1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tàn Vương Nịch Sủng, Kinh Thế Y Phi - Phi Phi Mộc (99/224) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Tàn Vương Nịch Sủng, Kinh Thế Y Phi

      Tác giả: Phi Phi Mộc

      Editor: tieudangnhi

      Thể loại: Xuyên , Sủng, HE

      Số chương: 224

      Nguồn: tieudangnhi958.wordpress.com

      .
      Giới thiệu

      Editor: tieudangnhi


      “Ngươi nên biết, hậu vị là của ta, tình thế định, hảo muội muội, coi như vì tỷ tỷ mà hy sinh lần!”

      Tướng gia song xu, tao nhã vô song. Các nàng đều là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, nhưng vì đoạt ngôi vị Hoàng hậu, tỷ tỷ ruột thịt lại tiếc hạ sát chiêu, đem nàng dẫn vào trong phòng củi, huỷ dung nhan nàng, đoạt tính mạng nàng.
      Khi mở mắt, linh hồn đổi chủ, nàng còn là nàng.

      Nàng là nữ tiến sĩ trong giới y học của thế kỷ hai mươi mốt, thân lại là hậu nhân của thế gia đông y, tay y thuật, đem trung tây kết hợp phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

      Sau khi xuyên qua, lại trở thành nữ nhân xấu nhất kinh thành, Ôn Cầm Ngôn còn chưa hồi phục tinh thần, lại bị tờ chỉ hôn làm cho cả kinh.

      Lão thiên diệt nhân duyên, cư nhiên làm cho nàng gả cho cái tàn Vương gia bán thân bất toại? Nghe tàn Vương gia này chẳng những bán thân bất toại, lại là mười phần ma ốm, uống ngụm nước đều phải thở gấp mấy hơi, chẳng lẽ muốn nửa đời sau của nàng phải giao phó cho nam nhân như vậy?

      *

      Cuốn gói trốn chạy, nàng mới cần nghe theo vận mệnh, lại nghĩ rằng, trong đêm tối, hắc y nhân đứng lặng trong gió, cười quỷ mỵ :” Phu nhân đây là muốn nơi nào?”

      Ôn Cẩm Ngôn run lẩy bẩy, giống như là là nghe thấy, vẫn cả gan đáp :” Vương gia a! Ta tự mình hiểu lấy, ta lớn lên lại xấu như vậy, ngươi cưới ta, liền rất uỷ khuất cho ngươi!”

      Mỗ nam cười , chậm rãi xoay người lại, gương mặt tuấn mỹ vô trù lộ ra, tà tứ câu môi cười khẽ :” uỷ khuất, ta vừa vặn cần nữ nhân diện mạo xấu xí làm vợ, đẹp xấu, mới tốt làm thiên hạ đệ nhất.”

      Dùng lời của , đẹp xấu, mới tốt cùng nhau đánh “Cương thi”….

      *

      Bề ngoài, là bán thân bất toại, bên trong, là kẻ tàn bạo thị huyết, giết người như nghoé – Quỷ đế!

      Người đời chỉ , Quỷ Đế thân ngoan thủ lạt, lại hề biết, phía dưới ánh trăng, cũng từng vì nữ nhân vuốt ba ngàn sợi tóc đen, bàn tay trắng nõn vẽ mi.​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 4/10/15
      Dionlinhdiep17 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Phòng củi huỷ dung, hương tiêu ngọc vẫn

      Editor: tieudangnhi

      Nguồn: tieudangnhi958.wordpress.com


      Tướng quân phủ

      “A------“

      Đêm dài thanh tĩnh, phòng củi trong hậu viện tây sương xa xôi, tiếng kêu sợ hãi đánh vỡ yên tĩnh, chỉ là, nữ nhân phát ra tiếng kêu mới há mồm liền bị người che lại miệng, lập tức bị bạt tai đánh xuống, gương mặt trắng thuần nhất thời đỏ lên, máu tươi từ miệng lập tức chảy xuống.

      “Muội muội tốt, ngươi thể trách ta, ngươi nên biết, hậu vị là của ta, tình thế định, tồn tại của ngươi, chỉ trở thành chướng ngại vật của ta, ta quyết cho phép vị trí này rơi vào tay ngươi.” Nữ tử khinh môi, lời lãnh, dung nhan thiên kinh, làn da trắng như bạch ngọc, mắt ngọc mày ngài, môi giống như cánh hoa, thắt lưng mảnh như liễu, mặc dù chỉ nhìn bên mặt, vẫn có thể nhìn ra là mỹ nhân nghiên nước nghiên thành. Lúc này, nàng tay cầm chuỷ thủ, mười ngón tay siết chặt lên chuỷ thủ, làm ánh sáng lạnh từ chuỷ thủ phóng đến. Nàng cúi người xuống, nâng gương mặt của nữ nhân bị nhốt, nhìn bộ dáng cùng nàng tương đồng, chỉ là mặt huyết nhục mơ hồ, sớm phân diện mạo.

      Lúc này, nữ nhân bị nhốt kia sớm hấp hối, còn khí lực để kêu to, con ngươi hoảng sợ phát ra tia tuyệt vọng, trong mắt là mảnh đỏ rực.

      Ôn Ca Ngâm lại đâm xuống đao, thân thể Ôn Cầm Ngôn mạnh mẽ căng lên, miệng phát ra “Ô ô” giống như tiếng kêu của dã thú bị thương, hai tròng mắt bỗng nhiên phát ra ánh sáng phẫn hận.

      Môi nàng giật giật, nhưng thể phát ra tiếng, sau khi Ôn Ca Ngâm xác định nàng còn khí lực mới hạ tay xuống. Nhìn đến môi nàng giật giật, xem khẩu hình hẳn là hỏi “Vì sao?”

      Ôn Ca Ngâm tàn nhẫn cười cười, lấy khăn ra nhàng lau chùi chuỷ thủ nhuốm đầy máu, ngoan độc vô tình :” Chỉ có thể trách, ngươi nên cùng mẹ với ta, ngươi nên nhận nhiều sủng ái của phụ thân, ngươi có biết là ta, phàm là làm việc gì, nắm chắc vạn phần tuyệt đối tự mình mạo hiểm, huống chi, lần này là tuyển Hoàng hậu. tình trọng đại như thế, ta càng thể để ý, chỉ nên trách, ngươi nên là muội muội ruột của ta, nên cùng ta bộ dáng giống nhau như đúc. Cho nên, muội muội tốt à, ngươi coi như vì tỷ tỷ hy sinh lần.”

      Nàng linh hoạt xong, đứng dậy, ném chiếc khăn dính đầy máu tươi tới mặt Ôn Cẩm Ngôn, lập tức cúi người :” Muội muội tốt, có lẽ đau chút, ngươi cố nhịn chút.”

      Nàng chậm rãi ra khỏi phòng củi, thuận tiện đem cửa phòng củi đóng lại, chỉ chốc lát sau, bốn phía phòng củi đều dấy lên ánh lửa, bên trong phòng củi đều là củi gỗ, chỉ sau mòi lửa, đại hoả nhanh chóng lan ra toàn bộ phòng củi, Ôn Ca Ngâm nhìn thoáng qua Ôn Cẩm Ngôn bên trong phòng củi sống chết, yên tâm câu môi, xoay người rời .

      Chương 2: Xuyên mà đến, linh hồn thức tỉnh

      Editor: tieudangnhi

      Nguồn: tieudangnhi958.wordpress.com


      Khi linh hồn nữ tiến sĩ thời đại của thế kỷ hai mươi mốt xuyên đến thân thể nửa sống nửa chết của Ôn Cẩm Ngôn, chỉ cảm thấy toàn thân như bị vạn con côn trùng cắn khiến nàng vừa đau vừa nhức, mặt đau đến nóng bừng làm cho nàng đầu váng mắt hoa, nàng lại nhắm mắt, rồi mở mắt, trước mắt liền xuất gương mặt phóng đại. Là khuôn mặt khuynh thế mỹ nhân.

      biết phải hình dung vẻ đẹp này như thế nào, chỉ thấy nữ tử như tiên nữ bước ra từ trong tranh, đôi mày thon dài thanh tú, môi như cánh hoa, băng cơ ngọc cốt, phấn son trang điểm mà nhan sắc vẫn toả sáng như ánh bình minh, mắt ngọc mài ngày, Ôn Cẩm Ngôn chưa bao giờ gặp qua mỹ nhân đẹp như vậy.

      Thấy nàng đột nhiên mở to mắt, nữ nhân kia dừng lại ba giây, con ngươi trong suốt như nước hơi giật giật, biết dùng loại cảm xúc nào nhìn bản thân,Ôn Cẩm Ngôn trong lòng vốn khống thấy có gì ổn, nhưng là biết vì sao, trong lòng lại sinh ra tia khác thường, nàng vẫn chưa quan tâm tới, liền mở miệng :” Ngươi…. Là ai?”

      Nàng ngơ ngác dừng lại, tiếng kia…. Tuy rằng khàn khàn nhưng có thể nghe ra được thanh lệ cùng uyển chuyển trong đó, như tiếng nước chảy, rất êm tai và dễ nghe… căn bản phải là tiếng của mình.

      Nàng lại nhìn kỹ nữ tử trước mặt, chỉ thấy nàng ta thân váy dài màu hồng phấn xinh đẹp, bên hông đeo khối bạch ngọc chất lượng cực tốt, càng làm nổi bật lên dáng người thanh lệ thoát tục của nàng, đồng thời, Ôn Cẩm Ngôn cũng xác định, ra sau khi hôn mê cũng phải bị ảo giác.

      nhận được thông báo của bệnh viện, muốn nàng thực ca phẩu thuật phức tạp, nàng sốt ruột muốn cứu người, lái xe quá nhanh nên đụng vào mội chiếc xe vận tải lớn. Sau trận đau nhức, nàng chỉ cảm thấy bản thân mơ hồ bị hút vào cái hắc động, thân thể bổng, nàng cảm thấy chính mình ở trong hắc động phiêu bạc rất lâu, sau đó tỉnh lại, trước mắt lại là tình cảnh này. Giờ phút này, nàng xác định xuyên , hơn nữa có thể là linh hồn nhập vào thân thể khác.

      “Ngươi là ai?” Nàng dứt khoác giả bộ đến cùng, ngơ ngác hỏi.

      Ôn Ca Ngâm mâu quang giật giật, nàng tinh tế nhìn ánh mắt Ôn Cẩm Ngôn, thấy ánh mắt nhìn mình hoàn toàn xa lạ, chứa chút oán hận cùng sợ hãi. Liền thu hồi cánh tay kín đáo cầm trâm ngọc lại, cảnh giác hỏi :” Ngươi biết ta?”

      Ôn Cẩm Ngôn theo lời tinh tế nhìn nàng ta, nàng phải người nơi này, nhận thức được nàng ta mới là lạ, chỉ là, nàng vẫn quét mắt nhìn vòng, nhàng :” Ta là ai?”

      Ôn Ca Ngâm nở nụ cười, là hoàn toàn yên tâm cười. Nàng rất hiểu muội muội mình, hồn nhiên có tâm nhẫn nhịn, nếu nàng ta nhớ được bản thân, sau khi xảy ra chuyện như vậy, nàng ta thể đối với bản thân hề sợ hãi, như vậy nguyên nhân chỉ có --- nàng ta là mất trí nhớ.

      Nàng có rất nhiều cơ hội trừ bỏ nàng ta, chỉ cần nàng trở thành Hoàng hậu, nữ tử trước mắt này, nàng tuỳ tiện câu liền có thể mang nàng ta trừ bỏ, nhưng bây giờ thể mạo hiểm khiến phụ thân hoài nghi mà động thủ.

      Chương 3: Mỹ nhân rắn rết mang mặt nạ người tốt

      Editor: tieudangnhi

      Nguồn: tieudangnhi958.wordpress.com


      Nàng sắp trở thành Hoàng hậu, con đường phía trước hung hiểm, chút vô ý liền thất bại, nàng muốn có sai lầm gì trong đó, nếu nữ tử trước mắt này dám làm chuyện gì bất lợi với chuyện tranh đoạt hậu vị của bản thân, nàng cho nàng ta nhận lãnh hậu quả đau đớn gấp trăm ngàn lần, khiến cho nàng ta hối hận vì việc làm của mình, cho dù, nàng ta là muội muội của mình.

      Con ngươi trong suốt chậm rãi thu hồi tầm mắt nhìn Ôn Cẩm Ngôn, nàng ra ngoài hô tiếng, lát sau liền có nha hoàn tiến vào, nàng cho nàng ta biết Ôn Cẩm Ngôn tỉnh, để cho nàng ta thông báo cho lão gia phu nhân. Sau đó từ khay thức ăn để bàn bưng lên chén cháo trắng, động tác tao nhã múc muỗng, nhìn Ôn Cẩm Ngôn :” Muội là Ôn Cẩm Ngôn, năm nay mười lăm tuổi, ba ngày trước ngươi bị hoả hoạn, cho nên tại cả người đều bị bỏng, ta là tỷ tỷ của muội – Ôn Ca Ngâm, chúng ta là thai song sinh, cùng nhau lớn lên, đều là thiên kim tiểu thư của Tướng quân phủ.”

      Nghe nàng ta xong, ánh mắt Ôn Cẩm Ngôn đều mảnh kinh ngạc cùng mờ mịt, nàng ta liền nở nụ cười :” Bây giờ muội bị thương nặng nên phải nằm giường, cũng may là nhặt được mạng về. Nào, ăn chút cháo trắng , muội hôn mê ba ngày, cái gì cũng chưa ăn, lát phụ thân mậu thân đến , nhìn thấy bộ dạng của muội tại, chắc là rất thương tâm.”

      Nàng ta mười phần bộ dáng tỷ tỷ tốt, khiến người khác thể cự tuyệt. Ôn Cẩm Ngôn bị thương nặng, lại vừa mới tỉnh lại, lúc này biết bản thân xuyên qua, nhất thời đầu óc choáng váng, bắt đầu mệt rã rời, nhìn đến cháo trắng, liền nhàng mở miệng.

      Ôn Ca Ngâm đúc muỗng rồi lại muỗng, còn lấy khăn tay lau chùi khoé miệng của nàng, cẩn thận lại ôn nhu, được đại mỹ nhân như vậy che chở, Ôn Cẩm Ngôn cảm động lại thụ sủng nhược kinh, nhất thời khẩu vị cũng theo đó mà tốt lên, ăn xong chén lớn.

      Ôn Ca Ngâm buông chén sứ xuống, cửa vừa vặn truyền đến động tĩnh, chỉ thấy đôi nam nữ áo hoa từ ngoài đến. Nữ ở phía trước, mặt bộ thần thái sốt ruột lo lắng, nam ở phía sau, cau mày, khi nhìn Ôn Cẩm Ngôn tỉnh lại, liền nhàng thở ra.

      “Phụ thân, mẫu thân” Ôn Ca Ngâm nhìn bọn họ tiến vào, bước sen nhàng bước ra nghênh đón. thể , nàng bất luận tư thái hay dung mạo, giơ tay nhấc chân đều là phong thái quý phái, lại đoan trang tao nhã, thanh nhanh chậm, như băng sơn trầm ổn.

      “Cẩm Ngôn tỉnh, các ngươi cần lo lắng, chỉ là có thể bị chuyện vừa rồi doạ sợ, có chút nhớ vài chuyện, các ngươi cũng đừng cố hỏi chân tướng tình, ta xin ý kiến của đại phu, chỉ cần Cẩm Ngôn tỉnh lại, xem như có thể vượt qua nguy hiểm, cho nên, các ngươi có thể yên tâm.”

      Phu nhân kia xinh đẹp thua gì Ôn Ca Ngâm, chỉ là có chút lớn tuổi, mặt có nếp nhăn, khó nhìn ra nàng ta khi trẻ tuổi là giai nhân tuyệt sắc, mà Ôn Ca Ngâm diện mạo phần lớn là giống nàng ta.

      Nàng ta nghe xong, liền tức tốc vòng qua Ôn Ca Ngâm đến bên giường, bỡi vì người Cẩm Ngôn khắp nơi đều là vết thương, nên nàng ta dám chạm vào nàng, cúi người cúi đầu xem Cẩm Ngôn, mắt đỏ hồng :” Cẩm Ngôn, còn đau ?”
      Ôn Cẩm Ngôn chớp chớp mắt, lấy lại bình tĩnh, nhàng :” tốt hơn nhiều, chỉ có chút mệt… Nương.”

      tiếng nương này tự nhiên chua xót, Ôn phu nhân nghe xong, quay lưng lại lau khoé mắt, lại xoay người lại, ánh mắt nàng chỉ còn tràn đầy thân thiết :” Hài tử tốt, hảo hảo dưỡng thương, cái gì đều cần nghĩ, hết thảy đều có phủ thân mẫu thân ở đây.”

      Cẩm Ngôn “Ân” tiếng, Ôn phu nhân thấy thế mới đứng dậy, nhìn về phía Ôn Ca Ngâm :” Ca Ngâm, ngươi ba ngày nay ngày đêm đều túc trực bên Cẩm Ngôn, rất mệt rồi? Cẩm Ngôn tại tỉnh, còn gì đáng ngại nữa, ngươi nhanh nghỉ ngơi, chuẩn bị chút. Cẩm Ngôn như vậy, thể tham gia lễ tuyển cử Hoàng hậu. Tổng tuyển cử phía sau, Ôn gia chúng ta tại cũng chỉ có thể dựa vào ngươi.”

      Ôn tướng quân đến cùng cũng là quân nhân, vẻ mặt cương nghị, nghe thấy những lời này, chậm chạp thu hồi ánh mắt từ người Cẩm Ngôn dời đến người Ôn Ca Ngâm, gật gật đầu :” Nương ngươi đúng, ngươi vì muội muội mất ít tâm trí, tại cũng nên quan tâm chuyện của chính mình.”

      Ôn Ca Ngâm lo lắng liếc mắt nhìn Cẩm Ngôn cái, Ôn phu nhân nắm tay nàng :” Yên tâm , Cẩm Ngôn nơi này còn có phụ thân mẫu thân.”

      Ôn Ca Ngâm mặt lộ ra thần sắc an tâm, mới gật đầu :” Như thế, Ca nhi xin cáo lui.”

      Chương 4: Trong mộng kinh hoàng, biết chân tướng

      Editor: tieudangnhi

      Nguồn: tieudangnhi958.wordpress.com


      Ôn Ca Ngân rồi, vợ chồng Ôn thị chút ý tốt cùng quan tâm rồi cũng rời , Ôn Cẩm Ngôn cả người bị thương nặng, sức lực dần dần chống đỡ hết nổi, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

      “Muội muội tốt, ngươi thể trách ta, ngươi nên biết, hậu vị là của ta, tình thế định, tồn tại của ngươi, chỉ trở thành chướng ngại vật của ta, ta quyết cho phép vị trí này rơi vào tay ngươi.”

      Là tiếng của ai, tâm trí rối loạn, từng tiếng từng tiếng quanh quẩn bên tai, quấy nhiễu khiến cho nàng yên giấc. Ôn Cẩm Ngôn mê man muốn tận lực xua thanh này, nhưng nó lại theo sát nàng buông, cảm giác đau đến lan tràn, nàng ràng nghe được thanh chuỷ thủ cắt qua từng tấc da thịt, kia rất đau, đem nàng toàn thân gân cốt đều dịch chuyển, nàng nghe được tiếng thở dốc nặng nề của nữ tử, bụng hoảng sợ cùng tuyệt vọng, khuôn mặt kia dần dần ràng hơn, nàng đột nhiên từ trong mộng tỉnh lạ, ánh mắt đầy koinh hãi.

      Làm sao có thể?

      Nàng mơ thấy cái gì?

      Nàng lại thấy đươc Ôn Ca Ngâm tay cầm chuỷ thủ từng nhát từng nhát ở mặt nàng hạ xuống. , chính xác mà , ngươi kia căn bản phải là bản thân, nhưng mà, nàng cảm nhận được, nàng ràng cảm nhận nàng kia sợ hãi tuyệt vọng cùng bất lực, từng chút từng chút, toàn thân đầy máu rất đau, làm cho nàng cảm động lây, thân thể giờ phút này như trước vẫn run run.

      Chẳng lẽ đây là trí nhớ của chủ nhân thân thể này trong lúc tuyệt vọng sao? Bỡi vì khắc sâu quá mức, cam lòng oán hận, cho nên, mới còn lưu lại trong khối thân thể này, nhắn gửi lại cho nàng?

      Hậu vị, trong mộng Ôn Ca Ngâm chắc là hậu vị ? Nàng lại nhớ đến lời của Ôn phu nhân lúc ban ngày, chỉ cảm thấy từng đợt rét run, ngay cả tay chân cũng đều lạnh lẽo.

      Nàng còn tưởng rằng, nàng xuyên đến đại gia đình ấm áp, ra căn bản phải như vậy, tỷ tỷ ruột mỹ nhân rắn rết, vì vị trí hậu vị đẩy nàng vào chỗ chết! tại suy nghĩ chút, khó trách khi vừa tỉnh lại, ánh mắt Ôn Ca Ngâm nhìn nàng kì quái như vậy, nếu phải là mình đánh bậy đánh bạ ra như vậy, chỉ sợ giờ phút này, nàng sớm trở thành cổ thi thể!

      Nàng càng nghĩ càng cảm thấy sợ! Ôn Ca Ngâm này thực chất khôg phải là nữ nhân đơn giản. Trong khi nàng hôn mê, nàng ta cực nhọc chiếu cố cả ngày lẫn đêm, vừa biểu là nàng ta tỷ muội thâm tình, tiêu trừ hiềm nghi, thứ hai, nàng có thể tuỳ cơ mà động, nếu khi nàng tỉnh lại, có gì uy hiếp đến nàng ta, nàng ta có thể trực tiếp hạ sát chiêu, để cho mình chết oan chết uổng! Thần biết quỷ hay, đem bản thân xử lý sạch , còn có thể làm cho người ta hoài nghi đến nàng ta. Hảo cái tâm tư kín đáo, mỹ nhân tỷ tỷ tâm địa như rắn rết!

      Ôn Cẩm Ngôn đoán sai, ở cuộc sống tiếp theo, Ôn Ca Ngâm quả nhiên cứ ba ngày hai bữa đều đến thám thính tình hình của nàng, ngẫu nhiên hỏi ít trí nhớ bản thân về chuyện xảy ra trước kia, nhưng đề bị nàng mực trả lởi nhớ . Ôn Ca Ngâm tin là , sau đó cũng ít tới hơn.

      Ôn Cẩm Ngôn nghe ít ngày nữa tới ngày tuyển Hoàng hậu, buổi tối trong cung có yến tiệc, phàm là thiên kim của trọng thần đều phải tham dự. là tổng tuyển cử, kỳ thực người được tuyển sớm định, yến tiệc chẳng qua chỉ là hình thức.

      Sau khi đến đây nàng cũng tìm hiểu qua các triều đại ở nơi này, tại, được chia ra làm bảy, đều là các triều đại có trong lịch sử. Vương triều nàng ở, danh gọi Chung Cách, trong bảy quốc gia lớn, giàu có cường đại nhất trong thất quốc. đương kim thiên tử sáu tuổi đăng cơ, trị quốc an dân, là minh quân hiếm có.

      Liên tục sau nửa tháng, Ôn Cẩm Ngôn đại khái cũng thăm dò được hoàn cảnh tại của bản thân, thân là đại tiểu thư con vợ cả của Tướng quân phủ, tuy rằng nàng bị huỷ dung, người cũng để lại sẹo, nhưng bỡi vì còn phụ mẫu tồn tại, nàng như trước đều có thân phận tôn quý, giữa di nương và thứ tỷ thứ muội cũng dám tuỳ tiện trêu chọc nàng. Mà nàng vì bảo toàn tính mạng, thái độ đối đãi với Ôn Ca Ngâm đều là lấy bất biến ứng vạn biến, mỗi ngày trừ làm việc ở ngoài ra, đều ở trong sân phơi nắng, trong hoa viên xem chút hoa cỏ, giết thời gian.
      Last edited by a moderator: 4/10/15
      linhdiep17 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5: tình hoa viên, giết gà doạ khỉ

      Editor: tieudangnhi

      Nguồn: tieudangnhi958.wordpress.com


      Cho đến ngày, Ôn Cẩm Ngôn y theo thường lệ, sau bữa sáng, liền phơi nắng chút. Thân thể nàng mệnh nặng mới khỏi, người trừ ra đầu vai có vết sẹo, liền chỉ có khuôn mặt. mặt nàng vết thương rất nặng, vì muốn bại lộ thân phận, nàng tạm thời trị liệu cho mình, nhưng nàng tinh tế kiểm tra qua, nhất định để lai sẹo, muốn khôi phục dung mạo như trước, khả năng rất thấp. Là con người ai cũng đều có sở thích chưng diện, nhưng mà, tình thành , nàng cũng vì thế mà rối rắm, thân ở triều đại nam tôn nữ ti này, nàng rất muốn cảm tạ Ôn Ca Ngâm khiến nàng trở thanh xấu xí, ít ra, nàng hy vọng được vào hoàng cung, ngày ngày đều chờ đợi, tâm tư trống rỗng, chỉ hy vọng được phu quân ưu ái liếc nhìn cái.

      Nàng phải cổ nhân, vô pháp cùng chung chồng, tất nhiên cũng làm được phi tần trong hậu cung ba ngàn giai nhân.

      “Có phải mặt Nhị tỷ khá hơn? Ta nghe nha hoàn Xảo Tuệ , mặt Nhị tỷ bị cháy rất nghiêm trọng, ngay cả ngự y trong cung đều thúc thủ vô sách, chỉ sợ đời này đều mang khuôn mặt quái dị!”

      “Cũng phải ngày mai chính là cung yến tuyển Hậu sao, đáng tiếc a, từng là tiểu thư mỹ mạo vô song, trong đêm liền biến thành người quái dị, xem ra vị trí hậu vị này, là của đại tỷ!”

      “Theo như ta thấy, nàng xứng đáng bị vậy, trước kia, ánh mắt đều ở cao, ỷ vào bản thân là đích nữ, chưa bao giờ lấy chúng ta để vào mắt, tại thấy chưa, trong đêm trở thành chuyện cười của kinh thành, ta nghe a, phụ thân trước đó vài ngày, bí mật giúp nàng chuẩn bị hôn , nhưng mà, ngày xưa các công tử đạp phá cửa phủ vì muốn cưới nàng, tại sau khi bị huỷ dung, chính là cưới người khác, là cực kì buồn cườ!”

      “Hư, đừng nữa, Nhị tỷ đến đấy…”

      Ôn Cẩm Ngôn đến đây có lát, mấy người kia thoải mái vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ, đến bây giờ mới phát nàng, xem ra, trong phủ viện này, có đến khối người chế giễu nàng.

      “Nhị tỷ hảo.” Vài người cùng tiến lên hành lễ, sau khi được Cẩm Ngôn miễn lễ, liền nhất tề đứng bên, ràng yên thôi.

      Tầm mắt Cẩm Ngôn, nhất nhất từ người các nàng xoẹt qua. Tướng quân phủ có ba di nương, chín nữ nhi, ba nam nhi. Trước mắt nơi này vừa khéo có bảy nữ hài tử, tuồi lớn nhất, mười bốn, mười lăm tuổi, nhất cũng chỉ mới năm sáu tuổi.

      Nàng vốn muốn cho các nàng lui , nhưng vừa thấy tỳ nữ Lãnh Nguyệt bên cạnh nhìn sắc mặt các nàng, ràng là trầm, bộ dáng buồn bực cùng bất bình, tâm tư bỗng nhiên vừa chuyển. Là tỳ nữ còn có thể tức giận đến như thế, nàng là tiểu thư, biểu thái độ bình tĩnh, ngược lại dễ dàng làm cho người ta nghi ngờ, hơn nữa nàng từng biết qua tính tình của Cẩm Ngôn, ràng là tư thế tiểu thư mười phần, lại nghĩ đến, ngày mai chính là dạ yến trong cung, nàng cùng Ôn Ca Ngâm tất gặp mặt, cảm thấy liền có tính toán.

      Nàng mặc dù là người thế kỉ hai mươi mốt, trong lòng thuỷ chung đều có nguyên tắc bình đẳng, tự nhiên mà lấy người khác ra trêu đùa, nhưng mà người đụng ta ta phạm người…

      “Vừa rồi , người buồn cười cực kỳ là ai?” Nàng thư thái ngồi băng đá, tiếp nhận súp lơ của Lãnh Nguyệt đưa qua, chút để ý phân phó :” Lãnh Nguyệt, đưa vài vị tiểu thư về trước.”

      Tiểu thư từ mười tuổi trở xuống đều bị Lãnh Nguyệt thả , còn lại chỉ có ba người. Đều là mười ba đến mười lăm tuổi, ba người đứng ở đây, đều bất an nhìn Cẩm Ngôn, cuối cùng, nương lớn tuổi nhất đứng dậy, khúm núm :” Là ta…”

      Cẩm Ngôn nhìn cũng chưa nhìn nàng, nhàng phân phó Lãnh Nguyệt đứng bên cạnh :” Vả miệng, tát nàng bạt tai, làm cho nàng ta nhớ kỹ giáo huấn hôm nay, biết cái gì nên , cái gì nên .”

      Chương 6: Ba cái bạt tai, để ý hình tượng

      Editor: tieudangnhi

      Nguồn: tieudangnhi958.wordpress/com


      Ôn Huyền Nguyệt nóng nảy, ai chẳng biết, tính tình nàng luôn luôn mạnh mẽ, mẹ đẻ tuy là di nương, nhưng cũng là trong những phu nhân được sủng ái, lo lắng tự nhiên liền cứng rắn ít :” Dựa vào cái gì? Ta , ngươi chính là người quái dị, thế nào, còn muốn người ta sao? Đừng tưởng ỷ vào thân phận cao quý của bản thân là có thể đối chúng ta vênh mặt hất hàm sai khiến, đó là từng! tại, ngươi chính là người quái dị ai cưới….”

      “Lãnh Nguyệt, vả miệng! Đánh tới khi nào nàng ta nên lời thôi.” Cẩm Ngôn định ý tứ mà thôi, nhưng nương này mạnh mẽ vượt xa dự kiến bản thân, sau khi nàng cùng Ôn Ca Ngâm vào cung, bản thân còn phải tiếp tục kiếp sống ở Tướng quân phủ, hơn nữa dựa theo tình hình gả được trước mắt, có khả năng còn có thể ở lâu, nàng là đích nữ, nếu giết gà doạ khỉ lần, có khả năng cả nhà liền thực đem nàng để vào trong mắt.

      đợi Ôn Huyền Nguyệt đem lời cho hết, cũng đợi Lãnh Nguyệt phất tay áo qua, nàng bỗng nhiên đứng lên, đối với miệng nàng ta hạ thủ :”Bạt tai thứ nhất, là đánh ngươi coi ai ra gì.” Cánh tay có chút run lên, đều là lực tác động lẫn nhau, nàng dùng hết sức lực, bàn tay đều đánh đau, cứ thế, nàng vẫn miệng xử lý xuống :” Bạt tai thứ hai, đánh ngươi biết thân phận.”

      Liên tục bị tát hai bạt tai, đánh cho Ôn Huyền Nguyệt ngây người, kỳ thực, việc như vầy, bạt tai là đủ, nhưng nàng vì đem tình làm lớn, muốn tình cảnh này bị người có tâm nhìn thấy, cũng vì muốn bản thân sau này sống yên, liền dứt khoát, chịu bỏ qua, lại bạt tai giáng xuống :” Bạt tai thứ ba, đánh ngươi thấy đủ mà dừng.”

      Ba cái bạt tai đánh xuống, mặt Ôn Huyền Nguyệt in dấu năm ngón tay đỏ tươi, đỏ bừng mảnh, có xu hướng sưng lên. Cẩm Ngôn vừa lòng thu tay lại, lần nữa ngồi trở lại băng đá, nhàn nhạt quét nhìn nàng ta :” Biết bản thân sai ở chỗ nào chưa?”

      Ôn Huyền Nguyệt bị đánh đau, há miệng thở dốc, nên lời, nàng vạn vạn thể tin đượ.c, Ôn Cẩm Ngôn bộ dạng tại thành ra như vậy, cư nhiên giống như trước mười phần khi dễ, Mẫu thân với nàng, Ôn Cẩm Ngôn lúc này mất mĩ mạo, cho dù trở thành phế nhân cũng vẫn được đại phu nhân bảo hộ, người khác thể tổn thương nàng ta. Nhưng mình mấy ngày trước, vừa cùng công tử Hầu phủ định thân, cứ tưởng bản thân đường đường là sườn phi Hầu phủ, vậy mà bị đánh đến hư cả mặt, nếu tin này truyền ra, nàng sau này làm sao có thể sống yên ở Hầu phủ? Nàng là nổi giận, đôi con ngươi phun lửa trừng mắt nhìn Cẩm Ngôn, đích nữ thế nào? Gả được làm đích nữ để làm gì? Nàng hôm nay nếu hoà nhau ván, nàng làm Ôn Huyền Nguyệt mạnh mẽ nữa!

      “Sai? Ôn Cẩm Ngôn, có phải ngươi ỷ vào thân phận đích nữ, rất coi ai ra gì? cái đích nữ huỷ dung như ngươi, được phụ thân cùng đại phu nhân sủng ái, thế nào, ta đây là nàng dâu chưa bước vào cửa của Hầu phủ, chỉ sau ba tháng nữa thôi, chính là đại phu nhân thấy ta cũng muốn ba phần hành lễ, ngươi cư nhiên dám như vậy đánh ta? Hôm nay, ta liền muốn ngươi biết. Ta Ôn Huyền Nguyệt phải dễ chọc vào!” xong, nàng vung tay lên, liền muốn hướng Cẩm Ngôn ngồi nhàn nhã mà tiến lên.

      “Tam tỷ!”

      “Tiểu thư!”

      Hai đạo thanh đồng thời vang lên, đạo kia là hai thứ tiểu thư, đạo là Lãnh Nguyệt. Vào lúc này, Cẩm Ngôn bỗng nhiên kéo Lãnh Nguyệt ngăn trước mặt mình ra, đánh Ôn Huyền Nguyệt bạt tai, lập tức, hai người chỗ đánh nhau.

      Hai thứ tiểu thư ngăn được, liền muốn tìm quản gia, đúng lúc này, Ôn Ca Ngâm mang theo tỳ nữ qua, nghe thanh náo loạn, liếc mắt cái liền thấy xảy ra chuyện gì, nhanh tới :” Dừng tay!”
      Last edited by a moderator: 4/10/15
      linhdiep17 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7: Tiêu trừ hoài nghi, tham gia cung yến

      Editor: tieudangnhi

      Nguồn: tieudangnhi958.wordpress.com



      Cẩm Ngôn dừng tay lát, liền đánh nàng ta bạt tai nữa, lúc này mới dừng lại hoàn toàn. Ôn Huyền Nguyệt tức giận đến nghiếng răng ghiếng lợi, nhưng lại dám làm càn ở trước mặt Ôn Ca Ngâm, mặt chỉ có thể lúc trắng lúc xanh.

      Sau khi nàng ta lại, liền hỏi chút tình huống lúc nãy, Cẩm Ngôn quẹt miệng đứng bên, ràng là bộ dáng cơn giận chưa tiêu, mà Ôn Huyền Nguyệt sắc mặt càng tốt, mặt ràng sưng to. Giờ phút này hai người đều chật vật, sau khi đánh nhau, tóc đều rối tinh rối mù, y phục người đều có nhiều nếp nhăn. Ôn Ca Ngâm trầm mặt nhìn hai người, đến trước mặt Cẩm Ngôn, kéo tay nàng, cẩn thận nhìn mặt nàng :” Để ta nhìn xem, có bị thương nơi nào ?”

      Cẩm Ngôn “Oa” tiếng khóc lớn, đem mặt bị thương còn băng bó cho Ôn Cẩm Ngôn xem, đồng thời liều mạng rơi nước mắt :” Tỷ tỷ, Cẩm Ngôn nên sống lại, nửa sống nửa chết như thế này, chính là phế nhân, ngay cả các nàng cũng lấy ta là người quái dị ra mà cười…”

      “Được rồi, được rồi, nín khóc, Cẩm Ngôn ngàn vạn lần đừng nghĩ như vậy, mọi chuyện đều có tỷ tỷ ở đây, tỷ tỷ làm chủ cho muội.” Ôn Ca Ngâm đau lòng kéo nàng ôm vào trong ngực, quay đầu nhìn về phía Ôn Huyền Nguyệt, sắc mặt bỗng chóc lạnh xuống mấy độ :” Huyền Nguyệt, ngươi trở về đóng cửa tịnh tâm, nếu lần sau lại làm cho ta nghe được ngươi hồ ngôn loạn ngữ, cẩn thận ta đem chuyện này với phụ thân, đến lúc đó, có thể đơn giản chỉ vả vài cái vào miệng như vậy.”

      Ôn Huyền Nguyệt bất mãn trừng mắt nhìn Cẩm Ngôn cái, lại e ngại có Ôn Ca Ngân ở đây, dám phản kháng, liền khúm núm “Dạ” tiếng, cấp tốc che mặt rời hoa viên.

      Ôn Ca Ngâm truyền nha hoàn mang thuốc trị thương tới, đem băng gạc băng bó mặt của Cẩm Ngôn mở ra, lần nữa thoa thuốc, cuối cùng, lại đưa Cẩm Ngôn trở về phòng, dặn dò nàng, cái gì cũng cần nghĩ, hảo hảo nghỉ ngơi.

      Cẩm Ngôn nhu thuận đáp ứng, rồi nhìn nàng ta đường rời khỏi sân, như thế mới buông lỏng toàn thân xuống, đau đến nhe răng trợn mắt.

      “Lúc này mới biết đau sao? Thời điểm đánh nhau vừa rồi, phải rất hung hãn?” Lãnh Nguyệt đem nàng ngồi xuống trước bàn trag điểm trước, lần nữa giúp nàng chải lại mái tóc đen tóc rối loạn. Cẩm Ngôn trả lời, xem bản thân mơ hồ trong gương đồng, lạnh lùng nhếch khoé môi.

      Nàng mạnh mẽ đùa giỡn hồi, còn khiến Ôn Ca Ngâm nhìn vết thương kết vảy mặt của mình, đơn giản là muốn Ôn Ca Ngâm cảm thấy, sau khi nàng tỉnh lại tính tình liền trở nên táo bạo, thích hợp làm người được lựa chọn cho hậu vị, thứ hai, khuôn mặt bị thương này có khả năng lành, Ôn Ca Ngâm là người có tâm tư cực kín đáo, nhất định bản thân phải thấy qua tận mắt mới tin tưởng, cho nên, khổ nhục kế lần này, đơn giản là vì bản thân có thể sống yên ổn ở Tướng quân phủ mấy ngày. Chỉ cần tìm được đường ra, nàng tất cần phải sống cẩn thận như vậy.

      Chuyện buổi trưa Cẩm Ngôn đánh Ôn Huyền Nguyệt thoáng cái liền truyền , cả nhà đối với nhị tiểu thư đoan trang thanh lịch đột nhiên tính tình đại biến này, chỉ cảm thấy khó tin. cái đệ nhất mỹ nhân tốt, liền bị hỏng như vậy.

      Ngày thứ hai, là cung yến tổng tuyển cử Hoàng hậu, Ôn tướng quân bỡi vì Cẩm Ngôn bị thương, vốn tấu qua trong cung, tỏ vẻ . Nhưng mà, cũng biết vì sao, Thái hậu bác bỏ thượng tấu của , cho nên buổi tối hôm nay, vốn phải là nhà đưa tiễn Ôn Ca Ngâm, lại biến thành nàng cũng cùng lên xe ngựa tiến vào cung.

      Chương 8: Cung yến Trường thọ, chúng vương tuyển phi

      Editor: tieudangnhi

      Nguồn: tieudangnhi958.wordpress.com



      Bỡi vì bọn họ là thai song sinh, nên có vẻ nặng bên này bên kia, mặc đều là y phục kiểu dáng long trọng, chỉ là nhan sắc bất đồng mà thôi. Ôn Ca Ngâm mặc, là màu tím đoan trang thanh lịch, còn nàng mặc lại là bạch sắc thuần khiết.

      Có thể nhìn ra được, Ôn Ca Ngâm đối với cuộc tuyển Hậu lần này rất mực coi trọng, sau khi nàng theo lên xe, liền thêm gì nữa, chỉ là lẳng lặng ngồi, cũng biết suy nghĩ cái gì, ngược lại là Cẩm Ngôn, bỡi vì từ Tướng quân phủ cách hoàng cung nửa canh giờ đường, nàng ở trong xe nhàm chán lười biếng, liền ràng nhịn được, vài lần bỡi vì y phục quá vướng víu khiến nàng suýt nữa từ chỗ ngồi té xuống. Ôn Ca Ngâm bấc đắc dĩ nhìn nàng, lắc đầu cười khẽ.

      Thời điểm xe ngựa rất nhanh đến hoàng cung, Ôn Ca Ngâm vươn tay nhéo nhéo ngón tay Cẩm Ngôn, mở miệng :” lát trong yến tiệc, nếu ai gọi muội, cái gì cũng cần , ta làm thế nào, muội cũng làm theo thế đó, biết ?”

      Cẩm Ngôn gật gật đầu, Ôn Ca Ngâm đột nhiên lại bình tĩnh nhìn nàng lát, ánh mắt kia, đồng tử đen sáng ngời như nước loé ra tinh quang hiểu nhìn nàng, nhưng Cẩm Ngôn cũng biết nàng ta nghĩ cái gì, nhếch miệng cười :” Tỷ tỷ yên tâm, tại mặt ta như vậy, cũng nghĩ lại làm xấu mặt thêm, mọi chuyện ta cẩn thận.”

      Nàng đến mặt mình, cũng là vì muốn tiêu trừ băn khoăn trong lòng Ôn Ca Ngâm, quả nhiên, nàng ta câu môi cái, nhàng nở nụ cười :” Ân, muội biết chừng mực như vậy, tỷ tỷ cũng yên tâm.”

      Cẩm Ngôn chưa thấy qua hoàng cung, chợt vừa nhìn đến tường đỏ nguy nga cao ngất, ánh mắt liền có chút đăm đăm, bộ dạng nàng như chưa từng thấy qua đại thể của hoàng cung, khiến Ôn Ca Ngâm trong lòng đề phòng vài lần, thậm chí còn giữ chặt tay Cẩm Ngôn nhìn chung quanh, phòng ngừa nàng theo kịp bước chân của mình. Hoàng cung lớn như vậy, chỉ cần sơ xuất tí, liền rất dễ lạc mất.

      Nơi Thái hậu thiết yến là ở cung Trường thọ, bốn phía cung Trường thọ đều là nước, quả nhiên là nơi tốt để thiết yến. Đèn cung đình được treo vây quanh vòng cung Trường thọ, đem từng tảng đá mặt đất chiếu sáng trưng, hai người được gả nội thị dẫn dắt xuống thuyền, chèo thuyền tới cung Trường thọ, kế bên, cũng có rất nhiều tiểu thư của nhà khác, nhìn đến các nàng, ánh mắt có tìm hiểu, có tò mò, hâm mộ, cũng có lo lắng.

      Yến tiệc được tổ chức bên trong sân ở ngoài cung Trường thọ, mỗi bên bàn đều treo đèn lồng, làm cho Cẩm Ngôn có loại ảo giác, đây là quang cảnh đèn đuốc sáng chưng của thời đại. Ôn Ca Ngâm mang theo nàng đến vị trí hàng đầu ngồi xuống, ngẩu nhiên có vài tiểu thư thế gia tiến lại bắt chuyện, tất cả đều bị Ôn Ca Ngâm an bài thoả đáng mà xuống. Cẩm Ngôn cũng biết đây là hoàng cung cổ đại, có tôn ti quý tiện phân chia, bỡi vậy, nàng cũng dám tuỳ ý hành động, rất cẩn thận ngồi tại vị trí của mình, sợ mình chỉ cần sơ ý làm sai chuyện gì chút, liền lập tức bị người hoàng gia chém bay đầu mà cần nghe lời giải thích.

      Yến tiệc hôm nay, đều là thiên kim của thế gia quan lại, bỡi vì đều là nữ hài tử, nên trước khi khai tiệc, bầu khí lại rất nồng đậm. Tại thời điểm Cẩm Ngôn nhàm chán lười nhát, ngồi ở sau lưng nàng, có nữ hài tử bằng tuổi nàng nhìn nàng bắt đầu hỏi chuyện :”Là Cẩm Ngôn tỷ tỷ phải ? Ta bên trong khuê các cũng thường nghe thấy tên tuổi của tỷ tỷ cùng Ca Ngâm tỷ tỷ , mọi người đều ca ngợi Tướng môn song xu, tao nhã vô song, hôm nay có thể gặp được, quả nhiên đúng là danh bất hư truyền. Mặc dù tỷ tỷ…. theo dáng người nhìn qua, giống trước vẫn mĩ như vậy.”

      Ôn Cẩm Ngôn biết nàng ta chính là gương mặt của mình, sờ sờ, lại nhìn thoáng qua Ôn Ca Ngâm bên cạnh, thấy Ôn Ca Ngâm chính là nhàng nhìn nàng cái, cũng có phản đối. Nàng liền điều chỉnh tư thế, cùng trả lời nương kia :”Ngươi là ta sao? Bây giờ ta làm sao còn dám nhận hai chữ tao nhã, sỡ dĩ hôm nay ta đến, đơn giản là chỉ muốn ăn chút, ngươi chắc biết, ta dưỡng thương nửa tháng, phụ thân ngày nào cũng tẩm bổ cho ta, ta đều nhanh bị biến thành tham ăn, hôm nay rốt cuộc cũng có cơ hội rồi.”

      nương kia nhìn nàng tình như vậy, che miệng cười khẽ :” Cẩm Ngôn tỷ tỷ đúng là cùng tin đồn giống nhau. Ta gọi là Trà Hương, là nữ nhi của lễ bộ thị lang, tỷ có thể gọi ta là Trà Hương , cũng có thể Hương Hương cũng được, Hương Hương là nhũ danh của ta.”

      “Ta đây kêu ngươi là Hương Hương , như vậy cảm thấy thân thiết hơn!” Hai nữ hài tử rất nhanh liền cùng nhau tán gẫu, cho đến khi bên ngoài truyền đến động tĩnh, ra chính là, mười hai vị vương gia đến.

      Nghe , lần yến hội này cũng chỉ là vì Hoàng thượng tuyển Hoàng hậu, mà còn là vì năm vị vương gia đến tuổi lập gia thất, năm vị vương gia này tuyển phi, cũng được tiến hành trong đêm nay.

      Chương 9: Tàn vương mĩ nam, hoa lệ xuất

      Editor: tieudangnhi

      Nguồn: tieudangnhi958.wordpress.com



      Trường hợp nhiều mĩ nam khí phách tôn quý như thế, Cẩm Ngôn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Nàng ngốc lăng nhìn hàng mười hai người vào. là mười hai người, kỳ thực chính xác là có đến mười ba người. Trong mười hai Vương gia tuấn mĩ, vậy mà có người thân toạ xe lăn, mà nhiều ra thêm người, đứng phía sau , phụ giúp đẩy xe lăn.

      Cẩm Ngôn nghe qua, đương triều lại có vị Vương gia tàn tật. Nàng muốn nghiêng đầu để hỏi Trà Hương, lại cảm thấy nàng hành động như vậy rất đường đột, liền chỉ có thể nhịn xuống mà ngồi yên dám động đậy.

      Sau khi mười hai vị Vương gia lục tục ngồi xuống, tàn vương gia kia liền an vị ngồi đối diện nàng. Tiếp theo là thanh Hoàng thượng cùng Thái hậu ngồi vào vị trí. Nàng theo Ôn Ca Ngâm đứng dậy quỳ xuống hành lễ, tất cả mọi người đều đồng loạt quỳ xuống, duy nhất chỉ có tàn vương kia vẫn ngồi xe lăn. Cẩm Ngôn cảm thấy có chút tò mò, nhịn được liền ngẩng đầu nhìn cái, vừa nhìn cái, Cẩm Ngôn liền sợ ngây người, rốt cuộc cũng dời được tầm mắt.

      Nàng từng gặp qua nhiều người có bộ dạng suất, lại chưa từng thấy qua có người suất như vậy. đúng, thể dùng từ suất để hình dung , mà phải nên dùng tuấn mỹ để hình dung mới đúng. Cuộc đời nàng chưa từng gặp qua nam nhân tuấn mỹ như vậy, chỉ thấy nam tử thân oản sắc hoa phục, tuy rằng thân toạ xe lăn, khí chất lại rất lỗi lạc, mặc dù thân ở trong đoàn mĩ nam, vẫn như trước phong tư trác tuyệt, thập phần thuận mắt.

      Từ phương hướng của Cẩm Ngôn, nàng cách nào nhìn tới chính diện của , chỉ có thể nhìn bên sườn mặt của . Mặc dù chỉ nhìn từ bên sườn mặt, cũng có thể khẳng định gương mặt đó vẫn rất hoàn mỹ. Mũi cao tuấn như điêu khắc, mày khí như hoạ, môi mỏng nhàng đỏ tươi, lại mang theo chút ý cười, ràng là gương mặt nở nụ cười, thoạt nhìn, lại như nhếch môi tựa tiếu phi tiếu cười, về phần ánh mắt…

      Cẩm Ngôn còn chưa kịp cẩn thận đánh giá ánh mắt , nam tử lại như cảm nhận được điều gì đó đột nhiên quay đầu, nhìn nàng cái, dưới cái liếc mắt này, Cẩm Ngôn chỉ cảm thấy bản thân bị hút vào cái vực sâu vạn trượng, tối đen sâu thấy đáy, thể tự khống chế. Ánh mắt nam tử ràng là rất bình thản, Cẩm Ngôn lại cảm thấy sâu thẳm đến thể nắm bắt, sâu đến lường được, giống như chỉ cần vô ý chút bị cuốn vào, cuối cùng thoát ra được.

      Nàng ngơ ngác, cũng kịp thu hồi ánh mắt, thậm chí ở thời điểm ánh mắt chạm nhau cùng với nam tử kia, ánh mắt nàng như trước vẫn dại ra. Nam tử lúc này bỗng nhiên đối với nàng nở nụ cười, gương mặt tuấn mỹ vô trù kia lập tức toả sáng, tuấn mỹ đến nổi làm cho người ta thể rời mắt ra được.

      Cánh tay bị người khác nhéo, Cẩm Ngôn mới hoàn hồn quay đầu lại, mới phát Hoàng thượng phân phó mọi người đứng dậy. Nàng vội thu lại tâm tình, ngoan ngoãn theo phía sau Ôn Ca Ngâm, trở lại chỗ ngồi.

      Yến tiệc lập tức bắt đầu. Trong lúc tiết mục ca múa mở màn trình diễn, Cẩm Ngôn mới có cơ hội cẩn thận đánh giá tất cả mọi người.

      Mười hai vị Vương gia quả nhiên mỗi người đều là Nhân trung chi long* (rồng trong loài người), mĩ mạo làm cho người ta khó có thể tưởng tượng, lúc nãy nguy hiểm bị tàn vương phát , nàng liền dám mực nhìn chầm chầm đánh giá người khác, chỉ là đơn giản nhìn lướt qua, sau đó lặng lẽ ngước mắt, nhìn về phía Hoàng thượng ở phía .

      So với mưởi hai vị huynh đệ này, chỉ có duy nhất cùng tàn vương diện mạo có chút giống nhau. Bộ dáng Hoàng thượng nhìn qua ước chừng khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, rất trẻ trung, mặc bộ long bào màu đen, mặt được thêu con phi long giương nanh múa vuốt, đầu đội tử kim quan, cùng trâm cài màu đen giống với long bào, nhìn qua cả người đầy cao quý uy vũ, lại rất khí phách. tuy rằng cùng tàn vương có nét giống nhau, nhưng diện mạo lại hoàn toàn giống với tàn vương kia. Diện mạo tàn vương thiên về nhu hoà ôn nhuận, còn , rất cứng rắn cương nghị, là suất khí mĩ nam chính hiệu.

      Chương 10: tình đột phát yến tiệc

      Editor: tieudangnhi

      Nguồn: tieudangnhi958.wordpress.com




      Yến tiệc tiến hành đến nửa, Thái hậu bỗng nhiên chuyển ánh mắt nhìn xuống Ôn Ca Ngâm cùng Cẩm Ngôn, cười khẽ :”Hai vị này chính là song xu tỷ muội của Ôn đại Tướng quân?”

      Cẩm Ngôn mặt được che lại bằng sa mỏng* (vải mỏng), phàm là người ở đây, hẳn đều biết chuyện khuôn mặt nàng bị huỷ dung vào nửa tháng trước, bây giờ ngay cả Thái hậu cũng điểm danh đến nàng, nàng nghĩ thế nào cũng thể hiểu ý tứ của Thái hậu. Tuy rằng, Hoàng thượng quả rất suất, nếu làm lão công* (chồng) của nàng, cũng tuyệt đối có vấn đề gì, nhưng vấn đề là ở chỗ thân phận của , là vua của nước, hưởng thụ hậu cung ba ngàn giai nhân, đối với nàng vẫn là hợp.

      Ôn Ca Ngâm đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi, Cẩm Ngôn cũng cấp tốc đuổi theo, tỷ muội liền cùng nhau quỳ gối ở giữa yến tiệc, Ôn Ca Ngâm điềm tĩnh mở miệng :”Hồi bẩm Thái hậu nương nương, lời của Thái hậu nương nương lại giễu cợt chúng thần rồi, chúng thần quả là tỷ muội của Tướng quân phủ, nhưng danh song xu này dám nhận.”

      Thân phận của Cẩm Ngôn là muội muội, thấy tỷ tỷ như vậy, nàng cũng lười trả lời, yên tĩnh quỳ bên, toàn bộ đều giao cho tỷ tỷ tự xử lý, đầu cúi thấp xuống đến mức có thể, như vậy có thể giảm thiểu tồn tại của nàng đến mức thấp nhất cũng rất tốt khiến cho Thái hậu đừng chú ý đến nàng.

      Lực chú ý của Thái hậu quả nhiên đều bị hấp dẫn người Ôn Ca Ngâm, nhìn thấy nàng biện hộ thoả đáng phen, lại cẩn thận nhìn khuôn mặt của nàng ta, lên tiếng :”Các ngươi ngẩn đầu lên.”

      Tuy rằng là kêu hai người, nhưng tầm mắt của nàng đều chăm chú ở người Ôn Ca Ngâm.

      Cẩm Ngôn trong lòng thầm buông lỏng, liền cùng Ôn Ca Ngâm ngẩng đầu. Diện mạo Ôn Ca Ngâm trong yến tiệc, nàng ta xưng thứ nhất, cũng ai dám xưng thứ hai. Cẩm Ngôn chú ý đến vị Hoàng đế từ nãy đến giờ có hành động nào, lúc này trong mắt cũng kinh diễm phen, nhìn Ôn Ca Ngâm đến nửa ngày cũng nhúc nhích.

      Sau khi Thái hậu nhìn qua hai người, tán thưởng gật đầu, quay đầu nhìn về phía Hoàng thượng :”Hoàng thượng, Tướng môn song xu này, quả nhiên danh bất hư truyền, người đẹp như thế này, quả nhiên thế gian hiếm có, ngươi cảm thấy đúng ?”

      Hoàng thượng khẽ mỉm cười gật dật đầu :”Đúng như lời của mẫu hậu.”

      Thái hậu vừa lòng giương cằm, lại nhìn về phía hai người, :”Người đời đều , hai người các ngươi bất luận là cầm kỳ thư hoạ, đều rất tinh thông, có thể là kinh thành nhất tuyệt, nhất là thư pháp…”

      Nàng được nửa câu, bên trong sân, bỗng nhiên truyền đến “A” tiếng, lập tức truyền đến thanh đồ sứ rơi xuống đất vỡ vụn.

      “Xoảng” giòn tan, đánh gãy lời của Thái hậu, cũng cản trở suy nghĩ trong lòng của mọi người.

      Mọi người phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía phát ra thanh, chính là cái cung nữ, trong lúc thêm rượu cẩn thận trượt chân, rượu đổ vào người Tần vương, trong lòng hoảng loạn lập tức làm rơi bình rượu xuống đất, vỡ tan.

      Nàng ta ý thức được bản thân phạm vào trọng tội, quỳ mặt đất, ngừng cầu xin tha thứ, Tần vương liên tục ho khan vài tiếng, áp chế khí lực, mới giọng hướng tới hai người cao mở miệng :”Là Phi Li bất cẩn, quấy nhiễu đến Hoàng thượng cùng Thái hậu…” thở phào, lại nhìn cung nữ ngừng hoảng loạn kia :”Đứng lên , lấy thêm bình rượu, đem mớ này quyét dọn sạch .”

      Ý tứ trong lời của , ràng vốn định buông tha cung nữ này, lúc này Thái hậu lại bỗng nhiên lên tiếng :”Chờ . Phi Li lâu vào cung, xem ra là quá quen với việc ru rú trong nhà , lại viết quy củ trong cung. cung nữ đánh rơi cái cốc đương nhiên là chuyện , nhưng nếu lần tới, cung nữ làm rơi, lại là tách trà nóng sao? Mà người bị đổ lại là Hoàng thượng, có phải hay cũng là việc ?”

      Tần Phi Li ngẩn ra, tựa hồ giống như hiểu ý trong lời của Thái hậu, đôi mắt đen như mực dừng lại lát, mới mở miệng :”Vậy theo lời của Thái hậu, nên xử trí chuyện này như thế nào?”

      Thái độ khiêm tốn, ôn hoà có lễ, cực kỳ phù hợp với lời bình luận bên ngoài về :Người khiêm tốn, chi lan ngọc thụ
      Last edited by a moderator: 4/10/15
      linhdiep17 thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 11: Giết cùng giết, quyết định như thế nào

      Editor: tieudangnhi

      Nguồn: tieudangnhi958.wordpress.com

      Thái hậu vừa lòng tiếp nhận những lời này, quay đầu nhìn về phía ôn gia nhị nữ, bỗng nhiên lên tiếng :”Ca Ngâm, theo ý kiến của ngươi, cung nữ này nên xử trí như thế nào?”

      Cẩm Ngôn quay đầu liếc mắt nhìn cung nữ kia cái, chỉ thấy giờ phút này cung nữ đó sớm sợ đến mức cả người phát run, nghe thấy Thái hậu như thế, liền ngước mắt nhìn Ôn Ca Ngâm cái, tuy rằng chỉ là liếc mắt cái lại lập tức cúi đầu, Cẩm Ngôn vẫn thấy ràng tia hy vọng yếu ớt bên trong đôi mắt lo sợ ấy, khẩn thiết, lại mang theo nhiều tự ti cùng cam chịu.

      Cẩm Ngôn trong lòng thở dài, cổ đại đúng là nơi cá lớn nuốt cá bé, người ăn người, quả nhiên là xem mạng người như rơm rạ.

      Ôn Ca Ngâm dừng lát suy nghĩ, liền mở miệng đáp lời :”Bẩm Thái hậu nương nương, thần nữ xử lý việc vụng về, trong hoàng cung, bên trong hậu cung, quốc cùng gia bên trong chặt chẽ rời(nước + nhà), thưởng phạt phân minh, mới có thể phục chúng, nếu luật lệ khắc nghiệt, đủ để lòng người sợ hãi, nhất định kiềm chế trói buộc được thần dân, gia cũng như thế, cho nên, thần nữ cho rằng, cung nữ này, phải trãm.”

      Lời vừa ra, tất cả mọi người cũng quá lớn phản ứng, mạng người như rơm rạ, huống chi là ở nơi như hoàngg cung này. Ngược lại lại khiến trong lòng Cẩm Ngôn kinh hãi phen, cứ chuyện như vậy, liền nhất định phải có người chết sao? Cung nữ kia nghe thấy hình phạt như thế, thân mình liền mềm nhũn, ràng là xụi lơ xuống. Trong lòng Cẩm Ngôn ngổn ngang trong mối cảm xúc, tuy rằng biết , ở cổ đại, xử phạt như vậy là rất bình thường, nhưng trong lòng nàng, lại khó có thể chấp nhận, nếu, hôm nay người làm rơi bình rượu là bản thân, có phải vận mệnh cũng giống như thế hay ?

      ngờ, sau khi Thái hậu nghe Ôn Ca Ngâm trả lời xong, cũng biểu lộ ra cảm xúc gì, ngược lại chuyển mắt nhìn về phía Ôn Cẩm Ngôn :”Cẩm Ngôn, theo ý của ngươi sao?”

      Ôn Ca Ngâm kinh ngạc nhìn về phía Thái hậu, thấy mặt Thái hậu cũng có cảm xúc gì, trong lòng nàng ngừng hoang mang, nhìn Cẩm Ngôn bị hoá thạch bên cạnh, trong lòng lại chùng xuống, cuối cùng nhàng :”Cẩm Ngôn, Thái hậu là hỏi muội.”

      Trong lòng Cẩm Ngôn biến hoá vạn phần, trong khoảng thời gian ngắn, biết nên đáp lại như thế nào. Câu trả lời của nàng có thể trái phải cướp mạng người sao? Nếu có thể, nàng có nên giúp cung nữ kia hay ?

      Giờ phút này cung nữ kia giống như lại thấy được tia hi vọng, lại biết mình ti hèn, nên chỉ dám dè dặt cẩn trọng nhìn thoáng qua Cẩm Ngôn, bên trong đôi mắt kia, ý niệm muốn sống quá mức ràng, nhìn đến nổi Cẩm Ngôn đều cảm thấy phát run. Nàng làm sao có thể giúp? câu của nàng, có mang mầm tai vạ nguy hiểm cho sinh mệnh, nhưng lại trực tiếp quyết định sinh tử của cung nữ kia, quyết định chủ ý, nàng ngước mắt nhìn về phái Thái hậu, cẩn thận lượt lại lời trong đầu lần, mới đáp lại :”Bẩm Thái hậu nương nương, theo ý kiến của thần nữ, quy củ là phải đúng người đúng bệnh, luật lệ khắc nghiệt dĩ nhiên là có thể kiềm chế dân chúng, làm cho bọn họ sợ hãi dám tái phạm, nhưng luật pháp cũng phải chú ý công bằng phục chúng, lấy lỗi dạng gì nhận trừng phạt dạng đó, bằng hoàn toàn ngược lại, cái gọi là nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền, cùng đạo lý này, cho nên thần nữ cho rằng, cung nữ này, cấp cho nàng chút giáo huấn khiến cho nàng ta ghi nhớ lần sau dám tái phạm nữa.”

      Lời vừa thốt ra, tất cả nội đường đều kinh ngạc. Từ hoàng thượng, cho tới cung nữ sợ tới mức cả người xụi lơ kia, đều bị đoạn đối thoại này làm cho kinh ngạc. Tần vương trong mắt tinh quang loé ra chút, sắc mặt Thái hậu liền bắt đầu kém xuống.



      Chương 12: Giông tố này chưa yên, giông tố khác lại đến

      Editor: tieudangnhi

      Nguồn: tieudangnhi958.wordpress.com

      Bỡi vì câu này, tấu nhạc ca múa đều dừng lại, nội đường im lặng như tờ, sắc mặt Thái hậu là cảm xúc gì, nhưng ràng là rất mất hứng, mọi người ở đây đều thay tiểu nữ tử này lo lắng lúc, bỗng nhiên tiếng cười lớn từ thượng vị truyền đến, mọi người theo tiếng cười nhìn lại, Hoàng thượng rời chỗ ngồi xuống dưới, đến trước mặt Cẩm Ngôn quỳ mặt đất, ngón cái xoa xoa nhìn nàng :”Nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền? Ngươi so sánh như vậy, là rất mới mẻ, trẫm cũng là lần đầu tiên nghe thấy. thể tin được tiểu nữ tử như ngươi mở miệng liền khiến người khác kinh người, chỉ là biết, phía dưới sa mỏng này…”

      vươn tay đến, có ý muốn gỡ sa mỏng che mặt của nàng ra, Cẩm Ngôn vội vàng che mặt, liên tục lắc đầu :”Đừng… Hoàng thượng, mặt của thần nữ chỉ sợ doạ đến Hoàng thượng, hơn nữa lời này cũng phải xuất từ miệng của thần nữ, chính là thần nữ lúc trước vô ý nghe được người khác thôi. Thần nữ mượn tạm lời của người khác, chẳng qua chỉ là múa rìu qua mắt thợ, cũng vì tình thế cấp bách muốn cầu tình cho cung nữ kia. Thần nữ hiểu đạo lý lớn để trị quốc, an gia, chỉ là trong lòng thần nữ, cảm thấy hôm nay là ngày vui, nên vô cùng cao hứng, nếu có đổ máu cũng là điềm xấu, nếu như có chỗ mạo phạm, mong Hoàng thượng thứ tội!”

      Nàng xong liền cúi đầu, quỳ thấp xuống, trong lòng kì thực khẩn trương muốn chết, Tần Phi Mặc nhìn chằm chằm nàng lúc lâu bỗng nhiên cười lạnh tiếng, xoay người trở lại chỗ ngồi, gì nữa.

      Thái hậu cẩn thận nhìn sắc mặt Hoàng thượng, lập tức :”Đứng lên , chuyện như thế này, liền khiến các ngươi sợ đến như vậy, nào nào nào, đều đứng lên, về phần cung nữ kia, xuống lĩnh hai mươi bản tử, xem như là cái giáo huấn.”

      Thái hậu xong, nội đường rốt cuộc cũng sôi nổi hẳn lên, cung nữ kia rốt cuộc cũng có thể bảo trụ được tính mạng, lời cảm tạ xong mới xuống lĩnh bản tử(hình trượng = đánh), mà Tần vương lúc này cũng im lặng lát rồi thay quần áo.

      Ca múa lần nữa lại tiếp tục trình diễn, Ôn Ca Ngâm nhìn bộ dáng Cẩm Ngôn còn sợ hãi, buồn cười :”Lúc này mới biết sợ? Dũng khí thấy chết sờn vừa nãy nơi nào rồi?”

      Cẩm Ngôn nhìn nàng ta cười cái, bất đắc dĩ :”Tỷ tỷ, tỷ còn biết ta, ta vừa rồi, giống như là “ trâu bắt chó cày”, đều là bị bắt buộc!”

      Ôn Ca Ngâm cười cười, mặt cũng biểu lộ cái gì, trong lòng lại ràng, kỳ thực vừa rồi, khi Thái hậu hỏi, Cẩm Ngôn tốt nhất là nên phụ hoạ câu trả lời cùa nàng là tốt rồi, nhưng mà, nàng ta cũng làm theo như vậy.

      Bên trong mắt đẹp, thoáng chốc biểu lộ chút ánh sáng nhạt.

      Cẩm Ngôn nhàm chán xem ca múa, trải qua cửu tử nhất sinh vừa rồi, nàng cũng muốn tiếp tục chờ đợi, dù sao đây cũng là nơi Hoàng đế cùng vương gia tuyển hậu tuyểnn phi, cùng xấu nữ bị huỷ dung như nàng có liên quan gì, nàng tìm lý do với Ôn Ca Ngâm tiếng, liền rời khỏi yến tiệc.

      Bên ngoài cung Trường thọ, sao giăng đầy trời, ánh trăng như nước, Cẩm Ngôn đứng bên hồ nước, nhìn ảnh ngược trong vắt dưới nước, gió lạnh mùa thu khẽ thổi, khiến cho ban đêm ở cổ đại có loại tư vị khác.

      Từ nơi này nhìn qua, trong cung đèn đuốc loé ra sáng chói, bóng người lắc lư, cảnh tượng bình tĩnh an bình, thậm chí thập phần vui vẻ, nhưng Cẩm Ngôn biết, bên trong đó còn có cảnh tượng khác, ít ra, cung nữ vừa rồi còn chịu phạt.

      Nàng khẽ thở dài, cảm thấy bản thân rời khá lâu, cũng nên quay lại rồi, ngay tại thời điểm xoay người, chợt thấy bóng người phía sau loé lên, khi nàng chưa đứng yên liền cảm thấy lưng mất thăng bằng, thân thể nhất thời ổn, bỗng chốc ngã vào bên trong hồ nước sâu thăm thẳm, lạnh đến thấu xương.



      Chương 13: Trong nước tự cứu, gặp lại Tàn vương

      Editor: tieudangnhi

      Nguồn: tieudangnhi958.wordpress.com

      Cẩm Ngôn biết bơi, nhưng quần áo cổ đại lại rườm rà sau khi bị nhúng nước liền trở nên rất nặng, hơn nữa thân thể bản thân bệnh nặng mới khỏi, vất vả cố hết sức mới ló đầu ra khỏi mặt nước, hít thở hơi, liền lần nữa đầu chìm vào trong nước.

      Nàng có khí lực!

      Hô hấp trong miệng giống như là muốn dùng hết, thời điểm nước hồ lạnh như băng lọt vào miệng vào mũi, trong lòng nàng bắt đầu trở nên khủng hoảng. Người vừa đứng bên hồ đến cùng là ai? Nhiều lần muốn đẩy bản thân vào đường chết đến tột cùng là người nào?

      Trong đầu liền lên đáp án, chính là bóng dáng của Ôn Ca Ngâm, Cẩm Ngôn cảm thấy phát lạnh, tựa hồ theo bản năng kết luận người đứng sau lưng mình chính là nàng ta. Xem ra, là do chính mình vừa rồi yến tiệc gây hoạ, thể tin được lòng đố kị của Ôn Ca Ngâm lại nặng như thế, ngay cả cái muội muội bị huỷ dung cũng buông tha, xem ra, khi nàng ta ngồi hậu vị, bản thân sau này tất gặp phải nhiều nguy cơ.

      khí trong miệng càng ngày càng ít, Cẩm Ngôn chỉ cảm thấy bản thân sắp chống đỡ nổi nữa.

      được, nàng thể chết như vậy được! vất vả mới có cơ hội làm người thêm lần nữa, hận lớn báo, nàng làm sao có thể chết?

      Quyết định nhanh, nàng vội vàng cởi quần áo của mình, nhưng quần áo ở cổ đại rườm rà muốn chết, nàng hao hết khí lực, mới đem ngoại bào xé ra, thế này mới cảm thấy thân thể nhàng hơn nhiều. bên cố sức, bên cởi áo, cũng may, sau khi mất hết sức chín trâu hai hổ, nàng cũng có thể cởi hết quần áo bên ngoài, chỉ chừa lại y phục trung y, cũng thuận lợi đụng phải tảng đá lớn bên hồ, nàng theo tảng đá mà đứng lên, vật vả ngoi ra khỏi mặt hồ, nàng mệt đến nổi tay chân như sắp nhũn hết cả ra.

      Khí lực của nàng hao hết, còn cách nào để lên, nếu lực đạo tay dùn hết, nàng có cố nỗ lực hơn nữa cũng đều uổng phí, chỉ có thể táng thân*(chôn thân) lại nơi đáy hồ. Nhưng bốn bề vắng lặng, ai có thể tới cứu chính mình? Nàng liều mạng nhìn quanh bốn phía, khi nhìn lên, nàng lại phát đạo nhân ảnh, , chính xác là bóng dáng ngồi, đúng là tàn vương cùng tuỳ tùng của .

      Cẩm Ngôn bỗng chốc bừng tỉnh liền hét to, thân thể cũng hung hăng nhướn người về phía trước, nàng lớn tiếng hướng bóng dáng oản sắc kêu to :”Vương gia…. Cứu ta…”

      Tần Phi Li thay xong y phục liền qua nơi này, vốn là muốn trở về yến hội, lúc này đột nhiên nghe được có tiếng người kêu, liền quay đầu lại.

      Bên trong hồ nước, có bóng dáng nho ngập lặn trong đó, chỉ lộ ra nửa cái đầu, phân nam nữ, mà mặt đáng sợ bộ dáng, nếu là người nhát gan, giờ phút này, chỉ sợ cho rằng bản thân gặp phải thuỷ quái. Tần Phi Li hề động đậy, nhưng tuỳ tùng phía sau nhắc nhở :”Vương gia, là nhị tiểu thư của Tướng quân phủ.”

      Mi tâm Tần Phi Li khẽ nhúc nhích, che miệng liền ho khan tiếng, lập tức phân phó :”Ngươi đem nàng cứu lên .”

      Thân Cẩm Ngôn ở bên bờ, nên tuỳ tùng kia cần tốn nhiều sức có thể đem nàng kéo lên bờ. Nhưng mà, đột nhiên nhìn thấy dung mạo của nàng, hai con ngươi mở to đầy kinh ngac. Sa mỏng che mặt của Cẩm Ngôn sớm bị nước cuốn , giờ khắc này, nàng đúng là lấy khuôn mặt đáng sợ nhìn người khác, mà trừ điều này ra, càng khiến tuỳ tùng kia kinh dị hơn là, đường đường là nhị tiểu thư Tướng quân phủ, vậy mà chỉ mặc kiện trung y!

      Nhất là giờ phút này, toàn thân ướt đẫm, dáng người bỏng lập tức ra, liền như vậy ở dưới ánh trăng, hoàn mỹ tốt đẹp như vậy quả thực khiến cho người phun máu!(miêu tả a, kinh dị a)

      Ánh mắt tuỳ tùng, liền thể dời .



      Chương 14: Nhấc tay chi lao, kết cỏ ngậm vành* (thuận tay cứu giúp, nguyện ý giúp đỡ)

      Editor: tieudangnhi

      Nguồn: tieudangnhi958.wordpress.com

      Tần Phi Li nhìn nàng cái, mí mắt cụp xuống che miệng nhàng ho khan hai tiếng, thành công kéo suy nghĩ của Cẩm Ngôn lại. Vừa mới lên bờ, nàng chỉ lo ôm thân thể run rẩy, nên quên, phải báo ơn ân nhân cứu mạng.

      Nhưng mà, bộ dáng ân nhân cứu mạng có chút kỳ quái, giống như khó coi nhìn bộ dáng của nàng, Cẩm Ngôn thuận thế liền nhìn xuống người mình xem xét, chỉ mới nhìn cái, nàng liền ai u tiếng, hoảng hốt đem bản thân ôm thành đoàn, ngồi xổm đất, trong khoảng thời gian ngắn, nhất thời biết làm sao.

      Tần Phi Li lại ho khan hai tiếng, xong rồi mới ngẩng đầu nhìn nàng cái, ánh mắt mỉm cười. có tận lực nhìn xem những nơi ướt đẫm người nàng, chính là đem tầm mắt dừng ở mặt nàng, đồng thời nhàn nhạt cười, cởi ngoại bào người đưa cho nàng nó :”Ôn nhị tiểu thư, phủ thêm .”

      Cẩm Ngôn nhìn cái, cũng chăm chú nhìn nàng, phượng mâu đen trầm giống như biển, ràng nhìn ra cảm xúc, lại giống như muốn đem người hít vào trong. Nàng lại nhìn thoáng qua ngón tay của , mười ngón thon dài trắng thuần, xinh đẹp làm cho người ta muốn tiến lên cắn ngụm, nàng chớp chớp mắt, nhanh chóng tiếp nhận áo choàng mặc vào, muốn cảm ơn, Tần vương lại từ ống tay áo lấy ra mảnh khăn đưa cho nàng :”Lau chút .”

      tóc nàng còn vướng giọt nước mơ hồ ẩm ướt, tâm tư nam nhân này rất tinh tế. Cẩm Ngôn tiếp nhận, sau đó lung tung lau mặt, thế này mới phát , sa mỏng che mặt bị rớt. Trong lòng nàng nhất thời quẫn bách, lại nghĩ đến bộ dạng xấu xí của mình cư nhiên bị người khác nhìn thấy, lại là nam nhân đẹp như thần tiên này, trong lòng nàng liền đặc biệt quẫn bách, nhưng lúc ngẩn đầu lên, mặt nam tử vẫn như trước ôn nhuận, ràng cũng có nửa điểm khó chịu bỡi vì khuôn mặt đáng sợ của nàng, khiến nàng khỏi an tâm ít, nhưng mà nghĩ đến lát phải trở lại yến tiệc, nếu bị Hoàng thượng Thái hậu nhìn thấy bộ dáng tại của mình, như thế quả rất thất lễ.

      Nàng liền đem khăn che lại khuôn mặt, trùng hợp độ lớn lại rất vừa vặn với mặt nàng. Nàng cảm kích hướng Tần Li Phi thi lễ, cũng biết, đưa khăn này đến cùng là muốn nàng lau mặt hay là cố ý cho nàng che mặt.

      Trong lòng nảy lên tia cảm động nho , nàng ôm ngoại bào của , khom người :”Đa tạ Vương gia hôm nay trượng nghĩa tương cứu, Cẩm Ngôn nhất định hồi báo, ngày khác nếu Vương gia có cần gì ở chỗ Cẩm Ngôn, Cẩm Ngôn nhất định kết cỏ ngậm vành.”

      Tần Phi Li tựa tiếu phi tiếu*(cười như cười) nhìn nàng :”Nhấc tay chi lao mà thôi, Ôn nhị tiểu thư cần để trong lòng.”

      cũng hỏi nàng tại sao lại rơi xuống nước, cười , sau đó liếc nhìn tuỳ tùng cái, tuỳ tùng hiểu ý, tiến lên đẩy rời , đúng lúc này từ hướng yến tiệc truyền ra tiếng động, lát sau, liền có thái giám vội vã tới, nhìn thấy nàng, vui vẻ :” ra Ôn nhị tiểu thư ở trong này, Hoàng thượng chính là tìm người đấy, di… Ôn nhị tiểu thư đây là như thế nào?”

      Giờ phút này Ôn Cẩm Ngôn chẳng những mặc người y bào nam tử, tóc cũng ướt sũng mảnh, bộ dáng rất chật vật. Thái giám kia lúc này tầm mắt vừa chuyển, liếc mắt nhìn thấy Tần vương cùng tuỳ tùng đứng cách đó xa, vội vàng hành lễ :”Nô tì tham kiến Tần vương.”

      ra, phong hào của là Tần vương, Cẩm Ngôn thầm ghi nhớ, lại nghĩ lúc yến tiệc tự xưng là Phi Li, hoàng thất Chung cách họ Tần, cách khác, hẳn gọi là Tần Phi Li. Nàng cảm thấy cái tên này lại thập phần dễ nghe, tầm mắt mang theo ý cười nhìn về phía Tần vương :”Tần vương, Cẩm Ngôn có việc, xin được cáo lui trước, đa tạ ân tình Vương gia hôm nay, Cẩm Ngôn nguyện khắc trong tâm khảm*(ghi sâu vào tim).”

      Tần vương lại lạnh nhạt cười cười, giọng ôn nhuận như ngọc :” sao, Hoàng thượng tìm, bổn vương bây giờ cũng nên trở về yến tiệc, vừa vặn cùng đường, biết Ôn nhị tiểu thư có thể để ý?”
      Last edited: 4/10/15
      linhdiep17, AnAnElise Tuyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :