1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Nhân bé bỏng của tổng tài xấu xa - Cao sơn Vũ Giả (164 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      TÌNH NHÂN BÉ BỎNG CỦA TỔNG TÀI XẤU XA
      [​IMG]

      Tác giả: Cao Sơn Vũ Giả




      Converter: Lue (web Trường Tồn)




      Editor: Cáo & Bạch Linh & Táo Xanh & Lăng Tử Nhi & Thảo Khương…




      Beta: Sa & Phong Vũ




      Thể loại: Đại - Tình Đêm.




      Nữ chính: Giản Tiểu Bạch




      Nam chính: * Chớp chớp mắt* các nàng đọc rùi bít.




      Truyện được đăng tải chính thức www.sakuraky.wordpress.com




      Văn Án




      Sau đêm ân ái, mới lộ bản chất, ra phải tổng giám đốc giàu có gì, mà cũng chỉ là nhân viên cao cấp chút thôi!




      giãy nảy lên khi biết mình bị lừa! Nghe vậy, mắt lộ vẻ khinh thường, ánh mắt sắc bén đầy vẻ châm biếm, nhẫn tâm rời .




      thể ngờ, chỉ vì đếm ấy lại mang trong mình giọt máu của . quyết tâm sinh đứa bé ấy, nuôi lớn nó, để cho nhìn cái.




      5 năm sau, là tổng giám đốc công ty Mạc Thị, tựa như cành vàng lá ngọc.




      Tài sản mà có lên đến hàng ngàn hàng vạn, nhưng tim lại đánh rơi ở đêm mưa 5 năm trước. 5 năm, biết quật cường kia kết hôn và có con chưa?




      có khỏe ?​
      snowbell thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 1





      Edit: Mèo Can




      Beta: Cáo




      Trong góc của nhà hàng sang trọng, chiếc bàn vô cùng nổi bật với đôi nam nữ và với lối ăn mặc cực kỳ quái đản và quê mùa, khiến cho tất cả mọi người đều phải đồng loạt ngoài đầu qua nhìn chằm chằm.




      Ở nơi sang trọng xa hoa như thế này, ngờ vẫn còn có kẻ ăn mặc xấu xí quê mùa như vậy ư? Nhìn xem cái cách ăn mặc của ta kìa, trời mùa hè nóng bức hơn bốn mươi độ, vẫn có thể điềm nhiên mặc chiếc áo khoác xanh rộng thùng thình cùng chiếc quần cũng rộng thùng thình như thế sao? Ống tay áo gì mà dài dằng dặc, lôi thôi lếch thếch chịu nổi, chẳng hợp gì với cái dáng người hoàn mỹ kia cả. Mái tóc dài mượt, lăn tăn gợn sóng khiến bao người ngưỡng mộ, lại bị túm qua loa bởi sợi dây màu trắng, chậc chậc, quá tội nghiệp!




      Dáng người kể ra cũng rất đẹp đó chứ, nếu chịu khó ăn mặc thời trang chút, như đeo đai lưng mặc váy dài nhất định trở thành thiếu nữ vạn người mê. Khuôn mặt xinh đẹp kia lại bị cặp kính to đùng màu đen xì che mất phân nửa, cực kỳ hợp tông với bộ quần áo quải đản mà khoác người.




      này là kì quái, dường như thực thích trang phục rộng thùng thình giống như nữ tu sĩ




      Ngồi đối diện với vị mỹ nữ toàn thân hàng hiệu, quần áo mỏng tang trông mát mẻ vô cùng. Chỉ cần liếc mắt nhìn qua cái cũng đủ thấy những đường cong gợi cảm thân hình kiều diễm kia rồi, hai người con ngồi đối diện nhau, đúng chẳng khác gì bức tranh biếm hoạ cực kỳ đối lập!




      Ngồi bên cạnh vị mỹ nữ hở hang còn có chàng điển trai với đôi mắt sáng và cực kỳ dịu dàng, chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc quần dài xanh bụi của , càng làm nổi bật vẻ đẹp trai phong độ!




      Mỹ nam mỹ nữ ngồi bên cạnh nhau, giống như đôi Kim Đồng Ngọc Nữ khiến cho người ta phải cảm thấy hâm mộ. Lại nhìn sang quê mùa ngồi đối diện, tất cả đều nhịn được mà chép miệng lắc đầu.




      Lúc này đây, chàng đẹp trai kia bỗng nhiên đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại, ăn bận thùng thình bây giờ mới ngẩng đầu lên, nâng cằm nhìn theo vị soái ca, rồi đột nhiên lắc đầu thở dài.




      xinh đẹp nhăn mặt lại: “Giản Tiểu Bạch, cậu muốn chết à?”




      ra kia tên là Giản Tiểu Bạch.




      “Ầy! Lâm Hiểu Tình, cậu hiểu đâu! Nhìn cậu cùng Hùng Lập Tân ở cùng chỗ ngọt ngào như vậy, mình cũng muốn chuyện đương!” Giản Tiểu Bạch tháo kính mắt đen to đùng xuống.




      Mắt kính của phải to bình thường mà to tới như hai cái đít chai, úp lên mặt đem nửa dung nhan xinh đẹp của che .




      Ngay sau đó lại là tiếng ai thán!




      Lâm Hiểu Tình xinh đẹp cũng chịu được Giản Tiểu Bạch – lần thứ n than thở. Từ lúc bữa ăn mới bắt đầu cứ than thở thôi khiến cho tâm tình thưởng thức thức ăn chút cũng có.




      ! Cậu rốt cục muốn mẫu đàn ông nhìn như thế nào?” Lâm Hiểu Tình câu ngắn gọn nhưng cũng đủ làm Giản Tiểu Bạch đỏ mặt.




      “Cái gì? người ta chỉ muốn tìm đại soái ca để , cần tìm đàn ông, người ta tại mới có hai mươi tuổi, chỉ nghe tới đàn ông thôi tóc gáy đều dựng lên hết, cứ gọi là soái ca có vẻ dễ nghe hơn.” (soái ca: trai đẹp, nhà giàu)




      Lâm Hiểu Tình liếc mắt xem thường: “Vậy cậu cậu nghĩ như thế nào là soái ca? Có gì khác sao? Đàn ông với soái ca chính là cùng loại mặt hàng, soái ca cũng chính là đàn ông!”




      Giản Tiểu Bạch nhìn chằm chằm lên trần nhà hàng sang trọng, ánh mắt bắt đầu tỏa sáng, hưng phấn : “So với Đại Hùng còn phải đẹp trai hơn, còn phải có tiền hơn nữa!”




      “Tôi xin! Cậu có thể gọi Hùng Lập Tân bằng cái biệt danh này được ?” Lâm Hiểu Tình thấy bạn trai mình bị Giản Tiểu Bạch thế là rất khó chịu.




      Giản Tiểu Bạch le lưỡi cười làm lành : “ xin lỗi, lỡ mồm….”




      Lâm Hiểu Tình lúc này mới hài lòng gật đầu: “Ừ! Nhớ phải tôn trọng người cho nhi viện của các cậu chi phiếu trăm ngàn.”




      Nhớ tới tờ chi phiếu trăm ngàn của Hùng Lập Tân, Giản Tiểu Bạch lại còn biết xấu hổ mà có thể gọi bằng cái biệt danh như vậy. Ngay cả vóc dáng cũng rất cao, hơn nữa còn họ Hùng nhưng họ Hùng cũng phải lỗi của .




      “Sau này gọi Hùng đại ca có được ?”




      “Được!” Lâm Hiểu Tình liếc nhìn cách ăn mặc lạc hậu của Giản Tiểu Bạch, bất lực lắc đầu: “Cậu có thể đem cái mắt kính to đùng kia vứt cho mình nhờ?”




      “Há?” Giản Tiểu Bạch sửng sốt cười hắc hắc: “Còn chưa hỏng ném rất phí!”




      Ngất! Lâm Hiểu Tình làm thế nào lại có loại bạn bè thích ăn mặc đẹp như Giản Tiểu Bạch.




      “Cậu suốt ngày đeo cái kính to đùng xấu xí kia khi nào mới có soái ca theo đuổi? Mình , cậu ăn mặc rất khó coi, nhìn ngoại hình của cậu khá xinh mà còn có thể coi là mỹ nữ. Chính là tại cậu đẹo cái kính đen xì kia làm cho mất hết cả vẻ xinh đẹp, nhìn như bà già đấy.”




      “Mình phải bà già.”




      Giản Tiểu Bạch suy sụp, hạ bả vai xuống lộ vẻ rất đáng thương: “Vậy làm sao bây giờ, mình nghèo lắm, có tiền, cha mẹ. Cậu được sinh ra ở gia đình giàu có, căn bản biết nỗi khổ tâm của mình!”




      “Cái chuyện đó cùng việc mặc đẹp có liên quan nhau, mấu chốt là cậu nên mặc quần áo có thể tôn lên vẻ đẹp của cậu, đem cái kính rẻ tiền này vứt . Cậu xem, kính mắt của cậu và kính viễn thị của bà lão có gì khác nhau?”




      Giản Tiểu Bạch càng nhíu mày: “ là khó coi như vậy sao?”




      tỏ vẻ đáng thương hỏi, Lâm Hiểu Tình có ý ngừng lại, tiếp tục đả kích: “Nể tình hai chúng ta quen nhau lâu, chuyện tìm soái ca cứ giao cho mình. Mình biết nơi có soái ca, nhất định rất được, nhưng điều kiện là cậu dứt khoát phải nghe lời mình.”




      Nghe thấy soái ca Giản Tiểu Bạch mặt mày lập tức hớn hở. “Mình cam đoan nghe lời, cậu dẫn mình ! Bây giờ luôn! Tốt nhất là đại soái ca nhiều tiền.”




      “Nhìn bộ dạng của cậu kìa! nhi viện lại thiếu tiền sao?” Lâm Hiểu Tình biết thừa, lúc nhi viện thiếu tiền, Giản Tiểu Bạch có ý định tìm soái ca giàu có làm bạn trai.




      Giản Tiểu Bạch gật đầu: “Phải! Viện trưởng vừa nhận thêm vài đứa còn bị tàn tật, còn phải chữa trị, hơn phân nửa tiền Hùng đại ca đưa đem ra cho đứa phẫu thuật rồi.




      “Ầy!” Lâm Hiểu Tình cũng thở dài đáng thương!




      xong, lấy ví da sang trọng cùng bút và chi phiếu ra kí tên rồi đưa cho Giản Tiểu Bạch: “Cầm tạm năm trăm vạn này dùng !”




      “Như vậy sao được! Mình cũng cầm nhiều tiền ở cậu, như vậy ngại quá!“ Giản Tiểu Bạch ngượng ngùng vươn tay ra chỗ Lâm Hiểu Tình.




      Lâm Hiểu Tình phẩy tay, cười : “Cậu còn khách khí với mình làm gì, chẳng phải cậu tám phần là muốn kiếm tiền quyên góp cho nhi viện sao?”




      Giản Tiểu Bạch ngượng ngùng cầm chi phiếu của “Vẫn là cậu hiểu mình!”




      Lâm Hiểu Tình cười: “Được rồi, ăn nhanh lên, ăn xong mình dẫn cậu xem cái gọi là lòng nhân hậu của người có tiền!”

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 2 : Mặc Bikini




      Edit: Mèo Can




      Beta: Cáo & Phong Vũ




      Cái gì?




      Giản Tiểu Bạch ngoan ngoãn ăn cơm, mơ hồ hỏi câu: “ Hùng về sao?”




      ấy bận công chuyện, chúng ta bơi !”




      Giản Tiểu Bạch kinh hãi đến thiếu chút sặc cả cơm.




      “Mình biết bơi. Làm sao bây giờ?”




      biết bơi bơi, đứng bên cạnh nhìn mình bơi được rồi.”




      “Ha ha tốt lắm! Mình theo là được chứ gì.” Ai bảo ấy bây giờ là khách quý, vừa mới cho viện trưởng năm trăm vạn, rốt cuộc cũng giải quyết được việc khẩn cấp. Nhưng mà, đó cũng phải biện pháp tốt.




      Hai người vào hồ bơi sang trọng nhất, nơi này là sản nghiệp gia đình Lâm Hiểu Tình nên hẳn là Lâm Hiểu Tình phải biết rất .




      Đến đây đều là người có tiền, thiếu soái ca cùng mỹ nữ, dĩ nhiên cũng có ông soái ca cùng bà mỹ nữ. Ba Lâm Hiểu Tình cũng thường xuyên đưa mẹ đến đây bơi.




      Vừa mới bước vào cửa, quản lí phụ trách chạy đến chào hỏi: “Đại tiểu thư, vẫn như cũ chứ ạ?”




      “Ừ.”




      Tôn quản lý lập tức hấp tấp chạy chuẩn bị.




      Giản Tiểu Bạch mở to mắt nhìn nơi tráng lệ này: “Đây là của nhà cậu?”




      “Đừng nhìn nữa, mau vào , Tôn quản lý giúp chúng ta chuẩn bị áo tắm.” Lâm Hiểu Tình lôi Giản Tiểu Bạch vào bên trong.




      biết gì, Giản Tiểu Bạch đành phải lạch bạch theo sát, nơi này lớn! Lần đầu tiên tới có chút lo sợ bất an. Giản Tiểu Bạch bị Lâm Hiểu Tình lôi , dọc đường đều ngây ngốc nhìn, dáng vẻ giống ý hệt Lưu bà bà vào đại quan viên.




      Bên thành bể bơi màu xanh lúc này có từng tốp năm hoặc ba người bơi. Bể bơi này tính ra còn đẹp hơn trung tâm bơi lội quốc gia!




      “Thấy , chúng ta qua đó thay quần áo! Đó là phòng riêng của mình.” Lâm Hiểu Tình chỉ tay vào cánh cửa bên phải .




      Giản Tiểu Bạch gật đầu “ luôn hả?”




      “Ừ, theo mình!” Lâm Hiểu Tình xoay người, liền nhìn thấy chàng xa lạ cao ngất đến cửa, con mắt sáng ngời đầy vẻ nghịch ngợm. “Nhanh lên, mình nóng muốn chết, nhanh bơi thôi!”




      Liếc nhìn soái ca vừa vào phòng thay đồ dành cho khách quý, Lâm Hiểu Tình cười đắc ý, Giản Tiểu Bạch thực ngốc may mắn, lát nữa khi mặc bikini vào, nhất định làm mọi người choáng váng. rất hiểu dáng người của Giản Tiểu Bạch, tuyệt đối có thể thu hút được ánh mắt của mọi người, khoa trương chút còn có thể so sánh với các nàng sexy của châu u.




      Đầu tiên thu hút soái ca, sau đấy đám người…




      Hai người vào bên trong thay áo tắm.




      Lâm Hiểu Tình mặc bộ bikini mốt mới nhất hiển nhiên Giản Tiểu Bạch cũng bị Lâm Hiểu Tình bắt phải mặc.




      Lần đầu tiên mặc bikini, Giản Tiểu Bạch xấu hổ từ phòng thay đồ ra, mặt đỏ như đít khỉ. “Hiểu Tình, mặc như vậy mình có cảm giác như mặc gì ấy?”




      Lâm Hiểu Tình nghe được lời này liền phá lên cười: “Tôi xin, chẳng lẽ ở bể bơi cậu còn muốn mặc áo bông?”




      “Nhưng bộ thiếu vải này nhìn chỉ như cái khăn tay, làm thế nào có thể ra ngoài?” Giản Tiểu Bạch nhìn chăm chăm vào chiếc áo tắm cực kì của mình. dựa vào cửa phòng thay đồ dám bước về phía trước nữa.




      nghe lời à?” Lâm Hiểu Tình nể mặt , “ nghe lời mình là mình giúp được cậu đâu, đến lúc đó đối tác làm ăn của ba mình có ý tốt cũng giúp nhi viện các cậu, quyên tiền có lẽ cũng quyên cho dân tị nạn châu Phi!”




      “Được rồi mình nghe, mình nghe lời cậu mà!” Giản Tiểu Bạch lập tức lên khuôn mặt tươi cười.




      “Vậy ra !”




      Giản Hiểu Tình nhăn nhăn nhó nhó theo Lâm Hiểu Tình ra khỏi phòng thay đồ tới bể bơi.




      Đột nhiên Lâm Hiểu Tình dừng lại liếc nhìn tóc của : “Để mình giúp cậu sửa lại tóc.”




      Vừa giúp sửa vài sợi tóc mai.




      “Ưu điểm lớn nhất người cậu chính là vóc dáng đẹp! Còn có đôi mắt của cậu cũng rất lung linh nhưng đáng tiếc, bị mắt kính che mất.” Vừa Lâm Hiểu Tình vừa tháo kính xuống, khuôn mặt nhắn, ôn nhu lập tức xuất trước mặt Lâm Hiểu Tình. Đôi mắt to sáng ngời long lanh hơi nước, lơ đãng, có thể hút hồn rất nhiều người.




      Hài lòng nhìn ngoại hình của bây giờ, Lâm Hiểu Tình gật đầu : “Ôi! Nhìn vẻ đẹp của cậu chắc cánh đàn ông điên mất!”




      “Cái gì vậy! Mình cái gì cũng nhìn thấy, Hiểu Tình mình cận tới hơn tám độ, thiếu kính ngày cũng sống nổi. Nhanh đưa cho mình!” Giản Tiểu Bạch gấp đến độ sắp khóc.




      “Người mù còn phải cả đời được nhìn thấy ánh sáng, cậu thử nghiệm nửa ngày cuộc sống của người mù !” Lâm Hiểu Tình nắm tay đưa đến chỗ cách hồ bơi năm thước : “Ở chỗ này chờ mình chút, mình cất kính.”




      Lâm Hiểu Tình liếc mắt nhìn bóng dáng cao lớn cách đó xa, dường như nhìn Giản Tiểu Bạch, ánh mắt dừng lại chút. Lâm Hiểu Tình đắc ý cầm kính vào phòng thay đồ.




      Giản Tiểu Bạch mở to mắt nhìn mảng mơ hồ phía trước nhưng hết thảy đều là khoảng mênh mông, chỉ nghe được tiếng bơi lội trong bể. Cặp mắt to sáng rực rỡ kia vội vàng tìm bóng dáng Lâm Hiểu Tình, đầy vẻ quyến rũ mà hề hay biết.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 3 : Soái ca cứu mỹ nhân




      Edit: Mèo Can




      Beta: Cáo & Phong Vũ




      “Tiểu thư có cần giúp đỡ ?” Có người vừa bắt chuyện với , giọng trầm thấp dễ nghe.




      Là đàn ông! Nhưng nhìn mặt người đó, chỉ cảm thấy có người cao lớn đứng bên cạnh mình.




      Mặt Giản Tiểu Bạch lập tức mặt hơi phớt hồng, mặc thiếu vải như vậy lại cùng đàn ông trò chuyện là rất xấu hổ. Vô thức xoa tay vào nhau, : “Cám ơn! Tôi chờ bạn!”




      “Ồ! Thị lực của tốt sao?” ta lại hỏi




      Nghe được câu ấy, Giản Tiểu Bạch thấp giọng thầm: “Cứ để tưởng mình mù cũng được, dù sao mình với người mù cũng khác nhau là mấy!”




      Chu cái miệng nhắn đỏ hồng, ghét nhất người khác mù, nhưng Lâm Hiểu Tình đeo kính hơn tám độ so với mù khác biệt lắm, có kính cũng là nửa người mù rồi. ghét nhất người khác thị lực tốt, dù đó là . Nhưng trong lòng vẫn khó chịu!




      “Ha ha!” Tiếng cười trầm thấp của ta truyền đến chấn động lỗ tai của Giản Tiểu Bạch, người này nhất định đẹp trai lắm, ngay cả tiếng cười cũng ngây ngất lòng người đến như thế. Giản Tiểu Bạch trong lòng nghĩ thầm. Mặt càng thêm đỏ ửng.




      Người đàn ông ấy đúng là diện mạo hoàn hảo, thân hình cường tráng thua gì siêu mẫu nam, toàn thân chút nào bị coi là thừa thãi. Mặc cái quần bơi tứ giác đứng nhìn đăm đăm nghiên cứu gương mặt đỏ ửng của Giản Tiểu Bạch!




      Lâm Hiểu Tình lúc ra liền thấy màn kịch hay: Giản Tiểu Bạch xấu hổ đứng với chàng xa lạ cao lớn – chính là người nhìn thấy lúc nãy, còn trông như hai người chuyện.




      Thấy Lâm Hiểu Tình ra, ta nhăn trán, vội với Giản Tiểu Bạch: “Mỹ nữ, hẹn gặp lại!”




      Giản Tiểu Bạch lại đỏ mặt hơn nữa. A! Ha ha, rất tốt! Lâm Hiểu Tình nhìn sang Giản Tiểu Bạch, trông như vườn hoa xuân, hai gò má nở đầy hoa đào.




      “Nhìn mặt mũi người ta ?” Lâm Hiểu Tình trêu tức hỏi.




      Giản Tiểu Bạch lúc này mới nhận ra người đến là Lâm Hiểu Tình, gắt lên: “Nhìn được cái gì đâu, đưa năm ngón tay của mình lên còn thấy, cậu mau trả mắt kính cho mình !”




      “Xin cậu đấy! Ha ha sao mình nắm tay của cậu!” Lâm Hiểu Tình nắm lấy tay Giản Tiểu Bạch, ánh mắt quên nhìn về phía soái ca vừa rồi.




      chàng này mặt vuông mày kiếm, rất phong độ, là soái ca đích thực, khí chất cao quý, dũng mãnh như thần, khí thế khiến người ta rét lạnh. Lâm Hiểu Tình tìm trong đầu rất nhiều từ nhưng đều cảm thấy đủ để miêu tả ta. Mấu chốt là: Dáng người so với tiêu chuẩn của người mẫu còn đẹp hơn, có gì để chê cả. Nếu có Hùng Lập Tân, Lâm Hiểu Tình đem soái ca này cúng cho Giản Tiểu Bạch.




      Soái ca ngồi phơi nắng cách bọn họ hơn mười thước, ánh mắt làm bộ như lơ đãng thoáng nhìn sang bên này, Lâm Hiểu Tình biết nhìn Giản Tiểu Bạch. Mắt xoay vòng, nảy ra ý hay.




      Lúc này bể bơi có nhiều người, im lặng dẫn Giản Tiểu Bạch tới gần bể bơi. Lâm Hiểu Tình tìm cơ hội thực ý tưởng vừa nghĩ ra.




      “Hiểu Tình, mình nhìn lắm, cậu đừng đưa mình đến gần bể bơi, mình biết bơi!” Giản Tiểu Bạch quên dặn lần.




      Lâm Hiểu Tình cười cười gian manh “Đương nhiên đương nhiên.”




      Sau đó mang tâm địa xấu xa ra phía sau Giản Tiểu Bạch, thừa dịp Giản Tiểu Bạch chưa chuẩn bị, đẩy cái, theo tiếng thét chói tai, thân thể bé của Giản Tiểu Bạch bay vào hồ, nổi lên đám bọt lớn.




      “Cứu với! Cứu với! Bạn tôi biết bơi! Ai tới giúp với!” Lâm Hiểu Tình giả bộ lo lắng hô to.




      Soái ca nghe thấy liền hai lời, nhảy xuống bể bơi.




      Giản Tiểu Bạch giãy dụa, chỗ này lại là khu nước sâu, Lâm Hiểu Tình cố ý đưa ra. tại sao Lâm Hiểu Tình lại muốn hại !




      Giản Tiểu Bạch hơi hé miệng ra liền uống ngụm nước to, cơ thể cũng chìm xuống theo, ước chừng uống ba ngụm nước lớn. Chỉ cảm thấy muốn hít thở mà được, cơ thể ngày càng chìm xuống.




      Trời ạ! Ai tới cứu với!!!




      Trước khi ý thức hoàn toàn biến mất, liền cảm giác được bàn tay bé giãy dụa của mình được bàn tay rắn chắc to lớn nắm lấy, đột nhiên nhàng thở ra sau đó lại uống vào ngụm nước.




      Người này dùng sức kéo đầu lên khỏi mặt nước. Bởi vì vừa mới sặc nước nên lúc này đầu óc Giản Tiểu Bạch vẫn còn choáng váng nặng trĩu, xoang mũi và phổi đau rát rất khó chịu, vẫn còn cảm giác thiếu dưỡng khí.




      Được cứu lên, Lâm Hiểu Tình lén le lưỡi, động tác này thoát khỏi ánh mắt sắc bén của soái ca. ôm Giản Tiểu Bạch đến gần bờ để nhân viên phục vụ kéo lên.




      Lâm Hiểu Tình tới làm bộ như rất quan tâm hỏi: “Tiểu Bạch sao chứ? Đừng dọa mình!”




      Giản Tiểu Bạch mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng Lâm Hiểu Tình, muốn trả lời nhưng cổ họng như bị bỏng, rất đau đớn. Căn bản ra lời!




      Bị sặc nước trận bây giờ chỉ muốn ngủ!




      ơi, mau cứu bạn của em, ấy có phải bị chết đuối ?” Lâm Hiểu Tình làm bộ như rất sợ hãi.




      Soái ca nheo mắt lại nhìn cái, lại nhìn xuống Giản Tiểu Bạch nằm: “Mau tránh ra, ấy thiếu khí, cần làm hô hấp nhân tạo!”

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 4





      Edit: Mèo Can




      Beta: Cáo & Phong Vũ




      Lâm Hiểu Tình sớm biết, trò hay này đều dựa theo ý tưởng ngẫu hứng của , thời gian ngắn ngủi như vậy, Giản Tiểu Bạch có việc gì! nghĩ tới xuất phát thuận lợi vậy mà tới đây lại gặp được soái ca.




      Ha ha, Giản Tiểu Bạch, cậu cứ cười thầm ! Lâm Hiểu Tình trong lòng cao hứng đắc ý cười tiếng thiếu chút nữa bị soái ca nhìn thấy. Lập tức lại giả bộ dáng vẻ lo lắng.




      Nhìn xem soái ca áp lên cái miệng nhắn của Giản Tiểu Bạch, đúng, là làm việc cấp cứu khẩn cấp — hô hấp nhân tạo.




      Đáng tiếc sao! Đây là nụ hôn đầu tiên của Giản Tiểu Bạch! Lâm Hiểu Tình tận đáy lòng cầu nguyện chỉ mong khi tỉnh lại cầm dao chặt thịt gà đuổi giết . đẩy Tiểu Bạch xuống nước là có dụng ý muốn soái ca và Tiểu Bạch đến gần nhau tạo cơ hội hùng cứu mĩ nhân thôi mà? trắng ra là tạo cơ hội cho bọn họ.




      Soái ca thổi thổi mấy hơi vào cái miệng nhắn của Giản Tiểu Bạch làm dần dần tỉnh lại. sặc nước có nặng như vậy, chẳng qua chỉ là quá sợ hãi mà thôi.




      Lâm Hiểu Tình thấy cơ hội tới cũng yên tâm, thấy Tôn quản lý tới liền dặn dò phen rồi về phòng chuyên dụng để thay quần áo.




      Giản Tiểu Bạch tỉnh lại: “Hiểu Tình?”




      ngồi dậy, theo bản năng kêu tên Lâm Hiểu Tình nhưng thấy người đâu cả!




      chàng nọ dùng đôi mắt chim ưng sắc bén quét qua bên cạnh, phát nàng lén lút vừa rồi thấy đâu.




      Tôn quản lý chạy tới kêu lên: “Giản tiểu thư, đại tiểu thư còn có việc, tỉnh lại bảo chúng tôi đưa bệnh viện. ấy bị lão gia kêu có việc gấp.”




      Giản Tiểu Bạch trong lòng cảm thấy rất tủi thân, nước mắt cũng giàn dụa, Lâm Hiểu Tình! Cái này tám phần là uống nhầm thuốc, lại dám đem đẩy xuống bể bơi, biết biết bơi còn làm như vậy, muốn giết người cũng phải để cho người ta viết di chúc chứ.




      Thấy nước mắt của Giản Tiểu Bạch, soái ca tự dưng thấy căng thẳng, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tôn quản lý, : “Tôi đưa ấy về, cần các đưa bệnh viện.”




      “?” Giản Tiểu Bạch mở to hai mắt cố gắng nhớ xem thanh quen thuộc này nghe thấy ở đâu.




      “Tôi Giản Tiểu Bạch tôi đưa về.” kia nhắc lại lần nữa.




      “Làm sao biết tên của tôi?” Giản Tiểu Bạch nhất thời quên cả khóc, nhịn được hỏi.




      A! cười “Tôi là ân nhân cứu mạng của , nhìn thấy tôi sao?”




      xong ta ngồi xổm xuống, gương mặt tuấn tú để cách trước mắt Giản Tiểu Bạch mười centimet. Đột nhiên khuôn mặt tuấn tú tiến đến dọa trái tim Giản Tiểu Bạch nhảy lên cái, đập loạn cả lên. Chưa từng có soái ca đẹp hơn cả diễn viên như thế đến gần , khiến mặt nhất thời đỏ bừng.




      là ai?” nhất thời kêu lên làm cổ họng đau rát khiến khuôn mặt nhắn nhăn lại.




      “n nhân cứu mạng của , là tôi cứu từ bể bơi ra.” Soái ca thấy vẻ mặt thống khổ của tiện lời : “Tôi đưa về! Ngày mai giọng của khôi phục về bình thường.”




      “Cám ơn nhưng vẫn nên giúp tôi tìm Lâm Hiểu Tình !” Giản Tiểu Bạch muốn làm phiền đến dù sao cũng là người xa lạ.




      Soái ca này liếc đôi mắt ưng nhìn qua cửa phòng thay đồ lần nữa, ánh mắt lạnh lùng lại lóe lên, từ trước đến nay chưa cự tuyệt nào muốn dâng mình cho . Đây là do Giản Tiểu Bạch này xuất rất đúng lúc trước mắt , phải đem về hưởng thụ phen để phụ lòng tốt của các kia.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :