1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tà y độc phi - Mặc Tà Trần (4)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Tà y độc phi
      Tác giả :Mặc Tà Trần
      Thể loại : xuyên , dị giới, nữ cường​
      Bậc thầy võ học xinh đẹp vô biên của Trung Hoa, hồn nhập vào đứa trẻ bị vứt bỏ ở dị giới, thân mang kịch độc hôn mê.
      quả cầu lông ngắn kiêu ngạo vô cùng qua, móng vuốt giơ ra, “Là con người đầu tiên mà bản đại gia nhìn thấy, bản đại gia cứu ngươi!”
      Nam nhân tà mị lười biếng cười nham hiểm, “Muốn cứu nàng, thể được, trừ phi ngươi ngoan ngoãn lập khế ước với nàng.”
      Vì vậy—-
      Cảnh tượng như thế này thường xuyên xuất : xinh đẹp tuyệt trần nắm lấy tay cục cưng xinh xắn, ở Linh Thú tà ác trải rộng mà dạo chơi khắp sông núi, mỹ nam áo màu bạc có vẻ lười biếng còn thường xuyên theo bên người….
      thân hồng y kiều diễm, phúc hắc tiêu sái, ra vào núi non đại lục, ánh hào quang nở rộ chói mắt, khiến cho vô số nam nữ điên cuồng.
      vị nam tử tuấn mỹ ngạo mạn phóng túng, mặt nghiêm lại, tay vây nàng vào trong ngực, nghiến răng nghiến lợi: “Nữ nhân của Bổn Vương, loại như ngươi mà cũng dám nhìn trộm?!”
      Cục cưng xinh đẹp lộ ra khuôn mặt nhắn, mặt cũng tràn đầy oán giận: “Nữ nhân của bổn đại gia, dựa vào ngươi mà cũng đòi mơ tưởng?”
      Bạo lực xảy ra giữa đường, quyền thế ngút trời, kiếp trước vậy, kiếp này nàng nhất định leo lên đỉnh cao, đạt đến cảnh giới võ đạo!
      Hãy nhìn bậc thầy võ học cổ xưa của Trung Hoa, làm sao ở dị giới giương lên trời cao, tỏa sáng che lấp mặt trăng!
      [Dị giới: Trích lời vai chính]
      Nơi này có nữ chủ bao che khuyết điểm:
      “Người của Dạ Nhiễm ta, kể đúng hay sai, chỉ có ta mới có thể quản thúc, tới lượt người khác khoa tay múa chân!”
      Nơi này có nam chủ bá đạo:
      “Nữ nhân của Bổn Vương, tấc người cũng đều là của ta! Ai cũng được nghĩ đến chuyện nhúng chàm!”
      Nơi này có thú sủng kiêu ngạo: “Chê cười, chỉ bằng vài củ khoai nát các ngươi, đồ trứng thối, cũng muốn lấy mạng bổn đại gia?”
      Nơi này có cha già bảo vệ con : “Con của Bổn Tọa, chính là đạp cửa phòng tân hôn của ngươi, đào mộ tổ tiên ngươi, thế làm sao?”
      ————
      [Chấn động: Sống chết cùng nhau]
      Khi nhìn thấy tùy ý quyết tuyệt bị đưa đẩy đến cận kề cái chết, bị bóng tối vô tận cắn nuốt.
      Tim, tấc tấc đều đau như bị xé rách.
      Nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống.
      Nước mắt nam nhi dễ rơi, chỉ là chưa tới mức quá đau đớn.
      Mặc cho sau lưng bị xé rách, nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa chùn bước) lao thân vào bóng tối vô tận.
      Nữ nhân, địa ngục thiên đường, rừng đao biển lửa, Bổn Vương tuyệt đối để nàng độc, tuyệt đối .

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1
      Trời chiều hoa mỹ mà thê lương, dòng nước nhuốm đầy những máu, cả thế giới như chìm vào hương rượu ngon ngọt, khiến cho lòng người mê say, khiến cho lòng người bi thương.
      Khắp trời giống như tấm nhung lụa màu xanh dính đầy máu, có mỹ nhân xinh đẹp tràn đầy tuyệt vọng.
      Trung Hoa, hà tỉnh, đoạn thiên nhai.
      Lúc bấy giờ, mặt trời ngả về phía tây, bị cắt ngang ở phía chân trời, đằng đằng sát khí, mùi máu tanh theo gió rải khắp nơi.
      “Dạ Nhiễm, giao ra vật báu quốc gia Thương Khung Bảo Tháp, nếu đừng trách ta khách khí. Dạ Nhiễm, mười lăm năm trước ngươi lấy cắp Thương Khung Bảo Tháp, nếu như bây giờ chịu giao ra, ta còn có thể cho ngươi chết toàn thây!”
      “Dạ Nhiễm, cao thủ Trung Hoa đều ở đây, chỉ dựa vào thân trọng thương của ngươi bây giờ, xem ra cần thiết phải phản kháng làm gì!”
      ………….. Từng đợt thanh ồn ào náo động, xuất lời trào phúng.
      Đột nhiên, điệu cười điên cuồng châm chọc mang theo đầy tùy ý vang vọng vào trung: “Ha ha ha, muốn lấy Thương Khung Bảo Tháp của ta, việc gì phải lấy mấy cái cớ này! Muốn lấy nhào vào !”
      thân người dính đầy máu, giống như nét mực bay múa, đứng cách ngạo nghễ!
      Nàng để lộ ra khuôn mặt tuyệt trần, xinh đẹp phóng khoáng, đôi con ngươi đen nhánh đầy châm chọc khinh miệt.
      Dưới chân nàng, bốn phía bao quanh nàng là vô số hài cốt, mắt lạnh cao ngạo, muốn bảo bối của Dạ Nhiễm nàng? Được, cứ việc tự mình tới đây mà lấy! Những hài cốt dưới chân bọn họ chính là tấm gương!
      Bảo bối quốc gia? Bảo vật của môn phái? XX nhà các ngươi! Nàng làm sao có thể biết chí bảo quốc gia này là do sư phụ của nàng dùng chính tính mạng của người mà luyện chế?
      Mọi người vây quanh Dạ Nhiễm nhìn thấy đống hài cốt cùng máu tươi chất đầy đất, ánh mắt khỏi nhìn về phía bốn vị bậc thầy cổ võ.
      Tứ Đại Tông Sư liếc nhau, nhìn thấy được trong mắt những người còn lại tia e ngại. Đúng vậy, e ngại, mặc dù có tứ đại tông sư bọn họ cùng ra tay, họ vẫn rất engại. Dạ Nhiễm, bậc thầy Trung Hoa đứng đầu mấy năm liền, với thực lực của nàng, cho dù bốn người họ liên thủ cũng có khả năng thắng.
      Trong bốn người, lão giả áo xám lớn tuổi tiến lên từng bước, ánh mắt híp lại có chút khàn khàn, nhìn về phía dáng người cao ngạo phía trước: “Dạ Nhiễm, hôm nay ta thay mặt tứ đại tông sư, mục đích chính là chủ trì công đạo, giao ra Thương Khung Bảo Tháp, bốn người chúng ta đảm bảo tính mạng cho ngươi, như thế nào?
      Lời lão giả áo xám này vừa ra, đáy mắt ba người còn lại liền lên sát khí, nhưng lại thể cười với Dạ Nhiễm:
      “Đúng vậy, Dạ Nhiễm, bốn người chúng ta bảo toàn tính mạng cho ngươi là chuyện rất đơn giản, ngươi đừng có rượu mời uống lại thích uống rượu phạt!”
      “Dạ Nhiễm, mặc dù ngươi là bậc thầy đứng đầu năm người chúng ta, nhưng giờ bản thân ngươi trọng thương, bốn người chúng ta liên thủ lại giết ngươi dễ như trở bàn tay!”
      “Dạ Nhiễm, người thông minh nên chọn đường của kẻ ngốc.”
      Tứ đại tông sư ngươi lời ta lời, khẩu khí , lo lắng cũng nhiều.
      Dạ Nhiễm đứng ngạo nghễ, mặt tràn đầy miệt thị, lạnh lùng châm chọc : “Tứ đại tông sư, tính cách của ta thế nào, người khác hiểu, các ngươi lại còn sao? cước năm năm trước, hình như các ngươi còn nhớ ? Các ngươi nghe ràng cho ta, Năm năm trước bản nương có thể đá bay các ngươi, năm năm sau ta cũng có thể giết chết các ngươi.”
      khuôn mặt tuyệt mỹ chính là ý cười tùy tiện. Mặc dù nàng bị thương trí mạng, mặc dù nội lực của nàng khô cạn từ lâu, mặc dù áo trắng của nàng thành bộ đồ dính máu, mặc dù sinh mạng của nàng sắp bị tuyên án tử.
      Nàng vẫn đứng thẳng như cũ, ngạo nghễ như cũ, miệt thị quần hùng!
      Tứ đại tông tư nghe thấy vậy, sắc mặt liền biến thành màu gan heo. Trận chiến năm năm trước, bốn người bọn họ cả đời đều thể lau sạch vết nhơ này. Năm năm trước, Dạ Nhiễm giơ chân đạp bọn họ trước mặt những cổ võ tông sư, bốn người bọn họ liền cùng động thủ, để cho Dạ Nhiễm biết quy tắc trong giới cổ võ tông sư.
      Chỉ là nghĩ nghĩ tới, tính tình Dạ Nhiễm táo bạo, câu xất ra, lập tức động thủ. Bốn người bọn họ liên thủ nhưng lại bị tiểu mao đầu Dạ Nhiẽm lúc đó mới mười bảy tuổi đạp cho giống như chó ăn phân.
      Chuyện này sớm trở thành vết thương thể chữa của bốn người bọn họ từ năm năm trước. hôm nay miệng vết thương lại bị cao thủ Đại Lục Dạ Nhiễm kia đem ra làm trò cười.
      Diệp Thịnh tông sư tính tình bạo ngược, đạp nổ tung tảng đá dưới chân, lớn tiếng quát tam đại tông sư còn lại: “Chết tiệt, Tề Lão, Mỗ Mỗ, Sơn Cơ, chúng ta cùng tiến lên! Tứ đại tông sư cùng ra tay, lão tử tin giết được tiểu nha đầu hai mươi hai tuổi này!”
      Tứ đại tông sư liếc nhau, gật đầu đồng ý, khí thế nhằm vào Dạ Nhiễm, cùng nhau xông lên!
      Dạ Nhiễm di chuyển thân mình, kiếm múa may, chỉ nhìn thấy mũi kiếm như bay, ra tay với tứ đại tông sư, chiêu nào cũng đều ngoan độc!
      Trong tiếng gió còn mang theo hai tiếng đao kiếm va chạm, Dạ Nhiễm bay lên trung, tứ đại tông sư cũng như quỷ mà đuổi theo sau, năm dáng người ở trong trung, giống như tiếng sấm, đao quang kiếm ảnh, nhìn ai lại ai.
      Lá rụng tứ tung, trong khí tràn ngập mùi đao kiếm, từng nhánh cây phiến lá bắn ra tứ phía, nhìn quá giống như trời mưa!
      dòng chất lỏng nóng ấm bắn lên mặt Dạ Nhiễm, là máu của ai, mà thân thể của Dạ Nhiễm cũng tới cực hạn từ lâu, thanh đao xẹt qua cổ Dạ Nhiễm, máu tươi theo làn da trắng nõn của nàng chảy xuống.
      Thân thể Dạ Nhiễm khựng lại, rơi xuống đất, lăn gò đất, từng đạo kiếm lại lạnh lùng bức sát nàng, Dạ Nhiễm miễn cưỡng lắm mới có thể né tránh, bất chấp thương tích người.
      Vị máu tươi khiến cho Dạ Nhiễm điên cuồng, nàng tấn công như điên, tứ đại tông sư thể lui về phía sau, mặt mang theo vài phần e ngại.
      Thân thể của Dạ Nhiễm sớm tới cực hạn, toàn thân là máu, bóng lưng lại vẫn đứng thẳng như cũ, đắt mắt kia vẫn còn ngạo nghê châm chọc.
      “Dạ Nhiễm, giao ra Thương Khung bảo tháp! Nếu , hôm nay bốn người chúng ta khiến cho ngươi sống bằng chết!” Tề Lão tông sư phun ra ngụm máu tươi, buông thõng cánh tay bị Dạ Nhiễm chém đứt trong lúc giao chiến, ngoan độc quát.
      Ba tưởng lão còn lại cũng thừa dịp này vội vàng vận công cầm máu.
      đáng sợ, Dạ Nhiễm trong người bị thương nặng, nội lực khô cạn, lấy chọi bốn mà lại vẫn có thể khiến bọn họ trọng thương tàn phế.
      Tầm mắt Dạ Nhiễm dừng lại ở chân trời bên kia, xuyên qua tầng mây, nàng nở nụ cười nhu hòa.
      Đây… Là cực hạn rồi sao?
      Tiểu Vũ, chị phải rồi…
      Phía trước đường , chị thay em, bình định tất cả…
      Liếc mắt, tầm mắt của Dạ Nhiễm hướng về đám người kia, lãnh( u lạnh lẽo) mà thị huyết(thèm máu), ngửa mặt lên trời cười như điên ba tiếng, khí thế đột nhiên bừng lên, Dạ Nhiễm ngạo nghễ nhìn đám người kia chăm chú, vẻ mặt tràn đầy khinh thường: “Thương Khung Bảo Tháp… hôm nay ta cho các ngươi biết cái gì gọi là “Thương Khung Bảo Tháp xuất ra, trời đất đều phải cúi đầu!”
      Oanh… thanh gần như bạo khởi phá vỡ vạn vật! Cuồng phong bay múa, cát bụi đầy trời.
      Mặc dù là tứ đại Thiên Tôn giờ phút này cũng đều phải nhắm chặt mắt trước bão táp.
      Tiếng gió khiếu tẫn, Vương giả trở về! Dạ Nhiễm, quần áo dính máu, ngạo nghễ đứng ở trong trung!
      Nhưng mà cái mọi người hoảng sợ chính là, con ngươi vốn dĩ là màu đen như mực, lúc này… Lúc này đột nhiên phát ra máu, hai con ngươi bên màu đỏ bên màu bạc!
      Quần áo dính máu, đột nhiên toàn thân nàng bắn ra tia máu, đôi con ngươi nghiệt, đôi môi đỏ thắm giương lên, tùy tiện cười, cười như khát máu, lại lạnh như băng, trong thanh hỗn loạn lại thêm vài phần điên cuồng: “Thương Khung bảo tháp nghe lệnh Dạ Nhiễm, lệnh cho tại đất đai này: Phá!”
      tiếng vang long trời lở đất….. gần như theo ngay sau câu của Dạ Nhiễm, đất dưới chân nàng, trong phạm vi tram dặm, bắt đầu văng tung tóe, vỡ tan tành.
      Tiếng kêu thảm thiết vang lên vô tận, đám người cổ võ tông sư bay lên trung,, những người khác lại tuyệt nhiên thể làm như vậy.
      Đất dưới chân vỡ tung tóe, tất cả bọn họ đều rơi xuống, giãy dụa .
      “Ha ha, mới có như thế chịu nổi sao? phải các ngươi muốn Thương Khung bảo tháp hay sao?” Con ngươi màu đỏ cùng màu bạc tràn đầy khinh miệt nhìn về phía bốn vị thiên tôn kinh hãi trung, cười đến mức xinh đẹp: “Thương Khung bảo tháp nghe lện Dạ Nhiễm, lệnh cho tại trung này: Cấm!”
      Ngay tứ khắc, tư vị hít thở thông liền quanh quẩn mỗi người. Ngăn chặn trung, ngăn chặn luôn cả khí. Bọn họ thể hét, thể cử động, cũng thể hô hấp.
      Đất dưới chân vẫn còn văng tung tóe, mọi người vẫn còn giãy dụa, ở lại hoàn toàn yên lặng, tứ đại tông sư ở trong trung thể động đậy, thể thở.
      Quần áo dính máu, toàn thân chảy máu, Dạ Nhiễm đứng ở trong trung, cả người tản ra ánh hào quang màu máu, quan sát trời sụp đất nứt:
      thấy hay chưa? Đây chính là uy lực của Thương Khung bảo tháp!”
      “Xuống địa ngục, các ngươi cũng có thể nhắm mắt rồi!”
      “Thương Khung bảo tháp, nghe lệnh Dạ Nhiễm, lệnh cho tại đất trời này: Bạo!”
      Oanh…Phanh… hàng loạt tiếng vang nổ ra, cuối cùng là tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng.
      Thịt người mưa máu rơi xuống. Trời đất lại trở về yên tĩnh.
      Phía dưới bầu trời đấy sao chỉ còn lại nữ tử tuyệt đẹp, quần áo dính đầy máu rơi vào trong thiên địa, quật khởi trời cao.
      Sức mạnh mạnh mẽ, đánh bại trời cao, rơi vào trăng. Gió núi bay múa, hiu hiu thổi qua ống tay áo của nàng.
      Thương Khung bảo tháp đứng đầu hiệu lệnh, mạnh đến mức khiến trời đấ cúi đầu, mà thứ thiêu đốt sinh mạng của nàng này cũng chính là Thương Khung bảo tháp.
      Lấy xương để tế, lấy thịt để dẫn, lấy máu ra lệnh.
      Lúc này, bóng dáng màu đen đầy lo lắng đau buồn bỗng nhiên xuất nơi chân trời. tầm mắt của nàng dừng ở người Dạ Nhiễm, nước mắt trong nháy mắt trào ra.
      Bước chân lảo đảo, hai tay run rẩy, tay ôm lấy dáng người lung lay đầy máu kia vào trong ngực.
      “Đáng chết, đáng chết! Chị! Dạ Nhiễm! Chị được chết! được chết mà!”
      “Làm sao có thể! Làm sao có thể!”
      “A…….Chị………!”
      Tiếng kêu la như của bệnh nhân tâm thần, nữ tử tuyệt sắc toàn thân màu đen, những giọt lệ bất tri bất giác sớm che kín hết khuôn mặt của nàng. Nàng ôm Dạ Nhiễm vai, tê tâm liệt phế hô to, khóc lớn.
      Dạ Nhiễm nằm ở trong lòng nữ tử đồ đen kia, khóe môi vẫn còn vương lại nụ cười tùy ý, đôi mắt nghiệt, cười đến ôn nhu, suy yếu đến dùng hết chút sức lực cuối cùng, vỗ vỗ tóc nữ tử kia: “Chăm sóc… Chăm sóc tốt chính mình. Giới cổ võ Trung Hoa, giao lại cho em….”
      Nữ tử mặc đồ đen gật gật đầu, lệ tuôn trào, nghẹn ngào nên lời. Thiên ngôn vạn ngữ vào lúc này, chữ cũng ra được.
      “Tiểu Vũ ngốc, cần… khóc, xấu… xấu chết được…” Dạ Nhiễm dùng sức giơ tay lên, muốn thay nữ tử kia lau nước mắt, lại… sau khắc, cánh tay rơi xuống.
      Nụ cười của Dạ Nhiễm vĩnh viễn xinh đẹp như vậy, giờ phút này lại như đứng hình.
      Khuôn mặt của Dạ Nhiễm, vĩnh viễn đều tùy ý như vậy, giờ phút này lại như đóng chặt.
      “A a a….” Tiếng xé gió đầy bi thương, tuyệt vọng, xé rách tiếng gió.
      Thân thể tuyệt đẹp kia ở trong lòng nữ tử kia dần dần tân theo hư , dần dần tiêu tán.
      Tiểu Vũ, chị, rồi.
      Tiểu Vũ, chăm sóc bản thân tốt. Tiểu Vũ…
      Vạn ngữ ngàn ngôn, còn có nhiều lời muốn như vậy, muốn với Tiểu Vũ, mà ông trời ngay cả cơ hội này cũng cho nàng.
      Đêm, bay lên. Tình, sâu nặng.
      Cuối cùng trong trời đất chỉ còn lại nữ tử mặc đồ đen, quỳ mặt đất, ngửa mặt lên trời tuyệt vọng khóc.
      Trong gian có đôi mắt như ngậm hờn ông trời, mà trong

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2
      Gió thu hiu quạnh, trời cao vân đạm (vân: mây, đạm: nhạt)

      hành tinh, trời xanh biếc, giao với đất liền màu đen sẫm, gió lay động, núi non. Sắc trời chậm rãi trầm hơn ở phía tây, ánh sáng trời chiều kiều diễm, thay thế kim quang chói mắt bầu trời, hoa mỹ đọng lại ở chân trời.

      Toàn bộ núi non lúc này cũng bị nhuộm tầng sắc màu trần bì (vỏ quýt), lộng lẫy vạn phần.

      Phía bên trong dãy núi, nhánh cây của gốc cây đại thụ đường kính ít nhất cũng là mười thước, đứa trẻ mới sinh được bao bọc bởi da thú, hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt đỏ đừng nhắn còn ngủ say.

      Tiếng lay động của cây cối trong bụi cỏ tinh tế vang lên, lát sau, con vật cả người bao phủ lớp lông màu trắng giống như quả cầu lông , miệng ngậm cái chai giống như bình sữa, trong chai là chất lòng màu trắng ngà.

      Quả cầu Tiểu Bạch mở đôi mắt to đen lung liếng, lúc nhìn thấy đứa trẻ sơ sinh kia, trong mắt liền ra tia lóe sáng, phi thân cái, quả cầu lông ngắn vững chắc đứng bên người đứa bé sơ sinh.

      Tầm mắt của quả cầu lông chăm chú nhìn, đứa bé sơ sinh chớp chớp hàng lông mi đen tuyền dài, mở đôi mắt xinh đẹp mang theo tia sát khí sắc bén.

      Bên trái màu đỏ mị, bên phải lại là màu bạc ma quỷ. Nhưng chỉ lát sau, hai trong mắt dị kia chuyển sang màu đen sâu thẳm.

      Quả cầu lông vốn nhìn đôi bảo thạch đỏ bạc kia say đắm, lại phát đôi mắt biến về màu đen, liền giơ chân lên: “Oa Oa, tiểu tử kia, đừng biến trở về mà, bổn đại gia thích con ngươi dị sắc của ngươi.”

      Tuy rằng hai khối bảo thạch màu đen cũng rất đẹp, nhưng đại gia vẫn thích đỏ bạc kia hơn.

      Đứa trẻ sơ sinh trở mình xem thường, thèm để ý đến quả cầu lông kì quái này, tầm mắt chuyển sang cái chai bên người quả cầu lông , ánh mắt ý bảo với quả cầu là, đại tiểu thư nàng đây đói bụng.

      Quả cầu lông lầm bầm hai tiếng, đôi móng vuốt béo ú đô đô nhét cái chai vào miệng đứa bé sơ sinh, bên lại than thở: “tiểu tử, ngươi là nhân loại đầu tiên mà bổn đại gia từng gặp, ngươi cũng nên chết sớm như vậy, nếu cũng quá có lỗi với bổn đại gia hai ngày lại phải tìm con hổ đáng giận kia xin sữa. Tiểu tử, bổn đại gia cho ngươi nghe, tên bổn đại gia là Manh Tạp Tạp, Manh Tạp Tạp có biết hay ? Chính là Manh trong Manh Tạp Tạp, sợi tổng hợp Manh Tạp Tạp… Tiểu gia…”

      Đứa bé sơ sinh mở miệng lấy cái chai ra, trừng mắt liếc quả cầu lông cái, cái miệng đỏ sẫm nhắn phun ra hai chữ: “Dài dòng!”

      Quả cầu lông nhất thời trừng to hai con mắt đen lung liếng, bốn cái móng vuốt vươn ra, tay nắm lấy cổ đứa bé sơ sinh, trong giọng mang theo vài phần kích động: “Ngươi có thể ? Trẻ con hơn tháng tuổi mà có thể chuyện sao?Tiểu Tử, tiểu tử, ngươi là thiên tài sao? Ha ha, bổn đại gia thế là lại nhặt được thiên tài.”

      Lông mày khuôn mặt đứa bé nhăn lại, dùng sức đem bốn cái móng của quả cầu trắng ném xuống: “Dài dòng muốn chết.”

      Ánh mắt của quả cầu lông lóe sáng, trong nháy mắt lại liền ảm đạm, tiểu tử kia thích nó phải?

      Đứa bé sơ sinh nhìn thấy thần sắc tịch ảm đạm của quả cầu lông , trong đôi mắt đen nhánh ra vài phần khó hiểu, cố gắng duỗi duỗi tay, đôi bàn tay nắm lấy quả cầu lông .

      Thần sắc ảm đạm của quả cầu lông trong nháy mắt biến mất tiêu, đôi mắt đen bóng lóe ra ánh mắt chói sáng, bốn móng vuốt lần thứ hai ôm chặt lấy đứa bé sơ sinh: “Tiểu tử, bổn đại gia biết ngươi chán ghét ta đúng ? Tiểu tử, về sau chúng ta cùng sống với nhau được ?”

      Đứa trẻ sơ sinh nghe thấy câu của quả cầu lông , khóe miệng nhắn hơi gợi gợi lên, nếu có Tạp Tạp, lần trọng sinh này, chắc là nàng về với cái ôm của Minh giới.

      Dùng sức ôm lấy Tạp Tạp, đôi môi của đứa bé sơ sinh nho phun ra hai chữ: “Dạ Nhiễm.”

      Dạ Nhiễm, tên của nàng.

      Nàng còn có cái tôn xưng, cái tôn xưng dành cho người mạnh nhất giới cổ võ Trung hoa —– Dạ Nhiễm tông sư.

      Ngày đó nàng lấy xương để tế, lấy thịt để dẫn, lấy máu để ra lệnh, lấy sinh mệnh bị thiêu đốt, mở ra tầng cuối cùng của Thương Khung bảo tháp.

      khắc cuối cùng của sinh mệnh, nàng ngã vào trong lòng Thiên Vũ, đem cả cổ võ Trung Hoa giao cho nàng.

      Mà nàng, Dạ Nhiễm Tông sư, lại sống lại ở nơi thần bí này, trở thành đứa trẻ bị vứt bỏ,

      Sống lại, là ý trời, hoặc cũng là duyên phận., cũng phải là ý của nàng,

      ra, có thể sống là tốt rồi.

      Trung Hoa, người thân duy nhất của nàng chỉ có muội muội Dạ Thiên Vũ, mà nàng trước khi chết, đem Tiểu Vũ phó thác lại cho em rể của nàng.

      Nam nhân kia, để cho Tiểu Vũ chịu ủy khuất, nàng an tâm.

      tại, đáy mắt Dạ Nhiễm tràn đấy sát khí, nàng tại ở trong cơ thể đứa bé mới sinh, lại mang trong mình ít nhất mười bảy loại độc tố hỗn hợp.

      ai, sau này ai có thể động được đến Dạ Nhiễm nàng nữa, còn sống được là tốt.

      Đứa trẻ sơ sinh bé, mở hai trong mắt màu đen, lần nữa biến thành hai tròng mắt dị đỏ bạc.

      Tạp Tạp béo giơ móng vuốt vuốt lên hai trong mắt dị của Dạ Nhiễm, thanh ôn nhu mà bá đạo vang lên bên tai Dạ Nhiễm: “Giết người, báo thù, đều chờ đến lúc ngươi lớn lên, tại ngươi ngủ cho bổn đại gia, ngươi bây giờ là nên ăn ngo rồi ngủ, ngủ no rồi lại ăn.”

      Thanh mềm mại mang theo vài phần bá đạo, Dạ Nhiễm, ngươi chính là nhân loại đầu tiên của bổn đại gia, tương lại có người thứ hai nữa, cho nên đại gia ta cho phép người bây giờ tự hỏi nhiều như vậy.

      Trong lòng Dạ Nhiễm chảy qua dòng nước ấm áp, nhàng khép hai mắt lại, thân thể của đứa trẻ này quá hư nhược rồi.

      Nhưng mà, lúc Dạ Nhiễm vừa ngủ say được lúc, hai con mắt đen láy của Tạp Tạp lên tia sáng, mình bay , rời khỏi Dạ Nhiễm.

      Giây tiếp theo, bóng dáng của Tạp Tạp xuất ở phía sau nam nhân áo bạc đầy tà mị.

      “Hồ ly thúc thúc, thúc trốn ở đây làm gì vậy?!”

      Tạp Tạp vừa xong liền vươn móng vuốt ra sau ót của nam nhân nọ.

      Nhưng mà nam nhân kia lại chỉ tùy ý vung tay lên, Tạp Tạp liền bị quạt bay ra ngoài.

      Nam nhân áo bạc xoay người, lộ ra chút tà mị, khuôn mắt tuấn tú xuất trước mặt Tạp Tạp.

      cười tủm tỉm, tay nhéo lỗ tai Tạp Tạp, cười mỉm : “Quả cầu lông , muốn đánh lén bổn tọa hả? Luyện thêm nghìn tám trăm năm nữa .”

      Tạp Tạp vừa nghe đến mấy chữ quả cầu lông liền nhất thời nổi giận: “Ngươi thối thúc thúc! Bổn đại gia phải là quả cầu lông , bổn đại gia chính là mỹ mạo tài nghệ ngời ngời, hóa thân của hùng hiệp nghĩa—Đại hiệp Manh Tạp Tạp! Ngươi cái đồ hồ ly rình xem đáng khinh, bổn đại gia vì Dạ Nhiễm lấy lại công đạo!”

      Nam nhân liếc mắt nhìn quả cầu lông ở trong tay giãy dụa, cười đến mức nụ hoa cũng nở ra: “Ô? ta nghe xem chút đại gia ngài làm thể nào để lấy lại công đạo cho đứa trẻ con kia?’’

      Tạp Tạp lầm bầm hai tiếng, lỗ mũi hướng lên trời, cái móng vuốt béo ú chỉ vào mũi nam nhân, lớn tiếng : “Bổn đại gia muốn ngươi nuôi nấng Dạ Nhiễm, nếu , bổn đại gia dù phải liều cái mạng này cũng phá nát hang của ngươi.”

      Nam nhân buông lỏng Tạp Tạp ra, khuôn mặt tuấn tú vẫn cười tủm tỉm, trở nên trầm trọng vài phần, thanh cũng trở nên trầm thấp: “Tạp Tạp, quy củ của dãy núi đen này, ngươi chẳng lẽ còn hiểu?”

      Thân của Tạp Tạp vừa lật, dừng ở vai nam nhân, bàn tay bé chỉ vào Dạ Nhiễm ngủ say thân cây đại thụ, thanh mềm mềm thể nghi ngờ: “Ngân Vũ, ngươi quả là danh phù kì thực (danh xứng với thực) là Vua của núi non hiểm trở, bổn đại gia mặc kệ cái quy củ bỏ của ngươi! Nuôi dưỡng Dạ Nhiễm, giải độc cho nàng!”

      Đôi mắt đen láy của Tạp Tạp vẻ thống khổ, Dậ Nhiễm gần đầy tháng, trong cơ thể lại có đến hơn mười loại độc trí mạng. Độc tố khi bùng nổ, chờ đón tiểu Dạ Nhiễm chính là chỉ có hai chữ —Tử vong.

      Tạp Tạp phẫn hận nắm chặt móng vuốt, đừng có ai với nó là ai bỏ Dạ Nhiễm! Càng đừng cho nó biết ai nhẫn tâm hạ hơn mười loại độc tố người đứa trẻ vừa đầy tháng này!

      tại, biện pháp duy nhất chính là Ngân Vũ nuôi dưỡng Dạ Nhiễm. Tuyên bố mệnh lệnh triệu tập ngũ độc thất quái của rặng núi, tụ tập tất cả độc tố của chúng, lấy độc trị độc, hoàn toàn giải được độc tố trong cơ thể của Dạ Nhiễm.

      Nam nhân áo bạc thở dài, trầm ngâm : “Tạp Tạp, quy củ của núi non này thể phá. Trừ phi…”

      Tạp Tạp mở to mắt, ý bảo Ngân Vũ tiếp.

      Bất luận là cách gì, nó nhất định phải giải độc tố người Dạ Nhiễm. biết vì sao, có lẽ chính là vì, cái đứa bé nho kia, đáy mắt tịch mịch cùng độc giống với ánh mắt của nó. Lại có lẽ vì, đứa bé nho kia, chỉ có người nó mới tồn tại mùi của nhân loại.

      Nam nhân áo bạc chỉ vào Dạ Nhiễm, lại chỉ vào Tạp Tạp, trầm giọng : “Trừ phi, ngươi kí kết khế ước cùng nàng.”

      Tạp Tạp nghe vậy ngây ngẩn cả người. Khế ước, phải là chưa nghe qua.

      Nhưng là, nó cũng chỉ là con thú bình thường, nếu cùng kí kết khế ước với Dạ Nhiễm, tương lai nghênh đón Dạ Nhiễm có thể là trưởng bối trong tộc, so với lên trời còn gian nan hơn, so với núi đao biển lửa còn nguy hiểm hơn.

      Ngân Vũ nhíu nhíu hàng lông mi đẹp đẽ, nhìn về phía Tạp Tạp: “Thế nào, tin nàng?”

      Tạp Tạp lắc lắc đầu, phải là tin, mà là gia tộc của nó cho phép nó tùy tiện kí kết khế ước.

      Chỉ là, giờ, sinh mạng của Tiểu Dạ Nhiễm rất nguy kịch. Ký? Hay là ký? Tạp Tạp lắc đầu cười khẽ, đáp án sớm có rồi, phải sao?

      Ngân Vũ nhấc môi cười, tay nắm Tạp Tạp, khẽ nhảy cái, người quả cầu trắng xuất bên người Dạ Nhiễm.

      Ngân Vũ vươn cánh tay trắng nõn, cẩn thận đem Dạ Nhiễm ôm vào trong ngực. Khuôn mặt tuấn mỹ mang theo ý cười sủng nịnh: “Từ hôm nay trở , ngươi chính là nữ nhi của Ngân Vũ ta.”

      Nhìn thấy động tác cùng đáy mắt sủng nịnh kia của Ngân Vũ, Tạp Tạp dùng móng vuốt đầy thịt của nó xoa xoa ấn đường, vì sao mà nó lại có cảm giác bị con hồ ly đáng khinh này tính kế nhỉ?









      Chương 3
      Buổi tối mùa xuân, ánh trăng như nước, hương hoa phủ bốn phía.

      Hồng y Thiếu nữ tuyệt mỹ tùy ý tựa vào gốc cây hoa bách hợp, khuôn mặt mang theo vài phần tùy tiện.

      Ánh trăng lạnh lẽo, cây hoa dạ hợp nở bung ra, trắng trong như tuyết, hương hoa trong bóng đêm lại càng thêm nồng đậm, lại có chút hương rượu, gọi mời người ta bất tri bất giác sa vào.

      Lúc này, đóa hoa dạ hợp tiếng động rơi xuống, đáp lên thân váy trắng như tuyết của nàng. con bướm màu bạc theo gió bay lên bên cạnh tà váy, giống như muốn đuổi theo đóa hoa.

      xoay người, ánh trăng chiếu rọi dung mạo tuyệt thế.

      Hàng mi như vầng trăng mùa thu, làn da như ngọc bầu bạn với gió mát, lấy hoa làm dung mạo, lấy tiếng chim làm thanh, lấy trăng làm thần sắc, lấy ngọc làm cốt, lấy băng tuyết làm da, lấy nước mùa thu làm đôi mắt sáng.

      Di thế độc lập, tuyệt thế vô song (ý chỉ đẹp nhất đời)

      Gió thổi qua, mái tóc dài màu mực của lay động như múa, rung rung phiêu diêu trong gió lạnh.

      Tầm mắt của nàng dừng ở phía sau thân cây bách hợp, khiêu mi : “Tiểu tử, còn leo xuống khỏi cây?”

      Dứt lời, đứa bé xinh đẹp phấn điêu ngọc mài nhe hàm răng trắng cười hắc hắc bổ nhào vào ngực nàng.

      “Dạ Nhiễm, ngày mai mang ta Hắc Chỉ thành với được ? Bổn đại gia lâu được ăn gà nướng của Mãn Hương Lâu.” thanh mang theo ý muốn lấy lòng từ cái miệng hồng nhuận của cậu bé mà ra.

      Dạ Nhiễm nhìn cậu bé tóc trắng ở trong lòng mình, đôi mắt đen như mực mang theo tia sủng nịnh: “Biết rồi, Tạp Tạp, ngươi tìm ta chỉ vì việc này sao?”

      “A! Thiếu chút nữa là quên mất, hồ ly thúc thúc tìm ngươi đấy.”Tạp Tạp vỗ cái đầu của mình, vội vàng . cũng muốn vì chuyện này mà bị hồ ly đáng giận kia đánh.

      Dạ Nhiễm gõ cái lên đầu Tạp Tạp: “Tiểu tử, cho phép cha như vậy.”

      Tạp Tạp ủy khuất cong cong cái miệng nhắn, cúi đầu ở trong lòng Dạ Nhiễm, hé răng nữa.

      Dạ Nhiễm nhìn thấy bộ dáng này của Tạp Tạp liền bật cười, hai năm trước Tạp Tạp cuối cùng cũng có thể tu luyện thành hình người, nhưng lại chỉ có thể hóa thành bộ dạng cục cưng đáng xinh đẹp ba tuổi, khuôn mặt nhắn đáng , luôn khiến cho Dạ Nhiễm đừng được mà thương,

      búp bê, ngoại giới coi nơi này là khu vực chết ở sâu trong núi Hắc Chỉ. Như nhập vào sau hoa viên nhà mình Dạ Nhiễm bộ trong núi, nhìn thấy mỗi cây cỏ, mỗi bông hoa, mỗi con thú quen thuộc, đáy mắt lại mang vài phần cảm khái.

      Mười lăm năm, trong nháy mắt thời gian là quá khứ. Mười lăm năm trước, Tạp Tạp mang Ngân Vũ xuất ở trước mặt nàng, Ngân Vũ ôm lấy nàng, nhận nàng làm con nuôi.

      Con của Thú Vương, mặc dù là con người nhưng cũng được tiếp nhận triều bái của bác thú, ngũ độc thất quái cùng nhau hiến độc, Ngân Vũ dùng chén máu tươi của , hòa lại cùng nhau giải độc cho nàng.

      Cha mẹ nàng kiếp trước trong mắt chỉ có gia tộc của bọn họ, chỉ có địa vị gia chủ trong đáy mắt của bọn họ, tiếc hi sinh hôn nhân của nàng cùng em nàng, mà năm đó nàng chỉ mới mười tuổi, dứt khoát mang theo em theo sư phụ, rời khỏi cái nhà lạnh giá như băng kia.

      Mười lăm năm qua, Ngân Vũ dùng tình đặc biệt của với Dạ Nhiễm, thế giới có loại tình , đó là tình thương của cha.

      Mười lăm năm trước, Dạ Nhiễm đáp ứng trong mười lăm năm này ra khỏi núi Hắc Chỉ.

      giờ, thời gian mười lăm năm đảo mắt qua. Trong nháy mắt, Dạ Nhiễm tới cái cây ngoài động.

      “Ồ, tiểu Dạ Nhiễm tới rồi? So với dự đoán của bổn tọa chậm hơn khắc đồng hồ.” giọng nam trầm tấp hơi ngả ngớn theo cây truyền đến.

      Dạ Nhiễm cười ngẩng đầu nhìn lên phía cành cây mà nam nhân áo bạc ngồi.

      Thời gian mười lăm năm, có dấu vết gì lưu lại người nam nhân này.

      Quần áo màu bạc, đầu tóc trắng, đôi mắt tím, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn trẻ mãi đổi, khóe môi khẽ giương mị hoặc, tầm mắt của nam nhân nọ quét về phía đứa bé bên tay phải Dạ Nhiễm, khóe miệng khẽ khiêu lên: “Tạp Tạp, chậm mất khắc, làm thế nào bây giờ? Ừm, ngươi luyện Ngục Thượng bồi Sâm Báo mười canh giờ cũng được lắm.”

      Lúc Ngân Vũ xong còn gật gật đầu, tỏ vẻ làm như vậy rất tốt, liền vung tay lên, Tạp Tạp u oán liền biến mất.

      Dạ Nhiễm phi thân cái, ngồi bên người Ngân Vũ.

      “Chậm, tiểu Dạ Nhiễm, phụ thân cho phép con bây giờ rời khỏi núi Hắc Chỉ.” Ngân Vũ chuyển đầu qua, để cho Dạ Nhiễm nhìn đôi mắt màu tìm của rời.

      Dạ Nhiễm nhíu mày, nghi hoặc hỏi: “ phải còn nửa năm nữa sao?”

      Ngân Vũ cười vỗ vỗ đầu Dạ Nhiễm, “Đứa lớn luôn muốn bay .”

      “Được, cha, tái kiến.” Dạ Nhiễm nhảy xuống khỏi cành cây, đưa lưng về phía Ngân Vũ phất phất tay.

      Gọi Tạp Tạp quay về, cùng đứa bé, từng bước ra từ chỗ sâu bên trong núi Hắc Chỉ, hướng ra đại thế giới mà .

      Ngân Vũ giương giương khóe môi mị hoặc, tiểu Dạ Nhiễm, đứa này, chưa từng rời khỏi núi Hắc Chỉ lấy lần, đối với nàng mà , rời hay rời cũng có gì khác nhau, muốn trở về chỉ cần đoạn lộ trình mà thôi.

      Tạp Tạp gắt gao nắm lấy tay Dạ Nhiễm, hưng phấn giơ giơ chân ngắn: “A a a, bổn đại gia cuối cùng cũng có thể ra khỏi rừng rậm nguyên thủy này.”

      Dạ Nhiễm cười , chỉ là con ngươi màu đen lại biến thành màu đỏ màu bạc ma.

      Chùa hành tinh, biển xanh đất liền, nàng —- Dạ Nhiễm tới đây!

      Bỗng dưng, tiếng hổ rống rít đầy phẫn nộ vang vọng khắp núi non.

      Ánh mắt của Dạ Nhiễm cùng Tạp Tạp đồng thời sắc bén lên. Là thanh của tử hổ(hổ tím)!

      Mãnh thú linh thú trong núi non có lẽ Dạ Nhiễm để trong lòng, nhưng đây là tử hổ, là mẫu nhũ tử hổ từng nuôi nấng Dạ Nhiễm.

      Thân hình của Dạ Nhiễm và Tạp Tạp biến mất tại chỗ ngay lập tức, chạy vội về phía vị trí của tử hổ.

      con người màu đỏ dị của màu bạc ma quỷ lóe ra sát khí nồng đậm, động vào loài thú cảm động nàng, thể dễ dàng buông tha!

      Chỉ trong thời gian cái nháy mắt, Dạ Nhiễm cùng tạp tạp tới vị trí của con tử hổ, đập vào mắt là đống hỗn độn, tràn đầy dấu vết đánh nhau.

      Dạ Nhiễm ngẩng đầu, chỉ thấy hay gã nam tử mặc áo đen tay cẩm trường kiếm, phẫn nộ tấn công tử hổ.

      Trong trung còn có nam nhân áo tím cùng với nam nhân áo trắng, hai người đứng ngạo nghễ ở trung, lạnh nhạt nhìn cảnh giết chóc trước mắt.

      đỏ Ma bạc, đôi mắt dị dâng đầy sát khí! Phi thân cái, Dạ Nhiễm chạy vội tới trước mặt tử hổ, cước đá văng thanh kiếm sắp chém vào tử hổ!

      “Tạp Tạp, chữa thương cho tử hổ!” Dạ Nhiễm nổi giận!

      Tạp Tạp chạy vội tới bên người tử hổ, đem đan dược ngày thường vẫn giữ trong người cho tử hổ nuốt xuống, sau đó lấy ra lọ thuốc bột, đắp vào mấy chỗ bị thương người tử hổ.

      Tử hổ phẫn nộ phát cuồng, nhìn thấy người che trước mắt nó là tiểu Thiếu chủ, sát khí trong đáy mắt màu tím vơi nửa. Tử hổ mở to đôi con ngươi màu tím, với Dạ Nhiễm
      Dạ Nhiễm quay đầu lại, phất phất tay với tử hổ, lúc nhìn kĩ dung mạo của nam nhân màu tím, hai con mắt dị đầy sát khí xẹt qua vài tia nghi hoặc.

      Nam nhân này, có chút quen mặt.

      Tạp Tạp nhận ra dung mạo của nam nhân nọ, lại nhìn biểu tình của Dạ Nhiễm, bất đắc dĩ xoa xoa đầu, Dạ Nhiễm nhất định là quên hai vị đại gia này rồi.

      Mà hai nam nhân áo đen lúc này cũng kinh ngạc vì trước mắt đột nhin xuất đầy sát khí, lúc hai người áo đen ra tay lần nữa,

      “Hắc Ưng, Hắc Hổ, dừng lại!” Nam nhân áo trắng nhận được đồng ý của nam nhân áo tím, phất phất tay với hai người áo đen.

      Hai người áo đen Hắc Ưng, Hắc Hổ dừng tay, lui về phía sau nam nhân áo đen.

      Khuôn mặt nam nhân áo trăng mang theo kinh ngạc, nhìn thấy hai trong mắt dị của Dạ Nhiễm đứng trong trung. Nam nhân áo trắng tới phía trước Dạ Nhiễm tỏa ra sát khí, ôn hòa hỏi: “Xin hỏi vị tiểu thư này, vì sao ngăn chúng ta lại?”

      Hai con mắt dị híp lại, tầm mắt Dạ Nhiễm quét qua nam nhân áo trắng, nhìn thằng về phía nam nhân áo tím chút thay đổi trước mắt.

      Dạ Nhiễm thần sắc lạnh lùng, giọng điệu cứng rắn: “Giải thích!”

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 4

      Nam nhân áo tím lại giống như nghe thấy lời của Dạ Nhiễm, ngược lại, lại nhìn hai con mắt dị của thiếu nữ áo đỏ trước mắt, ý tứ hàm xúc dò hỏi: “Tên?”

      Tiếng trầm thấp, mày kiếm như thêu, đôi mắt như sao lạnh nhạt, thản nhiên thoáng nhìn, lại làm cho người ta kinh hãi.

      Quần áo tím sẫm cùng với trường bào màu đen vẻ ung dung đẹp đẽ quý giá, đầu tóc đen dài tùy ý vương sau vai, khuôn mặt tuấn mĩ như khắc, giống băng tuyết ngàn năm, đôi mắt tối đen như trời cao, thâm thúy như biển.

      Chỉ là tùy ý đứng trong trung, khuôn mặt thản nhiên đảo qua liền làm cho người ta đối đầu được mà quỳ gối, quỳ xuống đất thần phục.

      Dạ Nhiễm nghe vậy, lạnh nhạt xoay người, để lại bóng dáng cho nam nhân áo tím, nàng ngồi xổm xuống, bắt đầu vận linh lực chữa thương cho tử hổ. Cùng lúc chữa thương, Dạ Nhiễm thản nhiên ném chon am nhân áo tím câu: “Độc tố ngấm dần vào tim phổi, nếu như muốn chết cứ việc dùng tinh phách(tinh hoa hồn phách) của tử hổ.”

      Nam nhân áo tím vừa mở miệng, Dạ Nhiễm đại khái cũng hiểu được tiến trình. Nam nhân áo tím trúng độc, vào núi Hắc Chỉ, cùng thuộc hạ tìm thuốc giải độc “tinh phách tử hổ”. Tử hổ đương nhiên đồng ý giao ra bảo bối tinh phách của nó, vì thế liền diễn ra màn mà nàng thấy.

      Tông sư Dạ Nhiễm, vị trí mạnh nhất đơn giản chỉ là thực lực của nàng, càng mạnh hơn chính là y thuật của nàng. Dựa theo cách của người Trung Hoa chính là: Chỉ cần Dạ Nhiễm Tông Sư đồng ý, người chết nàng cũng có thể cứu sống.

      Ba người bên người nam nhân áo tím nghe thấy vậy đều đồng thời mở to mắt nhìn, này, thế mà có thể liếc mắt cái liền nhìn ra độc của chủ tử?

      Ngay lập tức, nam nhân áo trắng thu hồi tư thái quan sát, quỳ xuống đất, ánh mắt chấp chưa ba phần nghi vấn cùng với hi vọng: “Xin hỏi nương, tinh phách tử hổ được xưng tụng là “Thiên hạ có độc nào giải được”, vì sao chủ tử nhà ta lại thể dùng?”

      Dạ Nhiễm liếc mắt nhìn qua nam nhân áo trắng, xoay người vỗ vỗ cái đầu tóc trắng của Tạp Tạp: “Tạp Tạp, cho bọn họ.”

      Nàng bây giờ vội vàng chữa thương cho tử hổ, rảnh.

      Nam nhân áo tím nhíu mày, nhìn , nữ nhân này, lá gan trước sau như , vẫn to như vậy.

      Ánh mắt khinh bỉ của Tạp Tạp liền dừng người bốn người: “Các ngươi đúng là đầu heo vẫn hoàn đầu heo mà. Trúng phải ma độc Tử Tinh mà lại dùng tinh phách tử hổ giải độc hả? Hoàn hảo bổn đại gia đến đây, nếu chủ tử nhà người tại phải gặp Diêm Vương rồi.”

      Tạp Tạp vạn phần khinh bỉ mấy người này, cho dù trúng độc nhưng vẫn còn ngu ngốc như vậy tìm ngòi nổ giúp độc dược phát tác, ngu xuẩn!

      Lời của Tạp Tạp nháy mắt chọc giận hai bóng người đen Hắc Hổ, thằng nhóc thoạt nhìn cùng lắm chỉ ba tuổi, thế mà cũng dám mắng bọn ? Vừa định ra tay, lại bị nam nhân áo trắng ngăn lại.

      Nam nhân áo tím nheo ánh mắt nhìn về phía đứa bé ba tuổi kia, sát khí trong mắt chợt lóe rồi biến mất.

      Nam nhân áo trắng hít hơi sâu, đem lửa giận tràn ngập áp chế xuống, nho nhã lễ độ hỏi Tạp Tạp: “Độc ma tử tinh? Độc ra sao?”

      Tạp Tạp nghe vậy, nhìn nhìn những vết thương người tử hổ, lỗ mũi hướng lên trời, hừ tiếng: “Bổn đại gia muốn cho các ngươi!”

      câu Tạp Tạp ra, chốc lát khiến sát khí che kín bầu trời.

      Dạ Nhiễm bất đắc dĩ lắc lắc đầu, vẫy vẫy tay với Tạp Tạp: “Trở về.”

      Tạp Tạp than thở hai tiếng, nhấc chân ngắn về hướng Dạ Nhiễm.

      Dạ Nhiễm nhìn bốn nam nhân, hai trong mắt dị híp híp, lạnh nhạt : “Lúc trước các ngươi bắt nạt tử hổ nhà ta, hôm nay cứ thế này mà chia tay, vẫn là câu kia, muốn chết lập tức, cứ việc sử dụng tinh phách tử hổ.”

      xong, để ý tới bốn nam nhân kia, xoay người vỗ vỗ đầu tử hổ: “Tử hổ, trở về .”

      Tử hổ vươn đầu lưỡi, liếm liếm bàn tay Dạ Nhiễm, lạnh lùng mà nhìn lướt qua bốn nam nhân, xoay người rời .

      Theo phía sau, Dạ Nhiêm lập tức lướt qua bốn nam nhân, hướng tới phía ngoài rừng rậm mà . Nhưng vừa qua nam nhân áo tím chút, cánh tay trắng noãn bị nam nhân nắm lại.

      “Ngươi, theo ta .” Tiếng độc hữu(ý chỉ chỉ có ) trầm thấp của nam nhân, đáy mắt lạnh nhạt, là chân đáng tin mà bá đạo.

      Ách….

      Dạ Nhiễm, Tạp Tạp sửng sốt ngừng. Nam nhân áo trắng cùng với hai nam nhân Hắc Hổ, cả ba đại nam nhân đều trừng to mắt, nhìn chủ tử trước mặt cầm lấy cánh tay tiểu nương nhà người ta.

      Đây là chủ tử của bọn họ? Là chủ tử để cho nữ nhân lại gần người kia của bọn họ? Là chủ tử mà nữ nhân chạm vào liền văng sát khí bốn phía?

      Trong ấn ượng, chỉ cần là nữ nhân dám can đảm chạm vào chủ tử của bọn họ, ai là bị chặt đứt tứ chi. Mà lúc này đây… Ánh mắt của ba người dừng người Dạ Nhiễm.

      Áo đỏ như máu, tóc đen như mực, hai con mắt dị chiếu vào hé ra tuyệt mỹ diễm lệ khuôn mặt, tựa như hai khối bảo thạch sáng ngời. Quả thực, là nữ nhân hiếm thấy thế gian.

      Chỉ là…

      “Buông tay!” Hai con mắt dị, sát khí dâng lên cao, Dạ Nhiễm dùng hết toàn lực lại như cũ giãy ra được khỏi trói buộc của nam nhân.

      Nam nhân kia tùy ý híp mắt, tay càng nắm mạnh, lạnh lùng nhìn Dạ Nhiễm: “Theo ta .”

      Ngữ khí bá đạo hoàn toàn cho phép Dạ Nhiễm cự tuyệt.

      “Vì sao?” Giãy ra, Dạ Nhiễm cũng cố sức nữa, nhìn chằm chằm vào đôi mắt thâm thúy như biển sao trời kia.

      Con mắt của nam nhân áo tím lạnh nhạt nhìn thằng vào đôi mắt dị của Dạ Nhiễm, đôi môi bạc nhàng phun ra hai chữ: “ biết.”

      trán Dạ Nhiễm phủ xuống ba đường hắc tuyến. Ba nam nhân đồng thời méo miệng, bưng kín hai mắt của mình. Mà Tạp Tạp vừa mới từ trong giật mình mà bừng tỉnh, nghe thấy hai chữ kia, thần kinh đúng là hoa hoa lệ lệ mà hỏng mất.

      Bốn người, đứa , năm ánh mắt nhìn về phía biểu tình đương nhiên kia, nam nhân áo tím vừa xong chữ “ biết.”

      “Buông tay.” Dạ Nhiễm nhìn chằm chằm nam nhân áo tím, lại ra hai chữ.

      Đáy mắt nam nhân áo tím tối đen nổi lên trận tức giận, động thân tay ôm Dạ Nhiễm vào lòng, cúi đầu, bạc môi kề sát, ập lên cái miệng nhắn hồng nhuận có ý đồ chọc giận kia.

      Dạ Nhiễm ở trong lồng gực của nam nhân kia, mở to hai mắt nhìn. Hơi thở nam tính mãnh liệt, mạnh mẽ mà phương cương bao vây lấy Dạ Nhiễm. Kiếp trước kiếp này, Dạ Nhiễm chưa từng tiếp xúc cùng với nam giới, giờ khắc này liền ngây dại.

      Nhưng cũng chỉ là cái chớp mắt, hai con mắt dị của Dạ Nhiễm chợt lóe, giãy ra ôm ấp vừa chặt vừa kiên cố của nam nhân, đơn giản dùng sức cắn ngụm môi .

      Nam nhân kia ăn đau thả lỏng tay, Dạ Nhiễm vận khởi nội lực, nhảy ra khỏi ôm ấp của nam nhân nọ.

      Dạ Nhiễm hé ra khuôn mặt nhắn xinh đẹp, biết là giận hay là xấu hổ mà đỏ lên, ánh mắt lại lạnh lùng mà nhìn nam nhân áo tím.

      Nam nhân áo tím cảm nhận được ôm ấp còn, trong mắt có bất mãn, tay chạm lên vết cắn môi, nhìn thấy ngón tay dính máu tươi, đáy mắt tối đen của nam nhân trở nên sâu lường được.

      Tạp Tạp vuốt vuốt cái cằm , khóe miệng nho mang theo vài phần ý cười, lân đầu tiên đấy, lần đầu tiên trong mười lăm năm nhìn thấy Dạ Nhiễm kinh ngạc, thú vị, thú vị.

      Tuy rằng bất mãn ta chiếm tiện nghi của Dạ Nhiễm, chỉ là nam nhân này, diện mạo, thực lực, thân phận, ưm… chỉ cần giải độc, bổn đại gia miễn cưỡng thừa nhận có thể xứng đôi với Dạ Nhiễm của .

      Nguy rồi, nguy rồi… Ba nam nhân nhìn thấy máu tươi môi chủ tử, liền cảm thấy cả kinh.

      có ai dám để cho chủ tử của bọn họ chảy máu, cho dù có cũng là ngũ mã phanh thây mà xuống địa ngục.

      này, ba người mang theo vài phần tiếc hận, nữ nhân đầu tiên khiến cho chủ tử nhận định, chỉ sợ sinh mạng như hoa này chỉ có thể nở rộ cho tới hôm nay.

      Nhưng mà~~~

      Nhưng mà chuyện kế tiếp xảy ra làm cho ba nam nhân nhất loạt choáng váng, cằm rơi xuống đất.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :