1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình chiến - Trường Vũ Trụ (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      TÌNH CHIẾN
      [​IMG]

      Tác giả: Trường Vũ Trụ

      Thể loại: đại, Hào môn thế gia, Thanh mai trúc mã,
      Gương vỡ lại lành, HE

      Số chương: 44 Chương + 5 Ngoại truyện

      Editor: salemsmall
      Nguồn edit: Sưu Tầm

      Nguồn eBook: cungquanghang.com





      Giới Thiệu


      Editor: salemsmall

      Thời niên thiếu, Sở Hàm kiêu hãnh và xinh đẹp như đóa hoa hồng nở rộ. Nhưng kể từ khi gặp Giang Bắc Thần, người luôn kiêu ngạo và biết sợ hãi giống như đóa hồng xinh đẹp là cũng dần trở nên lụi tàn.

      Trong ký ức của Giang Bắc Thần, Sở Hàm từng nở nụ cười xinh đẹp với bãi biển Antaly, khi ấy mặc chiếc váy màu đỏ tươi, mái tóc đen tung bay theo gió. cũng từng cúi đầu, giọng nức nở cầu xin dưới bầu trời phủ đầy tuyết trắng. Nhiều năm sau mới phát ra rằng, những ký ức ấy quả thực là chịu nổi chút sức nặng, bị vỡ nát tung tóe từ trong sâu thẳm nội tâm, khiến bối rối, biết phải làm sao.

      ...

      Người ơi, người trải đầy gai để tôi bước bằng đôi chân trần, nhưng khi quay đầu lại tôi mới nhận ra rằng, từ đầu đến cuối, người vẫn chỉ đứng yên ở nơi đó...


      Link Online

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 22/7/16
      langthangkt, Maicô gái bạch dương thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1:

      Editor: salemsmall

      Ở thành phố A, khi nhắc tới nhà họ Giang - gia tộc có xuất thân cách mạng, ai là biết.

      Ông cụ nhà họ Giang chinh chiến suốt cả cuộc đời, từ chiến dịch Độ Giang* đến những cuộc viễn chinh, rồi lại chiến tranh Việt Nam, người ông có đến mười mấy vết sẹo, bàn tay cũng dày đặc những nốt chai. Ông vì quốc gia mà cống hiến biết bao nhiêu. bả vai ông đeo quân hàm Thượng tướng, năm đó ông khoác áo giáp dũng mãnh ra trận, cho dù là ai cũng đều phải tôn kính gọi tiếng "Ông Giang".


      (* chiến dịch Độ Giang: tức chiến dịch Vượt sông Trường Giang, tháng 4 năm 1949. )

      Ông cụ có ba người con, ai cũng đều có tiền đồ xán lạn, cả đời ông cũng coi như được nở mày nở mặt.

      Con trai thứ hai của ông cụ Giang – Giang Chấn Quốc đảm nhiệm chức thị trưởng tại thành phố B, con đường làm quan rộng mở, bước lên mây, giống như mặt trời giữa ban trưa. Con dâu Kiều Hoàn là giảng viên cao cấp của Học viện Múa, vốn là trưởng nữ của gia tộc danh giá nhất vùng đất Giang Nam, ngay cả cái giơ tay nhấc chân đều có khí chất và vô cùng quyến rũ ai có thể học theo được.

      Nhưng trong gia tộc như vậy, lại có người trái ngược hoàn toàn, đó là cháu trai của ông cụ Giang, con trai của vợ chồng Giang Chấn Quốc - Giang Bắc Thần. Mỗi lần ông cụ nhìn thấy đều muốn chửi bới hồi, tức giận đến mức râu cũng vểnh lên. Nhưng mà ai cũng biết, trong đám con cháu nhà họ Giang, ông cụ lại thương đứa cháu này nhất.

      Giang thiếu được chiều chuộng từ , hai mươi tuổi lên đường sang Mỹ du học. Ba năm sau khi tốt nghiệp Ivy trở về, trở thành Hoa kiều thiên tài có chút danh tiếng tại phố Wall. Mặc dù về nước vài năm nay cũng ăn chơi trác táng cách bừa bãi nhưng công việc làm ăn lại vô cùng thuận lợi, chưa kể có rất nhiều người ao ước và ghen tị vẻ bề ngoài, bản lĩnh cũng như thủ đoạn làm ăn của .

      Ở thành phố này, mọi người đều biết, khi Giang thiếu cười càng tươi, đó là dấu hiệu nguy hiểm tới gần. Như lúc này đây.

      Hôm nay đáng lẽ ra phải tới công ty vì dự án, nhưng lại bị vướng mắc vì ở chậm chạp chịu phê duyệt công văn, phía bên kia lại sốt ruột muốn triển khai dự án, chậm phút đồng hồ thôi cũng có thể khiến khoản tiền lớn bị tổn thất ra bên ngoài. Giang Bắc Thần ngồi ăn uống linh đình cùng mấy lão già xảo quyệt hơn năm mươi tuổi, phải những lời nịnh hót mà chính cũng cảm thấy buồn nôn, nhưng ngờ bọn họ vẫn đồng ý, cực kỳ khó khăn. Sau khi uống xong ly rượu thứ tư nghĩ thầm, nếu lần này mấy lão già kia còn cho ràng dứt khoát đành phải quay về xin hai giải quyết vậy, trong lòng nhịn được thầm mắng tiếng.

      "Bắc Thần à, hôm nay cháu đúng là nể nang mấy người trong cục chúng ta, cháu yên tâm, ngày mai chú bảo thư kí đưa công văn tới cho cháu, ha ha."

      Những nụ cười dối trá trong tiệc rượu như thế này nhìn quen từ lâu, người chuyện là Trương cục trưởng, là người chịu trách nhiệm về dự án ở phía Bắc thành phố, thấy Giang Bắc Thần lời ngon ngọt lúc lâu, cho nên mặc dù cấp vẫn đông kéo tây kéo chịu đồng ý, nhưng ngộ nhỡ chọc giận tiểu tổ tông này, chỉ sợ sau này ngay cả trái cây ngon mình cũng có mà ăn.

      "Nếu chú Trương như vậy, cháu đây chỉ có thể chờ tin của chú thôi."

      Dưới ánh đèn, Giang Bắc Thần cười cách lễ phép và khiêm tốn, viên đá Obsidian cổ tay áo sơ mi phản chiếu ra ánh sáng rực rỡ dưới ánh đèn thủy tinh. vươn bàn tay sạch thon dài cầm lấy ly rượu trước mặt, rồi đứng dậy.

      "Cám ơn ủng hộ của các chú các bác, trong công ty cháu còn có chút việc bận, cháu xin phép trước." xong, ngửa đầu uống cạn ly rượu, rồi lời tạm biệt với mọi người, đúng lúc ấy trợ lý Thẩm Vi Dịch phía sau cũng cầm lấy áo khoác của rồi theo ra khỏi phòng bao.

      Bây giờ là đầu đông, trong bóng đêm, Giang Bắc Thần đứng dưới ngọn đèn đường chờ lái xe chạy xe tới, bóng dáng cao lớn được phản chiếu dưới ánh đèn của khách sạch nhìn vô cùng ôn hòa.

      Thẩm Vi Dịch giương mắt nhìn , hơi hơi do dự .

      "Lần này, là cố ý."

      Giang Bắc Thần tùy tiện đút hai tay trong túi quần, nhìn chiếc xe từ từ chạy tới từ phía xa, chậm rãi mở miệng.

      "Nếu như Trịnh Ngọc Khôn muốn đấu với tôi, vậy tôi chơi với lão ta tới cùng. điều tra xem năm ngoái lão ta báo cáo hạng mục kia là bao nhiêu."

      "Vâng."

      Đánh rắn phải đánh ba tấc, huống chi còn là con rắn độc như Trịnh Ngọc Khôn.

      Rượu quá ba tuần, đêm cũng khuya. Trong pub Sai Giờ, mọi người nhảy nhót điên cuồng, DJ chơi những bài nhạc đinh tai nhức óc, nơi nào cũng có thể nhìn thấy đám công tử nhà giàu phóng túng trụy lạc. Trong phòng bao lầu hai, Chiến Sính và Kỷ Hành Đông phải trái ngồi bên cạnh Giang Bắc Thần. Chiến Sính vừa ôm người mẫu mới nổi trong lòng, cầm nho đút cho ta ăn, vừa tán gẫu với Giang Bắc Thần

      "Lần này lão già làm ở cục xây dựng thành phố kia bị cậu chơi đùa vô cùng thê thảm, nghe vợ ông ta sau nhìn xong lập tức đưa tới phòng cấp cứu, đến bây giờ ông ta ở trong bệnh viện cũng dám lộ mặt ra, cơ quan cũng tạm thời cách chức ông ta rồi.

      Kỷ Hành Đông ngồi bên cạnh tiếp lời: "Có khi nghĩ xem làm thế nào để chơi lại cậu đấy, nếu như được bán lại dự án kia cho tớ ? Vốn dĩ nó cũng đâu có sạch gì."

      Giang Bắc Thần ngậm điếu thuốc, quay đầu để cho mỹ nữ bên cạnh châm lửa giúp, đôi mắt hẹp dài hơi hơi híp lại, đôi chân thon dài gác lên bàn trà, dáng vẻ điển hình của nhị thế tổ*

      (* - nhị thế tổ: cụm từ thường để chỉ thế hệ có quyền thế có tiền, đời sau chỉ việc sống phóng túng ăn chơi trác táng).

      "Sao cậu cứ thích chiếm lợi ích từ chỗ tớ thế? Lần trước Chiến Sính cho cậu làm về vũ khí quân , sao cậu lại cần?"

      Kỷ Hành Đông cười quỷ dị: "Sao tớ dám chiếm lợi ích từ bên vũ trang chứ, chỉ có nhà tư bản vô liêm sỉ như cậu, tớ mới có thể chơi đùa được thôi ~~"

      " cho, " Giang Bắc Thần bướng bỉnh liếm liếm khóe môi, "Tớ còn phải chơi đùa cho đến khi lão ta nghe lời mới thôi, khi nào tớ lấy được công văn phê duyệt vào tay, đưa cho cậu."

      Chiến Sính vỗ bắp đùi, vô cùng đau đớn nhìn . "Này! Cậu xem, cái tính này của cậu bao giờ mới sửa được chứ, ép lão già kia đến chỗ chết có lợi gì với cậu chứ? Nếu ông cụ nhà cậu mà biết, lột của cậu lớp da cũng chăm sóc cậu bằng gia pháp."

      Giang Bắc Thần chỉ nghịch điện thoại di động, hiểu cùng vị mỹ nữ đầu bên kia di động tán tỉnh cái gì, mà cứ làm như nghe thấy.

      Dường như Kỷ Hành Đông vừa nhớ tới cái gì đó, bất chợt quay đầu, miệng mấp máy.

      "Làm sao vậy, trông y như con cá vàng, cậu muốn cái gì?" Giang thiếu tập trung nhìn màn hình, những tia sáng màu bạc phản chiếu làm tôn lên đôi mắt nghiêm túc nhưng lại vô cùng sáng ngời của .

      "Chuyện là... Hôm kia tớ có gặp Sở Hàm." Kỷ Hành Đông do dự mở miệng.

      Ngón tay lướt điện thoại di động ngừng lát, nhưng lại lập tức khôi phục bình thường.

      "Trông có vẻ được ổn lắm. Nghe ấy làm kỹ sư vận hành thử ở công ty Đức Mậu, mỗi ngày đều phải dầm mưa dầm gió ở công trường, cả người cũng còn giống như trước kia nữa. thể nào giải thích được..."

      "Liên quan gì đến tớ?" Giang Bắc Thần nghiêng đầu nhìn ta, đôi lông mày kiên nhẫn nhíu lại.

      "Dù sao năm đó ấy cũng lòng với cậu mà, chuyện mà ba ấy làm cũng liên quan gì tới ấy..." Kỷ Đông vẫn chưa từ bỏ ý định.

      Chiến Sính nghển cổ, đổ thêm dầu vào lửa hỏi: "Thảm như vậy sao? Tớ nhớ năm đó ấy cũng là đóa hoa trong đại viện, vô cùng kiêu ngạo."

      Giang Bắc Thần ném chiếc điện thoại lên mặt bàn, bực mình hỏi hai người kia: "Các cậu xong chưa?"

      Chiến Sính và Kỷ Hành Đông biết, đây chính là dấu hiệu khi chuẩn bị tức giận. Nhưng mà hai người ngờ rằng, chuyện này qua lâu như vậy, mà Giang Bắc Thần vẫn chưa quên được. Hai người liếc mắt nhìn nhau, người nào cũng dám mở miệng lần nữa.

      Chuyện giữa Sở Hàm và Giang Bắc Thần, cho dù là người ngoài cuộc có chứng kiến ràng đến đâu, cũng thể sáng tỏ hết được.

      Hết chương 1.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2:

      Editor: salemsmall

      Sau khi liên tục vượt qua ba cái đèn đỏ nhưng lại vẫn gặp phải cái đèn đỏ thứ tư, Giang Bắc Thần bực mình kéo kéo cổ áo rồi chửi thề câu, con mẹ nó xui xẻo!

      giống như bị trúng tà vậy! Dọc đường , trong đầu luôn lên câu mà Kỷ Hành Đông với lúc ở Sai Giờ.

      quẹo xe vào đại viện, thẳng vào bên trong mặc kệ lính gác cửa chặn lại. Nhưng khi đến cửa nhà, Giang Bắc Thần bỗng nhiên dừng bước, quay đầu ngẩn ngơ nhìn căn nhà cách nhà họ Giang bức tường phía sau lưng .

      Trong sân, hai gốc cây bạch quả bị gió thổi vang lên tiếng lá xào xạc, chiếc cổng lớn bằng sắt chạm trổ hoa văn cũng phủ thêm lớp gỉ sắt, hai tầng lầu lẽ ra phải có đèn điện sáng trưng, nhưng lúc này lại tối đen như mực, chút ánh sáng.

      Giang Bắc Thần từ từ bước tới, nhìn dáng vẻ tiêu điều về đêm của căn nhà kia mà sững sờ hồi lâu.

      Hình như là vào năm mới sáu tuổi, giữa buổi trưa mùa hè, giàn bầu sau nhà chính là chỗ vui chơi lý tưởng của cả, giàn bầu là những quả bầu hồ lô treo lủng lẳng, khiến cho con đường lát đá được phủ màu xanh mát, cả thả quả bầu hồ lô xuống dưới hồ nước để đùa giỡn mấy con cá . Khi ấy, dxie»n。dٿaxn。l«e。qxu»y。d«oxn có chừng ba bốn tuổi luôn đứng ở phía sau giàn bầu, gương mặt trắng trẻo nõn nà, đôi mắt bồ câu đen láy, tóc buộc hai bên, mặc chiếc váy màu hồng nhạt, xinh đẹp giống như búp bê. bé chỉ nhìn bọn họ mà dám bước tới, lúc đó Giang Bắc Thần cảm thấy rất tò mò, bèn chỉ tay vào bé hỏi: " cả, kia là ai vậy? Tại sao tới đây chơi cùng chúng ta?"

      Khi ấy, cả của Giang Bắc Thần mười mấy tuổi, cũng từng nghe người lớn trong nhà chuyện, đó là con của nhà họ Sở, cũng rất ít khi chơi cùng bé đó.

      "Đó là con của bác Sở. Nó lúc nào cũng thích gây chuyện, nên mẹ cho bọn chơi cùng nó."

      Bạn Giang Bắc Thần nhìn bé xinh như búp bê đứng đằng sau giàn bầu kia, nhìn thế nào cũng giống đứa bé thích gây chuyện, vì thế bạn Giang Bắc Thần tràn đầy khí thế bước tới nhìn bé mắt sáng long lanh kia, rồi chỉ vào hồ nước hỏi.

      "Em có muốn chơi cùng ?"

      nhìn hồ nước, rồi lại nhìn cậu bé trước mặt lâu, sau đó đôi mắt bừng sáng, sợ sệt gật đầu.

      "Vậy thôi." Cậu bé giống như cậu chủ dắt tay bé xinh đẹp như búp bê ấy về phía trước.

      "Nhưng mà, ấy cho em tới gần đó, cho em bước qua giàn bầu này." Bé rụt rè rút tay về.

      "Đừng sợ, bảo vệ em." Bạn Giang Bắc Thần nắm lấy bàn tay mềm mại của lần nữa, vẻ mặt vô cùng kiên quyết.

      Khi ấy, bé con kia và tiểu vương tử nhà họ Giang chơi đùa với nhau bên bờ hồ dưới giàn bầu suốt cả mùa hè.

      Khi ấy, Giang Bắc Thần biết rằng, đó chính là quãng thời gian tuy ngắn ngủi nhưng lại quý giá nhất thời thơ ấu của bé, bởi vì khi ấy, là người đầu tiên chịu chơi cùng bé, cũng là người đầu tiên tin tưởng và bảo vệ bé.

      Khi ấy, Giang Bắc Thần vẫn chưa biết tên là Sở Hàm, biết rằng nhà họ Giang thích , cũng biết rằng là người mà sau này dùng mọi thủ đoạn để giữ lại bên mình, lại càng biết rằng, , chính là kiếp nạn của .

      Thoáng cái mà hơn hai mươi năm trôi qua.

      Giang Bắc Thần hơi cúi đầu xuống, bật ra nụ cười tự giễu, nhưng mà còn là cậu bé hiểu đời vẫn luôn che chở cho như ngày xưa nữa rồi, có lẽ còn như vậy từ rất lâu rồi.

      ...

      Trong căn nhà cũ của khu chung cư phía đông Tứ Cửu thành*, ấm thuốc bếp tỏa khói nghi ngút. Sở Hàm cầm chiếc khăn dày, cẩn thận nhấc ấm thuốc từ bếp xuống. Mái tóc quăn dài được buộc lỏng phía sau gáy, chiếc áo lông cao cổ người càng làm tôn lên dáng vẻ nhắn gầy yếu của .

      (*) Nguyên gốc 四九城 nghĩa là Tứ Cửu thành. Chỉ bốn cửa hoàng thành, chín cửa nội thành ở Bắc Kinh. Bốn cửa hoàng thành gồm có Thiên An Môn, Địa An Môn, Đông An Môn, Tây An Môn. Còn chín cửa nội thành gồm có Chính Dương (Tiền môn), Sùng Văn, Tuyên Vũ, Triêu Dương, Phụ Thành, Đông Trực, Tây Trực, An Định, Đức Thắng. Ngày nay Tứ Cửu thành chỉ đơn thuần chỉ về các cổng thành mà mang theo nghĩa rộng chỉ Bắc Kinh, bao hàm văn hóa Bắc Kinh, tình cảm cùng bầu khí hoài niệm an tĩnh hài hòa. (Nguồn: Puck dđlqd)


      Mẹ Sở dựa vào chiếc giường gỗ trong phòng nhìn bóng lưng con mình, thầm thở dài.

      ba năm rồi, kể từ sau khi chuyển ra khỏi đại viện, con bà vẫn luôn được vui. Sau khi lo liệu hậu cho ba Sở, con bé đưa bà tìm nhà, cố gắng làm việc, tích góp tiền để chữa bệnh cho bà. Nhìn qua trông con bé vẫn rất lạc quan hăng hái, nhưng mà mẹ Sở biết, trong ánh mắt của con mình còn xuất những tia sáng rực rỡ của ngày xưa nữa.

      Sinh mệnh của con bé cũng giống như loài cỏ gai vậy.

      Dường như thế giới bên ngoài có màu sắc gì nữa con bé cũng cảm thấy hứng thú và quan tâm, tính tình cũng dần dần trở nên lạnh nhạt trầm tĩnh. Ngay cả chuyện dường như cũng ít .

      "Mẹ ơi, uống thuốc thôi ạ" Mẹ Sở nghĩ ngợi bất chợt nghe thấy giọng trong trẻo ngọt ngào của con .

      "Ừ." Bà vươn tay nhận lấy bát thuốc vừa đủ ấm, vỗ vỗ bên cạnh ý bảo con ngồi xuống.

      "Niếp Niếp à, đừng cố sức như vậy. Trong khoảng thời gian này ngày nào con cũng chạy tới công trường, mẹ thấy đùi con chỗ nào cũng có vết bầm tím. Bệnh của mẹ khá hơn nhiều rồi, nếu cảm thấy ổn con bỏ công việc này , kiếm chỗ làm mới tiền lương ít chút nhưng phải làm việc vất vả như thế này nữa." Mẹ Sở đau lòng xoa mấy vết trầy xước cổ tay .

      Sở Hàm kéo ống tay áo che mu bàn tay, rồi lấy thìa múc thuốc đưa đến miệng mẹ mình. " sao đâu mẹ ạ, ở công trường khó tránh khỏi việc bị đụng độ va chạm. giờ là giai đoạn quan trọng nhất của công trình, con chỉ chịu trách nhiệm vận hành thử máy móc thiết bị thôi, vất vả gì đâu. Mẹ cứ yên tâm ạ."

      "Vậy, con suy nghĩ kỹ chuyện dì Trương chưa?" Mẹ Sở thử thăm dò con mình.

      Sở Hàm cụp mí mắt xuống, hai hàng lông mi dài mềm mại khẽ rung rung, nhưng gì. Mẹ sở lại nhìn cái rồi tiếp: "Con cũng còn trẻ nữa, dù gì đứa con trai đó của dì Trương cũng là quản lý của ngân hàng, có thu nhập ổn định. di2iễn~đa1àn~le1ê~qu2yý~đo1ôn. Mẹ cũng cầu mong điều gì khác, chỉ mong con lấy chồng rồi sống cuộc sống bình yên là đủ. Mấy ngày hôm trước, dì Trương cầm tấm ảnh của con về, rồi rằng đối phương rất vừa ý con..."

      "Mẹ, " Sở Hàm cắt đứt lời tiếp theo của mẹ mình, "Bây giờ con chưa muốn nghĩ đến chuyện này, con vẫn còn muốn ở với mẹ thêm vài năm nữa. Chuyện này, cứ tạm gác sang bên ạ."

      ...

      Tiếng máy móc chạy ầm ầm, mười mấy chiếc máy liên tục sản xuất ra những thiết bị vật lý, sàn chi chít những mạch điện tổ hợp và các loại phụ tùng. Lúc này phải tiến hành thí nghiệm ảnh hưởng của ánh nắng mặt trời, nên mỗi ngày Sở Hàm đều phải leo lên rất cao, nơi có nhiều ánh nắng mặt trời để chạy thử thiết bị.

      "Kỹ sư Sở! Kỹ sư Sở!" Giữa tiếng máy móc ù ù gầm rú, vang lên tiếng gọi rất to của Tiểu Trương ở bộ phận văn phòng.

      Sở Hàm dùng tay khó nhọc đỡ lấy tấm lưới sắt, hơi quay đầu lại, thân hình gầy yếu giống như có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào. cũng lớn tiếng trả lời:

      "Có chuyện gì vậy?"

      Ở bên dưới, công nhân mặc bộ quần áo bảo hộ lao động màu xanh dương và đội mũ bảo hiểm cầm di động trong tay, : " tổng gọi điện thoại tới, mau chóng trở về đó chuyến!"

      "Tôi biết rồi!" quay người lại, dùng kìm điện vặn đinh ốc lại cho chặt rồi giao cho trợ thủ ở bên cạnh, sau đó từ từ leo xuống bằng chiếc thang.

      Tổng giám Triệu cảm thấy vô cùng khó hiểu đối với cầu của đối phương trong lần hợp tác này. Trước kia, những công ty khác chỉ cầu về thành quả mà chỉ định người nào hoàn thành. Nhưng mà lần này hợp tác cùng công ty An Đạt, họ lại chỉ đích danh Sở Hàm tới hỗ trợ kỹ thuật cho công trình cho đến khi công trình hoàn thiện.

      Mặc dù từ trước đến nay chưa bao giờ có quy định như vậy, nhưng mà ai bảo người ta là ông lớn An Đạt chứ, có thể hợp tác cùng bọn họ là chuyện vừa mừng lại vừa lo. Hơn nữa, nếu đàm phán thành công công ty thu được khoản lợi nhuận vô cùng lớn. Sở Hàm tốt nghiệp ở nước ngoài nên về kỹ thuật hay trình độ lý luận đều rất xuất sắc, ở trong ngành danh tiếng của cũng , vậy nên người ta đến chỉ đích danh cũng có gì là khó hiểu.

      Cốc, cốc, cốc. Tiếng gõ cửa vang lên.

      "Vào ." Tổng giám Triệu cất văn kiện cẩn thận rồi nhìn người vừa vào.

      "Tổng giám Triệu, tìm tôi ạ?" Sở Hàm thay bộ quần áo bảo hộ lao động, cả người bây giờ gọn gàng sạch .

      "Tiểu Sở à, lại đây nào, ngồi xuống đây." Tổng giám tươi cười, vươn tay chỉ vào chỗ ngồi trước mặt, " giờ, chúng ta đàm phán hợp đồng với An Đạt, đây là lần đầu tiên bọn họ thực loại công trình này, cho nên công ty quyết định cử theo."

      Sở Hàm cầm lấy bản hợp đồng, suy nghĩ chút rồi cuối cùng vẫn từ chối.

      "Tổng giám Triệu, tôi vẫn chưa hoàn thành hạng mục hợp tác cùng công ty Thái Dương, bây giờ là giai đoạn quan trọng, nếu bàn giao cho người khác bị chậm tiến độ. Dự án hợp tác cùng An Đạt này, chi bằng hãy cử người khác ."

      "Aiz, việc kia vội, bây giờ cũng đủ người rồi, vả lại như suốt ngày phải làm việc ở chỗ đó sao có thể chịu được. Cứ quyết định như vậy , dự án lần này rất quan trọng với chúng ta. d∞đ∞l∞q∞đ. phải biết bên nào nặng bên nào ." Tổng giám Triệu khoát tay rồi đưa qua cho tập tài liệu, ý tứ trong lời quá ràng, đừng có mà biết điều.

      nhận lấy rồi đọc qua hai trang, quả là đãi ngộ tốt. Nếu tiếp nhận phần công việc này mẹ có thể được hưởng mức điều trị tốt nhất trong thời gian phẫu thuật ba tháng rồi.

      Do dự lúc lâu, mới ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt đầy mong đợi của Tổng giám Triệu, : "Vậy được rồi, tôi cố gắng hoàn thành sớm công việc tại để nhận dự án này."

      Nhưng mà Sở Hàm biết rằng, phía sau dự án này có biết bao nhiêu lợi ích và mưu cá nhân. lại càng biết rằng, kể từ giây phút này, từng bước từng bước vào tâm trận cuồng phong.

      Hết chương 2.
      Last edited: 4/5/16
      cô gái bạch dươngdhtt thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3:

      Editor: salemsmall

      Tầng 33, tòa cao ốc Thế Cần.

      "Ngày mai, chín giờ sáng ký hợp đồng với Ngô tổng của công ty Thân Dương , ba giờ chiều có hội nghị cấp cao thường kỳ, ngân hàng bên kia gọi điện tới hy vọng hạng mục tiếp theo chúng ta tiếp tục hợp tác với bọn họ, còn nữa, con trai của Trịnh Ngọc Khôn là Trịnh Khải bên công ty An Đạt vừa mới ký hợp đồng với Đức Mậu, dường như là muốn cạnh tranh căn cứ thực nghiệm với chúng ta trong năm tới.

      Thẩm Vi Dịch nhìn lịch trình trong tay rồi báo lại từng việc với người ngồi trước bàn ký văn kiện.

      "Chuyện mà tôi , điều tra xong chưa?'

      " điều tra rồi ạ, tư liệu ở trong này." Trợ lý Thẩm rút ra túi hồ sơ hơi mỏng từ tập văn kiện cầm tay, đặt lên bàn.

      Người đàn ông vẫn cúi đầu ký tên bỗng nhiên buông bút đứng dậy, bước thong thả đến bên cửa sổ. Ánh nắng mặt trời chiếu xuống tạo nên chiếc bóng nhàn nhạt quanh người , di»exn♡dazn♡l«e♡quzý♡đ»ôn., khiến cho người ta nhìn vẻ mặt. Dáng người cao ráo thẳng tắp làm cho người có khí chất bất phàm như Thẩm Vi Dịch cũng nhịn được mà tán thưởng phen.

      "Tôi biết rồi, ra ngoài ." Giang Bắc Thần nheo mắt nhìn xuống dòng người đông như mắc cửi bên dưới, chậm rãi .

      bàn đặt túi hồ sơ, ở phần họ tên chính giữa viết ràng cái tên: Sở Hàm.

      Trong văn phòng bí thư tại tòa nhà Ủy ban thành phố, Trịnh Ngọc Khôn cầm chồng văn kiện dày đặt trước mặt Trịnh Khải.

      "Con xem văn kiện này , phía bên kia con tiến hành tới đâu rồi? Nếu còn vấn đề gì nữa ba gửi nó xuống dưới."

      Trịnh Khải nhận lấy rồi xem vài tờ, gương mặt u ám bỗng trở nên vui mừng.

      "Ba cứ yên tâm , hợp đồng với bên Đức Mậu ký xong, Sở Hàm cũng đồng ý tiếp nhận công trình này. Nhưng mà con hơi hiểu, tại sao cứ nhất định phải kéo ấy vào chuyện này?"

      "Dự án này là nhiệm vụ mà cấp giao xuống thành phố, nếu ai có thể tiếp nhận rồi hoàn thành nó đúng là được đường tắt. Ba cậu ta cố gắng vào ban thường vụ, cho nên lần này Giang Bắc Thần nhất định nhúng tay vào, ràng là bọn họ muốn nhằm vào ba đây mà."

      "Ba ... Giang Bắc Thần... cũng muốn dùng cách này ạ?" Trịnh Khải nghi ngờ hỏi lại.

      "Đúng vậy!" Trịnh Ngọc Khôn đập mạnh ly trà xuống bàn, "Cậu ta định vượt mặt con để đấu thầu được dự án này! Nhà họ Giang có quyền thế như vậy, nếu Giang Bắc Thần muốn có được dự án này là chuyện vô cùng đơn giản. Nhưng nếu cậu ta có được nó hai chúng ta cũng xong đời, vậy nên cần phải có viên thuốc an thần. Nếu như kéo con bé nhà họ Sở kia vào chuyện này, cho dù có xảy ra chuyện gì, cậu ta cũng thầm chịu đựng. Ba đoán dám làm ầm ĩ lên đâu. Chúng ta cứ lấy con bé đó làm bùa hộ mệnh ."

      "Giang Bắc Thần và Sở Hàm chia tay nhau lâu như vậy rồi, lúc ấy còn xôn xao náo loạn cả thành phố. ấy và nhà bọn họ có mối thù lớn như vậy, cách này có thể dùng được hay sao ạ?"

      "Mày biết cái gì! Mấy hôm trước Giang Bắc Thần sai người tìm tư liệu của Sở Hàm, chỉ cần dựa vào chuyện này ba có thể khẳng định rằng hai người này, vẫn chưa kết thúc được đâu!"

      Trịnh Khải nghe xong cảm thấy hứng thú, mỉm cười khó hiểu rồi đứng dậy từ ghế sofa.

      "Vậy được rồi, con chờ tin tốt từ ba. Nhưng mà cứ cố giành lấy đồ của Giang Bắc Thần nhét vào tay con... chỉ sợ rằng ba cũng được yên ổn đâu..."

      Trịnh Khải ra khỏi cửa, quay đầu cười cách giễu cợt với Trịnh Ngọc Khôn ngồi trước bàn rồi khép lại cánh cửa lớn của văn phòng bí thư Trịnh.

      Trịnh Ngọc Khôn và nhà họ Giang đấu với nhau phải chỉ mới năm hai năm, mà bắt đầu đấu với ba của Giang Bắc Thần từ rất lâu rồi, mặc dù người nhà họ Trịnh có chí lớn nhưng người nhà họ Giang lại quyền cao chức trọng nên nhà họ Trịnh lúc nào cũng phải chịu lép vế. d13n∞d4n∞l3∞qu1∞d0n Bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội để cạnh tranh với Giang Bắc Thần, tất nhiên là Trịnh Ngọc Khôn đời nào bỏ qua, cho dù có bị đánh đến vỡ đầu cũng phải để cho con trai mình phân cao thấp.

      Nên thế nào nhỉ, đúng rồi, là biết tự lượng sức mình.

      Từ trước đến nay, con cháu nhà họ Giang đều thích giờ cơm tối, bởi vì sao? Bởi vì trong đầu ba mẹ họ luôn có thể nghĩ ra đủ cách để ép bọn họ vào khuôn khổ, từ cả Giang Đông Minh đến em út Giang Tử Nhiễm, ai có thể thoát khỏi cực hình này.

      Mà ngày hôm nay đích xác là ngày phải chịu cực hình của Giang Tử Nhiễm.

      cháu út của nhà họ Giang năm nay cũng 19 tuổi, sau khi vượt qua kỳ thi Cao đẳng theo học ngành Tiếng Đức ở Học viện Ngoại ngữ của thành phố, bởi vì tuổi nhất nên các chị trong nhà rất cưng chiều . Ở trường học, Giang Tử Nhiễm cũng ngang ngược vô pháp vô thiên. Ba mẹ cảm thấy nếu con mình cứ tiếp tục như vậy được, nên bàn bạc với nhau rằng cuối năm nay đưa nàng sang để học tập rèn luyện. Vì vậy hôm nay mọi người kéo nhau sang nhà ông cụ để xin phép.

      "Ông ngoại, ông đành lòng nhìn cháu hay sao?" Giang Tử Nhiễm vừa khóc lóc vừa lắc lắc cánh tay ông cụ Giang làm nũng.

      Ông cụ vừa xoa đầu vừa cưng chiều gắp miếng thịt vào bát cháu mình, bắt đầu làm công tác tư tưởng cho Giang Tử Nhiễm.

      "Ông ngoại cũng nỡ đâu, nhưng mà sang bên kia, điều kiện học tập rất tốt, để tránh về sau cháu trở thành có công ăn việc làm đàng hoàng."

      "Ông ngoại! Cháu nào có như vậy!"

      "Nhóc con, cháu nhớ đừng có qua mặt ông nhé, đừng nghĩ rằng sang bên kia là ông thể kiểm tra cháu được. Bắc Thần, nếu cháu rảnh hãy sang thăm nó nhiều chút."

      Ông cụ Giang vừa lên tiếng thẳng thừng cắt đứt ngay ý muốn thương lượng con đường sống của Giang tử Nhiễm.

      "Vâng ạ, ông nội cứ yên tâm ạ, chỉ cần cháu có thời gian rảnh sang theo dõi em ấy." Giang Bắc Thần vừa cam đoan với ông cụ vừa quay sang nhìn Giang Tử Nhiễm với vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa.

      " cũng bớt gây chuyện !" Ông cụ lấy chiếc đĩa gõ vào bát của .

      "Tôi nghe gần đây điều tra Trịnh Ngọc Khôn có phải ? Lại còn tranh giành dự án nào đó với con trai ông ta, khiến mấy người cấp dưới của ông ta ai được yên. Tôi cảnh cáo , đây là thời điểm quan trọng để ba có thể thăng chức, nếu vì mà chuyện của ba bị lỡ dở. Tôi nhất định tha cho đâu đấy!!!"

      "Ông nội à, ông nghe ai vậy ạ? Chuyện này có gì đâu ạ. Cháu với con trai ông ta cạnh tranh công bằng mà, ông cứ yên tâm ạ."

      " đừng có mà đắc ý. Lần trước tôi có với về con bé nhà họ Cố, thấy thế nào? Tuổi hai đứa cũng hợp nhau đấy. cũng từng này tuổi rồi mà vẫn còn độc thân là ổn chút nào." Ông cụ Giang lại nhắc lại chuyện cũ, "Bằng tuổi , cả có Đô Đô được hai tuổi rồi đấy."

      Bây giờ đến lượt Giang Tử Nhiễm vui sướng khi thấy người khác gặp họa rồi.

      "Con nhà họ Cố ấy ạ? Cố An An phải ạ?" Giang Bắc Thần khẽ nhíu mày, cố gắng nhớ lại người có tên này.

      "Ừ, chính là con bé ấy." Mẹ Giang từ trong bếp ra gật gật đầu, dáng vẻ đoan trang. "Mới từ Columbia trở về, mẹ gặp rồi, trông rất xinh xắn, ngoan ngoãn."

      "Mẹ à, ở trong mắt mẹ ai ngoan ngoãn mà chả tốt. Cố An An này con lạ gì, trước kia còn qua lại với em nhà họ Trần. Thế nào, mẹ định bắt con dùng lại đồ cũ của người khác ấy ạ?"

      " ăn cho cẩn thận!" Ông cụ Giang nện cây gậy ba-toong trong tay xuống đất, "Ba có nhà nên định bắt nạt mẹ đấy à? Cái gì mà đồ cũ hả? Thời đại này có đứa trẻ nào qua lại với vài ba người chứ. Cái quan trọng là duyên phận."

      "Ông nội à, ông từng này tuổi rồi mà vẫn còn tin vào mấy cái này ạ? Cháu với ta có duyên đâu, ông hãy bỏ cái ý định này ạ" Giang Bắc Thần từ chối mà thèm ngẩng mặt lên.

      "Mày!" Ông cụ nhất thời bị cháu mình làm cho nghẹn lời.

      "Bắc Thần" Mẹ Giang nhàng đặt tách trà trong tay xuống, chuẩn bị răn dạy con trai mình.

      "Duyên phận hay cảm giác gì đó cũng cần phải có thời gian tiếp xúc mới có thể xác định được. diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn. Nếu như con vì ai đó hay vì chuyện gì đó mà từ chối gặp gỡ người con khác mẹ đành phải quyết định giùm con vậy." gương mặt được chăm sóc rất kỹ lưỡng của Kiều Hoàn có bất cứ biểu cảm nào, thắt lưng bà thẳng tắp, chỉ có điều giọng lại vô cùng nghiêm túc. Ngay cả Giang tử Nhiễm ngồi bên cạnh cũng dám ho he tiếng.

      Ông cụ Giang nhìn sắc mặt Giang Bắc Thần tối sầm lại trong nháy mắt, trong lòng cảm thán: Hiểu con, ai bằng mẹ.

      Hết chương 3.
      Last edited: 4/5/16
      cô gái bạch dương, dhttTrâu thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4:

      Editor: salemsmall

      Trong club xa hoa bậc nhất của Tứ Cửu thành, đám người vây quanh chiếc bàn dài.

      Chử Mục nhả ngụm khói về phía Kỷ Hành Đông, : "Cậu gọi điện cho Giang lão tam chưa?"

      " đường, chắc sắp đến rồi. Nhưng mà nghe giọng có vẻ được vui cho lắm, chắc là về nhà bị ông cụ giáo huấn rồi." Kỷ Hành Đông che miệng, ra vẻ thần bí .

      "Chưa chắc." Chiến Sính lắc đầu, "Ở nhà họ Giang, người có thể làm cho cậu ấy phát hỏa, ngoài mẹ cậu ấy ra có ai khác. Đúng rồi, sao thấy Nguyện Nguyện đâu nhỉ?"

      Chử Mục vươn tay đẩy quân bài trước mặt mình ra, uể oải đáp: " biết, chắc là cũng đường tới rồi."

      Mà ở nơi khác...

      quốc lộ, hai chiếc xe thể thao gầm rú truy đuổi nhau, ai chịu nhường ai.

      chiếc là Aston Martin màu bạc, chiếc là Ferrari màu đỏ.

      Theo tốc độ càng lúc càng nhanh, khí thế cũng càng lúc càng hung, khiến những chiếc xe khác lưu thông đường phải nhanh chóng dạt sang bên để tránh né. Ai cũng nghĩ rằng kia đúng là hai tên nhị thế tổ chán đời muốn mua vui đường.

      Giang Bắc Thần nghiêng đầu nhìn Chử Duy Nguyện bên kia, nàng cắn môi ra sức nhấn chân ga, trông rất có vẻ muốn liều chết với . ngẫm nghĩ chút rồi rốt cuộc vẫn giảm tốc độ xuống.

      Thực nên so bì đường cao tốc, với tính khí nóng nảy của Chử Duy Nguyện này, nếu như đua xe với mà xảy ra chuyện gì, biết náo nhiệt đến mức nào.

      Hai chiếc xe trước sau, cách nhau vài giây chạy vào chỗ đậu xe. Hai người gần như xuống xe cùng lúc, d♡iễin‿đcàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn. Chử Duy Nguyện xuống xe, tức giận đóng sầm cửa lại, thèm liếc mắt nhìn người bên cạnh mà thẳng. Giang Bắc Thần ở sau lưng huýt sáo trêu ngươi làm nàng bước nhanh hơn.

      Vừa mới đẩy cửa ra gặp phải cái ôm nhiệt tình của Kỷ Hành Đông.

      "Chao ôi, em cưng của , nhớ em muốn chết!"

      Chử Duy Nguyện vốn tức giận đến mức thở được, lại gặp phải cái bản mặt diêm dúa lòe loẹt của Kỷ Hành Đông nên càng thêm phát hỏa, dùng đôi bàn tay trắng nõn xinh dứt khoát đẩy mạnh ta ra.

      "Làm ơn tránh xa em ra chút!"

      "Đây là làm sao vậy? Ai chọc giận em cưng của bọn vậy? cho nghe để xả giận giúp em." Chiến Sính ngồi bên cạnh nhìn nàng tức giận phồng miệng, cười hỏi.

      Vừa dứt lời nhìn thấy Giang Bắc Thần xoay xoay chùm chìa khóa bước tới, trông rất nhàn nhã thảnh thơi.

      "Còn cần phải hay sao, chắc chắn là lại đua xe với cậu ấy rồi bị thua." Chử Mục nhìn người nọ bĩu môi.

      Những người ngồi ở đây đều biết chuyện Chử Duy Nguyện và Giang Bắc Thần kết thù từ ngày nhà họ Sở lụn bại. Chử Duy Nguyện là người trọng nghĩa khí, đau lòng cho bạn thân của mình, nên mỗi lần nhìn thấy Giang Bắc Thần đều trưng ra vẻ mặt khó chịu, hai người nếu so bì tị nạnh lại cãi nhau, sau này mới biến tướng thành so tài cưỡi ngựa, đua xe, chơi bi-a...


      Bởi vì Chử Duy Nguyện là em của Chử Mục, nên từ hay theo mấy người này, đôi mắt biết , lúng liếng, xinh đẹp như viên ngọc trai đen. Bốn người bọn họ phải là rất cưng chiều , mặc dù tính cách của có phần tùy hứng và thích gây chuyện, nhưng đều có người ở phía sau giải quyết hậu quả. Cho nên Giang Bắc Thần cũng chấp , thích so bì cái gì cũng chiều theo nhưng rất có chừng mực, thỉnh thoảng thua lần cho được vui vẻ nhưng thỉnh thoảng lại thắng để nhìn xù lông lên. Hai người cũng thực vì những chuyện này mà làm tình cảm xuống.

      Chử Mục đứng dậy xoa đầu em mình, : "Nào, ra kia chào hỏi Tam ca của em , hơn năm gặp cũng đừng quên phép tắc."

      Chử Duy Nguyện quay đầu nghiến răng nghiến lợi suy nghĩ lát rồi mới bước từng bước tới trước mặt Giang Bắc Thần, ngoan ngoãn gọi câu "Tam ca."

      Ở Tứ Cửu thành này, chỉ cần là người có chút quyền thế và bản lĩnh đều biết, Chử Mục, Chiến Sính, Kỷ Hành Đông và Giang Bắc Thần là mấy vị tổ tông con cháu của những gia tộc quyền cao chức trọng, đắc tội ai chứ đừng nên đắc tội bọn họ. Bốn người này cùng nhau lớn lên trong đại viện, ngay cả bị đánh cũng là bị đánh cùng nhau. Những người khác đều dựa vào quyền lực của nhà mình để tung hoành ngang dọc trong thành phố này, nhưng bốn người bọn họ lại dựa vào chính mình để gây dựng nghiệp.

      Chử Mục là “mệnh quan triều đình”, công tác ở Bộ Ngoại giao, đến bất cứ đâu cũng có người khép nép phục vụ. Chiến Sính từ được ba mẹ đưa vào rừng núi để tham gia quân ngũ, ở trong quân đội rèn luyện khổ cực mấy năm rồi vào học tại học viện quân , sau đó lại ra nước ngoài học tập, bây giờ đường đường chính chính là Thượng tá Giải phóng quân rồi. Kỷ Hành Đông có vẻ như là kẻ kém cỏi nhất trong mấy người bọn họ, chỉ thích xây dựng mấy chỗ ăn chơi đàng điếm, hơn nửa số người thích chơi bời tụ tập trong Tứ Cửu thành quen mặt . d∞đ∞l∞q∞đ Giang Bắc Thần đích thị là nhà tư bản, sau khi du học từ Mỹ trở về, bắt đầu đầu tư quy mô lớn, từ tài chính, bất động sản đến các sản phẩm công nghệ cao và nguồn năng lượng mới, lĩnh vực nào là có mặt Giang Tam thiếu . Mối quan hệ của bốn người này thân thiết với nhau như em ruột thịt khiến người khác phải ghen tị, chưa kể đến quyền thế và tài sản của bọn họ.

      Hôm nay, Chử Mục mới từ nước ngoài trở về, nên tối nay ba người kia mở tiệc tẩy trần cho ta.

      "Giang lão Tam, cho nghe vì sao hôm nay chú đến muộn hả? Lại phải nghe Thái hậu dạy dỗ có đúng ?" Kỷ Hành Đông mang vẻ mặt bát quái ngồi bên cạnh Giang Bắc Thần, trong đôi mắt hoa đào lên tò mò.

      "Mẹ tớ bắt tớ phải xem mắt Cố An An." Giang Bắc Thần cũng ngại ngùng gì, tựa vào ghế sofa trả lời cách thoải mái.

      "Thái hậu nhà cậu cũng gấp gáp đấy, ngày trước ta có quan hệ mập mờ với em nhà họ Trần, trốn tránh được lại còn đổ lên đầu cậu sao?" Chiến Sính ra vẻ ngạc nhiên hỏi.

      "Chắc là sợ lão Tam của chúng ta nếu lập gia đình sớm về sau được..." Kỷ Hành Đông liếc nhìn chỗ nào đó của Giang Bắc Thần rồi quay sang Chiến Sính với vẻ sâu xa.

      Ngón tay định bật lửa của Giang Bắc Thần lập tức ngừng lại, sắc mặt u, vươn cánh tay dài ra túm lấy Kỷ Hành Đông chậm rì rì hỏi: "Cậu có muốn thử chút hay ?"

      "Ấy đừng, cậu tha mạng cho tớ , mình Vệ mỹ nữ hầu hạ cậu là đủ rồi, tớ muốn chen chân vào giữa hai người đâu."

      Chử Duy Nguyện duỗi chân đá Kỷ Hành Đông cái mạnh rồi quay lại, : "Tứ ca à, đừng linh tinh, lúc trước nếu phải Vệ Đình chen chân vào biết là ai với ai đâu."

      Nhất thời trong phòng ai lên tiếng nữa, yên tĩnh đến đáng sợ.

      Giang Bắc Thần cụp mí mắt xuống, lâu sau mới phun ra ngụm khói, đứng dậy nắm lấy bàn tay nhắn trắng nõn của Chử Duy Nguyện, đặt vào lòng bàn tay.

      "Nguyện Nguyện, sao hôm nay em cứ thích bắt bẻ thế. Em lại cho nghe xem nào, nếu có Vệ Đình là Tam ca với ai?"

      Giọng của bình ổn thậm chí còn có vẻ dịu dàng cách khác thường, nhưng lại mơ hồ lộ ra nguy hiểm. Chử Duy Nguyện cũng biết bản thân mình là người gây vô lý, nhưng mà nhịn được. vừa muốn mở miệng định trả lời nghe thấy hai giọng đồng thời vang lên.

      "Nguyện Nguyện!"

      "Bắc Thần!"

      giọng là của Chử Mục, muốn quát Chử Duy Nguyện im miệng.

      giọng là của Vệ Đình, gọi người trong lòng lâu gặp.

      Mấy người bọn họ cùng nhìn ra ngoài cửa. Vệ Đình đứng ở đó, mỉm cười dịu dàng, bộ lễ phục màu xanh ngọc làm tôn lên đôi chân thon dài của ta, đôi mắt trong veo lấp lánh như hồ nước mùa xuân.

      Giang Bắc Thần thả tay Chử Duy Nguyện ra, đến trước mặt , "Sao em lại đến đây?"

      Vệ Đình lại gần, khoác tay Giang Bắc Thần, dịu dàng giải thích: "Em vừa mới kết thúc show, mọi người mở tiệc chúc mừng ở ngay bên cạnh. Em nghe cũng ở đây nên qua xem sao."

      Giang Bắc Thần nhìn vào trong phòng gật đầu, "Nếu em đến rồi vào bên trong chào hỏi mọi người ."

      ràng là ngầm đồng ý cho hành động mời mà đến này của ta.

      Vệ Đình vui vẻ bước vào trong, tươi cười chào hỏi những người ngồi ở đây. Chử Mục và Chiến Sính lịch đáp lại, rồi lục tục đứng dậy nhường chỗ cho ta.

      "Nguyện Nguyện, lâu gặp em. Chị vừa mới Paris về, có mua quà cho em đó, món quà này rất hợp với em." Vệ Đình lấy chiếc hộp màu đen từ trong túi ra, chiếc hộp này được quấn quanh bằng sợi dây ruy băng màu trắng, bên có ký hiệu hai chữ C vô cùng bắt mắt.

      Chử Duy Nguyện còn khó chịu vì ta bước vào đây, vậy mà ta còn trơ trẽn ngồi đó muốn tặng quà cho . ta nghĩ mình là ai vậy? Tam tẩu chắc?

      Nhưng dù sao cũng phải nể mặt Tam ca, bởi vì người là do dẫn vào, theo lý cũng phải cư xử cho phải phép.

      Chử Duy Nguyện cười cách giả tạo, vẻ mặt thân thiện, "Sao chị lại tặng quà em chứ, hai ta thân cũng chẳng quen, em mà nhận ngại lắm ạ."

      "Em gì vậy, em là em của Bắc Thần cũng là em của chị, chị tặng cho em món quà nho có gì đúng chứ?" d∞d∞l3∞quj∞d0n Đây là lần đầu tiên Vệ Đình thấy Chử Duy Nguyện lễ phép và khách sáo như vậy, ta cười càng tươi hơn, trong lòng cũng cảm thấy lâng lâng.


      Chử Duy Nguyện cầm lấy chiếc hộp mở ra, là chiếc kim cài áo hình hoa sơn trà tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn.

      Kỳ bốn vị đại gia ở đây đều biết, trong thế giới của Chử Duy Nguyện chia làm hai thể loại, là những gì muốn làm và hai là những gì muốn làm. Với những người thân thiết chưa bao giờ khách sáo, thậm chí thèm để ý, thèm liếc mắt nhìn đến bất kể đối phương là ai, có thân phận gì. Trước kia, Vệ Đình luôn tìm cách lấy lòng nhưng vô dụng, bà này thèm nhìn cũng thèm năng gì, hôm nay tỏ thái độ như vậy chắc có lẽ sắp bị nghẹn chết rồi.

      "Đẹp quá, nhưng mà em vốn dĩ xinh đẹp mà cần đến trang sức, cho nên cũng cần dùng nó để tô điểm thêm cho bản thân. Nếu chị ngại, kỳ báo này của tòa soạn em vẫn còn thiếu mấy trang hình châu báu trang sức, em mượn tạm chị cái này nha. Cám ơn nhiều." xong, còn giơ chiếc hộp trong tay lên tỏ vẻ cám ơn.

      Vệ Đình vốn mỉm cười, khóe miệng lập tức cứng đờ, vô cùng xấu hổ.

      Nhưng mà ta là ai chứ? Là người mẫu nổi tiếng nhất Bắc Kinh, từ khi mới vào nghề đến nay trải qua biết bao nhiêu chuyện nhục nhã, huống chi bây giờ còn ở trước mặt mấy vị Hoàng Thái tử này, nên cho dù có muốn nổi giận cũng phải nín nhịn.

      "Đương nhiên là ngại rồi, chị tặng cho em nó là của em, em muốn làm gì cũng được mà."

      "Vậy tốt quá, mọi người ở lại chơi vui vẻ nhé. Em còn có chút việc bận, em trước đây ạ." Chử Duy Nguyện hớn hở cầm áo khoác ra khỏi cửa.

      Lúc gần khỏi, lại lộn lại, thò cổ vào câu đầy ý: "Tam ca, chú ý thân thể."

      Nhân lúc Giang Bắc Thần còn chưa ném cái nút bình rượu trong tay về phía này, nàng nhanh chân bỏ trốn mất dạng.

      Tiếng giày cao gót lộc cộc ra cửa lớn. Bên ngoài, những người phục vụ đứng thành hàng, cúi đầu chỉnh tề. Chử Duy Nguyện thuận tay vứt cái hộp cho người trong số họ. "Cho đấy."

      Bốn người trong phòng bao ở lại trò chuyện với nhau lâu, chủ đề cũng có gì ngoài thiếu gia nhà nào đó hay địa phương nào có tiềm năng để đầu tư. Vệ Đình ngồi yên lặng chỗ, thỉnh thoảng rót thêm rượu cho mọi người, quả là khéo léo hiểu lòng người. Giữa chừng, Chiến Sính nháy nháy mắt với Giang Bắc Thần ý bảo đêm nay đừng nên bỏ lỡ, ai ngờ Giang thiếu thèm để ý, chỉ uống rượu chuyện phiếm với ba người bọn họ, ngay cả tay ta cũng chưa chạm vào.

      Khi tàn cuộc, Chử Mục, Chiến Sính và Kỷ Hành Đông lấy cớ trước, để lại và Vệ Đình đứng cùng với nhau.

      Ban đêm, gió thổi có chút lạnh. Vệ Đình tự ôm lấy bả vai mình rồi nhìn sang người đàn ông đứng cạnh xe ô tô bằng ánh mắt mong chờ.

      "Bắc Thần, bây giờ chúng ta về nhà sao?"

      Người đàn ông kia nghe xong, đôi môi mỏng bất chợt nở nụ cười, màu xanh đậm của chiếc áo sơ mi mặc như hòa vào màu của màn đêm. nới lỏng cà vạt, lộ ra hầu kết trông quyến rũ và nam tính.

      Giọng trầm ấm theo cơn gió lạnh bay đến, "Đúng vậy, muộn lắm rồi. Để đưa em về."

      "Ý em là..."

      chờ Vệ Đình xong, vòng qua đầu kia của xe, lịch thiệp mở cửa xe cho ta.

      đường về, hai người hề chuyện. Giang Bắc Thần tập trung lái xe, ngay cả khi đèn đỏ cũng rất nghiêm túc nhìn đường mà quay đầu nhìn người ngồi bên ghế lái phụ lấy cái.

      Vệ Đình bỗng dưng cảm thấy xấu hổ và nhục nhã vô cùng.

      ta quen Giang Bắc Thần trong buổi trình diễn giới thiệu sản phẩm ở công ty . Lúc đó, Vệ Đình là người mẫu trong gian hàng ở đó. Khi ta nhìn thấy Giang Bắc Thần lên sân khấu đọc diễn văn thể nào dời mắt được. Ngày hôm sau, phía truyền thông đồng loạt đưa tin rằng người mẫu Vệ Tình sa vào lưới tình của vị tân tổng giám đốc công ty Thế Cần, kèm theo đó là bức ảnh chụp đúng lúc đôi mắt chan chứa tình cảm của ta nhìn về phía .

      Từ đó về sau, Vệ Đình chủ động liên lạc với Giang Bắc Thần mời ăn tối, mặc dù trong ba lần có đến hai lần ta bị từ chối nhưng mà điều đó cũng làm lay chuyển được quyết tâm muốn theo đuổi của Vệ Đình. Sau đó, ta luôn cố ý hoặc vô ý xuất xung quanh Giang Bắc Thần, mối quan hệ của hai người xa cũng gần, có vẻ mập mờ nhưng lại được thân mật cho lắm. Trong mắt người ngoài dường như ta là bạn chính thức của , nhưng chỉ có mình ta biết, dii1ễn~đa4àn~leê~quyý~đô6ôn, ba năm trời chưa lần nào Giang Bắc Thần thừa nhận điều này, ngay cả bạn bè bên cạnh cũng thừa nhận. Đến thời điểm này, hai người chưa từng có lần tiếp xúc thân mật với nhau, cho dù ta có ám chỉ hay khiêu khích thế nào nữa, Giang Bắc Thần vẫn luôn bày ra dáng vẻ lạnh nhạt, nghe thấy, thái độ của bọn họ đối với cũng luôn là lịch mà xa cách. Tự như lúc vừa rồi, khi ta ra khỏi cửa, trông thấy nhân viên phục vụ đeo chiếc kim cài áo hình hoa sơn trà kia.

      Hết chương 4.
      Last edited: 4/5/16
      cô gái bạch dươngdhtt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :