1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình sử bi thương của một nàng phượng hoàng - Liễu Thượng Mi (65c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237
      Tình sử bi thương của nàng phượng hoàng

      (Nhất chích phượng hoàng đích khổ bức tình sử (一只凤凰的苦逼情史)

      [​IMG]

      Tác giả: Liễu Thượng Mi

      Thể loại: tiên hiệp, xuyên , kiếp trước kiếp sau, HE.

      Độ dài: 55 chương, 2 đại kết cục và 8 ngoại truyện, tổng cộng là 65 chương

      Editor: Hồng Bạch.


      Nội dung:

      “Bích Hoa Thượng tiên, biết khanh để ý ai chưa?”

      “Dạ thưa, chưa.”

      “Trưởng công chúa của Phượng tộc - Phượng Hoàn, nổi tiếng xinh đẹp, cũng thích võ học như khanh, lại hoạt bát hiếu động, biết có hợp ý khanh?”

      “Thần nghe trưởng công chúa của Phượng tộc - Phượng Hoàn, võ nghệ phi phàm, tuy sống ở núi Tê Ngô xa xôi, nhưng từng trèo đèo lội suối đến Đông Hải, đánh cho Tam thái tử Long tộc đến nỗi phải đến chỗ Lão Quân xin đan dược, thần tự thấy pháp lực cao hơn so với Ngao Bính, ha ha, chỉ sợ sau này lúc bất hòa, phải thường đến làm phiền Lão Quân. Vẫn xin Vương Mẫu nương nương tha cho thần.”

    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 1 - Này, thương thế của Ngao Bính phải do ta gây ra!


      Lúc này, ta ngồi ở cung điện Vân Tiêu, ngồi bên cạnh ta là tiên Hoa Đào, đầu búi tóc kiểu song loa, mặc thân quần áo hồng phấn, gương mặt vô cùng hưng phấn, thấy ta cũng nghiêm khắc, kéo tay của ta : “Vị tiên hữu này, trước đây sao ta chưa từng gặp qua, mới phi thăng gần đây sao?”


      Ta vẫy vẫy tay : “Ta bình thường có cơ hội lên thiên đình, tiên hữu thấy ta lạ là phải.”


      Tiên Hoa Đào sợ là đem ta coi như vị tiểu thần tiên, nhân dịp lần này Thiên Đế mở yến tiệc lớn mới có dịp lên thiên đình mở mang tầm mắt, vì vậy cũng hỏi nhiều, song lại càng thêm nhiệt tình giới thiệu cho ta tình hình tại ở thiên đình: “Muội thành tiên cũng được hơn ba trăm năm rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng sôi động như thế, nghe Mẫu Đơn tỷ tỷ lần này bề ngoài Thiên Đế là muốn chúc thọ, ra bên trong là Vương Mẫu nương nương muốn làm mối cho Bích Hoa Thượng tiên!”


      Ta bây giờ mới hiểu thiệp mời của Ngọc Đế viết là mừng thọ, chẳng qua… “ biết Bích Hoa Thượng tiên là vị nào, cũng là mới phi thăng gần đây sao?”


      Tiên Hoa Đào như là nghe được chuyện gì lạ lùng lắm, thanh đột nhiên đẩy lên quãng tám: “Tỷ tỷ biết Bích Hoa Thượng tiên!.” Sau đó hình như chợt nhớ ra hòan cảnh đáng thương của ta, lại giọng an ủi : “Tuy tỷ tỷ là tiên ở trần gian, nhưng cũng cần quá tiếc nuối làm gì. Tuy rằng muội thường nghe tới Bích Hoa Thượng tiên, nhưng cơ hội gặp mặt cũng cực kỳ ít, chỉ từng được đứng xa nhìn ngài ấy lần. Hôm nay, nhân cơ hội này, chúng ta phải nhìn Bích Hoa Thượng tiên cho kỹ mới được.” xong còn tiện tay đưa cho ta cây nhân sâm, tự mình cũng chọn lấy cây trong khay, từ từ nhấm nháp.


      Nghe tiên Hoa Đào vậy, hình như Bích Hoa đúng là nhân vật nổi tiếng. Nếu theo kiểu nhân gian, có lẽ là… hạc giữa bầy gà(1)? Ta nghi ngờ hỏi: “ biết Bích Hoa Thượng tiên là người như thế nào?”


      Tiên Hoa Đào cũng ăn nhân sâm nữa, liền kể cho ta nghe câu chuyện nàng thuộc như lòng bàn tay: “Bích Hoa Thượng tiên trước khi thành tiên là hoàng tử ở nhân gian, sau chịu ơn của Thái Thượng Lão Quân(2) mà phi thăng. trăm năm trước, Ma giới đánh lén Tiên giới, Nhị Lang Chân Quân(3) vừa mới nhận lệnh đến Nam Hải thu phục quái, giữa lúc Thiên Đế đau đầu nhức óc, Bích Hoa Thượng tiên chủ động xin thống lĩnh thiên binh thiên tướng đánh cho Ma giới thất bại thảm hại.”


      Ta gật đầu, hóa ra Bích Hoa đúng là võ tướng. Ta nhớ đến vóc dáng vạm vỡ của Thiên Bồng Nguyên Soái, nhịn được rùng mình cái, lại nhớ đến gương mặt hung dữ của Dương Tiễn(4), lại rùng mình thêm cái nữa.


      Xem ra gần đây, khiếu thẩm mỹ ở Thiên giới cũng thay đổi ít, ta đoán chừng theo kịp trào lưu. Ta nhớ mấy ngày trước xem qua Quan Trần Kính(5) thấy tiết mục phỏng vấn của người phàm, miệng da ngăm tìm người , cầu “cao khoảng 176 - 183 cm, gương mặt càng đẹp trai càng tốt. Phải đẹp trai như Lưu Đức Hoa(6), gợi cảm như Nhậm Đạt Hoa(7), tuấn tú như Lập Uy Liêm(8-), lạnh lùng như Tạ Đình Phong(9), tài hoa như Hàn Hàn(10).” Còn là bởi vì: “Chỉ số thông minh thể cao hơn tôi, nên chỉ có thể dùng tướng mạo đẹp trai và chiều cao để bù đắp, như thế mới xứng đôi với tôi.” Có trách trách cầu như thế nhưng lại có người chấp nhận. Ta thể nghi ngờ tại gu thẩm mỹ thịnh hành là mắt miệng rộng da ngăm. Như vậy, gương mặt của vị Bích Hoa kia… Ta nhịn được lại rùng mình thêm cái nữa.


      “Nhìn kìa, Bích Hoa Thượng tiên tới!” Tiên Hoa Đào lén chọc cánh tay của ta, ra hiệu bảo ta nhìn người ở giữa đại điện, “Người mặc trường bào màu xanh lục chính là Bích Hoa Thượng tiên.”


      Ta vừa tự nhủ mình nên trông mặt mà bắt hình dong, vừa tự cổ vũ mình để đủ dũng khí nhìn Bích Hoa. Thế nhưng chỗ ngồi ta chọn lại ở góc khuất, khoảng cách xa, ta chỉ có thể nhìn thấy bóng người màu xanh, giống như nhìn thấy cây rau cải trắng, còn gương mặt trông như thế nào, ta nhìn thấy lắm.


      Thiên Đế đối với xuất của Bích Hoa rất nhiệt tình, chỉ vị trí gần mình ban cho Bích Hoa ngồi, sau đó vẫy tay, ra hiệu cho chúng tiên yên lặng, tiếp đó mới : “Gần đây Vương Mẫu vẫn luôn có tâm , khiến nàng ngủ yên giấc, Trẫm nghĩ nhân dịp hôm nay chúng tiên tề tựu đông đủ, hoàn thành nguyện vọng này của Vương Mẫu.”


      Thái Thượng Lão Quân thấy thế liền tiếp lời: “ biết Vương Mẫu nương nương có tâm gì, nếu ngại có thể cho chúng tiên cùng nghe, ít nhất cũng có thể cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết.”


      Vương Mẫu cười : “Cũng phải chuyện gì lớn, chẳng qua gần đây lão thân muốn làm chuyện tốt, muốn làm bà mối.” Dừng chút, vừa cười vừa chuyển hướng Bích Hoa , “Bích Hoa Thượng tiên, biết khanh để ý ai chưa?”


      Bích Hoa đứng ở giữa điện, cung kính lạy: “Dạ thưa, chưa.”


      Vương Mẫu gật đầu: “Khanh có ưng ý Tam công chúa Long tộc - Ngao Liên?”


      Ngao Liên bị nêu tên cúi đầu, gương mặt ửng đỏ. Ta thể thương Ngao Liên đến phát khóc, tội nghiệp cho nương như hoa như ngọc, phải gả cho kẻ xấu như cây cải trắng, lại dám phản kháng chỉ có thể câm nín mà chấp nhận, xem , gương mặt đều tức giận đến đỏ cả lên rồi.


      Bích Hoa lại cúi lạy: “Ngao Liên công chúa xinh đẹp đáng , ngây thơ hồn nhiên, còn ai tốt hơn. Tiếc rằng vi thần giỏi việc lại dưới nước, sợ là thường ngày lại tiện, chỉ sợ thờ ơ với công chúa.”


      Vương mẫu lại chỉ về hướng Thần nữ Côn Luân: “Còn Đỗ Lang?”


      Ôi, Đỗ Lang là con mà Nguyên Thủy Thiên Tôn(11) cưng chiều nhất, sao lại phải gả cho cái kẻ xấu xí như vậy! Ta đau lòng với tiên Hoa Đào: “ nhìn xem, Thần nữ Đỗ Lang trợn mắt nhìn Bích Hoa kia kìa!.” Tiên Hoa Đào nghi hoặc hỏi: “Thần nữ Đỗ Lang ràng là đôi mắt tình, nhìn thế nào mà lại thành ra trợn mắt?”


      Cũng may Bích Hoa có thể tự mình hiểu lấy, lại cúi mình lạy: “Thần nữ Đỗ Lang tư chất thông minh, đoan trang trầm tĩnh, là nương tốt đẹp, tiếc rằng vi thần là võ tướng, là người thô tục, sợ là xứng với Thần nữ tài năng tuyệt thế.”


      Vương Mẫu gật gật đầu, lại nhìn quanh bốn phía, như tìm người nào đó. Thấy ta trốn ở góc, người lặng lẽ lườm ta cái. Ta khỏi lo lắng trong lòng, cân nhắc xem nàng lườm ta là có ý gì, nghe Vương Mẫu : “Trưởng công chúa của Phượng tộc - Phượng Hoàn, nổi tiếng xinh đẹp, cũng thích võ học như khanh, lại hoạt bát hiếu động, biết có hợp ý khanh?”


      Ta thầm kêu khổ, theo vai vế ta phải gọi Vương Mẫu nương nương tiếng dì, người đối với ta vẫn là ngày càng thương , sao hôm nay người lại đem ta đẩy vào trong chỗ nước sôi lửa bỏng thế này!


      Ta lại thấy Bích Hoa lại cúi lạy, : “Thần nghe trưởng công chúa của Phượng tộc - Phượng Hoàn, võ nghệ phi phàm, tuy sống ở núi Tê Ngô xa xôi, nhưng từng trèo đèo lội suối đến Đông Hải, đánh cho Tam thái tử Long tộc đến nỗi phải đến chỗ Lão Quân xin đan dược, thần tự thấy pháp lực cao hơn so với Ngao Bính, ha ha, chỉ sợ sau này lúc bất hòa, phải thường đến làm phiền Lão Quân. Vẫn xin Vương Mẫu nương nương tha cho thần.”


      Chúng tiên nghe thấy thế liền cười vang cả điện, Vương Mẫu cũng nhắc lại việc làm mối cho Bích Hoa nữa, việc này dường như cứ thế bị lãng quên. Chỉ có ta, thực là có nỗi khổ thể , lườm rồi lại lườm Ngao Bính, trong lòng thầm thề sau này dù cho Ngao Bính có cầu xin ta thế nào nữa, ta cũng bao giờ giúp đỡ cách bừa bãi nữa.


      Ta lúc này muốn lôi bụng dạ bản thân ra cẩn thận xem cái, có phải hay biến thành xám ngắt, có khi biến thành đen tuyền rồi cũng nên.


      Nếu sớm biết chuyện thành ra như thế này, ta nhất định tới đây!


      Gần đây cha ta phát ta cố gắng tu hành, liền căn dặn Ngọc đôn đốc ta nhiều hơn, để đề phòng thiên kiếp sắp tới của ta.


      Thiên kiếp của tộc Phượng hoàng chúng ta so với người khác có chút khác biệt. thể trốn tránh, nếu thiên kiếp tiếp theo kinh khủng hơn gấp vạn lần, cho nên, từ khi ta sinh ra tới giờ hơn ngàn vạn năm, còn chưa từng nghe thấy có con phượng hoàng nào dám trốn tránh thiên kiếp.


      Các chủng tộc khác thường tìm chỗ trốn để tránh thiên kiếp. Chỉ với điểm này thôi, ta là hâm mộ tộc Cửu vĩ Hồ. Lần trước khi hồ ly Tử Tô độ kiếp, ta trông thấy thiên lôi sáng loáng sắp đánh tới đầu Tử Tô, nhưng vì nàng tìm thấy chỗ trốn người người chín đời làm việc thiện, còn chẳng biết xấu hổ cuộn tròn lại trong lòng cái kẻ thiện lương ngốc nghếch kia, vì vậy đạo thiên lôi kia cũng chỉ có thể đánh xuống chỗ cách nàng thước, đem rừng cây hai bên trái phải nàng đốt trụi, chỉ còn lại mảng cháy sém, vậy mà con hồ ly kia ngay đến cả cọng lông cũng bị thương tổn.


      Ngọc trước nay luôn rất thương ta, nàng sợ ta bị thương tổn lúc độ kiếp giống như những gì mà phụ thân ta dặn dò, nên nàng đối với việc tu hành của ta cực kỳ để ý, ngày đêm trông nom ta, đề phòng ta lén trốn xuống núi chơi.


      phục cha ta, chỉ cần câu, ta bị Ngọc cấm túc cả mấy tháng. Vì thế nên khi ta nhận được thiếp mời của Thiên Đế cùng Vương Mẫu từ sứ giả(12), ta vô cùng vui vẻ, cũng chẳng buồn để ý xem thiệp mời viết cái gì, chỉ lo sửa soạn hành lý của mình, tiện tay tùy ý nhặt lấy bảo vật từ khố phòng(13) nhét vào trong túi hành lý, rồi theo hướng Cửu Trùng Thiên mà chạy. Đùa chứ, đây là cơ hội nghỉ ngơi khó mà cầu được đấy!


      Ta vốn tính toán tới yến hội rồi vẫn giống như trước đây, đưa hạ lễ trước, sau đó ăn uống no say hồi, cuối cùng là lên đường hồi phủ. Vì thế nên ta cũng ngồi ở vị trí mà Ngọc Đế an bài trước, bởi vì vị trí ấy rất gần chỗ ngồi của Ngọc Đế, nhất cử nhất động đều bị chúng tiên nhìn thấy. Với cái dáng ăn thường ngày của ta, chắc chắn là ta hủy thanh danh tộc Phượng hoàng từ trước đến nay vốn tao nhã, vì thế ta chỉ có thể tìm góc khuất mà ngồi.


      Bốn phía đều là những tiểu tiên có phẩm cấp thấp, chắc là do ta thường ngày tới thiên giới, nên hai bên đều ai biết ai. Bảy trăm vạn năm trước trong trận chiến giữa tiên và ma, Thượng thần Đông Hạo đem hồn phách làm ấn, khó khăn lắm mới đem Ma Quân Thái Vu phong ấn, rất nhiều thượng thần cũng hy sinh ở trận chiến đó.


      Do đó, Tiên giới tổn thất nghiêm trọng. giờ đạt đến phẩm cấp thượng thần chỉ còn lại có Ngọc Đế, Vương Mẫu, tộc trưởng Hồ tộc ở Thanh Khâu - Hồ Linh, tộc trưởng tộc Phượng hoàng - Phượng Ngạn cùng với con của người - cũng chính là kẻ bất tài ta đây, Phượng Hoàn. Đúng vậy, trong cuộc chiến kia, những người cùng vai vế với ta nếu phải hồn phi phách tán, cũng là phải đầu thai tái tạo lại tiên thân, chỉ còn trơ lại mình ta là con chim, mặc dù ở thời hậu chiến cũng mấy lần suýt phải hồn phi phách tán, nhưng cũng may cuối cùng vẫn nghiêng nghiêng ngả ngả mà trở về. Từ đó về sau, ta liền bị phụ thân nhốt ở Phượng Thần Cung núi Tê Ngô để an dưỡng khôi phục nguyên khí, thêm vào đó ta cũng muốn đến thiên đình để thấy cảnh mà đau lòng, nên cũng rất ít khi đến thiên đình.


      Sau này những vị tiên hữu mới phi thăng lên thiên đình sức mạnh cũng bằng những thần tiên hy sinh năm đó, có thể cũng có nguyên nhân. Năm đó linh lực ở tam giới dồi dào, vạn vật sinh trưởng đúng thời, nhất là các thần tiên, vừa sinh ra thấm đẫm linh khí của đất trời. Mấy vạn năm sau, linh lực cũng vì thế mà tăng gấp bội phần. Sau cuộc chiến với Ma thần, để củng cố phong ấn của Thượng thần Đông Hạo, Ngọc Đế đem trong hai ngọn nguồn của linh lực trong thiên địa - núi Cửu Nghi ra để trấn áp Thái Vu, chỉ còn núi Côn Luân là linh nhãn để duy trì linh lực của thiên địa, nuôi dưỡng vạn vận đời. Vì vậy linh lực của tam giới hiển nhiên là thể so được với năm xưa.


      Vậy mà giờ đây lại xảy ra tình huống oan ức như vậy!


      Ta muốn nhảy ra, lấy lông vũ đầu mà thề: “Thương thế của Ngao Bính phải do ta làm!”


      Chú thích:


      (1) Hạc trong bầy gà: chỉ người nổi trội hơn, tài hoa hơn so với những người còn lại, nguyên văn là “hồng tạc tử kê.”


      (2) Thái Thượng Lão Quân: vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo Trung Quốc, là trong Tam Thanh, tôn hiệu là Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn, thường được đồng nhất với Lão Tử. Thái Thượng Lão Quân ở tại cung Đâu Suất tầng trời thứ 33, thường luyện các loại tiên đơn thánh thủy để trường sinh bất tử.


      (3) Nhị Lang Chân Quân: hay Quán Giang Khẩu Hiển Thánh Nhị Lang Chân Quân, Nhị Lang Hiển Thánh Chân Quân, Thanh Nguyên Diệu Chân Quân, Chiêu Huệ Hiển Thánh Nhân Hữu Vương; là nhân vật trong thần thoại Trung Quốc, và là vị thần trong tôn giáo truyền thống Trung Quốc là Đạo giáo và Phật giáo. Tên là Dương Tiễn, là con trai thứ hai của Dương Thiên Hựu và Dao Cơ Tiên tử (em của Ngọc Hoàng), trai cả là Dương Giao, em là Dương Thiền (hay còn gọi là Dương Liên tức Tam thánh mẫu), thê tử là Tam công chúa Tây Hải (sau này ly hôn), sư phụ là Ngọc Đỉnh Chân nhân. Sử dụng Tam Tiên Đao (do giao long ba đầu hóa thành). Đệ tử trung thành là Hạo Thiên Khuyển.


      (4) Dương Tiễn: xem (3).


      (5) Quan Trần Kính: gương nhìn vạn / vạn vật thế gian.


      (6) Lưu Đức Hoa: sinh ngày 27/ 09/ 1961, là diễn viên/ ca sĩ quốc tịch Hồng Kông, còn gọi là Andy Lau, rất nổi tiếng ở Hồng Kông và Trung Quốc đại lục trong thập niên 1990s.


      (7) Nhậm Đạt Hoa: sinh ngày 19/03/1955, là ảnh đế, tài tử điện ảnh Hồng Kông, còn gọi là Simon Yam.


      (8-) Lập Uy Liêm: sinh ngày 30/07/1976, là diễn viên/ ca sĩ quốc tịch Singapore, còn gọi là Leon Jay Williams.


      (9) Tạ Đình Phong: sinh ngày 29/08/1980, là diễn viên/ ca sĩ/ nhạc sĩ/ đạo diễn… người Hồng Kông, quốc tịch Canada, còn gọi là Nicholas Tse.


      (10) Hàn Hàn: sinh ngày 23/09/1982, là vận động viên lái xe đua chuyên nghiệp người Trung Quốc, là tác giả/ ca sĩ có đĩa hát bán chạy nhất, có tham gia sản xuất nhạc, đồng thời là blogger nổi tiếng nhất ở Trung Quốc.


      (11) Nguyên Thủy Thiên Tôn: là vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo Trung Quốc, đứng đầu trong Tam Thanh, tôn hiệu là Ngọc Thanh, là thần của các thần, ngụ tại cung Tử Hư thuộc Thánh Cảnh tầng trời Đại La.


      (12) Sứ giả: nguyên văn là “thanh điểu” - chim xanh, là sứ giả của Tây Vương Mẫu.


      (13) Khố phòng: kho.


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 2 - Ta cảm thấy trái tim già nua của ta ở trong lồng ngực đập đánh thịch cái vui vẻ, ta nghĩ xem có nên theo


      Ngày ấy ta đột nhiên cảm thấy buồn chán, tính đến nhân gian chơi mấy bữa.


      Đáng tiếc thường ngày phụ thân hận nhất là ta chịu làm gì, mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ chơi bời lêu lổng của ta, ông ở trong phòng ngủ ôm di vật của mẫu thân ta, nước mắt tuôn rơi, than thở vì dạy dỗ tốt nữ nhi duy nhất, đến nay cầm kỳ thi họa học được, tu hành cũng ra gì, hổ thẹn với phẩm cấp thượng thần.


      Ta đành lòng để phụ thân lớn tuổi như vậy còn phải lo lắng cho ta, nên quyết định đến Đông Hải rủ Ngao Bính cùng nhau hạ phàm, để che giấu giúp ta, đến khi phụ thân có hỏi, cũng có thể là vì chính .


      Ta căn dặn thị nữ Tĩnh Thục vài câu sau đó liền nhảy lên đám mây lành thẳng đến Đông Hải, ai ngờ tới Đông Hải cũng thấy bóng dáng Long Tam, hỏi Quy Thừa tướng về hướng của Long Tam, ấp úng, chỉ biết. Ta còn cách nào khác, đành phải thất vọng mà ra về.


      đường qua núi Thái Hành, nhìn thấy núi Thái Hành là khoảng xanh biếc thơm hương, xanh đến sống động hoạt bát. Ta khi đó tuy rằng sáu trăm vạn tuổi, nhưng thế nào cũng là con chim, nhìn thấy cánh rừng mĩ lệ như thế, chung quy là trong lòng thích vô cùng, nhịn được xuống núi dạo.


      dạo được lúc ta thấy người cả người đầy thương tích, huyết nhục mơ hồ, nằm mặt đất chính là Long Tam. Xem dáng vẻ cực kì thảm hại của , ta đành phải tạm thời tìm cái hang núi thu xếp đem lại đó, sau đó Dao Trì tìm chút tiên thảo, cho ăn. Tiếc rằng tiên thảo của Dao Trì cũng giống như trong các kịch bản thường thấy ở nhân gian, cứu được người sắp chết, làm liền xương thịt. Long Tam ăn gốc tiên thảo xong, cũng chỉ có thể làm máu chảy ngừng lại mà thôi.


      Ai ngờ Long Tam là đồ khốn vong ân phụ nghĩa, câu đầu tiên khi từ trong hôn mê tỉnh lại chính là: “ được làm tổn thương Chu Than!.”


      Ta thế nhưng lại thừa hơi, hướng Long Tam cười hỏi: “Ngươi ngươi làm sao mà toàn thân bị thương thành ra như thế, hơn nữa Chu Than là ai?”


      ra đến giờ ta cũng chưa từng suy nghĩ cẩn thận, trước đây xem Long Tam bộ dáng phong lưu giữa ngàn vạn đóa hoa, thế nào cũng phải người vì người nào đó mà chịu ngũ lôi oanh đỉnh, vì sao lại thua dưới tay Chu Than. Bị Chu Than hại thành ra như vậy, còn muốn bảo vệ nàng, vì để bị lão Long Vương phát ra nàng, mà tiếc bán đứng bằng hữu tốt nhất của - cũng chính là ta.


      Đúng vậy, cái tội danh “ từng trèo đèo lội suối đến Đông Hải, đánh cho Tam thái tử Long tộc đến nỗi phải đến chỗ Lão Quân xin đan dược”, ra hoàn toàn là ta gánh tội hộ người khác!


      Sau khi đem kẻ bị thương nặng là Long Tam về đến Long Cung, ta chỉ đành quay về Thần cung dọn dẹp hành lý, trốn đến nhân gian. Lòng thầm nhủ, trước hết chờ cho Ngao Quảng bớt giận, chờ thêm hồi, rồi quay trở lại cúi đầu nhận tội.


      Nhân gian có câu: “Đại vu triêu, trung vu thị, tiểu vu lâm(14).” Ta là thiếu nữ, thân ở giữa triều đình có lẽ phải là đối sách tốt nhất. Ta liền hóa thành thiếu nữ bình thường, ở ngoại ô kinh thành biến ra tòa nhà, coi như là lấy chỗ dung thân.


      Ta thường ngày cũng đặc biệt thích cái gì, chỉ thích ở quán trà nghe tiên sinh kể chuyện. Ví dụ như về con khỉ tên là Tôn Ngộ , ta rất thích, tuy rằng phải là , thiên đình cũng có tiên chức nào là Bật Mã Ôn cả.


      ngày, tiên sinh kể chuyện kể đến đoạn Bạch Cốt Tinh hóa thành thôn nữ phàm trần lừa Đường Tăng, nam tử mặc cẩm bào đến bên bàn của ta rồi ngồi xuống, cầm tay ta đặt ở bàn : “ biết nương là người phương nào?”


      Ta nhìn bàn tay ta bị cầm, lại nhìn nam tử có dáng vẻ có thể so với Thiên Bồng Nguyên Soái, lại nhìn đám thuộc hạ phía sau , trong đầu lại suy nghĩ chút về những lời thoại thường nghe trong các vở kịch, hình như ta bị đùa giỡn? Ta ra vẻ sợ hãi, : “Công tử xin tự trọng!.” Suy nghĩ chút, sau đó rút tay về.


      Vị công tử kia đồng ý, vừa cầm tay của ta, tay kia cầm lấy cây quạt, nâng cằm của ta, cười cách dung tục với ta: “ nương đừng sợ, ta là con trai của Binh Bộ Thượng Thư(15), nàng theo ta, sau này có thể ăn ngon mặc đẹp suốt đời.”


      Sống sáu trăm vạn năm, cao quý vì là trong số rất ít những vị thượng thần còn sống sót sau trận chiến tiên - ma, đây là lần đầu tiên có người dám tôn trọng ta, nhưng đây lại là tiểu oa nhi mới có hai mươi tuổi đầu, ta cảm thấy trái tim già nua của ta ở trong lồng ngực đập đánh thịch cái vui vẻ, ta nghĩ xem có nên theo , chợt nghe phía sau có thanh : “To gan, còn mau buông tay!”


      Ta cùng Thượng Thư công tử đồng thời quay đầu lại, thấy thư sinh mặc áo bào màu tro đứng ở nơi đó, mặt đỏ bừng. Vóc dang gầy yếu đến nỗi suýt chút nữa đỡ nổi cả cái áo choàng người, làn gió thổi qua, trông giống như những đồng liêu muốn phi thăng của ta vậy.


      Thượng Thư công tử thấy thế, chỉ chữ: “Đánh!”


      Sau đó đám thuộc hạ của liền xông lên bao vây lấy thư sinh kia, hướng đến người thư sinh kia mà đánh.


      Ta ngây người, biết đây có tính là hùng cứu mỹ nhân hay , đáng tiếc thư sinh kia hình như quá yếu, đáp ứng được hình tượng hùng trong lòng ta. Nhất thời, trong lòng ta có chút cảm nhận đúng. Giống như cứu Bạch nương tử phải là Hứa Tiên có diện mạo thanh tú, mà là kẻ đầu lở loét, mặt đầy mụn mủ giống như tên ăn xin vậy.


      Thư sinh kia có vẻ yếu ớt, nằm mặt đất, lại vẫn cố gắng đứng lên, đẩy ta ra sau người để che chở, với Thượng Thư công tử: “Trước đó ta nhờ bằng hữu báo quan, các ngươi nếu , kịp rồi.”


      Ta nghe những lời này, chợt có chút hoảng hốt, tựa như bảy trăm vạn năm trước, chiến trường cuộc đại chiến tiên - ma, cũng có bóng hình như vậy, che chở trước mặt ta. Thời gian trôi qua lâu, hình ảnh mơ hồ kia lần nữa, lại dần trở nên nét.


      tên thuộc hạ tiến lên, lặng lẽ vài câu vào tai Thượng Thư công tử, sau đó Thượng Thư công tử liền đem theo đám người rời .


      Thư sinh kia quay lại chỗ ta vái chào: “Nhà của tiểu sinh cách đây xa, bằng nương theo tiểu sinh trở về trước, chỉnh trang lại đầu tóc y phục, cũng là để đề phòng người nhà của nương nhìn thấy dáng vẻ này của nương, lại mất công lo lắng.”


      Ta cúi đầu nhìn vạt áo mình chẳng có chút xê dịch, nghĩ ra chỗ nào cần chỉnh trang y phục. Có điều nếu như vậy, ta cũng tiện từ chối, chỉ đành gật đầu.


      Thư sinh kia gương mặt lại đỏ bừng, : “Xin mời nương.”


      dẫn ta loanh quanh hồi lâu, cuối cùng cũng tới tòa nhà hẻo lánh. dẫn ta vào bên trong, lại rót cho ta chén trà, nhìn ta uống xong, mới cúi đầu, : “ nương xin chờ chút, tiểu sinh đun chút nước ấm mang đến.”


      Sau khoảng nửa nén hương, ta liền nằm chợp mắt ở án.


      Chỉ lúc sau, vị thư sinh vừa mới còn “thâm tím mình mẩy” liền dẫn kẻ mới đánh mình chính là Thượng Thư công tử kia vào nhà, đảo qua dáng vẻ nho nhã lúc trước, : “Ha ha, Quách Tứ, mặt hàng lần này dáng vẻ tệ, chắc có thể đem đến thanh lâu bán với giá cao.”


      Thượng Thư công tử liền : “Trước hết trói nàng lại, nhốt cùng với tên tiểu tử hôm qua trong mật thất, đợi ngày mai bán thể!”


      Ai ôi, vậy mà lại có thể là cùng người!


      Ta rất bình thản, ra lúc tên thuộc hạ mới vừa ra câu kia với Thượng Thư công tử tuy rằng thanh rất thấp, nhưng ta lại phải phàm nhân, cho nên ta nghe thấy rất ràng, : “Lão Đại, cắn câu.”


      Mà chén trà thư sinh kia đưa ta, ta cũng nếm thấy vị của an tức thảo.


      Trong mật thất có người ở từ trước, ta đến sau coi như là khách, đương nhiên phải kết thân với chủ nhân trước.


      Cho nên, khi bọn Quách Tứ đóng cửa mật thất, ta liền lập tức “tỉnh lại”, phát bốn phía tối om, lo lắng trong bóng tối đến thăm hỏi chủ nhân gian phòng dường như có chút thích hợp, liền lấy từ trong ngực ra viên dạ minh châu dùng để chiếu sáng lúc rời khỏi Đông Hải tiện tay cầm lấy, viên dạ minh châu này chỉ to bằng quả trứng vịt, đối với việc chiếu sáng gian mật thất này đủ, nhưng có còn hơn .


      Ta cầm hạt châu trong tay, hướng tới cái ghế duy nhất trong mật thất mà đến, ghế có người ngồi, là nam nhân. Khi lại gần, gương mặt ta lại thoáng ửng hồng, bởi vì nam nhân kia là rất tuấn tú.


      Từ sau trận chiến tiên - ma, những tiểu tiên mới phi thăng gần đây pháp lực lớn như trước, bọn họ lại giống phần lớn các thần tiên thời sáng thế buổi sơ khai, có được diện mạo đẹp, tuy rằng họ thường cũng cố gắng dùng pháp lực làm đẹp chính mình, nhưng bởi vì pháp lực của họ đều thấp hơn ta, cho nên ta nhìn thấy đều là gương mặt nguyên bản của bọn họ.


      Lâu nay quen nhìn gương mặt của những người qua đường, hôm nay đột nhiên nhìn thấy dung mạo đẹp đẽ đến thế, ta nhất thời có chút quen.


      Cũng may trong mật thất quá sáng, thẹn thùng của ta có lẽ cũng bị phát .


      Ta hắng giọng, thấp giọng hỏi: “Công tử, huynh cũng bị lừa tới đây sao?”


      Công tử kia mỉm cười với ta: “Bọn họ lợi dụng lúc hạ nhân của tại hạ có bên cạnh, trực tiếp trói tại hạ lại mang tới đây.”


      Nụ cười của ta ngay lập tức làm chói mắt ta, lúc này, trong lòng ta chỉ hận thể đem bọn Quách Tứ tới mà hung hăng dạy dỗ phen. Tiểu công tử tuấn tú như vậy, làm sao có thể sử dụng thủ đoạn bạo lực như thế chứ!


      Vì thế ta liền vỗ ngực : “Công tử đừng sợ, để ta cứu huynh ra ngoài!”


      Vị công tử kia cười cười, giọng trầm ấm: “Nếu có cơ hội nương chính mình trước , tại hạ đứng có chút tiện, sợ làm liên lụy đến nương.”


      Ta lúc đó mới biết bị tật ở chân, khỏi có chút đau lòng, đáng tiếc cho dung mạo người người oán trách của ta. Mỹ nhân luôn nhận được thương của mọi người, ta tuy rằng hơn sáu trăm vạn tuổi, nhưng kỳ cũng có lòng cái đẹp, huống hồ vũ tộc chúng ta lúc chọn bạn đời, màu lông diễm lệ luôn chiếm ưu thế.


      Ta hạ mình ngồi xổm xuống, vỗ vỗ tay ta đặt ở đùi, đau lòng : “Công tử sao có thể thế. Ta mặc dù chưa đọc nhiều thi thư, nhưng cũng biết “Bạch xà truyện”, chúng ta cùng gặp nạn, ta lại mặc kệ huynh mà rời mình, phải vậy giống như kẻ xuất gia độc ác giam giữ Bạch nương tử khiến nàng phụ lòng Hứa Tiên sao! Ta tuy là phận nữ lưu, những quyết mang tiếng xấu như vậy!”


      Vị công tử kia nghe thấy vậy, nhíu cặp lông mày, cười đến dường như càng vui vẻ hơn: “Vậy làm phiền nương rồi.”


      Tậm tình ta lại phơi phới, nghiêm mặt mà : “Chúng ta vừa gặp thân, cần khách sáo như vậy, ta là Phượng Hoàn, nhà ở ngoại ô kinh thành, huynh gọi ta là Phượng Hoàn là được rồi.” Vốn muốn ta giống như Long Tam gọi ta tiếng “A Hoàn”, nhưng nghĩ đến việc ta chỉ là tiểu oa nhi mới hơn hai mươi tuổi, ta hơn sáu trăm vạn tuổi, xấu hổ khi chiếm tiện nghi của ta như thế, “ biết phải xưng hô với công tử như thế nào?”


      “Tống Tử Hiên.”


      “Tử Hiên”, ta tự động bỏ họ ta , “Huynh ngủ chút , đợi sau khi tỉnh lại, chúng ta có thể ra ngoài rồi.”Ta cân nhắc việc làm phép trước mặt phàm nhân dường như tốt cho lắm, nên liền giọng an ủi Tống Tử Hiên, dự định lừa ta ngủ say sau đó dẫn ra ngoài.


      Quả nhiên chỉ lúc sau, trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thờ đều đều của Tống Tử Hiên.


      Ta nhàng đến phía trước Tống Tử Hiên, đem ta đặt lên lưng ta, suy nghĩ chút, ta là lão phượng hoàng, làm sao có thể bị phàm nhân cưỡi ở lưng, ngộ nhỡ sau này để cho tiểu tử Long Tam kia mà biết, chẳng phải ta bị huynh ấy cười nhạo đến cả vạn năm sao, vì thế ta đem Tống Tử Hiên đặt ở ghế, xoay người, đem ta ôm ngang ngực. Trong lòng lẩm nhẩm cái pháp thuật, nháy mắt liền ra bên ngoài.


      Ta suy nghĩ về việc thể ôm Tống Tử Hiên vào trong ngực thẳng mạch ra ngoài như vậy, tuy rằng ta ngại, nhưng ta là đại nam nhân, ngộ nhỡ bị người ta phát , dù sao cũng có chút ảnh hưởng. Ta nghe những lời thoại trong các vở kịch , dường như ở nhân gian tương đối để ý đến việc này, hình như gọi là “khuê dự(16)”? Suy nghĩ chút, ta lại ôm Tống Tử Hiên quay trở lại gian mật thất lúc nãy, để ta ở ghế, sau đó đem cả ghế lẫn người cùng đẩy ra phòng ngoài.


      Ta nhàng đẩy cánh tay Tống Tử Hiên, giọng : “Tử Hiên, tỉnh dậy , chúng ta ra ngoài rồi.”


      Tống Tử Hiên lúc này mới mở mắt, bình tĩnh nhìn ta, giống như có phản ứng gì. lúc sau, nhìn quanh bốn phía, ngạc nhiên : “Làm sao ra được?”


      Ta khoát tay, cười : “ biết, bọn chúng câu cũng , trực tiếp đem chúng ta đưa đến nơi này.” Dừng chút, lại hỏi Tống Tử Hiên, “Có vẻ như ta lạc đường, huynh có biết ra ngoài bằng đường nào ?”


      Chú thích:


      (14) Đại vu triêu, trung vu thị, tiểu vu lâm: nơi thân tốt nhất là giữa triều đình, thứ nhì là giữa thành thị, cuối cùng là thân nơi rừng rậm.


      (15) Binh Bộ Thượng Thư: ngang hàng với Bộ trưởng Bộ Quốc phòng ở đại.


      (16) Khuê dự: thanh danh khuê các của các nữ tử thời xưa


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 3 - ngờ A Hoàn cũng có lúc mạnh mẽ như thế, Tử Hiên thân thể yếu đuối, nàng phải trân trọng ta chút


      Tống Tử Hiên : “Hay là nương trước , ngộ nhỡ bọn họ đổi ý, chúng ta đều chạy thoát được.” Suy nghĩ chút, ta duỗi tay chỉ hướng, : “Nếu ta nhầm, nương theo hướng này, chắc có thể ra được đến bìa rừng.”


      Ta giận giữ : “Vừa rồi rồi mà, Phượng Hoàn ta đâu phải hạng người như vậy”, rồi quan sát xung quanh chút, cắn chặt răng, hạ quyết tâm, giận dữ : “Thôi quên , để ta cõng huynh !”


      Đáng tiếc là ta đến chừng này tuổi, còn bị thằng nhóc hơn hai mươi tuổi đầu leo lên tấm lưng phượng hoàng cao quý, sau này bị Tam thái tử Long tộc chê cười, danh dự mà ta giữ gìn cả trăm vạn năm nay sợ là muốn mất sạch.


      Tống Tử Hiên còn muốn nữa, nhưng ta khoát tay, để cho ta nhiều lời, ngồi xổm xuống trước mặt ta, quay đầu lại : “Leo lên .”


      Cuối cùng ta cũng thấp giọng : “Vậy làm phiền nương.”


      Sau đó thân hình ấm áp leo lên lưng ta, ta giơ tay ra đỡ mông ta, đẩy ta lên cao hơn. Thân hình nam nhân lưng ta chợt căng thẳng, sau đó cũng từ từ thả lỏng.


      Theo như những gì Tống Tử Hiên ta và tùy tùng của ta bị tách ra, nên ta chỉ còn cách đưa ta đến nhà ta ở tạm.


      Bây giờ, ta ngồi chiếc ghế ta thích, cắn hạt dưa mà ta thích, uống trà Bích Loa Xuân ta thích nhất.


      Ta đau khổ, hỏi Tống Tử Hiên: “Tử Hiên biết có dự định gì?”


      ta bình tĩnh : “Tại hạ lại tiện, lại dám làm phiền nương lần nữa cõng tại hạ về nhà, nên đành quấy rầy nương vài ngày, chờ tùy tùng tìm đến đây, lại tính tiếp.” xong, lại nhíu mày, tiếp: “Nếu nương có điều bất tiện, xin cứ , tại hạ mặc dù là lại bất tiện, cũng dám đem đến thêm phiền phức cho nương.” xong, lại cười dịu dàng với ta.


      Ta nhìn thấy gương mặt tươi cười của ta, chỉ nhất thời cảm thấy tất cả hoa cỏ trong thiên địa này đều nở rộ trong đình viện bé này của ta, làm sao còn nhớ đến việc ngộ nhỡ ta ở lại lâu dài, bị ta phát ra điểm bất thường làm sao bây giờ, chỉ luôn miệng : “ phiền gì hết, Tử Hiên cứ tự nhiên.”


      Tống Tử Hiên cứ như vậy mà ở lại phủ đệ bé của ta ở ngoại ô. Những ngày này, tiên sinh ở trà quán vừa lúc kể đến chuyện tình Thôi Oanh Oanh cùng Trương Sinh(16), ta thích tính tình dám dám hận của Thôi Oanh Oanh, nên thường hát vài ba câu ở trong viện.


      Nếu ta hát kịch ở trong đình viện, Tống Tử Hiên thường ở bên lắng nghe, thỉnh thoảng nổi hứng, cũng hát vài câu tiếp lời.


      Nếu ta giặt quần áo trong sân, Tống Tử Hiên cũng ở bên cạnh yên lặng vẽ tranh, tình cờ ta đến xem xem ta vẽ cái gì, lại phát bức tranh của ta chỉ có bóng hình mờ ảo, hình như, là bóng dáng nữ tử.


      Ta hỏi Tống Tử Hiên vì sao vẽ chính diện, ta lại nhìn ta cười dịu dàng: “Ban đầu làm ta rung động, cũng là bóng dáng của nàng.”


      Ta lặng lẽ xoay người, cân nhắc hay là hôm nào có cơ hội, tìm Lão Quân xin mấy viên đan dược, bồi bổ đầu óc cho ta. Trong cơm canh mấy ngày sau, ta cũng hấp cách thủy mấy cái óc heo cho ta.


      Qua mấy ngày, ta nghĩ thương tích của Long Tam chắc cũng tốt, cơn giận của Ngao Quảng chắc cũng bớt nhiều rồi, ta muốn sớm quay lại Đông Hải thỉnh tội. Dù sao để lâu chỉ e rằng Ngao Quảng hiểu lầm là ta cố ý, cơn giận mới lắng xuống lại bị thổi bùng lên mất thôi.


      Nghĩ thế nhưng thường ngày ta lại hay ngây người nghĩ: Tống Tử Hiên ở lại nơi này của ta, ta lại mấy ngày về, chân ta có tật, hành động tiện, lại có ta ở bên chăm sóc, chuyện cơm nước giặt giũ có nhiều điểm bất tiện.


      Vì thế mấy ngày nay lúc ta nhìn thấy Tống Tử Hiên cứ luôn muốn lại thôi, muốn hỏi ta vì sao tùy tùng của ta còn chưa tìm được ta, cũng là quá thất trách .


      Cuối cùng, ta cũng tìm được biện pháp vẹn toàn.


      Ban đêm, ta đưa Thần Nông(17) tới, hỏi ông ta tật ở chân Tống Tử Hiên có phương pháp nào chữa khỏi hay ?


      Thần Nông bấm đốt ngón tay tính toán, : “Tật ở chân của người này có từ lúc còn ở trong bào thai, nếu muốn chữa khỏi, cần phải dùng số dược tính mạnh, nhưng lại sợ dược quá mạnh, ta là người trần mắt thịt lại chịu nổi.”


      Ta nhíu mày hỏi: “Có cách nào khác ?”


      Thần Nông nhìn ta lát, lại : “ là thượng thần thời thượng cổ, tiểu thần cả gan thẳng, biết có bằng lòng độ chút tiên khí cho người này hay , nếu có tiên khí của , dù dùng dược mạnh cũng sao.”


      Ta vô cùng bối rối mà nhận đan dược từ tay Thần Nông, khoát tay cho ông ta rời .


      Lại rón rén vào phòng Tống Tử Hiên.


      Tống Tử Hiên ở ngủ say, lông mi dài phủ xuống đôi mắt thành bóng mờ. Ta nhìn ta… khuôn mặt tuấn tú, làm ta cảm thấy khó nhịn được. ra độ tiên khí cho chàng cũng chẳng sao, có điều bị lão phượng hoàng hơn sáu trăm vạn tuổi như ta hôn cái, nếu như Tống Tử Hiên mà biết, biết có ghê tởm đến nỗi muốn nôn ra hay .


      Ta đè thấp thanh , giọng với Tống Tử Hiên: “Lần này là tình thế bắt buộc thôi, sau này nếu huynh phát , xin đừng trách tội ta.” Tống Tử Hiên yên lặng ngủ, hề có phản ứng. “Nếu huynh gì, ta coi như huynh đồng ý rồi đấy nhé.”


      Hứ, tuy rằng ta ngủ, nhưng ta xin lỗi trước rồi, nên thể đây là lỗi của mình lão phượng hoàng ta.


      Ta lấy tay giữ cằm của Tống Tử Hiên, cầm đan dược đưa vào miệng ngậm, nhàng lại gần môi ta, hôn lên đôi môi mỏng vô cùng gợi cảm kia.


      Người ở dưới thân ta bỗng dưng mở mắt ra, cười : “ ra thường ngày chuyện nàng luôn muốn lại thôi với ta, đúng là muốn làm chuyện này phải ?”


      Ta giật mình, suýt nữa đem cái mạng già này quăng mất. Khổ nỗi trong miệng lại ngậm đan dược, thể chuyện, đành phải hạ quyết tâm, tay giữ lấy đầu Tống Tử Hiên cho ta ngẩng đầu, sau đó cả thân mình bổ nhào lên người ta (động tác cụ thể xin tham khảo cảnh chó mèo đánh nhau), dùng sức chặn môi ta, cố gắng đẩy viên đan dược trong miệng sang miệng ta. Nhưng Tống Tử Hiên ra lại rất hợp tác hé miệng ra, ăn đan dược, còn cẩn thận cắn phải cái lưỡi phượng hoàng cao quý của ta, cho dù lão phượng hoàng ta da dày thịt béo, nhưng dù sao đầu lưỡi cũng là chỗ mềm mại, nhất thời cảm giác tê dại theo đầu lưỡi truyền đến. Ta muốn đứng dậy, nhưng lại bị Tống Tử Hiên vươn tay ôm chặt, đặt ở người ta.


      ta hổn hển : “ ngờ A Hoàn cũng có lúc mạnh mẽ như thế, Tử Hiên thân thể yếu đuối, nàng phải trân trọng ta chút.” xong ôm ta đảo vòng, biến thành ta ở phía ta, lại cúi xuống cắn môi ta.


      Trong lòng ta ngừng lo lắng, lo lắng ta nếm được mùi vị thịt phượng hoàng của ta, nhịn được hơi đem ta ăn sạch. Thiên Bồng Nguyên Soái từng với ta, ở Phù Tang(18-) số người, có sở thích ăn sống tôm cá gì đó, còn gọi với mỹ danh là “Sinh ngư phiến(19).” Ta tự thấy hương vị đôi môi của phượng hoàng hẳn là kém hương vị mấy vật phàm trong biển kia, vậy ta phải làm sao đây?


      Cũng may Tống Tử Hiên chỉ cọ cọ môi vào môi ta, rồi lại mút, cho đến khi làm hai phiến môi ta tê dại, sưng vù, mới dừng lại : “Hôm nay tạm tha cho nàng, phần còn lại chờ đến khi chúng ta thành thân làm sau .”


      Được thả tự do, ta lập tức nhảy xuống giường, quay về trốn trong phòng mình. Phía sau còn truyền đến tiếng cười vui vẻ của Tống Tử Hiên.


      Ta đau khổ, nhìn gương mặt với đôi môi sưng đỏ trong gương, vô cùng sầu não. Dáng vẻ này, nếu bị người khác nhìn thấy, chắc chắn là bị nghi ngờ. Ta còn nhớ lần trước ăn quá nhiều mù tạt, môi cũng bị sưng đỏ như vậy, bị Long Tam cười nhạo rất lâu. Nếu lần này Tống Tử Hiên nếm được hương vị thơm ngon của thịt phượng hoàng, mỗi ngày đều làm vài lần như vậy, ta chẳng phải là thảm?


      Ta ngủ được, nên tính xem khuyên nhủ Tống Tử Hiên như thế nào. Suy nghĩ của ta kỳ quái, ta nhất thời có biện pháp đối phó. Tuy rằng ta còn chưa có thẳng ra muốn đem ta nấu chín để ăn, nhưng dù sao phụ thân cũng dạy ta, phải đề phòng với những việc còn chưa xảy ra.


      Ta là lão phượng hoàng hơn sáu trăm vạn tuổi, vốn da dày thịt béo, hơn nữa từ xưa tới nay còn lười vận động, chất lượng thịt cũng thể nào ngon được, mà quan trọng nhất là… ta chính là ân nhân cứu mạng của ta mà, ta sao có thể lấy oán trả ơn cơ chứ!


      Nếu là người khác muốn đem ta nấu lên ăn, ta tuyệt nhiên chẳng bận tâm, cùng lắm đánh kẻ đó hôn mê rồi bỏ chạy, tiếc rằng dáng vẻ của tên ngốc Tống Tử Hiên này hợp ý ta, khiến ta có chút luyến tiếc.


      Hôm sau, lúc Tống Tử Hiên rời giường rất vui vẻ thoải mái, lại vui vẻ chuẩn bị đồ ăn sáng, rồi lại vui vẻ khi thấy ta ăn hết đồ ăn, cuối cùng mới vui vẻ hỏi: “Đêm qua A Hoàn ngủ có ngon giấc ?”


      tốt, hết sức tốt! Ta cười : “Đêm qua ta có chút mệt mỏi, liền ngủ sớm, ngờ sáng nay vừa mở mắt thấy bình minh rồi.”


      Tống Tử Hiên gật gật đầu, cũng gì nhiều, chỉ nhìn ta dịu dàng.


      Ánh mắt ta nhìn ta rất giống ánh mắt ngày xưa ta nhìn hạt dưa, chính là hạt dưa vị ngũ vị hương. Ta cảm thấy tê dại từ đuôi chậm chạp tiến thẳng lên đến đầu, đáy lòng khỏi run lên, cảm thấy cái ngày mà mình biến thành phượng hoàng cách thủy cũng còn cách xa nữa.


      Ta hắng giọng : “Tử Hiên, có số việc, tuy rằng huynh chưa , nhưng trong lòng ta vẫn biết.” Vì vậy huynh nên muốn nấu chín ta!


      Tống Tử Hiên nghe thấy vậy lại càng cười dịu dàng hơn, duỗi tay cầm móng vuốt của ta, à , tay của ta: “ vội, ta có thể chờ câu trả lời của nàng.”


      Trời ạ! Chẳng lẽ huynh thấy huynh có thể đợi được đến ngày ta cam tâm tình nguyện để huynh hầm cách thủy ta hay sao!!!


      Ta tới lui trong phòng nghĩ: ngày mai chân của Tống Tử Hiên lành rồi, ta cũng biết đường, có thể tự trở vể nhà, vậy ta có thể yên tâm mà quay về Tiên giới.


      Nửa đêm, ta lén lút thu dọn hành lý, ảo não biến trở lại nguyên hình, bay theo hướng Thần Cung trở về núi Tê Ngô.


      Ta những tưởng rằng ra lặng lẽ thần biết quỷ hay, lại hề biết rằng, đêm đó sau khi ta rời Tống Tử Hiên cũng ngủ, mà mình lặng lẽ ngồi bên cửa sổ ngắm trăng. Cảnh ta biến thành phượng hoàng bay bị ta nhìn thấy sót tý nào, thậm chí ta còn thấy cánh ta có treo bao hành lý màu lam.


      Chú thích:


      (17) Thôi Oanh Oanh và Trương Sinh: nhân vật chính trong vở tạp kịch “Tây Sương Ký” của Vương Thực Phủ trong khoảng những năm Đại Đức thời Nguyên Thành Tông. Vở kịch miêu tả về cuộc tình duyên vượt qua môn đăng hộ đối và lễ nghi phong kiến của Tôn Oanh Oanh, tiểu thư xinh đẹp, con của vị tướng quốc cùng với thư sinh nghèo Trương Quân Thụy.


      (18-) Thần Nông: hay còn gọi là Viêm Đế/ Ngũ Cốc Tiên Đế, là vị vua huyền thoại của các dân tộc chịu ảnh hưởng của văn hóa Trung Hoa, là trong Tam Hoàng. Theo truyền thuyết, Thần Nông là người dạy dân nghề làm ruộng, chế ra cày bừa và là người đầu tiên làm lễ Tịch Điền (còn gọi là lễ Thượng Điền, tổ chức sau khi gặt hái, thu hoạch mùa màng) hoặc Hạ Điền (lễ tổ chức trước khi gieo trồng), cũng như nghề làm thuốc trị bệnh.


      (19) Phù Tang: Nhật Bản.


      (20) Sinh ngư phiến: miếng cá sống (=.:) có thể hiểu đây mà món sashimi, thanks bạn Cà Tím nhé.


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 4 - Bám người như thế, lẽ là con mái?


      Lúc mới hình thành thế gian, ban đầu trời và đất chỉ là thể, cổ thần Hỗn Độn tách trời và đất ra rồi sau đó ngài đồng hóa với trời và đất(21). Cổ thần Hỗn Độn biến cánh tay phải thành cha ta - Phượng Ngạn, cũng là người đồng lứa duy nhất Tiên giới với ngài. Ta tuy rằng sinh sau đẻ muộn, nhưng là nữ nhi duy nhất của cha ta, bối phận(22) của ta đương nhiên là rất cao. Sau trận chiến tiên - ma lần đó, các vị tiên hữu cùng bối phận với ta hy sinh hết mất rồi, nên nay chúng tiên bối phận so với ta đều thấp hơn rất nhiều. Ta là con phượng hoàng duy nhất tuổi lớn mà còn chưa có hôn phối, kỳ ta sớm từ bỏ cái dự định này, ví dụ như đến Bích Hoa Thượng tiên kia kìa, sư phụ của là Thái Thượng Lão Quân, nếu tính theo bối phận, bắt gọi ta là “Bà ngoại”, ta cũng thấy xứng đáng. Chỉ là ngày thường ta cũng quá để ý mấy việc đó, dù sao nữa bị Thái Thượng Lão Quân, cái lão già râu tóc bạc phơ, gọi mình tiếng “ có khác nào tự mình nhắc nhở chính mình “bà lão.” Các vị tiên hữu cũng hiểu tâm tư của ta, nên gọi ta là Thượng thần Phượng Hoàn, lâu dài gọi nhiều thành quen, đại khái bọn họ cũng quên luôn ra ta lớn hơn bọn họ đến vài bối phận.


      Hôm nay bị cái vị Bích Hoa ở trước mặt chúng tiên hữu đổ oan như thế, trong lòng ta quả có chút chút khó chịu, nên trong lúc chú ý uống hơi nhiều rượu chút. Tiên Hoa Đào còn biết ta chính là Thượng thần Phượng Hoàn “đánh cho Tam thái tử Long tộc đến nỗi phải đến chỗ Lão Quân xin đan dược” kia, nên vẫn như trước ở trước mặt ta khen Bích Hoa có rất nhiều điểm tốt.


      Gương mặt ta tránh khỏi giật giật mấy cái. Ta dứt khoát cầm theo bầu rượu, mình ra phía ngoài điện, dự tính tìm nơi tĩnh mịch uống mình. Hoa sen trong Dao Trì nở rộ, được mấy đám mây lành bao phủ, là mỹ lệ. Ta theo bậc thềm bằng ngọc, đến ngồi ở bên ao, cởi giày đem chân ngâm trong ao.


      Ta còn nhớ lúc , ta cũng thích ngồi như vậy, nhưng lúc đó còn có người ngồi bên cạnh, mà mấy trăm vạn năm sau cũng chính là ngày hôm nay, ta lại chỉ có mình.


      Khi đó Ngọc Đế Nhuế Hạng bây giờ mới chỉ là vị tướng quân, vị trí Thiên Đế là của Hạo Thiên, Thái Ất cũng còn sống rất vui vẻ, ta mới bắt đầu học phép thuật, chưa biết cách làm biến mất cái đuôi phượng hoàng phía sau, dù đến đâu cũng đành phải kéo lê cái đuôi phượng hoàng theo, chúng tiên lúc ấy vẫn luôn cười nhạo sau lưng ta.


      Ngày ấy, ta lén trốn ở bên bờ Dao Trì thầm khóc than, Thái Ất lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh ta, đưa tay sờ lên mái tóc để chỏm của ta, : “A Hoàn đừng khóc, cái đuôi của A Hoàn rất đẹp.”


      Ta nức nở : “Huynh gạt muội, bọn họ đều muội ngốc nghếch, ngay cả cái đuôi cũng thu lại được.”


      Thái Ất vươn bàn tay bé trắng nõn ra lau nước mắt của ta, nghiến răng nghiến lợi : “Ai dám mắng muội, huynh đánh kẻ đó cho muội, ca ca của huynh là Hạo Thiên, bọn họ dám đánh trả lại huynh đâu.”


      Ta bị dáng vẻ cường hào ác bá của Thái Ất chọc cười: “Thái Ất, huynh tốt nhất.”


      Thái Ất.


      Ta cảm thấy trí óc dần dần trở nên mơ hồ, dứt khoát nằm xuống bên cạnh ao, ra nguyên hình, chờ lát nữa Thái Ất ca ca tìm thấy ta ở cạnh ao này, sau đó nhất định đem ta trở về bên cạnh a nương. A nương chắc chắn chuẩn bị sẵn hạt dưa thơm lừng cùng với bánh trái ngon, chờ ta quay trở về ăn.


      Trong cảnh mơ hồ đó, có bóng người xuất trước mắt ta, đến gần ta, yên lặng nhìn cái đuôi phía sau ta, sau đó ngồi xuống : “Tiên cầm của vị tiên hữu nào uống rượu say, có nhớ đường về ?.”


      Ta kêu lên tiếng “chiêm chiếp”, cố gắng đứng lên, nhào vào trong lòng người đó, nhắm mắt lại cách thỏa mãn.


      Ta biết mà, Thái Ất ca ca nhất định tìm được ta.


      Bóng dáng người kia hình như bị hành động của ta làm cho sợ hãi, “Bám người như thế, lẽ là con mái?.” Tiếp đó lại cười : “Thôi , theo tại hạ trở về ở vài ngày, chờ chủ nhân tới tìm vậy.”


      Người đó ôm ta vào trong ngực, tay vuốt ve mấy sợi lông vũ ở gáy của ta, ta được người đó vuốt ve cảm thấy rất thoải mái, nên lập tức rơi vào giấc ngủ.


      Hôm sau lúc ta tỉnh lại, nhận ra mình được đặt trong cái giỏ trúc đan, giỏ có phủ lớp đệm mềm mại, xung quanh có hoa tươi trang trí, ràng là chủ nhân rất để tâm đến việc trang trí cái giỏ này. Nhưng mà dù cho cái giỏ này có đẹp đến cỡ nào chăng nữa, cũng chẳng thể che giấu được rằng nó phải là cái giường.


      Ta, Phượng Hoàn, thế mà lại bị người ta coi như chim chóc mà đem nuôi dưỡng trong giỏ trúc!


      “Thượng tiên, hôm qua muội lấy được bảo vật, nghe là bảo vật từ thời thượng cổ truyền lại. Bình thường muội cũng có nghiên cứu chút ít về mấy vật đó, nhưng chưa từng gặp qua vật ấy, vẫn nghe Thượng tiên học sâu hiểu rộng, biết Thượng tiên có nguyện ý đến tệ phủ, giảng giải cho muội nghe về vật ấy, tiện thể cũng ngồi chơi lúc.” Thanh chuyện phía phòng ngoài có chút khàn khàn, lại vô cùng ngọt ngào, thể nghi ngờ gì chắc chắn là nha đầu Đỗ Lang kia rồi. Nếu đến chuyện gì khác, ta dám cam đoan, nhưng mà đến đồ cổ, Côn Luân rất có tiếng tăm cơ mà. Nguyên Thủy Thiên Tôn tuy là cùng thế hệ với phụ thân ta, nhưng cũng chỉ kém ta vài tuổi, thuở chúng ta gắn bó thân thiết, lúc còn chưa thành tiên, rất thích thu thập bảo bối, dưới chân núi Côn Luân biết cất giấu bao nhiêu kỳ trân dị bảo. Đỗ Lang mà như thế, chắc chắn là khiêm tốn mà thôi. Chỉ là Đỗ Lang từ trước tới nay tâm cao khí ngạo(23), biết người kia là ai, lại có thể làm cho nàng tự hạ mình đến như thế.


      Ta sải cánh bay đến đậu thân cây ngô đồng, cẩn thận đánh giá bọn họ.


      Người kia quay lưng lại với ta, nên ta thấy dung mạo, chỉ thấy Đỗ Lang hai má ửng hồng, đôi mắt tình.


      “Thần nữ Đỗ Lang xin đừng khiêm tốn như vậy, tại hạ hiểu biết có hạn, sợ là cũng nhận ra được. Tại hạ nghe Thái Thượng Lão Quân cũng là người tinh thông mấy thứ đó, bằng Thần nữ mời ngài ấy giám định giùm .”


      Đỗ Lang vậy nhưng hề nản lòng, chỉ rụt rè hỏi: “Thượng tiên Bích Hoa có thể cùng Lão Quân ?.”


      Bích Hoa? Người kia là Bích Hoa!


      Ta che mặt thở dài tiếng: “Oan gia ngõ hẹp!.”


      Đỗ Lang bị thanh “chiêm chiếp” làm kinh động, mới chú ý tới ta cây. Nguyên thân của ta, Đỗ Lang chắc chắn là nhìn thấy, nhưng khi đó nàng còn , hơn nữa từ sau khi xảy ra chuyện với Thái Ất, ta rất lâu rồi nguyên thân, cho nên nàng còn có chút nghi ngờ.


      Bích Hoa vươn tay lên, ôm ta vào trong ngực, áy náy : “Bích Hoa rất muốn đến quý phủ giám định bảo vật, tiếc rằng tiên cầm này lại lạc mất chủ nhân, tại hạ tạm thời nhận nuôi dưỡng, sợ là rảnh rỗi.”


      Mấy câu của Bích Hoa hôm thọ yến vẫn luôn canh cánh ở trong lòng ta, bây giờ Bích Hoa nhận ra ta, ta đây cũng chẳng ngại ảnh hưởng đến toàn cục mà đùa ta lần, để giải trí cho tháng ngày buồn chán đến mọc nấm của ta. Vì thế, ta chính thức lấy thân phận tiên cầm ở lại bên cạnh Bích Hoa.


      Bích Hoa là người sạch , hàng ngày nhất định phải đến linh tuyền phía sau điện tắm rửa. Ta đậu cây nhìn thấy ta ngâm mình trong nước ở phía xa, liền lặng lẽ bay xuống dưới, nhàng bước đến bên cạnh, dùng miệng ngậm y phục của ta đem , ra xa chút, sau đó phun ra ngọn lửa, đốt y phục của ta cháy sạch sành sanh. Rồi vô cùng đắc ý mà bay đến bên bờ ao, giả bộ như chẳng có việc gì, lẳng lặng chờ Bích Hoa tắm xong, sau đó chờ đợi để cười nhạo Bích Hoa.


      Bích hoa sau khi tắm xong, tìm thấy y phục, lại thấy ta lặng lẽ đứng ở bên cạnh ao, bất đắc dĩ thở dài.


      Ta nhìn ta chớp mắt, giả ngu.


      “Chỉ có mình tiên hữu ở đây”, Bích Hoa với ta, “Tiên hữu có phiền nếu lấy giúp ta bộ y phục đem lại đây?.”


      Ta tiếp tục giả ngu.


      Bích Hoa thở dài rồi : “Hóa ra là con Phượng hoàng ngốc nghếch, cũng là hiếm thấy.”


      Trong lòng ta sớm muốn cười đến rút gân, tộc Phượng hoàng của ta, vẫn được gọi là loài chim bất tử, sinh ra thông tuệ, chẳng lẽ lại giống như mấy loài phàm điểu à. Có điều Bích Hoa lại là phàm nhân phi thăng, biết chuyện cũng là lẽ thường. Ta liếc Bích Hoa cái, gật gật đầu, làm như chải chuốt mấy sợi lông vũ trước ngực.


      Thấy vậy Bích Hoa trầm tư rồi : “Tuy rằng tiên hữu là con chim mái, nhưng lại ngốc nghếch, như thế ta cũng coi như có vấn đề gì.” xong, Bích Hoa thế nhưng lại trực tiếp từ trong nước đứng lên, thẳng về phía phòng ngủ.


      Mấy sợi tóc còn dính người, nước từ cổ chảy xuống thành từng giọt, chảy dọc theo hõm cổ, lại theo làn da trần của ta mà chảy xuống dưới, lại tiếp tục chảy xuống dưới nữa… Ta cảm thấy khoang mũi nóng lên, liền vội vã ngẩng đầu lên, cho máu mũi chảy ngược lại vào trong. May mà còn kịp, chứ nếu mà máu mũi chảy ra, đến huyết phượng hoàng có bao nhiêu quý giá, chỉ cần đến thể diện đáng thương của ta, cũng đành phải quăng mất thôi. Ta rên lên tiếng, lấy cánh che hai mắt lại. Chỉ có thể hận chính mình sao lại có thể nghĩ ra cái ý tưởng kinh khủng đến như thế cơ chứ!


      Hình như dáng vẻ của ta dọa Bích Hoa sợ hãi, ta cúi người ôm ta vào ngực, lo lắng : “Vị tiên hữu này, hình như thân thể được khỏe, ta đưa đưa tiên hữu về nghỉ ngơi trước nhé.”


      Ta kiên quyết nhắm mắt lại, may mà toàn thân có lông vũ bao phủ, khiến ta phát ra vẻ mặt khác thường của ta.


      Sau khi ta phát ta lại lần nữa bị Bích Hoa đặt trong giỏ trúc, ta chỉ hận thể lao lên mổ cho ta mấy cái đau. làm gì được chỉ có thể trợn mắt nhìn ta, đành tức giận mà nhảy ra khỏi giỏ, bay thẳng lên giường, xòe rộng cái đuôi ra phủ kín mặt giường, hướng về phía ta kêu hai tiếng “chiêm chiếp”, tỏ ý chế giễu. Ta xin thề, Bích Hoa là vị thần tiên khó đối phó nhất từ khi ta đục vỏ trứng chui ra cho đến giờ.


      May mà ta còn có ưu điểm, chính là nghĩ thoáng. Ví dụ như nay, ta và Bích Hoa bát tự có chút xung khắc, ta lập tức quyết định tối nay thừa dịp trăng tối gió lặng, nên sớm quay về Thần Cung của ta, hơn nữa theo tính toán của ta, thời gian thiên kiếp đến cũng là mấy ngày sắp tới rồi. Cái loại thiên kiếp này, quỷ dị thôi, lại còn thể tính toán được nữa chứ. Như Thiên Bồng Nguyên Soái, tuy rằng dáng vẻ có chút khó coi, nhưng dù sao cũng đọc nhiều thi thư, tính tình lại khiêm tốn nhân hậu, đúng là người thành . Đáng tiếc trong lần đón thiên kiếp ta lại sơ suất, ở chỗ bé Hằng Nga uống rượu, tiểu tiên Thỏ Ngọc lại nhầm tưởng Hợp Hoan Lộ(24) là Quế Hoa Tửu(25) mà dâng cho Thiên Bồng Nguyên Soái uống, vì thế nên mới tạo thành hậu quả nghiêm trọng như vậy, lại càng đau khổ hơn nữa là, cái kẻ được mời rượu là Thiên Bồng Nguyên Soái còn chưa tỉnh táo, thế nhưng bị phạt đẩy đầu thai làm heo. Mỗi lần nhắc tới Thiên Bồng Nguyên Soái, chúng tiên đều khỏi thở dài, vì ta mà tiếc hận mãi thôi. Ta lòng muốn theo vết xe đổ của Thiên Bồng Nguyên Soái, để đề phòng việc tương tự phát sinh, vẫn nên quay về Thần Cung là an toàn hơn hết.


      Thế nhưng đến đêm ta lại bị cản trở, nguyên nhân là do Bích Hoa đặt kết giới . Ta tuy rằng chịu khó tu hành, nhưng dù sao cũng lớn hơn Bích Hoa mấy trăm vạn tuổi, nếu thực muốn phá kết giới xông ra ngoài cũng phải là thể, nhưng kết giới lại kết hợp với thượng cổ kỳ trận, muốn phá trận phải lãng phí rất nhiều linh lực, mà thiên kiếp lại sắp tới, ta dám làm bừa, đành phải bay trở về phòng.


      Bích Hoa chưa ngủ, thấy ta vào phòng, liền buông bút tay xuống, vừa cười mà như liếc mắt nhìn ta cái, vừa rót chén trà, rồi ôm ta đặt ta lên đùi ta: “Tiên hữu, sương đêm rất lạnh, chú ý thân thể chút.” Ta yên lặng gì, chỉ nhìn thấy bàn đặt đĩa hạt dưa hồng hồng tỏa hương thơm ngát, yên lặng chịu đựng quyến rũ từ mùi hương đó.


      Đột nhiên trước mắt ta lại xuất cánh tay thon dài trắng muốt, trong lòng bàn tay có mấy nhân hạt dưa được bóc sạch . Bích Hoa cười khẽ : “ biết thường ngày tiên hữu thích ăn cái gì, lúc ta còn là con người, vẫn luôn dùng hạt dưa làm mồi dụ chim sẻ, nếu cùng là điểu tộc, về phương diện ẩm thực chắc là gần giống nhau thôi. Hạt dưa bàn là ta mới rang hôm nay, tiên hữu thử ăn .”


      Ta cứng người lại, vừa rồi mới thấy có chút cảm giác biết ơn lập tức cánh mà bay.


      Chim sẻ mà dám so với Phượng hoàng à, đáng ghét!


      Chú thích:


      (21) Convert ra là hỗn độn cổ thần, dựa theo nội dung mình đoán là Bàn Cổ. Chi tiết về thần Bàn Cổ các bạn tham khảo wikipedia nhé.


      (22) Bối phận: vai vế.


      (23) Tâm cao khí ngạo: tự coi mình thanh cao mà kiêu ngạo.


      (24) Hợp Hoan Lộ: = xuân dược, ai hiểu xuân dược để làm gì


      (25) Quế Hoa Tửu: rượu quế hoa, rượu làm từ hoa quế.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :