Tâm - Marc

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Marcynae

      Marcynae New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      1
      [​IMG]

      Tên tác phẩm: Tâm

      Tác giả: Annabeth Marcynae - Marc

      Thể loại: xác định (General)

      Giới thiệu:

      Đó phải là câu chuyện từ ngày xửa ngày xưa.
      Nhưng nó cũng chẳng phải từ ngày nảy ngày nay...
      ---
      Chuyện kể rằng, ở cung điện vàng son ấy, có công chúa bé tên là Tâm.
      Công chúa đáng thương ấy, trót đem lòng hoàng tử địch quốc.
      Trái tim này thể lời muốn
      Xin hãy để nó cất giấu bí mật đến ngàn năm...


      Chú thích của tác giả:

      - Câu chuyện này kể về thời kỳ đen tối của xã hội trước năm 1975. Ai thích mời ấn Ctrl + W hoặc nhấp vào dấu mũi tên chỉ về bên trái màn hình.
      - Câu chuyện - xin được nhấn mạnh - , nhân vật , bối cảnh . có giá trị tham khảo lịch sử. Chỉ viết cho vui.
      - Rất muốn nhận được những lời nhận xét tích cực từ readers.
      - Tớ cám ơn rất nhiều vì các cậu chăm chú đọc tới đây!
      Last edited: 14/8/18

    2. Marcynae

      Marcynae New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      1
      Đó phải là câu chuyện từ ngày xửa ngày xưa.
      Nhưng nó cũng chẳng phải từ ngày nảy ngày nay...
      ---

      Chuyện kể rằng, ở cung điện vàng son ấy, có công chúa bé tên là Tâm.
      Công chúa đáng thương ấy, trót đem lòng hoàng tử địch quốc.
      Trái tim này thể lời muốn
      Xin hãy để nó cất giấu bí mật đến ngàn năm...


      ***
      [​IMG]

      ***
      Chương 1: Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến
      “Tiểu thư, mời.” Ông quản gia cúi đầu, cung kính mở cửa cho người phía trong xe. Những đứa bé rách rưới - hình như ăn xin - túm tụm đằng xa, nhìn về phía chiếc xe với vẻ ngưỡng mộ. Chúng lao xao điều gì đó, nhưng câm bặt khi người trong xe bước ra, ngó về phía chúng.

      Đó hẳn là bé, cũng chẳng phải . Nó trông chừng mười lăm, mười sáu tuổi, hơi gầy, da trắng bệnh, nhưng đôi mắt nó rất đẹp. Chúng màu nâu sẫm, to, sáng, và có hồn.

      “Ông cho bọn nó vài hào .” Nó chỉ tay về phía bọn trẻ. “Tội nghiệp bọn nó lắm.”

      Người quản gia hừ tiếng, lầm bầm “Cái quân ma cà bông [1] mà tội nghiệp nỗi gì.” nhưng vẫn bước lại, rảy nắm xu xuống trước mặt mấy đứa trẻ và nhìn chúng với ánh mắt khinh bỉ lắm. Những đứa trẻ quan tâm nhiều đến thế, chỉ riêng đứa cao, gầy nhỏng nhìn ông cách căm hận.

      Nhưng nó cũng gia nhập vào bầy đoàn tranh giành từng hào bạc quý báu.

      “Tiểu thư, xin vào nhà ạ, đừng để mấy đứa đầu đường xó chợ ấy làm bẩn mắt .” Người phụ nữ trung niên có vẻ là đứng đón ở trước cổng nhà, nhìn thấy cảnh ấy vội vàng khẩn khoản. “Quản gia, cho tiền rồi sao ông đuổi mấy đứa kia ?”

      cần đâu, vú.” nhắm mắt lại rồi vụt mở ra. “Nghề nghiệp của tụi nó ấy mà, coi như cho dăm cái bánh mì thôi chứ có gì to tát. Chúng ta vào trong thôi, kẻo đêm đông, con lạnh.”

      “Vâng, thưa tiểu thư.” Người vú cúi đầu.

      Tâm nhìn quanh đại sảnh. có cảm giác nó rộng lớn hơn ngày ra , dù căn nhà chưa sửa kiến trúc lần nào từ khi được xây dựng, hay bét ra là từ bảy năm trước, khi con bé tên Tâm ngây thơ hồn nhiên mới chín tuổi.

      “Ôi, Tâm, con về rồi đấy à?”

      Giọng ngọt xớt của bà hai vang lên, cái giọng mà Tâm ghét cay ghét đắng từ lúc còn bé tí. Nhưng vì phép lịch học được ở Pháp, và những trận đòn “giáo dục” của bà hai, vẫn phải mỉm cười rạng rỡ như con gặp mẹ ruột mình:

      “Mẹ hai!”

      “Ôi, sao lại là mẹ hai, phải là mẹ chứ!” Bà ta giơ tay áo lên che miệng, cười khúc khích. “Bảy năm trời con chưa về, mẹ biết là con quen nhà, nhưng phải nhớ mẹ chứ, đúng ?”

      “Vâng, đúng...” Bàn tay Tâm siết chặt, nhưng vẫn nhẫn nhịn trả lời.

      “Để mẹ chỉ phòng cho...”

      “Mẹ, con ở phòng cũ là được rồi!” Tâm ngắt lời. Nhưng bà ta chẳng có vẻ gì giận dữ. “Ôi, con quý của mẹ, em của con dọn tới phòng con rồi. Mẹ di chuyển đồ của con sang phòng em con, bây giờ con tới đó nhé!”

      Đổi phòng? Móng tay Tâm cắm sâu vào da thịt, bật máu. Phòng của Tâm, căn phòng mẹ Tâm từng ở, nơi có hơi ấm của mẹ, bây giờ Tâm cũng chẳng còn nó nữa sao?

      cần bà hai chỉ dẫn, Tâm cũng đủ sức tới phòng cũ của em mình. Lòng sục sôi lửa giận khi mở cửa ra.

      Phòng của em lớn cũng chẳng lớn, cũng chẳng , tóm lại là vào cỡ trung bình. Phòng bày biện giống hệt như phòng cũ, chỉ khác chút là chiếc ghế đu của mẹ được bày ra. Nhưng nó dính đầy mạng nhện như bao nhiêu năm được ai quét dọn. Tâm sởn gai ốc khi thấy năm, sáu con nhện cửa.

      Tâm sợ nhện.

      Và bà hai biết điều đó.

      “Ôi, con đáng của mẹ, sao mấy con sen nhà ta lại vô dụng thế này? Mẹ bảo bọn nó dọn rửa phòng con rồi cơ mà, mẹ nhất định phạt bọn nó!

      “Vâng...” Phải cố gắng lắm Tâm mới nhả được từ ấy ra giữa hai hàm răng nghiến chặt.

      ả vẫn còn non, chưa phải đối phó nhiều, bà hai tự nhủ khi thấy cái nghiến răng. Môi bà ta nở nụ cười rạng rỡ:

      “Con của mẹ, nó được dọn dẹp xong nhanh thôi...”

      hàng người giúp việc mang theo nước và giẻ tới lau dọn. Khổ nỗi, bọn họ đều là những kẻ vụng về. Họ làm nước lên sách lúc lau, và Tâm phải nhắc nhở họ rất nhiều lần để làm bẩn bức thư pháp treo tường.

      Tâm biết, họ làm như thế theo lệnh bà hai.

      Nhưng có nơi sạch để ngủ là tốt lắm rồi. Ga vừa mới được thay - Tâm tin là bà hai làm gì ga giường, vì ít ra ba còn coi trọng - còn thơm mùi nắng, và sách tuy ướt nhiều nhưng những quyển quan trọng nhất vẫn còn trong valy của .

      định lấy cuốn sách ra đọc cho đỡ buồn. Nhưng rồi lại đổi ý, lấy cuốn sổ tay ra, cuốn sổ thường dùng để xả nỗi buồn...

      Nhìn bức thư pháp tường, nhớ mẹ. Mẹ người phụ nữ tài sắc, lại là con của địa chủ giàu có, nên biết bao nhiêu người muốn kết hôn với mẹ, nhưng mẹ lại chọn ba, kẻ nương nhờ vào chính quyền nước Pháp. Mẹ ba vô kể - Tâm chắc chắn thế - vì khi bốn tuổi, kí ức đầu tiên có là mẹ thong thả mặc áo cho ba, rồi cẩn thận gài cúc, nụ cười rực rỡ gương mặt mẹ. Khi ấy Tâm thấy ấm áp làm sao.

      Hồng nhan, từ xưa định với hai từ bạc mệnh.

      Mẹ mất khi mới hơn hai mươi tuổi, vì bạo bệnh quấn thân. Căn bệnh kéo dài hơn năm rồi bỏ khỏi căn nhà vàng son, cùng với tính mệnh của mẹ . Cái tên của mẹ sao mà ứng nghiệm như thế! Lạc Nguyệt, Lạc Nguyệt... Lạc có nghĩa là vui vẻ, nhưng cũng có nghĩa là rơi [2]... Từ đó, căn nhà ngày càng quạnh quẽ, Tâm nhớ mẹ vô cùng.

      Rồi ba Tâm cũng lấy vợ hai, chính là người phụ nữ bây giờ. Ngày đầu khi bà ta về, bà ta cũng là dịu hiền đáng , Tâm cũng có thiện cảm với bà ấy. Nhưng rồi dần dần bà ta cũng lộ nguyên bản chất của mình, khi tạo ra cho Tâm những rắc rối khó gỡ.

      Bà ta ghét Tâm, vì Tâm là đứa con ngoan trong mắt ba, nên ba cho Tâm nhiều quyền thừa kế hơn. Tâm chẳng muốn quan tâm đến chúng. Tấm bằng danh giá trong tay giúp mở ra con đường khác. khác...

      Mải suy nghĩ, Tâm cầm cây bút lỏng tay, làm nó rơi xuống đất. cúi đầu nhặt bút, rồi lại ngồi thẳng lên.

      Trong vô thức, viết lên sổ câu, câu mãi mãi thể quên được, câu mà mẹ căn dặn ngay trước khi bà mất.

      “Mẹ đặt tên con dựa theo câu này. Mẹ chỉ xin con điều, giữa thế gian vô tận, hãy coi nó như lẽ sống của chính mình...”

      Tâm miết tay lên hàng chữ “quốc ngữ” mềm mại được viết bằng bút mực xám. khẽ nhẩm đọc theo.

      “Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.”

      ***​
      [1] Ma cà bông: Kẻ nhà cửa, nghề nghiệp lang thang đây đó để kiếm ăn cách bất chính, có ý coi khinh. (https://vi.wiktionary.org/wiki/ma_cà_bông#Tiếng_Việt)

      [2] Lạc Nguyệt: Lạc Nguyệt có nghĩa là Mặt trăng vui vẻ (Lạc: vui vẻ, Nguyệt: trăng), Mặt trăng ám chỉ dung mạo xinh đẹp của người con , nên cái tên này rất hợp với mẹ của Tâm ( xinh đẹp lấy được người mình ) nhưng cũng có nghĩa là Mặt trăng rơi (Lạc: rơi, lấy trong câu Trầm ngư lạc nhạn; Nguyệt: trăng) cũng hợp với mẹ của Tâm (chết khi còn xinh đẹp trẻ trung như mặt trăng).


      Last edited: 16/8/18

    3. Marcynae

      Marcynae New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      1
      Ơ... sao số chữ lại viết hoa được nhỉ?

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :