1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tái Sinh Để Theo Đuổi Anh - Tần Mộc Xuyên (48C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Tái Sinh Để Theo Đuổi
      (Tên gốc: Trọng Sinh Chi Phao Thượng Cao Phú Suất)

      [​IMG]

      Tác giả: Tần Mộc Xuyên
      Thể loại: đại, trọng sinh
      Độ dài: 47 chương
      Editor: Rùa Tuki
      Nguồn edit:https://ruatuki.wordpress.com/
      Converter: vtn-91
      Nguồn convert:https://dieuhoacung.wordpress.com/
      Bìa: Nữ Lâm

      Giới thiệu


      trẻ bị thất tình, xui xẻo gặp tai nạn máy bay quay về hai năm trước, lợi dụng Boss để đá đàn ông, lại bị Boss ăn xong lau sạch.

      Sau khi Đỗ Cận trọng sinh chỉ có ba nguyện vọng: Kiếm được nhiều tiền, tiếp cận người giàu, câu được soái ca!

      Người nào đó đánh mắt nhìn sang: cái gì? Lặp lại lần nữa.

      Đỗ Cận cắn răng: Kiếm được nhiều tiền, chăm sóc ông xã…

      Người nào đó thỏa mãn gật đầu.

      Cuộc sống sau khi kết hôn của Đỗ Cận là như vầy.

      “Ông xã, bộ quần áo hôm nay của thực vừa vặn, thực đẹp trai!”

      Người nào đó vẻ mặt chăm chú nhìn Đỗ Cận: “Muốn mua gì, thẳng.”

      Đỗ Cận u oán nhìn thoáng qua người nào đó: “Em có… Được rồi, kỳ … ở cửa hàng kia mới vừa mới ra bộ đồ nhìn cũng tệ.”

      Người nào đó gật gật đầu: “ tệ.”

      Vẻ mặt Đỗ Cận nịnh nọt: “Cho nên…”

      Người nào đó bỗng nhiên bật cười: “Cho nên, em nên giảm béo rồi.”

      Đỗ Cận: “…”​
      Last edited: 16/6/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ♥Chương 1♥ : Trùng sinh

      Edit + Beta: Rùa Tuki

      “Lâm Tử Dương, có phải người khác rồi ?” Đỗ Cận mặc chiếc váy trắng đứng trước mặt người đàn ông thân âu phục. Vẻ mặt ai oán khiến cho người khác nhịn được ghé mắt nhìn.

      “Đỗ Cận, em lại náo loạn cái gì?” Người đàn ông quay đầu rời , tay cắm trong túi quần, vốn là đành lòng nhìn Đỗ Cận rơi nước mắt, lúc này dần trở nên mất kiên nhẫn.

      Đỗ Cận dùng sức mở to mắt, muốn nước mắt làm mơ hồ đôi mắt, nhưng dù vậy bóng dáng Lâm Tử Dương trước mắt càng ngày càng mờ ảo.

      Lâm Tử Dương nhìn thấy Lục Thanh vẫy tay với mình, mỉm cười đáp lại, đưa tay ra dấu ý bảo chờ chút.

      “Chính là ta, có đúng …” Đỗ Cận vốn mất lý trí chợt tiếng trở nên nhàng, trông thấy trong đôi mắt người đàn ông kia tỏa ra thứ ánh sáng nhu hòa cùng nụ cười dịu dàng.

      Người đàn ông này nhìn người con khác cũng lộ ra nụ cười dịu dàng như vậy ư…

      Lâm Tử Dương bực bội nhíu mày, khuôn mặt tuấn tràn đầy bất đắc dĩ, môi mỏng hơi kéo ra, : “Tiểu Cận, nghe lời. Em về trước .”

      Dứt lời, Lâm Tử Dương thèm quay đầu lại liền về phía kia, trong lòng Đỗ Cận giống như bị xé toạc ra. dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Lâm Tử Dương, cú sốc quá lớn khiến khóc thành tiếng.

      Đỗ Cận nhìn Lâm Tử Dương từng bước dần khuất khỏi tầm nhìn, sau đó cúi đầu chuyện cùng kia, còn trông thấy vẻ mặt nổi lên thẹn thùng của kia. Lòng Đỗ Cận dần dần trầm xuống, ánh mắt quen thuộc như vậy…

      màn lại màn khoảng thời gian qua lên trước mắt, Lâm Tử Dương mỉm cười, Lâm Tử Dương làm nũng, Lâm Tử Dương nghiêm túc, Lâm Tử Dương bất đắc dĩ. Ký ức cuồn cuộn trong đầu, cuối cùng chỉ còn lại bóng lưng rời .

      “Lâm Tử Dương! Em phải ! Xế chiều ngày mai bay!” Hai mắt mông lung đẫm lệ, Đỗ Cận chạy đến trước mặt bóng dáng đối diện người con kia gào lên.

      Lâm Tử Dương cùng Lục Thanh nghe được tiếng hét của Đỗ Cận, liếc mắt nhìn nhau. Lục Thanh cau mày: “Có chuyện gì sao?”

      Lâm Tử Dương chỉ dừng lại giây, sau đó điềm nhiên như có việc gì tiếp tục về phía trước: “ có gì.”

      Trước khi lên máy bay, Đỗ Cận nhìn ra ngoài phòng chờ, bóng dáng người đàn ông kia vẫn xuất .

      Đỗ Cận có chút lạc lõng, bỏ điện thoại di động vào trong túi áo khoác ngoài, chải chải lại tóc, sau đó đeo kính râm lên. Đem giấu đôi mắt thâm quầng do đêm hôm qua ngủ ngon giấc.

      “Tiểu Cận!” tiếng gọi vang lên làm cho Đỗ Cận vào trong chợt dừng bước.

      Đỗ Cận quay đầu lại, người bạn thân Mạn Mạn chậm chạp chạy tới.

      “Sao cậu lại tới đây.” Đỗ Cận hơi thất vọng, nhưng vẫn giả bộ ra vẻ vui mừng.

      Lục Mạn, người cũng như tên gọi. chỉ có tính cách tùy tiện, đường cũng rất hấp tấp.

      “Tiểu Cận, cậu xin điều đến Bắc Kinh sao?” Lục Mạn chậm chạp chạy mạch tới, mặt đỏ ửng lên.

      “Mạn Mạn, thực xin lỗi. Vốn chúng ta cùng nhau phát triển ở thành phố K này.” Đỗ Cận nhìn Lục Mạn vì chạy mà mặt đỏ bừng, có chút áy náy, chỉ là vừa nghĩ tới Lâm Tử Dương, có cách nào ở lại thành phố K được nữa. Chẳng những ở gần , mà ngay cả việc thở chung bầu khí cũng khiến cảm thấy khó chịu.

      “Tiểu Cận, sao đâu. Chẳng qua chỉ có mình cậu ở nơi khác, cần phải chú ý giữ sức khỏe!” Mạn Mạn đặt tay lên vai Đỗ Cận, dùng sức .

      “Ừ.” Đỗ Cận hữu khí vô lực* gật đầu.

      *uể oải, yếu ớt

      “Khi nào muốn khóc cần cố gắng kìm nén, gọi điện cho mình ngay. Gặp khó khăn gì cũng phải báo cho mình biết.” Lục Mạn cằn nhằn lảm nhảm rất nhiều, Đỗ Cận nghe thấy rất xúc động, tiến lên bước ôm lấy Lục Mạn.

      “Nhớ trở về nhất định phải cho mình biết.” Lục Mạn ôm chặt Đỗ Cận hơn chút, cảm giác bả vai hơi hơi ẩm ướt, kéo tầm mắt, nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của Đỗ Cận.

      Đỗ Cận: “Mạn Mạn…”

      Cuối cùng Đỗ Cận vẫn nhìn thấy được bóng dáng Lâm Tử Dương, trái lại trước khi lên máy bay, mua tờ báo lại nhìn thấy tin tức Lâm Tử Dương.

      Đỗ Cận ngồi bên nhìn tờ báo, miễn cưỡng cười nhưng lại thể cười thành tiếng. ra hôm nay là lễ đính hôn của và người phụ nữ kia…

      Từ thành phố K đến Bắc Kinh khoảng 1170 km, máy bay chỉ cần nửa giờ đồng hồ.

      Ba giờ bốn mươi phút chiều Đỗ Cận lên máy bay, tay phải tắt điện thoại, tay trái cầm tờ báo vừa mới nhìn thấy tin tức kia. Vẻ mặt có chút si ngốc nhìn mây trắng bên ngoài máy bay.

      Ngay lúc Đỗ Cận đa cảm liền cảm giác được máy bay xóc nảy cái, khẩn trương ngẩng đầu nhìn những người xung quanh khác.

      Trong buồng phi cơ là trận huyên náo xôn xao, thỉnh thoảng có tiếp viên hàng mặc đồng phục tới lui, biểu hơi lo lắng. thanh phát ra từ máy phát thanh truyền đến: Xin mọi người ngồi xuống…

      Về sau thế nào, Đỗ Cận còn nhớ được. Ký ức trong giây cuối cùng của chỉ có phong cảnh ở bên ngoài vụt qua trước mắt.

      Đầu óc Đỗ Cận choáng váng bị Lục Mạn lay mạnh đến tỉnh lại, xe buýt xóc cái làm cho tưởng rằng bản thân vẫn máy bay, sau đó chậm rãi mở mắt.

      “Đỗ Cận, nhanh lên! Bị muộn rồi!” Lục Mạn lay lay cánh tay Đỗ Cận, chỉ nháy mắt mà ngủ say xe buýt.

      Đỗ Cận mở hai mắt mơ màng, làm sao rồi? Bão táp qua chưa?

      Lục Mạn trực tiếp lôi kéo Đỗ Cận tình hình xuống xe: “Đấy! Hôm qua bảo cậu đừng có xem ti vi muộn như vậy rồi, cậu xem trễ rồi này!”

      Lúc này Đỗ Cận mới thanh tỉnh: “Mạn Mạn sao cậu lại ở đây?” Đỗ Cận hỏi Lục Mạn, ánh mắt lại nhìn xung quanh, sao lại ở xe buýt?

      “Đỗ Cận, cậu xem ti vi đến ngớ ngẩn rồi. Mình cũng nhận ra?” Lục Khắp nhìn nhìn đồng hồ, biểu lo lắng lôi kéo Đỗ Cận.

      Đỗ Cận bị kéo đến thất tha thất thiểu: “Chờ chút chờ chút, chúng ta đâu? Mình xuống máy bay lúc nào vậy? Sao cậu lại ở đây?”

      Lục Mạn dừng bước, quay người đứng trước mặt Đỗ Cận: “Máy bay? Cậu cái gì thế, bây giờ chúng ta phải đến Hoa Tư phỏng vấn, cậu quên rồi sao?”

      Đầu Đỗ Cận oanh tiếng, đến Hoa Tư phỏng vấn?

      Đây phải là thời điểm hai năm trước vừa mới tốt nghiệp sao, còn biết về sau bởi vì lý do bằng cấp mà bị nhân viên phỏng vấn khéo léo từ chối.

      Đợi chút, tại là chuyện gì vậy?

      Đỗ Cận lấy điện thoại di động ra, có chút dám tin nhìn thời gian, ngày 8 tháng 10 năm 2012…

      Đỗ Cận nhìn xung quanh, cây cối ở đây hai năm trước có tươi tốt như tại, căn nhà cũ phía trước còn chưa phá bỏ và dời nơi khác, con đường này chính rất nhiểu lần, từng nơi từng chỗ thay đổi đều có thể nhìn ra được.

      Đỗ Cận xác nhận cảnh vật xung quanh ba lần mới rốt cuộc mới tin tưởng, xuyên rồi, chính xác là trọng sinh!

      Đỗ Cận có chút buồn thảm, mặc dù cuộc sống trải qua trước đây như ý, mặc dù gặp phải hai người đàn ông cặn bã, nhưng cũng cần bắt đầu lại từ đầu chứ!

      “Mạn Mạn, hôm nay chúng ta phỏng vấn được ?” Đỗ Cận kích động cực điểm giữ chặt Lục Mạn.

      Bây giờ tâm tình của rất tốt, hơn nữa dù có chờ phỏng vấn cũng được nhận, hà cớ gì lại đến để bị người ta tra hỏi thẩm vấn.

      “Vì sao? phải cậu vì cuộc phỏng vấn này chuẩn bị rất lâu ư?” Lục Mạn khó hiểu nhìn Đỗ Cận, vô cùng hiểu vì cái gì khắc cuối cùng lại từ bỏ.

      “Mình…” Trong lúc nhất thời Đỗ Cận thể tìm được cái lý do, lại thể trực tiếp với Lục Mạn bởi vì biết kết quả.

      Lúc nghĩ bị Lục Mạn ôm lấy bả vai: “ phải là cậu nhát gan đấy chứ?”

      Khuôn mặt Đỗ Cận đỏ bừng, la lên: “Đương nhiên phải!”

      phải là tốt, thôi.” Lục Mạn đến Hoa Tư, kéo Đỗ Cận lên lầu ba phỏng vấn, Đỗ Cận líu lưỡi, lại lần nữa nhìn thấy biển người đông nghịt…

      Hoa Tư là công ty dẫn đầu trong ngành thời trang, là nhãn hiệu của thành phố K, sinh viên vừa tốt nghiệp đều muốn chen chúc chui đầu vào công ty này.

      Nhất là những sinh viên thiết kế thời trang kia, họ đều rằng được làm trong Hoa Tư là loại cảm giác vô cùng tự hào.

      Đỗ Cận cảm thấy bản thân có cách nào cảm nhận được niềm tự hào đấy, bởi vì chờ đến tiếng nữa bị đá ra khỏi đây rồi.

      Hôm nay người đến phỏng vấn vẫn nhiều như xưa, Đỗ Cận thể nhớ trước đó lần đầu tiên phỏng vấn có phải cũng đông người như vậy hay , nhưng mà quả thực là có vài gương mặt quen thuộc. Hình như hai năm sau tại buổi trình diễn thời trang gặp qua những người này.

      Hóa ra trước khi bọn họ trở thành những nhà thiết kế nổi tiếng cũng giống như , quần áo ăn mặc bình thường cùng với vẻ mặt khiêm tốn.

      Đỗ Cận chỉ quan sát ba phút liền thể đánh giá nổi nữa, bởi vì gặp được người quen cũ.

      Hay cách khác, là người quen ở kiếp trước…

      ràng quên, Lâm Tử Dương cũng tham gia lần phỏng vấn này, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau!

      Nhìn thấy Lâm Tử Dương, tâm tình Đỗ Cận giống như trước, nghĩ tới rất nhiều chuyện xảy ra, nếu , cũng Bắc Kinh, cũng gặp tai nạn máy bay.

      Thêm vào đó tại cũng trọng sinh đến quá khứ. Tuy thể thừa nhận khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Tử Dương, trái tim vẫn đập chậm nhịp, nhưng cũng biết nếu ở bên Lâm Tử Dương về sau có kết cục tốt. Nếu như cuối cùng vẫn phải chia tay, chi bằng thừa lúc tại còn chưa bắt đầu, phải nhanh chóng cách xa nơi này là tốt nhất.

      Đỗ Cận chỉ cần vừa nghĩ đến trước khi tuyệt vọng lên máy bay hận Lâm Tử Dương nhiều hơn phần, càng muốn sống lại cái cảm giác thống khổ đó nữa.

      “Này, Tiểu Cận, cậu nhìn cái người đẹp trai kia xem. Dáng vẻ thực tệ…” Lục Mạn chỉ vào Lâm Tử Dương với Đỗ Cận, Đỗ Cận có chút kinh ngạc, trước kia Lục Mạn phải rất ghét Lâm Tử Dương hay sao?

      Chẳng lẽ Lục Mạn cũng trọng sinh?

      Rất nhanh, Đỗ Cận liền biết chính mình nhìn lầm rồi, đúng ra Lục Mạn chỉ người đàn ông bên cạnh Lâm Tử Dương.

      Người đàn ông ngồi cạnh Lâm Tử Dương có dáng người tệ, góc cạnh ràng. Mày kiếm rồi đến đôi mắt đào hoa, sống mũi thẳng tắp, môi hồng răng trắng. Làn da hơi trắng, giống như người hay bị bệnh.

      Trước đó, lần đầu Đỗ Cận phỏng vấn, toàn bộ lực chú ý đều bị Lâm Tử Dương cướp mất, giờ phút này mới trông thấy người đàn ông bên cạnh , dường như càng thêm xuất sắc.

      Có điều loại khí chất như vậy gia đình bình thường thể nào bồi dưỡng ra được, Đỗ Cận kéo tay Lục Mạn xuống: “Nhìn có thể, nhìn xong rửa mắt .”

      “Cậu cho rằng mình giống cậu chắc!” Lục Mạn quan tâm Đỗ Cận châm chọc khiêu khích, nhấc mông uốn éo đến bên cạnh Lâm Tử Dương. Đỗ Cận nhìn Lục Mạn đặt mông ngồi cạnh người đàn ông kia, cùng lúc đó Lâm Tử Dương cũng về phía . Trong lòng nhịn được mắng đồ trọng sắc khinh bạn!

      Người trong phòng ngừng giảm , bởi vì Đỗ Cận và Lục Mạn đến trễ hơn, số phỏng vấn bị xếp cuối cùng, giờ phút này tay Đỗ Cận cầm thẻ số 104 bên nhìn bóng dáng Lâm Tử Dương càng lúc càng gần.

      Dường như vẫn như khi xưa, chậm rãi tới gần . Trái tim Đỗ Cận đập thình thịch, biết là do khẩn trương hay vì kích động.

      “Xin chào, tôi là Lâm Tử Dương.” Lâm Tử Dương vươn tay, nhìn người con trước mặt khiến đôi mắt của sáng lên.

      Đỗ Cận trưởng thành so với người bình thường xinh đẹp hơn chút, phía dưới tóc mái ngang là đôi mắt ngời sáng, khi cười rộ lên giống như là biết .

      Đỗ Cận nhìn Lâm Tử Dương duỗi tay ra, chỉ cười yếu ớt gật gật đầu, cũng đáp lời.

      “Bạn của à?” Lâm Tử Dương biết gì liền tìm lấy đề tài bắt chuyện, vừa hay trông thấy vẻ mặt Đỗ Cận nhìn sang Lục Mạn.

      “Ừ.” Đỗ Cận làm bộ bận rộn sửa sang lại tài liệu, thèm liếc nhìn Lâm Tử Dương cái.

      Lâm Tử Dương vẫn rời , càng cười đến vui vẻ hơn: “Có thể cho tôi mượn điện thoại di động của ?”

      “Gì?” Đầu Đỗ Cận vẫn quay sang, như thế nào lại muốn mượn điện thoại nhanh như vậy, phải còn muốn giới thiệu bối cảnh gia đình cùng với con người của hay sao?

      Chẳng qua là, thái độ của như vậy nếu như vẫn có thể bám lấy kịch bản kia thực làm khó cho rồi.

      mang…” Đỗ Cận mở tay ra, giống như bất đắc dĩ nhìn Lâm Tử Dương. Trong lòng nghĩ, bây giờ .

      Lâm Tử Dương lại lắc lắc điện thoại tay: “ sao, mới vừa rồi bạn đưa số điện thoại của cho tôi rồi.”

      Đỗ Cận nghiến răng nghiến lợi, Lục Mạn là. Đúng là có người khác phái liền quên luôn bạn bè, sai rồi, phải là có người khác phái liền vứt luôn nhân tính!

      “Số trăm, Lâm Tử Dương.” người thư ký mặc bộ trang phục công sở màu đen tới gọi Lâm Tử Dương vào.

      Đỗ Cận thờ dài hơi, ràng xin lỗi rồi, sao trong lòng lại có cảm giác khó chịu.

      Đỗ Cận nhìn sang hướng Lục Mạn, trong phòng họp vắng người, nhìn người đàn ông ngồi cạnh Lục Mạn càng thêm ràng.

      thân trang phục phối hợp khéo léo, áo sơ mi trắng, quần tây đen, giày da đen. tay đeo đồng hồ SJ kiểu mới nhất.

      Đỗ Cận càng nhìn càng hiếu kỳ, nhìn thế nào ta cũng giống như tới đây phỏng vấn, mà trông như là người phỏng vấn…
      honglak thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ♥Chương 2♥ : Phỏng vấn

      Edit + Beta: Rùa Tuki

      Lục Mạn ngồi cạnh Mục Khiêm Thư gần nửa tiếng đồng hồ, ngoại trừ ban đầu gật đầu nở nụ cười thân thiện với , cũng đào được bất kỳ thông tin liên lạc gì. có chút ảo não, vừa nãy nên nghe lời Đỗ Cận, nhìn mỹ nam xong rửa mắt luôn cho rồi.

      Lục Mạn vừa định lên tiếng trông thấy thư ký với nụ cười nghề nghiệp tới: “Mục tiên sinh, xấu hổ. Mời bên này.”

      Mục Khiêm Thư cũng mỉm cười đứng lên, trang phục công sở bình thường cũng bộc lộ ra cảm giác bức người đầy khí phách.

      Lục Mạn cảm thấy cỗ khí lạnh từ đầu giáng xuống, thể rụt cổ lại, mới vừa rồi còn định mưu đồ lôi kéo làm thân với Mục Khiêm Thư, bây giờ lại muốn tránh xa ta cánh tay.

      Mục Khiêm Thư gì, chỉ cất bước dài, để lại bóng lưng thẳng tắp.

      “Này, Đỗ Cận, cậu có cảm thấy người đàn ông này có gì đó là lạ ?” Nhìn thấy bên người Đỗ Cận còn ai, Lục Mạn lại lắc eo như mèo qua.

      “Ơ, lúc này mới nhớ tới người bạn này rồi à?” Đỗ Cận nhanh chậm đá xoáy Lục Mạn câu, quả thực bị Lục Mạn chọc giận rồi.

      “Tiểu Cận, Tiểu Cận…” Lục Mạn dùng thanh nũng nịu réo lên bên tai Đỗ Cận, lắc lắc cánh tay Đỗ Cận: “Mình thấy người ta có ý tứ với cậu, cho nên…”

      Lục Mạn cười hắc hắc hai tiếng vang lên bên tai Đỗ Cận, làm cho Đỗ Cận nổi trận da gà da vịt: “Được rồi được rồi, ngồi xuống .”

      Lục Mạn đáp tiếng rồi ngồi thẳng, nhưng chỉ qua phút đồng hồ lại nghiêng người tới: “Tiểu Cận, vừa nãy cậu thấy người đàn ông bên cạnh mình ?”

      Đỗ Cận như trầm tư hồi, mới chậm rãi mở miệng: “Chẳng lẽ cậu cảm thấy người đàn ông đó rất quen sao?”

      Lục Mạn cũng dùng sức hồi tưởng: “Quen? thể nào, người đàn ông xuất sắc như vậy nếu mình từng gặp làm sao có thể quên được?”

      Đỗ Cận cũng ràng, chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy hiểu tại sao lại cảm thấy hơi quen quen, chắc chắn từng gặp người đàn ông này rồi!

      “Số 104, Đỗ Cận.” Người phỏng vấn đứng tại cửa kêu to, trong phòng nghỉ chỉ còn lại Đỗ Cận và Lục Mạn.

      Đỗ Cận thoáng khôi phục bình tĩnh chút, chậm rãi đứng lên.

      “Tiểu Cận, cố lên!” Lục Mạn ở sau lưng thay động viên cố gắng, Đỗ Cận thoáng khẽ giật khóe miệng. Cố gắng, cố gắng có làm được gì.

      Có tất cả là ba người phỏng vấn, cuộc phỏng vấn này chính là nhằm vào năng lực tùy cơ ứng biến, tính ra đây là cửa ải khó khăn nhất.

      Lần phỏng vấn trước đó để lại chút kinh nghiệm cho Đỗ Cận, ngược lại lần này trả lời các vấn đề rất thong thả, nhanh cũng chậm. Dù sao hai năm kinh nghiệm ngoài xã hội làm cho thoát khỏi non nớt.

      Người phỏng vấn hỏi vài vấn đề gây khó dễ, đều mỉm cười đáp trả từng câu, những vấn đề này trong cuộc phỏng vấn ở đời trước nhớ lại vô số lần, có thể tìm được đáp án hoàn mỹ nhất.

      Quả nhiên, mặt ba người phỏng vấn đều mang nụ cười nhàn nhạt, giọng với Đỗ Cận cũng dễ chịu hơn chút.

      “Nếu vậy, xin mời Đỗ tiểu thư trong vòng mười phút hãy thiết kế và chỉnh sửa trang phục cho phù hợp với người mẫu này.” Người phỏng vấn ngồi giữa mỉm cười .

      Đỗ Cận có chút kinh ngạc, vốn phải là sau khi trả lời hết những vấn đề kia nhận được thông báo có thể ra ngoài, tiếp theo khéo léo từ chối mới đúng. Nhưng sao bây giờ lại xuất thêm vấn đề?

      Chẳng lẽ là lần này biểu rất tốt, cho nên mới có cơ hội được ở lại?

      Trong lòng Đỗ Cận căng thẳng, khác với hồi hộp lúc nãy, lúc tiến vào vì lường trước kết quả nên quyết tâm hy sinh, cho nên chỉ hơi khẩn trương. Lúc này lại xuất thêm vấn đề, chứng minh biểu của bạn thân lúc nãy tồi, như vậy nếu có thể vượt qua được thử thách này có thể thuận lợi vượt qua cửa ải này trót lọt rồi.

      chừng còn có thể ở lại Hoa Tư!

      Ngón tay Đỗ Cận cầm bút hơi run run, cái này chút cũng giống với trải nghiệm của .

      Thư ký đem bản vẽ đưa cho Đỗ Cận, sau đó đẩy cánh cửa bên cạnh gọi người mẫu vào.

      Người mẫu đại khái khoảng hai mươi tuổi, rất trẻ, hoàn toàn thích hợp với loại trang phục có màu sắc tối tăm nặng nề. Hơn nữa thân hình của ấy mặc dù đẹp, nhưng bộ ngực mấy nổi bật, nếu để ấy mặc bộ đồ tay này ra ngoài tuyệt đối có hiệu quả gây kinh ngạc.

      Ngón tay Đỗ Cận bôi bôi xóa xóa bản vẽ, đem trang phục thu kích thước lưng áo lại, ngực vẽ thêm vòng hoa hồng, sau đó lại cắt bớt lớp vải ở vai, tạo thành kiểu dáng ôm ngực, để toàn bộ bả vai lộ ra. những có thể nhìn thấy cần cổ hoàn mỹ của người mẫu mà đóa hồng trước ngực còn giúp ấy che khuyết điểm.

      Cuối cùng Đỗ Cận thêm vào những màu sắc tươi sáng bộ trang phục chìm màu kia, bộ quần áo lập tức tươi sáng nét.

      đem bản vẽ chỉnh sửa tốt đưa cho người phỏng vấn. Chỉ thấy ba người phỏng vấn chau đầu ghé tai hồi lâu, vị chính giữa kia mới chịu với Đỗ Cận: “Đỗ tiểu thư, có tin tức chúng tôi thông báo cho sau.”

      Nếu như lúc sau có bổ sung thêm đề nghị kia, Đỗ Cận cho rằng bản thân hoàn toàn bị từ chối khéo léo giống như lần đầu, nhưng cảm giác bây giờ hoàn toàn bất đồng. Những tiếc nuối lần trước đó được lần này đền bù.

      Cuối cùng có thể thoải mái yên tâm nắm chắc tấm thẻ thiết kế này, bình tĩnh đối mặt với vấn đề này rồi.

      Tuy nhiên nếu thắng như vậy cũng có chút vẻ vang gì, nhưng mà cái này miễn cưỡng xem như là bù đắp tổn thất.

      Lúc ra cửa Đỗ Cận vừa vặn đụng phải Lục Mạn, Lục Mạn chép miệng: “Bên ngoài có trai đẹp đấy!”

      Đỗ Cận ra ngoài liền nhìn thấy Lâm Tử Dương, có chút đau đầu, sao lại ở chỗ này đợi ?

      “Đỗ Cận.” Lâm Tử Dương trông thấy Đỗ Cận bước ra, liền đứng lên.

      “Lâm Tử Dương, đến cùng là có chuyện gì?” Đỗ Cận thích cảm giác như vậy. ràng là người bị hại, tuy tại Lâm Tử Dương chưa làm hại ai, nhưng hai năm sau ta lại chính là người đàn ông phụ bạc.

      Vừa nghĩ như vậy, lập tức cảm thấy trong đầu dính thành đám, cách nào thuận theo lý lẽ được. Nhưng mà đối với Lâm Tử Dương quả thể nào bị mê hoặc nữa rồi.

      biết tên của tôi?” Lâm Tử Dương thoạt nhìn có chút cao hứng, môi mỏng hơi kéo, lộ ra hàm răng trắng noãn.

      “Tôi chỉ biết tên , tôi còn biết tiếp theo muốn cái gì nữa, tôi có hứng thú làm người mẫu cho !” Đỗ Cận dứt khoát lần duy nhất.

      Chỉ là biết, đàn ông chính là như vậy. Càng giành được trong tay lại càng hiếu kỳ, nhất là người đàn ông như Lâm Tử Dương.

      Lâm Tử Dương thực tò mò, người phụ nữ này phải đem trở thành tên dê xồm càn rỡ chứ?

      “Đỗ tiểu thư, nếu như mang đến phiền phức cho tôi lòng xin lỗi, nhưng tôi vẫn hi vọng có thể làm người mẫu cho tôi.” Lâm Tử Dương đứng thẳng lưng trước mặt Đỗ Cận, mắt đối mắt nhìn Đỗ Cận.

      Đôi mắt Lâm Tử Dương rất đẹp, Đỗ Cận cũng biết , nhưng nghĩ tới bản thân đáng thất vọng như vậy, dưới đôi mắt xinh đẹp kia câu cự tuyệt đều thể ra miệng.

      “Tiểu Cận, hai người chuyện gì vậy?” lúc hai người “thâm tình” nhìn nhau hồi, Lục Mạn từ bên trong ra.

      “Mạn Mạn, cậu ra rồi.” Đỗ Cận thở ra nhõm, nguy hiểm nguy hiểm . Thiếu chút nữa đáp ứng Lâm Tử Dương rồi.

      Lâm Tử Dương nhét tờ giấy vào tay Đỗ Cận: “Hi vọng suy nghĩ kỹ. Đây là số điện thoại của tôi.”

      Trong tay Đỗ Cận cầm số điện thoại của Lâm Tử Dương, cái này về sau so với số điện thoại của bản thân còn thuộc hơn gấp mười lần.

      chuyện gì vậy?” Lục Mạn tò mò nhìn bóng lưng Lâm Tử Dương rời , sau đó nhấc bàn tay Đỗ Cận lên: “Ô… Còn để lại số điện thoại nữa à!”

      Đỗ Cận để ý tới giọng điệu trêu chọc của Lục Mạn, chỉ đem tờ giấy trong tay ném vào thùng rác: “Ai mà thèm.”

      Sau lưng, Lục Mạn chầm chậm đuổi theo bước chân Đỗ Cận: “ có sao?”

      có!”

      Ba ngày say Đỗ Cận nhận được thư thông báo trúng tuyển của Hoa Tư, trong lòng có chút kích động, quả nhiên là lần này ông trời ưu ái cho rồi.

      Lục Mạn được chọn, Đỗ Cận vừa muốn an ủi hai câu chợt nghe Lục Mạn hề để ý : “Vốn là ôm hy vọng.”

      Đỗ Cận ngậm miệng, chuyên môn của Lục Mạn đúng là hợp với Hoa Tư, học thiết kế thời trang chỉ là hứng thú, bị nhân tài đông như kiến ở Hoa Tư đẩy ra ngược lại cũng chẳng có gì lạ.

      Nhận được thông báo, buổi tối Lục Mạn liền cùng Đỗ Cận đến quán cơm ăn bữa, xem như chúc mừng Đỗ Cận rốt cuộc được như ý nguyện.

      Đỗ Cận và Lục Mạn đều thích ăn cay, khẩu vị lại rất nặng. bữa cơm cũng làm khuôn mặt cả hai người đỏ bừng bừng, Đỗ Cận cầm khăn lau mặt, chợt nghe Lục Mạn giọng hỏi : “Trước kia cậu biết người đàn ông đó sao?”

      Người Lục Mạn là Lâm Tử Dương, ba ngày nay hầu như mỗi buổi sáng đều gọi điện tới ân cần thăm hỏi, lúc đầu thái độ của Đỗ Cận còn ôn hòa, đến buổi sáng hôm nay rốt cuộc chịu được thiếu chút nữa ném vỡ điện thoại di động.

      biết.” Đỗ Cận đưa tờ khăn giấy cho Lục Mạn.

      “Lừa ai đấy, còn thấy thái độ của cậu đối với người ta à?” Khuôn mặt Lục Mạn hiển nhiên tràn đầy tin, cùng Đỗ Cận quen biết nhiều năm, chơi đùa từ đến lớn. Lục Mạn tự tin thừa nhận là người hiểu Đỗ Cận nhất.

      biết…” Đỗ Cận có cách, chỉ nghĩ nghĩ rồi thêm: “Cảm thấy quá lỗ mãng!”

      Đỗ Cận tự nhận là bản thân tìm lấy cái cớ rất tốt, lại bị Lục Mạn cắt ngang: “ lỗ mãng? Mình thấy so với người bạn trai trước đây của cậu tốt hơn nhiều.”

      “Được rồi Mạn Mạn, cậu đừng xát muối vào nỗi đau trong lòng mình được .” Đỗ Cận cầu xin tha thứ nhìn Lục Mạn.

      “Được rồi, được rồi. Mình biết là cậu vẫn còn nhớ nhung cái gã cặn bã kia mà.” Lục Mạn vỗ vỗ bả vai Đỗ Cận: “Trả tiền rồi thôi.”

      Đỗ Cận cầm túi tiền, rốt cuộc cũng thoát khỏi ma trảo, liền hướng về phía quầy thu ngân chạy . Kỳ muốn , sắp nhớ ra được người bạn trai trước của là ai rồi!

      Đỗ Cận bỏ ra trăm ba mươi tám đồng rốt cuộc có thể tạm ngưng truy hỏi của Lục Mạn, gần đây Lục Mạn cũng vì chuyện công việc bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.

      Buổi chiều ngày hôm sau, lúc trở lại nhà trọ Đỗ Cận đem phần tin tức thông báo tuyển dụng của công ty đưa cho Lục Mạn.

      Đỗ Cận và Lục Mạn vừa mới tốt nghiệp, trước đó vẫn còn thuê phòng ở gần trường, nơi này cách Hoa Tư rất gần, chỉ nửa giờ xe. Đỗ Cận muốn tiếp tục thuê tiếp, chỉ là biết Lục Mạn có đồng ý ở chỗ này hay .

      “Đây là?” Lục Mạn cầm tin tức nhìn hồi lâu mới kịp phản ứng: “Đây là tin thông báo tuyển dụng của tập đoàn Tần thị! Tiểu Cận, cậu lợi hại!”

      Đỗ Cận trở lại phòng trọ toàn thân còn khí lực, nằm ở giường, đối với hứng phấn quá độ của Lục Mạn : “Ngày mai phỏng vấn đấy.”

      Lục Mạn kích động chạy đến trước mặt Đỗ Cận: “Cậu xem mình nên mặt quần áo gì mới tốt đây?”

      xong liền chạy đến trước gương bắt đầu chọn lựa quần áo, Đỗ Cận nhìn Lục Mạn vui sướng bận rộn cũng nở nụ cười.

      Nếu như , Hoa Tư là giấc mơ của Đỗ Cận. Vậy Tần thị lại là nguyện vọng của Lục Mạn. Trước khi tốt nghiệp Lục Mạn chú ý đến động thái thông báo tuyển dụng của Tần thị, hiểu sao xí nghiệp này hai năm nay ngoại trừ tuyển thêm ít công nhân vệ sinh, cũng có tin tức nào khác.

      Lục Mạn theo Đỗ Cận đến Hoa Tư phỏng vấn cũng yên lòng, tin tức này là đàn cho Đỗ Cận, tháng trước ta vào làm việc cho Tần thị, tin tức xác thực đáng tin cậy mới cho Đỗ Cận.

      Lục Mạn thuận lợi tiến vào Tần thị, Đỗ Cận biết kết quả, chỉ là Đỗ Cận phát , ngoại trừ xung quanh chút khác biệt, còn lại mọi chuyện đều tiến triển theo như trí nhớ của . Nghĩ tới nghĩ lui lại cảm thấy hơi mệt mỏi, Đỗ Cận nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.

      Lúc Lục Mạn ôm gối đầu ngồi cạnh Đỗ Cận xong khát vọng lớn lao của chính mình Đỗ Cận tiến vào mộng đẹp.
      honglak thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ♥Chương 3♥ : Xem mặt

      Edit: Nguyệt

      Beta: Rùa Tuki

      Sau hôm Đỗ Cận nhận được thông báo liền chạy đến công ty báo danh, con đường này chính qua hơn ngàn lần, mặc dù chưa từng bước chân vào bên trong công ty, thế nhưng khi đó bởi vì Lâm Tử Dương, cũng tới rất nhiều lần.

      Đỗ Cận cùng đám người qua được vòng phỏng vấn đứng ở trong đại sảnh chờ người đến bố trí nhân trông thấy Lâm Tử Dương.

      Hôm nay mặc áo sơ mi màu lam cùng cà vạt đen. Đỗ Cận đoán tại khẳng định rất thoải mái, bởi vì ghét nhất đeo cà vạt.

      Đỗ Cận nghĩ, ngay cả nhân tài có năng lực vượt trội hơn kẻ khác như thế đeo cà vạt cũng thêm chút hương vị gì, trước kia vẫn cảm thấy Lâm Tử Dương giống người bình thường, tại đứng ở góc độ khách quan mà nhìn ta vẫn đẹp trai như vậy.

      Lâm Tử Dương mỉm cười với Đỗ Cận, đến cạnh : “Đỗ Cận?”

      Đỗ Cận cau mày, tuy bất động thanh sắc*, nhưng biểu tình mặt rất bình tĩnh: “Có việc gì vậy Lâm tiên sinh?”

      *mặt cảm xúc

      Lâm Tử Dương nghe được câu hỏi của Đỗ Cận, theo phản xạ cau mày. Vì cái gì trong lòng lại thoải mái như vậy.

      Khi Đỗ Cận cùng mọi người đứng chờ người lãnh đạo đến nhìn thấy người đàn ông trung niên trước đó ngồi ở vị trí trung tâm trong lần phỏng vấn đầu tiên.

      Ông ta chỉ vào Đỗ Cận giọng với thư ký đứng bên cạnh, sau đó người thư ký gật gật đầu, về phía Đỗ Cận: “Đỗ tiểu thư, xin mời bên này.”

      Đỗ Cận hiểu ra sao, mọi người xung quanh cũng đều kinh ngạc nhìn Đỗ Cận, người giữ chức phỏng vấn mang theo thư ký bên cạnh kia, thân phận khẳng định thấp, chẳng lẽ ông ta là nhìn trúng năng lực của , quyết định chính mình đích thân bồi dưỡng?

      bên Đỗ Cận bước cẩn thận, bên trong lòng ngừng phỏng đoán lung tung.

      Bên cạnh xuất lối , còn chưa có trở thành đồng nghiệp mà mặt mọi người đều mang vẻ mặt hâm mộ, mặc kệ trong hoàn cảnh nào, quan hệ giữa người với người trong xã hội so với bằng cấp quan trọng hơn.

      Đỗ Cận theo người đàn ông kia đến phòng thư ký ở bên trong, mãi cho đến khi ông ta ngồi xuống mới mở miệng : “Mời ngồi.”

      Đỗ Cận có chút thụ sủng nhược kinh*, nhưng có biểu ra ngoài, chỉ là đuôi lông mày thoáng có chút hưng phấn.

      *được đối xử tốt mà lo sợ

      “Đỗ tiểu thư, tôi họ Mục. Là tổng thư ký, hôm nay gọi đến là để sắp xếp cho việc khác.”

      Đỗ Cận ngồi vô cùng nghiêm chỉnh, giống như học sinh tiểu học bị giáo huấn, Mục Học Lâm nhìn Đỗ Cận ép buộc chính mình thành bộ dáng như vậy có chút ý cười: “Đỗ tiểu thư có thể thoải mái, chuyện này vẫn phải tranh thủ đồng ý của đấy.”

      Đỗ Cận gật gật đầu, nét mặt thả lỏng, lúc này Mục Học Lâm mới chậm rãi .

      ra Mục Học Lâm muốn mời Đỗ Cận làm chuyên gia thiết kế cho Mục đại tiểu thư, Mục Học Lâm là chú của ông chủ Hoa Tư, như vậy theo như ông ta Mục đại tiểu thư cũng chính là em của ông chủ!

      Đỗ Cận có chút kinh ngạc, những kẻ có tiền phải đều có nhà thiết kế chuyên nghiệp riêng ư, sao lại muốn cầu người mới như ?

      Chỉ có điều Mục Học Lâm ngược lại nguyên nhân gì nhiều, chỉ nhàn nhạt hỏi ý kiến của Đỗ Cận, trong lúc đó nhất thời Đỗ Cận đắn đo biết trả lời thế nào.

      Mục Học Lâm nhìn ra được Đỗ Cận do dự, chỉ gọi thư ký tới: “Đỗ tiểu thư, chuyện này suy nghĩ kỹ rồi có thể liên hệ với tôi sau cũng được. Tôi bảo Tiểu Trương đưa tới vị trí công tác của .”

      Đỗ Cận đứng lên, cúi người: “Vâng, Mục tiên sinh.”

      Đỗ Cận cũng cùng bộ phận với Lâm Tử Dương, Đỗ Cận đến vị trí làm việc mới biết được hóa ra nhà thiết kế cũng chia thành rất nhiều loại.

      Đỗ Cận ngồi vào vị trí của mình, vài đồng đồng nghiệp bên cạnh đều dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn . bị nhìn như vậy có chút thoải mái, liền đứng dậy vào toilet.

      “Này, biết . Nhà thiết kế Đỗ Cận kia nghe cửa sau.” Ngay lúc Đỗ Cận vừa mới đến cửa phòng vệ sinh chợt nghe bên trong truyền ra thanh lanh lảnh của phụ nữ.

      “Hả, ? Cảnh tượng ra sao?” người phụ nữ khác rất ngạc nhiên hỏi lại.

      lắm, chỉ nghe có người thấy tiến vào văn phòng của lão Mục.” Giọng lanh lảnh kia cất tiếng.

      Đỗ Cận đứng ở cửa biết có nên vào hay , những người này càng càng quá đáng. ràng cùng lão Mục kia chút quan hệ cũng có……

      Nhưng mà xã hội chính là như vậy, chỉ cần có điểm bất thường là có thể thành chuyện lớn. Đỗ Cận hiểu được đạo lý này.

      Ngày đầu tiên làm vô cùng mệt mỏi, Đỗ Cận vốn cho rằng sau khi bản thân trở thành nhà thiết kế của Hoa Tư có thể an tâm vùi đầu vào việc thiết kế. Nhưng mà cùng suy nghĩ của chênh lệch rất lớn.

      Đỗ Cận đột nhiên có chút hoài niệm hai năm đó chính mình từng đến làm việc ở công ty , có nhiều lục đục với nhau như vậy, cuộc sống của mọi người cũng rất thoải mái tự do.

      Bây giờ được như ước nguyện rồi, tiến vào Hoa Tư. Căn bản là càng ngày càng giống với những gì nghĩ.

      Thời điểm trở lại nhà trọ Lục Mạn còn chưa trở về, nhìn nhìn di động, bảy giờ tối.

      Đỗ Cận muốn gọi điện thoại hỏi Lục Mạn có trở về ăn cơm chiều hay , chợt nghe tiếng chuông vang lên. lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, là Lục Mạn gọi tới.

      “Tiểu Cận, cứu mạng!” Thanh bên kia điện thoại của Lục Mạn vô cùng cấp bách, làm cho Đỗ Cận bỗng chốc kinh hoảng.

      “Làm sao vậy?” Đỗ Cận vội vàng đứng lên.

      “Tiểu Cận, bây giờ cậu có rảnh ?” Lục Mạn như là chạy bộ, có chút thở ra hơi.

      “Có, rốt cuộc là cậu làm sao vậy?” Nghe thanh của Lục Mạn vẫn có khí lực như cũ, lòng Đỗ Cận mới thả lỏng chút.

      “Tiểu Cận, cậu có thể giúp mình việc ?”

      “Làm cái gì?” Đỗ Cận đột nhiên có loại dự cảm tốt.

      “Xem mặt.”

      “…”

      Lúc Đỗ Cận đến tầng dưới của quán cà phê vừa đúng bảy giờ rưỡi, so với thời gian hẹn gặp của Lục Mạn muộn hai mươi phút.

      Đỗ Cận thay bộ quần áo đơn giản cho phù hợp rồi rời khỏi nhà. Vừa vừa nghĩ, nên vừa nghe đến lời cầu xin tha thứ của Lục Mạn liền phạm phải hồ đồ như vậy.

      Nhưng mà tại những thứ này cũng vô ích, đến trước cửa quán cà phê. Bây giờ chuyện cần làm chính là nhanh chóng chấm dứt trò khôi hài này, nếu để cho người đàn ông kia nhận ra phải là Lục Mạn!

      Đỗ Cận đứng ở ngoài quán cà phê nhìn về vị trí thứ ba ở phía bên trong, có người đàn ông mặc quần áo thoải mái ngồi ở bên kia. Đỗ Cận bình tĩnh hồi mới chậm rãi mở cửa, chậm chạp đến trước mặt người đàn ông đó.

      Thứ đầu tiên Đỗ Cận nhìn thấy là bóng lưng ta. mái tóc đen dày, mặc bộ quần áo thể thao, thoạt nhìn rất cao lại hơi gầy, ngón tay thon dài cầm tách cà phê, trông thế nào cũng thấy bộ dạng người này thuộc vào phần tử trí thức.

      Trong lòng Đỗ Cận bồn chồn, người này hoàn toàn giống như lời Lục Mạn miêu tả là người đàn ông tai to mặt lớn lại giàu có. Nhưng mà Lục Mạn vẫn nhất quyết, chỉ cần là đối tượng xem mặt, có thể chửi mắng được phần nào hay phần ấy.

      Đỗ Cận sửa sang lại quần áo chút, làm bộ như có việc gì điềm nhiên qua: “Xin chào, xin hỏi là Lâm tiên sinh?”

      Mục Khiêm Thư ngẩng đầu nhìn về phía vừa hỏi, Đỗ Cận vừa mới đặc chọn bộ trang sức trang nhã, thân váy trắng nhìn vô cùng thùy mị, người mặc chiếc áo ngoài cộc tay.

      Đỗ Cận nhìn thấy Mục Khiêm Thư sắc mặt thoáng ngạc nhiên: “ là người đến phỏng vấn ở Hoa Tư!”

      Mục Khiêm Thư cầm quyển tạp chí tay, điện thoại đặt ở bên, khuôn mặt bình tĩnh nhìn Đỗ Cận. Sau đó lộ ra nụ cười : “ là?”

      Trong lòng Đỗ Cận đối chọi gay gắt, có nên cho ta biết ? Dù sao ta ở công ty cũng chẳng biết là ai.

      Đỗ Cận nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn nên cho ta biết, ngày đó họp nhân viên mới có nhìn thấy ta, có lẽ là bị loại rồi.

      “Tôi tên là Lục Mạn.” Đỗ Cận có chút khẩn trương ngồi ở đối diện Mục Khiêm Thư, biết vì sao dối trước mặt ta lại cảm thấy mệt như vậy.

      Nếu Lục Mạn biết đối tượng hẹn gặp chính là người đàn ông trước mặt lúc này cũng chính là người đàn ông mà lúc trước ấy cố gắng tiếp cận, chắc là sợ tới mức cằm rớt xuống đất.

      Mục Khiêm Thư nhấp ngụm cà phê, vô cùng tao nhã đợi Đỗ Cận chuyện.

      Đỗ Cận nhìn nhìn ngoài cửa sổ: “Hôm nay thời tiết tệ.”

      Mục Khiêm Thư khép cuốn tạp chí trong tay lại, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ừ, đúng là tệ.”

      Đỗ Cận phản đối, vốn chuẩn bị bộ dạng muốn đem đối tượng hẹn gặp dọa cho bỏ chạy, nhưng nhìn qua Mục Khiêm Thư ngồi vân đạm phong khinh* như vậy, lời đến cổ họng lại bị ép trở về.

      *nhàn nhạt, thoải mái

      “Cái kia, thời gian còn sớm. Tôi về trước đây.” Đỗ Cận ngồi lại năm phút, uống xong cốc cappuchino cũng thấy người đàn ông đối diện gì. đoán rằng có lẽ ta cũng muốn đến xem mặt, cũng giống như mình đều là bất đắc dĩ.

      Nghĩ đến đây, Đỗ Cận để lại câu rồi đứng lên: “Lâm tiên sinh, cũng trở về sớm .”

      Mục Khiêm Thư nhìn Đỗ Cận đứng lên, gật đầu với mình. Cuốn tạp chí vốn gấp vào lại được mở ra lần nữa, ngón tay thon dài lật tạp chí. Ngẩng đầu lên, mắt nhìn Đỗ Cận. Mục Khiêm Thư cười càng thêm vui vẻ: “Đỗ tiểu thư.”

      Đỗ Cận theo phản xạ quay đầu lại, xoay người lại mới nhớ tới ta làm sao biết tên của . thấy Mục Khiêm Thư ngẩng đầu nhìn mình, cười giống như hồ ly: “Tôi tên là Mục Khiêm Thư.”

      Đỗ Cận nhìn cái người ngồi ở kia cười ngậm được miệng, trong lòng thầm mắng Lục Mạn. ràng là ấy cái tên Lâm Nhiên kia còn chờ đến, ai biết Lâm Nhiên lại đột nhiên rời . tại hay rồi, trở thành trò cười cho người ta.

      Đỗ Cận cắn môi, thèm nhìn cái người phía trước cười kia. Trong đầu vẫn lởn vởn câu cuối cùng của Mục Khiêm Thư, ta ta tên là Mục Khiêm Thư.

      Mục Khiêm Thư, sao cái tên này quen thế nhỉ?

      Mục, Mục Khiêm Thư, Mục Học Lâm. Trong đầu Đỗ Cận đột nhiên lóe lên cái, ta phải là ông chủ Hoa Tư chứ! ĐẠI BOSS của !

      Lúc này Đỗ Cận mới nhớ vì sao cảm thấy người đàn ông này quen mặt như vậy, nhớ lại 13 năm trước Mục Khiêm Thư tiến vào Hoa Tư, lúc ấy công ty trong thời kì khủng hoảng, các công ty con đều bị ảnh hưởng. Ông chủ Hoa Tư ngăn cơn sóng dữ, đem tài chính của Hoa Tư khan hiếm vượt qua cửa ải khó khăn mà lên. Lúc ấy còn tạo nên cơn chấn động , ba chữ Mục Khiêm Thư này cũng được mọi người biết đến, chỉ là trong lần phỏng vấn nhìn thấy Mục Khiêm Thư năng rất thận trọng, nghiêm túc.

      Chẳng qua về sau ngày càng có nhiều ông chủ về nhậm chức, cái tên Mục Khiêm Thư này mới dần trở nên mờ nhạt. Khó trách bản thân lúc ấy nhớ ra được.

      Nghĩ lại, Mục Khiêm Thư đích thị là người này. Đỗ Cận nhớ về sau có khoảng thời gian ngắn Mục Khiêm Thư biến thành thần tượng của Lâm Tử Dương, những lúc chuyện phiếm thường hay đến người chủ mới tên Mục Khiêm Thư này. Lúc đó ta được coi là nhân vật truyền kì, Đỗ Cận vẫn luôn tiếc nuối vì chưa từng được gặp người đàn ông xuất sắc nhất trong miệng Lâm Tử Dương.

      Hôm nay được tận mắt trông thấy nhưng lại trong tình huống này làm cho Đỗ Cận có chút bất ngờ. Dù thế nào cũng nghĩ đến ta chính là Mục Khiêm Thư.

      Đỗ Cận nhớ ngày đó, đến quá trưa Mục Khiêm Thư vẫn ngồi đợi phỏng vấn cùng bọn họ, chính xác là ngồi gần đấy quan sát bọn họ. Nhà tư bản quả thực là bụng đen tối.

      Lục Mạn bật cười vui vẻ sau khi chứng kiến sắc mặt u của Đỗ Cận, từng dây thần kinh dần dần giãn ra, làm bộ an ủi : “Cậu xem, kỳ cũng đâu có gì ghê gớm lắm. Mình làm chuyện còn mất mặt hơn so với cậu. Hơn nữa người đẹp trai ấy phải còn tên cho cậu biết sao.”

      Đỗ Cận nhìn Lục Mạn cười toe toét ngừng, liền ném gối vào trong lòng Lục Mạn: “Nếu người kia là ông chủ Tần thị, mà người lúng túng là cậu. Cậu cảm thấy mất mặt sao.”

      Miệng Lục Mạn càng lúc càng há to: “Cậu là……”

      Đỗ Cận gật gật đầu, Lục Mạn lập tức hét lên: “Wow, Tiểu Cận. Cậu chẳng những đụng phải người đẹp trai mà còn là người giàu có nữa!”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ♥Chương 4♥ : Liên hoan

      Edit: Vì Sao Buồn

      Beta: Rùa Tuki


      Kể từ khi biết người xem mặt kia là BOSS, Đỗ Cận làm cực kỳ thận trọng, thở cũng dám thở mạnh cái. Cũng may người làm ở công ty tương đối nhiều, muốn gặp BOSS cũng phải chuyện dễ dàng.

      Hơn nữa BOSS có thang máy chuyên dụng riêng, trực tiếp đến thẳng văn phòng, cho nên muốn gặp cũng có cơ hội. Đỗ Cận hừ hừ hai tiếng, khi nào muốn gặp chứ.

      Đỗ Cận suy nghĩ hai ngày cuối cùng vẫn đáp ứng cầu của lão Mục, chọn ngày để gặp Mục Khiêm Kỳ.

      Đỗ Cận nhìn thấy Mục Khiêm Kỳ qua tạp chí, là tiểu thư đài các. Mỗi cử chỉ của ấy xinh đẹp, Đỗ Cận lại nghĩ đến Mục Khiêm Thư, hai em nhà này đúng là giống nhau.

      Trong văn phòng khi Đỗ Cận biết Mục Khiêm Kỳ là nhà thiết kế hơi cảm thấy chua chua, xem xong lý lịch nhà thiết kế này, Đỗ Cận liền quăng vẻ mặt của mình.Nguyên tắc của Đỗ Cận là nhẫn nại để sóng yên gió lặng, lui từng bước biển rộng trời cao, cơ bản đều luôn nhường nhịn. may là những người như này rất ít, Đỗ Cận cũng mở mắt nhắm mắt cho qua.

      Sau khi đến Hoa Tư cũng rất ít nhìn thấy Lâm Tử Dương, cảm giác gần đây hơi bề bộn công việc, hơn nữa còn nghe mời nữ sinh làm người mẫu cho .

      Đỗ Cận thở phào nhõm, như vậy cũng tốt. nắm chắc có thể cự tuyệt Lâm Tử Dương. Nếu Lâm Tử Dương càn quấy, chính mình biết làm sao mới tốt.

      "Đỗ Cận!” Đỗ Cận trong cõi thần tiên chợt nghe thấy tiếng người đàn ông gọi mình, liền dừng ăn cơm, ngẩng đầu nhìn về người đến.

      tay Ngô Nghị cầm hộp cơm đến chỗ Đỗ Cận, ta mặc chiếc áo sơ mi trắng kết hợp với chiếc quần tây màu đen, dáng người cao to khoảng mét tám. Làn da lúa mạch. Mắt to mày rậm, khóe miệng có lúm đồng tiền , giống như là hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích. Giờ phút này khóe miệng ta lộ ra nụ cười nhìn Đỗ Cận.

      "Đỗ Cận, buổi tiệc tối nay ?" Ngô Nghị đem hộp cơm đặt ở đối diện Đỗ Cận, sau đó ngồi xuống.

      Ngô Nghị và Đỗ Cận đều là người mới vào công ty, vì vậy những người phụ nữ trong công ty đều thừa cơ bỏ đá xuống giếng kéo thanh danh xuống.

      Đỗ Cận ăn miếng cơm, lắc đầu: "Sợ là được."

      Tối nay muốn shopping mua bộ quần áo, ngày mai là thứ bảy rồi. gặp Mục Khiêm Kỳ thể ăn mặc quá đơn giản, quần áo của trước giờ toàn là những kiểu thư sinh, thích hợp.

      mặt Ngô Nghị mang chút tiếc nuối: "Có chuyện gì sao?"

      Đỗ Cận nhìn Ngô Nghị, nghĩ hồi rồi kể cho ta nghe. Ngô Nghị khẽ mỉm cười: "Tôi còn tưởng có chuyện gì lớn chứ, ăn cơm xong tôi cùng là được rồi."

      Đỗ Cận nghe vậy, vội từ chối: "Như vậy sao được chứ!"

      Ngô Nghị vừa ăn cơm vừa : " có gì, dù sao nhiều người có nhiều ý kiến!"

      Đỗ Cận gì nữa, yên lặng ăn xong phần cơm của mình, sau đó vội vàng : "Tôi trước."

      Ý tứ của Ngô Nghị phải Đỗ Cận biết, dù thế nào cũng có hai năm chuyện đương với Lâm Tử Dương, đối với chuyện nam nữ phải biết gì cả.

      Nhưng lúc này trong lòng thể nào chấp nhận được người khác nhanh như vậy được, chính xác hơn là cùng với Lâm Tử Dương mới chia tay chưa đến tháng. cũng chưa hoàn toàn quên Lâm Tử Dương, như vậy đối với Ngô Nghị công bằng. Hơn nữa cũng thể gấp gáp chuẩn bị đón nhận tình mới như thế.

      Tuy vừa mới trọng sinh, trong đầu thực giờ chỉ có suy nghĩ làm sao để đem mối hận trả thù. Ít nhất phải tìm người bạn trai xuất sắc để chọc tức Lâm Tử Dương!

      Nghĩ nghĩ như thế, nhưng muốn tìm được hơi khó khăn. cũng phải là tim phổi.

      Đỗ Cận nghĩ nghĩ, vẫn là thừa dịp bữa tiệc lần này ràng lần.

      Tuy liên hoan tối nay là chào đón người mới vào công ty, nhưng thực chất là buổi tiệc liên hoan của bộ phận. Mỗi bộ phận là gian phòng , tổng cộng là mười gian. Trong gian lớn nhất ở giữa là hai người ở hai ngành, cho hay là, tiết kiệm gian.

      Đỗ Cận chắc lưỡi, hình như Lâm Tử Dương ở trong gian phòng lớn nhất. tại thấy thực may mắn vì ở gian nằm độc lập, nếu qua phòng lớn gặp phải Lâm Tử Dương rất gượng gạo.

      Ngô Nghị ngồi kế bên Đổ Cận, thỉnh thoảng giúp Đỗ Cận gắp thức ăn, những người bàn ăn nhìn thấy đều cười đầy thâm ý.

      Đỗ Cận chịu đựng nổi nhiệt tình của Ngô Nghị, liền chính mình có thể tự ăn được.

      Ngồi bên phải Đỗ Cận là thiết kế Tân Tú, vào Hoa Tư trước Đỗ Cận nửa năm, những bộ trang phục ta thiết kế luôn được rất nhiều người khen ngợi, trong lòng Đỗ Cận cân nhắc. Dựa theo xu hướng phát triển nay, chẳng phải là phải đến show thời trang mới có thể gặp ta được sao?

      Tả Tiểu Lôi đưa mắt nhìn Đỗ Cận, sau đó điềm nhiên thu hồi ánh mắt như có việc gì quay sang lấy lòng Ngô Nghị, trong lòng oán hận.

      "Đỗ Cận. Tôi mời ly, hoan nghênh đến với bộ phận thiết kế." Tả Tiểu Lôi đưa cho Đỗ Cận cái ly, sau bưng lên cái ly của mình, đứng lên xem phản ứng của Đỗ Cận.
      Đỗ Cận hoảng sợ, Tả Tiểu Lôi và ở bộ phận thiết kế cũng chuyện nhiều, sao bây giờ lại nâng ly mời chứ?

      Nhưng mà bây giờ phải thời điểm lo lắng nhiều như vậy, đứng lên nhìn Tả Tiểu Lôi, nâng ly của mình lên.

      "Uống ! Uống !" Các đồng nghiệp nhìn Đỗ Cận nâng ly đều nhao nhao hết cả lên. Đỗ Cận có chút khó xử, uống ư? Đoán chừng qua cửa ải này được rồi.

      "Tôi uống thay ấy." Là mỹ nữ nên đương nhiên hùng ra tay giúp đỡ, Ngô Nghị lấy cái ly tay Đỗ Cận, nắm ở trong tay.

      Ánh mắt các đồng nghiệp như hiểu , hai má Đỗ Cận ửng đỏ. nghe Ngô Nghị chỉ cảm thấy thêm hỗn loạn, dĩ nhiên thể nào để Ngô Nghị thay uống rượu, như thế quan hệ của bọn họ thể ràng được.

      " cần, để tự tôi." Đỗ Cận đem cái ly trong tay Ngô Nghị đoạt lại, ngửa đầu lên uống.

      "Xem ra, người ta muốn uống thay ấy rồi." Tả Tiểu Lôi với Ngô Nghị, sau đó cũng đem rượu uống hết. Khóe miệng còn mang theo nụ cười chế nhạo.

      Sắc mặt Ngô Nghị được tốt lắm, toàn bộ những người trong bộ phận thiết kế đều vây quanh ba người họ, Đỗ Cận cảm thấy mặt như là lửa đốt. biết là do tác dụng của cồn hay là do lời của Tả Tiểu Lôi.

      " xin lỗi, tôi toilet chút." Đỗ Cận nhìn sắc mặt khác thường của mọi người, đứng lên . Cục diện quỷ dị như bây giờ ứng phó nổi, còn bằng ra ngoài hít thở khí.

      Đỗ Cận ra khỏi phòng, ngành bọn họ nằm ở tận cuối. ra ngoài cần phải các phòng của các ngành khác. Đỗ Cận sửa sang lại quần áo, nhanh ra ngoài.

      Phía ngoài cùng là phòng lớn, Lâm Tử Dương ở trong phòng đó. Đỗ Cận đến cửa nhìn vào bên trong phòng cái, Lâm Tử Dương ngồi ăn tôm, bên cạnh có gắp thức ăn cho Lâm Tử Dương, ánh mắt Đỗ Cận co rút lại, này phải Lục Thanh là ai!

      Hôm nay Lục Thanh mặc chiếc váy dài màu tím, thắt lưng màu xanh thẫm, làm cho ta thêm vài phần quyến rũ. Giờ phút này khuôn mặt của trang được điểm rất khéo léo, nhìn từ xa giống hệt như búp bê.

      Đối với Lục Thanh, Đỗ Cận cũng hiểu , chỉ biết ta là con của tổng giám đốc, đồng nghiệp với Lâm Tử Dương. Còn về phần bọn họ có quan hệ tốt khi nào biết. Nếu phải trong điện thoại của Lâm Tử Dương xuất tên của người phụ nữ này, đoán chừng cũng phát ra cái gì.

      Dáng người của Lục Thanh rất đẹp, điểm ấy Đỗ Cận luôn biết, bây giờ thoạt nhìn ấy càng trẻ so với lúc trước, thần thái rất tốt.

      Đỗ Cận bình tĩnh coi như thấy gì đến toilet, nhưng đáy lòng gợn từng con sóng, tại biết ra mỗi lần liên hoan, ai ở bên cạnh chăm sóc cho Lâm Tử Dương.

      ràng để ý, nhưng là trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu. nhớ về sau mỗi khi ăn Lâm Tử Dương luôn gọi rất nhiều món, nhưng cuối cùng cũng ăn được bao nhiêu, khi đó Đỗ Cận oán giận Lâm Tử Dương xa xỉ, nhưng nghĩ đến làm như vậy là vì phụ nữ khác.

      Đỗ Cận vào nhà vệ sinh, nhìn đôi mắt hơi phiếm hồng trong gường, lấy nước lạnh vỗ vào mặt mình: "Đỗ Cận, cố lên! Tiếp tục kiên trì lạnh nhạt với Lâm Tử Dương, rất nhanh mày có thể quên ta!"

      Đỗ Cận ra ngoài toilet liền nhìn thấy Ngô Nghị tựa vào vách gạch trắng, Ngô Nghị khoanh hai tay, đầu hơi cúi thấp, Đỗ Cận thấy được vẻ mặt của Ngô Nghị.

      "Sao ở chỗ này vậy?" Đỗ Cận đến bên cạnh Ngô Nghị, kỳ quái hỏi.

      "Đỗ Cận, tiếp nhận tôi sao?" Ngô Nghị ngẩng đầu nhìn Đỗ Cận, trong ánh mắt sáng ngời có thể nhìn thấy cái bóng nho .

      Đỗ Cận : "Ngô Nghị, say rồi sao?”

      Ngô Nghị gì, dùng sức kéo Đỗ Cận lại ôm vào trong lòng. Đỗ Cận kinh ngạc mở to hai mắt, ràng trong lòng rất muốn đẩy ra, nhưng tay lại thể kiểm soát nổi.

      Trong lòng nóng nảy, nhìn cái gì cũng mơ hồ. Đỗ Cận thể đó cảm giác gì, chẳng lẽ do rượu?

      Nhưng là, bị Ngô Nghị ôm có chút tình nguyện.

      Ngô Nghị nhìn Đỗ Cận phản kháng, trong lòng vui vui, đem Đỗ Cận ở trong lòng kéo ra, ngón tay sờ lên gương mặt của .

      "Buông ra…" ràng rất muốn quát to, lại phát thanh của mình rất . Trong lòng cảm thấy rất lo lắng.

      Đỗ Cận nhìn mặt Ngô Nghị càng lúc càng gần mặt mình, hai mắt của ta dần khép lại, gần như muốn hôn .

      "Khụ khụ…" Bên toilet nam cách vách bỗng truyền đến trận ho khan, Đỗ Cận đứng hình, lý trí và cơ thể đông cứng.

      Ngô Nghị cũng tiếp tục nữa, sắc mặt Đỗ Cận ửng hồng thể che dấu, quả thực giống như bị lửa thiêu đốt.

      Sau đó Đỗ Cận thấy từ trong toilet có bóng người ra.

      Người kia vừa ra Đỗ Cận cảm giác được loại khí thế cường đại, Đỗ Cận lắc đầu, vẻ mặt của người đàn ông này sao kỳ quái vậy?

      "Đỗ Cận!” Ngô Nghị cảm giác được thân người Đỗ Cận dần dần mềm nhũn, ta nhìn về phía người đến: "Chủ tịch!"

      Mục Khiêm Thư mặc tây trang màu đen, đôi giày da màu nâu. Bên trong là chiếc áo sơ mi màu trắng, đeo caravat màu trắng. Khuôn mặt lạnh lùng xa cách nhìn Ngô Nghị và Đỗ Cận.

      Nhìn Đỗ Cận trong lòng Ngô Nghị, khi nhíu mày khi giãn ra, Ngô Nghị vội vàng : "Chủ tịch, xin chào. Tôi là Ngô Nghị. Đây là đồng nghiệp của tôi tên Đỗ Cận, ấy uống hơi nhiều."

      Mục Khiêm Thư ừ tiếng, nhìn Ngô Nghị nửa ngày, Ngô Nghị cảm giác mồ hôi lạnh đầy người mình. Mục Khiêm Thư mới nhanh chậm : " có thể rồi."

      Ngô Nghị như nhận thánh chỉ, chuẩn bị ôm Đỗ Cẫn xỉu ở trong lòng mình chạy nhanh. Mục Khiêm Thư lại đến bên cạnh Ngô Nghị, đem Đỗ Cận giữ lấy: " ấy ở lại."
      honglak, sanone2112Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :