1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tình sâu sao lưu luyến - Lam Chi Noãn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      TÌNH SÂU SAO LƯU LUYẾN
      - Tác giả: Lam Chi Noãn
      - Thể loại: Gương vỡ lại lành, HE
      - Nhân vật chính: Lục Mạn & Tần Diệc Phong
      - Số chương: 18
      - Edit: Cỏ Chymte

      Giới thiệu:


      Nỗi nhớ khảm tận xương, tình sâu sao lưu luyến.

      Tần Diệc Phong, rất đúng, từ đầu đến cuối em đều tự mãn như vậy.

      ~~~~~~~~~~~~~

      Nhiều năm gặp người

      Thà rằng gặp

      Gặp nhau rồi,

      Lại như người xa lạ

      ~~~~~~~~~~~~~

      ra đây là truyện rất ngọt, gặp lại sau li biệt là đề tài tôi thích nhất.
      Sweet youChris thích bài này.

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1: Mở đầu.

      Trước giờ sân bay chính là nơi để đón tiễn, nhìn máy bay từ từ bay cao và xa dần, giờ khắc này, cuối cùng tôi cũng hiểu, tinh của tôi bay , đến đất nước hoàn toàn xa lạ, vĩnh viễn về nữa.

      Tôi ngờ tôi và kết thúc như vậy, mặc dù trước khi đến sân bay tôi chuẩn bị tâm lí, nhưng lúc này, khi tôi đứng mình trước cửa sổ rộng lớn, vẫn thể chống lại nỗi đau kéo tới theo mỗi nhịp tim đập, chỉ biết ôm mặt khóc.

      ra đây là ly biệt, ra cảm giác đau lòng là như thế này, ra chúng ta chia tay như vậy, ra em hề kiên cường như em vẫn tưởng, ra...

      Tạm biệt, mối tình đầu đẹp như hoa mùa nở giữa hè của tôi, tạm biệt, Tần Diệc Phong em sâu nặng nhất.

      Chỉ mong cứ thế rời khỏi thế giới của em, vĩnh viễn đừng quay lại trêu chọc em nữa.

      Nhưng sau này em mới hiểu được, nhiều lúc, cái chúng ta vẫn cho rằng là kết thúc của câu chuyện, chỉ là khởi đầu cho câu chuyện khác mà thôi.
      Sweet youChris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2: Người cũ trở về.

      Edit: Thố Lạt

      Tôi cũng nhớ ai từng với tôi câu này, tất cả những cuộc gặp gỡ đời, vốn đều là gặp lại sau khi xa cách lâu ngày.

      Nhiều năm sau, tôi gặp lại chàng trai khiến tôi của tuổi mười tám vừa gặp . phong độ nho nhã đứng ở trung tâm sáng nhất bữa tiệc, tiến lên gật đầu chào hỏi khách khứa, khi ăn uống lộ ra vẻ xa cách khó thấy.

      Bữa tiệc hôm nay là để ăn mừng công ty SK sắp mở rộng thị trường ở thành phố S, các doanh nhân có tiếng trong thanh phố đều tề tựu đông đủ, cũng chỉ vì tổng giám đốc SK vừa rời Đức về nước Tần Diệc Phong. Thần thoại trong mắt giới doanh nhân, con cưng của thượng đế.

      Tôi đứng ở góc người, nhìn kiêng nể gì, , trở lại.

      Dưới ánh đèn hoa lệ, tuấn mỹ như thần, đồ vest trắng làm nổi bật dáng người cao lớn của . Có lẽ do vô ý, tôi chạm phải ánh mắt thoáng qua của .

      Ánh mắt của lạnh lùng đến đáng sợ, chỉ trong nháy mắt, tôi cảm thấy toàn thân lạnh toát, bất giác rùng mình, vội dời mắt.

      hoảng sợ, bàn tay khẽ chạm vào tôi: "Mạn Mạn, thấy chán rồi à?"

      "Tôi quay đầu lại, cười với : " có." Dừng lát, nhớ đến ánh mắt như hàn băng khi nãy, tôi vẫn : "Tiêu Viễn, em thấy hơi ngột ngạt, em ra ban công hít thở khí."

      "Amj cùng em." Tiêu Viễn nhìn tôi rất dịu dàng.

      " cần đâu." Tập đoàn nhà họ Tiêu và SK có nhiều vụ hợp tác làm ăn, hôm nay cũng là dạ hội rất quan trọng với nhà họ Tiêu. Tôi hiểu ý nghĩa của ngày hôm nay với Tiêu Viễn, nên chỉ cười từ chối ý tốt của .

      Tiêu Viễn biết tính tôi, cũng cố chấp nữa, hôn lên trán tôi, : "Chờ xong việc tìm em."

      Tôi gật đầu, mình ra ban công. Rời khỏi nơi nhộn nhịp lia, tôi liền thấy cả người thoải mái.

      Nhưng ánh mắt khi nãy, khiến tôi bây giờ nhớ lại, vẫn rét mà run.

      Dù sao cũng là ngày lạnh có chút hơi ấm, trong khí toát lên lạnh lẽo, tôi phà hơi lên tay. Ngẩng đầu nhìn, bầu trời đen rộng lớn trái ngược hẳn với căn phòng đèn đuốc sáng trưng bên trong.

      Mà chỗ tôi đứng, giống như vách núi trong thành phố, nếu lan can tôi dựa bỗng sụp xuống, tôi rơi vào vực sâu vạn trượng, tan xương nát thịt.

      Suy nghĩ này, khiến tôi thấy sợ hãi, lấy lại bình tĩnh, tôi rút điếu thuốc lá từ trong chiếc túi tinh xảo, lục tìm hồi, lại thấy bật lửa, chỉ biết nhàm chán nhìn điếu thuốc trong tay. cảm thấy vui bỗng luồng sáng lay động trước mắt tôi.

      Ánh sáng và hình ảnh lần lượt thay đổi, để tôi thấy người đến, sau đó bất giác lùi về sau vài bước.

      Khoé miệng hơi nhếch lên, giúp tôi châm lửa, cũng tự đốt cho mình điếu.

      khí bỗng chốc như ngưng trệ, chúng tôi đều chỉ hút thuốc, nhìn xa xăm, lời nào, nhưng tôi vẫn cảm thấy vì giờ phút này, tôi chờ đợi rất nhiều năm.

      "Học hút thuốc khi nào vậy?" Giọng của lạnh nhạt, hoàn toàn là lời tán gẫu của người xa lạ.

      Tôi cố gắng đè nén nỗi xúc động bất an, cuối cùng cũng tìm lại giọng của mình: "Cũng vài năm gần đây thôi."

      Chính là sau khi rời , thế giới của em sụp đổ, cũng chỉ mới vài năm gần đây thôi.

      cười, có mẻ quan tâm: "Lục Mạn, tôi thành công trở về như vậy, có phải rất thất vọng hay ." ghé sát vào tai tôi: "Yên tâm, tôi làm phiền cuộc sống tươi đẹp của ."

      Cuộc sống tươi đẹp, châm chọc biết
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 3: Tình ý sâu đậm

      Edit: Thố Lạt (Cỏ Chymte)

      Trong bệnh viện vẫn nồng nặc mùi thuốc sát trùng, tôi cầm bình tưới nước ho hoa ban công, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ trong suốt vào, mang theo hơi ấm.

      "Ba, mặt trời hôm nay đẹp." Tôi cười với người ba nằm ngủ say giường bệnh, nhưng nhận được câu trả lời.

      "Con ghen tị với ba, cứ thế nằm ngủ, phải phiền não chút nào." Tôi ngồi bên mép giường, tiếp: "Ba yên tâm, mẹ và Diệc Thâm đều rất khoẻ, họ đến nhà dì chơi, mẹ gọi điện thoại , Diệc Thâm rất thích Hồng Kông, nên họ ở đó ít ngày. Con cũng rất khoẻ, nhưng mà..." Người kia trở lại.

      Nghĩ đến , tôi như bị rút cạn hô hấp, vô lực ghé vào ngực của ba, nước mắt từ từ chảy xuống: "Ba, con rất muốn làm nũng với ba, đấu khẩu với ba, nên xin ba đó, mau tỉnh lại , có được ?
      ."

      Nhưng cho dù tôi nhiều đến đâu, ba vẫn hề tỉnh lại, ông ngủ say sáu năm rồi.

      Trao đổi với y tá vài câu, tôi rời khỏi bệnh viện, lái xe về công ty, chiều nay phải mở cuộc hop quan trọng.

      "Mạn Mạn, chủ tịch tìm cậu." Vừa đến công ty, đồng nghiệp Kiều Kiều liền với tôi."

      Đồng nghiệp dọc đường đều nhìn tôi, trong mắt như đều : "Chúc mừng chúc mừng."

      Trưởng phòng thiết kế của chúng tôi vì cả nhà chuyển , nên nộp đơn từ chức. Tất cả mọi người dưới đều cho rằng vị trí trưởng phòng này phải của tôi của ai, phải vì lí do nào khác, chính vì nơi này là tập đoàn của nhà họ Tiêu.

      "Bác Tiêu, bác tìm con." Tôi mỉm cười với Tiêu Chấn Sơn ngồi nghiêm túc trước bàn làm việc.

      Tiêu Chấn Sơn thấy tôi đến, đẩy gọng kính, cười ra hiệu cho tôi ngồi đối diện ông, : "Mạn Mạn, hôm nay bác gọi con đến là muốn chuyện gia đình với con."

      Tôi giương mắt nhìn ông, biết rằng hôm nay chỉ đơn giản là trò chuyện mình thường, "Dạ, có gì bác cứ sai bảo."

      "Mạn Mạn, con xem mấy năm nay bác Tiêu đối xử với con thế nào?"

      "Bác rất tốt với con, sau khi ba con gặp chuyện may, chính bác ra tay giúp đỡ, thu mua tập đoàn Lục Thị, còn sắp xếp cho con đến làm việc ở Tiêu Thị, để con làm bên bộ phận thiết kế con thích nhất."

      Năm đó ba tôi xảy ra chuyện, giá cổ phiếu của Lục Thị tụt dốc phanh, là Tiêu Chấn Sơn mua lại, ông ép giá rất thấp, nhưng chúng tôi thể người nhân lúc cháy nhà trục lợi, dù sao đời này trước nay vẫn vậy, cá lớn nuốt cá bé.

      "Bác Tiêu nhìn con lớn lên, đây là chuyện nên làm." Tiêu Chấn Sơn cười như cười, sau đó thở dài : "Bác Tiêu và bác của con cũng già rồi, chỉ mong Tiêu Viễn có thể sớm lấy vợ sinh con, bác cũng có thể về hưu, hưởng phúc của con cháu."

      Đây là mục đích ông tìm tôi chuyện, ra trước khi bước vào văn phòng, tôi đoán được rồi. Nên tôi chỉ cười cười .

      Tiêu Chấn Sơn tiếp: "Bữa tiệc tối qua, bác nó đưa con duy nhất của tập đoàn Thiên Uy tham dự, cuối cùng thằng nhóc này lại đưa con đến." đến đây ông tỏ ra vẻ rèn sắt thành thép. "Mạn Mạn, con..."

      "Bác Tiêu, ý của bác, con hiểu. Con giữ khoảng cách với Tiêu Viễn, bác yên tâm." Mặc kệ năm đó ra sao, đều là Tiếu Thị giúp nhà họ Lục, tôi phải mang ơn, , cũng muốn trèo cao đến nhà các người.

      "Mạn Mạn, con đừng trách bác Tiêu, trước nay con vẫn luôn là con dâu duy nhất trong mắt bác Tiếu." Tiêu Chấn Sơn nghe tôi những lời này, hài lòng . "Nhưng mà... bác Tiêu biết con vẫn luôn là đứa trẻ thông minh."

      "Bác Tiếu, con hiểu hết. Nếu còn gì khác, con xin phép."

      Thấy Tiêu Chấn Sơn gật đầu, tôi đứng dậy rời , ngay khi bước khỏi văn phòng, tôi đưa ra quyết định quan trọng.

      Nửa tiếng sau, thư từ chức của tôi được đặt ngay ngắn trong văn phòng tổng giám đốc, tôi nhanh chóng thu dọn xong đồ đạc, bàn giao với đồng nghiệp, bởi vì bây giờ tay tôi có bất cứ hạng mục thiết kế nào, nên bàn giao rất đơn giản.

      Sau khi tạm biệt các đồng nghiệp bên nhau sớm tối, tôi ôm hộp giấy, mỉm cười rời khỏi văn phòng tôi phấn đấu suốt sáu năm này.

      phải tiếc nuối, nhưng dù sao cũng phải rời khỏi.

      Các đồng nghiệp đều nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc, quen, quen, tôi đều cười lấy lệ, cho dù thấy gì, nghe được gì, tôi cũng chỉ lạnh nhạt ra. người chỉ cần trải qua thung lũng của đời người, thấy sợ hãi bất kì điều gì nữa. Tôi từng mất tất cả trong đêm, bây giờ tôi còn gì phải sợ nữa.

      Thuận lợi xuống nhà xe, để hộp giấy vào ghế phụ, tôi vừa ngồi vào ghế lái, nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập, người đến chính là tổng giám đốc của Tiêu Thị -- Tiêu Viễn.

      Thấy , tôi bất ngờ chút nào, cười hạ kính se xuống say 'hi'.

      "Em còn cười được." Tiêu Viễm giận dữ mở cửa xe, khuôn mặt bình thường luôn tươi cười, lúc này đầy mây đen, "Lục Mạn, tốt nhất em hãy giải thích chuyện em từ chức, có lý do thích hợp, để em ."

      QUen biết nhiều năm như vậy, đương nhiên tôi nhìn ra, tức giận. "Xin lỗi, Tiêu Viễn."

      "Là vì cậu ấy trở lại, nên em mới vội phân khoảng cách với như vậy, đúng ?" Tiêu Viễn bỗng hỏi, mang theo chút đơn.

      " biết phải vậy mà." Tôi nhìn Tiêu Viễn, đứng đậy đối diệm với Tiêu Viễn, nghiêm túc : "Rời khỏi Tiêu Thị là khởi đầu mới với em. Tiêu Viễn, bao năm qua cảm ơn giúp đỡ am. Nhưng em và ..."

      "mạn Mạn, đùa với em thôi." Tiêu Viễn bỗng ngắt lời tôi, lộ nụ cười có thể khiến người ta mê mệt chết đền mạng. "Đói bụng quá,chúng ta ăn chút gì đó ."

      Trước giờ vẫn vậy, lúc nhận thấy tôi định cần tốt với tôi như vậy, đều chuyển đề tài, lảng sang chuyện khác.

      "Em thể nhận, cũng xứng." Những lời này của tôi khiến động tác mở cửa ghế phụ của Tiêu Viễn dừng lại, nụ cười của đông cứng ở khoé môi.

      Qua lúc sau, trầm giọng : "Mạn mạn, nếu ngày nào đó em gọi tên Tần Diệc Phong giữa cơn say hoặc mơ ngủ, có lẽ buông tay." Tôi sững lại, muốn , ngẩng đầu nhìn Tiêu Viễn. Từ khi hiểu chuyện, chúng tôi biết nhau, nhưng đây là lần đầu tiên, tôi nhận ra đôi mắt sâu như vậy, đồng tử lớn mà đen, như có thể nhìn thấy bản thân, như có thể nhìn thấu trái tim yếu ớt của tôi.

      Đúng vậy, người biết bí mật và ớt của tôi đời này, phải là sao. Tiêu Viễn, thanh mai trúc mã của tôi, bạn của tôi, bạn thân của tôi, nhưng phải người của tôi.

      "Ài, chịu nổi ánh mắt này của em nhất đấy, quả nhiên đường tình duyên hợp với ." Tiêu Viễn nở nụ cười dịu dàng như ánh mặt trời. "Vừa rồi chỉ đùa với em thôi, em muốn từ chức từ chức, em vui là được."

      Tôi cũng cười, gật đầu, bối rối nữa. Ngay cả tình cảm củng bản thân cũng thể khống chế, sao có thể quản được tình cảm của người khác.

      Ngồi lại vào xe, chúng tôi đều tránh đề tài vừa rồi, Tiêu Viễn chém gió mấy chuyện trời dưới đất, tôi nghe, thỉnh thoảng phối hợp cười cười.

      Ăn xong, Tiêu Viễn vẫn nhịn được : " giúp em sắp xếp công việc."

      " cần đâu, đấy. đừng quan tâm chuyện của em, lo tìm bạn mới là chuyện chính." Tôi vừa dứt lời, Tiêu Viễn đáp: "Trong kí ức của , đây phải lần đầu ba tìm em chuyện, vì sau lần này em lại biểu khác."

      Tôi nhún vai, đùa: "Bởi vì em già rồi."

      Tiêu Viễn bật cười, tôi trừng mắt nhìn , giả vờ tức giận : "Phụ nữ tự mình già, lại cười trước mặt người ta, có ý gì hả, muốn sống nữa, phải ?"

      Tiêu Viễm nhìn tôi, trong mặt lộ ra vẻ áy náy, " hiểu ý em, ngày mai nghe lời ông cụ ngoan ngoãn xem mắt, chuyện này em cứ yên tâm ."

      Từ khi hiểu chuyện, tôi và Tiêu Viễn chơi chung với nhau, những cuộc trò chuyện giữa chúng tôi phần lớn là linh tinh lung tung, khiêu khích đủ kiểu, nhưng cả hai đều hiểu ngụ ý của đối phương, đây là ăn ý sau nhiều năm ở cùng nhau.

      Nên sau khi nghe xong những lời này, tôi chỉ cười : "Giúp con em tìm mẹ nuôi tốt."

      Tiêu Viễn nháy mắt tà mị với tôi: "Tuân lệnh."

      Còn tôi giả vờ nôn mửa...

      Công ty còn chút việc, nên tôi lái xe đưa Tiêu Viễn về, lại kheó léo từ chối ý tốt giữ tôi lại công ty của , tôi lái xe chầm chậm, dọc theo đường nhựa. Mây tía mênh mông lộng lẫy dần thắp lên màn đêm yên tĩnh, mà tôi đường, mục đích.

      Khi tắt máy, tôi bỗng thấy bụng đói cồn cào, xuống xe mới nhận ra bản thân bị ma xui quỷ khiến làm sao lại lái xe đến gần đại học C.

      Mấy năm nay tôi vẫn hay đến đây, đây là nơi tình của tôi và Tần Diệc bong mọc rễ nảy mầm và héo rũ tàn lụi.

      Mỗi khi đến đây, đau lòng, nhưng chỉ có đến đây, tôi mới có thể kiên định với bản thân, tôi từng cảm nhận được tình tươi đẹp ngt5 ngào nhất đời, thể tham lam cầu sánh cùng trời đất.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :