1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang - Vũ Bộ Sinh Liên (Full 104c - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Tình bá đạo của tổng giám đốc hắc bang
      [​IMG]
      Tác giả: Vũ Bộ Sinh Liên
      Thể loại: đại, hắc bang, sủng, sạch. Nam cường, nữ cường.
      Độ dài: 104c + 8 NT
      Converter: Ngocquynh520
      Editor: Ngon gio nho
      Bìa: rina93


      Giới thiệu nội dung:

      là huyền thoại bất bại trong giới sát thủ, ai biết diện mạo của . Chỉ cần hoàn thành xong nhiệm vụ cuối cùng này, trở thành người hoàn toàn tự do.

      Tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của . Đúng! Lẽ ra là như thế, nếu như đụng phải người đàn ông đó. . . . . .

      là bang chủ của bang Liệt Diễm, thế lực trải khắp toàn cầu.

      là tổng giám đốc của tập đoàn Lăng Thị, gia tài nhiều vô tận, dùng cả đời cũng hết.

      thủ đoạn độc ác, chưa bao giờ hạ thủ lưu tình (*), cũng cho phép bất cứ người nào đến gần, đặc biệt là phụ nữ, cho đến khi gặp ….

      (*) Hạ thủ lưu tình: nghĩa là vì tình nghĩa mà khoan hồng giết.



      Đoạn 1:​

      tức giận trong người Lăng Diệp có vẻ hơi dịu chút.

      cố gắng để ý đến những nụ hôn liên tục rơi bả vai, cổ và lưng mình, hai bàn tay vuốt ve khắp mông , dịu dàng hỏi:

      "Tôi , tôi phải của khi nào?"

      Lăng Diệp ngẩng đầu, trịnh trọng :

      "Bạch Triết Hiên ham muốn em."

      xong, nghiêm túc quan sát sắc mặt của Hàn Yên.

      Mẹ kiếp! Chỉ vì điều này? Cơn tức giận của Úc Hàn Yên dần dần bốc lên, giận dữ hét:

      " ta như thế nào, liên quan gì đến tôi! Tôi đối với chút hứng thú cũng có!"

      Bạch Triết Hiên hề biết, vào giờ phút này, bị Úc Hàn Yên cấp cho chữ ‘hận’…

      Lăng Diệp cười, cười dịu dàng đến duyên dáng, quỷ dị ai bằng.


      Đoạn 2:

      "Tiểu Húc đói bụng."

      "Oh."

      Lăng Diệp buông Úc Hàn Yên ra, xoay người đến chỗ cách đó xa, lấy từ trong túi ra vật gì đó, rồi đưa tới trước mặt .

      "Đó là cái gì?"

      "Máy hút sữa."

      " cần thứ này, phiền phức như vậy làm gì, để Tiểu Húc trực tiếp hút là được rồi."

      " có cửa đâu."

      "Tại sao?!"

      "Thằng bé là con trai!"

      "Thằng bé cũng là con trai !"

      "Nếu xem thằng bé là con trai của , em cho rằng, có thể chịu đựng để cho thằng bé xâm phạm lĩnh vực dành riêng cho trong suốt tháng qua ?"

      ". . . . . ."
      Last edited by a moderator: 18/4/15
      hoa nở mùa hè, Pecku, AChu3 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: Nhiệm vụ cuối cùng

      "Boss, tất cả chuẩn bị xong."

      Trong tầng hầm tối tăm, u, người đàn ông cao to, mặc quần áo thể thao màu xám, cung kính với người đàn ông mặc áo đen, đeo mặt nạ răng nanh bằng đồng, ngồi phía đối diện.

      Người đàn ông mặc áo đen thể nhận ra là ai, gật đầu cái, với tay cầm lấy chiếc điện thoại đặt bàn, bấm số điện thọai. Sau đó thấy dùng giọng khàn khàn :

      "Trong vòng hai tiếng, tôi muốn nghe thấy tin về cái chết của Chu Tần Thiên. Tài liệu chi tiết được chuyển đến ngay sau đây."

      người mặc đồ ngủ màu đỏ sexy, chân trần, nằm mơ màng chiếc giường nghe thấy thế, đôi mắt to, đen trắng ràng bắn ra tia sáng vô hạn, đôi môi xinh đẹp mấp máy, giọng trong vắt như mùa xuân, thấm vào lòng người, từ từ thốt ra:

      "Boss, đây là nhiệm vụ cuối cùng của người ta nha. Hoàn thành nhiệm vụ này, tôi với tổ chức còn quan hệ gì nữa."

      Người đàn ông áo đen nhàn nhạt đáp lại câu:

      "Ừ."

      Sau đó liền cúp điện thoại.

      ……….

      "Boss, ngài làm như thế với Ảnh sao?"

      Người đàn ông mặc bộ đồ màu xám, sau hồi do dự, cuối cùng lấy hết dũng khí, dè dặt hỏi. Người có mắt đều nhìn ra cống hiến của ấy đối với tổ chức. ấy chính là huyền thoại bất bại trong giới sát thủ.

      Người đàn ông áo đen suy nghĩ độc ác:

      "Đối với ấy, có được phải hủy diệt ngay. Nếu , là mối đe dọa to lớn cho chúng ta."

      Dĩ nhiên còn nguyên nhân khác nữa —— giết gà dọa khỉ, để cho những kẻ còn lại, từ bỏ luôn ý nghĩ rời khỏi tổ chức.

      dừng chút, tiếp tục :

      "Trong lúc đó, cho dù bất kể là ai bước vào ngồi biệt thự kia, ta cũng lập tức ra lệnh cho nổ tung."

      Bỏ qua cơ hội lần này, muốn giết được , khó như lên trời. Mặc dù kiểm tra khuôn mặt của rất nhiều lần, cũng có phát ra bất kỳ điều bất thường nào, nhưng giác quan thứ sáu của mách bảo, dùng diện mạo giả để làm việc với tổ chức. Dựa vào tác phong làm việc của , lần này hoàn thành xong nhiệm vụ, nhất định tạo ra cái chết giả, sau đó dùng thân phận khác, tiếp tục cuộc sống mới. Năng lực của quá mạnh, lòng quá sâu xa.

      ……….

      Úc Hàn Yên ném chiếc điện thoại di động qua bên, nhìn chằm chằm trần nhà có chút mất hồn. Suốt mười lăm năm qua, từ lúc mới bắt đầu tham gia vào lớp huấn luyện như địa ngục, mình tàn sát những người bạn bên cạnh, để vượt qua được khu vườn nhiệt đới, rồi tiếp đó là những vụ ám sát ngừng nghỉ. Tất cả, đều khiến mệt mỏi. Chỉ có điều may mắn là, rất nhanh thôi, "Ảnh" hoàn toàn biến mất thế giới.

      Dĩ nhiên, cũng ngây thơ mà cho rằng, boss dễ dàng bỏ qua cho như vậy. Để về sau có thể bình yên thoát khỏi tổ chức, từ năm mười bốn tuổi, làm thay đổi khuôn mặt của mình, từng chút từng chút . Đến hôm nay là bảy năm, những thành viên trong tổ chức nhìn thấy dung mạo của , cũng là khác xa trời vực so với dung mạo .

      từ đầu đến cuối đều tin tưởng rằng, người mình có thể tin tưởng, chỉ là bản thân mình. Đây cũng là nguyên nhân tại sao, khi thi hành nhiệm vụ, chỉ luôn luôn thân mình.

      đứng dậy, tới trước máy tính mở mail. Chu Tần Thiên, chính khác nước Mĩ, ra ngoài đều có mười hộ vệ to cao ngầm bảo vệ. Tối nay tại biệt thự Lam Huyền……. Xem các nội dung bên trong, não của vận chuyển liên hồi với tốc độ cao độ. tới phút sau, cơ bản phác thảo ra phương án hành động hiệu quả.

      9h tối, sau 40 phút đua xe, Úc Hàn Yên xuất bên ngoài tường rào của ngôi biệt thự xa hoa, có diện tích khoảng 400m2, tại vùng ngoại ô của San Francisco, Mỹ. trèo bừa qua tường rào, mà nhảy phốc lên cái cây đại thụ có cành lá xum xuê, như con khỉ. Bằng chiếc kính thiên văn hồng ngọai bé tiên tiến nhất, quan sát toàn cảnh bên trong mấy lần.

      Chu Tần Thiên chắc hẳn gặp gỡ tên đầu sỏ của hắc bang, nhìn xung quanh ngôi biệt thự, ràng thấy có hai nhóm người, trong đó có nhóm, tản ra sát khí vô cùng nặng.
      Mà điểm này, trong tài liệu lại hề nhắc tới. Xem ra, cách an toàn và nhanh nhất hôm nay chính là dùng kính thiên văn hồng ngọai thăm dò, từ bờ tường phía sau, tiến thẳng vào tầng hai.

      nhảy nhàng xuống đất, thân thể áp sát vào vách tường, nhanh chóng di chuyển đến vị trí tốt được vạch ra. Khi đến đích, chờ năm giây, sau đó chút do dự ấn vào chiếc vòng cổ tay phải, sợi dây thép cường lực, mỏng như sợi tóc trong nháy mắt bắn ra, bám chặt lên bờ tường, cách chiếc cửa sổ tầng hai hé mở khoảng 10cm. đu lên, dựa vào sợi dậy cường lực bắt đầu trèo.

      Lúc gần leo lên đến cửa sổ, hai mũi chân dùng sức, tì mạnh vào bờ tường, cả người nhào lộn 360 độ bật lên cao, tiến vào trong biệt thự cách thuận lợi.

      Sau đó quan sát xung quanh vòng, phát có máy giám sát ở nhà vệ sinh nữ, mới thả lỏng phòng bị xuống chút. Đúng lúc này, thanh xả nước từ bồn cầu truyền đến, vội vàng bước nhanh vào buồng vệ sinh khác, đóng cửa lại.

      Sau khi xác định ràng bóng lưng của đối phương là phụ nữ, giống như người giúp việc, Úc Hàn Yên liền bắn sợi dây cường lực cổ tay phải ra, thít chặt lấy cổ người phụ giúp việc kia, để cho đối phương kịp la lên, kết liễu luôn tính mạng của ta.

      Úc Hàn Yên vội vàng kéo người phụ nữ vào chỗ mình, đóng cửa lại, sau đó cởi quần áo, giầy dép người phụ nữ đó ra, mặc vào người mình. Đồng thời đặt người phụ nữ đó ngồi lên bồn cầu, sau đó mới mở cửa ra ngoài. Tiếp đó, ngón tay trỏ phải của , từ chiếc nhẫn bắn ra sợi dây mỏng, sắc bén, đưa vào khe ổ khóa cửa, xoay xoay vài giây, nghe thấy ‘phựt’ tiếng mới dừng lại.

      lâu sau đó, người con mặc đồng phục Anime Nhật Bản, tóc tết đuôi sam, xuất ở hành lang bên ngoài nhà vệ sinh. Để đánh lừa con mắt người khác, về phía căn phòng tạp vụ cách đó xa, đeo đôi găng tay màu trắng vào, cầm máy hút bụi ra ngoài, hút bụi xung quanh tầng hai, đồng thời, cặt mắt ngừng quan sát tình hình xung quanh.

      Lần đầu tiên, rất muốn chửi bậy. Tại sao lại đặt nhiều bom như vậy?!

      Chiếc dây chuyền hình giọt lệ màu đỏ đeo lủng lẳng cổ ngừng lắc lư….


      Dựa vào cường độ lắc lư của chiếc dây chuyền, nhân lúc ai để ý, đặt tay sâu xuống khe hở bên cạnh ghế sofa, lấy ra quả bom cùng màu với chiếc ghế, kim dài và ngắn đều suýt soát. Trong nhất thời, trái tim trùng xuống tận đáy. Là bom tắc kè hoa. . . . . .


      Đây là loại bom vừa mới được tổ chức nghiên cứu thành công. Màu sắc của nó, có thể tự động thay đổi theo màu sắc của môi trường xunh quanh, hơn nữa, đình kèm theo nó là loại dây mềm mỏng, có thể uốn cong được. Theo hiểu biết của , loại bom hệ liệt này, còn chưa được bán ra bên ngoài.


      Nếu nhận nhiệm vụ ám sát Chu Tần Thiên, những trái bom này, tuyệt đối thể có khả năng nhằm vào phía . cách khác, bọn họ nhằm vào . nhếch môi cười nhạo báng, boss quá hào phóng rồi. Chỉ cần ta nhận được tin tức của , lập tức ra lệnh cho những trái bom này phát nổ, đến lúc đó, trong nháy mắt, cả tòa biệt thự hóa thành tro bụi. Nhưng mà, như thế phải càng tốt sao? phải mất công ngụy tạo ra cái chết giả cho mình.


      Nhớ ngày đó, vì đề phòng có ngày boss thừa dịp mình thiếu chuẩn bị mà ra tay sát hại, mỗi lần hoàn thành xong nhiệm vụ, đều gửi tin báo cho ngay tại trường, để trong tiềm thức , ngầm thừa nhận này. Rồi sau đó, dựa vào điểm này, để định ra kế hoạch mưu sát .


      Dựa theo tình huống tối nay mà , có thể cần ra tay giết người, chi cần đặt trực tiếp điện thoại di động ở đây, để nó đúng giờ gửi tin là được.

      đem máy hút bụi trả về căn phòng tạp vụ, định vào nhà vệ sinh thay đổi trang phục để rời , thấy hai người đàn ông cao to, uy mãnh tới trước mặt.

      người trong đó lạnh lùng :

      " theo chúng tôi."

      Úc Hàn Yên cười hơi ngượng ngừng, có chút khúm núm :

      "Tôi muốn vệ sinh."

      Người kia còn kiên nhẫn, trực tiếp rút súng ra, đặt đầu , lặp lại câu :
      " theo chúng tôi."

      Được rồi, thấy thời gian cũng vẫn còn dư dả, chơi với các ngươi lúc cũng được. Úc Hàn Yên tựa hồ như sợ hãi, càng ngừng gật đầu.

      Hai người dẫn vòng quanh tầng hai, cuối cùng tới trước cánh cửa có sáu người đanh canh giữ. người trong số đó gõ cửa, cung kính :

      "Ông chủ, đưa người giúp việc tới."

      Giọng của người đàn ông trung niên vọng ra:

      "Để cho ta vào."

      Úc Hàn Yên vừa bước vào cửa, nhìn thấy Chu Tần Thiên béo ụt ịt, ngồi mình ghế sofa. Con mồi tự đưa tới cửa, há lại nhận.
      Fuu, sanone2112Chris thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2: Tẩu thoát thành công


      Chu Tần Thiên vênh mặt, hất hàm sai khiến:

      "Dọn dẹp cẩn thận, sạch chiếc bàn, cùng ghế sofa đối diện kia . Còn nữa, cần phải cố gắng quyến rũ khách quý của tôi, nếu giống người trước, cần phải sống nữa đâu."

      Úc Hàn Yên nhìn nhà vệ sinh có động tĩnh gì, cúi đầu nhếch môi cười giễu cợt, chầm chậm đến bên cạnh bàn, tay phải cầm chiếc khăn lau lên. Lúc Chu Tần Thiên cho rằng lau bàn, trong chớp mắt Úc Hàn Yên ở ngay phía sau lưng , chiếc khăn lau tay cũng đồng thời chút do dự, chặn lấy miệng . Tiếp đó, tay trái đặt sau ót , hai tay phối hợp cùng nhau, dùng sức xoay tròn cổ 180 độ theo chiều kim đồng hồ. Cổ bị bẻ gẫy.

      Lăng Diệp lau tay trong nhà vệ sinh, đột nhiên ngửi thấy có mùi nguy hiểm. dừng động tác trong tay lại, rón rén đến cửa, từ từ vặn tay nắm, mở cửa ra he hé.
      Nghe thấy có tiếng động, Úc Hàn Yên vội vàng ném khăn lau xuống, xoay người bật sợi dây thép từ chiếc nhẫn ra. Ngay tức khắc, sợi dây thanh mảnh theo thế như chẻ tre, lao về phía của đối phương.

      Lăng Diệp đẩy cửa ra, thoáng thấy sợi dây lao vun vút về phía mình, tay phải liền nắm chặt lấy sợi dây, xoay tròn 360 độ, để cho sợi dây quấn quanh vào tay mình, sau đó dùng sức kéo mạnh người nắm đầu dây kia về phía mình.

      Úc Hàn Yên thấy thế, ngón cái tay phải chút chậm trễ, ấn vào điểm chiếc nhẫn, làm cho chiếc nhẫn rơi ra trong chớp mắt, đồng thời từ chiếc vòng cổ tay, bắn thẳng sợi dây lên trần nhà, cả người nhanh chóng nhảy lên, lơ lửng giữa trung. Sau đó, tay trái rút ra khẩu súng vô thanh được giấu sẵn trong bắp đùi, nhằm thẳng về phía tim đối phương bắn.

      Lăng Diệp hề lùi bước, vẫn di chuyển thần tốc về phía , thấy viên đạn lao tới, cũng chỉ hơi lé người, tránh cho viên đạn vào tim, để mặc kệ cho nó chui vào trong cơ thể.

      Úc Hàn Yên khẽ cau mày, đột nhiên lao về phía cửa sổ. Cao thủ so chiêu, ngay lập tức phân cao thấp. Người đàn ông này, đánh thắng. Lúc này , đợi đến bao giờ đây?

      Lăng Diệp nhìn ra ý đồ của đối phương, hai mũi chân hơi dùng sức, cả người lao vọt lên trung, theo đường cong hoàn mỹ, bàn tay phải thon dài mạnh mẽ bắt lấy cổ chân Úc Hàn Yên, kéo xuống đất thương tiếc. Sau đó, thừa dịp phản công, đưa tay trái đoạt lấy khẩu súng trong tay .

      Đôi mắt xinh đẹp của Úc Hàn Yên tràn ngập khó tin, đây là người sao? Tại sao lại có di chuyển trung quãng dài như vậy?! Hơn nữa, khẩu súng lục này mặc dù hình dáng rất , nhưng uy lực của nó rất lớn nha. Thế nhưng ta lại giống như hề hấn gì là sao? Thậm chí ngay cả chớp mắt cũng có?!

      Cảm giác cổ tay phải của mình sắp bị xé đứt đến nơi rồi, thể làm gì khác hơn, Úc Hàn Yên đành đưa tay trái ra, ấn vào điểm chiếc vòng tay, sợi dây thép được thu hồi lại, trở về vị trí ban đầu. Cũng vì thế, mà bị té xuống mặt đất chút thương tiếc. Lúc này, có cảm giác vô cùng hối hận vì mình giết ngay hai tên hộ vệ kia. tại tốt rồi, đem chính mạng sống của mình ra chơi đùa.

      Người ở ngoài cửa nghe thấy có tiếng động, vội vàng lên tiếng:

      "Ông chủ!"

      "Ông chủ!"

      Lăng Diệp dùng đôi mắt ma mị, quyến rũ nhìn người dưới đất, bất ngờ :

      " có việc gì cả, cần vào."

      Úc Hàn Yên nhìn đối phương khó hiểu, trong lòng tràn đầy nghi ngờ.

      Lăng Diệp tới trước mặt , từ cao nhìn xuống ra lệnh:

      "Đứng dậy!"

      " giết tôi?" Úc Hàn Yên ngây ngốc hỏi.

      Lăng Diệp cau mày, lạnh lùng :

      "Đừng để tôi phải nhắc lại lần thứ hai."

      ". . . . . ."

      Úc Hàn Yên ủ rũ đứng lên, tỏ vẻ mặc ngươi làm thịt đó.

      Lăng Diệp chút khách khí, đặt tay trái lên vai , để che vết máu áo sơ mi đen, :

      "."

      "Cái gì? những giết tôi, còn đưa tôi ra khỏi biệt thự?"

      Úc Hàn Yên tin được trợn trừng hai mắt hỏi. Thấy đôi môi mím chặt dưới chiếc mặt nạ hình con bướm màu đỏ rực, phát ra tàn bạo, khỏi giật mình.

      :

      "Vậy chờ tôi chút."

      cúi đầu xuống, lấy chiếc điện thoại động từ trong tạp dề ra, gõ hai chữ: "Hoàn thành", đặt chế độ hai phút sau gửi , sau đó đặt điện thoại xuống đất, mở cửa ra ngoài cùng đối phương.

      "Chu tiên sinh có chuyện phải suy nghĩ, muốn chúng tôi làm phiền, cho nên ngài ấy đặc biệt ra lệnh cho tôi đưa ấy xuống vườn hoa dạo trước." Mặt Úc Hàn Yên biến sắc .

      Bốn người trong đó hẹn mà cùng gật đầu lên tiếng:

      "Xin mời."

      Lăng Diệp gì, nhếch môi cười, khoác vai Úc Hàn Yên xuống tầng dưới nhanh chậm.

      Bốn người khác theo sát sau lưng họ.

      Cuối cùng bọn họ cũng tới trước mấy chiếc xe đậu. Úc Hàn Yên ghé sát vào tai Lăng Diệp :

      "Lên xe nhanh lên, trong vòng 10 giây nữa căn biệt thự này bị nổ tung."

      Mặc dù trong lòng Lăng Diệp có chút kỳ quái, nhưng vẫn ra lệnh:

      "Lên xe."

      Khi người thủ hạ mở cánh cửa sau của chiếc xe Maybay cho , vội đẩy Úc Hàn Yên vào bên trong, sau đó mình cũng ngồi vào.

      Úc Hàn Yên ở trong xe chút kiêng nể, lớn tiếng gấp gáp :

      "Nhanh lên, tăng tốc độ tối đa."

      Lái xe giương mắt nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Lăng Diệp khẽ gật đầu, liền làm theo lời của .

      Lúc này Lăng Diệp mới lên tiếng:

      "Người của tôi cũng kiểm tra, nhưng phát thấy có bom trong biệt thự."
      dừng lát, lại tiếp:

      "Nếu như đáp án sau đó khiến tôi hài lòng, tôi dùng cực hình đối với ."

      Uy hiếp trắng trợn. . . . . . Úc Hàn Yên thở dài hơi, nghiêng đầu nhìn sang, :

      " chờ xem."

      vừa xong, Lăng Diệp liền nghe thấy thanh cực lớn từ bên ngoài truyền vào. quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cách đó tầm 500m, khu biệt thự cao tầng ngay lập tức bị san bằng. Cách tấm kính, dường như cũng cảm thấy được cỗ bức xạ nhiệt xông vào mặt mình.

      Uy lực lớn. . . . . .

      "Đây là loại bom mới nhất vừa mới được nghiên cứu ra, chưa có xuất thị trường. Chỗ bom đó phải là của tôi, mà ngược lại, nó là nhằm vào tôi. Tôi có thể phát ra tồn tại của nó, là bởi vì có thứ đặc biệt." Úc Hàn Yên cười châm biếm .

      Lăng Diệp nhớ lại lúc đặt chế độ hai phút sau gửi tin nhắn, dường như cũng hiểu ra điều gì đó. cũng vặn hỏi thêm nữa, ngược lại hỏi:

      "Mục đích đến biệt thự là gì?"

      Úc Hàn Yên nghe xong, đầy oán giận :

      "Mục đích của tôi là ám sát Chu Tần Thiên. Nếu lúc đó mở cửa chậm chút, tôi nhảy ra khỏi cửa sổ được rồi, chứ đâu cần ra tay với a." Lúc này, còn vẻ kìm ném của người bị bắt.

      Lăng Diệp thể bật cười, trêu chọc :

      "Cho nên đó là lỗi của tôi?"

      "Đâu có, đâu có, là lỗi của tôi, lỗi của tôi. Tôi nên hành động nhanh hơn mới phải." Úc Hàn Yên nhục như con chó , chỉ thiếu điều là đưa móng vuốt ra gãi gãi chân người ta thôi.

      Lăng Diệp nhíu mày, đôi môi có chút tái nhợt cong thành hình vòng cung đẹp mắt, đưa tay kéo sát lại gần mình, sau đó dựa đầu vào vai , nhắm mắt dưỡng thần.

      Đầu tiên Úc Hàn Yên ngẩn ra, sau đó cúi đầu nhìn vết máu người , dùng giọng rất êm tai :

      "Nếu như muốn bị chết vì máu chảy ra quá nhiều, trước tiên hãy đến bệnh viện gần nhất lấy viên đạn ra ."

      Dĩ nhiên tốt bụng như vậy, đơn giản là vì muốn thừa cơ bỏ chạy.

      "Thanh Phong, nghe theo ấy ." Lăng Diệp mắt cũng mở, thản nhiên ra lệnh.

      Rất nhanh, bốn chiếc xe hơi màu đen dừng trước của bệnh viện. Úc Hàn Yên định đánh thức dậy, thấy đối phương chậm rãi mở hai mắt ra, trong đó đầy tỉnh táo. Tiếp đó lại thấy như người bình thường xuống xe, khỏi thầm thở dài :

      "Quả nhiên dũng mãnh. . . . . ."

      "Tới đây." Lăng Diệp quay đầu nhìn thấy người kia vẫn ngẩn người trong xe, yếu ớt .

      Úc Hàn Yên vội vàng xuống xe, cũng rất biết điều liền qua đỡ vào trong bệnh viện.

      Mọi người bên trong bệnh viện, nhìn thấy tình cảnh này, cũng bị dọa cho sợ đến mất hồn mất vía. Thanh Phong bước nhanh vào phòng trực, cho phép kháng cự:

      "Lập tức kêu bác sĩ giỏi nhất đến đây làm phẫu thuật!"

      Hai phút sau, Úc Hàn Yên rốt cuộc cũng thấy Lăng Diệp bị đẩy lên phòng cấp cứu tầng ba, trong lòng khỏi vui mừng nhún nhảy tay chân. Chỉ có điều, vừa nghĩ tới câu cuối cùng đối phương , liền cảm thấy ấm ức trận. Cái gì mà "Cứ thử rời khỏi tôi , hậu quả thế nào gánh được đâu!" Xí! cứ đấy.

      Thanh Phong qua chặn trước mặt , mặt thay đổi :

      " có lệnh của ông chủ, thể rời ."

      Úc Hàn Yên chớp chớp đôi mắt rất chi là vô tội, tháo sợi dây chuyền của mình ra đưa cho , :

      "Tôi chỉ vào nhà vệ sinh chút thôi. Cái này là thứ quý giá nhất của tôi, chỉ cần có nó ở đây, tôi nhất định quay lại."

      Dây chuyền coi như để tạ ơn ta giết mình , dù sao có giữ lại cũng chẳng để làm gì.

      Thanh Phong nhận sợi dây chuyền chút do dự, chỉ vào tên thủ hạ :

      "Cậu cùng ấy."

      Úc Hàn Yên thoáng liếc mắt, chỉ có điều để cho buông lơi cảnh giác, nên cũng cự tuyệt.

      Vừa vào nhà vệ sinh nữ, liền chạy thẳng tới cửa sổ, sau khi quan sát lượt xung quanh, thừa dịp có ai, liền nhảy ra ngoài, đồng thời bắn sợi dây thép ở chiếc vòng tay ra, cho bám vào thành tường, nhằm chế tốc độ, để mình rơi xuống đất.

      Mười phút sau, Thanh Phong thấy người vẫn chưa về, bắt đầu trở nên nôn nóng, vội phái người xem tình hình. Nhưng người kia trở về báo, vẫn ở trong nhà vệ sinh.

      Hai mươi phút sau, vẫn như cũ, thấy bóng dáng của đối phương đâu, trong lòng khỏi có dự cảm xấu. nhìn mười mấy tên hộ vệ tinh nhuệ đứng canh giữ bên ngoài phòng cấp cứu :

      "Các cậu ở chỗ này trông chừng, sống chết cũng phải bảo vệ an toàn cho ông chủ."

      xong, vội vàng về phía nhà vệ sinh nữ tầng 3, đến trước mặt tên thủ hạ, nhìn chằm chằm ta hỏi:

      " có bất kỳ động tĩnh gì sao?"

      Sau khi nhìn thấy cái gật đầu của tên kia, chút chậm trễ, liền xông vào nhà vệ sinh nữ.

      Có thể bởi vì quá muộn, trong nhà vệ sinh ai.

      Đôi mắt chim ưng sắc bén của nhìn quét qua nhà vệ sinh nữ mấy lần, đưa ra kết luận —— có ai. tới cửa sổ, nhìn xuống dưới, cách cửa sổ thẳng tắp khoảng 10m, dưới đất là sân cỏ bằng phẳng… phải là ấy nhảy từ đây xuống ?

      vỗ cái vào đầu của mình, người phụ nữ có thể làm cho ông chủ bị thương, có thể là người phụ nữ bình thường sao? Sao có thể để cho đối phương vào nhà vệ sinh cách dễ dàng như vậy chứ?! Nhìn sợi dây chuyền nằm yên tĩnh trong tay mình lúc, liền đem nó nhét vào trong túi, thất vọng quay trở về trước cửa phòng cấp cứu trước, trong lòng ngừng cầu nguyện: "Ông chủ, ngài ra tay chút a ~"

      Ba mươi phút sau, Lăng Diệp từ phòng cấp cứu ra, sai, tự ra ngoài. thấy người phụ nữ kia biến mất bặt vô tín, nhếch mép cười nhợt nhạt.
      Quả nhiên vẫn bỏ chạy được? cho là, ít nhất, cũng đợi đến lúc ra khỏi phòng cấp cứu…….
      linhdiep17Chris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3: Quá ngây thơ


      "Ông chủ, Thanh Phong làm tròn trách nhiệm, trông nom ấy cẩn thận."

      Ngoài dự đoán, Lăng Diệp hề trách cứ . vừa ra khỏi bệnh viện, vừa :

      “Nếu ấy muốn bỏ trốn, các cậu đều cản được đâu."

      Thanh Phong vội vàng chạy đuổi theo, muốn đỡ lấy , nhưng bởi vì có mệnh lệnh nên dám. Nhìn bước chân hơi chao đảo, đau lòng nắm chặt quả đấm. Nếu có người phụ nữ kia ở đây, ông chủ phải khổ sở như thế. Mặc dù cũng cảm thấy kỳ quái, vì sao ông chủ bình thường đều cho phụ nữ đụng vào, lại phá lệ.

      Đúng rồi, sợi dây chuyền!

      vội vàng lấy sợi dây chuyền từ trong túi ra, đưa tới trước mặt Lăng Diệp, cung kính :

      "Đây là vật người phụ nữ kia để lại trước khi ."

      Chắc là ấy muốn để sợi dây chuyền này lại cho ông chủ . . . . . .

      Lăng Diệp nhìn viên đá màu đỏ treo lủng lẳng sợi dây chuyền, phát ra ánh sáng rực rỡ, trong đầu tự nhiên ra đôi mắt hạnh sáng ngời của người phụ nữ kia. nhếch nhếch khóe môi, đưa tay nhận sợi dây chuyền rồi nắm chặt nó trong tay, :

      "Quay về trụ sợ chính của Liệt Diễm."

      ………………..

      "Oh, my¬ God! Diệp, cậu bị thương sao?! Người nào mà lợi hại như vậy hả? ngưỡng mộ a ~"

      Lăng Diệp vừa bước vào cửa, nghe thấy giọng chói tai của bạn thân. đưa tay phải lên tháo chiếc mặt nạ xuống, ném bừa qua bên, để lộ khuôn mặt nghiệt ai bằng. Từng trận gió lạnh thổi mạnh vào mặt người cười hả hê, ngồi chiếc ghế sofa màu đen.

      "Chuyện gì xảy ra vậy?"

      người đàn ông có đôi lông mày xếch trong phòng khách qua, vừa dìu Lăng Diệp đến ghế sofa, vừa thấp giọng hỏi.

      "Bị con mèo Diệp bắt."

      Lăng Diệp chút khách khí, đem sức nặng toàn thân dựa vào bạn tốt, ánh mắt ngập tràn niềm vui .

      "!"

      Tay người đỡ liền run lên, thiếu chút nữa giữ nổi, để ngã lăn xuống đất rồi.

      Người ngồi ghế sofa sợ đến nỗi ngây người, đôi mắt trừng lớn như cái chuông đồng, miệng há to đến nỗi có thể nhét được cả quả trứng gà vào.

      Ai có thể cho bọn họ biết, là chuyện gì xảy ra ? Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủn mấy tiếng đồng hồ gặp, sao Liệt của bọn họ lại có thể biết giỡn được? Còn chuyện mập mờ, buồn cười đến như vậy. . . . . . Hơn nữa, mới vừa rồi, trong ánh mắt của cậu ta, thậm chí còn phát ra cả tia có tên là dịu dàng nữa.

      Lăng Diệp thu hết vẻ mặt của bọn họ vào trong mắt, cũng chẳng giải thích gì. ngồi dựa vào ghế sofa, nhìn cái người vừa thét chói tai kia :

      "Vũ, cậu lấy năm trái bom , tiên tiến nhất qua đây."

      Mạc Vũ nhíu mày, hơi khó tin hỏi :

      " phải là cậu bị kích thích, định nổ tung nơi này đó chứ?"

      Người kia tán thành, với Lăng Diệp:

      "Việc cậu cần làm bây giờ, chính là nghỉ ngơi."

      "Tôi muốn thử làm thí nghiệm, kiểm chứng suy đoán của mình."

      Nếu nhầm, có lẽ sợi dây chuyền này, chính là thứ đặc biệt ấy để lại trước khi . Nếu đúng là như vậy, sợi dây chuyền này là ấy cố tình để lại cho .

      Trong lòng Mạc Vũ thấy quái lạ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy ra ngoài.

      "Vết thương bị đạn bắn, thiếu chút nữa trúng tim cậu rồi đấy."

      "Ngôn, nếu như tôi , đây là của người phụ nữ để lại, lúc hai chúng tôi giao đấu, cậu có tin ?" Lăng Diệp dùng giọng hơi suy yếu, chậm rãi hỏi.

      Động tác trong tay Tề Ngôn hơi dừng lại, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lăng Diệp hỏi:

      "Cậu có hạ thủ lưu tình?"

      Vừa hỏi xong câu này, liền hận thể cắn đứt luôn đầu lưỡi của mình rồi. Lăng Diệp là ai nào? Sao có thể hạ thủ lưu tình với người khác được? Huống hồ, cậu ta vẫn luôn luôn chán ghét phụ nữ.

      Quả nhiên, Lăng Diệp lắc đầu cái.

      " ấy chết rồi sao?"

      Bản lĩnh của Liệt biết, đối phương có thể để lại người vết thương, cũng rất lợi hại rồi.

      Lăng Diệp lần nữa lại lắc đầu, mờ mịt :

      " ấy còn sống rất tốt."

      "Cho nên, sau khi ấy làm cho cậu bị thương, liền thừa cơ bỏ chạy?" lúc lâu sau, Tề Ngôn mới tìm được giọng của chính mình, hỏi.

      "Chính xác mà , là ấy thừa lúc tôi vào phòng phẫu thuật, bỏ chạy." Lăng Diệp đính chính lại lời của bạn.

      Tề Ngôn nghe xong, nhìn người đối diện giống như nhìn thấy quỷ, :

      "Sau khi cậu bắt được ta, cũng giết ta? Lại còn để cho ta sinh khí dồi dào, rồi tẩu thoát?!"

      muốn kiểm tra lại nồng độ máu của Lăng Diệp, để xem có phải là bị hạ thuốc rồi hay

      "Tôi rất thích móng vuốt nhuần nhuyễn của ấy."

      Động tác đẹp thể tả được, vừa nhanh vừa chuẩn, xuống tay chút lưu tình, tàn nhẫn quyết đoán, vừa nhìn biết là sát thủ hàng đầu rồi.

      ". . . . . ."

      Tề Ngôn lời, đứng dậy lên lầu lấy hộp thuốc. Tối nay nhất định phải kiểm tra lại toàn bộ cơ thể cho Lăng Diệp mới được.

      Lăng Diệp giống như nhìn thấu tâm tư của bạn tốt, nhấn mạnh:

      "Tôi rất bình thường."

      ". . . . . ."

      Bình thường cái rắm. Vài năm qua, có người nào chạm vào người ta, mà có thể được bình yên vô chưa? phải là gẫy tay, gẫy chân, cũng là xuống địa ngục rồi. Lại còn có người phụ nữ nào, làm cho ta có chút hứng thú chứ?

      Tề Ngôn lên lầu được bao lâu, Mạc Vũ quay lại. đặt 5 trái bom trong tay lên bàn, :

      "Thứ cậu muốn đó."

      Ngay khi Mạc Vũ vừa tới cửa, Lăng Diệp thậm chí cảm nhận được chấn động trong tay mình. mở bàn tay nắm ra, nhìn thấy viên ngọc đỏ xinh đẹp nằm trong lòng bàn tay mình, như người ăn mặc phong phanh đứng trong gió rét, ngừng run rẩy, càng đến gần bom, càng run rẩy kịch liệt.

      Quả nhiên đây chính là thứ đặc biệt mà ấy . . . . . .

      Cho nên, em là muốn dùng cái này để phân ranh rới giữa chúng ta sao? Em cho là như vậy thanh toán xong? Em quá ngây thơ rồi!

      Mạc Vũ vừa thấy sợi dây chuyền trong tay Lăng Diệp, hai mắt dính chặt. Đây chắc chắn là dây chuyền của phụ nữ! Còn có viên ngọc treo lủng lẳng kia nữa, xem qua vô số đá quý, nhưng cũng chưa bao giờ nhìn thấy viên đá nào sặc sỡ, lóa mắt đến như thế. Nó giống như có ma lực vậy, khiến người ta nhìn vào liền bị đắm chìm trong đó, lâu thể tự thoát ra được. Nhưng mà, tại sao nó lại động đậy vậy?!

      "Phựt" cái, Mặc Vũ đưa tay đoạt lấy sợi dây chuyền trong tay Lăng Diệp. Điều làm ngạc nhiên là, đối phương thế những cũng thèm né tránh, mà để mặc cho đoạt lấy.

      "Lấy mặt dây chuyển treo lủng lẳng đó ra , đưa trả lại sợi dây cho tôi." Lăng Diệp tay vẫn để ở tư thế cũ, thấp giọng với .

      Mạc Vũ nghe xong vui mừng, vội vàng tháo mặt dây chuyền treo lủng lẳng ra, đưa sợi dây thả lại vào trong tay Lăng Diệp, phấn khởi :

      "Diệp, cậu đúng là bạn tâm giao của tôi nha! Biết tôi thích nó, liền cho tôi."

      Khóe miệng Lăng Diệp giật giật kiểm soát được, :

      "Cậu nghĩ hơi nhiều rồi. phải là tôi cho cậu."

      Lúc này, Tề Ngôn cũng vừa xách hộp thuốc tới, tầm mắt của cũng ngay lập tức bị viên đá treo lủng lẳng kia hấp dẫn, chỉ nghe thấy giọng hơi kinh ngạc hỏi:

      "Tại sao nó lại động đậy?"

      "Nó phát ra tồn tại của bom, rung rung. Tối nay biệt thự của Chu Tần Thiên bị người ta đặt loại bom mới, trước đó chúng tôi dùng thiết bị thăm dò, nhưng lại hề phát ra có bom, vậy mà, cái này lại có thể." Lăng Diệp chậm rãi kể.

      Hai người kia nghiêm túc nghe xong, lại nhìn chằm chằm chiếc mặt dây chuyền treo lủng lẳng, nhưng rất lâu vẫn tìm ra được nguyên do tại sao.

      Lăng Diệp nhìn hành vi ngốc nghếch của bọn họ, biết phải dùng lời gì, nhắc nhở:

      "Dùng máy móc tiên tiến nhất để phân tích tỉ mỉ thành phần của nó, có lẽ có được thu hoạch."

      Mạc Vũ thử qua, mang năm trái bom tới gần, ngoại lệ, viên đá kia liền cảm ứng được. Vì vậy, thở dài :

      "Cậu lấy bảo bối này từ đâu vậy?"

      "Người phụ nữ kia sao?" Tề Ngôn vừa dùng băng mới quấn quanh vết thương cho Lăng Diệp, vừa .

      Thấy Lăng Diệp gật đầu, Mạc Vũ nháy nháy hai mắt, tràn đầy nghi ngờ lặp lại:

      "Người phụ nữ kia?"

      Tề Ngôn nhún vai, tiếp tục động tác trong tay, mình là người ngoài cuộc.

      Lăng Diệp giải thích, cúi người lấy chiếc laptop siêu mỏng đặt lên bàn trước mặt, mắt dán chặt vào màn hình, mười ngón tay thon dài nhảy múa nhanh nhẹn, linh hoạt bàn phím.

      Mạc Vũ thấy vậy khẽ nhíu mày, lẳng lặng tới bên cạnh Lăng Diệp, nhìn khuôn mặt được phác họa, dần dần xuất màn hình, nhàng cau mày, chẳng lẽ người phụ nữ bình thường này là chủ nhân của sợi dây chuyền đó sao? Tại sao Lăng Diệp lại có thể nhớ ràng khuôn mặt người phụ nữ như vậy?

      Phải biết là, phụ nữ là loại sinh vật, mà Lăng Diệp bao giờ để ý đến, ngoài coi thường cũng chỉ có coi thường . . . . .

      cúi đầu nhìn mặt dây chuyền vẫn còn run rẩy trong tay mình. Tại sao Lăng Diệp quăng sợi dây chuyền của người phụ nữ này ? Có thực chỉ là vì tính năng đặc biệt của chiếc mặt dây chuyền này ?

      "Toàn lực tìm kiếm người này." Lăng Diệp đưa hình ảnh 3D cuối cùng được phác họa xong, tựa vào ghế sa lon, lạnh nhạt .

      Mạc Vũ nhíu mày, cười nhạo:

      "Cậu cũng biết là người của chúng ta ra tay thương tình. Nếu như cẩn thận, làm đả thương đôi tay, đôi chân bé của ấy, làm sao đây hả?"

      Lăng Diệp nghe vậy khóe miệng nhếch lên, cười khinh thường, lạnh lùng :

      "Miễn là bọn họ có được khả năng đó."

      Mạc Vũ sững sờ, Lăng Diệp có lòng tin đối với người của bang Liệt Diễm, hay là quá đề cao người phụ nữ kia đây?

      Tề Ngôn sau khi giúp Lăng Diệp cột chặt dây băng, đột nhiên nhìn Mạc Vũ nghiêm túc :

      "Nếu muốn người được cậu đào tạo bị thiệt hại quá nhiều, tốt nhất, nếu có tin tức của ấy, trước tiên hãy báo cho Diệp." Người có thể làm Lăng Diệp bị thương, cũng dễ mà bắt được.

      Mạc Vũ thấy Lăng Diệp cũng phủ nhận, đối với chủ nhân của sợi dây chuyền khỏi càng thêm tò mò. Sao lại biết, thế giới này lại còn nhân vật đặc biệt lợi hại đến như vậy chứ? cố lục lọi lại trong đại não mình về khuôn mặt kia, nhưng quả thực hề có ấn tượng gì.

      ……………

      Đại lộ Champs Elysees, Paris, Pháp.

      Úc Hàn Yên bộ thong dong vỉa hè, mái tóc dài hơi xoăn màu hạt dẻ thả bồng bềnh sau lưng. mặt đeo cặp kính râm to, che đôi mắt sáng trong như ngọc. Bên mặc chiếc áo sơ mi màu trắng bó sát, dưới là chiếc quần short jean sexy, để lộ ra vóc dáng hoàn mỹ.

      Mái tóc dài quyến rũ đại; làn da mịn màng, nõn nà tì vết; đôi môi đỏ gợi cảm; bộ ngực căng tròn, đầy đặn; vòng eo con kiến; đôi chân dài thẳng tắp. . . . . . như vậy, quay đầu lại nhìn hoàn hảo 100%.

      Úc Hàn Yên thản nhiên đón nhận những cái nhìn chăm chăm của mọi người, chiếc miệng hoàn mỹ khẽ nhếch lên đường cong đẹp mắt. Gương mặt này, 7 năm rồi, chưa được tự do hít thở ánh nắng mặt trời.

      đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn ông mặt trời xuyên qua khe hở của cành lá xum xuê, mỉm cười lơ lửng giữa trung. hít hơi sâu. Cái cảm giác này tốt. Còn sống, tốt. Sống tự do tốt. là rất tốt.

      Đêm hôm qua sau khi tẩu thoát thành công, liền rũ bỏ tất cả những gì liên quan đến ‘Ảnh’, bay đến Paris. thích Paris, thích phồn hoa của Paris, thích lãng mạn của Paris, thích thanh lịch của Paris. . . . . . Cho nên, chọn nơi này là điểm dừng chân đầu tiên chuyến du lịch vòng quanh thế giới của mình.
      linhdiep17, sanone2112Chris thích bài này.

    5. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :