1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tây môn bạch hổ

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Tây môn bạch hổ
      Hệ liệt: Vân Lưu cung tứ đường

      Tác giả: Thủy Ngân

      Edit: Vân Nhi

      Nguồn: http://***************.com

      Beta: toisizue

      Giới thiệu:

      Nàng cũng chỉ thiếu có mười quan tiền, cộng thêm cái nhân tình, phải làm tùy tùng của tháng, theo sau hầu hạ .

      Đây là cái đạo lý gì đây,

      Nàng sống qua 18 năm rồi, đây là lần đầu tiên nàng nghe được!

      Có lẽ đây chính là quy củ giang hồ, nàng là người ngoài nghề hiểu được.

      Xác định là bao nàng ăn ở, nên…

      Nàng đại tiểu thư chịu ủy khuất chút, mà người hầu cho tháng.

      --- ------ ---

      tốt bụng cung cấp cho nàng ít tiền để nàng làm lộ phí,

      Nàng lại dám cằn nhằn niệm niệm theo sát cò kè mặc cả.

      Nếu muốn tính… thân phận của nàng là vị hôn thê đào hôn của đường chủ Bạch Hổ đường !

      Như vậy tội “đáng chết”.

      Chỉ cần nàng theo làm tùy tùng trong tháng để bồi thường khoản nợ coi như là quá tiện nghi cho nàng rồi.

      Nàng lại còn dám cái gì? vẫn thể cùng cưỡi chung con ngựa?

      Tốt! nếu như nàng muốn dấn sâu hơn vào “tội nghiệt’ của mình, thèm để ý.

      Chỉ là… lần này chỉ muốn nàng dùng cả đời, mà còn phải đời đời kiếp kiếp “trả nợ” cho !!!
      Hale205 thích bài này.

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 1-1
      Lúc này là đầu mùa xuân, trong Vân Lưu cung là mảng an bình, tuy nhiên hôm nay gió thổi tới Bạch Hổ cư chút cũng đều có an tĩnh.

      Tây Môn Bất Hồi ung dung nhìn thư ở trong tay, than thở cười tiếng, rồi đứng dậy tới Vân Chức Lâu.

      “Bất Hồi tham kiến cung chủ!”

      Cung chủ Vân Lưu Cung ngồi ở trong thư phòng đọc sách, giương mắt lên nhìn thấy , gật đầu.

      “Vào !” Được cho phép, Bất Hồi mới từ từ bước vào cửa.

      xảy ra chuyện gì sao?”

      “Cung chủ cứ như vậy khẳng định, Bất Hồi nhất định phải có chuyện gì sao?” Tây Môn Bất Hồi cười .

      “Nếu như có chuyện gì, tại sao ngươi lại phải than thở?” ánh mắt của có gì lạ, nhưng ở trước cửa vườn kia nụ cười thở dài của phải là giả.

      “Chuyện gì cũng thể gạt cung chủ được! Bất Hồi lần này phải than thở rồi. Cung chủ, Bất Hồi có chuyện cần làm, phải lập tức xuất cung chuyến!”

      “Chuyện gì?” Cung chủ giọng hỏi.

      “Nhạc phụ đại nhân tương lai viết thư báo, vị hôn thê của ta vì muốn gả cho ta nên đào hôn rồi.” khuôn mặt của bi thương.

      Vân Lưu cung chủ giọng cười: “Ngươi tính làm gì?”

      “Trước tiên là tới Phong Lăng cốc tìm hiểu tình huống, sau đó tìm cho bằng được vị hôn thê trở về!” aizzz, là khổ cực.

      Vân Lưu cung chủ suy nghĩ chút.

      “Nghe phía Nam võ lâm gần đây muốn cử hành cuộc đại hội võ lâm, ngươi liền thuận đường xem tình hình ở đó chút! Tin tưởng là tiến hành cùng lúc hai việc cũng làm khó được Bất Hồi!”

      “Bất Hồi hiểu!”

      Tây Môn Bất Hồi nhận lệnh rồi rời khỏi Vân Chức Lâu.

      Vân Lưu cung chủ đóng lại cuốn sách trong tay, nghiêng đầu suy nghĩ chút.

      “Ám! Ngươi thấy có cần phái Lôi Quyết và Thạch Vô theo hỗ trợ ? Chuyện nam nữ rất khó xử lý có chuyện gì phát sinh cũng khó có thể dự liệu, nhưng mà chuyện này có thể làm khó được Bất hồi sao?” Nàng lại suy nghĩ.

      “Hoặc là nên chờ Lôi Quyết cùng với Thạch Vô hồi hương giỗ tổ về cho bọn họ xem chút tình hình ở đó!” Ừ, cứ quyết định như vậy .

      hồi gió thổi qua, thổi lay động ống tay áo trắng như tuyết của cung chủ Vân Lưu cung, cũng lay động hình ảnh của bóng đen bảo hộ phía sau lưng nàng.

      Bạch Hổ đam đam phục Tây Môn!

      Thần Long, Bạch Hổ lần lượt rời cung rồi, tiếp theo là… Chu Tước sao?
      Hale205 thích bài này.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 1-2
      Nàng mới cần mới mười tám tuổi liền phải gả cho người ta làm thê tử, hơn nữa, nàng lại càng muốn ngơ ngác bị phụ mẫu bán , cái gì mà khi còn bé được đính ước, trưởng thành rồi nên lập gia đình…

      Nàng_ mới_ không_ muốn!!!

      Bất kể vị hôn phu của nàng là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy như thế nào, còn có cái gì bạch thủ cái gì tây… nàng chính là cần gả sớm như vậy!!!

      Nàng quyết định, nàng muốn xông xáo giang hồ!

      Với phụ mẫu nàng là người cao thâm khó lường, dạy nàng cũng là những người có bản lãnh cao thâm, mặc dù là tám chín phần bị nàng quên mất, ngủ quên rớt mất, kiêm giả bộ ngu ngốc rơi mất, nhưng dầu gì nàng cũng là thiên kim của cốc chủ Phong Lăng cốc, tùy tiện cũng có thể xông xáo dòng Trường Giang rồi!

      Hắc hắc…Phụ mẫu lúc còn trẻ đều khắp nơi, hiệp danh vang dội, nàng dĩ nhiên cũng phải được như vậy mới công bằng!

      Cho nên, vì để tránh cho còn chưa có bước ra khỏi cửa cốc bị bắt trở lại bắt lập gia đình, nàng quyết định… chuồn êm!!!

      Vì vậy, lúc nửa đêm, nàng sờ soạng tới tiền viện nơi cha mẹ ở, dừng lại ở trước cửa phòng khoảng mười bước chân, xác định người ở bên trong nghe thấy tiếng động của nàng, nàng liền quỳ xuống dập đầu ba cái.

      “Phụ thân, mẫu thân, nữ nhi bái biệt hai người, bởi vì nữ nhi muốn xông xáo giang hồ, trở thành nữ hiệp nổi danh giang hồ,các người cũng nên trách nữ nhi chào mà ra , bởi vì con cùng hai người bái biệt rồi đó!” Dập đầu xong, nàng đứng lên.

      “Phụ thân, mẫu thân, lúc ta có mặt, cũng có người làm phiền hai người, cho nên hai người đừng có nóng ruột nóng gan, hai người muốn ân ái thế nào cứ ân ái như vậy, nữ nhi tuyệt đối có ý kiến. Phụ thân, người hãy nắm chắc cơ hội, chừng khi ta chở về nhà ta có thêm tiểu đệ đệ hoặc tiểu muội muội rồi!” haizzz tương lại tốt đẹp!

      “Phụ thân,Mẫu thân, ta đây! Hai người nên bảo trọng, nhớ tạo cho ta đệ đệ hay muội muội làm quà tặng!!!” giọng xong, nàng cực kỳ yên lòng rời .

      Đợi sau khi nàng , cửa phòng liền bị mở ra, đôi nam nữ trung niên ôm nhau ra.

      “Tướng công, cứ như vậy để cho nó ra ngoài được ?”

      “Để cho nó ra ngoài xông xáo cũng tốt, miễn cho nó cứ làm phiền chúng ta, Tuyết nhi là quỷ linh tinh, thỉnh thoảng cũng nên ra ngoài làm phiền người ở bên ngoài, để cho người khác nhức đầu chút cũng hay!”

      “Nhưng mà võ công của Tuyết nhi tốt…”

      “Đừng lo lắng, võ công của Tuyết Nhi mặc dù tốt, nhưng đầu óc nó lại thực rất thông minh! Nếu nó cũng luôn ngồi đọc sách, tới thời điểm luyện võ liền bỏ trốn !” tới đây, biết là do di truyền của người nào mà nữ nhi của ông thực rất thông minh, thông minh tới bàng môn tả đạo luôn! Quy cũ bản lãnh có, nhưng ngược lại có khả năng ứng biến rất cao, khiến cho người làm cha như ông cực kỳ nhức đầu!

      Dù sao cũng là ái nữ duy nhất, nên ông luôn chỉ mặt lạnh uy hiếp, chứ nở đánh nàng!

      “Nếu như người quan trọng tới, nên làm cái gì đây?” Người làm mẹ vẫn luôn lo lắng.

      “Yên tâm !” tới điểm này, người làm cha như ông cười tới gian tà “Ta sớm đoán được Tuyết nhi trốn , cho nên sớm chút kêu người tới Vân Lưu cung đưa thư rồi, nếu Bất Hồi muốn thê tử này, phải có bản lãnh đưa nữ nhi chúng ta trở về!”

      Dầu gì Bất Hồi cũng là con rể tương lai, phải cho cơ hội biểu bản lãnh, muốn cưới Tuyết Nhi, trừ hôn ước định cần phải nhìn xem bản lãnh của !!!

      Giang hồ giang hồ! Ra khỏi Phong Lăng cốc, có tính là giang hồ hay ?” Phong Sơ Tuyết vô cùng phức tạp!

      Phụ thân người giang hồ tâm tình hiểm ác, đại đa số bao giờ thực với người xa lạ. Hại nàng phải bỏ ý định tìm người tới hỏi đường!

      Phụ thân cũng rất ghê gớm, giang hồ, nhưng lại giang hồ rốt cục là ở nơi nào, từ huyện nào tới huyện nào, hại nàng tìm là khổ cực! vậy bây giờ rốt cục nàng nên làm gì bây giờ?

      Bụng đói......

      Nàng quyết định, bỏ ý tưởng hỏi đường, nàng muốn trước tiên phải tế ngũ tạng miếu của nàng trước !

      Ba ngày qua, mặc dù nàng chưa có qua thành trấn lớn nào, nhưng mà bên đường quán trà cũng có vài căn, theo đường lớn , chỗ có người lui tới có người bán hàng rong, nàng nhất định đói chết!

      Nghĩ nghĩ lại, nàng thấy ở xa phía trước có quán trà , Phong Sơ Tuyết lập tức chạy vọt tới trong quán trà.

      “Khách quan muốn dùng gì?” thấy có khách tới, tiểu nhị lập tức chạy ra hỏi.

      Vừa nhìn thấy vị nương này, tiểu nhị liền sửng người. lớn tới như vậy, vẫn chưa bao giờ nhìn thấy nương đẹp tới như vậy, giống như… như tiên nữ vậy!

      “Ta muốn hai cái bánh bao, dĩa rau xào!” Nàng mỉm cười, nhàng .

      “Hai… bánh bao…” Tiểu nhị bị nụ cười ngọt ngào kia làm cho mê muội rồi.

      “còn có 1 dĩa rau xào, nhanh lên chút! Ta rất đói!” Nàng vừa đói, tiểu nhị lập tức hồi thần trở lại.

      “Được, tới ngay!” Vì để cho tiên nữ đói bụng, tiểu nhị lập tức mang bánh bao, sau đó chỉ chốc lát sau mang lên bàn món ăn. “Còn cần cái gì nữa ?”

      “Tạm thời cần! Cảm ơn!” Nàng tạ ơn, sau đó tiểu nhị lâng lâng mà bước .

      Phong Sơ Tuyết vừa ăn vừa cảm thấy buồn cười.

      Phụ thân người trong giang hồ rất là gian trá, thế nhưng tiểu nhị ca này lại phản ứng rất là đơn thuần! Ừ… mà tiểu nhị ca cũng tính là người giang hồ!

      phải người giang hồ, giang hồ, vậy… nếu như nàng hỏi đường tiểu nhị ca, tiểu nhị ca có thể đàng hoàng cho nàng biết hay ?

      Trà quán cũng lớn, trừ trưởng quầy, phía sau có phòng ăn , trong quán chỉ có 3, 4 cái bàn. Trừ nàng ra, trong quán chỉ có bàn khách.

      “Sư huynh, ta rốt cục cũng tìm được huynh rồi!” người dáng dấp hề giống nam nhân tốt chút nào, bên người còn mang theo cây đao, chạy vào quán trà, sau đó lại ngồi vào cái bàn chỉ có người khách đó, sau đó liền rống to lên: “Tiểu nhị, mang thêm hai món ăn nữa!”

      “Tới ngay!” Tiểu nhị vội vàng mang thêm thức ăn lên.

      ừ, người này nhất định phải là người tốt gì, có thể là người giang hồ hay ? Phong Sơ Tuyết phỏng đoán.

      “Sư đệ, ngươi có ở bên cạnh sư phụ, làm sao lại tới đây?” Tên khách kia bưng lên ly trà uống, thong thả .

      “Ta là phụng mệnh sư phụ tới tìm huynh! Sư huynh, huynh hàng năm ở bên ngoài, chẳng lẽ đại gần đây cũng biết sao? Sư phụ phát hùng thiếp cho tất cả các môn phái, bảo là muốn tổ chức đại hội tỷ thí võ công, dùng võ công luận bàn thắng thua, chọn lựa Minh Chủ cho Nam võ lâm!” tên miệng to vừa ăn, vừa .

      Minh Chủ Nam Võ Lâm?

      “Ta nghe sư phụ , lần này đại hội tỷ võ, cơ hồ như tất cả các môn phái ở Nam võ lâm đều tham gia, chừng ngay cả người của Bắc võ lâm cũng tới!”

      “Vô duyên vô cớ, tại sao sư phụ lại làm như vậy?” Tên sư huynh này xem ra cũng có vẻ lương thiện chút, cử chỉ cũng có thô lỗ như vậy, chỉ là nàng thể nào có hảo cảm với được.

      “Sư phụ muốn mượn cơ hội lần này quan sát võ học, cũng cho chúng ta cơ hội cùng người khác luận bàn chút võ công, để có thể rèn luyện bản thân tốt hơn!” là rất hay, nhưng nghĩ, sư phụ nhất định là đối với vị trí Minh Chủ Nam võ lâm này có hứng thú, hơn nữa, mượn cơ hội làm chủ đại hội võ lâm danh vọng của phái Thanh Thành giang hồ cũng được đề cao hơn.

      “Tại sao chỉ tuyển ở Nam võ lâm, mà phải là Minh Chủ toàn võ lâm?” Tên sư huynh lại hỏi.

      “Cái này ta cũng !” Sư đệ nhún vai. “Sư huynh, sư phụ đặc biệt dặn dò huynh phải nhất định trở về!”

      “Đại hội lúc nào bắt đầu?”

      “Mười ngày sau, ở đất phái Thanh Thành, trong vòng mười ngày tuyệt đối có thể tới kịp!”

      “Ngươi trở về bẩm báo sư phụ, ta tới đúng giờ!”

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 1-3
      cần phiền phức như vậy, sư phụ muốn đệ theo huynh cùng nhau trở về.” Tên sư đệ cười hì hì trả lời.

      “Cũng tốt!” gật đầu cái, tiếp tục ăn bánh bao.

      Cái tên sư đệ đó ăn no rồi mắt bắt đầu nhìn loạn, vừa nhìn thấy nàng, đột nhiên hai mắt nhìn đăm đăm, bị Phong Sơ Tuyết trừng mắt cái.

      “Sư huynh, Mỹ nhân kìa!” tên sư đệ vẫn đăm đăm nhìn nàng.

      “Đừng suy nghĩ làm khó tiểu nương nhà người ta!” Tên sư huynh cảnh cáo. Người luyện võ có thói quen quan sát bốn bề, tai nghe tám hướng, sớm biết bên trái tiểu nương ngồi, nhưng mà người ta chẳng qua là ngang qua, xem ra rất đơn thuần ngây thơ, giống người ở trong võ lâm.

      “Nhưng mà… tiểu nương này đẹp!”

      “Sư đệ, nếu muốn đồng hành cùng ta, đừng có mà tùy ý gây chuyện!” cái tính thấy nữ nhân liền nhịn được nhào tới của sư đệ nếu mà đổi, sớm muộn gì cũng có ngày chọc vào phiền toái to.

      “Được rồi!” Giọng của sư huynh tràn đầy cảnh báo, cũng chỉ biết phải kiềm xuống.

      Ăn no, nghỉ ngơi đủ rồi, Phong Sơ Tuyết kêu tiểu nhị ra trả tiền.

      nương thong thả!” Tiểu nhị ca rất vui vẻ đưa nàng ra ngoài.

      Phong Sơ Tuyết mang bọc quần áo lên, hướng về phía nam tiếp tục .

      Đại hội tỷ võ, giống như là chơi rất vui, nếu mốn xông xáo giang hồ, nàng nên vào giúp vui, đại hội võ lâm nhất định có rất nhiều người tới, chừng nàng còn có thể biết được rất nhiều người!

      Thanh Thành. . . . . . Thanh Thành. . . . . . Phái Thanh Thành rốt cuộc là ở nơi nào? Sớm biết như vậy nàng nên hỏi tiểu nhị ca thân thiện ở quán trà chút.

      Nhìn sắc trời chút, Phong Sơ Tuyết đột nhiên phát rời nhà chơi vui giống như trong tưởng tượng của nàng, ít nhất cho tới bây giờ nàng vẫn chưa có đụng phải chuyện gì chơi vui! Bất kể, trời sắp tối rồi, trước tiên tìm nơi ngủ qua đêm quan trọng hơn.

      quyết định rồi, nàng nhanh… nhanh… nhanh chạy về phía cửa thành, cố chạy vào trước khi cửa thành đóng lại.

      nương, mình muốn vào thành?” Vừa nhìn thấy nàng, thủ vệ thủ thành trừng mắt nhìn tới gần nàng.

      “ừ!” nàng lui lại chút, lui về phía sau, lui về phía sau nữa.

      nương muốn vào thành làm gì?”

      “Ta đói bụng, muốn vào khách sạn trong thành ăn cái gì, còn nữa, tại sao ngươi vẫn cứ hỏi ta lung tung vậy!” Giọng của nàng ngây thơ, nhưng trong mắt lại có phòng bị.

      “Như vậy, nương phải là người nơi này rồi!” Tên thủ vệ nở nụ cười rất hòa thuận “Ta chỉ là thấy nương người đơn độc ở bên ngoài, rất dễ dàng gặp nguy hiểm, cho nên mới hỏi cẩn thận chút!”

      “Ta có thể vào thành chưa?” Phong Sơ Tuyết cười giả lả, cảm thấy nam nhân bên ngoài đều phải là người tốt.

      Nguy hiểm? nếu nàng mà bị tiếp tục tra hỏi đó mới là nguy hiểm!

      nương có lộ phiếu chứng minh, sợ rằng thể tùy tiện vào thành!” vỗ vỗ bọc quần áo vai nàng, giống như là áng chừng bên trong có bao cân lượng, có hung khí hay ?

      “Lộ phiếu? Tại sao lại có Lộ phiếu?” Phong Sơ Tuyết ôm chặt túi của mình, lui về phía sau.

      Mới vừa rồi nhiều người như vậy vào thành, cũng có nghe muốn kiểm tra lộ phiếu gì, tại sao lại hỏi phiếu có mình nàng? Còn nữa.. mới vừa rồi ràng sợ nàng gặp nguy hiểm, nhưng bây giờ lại gây khó khăn cho nàng, những người này tốt chút nào!

      “Người ta chẳng qua là tiểu nương, sai gia cần phải hù dọa người ta chứ?”

      Phong Sơ Tuyết vừa mới muốn cho tên vệ binh xấu bụng này chút giáo huấn sau lưng nàng lại vang lên chút thanh trầm thấp, làm cho nàng tò mò quay lại.

      “Là Tây Môn đại gia sao”tên vệ binh liền cung kính với người mới tới.

      Tây Môn? ! Phong Sơ Tuyết sửng sốt chút, làm sao lại trùng hợp như vậy, người này cũng họ Tây Môn.

      “Trời sắp tối rồi, mấy vị sai gia cũng nên đóng cửa thành sớm chút về nghỉ , nên cho vị tiểu nương này dễ dàng chút, đừng dọa nàng!” cười cười vừa vừa nhảy xuống ngựa.

      “Tây Môn đại gia đúng!” Thủ vệ binh lập tức gật đầu làm theo. “Tây Môn đại gia rồi, nương cũng vào thành !”

      Dưới cung nghênh của quan sai, dắt ngựa tiêu sái vào thành, Phong Sơ Tuyết lập tức theo phía sau , vào khách sạn, nàng cũng theo vào khách sạn đó.

      bình trà, hai chén cơm trắng, bốn đĩa thức ăn và tô canh!” Vừa ngồi xuống, chưa kịp cho tiểu nhị đặt câu hỏi, lên tiếng kêu món ăn trước. Nàng lại lập tức ngồi xuống ở bên cạnh .

      “Tới ngay!” Tiểu nhị lập tức mang thức ăn tới, chỉ chốc lát sau thức ăn và cơm lập tức được dọn lên, sau đó lại hỏi: “Khách quan có muốn ngủ lại ?”

      gian phòng hảo hạng sạch !” trả lời.

      “Được!” Tiểu Nhị xoay người , Phong Sơ Tuyết lập tức lên tiếng kêu lại.

      “Chờ chút, ta cũng muốn gian như vậy!”

      nương cũng muốn gian!? Được rồi!” hai vị khách này phải là chung sao? Tiểu nhị thể hiểu nổi.

      Sau khi tiểu nhị dứt lời, Phong Sơ Tuyết quay đầu lại, chỉ thấy công tử mặc áo trắng đó bắt đầu ăn cơm, chút cũng để ý tới nàng.

      Nàng bất mãn nhíu nhíu mày, sau đó bưng lên chén cơm trắng liền ăn. Ăn cơm của , ăn món ăn của , uống canh của , nhìn xem có chịu hay ?

      Kết quả… ăn của , nàng ăn của nàng, vẫn thèm mở miệng ra!

      Vẻ mặt của Phong Sơ Tuyết buồn bực, nhìn thấy chỗ đũa của muốn gắp, liền trước bước gắp lấy trước, phách lối ăn vào trong miệng.

      Nàng gây hấn kiêm gây , nhìn xem có chịu hay .

      Kết quả… vẫn như cũ thèm để ý tới nàng! Nuốt miếng cơm cuối cùng, tiếp tục uống canh, khiến cho Phong Sơ Tuyết bực bội dứt.

      “Này, ngươi biết chuyện sao?” Kỳ quái, ở cửa thành giúp nàng giải vây, hẳn là phải người lạnh lùng, thế nhưng tại sao bây giờ lại để ý tới nàng?

      Ăn uống no đủ, nâng ly trà lên uống hớp, sau đó Tây Môn Bất Hồi mới lịch nhìn về phía nàng.

      “Nàng ăn của ta chén cơm, ăn mấy món ăn của ta, nhìn thấy nàng chỉ là tiểu nương, mình ra bên ngoài nên ta chỉ lấy của nàng mười quan tiền mà thôi!”

      Phong Sơ Tuyết trợn to mắt.

      Cái gì… người này gì?

      “Mười quan tiền?” Nàng thiếu chút nữa là sặc!

      “Mười quan tiền cũng có quá đắt chứ?” cũng cau mày “cũng tính là đắt, ta thu ít hơn so với khách sạn rồi!”

      “Ngay cả mời ta ăn bữa cơm ngươi cũng muốn tính tiền, quỷ hẹp hòi!” nàng liếc .

      “Chúng ta quen biết, tại sao ta lại phải mời nàng ăn cơm?” phẩy phẩy cái quạt, ung dung hỏi nàng.

      “Ngươi gọi hai chén cơm, ta lại ngồi cùng bàn với ngươi, chén kia nhất định là kêu cho ta.” Nàng đương nhiên “Hơn nữa, nếu như phải ngươi muốn mời ta, vậy lúc mà ta ăn sao ngươi có phản đối?”

      “Bởi vì ta nghĩ, nương đáng như vậy nhất định đói bụng rồi, có thể ngay cả việc gọi cơm cũng có hơi sức, cho nên ta liền tốt bụng gọi giúp nàng! Ta nghĩ, vị nương này nhất định là người phân phải trái biết tri ân báo đáp, nên khi nàng ăn uống ta cũng có gọi nàng ngừng lại!”

      “Hơn nữa, ở cửa thành ta giúp nàng lần, ta nghĩ rằng nương thiện lương như nàng ít nhất có chút cảm kích, ai biết nàng tự nhiên bây giờ lại nghĩ ta tính toán, muốn ăn cơm của ta, thèm trả tiền!”

      “ai… ai ngươi tính toán đâu!” Phong Sơ Tuyết lục trong bọc quần áo, muốn lấy tiền ra đưa cho . Cũng chỉ là 10 quan tiền, còn ở đây ầm ĩ.

      Từ tới lớn, chỉ có nàng thắng phần người khác, nào có người khác hãm hại nàng?

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 1-4
      Hừ! tên áo trắng Tây Môn kia, chờ đó ta cho ngươi biết lợi hại của ta!

      Hả? Hả? Túi tiền của nàng đâu rồi?

      Trái lật phải tìm, thế nào lại có ở trong bao quần áo? Nàng nhớ bỏ vào đây mà, hơn nữa bọc quần áo luôn ở bên người nàng, tuyệt đối thể nào rớt mất ở đường…

      tìm được, đúng ?” hỏi nàng.

      Phong Sơ Tuyết lập tức ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn .

      “Là ngươi trộm đúng ?” nàng hung hăng trừng . “Xem ngươi ăn mặc tuấn tiêu sái, bộ dáng đường đường, nghĩ tới lại biết trộm tiền của ta!”

      “Này này, nàng nên trước tiên nên làm mọi chuyện xong rồi hãy mắng chửi người sao? Nếu như ta trộm tiền của nàng, còn có thể hỏi nàng có tìm thấy tiền sao?” vừa bực mình vừa buồn cười .

      Nhìn bộ dáng của nàng, nhìn cái cũng biết là mới ra khỏi cửa nhà, nàng có lẽ là có chút thông minh, nhưng tuyệt đối thể đối phó được với gian trá giang hồ.

      “Vậy tiền của ta tại sao lại thấy?” Bị như vậy, giọng điệu của nàng lại yếu hơn chút, nhưng vẫn rất hung hăng.

      “Lúc nãy ở ngoài cửa thành, tên thủ vệ đó chạm qua gói đồ của nàng, nàng quên rồi sao?”

      nhắc nhở khiến cho nàng lập tức bừng tỉnh ra.

      trách được cái tên thủ vệ đó cứ đứng hỏi nàng, phiền toái nàng, ra là muốn trộm tiền!!!

      “Ghê tởm, ta tìm tính sổ!” nàng vừa vừa xông ra ngoài.

      “Cửa thành đóng, nàng biết thủ vệ đó là ai sao?” lành lạnh hỏi.

      Nghe vậy, nàng khỏi dừng chân lại, sau đó quay người lại hỏi: “Ngươi biết có đúng , là ai?”

      “Ta biết !” lắc đầu cái, khẽ mỉm cười.

      “Ngươi biết , vậy tại sao lại gọi ngươi là Tây Môn đại gia?” vẻ mặt nàng tin.

      “Tiểu nha đầu, thứ nhất người khác biết ta có nghĩa là ta phải biết về . Thứ hai, ta thừa nhận mình là đại gia, nhiều nhất ta cũng chỉ là giang hồ lãng tử, có chút danh tiếng mà thôi!” ràng mạch lạc , bộ dáng vững vàng, so sánh với vẻ nôn nóng của nàng, tiểu nha đầu!!!

      Phong Sơ Tuyết cong môi lên, biết mình bị đuối lý.

      “Vậy ngươi cũng là người có ý xấu, biết người ta trộm tiền của ta, cũng có nhắc nhở ta, tội đó cũng lớn như tội trộm tiền vậy!” tên quỷ xấu xa.

      “Ta có ý xấu?” cười cười, mang theo ít vẻ tặc, ít gian tà… Phong Sơ Tuyết nhìn thấy liền cảm thấy bất an. “Nếu như mà ta có ý xấu, ta dứt khoát thèm để ý tới nàng, để cho nàng bị chặn lại ở ngoài thành, phải ngủ ở nơi hoang dã! Nếu mà ta còn có ý xấu hơn chút, ta để cho tên quan sai đó tiếp tục quấy rầy nàng! Nếu mà tâm ta còn tệ hơn chút nữa, tại ta cần quản nàng, chờ xem nàng bị tiểu nhị đuổi ra khỏi cửa!”

      Vẻ mặt nàng sửng lại, ngoan ngoãn trở lại, ngồi xuống lại vị trí cũ.

      “Ngươi là muốn thu 10 quan tiền của ta?” Nàng cắn môi dưới, giọng có chút yếu ớt, nhìn rất điềm đạm đáng .

      lại gật đầu cái.

      Nàng sửng người, khiêm nhường : “Nhưng mà tại ta có tiền!”

      E hèm! lại gật đầu cái.

      “Cho nên, nay ta có biện pháp trả tiền lại cho ngươi!” nàng lại tiếp tục .

      “Sau đó?” lại gật đầu cái.

      “Sau đó?” nàng làm sao biết sau đó ra sao?

      Nàng luôn sợ người khác, nhưng bộ dạng này của nàng lại thể nào nổi giận lên, nhìn nhàn nhã nàng lại phiền não muốn chết.

      “Muốn tiền có, muốn mạng cái đây!” nàng giận dỗi kêu lên, ném bọc quần áo về phía , dù sao nàng cũng có tiền, nàng tin có thể làm được gì nàng?

      Cổ tay vừa chuyển cái, bọc quần áo lại hoàn hảo quăng lại bàn, Phong Sơ Tuyết lúc này mới phát ra, cái tên công tử yếu đuối này cũng biết võ công!

      Nghe thấy nàng giận dỗi kêu lên, nhịn được bật cười. đương nhiên biết nàng có tiền, nếu cần gì đặc biệt chỉ ra này?

      căn bản, nàng nợ ta mười quan tiền!”

      “Vậy thế nào?” nàng nhấc cằm lên, chịu nhận thua.

      “Ở ngoài cửa thành, nàng nợ ta cái nhân tình!”

      “Vậy thế nào?” Quỷ hẹp hòi, ngay cả cái này cũng muốn so đó, là quỷ hẹp hòi.

      “Mà lúc này nàng có tiền, nếu như muốn tới bất kỳ đâu mà có ai giúp nàng, nàng tuyệt đối rất thảm! dĩ nhiên, trừ phi nàng cướp tiền của người khác để cho mình dùng!”

      “Vậy thế nào?” Nàng bắt đầu nhíu mày. Cằn nhằn đống, rốt cục là muốn làm như thế nào?

      “Khụ, khụ!” lấy quạt che miệng lại, hắng giọng. “Căn cứ vào ta rất nhân hậu hiền lành, lại có tinh thần trọng nghĩa khí, cho nên ta có thể cung cấp biện pháp giúp cho nàng có thể vừa trả nợ, vừa có thể tới bất kỳ địa phương nào, nàng có hứng thú ?”

      mau!” nàng tức giận trả lời. có phương pháp hãy liền, lề mà lề mề đống, dứt khoát.

      “Rất đơn giản, ta thiếu người hầu, nàng liền theo hầu ta, phục vụ ta, đầu tiên là để trả nợ, thứ hai…” còn chưa xong, nàng mang bộ dáng muốn nhảy dựng lên ghế.

      “Phục vụ ngươi?” có lầm hay , ngươi bản tiểu thư phải phục vụ ngươi? “Ngươi có biết bản tiểu thư là ai ? Ngươi là vương tôn quý tộc hay là kim chi ngọc diệp? Dám muốn ta phục vụ ngươi?”

      Nàng liên hồi chất vấn , còn chỉ rảnh rang móc móc lỗ tai, sau đó ung dung với nàng câu: “Nàng nợ ta và tiền cái ân tình!”

      câu nhàng của , khiến cho tất cả mọi lời của nàng đều bị đông cứng lại ở trong họng, nàng chỉ có thể đột nhiên câm miệng lại, nguýt nhìn .

      “Khi dễ nương nhu nhược, làm sao là hùng hảo hán?”

      “Ta chưa bao giờ là hùng hảo hán, căn bản ta chỉ là nam nhân bình thường, kiêm giang hồ lãng tử.” cười híp mắt phụ họa.

      Nàng dừng lại, lập tức đổi cách chuyện: “Tiếc cho ngươi có tinh thần hiệp nghĩa, mà nhìn thấy người khác trộm tiền của ta mà cũng có nhắc nhở ta, ác độc!”

      “Nhưng mà ta khiến cho nàng bị quấy rối, phải sao? Nàng cảm thấy ngân lượng so với nàng bị người ta ăn đậu hủ chuyện nào quan trọng?” lành lạnh hỏi ngược lại.

      Nàng buồn buồn nhìn . “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào!”

      có gì, ta chỉ thiếu tên tùy tùng mà thôi!” cười cười vẫn tiếp câu kia.

      “Chỉ nợ ngươi có mười quan tiền mà muốn ta hầu hạ ngươi, vậy thiệt thòi cho ta rồi!” nàng cứng rắn .

      “Nhưng nàng còn nợ ta cái ân tình!” lại nhắc nhở.

      “Vậy muốn ta làm tùy tùng cho ngươi bao lâu?” Tốt nhất là đừng có thời gian quá dài, nếu … hừ hừ!!!

      “Ừm… tháng!” tháng là đủ rồi, rất hài lòng thầm nghĩ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :