1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tà quân chọc thê - Thác Bạt Nguyệt Lượng (1.1/10) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Tà Quân Chọc Thê




      Tác giả: Thác Bạt Nguyệt Lượng

      Convert: ngocquynh520

      Editor: MeOw

      Số chương: 10


      Giới thiệu



      Tại sao mãi nhớ được lời dạy của nàng vậy?

      Vì thế, để cho có thể nhớ kỹ danh ngôn chí lí của Khổng tử,

      Nàng thể vắt óc nghĩ ra độc chiêu, giúp gia tăng trí nhớ của ──

      Đáp đúng... có thưởng ──

      Vì vậy, cái miệng nhắn của nàng chậm rãi trêu chọc trong lúc cắn răng chịu đựng...

      Đáp sai... xin lỗi nhé ──

      Nàng chỉ có thể để miệng rời ... coi như là trừng phạt!

      Ai ngờ kể từ đó, lại như có thần phật giúp đỡ ── đối đáp trôi chảy!

      Nhìn bộ dạng "học nàng ngàn lần cũng chán" của ,

      Muốn ngừng mà ngừng được, càng "học" càng hăng say,

      Chẳng những cái miệng luôn luôn bận rộn, mà ngay cả tay cũng phải dùng đến...

      Hai bàn tay to càng khách khí chui vào trong yếm, xoa bóp cặp nhũ hoa mềm mại tròn trịa,

      Mà cái miệng cực kì bận rộn cũng chạm vào nơi tư mật mềm mại của nàng...

      Làm ơn ! Bảo dùng miệng để học "Luận Ngữ", chứ phải dùng để học "nàng" nha!

      Vốn là hao tâm tổn trí muốn giúp tăng cường trí nhớ,

      Sao quay quay lại lại biến thành tăng cường... dục vọng của vậy?!

      ------------
      Cảnh báo: nam chính sạch, ai ko chấp nhận được, vui lòng nhấn back! Miễn tiếp gạch đá

      honglak thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Mở đầu


      Bên trong cung Càn Thanh ——

      Hoàng thượng ngồi long ỷ, liên tục thở dài mấy tiếng.

      “Hoàng thượng, người có chuyện gì phiền muộn sao?”

      Đại học sĩ điện Vũ , nội các thủ phủ đại thần – Khách Khanh, ân cần hỏi.

      “Mấy nước lớn lăm le Đại Thanh ta, vừa muốn chia rẽ, vừa muốn xâm chiếm. . . . Aizz!”

      Hoàng thượng trầm ngâm trong giây lát rồi tiếp: “Hiền khanh, khanh xem có biện pháp nào có thể ngăn chặn những thế lực lớn mạnh ở bên ngoài đó ?”

      “Chuyện này. . . .”

      Khách Khanh nhíu chặt chân mày, lâu cũng chưa thấy lên tiếng, qua nửa ngày mới từ từ mở miệng: “Xưa có Vương Chiêu Quân xuất giá, công chúa Ngải Nhung hòa thân. . . . .”

      “Hiền khanh, chẳng lẽ khanh muốn trẫm phải làm theo những bậc minh quân thời đó, đem ái nữ của mình đưa đến nơi tha hương? , trẫm chỉ có mỗi con , mặc dù trước sau gì cũng phải xuất giá, nhưng nếu để cho nó phải đến nơi đất khách quê người. . . . Trẫm quả đành lòng!” Hoàng thượng chút lưỡng lự, bác bỏ lời đề nghị của Khách Khanh.

      “Nếu như vậy ——” Khách Khanh vuốt râu, cười : “Vậy nếu như ngược lại thế nào?”

      “Ngược lại? ! Ý của hiền khanh là. . . .”

      “Hoàng thượng, lúc trước Tây Tạng cử người sang thăm, công chúa Phù Cơ từng , nếu phải là thập lục a ca lấy đúng ?”

      “Đúng là có chuyện như vậy!” Hoàng thượng gật đầu nhớ ra. “Ý của hiền khanh có phải là muốn trẫm chủ động đứng ra kết thông gia cùng với nước khác?”

      “Biện pháp này cũng có nhiều cách! Thay vì gả cách cách ra ngoài, chi bằng để công chúa nước họ cưới a ca vào cửa, về sau cho dù có khế ước hay bồi khoản nào, cho dù nhìn mặt chúng tăng cũng phải nể mặt đức Phật mà ——”

      rất đúng! Rất đúng!” Đôi mắt hoàng thượng sáng lên, nhưng rồi lại bị phủ kín bởi mảnh băn khoăn: “Nhưng đám hỏi này cũng thể tùy tiện gán ghép! Các a ca của trẫm, đứa nào cũng xuất sắc ưu tú, muốn cưới vợ sinh con cũng phải chọn ai đó xứng đôi mới được. . . .”

      Khách Khanh cười nhạt tiếng, hoàng thượng quả đúng là hoàng thượng, cho dù trong tình thế đáng lo ngại vẫn quên chú ý mặt mũi của mình!

      “Ý của hoàng thượng là. . . .”

      “Hãy chọn những vị công chúa mà trẫm từng gặp mặt !” Hoàng thượng ngẫm nghĩ chút rồi .

      “Nghe công chúa Nhật Bản Miyoko là đứa bé xuất sắc của đại học đế quốc Tokyo [1].” Khách Khanh biết, trong khoảng thời gian ngắn có khả năng để cho hoàng thượng nhớ hết diện mạo, tài nghệ và tính cách của tất cả những vị công chúa mà ngài gặp mặt.

      “Hơn nữa, nàng còn có thể tiếng Hán!”

      “Công chúa Nhật Bản? Ồ, đúng rồi! Hóa ra là Miyoko sao! Quả là rất hoạt bát đáng !”

      Khách Khanh ho tiếng: “Hoàng thượng, ngài nhớ lầm rồi! Công chúa Miyoko rất dịu dàng thùy mị, đó cũng là nét điển hình của những Nhật Bản!”

      “Hả, vậy à? Vậy. . . . Cái người hoạt bát đáng là ai?” Hoàng thượng ngày phải lo biết bao nhiêu việc quan trọng, đối với những việc này hiển nhiên là cách nào nhớ .

      “Người mà hoàng thượng , lão thần nhớ lầm là công chúa Phù Cơ của Tây Tạng!”

      “Đúng rồi đúng rồi, chính là cái công chúa nếu phải là thập lục a ca lấy đấy!” Hoàng thượng cười haha.

      “Lão thần còn nhớ đến — khác.”

      “Là ai? cho trẫm nghe thử xem! Đầu óc của trẫm cho dù có sáng suốt nhưng mấy cái chuyện phi tần quả nhớ nổi, công chúa những nước láng giềng quả trẫm gặp ít, nhưng quả tài nào nhớ được!” xong, hoàng thượng cười to hai tiếng như tự giễu.

      “Hoàng thượng là bề , bề dĩ nhiên là có quá nhiều việc thể nhớ hết!”

      “Được rồi, đừng chuyện này nữa, người mà khanh vừa nhắc tới là ai?”

      “Chính là công chúa Isabella bên quốc, lần trước theo đoàn sứ giả ghé thăm nước ta!”

      “Isabella?! Ồ, trẫm nhớ rồi, nàng ấy là cháu của nữ hoàng, cũng là thông dịch viên, nàng ấy còn biết cả tiếng Hán nữa! Trẫm cảm thấy rất thích nàng ấy, nàng ấy có phẩm chất thanh cao, trong sáng mà ít có phương đông nào có được. . . .” Hoàng thượng gật đầu, tỏ ý tán thưởng con mắt nhìn người của Khách Khanh: “Vậy. . .còn nữa ?”

      “Lão thần gặp nhiều vị công chúa ngoại quốc, duy chỉ có ba vị này là có tướng mạo tốt nhất, còn lại. . . .”

      “Trẫm hiểu rồi, cần khanh nữa!”

      “Vậy hoàng thượng muốn ba vị công chúa cưới ba a ca nào đây?”

      “Công chúa Phù cơ chỉ định thập lục a ca, trẫm nhất thiết phải bắt công chúa gả cho a ca nào khác.”

      “Lão thần thấy, chỉ còn mỗi bát a ca là vẫn chưa lấy vợ, chi bằng để cho bát a ca cưới công chúa Miyoko, hoàng thượng, ý ngài thế nào?” Khách Khanh chẳng qua là chỉ đưa ra đề nghị nhưng trong lòng lại dám chắc chắn.

      “Ừm, hiền khanh rất đúng! Như vậy chỉ còn lại cháu của nữ hoàng, trẫm muốn nàng ấy gả cho thập tứ a ca!” Hoàng thượng thở dài: “Úc Gia này phong lưu thành tính, quả là phải nên dạy dỗ!”

      Khách Khanh đứng bên cạnh cũng cười cười, thập tứ a ca nổi tiếng phong lưu, hết người này đến người khác, quả là đếm xuể, mọi người trong cung đều biết, nhưng chẳng ai dám tiếng nào.

      “Hoàng thượng, bát a ca cự hôn nhiều lần, biết lần này. . . . .” Khách Khanh hoang mang nghĩ đến mấy lần đề nghị bát a ca rước dâu nhưng thành, quá mạo hiểm. Chẳng may bát a ca lại cự hôn, đến lúc đó, nếu cũng từ hôn xong chuyện thôi, nhưng lỡ như Thiên hoàng Nhật Bản thẹn quá hóa giận quả là hậu quả thể nào tưởng tượng nổi.

      “Nó dám sao? Công chúa Miyoko tài mạo song toàn, lần này ta xem thử nó còn muốn cái gì nữa!” Hoàng thượng quát lớn.

      “Hoàng thượng bớt giận, lão thần nghĩ bát a ca hiểu chừng mực!” Chỉ mong là như thế! Khách Khanh quả thực rất lo lắng.

      “Được rồi, trẫm muốn nghỉ ngơi, chuyện này trẫm giao lại cho khanh toàn quyền xử lý, cần phải thành công, biết chưa?” Hoàng thượng đem chuyện này giao phó cho Khách Khanh.

      “Vâng, lão thần nhất định cố gắng hết sức!”

      Sau khi cúi chào, Khách Khanh thầm nhủ, là tự mình chuốc lấy cực khổ!

      Vấn đề khiến cho ông lo lắng chính là Thân Vương —— Bát a ca Úc Diễm, nếu như bát a ca cự hôn, chọc giận đến Thiên Hoàng Nhật Bản, người đầu tiên rơi đầu xuống đất, chẳng phải ai khác mà chính là , nội các thủ phủ đại thần —— Khách Khanh!

      --- ------
      Chú thích

      [1] Đại học đế quốc Tokyo: Trường được thành lập bởi chính phủ Minh Trị vào năm 1877 với tên như nay bằng cách hợp nhất các trường Tây y cũ của chính phủ. Trường được đổi tên thành Đại học Đế quốc (帝國大學 Teikoku daigaku) năm 1886, và sau đó là Đại học Đế quốc Tokyo (東京帝國大學 Tōkyō teikoku daigaku) năm 1887 khi hệ thống đại học đế quốc được hình thành.
      honglak thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1.1


      Kiêm gia thương thương
      Bạch lộ vi sương,
      Sở vị y nhân,
      Tại thủy nhất phương.
      Tố hồi tùng chi,
      Đạo trở thả trường,
      Tố du tùng chi,
      Uyển tại thủy trung ương.

      Kiêm gia thê thê
      Bạch lộ vị hy
      Sở vị y nhân,
      Tại thủy chi my.
      Tố hồi tùng chi,
      Đạo trở thả tê,
      Tố du tùng chi,
      Uyển tại thủy trung trì.

      Kiêm gia thể thể,
      Bạch lộ vị dĩ.
      Sở vị y nhân,
      Tại thủy chi dĩ.
      Tố hồi tùng chi,
      Đạo trở thả vĩ,
      Tố du tùng chi,
      Uyển tại thủy trung chì.

      ——《 Kinh thi 》 《 Tần Phong, Kiêm gia 》[1]

      Thành Bắc Kinh, Túy Mộng lâu.

      ‘Túy Mộng lâu’ là nơi yên hoa [2] nổi danh nhất và lớn nhất của thành Bắc Kinh, từ sáng sớm đến tối muộn, hầu như là cả ngày đều hề đóng cửa, đây là nơi mà những bậc vương công quý tộc thích nhất, bởi vì những ca kĩ trong Túy Mộng lâu đều là những người do tú bà nghiêm khắc lựa chọn!

      Trong số tam lâu nhị các vang danh trong kinh thành, Túy Mộng lâu bất kể là phương diện nào, xét từ tư sắc của những cho đến thái độ phục vụ. . . đều độc chiếm hàng đầu.

      Tam lâu gồm có: Túy Mộng lâu, Cúc Hoan lâu, Đào Tâm lâu

      Nhị các gồm có: Tham Hoa các, Tuyệt Sắc các

      Đây vốn là giọng điệu đùa giỡn của những văn nhân, nhưng khi lưu truyền ra ngoài, ngược lại giúp cho những nơi yên hoa này càng thêm nổi tiếng, những vị công tử bằng hữu trong thành Bắc Kinh, nếu ai chưa từng lần đến tam lâu nhị các này bị người ta chê cười!

      “Thập tứ gia, uống chén , Tiên nhi mời ngài ——” ca kỹ vang danh nhất của Túy Mộng lâu —— Thủy Tiên, sử dụng thuật xuất hồn, phô ra hết khả năng để quyến rũ Thập tứ hoàng tử —— Úc Gia phóng túng trụy lạc đến thể kìm chế được.

      Trong tất cả các hoàng tử, chỉ có mình Úc Gia là dám ngang nhiên chơi đùa ở những nơi yên hoa thế này.

      Thập tứ hoàng tử, phong lưu phóng khoáng, chỉ cần cái chớp mắt nhíu mày, đừng đến những phụ nữ đàng hoàng mà ngay cả đến vô số những yên hoa thế này cũng bị bắt mất hồn phách ——

      Những vang danh nhất của tam lâu nhị các, tất cả đều thầm so tài, xem ai có đủ. . .sức quyến rũ nhất để có thể trói chặt Úc Gia, khiến cho Úc Gia chỉ có thể quan tâm tới mình. Nhưng ba năm nay, Úc Gia khắp mọi nơi, lại chưa bao giờ ở lại bất kỳ nơi nào ——

      đối xử với người nào cũng tốt, điều này càng làm cho những ca kỹ kia đối với vừa vừa hận!

      “Tiên nhi, nàng là đẹp nha, làn da trắng trẻo mềm mại, là muốn cắn nàng cái mà!”

      tay Úc Gia vừa cầm ly rượu, tay lại mò mẫm về phía thắt lưng của Thủy Tiên, dùng sức ôm nàng vào ngực, khóe môi lên nụ cười phóng đãng.

      “Ơ, đây chính là điều mà Tiên nhi cầu còn được đó!” Tiên nhi chỉ mặc lớp áo mỏng, ngọ nguậy thân thể, ỏn à ỏn ẻn : “Thập tứ gia, tối nay ngài hãy ở lại đây nhé, nếu ngài muốn cắn Tiên nhi, Tiên nhi nhất định để cho Thập tứ gia cắn đủ mới thôi! Gia, ngài ở lại cắn Tiên nhi chứ?” diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn

      Thân thể mềm mại õng ẹo ở người Úc Gia, rồi lại hôn cái lên khuôn mặt tuấn tú của , khẽ nở nụ cười tà nịnh.

      “Vậy cũng phải cho ta cắn cái trước , xem thịt của nàng có mềm hay , có thơm hay ——”

      Bàn tay của Úc Gia thò vào bên trong áo mỏng của Tiên Nhi, nâng lên bầu ngực căng tròn và cao vút của nàng, sau đó cúi đầu, úp mặt vào ngực nàng, cắn cái vào nhũ hoa tròn tròn đỉnh ——

      “Ai da, đau nha. . . Thập tứ gia, ngài cắn Tiên nhi đau quá. . . . Ưm —— Thập tứ gia, ngài hư —— làm Tiên nhi đau muốn chết!”

      Úc Gia vùi mặt vào trong ngực nàng, đột nhiên buồn bực cười thành tiếng: “Mới vừa rồi, phải nàng để cho ta cắn đủ sao? Sao ta mới cắn như vậy, nàng hét lên bảo ta làm chuyện xấu? Ừ, xem ra, tối nay ta nên lưu lại tốt hơn, tránh cho nửa đêm nửa hôm, Tiên nhi nàng lại kêu cứu mạng —— hahaha ——”

      “Thập tứ gia, Tiên nhi chỉ đùa, vậy mà ngài lại cắn —— mặc kệ, hôm nay Tiên nhi nhất định phải giữ Thập tứ gia ở lại ——” Tiên nhi cong môi, làm nũng .

      “Muốn ta ở lại?”

      Hai tay của Úc Gia xoa bóp Tiên nhi, mặc sức chơi đùa, vân vê hai bầu ngực lớn như hai trái đu đủ, nhịn được mà đưa tay gảy gảy, ngay lập tức, cặp nhũ hoa tròn đỉnh khẽ run rẩy.

      “A . . . . Thập tứ gia, ngài. . . . a . . a. . .” Tiên nhi sử dụng sở trường đặc biệt của mình, nâng hai tay đặt lên lồng ngực của Úc Gia, chậm rãi vuốt ve. “Thập tứ gia, ngài cắn. . . thịt của Tiên nhi —— có mềm hay , có thơm hay ? Ngài cho Tiên nhi nghe với!”

      “Cái này. . . . Ta quên mất rồi, chi bằng để ta cắn lại cái !” cười khẽ, giả vờ mở miệng như sắp sửa cắn.

      “Ai da, Thập tứ gia, ngài đừng cắn nữa ——” Tiên nhi sợ tới nỗi té vật xuống bàn, giơ tay che lại chỗ hở.

      Ngày hôm nay, Thập tứ gia tự nhiên hứng thú đến phát điên rồi, cắn là cắn!

      Thường ngày, chữ ‘cắn’ này chẳng qua chỉ là cắn nhàng, nhưng ai ngờ lại cắn , cắn vừa mạnh lại vừa lâu, khiến cho nàng đau đến nỗi có muốn giả vờ thoải mái cũng sao giả vờ được.

      Đồ ăn và rượu ở bàn đổ đầy xuống đất, Tiên nhi cũng quan tâm, bây giờ vẫn còn rất sớm! Nếu như để cho cắn như vậy ngày hôm nay e là nàng thể tiếp khách được rồi! diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn

      Thập tứ gia vẫn còn chưa trả lời chắc chắn, ở hay ở, vẫn chưa chính xác, vậy nên nàng cũng thể tiếp tục chơi với được!

      “A, ngực này cũng là thịt, mông này cũng là thịt ——”

      Úc Gia đứng ở sau lưng nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cặp mông vểnh cao của nàng, giơ tay, vén lên lớp áo mỏng, cởi chiếc quần lót bên trong, hai tay bắt đầu xoa bóp cặp mông trắng như ngọc của nàng.

      “Ưm. . . Thập tứ gia, ngài làm Tiên nhi nhột quá —— ưm. . . .a. . . .”

      “Nhột sao? Vậy ta làm nữa ——”

      , Thập tứ gia, ngài. . . tiếp tục làm nha, Tiên nhi thích tay của Thập tứ gia. . . Tiên nhi muốn Thập tứ gia làm —— ưm . . .”

      “Muốn ta làm sao? Làm từ đằng trước hay đằng sau nào?” Ngón trỏ của Úc Gia từ từ trượt xuống dưới bụng nàng, buông tha cho bầu ngực của nàng.

      Ngón tay nhàng trêu chọc, khiêu khích dục hỏa náu trong người Tiên nhi, cách lớp quần áo, cặp mông của nàng ma sát cự long hùng vĩ của .

      “Thập tứ gia, ngài hư! Ưm. . . Ngài biết ?!”

      Lắc lư vòng eo, mông đẹp khổ sở vặn vẹo tựa như thèm khát, Tiên nhi ngửa đầu ra sau nhìn, giữa hàng lông mày lên chút oán trách.

      “Ta biết nha ——” Úc Gia cười cười, giả ngu : “Ồ, nàng muốn ta làm từ đằng sau đúng ?”

      “Thập tứ gia, ngài đáng ghét, biết người ta ——” Tiên nhi kìm chế được nên chủ động bắt lấy tay , giúp để tay lên hoa tâm nóng bỏng cuồng nhiệt của mình. “Làm đằng trước mãi, thú vị nha!”

      “Cũng đúng!” nhướng mi cười tiếng.

      Ngón trỏ tà mị vuốt ve hai cánh hoa sớm ướt át, Úc Gia nâng ngón tay dính đầy dịch lỏng giơ lên trước mặt nàng ——

      “Cũng ướt như vậy, còn cần ngón tay ta đưa vào sao?” Giọng cợt nhả, Úc Gia áp mặt vào lưng nàng, nhàng ma sát.

      “Ưm ——”

      Tiên nhi lật người, ném cho ánh mắt mị hoặc, sau đó nhanh chóng cởi hết quần áo người Úc Gia.

      “Thập tứ gia, Tiên nhi cần tay của ngài đưa vào, nhưng. . . Tiên nhi muốn —— muốn ngài dùng vật này để an ủi Tiên nhi nha!” Tay của nàng to gan thăm dò vào bên trong quần của , nắm lấy nam căn đỏ hồng căng cứng.

      Bởi vì ngày hôm qua Đào Tâm lâu phát ra tin tức, nên sáng nay, xung quanh đều rêu rao đồn rằng, ngày hôm qua Thập tứ gia ở trong phòng nàng cả đêm, sắc mặt có phần khó đoán.

      Tối hôm qua, nàng cẩn thận tính toán. Thập tứ gia này bình thường vẫn hay lui tới Túy Mộng lâu, nhưng lâu gần gũi với nàng ——

      Là do nàng đủ sức quyến rũ, hay là tinh lực của Thập tứ gia bị người khác ép đến cạn sạch hết rồi?

      , bất kể là nguyên nhân gì nàng cũng cho phép Thập tứ gia quên mình, dựa vào sắc đẹp của Thủy Tiên nàng, chẳng lẽ thắng nổi những kỹ nữ ở nhị lâu nhị các sao?

      Nàng biết, nam nhân thích nữ nhân ầm ỹ, dĩ nhiên là nàng ngu ngốc mà cứ phải hỏi cho tới cùng như Băng Tâm ở Đào Tâm lâu – Chỉ là, thứ nên thuộc về nàng, nàng – chắc chắn cố gắng đến cùng để đoạt được!

      --- ---------
      Chú thích:

      [1] Bài kinh thi ‘Kiêm Gia’ (蒹葭)

      Dịch nghĩa:

      Lau lách xanh tươi và rậm rạp,
      Móc làm sương phủ khắp mọi nơi.
      Người mà thời,
      Ở vùng nước biếc cách vời phương.
      Ví ngược dòng tìm đường theo mãi,
      Đườn càng thêm trở ngại xa xôi.
      Thuận dòng theo đến tận nơi,
      Giữa vùng nước biếc, thấy người ở trong.

      Lau lách vẫn rườm rà tươi tắn,
      Móc chưa khô, rợp trắng phủ dầy
      Người mình thốt lời đây,
      Ở bên bờ nước chốn này đó thôi.
      Ví ngược dòng mà noi theo mãi,
      Đường dốc cao trở ngại vô cùng.
      Tiến theo mà cứ thuận dòng,
      Thấy nơi cồn nọ giữa vùng nước xanh.

      Lau lách xanh tươi vừa để cắt,
      Móc trắng chưa dứt còn rơi.
      Người mình thốt mấy lời,
      Ở bên bờ nước ắt nơi đấy mà.
      Ví ngược dòng tiến xa theo mãi,
      Đường rẽ sang mặt lại trở ngăn.
      Thuận dòng, nếu cứ theo lần,
      Nghiễm nhiên thấy giữa cồn gần đó thôi.

      - Bản dịch của Tạ Quang Phát


      [2] yên hoa: hoa khói ( cảnh sắc mùa xuân tươi đẹp ), ở đây ý chỉ những chốn vui chơi khoái lạc, nôm na giống như lầu xanh hay tửu lâu v.v…

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :