1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tình sinh ý động - Tùy Hầu Châu

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Tình Sinh Ý Động

      [​IMG][​IMG][/IMG]

      Tác giả: Tùy Hầu Châu

      Nhà xuất bản: NXB Văn Học

      Nhà phát hành: Pavicobooks

      Kích thước: 14.5 x 20.5 cm

      Số trang: 1100

      Ngày xuất bản: 12-2016


      _Quyển 1_

      Typer:

      moimoi,levuong, chjchj1001,

      Hờ Annh, blue1407,

      Tiểu Anhanh, Cobe,

      nhoxbina, minasan0102,

      saoxoay, Celesta, Yết

      Beta:

      Huyetsacthiensu, Nomnom,

      Ngọc Ngốc Ngếch


      _Quyển 2_

      Typer:

      minasan0102, Tiểu Anhanh

      blue1407, levuong,

      moimoi, Celesta,

      chjchj1001, Cobe,

      Yết, saoxoay, nhoxbina

      Beta:

      Ngọc Ngốc Nghếch, Nomnom,

      Huyetsacthiensu

      Beta lần 2:Màn Thầu

      Nguồn ebook: https://cungquanghang.com



      Giới Thiệu


      “Đời này mãi là luật sư bào chữa của em, luôn đứng về phía em, bảo vệ quyền lợi cho em.”



      nhau khi là thầy trò, rồi cũng chia tay trong thân phận ấy. Sau này gặp lại, luật sư thực tập, còn luật sư danh tiếng.

      Chỉ câu của : “Thầy Tần, thầy còn em ?”, thế là tình cũ lại cháy.

      Tình của đầy bao dung, mạnh mẽ mà chín chắn; cũng vì mà thay đổi, hòa hợp, trưởng thành.

      Thời gian trôi , tháng năm ly biệt, chỉ có tình là vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu. Đời ai trăm mối, chuyện đời khó phân, nhưng mãi là người thầy dẫn dắt cho cuộc đời .

      Từ lần đầu gặp gỡ ở Lệ Giang đến khi cùng nhau vượt qua khó khăn hoạn nạn. Thế gian lắm nỗi ưu phiền, biết bao mâu thuẫn đan cài, hết thảy phồn hoan đều tựa như gió thoảng.

      Chỉ có toàn tâm toàn ý mới là sức mạnh dịu dàng nhất của tình .

      ***

      Khi người đột nhiên xuất trong sinh mệnh của bạn, nhất định là người ấy và bạn có duyên phận vô cùng đặc biệt…

      ngày nọ khi nấu cơm trong bếp, bắt phải chiêm ngưỡng tài nội trợ số của mình, bất giác buột miệng hỏi : “Sao hồi đó em lại đồng ý lấy thế nhỉ?”

      “Em rằng chúng ta đều là luật sư, nếu sau này ly hôn ai phải chịu thiệt.”

      “Nhưng nếu là người đàn ông khác, em hoàn toàn đủ khả năng khiến ta rời với hai bàn tay trắng.”

      “Vấn đề là, em có thể thích được người đàn ông khác hay ?”

      Thế nào là tình chớm nở, là chỉ thấy mình . Thế nào là khó lòng kiềm chế, là chỉ nhớ đến . Thế nào là đáy lòng rung động, là chỉ muốn bên mãi mãi rời.

      Link ebook​
      Trangnaams thích bài này.

    2. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 1

      lần nữa Ninh Nhiễm Thanh lại phải thừa nhận rằng, hình như quan hệ giữa và mọi người xung quanh được tốt cho lắm.

      Buổi lễ tốt nghiệp vừa kết thúc, sinh viên nam và sinh viên nữ trong lớp vội tụ lại chụp ảnh cùng nhau, nào tung mũ nào tạo dáng, còn có năm - sáu sinh viên nữ đứng thành hàng, cùng vén áo cử nhân lên để lộ bắp chân trắng nõn.

      Dường như ai nấy đều cố gắng chụp nhiều ảnh, tranh thủ giữ lại những khoảnh khắc cuối cùng của thời thanh xuân dưới mái trường đại học.

      Ninh Nhiễm Thanh bình thản vén mái tóc đen óng ả, ánh mặt trời chói chang song khuôn mặt xinh đẹp của lại có lấy giọt mồ hôi, vẫn thoải mái nhõm đến lạ lùng.

      cúi đầu nhìn Trương Tiểu Trì – Cậu nhóc bị ép phải tới tham dự lễ tốt nghiệp của mình, chỉ vào tượng đài văn hoá xa bên kia, “ ra đấy chụp cho dì tấm ảnh.”

      Trương Tiểu Trì cực kì bực bội, cu cậu ngồi tránh nắng dưới cái bóng của Ninh Nhiễm Thanh, hậm hực mấy tiếng rồi : “Dì vẫn muốn chụp nữa à.”

      Ninh Nhiễm Thanh dịu giọng với cu cậu phụng phịu giận dỗi: “Tiểu Trì ngoan nào, lát nữa chụp xong dì mời cháu ăn, thế được chưa?”

      Trương Tiểu Trì khẽ nâng mí mắt, cầm máy ảnh về phía tượng đài danh nhân.

      Ninh Nhiễm Thanh mang đôi giày cao gót mới mua, thong dong nối gót Trương Tiểu Trì, hôm nay còn đặc biệt ăn vận đẹp, trong bộ áo cử nhân là áo sơ mi lụa màu trắng mặc kèm với chân váy hoa màu xanh lục. Trước khi khoác lên người bộ áo cử nhân trông lộng lẫy tựa mỹ cảnh nhân gian, tuy nhiên dù mỹ cảnh có đẹp tới đâu chăng nữa cũng chẳng ai tới chụp ảnh chung với cả.

      Vậy nên việc lôi Trương Tiểu Trì tới đây là lựa chọn cực kì đúng đắn.

      chẳng bận tâm chuyện có người tới chụp ảnh kỉ niệm với mình hay , có điều bị người ta nhìn ra ai muốn chụp ảnh cùng lại là chuyện khác. Mỹ nhân đẹp trong cốt cách chứ ở vẻ ngoài, cốt cách của Ninh Nhiễm Thanh những đẹp mà còn có cả khí phách nữa.

      Ninh Nhiễm Thanh tới dự bữa tiệc tối mừng tốt nghiệp, nằm sofa giành điều khiển ti vi với Trương Tiểu Trì, bạn Tiểu Trì với chiều cao chưa tới mét tư bị đuổi khỏi ghế, ấm ức về phòng làm bài tập.

      Mãi mới cướp được quyền điều khiển ti vi, vậy mà Ninh Nhiễm Thanh chẳng hề quý trọng, nhàm chán bèn chuyển đổi kênh.

      Đúng lúc ấy di động đổ chuông.

      Ninh Nhiễm Thanh tiếp tục chuyển kênh thêm lúc nữa, lát sau mới chậm rãi cầm lấy di động đặt bàn, thoáng nhìn tên người gọi màn hình rồi ấn nút nghe máy.

      “Nhiễm Thanh, sao cậu tới dự tiệc mừng tốt nghiệp, cậu biết đấy thôi, khi nãy thầy chủ nhiệm tìm cậu đó?” Giọng khá chói tai của bạn học nữ truyền tới từ di động, mang theo những thanh ồn ào hỗn tạp, hẳn là bọn họ tới quán karaoke.

      Ninh Nhiễm Thanh cầm điều khiển ti vi, chỉnh lượng chút sau đó mới : “ sao, tớ bị cảm nên được.”

      “Ơ thế à, vì lúc chụp ảnh thấy cậu đâu nên bọn tớ tưởng cậu trước rồi.”

      Ninh Nhiễm Thanh vắt đôi chân dài lên bàn, hờ hững hỏi: “Còn chuyện gì nữa ?”

      có gì, lúc ăn tối thầy Tần cũng tới dự.” Bạn học kia chợt ra câu chẳng hề liên quan, Ninh Nhiễm Thanh hoàn toàn còn hứng thú đáp lời.

      “À đúng rồi, Nhiễm Thanh, cậu tìm được việc làm chưa?” Người bạn nọ lại hỏi.

      Ninh Nhiễm Thanh đổi tư thế ngồi, hét to với Trương Tiểu Trì trong phòng: “Tiểu Trì, cháu tìm dì làm chi vậy…” Hét xong ngắt máy. thấy hơi mệt bèn đá đôi dép lê chân , nằm thừ người sofa nhìn chụp đèn trần, nằm vậy được lúc lại hét lên với cậu nhóc Tiểu Trì trong phòng, “Tiểu Trì, cháu có đói ?”

      Cậu nhóc Tiểu Trì bực bội bước ra khỏi phòng, “Dì cháu mình vừa ăn cơm về mà?”

      “Dì lại mời cháu ăn khuya.”

      Cu cậu nhìn đầy hồ nghi, “Lần này cháu cầm tiền theo đâu đấy.”

      “Yên tâm , cùng lắm là để cháu bán mình trả nợ thôi mà.”

      Ninh Nhiễm Thanh dẫn cậu nhóc ăn mì vằn thắn, quán ăn nằm trong con hẻm sâu tuyến phố đông đúc, vào giờ này quán ăn vốn vắng vẻ bỗng dưng đông khách đến lạ thường, phải ghép bàn mới có chỗ ngồi.

      “Người lớn cướp chỗ xấu mặt lắm, Tiểu Trì, cháu ra hỏi người đàn ông kia xem chỗ đó có ai ngồi chưa?” Ninh Nhiễm Thanh thầm với cậu nhóc.

      “Làm như mặt cháu dày lắm ấy.” Sau khi lườm cái, Trương Tiểu Trì về phía người đàn ông ngồi mình bàn nọ, lễ phép hỏi: “ ơi, chỗ này có ai ngồi chưa ạ?”

      Người đàn ông kia ngẩng lên, lắc đầu: “Ngồi .”

      Trương Tiểu Trì ngồi xuống, Ninh Nhiễm Thanh cũng tới ngồi xuống bên cạnh cu cậu, khi ngồi xuống người nọ lơ đãng nhìn qua, sau đó tỏ vẻ mất hết hứng thú ăn tiếp, lát sau đứng lên thanh toán rồi thẳng.

      Sau khi người nọ rời , Trương Tiểu Trì quên đả kích : “Dì làm người ta sợ nên người ta mới bỏ đấy.”

      Ninh Nhiễm Thanh: “…”

      Trương Tiểu Trì ăn mì vằn thắn xong, Ninh Nhiễm Thanh dẫn cu cậu ra khỏi con hẻm, khoảng cách từ đầu hẻm đến cuối hẻm cả thảy chừng hai trăm mét, ra khỏi hẻm là tới con phố lớn xe cộ tấp nập.

      Bỗng nhiên cậu nhóc chỉ vào chiếc Hummer màu đen gần đó, ngạc nhiên : “Xe của kia khủng đấy.”

      Lái Hummer ăn mì vằn thắn?

      Khoe của à!

      Ninh Nhiễm Thanh thôi nhìn, “Chúng ta tới đường Tấn Giang .”

      Thành phố A là thành phố lớn cũng là thành phố tuyệt đẹp có từ lâu đời, được tạo nên từ kết hợp hoàn hảo giữa di sản văn hoá và kiến trúc đại. Bấy giờ trăng sao trời và những toà cao ốc tuyến đường chính, đều lẳng lặng soi bóng lên mặt sông mênh mang khói sóng, lóng lánh dát bạc uốn ngang qua công viên Tấn Giang.

      giày cao gót nên Ninh Nhiễm Thanh cảm thấy rất mỏi chân, bèn ngồi xuống cái ghế đá dài giữa công viên.

      Trương Tiểu Trì dừng bước, làu bàu: “ ăn khuya thôi mà cũng mang giày cao gót, có với bạn trai đâu mà phải khổ thế.”

      uể oải : “Chẳng lẽ cháu phải là cậu bạn trai bé của dì à.”

      Trương Tiểu Trì thở dài đầy khoa trương, “Trời ơi, dì thế là làm cháu tổn thương đấy.”

      Ninh Nhiễm Thanh hừ với cậu nhóc rồi quay đầu nhìn ra mặt sông, chợt thấy hứng thú, nghiêng đầu nhìn khung cảnh phồn hoa rực rỡ bên kia bờ sông bèn nổi hứng thú ngâm thơ: “Ai mượn ánh sáng muôn nhà, chiếu loá cả khoảng sông.”

      Cậu nhóc Tiểu Trì kinh sợ nhìn , “Cháu và bạn của cháu đều quá kinh ngạc!”

      “Vào những lúc thế này cháu chỉ cần “hay” là được rồi.” nằm dài ghế, gió sông lướt mặt vô cùng thoải mái.

      Trương Tiểu Trì vòng sang ngồi bên , giọng cất chứa cả hồi hộp và dò xét của trẻ con: “Sao dì tới tiệc mừng tốt nghiệp, với lại hôm nay cháu thấy mọi người đều thích chơi với dì…”

      “Là dì thích chơi với họ, được chứ?”

      “Thanh Thanh, dì trộm tiền của bạn học à? Hay dì thường mách lẻo với thầy ?” Cho nên mọi người mới ưa dì!

      Ninh Nhiễm Thanh hung dữ lườm cu cậu, lập tức tỏ ra khí thế, “Cháu vậy là hạ thấp nhân phẩm, phá huỷ danh dự của người khác, dì có thể kiện cháu vì tội phỉ báng.”

      sao, cháu có “Luật bảo vệ trẻ vị thành niên”. “Cu cậu tiếp tục ăn thịt dê xâu, cười hả hê đắc ý.

      Ninh Nhiễm Thanh nghiêm túc phân tích nguyên nhân tại sao quan hệ giữa mình và mọi người xung quanh lại tốt, tuy Trương Tiểu Trì luôn nhấn mạnh rằng tất cả là do sống lập dị đỏm dáng, còn mắc bênh tiểu thư lại hay sai bảo người khác, song vẫn quy kết nguyên nhân chủ yếu cho Tần Hữu Sinh. Vì cho rằng, trước khi lên Đại học quan hệ của và mọi người xung quanh cũng khá tốt.

      Tần Hữu Sinh là ai?

      Là giảng viên thỉnh giảng của Đại học A, thường xuyên được nhà trường mời về mở toạ đàm, buổi toạ đàm nào của cũng chật kín chỗ, là nhân vật được sinh viên khoa luật hâm mộ cuồng nhiệt, nhất là các sinh viên nữ.

      Mà người đàn ông này lại là bạn trai cũ của .

      Từng đương với vị giảng viên trẻ tuổi tài cao, người chịu tổn thương danh dự nghiêm trọng chắc chắn là bên nữ.

      Hôm nay chị – Ninh Tuân Tuân phải làm ca tối, Ninh Nhiễm Thanh dẫn Trương Tiểu Trì về đến nhà rồi mà chị vẫn chưa trở về.

      Ninh Tuân Tuân ly dị nhiều năm, giờ làm nhân viên bán hàng cho cửa hàng thời trang hàng hiệu, khi doanh số tốt tiền lương cơ bản là hơn vạn tệ, có điều công việc này lại khiến chị ấy mất cơ hội kèm cặp con trai học hành. May mà Trương Tiểu Trì cũng khá ngoan ngoãn, trừ việc thỉnh thoảng vùng dậy chống lại “áp bức trường kì”, về cơ bản cậu bé vẫn trưởng thành theo con đường được định sẵn.

      Gần mười giờ đêm Ninh Tuân Tuân mới về, vừa vào nhà hỏi chuyện tốt nghiệp của Ninh Nhiễm Thanh, kể lại vài điểm quan trọng nhất rồi đưa hộp phở xào mua lúc tối cho chị .

      Ninh Tuân Tuân cầm hộp phở xào vào phòng ăn, sau đó tiện tay tắt đèn phòng khách để tiết kiệm điện.

      Cả căn nhà chỉ có chiếc đèn treo nho ở phòng ăn ngoài bếp là còn sáng, lặng lẽ toả ra ánh cam dìu dịu.

      “Chị ơi, tuần sau em định tới Trung Chính làm việc.”

      Ninh Nhiễm Thanh ngồi xuống ghế đối diện với chị , nghiêm túc .

      “Trung Chính?” Ninh Tuân Tuân ngẩng đầu lên.

      Ninh Nhiễm Thanh gật đầu.

      “Đợi thêm thời gian , chị nhờ bạn hỏi giúp em về văn phòng luật sư Dịch Hoà, Dịch Hoà tốt hơn Trung Chính nhiều.” ràng là Ninh Tuân Tuân hài lòng với văn phòng luật sư Trung Chính nho kia, chị kẽ nhíu mày, “Thanh Thanh, em biết khởi điểm trong ngành này của em quan trọng tới mức nào đâu, người thầy hướng dẫn đầu tiên quyết định quan hệ giao tế của em trong tương lai đấy.”

      “Tuy Trung Chính hơi nhưng người hướng dẫn của em là Châu Yến.” Ninh Nhiễm Thanh cố gắng thuyết phục Ninh Tuân Tuân chấp nhận chuyện muốn tới Trung Chính làm việc.

      “Châu Yến?”

      Ninh Nhiễm Thanh : “Chị, chị biết Châu Yến nổi tiếng trong giới luật sư thế nào đâu, ấy cực kì am hiểu về các vụ án tranh chấp dân , nếu ngày trước ấy có thể giúp chị tranh tụng vụ ly hôn, Trương Nghị còn lâu mới được lợi như thế.”

      Ninh Tuân Tuân có vẻ khá mệt mỏi, chị vừa vừa ngáp, nét mặt uể oải nhưng vẫn rất hiền hoà: “Chị và rể em là ly hôn thuận tình(1), khi đó rể em để lại toàn bộ tài sản cho chị và Tiểu Trì, cũng tính là xử tệ với hai mẹ con chị.”

      (1) Ly hôn thuận tình là trường hợp ly hôn theo cầu của cả hai vợ chồng khi thoả thuận được tất cả những vấn đề quan hệ vợ chồng, quyền nuôi con, cấp dưỡng, chia tài sản (hoặc đồng ý tách riêng cầu chia tài sản vợ chồng thành vụ án khác sau khi ly hôn). Toà án thực theo thủ tục ly hôn thuận tình.

      Ninh Nhiễm Thanh tiếp nữa.

      Có điều Ninh Tuân Tuân vẫn muốn được làm việc ở văn phòng luật sư lớn, chị ngẫm nghĩ thoáng rồi : “Thanh Thanh, hay là em cứ đợi bạn chị hỏi xong rồi hẵng tính tiếp, chẳng phải bạn học của em đều muốn vào Dịch Hoà đấy sao?”

      Ninh Nhiễm Thanh thực biết giải thích sao với chị mình về chuyện bạn trai cũ của – Tần Hữu Sinh chính là trong những người thành lập nên văn phòng luật sư Dịch Hoà, nên đành phụng phịu : “Em từng gặp Châu Yến rồi, ấy là luật sư có thâm niên trong nghề, được làm trợ lý cho ấy là cơ hội tốt mà rất nhiều người ước ao hâm mộ đấy.”

      à?”

      “Em lừa chị làm gì?” Ninh Nhiễm Thanh xong, cười tít mắt rồi chống cằm nhìn chị : “Chị ơi, từ em chị luôn được người khác phái hâm mộ ước ao rồi, đúng sao?”

      Ninh Tuân Tuân hơn Ninh Nhiễm Thanh mười tuổi, là kiểu chị cả như mẹ điển hình, nghe Ninh Nhiễm Thanh vậy cũng yên tâm, sau khi bật cười khe khẽ thân thiết : “Chị chỉ biết là từ em đỏm dáng ngạo mạn thôi.”

      Đỏm dáng ngạo mạn là hai từ có nghĩa châm biếm, nhưng được Ninh Tuân Tuân như vậy, quả thực khiến trong lòng Ninh Nhiễm Thanh cảm thấy ngọt ngào, dù trong mắt người khác có kém cỏi tới đâu chăng nữa ở trong lòng chị , luôn là tốt nhất.

      Cũng như với những người thương bạn, khuyết điểm biến thành ưu điểm; Còn với những người chỉ chăm chăm soi mói bôi nhọ bạn, dù bạn có ưu điểm tốt đẹp đến mấy cũng vẫn bị lôi ra chửi bới sỉ nhục mà thôi.

      Trước khi ngủ Ninh Nhiễm Thanh vẫn thầm lên diễn đàn mạng của trường, hậu quả là tức đến ngã ngữa giữa đêm khuya, hai chân giẫm bình bịch lên giường.

      Vào lễ tốt ai tới chụp ảnh cùng , vậy mà giờ lại có kẻ nào đó đăng bức ảnh này lên.

      Trong ảnh cầm tay bé trai, ban đầu dưới ảnh có người suy đoán quan hệ giữa và Trương Tiểu Trì, có người lại quần áo hàng hiệu người đều là hàng nhái bán nhan nhản phố Lệ Nhân.

      Cho tới khi có nick tên là “Con thỏ con thỏ con thỏ” ra câu hài hước nửa nửa giả thế này: “Trời ơi, tôi biết Ninh Nhiễm Thanh từng mang thai, chỉ là ngờ đứa bé lớn tới mức này rồi, uống thuốc kích thích đấy à?”

      Sau câu này hướng gió bắt đầu thay đổi, từ việc quần áo của là hàng chính hãng hay hàng nhái đổi sang chủ đề: biết có thai từ bao giờ.

      cam tâm, để yên chuyện này!

      Ninh Nhiễm Thanh khỏi hít thở sâu liên tục, hai tay bấu chặt lên chiếu tre, phải kiện con thỏ này, kiện chết ta mới thôi!
      Hale205, CHIMQUYENA fang thích bài này.

    3. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 2

      Tối qua vì theo dõi chủ đề diễn đàn trường mà buổi sáng thức dậy mắt Ninh Nhiễm Thanh đỏ chon chót, Trương Tiểu Trì nhìn thấy cũng giật cả mình, nghiêng đầu nhìn : “Thanh Thanh, sao dì lại biến thành con thỏ thế này?”

      “Cháu đừng nhắc tới con thỏ trước mặt dì nữa.” Ninh Nhiễm Thanh vào phòng bếp ăn sáng, ngó quanh nhà lượt rồi hỏi cậu nhóc: “Mẹ cháu đâu rồi?”

      “Mẹ cháu phải trực ca giúp đồng nghiệp.” rồi cu cậu thở dài hơi.

      Nghe vậy cũng thở dài hơi.

      Trương Tiểu Trì từng câu cực kì chính xác, đó là "Mẹ cháu chỉ cần xấu tính bằng nửa dì thôi tốt lắm rồi". Có điều, gì mà "Xấu tính bằng nửa" chứ? xấu tính đến thế cơ à?

      Chỉ qua buổi tối mà chủ đề tối qua trở thành chủ đề hot diễn đàn trường, cuối cùng xuất hai người học trường khác biết thực hư tình, tự xưng là từng học cùng trường với , bắt đầu kể lể mọi chuyện ở trường từ tới lớn của ra, còn thêm cả ít thông tin về gia cảnh của .

      Đúng là đào móc tới mười tám đời tổ tông nhà người ta.

      Tiếc rằng ta ở ngoài sáng địch ở trong tối, lửa giận trong lòng Ninh Nhiễm Thanh cứ gọi là cháy ngùn ngụt.

      Buổi trưa Ninh Nhiễm Thanh dẫn Trương Tiểu Trì vào cửa hàng đồ ăn nhanh ở dưới khu nhà để ăn cơm, còn cố tình gọi đĩa thịt thỏ, Trương Tiểu Trì nhìn đĩa thịt thỏ kho tàu rồi nhìn sang với ánh mắt đầy hoảng sợ: "Dì là tàn nhẫn!"

      Vậy mà sau khi ăn miếng, cu cậu ăn còn nhiều hơn cả , lúc về cứ khen ngon mãi.

      Sau khi ăn xong về nhà Ninh Nhiễm Thanh lại lên diễn đàn trường để xem, điều khiến người ta bất ngờ chính là chủ đề ấy bị xóa sạch.

      còn định kiện người "Con thỏ con thỏ con thỏ" này ra tòa vì tội phỉ báng, bắt ta bác bỏ tin đồn và công khai xin lỗi …Ấy thế nhưng bây giờ đến chứng cứ cũng chẳng còn, mà hình tượng xấu xa của vẫn nguyên vẹn đó.

      nghĩ đến bài học đầu tiên mà Tần Hữu Sinh giảng dạy tại trường: "Luận hiệu lực pháp lý của bằng chứng điện tử", hôm ấy nhấn mạnh tính tất yếu và tầm quan trọng của việc thu thập bằng chứng ngay tức .

      Cho nên, trước tiên lẽ ra phải chụp màn hình để thu thập bằng chứng.

      Tuy nhiên, cho dù chủ đề ấy vẫn còn có kiện ? Mảng thông tin cá nhân internet vốn có tỉ lệ tố tụng thành công cực , cũng chẳng phải ngôi sao nổi tiếng gì cho cam, bị người ta hắt ít nước bẩn làm sao?

      Ninh Nhiễm Thanh vẫn thấy bứt rứt khó chịu, bước qua cuộc tình - mất thân mất tâm cũng chưa phải thê thảm nhất, thê thảm nhất phải là loại mất danh dự như đây.

      Nếu Tần Hữu Sinh có gia đình rồi thôi, là xấu xa bại hoại xứng đáng bị người đời phê phán, cơ mà ràng là trai chưa vợ chưa chồng, sao lại bị mọi người hắt hủi như thế?

      Trương Tiểu Trì an ủi bằng lời của giáo ở trường: " giáo cháu bảo rồi, có vài người ưa dì là chuyện cực kì bình thường, song nếu có rất nhiều người ưa dì, chắc chắn là tại dì làm chuyện gì đó tốt…Có giáo mầm non cũng thế này, cho dù người ta cố ý đánh dì cái dì cũng phải tha thứ cho người ta lần."

      Ninh Nhiễm Thanh đột ngột xoắn tai cu cậu cái sau đó nghiêm mặt : "Được thôi, thế giờ cháu tha thứ cho dì ! Tha thứ !"

      Thế là cậu nhóc Trương Tiểu Trì dỗi suốt buổi chiều.

      Ninh Nhiễm Thanh thầm nghĩ, phải chăng tất cả những kẻ "hèn hạ đến cùng cực" đều tưởng rằng mình luôn đúng, còn tự cho là bản thân cự kì hoàn mỹ?

      Chị Ninh Tuân Tuân làm việc ngay tại khu phố Dụ Đức, mà thư viện nhân dân Đông Khu lại rất gần khu phố Dụ Đức, sau khi tìm tài liệu ở thư viện xong, Ninh Nhiễm Thanh tiện đường tới cửa hiệu C ở Dụ Đức tìm chị mình.

      Bên ngoài oi bức nóng nực còn trong cửa hiệu lại mát mẻ khoan khoái, vì Ninh Tuân Tuân tiếp đón khách hàng nên bèn lấy cuốn tạp chí rồi ngồi đợi.

      Có hai vị khách bước vào cửa hiệu, già trẻ đều ăn vận rất thời thượng, Ninh Nhiễm Thanh nhìn qua có vẻ như họ là hai mẹ con, hoặc là mẹ chồng nàng dâu.

      Tuy nhiên mẹ con cư xử như vậy, nhìn thêm chút nữa, dù trẻ chưa lộ bụng nhưng thông qua dáng vẫn có thể thấy được ta mang thai.

      Mẹ chồng dẫn con dâu mang thai mua quần áo?

      Bà mẹ chồng này rất hào phóng, chuyện vô cùng dạn dĩ, cả người toát lên phong thái quyền quý của bậc phu nhân, còn con dâu dịu dàng , có vẻ hơi khép nép căng thẳng, mặt mũi rất xinh đẹp kiều.

      con dâu thử cả thảy hai bộ quần áo mùa hè, bà mẹ chồng mua hết, ngoài ra còn đặt mua bộ mùa thu mới ra tuy nhiên vì thành phố A chưa có hàng, nên mẹ chồng bèn để lại địa chỉ, ký tên chuyển khoản cự kì phóng khoáng.

      nhân viên bán hàng lanh lợi khen chữ ký của bà đẹp, bà cười vui vẻ vô cùng.

      Hôm nay Ninh Nhiễm Thanh mặc chiếc váy màu vàng nhạt, khi hai vị khách nọ rời , mới duyên dáng đứng trước gương soi vuốt lại mái tóc hơi rối.

      nhân viên Tiểu Đa chợt mở lời, cũng gọi tên như chị Tuân Tuân: "Thanh Thanh, em có bạn trai chưa?"

      Ninh Nhiễm Thanh lắc đầu: "Chưa có ạ."

      "Lúc học đại học cũng chưa ai à?" Trong nụ cười tủm tỉm của Tiểu Đa thấp thoáng vẻ khó tin.

      " có mà…" Ninh Nhiễm Thanh dối, chuyện đương thoáng qua với Tân Hữu Sinh thời đại học đến chị cũng biết.

      "Ôi, bây giờ làm gì còn nào như em, ai mà chẳng nhân lúc mình còn trẻ đẹp để kiếm chổng giàu có." Tiểu Đa đầy hàm ý, ánh mắt nhìn về phía cửa vừa cười vừa : "Thanh Thanh, em hoàn toàn đủ điều kiện để được gả vào gia đình giàu có ở thành phố A đấy."

      Ninh Nhiễm Thanh chỉ cười chứ đáp lại.

      Tiểu Đa bĩu môi, nhiều nữa vì lại có khách vào cửa hàng.

      Những cửa hàng thời trang hàng hiệu hạng sang thế này chưa bao giờ thiếu các khách hàng xinh đẹp thời thượng, chẳng qua chỉ là chưa chắc họ xinh đẹp, thời thượng như vẻ bề ngoài mà thôi!

      Mấy hôm trước chị Tuân Tuân đặt mua cho hai bộ đồ công sở, đúng lúc hàng về.

      Ninh Nhiễm Thanh mặc thử vào người, nhìn kiểu gì cũng thấy quá nghiêm túc, cơ mà chị rất hài lòng, vừa chỉnh lại cổ áo giúp vừa : "Nếu ngày thường thích đợi tới lúc ra tòa rồi mặc cũng được."

      "Chị Ninh, em chị là luật sư à?"

      Ninh Nhiễm Thanh mỉm cười quay đầu lại, "Sắp thôi ạ, em vừa nhận được chứng nhận thực tập, năm sau mới nhận được chứng nhận luật sư."

      "Siêu quá." Tiểu Đa lại liếc thêm mấy lượt.

      Ninh Nhiễm Thanh thích được khen ngợi, thoáng mỉm cười, khiêm tốn đáp: "Chỉ là nghề nghiệp thôi mà."

      Trong mắt người ngoài, luật sư là nghề có mức thu nhập cao, nhất là sau khi bị ti vi và tạp chí tẩy não quá lên, ví dụ như thù lao tranh tụng vụ án của luật sư Giang đến tận mấy triệu, rồi giá trị con người của luật sư Tần là bao nhiêu chữ số,…vv

      Tuy nhiên, thực ra nghề này chẳng qua cũng chỉ là nghề nghiệp được đánh giá quá cao, và được tán dương ngớt giữa phường danh lợi mà thôi.

      Ninh Nhiễm Thanh cũng thấy rất kỳ lạ, người sợ khó sợ khổ như sao hồi trước lại chọn cái nghề vất vả khổ cực thế này biết? Kiểu công việc cần đến khôn khéo linh hoạt chắc chắn hợp với , nhớ ngày xưa nghĩ gì mà lại điền nguyện vọng như thế nhỉ?

      quên mất rồi.

      Dù đây là công việc hợp với mình, nhưng Ninh Nhiễm Thanh vẫn quyết định tới văn phòng luật sư sớm hơn mấy ngày để tạo ấn tượng tốt với giáo Châu Yến.

      gọi điện với Châu Yến ý định của mình, thái độ của Châu Yến khá hờ hững, chỉ câu: "Tạm thời văn phòng chưa chuẩn bị máy vi tính cho em, em phải tự mang ."

      Buổi tối trước khi tới Trung Chính, Ninh Nhiễm Thanh thử N bộ quần áo, mãi mới chọn được bộ ưng ý, là chiếc váy trắng dưới đen, mặc quần áo tươm tất và giày cao gót đứng trước gương hài lòng ngắm nghía rất lâu, cho tới khi tiếng gõ cửa kèm theo giọng thể nhẫn nhịn của cậu nhóc Tiểu Trì vang lên: "Ninh Nhiễm Thanh, dì mau ra ngoài , cháu muốn vào tiểu, cháu nhịn nổi nữa rồi! Nhịn nổi nữa!"

      Ninh Nhiễm Thanh mở cửa, hai tay Trương Tiểu Trì ôm bụng dưới khom lưng nhìn đầy căm phẫn, Ninh Nhiễm Thanh "xi xi" hai tiếng, sau khi thấy khuôn mặt nho của cu cậu đỏ lựng lên mới cười ha hả về phòng.

      Ngày hôm sau cho netbook vào trong túi xách, thay quần áo chải chuốt tóc tai rồi vui vẻ tới Trung Chính.

      Ninh Nhiễm Thanh quả cũng hiểu tại sao chị lại thích Trung Chính, vì nhìn từ bên ngoài đúng là Trung Chính khá đơn sơ.

      Dịch Hòa, Trung Chính - hai văn phòng luật sư, văn phòng đặt tại tòa nhà cao cấp nhất thành phố A, còn văn phòng nằm con phố cũ ở khu nhà cổ của thành phố A, vị trí xấu thôi đến biển hiệu cũng nữa.

      Văn phòng luật sư Trung Chính được thành lập bởi Châu Yến và hai người bạn thân, hai người cộng kia có mấy tiếng tăm trong nghề, tuy Châu Yến khá nổi tiếng song lại kiếm ra tiền. Vì phần lớn các vụ án mà ta nhận tranh tụng đều là vụ án dân , hai vụ án nổi tiếng nhất của ta cũng là hai vụ ly hôn, dù hàng ngày có rất nhiều phụ nữ tới đây xin tư vấn ly hôn, nhưng có những phụ nữ thực chỉ tới để nghe tư vấn mà thôi, nghe tư vấn suốt nửa năm thậm chí mấy năm, cuối cùng vẫn lựa chọn sống tiếp cùng chồng.

      Bấy giờ luật sư chỉ nhận được phí tư vấn mà thôi.

      Châu Yến là người luôn giữ vững kỷ luật và sống rất quy củ nề nếp, thực ra Ninh Nhiễm Thanh cũng thấy lạ khi ta lại chọn mình, tuy từng vượt qua kỳ thi tư pháp(1), có điều thành tích học tập tại đại học của được tốt, có thể vượt qua kỳ thi tư pháp cách thuận lợi là do được Tần Hữu Sinh đích thân chỉ dạy.

      (1) Kỳ thi tư pháp Quốc gia ở Trung Quốc là kỳ thi thống nhất cả nước được tổ chức để khảo hạch tư cách nghề nghiệp. Để được công nhận và trở thành quan tòa, kiểm sát trưởng hay luật sư, nhất định phải vượt qua Kỳ thi tư pháp Quốc gia này.

      Khi Ninh Nhiễm Thanh tới văn phòng luật sư Trung Chính vẫn chưa có mấy người tới, vài người gõ bàn phím trước máy vi tính, thỉnh thoảng trò chuyện với nhau đôi lời.

      Châu Yến có phòng làm việc riêng, khi Ninh Nhiễm Thanh gõ cửa vào phòng ta chỉ vào chiếc ghế gần đó, ý bảo ngồi xuống.

      "Thưa …"

      Châu Yến phải người hay cười, tuy nhiên khi thấy bộ dạng căng thẳng của Ninh Nhiễm Thanh khóe môi hơi nâng lên: "Lần gặp trước còn trò chuyện thoải mái cơ mà, sao hôm nay lại sợ thế."

      " phải ạ…Là vì em quá kính trọng…" Dạo trước Ninh Nhiễm Thanh vội vàng tìm hiểu cách nịnh bợ sếp, kết quả của vội vàng chỉ có vậy thôi, tìm hiểu nhanh, tuy nhiên lúc vận dụng vẫn chẳng thể thuần thục tự nhiên được.

      Châu Yến mỉm cười, "Mấy hôm nay văn phòng khá bận rộn, vì chúng ta sắp sát nhập với văn phòng luật sư Vạn Phong, tuần sau chuyển tới tòa nhà Vũ Đạt với họ.”

      "Sát nhập ấy ạ?"

      "Coi như hợp tác , như vậy ưu thế về tài nguyên và nhân lực của các luật sư được phát triển tối đa, hơn nữa giải quyết được những vấn đề thiếu sót trong phục vụ pháp luật còn tồn tại ở cả hai bên." Châu Yến ngừng xử lý công việc, tiếp: "Chuyện này tốt cho tất cả mọi người, nơi này quá xa xôi, làm cũng thuận đường, chỗ kia ở trung tâm thành phố, nơi làm việc lại rỗng rãi thoáng đãng, vì sắp chuyển tới nơi khác nên tôi dặn người ta chuẩn bị máy vi tính ở đây cho em…"

      Ninh Nhiễm Thanh thoáng sững sờ, như thể mạch máu trong đầu xiết lại từng hồi, ngập ngừng lát, hỏi: "Chuyển tới tòa nhà Vũ Đạt ạ?"

      Châu Yến mỉm cười gật đầu.

      Mạch máu trong đầu Ninh Nhiễm Thanh vẫn quẩn quanh đan xiết ngừng, nếu nhớ nhầm văn phòng luật sư Dịch Hòa cũng đặt tại tòa nhà Vũ Đạt.

      Dịch Hòa có hai vị luật sư cực kì nổi danh, chính là Tần Hữu Sinh và Giang Hành Chi.

      Mấy ngày sau đó, công việc của Ninh Nhiễm Thanh tại Trung Chính là sắp xếp hồ sơ. Rút kinh nghiệm từ cách sống thất bại trước đây, lần này mất rất nhiều công sức để làm quen với đồng nghiệp, cho nên mối quan hệ của với đồng nghiệp cũng khá ổn, nhất là với đáng cũng xin vào làm trợ lý luật sư như . Tên nọ là Vương Trân, tốt nghiệp chuyên ngành cơ khí nhưng đổi nghề, giờ cố gắng ôn tập để chuẩn bị cho kỳ thi tư pháp Quốc gia.

      Ninh Nhiễm Thanh hào phóng photo cho Vương Trân tài liệu ôn thi tư pháp của mình, Vương Trân cũng hề giấu giếm mà tiết lộ cho số thông tin mật.

      Hai người đều mới làm nên nhanh chóng trở thành bạn bè thân thiết.

      Thời đại học Ninh Nhiễm Thanh hề kết bạn, cuộc sống sinh hoạt ở đại học hầu như đều bắt nguồn từ ký túc xá, lại là sinh viên ngoại trú. Ngày trước mọi người cũng có gọi tham gia các hoạt động của lớp như leo núi, nướng đồ ăn… Kết quả là kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, vẻ ngoài đẹp xinh che giấu được tính khí lập dị của .

      Sau vài lần tham gia hoạt động tập thể, Ninh Nhiễm Thanh bị mọi người nhìn thấu bản chất tồi tệ, ví dụ như khi leo núi toàn kêu mệt, vì sợ nắng làm đen da nên trùm kín khẩu trang chống nắng; khi nướng đồ ăn chịu động tay, còn sai bạn học nướng giúp mình, bạn học mãi mới nướng xong còn chê bẩn…

      Đúng là vênh váo kiêu căng, kén cá chọn canh, làm bộ làm tịch…

      Chẳng bao lâu sau, Ninh Nhiễm Thanh nhìn thấy chủ đề tám chuyện về kiểu người "siêu tệ hại" diễn đàn trường, nhân vật bị chửi bới trong ấy chính là .

      Mọi người đều biết người "tệ hại" là như thế nào, biết người "tệ hại" bị ghét ra sao, tuy nhiên nào có ai hay nỗi đơn trống vắng của nội tâm người "tệ hại" giữa thế gian lạnh bạc. Vì quan hệ với mọi người xung quanh tốt, cuộc sống đại học của Ninh Nhiễm Thanh gần như vô vị, cho tới khi bắt đầu mối tình thầy trò với Tần Hữu Sinh.

      Trong chuyến du lịch ở Vân Nam, gặp được vị giảng viên thỉnh giảng ấy của trường. Sau khi cùng dạo chơi thành cổ, tìm thuyền , đạp guồng nước, lại chèo thuyền khắp Tứ Hồ vào ban đêm. Cuối cùng, vào tối lửa trại trước khi ra về, giữa tiếng cười vang, bên ánh lửa hồng,Tần Hữu Sinh hôn .

      Tình chớm nở đẹp đẽ vô cùng, tựa như làn gió dịu dàng ấm áp thổi bên bờ Lệ Giang, lãng đãng vào lòng người, vừa rung động lại vừa xốn xang.
      Hale205, CHIMQUYENA fang thích bài này.

    4. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 3

      Ninh Nhiễm Thanh sắp xếp hồ sơ vụ án suốt tuần liền, lúc buồn chán mở hồ sơ ra xem, coi như giết thời gian.

      Hồ sơ vụ án ở văn phòng luật sư ghi lại những thông tin chân thực nhất của từng vụ án, nghiên cứu những bộ hồ sơ này những giúp hiểu được toàn bộ tình tiết phát triển vụ án, mà còn giúp thấy quá trình phân tích và lối tư duy của người thụ lý vụ án.

      Ninh Nhiễm Thanh ghi chép toàn bộ thông tin có ích vào sổ nhật ký công tác của mình, mỗi ngày đều ghi kín mấy trang giấy. Gần tới giờ tan tầm, Vương Trân chầm chậm dạo quanh bàn làm việc của , nhìn những thứ mà ghi chép lại: “Chữ xấu đấy…”

      gấp sổ lại kêu “bịch” tiếng.

      Vương Trân hỉ hả bông đùa: “Trong tập tài liệu ôn thi mà cậu photo cho tớ có mấy chữ rất đẹp, mau cho tớ biết chữ ấy là của ai?”

      “Ờ, tớ cũng biết, tớ cũng photo lại của người khác thôi.” bịa ra lời dối.

      Tần Hữu Sinh cũng từng chê chữ của , viết vừa xấu vừa chậm. Quãng thời gian đó có thời gian rảnh dạy học, nên trong tài liệu ôn thi của có chữ là chuyện rất bình thường.

      Ngày mai hai văn phòng luật sư tổ chức lễ dời văn phòng.

      Trước khi tan tầm, đồng nghiệp nam vui tính nhất văn phòng luật sư vỗ tay gọi mọi người lại, “Ngày mai chúng ta chuyển tới chỗ làm việc mới, khi nãy người của văn phòng luật sư Vạn Phong liên lạc với tôi, để giúp mọi người có thể hợp tác vui vẻ trong tương lai, buổi tối bọn họ tổ chức hoạt động để mọi người làm quen với nhau, người ta hơi bị hào phóng đó, đặt phòng riêng ở quán bar Cầu Vồng rồi, tối mai ai được báo tên nào.”

      Vương Trân tham dự, hỏi có định .

      Ninh Nhiễm Thanh hỏi giáo Châu Yến: “ ơi, ạ?”

      “Đây là hoạt động của thanh niên các em, làm gì.” Dứt lời, Châu Yến dẫn tới trước mặt các đồng nghiệp, “Tôi báo tên hộ Tiểu Ninh.”

      “Người đẹp đương nhiên được chào đón rồi.” Vương Vỹ huýt gió .

      Châu Yến thêm, “Tiểu Ninh rất hiền, mấy người phải quan tâm tới em ấy đấy nhé.”

      Mọi người đều ào ào được được, Ninh Nhiễm Thanh đứng cạnh Châu Yến mà cười tít mắt, vội vàng cảm ơn.

      Thích đấy, hóa ra trong mắt Châu Yến, lại là hiền lành ngoan ngoãn, Ninh Nhiễm Thanh suýt khóc vì xúc động, cuối cùng cũng cảm nhận được tâm trạng vui vẻ khi được mọi người quý.

      Từ nay về sau, nhất định phải cư xử tốt, cố gắng trở thành người đáng đáng mến, Oh Yeah.

      Hoạt động bắt đầu vào chín giờ tối, trước khi tới tham gia, Ninh Nhiễm Thanh về nhà ăn cơm. Hôm nay chị được nghỉ phải làm, lúc về nhà, chị bận rộn trong bếp, vừa mở cửa ngửi thấy mùi cơm thơm nức.

      Trương Tiểu Trì vừa làm bài tập vừa xem ti vi sofa, Ninh Nhiễm Thanh liền tới tắt ti vi .

      “Đừng mà, lúc cháu có thể làm hai việc.” Cậu nhóc ai oán kêu lên. Ninh Nhiễm Thanh bèn cất điều khiển ti vi vào túi xách, sau đó che tai vào phòng bếp, hoàn toàn cho cu cậu cơ hội trình bày.

      Trong bữa tối, Ninh Nhiễm Thanh kể với chị chuyện Trung Chính sắp sát nhập cùng Vạn Phong, tiện thể đến việc tối nay tới quán bar liên hoan với đồng nghiệp. “Oa, quán bar cơ đấy, mẹ ơi, là quán bar đó!” Cậu nhóc Tiểu Trì leo, giọng điệu khá kích động, “Nhưng giáo con dặn rồi, học sinh tiểu học được tới những nơi như thế.”

      “Đây phải việc của cháu.” Ninh Nhiễm Thanh buông câu.

      “Là buổi tụ họp với đồng nghiệp à?” Chị hỏi.

      “Chị ơi, phải buổi tụ họp của đồng nghiệp em tới nơi như thế làm gì, em đâu phải kiểu con … kết bạn bừa bãi?” Ninh Nhiễm Thanh vốn định “Kiểu con phóng túng thác loạn”, nhưng vì cậu nhóc Tiểu Trì vẫn là trẻ vị thành niên, nên đành chuyển thành “kết bạn bừa bãi.”

      Trương Tiểu Trì tụt xuống khỏi ghế, ngồi đất giả bộ nôn mửa, tiếc là cả mẹ ruột và dì ruột đều thèm để ý tới màn biểu diễn đầy cố gắng của cu cậu, nên sau khi biểu diễn xong, cậu nhóc đành căm giận trở lại bàn, tiếp tục ăn cơm.

      Ninh Tuân Tuân ngập ngừng lát: “Chị chỉ sợ mấy nơi như thế an toàn thôi.”

      “Đồng nghiệp của em đều tốt lắm, phải sợ đâu.” Dứt lời, Ninh Nhiễm Thanh lấy tờ giấy ăn, lau miệng rồi về phòng.

      Tắm rửa, thay quần áo, trang điểm… Khi Ninh Nhiễm Thanh xong xuôi chuẩn bị ra khỏi nhà, chị liền lấy ra mấy tờ nhân dân tệ từ trong túi đưa cho rồi : “Tiền sinh hoạt tháng này đây, em làm rồi, mỗi ngày chị cho em thêm hai mươi tệ.”

      Cuối cùng cũng tăng lên rồi! Ninh Nhiễm Thanh ôm chặt lấy chị , nũng nịu lúc.

      Dù Ninh Tuân Tuân rất chiều chuộng em ở các khoản lại ăn mặc, song tiền tiêu vặt cho Ninh Nhiễm Thanh kiểm soát rất chặt chẽ.

      Nhà họ Ninh từng rất giàu có, tuy mẹ Ninh sinh Ninh Tuân Tuân và Ninh Nhiễm Thanh cách xa nhau, nhưng tới khi Ninh Nhiễm Thanh lên ba, ai cũng khen nhà họ Ninh có phúc, sinh được hai con xinh đẹp như vậy. Khi Ninh Nhiễm Thanh năm tuổi, mẹ Ninh qua đời, năm sau cha Ninh dẫn người phụ nữ và ba tuổi về nhà.

      Khi hai chị em biến thành ba chị em chẳng còn bao người khen nhà họ Ninh có phúc, mà người cười chê nhạo báng lại rất nhiều.

      Khi ấy Ninh Tuân Tuân cũng lớn rồi, còn Ninh Nhiễm Thanh vẫn là đứa bé bận giành cha với người khác, trong căn nhà của nhà họ Ninh, những trận ác chiến với Ninh Bối Bối gần như chiếm trọn thời thơ ấu của .

      Thời gian thấm thoắt thoi đưa, Ninh Tuân Tuân lên đại học, chị gặp Trương Nghị ở thành phố A, kết hôn rồi sinh con, từ đó hai chị em chẳng mấy khi gặp nhau.

      Cho tới lúc thi đỗ vào Đại học ở thành phố A, chị ly hôn, sau đó mới đến ở cùng với chị và cháu trai.

      Khi học đại học năm thứ hai, ông Ninh Uy Phong bắt chước người ta đầu tư bất động sản, cuối cùng thua lỗ hết sạch tài sản, Ninh Tuân Tuân dùng toàn bộ tiền bồi thường sau ly hôn của mình để giúp gia đình vượt qua khó khăn, song vẫn động tới số tiền riêng của Ninh Nhiễm Thanh.

      Chị số tiền ấy là của hồi môn của Ninh Nhiễm Thanh, mẹ thể chuẩn bị cho em nên chị giúp em tích cóp từ sớm.

      Bởi vậy, dù thi thoảng khá bực bội vì chị cũng đối xử với Ninh Bối Bối rất tốt, thế nhưng vẫn chị mình vô cùng.

      Trước nay Ninh Tuân Tuân vẫn luôn là người dịu dàng hiền hậu, đối xử với ai cũng hết lòng hết dạ, tuy nhiên hành động của chị cũng cực kì kiên quyết, ví dụ như từ khi chị quản lý tiền sinh hoạt thay , chị bảo mỗi ngày chỉ cho ba mươi tệ đúng là chỉ cho ba mươi tệ mà thôi.

      Ninh Nhiễm Thanh đếm qua tiền tiêu vặt rồi cất vào trong túi, lại tính thử ngày tháng, sau đó bèn ngồi ỳ sofa lúc: “Chị ơi, tháng này là tháng đủ, có ba mươi mốt ngày cơ mà.”

      Ninh Tuân Tuân: “…”

      Ninh Nhiễm Thanh vui vẻ ra khỏi nhà.

      Buổi tụ họp bắt đầu vào chín giờ tối, Ninh Nhiễm Thanh đến sớm mười lăm phút, quán bar Thái Hồng nằm khu phố Thời Đại, ngoài cửa có dàn tiếp tân đẹp trai đón khách, bước tới hỏi: “Văn phòng luật sư Vạn Phong và văn phòng luật sư Trung Chính liên hoan ở phòng nào vậy?”

      “Văn phòng luật sư ấy à, tôi biết đấy! Toàn là các luật sư hả, tôi biết rồi, theo tôi.” Người phục vụ cực kì nhiệt tình, liên tục “biết biết”, dẫn vào thang máy.

      Thang máy dừng ở tầng 8, ta dẫn bước qua lối trải thảm êm ái, tới trước căn phòng gắn biển số 806, giúp mở cửa vào phòng: “Là phòng này.”

      Ninh Nhiễm Thanh vào trong phòng, liếc mắt nhìn qua đúng là rất xa hoa lộng lẫy.

      Căn phòng rất lớn, chia thành gian trong gian ngoài. Gian ngoài có bàn bi-a, có bảy, tám người đàn ông và hai người phụ nữ đứng ở đó, khi Ninh Nhiễm Thanh vào đều quay ra nhìn với vẻ kinh ngạc. khẽ nâng khóe môi coi như chào hỏi, thầm nghĩ có lẽ bọn họ là đồng nghiệp làm ở Vạn Phong, phải tìm được Vương Trân trước , cho nên tiếp tục vào. Gian ngoài sáng đèn, gian trong lại tối om, phòng rất rộng, giữa dãy sofa xếp hình vòng cung là sân nhảy hình tròn, có hai người đàn ông ôm nhau đứng hát ở đó.

      Ánh đèn quá đỗi mờ mịt thể thấy mặt người, giữa tình cảnh “Tôi thấy thấy tôi”, Ninh Nhiễm Thanh bắt đầu tìm kiếm đồng nghiệp ở Trung Chính.

      giờ hai người đàn ông nọ hát những nốt cao, cả phòng ồn ào hỗn tạp, lúc cười đùa ồn ã khi lại thầm trò chuyện, mà hai người đàn ông giữa sân khấu còn hát lệch tông, khiến người ta nghe mà phát bực. Đứng ngây ra đó hồi lâu mà vẫn thấy ai ngó ngàng tới mình, Ninh Nhiễm Thanh đành tìm chỗ trống ngồi xuống, ngồi giữa người đàn ông và người phụ nữ, người phụ nữ nọ liếc cái rồi đứng dậy mất, khiến cảm thấy tổn thương sâu sắc. quay đầu nhìn người đàn ông còn lại, chợt thoáng ngẩn ngơ, giữa căn phòng lập lòe sáng tối, đôi mắt của người nọ u tĩnh mà trong trẻo, tựa như hồ nước trong mình giữa chốn rừng sâu núi thẳm.

      Ninh Nhiễm Thanh ngây ngẩn trong chốc lát, còn chưa hồi hồn cuối cùng cũng có người tới hỏi , chính là trong hai người vừa hát lệch tông ban nãy, “Này người mới đến, hát bài !”

      Ninh Nhiễm Thanh nhìn lên màn hình lớn, bài tiếp theo là “ người quen biết”, bài “ người quen biết” này là bài hát Mân Nam(1), biết ai chọn, tận khi nhạc dạo vang lên vẫn chưa có ai hát, may mà cũng thuộc bài này, nghĩ ngợi đoạn rồi cầm lấy micro bắt đầu hát.

      (1) Chỉ khu vực phía Nam tỉnh Phúc Kiến, bao gồm Hạ Môn, Chương Châu, Tuyền Châu, Long Nham, Tân La và Chương Bình.

      Bầu khí lắng lại, Ninh Nhiễm Thanh rất thích cảm giác mọi người im lặng nghe hát, ung dung tựa vào sofa, khi hát nét mặt dịu dàng, giọng hát vừa trong trẻo vừa ấm áp, lại hát với giọng Mân Nam, mềm mại như những nốt nhạc lướt tơ lụa.

      Bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên, Ninh Nhiễm Thanh đứng dậy cảm ơn, vì cầm micro trong tay nên tiện thể cũng tự giới thiệu mình: “Tôi là thực tập sinh mới của Trung Chính, mong được mọi người chỉ bảo nhiều hơn, làm việc với nhau tốt.”

      Cả phòng lặng .

      Ninh Nhiễm Thanh mím chặt môi.

      “Khách sáo quá…” Có người cất tiếng .

      Ninh Nhiễm Thanh nhìn về phía người vừa , lại bắt gặp ánh mắt kia, chợt thấy tim mình thoáng lạc nhịp.

      lát sau, chủ nhân đôi mắt mở lời, giọng đẹp tựa bầu trời mùa thu ở thành phố A, giữa nét trong trẻo cao thanh có cả quyến rũ lạnh lùng: “Vậy để người mới phát biểu mấy câu .”

      “Đúng, phát biểu !”

      !”

      .”

      “…”

      Cả căn phòng trở nên ồn ào.

      Ninh Nhiễm Thanh hắng giọng, nâng ly rượu rót đầy bàn lên, ngẫm nghĩ đoạn rồi : “Thực thi chính nghĩa cho nhân gian, xóa bỏ mâu thuẫn cho cuộc đời, Trung Chính và Vạn Phong liên minh tạo nên tổ hợp mạnh mẽ, tôi vừa tốt nghiệp gặp được hoạt động trọng thể thế này, thực vô cùng vinh hạnh. Tại đây tôi xin chúc liên minh hai nhà luôn phát triển rực rỡ, đoàn kết vững mạnh, chúc liên minh hai nhà trở thành lá cờ đầu của ngành trong tương lai, xả thân vì chính nghĩa, giúp dân trừ gian dẹp bạo, thể tinh thần công chính liêm minh…”

      Cả phòng lặng ngắt như tờ, trong thoáng ấy thực có lấy tiếng động nào.

      Ninh Nhiễm Thanh thầm nghĩ biết mình sai ở đâu, nghĩ lát lại thêm: “Với lại… Nghiêm túc xử lý công việc, thua vụ án nào…”

      Sau khoảnh khắc im lìm tĩnh lặng, có người ho khan, sau đó là tiếng cười khe khẽ, như thể nhẫn nhịn rất lâu, chẳng bao lâu sau tiếng cười phá lên như thủy triều ào ào đổ về phía Ninh Nhiễm Thanh, lấp đầy tai .

      Ấy thế nhưng, thực biết mình sai ở đâu, hay là do văn vẻ quá?

      Ánh mắt Ninh Nhiễm Thanh trở nên mịt mờ ngơ ngác, biết nên đặt ly rượu trót nâng lên kia xuống bàn hay là cụng ly với từng người, đúng lúc biết nên làm gì tiếp theo giọng nọ lại thong thả vang lên:

      ơi, chắc nhầm rồi, đây là buổi liên hoan của văn phòng luật sư Dịch Hòa... phải lễ chúc mừng liên minh Trung Chính và Vạn Phong của ...”
      Hale205, CHIMQUYENA fang thích bài này.

    5. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 4

      Ánh mắt mờ mịt của Ninh Nhiễm Thanh lập tức trong sáng như cũ, chớp mắt để giấu bối rối nhưng vẫn mực im lặng, ai biết giây sau rời hay rời , hay là rời nhanh…

      Bấy giờ biết ai bật đèn, cả căn phòng bừng sáng, Ninh Nhiễm Thanh nhìn họ, toàn là những gương mặt lạ lẫm, bất giác thở phào, may mà Tần Hữu Sinh có ở đây.

      Người đàn ông ngồi chính giữa ho , tình cảnh chợt như biến thành buổi hội thẩm.

      đứng bên bàn nước này có gương mặt trái xoan hoàn mỹ, làn da trắng như tuyết, có nét bụ bẫm ngây thơ, mắt sâu, sống mũi khá cao, trông vừa xinh đẹp lại vừa đoan trang, đôi môi cũng duyên dáng vô cùng, tuy nhiên lúc này đôi môi ấy mím chặt. Dưới ánh đèn, đôi mắt đẹp tựa sao sa, sáng trong lấp lánh mà ngây ngô ướt át… trông đáng đến lạ.

      này – Giang Hành Chi từng gặp mấy lần, lần gặp này cũng là lần mà ta có ấn tượng tốt nhất về , đúng là xấu hổ của có thể nhân lên đồng cảm trong lòng ta, khiến cũng bớt đáng ghét phần nào.

      Khi Ninh Nhiễm Thanh xấu hổ tới mức thể xấu hổ hơn được nữa, cúi đầu nhìn chiếc micro và ly rượu trong tay mình, chầm chậm cúi người đặt mấy thứ ấy về chỗ cũ, định chuồn thẳng cửa phòng bỗng dưng được mở ra, người đàn ông cao lớn bước vào.

      Là Tần Hữu Sinh.

      Ông trời thương đấy, vào lúc này rồi mà còn để bạn trai cũ của xuất , tới giải cứu hay là “bỏ đá xuống giếng” thế biết.

      Tần Hữu Sinh cầm chiếc di động trong tay, thấy Ninh Nhiễm Thanh đứng giữa phòng, khỏi ngây người vì kinh ngạc: “Nhiễm Thanh?”

      Ninh Nhiễm Thanh quay đầu nhìn người đột nhiên xuất – Tần Hữu Sinh, từ lúc chia tay tới giờ dường như lâu rồi gặp , đứng thẳng cất tiếng: “Xin lỗi, tôi vào nhầm phòng, tạm biệt.” Dứt lời ra khỏi phòng với khuôn mặt vô cảm.

      Tần Hữu Sinh vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Nhiễm Thanh rồi cơ mà mọi người trong phòng vẫn cười như nắc nẻ, dùng ánh mắt dò hỏi Giang Hành Chi ngồi giữa phòng.

      Giang Hành Chi lấy ngón tay trỏ đỡ trán, cười tới nỗi khuôn mặt đẹp trai của ta cũng hơi lệch .

      “Ha ha, thực thi chính nghĩa cho nhân gian, xóa bỏ mâu thuẫn của cuộc đời… làm tôi buồn cười chết được!” trợ lý kêu lên.

      "Tôi còn lạ là văn phòng mình có thực tập sinh xinh đẹp như thế từ bao giờ, sao tôi biết nhỉ…” luật sư khác góp lời.

      “Sếp Giang ơi, lúc nãy ràng là biết rồi đúng …”

      Khóe môi Giang Hành Chi hơi cong lên, “Tôi chỉ nghĩ người tới đều là khách, cũng thể đuổi ta được.”

      “Ha ha ha ha ha…”

      Tần Hữu Sinh theo Ninh Nhiễm Thanh ra khỏi phòng.

      Ninh Nhiễm Thanh chưa bao giờ bẽ mặt như thế, ra khỏi căn phòng đó, định lấy di động gọi điện cho Vương Trân, chỉ là cuối cùng tìm thấy điện thoại, mà là thấy chiếc điều khiển tivi.

      Ninh Nhiễm Thanh nhìn chiếc điều khiển tivi trong tay, nghiến răng nghiến lợi khóc ra nước mắt, trò quỷ của thằng nhóc Trương Tiểu Trì đây mà!

      Bấy giờ giọng trầm ấm vương vất nét cười thoáng lướt qua đỉnh đầu : “Cần gọi điện à? Dùng điện thoại của .”

      vội cất điều khiển tivi vào túi xách.

      Tần Hữu Sinh nhìn : “Vào nhầm phòng sao?”

      tưởng tôi đến tìm chắc?”

      “Ừm, cảm ơn em nhắc .” Hơi thở của Tần Hữu Sinh ngày gần hơn, vẫn luôn hiền hòa thân thiết như thế.

      Ninh Nhiễm Thanh hừ tỏ vẻ xem thường, khi định bỏ Tần Hữu Sinh : “Chắc là ở phòng 508 phía dưới, lúc vừa tới thấy vị luật sư của Trung Chính vào phòng đó.”

      Trước lòng tốt của Tần Hữu Sinh, Ninh Nhiễm Thanh chỉ sưng xỉa lườm .

      “Chuyện hôm nay em đừng bận tâm, em hấp tấp như thế trách ai được? Nếu vẫn thấy bực hôm nào bảo bọn họ tới xin lỗi em, được ?” Giọng Tần Hữu Sinh du dương như làn gió.

      Người đàn ông tài giỏi như vậy đấy, trước mặt dù phụ nữ có cáu giận gắt gỏng tới mấy vẫn có thể mỉm cười ấm áp như gió xuân.

      mượn lo, luật sư Tần.” Giọng khô khốc như ngậm Hoàn Liên(1), còn loáng thoáng nghe ra chút nghẹn ngào oan ức.

      (1) Tên vị thuốc đắng.

      Tần Hữu Sinh chỉ biết thở dài, “Chia tay xong thể làm bạn, có điều dù sao cũng từng là thầy giáo của em, Nhiễm Thanh, đừng lễ phép như thế.”

      Ninh Nhiễm Thanh cắn răng, sau đó thốt lên câu: “Thầy Tần, thầy cần giả vờ tốt bụng.” Dứt lời liền xuống tầng, tiếng giày cao gót kêu “cộp cộp”.

      Sau khi bỏ Tần Hữu Sinh đứng ngoài hút điếu thuốc, khi quay lại phòng đám người bên trong vẫn cười mãi thôi, khỏi nhíu mày, : “Cười gì mà cười, vào nhầm phòng thôi có gì to tát đâu, con dễ xấu hổ lắm, nếu để lại ám ảnh trong lòng ấy chờ bị xử lý .”

      “Ha ha, sếp Tần, ban nãy có quan hệ gì với ?”

      Tần Hữu Sinh trả lời ngay.

      Nhưng Giang Hành Chi ngồi bên đáp thay : “Bạn , bạn cũ… Ha ha …”

      Ninh Nhiễm Thanh tới phòng 508 phía dưới, liền nhìn thấy Vương Trân đứng ngó nghiêng trước cửa, bước tới vỗ vai Vương Trân, Vương Trân ngoảnh sang thấy bèn mắng: “Gọi bao nhiêu cuộc mà chẳng thấy cậu nghe máy gì cả.”

      “Quên mang điện thoại.” Ninh Nhiễm Thanh lí nhí đáp. Dù Vương Trân có gọi cho trăm cuộc điện thoại chiếc điều khiển ti vi trong túi cũng thể đổ chuông.

      “Ôi trời ơi!” Vương Trân dẫn vào trong phòng.

      Ninh Nhiễm Thanh vừa bước vào phòng, cảm giác thân thuộc ào ào đổ tới, đây mới là tập thể chứ.

      Trong phòng có nửa là người quen, nửa còn lại hẳn là đồng nghiệp ở Vạn Phong.

      Có trẻ tuổi có lớn tuổi,còn có vài người xấp xỉ tuổi , chắc đều là thực tập sinh.

      Có so sánh mới thấy khác biệt, khi nãy chịu thiệt ở Dịch Hòa, giờ trở lại vòng tay tập thể, dù là Trung Chính hay Vạn Phong, đều cảm thấy thân thiết.

      Ngoại trừ nam đồng nghiệp của Vạn Phong hơi nhiệt tình thái quá.

      Trước nay luôn từ chối đàn ông cách phũ phàng, nên quan hệ của với phụ nữ tốt mà quan hệ với người khác phái cũng chẳng ra sao. Vì quyết thay đổi cách sống, nên tối nay cũng tỏ ra lạnh lùng trước ân cần của nam đồng nghiệp nọ.

      Khi ngồi sofa đợi người khác tới bắt chuyện với mình, Vương Trân làm quen với tất cả mọi người, tính cách hào sảng phóng khoáng hơn nhiều lắm.

      Ninh Nhiễm Thanh lẳng lặng quan sát Vương Trân, thầm học tập.

      Trước đây luôn độc chiếm micro, mỗi khi muốn hát người khác chỉ có nghe thôi, Vương Trân cũng hát rất hay, giọng vừa cao vừa trong, thế mà ta bao giờ độc chiếm micro như , tuy thích hát mà lại hát nhiều, hơn nữa còn nhiệt tình giúp đồng nghiệp khác chọn bài, biết cách quan tâm người khác, cũng hiểu được tâm tư từng người.

      Bởi vậy tối nay Ninh Nhiễm Thanh chỉ hát chung với Vương Trân bài, rồi chuyển sang chơi đổ xúc xắc với đồng nghiệp, ván đầu tiên thua thảm hại song lại thắng được tình cảm của mọi người, vì sau ván chơi mọi người thân mật gọi là “Tiểu Ninh”.

      Nếu vừa nãy vào nhầm phòng, buổi liên hoan tối nay hẳn là hoạt động tập thể vui vẻ nhất suốt mấy năm qua của Ninh Nhiễm Thanh.

      Chớp mắt tới 22 giờ đêm.

      Bắt đầu có người đứng dậy ra về, Ninh Nhiễm Thanh nghĩ đến giờ đợi cửa của chị mình bèn đứng dậy cáo từ.

      Vương Trân cũng cầm lấy túi xách, “Nhiễm Thanh, tớ về với cậu.”

      Lúc này quán bar tầng dưới vô cùng sôi động, và Vương Trân bước qua sảnh lớn ồn ã, ra khỏi cửa chính, Vương Trân mình có xe, có thể đưa về.

      Ninh Nhiễm Thanh bèn cười được, sau đó thấy Vương Trân dắt ra chiếc xe máy điện từ bên cạnh chiếc ô tô sang trọng.

      “Này, Tiểu Ninh, em lên xe , đưa em về.” Người đồng nghiệp có ý muốn theo đuổi , mấy người đàn ông đứng sau ta cũng đẩy ta tới trước mặt .

      “Xì, Thanh Thanh là người của tôi rồi, mấy đừng mơ tưởng nữa.” Vương trân vừa vừa cười khúc khích, sau đó đưa chiếc mũ bảo hiểm cho Ninh Nhiễm Thanh.

      Người đàn ông nọ cũng cười, lại gần : “Ái chà chà, căn cứ theo luật an toàn giao thông đường bộ hành xe chạy bằng điện thể chở người trưởng thành, hành vi lúc này của hai người là cố tình vi phạm luật đấy nhé.”

      “Thế có biết quấy rối và xúc phạm nữ giới là tội gì hả?” Vương Trân nhướn mày, sau đó với Ninh Nhiễm Thanh: “ thôi.”

      Ninh Nhiễm Thanh vui vẻ đội mũ rồi ngồi lên chiếc xe điện của Vương Trân.

      Cảm giác có bạn bè làm chỗ dựa là tuyệt vời!

      Phố lớn đông như mắc cửi, chiếc xe máy điện nhanh, chầm chậm chạy bên lề đường, suốt đường liên tục có xe vượt qua cho tới khi chiếc ô tô màu rượu vang vượt qua mặt .

      ràng là thoáng lướt qua, vậy mà Ninh Nhiễm Thanh vẫn nhận ra đó là xe của Tần Hữu Sinh.

      Đôi tình nhân sau khi chia tay, lái xe nhập khẩu của , còn ngồi xe máy điện của bạn, gió đêm thành phố thổi tung mái tóc , cọ vào mũi nhồn nhột.

      Ninh Nhiễm Thanh thở dài, phải chăng vết thương lòng sau chia tay cũng bắt đầu ngứa ngáy, có nên gãi mấy cái nhỉ?

      Đằng trước tắc đường, Vương Trân bèn vòng qua phố lớn rồi rẽ vào đường , tuy là đường nhưng những tấm bảng quảng cáo rực rỡ sắc màu ven đường vẫn làm người ta chói mắt. qua đường là tới đường lớn Cổ Vân, khu chung cư Vân Vận của chị nằm ở giao lộ của hai con đường này.

      Tới trước cổng khu chung cư, Vương Trân nhìn vào bên trong, “Hóa ra cậu ở chỗ này.”

      Ninh Nhiễm Thanh trả mũ bảo hiểm cho nàng, “Có muốn lên chơi lúc ?”

      “Thôi, để hôm khác .” Vương Trân cười với sau đó vẫy tay, huýt sáo rồi ngồi lên xe máy điện mất.

      Giá đất ở thành phố A rất đắt đỏ, nên nhà cửa được xây rất cao, ngoại trừ mấy tòa nhà đằng trước phía sau khu chung cư Vân Vận đều là những tòa nhà hai mươi tầng, nhà của Ninh Tuân Tuân ở tầng thứ hai mươi hai, là kiểu nhà có gác lửng.

      Khi Ninh Nhiễm Thanh về nhà Trương Tiểu Trì ngủ rồi, chị ngồi xem thời địa phương ở phòng khách, về mấy chuyện như nhà ai bị mất trộm, ai vô ý thức tiểu tiện ở bồn cây bị chụp lại, nhà nào giận nhau sắp ly hôn…

      Nhân sinh có muôn hình vạn trạng, thành phố này đà phát triển thành đô thị lớn, nhà tầng san sát, nơi đây có rất nhiều quần thể cao ốc mang tính biểu tượng, cũng có những phố phường nho cũ kỹ, chật chội, bần cùng… thể theo kịp bước chân đô thị mà dần dần biến thành khuyết điểm của thành phố.

      Ninh Nhiễm Thanh lấy chiếc điều khiển ti vi ra khỏi túi xách rồi đặt lên bàn uống nước, quay về phòng tìm di động của mình, có tờ giấy gắn di động của : “Dì ơi, điều khiển ti vi có dễ dùng ?”

      Ninh Nhiễm Thanh hừ tiếng rồi vào phòng tắm tắm rửa, khi tắm xong ra ngoài sấy tóc chị vẫn xem ti vi, tới xem thử thấy phóng viên nam với khuôn mặt vuông chằn chặn đưa tin: “Giữa ban ngày mà người đàn ông lại dám hành hung phụ nữ trẻ, người đường liền báo cảnh sát giúp…”

      Tuy nhiên trước khi cảnh sát tới người phụ nữ trẻ và người đàn ông hành hung nọ đều rời .

      Phóng viên phỏng vấn chủ tiệm hoa chứng kiến toàn bộ việc, chủ tiệm là bác thời thượng kể lại câu chuyện với vẻ bất bình, đại khái là đôi nam nữ nọ vốn là tình nhân, người đàn ông đòi tiền người phụ nữ, khi người phụ nữ cự tuyệt liền bị người đàn ông nọ hành hung, cuối cùng bác còn cảm thán câu: “Làm phụ nữ nhất định phải mạnh mẽ, nếu bị loại đàn ông xấu xa kia ức hiếp.”

      Cuối bản tin, phóng viên còn phát đoạn video do người đường quay lại, Ninh Nhiễm Thanh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ bị hành hung, hỏi Ninh Tuân Tuân: “Chị ơi, người phụ nữ này trông quen thế?”
      Hale205, CHIMQUYENA fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :