1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TÙ SỦNG CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC ÁC MA - HOA PHÁN

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      TÙ SỦNG CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC ÁC MA

      TÁC GIẢ: HOA PHÁN
      THỂ LOẠI: ĐẠI, NGƯỢC
      tình trạng: tiến hành
      THỰC : TUYỆT ÁI LẠC THÀNH
      EDITOR: VÔ THANH
      BETA: HUYỀN TRỀU + NHẬT THỰC

      Giới thiệu vắn tắt:

      "A! Đau! cần. . . . . ."

      cầu xin, yếu thế, lại thể ngăn cản hung ác mà trừng phạt!

      "Dám hại Vi Vi, đời này cũng đừng nghĩ sống dễ chịu!"

      tàn nhẫn mà áp bức, lưu tình chút nào. hồi hiểu lầm dẫn tới giam cầm hành hạ, vốn tưởng rằng hết giận buông tha , lại ngờ tới, càng ngày hai người hiểu lầm càng sâu! Trận tù sủng này, căn bản có hồi kết. . . .









    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương I : Cơn ác mộng bắt đầu

      edit: Vô Thanh
      beta: Huyền Trều + Nhật Thực
      by TUYỆT ÁI LẠC THÀNH

      Giữa căn phòng mờ mịt ánh sáng, cơ thể bé của Thượng Quan Vũ Nặc run rẩy, cuộn mình thành đoàn, tóc bị mồ hôi lạnh thấm đẫm, ẩm ướt dính ở cổ. Đầu của vô ý thức mà lắc lư xung quanh, môi như cánh hoa khép lại, phát ra thanh cực kỳ mỏng manh, lại gần mới có thể nghe được ràng -- ngừng kêu tên “Vi Vi” tên của người con .

      ròng rã hai tuần lễ . . . . . .

      bị nhốt trong mật thất này tuần, chút ánh sáng cũng có, mà Vi Vi, cũng ở trước mắt từ lầu ngã xuống trọn hai tuần .

      -- cú ngã dứt khoát trước mặt . . . . . . Khiến trở tay kịp!

      -- Cuộc bắt cóc kia đánh dấu ác mộng của đời !

      Vũ Nặc nằm nền đất xi-măng lạnh như băng, hô hấp dồn dập, con mắt sưng đỏ im lặng mà rợi lệ.

      hi vọng dây chỉ là ác mộng của , hi vọng đây phải là !

      Vi Vi. . . . . . còn sống ? Van xin ! nhất định phải còn sống!

      Điều khến lo lắng hơn, là người đàn ông kia-- người đàn ông có thể vì Vi Vi mà liều lĩnh ấy!

      Đột nhiên tiếng vang quái dị truyền vào trong tai, Vũ Nặc theo tiếng vang nhìn lại, tia sáng len lỏi vào mật thất, theo sau là cửa bị mở ra, người đàn ông thân hình cao lớn chậm rãi tới.

      Ngay sau đó, toàn bộ đèn trong mật thất sáng lên, chiếu thẳng vào mắt khiến đau xót, Vũ Nặc theo bản năng mà giơ tay che mắt. Ánh sáng bất ngờ như vậy làm cho cảm giác hai mắt của mình sắp mù mất.

      Song, theo tiếng bước chân tới gần, ánh mắt của cũng từ từ thích ứng với ánh sáng, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy cái bóng dáng mờ hồ kia.

      Đôi mắt Lãnh Thiên Dục đỏ đậm, giống như muốn ăn thịt người, lại mang theo hận ý, chậm rãi đến bên người , ngồi xuống, mặt chút biểu tình, chỉ là mảnh tĩnh mịch.

      Vũ Nặc sợ hãi khi nhìn thấy : "Thiên Dục, Vi Vi ấy. . . . . ."

      mới vừa mở miệng, Lãnh Thiên Dục đột nhiên túm tóc , gắt gao túm chặt, Vũ Nặc đau xót: "A! Thiên Dục!"

      "Hừ! Biết đau ?" Lãnh Thiên Dục hừ lạnh tiếng, quan tâm liệu mái tóc có chống đỡ nổi cả thân hình hay , mặt mang theo hận ý tàn nhẫn tàn sát bừa bãi, túm lấy tóc đem cả thân thể kéo đến giữa căn phòng.

      "A! Đau quá! Đau quá!" Vũ Nặc thống khổ la lên, chỉ mơ hồ cảm thấy cả da đầu mình bị kéo đến sắp rách, Lãnh Thiên Dục lại mắt điếc tai ngơ, kéo lao thẳng đến giữa mật thất ,đến dưới ánh đèn, làm cho mọi thứ đều có thể thấy được ràng!

      Mà theo dấu vết bị kéo, lưu lại hai đường máu như như , do da chân Vũ Nặc bị nền xi- măng thô ráp cọ xát mà ra .

      "Hô!" mặt lên vẻ tà mị, nâng tay lên, theo đó là mảng tóc thấp thoáng tơ máu đỉnh đầu .

      Vũ Nặc bởi vì đau đớn mà chảy nước mắt , hai tay thống khổ che chở cho đỉnh đầu của chính mình, đau, cũng dám lớn tiếng khóc, chỉ có thể cuộn thân mình, nức nở như là con vật bị thương.

      Lãnh Thiên Dục nhìn thấy ánh mắt tràn đầy áy náy và ủy khuất của , phẫn nộ lại xuất ..

      từ trước tới giờ chính là bị khuôn mặt dối trá này của lừa, bây giờ vẫn ở trước mắt diễn trò sao? !

      nghĩ còn có thể tin tưởng sao? !

      cúi người, tát mạnh hai cái mặt , rồi sau đó hai tay lại hướng tới quần áo của , tay mạnh mẽ xé rách y phục của , ánh mắt ngoan mà lạnh lùng mở miệng:

      "Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, nghĩ rằng tôi cảm thấy đáng thương mà tha thứ cho sao? ! Tuyệt đối ! Tôi khiến sống bằng chết! Đồ đàn bà lòng dạ độc ác!”

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương II : Xé rách quần áo

      Edit: Vô Thanh
      Beta: Phì Lão Cò vs Nhật Thực



      Vũ Nặc chảy nước mắt thống khổ mà nhìn , đầu nhàng đong đưa, yếu ớt mà phản bác tỏ vẻ mình phải tâm tư rắn rết, đồng thời cũng rất lo lắng cho Vi Vi

      “Thiên Dục. . . . . . Vi Vi ấy thế nào ?” Mới vừa hỏi xong, nghĩ đến vừa rồi bị tàn nhẫn mà đối đãi như vậy, trong đầu liền nảy lên ý nghĩ, thể tin : “Chẳng lẽ. . . . . . Vi Vi chết? !”



      “Câm miệng! Vi Vi của tôi như thế nào có thể chết! ước gì ấy chết có phải hay ? !”



      Lãnh Thiên Dục nhìn thấy , hai mắt của sưng to, sắc mặt tối tăm, người đều là dấu vết xanh tím.



      Nếu là lúc trước, rất đau lòng, hận thể đem người tổn thương Vũ Nặc bầm thây vạn đoạn, bọn họ cùng nhau lớn lên từ , trừ bỏ Vi Vi, Vũ Nặc là nữ nhân bên ngoài sủng ái nhất , chính là vì cái gì, lại biến thành như vậy!



      còn có chút cảm giác đau lòng, tâm muốn chết lặng, chỉ còn lại có hận ý!



      chết là tốt rồi. . . . . .” Thượng Quan Vũ Nặc thở ra hơi, suy sụp mà ngã mặt đất.



      túm lấy trán thấm đẫm mồ hôi của Thượng Quan Vũ Nặc, cầm lấy đầu của hung ác mà đánh lên mặt đất, lớn tiếng quát hỏi: “ còn muốn giả bộ tới khi nào? ! Vi Vi chết thực thất vọng có phải hay ! ấy trở thành người thực vật có biết hay ! Bởi vì , ấy tại nằm ở nơi đó vẫn nhúc nhích, bao giờ … có thể cùng tôi chuyện!”



      “Như thế nào lại. . . . . .” Thượng Quan Vũ Nặc trợn mắt ánh mắt hoảng sợ nhìn , cuống quít lắc đầu: “. . . . . . . . . . . .”



      còn muốn ngụy biện? ! Nơi đó trừ ra, người khác có cơ hội đẩy ấy xuống! Mấy ngày hôm trước còn với tôi, rằng thích tôi, tôi đoán ra tâm tư của sao? nghĩ rằng tôi biết trong lòng nghĩ như thế nào sao? Tôi cho biết, cho dù Vi Vi chết, tôi đời này cũng thể thương ! Vĩnh viễn !”



      Thanh khàn khàn, mang theo tràn đầy ý hận hướng lớn tiếng, tựa hồ hận thể đem xé rách, thời khắc này dập tắt mọi hi vọng của , chính vì thương tổn Vi Vi.



      Tay nắm chặt lấy đầu của , đập bảy tám cái nền xi-măng mới buông ra, mà khuôn mặt bé yếu ớt của Vũ Nặc còn chút máu, choáng váng cơ hồ muốn hôn mê mất.



      Quần áo trước ngực bị xé rộng ra, lộ ra nội y tơ tằm, hai tay đưa lên cố gắng che đậy phần ngực nhưng lại bị thô lỗ hất , nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của mặt lộ vẻ khát máu tàn nhẫn.



      Hai tay Vũ Nặc thống khổ ôm lấy đỉnh đầu của mình, thể tin nhìn Lãnh Thiên Dục: “Thiên Dục. . . . . . như thế nào có thể đối với tôi như vậy. . . . . . như thế nào có thể tin tôi. . . . . .”



      Nam nhân trước mắt như thế xa lạ, thể tin được, nam nhân trước mắt này là người cùng lớn lên từ là Thiên Dục ca ca, là nam nhân tùy ý để làm nũng luôn luôn sủng !


      Khóe mắt Lãnh Thiên Dục cũng thấp thoáng nước mắt, nhưng thấy trong mắt chỉ còn mảnh lạnh như băng, tay kéo quần áo của : “Như thế nào? Cảm thấy đáng sợ sao? bao giờ … về sau bao giờ … đối tốt với ngươi nữa! Lãnh Thiên Dục hồi trước, cùng theo Vi Vi ngã từ lầu 7 xuống, cùng nhau hóa thành tro tàn, cùng chết! tại chỉ còn tôi sống, chính là vì Vi Vi báo thù, chính là hảo hảo tra tấn , cho sống bằng chết, cho hối hận cả đời!

      Chỉ nghe thấy xoạt tiếng, quần áo của Vũ Nặc bị xé rách hoàn toàn, hai tay của vô lực giãy dụa, lại lợi dụng dộng tác đưa tay lên của đem quần áo của cởi sạch!









      bạn ơi bạn có thể cho mình bản convert của truyện này ko để mình đọc http://***************.com/images/smilies/icon_praying.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_praying.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_praying.gif

      Chương III : nên, xin nên

      edit: Vô Thanh
      Beta: Phì Lão Cò vs Nhật Thực
      by TUYỆT ÁI LẠC THÀNH

      Cơ thể của Vũ Nặc run rẩy, nắm chặt tay Lãnh Thiên Dục cầu xin : "Thiên Dục, cần đối với tôi như vậy. . . . . . cần như vậy. . . . . . phải tôi. . . . . ."

      "Cút!" Lãnh Thiên Dục lạnh lùng nhìn cái, hất tay của ra. vận sức quá lớn khiến cơ thể bé của Vũ Nặc lật lại, nằm bò lăn mặt đất.



      "A! Ô ô. . . . . . Thiên Dục. . . . . ." Vũ Nặc vô lực quỳ rạp mặt đất, chỉ có thể bất lực khóc, "Thiên Dục. . . . . van xin cần như vậy. . . . . ."



      "Xin tôi, lúc tôi xin , vì cái gì nghe thấy? ! Vi Vi khẳng định cũng xin , lúc ấy xin , vì cái gì nghe!" Lãnh Thiên Dục nghe tiếng "van xin" của liền tức giận, tay cởi bỏ quần của xuống, đem quần để lại bên, tay di chuyển khắp người , kéo sát lại gần .



      Mặc dù làn da mặt dính rất nhiều bụi đất bẩn, nhưng mà ảnh hưởng đến mỹ cảm toàn thân của Vũ Nặc.



      Da thịt của nhẵn nhụi như phấn, từ chuyện gì đều có làm qua, là dạng thiên kim tiểu thư điển hình, lúc ngón tay Lãnh Thiên Dục theo lưng của xuống, chỉ cảm thấy xúc cảm kia như chạm vào gấm vóc đều giống nhau, trắng mịn, khiến người ta lưu luyến.



      Ngay cả khi người đầy vết thương do Lãnh Thiên Dục gây ra, cũng làm cho thoạt nhìn đẹp đẽ động lòng người, làm cho người nhìn càng có ý tưởng hung bạo .



      Con ngươi Lãnh Thiên Dục híp lại, trong mắt lóe lên tia lửa, cơ thể của Vũ Nặc run rẩy, cảnh xuân trước ngực theo hô hấp của mà rung động , khuôn mặt bé tinh xảo phủ đầy nước mắt, khiến người ta thương xót.



      Vũ Nặc thân thể run rẩy, hai tay chống đỡ mặt đất vô lực lui về phía sau, giống như mỹ nhân ngư, ở trước mắt chậm rãi di chuyển, đường cong toàn thân mềm mại theo động tác của , tràn ngập mỹ cảm kì lạ, nhưng ánh mắt lại hoảng sợ nhìn cặp mắt lửa nóng hừng hực của Lãnh Thiên Dục.



      Ánh mắt của người của chu du, tấc tấc đảo qua da thịt của , da thịt của khi bị ánh mắt lửa nóng soi mói từ từ phiếm hồng, dáng vẻ trở nên trắng hồng động lòng người.



      Khóe miệng nhếch lên nụ cười tà mị, mắt mang theo hứng thú nguy hiểm nhìn , chơi nước cờ đơn giản nhưng lại là trò chơi tàn nhẫn nhất.



      di chuyển, cũng loạn, đưa tay kẹp ở mắt cá chân của đem kéo trở về. sợ hãi di chuyển, đợi bò được khoảng, lại đem kéo trở về.



      Động tác lặp lại liên tục, đến khi còn khí lực để bò, đến khi da của bị đá cứa, đến khi sợ đau đớn, rầu rĩ nằm tại chỗ, chỉ có thể khóc, bất lực khóc.



      Vũ Nặc ngẩng đầu nhìn đèn treo to lớn, mật thất này điều kiện quá mức đơn giản, có giường, mà làm bằng xi-măng, chỉ có vài cái ghế, sô pha để xó, còn có vũ khí mà biết tên, mà đỉnh đầu là cái đèn treo, là đồ hoa lệ nhất, đem mật thất chiếu sáng như ban ngày.

      ngửa đầu nhìn Lãnh Thiên Dục, nhìn thấy trong mắt chính bản thân mình chật vật, cũng nhìn thấy hận ý và thất vọng trong mắt .



      chán nản ngã xuống tại chỗ, vẫn nhúc nhích, chỉ còn lại có hô hấp, chỉ là hai mắt như cũ rưng rưng làm bộ đáng thương nhìn , như là muốn cái gì đó, như là khẩn cầu buông tha .



      Lãnh Thiên Dục trong mắt lóe lên tia lãnh ý, cho rằng như vậy mềm lòng bỏ qua cho sao? Nằm mơ giữa ban ngày!



      chỉ biết đem dằn vặt thảm hại hơn!



      Khuôn mặt của Vũ Nặc nhắn điềm đạm đáng đặc biệt khiến người ta muốn lăng nhục , nhìn, môi nhếch lên nụ cười tà mị, kéo Vũ Nặc lên, tay đè cái ót của , bỗng chốc hôn lên đôi môi mềm mại.



      "Ưm..." Vũ Nặc lấy làm kinh hãi, bởi vì hề phòng bị mà theo bản năng phát ra tiếng ưm, chỉ là rất nhanh bị nuốt vào trong bụng.

      Vũ Nặc trợn hai mắt nhìn Lãnh Thiên Dục, lại nghĩ cưỡng bức !


    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương IV : điên cuồng

      Edit: Vô Thanh
      Beta: Phì Lão Cò vs Nhật Thực

      Lãnh Thiên Dục tia do dự, vươn lưỡi rong ruổi bên trong khoang miệng của , đầu lưỡi duỗi quá mức, khiến cho Vũ Nặc có cảm giác muốn nôn mửa.



      Từ đến lớn người là Lãnh Thiên Dục, chưa từng cùng nam nhân nào giao du, bởi vậy cũng chưa từng hôn môi, lại càng chưa nếm trải đời.



      Thế nhưng có kinh nghiệm có nghĩa là hiểu, thân thể có cảm giác run sợ khiến cho nhịn được hô hấp ồ ồ, cả người run rẩy theo từng luồng điện, như muốn trầm mê, rơi vào nụ hôn thô bạo mang theo vô tận đau thương của , thế nhưng hơi thở quen thuộc người Lãnh Thiên Dục làm cho vẫn duy trì được tia tỉnh táo.



      Ngoại trừ Lãnh Thiên Dục, muốn để cho kẻ nào đụng chạm vào thân thể mình, thế nhưng sớm tuyệt vọng, hề hy vọng xa vời có thể cùng Lãnh Thiên Dục ở chỗ, càng có cách nào chấp nhận phương thức nhục nhã này để trở thành nữ nhân của .



      " nên..." Vũ Nặc dùng dằng, lắc đầu tách ra khỏi môi của , kêu khóc : "Thiên Dục, nên như vậy... có thể đánh tôi mắng chửi tôi, nên như vậy..."



      Tuy rằng muốn trở thành nữ nhân của , nhưng phải là như vậy...



      "Đánh chửi ? Yên tâm! Tôi khách khí!" Lãnh Thiên Dục hung ác liếc , mắt mang theo cảnh cáo, thế nhưng Vũ Nặc lại bởi vì sợ mà giãy dụa càng thêm lợi hại, cẩn thận, móng tay sắc nhọn xẹt qua gò má của , bởi vì dùng quá sức, rất nhanh nổi lên ba vết sưng đỏ.



      "Tiện nhân! nghĩ rằng tôi muốn chạm vào ?!? A! Quả nhiên là tiện nhân!" mặt Lãnh Thiên Dục trận tức giận, giơ tay hướng mặt Vũ Nặc đánh cái bạt tai, Vũ Nặc bị đánh đến choáng váng, ngã xuống bên, chống hai tay vô lực nhìn .



      Trong mắt Lãnh Thiên Dục có phẫn nộ, có hận!



      Ông trời ơi Dục ca ca của đời này bao giờ ... tha thứ nữa!



      Trong mắt của lộ vẻ tuyệt vọng, vì sao, vì sao tin !



      Nhưng cuối cùng cũng thở phào nhõm, ra vẫn chưa dự định cưỡng bức , chỉ là hù chút.



      Ngay khi Vũ Nặc cho rằng Lãnh Thiên Dục chạm vào , bỗng nhiên nhận thấy hai nam nhân to lớn xuất ở bên cạnh lúc nào hay.



      Mấu chốt nhất là, khi bọn họ nhìn , trong mắt có vẻ hiểu, trong lòng có ý niệm muốn phá kén ra, thế nhưng chỉ có thể ngừng mà an ủi mình, có khả năng, có khả năng, Thiên Dục đối với như thế!



      Ngay khi tự lừa dối mình, Lãnh Thiên Dục đem y phục của xé thành từng mảnh, đem hai tay của vững vàng trói sau lưng, thậm chí còn nhét miếng vải vào miệng , cười lạnh : "Bị chính nam nhân mình lột sạch đồ, đưa cho nam nhân khác, trong lòng cảm giác thế nào?"



      "Ngô... Ngô... nên..." Vũ Nặc điên cuồng lắc đầu, nên a... Tại sao có thể...



      Chính là Lãnh Thiên Dục nhìn thấy sợ hãi, trong mắt lóe lên tia đấu tranh, sau lại lộ ra nụ cười càng thêm tàn nhẫn, quay đầu nhìn về phía hai nam nam nhân ra lệnh: "Làm , ta là phần thưởng của các ngươi."









      Chương V : Trúng đạn

      Edit: Vô Thanh
      Beta: Phì Lão Cò vs Nhật Thực

      "Vâng!" Kia hai nam nhân tuy rằng cảm thấy xấu hổ, chính là như trước tận trách đáp.

      Lãnh Thiên Dục xoay người lôi cái ghế ngồi ở bên người của , hai mắt lạnh lùng nhìn, càng lỗ mãng lau mép cái, phảng phất là ngại bẩn.

      Lực chú ý của Vũ Nặc bị hai nam nhân hấp dẫn, quay đầu lại nhìn bọn họ, chỉ thấy bọn họ bắt đầu cởi quần áo, từng cái từng cái, ném đến bên cạnh , điên cuồng giãy dụa, người nam nhân nào đó lên, đè lại điên cuồng loạn động thân thể.

      Vũ Nặc cảm thấy sỉ nhục trước giờ chưa từng có, thân thể hoàn toàn bị bại lộ trước mặt nam nhân xa lạ, còn phải chịu những cái vuốt ve đáng ghê tởm, cũng khóc đến khàn cả giọng, thế nhưng Lãnh Thiên Dục lại thờ ơ.

      toàn thân đều đau đớn, đau đến nỗi muốn khóc lớn, thế nhưng biết, bây giờ Lãnh Thiên Dục tuyệt đối khóc mà dạ, mà càng thêm chán ghét .

      xoay người, từng bước từng bước lết ra ngoài, chỉ hi vọng bản thân mình nhanh chóng biến mất, nên để cho vui.

      Lãnh Thiên Dục quay đầu liền thấy quỳ rạp mặt đất, từng bước từng bước hướng ngoài cửa lết : "Muốn chạy?"

      hừ lạnh tiếng, xoay người từ góc tường lấy xuống thanh súng lục mà bạc, sau đó chậm rãi giơ lên, chút lưu tình bóp cò súng.

      "A!" Vũ Nặc thể chịu đưng được phát ra những tiếng thét chói tai, nguyên lai đau đớn khôn cùng, trừ phi chết, bằng lại càng khiến cho ngươi có cách nào thừa nhận.

      "Chân của tôi..." Thanh của khàn, tiếng hét bị chặn ở cổ họng, đau đến nỗi thể hô hấp, gập người nhìn xuống, mắt cá chân có hai lỗ thủng, máu ồ ồ chảy ra, tin nhìn Lãnh Thiên Dục.

      "Thu hồi kinh ngạc trong mắt lại!" Lãnh Thiên Dục cười tiếng "Từ lúc tôi biết có ý đồ với Vi Vi, tôi cùng ân đoạn nghĩa tuyệt, tại, chúng ta chỉ có thâm cừu đại hận! Tôi Lãnh Thiên Dục tính toán rất kĩ, hẳn hiểu "

      "Thiên Dục..." Vũ Nặc hai mắt đẫm lệ nhìn , thể tiếp nhận, vì sao người nhất, vì sao người cưng chiều nhất, tại lại đối xử như vậy, phải luyến tiếc khi để chô chịu chút tổn thương sao? hiểu phải sao?!

      " cho là như vậy là xong? Còn muốn chạy trốn? có thể chạy rồi chứ?" Lãnh Thiên Dục ra sức nắm cằm của , khuôn mặc nỏ nhắn của Vũ Nặc bị bóp méo, thống khổ hiểu nhìn .

      Vì sao, vì sao lại có thể tàn nhẫn như vậy?

      như này sao? đến liều lĩnh, đến mờ mắt, đến quên hết thảy mọi việc từ bé, còn cho rằng người phụ nữ có lòng dạ độc ác?!

      Lòng Vũ Nặc từ từ nổi lên tuyệt vọng, máu ở mắt cá chân ngừng chảy xuống, lộ ra nụ cười thê lương, giết lợi cho rồi, làm sao có thể tiêu tan mối hận trong lòng .

      còn tưởng rằng, như vậy có thể làm Thiên Dục nguôi giận, ra, là đánh giá thấp hận ý của đối với mình a!

      quan tâm , còn hơn cái chết, bị hiểu lầm, mới để cho tuyệt vọng chuyện tình.

      Tay của Vũ Nặc run rẩy, muốn che vết thương ở mắt cá chân, nhưng thủy chung dám. tay nắm hàm dưới của , tay kia cầm thanh súng lục màu bạc, Vũ Nặc tuyệt vọng ngước nhìn , khóe miệng treo nụ cười đẫm máu tàn nhẫn, đem họng súng đen thùi lùi lạnh như băng nhắm ngay huyệt Thái Dương: "Sợ sao?"

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 6: Hai lỗ máu

      Edit: Vô Thanh
      Beta: Phì Lão Cò
      by Tuyệt Ái Lạc Thành

      Cơ thể Vũ Nặc theo bản năng run rẩy. Chết! Ai có thể sợ chứ?

      ngước mắt nhìn , bình tĩnh nhìn , trong mắt mang theo trêu tức. Vũ Nặc chậm rãi nhắm hai mắt lại. Được rồi! liền chết cách thoải mái là được rồi, chỉ cần có thể bớt giận, chỉ cần có thể giải thoát, cũng cho con đường giải thoát, cần phải nếm trải cái tư vị tuyệt vọng này.

      "Thình thịch!" Đột nhiên Lãnh Thiên Dục ở bên tai tiếng, Vũ Nặc sợ , thân thể run kịch liệt.

      Đau đớn có đến, chậm rãi mở hai mắt ra nhìn , môi của nhếch lên lộ vẻ như ác ma tàn nhẫn mỉm cười: "Tôi rồi, tôi để cho trò chơi kết thúc nhanh như vậy. Chúng ta còn phải chơi đùa, muốn chết? Rất dễ, nhưng tôi để cho như ý!"

      hung ác xong, cửa mật thất đột nhiên xuất ba nam nhân.

      Liệt Diễm- cận vệ của Lãnh Thiên Dục, cũng là cùng Lãnh Thiên Dục, Vũ Nặc cùng nhau lớn lên người, là bảo tiêu, kỳ thực là bằng hữu.

      Nghe tiếng súng, nhanh chóng vọt vào, phía sau theo hai nâm nhân thân hình to lớn, mặc tây trang màu đen, cũng là người phụ trách bảo hộ Lãnh Thiên Dục an toàn.

      Liệt Diễm từng bước từng bước tới bên cạnh hai người, người của Vũ Nặc chỉ còn nội y, da thịt toàn thân hầu như chỗ hoàn hảo.

      Vũ Nặc từ được mọi người nâng niu ở lòng bàn tay, tính cách hoạt bát rộng rãi, hiếm khi thấy khóc, nhưng là bây giờ trở thành con người chỉ biết khóc.

      Liệt Diễm đau lòng gì sánh được, tự nhiên biết Lãnh Thiên Dục tại sao lại đối với Vũ Nặc như vậy, nhưng là như thế này có hay quá mức tàn nhẫn, chân của phải trái hai viên đạn, đó cũng đều là ghim vào xương tủy. Kẻ lớn lên trong mưa bom bão đạn như , tự nhiên biết đau đớn là như thế nào.



      Khuôn mặt nhắn của trắng bệch, xem hình như cách nào hô hấp, muốn xông lên, làm cho Lãnh Thiên Dục chấm dứt hành vi tổn hại đến Vũ Nặc, bọn họ thế nhưng từ cùng nhau lớn lên a! thế nào nhẫn tâm như vậy!

      Thế nhưng cũng hiểu , kỳ thực lòng của Lãnh Thiên Dục đau hơn.

      Hai nam nhân đứng sau lưng Liệt Diễm dám động, bọn họ hiển nhiên cũng nhận thức Vũ Nặc, chỉ là tại lại có dũng khí nhận thức.

      Lãnh Thiên Dục lạnh lùng liếc nhìn nằm mặt đất, sắp đau đến ngất nhưng Vũ Nặc vẫn ngoan cố kiên trì, nhìn về phía hai nam nhân mặc âu phục màu đen, lạnh lùng : "Đem ta dẫn cho bác sĩ xem chút, cứ như vậy mà chết, vậy cũng dễ chơi. "


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :