1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tình Yêu Bí Mật Của Tổng Giám Đốc Độc Nhất Vô Nhị - Chúc Bạch (2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Tình bí mật của tổng giám đốc độc nhất vô nhị

      Tác giả: Chúc Bạch
      Nguồn raw, convert: khongontinh.com
      Editor: babygirl_19​



      Giới thiệu:

      Gặp nhau lần nữa, là lãnh huyết vô tình, tổng giám đốc quyết đoán sát phạt, cao cao tại thượng. Mà chính mình cũng là mắc nợ nên rầu rĩ, bị cuộc sống giày vò đến rối mù đến công ty làm nhân viên quèn, chật vật chịu nổi. Vốn tưởng rằng cuộc đời này mỗi người ngả như hai người lạ mãi mãi gặp nhau nhưng bởi vì tờ giấy đăng kí kết hôn lâu lại lần nữa chặt chẽ buộc chung chỗ, từng bước ép sát, liên tục thối lui. Tại đây trò truy đuổi ái tình, ai nghiêm túc trước liền thực thua. Nhưng là kỳ bọn họ thấp bại thảm hại khi trò chơi vừa mới bắt đầu!


      Chương 1: Phỏng vấn


      Công ty Max nổi tiếng cả nước từ lâu, nếu tiến vào được bên trong chỉ có là có lương cao, chủ yếu chính là công ty có thể cung cấp cho mỗi viên chức ba phòng ngủ phòng khách như là nhà trọ để dừng chân . Rất nhiều người nhanh chân nhắm đến, ví như Lỗ Tây Hi.

      Giờ phút này Lỗ Tây Hi tại cái gian phòng ngủ hẹp oi bức mà lại ấm áp của chính mình trang điểm cách ăn mặc, hôm nay là muốn phỏng vấn . Chính là tại công ty Max, muốn hỏi vì sao lại có dũng khí lớn như vậy, có thể trả lời là cuộc sống bức bách . Kỳ chính là như thế, Lỗ Tây Hi nhìn chính mình trong gương sắc mặt có vẻ hơi tái nhợt, nhếch khóe miệng khẽ cười cười , thở hơi dài , như là tự cho mình chút dũng khí. lúc này vận bộ đồ công sở đen, tóc dài vén sau tai, ánh mắt đen tuyền linh động là điểm đặc biệt nhất khuôn mặt này. Khuôn mặt nhắn lớn chừng bàn tay cho dù sắc mặt có hơi tái nhợt nhưng xem ra vẫn là dạng xinh xắn đơn thuần. Người khác cũng khoe đây là chỗ tốt nhất của , chính lại cảm thấy được cũng là bởi vì gương mặt này hơi có vẻ ngây thơ khiến cho nhiều khía cạnh đều rất chịu thiệt .

      Lỗ Tây Hi cầm lấy son bàn nước nhàng tô đôi môi có chút huyết sắc nào, hơi mấp máy . Lúc này mới hài lòng thở phào nhõm, xem ra như vậy lên tinh thần ít. nhanh tới đầu giường cầm babo màu đen đeo vào vai rồi vội vã rời , mang giày đóng cửa liền mạch lưu loát.

      Dưới cuối lầu chính là cái chợ , bình thường rất sớm những ông chủ kia bắt đầu mở cửa buôn bán , cho nên khắp cả vùng đây lầu này là tiện nghi nhất địa phương. Nguyên nhân chính là như vậy , Lỗ Tây Hi cực kì cảm tạ các người này cung cấp cho nơi để ở, để cho mình phải lang thang đầu đường xó chợ ở cái thành phố này.

      “Tây Hi , làm à?"

      Lỗ Tây Hi nghiêng đầu vừa thấy Vương thẩm ở dưới tầng lầu mình, lập tức vội vàng trả lời: " phải, là phỏng vấn !"

      "Phỏng vấn à? Vậy tốt, cố gắng a, người trẻ tuổi !"

      Lỗ Tây Hi đứng dưới ánh mặt trời cười sáng lạng rực rỡ nhìn lướt qua Vương thẩm , đối với loời của bà ấy từ chối cho ý kiến. Chỉ là cười cười để bày tỏ tính chính xác của lời . Sau đó liền vội vội vàng vàng chạy đến ven đường chờ giao thông công cộng .

      đứng ở đó đợi đến vô cùng buồn chán, balô vai liền vang lên tiếng di động kêu ô ô. Tiếng chuông bài hát này làm cho gặp được , còn nhớ thời điêm mình lần đầu tiên nghe bài hát này, Lỗ Tây Hi học cấp ba vì sống lâu nên trờ thành đại ca trong trường Lục Lâm đường khóc đến bi thương lại chật vật . Làm những bạn bè qua đều ghé mắt xem, mà Trương Vũ chính thời điểm đó gặp . Nghe kể ra gặp thấy mình lúc ấy, Lỗ Tây Hi là dở khóc dở cười , mình ngồi ở kia khóc đến tứ nước mắt giàn giụa bầu trời cũng đen kịt, bộ dạng như cha mẹ chết, còn tưởng rằng mình bị người ta trộm đồ vật này nọ hoặc là bị ai đó tát cho cái. Bất quá chỉ cần vừa hỏi nguyên nhân khóc lúc đó, Lỗ Tây Hi là kiên quyết ngậm miệng chuyện cũ , lấy cớ là quá khứ liền để cho nó qua , người luôn luôn muốn nhìn về phía trước phải ? Được rồi ! Nàng vừa như vậy , Trương Vũ cũng tiện hỏi tới nữa , cho nên đối với chính mình chuyện cũ cứ như vậy bị Lỗ Tây Hi tóm lại , giải quyết được gì .

      Lỗ Tây Hi lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua màn hình lóe lên , lập tức hiểu . Ấn nút nghe , lớn tiếng mà bắt đầu hỏi "Ta Trương Vũ , ngươi đây là muốn làm chi?"

      Đầu bên kia điện thoại truyền tới thanh cực kì nhàng, nghe thanh có thể phỏng đoán người này rốt cuộc là tính cách gì .

      "Ta Tây Hi à ! Ngươi là đối với diện mạo của mình quá mức tự tin hay là đối với văn hóa của ngươi cũng tự tin như vậy ? Với hai cái bằng tốt nghiệp hơn nữa với tướng mạo của ngươi mà ra đường , đừng đùa , ngươi vẫn là ngoan ngoãn trở về !"

      Cho dù bị lời của làm cho tức giận đến nổi trận lôi đình, Lỗ Tây Hi vẫn là cố giữ quyết định của chính mình, bởi vì trong lòng biết Trương Vũ là muốn tốt cho mình.

      "Dừng, dừng lại . Đối với cái đề tài này , ngươi chính là lãng phí miệng lưỡi thôi. Ngươi tiểu tử kia nuôi công ty của mình cũng là vấn đề, còn muốn nuôi ta?"

      Trương Vũ nghe xong lời của cũng tức giận, chỉ là cực kỳ nghiêm túc :

      "Vậy nếu như công ty của tôi vào được top mười công ty nhất cả nước ngươi liền phải đổi nghề tới tìm tôi, nhớ kỹ gặp về !" xong đợi Lỗ Tây Hi trả lời liền vội vàng vội vàng cúp điện thoại . Lỗ Tây Hi nghe xong đầu mờ mịt , nhìn thoáng qua điện thoại dứt lẩm bẩm : "Nổi cơn gì vậy!"

      Cũng nghĩ nhiều , mới vừa để điện thoại về trong bao , xe công cộng thong dong từ từ tiến đến. Max chính là danh bất hư truyền mà, Lỗ Tây Hi dừng ở đại sảnh trong công ty nhìn lui tới nhân viên công tác cùng với nhận lời mời của người khác, trong lòng khỏi tán thưởng thôi. Xem ra truyền thuyết là danh xứng với tên, chính mình lúc trước còn hoài nghi đây phải , nghĩ tới, đại sảnh công ty này cứ như vậy khí phái khí phách , xem ra đồn đãi thập hữu * chính là .

      Lỗ Tây Hi ngồi ở băng ghế dài trong đại sảnh chuyên môn nhận lời mời nhân viên thiết kế, kéo dài cổ quan sát đến dáng vẻ hấp tấp của người khác. Tuy trong lòng cực kỳ nắm chắc , nhưng là bất kể như thế nào cũng phải thử lần !

      "Ôi chao ôi , có ai biết ? Lần này chọn là bí thư tổng giám đốc, cho nên a, lần này tổng giám đốc cũng tới nha!"

      Ngồi bên cạnh Bát Quaí nữ nhân nên thanh ta đều rơi vào tai Lỗ Tây Hi, thầm than tiếng mê trai. Bây giờ nữ sinh đúng là hết chữa , mỗi ngày đều vọng tưởng tới tình Hoàng Tử cùng bé lọ lem, Nhưng là thế giới này nào có nhiều như vậy Hòang tử? bé lọ lem cũng ít !

      "Vì cái gì?"

      "Nghe tổng giám đốc cực kỳ khó tính, cho nên phải tự mình tuyển chọn ! Nếu là như thế, chúng ta liền . . ."

      Kế tiếp bọn họ Lỗ Tây Hi lựa chọn mất thính giác, đơn giản đều là cái gì tội hoa si vọng tưởng , dinh dưỡng cũng thực tế !

      nghĩ ngợi,tới làm như thế nào lại tiêu phí thời gian thế này, liền nghe được trong radio truyền tới thanh của người thông tri viên ."Người kế tiếp chuẩn bị Lỗ Tây Hi!"

      Lỗ Tây Hi đột nhiên nghe đến tên của mình liền bị hoảng sợ, nhưng rất nhanh lại phục hồi tinh thần. Nhanh như vậy, trời ạ , kia tổng giám đốc cần phỏng vấn trực tiếp kêu tới sao? Lỗ Tây Hi líu lưỡi thôi !

      Nhưng là được thôi, chỉ là vì chính mình vẫn là vì Lỗ Tây Triết làm cho đau lòng thương tiếc tiểu đệ đệ , còn có trong nhà thiếu khoản tiền lớn! Mặc dù mình coi như là tiến vào nơi này cũng khả năng trong thời gian ngắn trả lại hết nợ, nhưng là trải qua thời gian dài kiên trì bền bỉ luôn là có thể . Nghĩ vậy , Lỗ Tây Hi cầm lấy balô bên cạnh đeo lên vai liền từng bước hướng tới cửa thang máy đến .

      Mà lúc này trong phòng hội nghị sớm trầm đem lòng mỗi người đè nén xuống tim đập thình thịch , trong truyền thuyết vị kia vừa đẹp trai lại nhiều tiền chính là Tổng giám đốc lúc này vẻ mặt xanh méc ngồi ở vị trí chủ thượng. Đặt lên bàn hai tay nắm chặt, cười rộ lên, nổi gân xanh , đáy mắt có cổ tơ máu thô bạo, khóe môi nhếch lên vẻ mơ hồ ý cười . Dưới các người phỏng vấn như ngồi đống lửa, như ngồi đống than , cả trái tim đều nhảy đến cổ rồi , co ro dám câu nào . Kèm theo đương nhiên cũng là đầu mờ mịt , vừa mới đầu vẫn thản nhiên như thường tổng giám đốc như thế nào trong nháy mắt trở nên như vậy thô bạo?

      Toàn bộ phòng hội nghị khí ngưng đọng tới điểm thoáng cái, tổng giám đốc giữ cái tư thế này cùng với biểu tình sai biệt lắm liên tục sau năm phút , bất ngờ kịp đề phòng liền ha ha nở nụ cười . Những người khác cũng sớm sợ tới mức hai chân như nhũn ra toát ra mồ hôi lạnh rồi, là quỷ dị . Tổng giám đốc này tính tình tới quá mức đột nhiên , bọn họ tự xưng là nắm tổng giám đốc người này là trượng hai hòa thượng , ăn ba ba mèo , ngay cả chút đầu mối cũng có .

      Tổng giám đốc cười hồi xong hai tay vỗ bàn cái đứng lên , bộ dạng ngạo nghễ ra lệnh cho bọn họ chậm rãi mở miệng: "Đợi lát nữa ta vào, mặc kệ ta như thế nào ưa tú tài giỏi cũng nhận, nếu . . ." dừng lại chút , dùng hai mắt ưng sắc bén quét qua bọn họ, ý tứ trong đó cần cũng biết. Sau đó để bọn họ vẻ mặt mê mang lại vội vàng gật đầu trong thời gian ngắn nhanh ra ngoài, cho khi cửa phòng họp tiếng trống vang lên, bọn họ mới chậm rãi lấy khăn tay ra xoa xoa mồ hôi trán .

      Tại Max công tác , chuẩn bị nhiều phải là cái gì trang phục đẹp mắt cũng phải là cái gì tài liệu trọng yếu, mà là khăn tay . Theo quan sát của bọn họ, từ xưa đến nay thấy tổng giám đốc cười, chính là nhàng nhất nhếch nhếch môi cũng có. Vừa rồi kia là cười to tiếng, bọn họ rất là kinh ngạc cũng là sợ hãi . Gần vua như gần cọp a !

      Tổng giám đốc mới vừa lâu sau, Lỗ Tây Hi liền gõ cửa cái chậm rãi tiến vào quy củ ngồi xuống, từ lúc tiến vào cho tới bây giờ , người phỏng vấn câu cũng chưa . Bọn họ tất cả đều là ánh mắt kì quái nhìn , Lỗ Tây Hi bị bọn họ nhìn cả người được tự nhiên, tóc gáy cũng dựng đứng !

      nuốt nước miếng cái , cực kì gian nan mà hỏi: "Cái kia , xin hỏi . . ." Lời còn chưa xong bị vị nam phỏng vấn trẻ đánh gãy:” cần phải , cứ , chờ tin tức của chúng tôi.”

      Lỗ Tây Hi tỏ ra hiểu, cái gì? Cứ như vậy câu hỏi liền quyết định sinh tử người khác sao? Chính mình cái gì cũng đều làm liền phán tội tử hình, cam lòng.

      “Xin hỏi tôi làm sai ở chỗ nào” Lỗ Tây Hi vẫn chưa từ bỏ ý định truy vấn .

      có gì, chẳng là tổng giám đốc cần tuyển dụng ! Xin ra ngoài! Chẳng lẽ muốn chúng tôi gọi bảo an?” trong đó vị phỏng vấn lớn tuổi phụng phịu .

      Lỗ Tây Hi nghe ra thể cự tuyệt khẩu khí cường thế, nếu là mình bọn họ có thể đuổi chính mình ra ngoài . cắn môi gật gật đầu , vội vàng đứng lên rồi rời chính mình còn có người nào để dựa. Nơi này nhận lẽ nơi khác nhận, liền tin mình tìm được công ti để làm.

      vừa vừa thang máy lâu, trong góc bóng người ra, hiển nhiên chính là tổng giám đốc kiên quyết nhận . Hai tay phân biệt bỏ vào trong túi quần, hình dáng ràng khuôn mặt tại góc rẽ đen tối , đôi mắt sắc bén lóe sáng nhún nhảy hào quang. Nhìn Lỗ Tây Hi mất bóng dáng ở đại sảnh, cong môi cười ha ha, tự giễu tự lẩm bẩm ."Lỗ Tây Hi , nhiều năm như vậy ta nghĩ đến ngươi sống rất tốt, kết quả đúng là chật vật như vậy!" Sau khi cười xong, mặt lại là gương mặt lãnh ngạnh cùng cương nghị. lấy ra điện thoại di động , mở miệng chậm rãi phun ra mấy chữ: "Lỗ Tây Hi , tra !"

      xong , chuẩn bị để điện thoại vào trong túi, tay truyền tới trận chấn động khiến cho nhìn thoáng qua màn hình. màn hình toát ra hai chữ Nana, suy tư hồi , tay vẽ chút, chậm rãi đưa đến bên tai .

      Di động đầu kia truyền tới giọng nũng nịu mềm nhũn: " Cục cưng, nhớ em chưa?"

      lời nào, mày nhanh nhíu lại tựa cân nhắc gì đó. kia thấy lời nào còn tưởng rằng lại giống như thường ngày tìm chuyện công tác từ chối, buồn bực suy nghĩ muốn ít lời ngọt ngào tâm tình khiến cho nam nhân quan tâm trìu mến. Nhưng ngờ nam nhân giọng câu: "Chỗ cũ !" xong đợi ta phát biểu phen vui sướng hoan hỉ trong lòng liền vội vả cúp điện thoại .

      ra góc, thấp mắt thấy trong đại sảnh nhận lời mời nhân viên, trong lòng nảy lên chút vẻ u sầu, nhàn nhạt tụ tập ở giữa lông mày.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2: Hi vọng vẫn khỏe sau khi chúng ta chia tay!(1)
      Edit: babygirl_19

      Lỗ Tây Hi ra khỏi công ti nhanh đến ven đường bên cạnh trạm chờ xe, người phỏng vấn ở Max còn ngừng tiến tới hướng này, Lỗ Tây Hi cười giễu cợt, trong lòng cũng sớm đem vị tổng giám đốc Max nhiệm kì này hỏi thăm cái. Thế giới này là cường đại, vậy mà sáng tạo ra người như vậy. là kỳ quái! Lỗ Tây Hi lo lửa hận trong lòng có chỗ phát, tiếng di động ô ô trong túi xách vang lên, Lỗ Tây Hi mắng tiếng. Lấy điện thoại di động ra cũng nhìn màn hình trực tiếp ấn nút nghe liền mắng chửi: "Ai vậy? biết tại tâm tình tôi rất tốt sao? Cả ngày có chuyện gì chỉ biết gọi điện thoại, Lỗ Tây Hi tôi ngày nào đó cũng bị các ngươi bức bị điên! Mấy người..."

      Lỗ Tây Hi vốn định mắng chút nữa cho bớt lửa uất nghẹn, nhưng ngờ bị thanh người kia cắt ngang.

      "Tiểu tổ tông, là chỗ nào lại trêu chọc em rồi hả ? chữ cũng chưa kịp em cũng phân tốt xấu chửi mắng trận, là thiếu nợ em sao?"

      Lỗ Tây Hi vừa nghe đầu bên kia điện thoại như vậy, lập tức nữa, dù sao mắng cũng mắng, bực cũng phát, việc cấp bách giờ là vội vàng chịu thua."Được rồi được rồi, lần sau !"

      "Cái miệng của em hứa hẹn cũng chẳng có tác dụng gì, Lỗ Tây Hi có phải em tới thời kì mãn kinh ?"

      Lỗ Tây Hi nghe cũng vui, lầu bầu phản bác: "Như thế nào? Cho dù ế cũng chẳng tìm . Đúng rồi, gọi điện thoại tìm em có việc gì sao?"

      "Bây giờ ở đâu? dẫn em ăn cơm!"

      Lỗ Tây Hi nhìn thoáng qua đồng hồ, khó xử ."Em rảnh!"

      Vừa mới dứt lời liền nghe thấy đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh Trương Vũ nổi cáu. "Lỗ Tây Hi, em là muốn chết phải ? Mỗi ngày ăn mì ăn liền trách được bộ dạng cũng giống mì ăn liền. Ông đây có tiền, mời em. Mau địa chỉ!"

      Lỗ Tây Hi cười khổ tiếng, hết cách với , có điều cũng là thực tâm đối xử tốt với mình. Ăn ở đều là lo, nếu phải kiên trì muốn thiếu quá nhiều nhân tình, phỏng chừng đưa đến nhà luôn ấy chứ.

      biết, em ở trước cửa công ti Max!"

      vừa xong, liền truyền đến tiếng cắt đứt điện thoại, mặc kệ là khi nào Trương Vũ cũng là cái tính nôn nóng đó, cũng chỉ có mình mới có thể chịu được .

      Thôi , hôm nay cho làm chủ lần, về sau tận lực vẫn là nên phiền toái , luôn luôn chịu để tâm tùy tiện có việc gì, nhưng chính mình luôn ngăn được áy náy trong lòng. Cảm thấy nợ quá nhiều cả đời về sau có trả nợ cũng đủ vậy phải như thế nào? Kỳ đối với tấm lòng của Trương Vũ đều tỏ , Lỗ Tây Hi phải là biết, chỉ là làm bộ vẫn như hai người trước kia. tại chính mình là cân xứng với , đích thực rất tốt. Nếu như là hai năm trước mình nhất định chút do dự đáp ứng , nhưng là bây giờ có thời gian cũng có tinh thần để chuyện đương.

      Cho nên chúng ta như bây giờ cũng rất tốt!

      Tại cửa công ti Max đứng sai biệt lắm 20 phút, xa xa nhìn thấy Trương Vũ với chiếc Mercedes-Benz dũng tiến đến.

      Lỗ Tây Hi cực kỳ tự giác qua gõ gõ cửa sổ, cửa sổ chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai đeo kính râm đen. Trương Vũ lấy mắt kiếng xuống, cực kì ngạo mạn hướng tới Lỗ Tây Hi huýt sáo cái, động tác ngả ngớn.

      Lỗ Tây Hi chút khách khí cho cái liếc mắt khinh thường, từ cửa sổ đưa tay vào trực tiếp cho quyền ở đầu vai, cắn răng nghiến lợi :

      " ngay ngắn, đúng là có bệnh!"

      Trương Vũ cũng tức giận, từ bên trong mở cửa xe, cười ha ha: "Tiểu thư Lỗ Tây Hi thân mến, lên xe !"

      Lỗ Tây Hi cũng khách khí, đặt mông vào ngồi rồi đóng cửa xe lườm Trương Vũ bên cạnh cái, trêu nghẹo hỏi: "Xe này của xem ra cũng tệ lắm!"
      "Làm sao em biết là của ?" Trương Vũ thoạt nhìn rất là kinh ngạc.

      biết mới là ngu ngốc bất quá mua chiếc tiểu Mercedes-Benz cũng chạy đến trước mặt em khoe khoang?" xong có điều ngụ ý nhìn chằm chằm Trương Vũ.

      Trương Vũ thổi phù tiếng bật cười."Tiểu Mercedes-Benz?" Vừa , thừa dịp Lỗ Tây Hi chú ý giẫm lên chân ga phóng , chỉ lưu lại cát bụi tại chỗ quay đầu cùng với tiếng gầm lên của Lỗ Tây Hi.

      Trong phòng của Tổng giám đốc Max, Cố Thành Kham thân tây trang màu đen đứng sát bên cạnh cửa sổ, dưới ánh mặt trời bóng dáng cao to có vẻ chói mắt, híp nửa con mắt chuyên chú nhìn cửa công ty nơi có bóng dáng gầy yếu, ngũ quan hình dáng ràng, môi mỏng nhếch lên. Ở ngoài nhìn vào thấy giống như ngẩn người, nhưng nếu nhìn kỹ ở dưới, đáy mắt sắc bén cùng với tơ máu mơ hồ lộ ra ý nghĩ vị chủ nhân này gần như sắp bùng nổ điên cuồng.

      Mãi đến khi chiếc Mercedes-Benz chạy băng băng tới trước đạo bóng dáng kia, Cố Thành Kham thân hình hơi giật giật gần như cứng ngắt, thu tầm mắt từ đằng xa lại, từ từ đến bàn làm việc của mình. Nằm ở ghế, từ từ khép con ngươi lại, đưa tay phải ra nhàng mà xoa xoa mi tâm, dáng vẻ cực kì mệt mỏi. Biểu tình lạnh lùng, con ngươi nhanh chóng đóng lại che dấu tâm tư lúc lúc biết được.

      bàn biết từ lúc nào sớm có xấp tư liệu dày, nhanh chóng khẽ nhấc lên góc, mơ hồ có thể thấy được tấm ảnh khuôn mặt thanh tú nhắn đầy nét tươi cười , tại văn phòng yên tĩnh sớm lưu luyến nhớ lại hồi ức xưa.

      Chờ khi Trương Vũ đưa Lỗ Tây Hi về nhà là gần tối, tại cái hẻm đưa tay thấy năm ngón Lỗ Tây Hi mãnh liệt cầu Trương Vũ phải dừng ở nơi này. Trương Vũ nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lỗ Tây Hi ngồi ở ghế lái phụ lẩm bẩm biết cái gì, mím chặc môi, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm.

      "Nóng quá!" Lỗ Tây Hi lẩm bẩm rồi đưa tay vén mở cổ áo của mình, lộ ra mảnh cổ trắng noãn, trời mới biết Trương Vũ ngồi ở kế bên phải trải qua dày vò như thế nào.

      Trương Vũ đặt hai tay tay lái, thân thể hơi nghiêng tới trước, nhìn Lỗ Tây Hi gần trong gang tấc môi đỏ mọng, cúi người nghĩ hôn xuống. Thời điểm tốt đẹp như vậy, nhưng là do Lỗ Tây Hi uống quá nhiều khẽ nhíu mày cái, thân thể cực kỳ thoải mái dường như ưm tiếng. Trương Vũ nhất thời dừng lại, vội vàng nghiêng người sang thầm mắng mình bình tĩnh, đưa tay lên trán Lỗ Tây Hi, cũng may phát sốt. tháo dây an toàn người, rồi xuống xe vòng qua mở cửa xe cho Lỗ Tây Hi, cẩn thận đỡ xuống, thuận tiện đóng kĩ cửa xe. Đem túi xách của đeo vai, lại đưa tay đem đầu nhàng tựa vai mình, tay phải ôm lấy để cho thân thể phải ngã xuống.

      Trương Vũ đỡ lảo đảo nghiêng ngã về phía nhà cảu Lỗ Tây, được vài phút Lỗ Tây Hi đột nhiên đưa tay đẩy ra vội vàng chạy đến cách mình gần nhất thân cây bên cạnh đỡ thân cây khom lưng bắt đầu ói, ói muốn ra mật xanh. Trương Vũ vội vàng chạy tới, đưa tay nhàng đặt lưng của vỗ từng chút từng chút, mãi đến khi Lỗ Tây Hi ói ra mới thu tay lại.

      " thể uống còn uống nhiều như vậy, là khiến người ta khỏi lo lắng!" Trương Vũ cằn nhằn .

      Lỗ Tây Hi phun xong cảm thấy khá hơn, ý nghĩ cũng thanh tỉnh ít, xoay người dựa lưng vào cây thở dài hơi.

      " thôi! đưa em về nhà!"

      Lỗ Tây Hi thống khổ đến nỗi câu cũng nên lời, đành phải gật gật đầu.

      Nhận được câu trả lời của Lỗ Tây Hi, Trương Vũ nâng trán thở dài phen, lại đỡ Lỗ Tây Hi bắt đầu về phía trước.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :