1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tình Yêu Bên Trái, Thiên Đường Bên Phải- Phỉ Ngã Tư Tồn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      TÌNH BÊN TRÁI, THIÊN ĐƯỜNG BÊN PHẢI

      Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

      Biên tập: Candy

      Nguồn:
      https://nhuoclinh.wordpress.com/2012/04/28/truyện-ngắn-tinh-yeu-ben-trai-thien-dường-ben-phải/

      Tình , là vũ điệu lẻ loi. Mất phương hướng giữa những ngã rẽ, chung quy, chúng ta chỉ là con bướm vượt được đại dương. Tình , là số kiếp khó trốn. Chẳng biết từ lúc nào lại mê muội thể thoát khỏi, chung quy, chúng ta chỉ là người qua đường trong cuộc đời của nhau. Nếu có ngày, tình của em chỉ còn rực sáng trong chớp mắt, xin hãy mỉm cười , vĩnh biệt. Tình bên trái, thiên đường bên phải. —— Phỉ Ngã Tư Tồn
      Hale205 thích bài này.

    2. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      Vi Lan : “An Thành, em gả cho nhé?” Vừa lúc Cao An Thành uống ngụm cà phê, rất nóng, đầu lưỡi bỏng rát, nuốt thể nuốt, nhổ càng thể nhổ, gắng gượng nuốt bừa xuống, cổ họng như bị dao cứa, vẫn là đau. Vi Lan cười rộ, khóe môi cong như trăng lưỡi liềm, lúm đồng tiền mờ mờ bên trái thấp thoáng . Lời mang theo ba phần trêu chọc: “Cao An Thành, cưới em phải chuyện đáng sợ thế chứ?” An Thành cũng bật cười, rút điện thoại di động ra đáp: “Phiền em lặp lại lời cầu hôn lần nữa, ghi đặt làm nhạc chuông luôn.” Rút kinh nghiệm từ chuyện của chính mình, phải biết, An Thành chân thành , đến mức dung túng mặc điều khiển. Lúc yếu đuối rơi nước mắt, bờ vai An Thành là chỗ dựa êm dịu nhất vững chắc nhất; nhận thương tổn bị lạnh lùng, quay lại là có thể thấy An Thành, di động của lúc nào cũng có thể liên lạc được, lúc nào cũng có thể xuất đúng lúc, trong túi lúc nào cũng có khăn tay thoảng hương thơm mát. Người ngoài nhìn chịu được, Phỉ Thúy mắng: “Thường Vi Lan, cậu cần An Thành hãy buông tha cho ấy, cậu làm người ta phí hoài tuổi xuân tươi đẹp rồi.” Vi Lan lập tức đỏ mắt, thào: “Người phí hoài tuổi xuân là tớ.” Phỉ Thúy nghiến răng nghiến lợi, hận thể tẩy não ngay lập tức, vươn ngón tay thon dài dí dí trán : “Cho dù cậu có đẹp như hoa, liệu có thể địch nổi với dòng chảy của thời gian[1] ? Trần Phương Vũ cho cậu bùa mê thuốc lú gì, khiến cậu khăng khăng lòng thế.” Vừa , vừa so sánh bênh vực người kia: “Cao An Thành ít tuổi hơn Trần Phương Vũ, trẻ trung tài năng tuấn tú lại có tiền đồ. Cao An Thành chu đáo hơn Trần Phương Vũ, ngay cả sinh nhật cậu Trần Phương Vũ cũng nhớ , mà Cao An Thành năm nào cũng tặng quà, mời cậu ăn. Cao An Thành cậu hơn Trần Phương Vũ gấp trăm lần, ngàn lần, vạn lần.” Tình sao có thể so sánh, nếu có lý do, chẳng phải tình , ra lời này là do Cao An Thành . Vi Lan nhớ lần, bám lấy khung cửa sổ, khóc đến khàn giọng, đầu bù tóc rối như người điên, lớn tiếng gào rú: “Trần Phương Vũ, dám em nhảy xuống, có thành ma em cũng buông tha !” Trần Phương Vũ thèm quay đầu, “Rầm!” tiếng đóng cửa rời . Chỉ còn mình ngồi run bần bật trước cửa sổ, ngay cả sức để khóc cũng còn. càng sâu nặng càng có tự trọng, trước mặt Trần Phương Vũ, từ trước đến nay đều thua, dù có lấy cái chết ra ép buộc cũng chỉ khiến chán ghét hơn. Trương Tiểu Nhàn , khoảng cách xa nhất đời phải chân trời góc biển, mà là em ở bên cạnh , lại biết em . Lúc đó Vi Lan mới biết, khoảng cách xa nhất đời thực ra phải thế, mà là em rất rất , lại em. em, toàn bộ con người em đều là khiếm khuyết đều là xấu xí đều là đồ bỏ, ngay cả hô hấp của em cũng là thứ thừa thãi. em, điện thoại của vĩnh viễn thể liên lạc được, em vĩnh viễn tìm thấy , vĩnh viễn làm bộ thấy nước mắt của em. Sau đó trong tuyệt vọng, quay đầu lại, gặp chút ấm áp như thiêu thân lao vào lửa, như người sắp chết đuối vớ được cọc. Tháng ba đầu xuân, An Thành mời ăn cơm. : “Vi Lan, sắp kết hôn, về sau em hãy tự chăm sóc bản thân cho tốt.” ngẩn ra, lập tức mỉm cười đáp: “Chúc mừng .” Liên miên hỏi bạn của , liên miên đề nghị kế hoạch tốt nhất cho áo cưới và tuần trăng mật, liên miên kể về gia đình hạnh phúc của bạn bè. An Thành lái xe đưa về, trước nhà có đèn, xe tắt máy, đêm tối như mực, chung quanh yên tĩnh tiếng động. bỗng nhiên nắm tay : “Vi Lan, chỉ cần em tiếng, lập tức chia tay với ấy.” Ánh mắt của dần dần thích ứng với bóng tối, thấy ánh mắt , sáng như có ánh lửa. chầm chậm rút tay về, mỗi khi rút về phần, ánh mắt lại ảm đạm phần. Rốt cuộc vẫn nỡ tàn nhẫn như vậy. Hai giọt nước mắt lặng thinh rơi xuống mu bàn tay , chỉ vì hai giọt nước mắt này, quyết tâm hủy bỏ hôn lễ, bạn tìm đến tận công ty, tát cho cái bạt tai, đau đớn khiến ù tai váng đầu. Hóa ra thiên đường và địa ngục của mỗi người, chẳng qua cũng chỉ là đường. Nhìn phát điên kia, dường như nhìn thấy chính mình. Trái tim chết lặng bị đánh thức, nát tan trăm mảnh. Hôn lễ của Trần Phương Vũ diễn ra đúng ngày, dự tiệc mình. Vẻ mặt như nhìn thấy quỷ, chẳng lẽ sợ lên đài diễn cảnh trong phim truyền hình lúc tám giờ dưới con mắt của công chúng ư? chỉ cười trào phúng, đưa tiền mừng xong là quay người bỏ , đến giao lộ đầu tiên đụng phải đèn đỏ, taxi dừng lại, thế giới ngoài cửa kính xe đều dừng lại, nhìn gian ngập khí thải của xe cộ, mình lẳng lặng cười, tựa vào cửa kính xe cười ngừng, khiến lái xe liên tục quay đầu, muốn lại thôi. Thuê bốn mươi bộ phim Hàn về xem, tình của người ta, toàn là trời long đất lở rầm rộ ồ ạt chết sống lại. sàn nhà lộn xộn toàn đĩa phim bị ném, bên này cái, bên kia cái, như giọt nước mắt lạnh lẽo chạm đất tan vỡ, vỡ thành hoa. Chuông cửa vang lên liên hồi, chán ngán ôm gối ngồi trong góc, nữ nhân vật chính trong DVD khóc thành tiếng: “, em sống thế nào?” Tình thể coi là điều thiết yếu, rất nhiều người gặp được tình , rất nhiều người từ bỏ tình , đều bình an vô sống hết đời. Nhưng phần quan trọng nhất, yếu đuối nhất trong lòng kia bị mất rồi, vĩnh viễn mất rồi, cả đời tìm về được nữa. Rốt cuộc đứng dậy ra mở cửa, là An Thành, mùa xuân 23 độ C, đầu lại đầy mồ hôi. Vừa thấy , liền mất bình thản thường ngày, ánh mắt lộ vẻ hung hãn: “Em làm gì? Vì sao lại tắt điện thoại? Vì sao ra khỏi nhà? Em có biết suýt chút nữa là phá cửa hay ?” Rất rất người, mới có thể rối loạn như vậy, mới có thể thảm hại như vậy. òa lên khóc lớn, như đứa trẻ nhìn thấy mẹ, chịu biết bao uất ức, cũng biết chỉ có mình bằng lòng, bằng lòng dung túng cho . Càng dung túng, càng trân trọng. Mượn rượu nhờ say, nửa cười nửa giận: “An Thành, hôm nay ở lại được ?” quay mặt dám nhìn , ngửa mặt cười to, càng muốn sáp lại gần, thủ thỉ bên tai : “Cao An Thành, muốn hay câu .” chật vật đẩy ra: “Vi Lan, em uống nhiều rồi.” Ánh mắt sáng ngời như sao, ngón tay lướt qua mí mắt mềm mại của : “An Thành, là người tốt, khiến người ta rất thích.” Biết chỉ cần ba chữ, nhưng thể cho, ích kỷ mà tàn nhẫn, dùng phương thức khác khiến tưởng lầm là hy vọng. Sớm hôm sau : “Vi Lan, em.” thờ ơ lấy điện thoại bên gối ra: “Lặp lại lần nữa , em muốn ghi làm nhạc chuông.” tức giận, lần duy nhất tức giận. Nhưng chẳng qua chỉ là vài ngày gọi điện thoại cho . chủ động gọi đến, cũng chịu nhận, có điều mặc đông tây, tán hươu tán vượn trong điện thoại, chỉ nhàn nhạt “ừ” tiếng. Ba bốn ngày sau tình hình vẫn lạnh nhạt đổi, Phỉ Thúy khỏi khoái chí châm chọc: “Rốt cuộc nhận báo ứng rồi hả?” Vi Lan cười khẽ, ngoài cửa sổ là cây ngọc lan cao lớn, trổ từng đóa hoa xinh trắng noãn, duyên dáng kiều giống như búp sen – nhưng cũng chỉ là “giống như” mà thôi. Trong thành phố này từ lâu thấy bóng sen. Thực ra, thứ ngâm trong ly thủy tinh trong suốt long lanh là hoa hồng, cánh hoa hé mở, dù rời cành nhưng vẫn thơm ngát mê người. Sau đó ngày tháng cứ trôi, tưởng chừng như dài bất tận. Nhiều lần sóng vai ra vào, dưới ánh mắt của mọi người, Vi Lan và Cao An Thành phải là đôi hạnh phúc mỹ mãn. Mưa đêm thu, tiếng rơi mỏng manh du dương ngớt, ra khỏi quán bar, bật CD Kitaro, tiếng điện tử hợp thành thanh u sầu, mở ra quang cảnh tráng lệ của con đường tơ lụa phồn hoa.[2] đột nhiên lên tiếng: “An Thành, nếu như em đến thế, chúng ta còn có thể.” yên lặng lúc, mới đáp: “ biết.” Tình cán cân, nếu hai đầu có trọng lượng bằng nhau, lập tức mất cân bằng. Càng nặng càng ngã sâu, ngã xuống tận địa ngục. Chung quy rất ích kỷ, cứ kéo theo, mà lại thản nhiên như . Tựa như đánh giá giúp , rốt cuộc Trần Phương Vũ nhiều hơn, hay là nhiều hơn. Dù là người thắng cũng chưa chắc có thể giành được hạnh phúc. Thiên đường bên phải, nhưng tình lại bên trái. - Hết - [1] Nguyên văn là “Như hoa mỹ quyến, tự thủy lưu niên”, ý dù mỹ nhân có sắc đẹp nhường nào, cũng mai theo dòng chảy thời gian. [2] Bản nhạc Silkroad của Kitaro.
      Hết
      Hale205Chris thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :