1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tà vương độc sủng, thứ nữ vi hậu - Mộ Vũ Lâm (39) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Thể loại: xuyên
      Tác giả: Mộ Vũ Lâm
      Số chương: hơn 200 chương.
      Editor: Angelina Yang
      Lịch post: 1c/ tuần


      Giới thiệu:
      Khi chấp chưởng tập đoàn tài chính đại thần thoại thương giới biến thành thứ nữ Hạ Lan hầu phủ yếu đuối vô năng.


      Khi Tà vương Phong Túc vương triều biến thành thê nô......

      Đoạn ngắn :

      "Gia, chuyện lớn rồi!"

      Phong Thất Dạ lười biếng mở mí mắt, ánh mắt kiên nhẫn chau, : "Làm sao?"

      Quản gia vương phủ ấp úng đổ mồ hôi, tiếp tục : "Hoa phu nhân cùng Như phu nhân bị Vương phi ném ra khỏi phủ!"

      "Vương phi làm?"

      Quản gia mãnh liệt gật đầu: "Gia, thiên chân vạn xác, là Vương phi tự tay đem các nàng ném ra ngoài!".

      Nghe vậy, Phong Thất Dạ lại tà mị mà : "Bổn vương nuôi các ngươi nhiều người như vậy, loại việc nặng nhọc này sao có thể để Vương phi tự mình động thủ? Truyền lệnh xuống, tất cả hạ nhân vương phủ toàn bộ phạt bổng lộc năm!".

      Khi thần thoại giới kinh doanh gặp tà vương lạnh lùng, khi phu thê liên thủ ngồi nắm giữ thiên hạ, khi tà vương độc sủng, thứ nữ làm hậu.... ...
      linhdiep17 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương : Thánh Chỉ!

      Phong Túc đế năm ba mươi lăm.

      Giữa mùa hạ nắng gắt, tiếng ve kêu .

      "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Hạ Lan Minh Lãnh, tú ngoại tuệ trung, dục tú trung linh. Nay đặc biệt đem Hạ Lan Lãnh Nguyệt gả cho Tà vương làm phi, ít ngày nữa thành hôn. Khâm thử!"

      *

      "Hạ Lan Lãnh Nguyệt, ngươi đứng lại!"

      Thanh mềm mại từ góc hầu phủ truyền đến. Mà nữ tử ở phía trước bị gọi, cước bộ ngừng, vẫn như cũ bước .

      Nữ tử mặt vẻ giận dữ trừng mắt người dạo phía trước sân vắng, thị nữ bên trong vây quanh phía sau, có người giống như bắt đầu căm giận, "Đại tiểu thư, Hạ Lan Minh Lãnh này là càng ngày càng có quy củ!"

      Nữ tử phẫn nộ trừng mắt, môi đỏ mọng mân, cánh mũi kích động, trong mắt lên ghen ghét. Thoáng chốc bất chấp lễ nghi cử chỉ, ba bước tính làm hai bước liền chạy tiến lên, phen kéo cánh tay Lãnh Nguyệt, châm chọc : "Hạ Lan Lãnh Nguyệt, ngươi là càng lúc càng lớn mật! Bổn tiểu thư bảo ngươi đứng lại, ngươi có nghe thấy sao? Chẳng lẽ ngươi cho là Hoàng thượng đem ngươi ban cho Tà vương, ngươi có thể bay lên cành cao làm phượng hoàng? Đừng có nằm mộng, Tà vương phải loại thấp kém như ngươi có thể trèo cao?!"

      Bên trong Hạ Lan hầu phủ, cột xà chạm khắc, ngói lưu ly lóng lánh ánh nước, hành lang quanh co, cửu khúc thập bát loan, khắp nơi lộ thân phận chủ nhân phủ đệ hiển hách.

      Mà bên trong hoàn cảnh mỹ sắc như vậy, trong lời Hạ Lan Lãnh Xuân ngầm châm biến , lại là thanh chói tai. Nhưng so với kích động của nàng, Lãnh Nguyệt bị kéo nhưng là bình tĩnh im lặng, Hạ Lan Lãnh Nguyệt thủy mâu trong suốt cũng chớp, khóe miệng mỉm cười kéo, : " khi như vậy, vậy Hạ Lan đại tiểu thư bằng làm cho hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh ban cho, sửa là tứ hôn cho ngươi, chẳng phải là tốt sao!"

      "Ngươi... Hạ Lan Lãnh Nguyệt, xem bổn tiểu thư giáo huấn ngươi!"

      xong, Hạ Lan Lãnh Xuân giận giữ giơ cánh tay lên hướng về hai má lãnh Nguyệt. Chỉ mành treo chuông hết sức, từ chỗ cổng vòm phía sau hai người, lại truyền đến giọng quát lớn: "Dừng tay!"

      Ngưới tới chính là gia chủ hạ lan hầu phủ, Hầu gia Phong Túc hoàng triều Hạ Lan Tuyệt cùng phu nhân Hạ Lan minh thị, gương mặt Hạ Lan Tuyệt mạnh mẽ giận tự uy, ánh mắt thâm thúy mang theo khinh miệt liếc Lãnh Nguyệt lại chuyển tầm mắt, nhìn Hạ Lan Lãnh Xuan : " Xuân nhi, được vô lễ!"

      "Cha mẹ, ràng là nàng....."

      Hạ Lan Lãnh Xuân còn muốn cái gì đó, lại bị Hạ Lan Tuyệt đánh cắt ngang: "Được rồi, đều là người nhà. Nàng về sau chính là Tà Vương phi, chú ý lời của ngươi!"

      Hạ Lan minh thị liếc mắt nhìn Hạ Lan Tuyệt, sau đó để thị nữ dìu đỡ lên trước, cười lạnh : "Xuân nhi, cha ngươi sai, giờ trong hầu phủ ta, sợ là cũng nuôi nổi tứ tiểu thư nữa, thôi, trước cùng nương trở về phòng!"

      Dứt lời, Hạ lan minh thị xoay người rời , mà mới vừa hai bước, lại đột nhiên dừng lại cước bộ, liếc mắt nhìn Hạ Lan Tuyệt phía sau : "lão gia, đừng quên lời ngươi !"

      Từ đầu đến cuối, Lãnh Nguyệt giống như người ngoài, hết thảy thờ ơ lạnh nhạt quan sát. Sau khi Hạ Lan Lãnh Xuân cùng Hạ Lan minh thị rời , con mắt Hạ Lan Tuyệt mới nhìn nàng, : "Ngươi cũng trở về , ba ngày sau cử hành đại hôn, đừng làm lão phu mất mặt!"

      Phất tay áo lạnh lùng rời , lãnh Nguyệt đối với thái độ Hạ Lan Tuyệt như vậy cũng có bất luận khó chịu gì, nàng vốn phải Hạ Lan Lãnh Nguyệt, nàng chỉ là Lãnh Nguyệt.

      đạo thánh chỉ, cùng lúc quấy rối bình yên hai phủ đệ!

      Sắc trời dần dần tối, chỗ bên trong Lãnh túc phủ đệ, có người tựa tiếu phi tiếu : "Long tu, thăm dò chút hạ lan phủ!"

      Chương hai: Dĩ hạ phạm thượng!

      Trăng sáng treo cao, gió đêm thổi khô nóng ban ngày. Hạ nhân tuần tra ban đêm chốc chốc ngang qua, ánh trăng vụ loang lổ đổ xuống phủ đệ yên tĩnh.

      Đột nhiên, từ bầu trời đêm xẹt qua bóng đen nhanh như thiểm điện, nháy mắt lướt qua, người phát .

      Hiên ngoài phong nhã, Lãnh Nguyệt độc ngồi đối diện với trăng, gian phòng đơn giản phía sau lộ vẻ cũ kỹ, trong phòng ánh nến từ giữa khe cửa tỏa ra/

      "Quần áo vá xong rồi!"

      Lúc đó, tỳ nữ Huyễn Thái ôm quần áo vừa mới khâu từ trong phòng ra, chút khách khí đem quần áo chất đống ở góc bàn đá trước mặt Lãnh Nguyệt, dứt lời liền muốn nâng bước rời .

      Lãnh Nguyệt tà liếc mắt ô bẩn rệt làn váy, thấp giọng : "Đứng lại!"

      "Còn có chuyện gì hả? khuya rồi, ta muốn ngủ!"

      Huyễn Thái khó chịu xoay người, tương đối phản đối giọng điệu lại nhiều oán giận, làm cho mí mắt Lãnh Nguyệt hơi trầm xuống, tiếp theo vuốt ve chỗ vá ống tay áo, hỏi: "Cùng ta chút chuyện tà vương!"

      "! Tứ tiểu thư, ngài bây giờ còn chưa có gả qua đó đâu, mà bắt đầu giam giữ tim Tà Vương! Xem ra mọi người đúng, ngươi quả cho rằng bản thân biến thành phương hoàng!"

      Nghe thấy lời này, Lãnh Nguyệt thong thả đứng dậy, cử chỉ tao nhã mặc dù mặc y phục cũ nát, cũng chút nào che được tao nhã này. Tóc mai cùng sợi tóc phía sau bị gió đêm thổi tung ra, mắt tròn tinh mâu giống như bảo thạch sáng chơi, liễm diễm lóa mát, mũi ngọc cao thẳng, giữa tuyệt mỹ mang theo chút hương vị hoạt bát, mà duy nhất được hoàn mỹ chính là môi đỏ mọng vốn nên đỏ thắm, lại chút trắng bệch, sắc mặt cũng có chút tái nhợt quá mức.

      Huyễn Thái nhìn Lãnh Nguyệt từ xuống dưới, chung quy cảm thấy nàng hôm nay hình như so với bình thường hơn chỗ gì đó. Nhất là ánh mắt sáng của nàng, thời điểm nhìn về phía mình, cũng giống như sợ hãi cùng hoảng sợ nữa! Ngược lại liễm diễm rực rỡ, đây là làm sao?

      "Huyễn Thái, ngươi biết ta trở thành Tà vương phi, vậy thái độ ngươi chuyện tại, chính là dĩ hạ phạm trượng?!" Vẻ mặt Lãnh Nguyệt lạnh lùng liếc Huyễn Thái, mà khẩu khí trong lời cũng làm cho trống ngực Huyễn Thái mạnh co rút lại.

      Mang theo nghi hoặc, Huyễn Thái thăm dò hỏi: "Tứ tiểu tư, người sao chứ?"
      Lãnh Nguyệt cười mỉa : "Ngươi cho rằng ta giờ phút này còn cần đối với các ngươi khúm ním, yếu đuối chùn chân sao?" Lời lời hai nghĩa này, Huyễn Thái tự nhiên là nghe hiểu. Mà trong lòng cũng chỉ cho là Lãnh Nguyệt la bởi vì tứ hôn mà biến thành kiêu ngạo mà thôi.

      "Ngươi quá...."

      "Huyễn Thái, nhớ kĩ thân phận tỳ nữ ngươi. Ta mặc dù còn xấu nữa, cũng trước sau là tiểu thư Hạ Lan phủ. Nếu ngươi dám can đảm lại dĩ hạ phạm thượng, ta ngại mang ngươi tiền trảm hậu tấu!"

      Lãnh Nguyệt máy móc cắt ngang lời Huyễn Thái, mà thái độ lạnh lùng thâm trầm này cũng là làm cho Huyễn Tháu có chút chột dạ. Đặc biệt phong thái khi nàng chuyện, lại làm cho Huyễn Thái có loại nàng tựa hồ là người ở vị trí cao.

      Nhất thời, khí thế hoàn toàn phá vỡ Lãnh Nguyệt trước đây, đem Huyễn Thái kinh sợ thể lên lời. Giây lát sau, Lãnh Nguyệt ra chữ độc nhất: "!"

      "Tứ.... tứ tiểu thư, tà vương là....""

      *

      "Nương, ta phục! Bằng Hạ Lan Lãnh Nguyệt nàng, căn bản là xứng với tà vương!"

      Giữa đêm khuya, Hạ Lan Lãnh Xuân liếc minh thị căn hận , thỉnh thoảng vò khăn lụa trong tay, sắc mặt khó coi cực kỳ.

      Minh thị nghe vậy, cười lạnh giễu cợt : "Gả cho tà vương, nàng lại há suy nghĩ đơn giản như vậy?"

      "Nương, có ý gì?"

      Hạ Lan Lãnh Xuân nghe vậy liền nghi hoặc nhìn minh thị, sau đó khỏi thần suy nghĩ, chẳng lẽ trong chuyện này còn có tình gì hay sao?

      Chương 3: Bình yên vô ?

      "Xuân nhi, trong thiên hạ, người nào biết tính tình tà vương! Lần này cũng may tứ hôn là nàng ta, nếu là con hoặc là Hạ nhi, các ngươi làm nương như thế nào cho phải!"

      Minh thị giống như tận tình khuyên bảo, nhưng làm cho Hạ Lan Lãnh Xuan như là bị giẫm lên chỗ đau, lập tức đứng lên phản bác: "Nương! Mới phải người như vậy. con thà rằng người tứ hôn là con, thân phận tà vương cao quý, tướng mạo cũng là thiên hạ độc nhất vô nhị, nhưng tại cố tình để Lãnh Nguyệt được lợi, con thấy ít hơn hàm ý này a, nương! Ngươi hoàng thượng rốt cuộc là nghĩ như thế nào?"

      "Câm mồm! Nghi ngờ hoàng quyền chính là tội lớn, ngươi muốn sống nữa à? Vệc này thành, ngươi có như thế nào cũng thể thay đổi gì! Con yên tâm, nương nhất định vì con cùng Hạ nhi tìm nhân gia tốt, lúc này lấy tà vương rất tốt!"

      Minh thị sau khi phen trấn an Hạ Lan Lãnh Xuân, từ khuê phòng nàng rời đ. Thị nữ đợi ở ngoài cửa cũng cung khính theo ở phía sau, sau khi vài bước, minh thị bống nhiên nghĩ đến cái gì, cước bộ quay lại, liền hướng về phía nơi tương đối hẻo lánh bước .

      "Đại phu nhân, thỉnh dùng trà!"

      Huyễn thái cẩn thận đem ly trà đặt ở trước mặt minh thị, sau đó ánh mắt lên đắc ý, nhìn thoáng qua Lãnh Nguyệt ngồi đối diện minh thị, trong lòng cười lạnh, chỉ chờ đại phu nhân trừng phạt ngươi thế nào!

      Minh thị ghét bỏ nhìn ly trà, sau đó nhìn Lãnh Nguyệt, : "Cách làm ngươi hôm nay bản phu nhân rất vừa lòng. Mặc dù trong lòng ngươi oán khí nhiều, nhưng Xuân Nhi chung quy là đại tỷ của ngươi, nàng quở mắng ngươi vài câu, ngươi thể cãi lại!"

      Hai tay Lãnh Nguyệt vén đặt bàn, ngón cái vuốt ve nhau, môi đào mân, : "Đại phu nhân đêm khuya đến tệ xá, chỉ để những cái này sao?"

      "Bịch" tiếng, tay đại phu nhân vỗ mạnh ở bàn, có chút giận thể át : "Hạ Lan Lãnh Nguyệt, đừng tưởng rằng hôm nay lão gia cho ngươi chỗ dựa, ngươi liền sợ. Ở Hạ Lan hầu phủ, còn có chỗ cho ngươi chuyện! Năm đó nếu nương ngươi đem cái chết đổi lấy ngươi, ngươi cho là ngươi còn có thể ở lại trong phủ Hạ Lan bình yên sống sao? Nương ngươi bất quá là cầm linh, mà ngươi cũng giống như ả xuất thân ti tiện!"

      Lãnh Nguyệt hất mi nhìn Minh thị giận dữ, sau đó chậm rãi đứng lên, hòa hoãn vòng quanh bàn tròn chậm chạp tới cạnh bàn : "Bình yên vô ? Đại phu nhân đùa, theo ta được biết, từ khi ta bắt đầu có trí nhớ, bên trong Hạ Lan hầu phủ này, bất luận kẻ nào đều có thể ức hiếp ta, mỗi ngày cơm tàn canh lạnh, bố y rách nát, mà nếu như hai nữ nhi của ngươi có bất luận vừa ý gì đều trút cơn giận dữ ở người ta! Như vậy mà , đại phu nhân, tại sao bình yên vô ?

      Còn có, bất luận nương ta lúc trước xuất thân là gì, ngươi chê bai người tạ thế như vậy, sợ đêm dài vắng lặng, bị quỷ đến gõ cửa chứ?"

      câu cuối cùng, Lãnh Nguyệt cố ý đè thấp giọng , phôi hợp góp đêm ngoài cửa thổi vào, để sát bên tai Minh thị nỉ non ra, mà hai tay lãnh nguyệt cũng dùng sức đè ở vai ả, hành động như thế, làm cho Minh thị sống lưng nháy mắt lạnh mảnh.

      "A.....Ngươi.... Ngươi.."

      Bị lời Lãnh Nguyệt trầm dọa sợ Minh thị đứng dậy lùi về phía sau, bắt đầu run rẩ chỉ vào nàng, biểu tình giống như gặp quỷ làm cho Lãnh Nguyệt cười lạnh, : "Nương ta rốt cộc là chết như thế nào, ngươi so với ai khác nhất! Đại phu nhân, cẩn thận làm nhiều chuyện xấu, kết quả gặp phải quỷ!"

      "Làm càn..... Ngươi làm càn.... Người đâu, giáo huấn xú nhau đầu này tốt cho ta!"
      linhdiep17 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4: Quả nhiên như thế!

      "Đại phu nhân, giữa đêm khuya, người ầm ĩ như thế, sợ đem tất cả mọi người trong phủ đánh thức sao? Nếu là bọn họ nhìn thấy người ngày thường đoan trang hiền lành biến thành người đàn bà chanh chua bệnh tâm thần, biết còn có thể hay kính ngươi như trước!"

      Lãnh Nguyệt liếc nhìn Minh thị, những câu châu ngọc lại cười nhạt giễu cợt. Nhưng lời của nàng, quả thực khiến đại phu nhân có điều thu liễm, chẳng qua con ngươi nhuộm đỏ giống như hận thể ăn tươi Lãnh Nguyệt nhìn chằm chằm nang/

      "Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi thể là Hạ Lan Lãnh Nguyệt!"

      Minh thị nheo mắt lại, nhìn Lãnh Nguyệt trước mặt từ xuống dưới, cũng dám đến gần. Nàng sai, năm đó chính mình cho người giết chết, nhưng nàng biết mới đúng!

      Lãnh Nguyệt ung dung mỉm cười ngồi xuống, ánh mắt nhất nhất đảo qua Huyễn Thái cùng thị tỳ Thu Hà và Lạc Hoa vừa mới từ ngoài cửa chạy vào, tay chống cằm, : " Đại phu nhân, năm ngươi đem bát thuốc độc kia thời điểm đổ vào trong miệng, hẳn là nghĩ tới ta ở ngoài cửa nhất thanh nhị sở nhìn chứ!"

      "Cái gì?"

      Minh thị hít ngụm khí, lui về phía sau từng bước suýt nữa ngã sấp xuống, sắc mặt từ hồng biến trắng, con ngươi cũng trợn lớn, tức nỉ non : " thể nào, nguwoi bậy!"

      " có gì là thể! Hạ Lan Lãnh Nguyệt sở dĩ nhu nhược nhát gan như vậy, chính là bởi vì nàng còn trẻ chứng kiến màn máu tanh như thế. Tại bên trong phủ để là nơi ăn thịt người, chỉ có như vậy mới có thể sống sót!"

      Ngữ khí Lãnh Nguyệt, dường như kể sinh tồn của kẻ khác, cũng tựa hồ nhớ lại quá khứ. Thời điểm chuyện, minh thị ràng nhìn thấy gương mặt Lãnh Nguyệt lên mạt đau thương, trông lòng nghi ngờ cũng dần biến mất.

      "Vậy ngươi tại ......"

      Ngữ khí minh thị dò xét, khiến Lãnh Nguyệt tiếp tục : "Như lời ngươi, nếu phải gả cho Tà vương, ta làm sao dám lớn mật như thế này chứ!".

      Giọng điệu tự giễu, làm cho Minh thị hoàn toàn thả tâm, vỗ vỗ ngực mình, trừng mắt nhìn Lãnh Nguyệt cười : "Quả nhiên như vậy! Hạ Lan Lãnh Nguyệt, đừng tưởng rằng có Tà vương, ngươi bình yên! Bản phu nhân chờ ngươi như thế nào tự chuốc lấy khổ! hừ!"

      Minh thị buông lời độc ác, cuối cùng có chút ý tứ cướp đường mà chạy. Người lầu trống, Huyễn Tháu cũng nhân cơ hội theo phía sau Minh thị rời .

      Minh thị vừa mới nhã nhặn khỏi, ở chỗ rẽ cước bộ bình tĩnh đứng lại, con ngươi ngoan nhìn hành lang tối tăm, hơi nghiêng đầu : "Chuyện lúc nãy nếu bị người ngoài biết được, bản phu nhân lấy mạng các ngươi!" Minh thị sở chỉ hiển nhiên nàng tự tay hại chết người nhiều chuyện.

      Mà mấy nô tỳ cũng đều biết đạo sinh tồn ở hầu phủ, lập tức cúi đầu : "Phu nhân yên tâm, nô tì cái gì cũng chưa nghe thấy!"

      Khi toàn bộ bên trong hiên phong nhã chỉ còn lại có mình Lãnh Nguyệt ngồi trước bàn, ban đêm yên tĩnh, trừ bỏ cửa chính mở rộng cùng tiếng gió đêm rung động, mình Lãnh Nguyệt thở dài.

      Nàng xác thực phải Hạ Lan lãnh Nguyệt, chỉ có nữ vương giới kinh doanh ở đại Lãnh Nguyệt đến, chỉ sợ Hạ Lan Lãnh Nguyệt này sớm hồn quy tây thiên.

      Còn nhớ nàng hôm qua còn ở thành phố B, chạy xe tới trụ sở chính tập đoàn tham gia hội nghị, về phần sau này nàng vì sao lại xuyên qua đến cổ đại, ấn tượng duy nhất chính là chiếc xe ầm ầm nổ mạnh tiếng, nàng liền hoàn toàn chìm vào bóng tối.

      Cũng may nàng chiếm cứ thân thể Hạ Lan Lãnh Nguyệt, cũng đồng thời giữ nguyên tất cả trí nhớ cổ đại. Mà tin tưởng trong lời nàng mới rồi, cũng biết vì sao Hạ Lan lãnh Nguyệt đột nhiên thay đổi, tìm được cái cớ thích hợp.

      Hạ Lan lãnh Nguyệt đời trước này quả thực sống rất cực khổ, yếu đuối nhát gan bị ức hiếp cũng chỉ vì có thể sống sót. Chẳng qua có chút nghi vấn chính là, rốt cuộc Hạ Lan Lãnh Nguyệt là chết như thế nào? điểm nay ở trí nhớ trong đầu nàng, toàn bộ cũng có .

      Với lại, tại sao nàng vừa mới xuyên qua, thế nhưng bị hoàng thượng tứ hôn cho tà vương. Hạ lan lãnh Nguyệt chưa bao giờ ra khỏi phủ, trí nhớ đới với Tà vương lại ít, mà nàng từ trong miệng Huyễn Thái thu thập tất cả, dường như Tà vương này cũng phải là chọn lựa tướng công tốt.

      Nàng e rằng nên vì hôn này, nghĩ biện pháp chạy trốn!
      linhdiep17 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5: Ngươi vậy mà vì nàng chắn cát tát?

      Sáng sớm hôm sau.

      Bình minh ấm áp, trời xanh như nước. Lúc Lãnh Nguyệt vừa mới ngủ dậy, khi mặc y phục rườm ra, ngoài cửa liền vang lên thanh vô cùng bén nhọn: "Hạ Lan Lãnh Nguyệt, ngươi ra đây cho ta!"

      Nhíu mày nghe giọng quen thuộc kia, Lãnh Nguyệt đem quần áo mặc tử tế, sau đó lại phen qua quýt rửa mặt chải đầu, thời điểm muốn hướng cửa phòng , ai ngờ 'thịch' tiếng, nguyên bản cửa phòng rắn chắc kia bị người từ bên ngoài đá văng, tiếng khung cửa "két kẹt" lay động, khiến cho trong lòng Lãnh Nguyệt bực bội trận.

      Mắt lạnh liếc nhìn vẻ mặt Hạ Lan Lãnh Xuân giận dữ, hai tay Lãnh Nguyệt thản nhiên ôm ngực, thuận thế dựa vào bên cột, : " biết Hạ Lan đại tiểu thư sáng sớm đến phòng, gây chuyện gì?"

      Dứt lời, trong lòng Lãnh Nguyệt khỏi thầm nghĩ, tuy nàng mới đến, nhưng là nghiền ngẫm từng chữ trong lời này, nàng vẫn như cũ thực nhàng.

      "Gây chuyện gì? Hạ Lan Lãnh Nguyện, người đừng cho mặt biết xấu hổ, ngươi ràng cho ta, ngươi rốt cuộc làm gì nương ta? Tại sao đêm qua sau khi gặp mặt ngươi, hôm nay liền mắc bệnh hả **? Ngươi , ngươi !"

      Thù mới hận cùng tăng, khiến cho Hạ Lan Lãnh Xuân thể tự kiềm chế. Nhất là bộ dáng Lãnh Nguyệt lúc này ngoài cười nhưng trong cười, càng làm cho nàng phẫn nộ.

      Nguyên bản nàng còn buồn bực, vì sao đêm qua mẫu thân vẫn khỏe, nhưng sáng nay lại đột nhiên bị bệnh. Kết quả hỏi Lạc Hoa cùng Thu Hà mới biết được, ra tối hôm qua nương từng tới gặp nàng ta.

      như thế, cho dù nàng gì đó, các nàng đem nguyên nhân này tính đầu Lãnh Nguyệt.

      Lãnh Nguyệt vô vị nhún vai, đếm xỉa Hạ Lan Lãnh Xuân phẫn nộ, cong khóe miệng, nhướng mày mỉm cười : "Đại tiểu thu lầm sao! Nương ngươi đến nơi ta ở, đơn giản là cũng ta ôn chuyện cũ,, hoặc là ít chuyện trước đây. Về phần nàng vì sao bị bệnh, cái này chỉ sợ ngươi hãy hỏi nàng mới được! Chẳng lẽ bị dọa đến bệnh?"

      "Hạ Lan Lãnh Nguyệt, tiện nhân ngươi, ta hôm nay liền giáo huấn ngươi chút!"

      Sau khi mắng Lãnh Nguyệt, Hạ Lan lãnh Xuân liền cất bước tiến lên, điệu bộ vung cánh tay lên nhìn ra được là theo quán tính, nghĩ đến động tác này nàng đối Hạ Lan lãnh Nguyệt làm dưới lần.

      Lãnh Nguyệt tà cười nhìn động tác Hạ Lan Lãnh Xuân nhằm về phía mình, duới chân vừa lùi về phía sau vừa trào phúng noí: "Đại tiểu thư muốn giáo huấn ta như thế nào đây?"

      "Huyễn Thái, Liễu Thúy, các ngươi đem nàng đè lại cho bổn tiểu thư!"

      Phân phó Huyễn Thái cùng Liễu Thúy bên cạnh, Hạ Lan Lãnh Xuân cũng vội vàng bước về phía trước, Lãnh Nguyệt lui lại phía sau mấy bước, gần kề chỗ giường thêu, ánh mắt liếc hướng Hạ Lan lãnh Xuân sắp gần, đáy mắt phút trốc tản ra hào quang, cũng lúc đó cũng bình tĩnh dừng lại bước chân.

      Bởi vì Huyễn Thái trước đó bị lãnh Nguyệt làm cho kinh sợ, trong lòng rất ấm ức, lúc này vất vả Hạ Lan Lãnh Xuân ra lệnh, nàng càng hăng hái nhằm phía Lãnh Nguyệt . . . . . .

      chậm mà xảy ra nhanh, mắt thấy bàn tay Hạ Lan lãnh Xuân giáng xuống gương mặt Lãnh Nguyệt, khóe miệng cuối cùng xuất ra nụ cười đắc thắng. Cơ hồ dùng hết toàn lực, hung hăng vung tay xuống.

      'Ba'

      'A'

      Liên tiếp hai loại thanh truyền ra, Hạ Lan Lãnh Xuân tức khắc cao ngạo : "Hạ Lan lãnh Nguyệt, đây là kết cục ngươi chọc giận bổn tiểu thư!"

      Mà Lãnh Nguyệt bộ dạng vẫn ung dung cùng giọng điệu trêu tức, : "Phải ? Kết cục đặc biệt!"

      Nghe vậy, Hạ Lan lãnh Xuân tập trung nhìn vào, người đối diện quả là lãnh Nguyệt, nhưng mặt nàng vẫn trắng như ngọc, con mắt mỉm cười còn ra mạt buồn cười.

      "Đại tiểu thư . . ."

      Đột nhiên, từ dưới chân hai người truyền đến tiếng nức nở, Hạ Lan lãnh Xuân buông con mắt xuống nhìn lại, lập tức mắng: "Huyễn Thái, nô tỳ chết tiệt nhà ngươi, ngươi vậy mà vì nàng ta chắn cái tát?"
      linhdiep17 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6: Ta đem cơ hội nhường cho ngươi!

      Hạ Lan Lãnh Xuân nhìn thấy Huyễn Thái mặt đất che gò má trong mắt rơi lệ, nhịn được nhắc chân đá nàng cước, lại lần nữa quát: "Tiện tì, ngươi dám chống đối ta?"

      Lời vừa ra, nhất thời Lãnh Nguyệt liền hiểu được vì sao thái độ Huyễn Thái trước đối với nàng như vậy. đến để nô tài làm việc, có chủ tử cho phép, cũng ắt hẳn dám vượt quy củ.

      Thấy vậy, lãnh Nguyệt ngồi xổm xuống, dìu Huyễn Thái, giọng điệu tựa như an ủi : "Huyễn Thái, ngươi khờ! Có đau hả? ngươi làm như vậy phải là khiến Đại tiểu thư hiểu hết thẩy sao!"

      Huyễn Thái sững sờ nhìn Lãnh Nguyệt, hoàn toàn nghĩ tới nàng ra những lời như vậy, mà mới vừa rồi nàng sở dĩ trúng cái tát kia, căn bản là Lãnh Nguyệt giở trò quỷ.

      Từ điều này, Huyễn Thái lập tức ngửa đầu nhìn Hạ Lan Lãnh Xuân, vội vàng giải thích: "Đại tiểu thư, phải nô tỳ . . . . . . phải ."

      "Liễu Thúy, đem nàng giam vào phòng củi, trong vòng ba ngày cho phép ra ngoài!"

      Hạ Lan Lãnh Xuân phẫn hận lần nữa đạp Huyễn Thái cái, điệu bộ trút giận làm cho Lãnh Nguyệt hất mi. Từ hôm qua nàng lần đầu cùng Hạ Lan Lãnh Xuân tiếp xúc cho tới bây giờ, nàng hoàn toàn hiểu được Hạ Lan Lãnh Xuân này chính là đại ngốc nghếch, nữ tử ngang ngược kiêu căng, ỷ thế hiếp người.

      Mà nàng như vậy, có lẽ chính vì bản thân sở dụng.

      Lãnh Nguyệt nhìn chăm chú Hạ Lan lãnh Xuân, rồi sau đó ả lại nhân cơ hội lần nữa vung tay lên. Đáng tiếc, lần thể, lần thứ hai vẫn như cũ thể.

      Giương cung bạt kiếm giống như lần đầu, Lãnh Nguyệt rất nhanh liền từ trung chặn động tác của nàng. Cười nhìn Hạ Lan Lãnh Xuân, ngữ điệu kinh người: "Đại tỷ, ngươi tức giận như vậy phải là bởi vì ta phải gả cho Tà vương , nếu như ta đem cơ hội này nhường cho ngươi, ngươi thấy như thế nào?"

      lãnh Nguyệt vốn là quen đàm phán, mà lúc này đối mặt Hạ Lan Lãnh Xuân, nàng dĩ nhiên có thể nắm giữ để ý lòng của nàng, giọng điệu chịu thua cùng xưng hô 'đại tỷ', làm cho Hạ Lan lãnh Xuân phút chốc hoảng hốt.

      Quả nhiên, Hạ Lan lãnh Xuân vẫn chưa trải qua thâm tư thục lực, lập tức mở miệng thăm dò: "Ngươi cái gì?"

      Lãnh Nguyệt buông tay Hạ Lan lãnh Xuân ra, xoay người tùy ý ngồi xuống ở giường , hơi hất cầm, vẻ mặt nghiêm túc : "Đại tỷ, ngươi có nghe sai. Người như tà vương xác thực phải ta có thể trèo cao, cho nên ta muốn đem cơ hội này nhường cho đại tỷ, biết ngươi có thể đồng ý?"

      "Làm sao có thể? Tà vương kia . . . . . ."

      Hạ Lan Lãnh Xuân giống như nỉ non, mà Lãnh Nguyệt trực tiếp lắc đầu cắt ngang lời của nàng, : "Đại tỷ, ngươi thân là đích nữ Hạ Lan hầu phủ, thân phận tôn quý nhất. đến vấn đề ta có thể trèo cao, nhưng ta biết đại tỷ tâm trí vẫn buộc Tà vương, cho nên . . . . bằng đại tỷ suy xét chút, đại hôn hai ngày sau, liền do ngươi gả !"

      "Do ta gả ? Ngươi điên rồi sao? Cái kia chính là thánh chỉ, chiếu theo tội lớn liên lụy đến cửu tộc!" Hạ Lan Lãnh Xuân còn có ngỏa, chí ít hiểu được thể khánh chỉ.

      Mà lãnh Nguyệt dám như thế, tất nhiên có lý do của nàng. lúc này, Lãnh Nguyệt đem cổ tay Hạ Lan lãnh Xuân giữ chặt, lúc đem nàng đưa đến ngồi giường , hạ lan lãnh Xuân cũng cực kỳ thuận theo.

      Điểm này, càng làm cho Lãnh Nguyệt tin tưởng điều kiện gả cho Tà vương , đối với Hạ Lan Lãnh Xuân mà , là tuyệt đối có lực chống cự.

      "Đại tỷ, như vậy ! Ta mặc dù thân là chi nữ Hầu phủ, nhưng xuất thân hèn mọn, người ngoài cũng đề có gặp qua ta. Vả lại, ngày đó là lúc thành hôn, ngươi khẳng định là phải đội mũ phương, cho nên người khác tuyệt đối biết ngươi là đích nữ Hầu phủ. Mà mặc dù ngươi ở tà vương phủ bị phát phải là ta, nhưng thành hôn lễ bái, ngươi chính là Tà vương phi.

      Mà nếu như người có ý chuyện này, chảng lẽ dựa vào sức quyến rũ đại tỷ, còn có thể làm cho tà vương đối với ngươi gì nghe đấy sao? Chỉ cần có tà vương bảo hộ ngươi, Phong Túc vương triều chúng ta kia, ai dám đối với ngươi bất kính chứ! Đến lúc đó, tin tưởng Hoàng thượng cũng cái gì!"

      Chương 7: Đạo cao thước, ma cao trượng!

      Lời Lãnh Nguyệt, khiến trong lòng Hạ Lan Lãnh Xuân đập thình thịch, ngay cả thở dốc đều có chút khó điều khiển, nhịn được cầm lấy tay Lãnh Nguyệt, đè thấp giọng hỏi: "Tiểu muội, ngươi làm sao có ý nghĩ như vậy? Ngươi chẳng lẽ muốn gả cho Tà vương?"

      Xem , tiếng 'Tiểu muội', Lãnh Nguyệt có thể khẳng định , Hạ Lan lãnh Xuân này tuyệt đối là cảm động. Mà bước đầu tiên này sau khi thành công, còn lại chính là muốn hướng tới hiểu lấy động tình lấy để ý.

      Về phần nàng vì sao lại đối với Hạ Lan lãnh Xuân đưua ra điều kiện như vậy, đơn giản là muốn bị người khác an bài tương lai bản thân mình! Nàng là người đại, mới nghe theo lời cha mẹ cổ nhân mai mối như vậy, cho dù là hoàng quyền thánh chỉ cũng được.

      "Đại tỷ, tuy rằng ta ràng lắm vì sao lần này hoàng thượng lại đột nhiên tứ hôn cho ta, những ngươi cùng đại phi nhân sai, thân phận của ta xứng với tà vương. Mà đại tỷ ngươi bất đồng, ngươi thiên tư tuyệt sawscm xuất thân lại cao quý, ta nguyện ý thành toàn cho ngươi cùng tà vương, xem các ngươi cộng hiệu vu phi, song túc song tê!"

      Trong lời Lãnh Nguyệt ràng khiến cho Hạ lan Lãnh Xuân nữ tử chưa xuất giá, nháy mắt đỏ mặt. Nhưng bên trong hai tròng mắt của nàng lên chờ mong, Lãnh Nguyệt xem ra, cũng là cực đủ châm chọc.

      "Tiểu muội, xem ra là ta trước đây hiểu nhầm muội!"

      tiếng 'Tiểu muội" thuần nhất, trong lòng Lãnh Nguyệt khỏi vì Hạ Lan Lãnh Nguyệt chân chính thương càm vạn phần, thầm nghĩ: Hạ Lan Lãnh Nguyệt, ngươi sống trong lòng run sợ, nhận hết ức hiếp các nàng. tại xem ra, cũng là ngươi quá , tư tưởng quá đơn thuần. Cho rằng như vậy có thể yên ổn sống qua ngày. Mà thực ra người như Hạ lan lãnh Xuân, là dễ nắm trong tay nhất!

      Lãnh Nguyệt chân thành nhìn Hạ Lan Lãnh Xuân, thừa cơ từ trong tay nàng rút lại tay mình, đồng thời : "Đại tỷ, việc này nguiowf ngàn vạn lần phải giữ bí mật! Nếu như để nhị tỷ biết được, chỉ sợ lại mang nhiều phiền thức mất!"

      Nhị tỷ trong miệng lãnh Nguyệt, cùng là Minh thị sinh ra, nhưng tuy rằng cũng là con vợ cả, cũng như hạ Lan Lãnh Xuân chiễm vị trí đích nữ.

      Nghe vậy, Hạ Lan Lãnh Xuân kiên định gật đầu, : "Ừ, tiểu muội ngươi yên tâm! Ta nhất định , Vậy ngày thành hôn đó ta và ngươi trao đổi như nào?"

      "Đại tỷ, chuyện này gioa cho ta làm ! Ngươi chỉ cần dự theo trình tự của ta nhất định có sơ hở!"

      Giọng điệu Lãnh Nguyệt khá tự tin, làm cho Hạ Lan lãnh Xuân cũng giống như ăn thuốc an thần, Mặt này mỉm cười lại lần nữa kéo tay Lãnh Nguyệt, tin tưởng hỏi: "Tiểu muội, muội hối hận chứ?"

      "Đại tỷ nếu như lo lắng, từ hôm nay có thể theo ta, như vậy ta làm cái gì ngươi đều biết, sợ ta lại đổi ý nữa!"

      Nghe được đề nghị của Lãnh Nguyệt, Hạ Lan Lãnh Xuân nhất thời gật đầu đồng ý: "Được! Tiểu muội, nghe theo muội! Ta đây sai người di đem hành trang của ta cầm lại đây!"

      Hạ Lan Lãnh Xuân giống như chờ kịp, liền nôn nóng ra khỏi cửa phòng. Rất xa còn có thể nghê được thanh nàng phân phó hạ nhân: "Các ngươi nhanh canh chừng tốt Nhã hiên bố trí sắp xếp, bổn tiểu thư cùng với tiểu muội ở lại hai ngày."

      Huyễn Thái bị Liễu Thúy giam vào trong phòng củi, Hạ Lan Lãnh Xuân ở trong phủ bốn phía lo liệu. Giờ phút này, bên trong Nhã hiên, Lãnh Nguyện ngồi ở giường , ngón cái cùng ngón trỏ vuốt lẫn nhau, Tà vương Phong Thất Dạ, nàng chưa bao giờ suy nghĩ gả cho .

      Về phần Hạ Lan lãnh Xuân, nắm trụ huyết mạch của nàng, cũng tốt cho tính toán mình sau này.

      Lúc này trong lòng lãnh Nguyệt chút tính toán sau này, bao gồm hạ lan Lãnh Xuân ở trong phủ chạy nhảy ngừng. Nhưng mà, thế gian này, luôn đạo cao thước, ma cao trượng!
      Last edited: 4/1/15
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :