1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tà Y - Nguyên Viện ( 10 chương + 1 hồi cuối )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      ♥ Tà Y ♥
      邪医
      [​IMG]
      Tác giả: Nguyên Viện (元媛)

      Thể loại: Cổ đại

      Hệ liệt: Hậu cung sinh hoàn truyện chi ngũ

      Tình trạng bản gốc: Hoàn

      Nguồn cv: http://www.tangthuvien.vn/


      Nhân vật chính: Trạm Ly Tiêu + Thôi Bán Hạ

      Độ dài: 10 chương + 1 Hồi cuối

      Edit: Nhược Đồng (BooBoo)

    2. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      ♥ Giới thiệu ♥
      Đây là cái tình huống gì?!

      Trong TV hay mấy cuốn tiểu thuyết bình thường người ta thường diễn sau khi xuyên qua.

      phải trở thành hoàng đế cũng là mỹ nữ họa quốc cũng phải là cao thủ võ lâm sao?

      Vì sao nàng xuyên qua liền vừa vặn thành đứa bé mới sinh?!

      Điều này cũng thôi , người khác xuyên qua phải nhất định là có cái năng lực nhìn trước tương lai sao?

      Còn nàng cho tới giờ thậm chí còn chưa từng nghe về cái triều đại này, cả cái lạc thú “khống chế lịch sử” cũng có!

      Còn có, người ta xuyên qua nhất định phải có dung mạo họa thủy phải sao?

      Nàng cũng hay lắm, phải mang họa cho người khác, mà là mang đến cho chính nàng…

      Bởi vì dáng dấp của nàng và vị vương phi thân sinh rất giống nhau.

      Mà phụ mẫu thân sinh của nàng vừa vặn phạm vào tội mưu phản liền bị tru di cửu tộc.

      cách khác, chỉ cần gặp nàng liền biết nàng là nhi nữ của tội thần!

      Nhiều năm qua, nàng chính là lớn lên trong hoàng cung vừa nguy hiểm nhất vừa an toàn nhất này.

      Vì tương lai tốt đẹp, vì mạng sống bảo bối, nàng quyết định tìm cho mình người mạnh mẽ vững chắc để dựa vào…

      Ừm, xem xem, cái tên thái tử điện hạ kia vừa thích nàng lại cực dính nàng. Vậy, quyết định là !

      Nàng liền nuôi thành cái dạng có nàng được, đặt nàng ở vị trí số tựa như hôn quân.

      Vậy cho dù về sau có phát nàng là nhi nữ của tội thần cũng luyến tiếc bỏ được nàng…
      AChu, DingDingDongtart_trung thích bài này.

    3. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      ♥ Mở đầu ♥
      Edit: Nhược Đồng (BooBoo)

      Ai? Tên khốn kiếp nào dám đánh vào mông nàng?!

      “Oa oa oa…” tiếng khóc quỷ quái của đứa trẻ nào đây…

      đúng! Uông Đông cực kỳ kinh hãi, bởi vì tiếng khóc này hình như là từ miệng nàng phát ra!

      Nàng mở mắt, phát trước mặt là vùng sương mù mênh mông, nàng chớp mắt, rồi lại chớp mắt, vẫn là nhìn thấy ràng.

      Làm sao chuyện này có thể xảy ra… Nàng ràng phi cơ mà! Hơn nữa còn có chút bi kịch, máy bay nổ tung khi bị chấn động mạnh. Nàng còn nhớ ràng, thân thể thậm chí theo bản năng run lên bần bật.

      “Bé con lạnh sao?” tấm vải mềm mại bọc quanh thân thể nàng, vừa ôm vừa đong đưa, Uông Đông cảm giác hai má mình bị người ta sờ sờ, sau đó ôm lấy nàng, : “ sai, sai, sinh ra khỏe mạnh. Vương phi người xem, tiểu quận chúa mặc dù sinh thiếu tháng, nhưng mà bộ dáng rất toàn vẹn.”

      Vương phi? Quận chúa? Uông Đông lại chớp mắt, sau đó cảm thấy được lồng ngực ấm áp ôm ấp, cái ôm này mang theo nồng đậm mùi tanh khiến nàng phải nhăn mũi.

      “A, bé chun chun cái mũi, về sau nhất định là đứa hoạt bát.” Giọng của nữ nhân đầy mệt mỏi, nhưng mà vẫn rất là êm tai, Uông Đông có thể mơ hồ tưởng tượng ra dung mạo của nữ nhân này, đảm bảo nhất định tệ.

      Uông Đông cảm giác được nữ nhân kia nhàng chà chà vài cái lên má nàng, rồi lại mở miệng: “Thần y, cám ơn ngươi nguyện ý nuôi dưỡng đứa . Nhưng xin đừng cho bé biết thân thế mình là ai, ta chỉ muốn bé bình an lớn lên, cả đời vui vẻ khỏe mạnh.”

      “Lão phu hiểu.” Uông Đông nghe được thanh từ người vừa nãy ôm nàng.

      Được rồi, nghe đến đó nàng cũng hiểu. Chưa ăn qua thịt heo nhưng cũng từng thấy qua heo chạy, thân là đại tỷ của hắc đạo, nàng cho dù có hứng thú với mấy vở kịch máu chó, nhưng mà trong đám thủ hạ luôn có mấy kẻ thường mơ mộng, năm lần bảy lượt lải nhải cái gì mà xuyên . Trùng sinh (sống lại) nhất định phải chinh phục thế giới hoặc trở thành tỉ phú, cho nên mỗi dãy số trúng thưởng đều luôn ghi nhớ ràng.

      Nàng luôn bỏ ngoài tai mấy lời nhàm chán thực tế ấy, coi như những người kia lăn lộn đời quá lâu liền quên mất tuổi thơ, ngẫu nhiên mơ mộng chút cũng sao, thân là lão đại đương nhiên nên đả kích châm chọc.

      Xuyên qua trùng sinh? Xùy, chuyện như vậy xảy ra sao, vậy ai thay nàng trở thành Tang Thi Vương?

      Được rồi, việc này chứng minh nàng được làm Tang Phi Vương nữa rồi, bởi vì máy bay nổ tung nên thân thể cũng thành tro , nhưng sao nàng lại gặp được chuyện tưởng này, nàng thế nhưng xuyên qua sống lại!

      Điều này làm cho nàng thành cái trứng tròn rồi —- tuy rằng nàng thành cái trứng, nhưng đây là tính từ hình dung, cần so đo với nàng —- mà điều khiến cho nàng tức giận phải là xuyên qua sống lại mà là đoạn đối thoại của hai người này.

      Mẫu thân của nàng là vương phi, vậy tốt lắm, nghĩa là đời này nàng vinh hoa phú quý hưởng hết nha! Nhưng mà vương phi lại muốn giao nữ nhi của mình cho người khác nuôi, điều này đại biểu cho cái gì? Đương nhiên nó là dấu hiệu chứng minh những chuyện bất hạnh nhanh đến!!!

      Uông Đông vừa mới nghĩ, thanh hốt hoảng liền tuyền đến: “Vương phi! Vương gia bị bắt! Đại quân Phương gia đến rồi!”

      sao? Cuối cùng vẫn thất bại.” Thanh của Vương phi thực bình tĩnh: “Thừa dịp đại quân còn chưa tới, các ngươi mau chạy . Thần y,…”

      “Vương phi yên tâm, lão phu chăm sóc nàng tốt.” Thần y ôm lấy đứa quả quyết.

      Vương phi đành lòng, vuốt vuốt mặt nữ nhi, lập tức nhắm mắt lại hạ quyết tâm: “Nguyễn Nhi, đưa thần y theo địa đạo rời .”

      “Vâng.” Tỳ nữ đứng bên đỏ hồng hai mắt: “Thỉnh thần y theo ta.”

      Uông Đông thấy mình bị ôm vào nơi u, mù mịt tia sáng, nàng thở dài.

      Nàng từng nghe có mấy người ảo tưởng sau khi xuyên qua trở thành nhân sĩ khai phá ngoại thương, làm hoàng đế cũng là mỹ nữ hại nước hại dân, cũng phải là võ lâm cao thủ, tóm lại việc chinh phục thiên hạ tuyệt đối thành vấn đề.

      Nghe bọn thúi quá!

      Nàng tại chính là đứa bé, phụ mẫu mặc dù là vương gia vương phi, nhưng mà phụ thân vương gia bị bắt, mẫu thân vương phi đại khái cũng lành ít dữ nhiều, càng nghi ngờ gì chuyện có đại quân theo sau đuổi giết… Bình thường nếu hao tổn tâm tư đến trình độ này, vị vương gia kia nhất định phạm trọng tội, nàng nghĩ đại khái phải kết bè kết đảng cũng là tội mưu phản thôi. Dù sao mặc kệ là tội gì, tất cả cũng đều chịu hình phạt tru di cửu tộc.

      Nàng vừa ra đời bị người truy sát, đây là cái tình huống chó chết gì a!!!!!!!!!!!!!!!

      Uông Đông dám trông cậy gì vào cái vị thần y ôm nàng chạy này có khả năng bảo hộ được nàng, nghe thanh vị thần y này chắc cũng có tuổi, hơn nữa đại phu chính là đại biểu tay trói gà chặt, có thể thoát được truy binh phía sau quả là chuyện lạ.

      Uông Đông thở dài phen, lấy lại bình tĩnh.

      Dù sao cũng từng chết lần, chết thêm lần nữa cũng là gì. Thân là đại tỷ vĩ đại, từng vượt qua nhiều khói lửa như vậy, còn có thể sợ chết sao?

      Hơn nữa nếu thực tốt nàng lại có thể xuyên qua sống lại thêm lần! Nàng cũng tin vận khí chính mình lại có thể cứt chó đến thế!

      Nghĩ vậy, Uông Đông liền chép chép cái miệng, vô cùng bình tĩnh chào đón kiếp sống trốn chạy của mình, dù sao có muốn trốn… cũng phải nàng chạy!

      Cũng biết trốn tránh bao lâu, có lẽ cũng phải mấy ngày , sương mù mờ mịt trước mắt nàng cũng dần dần tan, mơ hồ có thể nhìn thấy lờ mờ. Hơn nữa vị thần y này đúng là làm nàng phải kinh ngạc, cư nhiên có thể mang theo nàng thoát khỏi truy binh, hơn nữa mấy ngày nay chạy trối chết cũng bỏ bê nàng, chăm sóc nàng vô cùng tốt.

      Nàng quá khinh thường cổ nhân rồi sao? Chính là người của cái triều đại này nha!

      Uông Đông suy tư, bên tai chợt nghe thanh ồn ào, nàng được thần y ôm tới thành trấn rất náo nhiệt, tới lui rồi cách xa huyên náo.

      Nàng nghe được giọng cung kính: “Thôi ngự y, ngài trở lại.”

      A? Thôi ngự y? Uông Đông trừng mắt, hoài nghi mình có nghe nhầm hay .

      “Ừ, mấy ngày nay trong cung thế nào? Hoàng thượng, thái hậu thân thể việc gì chứ?” Thần y nhàn nhạt hỏi.

      “Trong cung vẫn tốt, chỉ là ngày hôm qua hoàng thượng có cho người tới hỏi bao giờ Thôi ngự y trở về… Ách, Thôi ngự y, đứa bé này là?” Người nọ cuối cùng nhịn được hỏi.

      “À, ta nhặt được ở đường, phụ mẫu có lẽ bị cường đạo giết chết, ta ngang qua đúng lúc mẫu thân nàng còn hấp hối, ta thấy đáng thương nên nhặt về nuôi.”

      “Ai nha! là đáng thương, cường đạo nơi nào mà ngông cuồng như vậy chứ, chuyện này nhất định phải bẩm báo thánh thượng…!”

      Uông Đông hoàn toàn bị kinh hãi rồi. Thần y thế nhưng lại là ngự y, hơn nữa còn có hoàng thượng, thái hậu… Nơi này, cho nên nơi nay chính là hoàng cung ?!

      Nàng, người bị đuổi giết – nữ nhi tội thần, thế nhưng lại bị ôm vào trong cung…

      Uông Đông thấy hai chữ tức giận cũng đủ để hình dung tâm trạng giờ của nàng.

      Mẹ kiếp! Đây là cái tình huống gì a a a a a a ——-
      DingDingDongtart_trung thích bài này.

    4. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      ♥ Chương 1.1 ♥
      Edit + Beta: Nhược Đồng (BooBoo)

      “Bách giải tán, trị phong hàn cho trẻ, nóng nhức đau đầu, chế thành thuốc sấy khô hai lượng, hoàng cầm tám chỉ, ma hoàng…” thanh ngâm nga dần uể oải, cuối cùng — “A! Phiền chết được!” cuốn sách dày cộp lập tức bị quăng cỏ.

      “Quyển sách dày thế này phải học tới khi nào chứ?!” Chủ nhân của quyển sách khổ sở ôm đầu lăn tròn thảm cỏ.

      Người này, chính là Uông Đông từng xuyên qua sống lại, chỉ là nàng bây giờ có tên Thôi Bán Hạ, năm nay ba tuổi.

      Bắt đứa bé vác quyển sách dày cộp thế này, mẹ kiếp, đương nhiên là ngược đãi! Thôi Bán Hạ cảm thấy việc mình xuyên qua ràng là màn bi kịch.

      Quốc gia nàng xuyên qua này gọi là Ngũ Hỉ Quốc. Đúng, đây là quốc gia có trong lịch sử, điều này khiến mơ tưởng đầu tiên khi xuyên qua của nàng là — có khả năng biết trước tương lai hoàn toàn trở thành tro bụi.

      Quay lại với thân thế của nàng. Ngũ Hỉ Quốc này là đất nước giàu có, đông đúc và phồn vinh, còn là quốc gia hùng mạnh, nhưng dù có hùng mạnh đến đâu cũng có ít nhiều thù trong giặc ngoài.

      Rất may đương kim hoàng thượng của Ngũ Hỉ Quốc là minh quân, “thù trong” được diệt trừ gần như hoàn toàn từ ba năm trước, còn về phần “giặc ngoài”, Ngũ Hỉ Quốc dùng võ lập quốc, sức mạnh cường thịnh, danh tướng hộ quốc người người dũng mãnh thiện chiến, nên việc đối phó “giặc ngoài” đối với Ngũ Hỉ Quốc mà dễ như ăn cháo, lãnh thổ quốc gia càng mở rộng, uy danh Ngũ Hỉ cường quốc lại càng vang xa.

      Mà phụ mẫu thân sinh nàng lại vô tình được liệt vào hàng ngũ “thù trong”.

      Đơn giản mà , thái tổ hoàng đế Ngũ Hỉ Quốc từ khi khai quốc sắc phong khai quốc công thần có quan hệ thông gia thân thiết làm phiên vương. Trong lịch sử từng thấy vị phiên vương nào có kết cục tốt chưa? Cho dù từ đầu phiên vương có trung thành tận tâm, chẳng qua đời này qua đời khác, liền tự cho mình là vua cõi, con người đều là lòng tham đáy, càng làm hoàng đế lâu, dã tâm cũng càng lớn.

      Có vị hoàng đế nào chịu được việc phiên vương vì nắm binh quyền trong tay mà tỏ ra ngạo mạn? Cho nên nhất định phải tước binh quyền.

      Hoàng đế đầu tiên muốn tước bỏ thuộc địa, Phiên vương sao có thể ngoan ngoãn giao ra, cho nên đây chính là lúc làm phản rồi, mà phụ thân nàng vừa hay lại chính là vị phiên vương đường tạo phản đó.

      Thắng làm vua thua làm giặc, người thua chính là bị tịch biên gia sản đồng thời gắn với kết cục bị tru di cửu tộc.

      Khi đó vương phi mang bầu được tám tháng, vì bảo vệ tính mạng đứa trẻ liền uống thuốc trợ sinh (thuốc sinh non), nàng được sinh ra như thế, hơn nữa còn được giao cho Thôi thần y.

      Vương phi và Thôi thần y có giao tình gì nàng biết, dù sao đây cũng phải là trọng điểm, trọng điểm chính là cái vị Thôi thần y kia lại chính là ngự y ở trong cung — nàng biết có nên bội phục lá gan của ông ta hay , giúp phản đảng như là lẽ đương nhiên, còn mang nữ nhi phản đảng vào cung nuôi dưỡng, ông ta sợ bị phát sao?!

      Dĩ nhiên là vị Thôi thần y này sợ. Nàng quan sát thấy, vị Thôi thần y này ở trong cung có địa vị giống người bình thường, chỉ thế, còn đặc biệt kiêu ngạo.

      Thôi thần y chỉ chuẩn bệnh cho hoàng đế, thái hậu, hoàng hậu hoặc là chính bản thân ông ta, ngay cả các phi tần ông cũng hoàn toàn bỏ mặc. Nhưng những người trong cung lại vô cùng tôn trọng Thôi thần y, lẽ dĩ nhiên, nàng – đứa được Thôi thần y ôm vào trong cung chỉ bằng câu: “Ta nhận đứa này làm ngoại tôn (cháu ).” cứ thế đương đương nhiên nhiên sống trong cung, hưởng ké kính trọng của mọi người với ông ta.

      Có Thôi thần y che chở, nàng ở trong cung cực kỳ tốt. Đến mức thân thế của nàng, Thôi ngự y cũng quên luôn cho nàng biết, làm nàng phải lật đật chạy theo mấy cung nhân nghe ngóng mà chắp vá lại.

      Thế lực của phiên vương gần như bị diệt trừ toàn, dư đảng còn lẩn trốn cũng được truy bắt gần hết, mà nàng vừa ra đời được Thôi thần y ôm vào trong cung, có thể là vô cùng an toàn — mỗi tội Thôi thần y hễ cứ nhìn thấy nàng liền cảm thán: “Tiểu Bán Hạ à! Con càng ngày càng giống mẫu thân con, tại còn nên bộ dạng vẫn còn tròn tròn, tồi… Ai, nào nào, ăn nhiều chút, đừng có khiến mình gầy nha!”

      Nghe vị mẫu thân có duyên phận với nàng kia trước đây lại là mỹ nữ đệ nhất thiên hạ… Mỗi khi nàng nghĩ đến đều muốn chửi bậy, đều người ta xuyên qua liền có dung mạo của kẻ gây họa , nàng dĩ nhiên cũng vậy, nhưng người mang họa phải người khác, mà lại chính là nàng nha!

      Nếu như người ta phát dung mạo của nàng giống vương phi của vị phiên vương kia, thế chẳng phải tự mình tuyên bố với mọi người thân phận của nàng sao? Nữ nhi vương phi đến bây giờ vẫn còn bị liệt vào danh sách tội nhân bị mất tích đó!

      Nàng sâu sắc cảm nhận được có khi bị chặt đầu ngay từ lúc mới sinh đỡ phải lo lắng về vấn đề bảo toàn mạng sống hơn bây giờ.

      Còn nữa, nàng những phải lo lắng bảo toàn tính mạng, mà còn phải vác thêm sách thuốc! Đây mới là điều khiến nàng đau khổ nhất! Nàng tại mới được ba tuổi, phải ngày ngày cầm quyển sách dày cộp đọc đến trời đất mù mịt, quả là ngược đãi trẻ em mà!

      “Thế này làm sao sống nổi aaaaaa…” Thôi Bán Hạ ưu thương nhìn trời hét lớn. Nàng nào có biết đây đâu phải là thời điểm bi thảm nhất đời nàng, nhiều hãm hại còn chờ nàng phía sau kia.

      “Thôi ngự y! Mau! Hoàng hậu sắp sinh rồi! Thôi ngự y…” thanh hốt hoảng truyền vào Thái Y viện, sau đó chính là tiếng bước chân dồn dập.

      Thôi Bán Hạ vội vàng từ dưới đất bò dậy, phủi phủi cỏ dại dính người, rồi nhặt lên sách thuốc trước đó bị nàng vứt chỏng trơ dưới đất.

      “Đừng nóng vội, gấp cái gì… Bán Hạ! Chạy đâu vậy? Mau lăn qua đây!”

      Thôi Bán Hạ đứng dậy, liếc mắt xem thường, tay ôm sách thuốc, dùng đôi chân ngắn cũn cỡn vừa chạy vừa hét: “A công, ta ở đây.”

      Thôi thần y vuốt râu nhìn cháu từ từ chạy tới, sớm quen với cách gọi kỳ quái này của nàng rồi, hơn nữa càng nghe càng thấy cái tiếng A công này vô cùng thân mật, khiến ông thích vô cùng.

      Đợi Thôi Bán Hạ chạy đến bên người, Thôi thần y hừ tiếng: “Tiểu nha đầu, lại lười biếng trốn đúng ?”

      “Nào có…” Nàng định bày tỏ nỗi oan khuất của mình thấy Thôi thần y nhặt lên cọng cỏ dính đầu nàng, trừng mắt, nàng liền nhìn Thôi thần y tươi cười vô tội: “A công, mau, hoàng hậu nương nương sắp sinh rồi!” sau đó quay qua : “Phúc công công, mau dẫn đường!”

      “Vâng, vâng.” Phúc công công vội vàng dẫn đường đến Vân Phượng cung – tẩm cung của hoàng hậu.

      Thôi thần y buồn cười nhìn bóng lưng cháu , cũng gì, nhàn nhã đuổi theo sau.
      tart_trung thích bài này.

    5. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      ♥ Chương 1.2 ♥
      Edit + Beta: Nhược Đồng (BooBoo)

      Khi đến Vân Phượng cung thấy hoàng đế và thái hậu đứng bên ngoài chờ.

      “Hoàng thương, thái hậu, Thôi ngự y đến.” Phúc công công khom người bẩm báo.

      Thiên Tỳ đế nhìn Thôi thần y: “Thôi ngự y, làm phiền ngươi vất vả.”

      “Hoàng thượng, người khách khí rồi.” Thôi thần y chỉ gật đầu chứ hành lễ như Phúc công công rồi liền nhanh chóng bước vào tẩm cung, Thôi Bán Hạ lắc lư theo sau.

      Thôi Bán Hạ theo vào thế cũng thấy người nào có ý kiến gì. Trong cung ai chẳng biết Thôi Bán Hạ thừa kế y thuật của Thôi ngự y, trẻ con nhà người ta đọc Tam Tự kinh, Thôi Bán Hạ lại ôm Thần Nông Bản Thảo cực khó mà đọc nha!

      Vừa vào Vân Phượng cung, Thôi Bán Hạ ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, còn có cả hoàng hậu nương nương đè nén tiếng rên la.

      “Nương nương, xin người kiên nhẫn chút. Nào, ngậm lấy nhân sâm.” Ma ma hầu cận bên người hoàng hậu sốt ruột đút nhân sâm vào miệng nàng.

      Hoàng hậu ngậm chặt nhân sâm, khuôn mặt trắng bệch vã đầy mồ hôi, hai chân mở rộng, miệng cắn miếng vải lụa, ngừng rên rỉ.

      “Thôi ngự y, nương nương đau hơn nửa canh giờ rồi.” Vừa nhìn thấy Thôi thần y, vị ma ma kia liền vội vàng .

      Thôi thần y ngồi xuống bên mép giường quan sát: “Vừa đúng lúc. Bán Hạ, nhìn xem.”

      Nàng có thể nhìn sao? Thôi Bán Hạ chậm rãi đến bên cạnh Thôi thần y, vẻ mặt đau khổ, gần như nhìn thấy toàn bộ “con đường sinh sản”, mặt nàng cũng trắng — nhanh chóng nhìn thấy cái đầu.

      “Nương nương, hít sâu, dùng sức.” Thôi thần y nhắc nhở hoàng hậu.

      Bên này hoàng hậu nương nương hít sâu, nghe lời Thôi thần y dùng sức, bên kia Thôi Bán Hạ cũng hít sâu, sau đó ngừng thở, mắt trợn trừng nhìn cái đầu đứa bé từ từ lòi ra… Mẹ nó! Thế này còn đáng sợ hơn xem mấy việc giết người phim ảnh!

      Lúc nghe tiếng con nít khóc Thôi Bán Hạ cũng suýt nghẹn chết.

      “Là con trai.” Thôi thần y cầm kéo cắt cuống rốn cho bé.

      “Nương nương, là tiểu điện hạ nha!” Ma ma vui vẻ kêu lên, sau đó vội vàng ra ngoài bẩm báo tin vui với hoàng thượng và thái hậu.

      Thôi thần y đưa tiểu điện hạ ngừng khóc đến trước mặt Thôi Bán Hạ, thản nhiên : “Bán Hạ, rửa sạch cho tiểu điện hạ.”

      Thôi Bán Hạ ngẩn người, bối rối nhìn máu tanh chảy ra từ người đứa bé, nàng muốn ôm.

      Cung nữ đứng bên thấy vậy liền : “Thôi thần y, Bán Hạ còn , hay là để ta làm …”

      cần, Bán Hạ.” Thôi thần y nhìn cháu . Đối với kẻ thừa kế y thuật của ông mà , ông đương nhiên phải nghiêm khắc. Cho dù Thôi Bán Hạ mới có ba tuổi, ông cũng thể lơi lỏng cơ hội học tập, để cho nàng xem ông đỡ đẻ cùng với việc muốn nàng tắm rửa cho tiểu điện hạ cũng là muốn giúp nàng gia tăng kinh nghiệm.

      Thôi Bán Hạ yên lặng vươn tay ôm lấy cục thịt nhớp nháp. Cũng kỳ quái, vừa được nàng ôm vào lòng, tiểu điện hạ vốn gào khóc đột nhiên im bặt.

      Điều này làm cho tất cả mọi người sửng sốt. Vừa lúc hoàng thượng và thái hậu vào đến nơi.

      Thái hậu vừa nhìn thấy đứa trong lòng Thôi Bán Hạ, tâm tình lập tức buông lỏng : “Tôn nhi (cháu nội) của ta! Lại đây, để ai gia nhìn chút.” Thái hậu thèm để ý đến thân thể đứa bé vẫn còn bẩn, vui mừng muốn ôm tiểu tôn tử.

      Thôi Bán Hạ mừng rỡ đưa ra đứa bẩn thỉu, đứa bé lập tức nhận thấy bị tách khỏi vòng ôm của nàng, khuôn mặt nhăn nhúm của trẻ mới sinh lập tức nhăn càng thêm nhăn: “Oa oa oa…” sau đó liền khóc vang dội.

      Hình như vẫn thấy còn chưa đủ, bàn tay nhắn còn nhíu chặt lấy tay áo của Thôi Bán Hạ.

      Thiên Tỳ đế nhíu mày, cười cưng chiều: “Hừm, xem ra hoàng nhi của trẫm rất thích Thôi Bán Hạ nha!”

      Ách… Thôi Bán Hạ sửng sốt nhìn chằm chằm cục thịt . biết vì sao, nàng cư nhiên lại có dự cảm xấu.

      ~~~

      Thôi Bán Hạ, năm nay vừa tròn tám tuổi, kiếp trước là đại tỷ hắc đạo tung hoành thiên hạ.

      À, cái này là đến Thôi Bán Hạ trước khi sống lại.

      Uông gia nhiều đời làm hắc đạo, Thôi Bán Hạ kiếp trước có địa vị đứng thứ tư, chịu ảnh hưởng của gia đình, rất tự nhiên bước con đường hắc đạo này. Chẳng qua Uông gia theo con đường cầm dao dọa người thu phí bảo kê, loại này gọi là lưu manh, hắc đạo có đẳng cấp cao hơn.

      Uông gia sở hữu công ty lớn kinh doanh hợp pháp, chưa bao giờ có chuyện trốn thuế, còn những thế lực ngầm đó là chuyện mọi người đều hiểu.

      Thôi Bán Hạ vốn hứng thú với cuộc sống làm sáng chín chiều năm, nên chủ động đảm đương thế lực ngầm của Uông gia, dĩ nhiên là như cá gặp nước, mỗi lần ra cửa đều được tôn kính gọi tiếng đại tỷ.

      Đầu năm nay hắc đạo rất là coi trọng vấn đề quan hệ quốc tế, làm ếch ngồi đáy giếng có tiền đồ, thế nên nàng chạy đến New York bàn chuyện làm ăn với lão đại bang phái bản xứ, vụ đàm phán thành công, cả chủ và khách đều vui vẻ.

      Thỏa thuận chia lợi nhuận xong xuôi, nhẽ ra Thôi Bán Hạ phải trở về Đài Loan, nhưng khó có cơ hội được ra nước ngoài chuyến, chơi cho là đáng tiếc, bởi vậy sau khi lưu lại New York nửa tháng, liền tâm tình kích động muốn chạy qua Paris, ai biết được cứ như vậy mà hoa hoa lệ lệ rơi máy bay, hưởng thọ hai mươi bảy tuổi.

      Kiếp trước tuy rằng chỉ sống hai mươi bảy năm ngắn ngủn nhưng rất huy hoàng nha, ít nhất là phải xem sắc mặt người khác, cũng cần phải sắp xếp núi dược thảo như thế này a!

      Thôi Bán Hạ ngồi đống trong viện, tay cầm cây kéo kiểm tra cây thảo dược, có lúc cắt bỏ lá thừa, rồi đối chiếu với sách thuốc.

      A công , ông chỉ cho nàng thời gian ba tháng để làm quen với dược thảo trong Dược viên, ba tháng sau phải thi, nếu đạt bị phạt chép Bản Thảo Kinh nghìn lần. Mẹ kiếp, nghìn lần chẳng phải chết người sao!

      Dược thảo trong Dược Viên ít nhất cũng trăm loại, nàng làm sao nhận ra hết được! Hơn nữa ngoài việc phải nhận ra được thảo dược, nàng còn phải ghi nhớ đặc tính cùng công dụng của chúng, nàng tại mới có tám tuổi nha! Ngược đãi đứa trẻ như thế được sao?

      Thôi Bán Hạ cảm thấy cuộc sống sau khi xuyên qua của nàng thể chỉ dùng hai từ “cay đắng, áp bức” là có thể hình dung, bởi vì thảm hại hơn vẫn còn ở phía sau kìa.

      trận tiếng bước chân quen thuộc dồn dập chạy tới từ phía sau khiến nàng thở dài.

      “Hạ Hạ! Hạ Hạ!” Nương theo tiếng bước chân là tiếng hét đầy hưng phấn non nớt của trẻ .

      “Điện hạ! Điện hạ ngài chậm chút, cẩn thận kẻo té ngã!” Tiểu thái giám theo phía sau cực kỳ khẩn trương.

      Còn cái cục bột bọc trong cẩm y vàng nhạt kia thèm để ý đến lo lắng của tiểu thái giám, hai mắt sáng quắc nhìn bóng lưng Thôi Bán Hạ, liều mạng nhào về phía nàng.

      Thôi Bán Hạ muốn lẩn tránh cũng kịp, mà dù sao nàng cũng chẳng dám trốn tránh. Bọc thịt kia là thái tử điện hạ đó, nàng đương nhiên là phải lấy thân làm đệm rồi, để thái tử điện hạ tông nàng ngã cái là xong thôi.

      “Nha!” Quả , Thôi Bán Hạ chật vật ngã mặt đất “Trạm —” thiếu chút nữa nàng nhịn được mà bất kính gầm lên tên của , thở sâu hơi, nàng nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy chữ: “Thái tử điện hạ, có thể làm phiền ngài đứng lên ?” Mẹ kiếp, nàng rất nhiều lần là cần thiết cứ hễ thấy nàng lại lao đến như thế, đứa này nghe hiểu tiếng người sao!

      muốn!” Trạm Ly Tiêu ngồi cái mông tròn của Thôi Bán Hạ, tay vòng ôm lấy cổ nàng, thích mà cọ cọ: “Hạ Hạ, chới với ta!” Sau đó liền thêm câu: “ đồng ý ta đứng lên!”

      Thôi Bán Hạ hít sâu thêm lần nữa, tự với mình, phải nhẫn: “Thái tử điện hạ, ta muốn sắp xếp lại Dược Viên…”

      Trạm Ly Tiêu thèm nghe: “Ngươi chơi với ta, ta cho người chặt đầu ngươi xuống!”

      “…” Con bà nó! Tên tiểu tử năm tuổi này dám uy hiếp nàng! Thôi Bán Hạ nhịn nổi nữa, quát: “Trạm Ly Tiêu ngươi đứng lên cho ta! đứng lên lão nương liền làm thịt ngươi!” Mặc kệ ngươi là thái tử gì gì đấy, phụ hoàng ngươi nhìn thấy A công nhà ta còn phải cung kính kêu tiếng Thôi ngự y đấy!
      AChu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :