1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tà Ngọc Thần Y - Nguyên Nhu

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Tà Ngọc Thần Y





      Converter: meoconlunar
      Hoàn: Mười chương
      Thể loại : Ngôn tình, HE, ấm áp, hài


      Văn Án

      Ai, Man Tiểu Tri nàng vỗn dĩ toàn thân mang bệnh tật từ , uống thuốc còn nhiều hơn ăn cơm. Cũng may nhờ tỷ tỷ tìm được tung tích mơ hồ của Tà Ngọc thần y, bảo nàng theo trở về Y Lư để chữa trị!
      thể tưởng được Y Lư của người khác là nhà tranh vách lá, phòng ốc đơn giản, nhưng nam nhân này lại biến nó thành sơn trang hoa lệ.
      Còn nuôi dưỡng ít gia nhân hầu hạ như đại thiếu gia, ngay cả nàng cũng bị chộp đến làm tỳ nữ hầu hạ bên cạnh .
      đời này bệnh nhân còn phải kiêm hầu hạ đại phu, nàng chỉ sợ duy nhất mình nàng!
      Nhưng mà mặt nở nụ tà cười, bộ dạng so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn, và thần y siêu thần,
      Uống thuốc đắng, lại thêm phải tắm trong nước thuốc màu xanh biếc làm cho bệnh tim của nàng dần dần được thuyên giảm.
      Ngực còn đau, nhưng ra mỗi khi chạm đến mặt trái tim của nàng bỗng nhiên lại đập loạn nhịp nha!
      Chính là quả thực rất giống Hoa Đào tinh, nam nhân y thuật kinh người, người lại vô cùng bốc đồng,Muốn xem bệnh cứu người hay , quy củ của đống lớn, thế còn phải xem xét đến tâm trạng của .

      Thời tiết trở nên lạnh lẽo, nếu phải quần áo của mẫu thân may cho, nhất định mặc, thà rằng chịu gió lạnh rét buốt.
      Khó trách vị bằng hữu cũng có, luôn đơn oa ở núi cắn tịch mịch,
      Cùng dạo chợ tốt lắm! Nhưng Hoa Đào Tinh vừa xuất , căn bản là người dạo ......
      Last edited by a moderator: 1/8/14
      Lemonade, Phong Vũ YênBạch Phụng thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Quảng Hằng
      Tiết Tử

      Sáng sớm ngày hôm sau.

      chiếc xe ngựa khéo léo tinh xảo đứng ở trước cửa Sở phủ, trời còn sáng tinh mơ, đường cơ hồ có bón người, nhưng cửa Sở phủ lại đứng rất nhiều người.

      Man Tiểu Nhu hai mắt đỏ lên, đôi tay gắt gao lôi kéo cánh tay của muội muội,“Tiểu Tri, muội nên chiếu cố chính mình tốt, thoải mái nhất định phải thỉnh Nhược Húc hỗ trợ, đừng cứng rắn chịu đựng nha.”

      Đây là lần đầu tiên Tiểu Tri rời khỏing nhà, còn biết thời gian bao lâu.

      Man Tiểu Tri cũng khóc đến đỏ ửng đôi mắt, nước mắt muốn rơi ra khỏi hốc mắt,“Tỷ, ta , tỷ cũng nên chăm sốc bản thân cho tốt, cần quá sức, cha mẹ cùng Tiểu Bác, phải nhờ tỷ quan tâm chăm sóc rồi.” Chuyển ánh mắt sang cha mẹ sớm khóc hồng đôi mắt, trong lòng muốn rời .

      Lau nước mắt nơi khóe mắt,“Ta , chúng ta chờ con trở về.”

      Gật gật đầu, lại hàng nước mắt tuôn rơi, ,“Ta .” Chia lìa quá mức đột nhiên, nàng có điểm thể thích ứng, nếu là có thể, nàng thực muốn ! Tức giận nhìn trừng trừng vào tên quỷ chán ghét ở trong xe ngựa. . Đều là hại nàng thể !

      Man Tiểu Nhu đương nhiên làm sao có thể nhìn thấy biểu tình của muội muội, nhưng vì thân thể của muội muội, nàng vẫn buông lỏng bàn tay nắm chặt cánh tay của muội muội, ,“Được rồi, muội nhanh lên xe, Nhược Húc chờ lâu.”

      “Tỷ phu, làm phiền huynh, nhất định phải mang tỷ tỷ thường về nhà thăm nha.” Man Tiểu Tri nhìn về phía Sở Hòa Khiêm đứng ở bên người tỷ tỷ.

      “Ta , đến chỗ của Nhược Húc, chăm sóc bản thân cho khỏe hẳn, ta phái người đúng giờ truyền tin cùng thu tin tức, vẫn có thể liên lạc cùng trong nhà mỗi ngày, muội yên tâm .” Từ trong lòng lấy ra gói bạc to, nhét vào bàn tay của Tiểu Tri.

      “Tỷ phu?” Nàng nghi hoặc nhìn .

      Mỉm cười,“Rời khỏi nhà, tốt nhất nên mang theo chút bạc ở người, tuy rằng muội ở cùng chỗ với Nhược Húc, có lẽ cần. Trong túi bạc này có mộc bài của Sở gia, có việc cầm mộc bài bất cứ cửa hàng nào của Sở gia, cửa hàng đem hết toàn lực giúp muội.”

      Man Tiểu Tri vốn dĩ muốn trả lại cho , cảm thấy chính mình dùng đến thứ này, nhưng trước ánh mắt của tỷ tỷ, cũng đành thu vào trong lòng,“Cám ơn tỷ phu.”

      Băng Nhược Húc chờ còn kiên nhẫn, nhìn thấy nàng còn nắm chặt lấy cánh tay của ngũ tẩu, cảm thấy có điểm chói mắt, tiến lên từng bước đẩy ra hai tay nắm chặt,“ Được rồi! nhanh , cũng phải sinh ly tử biệt, khóc khoa trương như vậy làm gì! Ngũ ca, ngũ tẩu chúng ta .” Nếu để cho tỷ muội các nàng đưa tiễn như thế này mãi, chỉ e đến tối vẫn chưa được dời chân.

      “Tiểu Tri, con nên chăm sóc bản thân tốt, cha mẹ chờ con trở về! Con nên khỏe mạnh trở về a!” Man đại nương nức nở nhìn theo nàng rời .

      “Nhị tỷ, hảo hảo bảo trọng!” Man Tiểu Bác cũng lên tiếng, khuôn mặt còn trẻ cũng là tràn ngập ưu thương biệt ly.

      “Tỷ biết, các người cũng hảo bảo trọng.” Bị Băng Nhược Húc nắm cánh tay kéo , Man Tiểu Tri tức giận trừng liếc mắt cái,“Ta biết, kéo cái gì mà kéo! Đại tỷ, tỷ nhớ giữ gìn sức khỏe, có rảnh nên thuongsf xuyên về nhà thăm cha và nương nha!” Lưu luyến rời cứ quay đầu nhìn mãi.

      “Ta biết.” Man Tiểu Nhu trả lời.

      Băng Nhược Húc mở ra cửa gỗ xe ngựa, thừa dịp Man Tiểu Tri còn chưa hoàn hồn, ôm thắt lưng của nàng nâng lên, liền hướng trong xe ngựa quăng mạnh vào.

      “Ai nha!” Tiếng kêu thảm thiết truyền đến.

      thôi.” quay đầu, theo ngồi vào trong xe, đóng lại cửa xe.

      “Ngươi làm cái gì!” Bên trong xe truyền đến tiếng kêu của Man Tiểu Tri.

      Xe ngựa chậm rãi khỏi động, trong tiếng cãi nhau ầm ỹ từ trong xe, chậm rãi rời khỏi tầm mắt mọi người

      Man Tiểu Nhu chớp chớp hai mắt đẫm lệ, vốn dĩ nên xoay người vào phủ, nhưng chân thể nào cất bước nổi.

      cỗ lo lắng từ sau lưng truyền đến, nàng ngoái đầu nhìn lại vừa thấy, Sở Hòa Khiêm chỉ mỉm cười đứng ở phía sau nàng, tay mềm đặt ở vai nàng.

      “Muội ấy rồi.” Nàng giọng.

      “Nàng nên cao hứng, đến khi muội ấy trở về, gặp nhau càng thêm làm nàng vui vẻ.” Nét tức giận nhợt nhạt thoáng lên trong đáy mắt của , ngữ khí mềm an ủi, thích thấy nàng đối với bất cứ người nào biểu lộ lên vẻ mặt ưu thương này.

      “n......” cũng đúng, Man Tiểu Nhu đem thở dài nuốt vào trong bụng.

      “Nhạc phụ, nhạc mẫu, vào phủ nghỉ ngơi lát, tối nay ta lại phái người đưa mọi người trở về.”
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 1.1
      Edit: Văn Văn
      Beta: Quảng Hằng


      Đời Đường Cao Tông năm thứ ba.

      Man Tiểu Tri ngồi xe ngựa nhìn ra ngoài, trong lòng nổi lên phiền muộn. Mới bao lâu? Rời đến nửa ngày mà nàng cư nhiên bắt đầu nhớ về Thành Đô.

      “Tiểu bất điểm, ngươi vì sao bày ra cái bộ mặt này?” Bên trong xe ngựa người khác nhíu mày hỏi.

      Nàng quay đầu nhìn về phía Băng Nhược Húc. Nam tử trước mắt này khuôn mặt có thể là thập phần tuấn dật xinh đẹp, dưới mày kiếm là đôi mắt phượng, lông mi như cánh bướm cong lại dài nằm cặp mắt kia, quả thực là lúc nào cũng đều có thể câu dẫn người, dưới chiếc mũi thẳng môi bạc gợi cảm, khóe miệng luôn mang theo nụ cười tà khí, cả người nhìn qua, ngoại trừ chữ tà vẫn từ nào có thể hình dung.

      nam quả nữ vốn nên cùng xe, lúc đầu Băng Nhược Húc muốn tự mình cưỡi ngựa, nhưng trước khi lên ngựa, Man Tiểu Tri khéo làm cho thấy được biểu tình như trút được gánh nặng của nàng, cảm thấy thực ngứa mắt, tính tình quái dị lập tức bộc phát, muốn cùng nàng ngồi chung xe ngựa, bằng chịu .

      Giằng co hồi lâu, Man Tiểu Tri đành lòng nhìn thấy vẻ khó xử của tỷ tỷ, kiềm chế tức giận, chủ động mở miệng đồng ý. May mắn xe ngựa này gian rộng, chứa thêm người cũng cảm thấy khó chịu, chính là nghĩ đến ngày đêm đều thấy khuôn mặt của , trong lòng nàng liền cảm thấy áp lực rất lớn.

      Băng Nhược Húc cùng tỷ tỷ hợp nhau, đối nàng đương nhiên cũng tốt được bao nhiêu đâu.

      Lại tiếp, hai người hợp nhau nguyên do cũng là bắt đầu từ nàng, từ khi sinh ra người nàng có bệnh, trong nhà bởi vì bệnh của nàng mà tìm rất nhiều danh y, tiêu hết gia sản, cuối cùng là dựa vào quan hệ thông gia, tìm được người mà giang hồ xưng là Tà Ngọc thần y Băng Nhược Húc.

      Phu quân của tỷ tỷ - Sở Hòa Khiêm, vừa vặn là biểu ca của , nhưng là, cho dù có quan hệ thân thiết, Băng Nhược Húc vẫn là nghĩ tiếp nhận phiền toái như nàng, cho nên tỷ tỷ dùng chút mưu kế, làm cho cùng nàng đánh đố, nếu nàng thắng, Băng Nhược Húc phải chữa bệnh cho nàng.

      Nhìn tình huống trong xe ngựa bây giờ, cần nghĩ cũng biết, đương nhiên là tỷ tỷ thắng ván bài này.

      “Ngươi quan tâm tới ta......” Tuy rằng Băng Nhược Húc gương mặt tuấn mĩ, cũng là ân nhân cứu mạng của nàng, nhưng nàng rất khó có hảo cảm đối với Tà Ngọc thần y này, chỉ bởi cá tính của , cái chính là đối với tỷ tỷ của nàng thái độ vô lễ đến cực điểm.

      Nhướng mày, tay đột nhiên bắt lấy chiếc cằm nhọn, để ý phản kháng của nàng, dám nâng lên khuôn mặt nhắn của nàng.

      “Tiểu bất điểm, ngươi tốt nhất nên làm chút, ngươi lên xe ngựa, chính là người của ta, về sau tốt nhất nên chuyện với ta như vậy.”

      Man Tiểu Tri tức giận trừng ,“Cái gì người của ngươi? Ngươi cần lung tung!”

      Cằm bị niết có chút đau, ngực của nàng sinh cỗ tức giận, rồi sau đó ngực đau xót -

      “Ngô......” Ôm ngực, sắc mặt dần dần tái nhợt.

      Băng Nhược Húc nhướng mi, buông lỏng tay ra, trong lòng lấy ra bình dược, nhét viên vào miệng của nàng, sau đó bắt mạch.

      Dược vào miệng, gặp nước tan ra, lúc sau phát huy tác dụng, cơn đau nhức ở ngực cũng dịu xuống, có chút vô lực tựa vào xe ngựa thở dốc, trong miệng toàn là vị đắng đáng sợ của thuốc.

      Băng Nhược Húc nhàn nhạt nhìn nàng. nghĩ tới bệnh của Tiểu Bất Điểm nghiêm trọng như vậy, lúc trước gặp mặt vài lần, là dựa vào khí sắc của nàng mà đoán bệnh, đây là lần đầu tiên bắt mạch, Tiểu Bất Điểm khi sinh ra mang bệnh tim, hơn nữa ngày xưa cũng chữa trị tốt, thân mình tổn thương suy yếu, nếu nhờ hỗ trợ chữa trị, cũng chống đỡ nổi nửa năm.

      Thân mình ốm yếu như vậy, nhưng nàng hề thốt lên tiếng rên rỉ oán than, đối nàng có vài phần kính trọng.

      Đợi cho khí lực khôi phục, Man Tiểu Tri lại ngồi trở lại vị trí lúc đầu, nhìn ngoài cửa sổ,“Bệnh của ta...... Rất khó trị sao?” Nàng nho giọng hỏi.

      Số ngày nàng mang bệnh lâu lắm, năm lại năm, từ thống khổ biến thành chết lặng, sau đó lại chuyển sang tuyệt vọng, có giảm , hy vọng muốn sống ngày càng nhạt dần, những ngày tháng như vậy, nàng quả rất sợ.

      Nếu là phải có hy vọng bệnh chuyển tốt, nàng thà rằng về nhà, muốn dùng thời gian còn lại sống vui vẻ bên gia đình.

      Băng Nhược Húc thấy nàng đáy mắt lên chua xót, tâm vừa động, hành động điều kiện, đưa tay của mình về phía trước xoa xoa đầu nàng, chờ lấy lại tinh thần, nhịn được nhìn lại tay của mình.

      Man Tiểu Tri bị làm cho hoảng sợ, kinh ngạc nhìn . Mới vừa rồi hành động ôn nhu như vậy, là do tên quỷ chán ghét này làm sao?

      Nàng như vậy, làm cho Băng Nhược Húc đáy lòng phát lên cổ tức giận, mỉm cười, càng dùng sức xoa đầu nàng,“Tiểu bất điểm, muốn chết còn phải xem Diêm Vương có thu nhận ngươi !”

      Đầu bị xoa xoa lại, cả khuôn mặt Man Tiểu Tri đều nhăn lại, chụp tay ,“Rất đau!” Mới nghĩ làm sao tốt như vậy, bản tính lập tức lại ra, quả nhiên là quỷ chán ghét!

      Đắc ý mím môi cười, nằm ở trong xe ngựa,“Tiểu bất điểm, năm nay ngươi mấy tuổi? Như thế nào lại cùng với con mèo đậu đỏ bất lương phát dục giống nhau?” cao thấp đánh giá Man Tiểu Tri, trừ bỏ hé ra khuôn mặt nhắn thanh tú có thể gặp người ngoài, chứ trước ngực cùng sau lưng đều giống nhau, nhìn là hại mắt a.

      Hai gò má hơi hơi đỏ lên, nàng để ý tới , chuyên chú nhìn ngoài cửa sổ,“Chúng ta tại muốn đâu?” Cái tên đầu óc xấu xa này! Thực hiểu tỷ phu thanh tao nho nhã làm sao lại có cái loại……..biểu đệ hư hỏng từ đầu đến chân này!

      “Nhà của ta. Ngươi còn chưa ngươi mấy tuổi.” Nàng càng bày cái bộ dạng này, càng muốn trêu, xem nàng bộ dáng muốn tức giận lại dám, đùa giỡn tốt.

      “Nhà ngươi ở đâu?” Đừng để ý đến , Man Tiểu Tri, chính là muốn chọc ngươi tức giận, đừng để ý đến , đừng để ý đến .

      “Trường An. Ngươi rốt cuộc mấy tuổi?” Lại tức giận a, càng tức giận càng cao hứng.

      Man Tiểu Tri thở sâu,“Mười sáu tuổi! Mười sáu, mười sáu, mười sáu!” Giận cực kỳ, há mồm dựa vào tai kêu to, bất quá kêu xong, sắc mặt lập tức trắng bệch, tay ôm ngực.

      giống như người liên quan, dùng ngón út ngoáy ngoáy lỗ tai,“Nghe được rồi, biết chính mình thân thể tốt, còn la hét như vậy, tiểu bất điểm, như vậy tốt lắm nha.”

      Giận trừng mắt nhìn gương mặt hoa đào đáng đánh kia, Man Tiểu Tri tức giận chỉ thiếu đầu muốn bốc khói, mắt vừa chớp, ngất .

      Băng Nhược Húc đắc ý cười. Lần này tính thắng, tiểu bất điểm muốn cùng đấu? Quá non .

      đường bôn ba, ba người xe, hướng Tế Nam mà .

      Man Tiểu Tri quyết tâm cùng Băng Nhược Húc chuyện, từ ba ngày trước bị chọc giận đến choáng váng, trong lòng nàng thề bao giờ chuyện với nữa.

      Nhưng cảm thấy đùa rất vui, nàng càng muốn mở miệng, lại càng cố ý ở bên tai nàng chuyện, nhìn đến bộ dáng tiểu bất điểm thở phì phì trừng , trong lòng càng vui vẻ, đùa vui vẻ.

      Giờ phút này, Man Tiểu Tri nằm ghế mềm ngủ giật giật mình, mi thanh tú nhíu lại, trong lúc ngủ mơ vẫn nghe được thanh ầm ỹ đứt quãng, khiến nàng ngủ an ổn.

      Nhịn được mở đôi mắt ra đôi mắt, nháy nháy mắt còn chút lờ mờ, phát có điểm thích hợp. Kỳ quái, quỷ chán ghét kia như thế nào ở trong xe ngựa?

      Xe ngựa cũng động, sao lại thế này?

      Man Tiểu Tri xốc vải che lên, cũng thấy được người điều khiển, buồn bực chút, đứng dậy tự xuống xe ngựa.

      chút sau, mới phát chính mình ở nơi rất giống với cái chuồng, xe ngựa đứng ở chuồng bên cạnh, vẫn thấy được nửa bóng người, hơn nữa nàng giống như ở phủ đệ của người ta?

      Nhìn về phía bên trái, là đường mòn dẫn đến hoa viên, cách đó xa có vài cột nhà, được chạm trổ thập phần xinh đẹp, làm cho nàng càng khẳng định, chính mình nhất định là ở trong nhà người khác, bất quá quỷ chán ghét đâu vậy?

      Buồn bực hồi lâu, quyết định đến phòng khách là tốt nhất, nếu quỷ chán ghét là khách nơi này, tái hẳn là còn ở đại sảnh mới đúng, nhưng mà...... Cũng quá mức quá đáng ? Tại sao lại đem nàng để lại mình trong xe ngựa?

      Nhấc váy lên, Man Tiểu Tri đạp oán hận cước bộ hướng đường mòn đến, hồi lâu nàng thở hổn hển, cư nhiên còn chưa ra hoa viên này.

      trán hơi hơi toát ra mồ hôi,“Nơi này rốt cuộc rộng bao nhiêu?” Tìm tảng đá to ngồi xuống, lau mồ hôi, nàng có khí lực nữa rồi.

      Tuy rằng quỷ chán ghét mỗi ngày đều cho nàng ăn dược làm thân thể nàng thoải mái hơn, nhưng thể lực vẫn kém như cũ.

      “Tại sao cũng chưa thấy người?” Nhìn xem bốn phía, Man Tiểu Tri lẩm nhẩm.

      nghĩ tới vừa mới xong mà thôi, đường mòn liền truyền đến tiếng chuyện với nhau, đáy lòng vui vẻ, nàng vội vàng cố gắng đến phía trước, nghĩ rằng nàng vừa đói lại mệt, cứ tiếp tục như vậy, hẳn là hôn mê ở trong này.

      được vài bước, nàng liền nhìn thấy đường mòn trước mắt có ba phía, phía tay trái có hai nữ hài tử chuyện với nhau, vội vàng đuổi theo,“Xin lỗi! Xin đợi chút.”

      Hai nữ hài tử đồng thời xoay người nhìn về phía nàng, trong mắt đều có nghi hoặc.
      LemonadePhong Vũ Yên thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 1.2

      Edit: Văn Văn
      Beta: Quảng Hằng





      Nhìn đến quần áo người các nàng, Man Tiểu Tri có thể khẳng định các nàng là nha hoàn nơi này, bởi vì hai người mặc quần áo kiểu dáng giống nhau, ngay cả nhan sắc cũng thực giống.

      “Vị nương này, xin hỏi ngươi là vào bằng cách nào?” Nha hoàn bên trái đề phòng đánh giá nàng, thể tin nổi nàng tại sao lại xuất ở trong phủ, cho dù là nương gầy yếu cũng thể khinh thường.

      Man Tiểu Tri xem biểu tình biết nàng suy nghĩ cái gì, vội vàng ngăn khóe miệng,“Ta theo vị Băng Nhược Húc công tử đến, hẳn là lúc này làm khách, làm phiền các ngươi mang ta tìm được ?”

      Hai nha hoàn liếc mắt cái, nhìn kỹ người trước mắt chút,“Ngươi , ngươi biết thiếu gia chúng ta?” có khả năng ? Tiểu nương trước mắt này nhìn qua bao nhiêu tuổi, quen biết thiếu gia?

      Thiếu gia? Man Tiểu Tri cũng sửng sốt. Hay là nơi này là nhà của tên chán ghét quỷ a?“Đúng vậy, ta cùng Băng công tử...... Thân thích, rể ta là Sở Hòa Khiêm.” Vốn nghĩ giải thích là bệnh nhân, nhưng ngẫm lại giống như thích hợp; là bằng hữu? Cũng khác kẻ thù bao nhiêu.

      Nhắc tới Sở Hòa Khiêm hai nha hoàn cùng gật đầu,“Nha, ta biết, mới vừa rồi thiếu gia vào phủ có quá, nếu có tiểu bất điểm muốn tìm , liền mang gặp .” Nha hoàn bên trái nghĩ đến lúc thiếu gia hồi phủ quả thực có qua.

      Man Tiểu Tri sắc mặt cứng đờ. Băng Nhược Húc quả nhiên là cố ý gọi nàng tỉnh, người ác độc!

      “Đúng vậy, làm phiền các ngươi.” Tay bé nắm chặt thành quyền, hận thể đem Băng Nhược Húc ngay bây giờ cho nàng chém vài cái hả giận.

      Hai nha hoàn cười gật đầu,“Tiểu thư, xin theo chúng ta.” Xoay người dẫn nàng đến.

      Đường mòn quanh co khúc khuỷu rồi lại , cửu khúc kiều, tiểu hồ bạc...... Càng sắc mặt nàng càng khó coi, cuối cùng nhịn được thân mình lay động chút, cái xóc nảy ngã xuống đất.

      “Tiểu thư!” Nghe được thanh ngã sấp xuống, hai nha hoàn mới quay đầu, vội vàng vọt tới bên người nàng nâng nàng dậy,“Tiểu thư, ngươi sao chứ?”

      Man Tiểu Tri chưa từng qua đường xa như vậy, hé ra mặt tuyết trắng, ngay cả môi cũng thản nhiên mang màu tím, hai nha hoàn sợ hãi.

      “Ta...... Ta sao.” Cho dù đầu váng mắt hoa, tim đập nhanh cùng với tiếng thở dồn dập, nàng vẫn cố bày ra khuôn mặt tươi cười trấn an các nàng.

      “Ta tìm thiếu gia lại đây.” nha hoàn khác suy nghĩ , bay nhanh chạy .

      Suy yếu tựa vào trong lòng nha hoàn kia, chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng Man Tiểu Tri toàn bộ là ủy khuất cùng thống hận. Nàng hận chính mình vì sao lại vô dụng như vậy? Vì sao nàng thân thể bình thường? Còn ủy khuất là cảm thấy vì sao Băng Nhược Húc lại muốn khi dễ nàng? Là bởi vì tâm cam lòng nguyện bại dưới tay tỷ tỷ sao? sao nghĩ, nàng làm sao cam tâm tình nguyện cho trị liệu chứ?

      Chốc lát sau, nha hoàn ban nãy trở lại, theo phía sau đương nhiên là Băng Nhược Húc.

      Mở mắt ra liền thấy , Man Tiểu Tri nhịn được rơi lệ, giãy dụa thân mình bò lên, đến trước mặt dùng sức đánh,“Vì sao? Vì sao? Vì sao ngươi khi dễ ta như vậy?” Nghẹn ngào gầm .

      Băng Nhược Húc dừng chút, nhíu mày nhìn nàng,“Ngươi cái gì a?” Sức lực đập vào căn bản thấm vào đâu, cái khiến để ý là chuyện gì xảy ra khiến sắc mặt nàng khó coi giống như quỷ vậy?

      Nàng hai mắt đẫm lệ lờ mờ,“Ta cần ngươi chữa bệnh, ta muốn về nhà......” So với chuyện bị khi dễ như vậy, nàng thà rằng về nhà chờ chết, cũng muốn hằng ngày phải xem sắc mặt kẻ khác! Càng nghĩ tim càng đau, ôm ngực, nàng đau đến thở nổi.

      “Ngươi làm sao lại thế này?” bắt lấy tay nàng, phải bởi vì bị đánh đau, mà là nhìn thấy sắc mặt nàng bắt đầu chuyển sang xanh mét.

      ngừng lắc đầu, nước mắt hàng lại hàng rơi xuống,“Ta chán ghét ngươi...... Ta muốn về nhà...... Ta......” Đau nhức đánh úp lại, Man Tiểu Tri thở hổn hển, nhưng khí lại vào được ngực của nàng.

      Băng Nhược Húc biết tình huống thích hợp, duỗi tay ra điểm huyệt ngủ của nàng, tay ôm lấy nàng, tay kia biết rút ngân châm ở đâu ra, đâm vào huyệt đạo trước ngực nàng, nhìn sắc mặt từ màu xanh dần dần chuyển thành màu trắng thông thường, mới cuối xuống bế nàng đến phòng của mình.

      Hai nha hoàn ngươi nhìn ta, ta nhìn lại ngươi, đồng thời nhíu mày :“Chúng ta nhanh tin tức tốt này với phu nhân.” nghĩ tới thiếu gia cao ngạo như vậy, cư nhiên lại coi trọng nương yếu đuối, thực ngạc nhiên.

      thôi! Phu nhân chờ tin này lâu......”

      Hai nha hoàn vừa vừa đến cái sân khác.

      “Tiểu Húc, ngươi như thế nào quen biết người ta a?” Phu nhân xinh đẹp, đôi mắt nhìn chằm chằm người nằm giường, dung mạo của bà cùng Băng Nhược Húc thập phần giống nhau, chỉ khác là chút tà mị nào, bà đúng là mẫu thân của .

      Trong phòng bố trí tao nhã, vội vàng cứu người giường, còn phải giải đáp thắc mắt của mẫu thân,“Em vợ của Ngũ ca.” Động thủ cởi áo khoác của Man Tiểu Tri, nhắm huyệt vị chuẩn xác, rất nhanh hạ châm xuống ngực nàng.

      “Con tại sao lại thoát quần áo người ta? Tiểu Húc a, như vậy tốt nha.” Băng phu nhân lắc đầu , chẳng qua khuôn mặt xinh đẹp vẫn luôn vui vẻ tươi cười.

      Băng Nhược Húc liếc mắt nhìn bà cái,“Nếu người còn nhớ con người là đại phu, vậy người nên biết ta chữa bệnh cho nàng ấy.” Tính tình của bà như thế nào, phải hiểu.

      Băng phu nhân cười gật đầu,“Nương đương nhiên nhớ a, nhưng là con chỉ nhanh chóng cứu người, còn đối với người ta chút ý tứ.” Nhìn con chăm chú khác với cá tính ngày thường, lại đồng ý giúp người khác chữa bệnh, chắc chắn là có tình gì bên trong.

      cười lạnh,“Mẹ suy nghĩ nhiều quá, nếu vội vã muốn có cháu, kêu Nhược sinh cho người chơi đùa, ta có hứng thú.” Tay bắt mạch cho Man Tiểu Tri, chốc lát sau mới buông ra.

      Giơ tay đánh cái,“Đứa chết tiệt này! chuyện với nương con như vậy? Cái gì vội vã muốn? Con bây giờ bao nhiêu tuổi, thành thân phải khiến ta thất vọng hay sao?” Cho dù là bà có ý muốn đó nhưng cũng cần ra như vậy! Thực đáng .

      làm thất vọng.” Lạnh lùng trả lời bà câu, đến trước bàn cầm lấy văn phòng tứ bảo, rất nhanh viết xuống đơn thuốc.

      Băng phu nhân tức giận trừng mắt nhìn bóng dáng . Hừ! Miệng đều đều thầm,“Con lần này trở về tính ở bao lâu?”

      Ai...... đến cái này, bà biết chính mình là tính số khổ hay là mệnh tốt? Con lớn nhất từ bị bắt học y thuật, để lại đứa con thứ hai nhu thuận tiếp quản gia nghiệp, chẳng qua là rất ngoan ngoãn, chút cũng đùa vui, con lớn có vẻ đùa tốt hơn, ra khỏi cửa tựa như vứt bỏ, trở về tựa như nhặt được, là.

      ở hơn hai ngày.” Băng Nhược Húc cất bút, đem đơn thuốc giao cho nô bộc, mới trở lại bên giường, tính chút thời gian, đem ngân châm theo trình tự rút ra.

      “Cái gì? Còn mấy tháng là lễ mừng năm mới, con muốn ở nhà đón lễ mừng năm mới?” Làm nương mất hứng.

      có trả lời của mẹ, chỉ lôi kéo bà cùng nhau đến trước giường,“Người nhìn xem nàng như thế nào?” tay chỉ vào người nằm ở giường.

      Băng phu nhân liếc cái, lại đem tầm mắt quay lại người giường,“ , với con đúng là kém chút, nhưng mà người ta cũng bộ dạng thanh thanh tú tú, chê vào đâu, thân mình chỉ hơi gầy ốm, ăn nhiều chút tốt hơn.” Bà cẩn thận đánh giá với con.

      Băng Nhược Húc ngăn khóe miệng cười cười,“Nương, ta muốn người xem là sắc mặt của nàng.”

      “Nha!” Bà bĩu môi. Cũng ràng! Lại đem ánh mắt nhìn lại mặt tiểu nương,“n...... Diện mạo thanh tú, sắc mặt hơi kém chút, màu môi cũng có chút trắng, là bệnh gì a?”

      “Bệnh tim.” ra rất phức tạp nương cũng nghe hiểu, dùng từ đơn giản nhất sáng tỏ trả lời bà, tay mở rộng áo khoác Man Tiểu Tri mặc.

      Băng phu nhân nghi hoặc quay đầu nhìn con,“Nha.” Cho dù hiểu nhưng cũng muốn biết.“Chuyện đó và chuyện con ở nhà đón lễ mừng năm mới có quan hệ sao?” Nàng sinh bệnh cùng chuyện này có liên quan gì?

      Băng Nhược Húc dùng vẻ mặt “Người là ngu ngốc” nhìn mẫu thân,“Bệnh của nàng nếu trị, quá mấy tháng trị được nữa, thuốc chữa bệnh cho nàng đều ở Y Lư của con.” phát tiện đường quay về ghé thăm mẫu thân này là quyết định sai lầm.

      Ý tứ là, con tại muốn dẫn người trở về chữa bệnh, cho nên rảnh ở nhà lễ mừng năm mới? Băng phu nhân nghĩ chút, vỗ tay, kích động ngẩng đầu muốn với con cái gì đó, trước bước mở miệng -

      cho phép.” Tiểu bất điểm tại sao vẫn còn chưa tỉnh lại?

      Băng phu nhân lăng lăng nhìn ,“Ta cái gì cũng đều chưa .” Con làm sao mà biết bà muốn theo Y Lư?

      Băng Nhược Húc cân nhắc trong chốc lát, ôm lấy Man Tiểu Tri còn mê man,“ cho phép đến Y Lư.” Tình huống của nàng thể đợi lâu, vẫn là nhanh chóng trở lại Tế Nam tốt hơn.

      “Đợi chút, con muốn đâu?” Băng phu nhân vội vàng theo phía sau mông .

      “Về Tế Nam.”
      LemonadePhong Vũ Yên thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 2.1

      Edit : Joranas Aroel
      Beta: Quảng Hằng



      Trải qua chuyện lần trước xe ngựa, khí giữa hai người lúc đó lâm vào tình trạng căng thẳng.

      Man Tiểu Tri đương nhiên là giận hành động của làm cho mình nằm xe ngựa hơn nửa tháng mới có thể ngồi xuống, mà Băng Nhược Húc cũng tức giận đầy mình .

      ràng có phân phó nha hoàn trong phủ ở xe ngựa chờ nhưng nhớ phân phó cho ai, năm mới tuyển lần gia nhân, làm sao nhớ được nha đầu chết tiệt kia là ai, hai lần nhưng tiểu bất điểm đánh chết cũng tin còn muốn tìm nhân chứng đến, tức giận đến nghiến chặt răng.

      Tức giận, cũng có điểm chột dạ, phủ nhận là có suy nghĩ muốn chỉnh nàng, nhưng dự đoán được làm nàng tức giận như vậy, bị bệnh suốt hơn nửa tháng, ngay cả ăn hộ tâm hoàn làm cũng vô dụng. Hơn nửa tháng nay, tiểu bất điểm luôn nhìn mặt .

      Băng Nhược Húc bĩu môi. có sắc mặt tốt xem ai khó chịu hơn ai? Tiểu bất điểm lần đầu tiên gặp mặt chính là dùng bộ dáng này đối với , cũng như vậy! Giống như đứa trẻ giận dỗi, quay mặt nhìn cửa sổ.

      Xe ngựa vẫn như cũ thong thả tới, nằm lâu, nàng nhìn được nhúc nhích người, toàn thân cứng ngắc, có chút khó chịu.

      Hạ phúc đột nhiên truyền đến chút đau đớn, Man Tiểu Tri nghiêng thân mình còn chút vô lực đến mã phu cách nhau tấm ván gỗ, “Trần đại ca”

      “Tiểu thư, có việc sao?” Mã phu hỏi lại.

      “Trần đại ca, ngừng chút được ? Ta muốn…” Sắc mặt ửng đỏ, tiếp được ý tứ.

      Mã phu cũng nghe hiểu được ý tứ trong lời của nàng, hơn nữa, xe ngựa chạy nên thanh phía sau tấm ván gỗ truyền đến cũng đứt quãng, “Tiểu thư! Như thế này ra thành trấn, có chuyện gì đến thành trấn sau được ?”

      Man Tiểu Tri suy nghĩ chốc lát, “n! Được rồi.” Nàng chắc là còn có thể nhịn chút nữa.

      Đôi mắt đẹp trong xe ngựa chợt nhìn xuống, liếc mắt nhìn thấy người ngủ ghế ở cửa sổ bên trái.

      Băng Nhược Húc nằm ghế cạnh cửa sổ từ từ nhắm mắt, hô hấp trầm ổn, dường như ngủ say, gió lạnh ngoài cửa sổ thổi vào người làm tóc dài của bị thổi bay, quần áo cũng lay động.

      Khi tỉnh, thái độ đều thập phần bừa bãi, rất giống người đứng đầu thập đại ác nhân, lúc ngủ tản ra tà khí, biểu tình cũng nhu hòa rất nhiều, thoạt nhìn như vậy có điểm giống đại nam hài, chút tính trẻ con.

      Man Tiểu Tri thở dài, đúng là vẫn làm được người tuyệt tình. Xem gió lạnh như vậy thổi vào, cho dù thân mình khỏe mạnh thế nào cũng đau đầu! Nhìn nhìn xung quanh, tìm được cái chăn của Băng Nhược Húc, nàng nhàng đắp cho , rồi lại xoay người đóng cửa sổ lại.

      Thân mình suy yếu khẽ lung lay, nàng cố gắng cẩn thận phát ra tiếng động nằm xuống, đôi mắt mệt mỏi nhíu lại, chốc lát chìm vào giấc ngủ.

      Đợi cho nàng ngủ say, đôi mắt phượng của Băng Nhược Húc lập tức mở ra, khuôn mặt tuấn có biểu tình gì, nhìn chăn người hồi lâu mới chuyển ánh mắt sang Man Tiểu Tri ngủ kia.

      Chút gió lạnh như vậy đối với hoàn toàn là có gì ảnh hưởng, tiểu bất điểm phải còn giận sau? Sao lại sợ cảm lạnh mà làm việc này? Quả nhiên là mềm lòng ngu ngốc!

      Băng Nhược Húc lặng lẽ mỉm cười, ánh mắt luôn hàm chứa kiêu ngạo khinh bạc cũng để lộ ra tia lo lắng, vỗ về cái chăn người, thầm nghĩ: bao lâu? Là lần sợ lạnh, đắp chăn cho ?

      Từ bị đưa núi, bị bệnh chính mình chữa, đói bụng chính mình nấu cơm ăn, sư phụ tuyệt đối hỗ trợ cái gì, càng đừng sợ lạnh, giúp đắp chăn.

      Khi trưởng thành cần phải , mọi người e ngại tình tình vừa tà vừa lạnh, ai dám vì chăm sóc?

      Trong trí nhớ, chỉ có lâu lâu trước kia, khi còn rất , mẹ ôn nhu vì đắp chăn, nhưng đó là chuyện rất lâu rồi.

      Mảnh chăn truyền đến quan tâm, lo lắng, chậm rãi làm cho tứ chi nóng lên, trái tim lạnh như băng từ nhiều năm nay, tựa hồ … cũng trở nên ấm áp.

      Ánh mắt ban đầu nhìn Man Tiểu Tri lạnh như băng dần dần có chút bất đồng.

      Qua gần nửa canh giờ thời gian, cuối cùng vào cửa thành trấn, đây cũng là cái thành đầu tiên bon họ dừng lại sau khi rời khỏi Trường An.

      Nho thành trấn mặc dù phồn hoa, nhưng có cũng có khách sạn để dừng chân, đoàn người của Băng Nhược Húc vừa tiến vào, sau khi bọn họ đến, biết vì sao tiểu khách sạn đột nhiên chật ních.

      Lúc ăn bữa tối, Man Tiểu Tri được tự nhiên giật giật thân mình, bưng lên bát đũa rồi lại nhàng đặt lại bàn, trong lòng thở dài. Loại tình huống này, nàng như thế nào nuốt trôi được chứ!

      “Ăn.” Băng Nhược Húc nhíu mi. Bị bệnh hơn nửa tháng, vốn dĩ thân mình quá gầy yếu, trở nên càng thêm đơn bạc, phảng phất gió thổi qua có thể bay mất, thừa dịp tại ăn nhiều chút như thế nào khỏe được?

      Nàng cũng rất muốn ăn a, chính là...... Nhìn quanh bốn phía, nhịn được hỏi:“Ta cũng thể được đến trong phòng ăn?” Từ khi bọn họ tiến vào khách sạn, người ở bốn phía đều nhìn chằm chằm vào bọn họ, ánh mắt lóe sáng như hạt châu, theo dõi nhất cử nhật động, nàng cảm thấy thực thoải mái, lại nhìn người bên cạnh, là có thể ăn mà nuốt trôi.

      Băng Nhược Húc trả lời, biết nàng [như đứng đống lửa, như ngồi đống than] nguyên nhân là cái gì, đôi mắt nhíu lại, ban đầu có chút lạnh lùng biểu tình dần dần thay đổi, ánh mắt càng thấy lạnh như băng, khóe miệng hơi hơi nhếch lên vẻ tà, tản mát ra loại làm người ta run rẩy tà mị cùng ngoan lệ.

      Những người nhìn bọn họ chằm chằm đều khỏi tay chân bắt đầu phát run, sau đó hẹn mà cùng thu về ánh mắt.

      Man Tiểu Tri tự nhiên cũng cảm nhận được tản mát ra sát khí, nhịn được nuốt nước miếng, đột nhiên cảm thấy nàng may mắn, bởi vì chưa từng dùng sắc mặt này đối với nàng.

      “Mau ăn.” gắp cái chân gà to bỏ vào bát của nàng.

      Chỉ ngây ngốc, nàng xem liếc mắt cái , lại nhìn liếc mắt cái chân gà, sau đó lại nhìn liếc mắt cái , lại nhìn liếc mắt cái chân gà, lặp lại vài thứ, sau đó lại nhìn rồi lại nhìn chân gà, cứ thế, , chân gà, , chân gà…

      “Nhìn cái gì?” Băng Nhược Húc ngữ khí hung ác hỏi.

      Trong lòng nhảy dựng, Man Tiểu Tri thè lưỡi, cầm lấy chiếc đũa ngoan ngoãn ăn. Nàng chính là thực kinh ngạc hành động của vừa rồi là quan tâm sao?

      Sau khi ăn uống xong, lại uống chén thuốc nước đắng đến thể đắng hơn, công việc ngày của nàng xong, quá mệt rồi, phải ngủ sớm.

      Ngủ thẳng đến nửa đêm, đột nhiên có tiếng truyền đến, làm nàng giật mình tỉnh lại, ngồi phắt dậy, thở gấp, đó là thanh gì?

      Ping làm bàng!

      “A!”

      Bàng lang lang lang...... thanh ầm ỹ liên tục ngừng.

      Là từ phòng bên cạnh truyền đến! Phòng cách vách là của...... Băng Nhược Húc!

      Nghĩ đến điều này, Man Tiểu Tri xốc chăn bông lên, ngay cả giầy thêu cũng kịp mang vào liền vội vàng hướng phòng kế bên, nhưng mới mở cửa phòng, chợt nghe tiếng động lớn hơn, tiếp theo chỉ thấy đạo bóng đen đánh vỡ cửa phòng kia bay ra.

      Băng Nhược Húc liền đứng ở cửa phòng mở rộng, tóc dài rối tung, người trung y cũng rộng mở chút, lộ ra ngực bóng loáng rắn chắc, áo trắng bay bay, tóc dài bay bay, khuôn mặt lạnh như hàn băng ngàn vạn năm, nàng ngay cả cần nghĩ cũng biết tình nghiêm trọng.

      Trước cửa phòng lại tiến vài cái bóng đen, sợ chết đánh về phía ; Băng Nhược Húc lạnh lùng cười, hoàn toàn là đem những tên đó để vào mắt, cánh tay phất , trận sương trắng ở trong khí tản ra ,những bóng đen chỉ cách vài bước lần lượt ngã xuống.

      Man Tiểu Tri trợn to mắt, lúc này mới thấy ràng những bóng đen này là người mặc hắc y, sau khi ngã xuống, vũ khí tay cũng đều rơi xuống.

      Băng Nhược Húc hơi hơi mím môi, chính là ý cười, như thế nào cũng đem vào mắt.“Đại gia ngủ hận nhất người đến phiền, các ngươi biết điều như vậy, ta đưa các ngươi đoạn đường .” Dứt lời, cũng thấy tay có động tác gì, nhưng hắc y nhân nằm ở bốn phía bắt đầu phát ra tiếng kêu thê lương .

      “A!”

      “A a a --” Hắc y nhân gắt gao ôm đầu kêu lên, có tên bắt đầu đánh chính mình, đánh đến hộc máu đều còn dừng lại.

      Man Tiểu Tri ban đầu cũng có sắc mặt trắng càng tái nhợt, nàng chưa từng xem qua hình ảnh đáng sợ như vậy, đôi mắt đẹp trợn tròn chậm rãi nhìn về phía bóng trắng đứng bên.

      Băng Nhược Húc bước tiếng động ra cửa, lúc này ánh trăng chiếu rọi lên người , đưa thân áo trắng phủ màu bạc, hai tròng mắt lạnh như băng đến cực điểm, có nửa điểm thương hại, thậm chí bước qua những kẻ đau đớn nằm dưới đất, chậm rãi đến trước mặt nàng.

      Đáy lòng thắt lại, trong nháy mắt, Man Tiểu Tri cảm thấy mình giống như thấy được phải là chuyện nhân gian, cái ma quỷ...... mang theo chút tình cảm!

      “Vào phòng !” lạnh lùng phân phó.

      “Phốc!” Có hắc y nhân đột nhiên phun ra ngụm máu tươi, sau đó nằm ngửa mặt đất run rẩy.

      “A!” Nàng rốt cuộc nhịn được,“Ngươi dừng tay!” Từ đến lớn, nàng chưa từng tận mắt thấy có người chết trước mặt, nàng muốn nhìn thấy.

      “Là bọn trêu chọc ta trước.” Băng Nhược Húc ánh mắt lạnh lùng chống lại ánh mắt bối rối của nàng.

      Man Tiểu Tri ngừng lay tay,“Buông tha bọn họ , cần tàn nhẫn như vậy.” Cho dù phải chết, cũng nên giao cho quan phủ quyết định, cần phải ra tay giết người.

      Hừ...... Nhân tính bản thiện phải ? Vốn dĩ cũng nghĩ bất kể nàng cái gì, theo tâm tính ,những tên trước mắt là chết chắc rồi, nhưng nhìn thấy nàng đáy mắt thương xót, cỗ lửa giận liền từ đáy lòng dâng lên, chính là này cổ khí giận làm cho thay đổi chủ ý, muốn cho nàng nhìn thấy những người nàng muốn cứu này, làm ra chuyện gì!

      tay kia phất qua, thay cỗ thuốc hút tẩu phiêu tán ở trong khí, trong chốc lát, những người đau khổ nằm mặt đất bỗng có chút khí lực, từ từ đứng lên.

      “Các ngươi nhanh .” Man Tiểu Tri khuyên bảo. Những người này hoàn toàn phải là đối thủ Băng Nhược Húc.

      Ban đầu nghĩ đến những người này biết khó mà lui, nghĩ tới ngay sau đó nàng bị người bắt lấy, thanh chủy thủ lạnh lẽo liền để ở gáy nàng.

      nên cử động!” Kẻ bắt nàng hét lên.

      Băng Nhược Húc đắc ý mỉm cười,“Ngươi cho là bọn họ cảm kích ngươi sao?”

      Vẻ mặt kinh ngạc lên, chủy thủ kề cổ làm nàng dễ dàng nhúc nhích.

      “Ngươi......” Nàng hy vọng xa vời bọn họ hồi báo ân cứu mạng của nàng, nhưng là cần đối xử với nàng như vậy ?

      “Câm miệng!”, Hắc y nhân dùng kiếm phất qua đầu nàng nhìn , “Vương gia có lệnh, muốn ngươi để mạng lại!” Những tên khôi phục sức lực vây quanh lấy .

      Man Tiểu Tri choáng váng, thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh, cũng nhìn ra ánh mắt Băng Nhược Húc tràn đầy sát khí, lộ ra nồng đượm tia ngoan độc.

      “Để mạng lại? Hừ, còn phải xem ngươi có bản lĩnh hay !” tà nịnh cười, trong chớp mắt làm cho những người bên cạnh bay ra ngoài.

      Tên hắc y nhân bắt Man Tiểu Tri cả kinh, trong lòng sợ hãi ức chế, “Ngươi được đến đây! Lui ra phía sau! Lui ra phía sau!”. hét to, kéo nàng lui ra sau.

      Băng Nhược Húc để ý tới , đôi mắt theo dõi Man Tiểu Tri trong tay , giữa trán nổi lên vết tơ máu đỏ sẫm.

      “Muốn chết!” Đánh về phía cánh tay giữ lấy nàng.

      “A a! A!” Vừa thấy tiến đến, hắc y nhân sợ tới mức cầm lấy chủy thủ vung.

      Băng Nhược Húc bắt lấy chủy thủ, chưởng đánh về phía ngực .

      Ngay cả tiếng kêu đau đều có, hắc y nhân lập tức bị chấn nát tâm mạch, thân thể té mặt đất chết ngay.

      Man Tiểu Tri té lăn đất, động đậy muốn đứng lên, thân thể bỗng nhiên bay lên , nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Băng Nhược Húc, nghĩ cũng biết là ôm lấy nàng.

      “Thực xin lỗi.” Ở trong ngực , nàng giọng . Nếu nàng làm gà mẹ, cũng tự mình thêm vết thương.

      đem nàng trở về phòng, quăng lên giường rồi xoay người bước .

      “Tê......” Nước mắt ở trong mắt chảy xuống, nhìn xoay người rời , trong lòng Man Tiểu Tri có chút khổ sở, ôm lấy đầu, dựa vào chút ánh sáng mỏng manh của ngọn nến ,nhìn lòng bàn tay có vết hồng, khụt khịt mũi, cảm thấy mình có chút đáng thương, nhưng cũng do nàng tự chuốc lấy.

      Suy nghĩ muốn xử lý vết thương đầu, lúc bước chân xuống giường Băng Nhược Húc quay trở lại.

      “Ngươi muốn làm gì?” bình tĩnh nhìn nàng, ngữ khí tốt.

      “Ta muốn bôi thuốc”. chẳng lẽ nàng còn muốn ra ngoài xem mặt đất đầy người chết sao.
      Lemonade thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :