1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Ngang Trái - Đản Đản 1113(128 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Tình Ngang Trái

      [​IMG]

      [​IMG]

      Tên gốc: Hoa Lửa – Impossible Love


      Tác giả: Đản Đản 1113
      Thể loại: đại, HE
      Số Chương: 5 phần (128 Chương)
      Múa Lửa: mCún
      Proof-reader: Pea
      Nguồn: Ruby and Pea
      nguồn web :http://haynhulatinhnhan.wordpress.com/
      [​IMG]
      giới thiệu :

      tai nạn bất ngờ làm thay đổi hai con người. Lửa đốt rụi hoa, hoa dập tắt lửa.

      Số phận đột nhiên thay đổi, còn gã rơi vào vòng lao lý suốt mười năm ròng.

      Nhiều năm sau, Hình Tuế Kiến lại vào thế giới của lần nữa.

      “Kiều Duy Đóa, phải em muốn tôi bồi thường cuộc đời này sao? Được, tôi nhận mọi trách nhiệm tới cùng!”

      Gã bắt đầu vô cớ trêu chọc hay bắt đầu công cuộc trả thù? cũng luôn ôm lòng thù hận…

      Được, vậy cứ tương kế tựu kế !

      Trong thế giới của tình , cần phải có bên cố chấp, bên nhu thuận, mới có thể duy trì được trạng thái cân bằng. Nếu cả hai cùng mang tính cách kiêu ngạo, làm sao có thể nhau?

      “Lục Tư Nguyên, vì sao chìa tay nắm giữ em? Vì sao … vì sao em?”

      phải là mà là thể. Tuy nhiên, tình chân chính có thể theo quy tắc nào ư? ràng là rể cây duy nhất miệng vực sâu có thể níu giữ lấy

      Cuộc tình ngang trái như ngọn lửa thiêu đốt tất cả chua cay của con người.
      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 22/9/14
      tutu, 553322thaominh91 thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Mở đầu I – Quá khứ

      Năm 1998.

      Kiều Duy Đóa vô cùng hài lòng với cuộc sống của mình. cầu rất cao cho bản thân, thích ăn mặc đẹp, tóc tai gọn gàng. Bộ đồng phục trắng tinh luôn ủi phẳng lì, các nút áo được cài cẩn thận, thậm chí ngay cả đôi giày cũng là màu đen bóng láng.

      làm bất cứ việc gì cũng tuân thủ đúng kỷ luật, rất chán cái cảm giác bị lệch đường ray. Ví dụ, học trong trường quý tộc nhưng mỗi lớp luôn có vài học sinh cá biệt, khiến cảm giác ngôi trường này chệch đường ray.

      “Nghe đồn năm nay các nam sinh bỏ phiếu bầu Kiều Duy Đóa là hoa khôi giảng đường đấy!” đứng trước cửa lớp, bỗng nghe tốp nữ sinh bất mãn bàn tán về mình.

      “Bọn nam sinh ai nấy cũng phát ốm với con đó, thế tại sao lại chọn nó nhỉ?” Câu hỏi buồn nôn.

      “Phát chán với con Kiều Duy Đóa, vừa kiêu căng lại vừa tự phụ. đúng với cái tên Kiều – Duy – Đóa của nó…” Trong đám có nữ sinh cất giọng the thé khó nghe và kèm theo vẻ mỉa mai: “Làm như đời này chỉ có đóa hoa duy nhất là nó!”

      Bình thường dáng vẻ của giống ‘có hai’[1] lắm sao? Kiều Duy Đóa suy nghĩ chẳng biết có nên vào lớp .

      “Chả phải nó trông xinh đẹp, gia đình còn giàu sang à? Đúng là thứ con mắt để đầu!” nữ sinh tên Thường Hoan cũng nhún vai theo: “ đáng tiếc, ngay cả Tống Phỉ Nhiên cũng đổ ầm ầm dưới sắc đẹp mê hồn của nó.”

      Xem ra nhân duyên của thực kém cỏi, các nữ sinh cảm thấy xứng với Tống Phỉ Nhiên!

      Tống Phỉ Nhiên là đàn trong trường, phong thái hiên ngang, tính tình ôn hòa, đẹp trai và lễ độ. Quan trọng hơn, cậu ta cùng đẳng cấp với . Trong lễ khai giảng năm học mới, Tống Phỉ Nhiên nhìn thấy liền say mê rồi đeo đuổi ráo riết hơn năm, cuối cùng mới chịu hẹn hò.

      Dù tuổi còn nhưng là ‘lá ngọc cành vàng’, nhiệm vụ cả đời là lấy người cùng tầng lớp. Vì vậy chỉ cần xuất đối tượng thích hợp, ngại tìm hiểu. Qua nửa năm hẹn hò, tác phong nhanh nhẹn của Tống Phỉ Nhiên luôn làm có ấn tượng tốt đẹp.

      đương là việc riêng của , trêu chọc ai, càng chẳng ảnh hưởng gì đến việc học hành. Dù bị người ta ghen ghét, cũng thẹn với lương tâm. Huống chi đám bạn học vừa bàn tán lung tung sau lưng, chính là nhóm nhà quê cá biệt mà ghét nhất!

      Kiều Duy Đóa rất hài lòng với ngôi trường danh giá này, vì bạn học trong đó toàn là những người giàu sang cũng phú quý như . Tuy nhiên luôn có sai sót, mỗi lớp của ngôi trường tuyển sinh gắt gao này thỉnh thoảng vẫn xuất vài học sinh nhà quê cá biệt.

      Trường được thành lập mấy thập niên trước diện tích đất nông nghiệp rộng lớn. Khi đó các nông dân kêu giá cao cắt cổ chịu nhượng bộ, cuối cùng đôi bên đạt được thỏa thuận. Nông dân bị trưng dụng đất đai có thể đưa con cái vào trường trung học quý tộc miễn phí. Kiều Duy Đóa cảm thấy đây là chỗ thiếu hài hòa nhất của ngôi trường.

      Sau khi gõ ‘cốc cốc’ vào cánh cửa, Kiều Duy Đóa điềm nhiên rảo bước vào lớp. thể bịt miệng người đời, vì vậy, cũng chẳng cần băn khoăn.

      Đám nữ sinh bàn tán nhí nhố bỗng chốc im bặt. Thú thực toạc ra, họ có phần ghen tị. Bởi vì dù bất mãn họ cũng phải thừa nhận, Kiều Duy Đóa xinh đẹp lộng lẫy đến lóa mắt.

      Kiều Duy Đóa và các bạn nữ lớp chín hoàn toàn khác nhau. giống như công chúa, mái tóc dài cột bừa kiểu đuôi ngựa, cũng chẳng đua đòi theo các thiếu nữ nhuộm xanh nhuộm đỏ. Mái tóc đen óng mượt của luôn xõa vai, khuôn mặt xinh xẻo nhắn, toát vẻ ngạo mạn tuyệt mỹ. Rất nhiều nữ sinh trang lứa thầm bắt chước kiểu trang điểm, cách đứng, tác phong của Kiều Duy Đóa…

      Kiều Duy Đóa mang vẻ mặt điềm nhiên vào lớp học.

      “Làm ơn, xin nhường đường…” Bỗng dưng bị đẩy mạnh ra đằng sau, suýt nữa ngã chổng vó.

      Kiều Duy Đóa ổn định tinh thần, nhíu mày xoay người… Quả nhiên bắt gặp tên nhà quê cá biệt. Hơn nữa, đó còn là tên cực phẩm hư hỏng!

      Hình Tuế Kiến – gã trai lớn tuổi nhất lớp, tên học sinh kém cỏi làm đau đầu nhức mắt các thầy .

      Đụng trúng người, Hình Tuế Kiến vốn định quay lại xin lỗi, nhưng vừa nhìn thấy , cậu ta nhíu chặt hàng chân mày.

      “Tôi xin lỗi đâu nhé, tại bạn đứng ngáng đường!” Đầu tiên cậu ta phóng đòn phủ đầu, tỏ vẻ bất cần trước mọi thứ.

      Đôi mắt Kiều Duy Đóa tia ngấm ngầm, nhưng khinh thường và chẳng thèm dính líu gì với kiểu người ‘chệch đường ray’ này.

      Tiếng trống trường vào lớp vang lên, Hình Tuế Kiến lướt ngang qua , phóng nhanh vào vị trí cuối lớp.

      “Đại ca, điểm tâm và nước coke của đây.” nam sinh béo tròn ngồi phía trước xoay lại ân cần đưa bánh mì và đồ uống.

      Cậu ta chẳng thèm khách sáo, xé bao giấy, bắt đầu thoải mái thưởng thức phần ăn.

      Tiếng giày cao gót ‘lộp cộp’ vang lên, nó tới từ bước chân của giáo mà đến từ Kiều Duy Đóa. Khi rất nhiều nữ sinh mơ ước được mang đôi giày cao gót lần đầu trong đời, có người điều khiển nó theo kiểu ‘việc quen dễ làm’, như thể trời sinh ra đẳng cấp rồi!

      Kiều Duy Đóa ung dung vào chỗ ngồi cuối lớp, lấy sách giáo khoa ra.

      chán phải ngồi dãy bàn cuối cùng.

      ‘Phốc’, bên cạnh có tiếng mở lon nước ngọt vang lên.

      ghét trong giờ vào học mà còn nghe những tiếng động lạ. Và điều phát ốm nhất chính là, nguyên học kỳ này phải ngồi chung bàn với tên học sinh kém Hình Tuế Kiến.

      Đây đúng là cảm giác cực kì chệch đường ray. Đơn giản vì các thầy giáo bỗng nảy sinh sáng kiến, hy vọng học sinh ưu tú có thể cảm hóa được bạn học kém, nâng đỡ bạn ấy cố gắng trong học hành. Thực ra, rất muốn cười chế nhạo ý tưởng ngây thơ của giáo viên đó. Học sinh kém mãi mãi là học sinh kém, dân quê mùa vĩnh viễn là dân quê mùa.

      Bất hạnh thay, các giáo viên hề nghĩ như thế. có vóc dáng dong dỏng, Hình Tuế Kiến cao hơn hẳn đám bạn trang lứa. Hai người ‘may mắn’ bị xếp vào cuối lớp, ‘tiện thể’ thành ngồi chung bàn.

      Rất nhanh vào giờ học.

      “Duy Đóa, có thể cho tớ mượn bài tập của cậu chút được ?”

      “Duy Đóa, chiều này ăn kem chung nhé?”

      ràng rất kiêu ngạo, nhưng người dường như cũng tản mát hấp dẫn độc đáo, khiến đám nam sinh luôn ‘sóng sau dồn sóng trước’ tìm cách tiếp cận để chinh phục.

      nhìn hai bạn nam sinh tỏ vẻ thân thiết trước mặt, : “Tớ họ Kiều.”

      Hai nam sinh ngơ ngác nhìn nhau, chẳng hiểu ý của là gì. Cả lớp có ai mà biết mang họ Kiều?

      “Chúng ta quen biết, xin gọi tớ là bạn học hoặc Kiều Duy Đóa.” lạnh nhạt nhìn nam sinh, tiếp: “Còn nữa, bài tập của tớ xưa giờ cho mượn để sao chép. Bản thân cậu chịu cố gắng, phủ nhận sai lầm và thất bại, còn muốn mượn thành quả của người khác, cậu biết xấu hổ sao?”

      nhìn về phía nam sinh khác, : “Còn bạn này, ngại quá, xưa nay tớ chưa từng cùng bạn bè mà thậm chí cả tên cũng biết ăn kem.”

      Hai nam sinh hừ mũi, tức giận sờ sờ cánh mũi tránh ra.

      Bên cạnh lập tức vang tới tiếng nhạo báng. Kiều Duy Đóa biết đó là ai, cúi đầu nghiêm trang sắp xếp bài vở. Hôm nay Kiều Duy Đóa đặc biệt thấp thỏm, vì vậy tốc độ lật sách cũng khá nhanh.

      làn khói thuốc từ bên cạnh xông tới khiến Kiều Duy Đóa nhăn mày, chán ghét. Tại sao thế giới này lại có học sinh hư hỏng đến thế?

      Mặt mũi chẳng phải đẹp đẽ gì, nhưng hàng chân mày rậm cộng với đôi mắt nghiêm khắc trông cực kì cá tính và nam tính. Cậu ta nuốt vài vòng khói, túm lấy bàn tay cầm cây bút muốn tấn công của .

      “Bạn định tố cáo nữa à?” Cậu ta nhanh hơn bước, nở nụ cười toe toét.

      Mấy hôm trước, vì cậu ta hút thuốc mà Kiều Duy Đóa chẳng thèm khách khí thông báo với thầy giám thị về hành vi của cậu ta.

      có lá gan rất lớn. Ai chẳng biết cậu ta – Hình Tuế Kiến sống bụi bờ, trốn học, đánh nhau, hung hãn. Rất nhiều tên côn đồ lớn tuổi còn phải gọi cậu ta bằng tiếng ‘đại ca’.

      “Này, cho tôi mượn bài chép chút nhé?” Vừa dứt câu, cậu ta chẳng chờ trả lời cướp lấy bài tập của .

      Cậu ta điếc rồi chắc? Ban nãy đốp chát với người khác, cậu ta nghe sao?

      Kiều Duy Đóa giương đôi mắt lạnh lùng, quay sang nhìn thẳng vào Hình Tuế Kiến, : “Bạn học, nếu cậu làm bài tập tớ đề nghị cậu đừng tham gia thi cử, cứ trực tiếp lưu ban. Biết đâu phù hợp với trình độ của cậu hơn!”

      Nghe thấy lời trào phúng đó, tên Tiểu Béo ngồi đằng trước bắn tia mắt hung hăng về phía : “Bà tám, cậu gì đấy? Cậu dám mỉa mai Hình đại ca của bọn tớ hả?”

      Trong lớp này có ai mà biết, Hình Tuế Kiến học kém đến mức tốt nghiệp nổi trung học, bây giờ là năm thứ ba học hớp chín. ‘Vết sẹo’ này chẳng ai dám , nào ngờ Kiều Duy Đóa lại nghênh ngang nhắc tới.

      Hình Tuế Kiến chẳng hề tức giận, cậu ta như cười như nhìn chăm chú. Hồi lâu sau, đôi môi mỏng khinh bạc thốt ra từng chữ: “ nhóc, ồn ào quá ! Coi chừng ra đường bị tên chả ra hồn cưỡng hiếp đấy!”

      Đồ thô bỉ!

      Kiều Duy Đóa xem thường loại người như cậu ta, nên cao ngạo nâng cằm giật phắt bài tập của mình lại.

      Tiểu Béo định xông tới giáo huấn , nhưng bị Hình Tuế Kiến dùng tay ngăn lại: “Bỏ , chấp nhặt làm gì với thứ con này.”

      là nữ sinh xuất sắc tôn quý, cậu ta là tên lưu manh có tiếng. người là viên ngọc sáng, kẻ là viên gạch thô. Hai người như hoa và lửa, sinh vật và nguyên tố, cả đời thể xuất cùng nhau.



      Tan học, Kiều Duy Đóa ôm cặp ra. Ngoài cửa, quả nhiên bạn trai của đứng đợi.

      Tống Phỉ Nhiên – bạch mã hoàng tử, đẹp trai lắm tiền, phong thái mê người, tươi cười dịu dàng, con độc nhất của tổng giám đốc công ty bất động sản Nguyên Dã ở Ôn Thành.[2] Khi gặp các bạn, cậu ta luôn lịch mỉm cười chào hỏi, khiến người ta có cảm giác như tắm gió xuân.

      Chính vì lẽ đó, khi Tống Phỉ Nhiên săn đón Kiều Duy Đóa khiến mọi người ghen tức. Đặc biệt, bạch mã hoàng tử như Tống Phỉ Nhiên gian khổ đeo đuổi Kiều Duy Đóa suốt cả năm ròng mà Kiều Duy Đóa còn ỡm ờ, làm các nữ sinh càng thêm uất hận.

      Thấy , Tống Phỉ Nhiên liền bước lên phía trước, cậu ta hôn lên mái tóc trán . Hương thơm nhè tỏa ra từ , làm lay động tâm trí cậu ta.

      Kiều Duy Đóa đưa cặp sách cho cậu ta, khẽ lùi về phía sau từng bước. luôn ghi nhớ ranh giới rạch ròi giữa nam và nữ. Thế nhưng Tống Phỉ Nhiên bình thường luôn tôn trọng , hôm nay vô cùng kì lạ. Cậu ta đứng trước cổng trường đông người qua lại, cứ ôm chặt lấy buông.

      Kiều Duy Đóa bị ôm hơi đau, khẽ nhăn hàng chân mày đẹp.

      Tống Phỉ Nhiên năm nay học lớp mười hai, rất nhanh lên đại học. Thế mà bây giờ cậu ta chui vào trường để người ta bàn tán, đây phải là tác phong của cậu ta.

      “Phỉ Nhiên, em có việc muốn với .”

      “Duy Đóa, cũng vậy!”

      Kiều Duy Đóa lại nhíu mày. Bởi vì phát , người ôm xiết lấy dường như run rẩy.

      trước .” mỉm cười .

      Cậu ta run rẩy ư? phải là thiếu nữ hiểu được giá trị của nụ cười. Nụ cười của luôn giữ kẽ, xen lẫn chút kiêu ngạo, chút tự phụ và chút xa cách.

      “Duy Đóa, xong đời rồi…” Tống Phỉ Nhiên thở hổn hển, hốc mắt đỏ ngầu, “Ba đuổi ra ngoài.”

      Kiều Duy Đóa choáng váng cả người. Làm sao có thể? Tống Phỉ Nhiên luôn là bảo vật nâng niu trong tay của tổng giám đốc công ty bất động sản Nguyên Dã.

      , bị ba đuổi ra ngoài vì, vì… phải là con ruột của ông ấy!” Tống Phỉ Nhiên vừa , vừa rơi những giọt nước mắt yếu đuối. Cậu ta khó khăn kể với : “Mẹ vụng trộm với người khác bên ngoài, sống tạm…”

      “Ba đuổi mẹ con ra ngoài. Ông ấy… ông ấy , tài sản của ông ấy có phần cho .”

      Nghe xong lời của bạn trai, đầu óc Kiều Duy Đóa hoàn toàn trống rỗng, mặt mày dần dần biến sắc.

      Trước cổng bỗng xuất thân hình cao lớn, cậu ta vừa ra mấy tên côn đồ trung thành và tận tâm bên ngoài sân trường lập tức nhào lên chào hỏi, theo gót cậu ta. Thế nhưng Hình Tuế Kiến đột nhiên dừng bước, ánh mắt cậu ta bắn về phía bọn họ.

      “Duy Đóa, em, em có thể giúp thu xếp chỗ ở hay giúp học tiếp lên đại học được ? Sau khi chúng ta tốt nghiệp kết hôn ngay! giúp ba em quản lý công ty suôn sẻ, nhất định làm cho ba biết, thiếu ông ấy, vẫn sống tốt!” Đối với tương lai, Tống Phỉ Nhiên hề bi quan mà ngược lại cõi lòng ngập tràn tin tưởng. Cậu ta phớt lờ ánh mắt thị uy cách đó xa.

      Kiều Duy Đóa sửng sốt hồi lâu, đứng ngay đơ nơi ấy, hàng chân mày cau chặt, dường như suy nghĩ đến vấn đề trọng đại. Lát sau lùi lại bước, dùng thứ ánh mắt xa cách nhìn cậu ta.

      !”

      Tống Phỉ Nhiên hoàn toàn ngỡ ngàng. Có phải từ chối?

      Cậu ta bắt đầu nôn nóng: “Duy Đóa, gia đình em nhiều tiền mà, giúp học đại học đối với em chỉ là chuyện đơn giản thôi!”

      “Vì sao em phải đầu tư việc phiêu lưu, mà tiền lời lại chẳng thấm tháp gì?” lãnh đạm hỏi quật ngược.

      Sắc mặt Tống Phỉ Nhiên tái nhợt: “… Chúng ta là người của nhau!”

      “Với em mà , tiền, quyền, người đàn ông cũng như trái cây thối. Chẳng những thể ăn mà ăn vào còn bị tiêu chảy.” Kiều Duy Đóa lạnh lùng tiếp: “Vì vậy, tại sao em phải ăn trái táo hư?”

      “Kiều Duy Đóa, em, em có ý gì?” Tống Phỉ Nhiên mất hẳn dáng vẻ dịu dàng thường lệ, mặt mày tái xanh run giọng hỏi.

      “Ý của em là, Tống Phỉ Nhiên, chúng ta chia tay thôi, thích hợp với em.” ràng: “Kiều Duy Đóa em thể lãng phí thời gian và năm tháng. Em chỉ tìm người có đủ tiền tài, kẻ ấy mới xứng làm bạn với em!”

      Đám bạn học bâu lại mỗi lúc càng đông, ai cũng trong lứa tuổi mộng mơ, vì vậy đều líu lưỡi với vô tình của Kiều Duy Đóa.

      Sắc mặt Tống Phỉ Nhiên xám nghét.

      “Con này thực khiến người ta buồn nôn.” Tên Tiểu Béo khinh thường thốt.

      “Đâu có, tôi cảm thấy nhóc đáng !” Hình Tuế Kiến như cười như .

      Sắc mặt tên Tiểu Béo khẽ thay đổi: “Đại ca, … Đừng có tình ý với con Kiều Duy Đóa nhé? đừng quên có bạn rồi. Ôn Ngọc đối với rất nồng thắm đấy!”

      Mấy tên côn đồ bên cạnh bật cười. Trong đám có tên biệt danh là Que Củi cười cười, hỏi: “Tiểu Béo, đại ca Ôn Ngọc là bạn của ấy bao giờ? Chắc mày hi vọng đại ca làm rể của mày há?”

      “Chị tao có chỗ nào tốt? Chị ấy dịu dàng hiền lành, rất thích hợp với đại ca!” Tiểu Béo bất mãn.

      phải là tốt, mà là đại ca tuổi trẻ thích chinh phục bông hoa kiêu ngạo như Kiều Duy Đóa.” Khúc Củi đáp.

      Bên kia đám học sinh vẫn ồn ào vùng, Kiều Duy Đóa lạnh lùng xoay người. Còn Tống Phỉ Nhiên đáng thương vẫn đứng chết trân tại chỗ.

      thôi.” Hình Tuế Kiến chẳng thèm ừ hử, cậu ta huýt sáo, nhún nhún đôi vai và khoác ba lô lên lưng xoải bước rời .

      từng là thiếu nữ kiêu hãnh như hoa.

      Cậu từng là thiếu niên lang bang, thô bạo mãnh liệt như lửa.

      [1]Nguyên tác: Duy ngã độc tôn.

      [2]Ôn Thành tức thành phố Ôn Châu thuộc tỉnh Chiết Giang TQ.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Mở đầu II – tại

      Năm 2008.

      “4, 3, 5, 6, 7, 2, cậu được tự do, sau này nhớ làm người tử tế đấy!” Tiếng người quản giáo nghiêm túc dặn dò. đôi giày vải rảo bước con đường đầy bụi đất, chiếc quần kaki màu xanh ôm gọn đôi chân dài cường tráng của gã.

      “Ầm”, tiếng cánh cửa sắt nặng nề đóng lại sau lưng gã.

      Gã đàn ông cao to lực lưỡng đứng ngoài cánh cửa trại giam, vòm ngực gã thô dày, bắp tay cuồn cuộn, gương mặt khắc khoải, chẳng phù hợp với tiêu chí đẹp trai. Trông gã mang vẻ bất cần, kiên cường, pha lẫn trưởng thành và tang thương.

      Gã khẽ nhếch miệng, hề tỏ vẻ vui mừng. Hàng chân mày rậm đen và đôi mắt sâu thăm thẳm, như thể lãng quên cách kéo giãn khóe môi tạo thành hình nụ cười.

      Ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào mắt, làm gã giơ tay che theo phản xạ. Hồi lâu sau, gã nheo mắt lại mới thích ứng với thứ ánh sáng thiên nhiên ấy và cả thế giới bên ngoài.

      Gã đứng đỉnh đồi hoang vắng, ngắm nhìn từng tòa nhà cao tầng thấp thoáng từ xa xa. Kí ức về thế giới đó, cách gã rất gần mà cũng rất xa.

      “Đại ca!” Phía sau bỗng truyền tới tiếng gọi lớn đầy vui mừng.

      Gã chầm chậm xoay người, nheo đôi mắt hẹp dài toát vẻ đáng sợ, nghiêm khắc và đe dọa.

      Người gọi to tên gã cũng chậm mất vài giây, dường như phân vân: “Phải đại ca ?”

      Gã yên lặng nhìn tên có thân hình thấp bé, mập mạp, dáng dấp phốp pháp thuộc mẫu đàn ông thành đạt. Gương mặt rất quen thuộc, chỉ là mười năm rồi thể gặp nhau.

      “Đại ca!” Sau khi khẳng định mình nhầm người, ‘quả bóng’ nấc lên nghẹn ngào rồi nhào vào thân hình cường tráng của gã, giơ cánh tay núc ních run rẩy ôm chặt thắt lưng săn chắc của gã.

      Tiểu Béo…

      Gã nằm trong tù mỗi ngày, mỗi năm đều điên cuồng hoài niệm những người bạn tốt ở thế giới bên ngoài của mình. Chẳng qua năm tháng khiến hoài niệm ấy trở thành sâu lắng.

      Gã sửng sốt chốc lát, gã chưa thích ứng với cái ôm nồng nhiệt này.

      “Đại ca, đừng quên mất em rồi?” Tiểu Béo nức nở hỏi.

      Rốt cuộc, đôi môi mỏng của gã cũng từ từ cong lên, “Tiểu Béo – Trần Khải Nguyên.” Gã gọi đúng tên ta.

      “Híc… híc… híc.” Tiếng Tiểu Béo nấc nghẹn.

      “Đại ca, còn em?” Phía sau xuất người đàn ông cao lêu nghêu.

      Gã nhìn chăm chú vài giây rồi chậm rãi mở miệng: “Que Củi – Lâm Dục Sài.”[1]

      Que Củi mỉm cười, đấm đấm tay vào vòm ngực khỏe mạnh của gã: “Ở trong đó tập luyện cơ bắp tốt đấy!”

      Bầu khí bỗng chốc trở nên thoải mái.

      “Đại ca, còn em nữa, nhớ sao?” người đàn ông mặc đồng phục màu xanh cất tiếng hỏi.

      “Em, em nữa! Đại ca, tên em !” người khác mặc áo ngắn tay cũng nhào lên hỏi.

      Gã mỉm cười, suốt mười năm qua, đây là lần đầu tiên nét mặt gã giãn ra cách chân chính.

      Đỗ Bạch, Tí Lùn, Ác Ma, Khoái Ngủ, Búa Lớn…”[2] Gã gọi tên từng người.

      Trong kí ức của gã chưa từng quên bọn họ!

      , hai, ba, bốn, năm… tám. Tổng cộng tám người, chỉ là trước kia em bọn họ sống chết có nhau gồm mười người. Còn thiếu người…

      “Đại ca, Tiểu Dương tới được. Vợ cậu ta quản lý chặt lắm…” Que Củi biết gã tìm gì, sắc mặt ta hơi bối rối.

      “Mẹ kiếp, cái thằng Tiểu Dương ấy cạn tàu ráo máng! toạc ra là vợ nó thích nó kết bạn với kẻ lao tù. Nó mà bất đắc dĩ con khỉ gì!” Tiểu Béo bực tức mắng.

      Tí Lùn định che miệng Tiểu Béo nhưng muộn.

      Vẻ mặt Hình Tuế Kiến đượm nét lạnh nhạt: “ sao.” Trước khi ra tù, gã có sẵn dự trù. Bây giờ thấy tám người tới, gã rất bất ngờ.

      “Thứ mười!” Đằng sau bỗng vang lên giọng thanh tao, êm ái.

      Gã quay đầu thấy bóng dáng dịu dàng, xinh đẹp.

      “Đừng biết em nhé.” môi nở nụ cười hiền hòa.

      Gã suy nghĩ vài giây rồi đáp: “Trần Ôn Ngọc.”

      Khi gã chuẩn bị gọi tên lần nữa, trong mắt xinh đẹp long lanh ánh lệ.

      “Chào mừng trở về với nhân gian.”

      “Ừm.” Gã thản nhiên gật đầu.

      “Bà chị, nhìn bộ dạng vui sướng của chị kìa! Có muốn em xê ra để đại ca cho chị mượn vòng tay, giải bớt nỗi sầu tương tư mười năm ?” Giọng Tiểu Béo ồn ào: “Đại ca, chị em sống hiu quạnh chờ đợi suốt mười năm nay, khối người đeo đuổi mà chị ấy đều phớt lờ!”

      Mấy tên đàn ông đều bật cười, ngoại trừ Hình Tuế Kiến.

      “A Kiến mệt rồi, các cậu đừng làm phiền ấy!” Ôn Ngọc bị trêu chọc đến đỏ bừng gò má, tế nhị .

      “Nhìn kìa, nhìn kìa, có người đau lòng rồi!” Tiểu Béo lại tiếp tục ồn ào.

      Thế mà Hình Tuế Kiến vẫn chẳng nhúc nhích. Gã còn là cậu thiếu niên thuở mười bảy tuổi, mỗi lần bị trêu chọc còn tưng tửng đốp chát.

      Bầu khí bỗng khẽ trầm xuống.

      Bởi vì mười năm dài đằng đẵng, dù thế nào cũng là khoảng cách vời vợi. Tất cả mọi người đều trưởng thành. Những thiếu niên với nụ cười vô sầu vô lo, chỉ còn đọng lại trong kí ức.

      Chiếc xe việt dã[3] xổ dốc lao xuống núi, chạy thẳng về hướng đô thị phồn hoa.

      giờ các cậu làm gì?” Hình Tuế Kiến tìm vấn đề an toàn nhất hỏi han.

      “Em bây giờ làm đại lý ô tô nhập khẩu, chị em mở cửa hàng chuyên về thời trang nữ của Pháp. Đỗ Bạch lập gara sửa xe; Tí Lùn trông thấp vậy chứ là huấn luyện viên phòng thể dục; Ác Ma thừa hưởng quán ăn vặt của bố mẹ; Que Củi làm quản lý cho công ty bất động sản… Cái tên Tiểu Dương bất nghĩa kia kinh doanh vàng bạc với vợ; Khoái Ngủ là đứa thiếu tiền đồ nhất, mấy bữa trước bị ông chủ sa thải, trong cảnh thất nghiệp…” Thuở thiếu thời, ai nấy đều muốn theo đại ca tạo lập lãnh địa riêng, đáng tiếc… Sau này họ đều phải tự khuất phục thực.

      Hình Tuế Kiến lắng nghe rất chăm chú. Các em của gã đều có cuộc sống đàng hoàng. Kẻ có tương lai mờ mịt nhất, ra chính là gã. Cuộc đời gã rống tuếch những mười năm, mọi thứ đều phải bắt đầu từ con số .

      “A Kiến, còn sao? có kế hoạch gì chưa?” Ôn Ngọc ngồi bên cạnh gã nãy giờ luôn trầm mặc, từ từ mở miệng.

      “Chuyện đó bàn sau.” Gã có vẻ kiệm lời.

      Thực ra phải gã muốn , mà là chẳng biết điều gì. Trong mắt gã, thế giới này trở nên quá mức xa lạ, nếu muốn quen thuộc cần thời gian thích ứng.

      “Đại ca, muốn kinh doanh gì, nếu cần tiền cứ bảo em nhé. Em – Tiểu Béo, tuy phải giàu có nhưng cũng là ông chủ vùng đấy!” Tiểu Béo vỗ ngực.

      Ôn Ngọc mỉm cười dịu dàng, nhàng cầm lấy tay gã, : “Đúng vậy! A Kiến, đừng sợ, bọn em luôn ở bên …”

      tiếp xúc da thịt đến từ người khác phái làm Hình Tuế Kiến rất mất tự nhiên, gã rút tay mình về.

      Dường như Ôn Ngọc nhìn thấu hiểu ý gã: “A Kiến, em sợ!”

      Gã nhìn Ôn Ngọc chăm chú. thực sợ, nhưng gã…

      “Mười năm nay, bọn em đều tin bị hàm oan!” Ôn Ngọc nghiêm túc.

      Nghe thấy lời của chị mình, Tiểu Béo kìm nổi tiếng văng tục: “Đều tại con quỷ cái Kiều Duy Đóa!”

      Ba chữ ‘Kiều Duy Đóa’ khiến đôi mắt sâu thẳm của Hình Tuế Kiến trầm xuống lạnh lẽo.

      , hôm ấy ta say! Tôi ngửi được mùi rượu người ta.”

      “Tôi ngồi chung bàn với ta, chúng tôi chẳng có quan hệ đương gì cả. Thường ngày ta rất ghét tôi và nhiều lần đe dọa cưỡng hiếp tôi.”

      “Tôi cố sức giãy dụa, tôi van xin ‘đừng’, nhưng ta vẫn như đồ cầm thú!”

      Đứng bên phía nguyên cáo, ánh mắt Kiều Duy Đóa giá rét như rắn hổ, vẻ mặt lạnh lùng và chết lặng, kể từng tội từng tội kết án gã.

      “Chưa tới mười bốn tuổi? Mẹ kiếp! Khi đó toàn bộ bạn học lớp chúng ta qua mười lăm, tại sao lại lọt ta mới mười bốn? Em sớm nghi ngờ Kiều gia nhúng tay, cố tình gán tội thêm nặng mà thôi!”

      “Thưa chủ tọa, người bị hại chưa đầy mười bốn tuổi, sau khi xảy ra vụ việc, người ấy có rất nhiều vết thương. ấy từng cố gắng chống cự, nhưng bị cáo dựa vào sức mạnh để thỏa mãn thú tính, gây cho người bị hại tổn thất về thể chất và tinh thần suốt đời. Lúc đó người bị hại và cậu Phương tình đầu ý hợp, có thể đính hôn, nhưng vì tai nạn này mà duyên phận hỏng. Người bị hại bị ghét bỏ, bị từ hôn! Căng thẳng tinh thần gấp đôi khiến người bị hại đau khổ đến tự sát… Cha của người bị hại suốt ngày lo lắng tâm trạng của con mà ký sai hợp đồng, dẫn tới quyết định sai lầm, làm Kiều thị suy sụp thể cứu vãn trong thời buổi khủng hoảng kinh tế! Những việc này đều bắt nguồn từ việc bị cáo ưa người bị hại. Người bị hại từng nhiều lần tố giác nhân phẩm xấu xa của bị cáo với thầy ! Hành vi của bị cáo rất hung tàn, mọi người đều phẫn nộ, kính xin chủ tọa dựa theo pháp luật tuyên phạt bị cáo mười năm tù giam!” Tiểu Béo tru tréo lặp lại giọng vị luật sư biện hộ ngày cuối cùng.

      “Mẹ kiếp, cái gì cũng đổ lỗi lên đầu . Bọn em nghi ngờ bản án này có tính toán từ trước!” Tiếng Tiểu Béo căm giận bất mãn.

      Ôn Ngọc lại ấn tay mình xuống tay gã. tin tưởng gã! Năm đó gã mới mười bảy tuổi, dù rất ngang bướng nhưng gây ra việc đổ đốn như thế.

      “Đại ca, bây giờ ra tù rồi, tuyệt đối, tuyệt đối đừng buông tha cho con Kiều Duy Đóa!” Tiểu Béo càng nghĩ càng ấm ức, ta đập mạnh tay vào vô lăng: “Em lên mọi kế hoạch, chúng ta nhất định phải tóm được Kiều Duy Đóa. Dạy dỗ ả chết lên chết xuống, mới trút hết mối hận này!”

      “Đừng! A Kiến mới bắt đầu cuộc đời mới, thể dính dáng tới Kiều Duy Đóa, thể mang rắc rối vào người!” Ôn Ngọc hết hồn, xua tan ý định xúi giục của em trai.

      “Sợ gì chứ? Bây giờ Kiều gia lụn bại rồi. Kiều Duy Đóa chỉ là dân quèn, muốn phá cho ả chết bờ chết bụi dễ ợt thôi mà!”

      “Chị được!” Ôn Ngọc lớn tiếng.

      Hai chị em bọn họ cãi nhau, mà phản ứng của gã chính là thản nhiên ngó nghiêng ngoài cửa xe, nhìn từng cảnh vật xoẹt qua trước mắt.

      [1]Tôi phát tác giả viết nhầm tên, xuyên suốt quá trình sau này của truyện nhân vật có biệt danh Que Củi tên là Lâm Dục Sài, chứ ko fai Hồ Húc như ban đầu. Vì để thống nhất mạch truyện, mình chọn cái tên Lâm Dục Sài cho toàn bộ tác phẩm.

      [2]Nguyên tác: Đỗ Bạch, Ải Nhân, Ma Thần, Thụy Tiên, Sài Nhân, Chùy Tử… đây là các nickname trong truyện, vì mình rất kém cỏi văn chương nên khó hòng diễn tả thoát ý các biệt danh này. Các tên phía đều do cảm tính của mình!

      [3]Xe việt dã là xe SUV nha mọi người.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Mở đầu III – Tương lai

      Năm 2011.

      Tết Trung thu, trăng tròn vằng vặc.

      “Ôn Ngọc, mùi thịt vịt thơm quá, tay nghề của cháu siêu!” Bà Hình Nhân năm mươi mấy tuổi, nhưng vẫn giữ dáng dấp khá đẹp. Bà hít hít hương thơm tỏa ra từ chiếc nồi, cất giọng tán thưởng: “Người Ôn Thành chúng ta cứ tới Tết Trung thu lại nấu thịt vịt, đáng tiếc bác rất dở việc bếp núc!”

      “Bác Hình, đâu phải do tài nấu nướng của cháu giỏi, mà vì bác mua đúng gia vị ngon đấy ạ!” Ôn Ngọc thích tâng bốc.

      “Bậy , chỉ có cháu mới hiểu khẩu vị của bác và A Kiến thôi! Thịt vịt thơm ngậy mùi rượu, làm người ta thèm dãi.” Người như Ôn Ngọc thực hiếm gặp, chẳng những gia cảnh tốt, biết kính nhường dưới, mà tính tình còn khỏi chê.

      Ôn Ngọc cười cười, : “Cháu còn bỏ thêm ít đông trùng hạ thảo, dạ dày của A Kiến tốt, thứ này bồi bổ ấy.”

      Hai người hàn huyên vui vẻ, bỗng ngoài cửa vang lên tiếng mở khóa.

      “A Kiến về rồi!” Ôn Ngọc vội vàng cởi tạp dề, duyên dáng sửa sang lại dung mạo hơi bê bối.

      Dáng dấp cao lớn của Hình Tuế Kiến xuất trước cửa.

      Ôn Ngọc mỉm cười định ra chào đón.

      “Em còn ra?” Hình Tuế Kiến trầm giọng với người đằng sau.

      Ôn Ngọc hoàn toàn sửng sốt.

      Thấy phía sau chẳng động tĩnh gì, Hình Tuế Kiến xoay người kéo lên.

      Đó là xinh đẹp rạng rỡ, hệt như đóa bách hợp kiêu ngạo lẳng lặng nở rộ trước mặt Ôn Ngọc.

      Sắc mặt đóa bách hợp kia rất lạnh, lạnh hệt như tảng băng ngàn năm thể hòa tan,sống tách biệt với thế giới bên ngoài[1] và như thể cả đất trời này chẳng can hệ gì tới .

      Cảm giác lạnh lẽo này dữ dội tới mức khiến người ta hoảng sợ muốn đui mùi, cả người Ôn Ngọc đều cứng đờ.

      Bấy giờ Hình Tuế Kiến mới nhìn thấy Ôn Ngọc, gã thoáng chút bất ngờ. Gã giới thiệu thay hai người: “ ấy là Ôn Ngọc, còn đây là Duy Đóa.”

      Ôn Ngọc cứng nhắc gật đầu xem như chào hỏi và cũng vậy. Thực ra, đây chẳng phải lần đầu hai người gặp gỡ.

      “A Kiến, con về rồi à? Mau cùng Ôn Ngọc vào ngồi , cả nhà chúng ta ăn cơm!” Bà Hình Nhân cầm bát đũa từ nhà bếp ra, vừa trông thấy vị khách trong phòng khách cũng cứng đơ.

      “Xoảng.” Chiếc bát sứ trong tay bà Hình Nhân rơi xuống, phát những tiếng kêu lanh lảnh.

      “Chẳng phải mẹ bảo con đừng dắt ta tới đây rồi sao?” Giọng bà Hình Nhân trở nên sắc bén.

      “Mai này chúng ta thành người nhà, Tết Trung thu là tiệc gia đình, ấy cần phải tham dự.” Hình Tuế Kiến kiên trì đáp.

      “Người nhà hả? ta mới vào cửa là mẹ làm bể chén bát, sống với ả đàn bà xui xẻo này làm sao gia đình chúng ta còn yên bình được con?” Bà Hình Nhân lớn tiếng chất vấn.

      Bà ta cố tình làm bể chén bát mà đổ tội cho ? Đôi môi lạnh lùng của Kiều Duy Đóa khẽ cong lên.

      “Mẹ nhắc lại lần nữa, mẹ đồng ý cho con cưới ta!”

      “Tháng sau con kết hôn với Kiều Duy Đóa.” Hình Tuế Kiến vờ nghe mà chỉ lặp lại lời mấy hôm trước mình thông báo với mẹ.

      “Con điên rồi à? ta từng hại con ngồi tù mười năm, ta là kẻ thù của gia đình chúng ta!” Bà Hình Nhân rốt cuộc cũng bị chọc tức.

      “Chuyện riêng của con, con tự có chừng mực.” So với kích động của mẹ, trông Hình Tuế Kiến bình tĩnh hơn.

      “Vậy còn Ôn Ngọc? Con bảo Ôn Ngọc phải làm sao đây?” Kéo người con dâu duy nhất được mình thừa nhận, bà Hình Nhân cất tiếng hỏi .

      Hình Tuế Kiến hoàn toàn trầm mặc. Bởi vì, lúc này Ôn Ngọc cố sức cắn môi dưới để ngăn những giọt nước mắt đừng rơi.

      “Con ngồi tù suốt mười năm, tay Ôn Ngọc chăm sóc mẹ. có nó, gia đình chúng ta được như hôm nay sao?” Bà Hình Nhân cảm thấy đau lòng: “Ôn Ngọc chờ con ròng rã mười năm, ở bên con thêm ba năm nữa, bây giờ con vì ả hồ ly mà vắt chanh bỏ vỏ? Con bé bây giờ ba mươi tuổi, con cần nó con bảo nó lấy ai?”

      Đáy mắt Hình Tuế Kiến thẫm lại.

      “Bác ơi, xin bác đừng nữa!” Ôn Ngọc xoay người, dùng tay che mắt ngăn những giọt lệ chực trào.

      “Tại sao ? Bác muốn mắng cho nó tỉnh!” Bà Hình Nhân quát.

      Từ đầu tới cuối, Kiều Duy Đóa tựa tảng băng, lạnh nhạt thờ ơ, như thể mọi thứ đều chẳng liên quan tới .

      Tuy nhiên trận chiến này xuất phát từ , vì thế bà Hình Nhân nổi trận lôi đình xông tới trước mặt Hình Tuế Kiến, chỉ vào Kiều Duy Đóa buông lời thóa mạ: “Ả đàn bà này có điểm nào tốt? Cái thứ ngàn người dày xéo! Chẳng qua ta hơi chút xinh đẹp, bày đặt ẻo lả, nhào bên này ngã bên kia,[2] lẳng lơ khắp nơi, trong xương tủy toát mùi tanh hồ ly!”

      Hình Tuế Kiến bảo vệ trước những lời thóa mạ của mẹ, cũng chẳng có phản ứng gì. Gã chỉ đưa mắt nhìn sang Kiều Duy Đóa, như chờ đợi hành động của .

      là những lời mắng nhiếc khó nghe.

      “Thưa bác, xin hỏi tôi nhào bên này ngã bên kia bao giờ?” Kiều Duy Đóa lạnh lùng phản bác.

      Hôm nay Hình Tuế Kiến đưa tới đây, chắc phải muốn làm khó chịu chứ? Xin lỗi, sức nhẫn nại của có hạn.

      “Đừng hòng qua mặt tôi, tới lui với cả lũ đàn ông! Chẳng hạn như tên hàng xóm nhà …” Bà Hình Nhân bừa, cố sức chà đạp .

      Muốn gán tội cho người khác, sợ gì moi ra việc? Kiều Duy Đóa nghe nổi nữa!

      “Thưa bác, tôi lấy tiền lương thuê nhà, chứ chưa từng lấy thân xác ra trao đổi!” Mạt sát chả sao, chứ tuyệt đối để kẻ khác chà đạp Tư Nguyên!

      Câu đó khiến sắc mặt bà Hình Nhân biến đổi, còn đôi chân mày của Hình Tuế Kiến cũng nhíu chặt.

      Thời thanh xuân, tác phong của mẹ gã rất tệ. Bà lăng nhăng với chủ nhà, chẳng phải điều bí mật gì với láng giềng.

      ngờ sức công kích của lại mạnh mẽ đến thế.

      là kẻ thứ ba biết xấu hổ!” Bà Hình Nhân nghiến răng mắng chửi.

      “E rằng kẻ thứ ba chuyên nghiệp phải là tôi.” Kiều Duy Đóa cười lạnh lùng.

      Ai mà biết mẹ gã khiến nhiều gia đình tan vỡ, làm tình nhân của khối đàn ông.

      , , …” Sắc mặt bà Hình Nhân hoàn toàn xanh mét.

      “Kiều Duy Đóa, đủ rồi!” Dù rằng gã muốn xem trò hay, nhưng ai ngờ việc tới chiều hướng này.

      “Tại sao đủ? Người khác muốn tát vào má trái của tôi, lẽ nào tôi vĩ đại tới mức dâng luôn má phải?” Kiều Duy Đóa hỏi châm biếm.

      Nếu đối phương phớt lờ phong phạm của người lớn tuổi, việc gì phải cả nể? thực chẳng đáng !

      “Bác Hình à!” Ôn Ngọc vội vàng vuốt lưng bà Hình Nhân, sợ bà tức giận đến khó thở.

      muốn lấy A Kiến nhà tôi hả? Kiếp sau !”

      Kiều Duy Đóa cười lạnh lẽo nhưng xinh như hoa: “Xin lỗi, con trai bác chẳng có nghĩa lý gì với tôi”

      “Kiều Duy Đóa!” Giọng Hình Tuế Kiến giương cao: “Bà ấy là mẹ tôi, em nhường nhịn bà ấy chút được sao? Em để bà ấy thắng cũng được à?”

      Tại sao mọi thứ đều chẳng như gã nghĩ? Tháng sau bọn họ lấy nhau rồi! Gã cho rằng mình nắm chắc phần thắng, nhưng giờ… gã thất bại.

      được!” Đáp án của mãi mãi là hai chữ ràng.

      Danh dự của để bất kì kẻ nào giẫm lên!

      được, hai chữ này khiến khóe môi gã phát lạnh.

      “Tuần trước tôi thấy em ngồi với Lục Thượng Lễ trong nhà hàng, nhưng có thái độ này!” Khi đó trầm mặc, cung kính, nhẫn nại, khác hẳn với con người bây giờ, và Lục Thượng Lễ là cha của Lục Tư Nguyên.

      Cuối cùng cũng vạch trần , dạ dày Hình Tuế Kiến bỗng dưng cuồn cuộn.

      Kiều Duy Đóa cứng đờ, những quá khứ tồi tệ bỗng chốc tuôn trào.

      “Hình Tuế Kiến, cho rằng mình thắng ư?” Kiều Duy Đóa xoay người, nhìn thẳng vào mắt gã: “ khó sống chung với mẹ, giờ lại lòi thêm người cũ chưa dứt tình cuồng dại. cho rằng mình có mê lực lớn đến mức khiến tôi , cam tâm làm kẻ thứ ba? cho rằng Kiều Duy Đóa tôi thực mà nhượng bộ, quẳng luôn nhân cách?”

      Cứ mỗi câu ‘cho rằng’ của khiến đôi mắt gã càng thêm lạnh lẽo. Trông thái độ quá ngạo mạn, nên gã tuyệt đối làm sáng tỏ mối quan hệ giữa mình và Ôn Ngọc!

      “Nếu Kiều Duy Đóa tôi muốn tìm đàn ông lắm tiền, người đó chắc chắn phải là ! Nếu Kiều Duy Đóa tôi muốn tình , người đó lại càng thể là !” nhìn gã gằn từng chữ: “Trong lòng tôi hoàn toàn vô nghĩa, chỉ là vết thù tồn tại vĩnh viễn ở trong ngực.”

      sảng khoái! Hôm nay, cuối cùng cũng được sảng khoái!

      Môi khẽ giương cao, nhè nhả từng chữ: “Xin lỗi , tôi muốn tiếp tục trò chơi này nữa!” Dứt lời, xoay gót rời với những bước chân vững vàng và ổn định. toát vẻ kiêu ngạo như thể có bất cứ kẻ nào khiến dao động.

      giờ rất hiếm ai có thể khiến gã cư xử thô bạo, là người duy nhất. Hình Tuế Kiến bóp chặt nắm tay.



      Kiều Duy Đóa biết mình lang thang bao lâu, lặng lẽ ngồi bên bờ sông.

      Đêm nay ánh trăng đẹp, rất đẹp và thanh vắng mát mẻ.

      Mặt trăng trời như ánh trăng trôi trong nước, khi tan vỡ còn tồn tại. Muốn sum hợp, phải chăng rất đơn giản?

      ngửa mặt lẳng lặng ngắm ánh trăng.

      Dưới đáy lòng cuồn cuộn nổi sóng, chẳng cách nào bình ổn. Nếu thể trút ra ngoài, dễ khiến người ta nổi điên. nghĩ tới người, duy nhất người đó mới làm lấy lại bình tĩnh.

      Chuông reo lâu mới có người nhận máy.

      “Alo?” Giọng nghe khàn khàn, như thể ba bốn ngày chưa ngủ.

      “Tư Nguyên, ngủ rồi à?” sửng sốt hỏi.

      ngồi đây lâu đến mức quên bẵng thời gian, bây giờ có lẽ giữa đêm khuya.

      , chưa ngủ.” đưa tay lấy cặp mắt kính rồi kéo mền ngồi dậy, cởi chiếc áo ngủ ném lên thành ghế, vuốt vuốt mặt nghe điện thoại và tiện tay bật máy tính lên. Đằng nào cũng bị đánh thức, chuẩn bị tinh thần ôn tập trắng đêm.

      quấy rầy làm thở phào nhõm.

      “Năm ngày nữa có cuộc thi giám định Tư pháp, chuẩn bị tới đâu rồi? Bây giờ còn niềm tin ?” Suốt thời gian qua luôn vùi đầu vào nghiên cứu, dường như hai người rất lâu chưa gặp nhau.

      Trong lúc chờ máy tính khởi động, đặt cằm lên chồng sách pháp luật dày cộm bàn, bày tỏ thẳng thắn: “, chắc lắm…” Gần đây chẳng nhét được gì nào vào đầu, từng con chữ như treo lơ lửng khiến thể nắm bắt.

      cố đọc nhiều sách vào, tranh thủ thi đậu lần này, đừng làm ba thất vọng.” Gương mặt lạnh nhạt của bỗng chốc trở nên nhu hòa.

      “Ừ.”

      “Vậy Tết Trung thu sao? Ở bên gia đình có vui ?” Nhìn ánh trăng bàng bạc, lặng lẽ hỏi.

      rất hâm mộ , có người thân để cùng hưởng cái Tết Trung thu hòa thuận.

      “Cũng vui lắm! Hằng năm cả nhà đều quây quần để hai ông rể chuốc ít rượu.” Thực ra phải ít.

      dừng hồi rồi hỏi: “Vậy còn em, hội họp với gia đình ta có vui ?”

      Kiều Duy Đóa cứng đờ và trầm mặc.

      lập tức hiểu ngay vấn đề, thở dài: “Đóa, em đừng cứ mãi xù lông như con nhím. Việc ấy… chẳng dễ thương tí nào…” và gã kia cứ sôi sùng sục, nhìn hoài cũng sinh mệt. Thực ra, ngụy trang vẻ lạnh lùng bề ngoài để che giấu bối rối bên trong, tại sao họ phải tổn thương nhau?

      “Em… rất hận, rất cam tâm…” chẳng cần giữ vẻ kiêu ngạo và khỏa lấp ở trước mặt .

      “Oán hận và cam tâm có thể làm em sống vui vẻ và hạnh phúc hơn sao?” hỏi .

      im lặng. thể! Nhưng còn được sống vui vẻ và hạnh phúc ư?

      Trầm mặc hồi lâu sau, hỏi: “Tư Nguyên, tại sao chìa tay ra níu giữ em lần? Vì sao em?” cũng khát vọng bình yên và hạnh phúc.

      Người bên kia đầu dây hóa đá, còn cúp máy trước. Bởi vì biết câu trả lời.

      Lục Tư Nguyên cầm chiếc di động tay rất lâu, mới đem mặt mình từ từ tựa vào chồng sách. đau đớn chầm chậm khép đôi mắt lại, phải mà là thể.

      Chiếc máy tính rốt cuộc cũng khởi động xong, đặt mặt bàn. đó khung ảnh to, khung ảnh , điềm đạm yên tĩnh, nhàn nhã thanh bình, mỗi tấm hình đều là .

      vuốt mặt, lật sách ra muốn chuyên chú ôn tập, bỗng trang giấy nhàng rơi xuống. cúi người nhặt lên.

      Chưa bàn chuyện đương, phải là còn trinh. Đây là cầu của mấy bà chị, cầm bút gạch bỏ.

      phù hợp.

      Biết cách chăm sóc người khác, có thể sống chung với mọi phụ nữ khác. Đây là cầu của mẹ, cầm bút gạch bỏ.

      phù hợp.

      Cha mẹ phải có người làm nhân viên nhà nước, phải công tác trong ngành Luật. Đây là cầu của cha, cầm bút gạch bỏ.

      phù hợp.

      Còn đây là cầu của : Tính cách đừng kiêu ngạo, trong tim đừng mang hình bóng kẻ khác.

      phù hợp.

      lại gạch bỏ.

      dựa lưng vào ghế, đôi mắt buông thỏng mịt mờ.

      phù hợp, hoàn toàn chẳng phù hợp. Tuy nhiên tự hỏi mình, tình theo nguyên tắc nào sao? ràng là rể cây duy nhất miệng vực sâu có thể níu giữ .

      Bế tắc lâu lâu, cầm lấy di động lần nữa: “Đóa, em ở đâu? có lời muốn với em.”

      [1]Nguyên tác: Di thế độc lập.

      [2]Nguyên tác: câu tam đáp tứ, câu này quá trừu tượng nên mạn phép dùng câu .

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Phần I – Chương 1

      Tối, tối.

      Vào lớp chín bài vở càng lúc càng nhiều, hơn nữa gần đây sắc mặt ba mẹ thường hay cau có nên Duy Đóa luôn về nhà rất muộn.

      thích ngồi trong thư viện im lặng học hành. muốn thi vào trường điểm, với thành tích học tập đáng nể của việc đó rất đơn giản. Tuy nhiên, vẫn dám chểnh mảng.

      Chín giờ rưỡi đêm, đèn trong thư viện tắt dần từng bóng. Sân trường chỉ còn lác đác vài học sinh, ôm chồng sách giáo khoa xuyên qua con hành lang dài tới lớp chín.

      rảo nhanh bước chân vượt qua góc tối, vì nơi đó có kho chứa dụng cụ thể dục bỏ hoang. Bình thường nghe đấy là chỗ tụ tập ăn ngủ, hút sách, bài bạc của nhóm học sinh hư hỏng. Và Hình Tuế Kiến là trong những người đó.

      Hôm nay lại tố cáo Hình Tuế Kiến trước mặt giáo viên chủ nhiệm. Bởi vì, phát Hình Tuế Kiến ngang nhiên kéo vài bạn học lén đánh bài.

      Dĩ nhiên hẳn chỉ nên lo cho thân mình thôi, nhưng mấy bạn học kia là con cái của những người làm ăn chung với ba mẹ. Bởi vậy khiến thực rất ngứa mắt…

      “Hình Tuế Kiến, nếu cậu còn giở thói hư tật xấu ra nữa nhà trường đuổi học cậu!” Việc này có mức độ báo động khiến nhà trường rất quan tâm và cũng nghiêm khắc cảnh cáo cậu ta.

      Khi Hình Tuế Kiến ra khỏi phòng xử phạt, cậu ta lạnh lùng liếc thoáng về phía vẻ mặt tỉnh bơ của . Cậu ta nện ba lô lên ghế đánh ‘ầm’ tiếng, hầm hầm rời khỏi lớp mà bỏ luôn buổi học. Và phản ứng của chính là, tiếp tục nghiêm túc làm bài tập của mình.

      Thành tích của Hình Tuế Kiến rất kém, bản thân cậu ta chẳng ham học hành. Đáng lý cậu ta nên sớm chủ động nghỉ học, nhưng cậu ta vẫn ‘bám’ lấy trường, nghe đâu là vì mẹ mình.

      Bình thường mẹ cậu ta luôn bỏ mặc, nhưng chỉ có cầu duy nhất là cậu ta phải ráng ‘cày’ xong trung học. Nghe cậu ta với mẹ luôn bất hòa, hễ tí cãi nhau. Cậu ta chịu nổi cảnh phụ nữ ầm ĩ, chỉ cần ai đó lải nhải bên tai hoài là cậu ta trốn biệt, hoặc nếu thể tránh đành làm theo.

      Đêm đó cũng là đêm trăng tròn.

      Khắp trường yên ắng, bước chân Duy Đóa rất vội vàng, bước nhanh đến độ như chạy. Bởi vì từ xa xa, ngọn đèn trong phòng bảo vệ cũng tắt.

      Kì lạ, hôm nay bác bảo vệ trường dường như nghỉ sớm. Ngoài cổng cũng chẳng có chiếc ô tô chờ đợi, gần đây bác tài xế nhà nghỉ việc.

      Giữa lúc Duy Đóa chuyển hướng sang cửa cầu thang, bất ngờ bị chiếc khăn tay bịt kín đôi môi, rồi cái bao tải trùm lên đầu, che khuất tầm mắt . Đôi chân mềm nhũn, cả đất trời đều màn đen như mực.



      Kiều Duy Đóa giờ hai mươi bảy tuổi, ú ớ mở to mắt từ giường ngồi bật dậy, lưng vã đầy mồ hôi.

      “Duy Đóa, cậu mới vừa hét toáng lên đấy hả?” gãi mái tóc bù xù, dụi đôi mắt nhá nhem, ngáp liên tục thò đầu ra hỏi.

      Đó là Thường Hoan – bạn cùng phòng và cũng là bạn thời trung học với .

      Ánh mắt Duy Đóa từ từ bình tĩnh lại. lát sau, nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ báo thức, may quá, gần sáu giờ sáng.

      Bên ngoài trời hừng đông.

      Từ ngày xảy ra việc đó, những năm tháng đằng đẳng sau này đều rất, rất sợ bóng tối.

      “Xin lỗi làm cậu thức giấc.” vội cất tiếng xin lỗi.

      sao, cậu mơ thấy ác mộng hả?” Thường Hoan khoát tay .

      Duy Đóa im lặng, đứng dậy rời khỏi giường.

      “Tớ làm sandwich đây.” kéo hộc tủ đầu giường, lấy chiếc khăn lụa chấm bi quàng lên cổ với động tác nhuần nhuyễn.

      Bây giờ là mùa xuân, rất thích hợp để quàng khăn lụa. Trong tủ của có rất nhiều khăn quàng. năm bốn mùa biến hóa với đủ kiểu dáng, nào là mỏng, dày, khoác vai, hình tam giác, tơ lụa… luôn đem những vật đơn giản như thế tạo thành những phong cách gợi cảm.

      Vốn dĩ Thường Hoan buồn ngủ díp mắt, bỗng dưng sáng rỡ: “A, hôm nay có số hưởng rồi!” Duy Đóa rất có năng khiếu, món sandwich làm quả phải từ đầu bếp cao cấp.

      Duy Đóa vỗ lưng bạn: “Cậu ngủ tiếp , khi nào làm sandwich xong tớ gọi.”

      “Muôn năm!” Thường Hoan khoa trương giơ tay, gào lên vài tiếng rồi sung sướng quay về phòng kế bên tiếp tục ‘nướng’.

      Trong bếp, Duy Đóa rửa sạch rau xà lách. Lát sau, lại bắt đầu cắt cà chua…

      Mỗi lần thức dậy sau cơn ác mộng, luôn tìm chút gì đó để làm, mới khiến tâm trạng mình bình tĩnh.



      Bảy giờ ba mươi phút sáng, Duy Đóa và Thường Hoan ra ngoài.

      Phòng kế bên cũng truyền đến tiếng đóng cửa chống trộm, người đàn ông nhã nhặn khép cửa xong về phía hai người.

      “Chào buổi sáng.” chào hỏi hai , giọng trầm ấm và êm dịu như dòng suối khiến người nghe cảm thấy thoải mái.

      “Tư Nguyên, hôm nay khỏi mua điểm tâm, Duy Đóa làm bữa sáng cho chúng ta rồi.” Thường Hoan vừa nhìn thấy tâm tình trở nên vô cùng sung sướng, nàng líu lo: “Hương vị ngon lắm lắm, Duy Đóa để dành phần to nhất cho đấy!”

      Thang máy tới, liếc thoáng chiếc lồng đựng sandwich vẫn còn ấm vừa được nhét tay. Đợi Thường Hoan vào thang máy trước, khẽ gọi: “Đóa à!”

      Duy Đóa ngước mắt.

      “Em lại mất ngủ hả?” Tư Nguyên nhăn mày hỏi, rồi dùng giọng thầm lo lắng chỉ mỗi mình nghe: “Em có muốn khám bác sĩ để họ kê ít thuốc an thần ?”

      Duy Đóa lắc đầu, giọng đáp: “Chẳng phải uống nhiều thuốc an thần có hại sao?”

      “Nhưng mất ngủ quá nặng cần phải uống, nếu rất đuối sức.”

      “Thỉnh thoảng em nằm ác mộng, chứ gần đây mất ngủ.”

      “Thang máy tới rồi! Hai người to gì mà tránh tôi vậy? Có phải xấu tôi ?” Thường Hoan đứng trong thang máy giở giọng bất mãn.

      “Đâu có, cho tôi mượn gan trời cũng chẳng dám xấu em.” Tư Nguyên phản ứng rất nhanh, lập tức nở nụ cười kết thúc câu chuyện giữa hai người.

      Trong thang máy.

      Thường Hoan thấy ôm chồng sách liền hỏi: “Dạo này thi gì nữa thế?” bái phục , cứ ba bốn hôm lại thi cử.

      “Thi thống kê.” đáp.

      thi thống kê làm chi? Chẳng phải làm bên Cục Bảo hộ lao động à? công tác bên ngành thống kê, thi làm gì?” Thường Hoan tò mò.

      “Nó cũng có lợi cho tương lai mà, tôi cứ thi trước.”

      “Người ta là công chức, cũng là công chức, sao nhìn vất vả thế?” Thường Hoan ám chỉ tự chuốc khổ.

      “Còn trẻ vất vả, mai mốt về già được hưởng thanh nhàn.” Tính rất lo xa.

      có lấy nhiều bằng cấp nữa ba – Lục thẩm phán cũng nhoẻn miệng cười, phí công làm gì?” Cách chuyện của Thường Hoan luôn thẳng thừng: “ thi lung tung môn này ngành nọ, chi bằng chăm chỉ vào cuộc thi Tư pháp năm nay, giành thắng lợi luôn cho rồi!” Làm láng giềng nhiều năm, đương nhiên Thường Hoan biết hằng năm Tư Nguyên đều tham gia cuộc thi Tư pháp, nhưng toàn thất bại.

      Nhiều năm qua, đủ các bằng cấp chất đầy trong ngăn tủ nhà , nhưng chiếc bằng quan trọng nhất kia vẫn thiếu.

      Nụ cười của Tư Nguyên vẫn ôn hòa, nhưng có chút ảm đạm.

      “Thang máy tới rồi!” Duy Đóa lên tiếng nhắc.

      Ba người ra khỏi cửa thang máy. Tuy nhiên, hôm nay hướng của ba người bọn họ có khác.

      Tư Nguyên sửng sốt hỏi: “Bọn em làm hả?”

      chứ!” Thường Hoan đáp.

      “Vậy các em…” Sao ngồi xe của ? Lúc hỏi câu này, ánh mắt Tư Nguyên luôn nhìn vào Duy Đóa.

      “Chuyên viên Lục, trí nhớ của đoảng đấy, em mua xe rồi!” Thường Hoan giơ chùm chìa khóa xe mới cáu huơ huơ trước mặt , “Thường Hoan em bước gần tới kỷ nguyên phụ nữ thời đại mới.”

      “Xin hỏi, mua xe và phụ nữ thời đại mới có liên quan gì?” Tư Nguyên mờ mịt, nghĩ mãi ra. cũng có xe, lẽ nào cũng coi là đàn ông thời đại mới?

      Bộ dạng ngơ ngác của trúng ý của Thường Hoan.

      “Có nhà, có xe, tương lai có thể coi đàn ông như cún con nuôi cảnh, đó là mục tiêu cả đời của Thường Hoan em! Bây giờ em trân trọng thông báo, em thành công bước đầu tiên!” Thường Hoan vô cùng đắc ý.

      Thường Hoan luôn hát bài đả đảo đàn ông tồi, hô vang khẩu hiệu tôn thờ chủ nghĩa độc thân!

      “Chứ phải phụ nữ thời đại mới là những người biết bếp núc, giết Trojans, trèo tường vây, đo ván kẻ thứ ba, đánh đuổi quân lưu manh?” Tư Nguyên hoàn toàn bừng tỉnh: “Tôi hoang mang điều nào mới phù hợp với em. Hóa ra, tôi bị Baidu lừa gạt.”[1]

      Duy Đóa đứng bên cạnh, khóe môi khẽ giương cao. Những người thân quen đều biết rất hiếm, vô cùng hiếm khi cười.

      Khi Thường Hoan tức giận la oai oải sấn tới chỗ Tư Nguyên, ngước mắt lên bắt gặp nụ cười của . Bọn họ bị ngăn cách bởi Thường Hoan, nhìn chăm chú lẫn nhau mà khóe môi đều khẽ nhếch. Đáng tiếc…

      “Từ hôm nay Duy Đóa chung xe với em, để làm kẻ đơn!” Thường Hoan tỏ vẻ tức giận, kéo Duy Đóa về đội của mình.

      Tư Nguyên thảng thốt đưa mắt nhìn Duy Đóa.

      “Sau này em chung xe với Thường Hoan.” nhân tiện báo luôn với .

      “Chẳng phải hồi trước giao kèo, đưa bọn em làm, còn em nấu điểm tâm cho ?” Tư Nguyên cau mày.

      Duy Đóa lắc đầu: “Thôi, mất công phiền hà.” làm điểm tâm coi như trả tiền xe, nhưng Tư Nguyên luôn bảo mình thích ăn vặt bên ngoài để khỏi thức sớm. Lâu dần khiến ngại ngần.

      “Bọn em tìm vài người trong khu chung xe, để Thường Hoan bớt tiền xăng.” nhẫn nại giải thích.

      Bớt tiền xăng? Điều kiện kinh tế của rất eo hẹp. Những lời này, Tư Nguyên dám thốt ra miệng.

      “Nè, đừng có làm như tôi chia rẽ hai người nhé!” Thường Hoan chí chóe.

      bậy bạ gì đó?” Tư Nguyên và Duy Đóa đồng thanh trách móc.

      Thường Hoan im lặng, vẻ mặt đầy nghiền ngẫm. Hai người bọn họ nhìn tới trông lui cỡ nào cũng thấy mờ ám. Lúc thuê phòng này, chủ nhà Lục Tư Nguyên chỉ có duy nhất điều kiện… đó là cho Kiều Duy Đóa được ở chung. Về sau và Kiều Duy Đóa dần dần trở thành bạn bè. Nhiều năm trôi qua, Thường Hoan càng ngày càng có cảm giác sâu sắc rằng…

      “Duy Đóa, cậu càng ngày càng giống ‘người’ hơn đấy!”

      “Tự nhiên mắng tớ là sao?” Sóng bước cùng Thường Hoan vào bãi đỗ xe, chẳng hiểu mô tê gì.

      “Đâu phải tớ mắng, mà tớ đột nhiên cảm thấy Lục Tư Nguyên biến cậu ra dáng ‘người’ hơn!”

      [1]Trojan: loại virus cực kỳ nguy hiểm máy tính; Baidu: công cụ tìm kiếm Internet nổi tiếng ở TQ.
      tutu, 553322thaominh91 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :