1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tà mị xà vương: không nên trêu chọc - Phiêu Lượng Hải Yêu(C7) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      TÀ MỊ XÀ VƯƠNG: NÊN TRÊU CHỌC

      Tác giả: Phiêu Lượng Hải

      Convert: muacauvong

      Editor: Tiểu Ngữ



      Lần đầu tiên nàng vào trong Xà Quán (*), chán ghét nhìn con rắn : “Xấu quắc!”

      (*) Nhà triển lãm rắn các loại =D

      Lần thứ hai, nàng nhìn thấy con rắn trong bức ảnh, liền phê bình: “ là ghê tởm!”

      Lần thứ ba, nàng nhìn bức tượng con rắn được điêu khắc y như , tò mò dùng ngón tay sờ mớ tượng nghiên cứu vấn đế: Con rắn làm sao **, giận nhất chính là ngón tay thon dài trắng nõn như bạch ngọc của nàng cư nhiên ở người khoa tay múa chân, lại còn đặt ngay ở bộ vị quan trọng nhất của nữa chứ, tức giận nhá! Kẻ sĩ có thể nhịn, nhưng đường đường là thế hệ Xà vương của Xà giới, làm sao có thể để cho trần gian bé kia sỉ nhục, phê bình chứ! Mặt rắn của đều bị nàng làm mất sạch rồi. Hừ hừ chờ xem thu thập nàng ra sao, để cho nàng biết rắn là loài dễ chọc…
      Tiểu yêu tinhluongnhu96 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1.1: Kết thù kết oán


      Địa điểm trường đại học, trong phòng ngủ của nữ sinh nào đó.

      “Tử Nhi, hôm nay, chúng ta vườn bách thú chơi.” Chu Chu dùng Ngữ Trảo Kim Long túm lấy Nam Tử Nhi vùi đầu nằm ngủ, lớn tiếng hét lên vào tai của .

      Nam Tử Nhi bị thanh sư tử rống của Chu Chu làm giật mình tỉnh dậy, rất là bực bội, rất là tình nguyện, ngay cả ánh mắt cũng thèm mở, nỉ non : “ . Vườn bách thú cướp tiền. Vé vào cổng 100 đồng. Cậu kêu động vật trong vườn bách thú ngân hàng ăn cướp luôn hoặc là ra đường cái chén giết cướp bốc cũng được.”

      Đùa à? là sinh viên nghèo, lấy đâu ra tiền đến nơi xa hoa như vườn bách thú mà chơi chứ? đúng, là xem động vật? đúng, thấy qua vô số thậm chí là trăm ngàn loài động vật ở trong TV và sách báo rồi? Đúng há, biết chúng nó rồi, còn chúng nó lại chả biết . Nhưng, cái này có gì khác nhau?

      Chu Chu sớm quen với loại tập tính này của nàng rồi, hơn nữa còn tập mãi thành quen, cho nên cũng tức giận, ngược lại còn nở nụ cười thần bí.

      “Tử Nhi, tại vườn bách thú có thu tiền vé, hoàn toàn miễn phí nhá, mình cam đoan tuyệt đối là miễn phí.” Chu Chu kích động la lên, suýt chút nữa là giơ tay lên trời thề thốt, xúc động túm lấy áo ngủ của lắc lắc lắc…

      “Cậu cái gì? thu tiền sao?” Vừa nghe thu tiền, sâu ngủ vùi dập Nam Tử Nhi liền chạy trốn như bay, nàng lập tức ngồi thẳng tắp dậy ở giường, sốt ruột cầm lấy tay Chu Chu hỏi.

      Chu Chu bị hành động của dọa chết lặng, biến đổi này có quá nhanh ? câu lấy tiền còn có tác dụng hơn cả linh đan diệu dược nữa, ngờ có thể làm cho tự động rời giường.

      . Cậu biết gì à? Nghe , gần đây vườn bách thú ở trong rừng Thục, hoang tàn vắng vẻ thậm chí ngay cả vệ tinh cũng dò xét được rừng rậm nguyên thủy, ở đó bắt được con rắn kì lạ. Loài rắn này xưa nay chưa từng có, cũng chưa có người từng gặp qua. Cho nên vườn bách thú quyết định, miễn phí ngày đêm cho mọi người tham quan.” Chu Chu quả nhiên là bà tám, chuyện gì cũng biết. khi ấy chuyện liền nước miếng bay tứ tung, liên miên ngớt.

      Cái gì? Rắn hả? Còn là loài chưa có người phát , sau chưa có người gặp… rắn? Kêu ngắm con rắn kia, thà nằm giường tiếp tục ngủ nướng tốt hơn.

      Nghĩ tới đây, Nam Tử Nhi liền mặc kệ ánh mắt của Chu Chu có đáng tin hay , liền trực tiếp ngã xuống giường: “ mình cậu , mình có hứng thú với rắn. ngắm nghía con rắn, bắt mình hi sinh giấc ngủ, khiến mình chạy thục mạng đến đó xem nó, trừ khi đầu của mình bị vô nước, bao giờ, chuyện này tuyệt đối là thể.” lăn lộn giường, dùng giọng mũi , nàng lại mơ màng rơi vào giấc ngủ.

      Chu Chu là phục sát đất, ngờ nàng này tỉnh liền tỉnh, ngủ liền ngủ, loại công phu này phải người bình thường có thể luyện được.

      được, được, cậu cái gì cũng phải theo mình xem nó, mọi người trong phòng đều hẹn nhau, chỉ có cậu là , cho nên cậu nhất định phải theo mình.” Chu Chu là hết cách, thể làm gì khác hơn đó chính là sử dụng công phu dây dưa của mình, ngừng lôi kéo , cố gắng cho ngủ tiếp.

      Nam Tử Nhi khóc thét trong lòng, biết có phải kiếp trước mình mắc nợ bạn này hay . ấy đúng là khắc tinh của . Từ giờ khắc vào đại học, luôn bị ấy tàn hại. Giống như hôm nay, nếu , Chu Chu nhất định quấn lấy tha, mãi cho tới khi đồng ý mới thôi.

      Cho nên…

      “Được rồi, được rồi, mình dậy ngay, chúng lập tức thôi. sớm về sớm, sớm trở về ngủ.” Nam Tử Nhi thở dài tiếng, thể đầu hàng, cam lòng tình nguyện xuống giường.

      Lúc này, Chu Chu mới đắc ý cười, chưa từng có người thoát khỏi công phu quấn người của .

      “Í, Tử Nhi, hôm nay là biết điều. Hình vẽ bộ đồ ngủ này của cậu lại là hình con rắn à.” Sau khi Nam Tử Nhi xuống giường, Chu Chu mới phát áo ngủ của chính là hình vẽ con rắn, nhịn được tò mò hỏi, bởi vì bộ đồ ngủ này ấy chưa từng thấy qua.

      Nam Tử Nhi khóe hiểu nhìn theo ánh mắt của Chu Chu, ngó lại bộ đồ ngủ của mình. Quả nhiên như Chu Chu , áo ngủ của nàng chính là con rắn màu đen. Vừa nhìn thấy hình con rắn này, có chút mê mang.

      “Áo ngủ này là do của mình tặng, tối hôm qua mới mua, mình cũng có để ý.” Sau khi mê mang hồi, nàng mới nhớ lại chuyện hôm qua, nhớ ra, bộ đồ ngủ này là do trai mang tới, lúc đó thèm nhìn kĩ liền nhận lấy.

      Chu Chu kéo kéo áo ngủ người che miệng cười: “ của cậu đúng là biết điều. ngờ lại mua tặng cậu cái áo ngủ như vậy.”

      mặc kệ chế nhạo của Chu Chu, tự mình cởi áo ngủ xuống, thay cái áo chẽn và quần jean, chải lại đầu, cột tóc lên. Sau đó, mang ba lô lên lưng, làm bộ dạng đẹp trai nhìn Chu Chu, : “Hey ! Đừng có lải nhải nữa, nhanh , nếu mình đổi ý đó.”

      Chu Chu bị uy hiếp. Chu Chu đành phải thu hồi bộ dạng châm biếm. Cầm túi xách của mình lên, kéo chạy ra ngoài như cơn gió, hấp ta hấp tấp chạy tới vườn bách thú.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1.2: Kết thù kết oán


      Vườn bách thú.

      Người đông nghìn nghịt, đầu người nhấp nhô như làn sóng, đâu đâu cũng là đầu người, ngay cả bóng con vật cũng nhìn thấy, đừng chi tới cái lông của nó.

      “Đúng là gặp quỷ mà! Sao lại đông người như vậy?” Nam Tử Nhi vừa thấy tình cảnh này, đột nhiên hối hận khi cùng Chu Chu. Đây chẳng phải là tự mình chuốc tội sao?

      Trái lại, Chu Chu hết sức hưng phấn, ấy giống như uống phải thuốc kích thích, hai mắt sáng lên nhìn dòng người trước mắt: “ là đông. Con rắn kia chắc chắn là bảo bối quý giá, bằng tại sao có nhiều người đến xem như vậy. Hơn nữa, có cơm trưa miễn ai mà ăn chứ? (*) Cho dù chính để ý tới, lời nàng cũng rất ràng, kiên quyết ngụy biện sửa thành chân lí.

      (*) Miễn phí thu vé.

      Nam Tử Nhi thấy thế chẳng biết gì hơn. Miễn phí cũng nhất định là chuyện tốt. Chẳng qua là, rất biết điều ra lời, để mặc cho Chu Chu lôi kéo hòa vào dòng người phía trước.

      “Nhìn kìa! Đó chính là Xà Quán. Con rắn thần bí kia nhất định ở trong đó.” Từ xa nhìn thấy được bảng quảng cáo đặc sắc, cùng với hàng chữ viết “Xà Quán” to. hăng hái của Chu Chu nâng cao tới cực điểm.

      Nam Tử Nhi trợn mắt nhìn trời. phải là người mù chữ, biết chữ mà. càng phải là người mù. thấy được.

      Chu Chu dường như phớt lờ vẻ mặt của , vô cùng hăng hái như cũ, lôi kéo chen lấn vào trong quán. Rốt cuộc, hai người chống lại vô số người chen lấn phía sau, để làm hai người các cũng có thể theo từng nhóm vào bằng cách luồn lách như rắn vào trong quán.

      “Con rắn đâu? Ở đâu nhỉ?” Vào Xà Quán, Chu Chu giống như con ruồi, bay loạn khắp nơi.

      Nam Tử Nhi bị bạn tốt lôi kéo chỗ này qua chỗ kia thấm mệt, rốt cục nhịn được vươn ngón tay ra chỉ về phía có nhiều người tập trung nhất, : “Ở đó, nhiều người, chắc chắn là ở đó.” vốn muốn động não, ngờ bạn thân này của mình là người có đại não.

      Chu Chu vừa nghe liền vội vội vàng vàng kéo chạy sang nơi đó. Hoàn toàn thèm quan tâm tới lời càm ràm của .

      Quả nhiên ngoài dự đoán, nhân vật ở bên trong được mọi người vây xem chính là mục đích mà ngày hôm nay Chu Chu đến Vườn bách thú, con rắn thần bí.

      Chỉ thấy con rắn dường như nửa mê nửa tỉnh, mềm nhũn nằm giường hẹp mà vườn bách thú đặc biệt thiết kế cho nó, lười biếng nằm đó chẳng thèm quan tâm đến ánh mắt của mọi người chung quanh.

      “Trời ạ! Tử Nhi, nó là đẹp! Nhìn kìa, đầu của nó có màu vàng óng ánh. Còn nữa, nhìn thân thể bé của nó , đen sì luôn, thân thể be bé, dễ thương á.” Chu Chu vừa xem vừa khen ngợi, giống như ấy có tình cảm trìu mến đối với con rắn này í.

      Thanh khen ngợi ở chung quanh cũng thay nhau vang lên, ánh mắt của mọi người đều tò mò nhìn con rắn mềm nhũn nằm úp sấp kia.

      Đầu Nam Tử Nhi có chút choáng váng, có chút bực bội nhìn thoáng qua con rắn , liếc Con rắn được Chu Chu ca ngợi là xinh đẹp đáng , ghét bỏ : “Xấu quắc! Xấu như ma lem.”

      Kỳ quái là, vừa dứt lời, con rắn nửa mê nửa tỉnh nằm úp sấp giường kia giống như thức tỉnh. Nâng cái đầu mềm dẻo lên, chuẩn cần chỉnh nhìn về phía Nam Tử Nhi.

      “Nhìn cái gì mà nhìn, có cái gì tốt mà nhìn. Cái đồ vừa xấu lại vừa mềm, là ghê tởm! Bộ dạng xấu xí như vậy, lại có nhiều người đến xem, hiểu nổi. Quái lạ!” cợt nhã , căn bản là lầm bầm lầu bầu. Ánh mắt lại càng buồn bực nhìn chằm chằm con rắn còn mềm nhũn, mà dựng thẳng thân thể bé kia lên.

      Con rắn kia dường như nghe hiểu lời , mọi người vây quanh ai nó cũng nhìn, chỉ tập trung nhìn . Giống như nó biết thích nó. Lời khen ngợi nó nghe rất nhiều, nghe tới lỗ tai cũng xuất vết chai rồi. Nhưng mà đột nhiên nó nghe được lời phê bình, nó vừa thích lại vừa tức giận, bộ dạng của nó xấu? Nó đường đường là tuấn mỹ xà… người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe chở, tuấn kiệt xuất, tài năng xuất chúng, to khỏe chín chắn… Vạn người say đắm…

      Cái con này, dám nó xấu, nó buồn nôn, lại còn chê nó xấu như ma lem, chuyện này mà nhịn được còn chuyện gì nhịn được đây. Nó nhất định phải cho đẹp mặt. Nó oán hận lầm bầm, mắt rắn của nó lên hào quang tính toán.

      Đáng tiếc, Nam Tử Nhi hiểu hàm ý trong mắt rắn của nó. vẫn lầu bầu rì rầm trong miệng, tức giận phê bình cái tên đầu sỏ gây chuyện này, nếu phải đến xem nó, bị người ta kẹp như kẹp bánh nhân thịt rồi. Hừ hừ!

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2.1: Triển lãm tranh

      Chu Chu rất hưng phấn, hai mắt của ấy sáng lên nhìn chằm chằm con rắn , liều mạng chen lấn về phía trước, nhưng vẫn quên lôi kéo theo. Cuối cùng bị Chu Chu kéo lên đứng ở hàng đầu.

      Nam Tử Nhi vẫn khinh thường như cũ, nhưng có biện pháp, có hai lựa chọn, là nhìn con rắn , hai là nhìn bạn thân và số người nhốn nháo xung quanh. Cho nên, thể làm gì khác hơn đó chính là nhìn nó, trợn mắt nhìn nó.

      Kỳ lạ là, khi tới trước mắt nó, con rắn hoàn toàn đứng thẳng lên, vẫn trừng mắt nhìn , ngay cả thân thể cũng có uốn éo cái.

      “Oa! Nó nhìn chúng ta kìa! Ánh mắt của nó đáng , nho lại đen láy, là đẹp.” Hinh như Chu Chu rất thích rắn, luôn miệng ca ngợi nó, vừa thấy nó nhìn mình lom lom, nét mặt ấy liền rạng rỡ lên, có vẻ rất vui sướng.

      Vẻ mặt Nam Tử Nhi đều là chán ghét, trong lòng căm hận nghĩ: Nhìn cái gì mà nhìn, có cái gì tốt mà nhìn. Con rắn này xấu xí, xấu chịu nổi luôn.

      “Tử Nhi, được rồi mà, đừng bực mình nữa, người ta rất đáng nhá.” Chu Chu thấy vẫn bỉu môi, biết vui, cho nên vội vàng trêu chọc làm vui lên.

      Nam Tử Nhi liếc Chu Chu cái, thừa dịp : “Cậu biết mình vui là tốt rồi. Lần sau có chuyện thế này cậu nhớ kĩ ngàn vạn lần đừng gọi mình theo. Mình có hứng thú đối với nhà rắn.” Cái thứ mềm mềm lạnh lạnh, cả người đều giống như xương, bộ dạng lại xấu xí, bò bò trườn trườn… chút cũng ưa nổi, càng có thiện cảm gì với nó.

      Chu Chu dường như nhớ tới chuyện gì đó, nhìn nở nụ cười thần bí. Sau đó an ủi : “Tình , đừng như vậy mà, bạn bè là nên hi sinh vì nhau mới phải, cậu chỉ theo mình ngắm con rắn mà thôi, cậu đừng có bày ra bộ dạng như bị ép lên Lương Sơn (*) như vậy chứ. Người nào biết còn nghĩ rằng mình làm gì cậu nha.” Bộ dạng của ấy rất tủi thân, rất u buồn.

      (*) Lương Sơn bạc.

      sợ bạn dở hơi này rồi: “Được rồi, được rồi. Người biết còn nghĩ là mình làm gì bạn mất thôi, mau thu hồi cái bộ dạng này của cậu . Cầu xin cậu đó, tiểu thư, cầu xin cậu tha cho mình .” xin tha, rất bất đắc dĩ.

      “Được, mình tha cho cậu.” Chu Chu rất sảng khoái đáp ứng, trong lòng lại cười trộm. Mình bỏ qua cho cậu mới là lạ, thứ cậu thích, mình nhất định liền thích.

      Nam Tử Nhi biết bạn tốt suy nghĩ cái gì, nếu như thuật đọc tâm e rằng lộ ra vẻ mặt này đâu, còn ra lời như vậy.

      Đáng tiếc, thế giới này có loại thuốc gọi là hối hận, càng có nếu như.

      “AAAAAAA…” buổi sáng đẹp trời, mơ mơ hồ hồ mở mắt muốn đứng lên vào nhà vệ sinh, ngủ đêm, nín nhịn luống cuống, vừa mở mắt liền muốn xả nước. Nhưng, tay vừa chống lên bàn liền chạm phải vật mềm mềm, ấm áp, ẩm ướt, giống như là sinh mệnh nào đó. Tối hôm qua mặt bàn có để bất cứ món đồ gì, tại sao có thể chạm phải đồ vật gì chứ? mở đôi mắt u mê của mình lên, nhìn về nơi cái tay mình đặt lên. giây kế tiếp, liền tự động tự phát, phát ra thanh gào khóc long trời lở đất.

      “Làm sao vậy?”

      xảy ra chuyện gì?”

      “Tử Nhi.”



      Nhóm bạn trong phòng đều bị kinh động, ngủ, ngủ hoặc là ở bên ngoài. Từ giường ngủ bật dậy, từ bên ngoài xông vào, các bạn biết xảy ra chuyện gì nên đều nhìn về phía , thấy tay của nàng

      “Rắn aaaaaaa….” phút trầm mặc trôi qua, lần thứ hai Nam Tử Nhi hét long trời lở đất, tay của rụt về theo phản xạ có điều kiện, thân thể cũng nhảy dựng lên, còn ngừng vung vẫy bàn tay vừa sờ vào con rắn.

      "Ha ha ha." Toàn thể đám bạn đều ôm bụng cười bò lăn, cảm thấy đáng chỉ là con rắn thôi, ngờ lại sợ tới mức này.

      Sau khi Nam Tử Nhi khiếp sợ đủ cảm thấy rất tức giận, giận đến nỗi mặt mũi cũng đỏ bừng lên, quát hỏi: “Ai? Là ai làm? Ai để con rắn ở đây? Ai mua nó về?” Tầm mắt nguy hiểm lướt qua đám bạn mình.

      Đám bạn bị ánh mắt của hù dọa, toàn bộ đều che miệng cười trộm nhìn về phía Chu Chu, thoáng cái liền đem Chu Chu bán đứng.

      "Chu Chu..." Nam Tử Nhi nghiến răng gọi tên bạn thân, nếu ánh mắt có thể giết chết người, đoán chừng Chu Chu bị treo mấy chục lần rồi.

      Chu Chu hề sợ , cười giả lã, nhìn , thân thể về phía cái hộp đựng con rắn bàn, cẩn thận ôm vào trong lòng: “Tử Nhi, nuôi vật cưng là quyền tự do, hợp pháp nha. Mà mình cũng rất thích con rắn dễ thương này, cậu thể can thiệp, cũng thể ngăn cản.” Chu Chu cười đùa cợt nhã , nhìn Nam Tử Nhi tức giận muốn sùi bọt mép. Chu Chu phải cố ý, chỉ cố tình mà thôi, ai bảo Tử Nhi thích, còn lại thích rắn làm chi.

      (Ngữ: Đôi lúc ghét Chu Chu này. =:)

      “Cậu, cậu nuôi con này, mọi người đồng ý.” mở to mắt nhìn mọi người, dùng lời lẽ chính nghĩa phản bác.

      Chu Chu cười nham hiểm, liếc mắt nhìn mọi người, mím môi lời nào.

      có. Chúng mình đều đồng ý.” Nào ngờ, mấy bạn cùng phòng đồng thanh , vẻ mặt tươi cười nhìn bộ dạng chết lặng của .

      Sao lại như vậy, các ấy nhất định trêu đùa . Nếu tại sao lại ăn ý đến vậy? Nam Tử Nhi thở phì phò, lại thể làm gì. trừng mắt liếc các bạn mình, đột ngột xông ra ngoài.

      Ngay sau lúc chạy ra ngoài, con rắn trong hộp vẫn được Chu Chu ôm trong lòng đột nhiên giật mình, nhìn xuyên qua hộp kính, nó giống như nhìn bóng lưng chạy ra ngoài kia mà suy nghĩ điều gì đó.
      honglak thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Editor: Tiểu Ngữ

      Chương 2.2: Triển lãm tranh

      Nam Tử Nhi chạy ào vào phòng vệ sinh, cầm cục xà bông lên liền ra sức chà xát tay mình, nơi bị con rắn kia chạm qua, cảm thấy rất hồi hộp, vẫn cảm thấy độ ấm của con rắn kia còn lưu lại, nhiệt độ của con rắn, làm cho nàng cảm thấy con rắn kia lúc nào cũng còn bám tay nàng.

      "A. . ." Lần thứ hai, tiếng thét kinh thiên động địa vang lên vào buổi sáng ngày hôm sau, đem các trong phòng tỉnh giấc, mọi người chẳng hiểu cái quái gì nhìn Nam Tử Nhi đứng ở dưới giường.

      “Tử Nhi, cậu nên lúc nào cũng thét lớn như vậy, mình bị cậu dọa mà mắc bệnh tim mất.” Chu Chu lim dim, vui .

      Các còn lại cũng bắt đầu ồn ào: “Đúng đó, Tử Nhi, cậu có thể đừng có kêu gào bất thình lình như vậy được ?”

      “Tử Nhi, cậu làm mình sợ gần chết!”

      “Bệnh tim đều bị cậu dọa chạy ra.”

      Nam Tử Nhi chân trần đứng sàn nhà, sắc mặt hết sức tái nhợt, trái tim cũng nhảy liên hồi, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

      “Các cậu câm miệng.” Lời của các cuối cùng cũng khiến Nam Tử Nhi nổi bão, nàng nổi trận tam bành quay đầu căm hận liếc nhìn các , sau cùng tầm mắt dừng lại người Chu Chu.

      Các bị ánh mắt và sắc mặt của hù dọa dám nữa, biết sáng sớm bị đứt sợi dây thần kinh nào, tự nhiên kinh khủng đến vậy.

      Đặc biệt là Chu Chu, bị ánh mắt của lia mà nổi da gà, biết đắc tội khi nào: “Tử Nhi, cậu nhìn mình làm cái gì, mình cũng cho cậu ngủ.” Chu Chu giọng , dám đón nhận ánh mắt của .

      Chu Chu vừa như vậy, rốt cuộc cũng thành công chọc giận khiến Nam Tử Nhi bùng nổ, đưa tay chỉ vào con rắn vùi mình trong cái chăn ấm áp của , cả giận : “Cậu nhìn con rắn của cậu làm chuyện tốt gì, nó ngủ chỗ nào chịu, cố tình lại chui vào giường của mình, còn làm tổ trong chăn của mình nữa.”

      Các vừa nghe, tất cả đều sợ ngây người, mặt liền kìm lòng được bỗng nhiên hiểu ra vấn đề, hèn chi giận đến như vậy, nếu là các , các cũng tức giận.

      “Xà Xà chạy tới giường của cậu? Làm sao có thể chứ? Nó hẳn là yên giấc trong hộp của nó mới đúng chứ, tối hôm qua trước khi ngủ mình nhớ mình khóa chốt của hộp rồi mà!” Chu Chu tin, nàng từ giường của mình xuống, chạy tới bên giường nệm của Nam Tử Nhi, vén chăn của Nam Tử Nhi lên, quả nhiên liền nhìn thấy con rắn của mình nằm ngủ giường của Nam Tử Nhi, đáng vẻ rất là thỏa mãn. =D

      Nam Tử Nhi vừa nhìn thấy con rắn kia, sắc mặt lại tái nhợt. Các người suy ngẫm lại chút , ngủ ngon, ngủ say ngủ sưa, đột nhiên phát ở cổ lạnh như băng, hơn nữa giống như có vật gì đó quấn lấy. Ban đầu để ý lắm, tiếp tục vùi đầu ngủ tiếp, thế nhưng vừa ngủ, lại cảm thấy thích hợp. Vì vậy, trợn mắt nhìn, ba hồn bảy vía suýt chút nữa bay mất.

      Rắn, đúng vậy. Chính là con rắn vốn nên ngủ say trong cái hộp của nó. Vậy mà tại nằm vùi trong chăn của mà ngủ ngọt ngào, phải là ngủ mê man. cũng biết tối hôm qua nó trốn ra ngoài bằng cách nào, hơn nửa chỉ nhân cơ hội trốn ra, còn bò lên giường , chui vô chăn ngủ chung với nữa chứ.

      “Sắc xà!” căm hận , ánh mắt lộ ra hung quang, giống như muốn đem con rắn nằm lì giường của băm vằm nó ra, cho vào chảo dầu, chiên nó.

      Sau hồi kinh ngạc, nét mặt của Chu Chu liền thay đổi. Chỉ thấy mặt mày sáng ngời, tí ta tí tởn đẩy đẩy về phía trước, cẩn thận cầm con rắn ngủ say kia lên, hết sức dịu dàng, vô cùng vui vẻ: “Oa! Xà Xà đáng , nó là thông minh, tuổi còn biết tìm nơi mềm mại thơm tho để hưởng thụ, là lợi hại. Hôm nay, thưởng cho ngươi ăn thịt có chịu hay ?”

      Cái này, mặt của Nam Tử Nhi càng thêm tái nhợt. tức đến chịu nổi, hận nghiến răng nghiến lợi, suýt chút nữa xông lên đem con rắn chết tiệt kia ném chết. Nhưng, sợ, sợ cái loại cảm giác mềm nhũn này, mấy cái thứ xương, huống chi con rắn này lại xấu xí như thế.

      dám làm như vây, ngoại trừ nàng Chu Chu biến thái kia, có thể dùng vẻ mặt thích thú nhìn con rắn , chỉ thấy nó len lén hí mắt cái, tia sáng lóe lên, mặt con rắn chứa đầy tươi cười mà các phát .

      Sắc xà? Ha ha ha, đúng là . Hay!

      Từ đó trở , giường ngủ của Nam Tử Nhi, bình thường con rắn xuất cách kì lạ. Có lúc nó lén chui vào khi ngủ say, có lúc nó thừa dịp lúc có mặt ở đây, trốn ở trong chăn của hưởng thụ phen.

      Nếu như có ngày nó chọc Nam Tử Nhi nổi khùng, con rắn bỏ qua. Đối với chuyện con rắn bò lên giường của , từng cầu xin Chu Chu qua vô số lần, xin bạn thân đổi thú cưng khác, ai ngờ Chu Chu và con rắn này giống như kết hợp thành đồng mình, thông đồng nhau bắt nạt . Chu Chu đối với biểu của con rắn hết sức thỏa mãn, thường cho nó rất nhiều đồ ăn ngon.

      Mặc dù oán hận, nhưng là có cách, ai kêu dám đắc tội Chu Chu.

      Vì vậy, mỗi ngày, và con rắn cứ mắt to trừng mắt , dùng ánh mắt chém giết hồi. Sau đó buổi tối lúc ngủ, ảo tưỏng giải quyết nó như thế nào, lúc đó mới cảm thấy bớt giận.

      Hôm nay, khoa nghệ thuật của học viện mở triển lãm thư họa, muốn quay về ký túc xá, nhìn gặp con rắn đáng ghét kia. Vì vậy, quyết địn cùng với các bạn học tham gia.

      Cũng biết là vô tình hay là ý trời sắp đặt. Sau đường thưởng thức rất nhiều bức tranh, ngờ mình lại thấy bức tranh rắn ở trong góc tường.

      con rắn màu đen nằm trong tuyết, bên cạnh cây hoa lê, màu trắng của hoa lê và màu đen của con rắn tạo thành đối lập rất ràng. Chỉ thấy trán của con rắn màu đen, chính là chữ ‘Vương’ (王), chứng tỏ con rắn này là vua của loài rắn. Thân thể béo khỏe to lớn, màu da ngăm đen, lưỡi rắn vừa dài lại hồng, mắt rắn tròn lớn, giống như chứa đựng ánh sáng sắc bén.

      Nam Tử Nhi nhìn bên trái chút, nhìn bên phải chút, trong lòng liền cảm thấy tức giận, tức giận thoáng cái liền bộc lộ hết ra ngoài. Bây giờ, vừa nhìn thấy xà liền có ấn tượng tốt, cảm thấy bọn nó rất là đáng ghét. hoài nghi có phải hay kiếp trước mắc nợ loài rắn? Hoặc làm chuyện có lỗi với rắn? Bằng vì sao luôn gặp gỡ những chuyện có liên quan tới rắn, phỏng chừng tại giường của còn có con nha.

      Tức chết mà, vừa nghĩ tới con rắn , liền thể khống chế bản thân. Phẫn hận trừng mắt nhìn bức tranh rắn đó, sắc mặt chút dễ gần, đem nhã hứng xem triễn lãm vừa nãy vứt lên chín tầng mây.

      muốn đem bức tranh vẽ này xé nát , họa sĩ vẽ bức tranh này nhất định là tên cực kì biến thái, tuyệt đối giống hệt Chu Chu, là kẻ đam mê loài rắn.

      Lén lút nhìn bốn phía, thấy người ở đây nhiều, hơn nữa cũng ai chú ý tới phía đứng, càng có ai có hứng thú đối với bức tranh trước mặt của , dùng sức quẹt qua bức tranh kia, chuẩn bị phá hỏng bức tranh đó.

      Thế nhưng, khi tay vừa chạm vào bức tranh chuẩn bị làm xước nó, bức tranh giống như thể nào cào xước nó được, mặt bức tranh có chút vết tích nào.

      trợn mắt há mồm nhìn, đầu óc trống rỗng, biết tại sao lại có chuyện như vậy, ràng dừng sức cào rất mạnh, bức tranh này được làm từ thứ gì vậy? Vì sao bị rách nát?

      tin chuyện quỷ quái, lại nhìn bốn phía, thấy có ai chú ý tới . liền lung túng ra, lúc này mới sử dụng hai tay dùng sức cào. Nhưng kì quái, dùng sức xé thế nào nữa, bức tranh vẫn bị rách. Đáng sợ nhất là, bức tranh chút hư hao. Hơn nữa còn bằng phẳng như bình thường, có cảm giác bị người ta kéo xé.

      Lần này, sợ. là gặp quỷ rồi, chuyện này là như thế nào? Bức tranh này ràng làm bằng giấy, nhưng dán tường mà thôi.

      băn khoăn hoảng sợ trừng mắt nhìn con rắn đen trong tranh, biết là hoa mắt hay là quá sợ hãi, ngờ phát con rắn trong tranh cười hắc hắc ngừng, với lại cái miệng rộng như bồn máu của nó mở ra, để lộ hàm răng sắc bén trắng ngời ngời của nó. Hơn nữa, con rắn này giống như còn hài lòng, cư nhiên thèm nằm nữa, mà dựng thẳng người lên, vươn đầu về phía .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :