1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi - Tiêu Tùy Duyên (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      TÀ VƯƠNG TUYỆT SỦNG CUỒNG PHI
      [​IMG]


      Tác giả: Tiêu Tùy Duyên

      Thể loại:Xuyên , Trùng sinh, Nữ cường, Nam cường, Sủng, Sạch, chọi , HE.

      Độ dài:86 chương.

      Editor:Thạch Nam
      Nguồn edit: SƯU TẦM
      Nguồn eBook: cungquanghang.com


      Giới thiệu nội dung:

      người cường hãn lúc nào cũng lí lẽ, thuận sống nghịch chết, cưỡng ép ta ở chung, người cặn bã hèn hạ đó còn bắt ta phải quỳ xuống hát!

      Tà Vương bày tỏ, ái phi ngông cuồng quá rồi, người làm tướng công như , ở giường luôn luôn chịu thiệt thòi!

      Manh Bảo bày tỏ, phụ thân và mẫu thân rất đáng tin, làm việc đóng cửa sổ, làm người khác cảm thấy áp lê sơn đại(Áp lực như núi)!

      Cuồng Phi bày tỏ, tướng công và nhi tử làm nũng, cả ngày ốm mà rên, làm người nương tử người mẫu thân này rất khó chịu!

      Nàng là trong những sát thủ giỏi nhất, giết người phóng hỏa, giả thần giả quỷ, lòng dạ độc ác, sợ trời dất, xuyên qua làm tiểu nữ tử gian xảo phúc hắc quỷ kế đa đoan.

      hiểu Thất Tình Lục Dục, nhưng cực kỳ cứng rắn, ác độc, bá đạo, sắt đá đến tàn khốc, lại độc sủng nàng lên trời xuống đất, Tà Vương kiêu ngạo tuyệt vô cận hữu(có hai).

      Nàng với , "Thiện lương là vật phẩm xa xỉ nhất, ta muốn, liền vứt bỏ, làm người ác nhất, hung dữ nhất!"

      Dạo này, sợ lưu manh võ nghệ cao cường đệ nhất thiên hạ, chỉ sợ lưu manh có bản lĩnh chế tạo thuốc nổ!

      【Đoạn ngắn

      "Nguyệt hắc phong cao dạ(đêm tối thích hợp làm chuyện xấu), ái phi lên giường!"

      "Thơ hay!"

      【Đoạn ngắn hai】

      "Người đời ta máu lạnh vô tình, giết người chớp mắt, có thù tất báo, ta cười người đời nhìn thấu!"

      "Thơ hay!"

      【Đoạn ngắn ba】

      "Bản tướng ta quang minh chính đại, biết nên làm thế nào!"

      cước bay tới.

      nam nhân bò dậy từ trong hố bùn, "Nàng thiên vị, tại sao nam nhân kia tới ngâm thơ, nàng đều khen thơ hay!"

      Lại cước bay tới, trực tiếp đạp nam nhân nào đó vào hố phân.

      "Bởi vì đó là tướng công của nàng, ông trời của nàng, mặt đất của nàng!"​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 30/6/16
      DionMeoconkissu2 thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      【001】Cẩu huyết xuyên qua.

      đại trạch viện hoa lệ.

      "Di nương, dùng sức chút, nhìn thấy đầu!"

      giường nữ nhân vô cùng xinh đẹp ngừng lắc đầu, từng giọt mồ hôi từ trán chảy xuống, đôi tay nắm chặt ra giường, gân xanh mu bàn tay cũng nổi lên.

      "Di nương, người ngàn vạn lần ** thể buông tha, người phải suy nghĩ chút, đây chính là đứa bé người chờ đợi rất nhiều năm, người ngàn vạn lần ** ngàn nghìn lần phải sinh đứa bé ra!"

      Nữ nhân vô cùng xinh đẹp nghe vậy, lại kêu thảm tiếng, dùng hết toàn bộ sức lực.

      Sinh con, Cửu Tử Nhất Sinh(mười phần chết chín).

      Gần như cắn chặt môi dưới, dùng hết toàn bộ sức lực, bà đau ba ngày ba đêm. . . . . .

      "Oe. . . . . ."

      Tiếng trẻ mới sinh khóc.

      "Chúc mừng di nương, chúc mừng di nương, là tiểu thư!"

      Nữ nhân nghe vậy, nước mắt chảy xuống, mừng rỡ như điên.

      "Bà vú, cho ta nhìn con chút!"

      Bà vú vội vàng ôm đứa bé đến bên cạnh nữ nhân vô cùng xinh đẹp, nữ nhân yếu ớt vô lực giơ tay lên, muốn sờ mặt đứa bé, rồi lại sợ làm đứa bé bị đau, tay nhàng rơi xuống, hai mắt nhắm lại. . . . . .

      Khi nữ nhân vô cùng xinh đẹp tỉnh lại lần nữa, trong phòng có rất nhiều người, tướng công của nàng, chủ mẫu của nàng.

      Có người với nàng, bà vú bóp chết đứa bé của nàng, bà vú cũng uống thuốc độc tự vận.

      ". . . . . ."

      Tiếng than khóc bi thương, mấy nha hoàn cũng giữ được nàng.

      Nàng xông lên trước, níu lấy ống tay áo của tướng công nàng, "Đứa bé đâu, trả đứa bé cho ta!"

      "Đứa bé chết!"

      Phanh tiếng ngã xuống đất.

      Từ đó, thế gian lại có thêm kẻ điên suốt ngày ôm gối đầu kêu con ngoan.

      Thế kỷ hai mươi mốt.

      Trong biệt thự lộng lẫy.

      người đàn ông cầm máy tính bảng, hít hà tiếng, "Lão đại, có người đưa ra giá mười triệu, muốn chúng ta giết người!"

      ghế quý phi cách đó xa, tóc ngắn, tay cầm ly thủy tinh, tay giơ ra để cho người đàn ông tỉ mỉ dũa móng tay cho .

      Vòng eo mảnh khảnh, áo da quần da, giày quân dụng.

      Đối với mười triệu này, mí mắt cũng chưa từng nháy cái.

      "Đô-la!"

      Ngô Du uống hơi cạn sạch rượu trong ly, chậm rãi mở miệng, "Nhận!"

      Ba tháng sau.

      tòa nhà cao chọc trời bị đánh bom, vô số cảnh sát, đội Phi Hổ* chạy như bay đến.
      *Lực lượng chống khủng bố
      tòa nhà khác, người phụ nữ bám mình ngoài cửa kính, nhanh chóng leo lên.

      "Lão đại, còn mười mét!"

      "Ba mét!"

      "Chính là vị trí đó!"

      Ngô Du từ trong túi lấy ra quả bom mini, đặt vào vị trí chính xác, nhanh chóng leo lên thêm mười mét, sau đó chỉ nghe bùm tiếng nổ mạnh, biến mất, nhảy vào trong phòng.

      Nhanh chóng lấy khẩu súng lục kiểu mới nhất ra, nhắm vào bên trong phòng, nổ súng bắn người đàn ông chuẩn bị ấn chuông báo động.

      viên đạn bắn trúng cánh tay của ta, viên đạn bắn trúng trái tim của ta, viên đạn lại bắn trúng đầu của ta.

      Bắn xong ba phát đạn, cho dù là thần tiên cũng cứu được ta.

      Người đàn ông ngã xuống đất, linh hồn rời khỏi cơ thể, Ngô Du nhanh chóng lùi về phía sau, nhảy xuống tòa nhà cao mười mấy tầng.

      Lúc này ở lầu ba, cái cửa sổ chợt mở ra.

      Ý thức được thời điểm nguy hiểm, muốn tránh, kịp.

      Chỉ nghe bên tai truyền tới tiếng kêu chói tai, "Lão đại. . . . . ."

      Tất cả chỉ xảy ra trong khoảnh khắc, mà Ngô Du trong phút cuối cùng còn sống, cười khổ thôi, trong những sát thủ giỏi nhất thế giới, lại có thể chết vì cái cửa sổ.

      Chuyện cười, chuyện cười vui nhất thế giới.

      Đau.

      phải đầu, mà là đầu gối. Đó là loại đau nhức giống như bị người khác hung bạo bẻ gảy khớp xương, khẽ rên rỉ, muốn ngồi dậy.

      Cả người lại mềm mại, chút sức lực, than tiếng, lại nghe thấy tiếng con nít khóc.

      Cho dù Ngô Du giết vô số người cũng kinh ngạc trợn to hai mắt. Cố gắng giơ tay lên, mơ mơ hồ hồ, càng nhìn tất cả những gì xuất trước mắt.

      "A. . . . . ."

      Mở miệng mắng, lại nghe thấy tiếng con nít khóc.

      Tiếng bước chân rất , có người tới.

      Ngô Du liều mạng, dùng sức lớn tiếng gọi, , khóc.

      bị người nào đó bế lên, hơi lạnh.

      " khóc, khóc, khóc, ca ca biết ngươi đói bụng, ca ca dẫn ngươi về nhà, ca ca nấu cháo cho ngươi ăn!"

      Ca ca.

      Cung Ly Lạc nhàng dỗ Ngô Du trong ngực khóc mãi.

      mới mười tuổi, cực kỳ khẩn trương, "Ngươi đừng khóc, nếu như ngươi vẫn khóc, làm sao ca ca dẫn ngươi về được, chúng ta bị người khác phát , còn bị chém đầu, ngoan!"

      Giống như là nghe hiểu lời của Cung Ly Lạc, Ngô Du nín khóc.

      Mặc cho Cung Ly Lạc ôm chui qua chuồng chó, ôm trở về lãnh cung trong hoàng cung.

      Nuôi dưỡng hai năm.

      Mà nàng cũng từ Ngô Du lại trở thành Vô Ưu, là tên do Cung Ly Lạc đặt cho, hi vọng cả đời nàng cần lo lắng.

      Nhưng mà chân của nàng thể bước , cho dù nơi nào, Cung Ly Lạc đều phải ôm nàng, Cung Ly Lạc mười hai tuổi ôm Vô Ưu hai tuổi, thường len lén xuất cung, len lén mang chút đồ phải rất đáng tiền trong cung ra ngoài, bán để xem chân cho Vô Ưu.

      "Ai!"

      Đại phu than .

      Cung Ly Lạc mười hai tuổi cực kỳ tuấn, vội vàng hỏi, "Đại phu, chân muội muội của ta . . . . . ."

      " thể cứu được, ban đầu khi còn là con nít, bị người khác hung bạo bẻ gảy, sau lại chữa trị kịp thời!"

      câu , muộn.

      Cung Ly Lạc nghiêng đầu, nhìn người ngồi cái ghế cách đó xa, như hoa như ngọc, chính là Vô Ưu, lòng chua xót thôi.

      "Đại phu, ngươi hãy suy nghĩ biện pháp, muội muội ta đây tâm cao khí ngạo*, cần bao nhiêu ngân lượng, ngươi cứ mở miệng, ta nhất định nghĩ biện pháp. . . . . ."
      *Tâm cao khí ngạo: ý chỉ kiêu ngạo thường về tính cách của những con người có tài.

      "Ai, tiểu công tử, phải là ta muốn trị, mà là ta cố gắng hết sức rồi!"

      "Ly ca ca, chúng ta thôi!"

      Nghe được Vô Ưu kêu, Cung Ly Lạc thở dài tiếng, cố gắng nở nụ cười, tiến lên ôm Vô Ưu vào trong ngực, "Vô Ưu đừng lo lắng, đại phu , chỗ nào đó có thần y, chỉ cần ca ca tìm được thần y đó, chân của Vô Ưu có thể được trị khỏi!"

      Vô Ưu chỉ cười, ôm cổ của Cung Ly Lạc, tựa đầu cổ của Cung Ly Lạc.

      "Ca ca, nếu là cả đời này Vô Ưu thể bước được, ca ca có thể ghét bỏ Vô Ưu hay ?"

      " , Vô Ưu là bảo bối của ca ca!"

      năm tuổi vào lãnh cung, ở lãnh cung năm năm, đơn tịch mịch, sau lại lượm được Vô Ưu ở đường cái, từ đó có bạn, sống nương tựa lẫn nhau.

      "Ca ca, chờ Vô Ưu lớn lên, gả cho ca ca làm vợ của ca ca có được hay ?"

      Cung Ly Lạc mười hai tuổi, biết thê tử là có ý gì. Gương mặt tuấn tú trong nháy mắt ửng hồng, lắp bắp đáp tiếng, "Tốt!"

      "Ca ca chờ Vô Ưu lớn lên!"

      "Tốt!"

      "Ca ca cưới nương khác!"

      "Tốt!"

      "Ca ca, muội muốn ăn mứt quả!"

      "Tốt!"

      "Ca ca, muội muốn chui chuồng chó nữa!"

      "Được, buổi tối chúng ta trở về muộn chút, ca ca mang theo muội leo tường!"

      sát thủ xuyên qua từ thế kỷ hai mươi mốt, hoàng tử bị hoàng đế đày vào lãnh cung, bọn họ lại chung sống hạnh phúc.

      Chỉ là, ngày kia, thái giám tới, tuyên bố Cung Ly Lạc được phép rời khỏi lãnh cung, cũng ban thưởng phủ đệ ở ngoài cung, tiếp tục làm hoàng tử.

      Cung Ly Lạc vui vẻ, Vô Ưu lại vui, liều mạng muốn Cung Ly Lạc học võ, Cung Ly Lạc chỉ vì Vô Ưu, cũng cần cù chăm chỉ học võ.

      Trong ba năm đó, cũng coi như có chút thành quả.

      Hoàng đế càng ngày càng coi trọng vị hoàng tử từ trong lãnh cung.

      Chuyện Cung Ly Lạc muốn làm nhất chính là tìm được thần y, chữa khỏi chân cho Vô Ưu, để cho nàng có thể như những đứa trẻ bình thường, chạy nhảy.

      Nhưng. . . . . .

      Nguyện vọng tốt đẹp như vậy, thực tế lại tàn khốc thế kia.

      để cho Vô Ưu đau lòng, khổ sở, luôn dùng nhiều cách khác nhau, trêu chọc khiến Vô Ưu cười.

      "Vô Ưu, nghe ngoài núi đúng lúc hoa đào nở, ca ca dẫn muội nhặt hoa đào, ca ca làm bánh hoa đào cho muội có được hay ?"

      Vô Ưu năm tuổi nghiêng đầu, cười, "Tốt!"

      Cung Ly Lạc thu dọn thức ăn, nước trà, cõng lưng, ôm Vô Ưu vào trong ngực, mang theo bất kỳ thị vệ nào.

      Trong núi hoa đào nở rộ.

      Cung Ly Lạc hái hoa cài lên tóc của Vô Ưu, "Vô Ưu là đẹp!"

      "Là ca ca hái hoa đào đẹp!"

      Cung Ly Lạc cười, xấu hổ xoay đầu , nhưng vẫn nhớ, Vô Ưu từng , sau khi lớn lên, làm tân nương của .

      "Ha ha. . . . . ."

      "Ha ha. . . . . ."

      Cung Ly Lạc si ngốc cười khúc khích, len lén quay đầu lại, nhìn người ngồi ở cây đào, Vô Ưu hái hoa đào rồi ngửi .

      Cười càng si mê hơn.

      Có điều gì đó bất ổn.

      Kiếp trước thân là sát thủ, Vô Ưu thực quá quen thuộc, "Ca ca, chúng ta mau!"

      Cung Ly Lạc vội vàng hỏi, "Sao vậy?"

      "Gặp nguy hiểm, ca ca, chúng ta mau!"

      Cung Ly Lạc nghe vậy, lập tức ôm lấy Vô Ưu, bắt đầu chạy trốn.

      Nhưng, người tới, võ nghệ khá cao, Cung Ly Lạc lại ôm Vô Ưu, rất nhanh bị đuổi kịp, bị vây vào giữa.

      Cung Ly Lạc biết, hôm nay, những người này tới là để giết và Vô Ưu.

      Cởi đai lưng xuống, cột Vô Ưu vào trước ngực.

      "Ca ca, cõng muội ở sau lưng !"

      ", Vô Ưu, ca ca có mắt ở sau lưng, thể nhìn thấy muội!"

      chút do dự cự tuyệt, từ đùi rút ra chủy thủ(dao găm), đánh với mấy người áo đen kia, chém giết, nhưng mà lại giống như mèo vờn chuột.

      Cung Ly Lạc, Vô Ưu là chuột, bọn họ là mèo, trêu đùa.

      Mỗi lần, bọn họ muốn tấn công Vô Ưu, Cung Ly Lạc dùng lưng, bả vai ngăn cản.

      "Ca ca. . . . . ."

      đao lại đao, đều muốn đâm vào trái tim của Vô Ưu.

      Cho đến khi bọn họ bị bức đến sát vách núi.

      người áo đen ra chiêu, chặt đứt đai lưng trói chặt Vô Ưu, từ trong ngực Cung Ly Lạc đoạt Vô Ưu , bóp chặt sau cổ Vô Ưu, đến bên cạnh vách núi.

      " được thương tổn Vô Ưu, cầu xin các người!" Cung Ly Lạc gấp gáp khẽ hô.

      Muốn qua đoạt lại muội muội Vô Ưu của .

      Nhưng. . . . . .

      Mặc cho dùng hết toàn lực, cũng đấu lại.

      "A ha ha, a ha ha!" Người áo đen kia cười ha hả, buông tay, Vô Ưu rơi xuống sát vách núi, nằm sấp mặt đất.

      "Vô Ưu. . . . . ." Quên mình, để ý đao kia kiếm chém vào người mình, Cung Ly Lạc chạy đến vách núi.

      Chân người áo đen đá cái, đá Vô Ưu xuống vách đá.

      Vô Ưu kêu tiếng ngừng.

      Cái thế giới này, trừ Cung Ly Lạc, nàng bận tâm.

      Tay được bàn tay ấm áp như lúc ban đầu bắt được, thân thể treo vách đá.

      "Ca ca. . . . . ."

      "Vô Ưu cần sợ, có ca ca ở đây!"

      vách đá, những người áo đen, giơ kiếm, đâm vào thân thể Cung Ly Lạc.

      Máu phun ra, dính mặt Vô Ưu.

      Nóng như vậy, đau như thế.

      "Ca ca, buông tay . . . . . ."

      ", , Vô Ưu, muội là người thân duy nhất đời này của ta, chúng ta giao hẹn, chờ muội lớn lên, chờ muội lớn lên. . . . . ."

      Cung Ly Lạc chưa xong, kẽ răng cũng bắt đầu tràn ra máu, hai tròng mắt cố chịu đựng đau đớn.

      Vô Ưu hận mình, tại sao lại muốn tới ngắm hoa đào trong núi, tại sao lại là người tàn phế.

      Cũng biết, nếu cứ tiếp tục như thế này, hai người chắc chắn đều phải chết.

      "Ca ca, sống tốt, sống tốt, vì Vô Ưu báo thù, sống tốt. . . . . ." Vô Ưu xong, dùng sức đẩy tay Cung Ly Lạc ra.

      Thân thể nho nhanh chóng rơi xuống dưới vách núi.

      "Ca ca, sống tốt, sống tốt!"

      Vô Ưu liều mạng, gào thét, dặn dò.

      "A. . . . . ."

      Cung Ly Lạc điên cuồng la lên, gào thét, trong hốc mắt chảy ra phải lệ, mà là máu, giống như dã thú bị thương.

      Từ dưới đất bò dậy. Vết máu từ khóe miệng tràn ra. . . . . .

      "Vô Ưu. . . . . ."

      Tiếng gọi vang vọng trong sơn cốc.

      Rốt cuộc cũng còn người lạnh lùng nhưng đáng , kêu tiếng ca ca.

      Nỗi đau đớn lan tràn đến Tứ Chi Bách Hài, hơn hết lại động tới kịch độc núp trong cơ thể nhiều năm. Tóc vốn có màu đen, từ đỉnh đầu tuyết trắng bắt đầu lan tràn đến từng lọn tóc.

      trẻ chưa già chết.

      "Vô Ưu, sợ, sợ, ca ca đến với muội, đường xuống hoàng tuyền, ca ca nhất định để cho muội phải đơn!"

      Cung Ly Lạc xong, nhắm mắt lại, giang hai tay ra, nhảy xuống vách núi. . . . . .

      bóng đen nhanh như tia chớp bay tới, ôm Cung Ly Lạc nhảy mấy cái, trong nháy mắt biến mất ở khe núi.

      Dưới vách đá.

      Vô Ưu chỉ cảm thấy, cả người cũng bị té đến tê liệt, chỉ còn lại hơi thở.

      Cho đến khi có lão đầu dáng dấp kỳ dị từ cao nhìn nàng.

      Vô Ưu mở miệng được, há miệng, máu từ khóe miệng tràn ra.

      Lão đầu khom lưng, bắt mạch cho Vô Ưu.

      "Gân mạch đều đứt, xương cốt đều bể, lục phủ ngũ tạng đều nát, khó khăn. . . . . ."

      "Ưmh. . . . . ."

      Vô số vết máu lại tràn ra.

      Bên trong tròng mắt, Vô Ưu nháy mắt thể ý chí muốn sống, từ từ hoạt động tay, cố gắng kéo y phục của lão đầu kia.

      Mỗi lần động cái, máu liền từ khóe miệng tràn ra.

      lâu sau, Vô Ưu mới bắt được y phục của lão đầu, nhàng kéo.

      "Ah. . . . . ." Lão đầu cúi đầu, nhìn Vô Ưu, chợt cười.

      "Rất lâu có chân chân chính chính chữa trị cho người, vừa lúc có thể lấy ngươi ra làm vật thí nghiệm, sống là mạng của ngươi, chết cũng là mạng của ngươi!"

      Vô Ưu biết, từ giờ phút này nàng chính là vật thí nghiệm, nhưng nàng quan tâm, nếu có thể sống tiếp, nàng quan tâm.

      Ca ca, huynh chờ muội, chờ muội, nhất định phải chờ muội. . . . . .

      Hết chương 1.
      DionPhongVy thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      【002】 Xuất cốc gặp mỹ nam.

      Dưới vách đá sâu thấy đáy, trong túp lều , cửa gỗ khép chặt vừa dầy vừa nặng, bên trong nhà, lão đầu, thận trọng nhìn ngó xung quanh, vừa chỉnh sửa gì đó trong cuốn sách.

      Tim đập thình thịch.

      Ngay sau đó tự với mình, chớ sợ chớ sợ, muốn đánh chết những con cọp kia, tìm được quyển bí tịch kia, tối thiểu phải nửa tháng mới có thể trở về, hôm nay mới mười ngày, còn năm ngày!

      Ngoài cửa, , mím chặt đôi môi đỏ mọng, đao trong tay còn vài giọt máu, tay còn lại, cầm quyển sách dính vết máu.

      Đôi mắt đẹp sắc bén lẳng lặng nhìn lão đầu, cực kì lạnh nhạt , "Ngươi nhìn lén đồ của ta!"

      " phải, cái đó, Vô Ưu, ta. . . . . ." Lão đầu vội vàng giải thích.

      Vô Ưu lạnh lùng nhìn cái, đao trong tay đột nhiên bổ về phía , từng chiêu độc ác, khiến cho lão đầu cực kì nhếch nhác.

      "Vô Ưu, ta chính là sư phụ của ngươi, a, ta còn cứu ngươi, ta. . . . . ."

      Mặc dù nhếch nhác, nhưng vẫn cố gắng né tránh.

      "Lần trước ta qua, nếu như ngươi dám nhìn lén đồ của ta, ta khách khí!" Vô Ưu cực kì lạnh nhạt , nhưng mà khí thế áp bức đó, lại làm cho người ta nghe thấy đều phải run rẩy.

      ", , Vô Ưu, chúng ta thương lượng là được, phải ngươi muốn học võ công sao, ta dạy, ta dạy!"

      "Khinh công!"

      "Khinh công khinh công, ngươi mau dừng tay!"

      Vô Ưu nghe vậy, thu đao.

      Đứng ở trong phòng, lạnh lùng nhìn lão đầu, "Bắt đầu từ hôm nay!"

      "Vô Ưu, ta đói. . . . . ." Lão đầu ủy khuất .

      Vô Ưu hừ lạnh, "Nhiều ngày như vậy, ta có ở đây, ngươi cũng có đói chết, chịu đựng !"

      "Nhưng mà, ngươi nấu cơm cho ta ăn, ta có hơi sức dạy ngươi khinh công, nếu như ngươi học được khinh công, ngươi thể ra khỏi vách núi này. . . . . ."

      Đột nhiên luồng gió ùa tới, quẹt qua lỗ mũi của lão đầu.

      Lão đầu nuốt ngụm nước bọt, mới đó, trước mặt thấy bóng dáng của Vô Ưu.

      Phù phù thở ra mấy hơi.

      là, mới là sư phụ, mới là sư phụ mà!

      Tại sao mỗi lần đều bị nàng khi dễ đến thảm như vậy, thảm như vậy!

      Bên ngoài túp lều .

      Vô Ưu ngẩng đầu nhìn trời.

      Tám năm rồi, tám năm rồi.

      Nàng ở nơi đáy vực này tám năm, năm năm trước, nàng thể nhúc nhích được, thể được, ngày ngày dựa vào dược vật, độc dược để duy trì sinh mạng.

      Hai năm trước, nàng rốt cuộc có thể xuống đất bộ, năm trước, nàng bắt đầu luyện tập võ công.

      Ca ca, ca ca. . . . . .

      Trong đáy lòng nỉ non hai chữ này, đôi mắt đen, trong nháy mắt lệ trào ra.

      Ca ca, huynh nhất định phải còn sống, nhất định phải còn sống, chờ Vô Ưu tới tìm huynh.

      chén cơm, đĩa thịt xào, để lên bàn, Vô Ưu khẽ hô, "Ăn cơm!"

      Lão đầu vội vàng từ trong nhà chạy đến, bưng chén lên ăn cơm, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt còn dính máu của Vô Ưu.

      Dung mạo như vậy, khi vào đời, khiến cho nhiều nơi gió tanh mưa máu ?

      Năm đó cho rằng nàng chắc chắn chết, nhưng ngờ, nàng lại có thể sống lại, còn cho nghe nhiều chuyện trong thiên hạ, đáng sợ.

      ra chiêu thôi, vừa ra chiêu, liền tàn nhẫn muốn mạng người khác.

      Thấy lão đầu nuốt xong miếng cơm cuối cùng, Vô Ưu mới nhàn nhạt mở miệng, "Ăn no chưa?"

      "No rồi, nhưng mà, ta muốn uống miếng nước. . . . . ."

      Phanh tiếng, cái bàn bể làm đôi.

      Lão đầu nuốt ngụm nước bọt, ngây ngốc cười tiếng, "Ha ha, đột nhiên ta lại muốn uống nước rồi, , chúng ta luyện khinh công!"

      Hai năm sau.

      Vô Ưu mười lăm tuổi.

      Ngẩng đầu nhìn vách đá cao trước mặt, Vô Ưu rốt cuộc nở nụ cười.

      Vào phòng, dọn dẹp quần áo.

      " muốn ?" Lão đầu hỏi.

      "Ừm!" Vô Ưu gật đầu.

      "Mang ta chung , đáy núi này nhiều dã thú, ngươi rồi, ai nấu cơm cho ta, ta chết đói, ngươi yên tâm, ta nhất định biết điều, gây phiền toái cho ngươi!"

      Lão đầu hiều tuổi, người như vậy, giả bộ vô tội mà biết xấu hổ, đúng là Tiền Vô Cổ Nhân Hậu Vô Lai Giả (xưa chưa từng có ai thực , sau này cũng ai làm được), nếu phải trong lòng Vô Ưu lo lắng, đúng là muốn vỗ tay khen ngợi .

      Mấy năm này theo trí nhớ kiếp trước chế tạo vũ khí, bom, mũi tên, nõ còn viết phương pháp thành sách, gói kỹ.

      Buộc bọc quần áo, buồn rầu vác lên lưng, mới nhàn nhạt , "Bản thân ngươi chính là mớ phiền toái!"

      Dứt lời, người sớm bay ra khỏi phòng, bám ở vách núi cheo leo, nhảy mấy cái, sớm thấy bóng dáng.

      Lão đầu nhìn, há to miệng.

      Này, này, nha đầu chết tiệt, dùng thời gian hai năm, luyện thành trình độ mấy chục năm mới có được.

      Tên lường gạt, tên lường gạt.

      Lừa y thuật, lừa độc thuật, lừa võ công, khinh công, nội công, ra là sớm tính toán vứt bỏ .

      Nha đầu chết tiệt kia, ngươi chạy thoát được đâu, Hừ!

      Trấn , tiếng cười vô cùng vui vẻ, đám đông bắt đầu ồn ào.

      Vô Ưu chân trần, khuôn mặt dơ bẩn, xiêm áo rách nát, vác bọc quần áo cũ lưng đứng ở cửa trấn , hai mắt yên tĩnh gợn sóng, đôi môi nhấp , trầm tư lát liền tiến lên ngăn nam tử lại, "Xin hỏi, muốn đến kinh thành phải đường nào?"

      Nam tử nhìn Vô Ưu, cau mày, tay chỉ về hướng.

      Vô Ưu nhìn theo phương hướng chỉ, "Cám ơn!"

      Phi thân rời , nhanh như tia chớp, biến mất trong nháy mắt.

      Nam tử nhìn, vuốt vuốt hai mắt của mình, mới vừa rồi là nhìn lầm sao, hay là bị rối loạn thần kinh, gặp quỷ?

      Trong núi. dien dan le quy don

      hồ nước lơn.

      nam tử, bỏ xiêm áo ra, ném xuống bên bờ, nhảy vào trong hồ, chìm xuống đáy.

      Vô Ưu cũng biết mình bao lâu, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, bụng cũng đói.

      Lông mày nhíu lại, rút ra thứ vũ khí duy nhất bên hông, môt cây chủy thủ, tĩnh tâm lắng nghe, nhanh chóng ra tay, phóng chủy thủ ra, chỉ nghe mấy tiếng kêu thảm thiết, Vô Ưu nhanh chóng chạy tới, chủy thủ đâm trúng con gà rừng.

      Bụng đói kháng nghị.

      Ở bên hồ mang gà rừng vặt lông rồi rửa sạch , tìm nhánh cây khô đốt lửa nướng thịt gà, ngồi tảng đá ở giữa bãi cỏ, vừa nướng gà, tâm lại bay đến tận kinh thành, rất nóng lòng.

      Gà nướng tốt lắm, Vô Ưu ăn, miệng chỉ cảm thấy vô vị tẻ nhạt.

      Hít hơi sâu, trong lòng vô cùng nóng nảy, Vô Ưu gở bọc quần áo xuống, cởi xiêm áo, thân thể ** nhảy vào trong hồ.

      Cả người chìm ở trong nước, dùng nước lạnh lấp đầy trái tim dao động.

      Nước hồ khẽ chuyển động, Vô Ưu từ trong nước ngẩng đầu lên.

      Cơ hồ trong nháy mắt, cách đó xa, Mạc Cẩn Hàn cũng từ trong nước chui ra.

      Cũng liếc mắt liền nhìn thấy cách đó xa, những sợi tóc đen nhánh lơ lửng ở mặt nước, khuôn mặt khéo léo tinh sảo, lông mày dài , mũi nhưng cao đẹp, đôi môi hồng đáng , đôi mắt to đen bóng thâm thúy, mỹ nhân khuynh thành, xinh đẹp tuyệt trần.

      Đôi môi Vô Ưu nhấp , giơ tay lên, vận dụng nội lực, hút xiêm y bờ vào trong tay, nhanh chóng phi thân, mặc bộ xiêm y vào, nắm chặt bọc quần áo nhanh chóng rời .

      "Uy. . . . . ."

      Mạc Cẩn Hàn thấp giọng kêu, nhưng đối diện còn thấy bóng dáng của Vô Ưu, vội vàng lên bờ, cầm lấy xiêm áo, tìm hương đuổi theo.

      Ánh chiều tà tháng sáu kéo bóng Vô Ưu đất dài, chân trần con đường nóng bỏng, Vô Ưu giơ tay lên lau mồ hôi, ngẩng đầu che kín ánh nắng trời chiều.

      Khóe miệng từ từ lên nụ cười.

      Cách kinh thành chỉ còn vài bước.

      Sau lưng, xe ngựa hoa lệ lộp cộp đến gần, Vô Ưu nhường đường, xe ngựa lại dừng lại ở trước mặt nàng.

      Mạc Cẩn Hàn vén rèm che xe ngựa lên, "Gặp lại tức là có duyên, nương muốn nơi nào, bằng tại hạ bồi nương đoạn đường?"

      Hết chương 2.
      Last edited: 31/10/15
      DionPhongVy thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      【003】 Cao thủ ra tay, chiêu trí mạng.

      Vô Ưu nhìn Mạc Cẩn Hàn, đầu tiên liền nhận ra chính là nam tử hôm đó ở trong hồ, nghiêng đầu, tiếp tục về phía trước.

      Mạc Cẩn Hàn kinh ngạc.

      Sờ sờ mặt của mình, chẳng lẽ mặt biến dạng rồi, hay là còn sức quyến rũ sao?

      Tại sao nương này nhìn , lại lạnh nhạt như vậy, tại sao có chút hứng thú nào?

      "Này, nương, từ nơi này đến trấn tiếp theo, tối thiểu phải ngày đường, hay là ngươi lên xe ngựa, ta chở ngươi đoạn!"

      Vô Ưu vẫn , chỉ từ từ.

      phải nàng muốn nhanh chút, chỉ là lòng bàn chân bị nổi lên mấy bọng nước, có chút đau.

      " nương, lên đây , nếu ngươi như vậy, sợ là hai ngày trời cũng tới!"

      Vô Ưu giận.

      Thân thể dừng lại.

      Xe ngựa cũng lập tức dừng lại.

      Vô Ưu rất muốn rất muốn nhìn thấy Cung Ly Lạc nhanh chút, suy nghĩ chốc lát, với Mạc Cẩn Hàn, "Cám ơn!"

      Phu xe lập tức nhảy xuống xe ngựa, vươn tay chuẩn bị đỡ Vô Ưu, Vô Ưu khoát khoát tay, tay đặt lên xe ngựa, nhảy người lên, vững vàng ngồi ở vị trí bên cạnh phu xe, thân thể khẽ tựa vào cửa xe ngựa.

      Mạc Cẩn Hàn vui mừng, vén rèm che xe ngựa lên, lại thấy Vô Ưu ngồi ở xe ngựa, nhưng vào trong xe, khẽ thất vọng.

      Nhếch môi cười, lấy ra túi nước đưa cho Vô Ưu, " nương, uống miếng nước , sạch , chưa có người uống qua!"

      "Cám ơn, ta có!" Vô Ưu xong, lắc lắc túi nước rỗng tuếch với Mạc Cẩn Hàn, xoay đầu .

      Trong nháy mắt khi rèm che xe ngựa được vén lên, Vô Ưu ngửi được mùi dược thảo người Mạc Cẩn Hàn, thông qua việc phân tích mùi thuốc, dược tính, Vô Ưu biết cơ thể Mạc Cẩn Hàn mang kịch độc.

      Chỉ là, cái này liên quan đến nàng.

      Chờ đến khi đến trấn , nàng dùng số bạc còn sót lại mua đôi giày, tiếp tục vào kinh!

      Mạc Cẩn Hàn nhìn, cũng giận, để túi nước xuống.

      "Đúng rồi nương, ngươi muốn đâu?"

      "Kinh Thành!"

      Kinh Thành? Nhưng phương hướng đúng!

      Nhưng, Mạc Cẩn Hàn lại .

      " nương, tại hạ họ Mạc, tên Cẩn Hàn, còn cao tính đại danh của nương!"

      "Vong Liễu!"(Có nghĩ là quên)

      Mạc Cẩn Hàn nghe vậy bật cười, " nương thú vị, vừa nghe danh tự này biết chính là giả!"

      "Đích xác là giả, nếu như Mạc công tử cảm thấy, ta lừa gạt ngươi, ta có thể xuống khỏi xe
      ngựa .”

      “Đừng , đừng , Vong Liễu nương , người ngồi là tốt rồi , ngồi là tốt rồi !”

      Nhưng trong lòng lại vui mừng đến nở hoa .

      đúng là nương xinh đẹp gì sánh được , tính tình lại cổ quái , chọc được ngương này .

      Vô cùng thú vị.

      Xe ngựa chạy canh giờ , trời cũng tối rồi .

      Vô Ưu vừa khát lại đói , bên trong xe ngựa , Mạc Cẩn Hàn uống nước , rồi lại ăn , vô cùng thoải mái .

      Mạc Cẩn Hàn đợi Vô Ưu mở miệng , nhưng Vô Ưu lại cố tình mở miệng .

      Hai người giằng co .

      Phía trước bỗng có sát khí .

      Mạc Cẩn Hàn kinh ngạc , hỏi Vô Ưu : “Vong Liễu nương , những người phía trước tới giết ngươi , hay là giết ta ?”

      “Ngươi !” Vô Ưu .

      “Tại sao ?” Mạc Cẩn Hàn hỏi .

      “Bởi vì ta có trêu chọc bất cứ kẻ nào !” Vô Ưu xong , nhắm hai mắt lại .

      Mạc Cẩn Hàn bĩu môi , “Ai, Vong Liễu nương , ta tinh thông võ nghệ , hồi sợ là bảo vệ được ngươi !”

      có việc gì , ta có thể bảo vệ mình , thậm chí cũng có thể bảo vệ Mạc công tử !”

      Mạc Cẩn Hàn mừng rỡ , “?”

      “Đúng , người ra bạc , ta giúp người giết người !”

      Mạc Cẩn Hàn càng vui vẻ , “Này Vong Liễu nương , muốn ta cho ngươi bao nhiêu bạc ?”

      “Ngươi cảm thấy mệnh ngươi đáng nhiều hay ít bạc , ngươi thấy bao nhiêu cho bấy nhiêu !” Vô Ưu nhàn nhạt xong , lại đưa tay ra trước mặt Mạc Cẩn Hàn , “Ta đói rồi , cũng khát!”

      Mạc Cẩn Hàn bật cười , vội vàng cầm túi nước , điểm tâm đưa cho Vô Ưu , Vô Ưu nhận lấy , từ từ ăn .

      Mười năm chưa từng ăn qua đồ ngọt , lần nữa được ăn , Vô Ưu cảm thấy rất ngon , ăn cũng chậm .

      “Cái đó Vong Liễu nương , ta , đối phương giống như rất lợi hại , ngươi ?”

      “Ngươi ra bao nhiêu bạc ?”

      Mạc Cẩn Hàn cười ha ha , “Bạc rất dễ bàn , rất dễ bàn , chỉ cần Vong Liễu nương có thể giải quyết hết phiền toái ……..”

      “Này Mạc công tử , xin lỗi , ta thích có ngân phiếu trước , cho nên , tay giao bạc , tay giết người , ngươi trả được bao nhiêu bạc , ta giúp ngươi giết bấy nhiêu người !”

      hỏi đúng sai ?”

      Vô Ưu gật đầu : “Đúng , hỏi đúng sai!”

      Nàng chỉ cần đôi giày , nàng còn cần mấy bộ xiêm áo , con ngựa tốt .

      Mạc Cẩn Hàn nhìn dáng vẻ của Vô Ưu , trong lòng cũng biết nàng nhất định là viêm màng túi , cười từ trong ngực lấy ra mấy tờ ngân phiếu đưa cho Vô Ưu , “Vong Liễu nương , tạm thời ta chỉ có bao nhiêu đây , ngươi xem ……”

      Vô Ưu nhận lấy , nhàn nhạt , “Coi như là tiền đặt cọc của ngươi cũng được , sau khi chuyện thành công , lại trả tiếp !”

      Vừa , liền bỏ ngân phiếu vào trong ngực , cất kỹ .

      “Vong Liễu nương , ngươi đếm , làm sao ngươi biết tiền đặt cọc này là bao nhiêu ?”

      “Vẫn là câu kia , Mạc công tử ngươi cảm thấy ngươi đáng giá nhiều hay ít bạc , ngươi giao bấy nhiêu bạc !”

      Mạc Cẩn Hàn có chút dở khóc dở cười .

      Người đời đều hi vọng mình là báu vât vô giá , ai lại nguyện ý thừa nhận mình đê tiện đáng giá xu đây .

      “Này Vong Liễu nương , thiếu bạc , ta sợ là lát trả nổi , đến lúc đó ngươi có cầm dao đuổi giết ta hay ?”

      !”

      Mạc Cẩn Hàn cười lạnh .

      Xe ngựa dừng lại .

      Mười người áo đen xếp thẳng hàng , giơ kiếm , chỉ vào xe ngựa .

      “Mạc ma đầu , nạp mạng !”

      Mạc Cẩn Hàn nghe vậy , lại lập tức , “Ta cảnh cáo các ngươi nhưng ngàn vạn đừng làm loạn , ta mời cao thủ , cao thủ vừa ra tay , các ngươi mất mạng !”

      Những người mặc áo đen nhìn nhau , cuối cùng mới nhìn Vô Ưu ngồi ở bên cạnh vị trí của phu xe , “A ha ha , nha đầu còn chưa dứt sữa , Mạc ma đầu , ngươi nhặt được tên ăn xin này từ đâu vậy , cũng dám lấy ra dọa người , hôm nay …

      có ai trông thấy Vô Ưu ra tay như thế nào , chỉ cảm thấy mùi mồ hôi xẹt qua chóp mũi , định thần trở lại , cổ liền có máu bắn ra .

      Mà cách đó xa , Vô Ưu chân trần đứng mặt đất , chủy thủ trong tay còn vài giọt máu .

      Mười người áo đen đồng loạt ngã về phía sau .

      Khí tuyệt mà bỏ mình .

      Mạc Cẩn Hàn khiếp sợ .

      Sớm biết khinh công của nàng rất giỏi , nhưng ngờ lại giỏi như vậy , cũng ngoan tuyệt như vậy , vừa ra tay , giết hết mười người , cũng cho bọn họ có cơ hội động thủ .

      “Vong Liễu nương ….”

      “Mạc công tử , người giết , lên đường !”

      “A …… được rồi . Mac Cẩn Hàn xong , thúc giục . “Mạc Vân lên đường , lên đường !”

      Vô Ưu vẫn ngồi ván gỗ cạnh vị trí của phu xe , thân thể dựa vào cửa xe ngựa , hai chân thả xuống , vung vung .

      Xe ngựa chạy đêm , lúc trời sang , rốt cuộc cũng tới trấn .Vô Ưu nhảu xảy xuống xe ngự .chân tới trần nhà

      Sắc đẹp tuyệt trần , xiêm y rách nát , tóc đem tuyền , dùng sợi dây buộc tóc trắng , buộc vào sau ót, cũng giống như bọc quần áo cũ nát trong tay .

      Hấp dẫn rất nhiều ánh mắt , nhưng , có người tỏa ra lạnh lung , làm người nào dám tiến đến gần !

      Có kẻ cướp sắc chứ cướp tiền , có kẻ lại bị Vô Ưu ngoái dầu nhìn , sợ đến vỡ mật ,”
      Last edited by a moderator: 12/10/15
      DionPhongVy thích bài này.

    5. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      hay qá tiếp editor ơi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :