1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình ca lãng mạn bi thương - Mạc Lâm (Hoàn- Đã có eBook0

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Tình ca lãng mạn bi thương
      [​IMG]

      Tác giả: Mạc Lâm.

      Độ dài: Mở đầu + 10 chương.

      Chuyển ngữ: Queen.
      Nguồn edit: sưu Tầm

      Nguồn ebook: cungquanghang.com


      Giới thiệu truyện:

      hiểu , càng lúc càng hiểu !

      ràng từng là người hài hước lại rất hiểu lòng người, cư xử hết sức tỉnh táo.

      Tại sao bây giờ lại... xa lạ như vậy?

      Giống như tại, chẳng qua chỉ chơi với đứa bé, cười : " nên cắn ba! Con, đứa ngu ngốc..."

      hoàn toàn có ác ý, lại thấy trở mặt còn nhanh hơn lật sách, đuổi ra khỏi cửa!

      Tại sao? Rốt cuộc làm sai điều gì? Sao cứ muốn đẩy ra xa vậy chứ?

      thừa nhận, mình từng làm tổn thương, nhưng hối hận, muốn cùng bắt đầu lại.

      Nhưng tại sao lại cho cơ hội, hơn nữa cứ muốn rời xa ?

      Khi biết được nguyên nhân, sợ đến choáng váng, cũng muốn phát điên...

      ra từ năm đó đến giờ, trong lòng lại chịu đựng loại đau khổ này.

      thà rằng mình chịu đựng, cũng tình nguyện chia sẻ cùng người khác, tình nguyện mình chịu tất cả đau khổ.

      Mà kẻ đầu sỏ hại lưu lạc, nghèo khổ như thế này lại chính là !

      Bây giờ nên làm gì đây? muốn hát bài tình năm đó, bài hát chỉ thuộc riêng về cho nghe.

      Xem có thể tha thứ cho ?

      Mở đầu

      Giới thiệu:

      mãi mãi nhớ đêm hôm ấy, trời mưa dữ dội, nước mưa giống như kim đâm vào da thịt , đâm vào trái tim , nhưng lại cảm thấy đau!

      ôm sinh mệnh bé trong ngực, hơi thở của đứa bé rất yếu ớt, cơ thể nóng rực, giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào.

      Mà chính đứa bé làm cảm thấy đau, ràng chỉ là đứa bé gầy yếu, lại khiến cảm thấy rất nặng, giống như sắp ôm nổi bé nữa.

      quên mất mệt mỏi của cơ thể, quên mất nước mưa làm ướt sũng, rét lạnh, chỉ có thể ngừng chạy, tranh thủ từng phút, từng giây .

      Đêm khuya, mưa lại lớn, tìm được ai giúp mình, cũng chẳng có ai nguyện ý giúp . chỉ có thể bọc con trong áo khoác, dùng cơ thể mình che mưa cho bé.

      Chạy nhanh đường cái, nhưng đường chỉ có vài chiếc xe, rất nóng ruột, gấp đến nỗi chảy nước mắt. Nhưng nước mắt nóng hổi lập tức hòa quyện vào mưa.

      Lúc này, đứa bé bỗng bật khóc, hơi thở vẫn rất yếu ớt, tiếng khóc thút thít đứt quãng, khiến người nghe đành lòng.

      “Oa oa oa……”

      ôm chặt đứa bé, vội vàng vỗ về, nhưng bản thân vẫn kìm được nước mắt, “Đừng khóc, ngoan! Mẹ lập tức đưa con bệnh viện……”

      Cơ thể đứa bé bắt đầu co giật, rất căng thẳng, đúng lúc này thấy chiếc taxi từ xa chạy đến.

      giống như tìm được cứu tinh, vội vàng vươn tay ngăn xe taxi lại. Mưa vẫn to như cũ, thậm chí còn nặng hạt hơn.

      Xe taxi dừng lại, mở cửa, vội vàng lên xe. nhìn thấy gương mặt người tài xế tỏ ra chán ghét, đơn giản là bởi người ướt sũng, ngồi vào ghế sau làm cho ghế ngồi vừa bẩn vừa ướt.

      “Bác tài, làm ơn, con cháu bị bệnh, bác có thể chở bọn cháu đến bệnh viện được ?" Giọng giọng khàn khàn, bối rối cầu xin.

      Nhưng tài xế liếc mắt nhìn , dáng vẻ giống như muốn chở hai mẹ con ngay.

      “Làm ơn……”

      “Có tiền ?” Tài xế ngồi thẳng, nhìn ôm con qua gương chiếu hậu.

      Đêm khuya như vậy, mưa lại to, người phụ nữ chật vật như vậy, nếu hỏi ràng trước, kiểu gì chuyến này nhất định là làm công .

      sửng sốt, “Cháu……”

      Lái xe trợn to mắt, “ mang tiền đúng ? Tôi cũng biết là như vậy mà.”

      Lúc này, cửa xe vốn đóng lại mở ra lần nữa, trong xe yên tĩnh, lại vang lên tiếng mưa to ngoài trời.

      có tiền xuống xe, đừng cản trở công việc của tôi.”

      Khóe mắt ẩm ướt, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của đứa bé trong lòng, lại tiếp tục cầu xin. “Bác ơi, cháu xin bác, bác có thể đưa cháu tới bệnh viện được ? Tiền xe cháu nhất định trả cho bác, làm ơn……” khép nép van xin, vì đứa bé, còn lựa chọn nào khác.

      được! Nếu mọi người đều nhờ xe, tôi phải kiếm tiền bằng cách gì?” Tài xế nể mặt, kiên quyết đuổi người.

      “Bác ơi……”

      “Xuống xe!” Tài xế tức giận, trực tiếp vươn tay ra ghế sau, muốn đẩy và con ra khỏi xe, đẩy ra ngoài trời mưa.

      Nước mắt hoàn toàn thể lay động trái tim cứng rắn của người tài xế, biết mình thể thuyết phục được tài xế, đành phải nén nước mắt, cơ thể run rẩy, bế con trở lại trong mưa, nhìn xe taxi nghênh ngang chạy , lại lần nữa cảm nhận được cái lạnh do mưa mang lại.

      Đứa bé trong lòng giống như còn cử động, chỉ hơi run rẩy, lòng rất đau, lập tức hạ quyết tâm -

      muốn dựa vào chính mình, dựa vào chính mình đưa con đến bệnh viện!

      Cho dù tất cả mọi người giúp , cho dù mỗi người trong gia đình giàu sang kia đều giúp , cho dù ngay cả cha đứa bé cũng giúp , cũng phải tự giúp mình, cũng muốn cứu sống con của .

      gọi điện thoại cho , để ý đến chuyện hai người chiến tranh lạnh, quan tâm đến việc bọn họ trong tình huống khó xử, vẫn phải vì đứa bé mà gọi điện cầu cứu .

      Nhưng lời của khiến trái tim lạnh giá, cũng làm từ bỏ.

      có thể cần , có thể hoài nghi , có thể hiểu lầm , nhưng thể đối xử với con mình như vậy, đứa bé như vậy, chỉ có thể dựa vào bọn họ mà sống, thể đối xử với đứa bé như thế -

      “Văn Hào, con……”

      “Tiểu , gặp mặt giám đốc công ty, lát nữa chuyện sau được ?”

      “Nhưng mà con……”

      “Bây giờ bàn việc ký hợp đồng, em cũng biết đây là giấc mơ của , gì quan trọng bằng việc này, những chuyện khác sau được ?”

      nên lời…… có gì quan trọng bằng việc này…… có gì quan trọng bằng việc này……

      Được! sao! Tự .

      biết tài hoa, cũng biết xuất thân giàu có, nhưng mơ tưởng đến việc bay lên đầu cành làm phượng hoàng, chính là vì , cho nên mới sinh đứa bé này, nhưng tin! sao, có cách tự mình chăm sóc cho đứa bé này.

      ôm con chạy trong mưa, mặc kệ mưa to quất vào người, mặc kệ nước mắt rơi, chỉ quan tâm đến hơi thở của đứa bé gầy yếu trong ngực.

      Lòng của cứng rắn hơn, lạnh lùng hơn, kịp than vãn mình đánh tình , chỉ biết mình mất thân phận người , ít nhất vẫn còn thân phận người mẹ.

      phải bảo vệ con mình, chăm sóc con mình, buông tay, cho dù đứa bé này có cha, nhưng vẫn còn có mẹ.

      nghĩ, có lý tưởng của , vậy cứ để ; Về phần , đứa bé chính là lý tưởng của , là tất cả của , dù phải liều mạng cũng muốn bảo vệ đứa bé.

      Con của ……

      Mưa to rồi tạnh, nhưng cuộc sống của như cơn ác mộng bao giờ tỉnh lại, con được cứu sống, nhưng đứa bé này lại trở thành nỗi tiếc nuối cả đời , thành cơn ác của !

      Khi đứa bé cười, khi đứa bé nháy mắt, khi đứa bé tập bò đều hồn nhiên như thế, nhưng mỗi lần nhìn con, đều kềm chế được mà rơi nước mắt, ôm con khóc ngừng.

      Đây là trời trừng phạt sao? Nếu vậy, vì sao muốn trừng phạt con ? Đứa bé vô tội, có cách gánh tất cả mọi chuyện.

      Sau hôm đó, từng có thời gian dám ôm con, thể tin được vận mệnh lại tàn nhẫn trêu đùa như thế, nhưng đứa bé vẫn hồn nhiên nhìn cười, cho dù người lần đầu tiên làm mẹ như muốn thừa nhận đây là con của mình, nhưng đứa bé luôn cười với người mẹ này.

      Vì thế sụp đổ, lạc lõng ôm lấy con khóc ngừng, vừa khóc vừa luôn miệng xin lỗi, cõng con cả đời! phải ai khác, mà chính bản thân .

      cần biết đứa bé có thể hiểu lời mình hay , hoặc có khi cả đời này cũng hiểu được, vẫn hướng về phía con mà thề, “Cả đời này, mẹ rời xa con, mẹ vĩnh viễn chăm sóc cho con.”

      Dĩ nhiên đứa bé hiểu, nhưng vẫn nở nụ cười, mà chính cũng cười.

      ai có thể làm tổn thương con , bất luận kẻ nào đều thể! Muốn bảo vệ đứa bé, giờ chỉ có cách rời , đến nơi xa, mình mang theo con sống cuộc sống chỉ có hai mẹ con.

      Vì thế sau này, suốt nhiều năm liền, luôn mang theo con hết nơi này đến nơi khác!

      luôn muốn tìm đến nơi mà ai có thể làm hại hai mẹ con , muốn ngăn cách bản thân và con với thế giới bên ngoài, để bảo đảm đứa bị tổn thương nữa.

      thực tế, cũng là để bảo đảm chính mình bị tổn thương lần nữa.

      Về phần cha đứa bé, cần nữa, thậm chí có thể là hận - nếu phải bởi vì người đàn ông kia, có lẽ và Tiểu An đến mức đường cùng này, sống ra sống, chết ra chết; người ra người, quỷ ra quỷ.

      Cho nên hận , rất hận , người đàn ông tên Kỉ Văn Hào, nếu có thể, thực hy vọng mình chưa từng gặp , bị thương tổn như vậy, Tiểu An cũng như vậy.

      Nếu có thể, bọn họ thực nên gặp nhau!

      tên Tạ Thi , con tên Kỉ Xảo An, nếu có ai gặp con Tiểu An của , xin hãy tặng cho Tiểu An nụ cười, Tiểu An rất cố gắng mới sống được, con bé rất cố gắng mới thở được, xin hãy thương xót Tiểu An, xin hãy giúp đỡ Tiểu An, con bé rất ngoan, con bé... hề đáng ghét.

      Tiểu An...

      Các file đính kèm:

      Last edited: 19/3/16

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1



      loại người là dám nghĩ đến tương lai, chỉ có thể dựa vào an bài của thời gian, từng bước từng bước về phía trước, có kế hoạch, mà cũng cần kế hoạch, giống như ngay từ khi cuộc sống mới bắt đầu, vận mệnh định trước kết cục, định trước mình phải về hướng nào.

      Nhìn con ngủ, khiến người khác vui vẻ, Tạ Thi chăm chú nhìn con, nhưng trong mắt lại lên vẻ đau khổ.

      cố gắng đè nén nỗi chua xót trong lòng, nhanh chóng cúi đầu gấp quần áo.

      bao nhiêu năm rồi? Cơn ác mộng của ngày hôm qua chưa bao giờ chấm dứt, thậm chí được định sẵn vĩnh viễn bám theo , thể gỡ bỏ, mà cũng có cách nào thoát khỏi, chỉ có thể khoanh tay chịu trói.

      “ Y …… Y ……a…… a……” Đứa bé vẫn chơi mình thậm chí rất vui vẻ, căn phòng bé này giống như là toàn bộ thế giới của .

      Thế giới bên ngoài hề có ý nghĩa gì đối với , chỉ căn phòng này mới có thể cho bảo vệ cao nhất.

      Gấp quần áo xong, Tạ Thi cầm quần áo cất vào tủ, lúc này đứa bé gọi mẹ, giọng ngọt ngào khiến người khác phải mỉm cười.

      “Mẹ…… Mẹ……”

      Tạ Thi cười cười, ngồi lại bên giường, nhàng ôm lấy đứa bé, mặc dù hơi phiền toái, nhưng buông tay. Bất luận gắng nặng này là ngọt ngào hay phiền toái, đều nguyện ý tiếp nhận.

      “Mẹ……”

      “Tiểu An, mẹ ở đây!” Sờ sờ sợi tóc mềm mại của con , rồi lại sờ gương mặt non mềm của bé, giây phút này quên tất cả những khó khăn, có con, hạnh phúc. ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn

      nhàng lau nước bọt ở khóe miệng đứa bé, Tạ Thi lắc lắc người, vỗ vỗ lên lưng con, mặt Kỉ Xảo An nở nụ cười thỏa mãn, rúc vào trong ngực mẹ.

      Tạ Thi ôm con đứng dậy, ra khỏi phòng, tới phòng khách, ngồi lên ghế. Trong phòng khách có đủ ánh sáng, có thể nhìn đứa bé hơn so với phòng ngủ, cũng vì vậy mọi an ủi của đề vỡ nát.

      Xảo An rất gầy, cánh tay bé, hai chân mảnh khảnh mặt gầy hóp, làn da tái nhợt, giống như vừa chạm vào bé bị thương.

      Nhưng , để con mình bị thương, bảo vệ bé, vĩnh viễn bảo vệ bé.

      Nhưng khi nhìn hai chân của bé, thầm nghĩ, bé có thể đứng được ? Bé bước được ? Bé có thể tự mình bước sao?

      Đột nhiên Tạ Thi thay đổi tư thế, nhàng thả con xuống, để bé đứng mặt đất, hai tay vòng qua nách đứa bé, giữ cho bé đứng thẳng.

      Sau đó nới lỏng tay, quả nhiên Xảo An đứng được - mặc dù hai chân hơi run, mặc dù cơ thể gầy yếu, nhưng mà Xảo An vẫn có thể đứng được.

      Đối với việc tự mình đứng được Kỉ Xảo cũng cảm thấy rất tò mò, mở to hai mắt nhìn thế giới ở góc độ mới này - thấy mẹ ở ngay trước mắt, khuôn mặt vui mừng nhìn mình, khiến bé hưng phấn, ngừng cười ngây ngô.

      “Tiểu An, thử bước nhé con! Được ?”

      Kỉ Xảo An nghe nhưng hiểu, vẫn ngây ngốc đứng nhìn, Tạ Thi vươn tay muốn đỡ bé, nhưng rồi lại ép mình được làm vậy.

      Phải để cho bé tự học, tự bước , có bất kỳ ai giúp đỡ, chỉ có thể dựa vào sức lực của chính bản thân mình, mình tự bước .

      Tạ Thi cho phép mình giúp con, muốn con học được cách tự , học được cách tự mình khám phá thế giới này.

      Nhưng bé đứng rất mệt, hai chân phát run, giống như thoải mái, nhíu nhíu mày, quay ra nhìn mẹ, dường như muốn cầu cứu. ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn

      Tạ Thi cố gắng ép chính mình để ý đến ánh mắt con, cho dù nhìn thấy con run cũng rất lo, nhưng vẫn tự với mình là thể, vì tốt cho bé, tuyệt đối thể nhượng bộ!

      Chân mỏi khiến cho Kỉ Xảo An theo bản năng bước ra bước đầu tiên, nhưng đứng thẳng đến hai phút, đối với xem đứng lâu, cho nên bé còn sức lực để thực bước đầu tiên trong cuộc đời.

      Vì thế bé liền đặt mông ngồi xuống đất, bò mặt đất.

      Tạ Thi nhìn thấy, thở dài hơi, lên phía trước bế con lên, “Tiểu An, phải như vậy, con phải bước .”

      Kỉ Xảo An nhìn mẹ, dĩ nhiên hiểu, mở to đôi mắt vô tội, nhìn mẹ làm nũng.

      Nhưng hôm nay Tạ Thi hạ quyết tâm, nhất định bé phải học được, bé còn nữa, ngày nào đó phải ra ngoài đối mặt thế giới này, bé cần đứng lên, cần phải độc lập.

      “Tiểu An, trước tiên hãy đứng khi đứng vững rồi hãy bước bước đầu.”

      Lại nhớ tới tình huống lúc nãy, Tạ Thi luồn tay qua nách bé, giúp bé đứng thẳng, Kỉ Xảo An bắt đầu cảm thấy thoải mái, khẽ uốn éo người, nhưng vẫn thoát khỏi quyết tâm của mẹ.

      “Tiểu An, bước thử !”

      Kỉ Xảo An nhìn sàn nhà, nhàng nâng chân lên, chuẩn bị đặt chân xuống để bước , Tạ Thi nhanh chóng buông tay ra, muốn để bé tự , nhưng bởi mất lực đỡ bé liền ngã ngồi xuống đất.

      biết là do còn , hay vì nguyên nhân nào khác, Kỉ Xảo An hề khóc, chỉ vừa cười vừa bò đất.

      ràng so với việc tập , bé bò dễ dàng hơn nhiều, chỉ lát bò đến sau ghế.

      Tạ Thi đứng nhìn, khóe mắt cay cay, người cứng đờ mất vài phút, biết nên phản ứng như thế nào. Nên mắng, nên tức giận, hay đau lòng? Hình như làm gì cũng vừa đúng, vừa sai.

      đứng lên, ôm con thử lại lần nữa, nhưng vẫn thất bại. cam lòng, lại thử tiếp, nhưng kết quả vẫn giống nhau, bé vẫn ngã ngồi đất.

      thất vọng, trong lòng đầy đau đớn và dằn vặt, tự trách bản thân, thừa nhận mình còn con đường nào để , hy vọng ai đó có thể kéo hai mẹ con dậy.

      Đâu lòng và tuyệt vọng khiến nước mắt ngừng rơi, ôm lấy con, hình như đứa bé cảm giác được nỗi khổ của mẹ, ngoan ngoãn dựa vào trong lòng mẹ.

      “Tiểu An…… Tiểu An……”

      Tạ Thi kêu vài tiếng, dĩ nhiên Xảo An nghe hiểu, trong thế giới đơn giản của bé, vui mừng, tức giận, đau lòng có ý nghĩa gì cả.

      Nhưng cũng chính vì vậy, mới cảm thấy rất đau lòng, đau khổ, thế giới này sao tàn nhẫn đến thế, vận mệnh cũng tàn nhẫn, đối với sinh mệnh sắp bước vào giai đoạn đẹp nhất trong đời, lại phán trước cho nó án tử hình.

      thất vọng ôm lấy con, dù có thất vọng, nhưng vẫn buông tay. biết bé chỉ có , cũng chỉ có thể dựa vào . ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn

      buông tay, cả đời này chăm sóc Tiểu An, bảo vệ Tiểu An, tuyệt đối để Tiểu An gặp phải bất kì thương tổn gì từ thế giới bên ngoài.

      Nhưng vẫn lực bất tòng tâm đến mức giống như còn con đường nào để , chỉ có thể ôm lấy bé, hỏi hỏi lại, dù biết rằng bé vĩnh viễn thể trả lời . “Tiểu An, con cho mẹ nghe, mẹ phải làm gì để giúp con... Tiểu An...”

      Khuôn mặt bé đơn thuần, đơn thuần đến mức gần như dại ra, đương nhiên bé trả lời được, chỉ im lặng dựa vào lòng mẹ.

      Tạ Thi biết con thể trả lời, nhưng vẫn mong đợi, chừng có ngày vừa tỉnh dậy, bé có thể , cười với , vui vẻ chạy quanh người , chuyện với bằng ngôn ngữ của trẻ con.

      Nhưng tất cả những điều đó đó chỉ là ảo mộng, đều là mơ, đứa trẻ trong lòng mới là thứ chân thực nhất, chỉ có biết con mình là thiên sứ gãy cánh, phải là chú chim biết ca hát.

      Mà tất thảy những điều này này, đều tại !

      Bao nhiêu đêm, đều ôm đứa bé mà khóc to, ràng muốn lau khô nước mắt, nhưng khuôn mặt lại vẫn tiếp tục ướt.

      Sợ rằng cả cuộc đời này co cũng thể thoát khỏi cơn ác mộng này.

      Trời cao dùng mệnh lệnh, thu hồi lại con của , chỉ lưu lại thể xác của bé.

      Kỉ Xảo An năm tuổi rồi, ngoại trừ biết gọi mẹ, cái gì bé cũng , bao gồm cả tên của mình, ngoại trừ biết đứng trong vài phút bé chưa biết , chỉ mới biết bò.

      Đứa này, sợ rằng trí năng chưa phát triển đầy đủ.
      JupiterGalileoChris thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ngẩn người nhìn ra ngoài cửa, ép mình nhìn đứa bé nằm kia mà y y a a.

      muốn để ý, thậm chí từng nghĩ đến việc vứt bỏ đứa bé, hoặc chết cùng bé. Nhưng vài thanh có ý nghĩa vang lên khiến đau lòng, làm ý thức được đó cũng là sinh mạng

      “Y...y...a...a..."

      “Mẹ”

      “……”

      Tạ Thi ngồi xuống, nửa bò nửa đến bên giường, ôm lấy bé, để mặc nước mắt nóng hổi rơi xuống, rơi lên người đứa bé.

      “Mẹ nên cầnTiểu An, mẹ thề…… Tha thứ cho mẹ……”

      Tạ Thi địu con cao hơn tám mươi centimet lưng, vào phòng bếp rửa chén. Đứa trẻ ở phía sau vùng vẫy tay chân, trong miệng vang lên những thanh vô nghĩa.

      “Tiểu An, tên con là Xảo An, nào, cùng mẹ gọi lần nào. Xảo An.”

      “…… Mẹ……”

      phải! Mẹ là mẹ, con là Xảo An……”

      “…… Mẹ……”

      “Xảo An mà ……”

      Đứa bé mãi được, Tạ Thi cũng chỉ mỉm cười, tiếp tục rửa bát. Nhưng đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

      Ánh mắt Tạ Thi chợt lóe, biết là ai, những năm gần đây luôn như vậy, sau khi rời khoảng vài tháng, tìm ra.

      Mặc cho tiếng chuông cửa vang tới tận mây xanh, Tạ Thi vẫn tiếp tục làm việc nhà, mà người ấn chuông cửa cũng rất kiên nhẫn, ngừng ấn chuông, giống như muốn đợi tới khi mở cửa mới thôi.

      Lau khô tay, Tạ Thi ra khỏi bếp, đến bên cửa chính thở dài, đứa bé phía sau cũng mở to mắt, tò mò nhìn.

      mở cửa, quả nhiên thấy người đàn ông ngoài cửa kia. chính là cha Tiểu An - Kỉ Văn Hào. Nhưng bọn họ có quan hệ hôn nhân, tuy rằng bọn họ từng hẹn hò, thậm chí còn sinh đứa bé, nhưng bọn họ chưa kết hôn.

      mặc bộ vest, khuôn mặt tuấn tú, dáng người cao lớn suýt nữa chắn hết cửa, Tạ Thi nhìn , ánh mắt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại liên tục thở dài.

      cho vào sao?”

      Tạ Thi xoay người, tự mình vào nhà trước, liền theo sau . Kỉ Văn Hào nhìn đứa bé lưng , ánh mắt tràn đầy ấm áp.

      Xảo An cũng nhìn người đàn ông này, mặt vẫn là nụ cười ngây ngô.

      Tạ Thi ngồi ghế tựa, nhàng cởi bỏ dây đai, đặt con xuống dưới, sau đó ôm bé vào ngực.

      Kỉ Văn Hào ngồi đối diện , nhìn con chính mình. “Bốn năm nay, đây là lần thứ mười ba rồi.”

      biết ám chỉ điều gì, từ bốn năm trước khi Tiểu An ngã bệnh đến nay, suốt bốn năm trời, rời hết nơi này đến nơi khác, mười ba lần rồi.

      Rời khỏi ai? Rời khỏi nhà họ Kỷ, rời khỏi , mang theo đứa bé rời , chỉ muốn đến nơi yên bình để sống với con .

      rồi, nếu em vừa lòng với người nhà họ Kỷ, chúng ta có thể chuyển ra ngoài ở, em cùng con cũng có thể vĩnh viễn quay về.”

      “……” gì, chỉ chuyên tâm vỗ về đứa bé.

      “Nhưng hiểu, vì sao em vẫn muốn đưa con rời ? phải người Nhà họ Kỷ lại đến tìm em chứ?”

      “Tiểu , có thể cho biết ?” tay Kỉ Văn Hào nắm chặt lại thành nắm đấm, trong lòng vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, “Hay thực ra em muốn rời xa ?”

      “Dù sao chúng ta cũng kết hôn, tôi cần gì phải theo !”

      Nghe như vậy, Kỉ Văn Hào thực tức giận, “ cầu hôn em rồi, là em từ chối , hứa cho em cùng Tiểu An gia đình……”

      đủ chưa?” Tạ Thi trầm giọng , muốn nhắc lại chuyện cũ, dĩ nhiên lại càng muốn nhắc lại những chuyện đau lòng.

      Chuyện cũ này giống mũi kim đâm vào tim , cần nhắc lại, vĩnh viễn cũng nhớ .

      Kỉ Văn Hào nhìn , ngàn vạn lần tự nhủ thể để lạnh lùng của đánh ngục, “ thừa nhận gây ra những chuyện khiến em đau lòng, nhưng phải hối cải rồi sao, thậm chí từ bỏ giấc mơ của mình, nhưng tuyệt đối hối hận, rồi, nếu em muốn lựa chọn……”

      “Đừng nữa có được ?”

      Kỉ Văn Hào nhìn , thực hiểu vì sao lại thay đổi thành người giống như bây giờ? Lạnh nhạt, vô tình. Năm đó khi bọn họ còn bên nhau, như thế.

      Năm ấy, thực khâm phục bình tĩnh của , đồng thời người cũng tỏa ra loại khí chất đặc biệt mê người, bình tĩnh lại hài hước, lịch nhưng xa cách.

      Cũng chính bởi vì thế mà trong biển người mênh mông nhận ra , cũng khiến cho người luôn thoải mái đối mặt với tình cảm của người khác như mà rơi vào bể tình, thậm chí vì vứt bỏ ước mơ suốt nhiều năm của bản thân, từ bỏ hành lập lúc học đại học.

      của tại, cách của quá khứ khoảng xa, nhưng chưa từng nghĩ muốn sống trong quá khứ, chẳng qua là thỉnh thoảng vẫn nhớ đến Tiểu , nhớ đến người con khiến điên cuồng và say đắm.

      ngồi trước mắt thực năm đó sao? thể tin được, thậm chí cố gắng bài xích, muốn tiếp nhận thay đổi lớn như vậy.

      do dự, nếu thực thay đổi, liệu còn cố chấp bám theo như vậy ? Có lẽ sớm quên quá khứ, cố ý muốn phân chia ranh giới rạch ròi với , khi như vậy, còn khư khư níu chặt lấy đoạn

      tình cảm phai màu kia làm gì?

      thở dài, nhìn con, bé cười thực rạng rỡ, thậm chí có hơi ngây ngô, vươn tay muốn ôm con. “Có thể cho bế Tiểu An được ?”

      Tạ Thi nhìn cái, phản đối, đem đứa trẻ trong lòng giao cho , có quyền ngăn cản bế con của mình. Kỉ Văn Hào bế Kỉ Xảo An, khẽ chạm vào chiếc mũi của con , ôm bé vào lòng; Tạ Thi cố ý nhìn , sợ mình lại rơi nước mắt.

      nhiều năm như vậy, luôn muốn rời , chính là bởi vì Văn Hào vẫn chưa biết tình trạng của đứa bé, vẫn chỉ cho rằng con mình hơi chậm lớn, biết thực tế đứa bé sớm gãy cánh.

      Vì sao với …… Được rồi! thừa nhận, rất hận , nhưng lại sợ đau lòng, càng sợ lựa chọn của sau khi biết tình trạng của đứa bé.

      “Tiểu An, con chịu ăn cơm sao! Sao lại gầy như vậy?” vuốt vuốt má con, Tiểu An chỉ cười cười.

      “Tiểu An, gọi ba .”

      “A…a!”

      “……”

      Kỉ Văn Hào cười, “Có cá tính như vậy? Ngay cả ba ba cũng chịu gọi!”

      Bỗng nhiên, hình như Kỉ Văn Hào phát có điều gì đó ổn, nhíu chặt đôi mày rậm, đưa mắt nhìn mẹ đứa bé, “Tiểu , cảm thấy Tiểu An là lạ.”

      “Vì sao?”

      “Bình thường trẻ con bốn, năm tuổi phải đều biết chuyện rồi sao? Vì sao Tiểu An vẫn im lặng như vậy? Hơn nữa lúc mới đến, có phải em địu con , sao để Tiểu An tự ?”

      “……” Tạ Thi quay lưng về phía sắp xếp lại mấy tờ báo bàn, lời, nước trong khóe mắt sắp chảy ra, có nên cho ?

      giấu diếm suốt nhiều năm, mới đầu xuất phát từ việc oán hận , về sau biết nên mở miệng thế nào, cứ thế kéo dài ngày ngày lại ngày, rời lần lại lần, nghĩ chỉ mình mình gánh chịu nỗi đau này là đủ rồi, cũng hy vọng vĩnh viễn tìm thấy , làm như chưa từng có đời, lại càng chưa từng có đứa bé.

      lại, vẫn hy vọng bị cuốn vào nỗi đau này.

      Bề ngoài, làm bộ như oán hận, tỏ ra bất mãn, hy vọng rồi ngày thất vọng, đau lòng, khiến cho chủ động từ bỏ.

      Nhưng có vẻ như xem quyết tâm của , chính là con người như vậy, khi hạ quyết tâm, ngay cả ước mơ của mình cũng có thể từ bỏ.

      Nhưng Tiểu An này là cơn ác mộng cả đời, còn biết bản thân mình có thể chịu đựng được , huống chi là .

      “Tiểu An, được cắn ba! Con, đứa trẻ ngu ngốc này……”

      “Hi hi hi……”

      Bỗng nhiên Tạ Thi nghe thấy Kỉ Văn Hào ra câu kia, lập tức đứng lên, gần như phản ứng theo bản năng, làm cho Kỉ Văn Hào sợ hết hồn.

      “Tiểu , sao vậy?”

      mặt tràn ngập tức giận, giống như tức giận đến mất tự chủ, nhưng cũng phát mắt ngập nước, chứa nỗi đau cùng cực.

      “Tiểu ……”

      ôm lấy đứa bé từ tay vào ngực, sau đó lớn tiếng quát, “ ra ngoài!”

      Kỉ Văn Hào nhìn , chưa từng nghĩ tới phản ứng này của , sao đột nhiên lại trở mặt, làm gì sai sao?

      “Tiểu , làm sai cái gì sao?”

      ra ngoài!” kéo đứng dậy, đẩy ra phía cửa.

      Giờ phút này , hề ý thức được mình phản ứng hơi thái quá, thực tức giận, vô cùng tức giận, tất cả chỉ vì câu “Đứa trẻ ngu ngốc” của .

      tuyệt đối thể chịu được khi có ai đó mắng con như vậy, dù chỉ là đùa cũng được, dù cho đó là cũng được!

      Ban đầu cũng vì ở nhà họ Kỉ có người mắng Tiểu An như vậy, mới quyết định rời .

      Nhưng Kỉ Văn Hào hoàn toàn hiểu tại sao, đứng trước cửa, để cho đẩy mình ra ngoài, muốn biết chuyện gì xảy ra? Tại sao lại ghét như vậy? “Đáng chết! Tiểu , gì sai, làm sai điều gì, ít nhất em cũng phải biết chứ!”

      !”

      Nhìn kích động như thế, lại nhìn đến con bị ôm vào trong ngực bị rung lắc dữ dội, rất sợ con bị thương. “Được! , ! Em cẩn thận Tiểu An, đừng làm con bé bị thương.”

      Tạ Thi rốt cục tỉnh táo lại, ôm con, nước mắt kềm chế được rơi xuống, “ ……”

      Kỉ Văn Hào hiểu, đau lòng nhìn , tùy ý để đóng cửa lại, sau đó đứng sững bên ngoài cửa, hoài nghi, khó hiểu.

      Còn Tạ Thi ôm con ngồi sụp xuống sàn nhà khóc ngừng, Tiểu An thực ngoan, mỗi lần mẹ khóc, đều ngoan ngoãn vươn tay ôm lấy mẹ.

      Tạ Thi biết mình phản ứng hơi quá, nhưng suốt nhiều năm như vậy, ai biết nuôi đứa trẻ như vậy, áp lực lớn chừng nào?

      rất sợ người khác phát ra tình trạng của đứa bé này, rất sợ bé bị người khác cười nhạo, coi thường, sợ bé bị thương, rất sợ……

      mệt mỏi quá, thực mệt mỏi quá……
      Last edited by a moderator: 8/2/15
      JupiterGalileoChris thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Từ sau lần gặp mấy vui vẻ ấy, có khoảng thời gian ngắn Kỉ Văn Hào dám đến thăm , vì hiểu, vì lo lắng, cũng vì…… mệt mỏi với tình trạng tại của họ.

      thực muốn hỏi , có phải muốn từ bỏ tình cảm của hai người? Có phải trong tương lai cần nữa? Nếu quả là như thế mới biết mình nên làm gì.

      Nhưng bởi nỡ, bởi vì áy náy, hơn nữa , muốn buông tay, muốn đánh mất đoạn tình đẹp nhất của tuổi trẻ.

      Mấy năm nay, trưởng thành hơn rất nhiều, còn phóng đãng ngang ngạnh như lúc trẻ nữa, tiếp quản công ty của gia tộc, cũng còn mặc quần jean và áo sơ mi như thời trong ban nhạc, từ lúc tiếp quản công ty đến giờ có 10001 bộ vest.

      từng , hề nhớ nhung khoảng thời gian theo đuổi tình lãng mạn kia, nhưng lại thường xuyên nhớ lại thời gian ở cạnh năm ấy, trong đầu luôn lên dáng vẻ của lúc ấy, thanh thuần lại có chút trưởng thành, trong mỗi lời trầm tĩnh luôn tràn ngập hài hước, khiến cười ha ha.


      Nhưng người con lúc ấy, tại tìm thấy. Chẳng lẽ sau khi trưởng thành trở thành người như bây giờ? của năm đó về nơi nào?

      Lớn lên phiền phức, trưởng thành cũng phiền, hiểu nổi thay đổi của, hiểu vì sao bao giờ khôi phục dáng vẻ thoải mái, hài hước năm đó, đôi lông mày luôn có nét đau thương?

      Hôm ấy lại tới thăm lần nữa, cảm xúc của bình tĩnh hơn rất nhiều, ít nhất khi nhìn thấy , còn phản ứng mất tự chủ giống như lần trước nữa.

      Nhưng , vẫn hiểu mình làm sai điều gì, hay sai cái gì, điều này vẫn luôn khiến buồn bực.

      địu con bận rộn trong bếp, Kỉ Văn Hào ngồi ở phòng khách nhìn hết cái này đến cái kia, trong lòng thầm nghĩ, ở lại đây thời gian cũng tốt lắm.

      Để cho hai mẹ con sống mình, yên lòng, nhất là sau khi thấy Tạ Thi khống, càng cảm thấy người tồn tại bí mật, muốn biết đó là gì.

      Khi nhìn bốn phía của ăn phòng, trong lòng suy nghĩ, lại thấy đống giấy tờ để mặt bàn, vốn chỉ tùy ý lật qua vài tờ, giống như xem để giết thời gian, nhưng vừa cầm tờ lên, lại lập tức bị bốn chữ mặt giấy thu hút!

      “Lớp học đặc biệt?!” Kỉ Văn Hào mở tờ giấy giống tờ quảng cáo, giới thiệu những lớp học đặc biệt dành cho trẻ em mẫu giáo công lập mới được thành lập, thường xuyên có bác sĩ và y tá đến chăm sóc, dạy cho những đứa trẻ bị thiểu năng trí tuệ học các kỹ năng trong cuộc sống……

      hít hơi sâu, nhìn về phía phòng bếp, lúc này, trong túi giấy còn có số tài liệu khác, lại cầm lên xem, đó là bệnh án.

      Họ tên ghi đó chính là con của - Kỉ Xảo An, những thuật ngữ y học xem hiểu, chỉ hiểu được mấy chữ bác sĩ viết to ở cuối bệnh án - “Thiểu năng trí tuệ”!

      Kỉ Văn Hào tự chủ được phát run, thậm chí hơi choáng váng!

      đứng lên, nắm chặt lấy tập tài liệu, ba chân bốn cẳng chạy vào phòng bếp, đúng lúc đó Tạ Thi cũng quay người lại. Dĩ nhiên cũng nhìn thấy cầm cái gì.

      thoáng hoảng hốt nhưng rất nhanh sau đó bình tĩnh lại. nghĩ tới phát tập tài liệu này, cũng nghĩ phát tất cả trong tình huống này, biết mình nên thở hơi, hay tức giận?

      “Đây là cái gì?”

      “……” , nghiêng đầu qua bên, hai tay đưa ra phía sau vỗ về con .

      phát ra rồi, tiếp theo nên làm gì bây giờ?

      cho biết! Đây là cái gì?” Kỉ Văn Hào kích động hét to.

      Tạ Thi vẫn vỗ vỗ đứa bé sau lưng, sợ dọa đến con, nhưng vẫn lời. còn có thể gì đây?

      Đây là , qua nhiều năm, vẫn thể tiếp nhận nổi, huống chi người vừa mới biết tình như ! Giờ phút này có gì cũng đều vô nghĩa.

      Kỉ Văn Hào thấy gì, nhưng hốc mắt tràn ngập nước mắt, muốn hôn mê, lắc lắc đầu, giống như muốn nhìn người trước mắt, cũng để nhìn đứa trẻ sau lưng .

      Ông trời ơi! Điều này sao có thể?

      Tiểu An…… Làm sao có thể……

      Hốc mắt cũng tràn ngập nước mắt, dám tin, nước mắt cứ như vậy chảy xuống, hai tay nắm chặt, suýt nữa vò nát mấy tờ giấy kia. “Vì sao em cho biết……”

      Tạ Thi cố nén nước mắt nhìn , giống như khinh ngạc với những gì vừa , cảm thấy buồn cười : “ cho ?”


      “Con…… mắc bệnh, vì sao em cho ?” Cố gắng lau nước mắt, lần đầu tiên Kỉ Văn Hào cảm nhận được loại đau đớn này.

      vậy nhiều năm qua, luôn mang nỗi đau này trong lòng, mình chịu đựng, muốn chia sẻ cùng người khác; mình chịu tất cả đau khổ.

      Tạ Thi cười cười, nước mắt cũng chảy xuống theo, “ cho rằng…… Ai là người hại Tiểu An thành ra thế này?”

      sửng sốt, nhìn vào đôi mắt tràn ngập phẫn hận của .

      “Tôi van xin từng người trong nhà , nhưng ai nguyện ý giúp tôi, tôi cũng gọi điện thoại cầu xin , có chuyện gì quan trọng bằng việc ký hợp đồng gia nhập giới ca sĩ, cho nên con được đưa vào bệnh viện quá trễ! còn hỏi tôi vì sao cho , Kỉ Văn Hào, khốn nạn!”

      Nghe từng câu trách cứ của , Kỉ Văn Hào thiếu chút đứng vững, toàn thân ngừng phát run, nhớ lại từng ly từng tý trong quá khứ, trái tim giống như rơi xuống đáy vực. “ biết……”

      “Đừng trách vì sao tôi cho , cũng đừng trách vì sao tôi muốn rời xa , nếu phải tại , con biến thành như vậy, Kỉ Văn Hào, tôi thực rất hận !”

      Mở to hai mắt nhìn , lắng nghe những nỗi khổ trong lòng , toàn thân lạnh buốt, biết nên phản ứng như thế nào.

      Đối với , thậm chí đối với Tiểu An mà , vài năm nay giống như bi kịch. Nếu có thể, rất muốn quay ngược thời gian, nhưng điều là thể……

      Bọn họ chỉ có thể quay đầu nhìn lại, hồi tưởng lại chuyện xảy ra đêm ấy, khóc hết lần này đến lần khác, khóc hết nước mắt, khóc đứt ruột đứt gan...
      JupiterGalileoChris thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 2

      Nếu có cơ hội quay ngược lại nhiều năm về trước, Kỉ Văn Hào cùng Tạ Thi dám tin hóa ra mình cũng từng thoải mái, vui vẻ như vậy, theo đuổi ước mơ và tình cảm

      Năm ấy, Kỉ Văn Hào là sinh viên năm thứ ba trở thành ngôi sao của trường, thành tích vô cùng xuất sắc. và vài người bạn cùng chung chí hướng lập thành ban nhạc, cùng nhau chơi nhạc Rock, theo đuổi giấc mộng lãng mạn của tuổi trẻ.

      Bọn họ thường cùng nhau tập luyện, cùng nhau sáng tác, đối với Kỉ Văn Hào mà , ban nhạc là cách giúp thoát khỏi áp lực của gia đình, thoát khỏi mong chờ của cha mẹ, thoát khỏi việc học mệt mỏi kia. Những năm tháng ấy, rất nhạc, thậm chí là thích đến điên cuồng, gần như hình thành lòng tin cố chấp.

      đưa những thành viên khác tìm cơ hội biểu diễn, từ nhà hàng đến quán bar, nhưng bởi vì là dàn nhạc chưa có danh tiếng, nên thường xuyên gặp phải trắc trở.

      Nhưng bọn họ từ bỏ, hy vọng nắm chặt từng cơ hội , có ngày có thể chính thức biểu diễn sân khấu.

      Cũng chính nhờ việc này, mới có cơ hội gặp Tạ Thi , biết hơn tuổi, khi ấy là nhân viên phục vụ của nhà hàng.

      Sau khi tốt nghiệp cấp ba Tạ Thi học lên nữa, cha mẹ mất sớm, thân mình sống ở Đài Bắc,vì vậy nên dưỡng thành cá tính độc lập tự chủ.

      Mặc dù vậy, Tạ Thi vẫn là nhiệt tình, hoạt bát. thích công việc này, thích được tiếp xúc với nhiều người, phục vụ cho khách hàng, thích dùng nụ cười ấm áp làm cho khách cảm thấy thoải mái như ở nhà.

      Hôm ấy, Tạ Thi mặc bộ đồng phục giản dị, bận rộn phục vụ khách, giống như con ong mật , ngừng chạy qua chạy lại. Tuy rằng bận rộn, nhưng mặt vẫn tươi cười, mà người nào được phục vụ cũng đều giơ ngón tay cái lên, khen ngợi tính tình Thi .

      Công việc kinh doanh của nhà hàng này luôn rất tốt, chỉ có thức ăn ngon, còn có ca sĩ và ban nhạc biểu diễn để khiến khách hàng cảm thấy thoải mái.

      Mà có rất nhiều ca sĩ từng biểu diễn ở đây, cuối cùng đều có thể thuận lợi tiến vào giới giải trí, bởi vậy rất nhiều ban nhạc của sinh viên luôn hy vọng được biểu diễn ở nhà hàng này.

      gian bên trong phòng ăn rất rộng, đồng thời còn thiết kế sân khấu , có đầy đủ các loại thiết bị thanh.

      Tạ Thi qua hậu trường, vẻ mặt hoài nghi, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười, thẳng đến quầy thu ngân, gặp đồng nghiệp khác, tới lúc này mới mở miệng. “Sao trong hậu trường lại có đám người trẻ tuổi quá vậy?”

      bạn đồng nghiệp tính tiền, “Cậu ở sau sân khấu sao? Đó là ban nhạc sinh viên đấy! Hình như là nhóm Ánh Sáng.”

      “Bọn họ làm sao vậy?”

      “Đến đây mấy ngày rồi, lúc nào cũng cố thuyết phục ông chủ cho hát ở đây, ông chủ đồng ý, muốn thuê thêm nhóm nào nữa, kết quả ngày nào họ cũng đến, gì mà hát miễn phí cũng được.”

      Tạ Thi nhìn lên sân khấu, nghĩ ngợi “Sao ông chủ lại đồng ý?”

      Nếu họ thực có thể hát miễn phí cho mấy người sinh viên này có chút gian để biểu diễn như vậy cũng tồi!

      “Ông chủ này ban nhạc này chơi nhạc Rock, sợ rất ầm ỹ, ảnh hưởng đến việc khách hàng dùng cơm.”

      xong, người đồng nghiệp kia phải tiếp tục làm việc, để lại Tạ Thi mình. nghĩ ngợi, cầm lấy khay, lấy ít đồ uống cùng bánh ngọt, đem đến hậu trường cho những sinh viên kia.

      Có lẽ là vì thấy mấy cậu sinh viên này cùng lắm chỉ hơn hai mươi tuổi, đợi cả buổi tối cũng được lên sân khấu, trong lòng cũng cảm thấy thương cho họ!

      Gần đến cánh gà, quả nhiên có thể thấy sáu cậu sinh viên kia chán chường ngồi xung quanh, sửa sang lại nhạc cụ của mình, chuyện với nhau, khuôn mặt vì phải chờ đợi quá lâu mà ra nét phiền muộn.

      Bọn họ thấy Tạ Thi tươi cười mang đồ uống cùng đồ ăn vào, mỗi người đều quay ra nhìn nhau.

      đặt đồ ăn lên bàn, nhìn bọn họ : “Ở đây có ít thức ăn, chắc các cậu cũng đói bụng rồi? Ăn chút gì trước !”

      Mọi người dám tin, nhìn , gần như biết phải làm gì.

      Tạ Thi cười cười, nhanh chóng nhắc nhở bọn họ, “Mau ăn !”

      Vừa xong, mấy người này quả nhiên y hệt trẻ con, bắt đầu hùng hổ nhai nuốt, bao gồm cả chàng trai cao lớn nhất trong nhóm, cũng đẹp trai nhất nhóm.

      xin lỗi, để các bạn chờ lâu như vậy, ông chủ chúng tôi cũng phải suy nghĩ kỹ, thể

      ông ấy đúng được.”

      bỗng nhiên chàng trai cao lớn nhất kia đứng dậy, khóe miệng còn chưa kịp lau sạch , nhìn , miệng , “Cho chúng tôi cơ hội, chúng tôi biểu diễn tốt.”

      sai!”

      “Đúng đấy!”

      Tạ Thi nghĩ nghĩ, “Các bạn định cứ như vậy lên sân khấu biểu diễn sao?”

      Mọi người ra sức gật đầu, ánh mắt tràn đầy khát vọng, điều này làm cho Tạ Thi khó xử. thực tế, có thể sắp xếp, nhưng liệu việc này có đáng để mạo hiểm hay ?

      Nhưng biết vì sao, cứ thế tự nguyện mạo hiểm, tự nguyện giúp những người này. “Để tôi sắp xếp xem, các bạn chờ ở đây chút.”

      Trong ánh mắt chàng trai kia rực sáng, dường như tràn ngập hy vọng, nhưng giọng có chút lo lắng, “Như vậy có làm hại đến ?”

      “Cùng lắm là nghỉ việc, ở Đài Bắc này, muốn tìm việc phục vụ trong nhà hàng cũng khó lắm.” cười cười, hạ quyết tâm phải giúp bọn họ.

      Tạ Thi ra phía trước, giúp bọn họ sắp xếp. thực ra, muốn cho bọn họ lên sân khấu cũng khó, đêm nay có ca sĩ nào biểu diễn, sân khấu vốn trống trơn. Vấn đề ở chỗ phải giải quyết việc sau khi bọn họ biểu diễn như thế nào bao gồm việc nếu khách hàng phản đối, khiến ông chủ khó chịu.

      Năm phút sau, Tạ Thi quay hậu trường, trước ánh mắt mong chờ của mọi người, gật đầu, “Các cậu có thể lên sân khấu!”

      “Yeah!”

      “Tuyệt quá!”

      Mọi người đồng thanh hoan hô, giống như muốn làm nổ tung hậu trường, Tạ Thi cười, che lỗ tai, tránh cho mình bị tiếng hò reo của họ làm bị điếc.

      “Được rồi! Lên sân khấu nhớ biểu diễn tốt. Còn nữa, tôi có vài chuyện cần nhắc nhở các bạn.”

      “Chuyện gì?”

      “Tôi biết nhạc Rock rất cuồng nhiệt, nhưng đây là lần đầu tiên các bạn biểu diễn ở đây, xin các bạn nhất định phải giảm tông xuống chút, cần phải thổi bay cả cái nhà hàng này đâu.”

      thành vấn đề!”

      Tạ Thi cười, “Vậy lên ! Nhạc cụ chuẩn bị đầy đủ cả rồi phải ?”

      “Đủ rôi!”

      Ngay khi mọi người chuẩn bị lên sân khấu, chàng trai cao lớn kia quay ra nhìn cười lớn, “Tôi tên là Kỉ Văn Hào, có thể gọi tôi là A Mông, hôm nay cảm ơn .”

      “Tôi tên là A Cường.”

      “Tôi tên là Tiểu Định.”

      “Tôi tên là Đại Thí.”

      “Tôi là……”

      Mỗi người đều tự giới thiệu với Tạ Thi , lại luôn miệng cảm ơn.

      Tạ Thi mỉm cươi, “Tôi tên là Tạ Thi , mong người chỉ bảo thêm, chúc các cậu biểu diễn thành công!”

      Cuối cùng cả sáu chàng trai đồng thời cúi đầu gửi lời cảm ơn , miệng hét to, “Cảm ơn chị Thi !”

      Vừa nghe, xém té xỉu, Tạ Thi cười khổ, “Tôi nhìn già vậy sao? Lại bị các cậu gọi bằng chị hơi quá đáng rồi đó!” cau mày, giả bộ tức giận.

      Kỉ Văn Hào gãi gãi đầu, “Vậy…. em Tạ Thi tốt bụng!”

      “Ha ha ha -”

      Tạ Thi cười, “Tôi được thành em rồi hả? Được rồi! Mau lên sân khấu ! Nếu ông chủ về biểu diễn được đâu.”

      Mấy chàng trai nối đuôi nhau lên sân khấu, Kỉ Văn Hào sau cùng, hiển nhiên là giọng ca chính, ngay lúc sắp lên đến sân khấu, liền quay đầu nhìn cười, “Tôi làm thất vọng.”

      “Cố lên!” Cổ vũ cho , Tạ Thi biết vì sao, lại có tình cảm với chàng trẻ tuổi đẹp trai này hơn những người khác.

      Ra khỏi hậu trường, lập tức có thể nghe thấy tiếng nhạc vang bên tai, họ phối hợp rất ăn ý, hát mấy bài Rock trữ tình nổi tiếng, đốt cháy sân khấu. Toàn bộ nhà hàng có thể là lặng ngắt như tờ, mọi người đều vừa dùng cơm vừa nghe, thậm chí có người ngừng dùng cơm chuyên tâm lắng nghe.

      đứng ở quầy thu ngân xem chàng trai cao lớn sân khấu kia cầm Microphone hát, giọng của cậu ta sâu lắng, ấm áp, lôi cuốn hấp dẫn, làm cho người ta thể nghe, ngay cả cũng ngừng làm việc, chăm chú nhìn lên sân khấu.

      bạn đồng nghiệp đứng bên cạnh : “Chúa ơi! ngờ bọn họ hát hay như vậy.”

      Tạ Thi nhìn người sân khấu, bỗng nhiên, chàng trai sân khấu kia cũng nhìn , liền cười với , trong nụ cười lộ ra tia hồn nhiên và cố chấp, cậu ta gật gật đầu với , cảm ơn hỗ trợ của .

      Khi tiếng nhạc kết thúc, trong nhà hàng liền vang lên những tràng vỗ tay nhiệt liệt, ngay cả cũng khoog tự chủ được vỗ tay trầm trồ khen ngợi… ràng chỉ mình , mà tất cả mọi người đều bị giọng hát của câu ta cuố hút.

      Kỉ Văn Hào cầm mic , “Đây là lần đầu tiên ban nhạc chúng tôi được biểu diễn sân khấu này, tất cả là nhờ đáng …. thể gọi ấy là chị được, bằng ấy phản đối ngay, xin cảm ơn em đáng này – Cảm ơn em, Thi

      Tạ Thi bật cười, nhìn người sân khấu, đột nhiên cảm thấy tỏa sáng đến chói mắt, giống như được sinh ra để dành cho sân khấu.

      Chàng trai cao lớn ngày ấy – Kỉ Văn Hào – đứng sân khấu của , cũng đứng sân khấu trong trái tim .
      Last edited by a moderator: 22/3/15
      JupiterGalileo, ChrisNữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :