩy, ở trong giới nghệ sĩ lăn lộn nhiều năm làm cho có dự cảm mãnh liệt ---- ngàn lần nên chọc tức người đàn ông nhìn như ôn hoà này.

      “Tôi…… hiểu.” trán người đàn ông da đen chảy mồ hôi hột, vội vã thoát khỏi sân bay.

      sao đâu.” Tư Luật giọng với bị doạ trong ngực, giọng nhàng, làm cho người ta thấy mà choáng váng.

      Mặt Nhứ Tiệp đỏ lên, vội vàng đẩy ra, “ xin lỗi….. , đúng, cám ơn ……” Lời của đột nhiên mạch lạc.

      Tư Luật chỉ cười, ánh mắt dịu dàng.

      Đây là Nhứ Tiệp trong miệng Bác, mảnh mai xinh đẹp, thu hút chú ý của người khác.

      “À………” Da đầu Đường Tuấn Bác run lên nhìn phản ứng của bạn tốt và Nhứ Tiệp, có linh cảm tốt xuất trong lòng . “Nhứ Tiệp, đây là Tư Luật, bạn học kiêm bạn tốt của , bây giờ là cộng . Xe của hỏng rồi, hôm nay mời ấy làm tài xế tới đón các em.”

      “Chào .” Nhứ Tiệp cầm tay Tích Vĩ, ngượng ngùng cười với . “Mới vừa rồi xin lỗi, để cho thấy việc tốt.”

      “Đừng như vậy.”Giọng Tư Luật nhàng, thể tin được giống bình thường chút nào.“Quên chuyện thoải mái này, ở chỗ này chơi vui vẻ là được.”

      “Cám ơn . “Nhứ Tiệp cười ngọt ngào với .

      “Ah………..” Đường Tuấn Bác khỏi rên rỉ tiếng, xong rồi, tình sét đánh của Tư Luật tới rồi!

      vừa thấy bộ dáng hai mắt Tư Luật đăm đăm là biết, thái độ dịu dàng cách quỷ dị như vậy, nhất định là coi trọng Nhứ Tiệp nhà .

      Bác, trong mắt bạn tốt của chỉ có người.” Tích Vĩ tháy ánh mắt nóng rực của Tư Luật nhìn Nhứ Tiệp thẹn thùng, khỏi nổi lên ý xấu trêu chọc : “Tôi đây là người đứng bên cạnh Nhứ Tiệp, ta cũng thèm nhìn cái!”

      Người đàn ông này tệ!

      Tích Vĩ ở trong lòng đánh giá cao Tư Luật, nhìn bề ngoài mà , cùng Nhứ Tiệp cực kỳ xứng!

      “Tiểu Vĩ!” Hai gò má đỏ bừng của Nhứ Tiệp che giấu được vẻ ngượng ngùng, chỉ có thể lấy ánh mắt cầu xin vẻ mặt gian ác của bạn tốt.

      “Làm gì? giỡn được à? Muốn theođuổi bạn tốt của Tô Tích Vĩ này, can đảm là được!” Vẻ mặt Tô Tích Vĩ ngạo mạn, ràng mình là nhân vật quan trọng, cần nịnh bợ.

      “Tôi nghĩ em mệt mỏi đúng ?” ngờ, Tư Luật nhìn cũng nhìn , lại dịu dàng hỏi Nhứ Tiệp.

      “Ừm….. có chút.” Nhứ Tiệp thẹn thùng cười tiếng.

      “Tôi chở em về trước để nghỉ ngơi, sau đó cùng ăn bữa.” Tư Luật chủ động cầm tay của , xách hành lý của , quên luôn hai người đằng sau làm cho họ phải há hốc mồm.

      Nhìn hai người bọn họ xa, Đường Tuấn Bác cùng Tích Vĩ từ trong khiếp sợ tỉnh lại.

      “A! Thiên vị như vậy, nhất định có vấn đề! Bác, dẫn sói vào nhà!” Tích Vĩ hả hê .

      “Câm miệng!” Đường Tuấn Bác chấn động.Trời ạ, Tư Luật …… thích Nhứ Tiệp chứ?

      Càng nghĩ càng cảm thấy kinh khủng, khỏi rùng mình cái.

      Nhứ Tiệp cùng Tư Luật….. thể nào!

      kinh hãi, cùng Tích Vĩ đuổi theo.

      “Nhanh, thể để Tư Luật trước bước.”

      “Làm gì?”Bị kéo Tích Vĩ tình huống bây giờ là thế nào, ngơ ngác bị kéo .

      “Còn hỏi!Em cảu Đường Tuấn Bác dễ dàng bị người khác mang như vậy sao?” tức giận đến nỗi râu phải dựng đứng.

      lần sai lầm hối tiếc cả đời, sớm biết Tư Luật là người nguy hiểm như vậy, hôm nay taxi cho rồi, cần gì hết lời cầu xin mượn xe của ta?

      Kết quả là đây! Đem em của lừa chạy còn bộ dáng thiên kinh địa nghĩa* nữa, chết tiệt!

      (*) thiên kinh địa nghĩa: là chuyện hiển nhiên, bình thường.

      “Phùng Tư Luật, cậu đừng hòng!”

      …………….
      Last edited by a moderator: 12/6/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :