1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình nguyện - Tâm Ất ( Hoàn - 20c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Tình Nguyện

      Tác giả:Tâm Ất

      Thể loại: đại, tình duyên đô thị

      Nguồn convert: Meoconlunar TTV

      Chuyển ngữ: Thủy Lưu Ly

      Biên tập: Tiểu Sên

      Trạng thái: full

      Tổng số chương: 20 chương

      Nguồn: Thư Viện Ngôn Tình


      Giới thiệu:

      Đều là chị em song sinh, nhưng tại sao năng lực lại chênh lệch nhiều đến thế?

      Chị vừa bản lĩnh vừa giỏi giang, còn chẳng bằng góc.

      Vất vả lắm mới tốt nghiệp nổi trường đại học hạng xoàng, vậy mà hai năm rồi vẫn xin được việc.

      Nếu chị giả danh phỏng vấn, có lẽ vẫn thất nghiệp dài dài.

      Nhưng mà… làm Trợ lí nghiệp vụ sao lại khó khăn đến thế?

      biết từ ngữ chuyên ngành, thông thạo Excel, ngay cả photo cũng chẳng biết gì đến những thứ linh tinh như ‘Tỷ giá hối đoái’ hay ‘Tồn quỹ’ chứ…

      Sớm muộn gì cũng bại lộ thôi…

      Hơn nữa, giám đốc của còn vô cũng nghiêm khắc, khiến ngày nào cũng sống trong nơm nớp lo sợ, rất sợ bị ta đuổi việc trong tích tắc.

      Có điều… hình như giám đốc thích uống trà pha, thích ăn bánh ngọt làm phải…

      Nhưng, cuối cùng ta vẫn nhận .

      Có lẽ hợp với công việc này, thôi cứ mặc số phận an bài

      ……

      Cái gì? ‘Giám đốc cũ’ ghé qua trong lúc ở nhà ư?!

      gây ra chuyện gì… Hay là…

      __________

      Nam nhân vật chính: Lê Tuấn Uy

      Nữ nhân vật chính: Lương Hữu Ninh


      Chương 1



      Chuyển ngữ & biên tập: Tiểu Sên

      Lương Hữu Ninh đeo mắt kính màu rượu đỏ, ngó chằm chằm vào nhiệt kế tường.

      mặc bộ đồ ngủ dày, lại quấn thêm cái chăn bông màu cam quanh người, chân mang đôi tất đỏ chót kèm theo đôi dép lông vàng.

      “Mẹ ơi, lạnh chết mất, xuống tận mười độ rồi, chị nghĩ chúng ta có nên bật lò sưởi ?” Hữu Ninh cuộn tròn người ghế, hỏi chị ngồi bên.

      Lương Tá Ninh mặc quần jean bó sát và áo lông hàng hiệu, tay mở tạp chí ngưng lại, nhíu mày nhìn em song sinh của mình.

      “Tôi xin ! Cả người quấn như con heo rồi mà còn lạnh hả?”

      “Heo gì mà heo chứ! Chị dễ nghe chút được à?” Hữu Ninh kháng nghị, lại ôm thêm cái gối.

      muốn nghe những lời dối ngọt ngào, hay là lời khuyên chân thành vàng ngọc?” Tá Ninh vén mái tóc dài óng mượt, miễn cưỡng hỏi.

      Ai!

      Thôi kệ .

      Miệng bà họ Lương tên Tá Ninh kia có thể phun ra được lời vàng ngọc gì chứ?

      Nếu có kẻ nào lỡ dại mà tin Lương Tá Ninh vì thấy chị ta xinh đẹp giỏi giang, cầu phúc cho người đó.

      Mà kể ra ba mẹ đúng là bất công , đều là chị em song sinh, vậy mà chị Lương Tá Ninh lại tài giỏi xuất sắc, trong khi Lương Hữu Ninh cái gì cũng bình thường; Bọn chỉ có khuôn mặt và dáng người giống nhau đến 99%, còn lại cái gì cũng trái ngược.

      Chị tốt nghiệp học viện ngoại ngữ, còn hả, ngay cả trường cấp ba tốt chút cũng chẳng thi đậu, cuối cùng phải học trường dân lập.

      May là từ bé có tính tự giác, biết mình và chị hoàn toàn khác nhau. Dù bề ngoài có giống nhau như hai giọt nước chăng nữa, bọn vĩnh viễn cách nhau trời vực.

      Cũng chẳng khó khăn gì để biết được. Cứ nhìn ánh mắt ba mẹ là biết, họ nhìn chị luôn tràn đầy tự hào và hạnh phúc, trong khi nhìn lúc nào cũng đầy bối rối và thương hại.

      Ông trời cũng biết trêu ngươi, có bận thế nào cũng đừng nhét và Lương Tá Ninh vào cùng bụng chứ?

      Đây là sai lầm nghiêm trọng, sai lầm kéo dài suốt những hai mươi lăm năm; Nhưng vì chịu đựng quá lâu nên quen mất rồi.

      “Này, ngẩn ngơ cái gì vậy?” Tá Ninh lấy khuỷu tay huých cái.

      Hữu Ninh cảnh giác nhìn chị.

      Kinh nghiệm xương máu bao nhiêu năm cho biết, Tá Ninh lúc nào cũng nghĩ cho bản thân, chẳng bao giờ quan tâm đến người khác, vậy nên nếu chị ta nhìn chằm chằm như vậy, nhất định là có mưu.

      quyết định giả bộ như nghe thấy.

      “Có đói bụng nào?” Tá Ninh dùng thái độ vô cùng thân thiết và chuyên nghiệp hỏi .

      “Hử, đói sao mà đói sao?” thận trọng hỏi lại.

      em ngốc! đói thôi, còn nếu đói chị mua đồ ăn khuya cho .”

      Hữu Ninh cẩn thận phân tích câu vừa rồi, nghe có vẻ nguy hiểm gì hết, nên yên tâm đáp: “Ừa, hơi đói chút.”

      “Này, cho .” Tá Ninh đưa ngàn tệ cho .

      “Làm gì vậy?”

      phải đói à? mua đồ về ăn .”

      “Cái gì? ràng chị là chị mua đồ ăn khuya mà!”

      nương, xin chú ý chút, chị là ‘Mua’ đồ ăn khuya, ‘mua’ đồng nghĩa với việc ‘trả tiền’, chứ phải là tự mình ra ngoài mua.”

      “…” Lại trúng kế, biết ngay là chị tốt bụng vậy mà.

      Thấy Hữu Ninh nhăn nhó, Tá Ninh tận tình khuyên bảo: “Thôi nào thôi nào, cái mặt xinh đẹp sao lại nhăn nhó thế kia, rất công bằng mà, có tiền góp tiền, có sức góp sức, chúng ta cùng nhau bước qua nghèo đói, ai cũng vui vẻ mà, đúng em thân ?”

      Hữu Ninh nhìn chị mặc đồ đẹp, lại nhìn mình…

      “Nhưng em mặc như vầy, muốn ra ngoài lại phải thay đồ, hay là chị có thể…”

      “Đương nhiên thể! Chúng ta thống nhất thế nào nhỉ, trước khi tìm được việc làm chị lo việc chi tiêu, còn làm việc nhà.”

      Lần ‘đàm phán’ nào cũng vậy, cứ đến khúc này là Hữu Ninh thất bại thảm hại.

      biết điều này có ý gì chứ, dễ nghe chút là , Lương Hữu Ninh được Lương Tá Ninh bao nuôi; còn khó nghe là người ăn nhờ ở đậu, phải biết thân biết phận.

      Vậy nên đành ảo não bỏ gối ôm xuống, chui ra khỏi tổ chăn ấm áp về phòng thay đồ, ra phòng khách, mở cửa.

      “Chờ .” Tá Ninh gọi lại.

      Hữu Ninh rất rất muốn quay đầu, vì biết chắc, Tá Ninh phải vì lương tâm thức tỉnh mới gọi lại.

      “Làm sao?”

      cầm tiền, thế định mua bằng cái gì?”

      Hữu Ninh đành phải quay lại lấy tiền.

      “Chị muốn ăn gà quay ở đường số 11, thịt kho tàu đầu cầu Cái Bang. Nếu quán chao ở chợ đêm mở cửa nhớ mua ít. Còn nữa, tiện thể qua chỗ chú Kiều Trì mua bánh mai ăn sáng, được rồi đó, cứ vậy .” Tá Ninh ra lệnh xong.

      Hữu Ninh đau khổ xuống, chạy xe máy màu đỏ của chị để lại, trong đêm rét hơn mười độ mua bữa khuya cho chị .

      A, gió lạnh chui vào cổ làm run bắn.

      ngang qua trạm rửa xe, cái xe hơi chạy như bay vượt qua xe , bắn đầy nước lên mặt lên cổ.

      nhìn theo đuôi chiếc xe, muốn gào lên: ràng là chị em song sinh, tại sao chị lại sung sướng như công chúa, còn vẫn là con bé lọ lem?

      Có phải ông trời dồn hết thông minh và may mắn cho Tá Ninh rồi, nên chỉ còn lại xui xẻo và cái gì cũng bình thường ?

      Hữu Ninh còn cách nào khác đành dừng xe lại, lấy khăn lau mặt rồi lau khô xe – chiếc xe này tuy cũ nhưng theo ba năm rồi; quan trọng là mỗi khi nhìn thấy nó, hiểu sao đều thấy vui vẻ đời.

      Mẹ từng : “Tiểu Hữu à, chiếc xe máy chị cho con tuy xịn nhưng dễ sử dụng. Con cứ tập chạy xe trước , chạy cho quen rồi bữa sau mẹ mua cho cái mới.”

      Đúng vậy! Chính là “ xịn nhưng dễ sử dụng”, mà sao câu này lại giống như vậy chứ?

      Ai!

      xịn, nhưng vẫn chạy ngon lành là được rồi! Còn , từ khi tốt nghiệp đại học tới giờ vẫn chưa tìm được việc nào ra hồn cả. Aizz.

      sờ chiếc xe quý, than vãn: “Ta còn bằng mi nữa!”

      Ngẩng đầu nhìn bầu trời tối mịt, nghĩ thầm: Có phải cuộc sống cứ bế tắc mãi vầy ?

      Rốt cuộc muốn chứng tỏ gì chứ?

      ràng như vậy mà, hai năm rồi có tự tìm được công việc nào đâu!

      Thôi được rồi, đây là lần cuối vậy, nếu vẫn xin việc được, đầu hàng.

      Đến lúc đó… Đành nhờ Tá Ninh giúp vậy.

      thể dựa dẫm vào Tá Ninh mãi được.

      Tá Ninh gặm chân gà xong hài lòng vào toilet rửa tay rồi quay lại, thoải mái nằm ghế định xem phim, lại thấy Hữu Ninh lau bàn dọn rác xong xuôi.

      “Thịt kho tàu còn thừa đâu?”

      “Em cất trong tủ lạnh rồi.”

      ăn chứ?”

      “Ừm.”

      Con này, hình như dỗi hử?

      “Vận động chút có vẻ lạnh nữa nhỉ?” Tá Ninh , tiện thể xách dép lên để dẻ lau thuận lợi lướt qua sàn.

      Hữu Ninh đáp lời chị.

      Tá Ninh đành quay lại xem ti vi.

      Hữu Ninh ôm xấp tài liệu và sơ yếu lí lịch đặt lên bàn, cầm bút highlight và bút bi, đeo kính lên bắt đầu ghi ghi chép chép.

      Hơn giờ đồng hồ, giấy chỉ vỏn vẹn năm dòng chữ.

      Tá Ninh liếc nhìn em , hiểu nổi, có mấy tờ tài liệu thôi mà sao nó nhìn lâu thế?

      Đây là chuyện dễ như ăn kẹo mà, nó còn định đọc đến bao giờ? Thôi kệ , lát nữa nó phải cầu cứu mình.

      Để chứng minh suy nghĩ của mình là đúng, Tá Ninh chống mắt ngồi chờ em cầu cứu. Nhưng qua giờ mà vẫn thấy tín hiệu gì cả.

      Giỡn chơi à? Cái người mười giờ bò lên giường ngủ mà giờ vẫn thức được hả?

      Ôn thi đại học cũng thấy nó siêng năng đến vậy, chuyện lạ ngàn năm có , phải chụp hình kỉ niệm mới được. Tá Ninh cầm điện thoại chuẩn bị chụp, lúc này mới thấy em mặc dù cầm bút nhưng hai mắt nhắm tịt từ lúc nào rồi.

      Trời đất, con này là!

      Chị tiện tay cầm tờ sơ yếu lí lịch Hữu Ninh viết dở lên xem, lại nhìn sang tờ giấy bên cạnh, mấy chữ rồng bay phượng múa ghi ‘sở kế toán cao cấp Uy Vũ’, trợ lí nghiệp vụ, cần kinh nghiệm, rồi vẽ thêm ngôi sao năm cánh nguệch ngoạc.

      Tá Ninh cúi đầu nhìn em .

      Trong lòng thầm khinh bỉ: Trời đất ơi, ước mơ gì mà bé thế này? Xin làm trợ lý nghiệp vụ thôi có cần phải chuẩn bị những hai tiếng đồng hồ ?

      Tá Ninh cầm lấy bút trong tay em , quát: “ ngủ ngay! Nằm ở đây chướng mắt đấy, lỡ bị cảm chị lại tốn tiền cho khám bệnh, là phiền phức!”

      Hữu Ninh mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy chị bảo ngủ cũng chẳng suy nghĩ gì, lắc lư về phòng.

      Tá Ninh cầm lấy tư liệu của Sở kế toán cao cấp Uy Vũ bỏ vào túi xách, cũng tắt đèn ngủ.

      ‘Sở kế toán cao cấp Uy Vũ’ là tòa nhà hai tầng màu trắng nằm ở ngoại thành, cạnh đó có vườn hoa khoảng mười mét vuông. Nếu nhìn thấy bảng hiệu Tá Ninh còn tưởng đây là tiệm cà phê ấy chứ.

      Thấy đây là công ty Hữu Ninh muốn làm, chị đẩy cửa bước vào.

      Bất ngờ nhìn thấy bên trong có mười mấy người, ai cũng cúi đầu bận rộn làm việc.

      xinh đẹp lại gần: “Xin hỏi là…”

      “Tôi đến phỏng vấn trợ lí nghiệp vụ.”

      “Vậy à, mời bên này.”

      Tá Ninh được dẫn đến phòng họp lầu hai.

      ngồi đây đợi lát nha, tôi báo với cấp .”

      “Vâng, làm phiền rồi.”

      đón Tá Ninh vào phòng giám đốc: “ Lê, có người đến phỏng vấn trợ lí nghiệp vụ, ngài muốn tự mình phỏng vấn hay để giám đốc Lưu ạ?”

      “Trợ lí nghiệp vụ? Tôi tuyển trợ lí nghiệp vụ khi nào?” Lê Tuấn Uy ngẩng đầu lên, hiểu tin này từ đâu tới.

      “Em đăng tin tuyển người đấy, thiếu trợ lí lâu rồi mà, cũng đến lúc tuyển người rồi.” Lưu Diệp .

      Lê Tuấn Uy liếc cộng kiêm em họ của mình cái: “Nhiều chuyện.”

      Lưu Diệp cười giả lả: “ thôi nào, người ta cất công đến đây rồi, nếu em trực tiếp thông báo trúng tuyển đó.”

      Lí, phiền chuyển lời tới người đến phỏng vấn là nhân chúng ta đầy đủ, mời ta về.” Lê Tuấn Uy .

      Lưu Diệp nhìn họ: “ đừng nhẫn tâm như vậy chứ, người ta đến tận đây rồi, thôi để em gặp chuyến, nếu là mỹ nhân về đội của em, còn trợ lý của em giao cho . Ừ, được đấy, quyết định vậy !”

      Lê Tuấn Uy sợ Lưu Diệp tâm huyết dâng trào lại thuê bình hoa di động nữa, đành phải miễn cưỡng theo ta vào phòng họp.

      Lưu Diệp bị mê hoặc ngay lần đầu tiên nhìn thấy Lương Tá Ninh trong áo sơ mi hồng và váy ngắn.

      nhìn chằm chằm vào bóng dáng xinh đẹp, bước chân chợt bối rối.

      Lê Tuấn Uy đẩy cái, lúc này mới tỉnh lại, cười hỏi: “Xin hỏi tên gì?”

      Tá Ninh nhìn hai vị ‘giám khảo’ trước mắt, gật đầu mỉm cười: “Xin chào, tôi là Lương Hữu Ninh, Lương trong ‘Lương Sơn Bá’, Hữu trong ‘bảo hữu’, Ninh trong ‘tĩnh ninh’, đây là CV của tôi, xin đọc qua.”

      Lê Tuấn Uy cầm CV, đọc qua lần rồi gấp lại.

      Lưu Diệp ngắm gương mặt xinh đẹp tự tin kia, lòng thấy vô cùng thoải mái. Nếu có thể nhận này vào làm, chắc chắn ngày nào cũng thấy vui vẻ.

      “Xin chào, tôi là chuyên gia kế toán Lưu Diệp, còn đây là chuyên gia kế toán Lê Tuấn Uy, danh thiếp của chúng tôi đây. Sở kế toán này do hai chúng tôi hợp tác mở, vì tháng trước trợ lí của Lê tạm nghỉ nên chúng tôi muốn tuyển người.”

      “Vâng, hóa ra vậy.” Tá Ninh khách khí trả lời.

      Lê Tuấn Uy mất kiên nhẫn. Có cần phải giải thích như vậy ? Huống hồ tuyệt đối cần trợ lí.

      Lương Hữu Ninh.” Lê Tuấn Uy nhớ tên CV: “Tôi đọc CV của rồi, nhưng ngành học của phù hợp với công việc của sở chúng tôi, vậy nên…” Lê Tuấn Uy muốn kết thúc phỏng vấn, Lưu Diệp lại giơ tay ngăn cản.

      chừng Lương có sở trường khác cũng nên, chúng ta nghe thử .”

      Lê Tuấn Uy bất đắc dĩ đành phải im lặng.

      Tá Ninh nghĩ thầm: Nếu ngay cả cơ hội mở miệng cũng hơi quá đáng rồi đấy. Mình chưa bao giờ bị đối xử như vậy.

      Hỏi chị có sở trường gì ư? Chẳng khó khăn gì cả!

      Chị thành thạo tiếng , Nhật, Pháp, còn có thể lập trình phần mềm máy tính, còn là giám đốc công ty sản xuất dụng cụ thể thao nữa kìa!

      Miệng vừa mở, định hết bằng cấp cho hai gã đàn ông khinh thương mình ‘biết tay’, bất chợt nghĩ tới Hữu Ninh.

      Aizz! biết làm sao mà.

      Nhưng người ta còn chờ câu trả lời của chị, chị đành : “Tôi biết… Quốc ngữ, tiếng Đài Loan.” Nhớ đến Hữu Ninh vẫn thường đánh máy tài liệu giúp mình, chị thêm: “Cũng có thể xử lý công văn.”

      “Biết Excel ?” Lưu Diệp cướp lời hỏi.

      Excel hả? Hình như Hữu Ninh biết.

      Nhưng sao, Excel dễ mà, về nhà dạy nó là được.

      Vì thế chị chắc như đinh đóng cột: “Biết chứ, dĩ nhiên biết rồi.”

      Lê Tuấn Uy nhìn kỹ mặt chị, cảm thấy này đáng tin lắm.

      ra công việc của trợ lí nghiệp vụ khó, chỉ cần xử lí công văn, trả lời điện thoại, đón tiếp khách hàng, ngoài ra còn giúp vài việc vặt cho Lê đây là được, rất đơn giản.”

      Tá Ninh gật đầu.

      Dù sao đây cũng là tạp vụ thôi mà, chắc Hữu Ninh làm được; chỉ có điều cái gã tên Lê Tuấn Uy kia tuy bề ngoài tệ nhưng có vẻ khó ở chung, chàng tên Lưu Diệp kia xem ra dễ đối phó hơn.

      “Bây giờ bọn tôi cần thảo luận chút, phiền ra ngoài uống ly trà chờ vài phút có được ?”

      “Đương nhiên là được rồi!”

      Đợi Tá Ninh ra ngoài, Lưu Diệp nhìn Lê Tuấn Uy: “ thấy sao?”

      thấy được.” Lê Tuấn Uy .

      “Em thấy được mà.” Lưu Diệp kiên trì.

      Lê Tuấn Uy học cùng với Lưu Diệp từ cấp hai đến đại học, thừa biết tính Lưu Diệp như thế nào rồi, : “Thích người, muốn theo đuổi người và ‘Đánh giá’ người đó có thích hợp làm nhân viên hay là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, em đừng có chuyện nọ xọ chuyện kia.”

      phải mà. Em nhất định ràng giữa tình cảm và công việc. Còn chuyện này cứ nghe theo em , dù sao em cũng phụ trách quản lý nhân mà, đúng ?”

      ngờ được chúng ta lại bất đồng ý kiến như vậy, thôi được rồi, chọn phương án trung gian là được.”

      “Phương án trung gian là gì?”

      đồng ý thử việc tháng, nếu người em chọn làm việc tốt hết hạn cho nghỉ việc.”

      tháng ít quá, người ta chưa làm quen việc bị đuổi rồi.”

      “Vậy em thấy cần bao nhiêu thời gian mới đủ?”

      “Ít nhất cũng phải ba tháng.”

      “Em nghĩ ta làm được tới ba tháng hả?”

      “Được chứ sao! Lương nhất định làm được. Nếu có ý kiến gì nữa, vậy em thông báo với ấy mai làm nha.” Lưu Diệp xong, đợi Lê Tuấn Uy phản ứng chạy nhanh như chớp.

      vội vã ra ngoài tìm Lương Hữu Ninh.

      Chỉ vì muốn : Bọn họ đồng ý thử việc ba tháng.
      ilovebook, bachnhatyPhong nguyet thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2


      Chuyển ngữ & biên tập: Tiểu Sên

      “Chị gì?” Hữu Ninh tắt máy hút bụi, quay đầu nhìn Tá Ninh.

      “Chị là, lát nữa giặt đống quần áo này cho chị, còn mấy hóa đơn thu tiền này sắp đến hạn rồi, đóng .”

      Hữu Ninh nhìn đồng hồ tường thấy gần giữa trưa, nấu cơm rồi còn phải giặt đồ, đóng tiền nữa, tốn nhiều thời gian quá sợ kịp, vì thế hơi khó xử: “Nhưng chiều nay em phải xin việc.”

      “Xin việc gì chứ, cần phải nữa đâu.” Tá Ninh lấy ly nước trái cây trong tủ lạnh ra, .

      cần xin việc? Chị định nuôi em cả đời à?” Hữu Ninh xong, cúi đầu cuộn dây cắm máy hút bụi.

      “Chính vì chị sợ phải nuôi cả đời, nên xin việc giúp rồi đó.” Tá Ninh bình thản .

      “Hả?” có nghe nhầm vậy?

      “Sao lại nhìn chị như thế?”

      “Đừng có đùa nữa, chẳng vui tẹo nào.”

      Tá Ninh khoanh tay nhìn em , Hữu Ninh trừng mắt nhìn chị.

      Khi ánh mắt chạm nhau, cảm ứng đặc biệt chỉ có ở chị em song sinh khiến Hữu Ninh hiểu được, Tá Ninh lừa .

      “Tại sao chị lại làm thế? Có phải lại nghĩ ra điều kiện gì vậy?” Hữu Ninh hỏi.

      “Ừa, đó là điều đương nhiên. Có tiền lương rồi phải trả tiền thuê nhà.” Tá Ninh .

      “Trả tiền thuê nhà?”

      “Đúng rồi, chị em trong nhà nên tính tháng sáu ngàn thôi.”

      “Biết ngay là chị chẳng làm việc công bao giờ mà!”

      “Chứ sao!” Làm việc theo tình cảm chẳng bao giờ giàu nổi, đạo lý này chị biết thừa từ năm mười tuổi, còn Hữu Ninh mãi vẫn hiểu được.

      “Thôi được rồi, trả tiền thuê nhà cho chị. Nhưng mà, chị tìm việc cho em ở công ty nào vậy?”

      “Sở kế toán cao cấp Uy Vũ.”

      “Oa! Chị quen với giám đốc bên đó à?”

      quen.” Tá Ninh cầm tạp chí, ngồi khoanh chân sô pha.

      quen? Vậy sao chị xin việc cho em được?”

      “Đơn giản thôi mà, đóng giả làm phỏng vấn, vậy là xong.”

      Nghe vậy, mặt Hữu Ninh xuất ba vạch đen.

      Lần nào hai người đóng giả làm người kia đều khiến mọi chuyện rối tung lên.

      Vì hai người trừ vẻ ngoài giống nhau ra, cá tính, năng lực đều ‘trống đánh xuôi kèn thổi ngược’, cách biệt nhau trời vực.

      thích cái cảm giác bị người ta vạch trần , vì thế bọn đóng giả thành nhau từ rất lâu rồi.

      “Lương Tá Ninh, chuyện phỏng vấn quan trọng như vậy, sao chị bàn bạc với em tiếng tự ý hành động hả?”

      “Có gì mà bàn bạc chứ? Trừ khi lòng muốn làm, chứ có gì mà phải trách móc?”

      ra chị nghĩ là em có thể tự tìm việc được à?”

      “Đúng vậy!”

      Hữu Ninh nhìn Tá Ninh.

      Lần nào cũng vậy! Dù có khó chịu, bực bội thế nào cũng phải chấp nhận, bởi vì cuối cùng Tá Ninh cũng là người đúng.

      Tá Ninh nhìn Hữu Ninh.

      “Tám rưỡi sáng mai, đến gặp chuyên gia kế toán tên là Lê Tuấn Uy báo danh. Chị với bọn họ là được Quốc ngữ và tiếng Đài Loan, biết xử lí công văn và Excel nữa.”

      “Nhưng em biết tiếng Đài mà, cũng đâu có biết Excel, sao chị lại dối trắng trợn vậy chứ?!”

      là đầu heo à, biết học, gì mà cuống lên vậy! Huống gì được Quốc ngữ, đây mới là điểm quan trọng, OK?” Tá Ninh bỏ tạp chí xuống, xoay eo: “Trưa nay chúng ta ăn gì?”

      “Sườn xào chua ngọt.” Hữu Ninh .

      “Cũng được.” Chị liếc em : “Nể mặt sườn xào chua ngọt, chị tặng cho tin: Giám đốc của , cũng là cái người tên Lê Tuấn Uy đó, năng lực cũng tệ, nhưng có vẻ khó ở chung, phải cẩn thận đối phó. Còn người tên Lưu Diệp dễ gần hơn, nếu có khó khăn cứ tìm ta giúp đỡ, nhưng phải nhớ ăn mặc đẹp chút. Đây là danh thiếp của hai người đó, cầm .”

      Nghe xong tin này, hiểu sao Hữu Ninh chẳng có chút vui sướng nào mà chỉ cảm thấy rất lo lắng.

      “Nhưng chị đóng giả em gặp họ, ít nhất chị cũng phải cho em biết họ trông như thế nào chứ?”

      “À, dễ nhận ra lắm. Lê Tuấn Uy cao khoảng mét bảy sáu, đeo kính, ánh mắt sắc bén, lúc nào cũng lạnh lùng nghiêm túc. Còn Lưu Diệp cũng cao chừng đó, nhưng ta đeo kính, lúc nào cũng cười.”

      cách khác, đeo kính là Lê Tuấn Uy, còn đeo kính là Lưu Diệp? Lê Tuấn Uy nghiêm túc còn Lưu Diệp vui vẻ, phải ?”

      “Đúng rồi.”

      “Ở đó chỉ có hai người họ là đàn ông thôi sao?”

      “Có mấy bảo vệ nhưng họ mặc đồng phục, còn có hai nhân viên nam, nhưng mà họ cao bằng hai người đó.”

      “Ừm, em biết rồi.”

      ***

      Tám giờ sáng hôm sau.

      Lê Tuấn Uy đến sớm, đỗ xe dưới tầng hầm rồi mở cửa, chợt nghe thấy tiếng còi xe inh ỏi phía xa. nhìn lại, thấy chiếc xe máy màu đỏ vừa vừa nhìn ngang ngó dọc, hoàn toàn hay biết mình ngược chiều.

      Tiếng còi xe dồn dập khiến luống cuống vội chạy xe nhưng vẫn quên nhìn từng tên cửa hiệu ven đường, sau đó hiển nhiên nhìn thấy bảng hiệu ‘Sở kế toán cao cấp Uy Vũ’ cùng với khuôn mặt lạnh lùng của Lê Tuấn Uy

      khẽ gật đầu chào hỏi với , sau đó chậm chạm dừng xe trước cửa, trong lòng thầm đoán: ta là ai vậy?

      Cao chừng mét bảy sáu, mặt lạnh lùng nghiêm túc, ta là Lê Tuấn Uy. Tiêu đời rồi! Sao lại đụng mặt ta thế này?

      “Chào Lê.”

      biết đây là đường chiều à?”

      Giọng đúng là lạnh lùng , phải cẩn thận đối phó.

      xin lỗi, hôm qua tôi taxi đến, nhưng vì hồi hộp quá nên để ý.”

      Hồi hộp quá?

      Hôm qua trông ta chẳng có tí gì giống như hồi hộp lo lắng cả, nhưng mà hôm nay thấy giống hơn.

      chạy xe xuống tầng hầm để , đây là nơi đỗ xe của khách.”

      “Vâng.” Trả lời xong, bắt đầu ngó nghiêng tìm lối vào tầng hầm.

      Nhìn dáng vẻ gà mờ của , đau đầu.

      “Cửa tầng hầm ở bên đó.” xong, quay người vào.

      Chắc ta làm nổi tuần đâu, cứ nhẫn nhịn trước .

      Dựng chiếc xe quý xong xuôi, Hữu Ninh lên cầu thang vào văn phòng. lầu bóng người, đành phải lên lầu hai, thấy có phòng duy nhất sáng đèn, gõ cửa nhàng hỏi: “ xin lỗi, Lê, tôi…”

      Lê Tuấn Uy cũng ngẩng đầu, tay chỉ vào cái bàn duy nhất trước mặt : “ cứ ngồi đó .”

      “Vâng.” Hữu Ninh bỏ túi xách xuống, lau bàn xong lại đứng nhìn : “ Lê, có chuyện gì cần tôi làm ?”

      Lê Tuấn Uy ngừng gõ máy tính, vẻ mặt vô cùng mất kiên nhẫn: “Sau này khi tôi bấm máy tính đừng chuyện với tôi, vì khi bị làm phiền tôi phải tính lại từ đầu.”

      “Vâng, xin lỗi, sau này tôi cẩn thận.” Lời của khiến bối rối, biết phải làm thế nào.

      “Còn chưa tới giờ làm, cứ qua phòng bên cạnh chờ cậu Lưu, làm xong thủ tục rồi qua đây.”

      “À, vâng.”

      Ra khỏi phòng, Hữu Ninh thở phào hơi.

      Hữu Ninh qua phòng bên cạnh đợi khoảng vài phút thấy người đàn ông đeo kính vào, người này… chắc là Lưu Diệp nhỉ?

      Thấy , ánh mắt Lưu Diệp bừng sáng: “Hi, Hữu Ninh đến rồi à? Được được, chờ tôi chút nhé, ký tên vào mấy tờ giấy này nha, xong rồi tôi dẫn giới thiệu với mọi người.”

      “Cám ơn.”

      “Cứ thoải mái , đừng khách khí như vậy.”

      Năm phút sau, Lưu Diệp dẫn xuống lầu làm quen với đồng nghiệp.

      định giới thiệu lại thấy ngoài cửa có chị đứng tuổi vào, Lưu Diệp nhiệt tình gọi: “Nào nào, qua đây, đầu tiên giới thiệu chị Meo Meo ở văn phòng tôi . Meo Meo, đây là trợ lí mới đến của phòng Lê, tên là Lương Hữu Ninh, chị nhớ phải giúp đỡ ấy đấy.”

      Meo Meo bỏ túi xách xuống, nhìn lượt, hỏi: “ Lương xinh đấy, kết hôn chưa?”

      Hữu Ninh thấy cách chào hỏi của chị hơi kì lạ, nhưng vẫn lắc đầu cười: “Chưa ạ.”

      “Nào, theo thứ tự nha. Đây là Nhã Kì phụ trách giao dịch phía Đông, đây là Đông Quang phụ trách giao dịch phía Tây, chú Quản phụ trách miền Bắc, Hiểu Phi miền Trung, còn người cười ngốc nghếch đằng kia là Tề bảo vệ. Còn tôi phụ trách quan hệ xã hội, hành chính và nhân , phụ trách toàn bộ sở kế toán của chúng ta. Nào nào mọi người, chúng ta vỗ tay chào mừng nhân viên mới nào!”

      “Cám ơn, mong mọi người chỉ giáo nhiều hơn ạ.”

      Hữu Ninh nhận ra mọi người ở đây đều rất thân thiện, họ còn giúp chuẩn bị đồ dùng văn phòng mới và cả ly trà mới nữa, mọi người đều vây quanh và chỉ bảo nhiều điều; Lát sau, Tề khẽ ho tiếng, mọi người giống như nghe thấy chuông báo, lập tức ngồi vào bàn của mình, vùi đầu vào công việc.

      Trực giác cảnh báo cho biết là có người nhìn mình.

      Vì thế ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Lê Tuấn Uy.

      lại bắt đầu hồi hộp, cũng biết là cho ai nghe nữa, lẩm bẩm: “Tôi ngay đây.”

      Lưu Diệp nhìn theo bóng vội vã lên lầu, lại nhìn Lê Tuấn Uy, bất đắc đĩ lắc đầu.

      Tan tầm phải với Tuấn Uy chút mới được, cũng phải cho nhân viên mới thời gian làm quen chứ.

      Nhìn , khi Lương Hữu Ninh đến phỏng vấn tự tin kiêu ngạo như thế nào, giống như chú chim khổng tước xinh đẹp vậy, còn giờ sao? Chưa tới hai giờ đồng hồ dọa cho người ta sợ, giống như biến thành con thỏ luống cuống vậy.

      là làm người khác đau lòng mà.
      Phong nguyet thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3


      Chuyển ngữ: Thủy Lưu Ly

      Biên tập: Tiểu Sên

      Vừa bước vào văn phòng, Hữu Ninh nhìn thấy Lê Tuấn Uy chờ mình.

      hơi lo lắng nhìn , giống như đứa biết nên làm gì trong khi chờ đợi người ta tới mắng vậy.

      Lê Tuấn Uy nhìn vẻ mặt của khỏi cảm thấy buồn bực: Sao lại nhìn như vậy chứ? lẽ nhìn rất hung dữ sao?

      “Chỗ này có số tư liệu của khách hàng mới, cứ xem trước sau đó copy lại, rồi phân loại theo từng khu vực.”

      “Vâng.”

      Mở máy tính ra, bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề, tư liệu của khách hàng tất nhiên phải lưu trong hồ sơ, cho nên phải tìm hồ sơ cũ rồi cập nhật vào mới đúng. Nhưng biết hồ sơ lưu ở chỗ nào.

      quay đầu nhìn , lại thấy đánh máy tính.

      im lặng ngồi chờ.

      Năm phút đồng hồ qua .

      lén lút nhìn : Vẫn còn đánh.

      đành tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.

      Mười phút trôi qua.

      lặng lẽ quay đầu nhìn. Ánh mắt vẫn chăm chú tập trung vào màn hình máy tính như cũ.

      đánh máy! Vậy nếu bây giờ mở miệng hỏi biết có làm phiền nhỉ?

      ngẩng đầu lên nhưng sớm phát làm việc mà cứ ngồi nhìn mình, vì thế lạnh lùng hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

      “Tôi muốn hỏi chút là hồ sơ cũ lưu ở chỗ nào, tôi tìm thấy.” sợ hãi hỏi.

      Lê Tuấn Uy ngả người ra sau, tựa lưng vào ghế nhìn : “Loại chuyện này chỉ cần dùng đầu óc chút là có thể giải quyết, phải sao? có thể sang phòng kế bên hỏi Meo Meo. Cũng có thể theo cách làm trước kia của là nhập hồ sơ, rồi chờ đến khi tìm được hồ sơ cũ lại sao chép vào mà cần phải lãng phí hơn mười phút chờ tôi giải quyết giúp .”

      phải thừa nhận thái độ chuyện của gây khó dễ cho , nhưng cũng phải đúng.

      “Vâng, Lê, tôi lưu ý. Bây giờ tôi tìm chị Meo Meo.”



      Meo Meo vừa nhìn thấy sắc mặt của hiểu nguyên nhân, vẻ mặt đồng tình hỏi: “Bị Lê mắng à?”

      có, ấy chỉ dạy em phương pháp làm việc mà thôi.”

      “Vậy à. Được rồi, cho chị Meo Meo, em muốn làm cái gì nào.”

      Lê muốn em lưu lại hồ sơ của các khách hàng mới, nhưng em tìm thấy chỗ để lưu.”

      “Để chị xem. À, những tư liệu này đều ở chỗ chị. Đến đây, chị cho em cái USB này, trong này là file điện tử có chứa thông tin của các khách hàng. Cái này vốn là ghi chép của trợ lý lúc trước của Lê, em cầm tham khảo, nếu có vấn đề gì cứ đến tìm chị.”

      “Cảm ơn chị Meo Meo.”

      “Ngốc, cảm ơn gì chứ.”

      “Vậy em trở về nhập dữ liệu đây.”

      “Được rồi, mau về chỗ , miễn cho sếp em lại vui.”

      “Đúng rồi, chị Meo Meo, cái này tặng cho chị.” Hữu Ninh như nhớ ra điều gì, từ trong túi lấy ra vài thứ.

      “A, là hoa lài.”

      “Vâng, hái ban công nhà em đấy, năm nay là năm đầu tiên cây ra hoa.”

      “Cảm ơn em nha, em .”

      “Chị cần khách khí đâu ạ.”

      xong, Hữu Ninh trở lại chỗ ngồi của mình, nhập tư liệu vào rồi lưu lại, theo những gì , làm tốt những việc giao.

      Lúc này, điện thoại bàn đột nhiên reo lên. lập tức nhấc máy, là cuộc gọi từ chị Meo Meo phòng kế bên.

      “Này, em , sắp đến mười giờ rồi, em mau hỏi xem trưa nay Lê có muốn đặt cơm hộp luôn . Còn em, đến gặp Tề, với ta, công tác thống kê sau này đành nhờ ta giúp chúng ta vậy.”

      “Vâng, em biết rồi chị, cảm ơn chị Meo Meo.”

      Gác điện thoại, Hữu Ninh thấy Lê Tuấn Uy vẫn bận rộn như trước. muốn chuyện với lại cảm thấy lo lắng, thấp thỏm, nhưng chuyện này liên quan đến bao tử của sếp, nên vẫn phải mạo hiểm lên tiếng hỏi.

      muốn đứng dậy, đột nhiên thấy tay trái của cẩn thận đụng đổ ly trà, vội vàng cầm khăn chạy đến, còn thuận tay cầm văn kiện lên rồi mới cẩn thận lau khô vết nước trà tràn lan bàn.

      Thu dọn mặt bàn tốt, xoay người cầm lấy ly trà trống , mỉm cười với : “Tôi giúp pha ly trà nhé?”

      suy nghĩ chút mới lấy trà từ trong ngăn kéo ra, với : “Làm phiền .” Sau đó lập tức cúi đầu xem báo cáo.

      nhìn chữ bao bì: A, ra ta uống loại trà Văn Sơn.

      biết.



      Pha trà xong, trở về phòng thấy ở chỗ ngồi nữa. thuận tay định đặt ly trà xuống bên phải bàn, nhưng bất chợt nhớ đến cách viết chữ lúc nãy, phát thuận tay trái. Nếu thuận tay trái ly trà phải đặt bên trái mới thuận tay. Vì thế đem trà chuyển qua bên trái, ngay cả tay cầm của ly trà cũng xoay đến góc thích hợp.

      bắt chước thói quen của người thuận tay trái, cũng thuận tiện chuyển luôn điện thoại bàn qua bên trái. nghĩ: Như vậy có vẻ thuận tay hơn nhỉ.

      Sắp xếp tốt mọi thứ xong mới trở về chỗ ngồi của mình, cũng vừa lúc Lê Tuấn Uy bước vào phòng. ngẩng đầu, cười với : “ Lê, xin hỏi, buổi trưa có muốn gọi cơm hộp luôn ạ?”

      “Ừm”

      muốn ăn gì?”

      “Tùy tiện.”

      Tùy tiện, vậy phải chạy hỏi xem món gì ta hay ăn mới được, để tránh việc ta lại vui.

      nhận mệnh mở cửa xuống lầu.

      Lê Tuấn Uy ngồi xuống tiếp tục làm việc. Ngay lập tức phát tượng khác lạ bàn. Điện thoại của và ly trà đều bị chuyển sang bên trái.

      cần suy nghĩ cũng biết là do Lương Hữu Ninh kia rồi. Phản ứng đầu tiên của là, vị trợ lý mới này nhiều chuyện. Theo bản năng muốn dời mọi thứ về chỗ cũ, chẳng qua điện thoại vừa lúc reo lên, quyết định nhận máy trước.

      chuyện điện thoại xong, đem điện thoại gác lại. Dây điện thoại cũng thuận bên chứ bị rối như trước nữa. thử cầm điện thoại lên rồi thả xuống: Rất thuận tay, được rồi, vậy để bên trái .

      Nhìn ly trà được pha xong, cầm lên thử. Uống xong ngụm đầu tiên, cảm thấy kinh ngạc trong lòng.

      Lương Hữu Ninh này biết cách pha trà!

      Hương vị và độ ấm được pha vừa đúng, quan trọng nhất là giống người khác trực tiếp ngâm lá trà trong ly.

      Bởi vì uống rất ngon nên nhịn được uống nhiều hơn mấy ngụm. Lúc muốn đem ly trà đặt bên phải, bỗng nhiên nghĩ đặt bên trái thử xem: Ừm, đặt bên trái thuận tay hơn bên phải.

      Được rồi, quyết định ly trà và điện thoại đều chuyển sang bên trái.



      Trải qua phen điều tra thị trường, mọi người đều nhất trí cho rằng đùi gà ngon, vậy nên Hữu Ninh liền mua đùi gà cho Lê Tuấn Uy và mình.

      Lê, cơm hộp của đây.” May mắn lần này ánh mắt của nhìn chằm chằm màn hình máy tính mà phải đánh máy.

      “Cám ơn, cứ tùy tiện đặt đâu đó .” vẫn lạnh lùng cảm ơn, cũng liếc mắt nhìn cái.

      Hữu Ninh trở về chỗ ngồi, mở hộp cơm, yên lặng ăn.

      Hộp cơm này mất của tám mươi phân, nhưng vì gà rất già nên thịt cũng dai, cơm lại rất khô, có mùi thơm của gà, chỉ có rau xanh là còn có thể ăn được, cho nên ăn nữa, đem phần cơm này giữ lại cho mấy chú chó lang thang gần đây ăn.

      (Đơn vị tiền tệ của TQ. nguyên bằng 10 giác, giác bằng 10 phân.

      1 nhân dân tệ = 1 CNY = 3.490,24 VND)

      Lau sơ cái bàn, lơ đãng quay đầu, phát biết khi nào ta ăn xong phần cơm của mình, lúc này cầm bàn chải và kem đánh răng muốn ra ngoài.

      nhanh chóng cúi đầu, giả vờ làm việc.

      Chờ ra ngoài, mới dọn dẹp hộp cơm tiện lợi của , rồi dùng tốc độ nhanh nhất lau khô mặt bàn, sau đó mới trở về chỗ ngồi của mình.

      mở hộp cơm ăn thừa, phát thứ để lại là rau cần, cà rốt, ớt xanh nhịn được bật cười tiếng.

      nhìn ra lớn như vậy lại giống như mấy đứa thích ăn mấy thứ này.

      nhanh chóng đem cơm thừa, đồ ăn thừa dồn vào hộp chuẩn bị mang về cho mấy chú chó lang thang.



      Khi Lê Tuấn Uy trở lại là lúc muốn đem hộp cơm vứt. còn chưa kịp nhìn lại hộp cơm của mình thấy : “ Lê, tôi thu dọn mọi thứ rồi.”

      cần làm việc này, khoảng bốn giờ rưỡi chiều đều có người ở bộ phận lao công đến quét dọn, rác này họ cũng thu dọn luôn.” .

      “Nhưng cứ để như vậy trong phòng có mùi. Hơn nữa tôi chỉ thuận tay thu dọn, nhân viên lao công cũng thoải mái hơn. phí nhiều sức gì lắm đâu.”

      Mỗi người đều có suy nghĩ riêng, tiện xen vào.

      Đem bàn chải và kem đánh răng cất , lại ra ngoài. Phòng ở của ở đối diện sở vụ, bình thường đều qua nghỉ ngơi chút rồi mới làm tiếp.

      Chờ ra ngoài, Hữu Ninh liền nằm sấp xuống ngủ.

      Có lẽ bình thường giấc ngủ trưa của rất dài nên ngủ thẳng đến khi Lê Tuấn Uy đến gõ bàn mình mới tỉnh lại.

      Vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy , sợ hãi nên lời.

      “Lần sau nếu nghỉ trưa dậy nổi nhớ dùng điện thoại đặt báo thức.” .

      “Vâng.” xong, thè lưỡi, làm mặt quỷ với điện thoại bàn.

      Giống như điện thoại cảm giác được, vang lên hồi kháng nghị. nhấc điện thoại trả lời: “Sở kế toán cao cấp Uy Vũ xin chào.”

      “Vâng, Lê có ở đây, xin đợi chút.” che điện thoại, với : “ Lê, điện thoại của .”

      “Được rồi, chuyển máy qua đây.” .

      “Nhưng mà tôi…” Chưa sử dụng loại điện thoại này bao giờ.

      Vì thế thể đứng lên đến chỗ tiếp điện thoại.

      “Tôi là Lê Tuấn Uy.” hạ giọng .

      Lâm, về vấn đề thuế, vì liên quan đến rất nhiều phương thức tính toán nên thể dễ dàng giải thích qua điện thoại được. Vậy nếu có thời gian, mời đến sở vụ, chúng ta có thể vừa uống cà phê vừa giải thích ràng chuyện này. cảm thấy như thế nào?”

      Lúc ta chuyện, giọng tuy lạnh nhạt nhưng hiểu sao lại có cảm giác mê hoặc khác lạ, hoàn toàn giống như lúc ta chuyện công việc với .

      Ước chừng đối phương cũng đồng ý, lập tức gác máy.

      nghe được hít sâu hơi, sau đó chỉ điện thoại : “Đây là tuyến , tuyến hai. Đây là sắp xếp nội tuyến, muốn chuyển nội tuyến ấn nút màu vàng, nghe bằng loa ngoài nhấn màu xanh, giữ máy nhấn màu đỏ. Như vậy hiểu chưa?”

      “Hiểu được.” .

      Nghe thấy trả lời, xoay người cầm hồ sơ ra ngoài.

      nhanh chóng ghi chú lại.

      Nhìn thấy ly trà uống xong, cầm lấy chuẩn bị qua phòng nước rót nước, lại đột nhiên nghĩ đến, biết uống trà xong chưa?

      chạy tới kiểm tra chút, quả nhiên toàn bộ trà đều bị uống hết. cầm lấy ly trà giữ ấm và lá trà, thầm nghĩ muốn pha giúp lý trà nóng.

      Khi trở về, tay cầm đống tư liệu, bắt đầu phân công công việc cho : “Mấy tư liệu này cầm lấy sao chép rồi fax cho đối tác, số fax ở mặt sau. Sau đó lên mạng tra giúp tôi tỷ suất hối đoái của các quốc gia nay.”

      “Nhưng, tỷ suất hối đoái là gì?” chút suy nghĩ bất ngờ lên tiếng hỏi.

      nhìn .

      Suy nghĩ, có cần phải tốn nước bọt với người có khả năng chỉ công tác vài ngày ở đây sao?

      “Nơi này là nơi làm việc chứ phải trường học. Tôi tin tưởng nếu có tâm chắc hẳn đáp án khó tìm.” .

      Chẳng qua chỉ hỏi chút mà cũng bị xem là quá đáng sao?

      hiểu tại sao ta cứ phải chuyện có thiện cảm như vậy.

      ôm đống tư liệu mà muốn fax xuống lầu.

      Hai mươi phút sau lại trở lại chỗ ngồi.

      Nhìn thấy trở về, ngẩng đầu hỏi: “ fax xong?”

      “Vâng.”

      Nghe nhưng cũng thể nào yên tâm được.

      xác nhận đối phương có thu được hay chưa?”

      Xác nhận? Muốn xác nhận như thế nào?

      Gọi điện thoại hay là gửi e-mail? Nếu mở miệng hỏi ta, biết ta có thể tiếp tục với “mời tự động dùng bộ não” hay tự mình suy nghĩ?

      Lê Tuấn Uy nhìn ngồi ngây người, hồi lâu động, trong ngực liền nổi lên ngọn lửa vô danh. Lưu Diệp tìm này đến đây đâu phải để giúp ? Vốn dĩ cậu ta chỉ muốn tức chết mà thôi! biết toàn thân dưới của có chỗ nào nhìn giống bảo mẫu hay huấn luyện viên hả? Lưu Diệp còn ngang ngạnh bắt nhận cái ngu ngốc này, đúng là còn gì để .

      cầm ly trà lên, lại bất ngờ uống được ngụm trà nóng. Trong khoảnh khắc sững sờ.

      pha trà cho lúc nào vậy?

      Đây loại cảm giác rất khó diễn tả. giây trước còn ngại vụng về, ngốc nghếch, giây sau lại nhận ý tốt của . thích loại cảm xúc quái dị này chút nào. chỉ đành phải mở miệng: “ mở thư mục ‘my documents’ trong máy tính, đó có số ngân hàng thường lui tới và hồ sơ khách hàng. Sau khi mở ra tìm số điện thoại, gọi điện thoại đến xác nhận chút, hiểu được ?”

      “Vâng, để tôi thử xem.” nhanh chóng mở máy tính, tìm hồ sơ.

      Khi nhận được kết quả xác nhận khiến muốn khóc lớn, bởi vì lúc gọi điện đến năm chỗ, họ đều chưa nhận được. tiếp tục gọi lần thứ sáu: “Chưa nhận được. Được, cám ơn, tôi biết, tôi lại gửi lần nữa là được.”

      Sau khi gác máy, ngay cả ngẩng đầu cũng dám chứ đừng là nhìn mặt Lê Tuấn Uy.

      Tiêu rồi! ta nhất định lại tức giận cho mà xem! Sao ngay cả việc này cũng làm tốt được vậy?

      Nếu phải tỏ ra áy náy và tự trách rất ràng, ràng đến nỗi ngay cả cũng nhìn ra rất muốn ngày mai cần làm nữa.

      cầm lấy xấp tư liệu, bên ký tên bên lạnh lùng : “Lúc fax, mặt chữ viết cần phải để xuống xưới, chắc để ngược, nhanh truyền lại lần nữa .”

      “À, vâng.” Hữu Ninh cầm lấy xấp tư liệu kia rồi nhanh chóng thoát khỏi trường.

      Vất vả xác nhận xong khách hàng cuối cùng cũng năm giờ chiều, chị Meo Meo tới chào tạm biệt với .

      “Tan tầm thôi, em .”

      “Hen gặp lại chị Meo Meo.”

      Lưu Diệp cũng tới : “Thế nào, Hữu Ninh, quen việc hết chưa?”

      Lưu, gọi tôi Hữu Ninh là được rồi. ra hôm nay tôi có chút luống cuống tay chân, cũng may Lê vẫn giúp tôi.” .

      cần gọi Lưu, nghe khách khí quá, gọi tôi là Lưu đại ca .”

      “Được, Lưu đại ca, hẹn gặp lại, Lê, hẹn gặp lại.”

      Lê Tuấn Uy lạnh nhạt gật đầu.

      “Có muốn Lưu đại ca đưa em về hay ?”

      “A, cần đâu, em xe máy đến. Em đây, tạm biệt!”

      “Tạm biệt! đường cẩn thận chút.”

      “Được.”

      Chờ rời , Lưu Diệp đặt mông ngồi lên bàn công tác của Lê Tuấn Uy hỏi: “Thế nào? Có mỹ nữ làm bạn, cảm thấy rất tuyệt đúng ?”

      Lê Tuấn Uy lạnh lùng liếc Lưu Diệp cái: “Nếu , chúng ta trao đổi.”

      “Em cũng rất muốn, nhưng chị Meo Meo chê khó hầu hạ, muốn đổi.”

      “Vậy biến thành tôi hại cậu?”

      “Cũng phải như vậy, có điều Lương Hữu Ninh là người mới mà, cho người ta nhiều thời gian làm quen chút.”

      “Tôi cho ta rất nhiều cơ hội làm quen. Chẳng qua, tôi muốn với cậu để cậu chuẩn bị tâm lý chút, tôi cảm thấy ta được.”

      phải tệ như vậy chứ?”

      “Cậu có biết hôm nay ta hỏi tôi cái gì ?”

      “Hỏi gì?”

      ta hỏi tôi tỉ suất hối đoái là gì?”

      “Là trang giấy trắng mới dễ dàng dạy dỗ, người biết nửa vời rất khó dạy có đúng nào?”

      “Dù sao cậu gì cũng đều có lý của cậu cả, tùy cậu muốn thế nào . Buổi tối hôm nay tôi phải trở về ăn cơm cùng mẹ, tôi trước.”

      “Được rồi, thay em hỏi thăm bác chút nhé, tạm biệt!”

      “Tạm biệt!”
      Phong nguyet thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4



      Chuyển ngữ: Thủy Lưu Ly

      Biên tập: Tiểu Sên


      Tại phòng bếp Lương gia, Tá Ninh ngồi bàn cầm đôi đũa kêu ầm lên: “Nhanh lên! Sắp chết đói rồi! Rốt cuộc đến khi nào mới làm xong hả?”

      “Xong rồi.” Hữu Ninh bưng sủi cảo lên bàn, lại xoay người múc thêm ít canh.

      Tá Ninh nhìn sủi cảo, nhìn tô canh, lại nhìn Hữu Ninh: “Cứ như vậy?”

      “Như vậy là như thế nào?” Hữu Ninh khó hiều.

      “Chúng ta ăn sáng à? Trứng bắc thảo đậu hũ đâu? Sao lại là canh sủi cảo. phải để trong tủ lạnh quên lấy ra chứ?”

      , hôm nay chỉ như vậy thôi.”

      “Vì sao?” Tá Ninh quả thể tin được những gì chị nghe là .

      “Bởi vì em rảnh chuẩn bị.” Hữu Ninh bình tĩnh cho chị già nhà mình.

      Tá Ninh lật đến lật miếng sủi cảo trong đĩa: “Nhưng ăn như vậy thấy rất đơn giản sao?”

      đâu, lúc có chị, em vẫn thường chỉ ăn sủi cảo với canh là xong bữa cơm mà.”

      Tá Ninh hừ lạnh: “Vâng, chị rất mong chờ xem có thể chỉ ăn cơm rau dưa như vậy trong bao lâu. Đại khái hôm nay tan tầm chị ăn bữa đại tiệc rồi mới trở về, làm khó được chị đâu.”

      Hữu Ninh để ý đến chị mình nữa, lẳng lặng ăn phần sủi cảo của mình. Dù sao Lương Tá Ninh ngày càu nhàu với gọi là Lương Tá Ninh rồi.

      “Này, hôm nay là ngày đầu tiên làm của , thấy sao hả?” Tá Ninh hỏi.

      “Có rất nhiều sai sót, Lê có vẻ rất tức giận, những người còn lại đều rất thân thiện.” Hữu Ninh hồi tưởng lại tình hình ban ngày, .

      lo bị gã Lê Tuấn Uy kia đuổi việc à?” Tá Ninh nhìn vẻ mặt của Hữu Ninh, hỏi.

      rất lo lắng.

      “Nếu đúng như vậy cũng có cách nào khác.”

      ta rất hung dữ?”

      “Cũng phải như vậy, chỉ là em biết làm cách nào ở chung với ta.”

      học excel , miễn cho ngày nào đó lại bị tóm đuôi.”

      “Học phí chắc rẻ đâu nhỉ?”

      “Thu hai ngàn là được rồi.”

      “Chị muốn dạy em?”

      Đúng vậy, dù sao cũng phải mất học phí, vậy để người nhà kiếm còn hơn. Với lại chị chỉ thu phí có lần, phục vụ lâu dài. Còn có, quan trọng là chị có thể cho nợ, chờ đến khi lãnh tiền lương rồi trả cho chị cũng được. Thế nào? Chị đối với đủ tốt chứ?”

      “Chị có phải hơi lạc quan chút ? Có lẽ ngày mai em bị đuổi việc rồi.”

      “Cho nên, sau khi ăn cơm chúng ta lập tức bắt đầu học. Mặc kệ thế nào, ít nhất cũng nên cố gắng, tích cực tranh thủ, đúng ? Nếu làm hết sức mình mà vẫn được đành nghe theo ý trời thôi. Chị cũng sợ trốn.”

      Hữu Ninh nhìn Tá Ninh.

      Tất nhiên chị sợ em trốn, em như vậy còn có chỗ nào để sao? muốn bị đuổi việc trở về làm người suốt ngày vô tư, lười biếng như trước.

      Tá Ninh nhìn thoáng quá ánh mắt của Hữu Ninh, trong lòng có điều gì đó thoáng qua, nhưng chị chưa kịp nghĩ lại Hữu Ninh thu dọn xong chén bát bàn đến bồn rửa chuẩn bị rửa sạch.

      “Nhanh tay chút, chị chờ .” Tá Ninh xong lập tức mở máy tính.



      Sáng sớm, chim sẻ hót thánh thót.

      Mới tám giờ sáng Hữu Ninh lái xe đến sở vụ, vì muốn làm rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể theo kịp những người khác. Kết quả là sở vụ còn chưa mở cửa, đành phải ngồi ghế đá dưới tán cây bàng bên cạnh sở vụ, nghe tiếng chim hót, ăn bánh, lại ngắm nghía khu vườn gần như bị bỏ hoang này.

      Đây vốn là khu vườn xinh đẹp, nhưng hiểu vì sao lại bị coi là kho hàng chứa ít đồ tạp nham. Ăn xong bữa sáng, nhìn thời gian, còn hai mươi phút nữa mới đến giờ làm việc, nên làm cái gì mới tốt đây?

      Vậy… Nhổ cỏ chắc tồi.

      ngồi xổm xuống nhổ từng cọng cỏ dại thảm cỏ, lại nhìn vòi nước để bên. mở van, tưới nước cho thảm cỏ và cây cối bị khô héo, tâm tình hiểu sao bỗng cảm thấy vui vẻ, miệng mấp máy khe khẽ hát.

      làm gì?”

      Vừa nghe đến giọng này, lông tơ toàn thân dựng đứng. chậm rãi xoay người, vẻ mặt xấu hổ.

      “Lê… Lê, chào buổi sáng.”

      Vẻ mặt của ta như : có phải rất rảnh hay ?

      Hữu Ninh nhún nhún vai.

      gì, từ trong cặp tài liệu lấy chìa khóa ra mở cửa sở vụ, xong xoay người nhặt tờ báo hôm nay lên, đến khu duyệt báo ở lầu , bắt đầu xem báo tài tính kinh tế.

      Hữu Ninh cũng vào theo. chân tay bước lên lầu, cầm lấy ly trà của Lê Tuấn Uy và mình tới phòng nước rửa sạch rồi giúp pha ly trà mới. Sau đó mở máy tính ra, ôn tập lại lần bài excel học ngày hôm qua.

      Lúc Lê Tuấn Uy bước vào phòng, thấy ly trà bốc hơi nóng ở hướng chín giờ lập tức hiểu được, lại giúp pha trà.

      ra cần phải làm việc này.” xoay xoay ly trà .

      “Tôi… Tôi chỉ làm chút việc thuộc sở trường của mình thôi. Nếu gây phiền phức cho tôi rất xin lỗi.” lo lắng, cúi đầu giải thích với .

      Gân xanh thái dương nổi lên.

      Tại sao lại như vậy? Tại sao luôn có bản lĩnh khiến cảm thấy bản thân mình rất quá đáng với ? Nhưng ràng chưa có làm gì cả mà! Trừ việc cần pha trà giúp , nhưng việc này cũng bị xem là sai lầm to lớn? Ai, Lương Hữu Ninh này là.

      “Chuyện này phải xin lỗi.” phiền lòng tiếp: “Nếu cảm thấy phiền vậy cứ tiếp tục làm cũng được, tôi có ý kiến.”

      ngẩn đầu lên, trong mắt giấu được vui mừng.

      “Cám ơn.” .

      Cám ơn? giúp mà còn cám ơn với ?

      này cũng đặc biệt.

      “Nhưng tôi trước, tôi qua với Lưu Diệp rồi, chỉ có ba tháng thử việc. Nếu biểu trong công tác của tốt tôi cũng thể vì làm mấy chuyện này mà miễn cưỡng cho trúng tuyển.”

      “Tôi biết. Tôi nhất định cố gắng.” Trời biết có bao nhiêu hy vọng vào công việc này.

      “Mấy tư liệu này cầm thống kê chút, nhìn xem ba tháng nay có bao nhiêu hộ khách đến chỗ chúng ta. Còn có, trong CD có ít hồ sơ về các khoản thu trước. mở ra rồi lại nhìn xem có bao nhiêu khoản chúng ta còn chưa thu về.”

      “Vâng!”

      Kết quả việc thống kê mấy cái hóa đơn này là mất cả buổi sáng, cho đến khi chị Meo Meo gọi điện thoại đến muốn đặt cơm hộp, lúc này mới ngẩng đầu lên: “ Lê, hôm nay có muốn đặt cơm hộp ?”

      cần, lát nữa tôi còn phải đến ngân hàng bàn bạc số việc.” Nghĩ nghĩ, thêm: “Tôi thấy cũng nên theo tôi , có số hóa đơn cần đối chiếu ở đó.”

      “Vâng.”

      “Số lượng hóa đơn tính xong rồi?”

      “Vâng.”

      “Vậy lát nữa cũng thuận tiện mua hóa đơn nhé.”

      “Vậy mấy khoản thu hóa đơn làm sao bây giờ?” hỏi.

      “Cái gì? Đến bây giờ mà còn chưa tính mấy khoản thu hóa đơn?” Từ lúc phân công công việc cho phải qua ba tiếng đồng hồ sao?

      “Tại vì tôi sợ tính toán sai số lượng hóa đơn nên phải cẩn thận xem lại đến năm lần, vậy nên…”

      “Sao phải tính nhiều lần như vậy làm gì? thấy mình có rất nhiều thời gian sao?”

      “…”

      rất muốn mắng là đầu heo, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của lộ ra năm phần vô tội, ba phần sợ hãi, hai phần đáng thương cách nào mắng thành lời được.

      Quên !

      “Sau này, mấy chuyện như vậy chỉ cần tính hai lần là đủ, nếu số liệu giống nhau là được.” .

      “Vâng…”

      tiếp tục nghe nữa mà tự thu dọn ít văn kiện rồi cất vào cặp tài liệu, cầm lấy chìa khóa xe, : “Được rồi, thôi.”

      nơm nớp lo sợ, cúi đầu nhìn bóng chiếu xuống sàn.

      Xe của rất sạch , sạch đến mức khiến cảm thấy bất an vô cùng, may mắn dọc đường hai người cũng chuyện gì cả. chăm chú lái xe như thể đời này chỉ còn tồn tại mình và chiếc xe, còn những người, vật khác lại tồn tại.

      Đến ngân hàng, làm việc giao lúc trước, xong ngồi chờ , còn lên lầu tìm quản lý ngân hàng chuyện.

      xếp hàng đối chiếu hóa đơn cho sở vụ, thấy Lê Tuấn Uy còn chưa xong việc, ngoan ngoãn ngồi sô pha đợi . lúc sau, cảm thấy nhàm chán nên quyết định ra ngân hàng hít thở khí chút. Bên cạnh ngân hàng có sạp bán những bồn hoa khiến chú ý. chậm rãi qua, cầm lấy chậu , bên trong trồng loại cây tán thấp có những chiếc lá hình tròn, hỏi ông chủ.

      “Ông chủ, chậu cây có những chiếc lá hình tròn này gọi là gì?”

      “A! Đó là cây nước mắt trẻ con.”

      “Nước mắt trẻ con? Tên đáng quá. Vậy còn chậu này?”

      “Cây dừa cảnh.”

      “Vậy chậu cây ở góc khuất kia sao?”

      “Cây hồ tiêu.”

      “Cây hồ tiêu?”

      Ông chủ nở nụ cười: “Đúng vậy, đó là tên của nó.”

      Hữu Ninh cũng bật cười.

      Chú thích:

      Cây nước mắt trẻ con (baby’s tear)

      Dừa cảnh

      Tiêu cảnh

      à, tôi bán rẻ cho ba chậu này, chỉ lấy trăm tệ thôi.”

      “A, xin lỗi, hôm nay tôi vội ra ngoài nên mang theo tiền, nếu tôi nhất định mua ủng hộ ông chủ.”

      “Vậy à, sao đâu. cứ xem thoải mái .”

      “Vâng.” xong, ngồi xổm xuống nhìn chậu dâu tây khác.

      Đột nhiên có tờ tiền mặt mệnh giá trăm tệ đưa đến trước mặt .

      quay đầu.

      Vẻ mặt Lê Tuấn Uy chút thay đổi nhìn : “ nhanh mua , chúng ta phải rồi.”

      “Tôi có thể mua sao?” kinh ngạc, vui mừng hỏi lại.

      có chút hối hận rồi. nên mềm lòng bỏ tiền ra, nên lãng phí thời gian vô ích như thế này.

      nhìn thấy trong mắt giống như có ý hối hận, vội vàng nhận lấy đồng trăm tệ của , : “Bây giờ tôi mượn, khi nào trở về sở vụ trả lại cho .”

      chờ nghe đáp lại thế nào mà nhanh chóng cầm tiền đưa cho ông chủ. Sau đó lại cầm mấy chậu cây của lên xe.

      Dọc theo đường , đều vui vui vẻ vẻ nhìn mấy chậu cây tươi cười. Cho đến tận lúc Lê Tuấn Uy gọi : “Số tiền này cầm lấy mua hóa đơn, tôi chờ ở bên ngoài.”

      “Vâng, được.”

      cẩn thận đem mấy chậu cây đặt ở ghế sau, rồi bước xuống xe.

      Chờ vào, Lê Tuấn Uy nhìn chằm chằm ba chậu cây kia.

      Trong lòng buồn bực, chẳng qua chỉ là ba chậu cây cỏ gì đó mà thôi, này có cần thiết phải xem chúng như báu vật vậy ?

      Có điều, ý nghĩ này cũng chỉ lướt qua trong lòng , cảm thấy mình cần hao tâm tốn sức chú ý trợ lý của mình. Các luôn đến rồi , mấy người nhận chức trước kia đều vượt quá ba tháng, cho nên cần trợ lý, mình làm việc cũng khó khăn gì lắm, nếu phải lần này do Lưu Diệp tiếng cũng chẳng bao giờ chọc phải loại phiền phức này.

      Ngay khi Lê Tuấn Uy mất hết kiên nhẫn, suy tính xem còn phải chờ bao lâu nữa thấy vội vội vàng vàng chạy ra, ngồi lên xe.

      “Ngại quá, vì vào đúng lúc nên mới phải chờ lâu như vậy.” giải thích.

      vào đúng lúc?

      Nghe vậy, đột nhiên nở nụ cười.

      Bởi vì chưa bao giờ nhìn thấy cươi nên khi bất chợt gặp phải, kìm được ngây ngô nhìn : Khuôn mặt tươi cười kia đúng là quá đẹp trai, quá mê người rồi.

      Phát vẫn nhìn mình chằm chằm, tưởng mặt dính bẩn gì đó nên đưa tay lên mặt lau lung tung.

      Động tác của khiến hiểu được hiểu lầm ý tứ của mình, nhưng lại biết phải giải thích với thế nào về chuyện chỉ vì nhìn thấy cười mà ngây người. Cho nên, quyết định cứ để cho tiếp tục hiểu lầm như vậy.

      lúc sau, chiếc xe dừng lại trước cửa nhà hàng chuyên phục vụ buffet (tiệc đứng), quay đầu nhìn : “Tôi đỗ xe, chọn món ăn trước .”

      “Nhưng, Lê, muốn tôi giúp chọn những loại đồ ăn như thế nào?”

      “Tùy tiện.” trả lời cách rất vô trách nhiệm, xong lập tức lái xe xuống tầng hầm đỗ xe.

      Nhìn chiếc xe dần khuất, bĩu môi.

      Lại là tùy tiện.

      ta có biết mỗi lần ta tùy tiện đều khiến rất mệt ?

      mang tâm lý tới đâu hay tới đó thong thả bước vào bên trong. nhìn quanh rồi chọn phần sườn, cũng rất cẩn thận tránh những phần có thêm ớt xanh, rau cần và cà rốt, cùng với mấy món tự cho là hạng mục an toàn như trứng muối, rong biển, đậu rang với thịt khô.

      Lúc chọn món ăn cho mình, vốn dĩ muốn ăn món thịt gà xào ớt xanh nhưng lại sợ nhìn thấy có khẩu vị nên đành bỏ qua, dứt khoát ăn giống là được rồi.

      Chờ đến khi chọn xong thức ăn và canh, Lê Tuấn Uy mới bước vào.

      vẫy tay với .

      Chờ tới, hỏi: “Tôi giúp chọn mấy mốn này, xem có hợp khẩu vị của mình .”

      trả lời chỉ yên lặng ăn cơm.

      hiểu nổi Lương Hữu Ninh này. phải bảo tùy tiện chọn là được rồi sao, tự nhiên lại đắn đo khẩu vị của làm gì, hơn nữa, chọn đều chọn, hỏi chuyện này cảm thất rất dư thừa à?

      “Phần hai người chúng ta bao nhiêu tiền?” hỏi. người kế toán đúng tiêu chuẩn mà.

      trăm hai mươi tệ. Tôi với bà chủ lát nữa đưa tiền sau, người ta đồng ý rồi.” .

      gật gật đầu, thèm nhắc lại, tập trung ăn cơm.

      Khi Hữu Ninh ăn canh, ngẩng đầu lén lút nhìn cái, lại khinh ngạc thêm lần nữa.

      Sao lại nhanh như vậy? còn chưa ăn hết phần ba mà ta ăn xong toàn bộ rồi.

      vội vàng và từng miếng cơm.

      Nhìn lúc đầu còn ăn uống rất chậm rãi nhưng lúc này lại ăn như hổ đói, Lê Tuấn Uy khó hiểu hỏi: “ vội sao?”

      Nghe , ngạc nhiên há hốc mồm, quả trứng muối mắc nghẹn trong miệng khiến ra lời.

      Lê Tuấn Uy thấy vậy, nhanh chóng đứng dậy rót cho ly hồng trà, giúp uống rồi thuận tiện vỗ vỗ lưng .

      Cuối cùng cũng đem thức ăn trong miệng nuốt hết xuống.

      “Người vội phải là sao?”

      “Tôi có mình vội à?” hiểu ra sao, hỏi lại.

      “Nhưng mà… ăn nhanh như vậy.” phải lấy hành động tỏ vẻ mình rất vội sao?

      “Tôi chỉ có thể với , việc phỏng đoán lung tung đối với người phải rất thân quen là chuyện rất sai lầm.”

      “…” Ai, ai có thể cho biết tại sao ta lại thích dạy dỗ người khác như vậy ? Sao ta làm huấn luyện viên chứ? đúng là đáng tiếc cho nhân tài như vậy.

      Thấy đem đũa và thìa đặt xuống bàn, đứng dậy tính tiền.

      Bà chủ tươi cười chào hỏi với , xem ra hai người rất quen thuộc.

      yên lặng cầm đũa ăn hai người dùng qua vứt vào thùng rác, sau đó đứng bên chờ Lê Tuấn Uy.

      Lê Tuấn Uy dùng khóe mắt nhìn thấy ngơ ngác đứng bên, lập tức lời tạm biệt với bà chủ, sau đó lại quay đầu nhìn về phía , ánh mắt như : thôi.

      theo sau ra khỏi nhà hàng buffet. cứ bước về phía trước, đột nhiên trước mặt xuất hai tờ giấy ăn.

      “Lại có chuyện gì vậy?” hỏi.

      Hình như cứ mỗi lần mở miệng đều bị dạy dỗ nên lần này quyết định chuyện nữa. cầm lấy giấy ăn lau lau miệng mình. Nếu dùng hành động minh họa vậy. ta có thể hiểu muốn nhỉ. Với lại, ta cũng dạy dỗ nữa chứ?
      Phong nguyet thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5


      Chuyển ngữ: ~Thủy Lưu Ly~

      Biên tập: Tiểu Sên


      Khi quay về công ty, Lê Tuấn Uy ở lại lầu thảo luận với đám người Đông Quang số vấn đề. Còn Hữu Ninh trở lại văn phòng, nhanh tay thay ly trà lạnh ngắt của , rồi lau khô bàn, gọt nhọn đầu bút chì, còn thêm mực vào con dấu để bàn . Xong, chợt nhớ đến tiền cơm trưa và tiền mấy chậu hoa đều do trả thay mình, nên lấy ra trăm sáu mươi tệ đặt bàn , rồi mới trở về chỗ ngồi, lúc này mới phát bàn mình có tờ fax, đó viết.

      “Gửi thầy Lê: Thầy có thể gửi cho lớp giáo trình giảng dạy trước thứ Tư được ạ?

      Từ Lâm, ban chuyên dạy và học.”

      Đây là cái gì vậy?

      hiểu nên đành phải đem tờ fax đặt bàn .

      Lúc Lê Tuấn Uy trở về, vừa vặn uống được trà nóng, lại nhìn thấy bút chì được gọt nhọn, thể thừa nhận: Lương Hữu Ninh này mặc dù năng lực làm việc tốt nhưng lại vô cùng cẩn thận.

      cầm bút chì định làm việc, bỗng nhìn thấy dưới hộp mực đóng dấu có trăm sáu mươi tệ.

      trăm sáu mươi tệ là do để ở đây sao?”

      “Vâng. Đó là tiền cho tôi mượn mua chậu cây và cơm trưa.”

      đứng dậy đem tiền trả lại cho , mặt chút thay đổi : “ cần. Cơm trưa tôi mời, còn mấy chậu cây coi như trả tiền công lại cho .”

      nhìn nhìn vẻ mặt lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng của , tuyệt đối tin tưởng mình có lá gan dám ”.

      Vậy… Được rồi, cũng chỉ có thể “vui vẻ nhận”, rồi nhanh chóng cất tiền vào trong ngăn kéo.

      Lương, đem chỗ tài liệu này photo hai mặt, khoảng tám mươi bản. Ba mươi phút sau tôi cần dùng đến.”

      “A, vâng.” cầm tài liệu để bàn lên, rồi xoay người đến phòng Photocopy.

      Trước khi photo hoàn toàn biết chuyện giao cho có gì khó khăn cả, cho đến khi vào phòng photocopy, mới phát có vấn đề rất lớn.

      Vấn đề thứ nhất: biết sử dụng máy photocopy như thế nào. ấn nút khởi động, ấn nửa ngày, máy photocopy vẫn có chút động tĩnh nào hết.

      Có lẽ nên tìm người hỏi chút, vì thế nhô đầu ra…

      Nhã Kỳ giải thích công việc với khách hàng, Đông Quang chuyện điện thoại, Thục Linh vẻ mặt lo lắng chuyện với chú Quản, còn Hiểu Phi chăm chú nhìn vào tài liệu trước máy tính, bàn cũng để toàn các chứng từ kế toán.

      Ô ô, hình như tất cả mọi người đều bận rộn cả.

      Vậy tìm chị Meo Meo ! chạy qua phòng Lưu Diệp.

      “Hữu Ninh à, có chuyện gì vậy?” Lưu Diệp cười vô cùng thân thiết hỏi.

      “A, … Chuyện là, tôi chỉ muốn xem thử chị Meo Meo có ở đây thôi.”

      “À, Meo Meo đến Cục thuế rồi, chắc lúc nữa mới trở về được.”

      “Vâng, tôi biết, cám ơn Lưu đại ca.” xong, lập tức biến mất sau cánh cửa.

      Mắt thấy nửa tiếng qua mất mười phút, mà ngay cả khởi động máy cũng làm được, lo lắng đến bụng phát đau: Bây giờ phải làm gì đây?

      Muốn đến hỏi Tề, kết quả ngay cả ta cũng thấy đâu.

      Vẻ mặt đau khổ, ủ rũ, lần nữa chạy về phòng photocopy.

      Cuối cùng khi Hiểu Phi muốn toilet, lúc ngang qua phòng photocopy lại nhìn thấy Hữu Ninh trưng ra bộ mặt đau khổ, hết đường xoay sở nhìn máy photocopy.

      “Em làm sao thế, sao lại đứng ngây người ở chỗ này?” Hiểu Phi hỏi.

      “Chị Hiểu Phi, em biết tại sao cái máy photocopy này khởi động được.”

      Nghe vậy, Hiểu Phi mỉm cười.

      là, trước hết em phải ấn cái nút màu vàng này , rồi mới ấn khởi động, vậy là có thể sử dụng rồi.”

      “A, ra là vậy. Cám ơn chị Hiểu Phi.”

      có gì. Có vấn đề gì em cứ đến hỏi chị, đừng khách sáo.”

      Hữu Ninh ngọt ngào cười: “Vâng ạ.”

      Sau khi Hiểu Phi rời , Hữu Ninh đem tài liệu cần photo sắp xếp tốt, rồi phát cuối cùng cũng làm được. Khoảng hai mươi phút sau, mới nghĩ đến chuyện khủng bố.

      muốn… Photo hai mặt!

      A! Photo hai mặt, vậy photo cả đống mặt như này làm sao bây giờ?

      bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

      Nhìn thấy máy photocopy vẫn còn chạy: nên làm gì bây giờ?

      Trước hết nhấn dừng photo, cố sức ấn nhưng vô ích, máy photocopy vẫn tiếp tục hoạt động.

      Trời ơi! Công việc đầu tiên được phân công của có phải bị hủy chiếc máy photocopy này ?

      nhìn máy photocopy vẫn điên cuồng hoạt động, nhịn được khóc thét trong lòng.

      Tại sao? Tại sao nó ngừng lại vậy?

      Ai tới giúp tôi .

      Đột nhiên nhìn thấy phích cắm của máy photocopy, chút nghĩ ngợi, trực tiếp rút phích cắm ra.

      Cuối cùng chiếc máy cũng dừng lại.

      nhàng thở ra. Sau đó cắm phích cắm lại ổ điện, nhưng nó lại bắt đầu có động tĩnh gì.

      , phải bị hư rồi chứ?

      Thần kinh lại căng thẳng thêm lần nữa. ấn loạn mấy cái nút có máy photocopy.

      Sao nó vẫn nhúc nhích?

      đóng cửa phòng photocopy lại, ngồi xổm xuống, tự với mình: Lương Hữu Ninh, đừng hoảng hốt, mày nhất định có thể nghĩ ra biện pháp, bình tĩnh, phải tỉnh táo lại.

      Khi còn chưa thành công tự thôi miên mình, cửa bổng nhiên bị người nào đó mở ra.

      Nhìn thấy người đến là Lê Tuấn Uy, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

      Lê Tuấn Uy nhìn , cần hỏi cũng biết là lại gây họa nữa rồi.

      cầm mấy tờ giấy photo xong, bình tĩnh hỏi: “ xảy ra chuyện gì?’

      “Tôi photo tài liệu, nhưng đến nửa chừng mới nhớ ra cần phải photo hai mặt, lại biết làm sao dừng máy lại nên rút dây điện luôn. Sau tôi cắm dây lại, nhưng hiểu sao máy photocopy lại hoạt động nữa.” Vẻ mặt của giống hệt đứa làm sai chuyện.

      “Chẳng lẽ nghĩ đến việc hỏi người khác?” Tình huống này làm cho biết phải gì.

      “Tôi có tìm mà, nhưng mọi người đều bận việc cả, tôi dám làm phiền mọi người, nên…”

      nhắm mắt lại.

      muốn mắng chút, nhưng nhìn ngồi xổm chỗ đó, vẻ mặt kia…Vẻ mặt làm cho cảm thấy mình giống như ức hiếp vậy. Sao lại sợ như thế? còn chưa bắt đầu mắng mà.

      mở mắt, nhấn mấy nút máy photocopy, lần nữa điền mật mã vào. Máy photocopy lập tức hoạt động bình thường.

      ấn chọn photo hai mặt, sau đó nhập số lượng bản cần photo rồi ấn khởi động, máy photocopy lập tức bắt đầu photo theo đúng lệnh nhập.

      Chuẩn bị xong mọi thứ, rời khỏi phòng photocopy, sau lại nghĩ ra điều gì, quay đầu lại.

      Thấy quay đầu, lo lắng nhìn , làm cho cảm thấy biết làm sao: Nếu sợ như vậy, bằng dạy thông minh thêm chút.

      “Photo xong lập tức mang lên cho tôi. Nếu sau này gặp chuyện nào biết nhớ phải hỏi người khác. Nếu mọi người đều bận việc có thể trực tiếp đến hỏi tôi, trách lãng phí thời gian của mọi người.” xong, thẳng.

      Trở lại lầu hai, tự hỏi có nên để làm nữa hay đây? Ngay cả việc cơ bản nhất mà còn làm được, vậy sao có thể làm trợ lý của chứ?

      cầm ly trà, uống hớp. Ừm, là trà nóng.

      Cầm lấy bút chì, mỗi cây đều được gọt nhọn đầu.

      Từ khi đến đây, chưa bao giờ phải uống ly trà lạnh nào, cũng tự mình gọt bút chì, mặt bàn lại rất sạch , con dấu cũng khô mực.

      Khách quan mà , nhờ nên môi trường làm việc của càng ngày càng thoải mái.

      Nhưng dù sao người cần là trợ lý, chứ phải quản gia. Nghĩ đến đây, vẻ mặt lo lắng sợ hãi của lại lên trong đầu .

      Rốt cuộc sợ gì ở chứ?

      Trong lúc còn nghiêm túc suy nghĩ, đem tài liệu photo xong bước vào.

      Lê, mọi chuyện đều xong rồi ạ.”

      nhìn , trịnh trọng câu: “Cám ơn.”

      “A, đừng vậy, tôi…”

      còn chưa hết, đem tài liệu ra ngoài, cuối cùng còn bỏ lại câu: “Buổi chiều tôi ở đây, nếu có người gọi điện thoại tìm tôi hãy thay tôi ghi lại danh tính, khi tôi trở về xử lý sau.”

      “Vâng!” lớn tiếng đáp, trong lòng lại vô cùng vui vẻ, cuối cùng cũng có thể thoải mái chút.

      quyết định tự an ủi bằng cách pha cho mình ly trà. Lúc cầm lấy ly trà, nhìn thấy ba chậu cây trong túi nilon.

      Ừm, nơi này có ánh sáng, cửa sổ lại ở bên chỗ của Lê Tuấn Uy, thấy mình nên suy nghĩ tới nó hơn. Cuối cùng nhớ đến phòng trà nước mà mình thường ghé, cửa sổ chỗ đó trống trơn, lại có ánh nắng mặt trời chiếu đến, hơn nữa rất thoáng gió, chắc mấy chậu cây này có thể đặt ở đấy.

      Thay mấy cây đáng của mình tìm được nơi an cư, vui vẻ, vừa khe khẽ hát vừa đem ly trà và chậu cây đến phòng trà nước.

      Vừa tới nơi, hoảng sợ.

      dọa người! Sao hôm nay lại có nhiều người như vậy?

      Meo Meo cầm ly trà, lo lắng nhìn : “Bị Lê mắng nữa à?”

      “…” biết phải giải thích thế nào về ngu ngốc của mình.

      Nhã Kỳ xé túi cà phê pha sẵn: “ cần suy nghĩ nhiều đâu. Trừ chị Meo Meo ra, ai trong chúng ta cũng từng bị ta mắng cả.”

      “Đúng rồi, ta vừa nghiêm khắc lại còn nghiêm túc nữa. Nếu phải tiền lương rất cao, tôi sớm nghỉ việc rồi.” Thục Linh .

      “y, như vậy cũng công bằng chút nào. theo ta có thể học được rất nhiều thứ đấy.” Đông Quang bên cắn bánh quy bên .

      “Đúng, cũng đúng.” Hiểu Phi .

      Cuối cùng ánh mắt mọi người đều tập trung người Hữu Ninh.

      “Em tiếp tục làm việc chứ?” Chị Meo Meo thấp giọng hỏi.

      “Ách, chắc là vậy ạ, trừ khi Lê sa thải em. Em rất muốn tiếp tục làm việc ở đây.” Hữu Ninh .

      “Vậy là tốt. Em biết Lê của chúng ta dùng người hao thế nào đâu. Những trợ lý trước kia của ta đều chỉ có thể kiên trì đươc ba tháng, trước mắt còn chưa có ai vượt qua trăm ngày cả. Mỗi lần bên Lê mà thiếu người thần kinh của bọn chị lại căng thẳng thêm chút, khi đó tất cả mọi việc đều do ta tự tay làm, nhưng thái độ làm việc lại khiến cho bọn chị cảm thấy rất áp lực.” Thục Linh .

      “Cho nên mỗi ngày vào giờ này, mọi người đều họp lại để xả stress sao?”

      “Đâu có chuyện tốt như vậy. Chúng tôi đều thừa dịp ta và Lưu ra ngoài mới đến nơi này thoải mái chút.” Nhã Kỳ khuấy cà phê .

      “Thế này , sau này nếu Lê và Lưu ra ngoài, tôi với Hữu Ninh thông báo cho mọi người, nếu mọi người thấy được cùng đến phòng trà nước này họp mặt, mọi người thấy được ?” Chị Meo Meo đề nghị.

      “Vậy phải chúng ta có thời gian làm buổi trà chiều sao, chuyện này được đấy.” Đông Quang tán thành.

      “Hữu Ninh, em cảm thấy thế nào?” Hiểu Phi hỏi.

      Hình như rất thú vị phải. “Được ạ.” tán thành!

      Tiếp theo đem chậu cây đặt cửa sổ, khiến mọi người thấy hứng thú, sôi nổi hỏi tên chậu cây, hi hi ha ha lúc thời gian vui vẻ cũng nhanh chóng trôi qua…

      cầm theo ly trà trở lại lầu hai với chị Meo Meo, nhưng khi tới nơi chị Meo Meo bỗng dưng gọi lại. “Tiểu Ninh, chị có dự cảm, chị cảm thấy thời gian em ở lại đây rất dài đấy.”

      Mắt Hữu Ninh sáng lên. “ vậy ạ? Nếu em có thể thông qua thời gian thử việc này, em nhất định mời mọi người ăn cơm.”

      “Được nha, vì chờ ăn được bữa cơm này, chị nhất định phải cố gắng quan tâm em hơn nữa. Nếu công việc có gì khó khăn em cứ tới tìm chị, chị Meo Meo giúp đỡ em!”

      ngọt ngào cười, làm nũng : “Cám ơn chị Meo Meo!”

      “Được rồi, mau vào làm việc , nếu Lê gọi điện thoại về mà tìm thấy người, ta nổi bão đấy.”

      “Vâng ạ.”
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :