1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tát Nhĩ - Mễ Bối

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      ■ Tác giả: Mễ Bối.

      ■ Thể loại: cổ đại, ngược tâm, đoản.

      ■ Tình trạng: Hoàn ( up từ từ)

      ■ Văn: nhàng, cảm xúc.

      ● Kể về nữ tử ngu ngốc, cười vì tình sầu vì tình khóc vì tình. Đổi lại, nàng chỉ được ánh nhìn lạnh như dao găm của chàng. Cho đến khi nàng tuyệt vọng từ bỏ, nàng vô tâm. đau đến tê tâm liệt phế.

      ☆☆Cảnh báo: mang truyện khi ghi lại tên tác giả, xin phép, bổn tác giả xin phép, gõ văn tế cúng các ngươi.
      Chris thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Đệ nhất chương.
      Ta ngẩng người nhìn dung nhan lấp ló phản chiếu từ gương đồng trước mắt.

      Mày liễu cong vút, môi đỏ như huyết, làn da trắng ngần tựa tượng ngọc, đôi mắt hạnh đen láy lấp lánh như vạn vì sao.

      thân giá y đỏ rực như phượng hoàng từ biển lửa, diễm câu hồn.

      "Tiểu thư, ngài đẹp! Thái tử nếu nhìn thấy ngài đệ nhất khuynh thành như vậy, nhất định thích!"

      Phải rồi, ta sắp được gả ra ngoài.

      Hôm nay là đại hôn của ta, đại tiểu thư của Tát tướng quân.

      Trong lúc ta vẫn còn ngẩng người, hình ảnh phản chiếu của ta trước gương đồng liền bị màu đỏ che , đến khi ta hồi tỉnh liền nhận ra màn hỉ buông xuống đỉnh đầu, ta được hai nha hoàn bình thường thân cận cẩn thận dìu dắt mà .

      Bên tai ta vang vang vô số thanh huyên náo, nào là chúc mừng nào là tiếng cười.

      Thế nhưng xuyên qua màn che mỏng như giấy, ta thấy được hình ảnh trước mặt.

      Nam nhân thân cao uy vũ, ngọc thụ lâm phong, dung nhan đẹp đến họa thủy, giữa chân mày ánh lên vệt chu sa đỏ như son, thân hỉ phục đỏ kiều diễm, đẹp đến tắt thở.

      Tâm ta điên cuồng náo loạn vô cớ.

      Cho đến khi đụng tới ánh nhìn lạnh như dao của y, ta mới nhận thức rằng.

      Lâm Trác Mộc, thái tử cao quý của Lỗ.

      Lâm Trác Mộc, tướng quân tương lai của ta.

      Lâm Trác Mộc, nam nhân ta say đến si đến cuồng.

      "Nhất bái thiên địa!"

      lạy, ta cảm tạ ông trời cho ta bên chàng.

      Hai lạy, ta cảm tạ phụ thân chấp thuận ta bên chàng. Dù vẻ mặt ông chính là phẫn uất đến râu đều rung. Nhưng ta vô tâm vô phế mặc kệ.

      Lạy thứ ba, ta cảm tạ chàng cho ta bên chàng.

      Dù từ đầu đến cuối, chàng hề ban cho ta ánh nhìn.

      Sau đó, như thế nào kết thúc, như thế nào ta lại tiếp tục ngẩng người ngồi giường hỉ. Ta biết.

      Đầu ta giờ chỉ xoay quanh hình bóng của chàng, từng đường nét khuôn mặt, từng cái nhăn mày thở hắt, ta đều khắc sâu trong lòng.

      Nghĩ tới lâu sau nữa ta chính thức cùng chàng gối đầu uyên ương, thề chia cách, tâm liền hâng hoan nhảy loạn mong chờ.

      Cạch.

      bước hai bước ba bước.

      Ta nhìn đôi giày thêu vàng cao quý trước mặt, ta biết là chàng.

      Cho nên ta càng mong đợi, đợi chàng hất khăn voan, sau đó cùng ta uống rượu giao bôi.

      Chàng đáp lại mong chờ của ta, hất bay khăn voan, ta ngước cao đầu mà nhìn dung nhan như mẫu đơn của chàng.

      Thầm thở ngắn, chàng thế nhưng còn đẹp hơn cả đệ nhất khuynh thành kinh đô là ta.

      Ta thấy chàng trươc sau vẫn bất động, nghĩ thầm chàng có lẽ quên mất thủ tục tiếp theo, liền ngây ngô chép miệng định bảo chàng, tướng công chúng ta cần uống rượu uống rượu.

      "Người đâu!"

      "Có nô tài."

      "Dẫn Thái tử phi tới Tây uyển, mau rời khỏi phòng bổn thái tử!"

      Ta cứng ngắc nghe thanh đinh như tiếng chuông của chàng.

      Nhìn ánh mắt lạnh như băng, còn có chút chán ghét dưới đáy mắt của chàng, lòng run lên cái, toàn thân dưới cảm thấy khó thở.

      Ta khù khờ để bọn họ dẫn , tới chỗ Tây uyển trong miệng chàng.

      Ta khỏi ngoáy đầu nhìn lại, muốn kêu chàng tiếng, nhắc chàng chúng ta còn chưa uống rượu giao bồi.

      Nhưng khi nhìn tới cảnh tượng chàng đưa lưng lại với ta, trong lòng là bóng dáng khác.

      Tâm, hiểu vì sao mà nhói.

      Cho nên ta liền quên mất bản thân phải nhắc chàng uống rượu giao bồi.

      Sau đó ta tới Tây uyển, nhìn khu đất trống rỗng lạnh lẽo, chẳng khác lãnh cung mà ta thường theo chân công chúa ngang qua là bao, ta nhìn trái nhìn phải, ngó trời cũng khuya lắm rồi, ta liền tự mình vào bên trong Tây uyển, lựa đại phòng mà nằm ngủ.

      Ngả người nệm, cảm giác cứng ngắc như đá, hề giống với cái nệm êm dày ấm áp của ta, ta có chút nhớ nó rồi.

      Nằm hồi, ta thẫn thờ nhìn lên trần, trong đầu vô thức lên hình ảnh của chàng, ôn nhu ôm người khác, tâm ta, nhức đến điên cuồng.

      Ta cảm thấy ngực lạnh, liền co người lại như con tôm bị luộc, nhắm lại hai mắt, sau đó liền chìm vào giấc ngủ.
      Chris thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Nhị chương.

      Những ngày sau đó, ta liền ngoan ngoãn theo lời các ma ma trong cung được đưa tới chỉ bảo, nào là thỉnh an gia phụ gia mẫu, nào là dâng trà, ta đều ngoan ngoãn làm đến đẹp mắt.

      Nếu công chúa có ở đây, nàng hội ngạc nhiên mà cười ta thục nữ.

      Nhưng vì có chàng bên cạnh, ta nhất định phải làm tốt.

      Ta nghĩ, chàng chịu uống rượu giao bồi cùng ta, là do bản tính phá phách trước kia của ta làm chàng chán ghét.

      Cho nên ta liền ngày đêm học cách cư xử của thục nữ, điển hình là mẫu thân ta. Đến nỗi dọa bà sợ hãi ta bị cái thứ gì bẩn ám vào, ngày hôm sau liền mời nhiều sư thầy đến phổ độ cho ta, hại ta thở dài thở ngắn đến mấy lượt.

      Trong lúc ta suy nghĩ mông lung cha mẹ chồng rời khỏi từ bao giờ, chỉ còn lại ta cùng Lâm Trác Mộc ngồi bên cạnh.

      Ta dám mở miệng, nhưng nghĩ tới chàng gần bên cạnh, lòng có chút ngứa, chưa để ta hó hé lời, chỉ thấy chàng như biết ta còn ở bên cạnh, đứng dậy phất tay áo, bỏ lại ta cùng bóng lưng lạnh lùng mà .

      Ta hụt hẫng, trơ mắt nhìn chàng bỏ .

      Bên cạnh liền yên ắng, ngay cả nha hoàn cũng bỏ ta theo chàng, người bên cạnh.

      Ta ngây ngốc ngồi yên, bởi ta biết nên làm gì.

      Ngồi hồi, lâu lâu, ta liền thấy có chút nóng, nhìn ra bên ngoài, thời tiết oi bức tỏa nhiệt, ta chợt nhớ tới câu dân gian thường đồn : Thái tử thân thể kị nóng, dễ say nắng.

      Ta khẽ cau mày, tưởng tượng chàng mặt đỏ tai hồng vì bệnh, lòng vui, cho nên ta liền đứng dậy, nhanh chóng chạy kiếm ngự thiện phòng, muốn tự tay làm trà Tuyết liên sở trường độc nhất vô nhị của ta.

      khoe mẽ nhưng trà Tuyết liên do ta làm, chính là ngay cả thần y cũng phải tắm tắc khen ta khéo tay, uống ngụm thanh giọng ngụm thứ hai muốn mát lạnh ruột gan.

      Cho nên mùa hè ta liền rất bận, bận pha trà, cho phụ mẫu, cho bệ hạ, cho công chúa, cho cả thái hậu nữa kìa.

      Nhưng lần này ta vô tâm mặc bọn họ nóng chết, chỉ muốn pha cho tướng công, ta muốn chàng khó chịu vì loại thời tiết này.

      Ta quan tâm chàng nhiều đến nỗi, công chúa biết bao lần mắng ta ngu đần. Nàng bảo, ta cần vì chàng mà làm nhiều việc như vậy. Nàng còn rất nhiều, nhưng là ta nhớ .

      Ta chỉ biết ta si chàng rất lâu rất lâu rồi, bây giờ có cơ hội, muốn ta dâng tim cho chàng ta cũng móc ra mà dâng lên.

      Cho nên ta ngu ngốc chạy dưới nắng lâu, rất khó khăn mới kiếm được ngự thiện phòng. Ta liền bắt tay vào làm việc, ta nhận thấy bọn người xung quanh muốn phụ giúp ta, ta cũng ép bọn họ, tự tay xắn cao tay áo, thổi lửa, bắt bếp đến chạy hái lá trà quý, ta đều tự làm.

      Ban đầu quen tay có chút chật vật, nhưng lúc sau quen rồi động tác của ta liền như nước chảy mây bay, nhìn xem, đám người này chả phải thỉnh thoảng liếc nhìn ta làm việc hay sao.

      Mò mẫn hồi, ta nhìn ly trà đầy nước tay, hương thơm thanh thoát, nước trong sạch mát lạnh, thành quả đẹp đến hài lòng.

      Ta cười ngốc ôm chén cẩn thận kiếm chàng.

      Ta muốn khoe chàng, cho chàng thấy ly trà ta bỏ bao nhiêu tâm huyết vì chàng mà làm, rồi sau đó, chàng đồng ý cùng ta uống rượu giao bồi.

      Ta từ miệng bọn thị vệ, biết được chàng ở trong thư phòng, ta mặc kệ ánh nhìn kì lạ của bọn họ, chỉ cao hứng ôm ly trà bước thẳng vào thư phòng.

      Ta nhìn bóng dáng cao cao, diễm như tượng tạc của chàng ngồi cầm bút, có chút ngây ngốc mà nhìn.

      Chàng tập trung họa cái gì đó ta thấy được vì ở cách xa chỗ chàng mười bước, muốn phá chàng làm việc, ta liền thành đứng yên bên cạnh, dù tay cầm chén có mỏi đến run nhưng tuyệt làm rơi giọt nào.

      "Sao ngươi lại ở đây?"

      Ta nghe thấy thanh đinh của chàng, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn chàng, thấy chàng buông bút, chau mày mà nhìn ta, ta cười cái, bưng ly trà lạnh trong tay, đưa cho chàng, vui vẻ mong chờ .

      "Tướng công, chàng uống Tuyết liên hạ nhiệt . Là thiếp tự tay pha cho chàng."

      Có lẽ thấy ta quá háo hức nhìn chằm chằm, khiến chàng e ngại cho nên ta liền thấy chàng lạnh nhạt cúi đầu , thèm nhìn ta nữa.

      "Để đó ."

      Ta quản vì sao chàng bơ ta, rất ngoan ngoãn đem ly trà để lên bàn, sau đó ánh mắt tự chủ nhìn vào bức tranh dưới nét bút của chàng.

      mặt giấy họa ra chân dung thanh tú của nữ nhân, chỉ thấy nàng rạng rỡ cười cái, lúm lồng tiền bên cạnh như điểm xuyến cho dung nhan của nàng, tựa như đóa lan thảo xinh đẹp.

      Tâm ta, nhảy bật cái.

      Ta muốn , tướng công ta cũng có đồng tiền mặt.

      Chàng họa ta .

      Sau đó, ta .

      "Tướng công, chàng họa ta ."

      Ta nhìn chàng kinh ngạc nhìn ta, ta cũng kinh ngạc nhìn chàng, sau đó thần rầu rĩ bản tính hoang dại cũ bị đóng cọc che của ta đột ngột nổi dậy. Ta e ngại bị chàng chán ghét, liền khẽ ha ha cười vài cái, dặn chàng uống trà ngon miệng, sau đó dưới ánh nhìn của chàng, thục nữ ra bên ngoài.

      Ta chạy như điên, trốn ra gốc cây đào to, ôm đầu rầu rĩ.

      Tướng công, có lẽ thấy ta có nữ tắc rồi.

      Ta rầu đến đau ruột.

      Nhớ ủng hộ ta bằng cách thanks và cmt nhéee
      Chris thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Tam chương.

      Sau đó, ta hằng ngày đều làm chén Tuyết liên tự tay đưa tới thư phòng cho tướng công.

      Mỗi lần tận mắt nhìn chàng uống cạn ly trà, ruột gan ta dường như thay chàng mát lạnh, vui vẻ cầm chén về.

      Sau đó ta lại càng bạo gan, làm thêm vài điểm tâm ăn chơi cho chàng, ban đầu thành quả là bị chàng lạnh lùng thương tiếc quăng , nhưng về sau thấy ta ương bướng ngày nào cũng làm, chàng đành nể mặt ta mà ăn vài ngụm, dù ghét đồ ngọt đến cỡ nào.

      Mấy ngày nay ta vui vẻ đến mặt mày đều muốn nở hoa, hồng hồng như đóa đào. Đến nỗi công chúa đến thăm còn chọc ghẹo ta phen, sau đó khinh bỉ ta ngu ngốc cuồng si, ta nhìn nàng ai oán kêu uổng cho nhan sắc của ta dính lên người ngốc như ta, cảm thấy dở khóc dở cười.

      Nàng hỏi.

      "Tát Nhĩ, đại ca đối ngươi tốt chứ?"

      Ta nhìn nàng lo lắng, nghĩ tới ánh mắt lạnh như dao cùng thái độ vô tâm vô phế của chàng, nhưng ta vẫn mở miệng tốt cho chàng.

      "Tất nhiên, chàng đối ta, rất tốt."

      Công chúa im lặng nhìn ta, ta thấy nàng trầm mặc cũng chỉ im lặng nhìn nàng. Sau đó, thấy nàng khẽ lượng lự, nhưng rồi rất nhanh tươi cười, vỗ vỗ đầu ta, mà bảo.

      "Ngươi vui là được rồi. Tát Nhĩ, sau này nếu chịu nổi, muốn rời chỗ ta còn giữ thứ kia dùm ngươi, ngươi có thể đến lấy bất cứ lúc nào."

      Ta nghe nàng , thâm tâm dường như hiểu gì đó nhưng sau đó lại như mù mịt, ta lắc đầu cười hắc hắc .

      " cần cần, ta mãn nguyện như vậy, cần chi thứ đó.

      Sau đó nàng ta tức giận đánh ta, vẻ mặt phẫn uất chửi ta ngu ngốc.

      Ta cười cười chấp thuận.

      Ta tiễn nàng tận cửa, sau đó đứng đó nhìn bóng xe chở nàng về hoàng cung dần dần biến mất, ta vẫn ngẩng người ngu ngốc đứng nhìn.

      Chợt cơn mưa rào đổ xuống, làm ướt đôi vai của ta, ta chợt nghĩ, tướng công ra ngoài lâu như vậy, ắt hẳn quên đem dù theo, mưa như vậy chàng ướt bị cảm lạnh làm sao bây giờ?

      Ta lo lắng, cho nên liền quên mất tình cảnh của mình, ngây ngốc đứng đó chờ, chờ tướng công về.

      Ta muốn xác định tướng công bị ướt, mới an tâm vào nhà.

      Sau đó ta đứng như vậy lâu, cũng có ai ra bảo ta vào, bởi đám hạ nhân nhìn mặt chàng, đồng lòng bỏ bê ta. Từ lúc về phủ Thái tử, ta chính là tự tay làm tất cả mọi thứ.

      Trong lúc ta mơ màng, bên tai truyền tới thanh cười khanh khách, lôi kéo chú ý của ta, ta hiếu kì nhìn sang, nhìn cái liền đau đến run người.

      Đằng kia hữu bóng dáng hai người dính sát nhau tình tứ, nam nhân ôn nhu cầm dù chắn hết mưa gió cho nữ nhân bé trong ngực. màn kim đồng ngọc nữ lọt vào mắt ta, ta cảm thấy, tim như có ai đó bóp chặt mấy cái, đau đến run rẩy.

      Ta thấy chàng nhìn ta, ta thấy nàng ta nhìn bàn tay ta cầm chặt chiếc dù ta chạy kiếm ban nãy.

      Dưới cái nhìn của bọn họ, ta chật vật vô cùng.

      Ta trơ mắt nhìn chàng ôm nàng ta bước ngang người ta. Trơ mắt nhìn nàng ta kiêu ngạo, cười khanh khách.

      Ta dường như nghe thấy thanh rạn nứt của thứ gì đó. Ta buông mắt nhìn ô trong tay, ta mở bung dù, chắn nước mưa. Bởi mưa tạt ướt cả mặt, đau cả mắt ta.

      Ta cứ thế đứng đó, ngắm cảnh mưa.

      Mưa tạnh, ta khép dù. Xoay người vào bên trong.

      Ta trở lại Tây uyển, nhìn xung quanh người, khẽ bỉu mỗi, tự mình lấy nước mà tắm vậy.

      Ta ngâm người trong nước lạnh, lạnh đến buốt người, buốt cả tâm.

      Ta nằm giường cứng, nhìn bên ngoài mặt trời oi bức sau cơn mưa . Nghĩ muốn làm nước trà, nhưng đầu đau. Sau đó ta liền quẳng hết mọi chuyện ra sau đầu, đắp mềm dày, khẽ thắc mắc trời oi bức như vậy nhưng sao ta lại thấy lạnh.

      Ta ôm mềm dày, chìm sâu vào giấc ngủ.
      Chris thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Tứ chương.

      Khi ta lần nữa tỉnh dậy, nhìn bên ngoài mặt trời lên cao. Ta chống thân người tuy mệt mỏi, nhưng phát đầu còn đau nữa liền có chút hân hoan.

      Ta đứng dậy, bước ra bên ngoài, dự định rửa mặt tốt sau đó kiếm gì bỏ bụng.

      Mở cửa, ta có chút đình trệ ngây người nhìn quản gia đứng chờ bên ngoài. Ta hấng hấng giọng, ôn nhuận hỏi.

      "Quản gia kiếm bổn cung có chuyện gì?"

      Chỉ thấy lão hành lễ gặp ta cũng làm, chỉ hơi cúi đầu, đem theo khó chịu mà mở miệng.

      "Thái tử phi, bên cung thái hậu có bảo người qua thăm ngài."

      Ta nhìn cái trán lấm tấm mồ hôi của quản gia, lại nhìn trời oi bức đến như thế này, lão khó chịu cũng trách, ta phất tay bảo lão kêu người tới đây, bản cung tự nhiên lười biếng, muốn xa.

      Nhìn lão nhanh khỏi Tây uyển, ta liền xoay người rửa mặt, sau đó ngồi yên chờ nha đầu kia chạy tới.

      Đợi được chum trà, liền thấy từ bên ngoài chạy vào bóng dáng nha đầu thân cận bên người thái hậu đương triều, nàng thấy ta, sau đó vẻ mặt nhăn như mướp, mắt ửng hồng chạy ù tới ôm lấy ta.

      Khóc lóc thảm thiết.

      "Tiểu thư ô ô sao ngài lại thành ra như thế này?! Mới nửa năm mà ngài gầy như que củi, Thái hậu mà thấy, nhất định đau lòng! Ô ô!"

      Ta nhéo nhéo thịt bên eo, cảm thấy dở khóc dở cười, có chút hờn dỗi đẩy đẩy cái trán của nàng, nghiêm khắc .

      " lung tung, ta đây ăn no ngủ kĩ, làm sao lại gầy guộc như ngươi ?"

      Sau đó nàng nhìn ta với ánh mắt tiếc hận thể rèn sắt của nàng.

      Ta mặc kệ nàng, sờ sờ mái tóc đen bóng của nàng, ôn nhuận hỏi.

      "Thái hậu kêu ngươi tới đây làm gì?"

      Nha đầu tức giận quẹt hết nước mắt nước mũi lên người ta, ta méo miệng, cảm thấy bất lực trước gan dạ của nha đầu này.

      Nha hoàn thời nay cũng dám trét nước mũi lên áo Thái tử phi.

      "Thái hậu bảo sắp tới là sinh thần của bệ hạ, bảo ta tới báo cho tiểu thư, ý mời tiểu thư cùng gia dự yến tiệc."

      Ta gật gù, sau đó nhẩm nhẩm đếm đếm, khẽ .

      "Còn mười ngày, đủ để bản cung chuẩn bị quà."

      "Tiểu thư, ngài gì vậy? Là chín ngày chín ngày!"

      Ta nhìn nha đầu trước mắt nhăn mũi kêu lên, có chút ngây ngốc suy nghĩ, ta khẽ hỏi nàng, hôm nay là ngày mấy.

      Nhìn miệng nàng chóp chép , ta ngây ngốc.

      Hóa ra phải do ta đếm sai, mà là ta ngủ tận ngày.

      nghĩ bản thân lại buông thả mà ngủ hết ngày.

      Tướng công biết, hội trách ta đủ nữ tắc.

      Vừa nghĩ tới chàng, thái dương liền có chút đau.

      Ta thấy vui, liền phất tay hạ lệnh đuổi khách. Nhìn nàng ta ai oán bậm miệng rời , ta liền vui vẻ sảng khoái.

      Ta thế nào lại biết nha đầu này tới phải truyền tin, chủ yếu muốn ta pha cho nàng chén Tuyết liên uống hạ nhiệt kia kìa.

      Đáng tiếc nay trừ tướng công, ai ta cũng lười pha.

      Nghĩ tới tướng công, ta lại chạy pha trà.

      Cầm ly trà tới thư phòng, trong đầu ta thầm nghĩ báo chàng nghe luôn việc trong cung.

      Ta đẩy cửa, có chút ngạc nhiên nhìn nam nhân ngồi thẳng lưng kia, tuy vẫn là dung nhan đẹp đến nghẹt thở, nhưng đôi môi, lại khô đến tróc da.

      Ta ai nha trong lòng tiếng, nghĩ quả nhiên thời tiết oi bức hành hạ chàng, đau lòng bước tới, đưa ly trà cho chàng.

      Ta thấy chàng kinh ngạc nhìn ta, lần đầu tiên chàng dùng ánh nhìn khác cái lạnh nhìn ta, hại ta lúng túng đến tay chân run run.

      Ta nhìn chàng hơi uống cạn Tuyết liên, thử bạo gan nhìn mắt chàng lần nữa, lại thấy vẻ lạnh lùng quen thuộc, lòng khỏi thấy tiếc nuối.

      Ta bĩu môi, nhìn nhìn đống công văn bàn, thầm tự hỏi, vào giờ này chả phải chàng ngồi họa chân dung sao?

      Họa tới nỗi mỗi lần nhìn đều khiến ta khó chịu đến đau người.

      Ta dám hỏi việc của chàng, nghĩ nghĩ kiếm chuyện chàng, nhớ tới thái hậu, ta liền đem hết lời của nha đầu ban nãy, đến nước chảy mây trôi. thanh ôn nhuận muốn bao nhiêu thục nữ có bấy nhiêu thục nữ.

      Ta cảm giác ánh nhìn của chàng đặt tại người ta, nhưng là ta có can đảm nhìn chàng, chỉ nhìn mặt đất dưới chân, sau đó nhìn cảnh vật xung quanh.

      Cũng phải ta chán ghét nhìn chàng, mỗi lần nhìn tâm ta đều run, ta sợ bản thân lại hồ đồ như lần trước nên dứt khoát hạn chế ánh nhìn.

      Đứng hồi lâu, ta mới nghe tới thanh của chàng.

      "Bổn thái tử biết, lần yến dạ này nàng cần theo, bổn thái tử giúp nàng kiếm cái cớ."

      Ta theo thanh lạnh lùng của chàng, tâm cũng muốn nhuốm màn băng mỏng.

      Ta trầm mặc lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn chàng, thấy chàng cúi đầu làm việc, thèm ngó tới ta, ta buột miệng hỏi.

      "Tướng công, chàng đem ai theo bồi?"

      Ta nhìn thấy chàng khẽ chau mày kiếm nhìn ta, đáy mắt khẽ lên vẻ khó chịu, tâm ta run cái, biết đó là cảm giác gì, ta nhìn chàng cái, sau đó cũng ngoan ngoãn như thường ngày đợi chàng hạ lệnh mới dám ra ngoài mà là dưới cái nhìn của chàng, ta xoay người, bước nhanh ra ngoài.

      Bước chân của ta, có vẻ chật vật. Bởi cái thứ nằm trong lòng ngực của ta cảm thấy khó chịu.

      Ta bó gối, lần nữa ngồi ngẩng dưới gốc đào, ta thắc mắc dưới mười lần.

      Vì cái gì chàng lại cho ta theo.

      Dù gì ta cũng là chính thê của chàng.

      Yến tiệc mừng thọ bệ hạ, chàng đem theo ta, lẽ nào chỉ muốn mình?

      Chàng cũng quá keo kiệt rồi.

      Ta muốn nhìn bệ hạ lão gia nhân cái, nhìn gia nhân ngài khó chịu như thế nào trong ngày hè nóng bức như vậy để cười nhạo phen.

      Càng nghĩ ta càng bực, lòng tuy khó chịu nhưng vẫn dám chạy kiếm chàng để tố chàng keo kiệt với ta.

      Cho nên những ngày sau ta liền bình thường, vẫn theo thói quen pha cho chàng chén Tuyết liên cùng đồ ngọt.

      Thỉnh thoảng nhìn chàng thản nhiên ăn đồ ngọt, mày cũng nhăn, có vẻ thích ứng được, ta liền vui đến mở hội trong lòng.

      Đồ ngọt vị thanh thanh kết hợp với Tuyết liên chính là đại đồ bổ a.

      Nhưng ta cho chàng biết, mình ta biết, chàng hưởng thụ là được rồi.

      Yến tiệc mừng thọ rồi cũng tới.

      Ta muốn tự mình tiễn chàng, muốn dặn dò chàng số thứ, điển hình như sở thích của bệ hạ lão nhân ưa gì chán gì, hoàng hậu nương nương thích được nâng bốc nhan sắc, công chúa cho nàng đồ ăn là nàng nhất định vui đến mặt mũi đều hồng. Còn lão thái hậu, chỉ cần khen nàng khéo tay chọn vải vóc, nàng hội thưởng ngươi vàng bạc a.

      Nhưng ta chợt nhớ, chàng là Thái tử. Tất nhiên những việc sở đoản của người nhà chàng, đến phiên ta dương oai diễu võ, cho nên ta nhịn xuống khát khao dặn dò, chỉ tiễn đưa chàng.

      Mong chàng đường thuận lợi.

      Ta mang theo tâm tình nhảy nhót vui vẻ tới cổng Thái tử phủ.

      Sau đó, ta thấy rất , cảnh chàng ngọc thụ lâm phong vận hắc bào, đẹp tựa tiên nhân, trong lòng là thân người nhắn mĩ miều cười ôn nhu.

      Mắt ta rát vô cùng. Lần đầu ta hận bản thân thị lực tốt. Nhìn cảnh này, ta đau đến muốn khóc.

      Hóa ra chàng cho ta theo. Vì vốn có người theo bên chàng rồi.

      phải chàng chán ghét ta nữ tắc, mà chàng vốn cần ta.

      Ta nghĩ, tâm đau đến liệt đến phế.

      Ta thấy chàng dịu dàng đỡ đần nàng ta lên kiệu, dịu dàng của chàng bao giờ tồn tại khi có ta, có ta chàng mực lạnh như băng, mắng cũng là khinh.

      Ta uất ức, cảm thấy uất ức vô cùng.

      Ta là chính thê của chàng kia mà?

      Còn nàng, danh phận.

      Chàng nhìn thấy ta, ta thấy vẻ mặt của chàng, bởi cảnh vật trước mắt kì diệu lại trở nên mờ ảo. Ta ghét bản thân lúc này, cho nên liền xoay người bỏ .

      Vừa cảnh vật càng mờ ảo.

      Ta thắc mắc, đưa bàn tay dụi mắt.

      Ngón tay vừa chạm vào khóe mắt, liền ướt mảng lớn.

      Ta kinh ngạc nhìn đống nước trong vắt lấp lánh như đá quý tay ta. Sau đó là cảm giác mặt ướt như mưa tạt. Ta nhìn trời, mây quang nắng gắt. Làm gì có mưa?

      Ta ngây ngốc đứng dưới gốc đào, nhìn từ mặt mình chảy nước nhiều nhiều, tâm lại lạnh như băng, ta nghe thấy thanh rạn nứt, nhưng lại biết là cái gì vỡ.

      Ta ngồi khụy xuống gốc đào, đầu dựa thân cây, bó gối, ngơ ngẩng nhìn tán lá xuyên qua bầu trời.

      Trong đầu là hình ảnh của chàng, tuấn đẹp đẽ, trong lòng là giai nhân mĩ miều.

      Tim ta co rút như bị ai đó bóp nát.

      Ta vùi đầu vào hai tay, chôn mặt im lặng. Cứ như vậy mà bất động.

      Bối: Các nàng cho ta động lực nào.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :