1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tìm thấy nhau trong nỗi cô đơn - Trương Tiểu Nhàn (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      [​IMG]




      Tìm thấy nhau trong nỗi đơn




      Tác giả: Trương Tiểu Nhàn




      Kích thước: 13 x 20.5 cm




      Số trang: 265




      Ngày xuất bản: 03/2015




      Giá bìa: 79.000 ₫




      Công ty phát hành: Alphabooks




      Nhà xuất bản: NXB Lao Động Xã Hội




      Type + Ebook: chuonkim




      Nguồn ebook: http://luv-ebook.com/



      Last edited: 25/5/15

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Giới thiệu




      Cuốn tiểu thuyết Tìm thấy nhau trong nỗi đơn có vụ án mạng ly kỳ nào, cũng chẳng có vị thám tử đại tài nào truy tìm hung thủ mà đó là câu chuyện gặp gỡ giữa chàng thám tử phong trần và độc thân nơi nương tựa.




      Họ cùng nhau trải qua trăm núi ngàn sông và mênh mông bến bờ... Có dạo, tưởng rằng là người có thể kết thúc những đêm dài đằng đẵng và hoang lạnh của mình. Nhưng trước nay vẫn chưa từng nhận ra thực: rốt cuộc vẫn là người mà dùng tiền để thuê, rồi ngày khi tiền bạc cạn kiệt, mãi mãi mất !




      Cùng cuốn sách Tìm thấy nhau trong nỗi đơn, những tâm hồn khác nhau hiểu nội dung theo những cách khác nhau. Và khi đọc cuốn sách này ở những giai đoạn khác nhau trong cuộc đời, chúng ta cũng chiêm nghiệm theo những từng lớp ý nghĩa khác nhau.




      Phần I: Bước đường cùng




      Ánh mắt của xuyên qua chiếc rèm cửa sổ với những lớp lá nhựa đan xen trùng điệp, nơi những kẽ ngang ghép nên dáng người mơ hồ. Chàng trai có tên Lâm Khắc khoác chiếc áo jacket tối màu, đứng với vẻ nhàm chán phía ngoài xa. Liệu có nhìn thấy ta, trong khi ta lại nhìn thấy ? Quang cảnh trước mắt sao bỗng nhiên lại gần gũi đến vậy?




      nhìn thấy ta, mà tựa như nhìn thấy người khác, bao niềm hạnh phúc và quan tâm ấm áp xưa cũ bất chợt ùa về nơi con tim.




      Phần 2: Mối tình độc




      Bao nhiêu năm sau, khi bất chợt nhớ về những cuốn sách bị viết lung tung lên từng trang giấy, luôn ngậm ngùi nhớ về chiếm lĩnh hạnh phúc của ngày xưa. Có lẽ, khi đó vẫn chưa thể hiểu được rằng, từ nơi sâu thẳm con tim, muốn lưu lại dấu vết của mình ở những nơi từng qua, giống như chú chó vàng để lại bãi nước tiểu phía dưới ngọn đèn đường, lưu lại dấu ấn của mình.




      Phần 3: dắt theo hình bóng em




      bước dưới ánh đèn đường khuya muộn trở về khách sạn. Bỗng chợt nghĩ rằng, người cũng có thể dắt theo bóng hình của chính mình, hoặc là của người khác. Cũng giống như ngày hôm nay và vô số màn đêm quạnh trong quá khứ, dắt theo hình bóng của Lâm Khắc, và Lâm Khắc cũng dắt theo hình bóng của .




      Phần 4: Đường về




      Hỷ Hỷ cũng chợt nhận ra rằng, từ trước đến nay chưa bao giờ được chạm vào tóc của Lâm Khắc. Nếu như có cơ hội, muốn sờ lên mảng chân tóc ngắn cũn như lông tơ của trẻ phía sau gáy . Có đôi khi nhìn qua khe cửa sổ, vừa đúng lúc Lâm Khắc quay lưng lại phía , cúi đầu mải mê trò chuyện hay đùa giỡn với chú chó vàng của giáo đường, ánh mắt chạm vào nơi đó, trông chúng mềm mại và đáng . Giá như có thể dùng tay vuốt lên, rồi cảm nhận từng mảng tóc cọ ngược râm ran qua từng kẽ ngón, hẳn cảm thấy rất hạnh phúc.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Phần I. Bước đường cùng






      1.




      đứng chết lặng trước bảng thông báo trong dãy hành lang của nhà hát, đôi vai gầy buông thõng bất động, dường như đứng như vậy từ rất lâu rồi.




      bảng danh sách dài ngoằng đó có tên .




      Vậy là đúng như dự đoán, trượt.




      mím chặt môi tự nhủ với mình rằng:




      “Chẳng qua chỉ là vở kịch thôi mà.”




      À , chẳng qua chỉ là vở kịch mà rất muốn đóng mới đúng. Vở kịch đó có vai diễn - bông hoa trong đám hoa ăn thịt người giữa khu vườn ma quái.




      Nếu vào năm trước, có lẽ chẳng bao giờ khao khát được thủ vai đến mức chẳng ai có thể nhận ra như thế. Nhưng thất nghiệp từ rất lâu rồi. Có lẽ khoảng ba tháng, hay bốn tháng gì đó? và cũng chẳng còn nhớ trong quãng thời gian đằng đẵng này có biết bao nhiêu lần giống như hôm nay, bị đánh trượt.




      Sáng sớm hôm nay khi bước lên sân khấu của nhà hát này, cố gắng múa thử đoạn. Vì chưa từng nhìn thấy hoa ăn thịt người bao giờ, thế nên đành nhe răng giơ vuốt, cố gắng bày ra bộ dạng ăn tươi nuốt sống cách đáng sợ. Vậy nhưng khi nhảy được chừng nửa đoạn, liếc thấy vị phó đạo diễn phụ trách tuyến chọn nhân vật ngồi phía dưới đột nhiên há to miệng về phía .




      tưởng rằng ông ấy định hô dừng lại. Nhưng hóa ra ông ấy ngáp.




      Khoảnh khắc đó, biết rằng mình còn cơ hội, nhưng vẫn ôm tia hy vọng và quay trở lại.




      Chân như cắm rễ xuống đất, vẫn đứng câm lặng trước bảng thông báo, tlần tlần nhìn lên bản danh sách vô tình kia cách cố chấp, như tưởng rằng chỉ cần chớp mắt thêm vài lần nữa, biết đâu phép màu xuất , và rồi đột nhiên phát ra tên của mình vẫn nằm đó.




      Thế nhưng, hôm nay chẳng có phép màu nào xuất .




      Cuối cùng, phải rất lâu sau, cũng khẽ động đậy, nhấc bước chân, rồi bước thứ hai, tần ngần nỡ rời khỏi bảng thông báo.




      Đúng lúc này, cơn gió từ đâu ùa tới, khiến góc của bản danh sách bay cuộn lên, lộ ra trang thứ hai nằm ở phía sau. Và nhìn thấy.




      Mãi cho đến rất nhiều năm sau, mới biết rằng tên của mình nằm đó.




      Khi đẩy cánh cửa kính to bản của nhà hát và lê bước ra ngoài, cơn gió lạnh từ đâu thốc tới, liền đội vội chiếc mũ len, bật chiếc ô tay, cất bước lẻ loi giữa màn mưa mù dày đặc.




      Dáng người nhắn, tay phải đeo chiếc vòng được xâu chuỗi bằng những viên ngọc thạch xanh, làm nổi bật lên nước da trắng nõn mềm mại. Đôi mắt tròn đen láy treo dưới chiếc mũ len luôn ánh lên vẻ mơ màng khó tả. Đôi mắt đó như hướng ánh nhìn vô định về nơi nào đó tên.




      Sắc mặt hơi chút trắng bệch, những sợi tóc lơ thơ rủ xuống trước trán, vành chiếc mũ len lấp ló vài lỗ thủng.




      mặc độc người chiếc váy lông cừu mỏng manh. Nơi chân váy còn sứt bung cả chỉ, đôi bốt ngắn màu đỏ đậm mòn vẹt, và chiếc túi đeo to bản như túi bưu tá cũng cũ sờn.




      24 tuổi, ở độ thanh xuân phơi phới, những ở độ tuổi này đều thích làm đẹp, còn nhìn thoáng qua trông lại có vẻ luộm thuộm bất cần. Nhưng luộm thuộm của khiến cho người đối diện cảm thấy ghét bỏ, mà tựa như chú chim non với bộ lông phủ màu trắng tuyết, chẳng may rơi vào dòng nước bẩn, khiến cho bầu má ngây thơ của toát lên cảm giác phiêu linh nơi nương tựa.






      2.




      cúi gằm mặt như bông tuylip khô héo, thả bước giữa dãy cầu thang của nhà trọ. Hai bên cầu thang cũ bẩn lác đác vài túi rác, bát hương chỗ chiếu nghỉ vẫn cắm dăm que nhang cháy dở nghi ngút, tàn hương bay lơ lửng trong trung rồi đậu lên mũi đôi bốt đỏ của .




      chẳng buồn để ý.




      lên tầng hai, mở cánh cửa vẫn dính quyện những vết bẩn bóng như dầu ô kính và bước vào.




      Dãy hành lang buổi chiều tà nồng nặc mùi mồ hôi chua, vài chàng tây đen ngồi xổm ở đó, nhe hàm răng trắng bóng cười với .




      nhìn thấy.




      Lách người qua phía sau họ, móc ra chiếc chìa khoá, rồi về phía căn phòng cuối cùng. Khi đến gần hơn chút, thấy chiếc vali bé của mình nằm chơ vơ phía bên ngoài cánh cửa.




      vội vàng bước đến, ngồi sụp xuống sàn rồi mở vali ra, lần giở đống đồ đạc lổn nhổn được nhét đầy trong đó. lục xuống tận dưới đáy, nhưng vẫn thấy thứ mà muốn tìm. Lúc này, cái bóng bỗng ra sau lưng .




      Giọng phụ nữ thô khàn vang lên:




      “Tôi giao hẹn trước với rồi nhé, nếu hôm nay trả đủ tiền cút.”




      quay lại và ngẩng đầu lên, trông thấy khuôn mặt to bè với nước da ánh lên màu vàng nến của bà chủ nhà.




      toan mở miệng , nhưng cặp môi phía lác đác vài sợi ria của bà ta cướp lời:




      “Đừng có tỏ ra cái vẻ đáng thương như vậy nữa !”




      đứng dậy vội vàng :




      “Nhưng trong phòng vẫn còn đồ của cháu.”




      vừa vừa nắm chặt lấy tay nắm cửa, định nhét chìa khoá để mở vào, nhưng bàn tay ngấn mỡ của bà chủ nhà kịp vung ra cướp lấy chiếc chìa khoá tay , rồi trợn mắt hằm hè:




      “Đồ của ở đây hết rồi!”




      , cháu xin , để cháu vào trong xem .”




      Tay vẫn bám chặt tay nắm cửa buông.




      Bà ta liếc xéo cái, bĩu môi dài rồi lấy chìa khoá tự tay mở cửa, sỗ sàng :




      “Tôi chả thấy có thứ gì đáng giá người cả!”




      Cửa vừa mở, lập tức chạy vào rồi đóng sầm lại, bên trong căn phòng tối đen như mực. bật chiếc bóng đèn mờ vàng trần nhà.




      Đằng sau cánh cửa, chiếc mắc áo vốn dùng để vắt khăn mặt treo bức tranh sơn dầu sao chép dài 43 phân, rộng 30 phân, đó là bức Đêm đầy sao của Van Gogh.




      “Thứ này là của mình.” khẽ .

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      3.




      Mưa ngưng, vẫn kẹp chặt bức Đêm đầy sao dưới cánh tay, kéo chiếc vali màu hồng phấn băng qua đường, rồi vào con ngõ dài, nơi cách đó khoảng vài bước chân, khung cửa kính của tiệm cà phê Starbucks hắt ra thứ ánh sáng vàng dịu trông ấm áp.




      đẩy cửa bước vào, mùi cà phê thơm nồng lan đến mũi , tất cả chỗ ngồi trong tiệm đều có người. thẳng đến chỗ giá sách, với lấy tờ báo, lật đến mục Chòm sao hôm nay rồi lẩm nhẩm đọc.




      Hôm nay mặt trăng tiến vào cung thứ hai,




      Bạn bỗng trở nên đầy cảm xúc,




      Đừng để âu sầu đa cảm dắt mũi mình,




      Rốt cuộc bạn muốn theo đuổi điều gì,




      Hễ gặp chuyện là là nghĩ ngay đến những điều tồi tệ chính là căn bệnh cố hữu của Song Ngư.




      Lúc này, vô tình nhìn thấy dòng quảng cáo bên cạnh mục Chòm sao hôm nay.




      đọc mẩu quảng cáo đó, lén xé ra rồi nhét vội vào túi chiếc váy lông cừu mặc người.




      Sau đó, đặt tờ báo về chỗ cũ.




      Khi qua dãy tủ bánh ngọt sáng rực đèn ờ quầy thu ngân, nuốt nước bọt thèm thuồng, bước chân cũng thả chậm lại.




      móc tờ 10 đồng mua hai chiếc bánh bao ngọt ở hàng bánh bao, cẩn thận nhét 7 đồng 5 hào thối lại vào chiếc ví nilon bạc màu in chằng chịt những hình hoa túc. Sau đó ngồi dãy ghế đá trong công viên, cặm cụi ăn bánh.




      Vừa nhai bánh bao, vừa móc từ túi váy ra mẩu giấy vừa xé góc báo.




      đưa tay gạt mấy sợi tóc rủ dài trán che khuất tầm mắt, rồi đọc dòng quảng cáo đó lượt:




      Quán Bar cao cấp cần tuyển gấp vũ công múa cột,




      Body gợi cảm,




      cần kinh nghiệm,




      Quán cung cấp khóa dạy múa riêng




      Công việc tự do,




      Thu nhập hấp dẫn.




      Từ rất lâu trước, từng đọc qua cuốn sách về các cung hoàng đạo, cuốn sách đó rằng, những nàng Song Ngư đa sầu đa cảm và thường suy nghĩ bi quan là những gọi tuyệt vời và là những vũ nữ thoát y xuất sắc.




      Nếu như tin điều đó sớm hơn, chẳng phải mất nhiều thời gian đến vậy. Con đường chẳng phải bớt gập ghềnh hơn hay sao? Tại sao lại cứ đâm đầu theo đuổi mơ ước làm diễn viên múa? Từ sau khi đoàn vũ đạo vô danh mà làm việc giải tán từ năm trước, vẫn chưa nhận được bất kỳ vai diễn nào. Cơ hội đến với , có lẽ, hoàn toàn chẳng có những tố chất mà nghề múa cần.




      Thế nhưng, múa cột ai múa mà chẳng được chứ?




      Đến nay, lâm vào bước đường cùng. Bảy đồng rưỡi nằm trong túi là khoản tiền duy nhất còn sót lại. Liệu ai chửi rằng biết tlần trọng và giữ gìn bản thân kia chứ?




      Nếu ngày nào đó trở về, nhìn thấy đứa con mặt trát đầy son phấn, ôm cột lắc múa điên cuồng mua vui cho khách dãy bục dài nhấp nhoáng ánh đèn neon kia chính là , hẳn vội vàng cởi phăng chiếc áo khoác mặc và chạy đến bao bọc lấy .




      ơi, em nhục lắm! có thể tha thứ cho em ?”




      “Đừng có ngốc nữa, em chẳng làm gì sai cả!”




      , em mệt, thực em mệt lắm!”




      cứu ra khỏi chốn quái quỷ đó. Và hai người lại rau cháo nuôi nhau, cùng sống những tháng ngày yên ổn.




      lại trở về với sạch và thuần khiết.




      Trong trí tưởng tượng của , luôn thứ tha cho những lỗi lầm của .




      vớ vẩn! Rốt cuộc nghĩ linh tinh gì vậy chứ!




      nuốt nốt mẩu bánh bao cuối cùng, lấy ngón tay gạt nốt những mảnh vụn còn sót lại môi, cắn răng gấp mẩu giấy tay lại, rồi nhét vào chiếc ví hoa túc.




      Sau đó đứng dậy, chầm chậm kéo vali về hướng bến xe buýt phía ngoài công viên.






      4.




      Sau khi xuống xe buýt, đứng chờ lúc ở cạnh bến xe. Những vì sao buổi hoàng hôn bắt đầu le lói bầu trời, mệt mỏi bước qua ba con ngõ, rồi xuyên qua con đường .




      Khi ngang qua giáo đường, người phụ nữ phát cho tờ rơi. đưa mắt liếc qua hai hàng chữ lớn đó.




      Chúa Giê-su là đấng dẫn dắt của tôi,




      Chắc chắn Người để tôi bị thiếu thốn.




      tiện tay nhét tờ rơi vào trong túi, bước nhanh qua con ngõ rồi đến tòa nhà lớn với những tấm biến quảng cáo gắn đèn neon lấp lánh đủ màu sắc.




      Bên ngoài tòa nhà đó có chiếc cột quảng cáo hình chữ nhật, phía viết dòng chữ “Quán Bi-a Tâm Tâm”.




      chật vật kéo chiếc vali xuống dãy cầu thang hẹp dẫn xuống tầng hầm. Có hai người đàn ông lên, phải lách người để họ qua.




      xuống tầng hầm, đẩy cánh cửa kính của quán bi-a và bước vào.




      Đại đa số các dãy bàn bi-a đều có người chơi, lách qua giữa hai dãy bàn, liếc mắt thấy chàng ở phía bên trái chọc gậy đưa bóng chui tọt vào lỗ.




      về phía quầy thu ngân. đứng luôn chân luôn tay trong quầy trông thấy , ngạc nhiên :




      “Tóc cậu dài ra nhiều rồi đấy nhỉ.”




      “Hey, Tiểu Hồng!”




      mệt mỏi buông câu chào.




      cổ tay hình xăm hoa hồng, thế nên mọi người đều gọi là Tiểu Hồng, tuổi của hai đứa cũng xấp xỉ nhau.




      tự mình lôi vali vào trong quầy, quẳng sang bên, sau đó với tay lấy chiếc cốc giấy rồi rót nước, uống ừng ực hết ba cốc liền lúc.




      Tiểu Hồng nước da ngăm đen, thân hình thó làm ai mới đầu nghía qua cũng tưởng là đàn ông.




      “Cậu vừa du lịch về đấy à?” Tiểu Hồng hỏi.




      “Hả? . Tối nay tớ có thể ngủ lại đây ?”




      ngồi phịch xuống chiếc ghế giả da xanh phía góc quầy thu ngân, “Tớ vừa cãi nhau với tớ! Ông ấy à, suốt ngày quản rồi bắt tớ phải mấy giờ mấy giờ về nhà! Lần này tớ dứt khoát về nữa đâu!”




      mệt mỏi vô cùng, nằm bò quầy thu ngân, vùi mặt vào vòng tay định ngủ giấc.




      “Có ông nào đó gọi điện tìm cậu nhiều lần đấy. Tớ bảo rằng cậu còn làm ở đây nữa. Ông ta hỏi là có thể tìm cậu ở đâu, tớ liền bảo biết. Mà đúng là tớ cũng chẳng biết ấy chứ! Lúc đó chẳng phải cậu rằng định làm diễn viên múa kia mà?”




      “Đúng rồi! Tớ diễn khắp nơi, bận ơi là bận!”




      ngẩng đầu lên, trả lời cách lười biếng, “Ông ta có tự giới thiệu mình là ai ?”




      “Ông ta bảo là người ở bên văn phòng luật sư, sau đó lại hỏi tớ có số điện thoại của cậu . Thế là tớ lại cho quách số điện thoại thằng người cũ của tớ, thằng khốn nạn ấy ngày trước suốt ngày giở trò lăng nhăng sau lưng tớ!”




      nằm dài quầy thu ngân, miệng bật cười.




      Tiểu Hồng mở chiếc ngăn kéo nhét đầy những thứ linh tinh rồi lục tìm rất lâu, cuối cùng tìm thấy mẩu giấy nhăn nhúm.




      “Ông ta để lại số điện thoại cho cậu này, dặn rằng cậu nhất định phải gọi cho ông ta. Cậu quen luật sư à?”




      rất buồn ngủ, đầu gác cánh tay thẫn thờ, buồn để ý đến mẩu giấy kia.




      Rất lâu sau do tính tò mò thúc giục, cuối cùng cũng ngẩng mặt lên, chống tay lên đầu rồi đưa mắt nhìn mẩu giấy bé tẹo đó, phía loằng ngoằng viết cái tên và dãy số điện thoại lạ hoắc.




      “Bây giờ mấy giờ rồi nhỉ?” hỏi Tiểu Hồng.




      Tiểu Hồng nhìn đồng hồ: “8 giờ rồi đấy.”




      “Văn phòng luật sư bây giờ tan làm chưa nhỉ?”




      “Tớ có làm luật sư đâu mà biết cơ chứ!”




      dụi mắt, đưa tay với lấy chiếc điện thoại bàn mặt quầy xuống, rồi nhấc ống nghe lên, uể oải nhấn từng con số.




      Chuông điện thoại kêu hồi, phía đầu dây bên kia vang đến giọng đàn ông.




      “Tôi muốn tìm Luật sư Đới Đức Lễ.”




      “Tôi đây. Xin hỏi là ai?”




      “Tôi là Lộ Hỷ Hỷ, ông từng tìm tôi có phải ?”




      “Lộ Hỷ Hỷ? đợi lát...”




      Điện thoại vọng lại tiếng sột soạt, dường như ông ta mở đống hồ sơ hoặc tài liệu gì đó.




      cầm tay ống nghe, ngoác miệng ngáp cái dài.




      có đúng là Lộ Hỷ Hỷ ?” Ông ta lại .




      “Chính là tôi đây, ông tìm tôi có chuyện gì?”




      “Có liên quan đến bà Ất Minh Phương. Ngày mai có thể sắp xếp thời gian đến văn phòng luật sư chuyến ?” Ông ta trả lời.




      “Người đó sao rồi?” mân mê chiếc vòng tay đá ngọc thạch xanh cổ tay cách vô thức.




      “Bà ấy chết rồi.”




      Đôi môi động đậy chút rồi khẽ mím lại, sau đó khóe môi chợt kéo dài sang hai bên, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy, khiến cho người khác tưởng rằng mình cười, nhưng đó phải là nụ cười, mà đó là vì thể thốt lên bất cứ lời nào, và cũng chẳng thể tìm ra được từ nào để .

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      5.




      Ngoài trời mưa phùn lất phất bay, những giọt mưa thấm ướt, loang đậm mũi đôi bốt màu đỏ của , kéo theo vali, co ro ngồi chờ ở bến xe buýt, người vẫn mặc độc chiếc váy mỏng tang từ ngày hôm qua.




      Những chuyến xe ở bến này dường như nhiều. có cuộc hẹn lúc 11 giờ 30 với luật sư Đới Đức Lễ.




      Xe buýt ơi mau đến !




      Xe cộ đường từng chiếc từng chiếc vụt lướt qua. mông lung nghĩ về khuôn mặt đượm vẻ trầm buồn kia. Người ấy chết rồi sao? Vì sao lại chết? Là tự sát chăng? Mà dường như từ trước đến nay cuộc sống của người ấy chỉ toàn màu muộn phiền u tối. Khỉ bà ấy chết, có phải chỉ độc mình?




      Hỷ Hỷ nhớ về lần đầu tiên khi nhìn thấy khuôn mặt đó, hề giống như vậy, đó là khuôn mặt tròn trịa, và căng tràn hy vọng.




      Năm lên sáu tuổi, ngày nọ bà bảo mẫu dẫn vào phòng làm việc của viện trưởng, khuôn mặt ánh lên niềm hy vọng kia khi vừa nhìn thấy , liền nở nụ cười rạng rỡ, khiến cảm thấy ấm lòng. Người đàn ông đứng bên cạnh , dường như chẳng có bất kỳ biểu cảm nào.




      Viện trưởng với rằng, hai người này là ông bà Tân.




      Bà Tân ngồi xuống, vuốt lên khuôn mặt , rồi mỉm cười :




      “Ôi Hỷ Hỷ! Trông con !”




      chiếc xe buýt rẽ vào trong bến, cửa xe lạch cạch mở ra, Hỷ Hỷ kéo hành lý lên xe. xe chỉ có mấy người, nhưng vẫn ngồi tít ở phía sau, đặt chiếc túi đeo vai và vali sang bên cạnh. Chiếc xe chầm chậm về phía trước, tháo chiếc mũ len đội, vẩy vẩy nước mưa xuống sàn xe, sau đó lại đội lên. Đôi mắt đen láy dõi ra màn mưa bên ngoài ô cửa cách vô hồn.




      buổi sớm đầu tháng 8, người ấy cùng chồng đến nhi viện để đón về nhà. nỡ rời xa , khóc lóc mãi chịu lên taxi, họ phải bế thốc ngồi vào trong khoang xe.




      Chiếc xe qua quãng đường rất xa, rồi dừng lại bên ngoài tòa nhà cũ kỹ.




      khóc nhiều đến nỗi thấm mệt, người ấy bế xuống xe. gục đầu đôi vai mềm mại của bà, mở to đôi mắt mệt mỏi nhìn về phía căn nhà, chợt thấy ban công tầng hai có khóm nho leo tím rất đẹp leo tràn quanh dãy lan can sắt.




      “Đây là nhà của chúng ta!” Người ấy chỉ cho thấy.




      Nhà mới của căn hộ chung cư được chia làm hai phòng, khu nhà thoải dài, có chiếc kệ nhét đầy những quyển sách. Những mảnh sứ ghép hình hoa vàng úa màu thời gian, và ô cửa kính màu xanh cũng chuyển sang màu u tối.




      Chiếc giường trong căn phòng được chuẩn bị sẵn cho chất đầy những chiếc váy mới và đồ chơi.




      Người ấy kéo tay :




      “Hỷ Hỷ, sau này con ở đây nhé?”




      nước mắt lưng tròng, thổn thức hỏi:




      “Bác Tân, bác có thể nhận nuôi luôn của cháu được ?”




      “Nếu như con ngoan, lâu nữa ta đón con về ở cùng con. Sau này hãy gọi ta là mẹ, được nào?”




      “Mẹ.”




      Hình như người đó thể sinh nở, cho nên đành phải nhận nuôi. Người chồng của bà có bồ nhí bên ngoài nên rất ít khi về nhà. Cứ về đến nhà là hai người lại lao vào cãi vã, lần nào cãi vã ông ấy cũng tức giận rằng:




      “Ất, làm thế này ràng là muốn tôi về nhà nữa!”




      Và quả , ông ta còn quay về nữa.




      Từ đó về sau, người ấy còn quan tâm chăm sóc đến bụi nho leo kia, phó mặc nó mọc um tùm ban công.




      Cứ mỗi lần, khỉ Hỷ Hỷ nhắc đến chuyện nhận nuôi trai là dường như bà lại vờ như nghe thấy. Cuối cùng có lần, bà ấy quát ầm lên rằng:




      “Mẹ bao giờ nhận nuôi con! Mẹ ghét con trai! Mẹ cũng chẳng bao giờ nhận nuôi ai nữa, con cái có tích gì cơ chứ!”




      Từ đó trở , Hỷ Hỷ bao giờ đề cập đến chuyện ấy nữa.




      Khi lên lớp, thường nằm mơ giữa ban ngày.




      Lúc ở nhà, mặc dù từng thử cố gắng biết ơn và thương cảm người phụ nữ ấy, nhưng hiểu vì sao dường như luôn muốn trả thù, thường xuyên nghĩ trăm phương ngàn kế để khiến cho người ấy nổi điên lên.




      Người ấy oán thán với rằng:




      “Ngày hôm đó khi lần đầu tiên nhìn thấy con trong nhi viện, trông con khổ sở đáng thương biết mấy, như thể nếu mẹ nhận về con hẳn sống nổi. Nhưng hãy thử nhìn lại con bây giờ xem, cho dù chỉ còn hơi thở, con cũng cứng đầu đối chọi lại với mẹ bằng được. Con lừa mẹ!”




      Rốt cuộc là ai lừa ai chứ?




      Người đó thường than thở với bạn bè:




      “Nó là đứa vô lương tâm! Nếu sớm biết nó như vậy tôi nhận nó về! Tiền của mình mình tiêu, chẳng cần phải nuôi con của kẻ khác!”




      Năm đó 14 tuổi, ngày của tháng 11, tan học và trở về nhà, phát thấy toàn bộ đồ đạc của mình đều bị thu dọn và đặt gọn bên ngoài cửa. Người đó ngồi chiếc ghế trong phòng khách, hướng khuôn mặt ra ngoài cửa chính, dường như đợi từ rất lâu rồi.




      “Ta làm xong thủ tục rồi, người của nhi viện đến đón con về, nhanh thôi. Ta bỏ cuộc rồi! Ta chẳng thế nào quản được con.” Người ấy lạnh lùng .




      Nước mắt giàn giụa khuôn mặt, khẩn khoản cầu xin người ấy giữ lại.




      Người ấy nhìn hồi lâu, buông từng lời chút động lòng:




      “Ta tin con nữa! Dù cho ta có con đến thế nào, con vẫn hề ta! Con cút ! Cút về ! Việc gì ta quyết chẳng bao giờ thay đổi được đâu.”




      Rồi đột nhiên, từng hồi chuông ở đâu vọng đến, là tiếng chuông ngoài cửa. Mắt ngân ngấn nước, bất giác ngoảnh lại nhìn tlần tlần về phía cánh cửa đóng kín.




      Người ấy vẫn ngồi ghế, lẳng lặng :




      “Mau ra mở cửa , con tự do rồi! Đó là điều con muốn mà.”




      Trải qua chặng đường rất dài, lại trở về chốn cũ.




      Thế nhưng, còn ở nhi viện nữa.




      Xe buýt cập bến lố nhố người, chen xuống xe, kéo hành lý xuyên qua con ngõ , rẽ sang con đường, rồi tìm đến tòa nhà thương mại kiểu cũ, nơi đặt văn phòng của luật sư Đới Đức Lễ.




      Ánh mắt chầm chậm ngước lên, hướng về phía những khung cửa nâu bám đầy mảng bụi, lúc này đây, chợt nhớ về đám nho leo tím mọc tràn ban công từng ùa vào tầm mắt trong trẻo của năm ấy.




      Sau khi ra , chưa từng quay trở lại.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :