1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tận xương - Tô Lưu (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Người ngoài hành tinh

      Người ngoài hành tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      387
      [​IMG]
      Tác giả:
      Tô Lưu

      Thể loại: Hiện đại, tình cảm, cẩu huyết, HE

      Số chương: 73c + 3PN

      Edit: Cindy (1-37), Uki (38-45.1), Manhmap (45.2), Juliah (46-50.1), Aki (50.2-Hết)

      Beta: Lý Ngôn Họa (chương 37), Aki (còn lại)

      Lưu ý: Nữ chính sạch

      Văn án

      muốn mạng của .

      [Văn án đứng đắn]

      Một hôm nọ khi nói chuyện phiếm, một người bạn hỏi Nghiêm Túc:

      “Vì sao cậu cứ khăng khăng là Phương Châm vậy, gái này suýt giết chết cậu rồi đấy.”

      Nghiêm Túc: “Đó chính là lý do.”

      Người bạn: “Why?”

      Nghiêm Túc: “Trong nhiều gái thích mình, chỉ có mình ấy dùng cách quyết liệt nhất đã hấp dẫn sự chú ý của mình. Cậu cảm thấy ấy là một đóa hoa kì lạ sao?”

      Người bạn: “Cậu càng giống một đóa hoa kì lạ hơn đấy.”

      Im lặng trong chốc lát, người bạn đó lại chém thêm một nhác: “Cậu có chắc là cậu thích Phương Châm ?”

      [Văn án đứng đắn]

      5 năm trước, vì báo thù mà suýt giết chết Nghiêm Túc.

      5 năm sau, được ra tù quyết tâm làm lại cuộc đời.

      Từ đây, cuộc sống của lại nhiều thêm một biến số tên là Nghiêm Túc.

      Nếu việc liên tục giẫm trúng cứt chó làm người ta nổi khùng thì chắc là Nghiêm Túc vẫn tốt hơn cứt chó một chút.


      Mục lục

      Chương 1 - Chương 2
      Chương 3 - Chương 4 - Chương 5 - Chương 6
      Chương 7 - Chương 8 - Chương 9 - Chương 10
      Chương 11 - Chương 12 - Chương 13
      Chương 14 - Chương 15
      Chương 16


      Chương 17 - Chương 18
      Chương 19 - Chương 20 - Chương 21 - Chương 22
      Chương 23 - Chương 24 - Chương 25 - Chương 26
      Chương 27 - Chương 28 - Chương 29

      Chương 30 - Chương 31
      Chương 32


      Chương 33 - Chương 34
      Chương 35 - Chương 36 - Chương 37 - Chương 38
      Chương 39 - Chương 40 - Chương 41 - Chương 42
      Chương 43 - Chương 44 - Chương 45
      Chương 46 - Chương 47
      Chương 48


      Chương 49 - Chương 50
      Chương 51 - Chương 52 - Chương 53 - Chương 54
      Chương 55 - Chương 56 - Chương 57 - Chương 58
      Chương 59 - Chương 60 - Chương 61
      Chương 62 - Chương 63
      Chương 64


      Chương 65 - Chương 66
      Chương 67 - Chương 68 - Chương 69 - Chương 70
      Chương 71 - Chương 72 - Chương 73.1

      Chương 73.2



      Ngoại truyện 1 - Ngoại truyện 2 - Ngoại truyện 3



      Last edited: 9/9/21
      Tiểu Ly 1111 thích bài này.

    2. Người ngoài hành tinh

      Người ngoài hành tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      387

      Chương 1: Ra tù

      Edit: Cindy

      Beta: Aki
      Mười một giờ trưa, Phương Châm tắm rửa thay quần áo xong, đầu tóc vẫn còn hơi ướt, đóng dấu vân tay lên giấy chứng nhận chấp hành xong án phạt tù.

      Thời hạn thi hành án năm năm kết thúc, Phương Châm nhìn dấu vân tay giấy chứng nhận, nở nụ cười lạnh nhạt.

      Cảnh sát Tống đưa ra khỏi nhà tù, lúc đến cửa, ấy dừng lại rồi hỏi: “Người trong nhà đến đón à?”

      “Vâng, có lẽ là vậy.”

      “Sau khi rời khỏi đây thì sống tốt nhé, hi vọng rằng chúng ta có cơ hội gặp lại, nhưng đừng bao giờ là ở đây.”

      Cuối cùng Phương Châm cũng nở nụ cười thật lòng, từ tận đáy lòng : “Cám ơn .”

      Năm năm trong tù, người chưa từng trải qua hiểu hết mùi vị trong đó. Khi chưa vào đây, Phương Châm từng nghe người ta kể về đủ thứ chuyện xảy ra trong tù, nhưng sau khi vào tù, thật sự trải nghiệm rồi mới hiểu được cảm giác chính xác của việc ngồi tù là gì.

      Cảnh sát Tống cũng xem như là người quen trong tù của , tính tình ấy khá tốt, đối xử với cũng rất tốt, ngoại trừ lúc chưa quen biết lạnh lùng răn đe ra, trong mấy năm nay chưa bao giờ nhằm vào .

      Dù sao Phương Châm cũng được coi là phạm nhân ngoan ngoãn, có tiếng là giỏi giang hiền lành mà.

      Cảnh sát Tống chỉ có thể đưa đến đây, ra khỏi cánh cửa này, chỉ có thể dựa vào chính mình. quay lại nhìn nơi mình sống năm năm một lần nữa, rồi dứt khoát bước ra khỏi cánh ̉ng sắt nặng nề đó.

      Thời tiết tốt lắm, dù trời mưa nhưng cũng có nắng, một tầng mây đen mỏng tanh bao phủ đỉnh đầu, làm người ta có cảm giác trời sẽ mưa nhanh thôi.

      Phương Châm đứng trước cửa nhà tù nhìn sắc trời, do dự biết nên về nhà bằng cách nào. Thư thông báo được gửi về nhà từ lâu rồi, lần cuối cùng ba mẹ đến thăm tù cũng có nhắc tới. Nhưng hôm nay họ có đến đón thì chẳng ai nói gì cả.

      Chắc chắn em trai đến. Vì mẹ hai ngày nay em trai du lịch với bạn gái của nó. Đây là bạn đầu tiên của em trai , là thư kí ở công ty, vất vả lắm mới xin nghỉ được mấy ngày để chơi, nên dù trời có sập xuống thì em trai vẫn muốn .

      Còn ba mẹ thì đều phải làm, hôm nay cũng phải chủ nhật, trừ khi họ xin nghỉ phép, thì họ cũng chẳng đên được.

      Nhắc đến thì vẫn là do bất hiếu, nếu phạm tội, tù thì tiền lương bây giờ của đã đủ nuôi sống được cả nhà, cũng phải để ba mẹ có tuổi rồi mà còn phải làm kiếm tiền.

      Nghĩ đến đây, ý cười mới xuất hiện mặt Phương Châm vừa nãy biến mất tăm.

      nghĩ nhiều nữa, có tiền vẫn có chân, đợi gần tiếng thấy người đến, quyết định ra ngoài nghĩ cách.

      Trong cuộc sống sau này, còn phải đối mặt với rất nhiều tình huống tương tự. ai giúp được thì chỉ có thể tự mình giải quyết tất cả những vấn đề khó khăn.

      Năm năm trong tù, Phương Châm nhớ được rất ít nhưng lại học được rất nhiều thứ, cái học được nhiều nhất là học cách để kiên cường.

      đưa tay chỉnh sửa lại quần áo, bình tĩnh ra đường lớn. Vừa được mấy bước thì chiếc Freeland màu đen lao đến. Hình như người lái xe hơi vội, còn có thể nghe thấy tiếng bánh xe ma sát với mặt đường.

      Vì sự xuất hiện đột ngột của chiếc xe này, Phương Châm dừng bước.

      Cửa xe mở ra, trẻ vội vàng bước xuống, chạy thẳng đến trước mặt Phương Châm, ôm lấy : “Honey, chúc mừng cậu nhé. Ngại quá, mình đến trễ, mình với cậu đó, lúc đầu họ mình muốn đến, chúng mình đã quyết ̣nh sẽ cùng đón cậu. Nhưng ấy còn ca phẫu thuật, cái gì mà con trai của ông tổng bị tai nạn giao thông phải phẫu thuật ngay lập tức, phẫu thuật ngay thì sống được. Loại phá gia chi tử này chết chết, cứu sống chúng để chúng lại chạy xe đụng chết người khác à? Còn bằng để chúng chết có phải tốt hơn .”

      Phương Châm bị ấy ôm đến mức khó thở, ́ gỡ một tay của gái kia xuống, nói: “Mỹ Nghi, cậu để mình lấy hơi trước đã được ?”

      Người vừa đến này là Từ Mỹ Nghi, là bạn thân của Phương Châm trước khi vào tù. Mấy năm nay, ấy cũng vào tù thăm , tính ra ấy còn chịu khó hơn cả ba mẹ , so với em trai chẳng cần phải .

      Từ Mỹ Nghi là người thẳng thắn, sau khi oán trách một hồi thì kéo Phương Châm lên xe, miệng bắt đầu nói ngừng: “Nhanh nhanh rời khỏi cái nơi quỷ quái này , tốt nhất là bao giờ quay lại.”

      Chiếc xe vòng một vòng xinh đẹp con đường trước cửa nhà giam, chạy thẳng về phía đường lớn.

      Phương Châm ngồi xe nhìn từng hàng cây ra trước mắt, tâm tình kích động thôi, năm năm rôi ngồi xe cũng được nhìn thấy thế giới bên ngoài, vốn là phải nên vô cùng hưng phấn mới phải nhưng lúc này lại cảm thấy bình tĩnh một cách lạ thường.

      Cũng lại là Từ Mỹ Nghi quản được miệng mình như trước, ấy vẫn còn oán trách họ mình Thẩm Khiên: “Vì loại người đó mà làm phẫu thì đúng là lãng phí thời công sức mà. Còn hại ấy đến đón cậu được nữa chứ. Nhưng ấy đã nghĩa khí khi cho mình mượn xe. Xe này tốt hơn xe mình, cậu ngồi thoải mái hơn mà đúng ?”

      Phương Châm cười cười: “Mình quan trọng đâu. Cám ơn cậu đã đến đón mình, hôm nay cậu phải làm sao, ra ngoài thế này sao chứ?”

      “Cậu cái gì vậy, đón cậu ra tù là chuyện quan trọng số một, công việc thì có là gì, xin nghỉ phép được mà.”

      Người vô tâm, người nghe hữu ý. Đúng vậy, dù có làm thì chỉ cần xin phép là được thôi. Ngay cả bạn tốt của cũng cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, nhưng ba mẹ lại thấy đây là một vấn đề lớn.

      Lần cuối cùng gặp mặt, Phương Châm hiểu ý mẹ , xin nghỉ phép bị trừ tiền, tới đây chuyến cũng dễ, vì tiết kiệm tiền mà phải ngồi xe buýt mà phải bộ một đoạn dài sau khi xuống xe.

      ra có tiền hay cũng quan trọng, quan trọng là họ thèm để ý đến .

      Suy nghĩ này chưa bao giờ xuất hiện trong đầu Phương Châm trong suốt năm năm nay, bởi vì trong tù bề bộn nhiều việc, cho phép suy nghĩ nhiều. Nhưng bây giờ đã được ra ngoài, suy nghĩ này lâu lâu lại trôi dạt đến.

      Từ khi còn nhỏ, trong nhà có mặt hay cũng chẳng sao cả, điều này ràng hơn ai hết. Nếu như người ngồi tù hôm nay đổi lại là em trai , đừng là xin phép nghỉ ngày, cho dù có bị sa thải, mẹ cũng nhất định phải đến. Hơn nữa bà xe buýt mà sẽ gọi taxi đến đón. Vì bà sẽ : “Con trai của tôi chịu nhiều khổ cực như vậy, phải thuê xe cho nó ngồi thoải mái chứ.”

      Phương Châm lắc đầu, cố gắng hất văng tâm trạng tốt này ra khỏi đầu. Từ Mỹ Nghi vừa lái xe vừa ôn chút chuyện cũ, lại phát Phương Châm im lặng một cách bình thường, ấy lập tức ngậm miệng xin lỗi: “ xin lỗi, mình nhiều quá làm phiền cậu rồi.”

      sao, mình thích nghe cậu chuyện lắm. Ở trong đó năm năm như đã tách rời khỏi thế giới vậy, mình phải nghe cậu nhiều mới tốt, để còn mau chóng hòa nhập với xã hội chứ.”

      “Muốn nghe mấy chuyện đó thì để sau này có thời gian mình sẽ kể cho cậu nghe nhé. Bây giờ cậu cho mình biết cậu muốn đâu, thẳng về nhà luôn sao?”

      , mình muốn đến một nơi, cậu có thể đưa mình đến đó ?”

      “Chỗ nào?”

      “Trung tâm thương mại Thâm Lam.”

      Xe rõ ràng chạy chậm lại, Từ Mỹ Nghi vội vàng ổn định tay lái, lúc lâu sau mới hoàn hồn: “Phương Châm, cậu muốn làm gì, yên lành sao lại muốn đến đó?”

      “Cậu đừng sợ, mình chỉ muốn đến đó xem chút thôi. Năm năm rồi chưa đến, cũng biết bây giờ chỗ đó đã ra sao rồi?”

      Đây chính là nơi đã phạm tội năm năm trước. Ngày hôm đó là ngày khai trương của trung tâm thương mại Thâm Lam, mượn thân phận phóng viên trà trộn vào buổi họp báo, hơn nữa sau khi buổi trình diễn thời trang kết thúc, còn mượn cơ hội phỏng vấn để tới gần ông chủ kiêm chủ tịch của trung tâm thương mại này – Nghiêm Túc, rồi dao đâm vào người ta.

      dao này, bị kết án bảy năm, do có biểu tốt nên mới được phóng thích sớm. Chỗ đó là nơi có mặt cuối cùng trước khi vào tù, bây giờ năm năm trôi qua, rất muốn đến đó xem thử.

      Từ Mỹ Nghi còn hơi do dự, Phương Châm an ủi ấy: “Mình chỉ ngồi trong xe nhìn qua chút thôi mà. Chắc hôm nay ta có ở đó đâu, người mình cũng mang vũ khí, mình thể làm được gì đâu. Hôm nay cậu đưa mình , ngày mai mình cũng thôi.”

      Vì câu cuối cùng này, Từ Mỹ Nghi giơ tay đầu hàng.

      Khi xe dừng lại con đường đối diện với trung tâm thương mại Thâm Lam, Phương Châm yên tĩnh ngồi trong xe nhìn khu trung tâm thương mại cao cấp cực kì náo nhiệt ở phía đối diện kia. Những mặc quần áo thời thượng hay những chàng đẹp trai đầy khí chất, chắc chả có ai biết đã có chuyện gì đã xảy ra ở đây năm năm trước.

      “Xem ra chỗ này làm ăn cũng tệ lắm ha.” Phương Châm nhàng .

      “Đúng vậy, chỗ này vừa khai trương đã rất đông người rồi, cậu nhìn xem, hôm nay phải cuối tuần mà còn đông người như vậy đấy. Đến cuối tuần còn đông hơn nữa. Nhưng đồ cũng đắt lắm, chai nước thôi mà đắt hơn đến năm sáu lần, thậm chí còn gấp mười lần so với bên ngoài.”

      “Vậy chắc kiếm được rất nhiều tiền nhỉ.”

      Từ Mỹ Nghi nghe ra ý tứ trong lời Phương Châm, gật đầu : “Đúng vậy, mở cửa hàng ở đây kiếm tiền rất khá. Chỉ có điều, nghe tiền thuê cũng đắt đến mức kinh người. Dù sao, bình thường mình cũng đến đây, thỉnh thoảng cà thẻ của họ mình thì mình mới đến thôi. Dù sao tiền của ấy cũng nhiều, sợ hết được. Đúng rồi, Phương Châm, lát nữa, mình gọi họ mình ra ngoài cùng ăn cơm được ? Mấy năm nay ấy vẫn rất quan tâm cậu...”

      cần, mình muốn về nhà trước.”

      Phương Châm vẫn quay đầu nhìn trung tâm thương mại Thâm Lam ngoài cửa xe, nghĩ đến mọi chuyện có liên quan đến Nghiêm Túc. Nghĩ nghĩ lại, hỏi: “Mấy năm nay ta thế nào rồi?”

      “Ai, họ mình hả?”

      phải.”

      Từ Mỹ Nghi sửng sốt, sau đó mới phản ứng kịp: “Cậu Nghiêm Túc à? , ta phải ngôi sao, người như ta cũng thường lên ti vi, nên mình cũng rõ lắm. Mình chỉ nghe biết là mấy năm nay trung tâm thương mại Thâm Lam phát triển rất tốt, mình đoán là ta kiếm được ít tiền. Nhưng mình cũng nghe cơ thể ta tốt lắm, chắc là do dao năm đó của cậu đâm khá sâu. Hình như khi đó nghe nói suýt chút nữa là ta mất mạng.”

      Cuối cùng Phương Châm xoay sang nhìn Từ Mỹ Nghi cười khổ: “Dù gì cũng phải chuyên môn của mình, lúc giết người cũng hồi hộp mà. Căng thẳng làm dao trong tay mình bị lệch ấy.”

      Nếu như tay lệch, tâm loạn, ́ch cuối chắc cũng phải bụng mà chính là trái tim.

      Sắc mặt Từ Mỹ Nghi thay đổi trong nháy mắt: “Phương Châm, cậu… cậu được nghĩ quẩn.”

      đâu, bây giờ mình đã phải là mình của năm đó, mà ta cũng phải là ta năm đó.”

      “Đúng vậy, đúng vậy, đã qua năm năm rồi mà, cậu đừng nghĩ nhiều về chuyện lúc trước nữa. Cậu có lỗi với ta thì cũng trả giá nhiều rồi, đừng vì ta mà hủy hoại cuộc đời. Làm vậy đáng chút nào.”

      Đúng vậy, đúng là đáng.

      Phương Châm ngẩng đầu nhìn tòa nhà sừng sững giữa trung tâm thương mại, gương mặt của Nghiêm Túc như xuất hiện trước mắt.

      Cách trung tâm thương mại Thâm Lam mấy bước, tầng cao nhất của một tòa cao ốc, Nghiêm Túc họp với các thành viên trong Hội Đồng quản trị. Có hai người có tuổi đời khá lâu năm đập bàn cãi nhau, những người còn lại ở bên cạnh thì câu tôi câu khuyên nhủ, chỉ có Nghiêm Túc ngồi ở ghế chủ trì lời, yên lặng nghe bọn họ cãi nhau ầm ĩ.

      Có đôi khi cãi nhau cũng tốt, người có tâm trạng kích động ra số lời lòng mà lúc bình thường . muốn nghe những lời đường hoàng dễ nghe cũng lười phải nghe những lời nịnh hót , giống bây giờ, đối chọi gay gắt đến mức đỏ mặt tía tai, làm nắm bắt được nhiều tin tức hơn, thậm chí là những chuyện riêng tư nhất của họ.

      Cuộc cãi vã này kéo dài gần nửa tiếng đồng hồ, từ đầu đến cuối, cả hai người đều thống nhất được ý kiến trong việc có nên mở rộng trung tâm thương mại Thâm Lam hay . Thấy bầu khí có vẻ gì là sẽ dịu xuống, thậm chí còn có khuynh hướng ngày càng nghiêm trọng hơn, Nghiêm Túc xoa trán suy nghĩ xem có cần hô ngừng hay , thì thấy thư kí Viên Mộc gõ cửa vào, trong tay cầm văn kiện, ánh mắt như có điều muốn nói.

      ta có điều cần báo cáo, đồng thời cũng giúp kết thúc trận cãi vã này.

      Nghiêm Túc nháy mắt ra hiệu ta đến đúng lúc lắm, cũng đúng lúc lên tiếng cắt ngang cuộc tranh cãi của hai người kia lại, hơn nữa còn trấn an mỗi người vài câu, nhưng vẫn tỏ rõ thái độ là có mở rộng diện tích Thâm Lam lên gấp đôi hay .

      Lời hai người này đều rất có lý, nhưng Nghiêm Túc biết, bọn họ cũng vì lợi ích của mình mà thôi. Ủng hộ là muốn nhân cơ hội vơ vét khoản, phản đối là vì sợ giữ được vị trí của mình trong Hội Đồng quản trị. lại, chẳng có ai suy nghĩ thật lòng cho Thâm Lam cả.

      Sau khi trấn an hai người, Nghiêm Túc tuyên bố tan họp, thấy mọi người đều đã hết nhưng vẫn ngồi ghế đứng dậy, cầm văn kiện trong tay tùy ý lật lật, nhướng mày hỏi Viên Mộc: “Có chuyện gì à? Bên Châu Âu trả lời rồi sao?”

      “Hôm nay Phương Châm ra tù, mười hai giờ trưa đã ra khỏi nhà giam.”

      “Phương Châm? Phương Châm là ai?”

      “Năm năm trước, vào ngày khai trương Thâm Lam, đã đâm bị thương, chính là giả mạo phóng viên ấy.”

      Hai mắt Nghiêm Túc sáng lên, rõ ràng đã nhớ lại.

      Viên Mộc có lòng tốt nhắc nhở: “ có muốn bố trí thêm hai vệ sĩ cho ?”

      cần.”

      thể vấp ngã hai lần vì cùng một cục đá được.

      Viên Mộc nữa, im lặng đứng bên chờ. Nghiêm Túc xem xong văn kiên trong tay, đóng lại rồi ném lên bàn, đứng dậy bỏ hai tay vào túi quần, cơ thể trông rất mạnh mẽ.

      Lúc ngang qua Viên Mộc, hời hợt câu: “Nâng toàn bộ hệ thống an ning của Thâm Lam lên một bậc.”

      Khóe miệng Viên Mộc căng ra, nở nụ cười kín đáo. Kết quả nụ cười này còn chưa kịp tắt thì Nghiêm Túc vừa đến cửa đã quay lại nhìn ta: “Nhân tiện luôn câu, trước khi ta bị bắt thì ta đúng là phóng viên thật.”



      Tiểu Ly 1111 thích bài này.

    3. Người ngoài hành tinh

      Người ngoài hành tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      387
      Chương 2: Tiền án

      Edit: Cindy

      Beta: Aki


      Phương Châm ngồi trong văn phòng công ty, bình tĩnh nhìn giám đốc Trần đối diện.

      Giám đốc Trần xem sơ yếu lý lịch của , mày nhíu lại, Phương Châm đoán được những suy nghĩ trong lòng ta.

      Quả nhiên chỉ chốc lát sau, giám đốc Trần ngẩng đầu lên, nói thẳng với Phương Châm: “Tiểu Phương à, là lý lịch của rất tốt, hoàn toàn vượt qua cầu của công ty chúng tôi. Nhưng chuyện…. năm năm trước, chúng tôi hơi khó xử lý. cũng biết chủ nhà bây giờ cầu rất cao, dù sao họ cũng bỏ tiền ra mà, chẳng ai muốn tìm một người có.... tiền án cả.”

      Khi nói hai chữ “tiền án”, giọng ta nhỏ hẳn , rõ ràng là muốn làm Phương Châm tổn thương. Có thể thấy rằng giám đốc Trần rất hài lòng với Phương Châm, chỉ ngại mỗi tiền án của .

      Nhưng nếu có tiền án, với sơ yếu lý lịch như vậy của thì sao có thể tìm công việc bảo mẫu được?

      biết sự khó xử của giám đốc Trần, mà cũng muốn làm khó người ta: “Tôi hiểu những lo lắng của của giám đốc Trần, nhưng tôi cũng muốn giấu diếm chuyện tôi đã từng ngồi tù năm năm. Tôi muốn thẳng thắn với , cũng hi vọng sẽ cho tôi cơ hội. cần phải đảm bảo là nhất định sẽ giới thiệu công việc giúp tôi, tôi chỉ hi vọng giữ hồ sơ của tôi lại, lỡ như một ngày nào đó, nếu có chủ nhà chê quá khứ của tôi, muốn thuê tôi thì làm phiền gọi điện cho tôi có được ?”


      Đây phải là lần đầu Phương Châm phỏng vấn gặp phải trường hợp này. đã được ra tù hơn nửa tháng, trong hơn nửa tháng này vẫn luôn tìm việc làm. Lúc đầu cũng tìm những công việc liên quan đến chuyên môn của mình trước đây. Nhưng sau mấy lần thì hiểu ra, có tiền án thì thể vào làm việc trong công ty lớn.


      Thế là nộp hồ sơ cho những công ty nhỏ. hoàn toàn giấu diếm chuyện mình từng ngồi tù, vì có giấu cũng chẳng gạt được, dù viết trong hồ sơ, khi đã chính thức tuyển dụng rồi, người của đơn vị kiểm tra hồ sơ một chút thôi là biết rõ ngay. cứ tưởng là nộp hồ sơ ở 200 chỗ, có một chỗ gọi lại cho thôi là đã tốt rồi, ngờ vừa nộp xong là điện thoại gọi đến tới tấp.


      ngày, nhận đến bảy tám cuộc điện thoại, có mấy chỗ muốn gọi đến phỏng vấn. Lúc đầu Phương Châm còn cảm thấy bình thường, nhưng càng về sau, càng kìm được mà hỏi nhà tuyển dụng.


      “Chỗ các thật sự ngại tôi có tiền án sao?”


      vừa hỏi, người ở đầu bên kia rõ ràng ậm ừ qua loa, đến lúc truy hỏi đến cùng thì người nọ mới miễn cưỡng nguyên nhân cho biết. ra bọn họ phỏng vấn cũng phải là muốn thuê mà chủ yếu là do tò mò. Nhìn ảnh chụp trong hồ sơ cũng là một bộ dạng ngọt ngào động lòng ngươi, trông cũng xinh xắn đáng , nên ai cũng tò mò sao người như vậy lại phải tù.


      Người nọ chuyện với Phương Châm một hồi, có thể là cảm thấy xấu cho nên đành lòng lừa nữa, thành : “ ra , cho dù có đến phỏng vấn, chúng tôi cũng có ý định thuê . Dù sơ yếu lý lịch của rất tốt, thì công ty chúng tôi cũng tuyển một người có tiền án. Chúng tôi gọi đến là để nhiều chuyện thôi. Nếu như công ty khác cũng gọi cho , tin tôi , bọn họ cũng chỉ có ý đó thôi.”


      Cho nên từ ngày hôm đó, Phương Châm hoàn toàn còn ý ̣nh tìm một công việc giống như trước đây nữa, ngược lại bắt đầu tìm số công việc cầu chuyên môn cao. bắt đầu tìm việc ở siêu thị, quán ăn hoặc công ty giúp việc nhà. Điểm đặc biệt của những chỗ này là cần sơ yếu lý lịch chính quy, cũng điều tra hồ sơ của , chỉ cần họ thiếu người, mà lại thông minh lanh lợi đủ dùng thì khá chắc là tuyển.


      Nhưng bản thân Phương Châm lại nghiêng về công ty giúp việc nhà hơn. muốn tìm một công việc có bao ở. muốn ở nhà, mỗi ngày lại nhìn em trai lấy đủ thứ cớ để nổi giận đập phá đồ đạc mắng chửi người khác. Trong lòng hiểu, tất cả đều nhằm vào . Năm năm trước, nếu làm chuyện điên rồ đó, thì tiền kiếm được bây giờ cũng đủ để em trai mua nhà. Kết quả, bây giờ có hi vọng có nhà mới, chị mới ra tù còn ở nhà ăn bám, dĩ nhiên là nó thoải mái rồi. Mặc dù nó vẫn dựa vào tiền cha mẹ nuôi, nhưng sau khi tốt nghiệp đại học cũng chẳng tìm được công việc đàng hoàng.


      Mặt khác Phương Châm cũng biết, em trai Phương Pháp sợ bạn biết được chuyện mình có chị như vậy. Có lần, Phương Châm nghe hàm ý trong lời nói của ba, hỏi thêm mấy câu thì biết được rằng Jenny bạn gái em trai đến bây giờ vẫn chưa biết chuyện nó có một người chị gái. Mỗi ngày chị đều ở nhà, nếu lỡ như bị Jenny bắt gặp thì phải làm sao đây?


      Huống chi đây còn là một người chị từng ngồi tù vì tội ́ ý giết người.


      Vì thái độ của em trai, cũng vì ba mẹ dung túng nó, Phương Châm thực muốn ra ngoài ở.


      Lúc quản lý Trần đưa ra khỏi văn phòng cũng chắc chắn điều gì, nhưng trong lòng Phương Châm hiểu rõ, muốn tìm nhà như vậy dễ dàng. Trừ phi chịu làm giả sơ yếu lý lịch, mà dù có làm giả cũng chưa chắc người ta đã chịu tin. Người bản địa, xinh đẹp trẻ trung, nhìn kiểu gì cũng thể làm công việc bảo mẫu được. Trong lòng người ta nhất định đánh một dấu hỏi to đùng.


      Phương Châm tạm biệt quản lý Trần, sau đó trong lòng nghĩ, có lẽ phải từ bỏ công ty giúp việc thôi, cứ đến siêu thị tìm việc thu ngân thử xem sao. Dù thế nào, có công việc mới có căn cơ gốc rễ được.


      vừa nghĩ vừa mở túi, muốn lấy điện thoại ra xem giờ. Khi tới cửa công ty giúp việc nhà thì cẩn thận đụng phải người.


      “Xin lỗi.” Phương Châm vội vàng xin lỗi, vừa ngẩng đầu thì lại phát đối phương là một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, thế là lập tức chuyển sang tiếng hỏi: “ có sao ?’’


      sao, sao cả.” Người nước ngoài kia rất nhiệt tình, quay qua quan tâm , “ gái, sao chứ?” Dù sao ta cũng là một người cao lớn, nhìn thế nào cũng là này chịu thua thiệt.


      “Tôi ổn, cám ơn.”Phương Châm xong cũng cười cười quay , để ý đến việc người nước ngoài kia đứng đó thất thần nhìn theo bóng lưng , lát sau mới xoay người bước vào cửa công ty giúp việc.


      Quản lý Trần vừa lúc chưa vào, nhìn thấy người nước ngoài kia thì nhiệt tình tiếp đón: “Chào Anderson, mời ngồi mời ngồi.”


      Quản lý Trần tiếng Trung, Anderson cũng dùng tiếng Trung chuyện với ta: “ xin lỗi, lại đến làm phiền rồi. Vợ tôi hài lòng với bác gái lần trước lắm...”


      “Tôi hiểu, tôi hiểu. Vị kia đúng là tay chân hơi chậm chạp, cũng được cẩn thận, lần này tôi nhất định tìm người khác tốt hơn cho ngài.”


      Anderson mang vẻ mặt xin lỗi ngồi xuống. Đây là lần đầu tiên ta gặp quản lý Trần, nhưng phải là lần đầu tiên làm việc với công ty này. Bảo mẫu nhà ta vẫn tìm từ chỗ này, cho đến bây giờ ta vẫn thấy người ta tệ, nhưng vợ ta hết lần này đến lần khác luôn vừa lòng, luôn bắt bẻ người ta. Lần này, Anderson nổi giận, vừa bộc phát ở nhà xong, bây giờ, chuyện tìm bảo mẫu sẽ do ta chịu trách nhiệm, hơn nữa còn quy ̣nh, bảo mẫu do ta chọn, tiền lương do ta trả, làm tốt hay cũng do ta quyết định.


      Quản lý Trần lấy ra đống hồ sơ bảo mẫu được chọn đưa cho ta xem, Anderson tùy tiện cầm lên xem mấy cái, phát tất cả đều là phụ nữ trung niên, bộ dạng thà đàng hoàng, chắc làm việc cũng tệ, nhưng ta luôn cảm giác cứ thiếu thiếu cái gì đó.


      “Quản lý Trần, có ai có trình độ học vấn cao chút, tư chất khá hơn chút ?”


      “Ngài muốn kiểu như thế nào?”


      “Là như vậy, tôi muốn tìm người có thể chăm sóc con trai tôi. Những người trước kia thể áp chế được nó, cũng hiểu nó, nên nó để người ta vào mắt. Nên tôi muốn tìm một người khá hơn chút, ví dụ như sinh viên đại học, họ biết dùng internet, sẽ có chung chủ đề với con trai tôi, thằng nhóc này bị mẹ nó chiều hư, ở nhà vô cùng ngang ngược, bà vú cũng bị nó ăn hiếp.”


      Thật ra, khi Anderson đến đây đã tính sẽ nói như vậy, nhưng vừa ra, trước mắt lại lên bóng dáng của vừa nãy. Lúc ngọt ngào cười với ta, Anderson có cảm giác đây chính là vẻ đẹp phương Đông khó diễn tả hêt bằng lời.


      Thế là ta hỏi thẳng quản lý Trần: “Lúc nãy tôi thấy một gái trẻ ở cửa, ấy cũng đến đây xin việc sao?”


      vừa rồi?” Quản lý Trần bừng tỉnh, “Đúng là có người như vậy. này vừa đến chỗ tôi tìm việc làm, ngài muốn xem hồ sơ của ấy sao? ấy cũng rất phù hợp với cầu của ngài, chỉ có điều sợ ngài vừa lòng, ấy từng tù.”


      tù? tù mấy năm, sao lại tù?”


      “Năm năm, mới được thả ra. Tốt nghiệp đại học danh tiếng, trước đây làm phóng viên, hình như tù vì tội gây thương tích cho người khác.”


      “Gây thương tích cho nam hay nữ?”


      “Chuyện này tôi hỏi kĩ lắm, nhưng hình như là nam.”


      “Nam sao?” Anderson vô thức quay đầu lại, nhìn xuyên qua lớp kính thủy tinh trong phòng làm việc, “ ấy nhắn như vậy, sao có thể gây thương tích cho người khác được? Tôi tin.”


      Anderson là người nước ngoài, suy nghĩ giống người Trung Quốc. ta ngại Phương Châm có tiền án, ta thấy Chính phủ thả sớm đã chứng minh có vấn đề gì.


      Mà xem kĩ thì sẽ thấy sơ yếu lí lịch của rất tốt, sơ yếu lí lịch của những bác gái kia thể so với được, người như nếu có tiền án thì sao có thể làm bảo mẫu được?


      Thế là Phương Châm vừa ngồi lên xe buýt thì nhận được “offer” đầu tiên sau khi ra tù. Khi quản lý Trần sắp xếp cho và Anderson gặp mặt, hai người vừa dùng tiếng Trung vừa dùng tiếng để chuyện gần tiếng đồng hồ, Anderson dẫn Phương Châm và quản lý Trần về nhà mình xem qua chút.


      Lúc đó vợ và con trai ta cũng ở nhà, đó là một căn hộ mang phong cách châu Âu có thang máy dẫn thẳng vào nhà, quản lý Trần lén lút với Phương Châm rằng rất may mắn.


      Tiền lương cũng đã quyết định rồi, tháng năm ngàn bao ăn ở. Mỗi ngày, Phương Châm chịu trách nhiệm ba bữa cơm và những việc dọn dẹp vệ sinh cơ bản, quần áo lớn, rộng thì đem đến tiệm giặt ủi, thứ nhỏ hơn thì cũng có máy giặt. Phòng giặt có ba máy giặt, quần áo mỗi người đều chia ra dùng loại máy giặt khác nhau. Phương Châm cũng sẽ giúp trông nom con trai năm tuổi của Anderson lúc mẹ nó rảnh.


      Ngày thứ hai sau khi Phương Châm kí hợp đồng, dọn đồ đến nhà Anderson, bắt đầu cuộc sống mới sau khi ra tù.


      Anderson mời được Phương Châm nên tâm tình tốt lên, thế là hẹn một người bạn Trung Quốc quen ở nước ngoài uống rượu.


      Bảy giờ tối, khi ta bước vào quán bar, từ xa xa thấy bạn mình ngồi ở quầy bar uống rượu một mình. Thế là ta lên phía trước, giơ tay chào: “Haha, Nghiêm Túc, lâu gặp.”

      A fang thích bài này.

    4. Người ngoài hành tinh

      Người ngoài hành tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      387
      Chương 3: Bắt bẻ

      Edit: Cindy

      Beta: Aki

      Nghiêm Túc đẩy cho Anderson ly Whiskey, rồi cầm lấy ly của mình uống ngụm lớn.


      Hai người họ là bạn bè nhiều năm, lúc Nghiêm Túc du học ở Mĩ đã quen Anderson. Anderson là một người ngoại quốc điển hình cho việc thích văn hóa Trung Quốc, nên ta rất có thiện cảm với người Trung Quốc. Sau khi tốt nghiệp ta làm việc ở Mĩ mấy năm, cưới một người vợ Trung Quốc, rồi sinh một đứa con lai. Bây giờ lại đưa vợ con đến Trung Quốc phát triển, vào làm việc tại công ty Nghiêm Túc.


      Ban ngày, ở công ty, quan hệ của bọn họ là sếp và nhân viên, tan việc lại khôi phục làm bạn bè tốt.


      Anderson vừa ngồi xuống thì trông thấy mỹ nữ nóng bỏng đến gần bắt chuyện với Nghiêm Túc, nên cười : “Đây chính là diễm phúc ngừng mà người Trung Quốc hay nói sao.”


      Nghiêm Túc cười cười với Anderson, rồi lịch từ chối gái đó. kia liếc mắt nhìn Anderson như hiểu , chớp chớp mắt mấy cái với hai người rồi quay .


      Anderson quét mắt nhìn bóng lưng kia cái, bưng ly rượu lên: “ đáng tiếc, cậu thích dạng phụ nữ này sao? tôi cũng thích. Phụ nữ có rất nhiều dạng, như thế này thì cũng là như thế kia, có dạng xấu hổ thẹn thùng, cũng có dạng rộng rãi phóng khoáng như vừa rồi.”


      “Cũng có người là một gái Trung Quốc truyền thống như vợ cậu nữa.”


      Anderson nghe vậy chỉ cười, trong nụ cười chợt lóe lên sự giễu cợt rồi nhanh chóng biến mất. ta tiếp lời Nghiêm Túc, ngừng lát mới : “Còn có người giống như bảo mẫu mới của nhà tôi nữa, trông như sinh viên đại học, nhưng đã từng phạm tội phải tù. Chẳng qua dạng này rất ít gặp.”


      Khi Anderson nhắc đến hai chữ “ tù”, trước mắt Nghiêm Túc liền xuất gương mặt của Phương Châm. Sống từ trước đến nay, trong tất cả các gái đã từng gặp thì chỉ có là từng tù, làm vô cùng ấn tượng.


      Năm năm trước, khi xuất trước mặt với một con dao đâm vào cơ thể , đó là lần đầu tiên Nghiêm Túc gặp . Một gương mặt thanh thuần tinh khiết mang theo chút ngây thơ, thể là nghiêng nước nghiêng thành, nhưng lại rất dễ chịu. Sau đó, lúc ở bệnh viện Nghiêm Túc cũng có xem qua ảnh của , ấn tượng càng sâu sắc.


      Người như vậy nếu đặt trong đám đông sẽ trông như một ngoan ngoãn, nhưng ra tay lại tàn nhẫn như vậy, nhác kia gần như là vớt mất nửa cái mạng của rồi. Nhác dao kia đâm thủng thận trái khiến khoang bụng bị xuất huyết nặng, hại phải nằm viện hơn một tháng mới có thể phục hồi được.


      Nghiêm Túc sống đến bây giờ, trừ mẹ ra thì cũng đặc biệt để ý đến gái nào cả, cũng chưa từng thử cảm giác toàn tâm toàn ý một ai. Nhưng nếu hỏi , đời này có chán ghét nào , ngoại trừ Phương Châm xếp thứ nhất ra cũng còn người nào khác.


      Vừa nghĩ đến Phương Châm, Nghiêm thiếu gia nhịn được cau mày, hơi cạn sạch ly rượu.


      Phương Châm Phương Châm, đêm hôm đó, trong lòng Nghiêm Túc im lặng lặp lặp cái tên này.


      Có lẽ là vì có người nhớ thương nên đêm hôm đó, Phương Châm ngủ được ngon. Nhưng sáng hôm sau vẫn rời giường sớm làm điểm tâm, gọi Tráng Tráng con trai Anderson dậy, lại tay chân nhanh nhẹn làm thêm nhiều việc nữa.


      Từ Phương Châm đã là chị cả trong nhà, vì bên dưới còn có em trai, nên từ lúc còn giúp cha mẹ làm việc nhà, trông nom em trai. Ở phương diện này làm rất thành thạo. Vào lần đầu tiên gặp mặt, vợ Anderson cảm thấy là do chồng mình bị gương mặt của Phương Châm hút hồn nên mới tìm một gái trẻ tuổi biết làm gì về nhà.


      Ban đầu, ta vốn muốn lập tức sa thải Phương Châm rồi tìm người khác, kết quả Phương Châm im lặng vào bếp làm việc, làm năm món ăn món canh bưng ra, vợ Anderson thử xong hai miếng thì nói gì nữa.


      Nhưng dù vậy, vợ Anderson cũng quá nhiệt tình với . Thứ nhất ta là người hay bắt bẻ xoi mói mọi chuyện, thứ hai Phương Châm còn khá xinh đẹp trẻ trung, trong mắt ta chính là loại uy hiếp. ta lúc nào cũng muốn tìm cớ để đuổi Phương Châm ra khỏi nhà.


      Buổi sáng hôm đó, Phương Châm làm xong điểm tâm rồi gọi Tráng Tráng dậy, nhân lúc cậu bé ăn điểm tâm thì đến phòng giặt cho đồ mọi người thay ra ngày hôm qua vào máy giặt. Sau đó, lại vào phòng Tráng Tráng xếp chăn gối, đến khi lau sạch bụi từ trong ra ngoài Tráng Tráng cũng vừa ăn xong điểm tâm, còn vợ Anderson cũng trang điểm xong chuẩn bị ra ngoài.


      “Tiểu Phương, tôi có việc phải ra ngoài một chuyến, giúp tôi trông chừng Tráng Tráng nhé. Đúng rồi, cần mua thêm mấy bộ chén dĩa cho nhà bếp, xem rồi mua theo danh sách này, cầm hóa đơn về đây tôi trả tiền lại cho .”


      Phương Châm im lặng lời nào cầm lấy tờ danh sách. Vợ Anderson ra ngoài phải là chơi mạt chược thì cũng là làm đẹp, chưa đến lúc ăn tối chắc chắn chưa trở về, có khi còn chơi đến nửa đêm. Ban đầu, khi đến đây, hai bên đã quyết ̣nh là làm việc nhà chỉ thỉnh thoảng mới giúp trông nom thằng bé thôi. Kết quả, bây giờ một tay làm việc nhà, một tay trông nom Tráng Tráng, vô cùng bận rộn.


      Nhưng Phương Châm gì cả, đưa mắt nhìn vợ Anderson rời , sau đó thay quần áo cho Tráng Tráng, rồi dắt thằng bé siêu thị mua thức ăn.


      Cái gì vợ Anderson cũng bắt bẻ cả. Mặc dù ta làm ra tiền nhưng tiêu tiền của chồng thì tuyệt đối nương tay. Nhà bọn họ dùng rau dưa mua ngoài chợ, tất cả mọi thứ trong nhà đều phải mua ở siêu thị cao cấp mà ta chỉ ̣nh. Như hôm nay vậy, mua chén dĩa cũng phải mua của nhãn hiệu nào đó được nhập khẩu từ nước ngoài ở trung tâm thương mại Thâm Lam, sai chút cũng được. Ngay cả sô la Trang Tráng ăn hàng ngày cũng được mua ở của hàng nhập khẩu socola thủ công trong trung tâm thương mại Thâm Lam, từ hình dạng đến trọng lượng đều có quy ̣nh rõ ràng.


      Rốt cuộc Phương Châm cũng đã hiểu tại sao nhà Anderson mới về nước có một năm mà đổi dưới mười bảo mẫu. Một nữ chủ nhân chuyên bắt bẻ xoi mói như vậy, phần lớn mọi người đều chịu được.


      Nhưng Phương Châm giống vậy, chịu được cũng phải chịu. Anderson trả lương thấp, lại bảo ăn bao ở, nếu như mua sắm gì, tháng cũng sẽ tiết kiệm được nguyên vẹn năm ngàn. Đối với việc trước mắt mà , nữ chủ nhân khó hầu cũng quan trọng, kiếm được tiền mới là điểm mấu chốt. Dù vợ Anderson có khó hầu hạ hơn nữa, cũng thể so sánh với cuộc sống trong tù trước kia của .


      Phương Châm mua hai bộ chén dĩa theo lời của vợ Anderson trong trung tâm xong thì đẩy xe dẫn Tráng Tráng mua socola cậu bé thích. Vì Tráng Tráng chỉ ăn một vị socola, mà Phương Châm vừa tới cũng rõ lắm, thế là xách túi nói mấy câu với nhân viên cửa hàng. Mắt thấy đối phương xoay người lấy soocola cho , Phương Châm quay sang tìm Tráng Tráng, lại thấy Tráng Tráng đâu, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của .


      Trong lòng Phương Châm lộp bộp tiếng, cũng kịp lấy socola, đẩy xe đồ tìm thằng bé. Hôm nay là chủ nhật nên vô cùng đông người, nếu lỡ như xảy ra chuyện, lấy gì bồi thường cho vợ chồng Anderson đây.


      Trong trung tâm người đến người , Phương Châm vừa đẩy xe vừa nhìn xung quanh, thuận tiện hỏi thăm người khác nghe ngóng tình hình của Tráng Tráng. Kết quả chạy hết cả tầng hai cũng nhìn thấy bóng dáng Tráng Tráng đâu. Khi hỏi chuyện một nữ sinh nghe thấy cặp tình nhân bên cạnh : “ tìm một đứa trẻ sao? Bên kia có thằng bé bị kẹt tay trong tay vịn thang máy, là người nhà sao?”


      Phương Châm vội vàng mô tả lại quần áo hôm nay Tráng Trang mặc, đôi tình nhân đó gật đầu lia lịa: “Đúng là thằng bé đó, nhìn cũng hơi giống với mô tả của , mình khóc ở chỗ kia, thang máy ngừng nhưng rút tay ra được. nhanh nhanh chạy qua xem thử .”


      Phương Châm lập tức bỏ lại xe đẩy, chạy nhanh đến chỗ thang máy. Vừa chạy đến đã thấy một đống người vây quanh cửa thang máy ở lầu , Tráng Tráng ngồi đó đưa lưng về phía , vì sợ hãi nên khóc ầm ĩ.


      Người phụ trách trung tâm đến, liên lạc với cảnh sát và bệnh viện. Phương Châm vội vàng chạy xuống lầu, đẩy đám người ra chen vào. Tráng Tráng vừa thấy thì càng khóc lớn hơn, nó đưa một tay bị kẹt lên lau nước mắt, gọi : “Dì Phương, tay con đau.”


      Phương Châm dám động vào cậu, chỉ ngồi xổm bên cạnh sờ đầu an ủi cậu: “Tráng Tráng đừng sợ, chú cảnh sát sẽ đến đây nhanh thôi, sẽ hết đau liền.”


      Trong lúc nói chuyện, tỉ mỉ quan sát tình trạng của Tráng Tráng một lượt. Gần nửa cánh tay phải của thằng bé đều bị kẹt trong lan can, tình huống trước mắt chắc chắn lắm. Tráng Tráng có thử rút tay ra nhưng mỗi lẫn khẽ động lại đau đến mức khóc lớn. Phương Châm vội vàng trấn an cậu: “Trước đừng nhúc nhích, đừng làm mình bị thương là được, chờ chú cảnh sát đến sẽ nghĩ cách lấy tay con ra.”


      Trước mắt, nếu dựa vào sức mạnh thì cũng thể rút tay thằng bé ra được, lại lộn xộn thì có thể sẽ đau gấp đôi, thậm chí có khi còn gây tổn thương đến xương ́t, nên Phương Châm cho Tráng Tráng lộn xộn nữa, thậm chí cả cũng tùy tiện động vào người thằng bé. Thời điểm như bây giờ mà vô ý ôm thằng bé lắc lư thì phải là một hành động sáng suốt, duy trì hiện trạng mới là thượng sách.


      Nhân viên cứu hộ đến rất nhanh, còn mang tới các loại dụng cụ hỗ trợ, vừa nhìn là biết tương đối có kinh nghiệm với loại chuyện này. Sau khi bọn họ đến, trước tiên kiểm tra xem tay vịn thang máy có tháo ra được , rồi nghiên cứu cấu tạo tay vịn kĩ càng.


      Phương Châm vẫn đứng cách đó xa động viên Tráng Tráng, khi thằng bé bị đau khóc lớn sẽ kịp thời an ủi nó. Sau khi nghiên cứu cấu tạo tay vịn, nhân viên cứu hộ tập trung bàn bạc phương án trong thời gian ngắn. Phương Châm lắng tai nghe, vừa nghe thấy bọn họ nói muốn dùng máy cắt kim loại cắt phần tay vịn, khỏi lo lắng hơn. Thằng bé còn nhỏ biết phối hợp, lỡ bị đau gì đó ưỡn ẹo lung tung, sẽ dễ làm nó bị thương.


      Trong lòng Phương Châm rất lo lắng, hỏi bọn họ: “Nhất định phải dùng máy cắt kim loại sao?”


      nhân viên cứu hộ trẻ tuổi nhìn Phương Châm: “ là mẹ của đứa bé sao. Tình huống trước mắt này phải dùng máy cắt kim loại, cánh tay đứa bé bị đè ép lâu tạo thành tổn thương nghiêm trọng, phải nhanh nhanh lấy tay nó ra.”


      “Tôi hiểu. Tôi chỉ lo thằng bé sợ đau, lỡ như phối hợp tốt bị máy cắt kim loại làm bị thương thì phải làm sao?”


      “Chuyện này thì cần phải có sự phối hợp của người nhà. lại đây một chút, chúng tôi sẽ với nên phối hợp thế nào, nhất ̣nh phải hành động theo chỉ thị của chúng tôi mới được. có đủ sức , đến lúc quan trọng có thể khống chế thằng bé ?”


      Phương Châm dám vỗ ngực đảm bảo. Thằng bé Tráng Tráng này tiếp xúc chưa lâu, cũng biết cậu là đứa bé rất ngang ngược. Bình thường còn chưa chắc khống chế nổi cậu, nếu như cậu bộc phát tính tình...


      “Thành , tôi chắc chắn lắm.”


      Nhân viên cứu hộ nhìn chân tay Phương Châm mảnh mai, trong lòng họ cũng chắc chắn.


      “Xin hỏi, có thể giao cho tôi ?”


      Một giọng nói đàn ông đột nhiên xen vào. Giọng nói kia vừa trong trẻo lại dứt khoát, còn lộ ra một chút trầm ổn kiên nghị, tạo cho người khác một cảm giác an toàn.


      Phương Châm lập tức ngẩng đầu lên nhìn đối phương, trong giây lát gương mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt .


      Lại là Nghiêm Túc.


      A fangTiểu Ly 1111 thích bài này.

    5. Người ngoài hành tinh

      Người ngoài hành tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      387
      Chương 4: Xa cách

      Edit: Cindy

      Beta: Aki

      Nghiêm Túc làm như nhìn thấy Phương Châm, nói chuyện với nhân viên cứu hộ.


      Ban đầu nhân viên cứu hộ cứ tưởng chỉ là một người qua đường nhiệt tình, sau đó, khi biết là chủ tịch Thâm Lam thì run run gật đầu nói: “Vậy phiền Nghiêm giúp trấn an thằng bé, đừng để nó kích động.”


      Sau khi lắng nghe kĩ càng hướng dẫn của nhân viên cứu hộ xong, Nghiêm Túc vòng qua Phương Châm đến bên cạnh Tráng Tráng, ngồi xổm xuống : “Người bạn , con tên gì?”


      “Tráng Tráng ạ.” Tráng Tráng vừa lau nước mắt vừa trả lời.


      “Ừm, người bạn Tráng Tráng, bây giờ tay con có đau ?”


      “Đau ạ.”


      “Chờ chú cảnh sát cắt hai bên của tấm thép kia là con có thể rút tay ra rồi.”


      sao ạ?”


      chứ, đến lúc đó hết đau thôi.”


      Tráng Tráng hơi có thiện cảm với người đàn ông xa lạ này. Nghiêm Túc có gương mặt làm người ta thích, ngũ quan ràng, đôi mắt sâu thẳm đầy dũng cảm. Tráng Tráng nhìn cái liền thích người đàn ông đẹp trai này.


      Nhưng cậu dám chắc: “ đau chứ ạ?”


      “Ừ, khi chú còn bé cũng bị kẹp tay trong thang máy, chú chắc chắn chờ đến khi rút tay ra thì sẽ hết đau. Nhưng lát nữa, khi chú cảnh sát cắt tấm thép, Tráng Tráng phải nghe lời, được động đậy lung tung có được ?”


      “Vậy, vậy lúc cắt tấm thép có đau ạ?”


      “Chỉ một chút thôi.”


      “Con, con sợ đau.” Tráng Tráng vừa vừa nhìn Phương Châm, “Dì Phương, con sợ.”


      Phương Châm vừa định mở miệng an ủi cậu, thì Nghiêm Túc quay đầu lại, một ánh mắt sắc bén lập tức bắn tới. Phương Châm giật thót trong lòng, lập tức hiểu ý Nghiêm Túc, ngậm miệng nữa. Nghiêm Túc trấn an thằng bé, vào lúc này, dù là ai thì tốt nhất cũng đừng xen vào, làm hỏng kế hoạch của .


      Nghiêm Túc cảnh cáo Phương Châm xong lại nhìn Tráng Tráng: “Chỉ đau chút thôi, nhịn lát là hết ngay.”


      là chỉ một chút thôi ạ?”


      “Chú khi còn bé tay chú cũng bị kẹt như này mà, chú bảo đảm.”


      “Chú, chú dũng cảm.”


      “Nam tử hán đại trượng phu thì phải dũng cảm chứ, sau này lớn lên mới bảo vệ các bạn gái nhỏ đúng ?”


      Lời này lập tức chạm đến khí thế hùng của Tráng Tráng. Đứa trẻ năm tuổi tuổi “hô phong hoán vũ” ở nhà trẻ, nên đối với những bé gái cùng tuổi hay nhỏ tuổi hơn, chúng nó đều sinh ra một loại cảm giác muốn bảo vệ. Các cậu hiểu tình là gì, nhưng lại muốn thể hiện bản lĩnh nam nhi theo bản năng, làm cho những bé kia tin phục mình. Cho nên, nhắc đến các , tinh thân Tráng Tráng ngay tức khắc tỉnh táo hơn, giống như biến thành một người khác, lập tức nín khóc, gật đầu : “Dạ, con cũng dũng cảm.”


      Hai mắt Nghiêm Túc sáng lên, biết mình đã gãi đúng chỗ ngứa.


      Có Tráng Tráng phối hợp, chuyện tiếp theo trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Nhân viên cứu hộ cũng rất có kinh nghiệm, người trong nhóm lại phối hợp tốt, cắt tay vịn đối với bọn họ có gì khó khăn. Nghiêm Túc nửa ngồi xổm mặt đất, quỳ gối xuống, ôm cả người Tráng Tráng vào lòng, lại lấy tay che kín mắt thằng bé, ́ gắng để cậu nhìn thấy cảnh cắt tay vịn.


      Lúc thanh máy cắt vang lên, Tráng Tráng sợ đến mức run run, Nghiêm Túc liền dựa sát vào tai cậu : “Tráng Tráng, ở nhà trẻ có thích em gái nhỏ nào ?”


      Tráng Tráng do dự chút rồi ngượng ngùng : “Có ạ.”


      “Ừm, có xinh ?”


      “Xinh ạ.”


      “Xinh thế nào?”


      “Đôi mắt rất to, da cũng rất trắng. Mẹ bạn ấy còn mua váy đẹp cho bạn ấy, còn kẹp đủ loại kệp màu sắc đầu nữa ạ.”


      “Ừm, nhất ̣nh là rất xinh nhỉ.”


      “Chú có thích gái nào ạ?”


      Phương Châm đứng bên nghe mà đổ mồ hôi hột, hai người này đúng là giữ vững bản “sắc” mà. Xem ra đàn ông con trai đời này dù kém nhau bao nhiêu tuổi, thì chỉ cần nói về phụ nữ, sự hứng thú cũng hoàn toàn giống nhau.


      Hai cứ như vậy chú một câu cháu một câu bàn luận về chủ đề “bé gái”. Phương Châm nghe nữa, tập trung toàn bộ sự chú ý lên máy cắt kim loại. Cuối cùng bên tay vịn kẹp tay Tráng Tráng bị cắt đứt, nhân viên cứu hộ cẩn thận lấy tấm thép ra để cánh tay có nhiều gian hơn. Sau khi xác ̣nh đã có đủ gian, nhân viên cứu hộ đưa tay vào, lại bảo Nghiêm Túc cùng phối hợp rút tay Tráng Tráng ra ngoài, hai người hợp lực cuối cùng cũng rut được tay Tráng Tráng ra.


      Trong nháy mắt thấy cánh tay được rút ra, trái tim Phương Châm cuối cùng cũng bình ổn trở lại. Nghiêm Túc ôm lấy cả người Tráng Tráng giao cho Phương Châm. Khuôn mặt trầm tĩnh của như có điều muốn nói, nhưng cuối cùng cũng chỉ khẽ gật đầu với rồi buông tay ra.


      Tráng Tráng được Phương Châm ôm vào lòng vẫn quay đầu lại gọi Nghiêm Túc: “Chú ơi, cảm ơn chú ạ.”


      có gì.”


      Nghiêm Túc cười chân thành với Tráng Tráng, rồi sắp xếp cấp dưới xử lý phần còn lại, đồng thời cho người đưa Phương Châm và Tráng Tráng ra xe cứu thương, và đền bù các khoản bồi thường cần thiết.


      Dù là do phụ huynh chăm sóc đứa trẻ tốt hay do thằng bé nghịch ngợm, nếu đã xảy ra trong ̣a bàn của , thì vẫn phải chịu trách nhiệm tới cùng. Chẳng qua, từ đầu tới cuối nói lời nào với Phương Châm cả. Nếu phụ huynh của đứa bé hôm nay là một người khác, là người phụ trách ở đây nhất định trấn an đối phương mấy câu. Nhưng đối phương lại là Phương Châm, thì chẳng còn gì để nói.


      Bình thường, tự nhận mình phải là một người hẹp hòi, còn có thể thả một con ngựa cho đối thủ cạnh tranh, nhưng chỉ có đối với Phương Châm này, mềm lòng nổi. nghĩ chắc là đã ghét gái này từ tận trong xương tủy rồi.


      Phương Châm ngồi cùng với Tráng Tráng trong xe cứu thương, trong lòng vẫn nghĩ những vấn đề lúc nãy. Từ đầu đến cuối, Nghiêm Túc chỉ nhìn hai lần. Lần đầu là cảnh cáo được mở miệng phá hỏng kế hoạch của . Lần thứ hai là lúc giao đứa bé cho . Khi nhìn là một vẻ mặt nghiêm túc mà xa cách, còn bằng nhìn một người xa lạ.


      Suýt chút nữa đã giết thì phản ứng của như vậy cũng là bình thường thôi. ra đối với Phương Châm, lúc nhìn Nghiêm Túc phải có chán ghét hay căm hận, chỉ là do tình huống hôm nay khá đặc biệt nên thể bộc phát mà thôi.


      Trong suy nghĩ của hai người, họ đều xếp ở vị trí đáng ghét nhất trong lòng người kia. Chỉ có điều, ai cũng ngờ rằng sau năm năm, gặp lại nhau lại là một cảnh tượng như vậy.


      Khi ở bệnh viện, Phương Châm gọi điện thoại cho vợ Anderson, lại đưa Tráng Tráng chụp X quang cánh tay. Lúc vợ Anderson chạy đến có kết quả, ngoại trừ trầy xước ngoài da, và hơi bị sưng thì xương bị tổn thương gì cả, cũng chẳng cần bôi thuốc,về nhà chăm sóc mấy ngày là khỏi.


      Nửa ngày sau đó, trong nhà Anderson bùng nổ hai trận cãi vã lớn.


      Đầu tiên, dĩ nhiên là vợ Anderson nhằm vào Phương Châm. Phương Châm rất hiểu tâm trạng của ta, ai đối với chuyện bảo mẫu mang con mình ra ngoài rồi làm nó bị thương, chắc chắn cũng giận. Cho nên lúc ta mắng Phương Châm, mở miệng, chỉ im lặng lắng nghe. Đây là thói quen được hình thành khi ở trong tù, da mặt luyện dày rồi, lời khó nghe hơn nữa cũng chịu được.


      Vợ Anderson giận đến mức nổi điên, muốn lập tức đuổi việc . ta chỉ giận Phương Châm làm Tráng Tráng bị thương, mà còn giận bỏ xe đồ ở trung tâm.Những chén dĩa ta muốn Phương Châm mua đều rất đắt, Phương Châm lại cầm tiền sinh hoạt bình thường ta đưa mua, tổn thất này nhà Anderson phải chịu chứ ai khác.


      Mặc dù Anderson kiếm được rất nhiều tiền, từ trước đến giờ ta cũng tiêu tiền tiếc tay, nhưng đối với người giúp việc ta giống như bao người phụ nữ Trung Quốc keo kiệt khác, tốn thêm một đồng thôi là đã cảm thấy vô cùng phí phạm rồi.


      Hôm nay thoáng cái đã tiêu hết hai ngàn, làm sao ta có thể bình tĩnh cho được. Mặc dù Nghiêm Túc sẽ đền bù một khoản bồi thường đủ cho ta mua lại mấy bộ chén dĩa khác, nhưng trong lòng ta thì một vẫn là một. Đó là tiền đổi bằng cánh tay của Tráng Tráng, cũng thể lấy ra để bù đắp cho tổn thất mà Phương Châm gây ra được.


      Thế là Phương Châm đứng trước nguy cơ sắp thất nghiệp.


      Ngay lúc đó, Anderson tăng ca cũng đã nhận được điện thoại chạy về. ta đã biết sơ sơ tình huống, trước tiên là xem xét cánh tay của Tráng Tráng, lại hỏi cậu mấy câu, dạy bảo cậu sau này được chạy lung tung khỏi tầm mắt người lớn nữa, sau đó bảo Phương Châm và Tráng Tráng về phòng.


      Từ đầu đến cuối ta hề nhắc đến chuyện đuổi việc Phương Châm.


      Đợi đến khi trong phòng khách chỉ còn lại hai vợ chồng họ, Anderson và vợ ta bùng nổ trận cãi vã thứ hai.


      Phòng Phương Châm ở tầng mơ hồ nghe được toàn bộ nội dung trận cãi vã.


      Lúc cãi nhau hai người dùng tiếng , đầu tiên Phương Châm nghe vợ Anderson oán giận chồng thiên vị người giúp việc, rồi sau đó nhắc đến ý muốn sa thải Phương Châm. ta vất vả lắm mới nắm được sai sót của Phương Châm, huống hồ nó còn lớn như vậy, sao có thể tận dụng để thực hiện mong muốn của mình chứ.


      Đối với cầu của vợ, ta cười lạnh, rất nhanh: “Tôi thuê ấy về là để làm việc nhà chứ phải để chăm sóc thằng bé. Lúc trước, chúng ta đã nói rồi, sau khi về nước, tôi phụ trách kiếm tiền, phụ trách việc chăm sóc con trai. Trách nhiệm của tôi, tôi làm tốt, còn trách nhiệm của , xem có làm được gì ?”


      Vợ Anderson sửng sốt, đuối lý biết thế nào.


      Anderson tiếp tục quở trách : “Con trai vốn là trách nhiệm của , nhưng lại giao toàn bộ cho người giúp việc. Một mình người giúp việc vừa phải chợ, nấu ăn, quét dọn, lại còn phải trông thằng bé thì sao có thể chú ý hết được đây? Chuyện hôm nay trách nhiệm là ở , nếu như trông thằng bé thật tốt, hoặc là cùng trung tâm mua sắm sẽ có chuyện gì xảy ra. Tôi và đã nói rõ rồi, được quá phận, thích chơi tôi có thể nhắm một mắt mở một mắt, nhưng con nhất ̣nh phải chăm sóc cho tốt. Nếu việc này còn làm được thì chẳng xứng chức làm mẹ.”


      “Anderson!” vợ Anderson tức giận hét to, “ có ý gì hả, muốn lấy tiền trấn áp tôi phải ? làm ra tiền là rất giỏi sao, xem thường tôi sao? đừng quên mẹ ở Mĩ cũng chưa bao giờ làm.”


      sai, mẹ tôi quả làm, nhưng bà đã cực khổ nuôi tôi và tôi khôn lớn. Còn ? đã làm gì cho con trai chưa? Mỗi ngày, chơi mạt chược lại làm móng tay, xài tiền như nước tôi cũng để ý, nhưng ngay cả trách nhiệm cơ bản cũng làm được, nghĩ tôi là ai? Dùng lời của người Trung Quốc các , tôi là kẻ ngốc nhiều tiền sao? Tôi cảnh cáo lần cuối, nếu chuyên tâm chăm sóc con trai, tôi cũng chỉ có thể tìm người khác đến chăm sóc nó thôi.”


      Ý của câu này hết sức ràng, mơ hồ lộ ra ý muốn ly hôn. Vợ Anderson lập tức bị dọa sợ dám tiếp. ta quen cuộc sống an nhàn giàu có, bắt ta quay lại cuộc sống ́ sức dựa vào bản thân mình trước đây, ta làm được.


      Anderson thấy vợ mình bị lời ta dọa sợ, thế nên cũng thêm gì nữa, chỉ nhắc nhở ta: “Ngày kia Nghiêm Túc đến nhà chúng ta ăn cơm, đừng nên đâu, ở nhà phụ Phương Châm chuẩn bị bữa ăn . Thân phận bây giờ của Nghiêm Túc đã tầm thường, trong lòng hẳn là ràng hơn tôi.”
      A fangTiểu Ly 1111 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :