1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Suỵt! Đại ca bị đè rồi - Bối Nhi Quá Kỳ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      SUỴT! ĐẠI CA BỊ ĐÈ RỒI



      Tác giả: Bối Nhi Quá Kỳ (Bối Nhi hết hạn)

      Thể loại: đại, hài

      Số chương: 160




      Giới thiệu nội dung:


      Con bà nó! phải lợi dụng say rượu cướp sắc gã sao! Chẳng lẽ đấng mày râu còn muốn lập lên đền thờ trinh tiết à?

      Gì? Gã lại là ông trùm trong giới thương nghiệp hả?

      Vậy lúc trước, sau khi làm việc xong đập 20 đồng lên mặt gã có thể đến đòi lại ?

      được thôi, vậy mà còn dám uy hiếp dụ dỗ ký xuống hợp đồng bán thân làm người hầu nữa!

      Ông trùm buôn bán ngon lắm hả? vẫn là mẹ của con gã đấy.....

      ********

      , ông trùm buôn bán ở phía sau quốc gia, tiếng tăm lừng lẫy trong nước, bề ngoài tà khí tuấn mỹ, có thế lực ở trong hai giới hắc bạch, hoàn toàn có năng lực hô mưa gọi gió, ngay cả ông trùm hắc đạo nhìn thấy cũng phải nhường nhịn ba phần.

      Nhưng chưa từng nghĩ cũng có ngày sa chân, trong ngõ tối bị thấy người chỉ vào mũi mắng to đồ bụi đời, nhịn, coi như là phát huy tố chất thân sĩ vờ như nghe thấy!

      Nhưng bị, bị cưỡng dâm. . .

      Cực kỳ tức giận, khuấy động khắp thành phố, quậy đến lòng người hoang mang, lại nghĩ rằng sớm đưa tới cửa.


      Đoạn ngắn đặc sắc 1:

      buổi chiều ngập tràn ánh nắng mặt trời rực rỡ nào đó, bên cạnh bể bơi sang trọng.

      "Đúng đúng, chính là như vậy, ừ, hai chân mở rộng ra chút, đúng đúng....Hàn Hàn, giỏi...."

      Trong từng tiếng kêu kích thích, chỉ thấy vị ông trùm nào đó toàn thân mặc mỗi cái quần lót ở bên cạnh hồ, gương mặt tuấn tú đen sì, lộ ra vóc người kiện mỹ, vẫn lắc lư tư thế mãnh nam vô cùng kỳ quặc.

      "Thêm lần nữa, lần này mạnh mẽ hơn chút....Oh, đừng cử động, tư thế này quá tuyệt vời....Quá đẹp trai rồi."

      Tên đàn ông nào đó nhẫn hồi lâu, rốt cuộc nhịn được nữa: " chết tiệt, muốn chụp ảnh để giải mối tương tư, cũng cần phải bày ra điệu bộ buồn nôn như thế, trở về phòng trực tiếp làm tốt hơn."

      "Ai chụp để em ngắm? Thân xác này của có thể kiếm tiền, biên tập bên ngoài tạp chí cũng tới 1000 đồng 1 tấm rồi, đứng ngay ngắn , để cho em chụp thêm mấy tấm nữa."

      Chỉ thấy vị ông trùm luôn tự mình đa tình nào đó, khóe miệng lập tức giật giật, ngổn ngang trong gió rồi....


      Đoạn ngắn đặc sắc 2:

      "Đại ca, phải bày ra uy nghiêm của mình để tới cứu, cứu chúng em!"

      Tên đàn ông nào đó xem tài liệu nghe xong liền ngẩng đầu, lạnh nhạt quét mắt nhìn ba người hùng hùng hổ hổ xông tới.

      "Làm sao?"

      "Chị dâu ngụy biên , ở các tờ tạp chí lớn cổ động ồn ào, bôi nhọ hết hình tượng của chúng ta rồi, đại ca phải phụ trách ."

      Tên đàn ông nào đó xem thường, : "Vậy có sao đâu? Chị dâu của các cậu thích, vậy các cậu giúp tôi thu mua hết những tòa soạn đó đưa cho ấy, coi như tặng quà valentine trước thời hạn cho ấy."

      "Đại ca, làm sao lại biến thành bất lực thế này hả? Chị dâu tuyên bố tạp chí là bị bất lực kìa!"

      "Cái gì...." Chỉ thấy tên đàn ông nào đó mới vừa rồi còn bình tĩnh tự nhiên, nhất thời bật dậy khỏi ghế tựa, " chết tiệt, các cậu nhanh chóng thu mua toàn bộ tạp chí về đây, lập tức bảo người kia là đổi thành đêm bảy lần!" (Ý là báo với nữ 9 đêm làm bảy lần đó!)

      Khi nam kim cương lợi hại nhất bị nữ cường XXOO, ma sát ra dạng tia lửa gì?
      thuyt thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 1: Ông trùm đứng phía sau.

      Editor: heisall

      Monaco, là đất nước nằm ở eo biển phía Nam nước Pháp với bờ biển xanh thẳm, rực rỡ như viên trân châu, tuy diện tích của nó rất , nhưng cả thế giới phải ghen tị với giàu có của nó.

      Ngoài sòng bài Monte Carlo nổi tiếng xa hoa nhất thế giới, công nương hồng nhan bạc mệnh Grace Kelly cũng thêm vào cho đất nước này chút sắc thái đau thương buồn bã.

      Khi hoàng hôn vừa buông xuống, ánh mặt trời màu vàng cam chiếu rọi vào căn phòng sang trọn ở khách sạn cao cấp năm sao, mười ba chiếc xe limousine màu đen cũng vừa dừng ngay ở cửa, nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu đỏ đứng ngay cổng bãi đậu xe lập tức ra đón, toàn bộ khách đường khắp bốn phía đều ngạc nhiên kêu lên, người nào mà lại phô trương lớn như vậy? là hoành tráng.

      Nhưng còn chưa bước được mười bước đến gần sườn xe, xuất loạt vệ sĩ áo đen được huấn luyện nghiêm chỉnh xếp thành hai hàng mở ra lối riêng, khiến ít người đứng xung quanh tò mò bàn tán xôn xao, vệ sĩ với gương mặt chút cảm xúc nào tới ngay giữa chiếc xe Rolls-Royce, cung kính cúi thấp người mở cửa xe, đưa tay chặn trần của cửa xe.

      Đầu tiên là chiếc giày da màu đen chạm đất, sau đó là gương mặt khôi ngô lạnh lùng của người đàn ông xuất , khóe miệng nhếch lên, lộ ra vẻ dịu dàng mê hoặc, sau khi đứng ngay ngắn, lại cao hơn ít so với người bên cạnh, đôi mắt phượng mị hoặc liếc nhìn khách sạn xa hoa rực rỡ ở trước mắt, kiêu ngạo đứng giữa sảnh lớn rộng rãi của khách sạn.

      "Oa. . . . . . Đẹp trai quá. . . . . ." Bốn phía phát ra tiếng thét ngạc nhiên và hâm mộ, tác phong phô trương cộng thêm gương mặt đẹp trai như thế này, cho dù đến nơi nào cũng dẫn đến những tiếng hô kinh ngạc và ngưỡng mộ.

      Lúc này, giám đốc của khách sạn biết từ đâu xông ra, đứng cách xa mười bước khom lưng cúi chào, cười híp mắt, vẻ mặt ân cần cung kính với người đàn ông mới vừa bước ra khỏi xe: "Huyền Vũ tiên sinh, phòng của ngài chuẩn bị xong, theo như dặn dò của ngài, toàn bộ những phòng gần phòng ngài đều có ai ở, tuyệt đối có bất kỳ người nào xuất trong phạm vi nơi ở của ngài."

      "Nếu xảy ra chuyện như lần trước lần nữa, ông cũng cần thiết tồn tại ở nơi này nữa."

      Giọng trầm thấp dễ nghe, chuyện giống như nhàng vui vẻ, nhưng nghe vào tai của vị giám đốc này lại giống như sét đánh giữa trời quang, khuôn mặt tươi cười cũng cứng đờ, toát mồ hôi lạnh.

      là ông trùm đứng phía sau giới thương mại trong nước, tiếng tăm lừng lẫy nhưng lại thích xuất trước giới truyền thông, cho nên bình thường những nơi đến đều phải dọn dẹp sạch những phiền toái cần thiết.

      Bề ngoài đẹp trai mị hoặc, tính tình vui buồn thất thường, bá đạo phúc hắc, thế lực nằm ở cả hai giới hắc bạch, có năng lực tháo túng mọi việc, hô mưa gọi gió.

      Danh hiệu Huyền Vũ tiên sinh luôn có sức ảnh hưởng hề trong tất cả các lĩnh vực như dịch vụ, sòng bạc, đất đai…, đừng chỉ khách sạn nho này, dù là cả giới dịch vụ ở Monaco cũng phải chấn động vì cái danh hiệu này.

      "Vâng… vâng, đương nhiên rồi, Huyền Vũ tiên sinh xin cứ yên tâm, khách sạn của chúng tôi tuyệt đối để xảy ra những chuyện khiến ngài vui." Giám đốc len lén lau mồ hôi lạnh, vẫn chưa tỉnh hồn, trong lòng liên tục nhắc nhở chính mình, bọn họ nhất định thể để xảy ra những chuyện giống như khách sạn cao cấp trước đây được, nếu bệnh tim của ông tái phát và phải xin nghỉ hưu sớm rồi.

      Người đàn ông khoảng chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, cao cũng phải mét tám, đầu tóc cắt ngắn, mặc áo sơ mi trắng cổ áo hởi mở, ống tay áo sơ mi cuốn tới giữa cánh tay, lộ ra làn da màu lúa mạch, sống mũi cao thẳng, đôi môi hấp dẫn, nhất là khi phối hợp lại chỗ, càng giống như tác phẩm khéo léo tuyệt vời của Thượng Đế.

      Mặc dù người đàn ông chỉ ăn mặc đơn giản, nhưng khi giơ tay nhấc chân lại toát ra khí thế vương giả rất tự nhiên, gương mặt tuấn mỹ, khóe môi nhếch lên tạo ra nụ cười tà mị, nhưng ánh mắt lại sắc bén như chim ưng săn mồi, làm người ta phải sợ.

      Đoạn đối thoại ngắn ngủi kết thúc, người đàn ông vẫn còn duy trì dáng vẻ tà mị cao quý và ưu nhã, những vệ sĩ cường tráng mặt lạnh đứng ở hai bên nhanh chóng tản ra vây xung quanh, chỉ chừa lại bốn vệ sĩ và người đàn ông mặc tây trang màu đen.

      Người đàn ông kia, ước chừng cũng khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, gương mặt khôi ngô tuấn tú, kính gọng vàng che đôi mắt gian xảo của , làm cho người ta cảm thấy rất lịch hiền lành, bước chân trầm ổn thận trọng, người mang theo hơi thở u ám, là người luyện võ.

      "Mời giám đốc dẫn đường." La Vũ Hiên theo sau lưng Huyền Vũ Thác Hàn, mỉm cười với vị giám đốc vẫn còn lau mồ hôi.

      Giọng lịch , nhàng như gió xuân, nhưng lại có ai biết, ta là trợ lý đặc biệt ở bên cạnh Huyền Vũ Thác Hàn, nham hiểm xảo quyệt chính là bản tính của ta, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.

      Vị giám đốc ngừng gật đầu lia lịa, vẻ mặt hết sức cung kính mời những nhân vật lớn trước mắt này vào trong, những nhân vật lớn này phải là người mà bọn họ có thể đắc tội được . . . . . .

      Ban đêm, sòng bài Monte Carlo lên đèn rực rỡ đến lóa mắt, đây là nơi xa hoa bậc nhất của thành phố này, chỉ cần đẩy cánh cửa ra, làm cho người ta trầm mê mà tiêu xài tiền. Ở nơi này, có thể thỏa mãn tính ham bài bạc của con người cách triệt để.

      Trong phòng làm việc xa hoa của sòng bài, bóng dáng thon dài, nghiêng người dựa vào cửa sổ sát đất, Huyền Vũ Thác Hàn vòng tay ôm ngực ngồi dựa ghế làm việc nhìn ta, lười biếng nở nụ cười quỷ dị, nhịp chân, : "Gần đây trong nhà những lão già kia có động tĩnh gì ?"

      La Vũ hiên vừa là bạn bè kiêm cấp dưới, đôi mắt dưới cặp mắt kính khẽ chớp động che dấu lạnh lùng và tàn nhẫn, phát ra chuỗi thanh sắc bén u ám phù hợp với dáng người thư sinh tuấn chút nào: "Chú của thầm thu mua ít cổ phần , còn muốn mua chuộc người của chúng ta nữa, Húc theo dặn dò của , làm như biết, xem ra, muốn đem những lão già kia ra làm trò đùa."

      Ánh mắt lạnh lùng của Huyền Vũ Thác Hàn thoáng qua ý giễu cợt, xem thường, gác đôi chân thon dài lên bàn làm việc, khóe miệng khẽ nhếch, đôi mắt tà khí híp lại quét về phía ta: "Các người đừng đùa quá đáng là được, thế nào tôi cũng mới vừa tiếp nhận tập đoàn bao lâu, quá kiêu ngạo cũng phù hợp với phong cách của tôi, dù sao ông ta cũng là chú của tôi, đùa giỡn phải có chừng mực, đừng đùa chết ông ta là được rồi."

      La Vũ Hiên dựa vào bên cửa sổ trợn mắt nhìn ta, ta giống như liên quan đến mình vậy! Nhưng cũng trả lời lại.

      Hơn nữa, những lão già kia chơi mánh khóe, cũng đổi trò nào mới chút, thu mua cổ phần ư? Bọn họ tưởng thu mua những cổ phần lẻ tẻ kia là có thể lật đổ được sao? Huyền Vũ Thác Hàn có năng lực ngồi lên cái vị trí kia, chứng tỏ thủ đoạn và năng lực của ta tuyệt đối thể xem thường, nếu như phải ta cố ý làm bộ như biết, bọn họ cho là bọn họ có thể tùy ý làm gì ở dưới con mắt của ta như vậy sao?

      Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, diệt trừ vĩnh viễn tránh tai họa về sau, luôn luôn là phong cách của Huyền Vũ Thác Hàn, hình như bọn họ nhận thức ra được điều này phải.

      "Ngày mai cậu Mĩ tập hợp cùng Vũ trước, tôi trở về nước chuyến."

      "Vũ có thể giải quyết việc mở rộng ở nước Mĩ bên kia, còn xử lý những lão già kia cần ông trùm như tự mình ra tay đâu." Hạ Tuyền Vũ cũng là trợ lý đặc biệt của Huyền Vũ Thác Hàn, năng lực tuyệt đối kém chút nào so với La Vũ Hiên.

      "Ai là tôi trở về xử lý những lão già kia? Bọn họ thích chơi, vậy hãy để cho bọn họ chơi lâu hơn chút ."

      Huyền Vũ Thác Hàn đứng lên, tay cắm vào túi quần, miệng nhếch lên đường cong tà mị, vừa tới cửa vừa thảnh thơi : "Cậu nước Mĩ còn có những nhiệm vụ khác, khu chợ đen ở thành phố A bên kia, tôi tự mình xử lý."

      . . . . . .

      Võ quán Sùng Vũ huyện Tam Lục Thành phố A.
      Xá Cơ Hoa mới vừa bước chân trước vào cửa chính võ quán, sau lưng truyền tới giọng oang oang của Đại sư huynh kiêm vị hôn phu của : "Cúc Hoa, Cúc Hoa. . . . . ."

      mới vừa chạy vội từ bên ngoài về nghe thấy như vậy dưới chân liền bước xiu vẹo, thân thể mảnh khảnh thiếu chút nữa té xốc hông rồi, mặt lập tức lên mấy vạch đen, với bao nhiêu lần rồi, đừng gọi là Cúc Hoa, vừa nghĩ tới tên của mình, liền cảm thấy chán nản, đặc biệt là còn mang họ Xá.

      Cúc Hoa — Cơ Hoa, Xá Cơ Hoa — Đâm Cúc Hoa, cái tên đen tối biết bao, chỉ cần tư tưởng hơi tà ác chút, mỗi lần ai vừa nghe đến tên của đều nhìn chằm chằm cái mông của , rất muốn rống to câu: ‘CMN, nhìn cái gì mà nhìn, mỗi người đều có đóa, muốn đâm đâm vào cái của mình ấy’. (cúc hoa là hậu môn đó mn…^^!)

      "Cúc Hoa, Cúc. . . . . ." bóng người màu trắng vội vã vọt ra từ phòng luyện võ bên cạnh đại sảnh.

      "Dừng lại. . . . . ." Xá Cơ Hoa đưa tay ra ngăn cản đại sư huynh xông về phía mình, sắc mặt chợt khó chịu, cắn răng : "Sư huynh, với bao nhiêu lần rồi hả, được gọi em là Cúc Hoa, tên của em là Cơ Hoa."

      Khuôn mặt vuông vức, cân đối, tính là đẹp trai nhưng chững chạc, giữa hai hàng lông mày của Phùng Thiên Bảo lại có khí khái mạnh mẽ, là con nuôi do mẹ Xá Thanh Hoa nhận nuôi từ , sớm chọn cho vị trí ứng cử viên con rể, năm nay vừa mới hai mươi bốn tuổi, cũng là quán trưởng của võ quán Sùng Vũ, chẳng những võ nghệ rất cao, mà còn là người ngay thẳng trung thực, lấy việc giúp người làm niềm vui, ở huyện Tam Lục này có thể được con là người đàn ông độc thân cao giá, được đông đảo các xem là bạch mã hoàng tử ở trong lòng đấy.

      Nhưng ở trong lòng Xá Cơ Hoa lại đáng đồng, đến tiền mà cũng dễ dàng đưa cho người khác người, sao có thể giao tương lai của mình cho người ngu ngốc như vậy được chứ!

      Nhưng hình như quên mất, người kia ngu ngốc như vậy chính là do mà ra, từ tẩy não , là phải nộp tiền cho người khác, thế mà tại cũng chính là ghét bỏ người ta khi người ta dễ bị lừa tiền như thế kia, quả thực là vô sỉ.

      "Cúc. . . . . . Cơ Hoa, mới vừa có điện thoại tìm em."

      " rãnh, lần sau cho dù ai tìm em đều em rãnh." Xá Cơ Hoa mặc kệ cản đường, vòng qua về phía sân ở bên cạnh.

      Nghe đến việc có người tìm mình nên cũng còn bao nhiêu hứng thú, nhẩm tính, trừ ba người phụ nữ chết tiệt mất tin tức kia, còn ai rãnh rỗi dám tới tìm chứ? Người khác tới tìm khẳng định có chuyện tốt.

      Chân mày của Phùng Thiên Bảo hơi nhíu lại, nhìn bóng lưng của Xá Cơ Hoa kiên quyết rời , có chút hiểu thầm : " phải có chuyện tốt phải thông báo với trước tiên sao? Sao bây giờ người ta mời khách lại để ý chứ? Hôm nay Cúc Hoa làm sao thế? Chẳng lẽ là đổi. . . . . ." Chữ “tính” còn chưa ra khỏi miệng, bị bóng dáng đột nhiên xông tới cho câu kế tiếp.

      " lại lần nữa, ai muốn mời khách? Lúc nào? Ở đâu? Sao sớm, trễ tốt, mau lên." Xá Cơ Hoa nhào tới túm chặt lấy áo của Phùng Thiên Bảo, hai mắt tỏa ánh sáng, chỉ còn thiếu nước kéo bộ võ phục (quần áo tập võ) màu trắng người xuống mà thôi.

      Vui quá, vốn tưởng rằng cả kì nghỉ hè phải trôi qua trong cái huyện này chứ, ngờ lại có chuyện tốt như thế này, sao có thể kích động được đây? . . . Phùng Thiên Bảo thầm cảm thán ở trong lòng câu, lỗ tai chẳng những mọc ở phía sau mà còn rất thính nữa.

      "Cơ Hoa, đừng. . . . . . Đừng kích động."

      bị túm chặt đến thở nổi, Phùng Thiên Bảo thể dùng sức kéo hai tay của người kích động quá mức này xuống, còn chưa kịp thở dốc thấy lại đưa tay qua lần nữa, bị dọa sợ đến nỗi lui ra sau vài bước để bảo vệ an toàn cho bản thân mới dám mở miệng : "Bạn học thời trung học trước kia của em gọi điện thoại tới tối nay mở tiệc họp lớp vào lúc tám giờ ở quán bar Phượng Hoàng đường XX khu phía Nam tại thành phố A, em phải đến đúng giờ, bạn học kia còn , năm đó nhờ có em quan tâm chăm sóc, cho nên tất cả tiền xe cộ và ăn uống đều do bọn họ chi trả, hơn nữa còn đặc biệt chuẩn bị phần quà lớn để cảm ơn em nữa."

      "Tiền xe cũng bao sao? Có thể ăn uống thoải mái, còn tặng quà lớn nữa ư?" Chỉ thấy đôi mắt của sáng lên, ngửa đầu cười vang dội: "Haha, sư huynh, giúp em nới với mẹ là tối nay em về trễ, cần chờ cơm em."

      Xá Cơ Hoa còn chưa hết lời, chân phóng như gió, Phùng Thiên Bảo muốn gọi lại cũng còn kịp nữa, chưa mang băng dán chạy ra khỏi võ quán.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 2: Món hàng như , đáng 20 tệ.

      Editor: heisall

      Bóng đêm như nghiên mực đậm đặc, sâu lắng tan được. . . . . .

      Phố xá về đêm ồn ào sầm uất, ánh đèn lấp lánh, vốn là cảnh đêm xinh đẹp rực rỡ con đường u tối vắng vẻ, thỉnh thoảng lại vang lên mấy câu mắng chửi khó chịu.

      "Con mẹ nó! Còn dám kéo bè kéo lũ tới trêu chọc tao, lần sau tao mà thấy tụi mày lần liền đánh tụi mày lần, tụi mày coi chừng đó." Xá Cơ Hoa tức đến cắn răng nghiến lợi. Cái gì mà bỏ tiền ra cho đến tham gia họp lớp, ăn uống thoải mái, còn có phần quà bí mật muốn tặng cho nữa chứ, nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng Xá Cơ Hoa càng cháy lên dữ dội hơn.

      Cái gọi là tiệc họp lớp tối nay, ra là do những bạn học “giàu có” từng bị bắt chẹt cách trơ tráo và trắng trợn ở trường học trước kia lập ra để trả thù, từng câu từng lời đều có gai, còn chung tiền để thuê ông chú thô tục đến phá cái chỗ ấy của , ĐM là khinh người quá đáng mà. . . . . .

      "Tức chết mất, bản tiểu thư có phải là xử nữ hay có liên quan gì đến các người? Có phải các người chán sống rồi hay hả? Họp lớp cái gì! Món quà lớn gì chứ, đừng để tôi nhìn thấy các người, tôi cắt đứt cái đó của các người. . . . . ."

      Bị đùa giỡn trong tiệc rượu làm cho tức điên lên, dùng chân đá mạnh cái chai đất bay xa, chẳng có mục đích đường, vừa vừa chửi loạn, vô tình tới con hẻm bóng người, đêm về khuya, càng càng yên tĩnh.

      Chẳng biết lúc nào. . . . . .

      "Người phía trước, đứng lại cho chúng tao, cướp đây."

      Xá Cơ Hoa mắng thuận miệng nghe vậy, liền ngừng chửi, bước chân hơi lảo đảo dừng lại, rồi quay đầu nhìn, lắc cái đầu say đến mơ hồ, mở to mắt nhìn về nơi phát ra thanh ở sau lưng, cố gắng chớp chớp đôi mắt xin đẹp, mới loáng thoáng thấy được, ra là hai cậu nhóc trắng trẻo đẹp trai.

      Chắc tầm hai mươi tuổi, ngoại hình tệ, cũng biết có phải là do thời tiết quá nóng hay , mà gương mặt của hai người đều là mồ hôi, hơi thở có chút rối loạn, trong tay hai người còn cầm dao gọt trái cây, tay hơi run rẩy.

      Xá Cơ Hoa nhìn quanh trước sau trái phải, cũng thấy ai khác, lúc này mới đưa tay chỉ vào mình: "Các người vừa gọi tôi phải ? Có chuyện gì?" Hình như biết bọn họ.

      Hai chàng có chút khẩn trương nhìn phía sau, chàng cao lớn hơn tiến lên bước, giọng trầm thấp hung ác : ", lấy hết tiền người ra, nếu … nếu đừng trách tôi khách khí." Giọng này nghe ra có vẻ hơi run rẩy, làm cho người ta hoàn toàn nghe ra được bất kỳ tính chất uy hiếp nào.

      Tiền? Vừa nghe đến cái từ mẫn cảm này, đầu của Xá Cơ Hoa vốn choáng váng, đột nhiên giật mình cái giống như bị sét đánh: "Các người vừa gì? lại lần nữa."

      đột nhiên nâng cao giọng, khiến tay của hai cậu nhóc càng căng thẳng hơn, sợ giọng của kéo theo người tới, hai cậu nhóc lập tức tiến lên, trước sau vây quanh , quơ qua quơ lại con dao gọt trái cây uy hiếp: "Mau đưa tiền đây, nếu đừng trách chúng tôi khách khí với ."

      Cả đêm bị người ta khinh thường chế giễu, chưa có chỗ để xả giận, thế mà hai tên nhóc này muốn chết tử tế còn dám tới cướp của ! Con mẹ nó, xem là đồ trang trí sao?

      "Nếu như tôi đưa, các người khách khí với tôi như thế nào? Con mẹ nó, tiền của bà đây mà các người cũng dám tới cướp, có phải các người chán sống rồi hả?"

      Chỉ thấy Xá Cơ Hoa giận đến hai mắt bốc lửa, nghiến răng ken két, bộ dạng giống như muốn ăn thịt uống máu bọn họ vậy, mặt mũi dữ tợn, mái tóc dài đen nhánh chỉ chờ bùng nổ.

      Hai tên nhóc bị tiếng hô bất ngờ của làm kinh sợ lui về sau nửa bước, con dao gọt trái cây thiếu chút nữa rớt xuống đất. ổn định lại tinh thần thấy vẻ mặt vừa rồi của dọa hai tên nhóc lui về sau ba bước lớn, sắc mặt của hai người giống nhau, cực kỳ khó coi, tình huống lúc này, cũng biết là ai đánh cướp ai.

      ". . . . . ." Hai tên nhóc cà lăm, khẩn trương nhìn chằm chằm , hai người thiếu chút nữa ôm chặt nhau.

      " cái gì mà , vẻ mặt của các người như vậy là sao, dáng dấp của tôi dọa người lắm sao hả?" Có thể là do bị kích động cả đêm, nên khi Xá Cơ Hoa vừa nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ kinh sợ như vậy trong lòng cũng thoải mái, coi như dáng dấp của phải nghiêng nước nghiêng thành, cũng tự nhận thấy dáng dấp của mình cũng đến nỗi tệ, vậy mà vẻ mặt của hai người bọn họ lại như thế, sỉ nhục đối với .

      Đúng vậy, tóc dài đen mượt, khuôn mặt trái xoan lớn chừng bàn tay, làn da trắng nõn tỳ vết còn có chút hồng nhạt, đôi mắt trong veo sáng ngời, mày lá liễu cong cong, lông mi dài hơi rung động, đôi môi đỏ thắm mềm mại ướt át như cánh hoa hồng, làm cho người ta nhịn được muốn hôn lên.

      Nếu tách ra nhìn, gương mặt như vậy cũng được coi là xinh đẹ hoàn mỹ, nhưng, khi nhìn hết tổng thể xuất gương mặt búp bê sờ sờ ra đó, ràng hai mươi ba tuổi, lại làm cho người ta tưởng là mười bảy mười tám tuổi, lại thêm thân hình mảnh mai nhắn, nếu như nhìn thấy bộ ngực có chút lồi lõm, người biết còn tưởng rằng là thiếu nữ vị thành niên mới mười lăm mười sáu tuổi.

      Đây chính là nguyên nhân tại sao tối nay hai tên nhóc này lại lựa chọn để cướp tiền, vốn tưởng rằng chọn con dê béo múp, lại nghĩ rằng đó là con cọp cái, khí thế đó làm cho người ta sợ hãi.

      Nhìn hai tên nhóc hoảng sợ thôi, sắc mặt Xá Cơ Hoa càng khó coi hơn, nhưng thấy gương mặt của bọn họ cũng tồi, trắng trẻo nõn nà! Ánh mắt chợt lóe lên ý nghĩ gian trá.

      Trong lòng thầm nghĩ ra ý tưởng, chân mày nhíu chặt tức giận cũng từ từ giản ra, khuôn mặt nhắn vặn vẹo cũng chầm chậm khôi phục lại như cũ, cặp mắt nhìn theo hai người, mới vừa rồi còn nghiến răng ken két, bây giờ khuôn mặt nhắn lại xuất nụ cười mờ ám.

      Mà hai tên nhóc bị nhìn chằm chằm như vậy liền sợ hãi, cảm thấy lạnh cả sống lưng.

      "Xem ra chắc các người cũng là lần đầu tiên đến đây đúng ?"

      Bị hỏi bất ngờ, hai tên nhóc khiếp sợ gật đầu cái, có chút hiểu định làm gì, sao đột nhiên lại cười gian trá như vậy. . . . . . .

      "Lần đầu tiên làm nghề này nếu để cho các người về tay , phù hợp phép tắc chút nào, đúng ?"

      Hai tên nhóc vừa nghe, hơi nghi ngờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, sợ hãi nhìn ánh mắt ánh mắt đầy ‘chân thành’ của .

      "Mà đối tượng bị cướp như tôi, sao có thể để cho các người trở về tay như vậy được, đúng ?"

      Những lời này là câu xuôi tai nhất bọn họ được nghe trong đêm nay, lúc này hai tên nhóc giống như ăn phải thuốc lắc, gật đầu liên tục, ánh mắt nhìn lập tức trở nên ‘nóng bừng’, biến Xá Cơ Hoa ở trước mắt thành khối vàng.

      "Cho nên, cho các người tự lựa chọn." Xá Cơ Hoa nghiêng đầu, khóe miệng giật giật, cố gắng nặng ra nụ cười ngọt ngào, còn phô trương khoa tay múa chân tạo ra tư thế quyến rũ bọn họ: "Giao tất cả những thứ đáng giá ở người các người ra cho tôi... tôi cho người cướp sắc."

      Phốc. . . . . .

      Trong chốc lát, mới vừa rồi hai tên nhóc còn nhiệt tình gật đầu, bây giờ lạnh run, đầu nổi đầy vạch đen, khi Xá Cơ Hoa nháy mắt quyến rũ bọn họ, thiếu chút nữa bọn họ phun hết bữa cơm tối hôm qua vào mặt rồi.

      Đây, đây là, này rốt cuộc có phải là con vậy? biết xấu hổ thôi , còn đặc biệt cố gắng vặn vẹo tư thế, làm cho người ta dám khen tặng.

      Xá Cơ Hoa chờ giây lát, cũng thấy hai tên nhóc này có phản ứng, khuôn mặt tươi cười có chút kiên nhẫn, lại say rượu, khiến cho bản tính ngang tàng bộc phát, cho nên chống nạnh trực tiếp quát bọn họ: "Rốt cuộc suy nghĩ kỹ chưa, mau đưa những thứ đáng giá ra đây để dễ chuyện."

      Xem ra dáng dấp bọn họ cũng sạch dễ nhìn, thôi miễn cưỡng bán mình cho bọn họ cũng được, nhưng sao bọn họ lại làm ra bộ mặt đau khổ giống như vợ bị uất ức vậy?

      Chỉ thấy hai cậu nhóc đẹp trai ấy hết sức sợ hãi nhìn chằm chằm, lấy con dao gọt trái cây trong tay che chắn trước người, giống như người bị cướp sắc chính là bọn họ vậy, khiến cho Xá Cơ Hoa cảm thấy khó chịu trong lòng.

      "Rốt cuộc các người cướp cướp hả?"

      "Tôi...tôi chỉ cướp tiền cướp sắc." trong hai tên nhóc đó dũng cảm bước lên với .

      "Đúng, chúng tôi chỉ cướp tiền cướp sắc." người khác cũng phụ họa .

      "Con mẹ nó, rốt cuộc các người có phải là đàn ông , người đẹp như vậy đứng ở trước mặt các người mà các người cướp là sao, có phải nơi đó của các người được hay ? Đúng như vậy cứ thẳng ra, nếu như phải là nhìn dáng dấp của các người cũng đến nỗi tệ, các người cho rằng xinh đẹp giống như tôi đây lại chịu bị nhóm các người cướp sắc à? là mơ tưởng hão huyền, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. . . . . ."

      Đàn ông thể chịu được nhất chính là bị phụ nữ ‘cái đó được’, sắc mặt của hai tên nhóc lập tức khó coi tới cực điểm, thêm vào đó Xá Cơ Hoa còn dứt, hai người cùng tức giận rống lên: "ĐM, món hàng như , đáng 20 tệ. . . . . ."

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 3: Phi vụ cướp sắc kinh điển

      Editor: White Silk-Hazye

      "Hàng như , ngay cả 20 tệ rớt đường cũng bằng. . . . . . ’

      20 tệ cũng bằng. . . . . .

      lại có thể ngay cả 20 tệ cũng bằng sao? 20 tệ? Cũng bằng? . . . . . .

      Trong nháy mắt lửa giận trong lòng nổi lên, trong mắt của Xá Cơ Hoa nổi lên hai ngọn lửa, giống như muốn muốn thắp sáng con đường tối này, thanh nắm đấm vang lên kèn kẹt, ở trong màn đêm yên tĩnh khiến cho đáy lòng của người ta nảy sinh loại cảm giác sợ hăi, lông tơ dựng đứng.

      Hai tên nhóc sớm bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, chăm chú đặt dao gọt trái cây ở trước ngực: ", muốn làm gì?"

      "Tôi muốn làm gì? Ha ha, hai người hỏi tôi muốn làm gì sao?" Xá Cơ Hoa cười lạnh, vừa bẻ tay, vừa chậm rãi ép sát hai tên nhóc.

      ", đừng có làm bậy, tôi, chúng tôi có dao đó, nếu mà lỡ bị thương tôi cũng chịu trách nhiệm đâu." Hai tên nhóc liên tục lùi về phía sau, hoảng sợ cà lăm quát lên.

      " sao?" Sắc mắt của Xá Cơ Hoa tối sầm lại: "Ngày hôm nay tôi mà đánh cho ba mẹ hai người nhìn ra, tôi gọi Xá Cơ Hoa..." Tiếng vừa mới dứt, Xá Cơ Hoa bay lên đá xoáy, trong nháy mắt hai con dao gọt trái cây bay xa ba thước, hai tên nhóc còn chưa kịp phản ứng lại, nắm đấm hướng lên người của bọn họ.

      "Bịch, bốp, bốp." Nhất thời loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên ở con đường yên tĩnh, nghe có chút thê lương.

      "Á... Đừng... Chúng tôi sai rồi... Á... Cứu mạng... Á..."

      Tay đấm chân đá, mãi đến khi cảm thấy hết giận ít, Xá Cơ Hoa mới phủi phủi tay ngừng lại.

      đất, hai tên nhóc mặt mũi xưng phù như đầu heo, xanh tím lẫn lộn, còn hai mắt ngập nước, sau khi Xá Cơ Hoa ngừng lại, hai người lập tức đứng dậy, dìu nhau lảo đảo chạy khỏi con đường tối thui này, nhanh chóng biến mất, đối với chuyện ăn cướp lần này, trong lòng bọn họ vô cùng hối hận, lưu lại bóng ma, luôn gặp ác mộng...

      Nhìn thấy dáng vẻ sợ đến mức đái trong quần của bọn họ, Xá Cơ Hoa vất vả mới có sắc mặt tốt, lại lần nữa đen đến thể nào đen, bọn họ như vậy là ý gì?

      "Con mẹ nó, có ý gì vậy, dung mạo của bản tiểu thư rất đáng sợ sao? Ngươi con mẹ nó sao soi cái mặt của mình xuống nước tiểu đó, lớn như vậy còn dám ra ngoài làm mất mặt xấu hổ, chê hàng của bản tiểu thư sao? Dung mạo của bà đây rất kém sao? Đám đàn ông các người OOXX, các người còn dám bà đây là lão xử nữ ai muốn phải ? Bà đâ liền phá thân cho các người xem..."

      Uống cạn rượu Bán Đại bây giờ mới có công hiệu , đứng con đường yên ắng, Xá Cơ Hoa chống eo hướng về hẻm tối chửi, cuối cùng ngay cả chính cũng biết mình chửi cái gì.

      Nơi nào đó ở bãi đậu xe dưới đất của căn hộ cao cấp ở thành phố A..

      "Các người cần theo, tôi chỉ hai vòng trong thành phố, sau đó về khách sạn nghỉ." người đàn ông từ thang máy chuyên dụng ra lắc mình vào góc tối, vừa cởi áo khoác người xuống ném cho vệ sĩ ở phía sau vừa .

      Vẻ mặt của năm vệ sĩ áo đen theo sau lưng hề có cảm xúc, đối với hành động của lão đại cũng có bất kỳ kinh ngạc nào, giống như sớm tập thành thói quen, sau thấp giọng trả lại "Vâng", người trong đó liền mặc vào áo khoác màu đen của người đàn ông kia, đeo kính râm, dưới bảo vệ của bốn tên vệ sĩ về bãi đậu xe.

      Ở trong bóng tối, người đàn ông dựa vào ánh sáng mờ ở dưới đất, xoay người về phía lối ra khác.

      Vì phiền phức cần thiết, Huyền Vũ Thác Hàn mình ở trong bóng tối đích thân tới thành phố A, mặt ngoài là người chỉ huy thu mua lượng lớn cổ phần của xí nghiệp Xí Hoa, nhưng thực ra ở trong tối lũng đoạn con đường máu của thị trường chợ đen ở thành phố A, chỉ là muốn ăn được cái bánh lớn béo bở như vậy, phiền phức vẫn phải có.

      Bây giờ có gây phiền phức, nhưng phiền phức tự động tìm tới , chỉ là thời cơ còn chưa tới, vì vậy chơi đùa với bọn họ chút để tiêu khiển cũng tốt.

      Đêm nay bầu trời đầy sao, cảnh đêm yên tĩnh, chính là thời gian tốt để ngắm cảnh đêm, chỉ là đêm khuya, thành phố ồn ào náo nhiệt, mọi người cũng từ từ rơi vào trong giấc ngủ yên tĩnh, đèn đường giống như con rồng dài, chiếu sáng cả con đường vắng lặng, người đường thưa thớt dần còn mấy người lại.

      Xá Cơ Hoa ngồi xổm ở góc tối trong hẻm , con ngươi mơ hồ nhưng mất ánh sáng như trộm, nhắm tới người của mỗi người qua đường, lén lén lút lút ở đường càng ngày càng lạnh nhìn đến nửa đêm, chân bởi vì ngồi lâu mà tê rần, vẫn nhìn thấy ai vừa mắt.

      "Con mẹ nó, sao buổi tối có nhiều muỗi như vậy chứ? Rốt cuộc đàn ông chết đâu mất rồi?" Trong hẻm tối thỉnh thoảng truyền ra tiếng mắng thiếu kiên nhẫn, theo sát đó là tiếng bàn tay đập muỗi vang lên.

      tin, phá thân lại khó như vậy, phải chỉ là cái màng mỏng nho thôi sao? Tìm đàn ông phá là được, chỉ có điều, đến bây giờ vẫn chưa nhìn thấy ai vừa mắt, đêm lại dần tối hơn, người lại cũng nhiều, lẽ nào tối nay phải buông tha như vậy sao? ...

      Ngồi xổm ở góc tối trong hẻm , Xá Cơ Hoa vừa đuổi muỗi, vừa dùng nàng cặp mắt như ăn trộm kia mà nhìn chằm chằm vào người còn lại ít ỏi đường, ngay lúc nghĩ con mắt của mình sắp rớt ra, cuối cùng bóng người cao lớn cũng lọt vào trong mắt .

      Chỉ thấy người đàn ông cao lớn kia, chầm chạp lười nhác từ hẻm tối ở đối diện ra, đèn đường mờ chiếu lên người của ta, vẻ lười biếng lúc này, khiến cho ta càng tăng thêm cảm giác thần bí.

      Đó là người đàn ông cực phẩm, lông mi dài như lá liễu (sao giống tả con quá vậy o_O), dáng người rắn chắc, người mặc áo sơ mi màu trắng, cúc áo sơmi được tùy ý cởi ra ba nút, có thể nhìn thấy lồng ngực và da thịt lúc lúc ở bên trong, tóc ngắn hỗn loạn nhưng có thứ tự, ống tay áo được cuốn lên cách thô lỗ!

      tay cuả vừa đong đưa, tay tùy ý đút ở trong túi quần, gương mặt thon dài tuấn tú, trong tà mị mang theo chút lưu manh, trong lưu manh lại mang theo tuấn tú, khóe miệng còn có nụ cười tà như có như .

      Ờ góc tối trong hẻm tối , hai mắt như tên ăn trộm của Xá Cơ Hoa, trong bóng tối phát ra ánh sáng hưng phấn và tham lam, chờ cả đêm, cuối cùng cũng để cho tóm được tên gia hỏa cực phẩm vừa mắt như vậy, điều này có thể khiến vui vẻ sao?

      Dưới che giấu của màn đêm đen kịt, Xá Cơ Hoa trốn ở góc, giống như con thú lớn ngủ đông tùy thời ăn thịt người, hai mắt giống như tên trộm hưng phấn nhìn chằm chằm tới con mồi tới gần mình, nghĩ thầm, chỉ cần ta lại gần thêm vài bước, lập tức nhào tới kéo ta vào trong hẻm XXOO.

      Nhưng lúc này, người kia lại dừng bước, sau đó lười nhác xoay người về hướng khác.

      Lo lắng đến mức lòng của Xá Cơ Hoa quýnh lên nóng như lửa đốt, con mẹ nó, vất vả con vịt mới tới tay, chẳng lẽ cứ để cho nó bay mất như vậy sao? Nhớ lại cả buổi tối mình hi sinh là thức ăn cho muỗi, nếu như cứ buông tha ta như vậy, như thế phải là việc hi sinh nhiều máu như vậy là vô ích sao?

      Can đảm do rượn mà ra, quản ta ba bảy hai mươi mốt (Ý là tính tình tốt hay xấu đó), nhào tới mới là đúng.

      Lúc Huyền Vũ Thác Hàn vừa ra khỏi cái hẻm kia cũng cảm giác được trong bóng tối có ánh mắt nhìn mình chằm chằm, chỉ là cảm giác được ở trong ánh mắt đó có bất kỳ sát khí nào, vì vậy nên mới có để ý mà lại gần, đêm tối ngăn được đôi mắt tinh tường của , nhìn thấy đối phương chỉ là nhóc, cũng có gì thú vị, liền có chút vô vị xoay người rời .

      Chỉ là nghĩ tới, vừa mới xoay người chuẩn bị rời cảm giác ở phía sau mình có luồng khí thế mãnh liệt nhào tới, từ lực đạo xông tới kia có thể nhìn ra thân thủ của người này nên tệ, chẳng lẽ là do đoán sai sao?

      Mắt ưng sắc bén của Huyền Vũ Thác Hàn ra sát khí lạnh lẽo, ngay lúc muốn xoay người đánh trả từ phía sau truyền tới giọng trong trẻo của phụ nữ.

      "Người ở phía trước, đứng lại, ăn cướp đây..."

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 4: Có chút đạo đức đàn ông được
      Editor: trang bubble ^^

      Tôm tép! Ăn cướp? Huyền Vũ Thác Hàn khẽ sững sờ, có nghe lầm hay chứ?

      Xá Cơ Hoa lao ra từ trong ngõ hẻm, vừa thấy đàn ông phía trước ngừng lại, bèn khí thế hừng hực ba hai bước lên trước, kéo tay lại xoay người bèn kéo về phía chỗ hẻm tăm tối.

      Bị lôi kéo chạy, Huyền Vũ Thác Hàn cũng tránh né, chỉ là nhướng mày nhìn người phụ nữ trước mặt chỉ tới vai có lẽ còn ở dưới chút, dường như đôi mắt như chim ưng thăm dò quan sát đối với thân phận của .

      Kéo người vào trong hẻm , thích ứng tia sáng tối tăm, đôi tay Xá Cơ Hoa ôm ngực sau phen nhìn lứơt toàn thân cao thấp sức người lần nữa. Mặc dù ngũ quan nhìn ràng lắm, nhưng vẫn rất hài lòng mở miệng lần nữa; "Nhóc con, bà chị chỉ là cướp sắc, làm cậu bị thương, ngoan ngoãn hợp tác, nếu đừng trách bà chị đây thô lỗ."

      Tuy là dưới ánh sáng u ám cũng thể nắm thấy ràng tướng mạo ngũ quan con người, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, đánh cướp này nhắn mảnh khảnh, chiều cao chỉ đến ngực .

      Chỉ thấy Huyền Vũ Thác Hàn hơi nhíu mày, sau khi nghe tùy tính tập trung dựa vào tường, cũng học bộ dạng đôi tay ôm ngực của ấy. Ánh mắt lười biếng tà khí liếc mắt nhìn vô cùng nhắn trước mắt này, tối nay còn có kiên nhẫn, thoáng nhếch miệng lên cười tà khí, đột nhiên cảm thấy hứng thú đối với cướp sắc này?

      Dù sao trước mắt vừa vặn nhàm chán vậy vui đùa cùng chút, xem có thể bày trò chơi gì, coi như là trong lòng trêu đùa cũng tệ.

      "Vậy muốn tôi hợp tác như thế nào?" Đôi mắt tà mị nhìn thẳng vào , giọng khàn khàn dễ nghe lười biếng hỏi.

      Xá Cơ Hoa sớm kế hoạch xong xuôi, nếu ta dám cố gắng hợp tác, vung quả đấm tới, đấm gãy răng ta, lột quần của ta, xem ta còn dám hay .

      Nhưng mà lại khiến Xá Cơ Hoa làm sao cũng nghĩ đến chính là ta lại phối hợp như vậy, chẳng lẽ ta nhìn ra đựơc kỹ năng đập bí mật kia của , sợ rồi?

      Mặc kệ, dù sao trực tiếp ra tay lột quần ta tuyệt đối là cách làm chính xác, đúng là, phá thân có cái gì khó, cởi quần cái, xong chuyện. . . . . .

      Xá Cơ Hoa muốn tiến lên, có thể tưởng tượng loại chuyện cởi quần phiền phức đó để cho bản thân cởi là tốt rồi, "Ngoan ngoãn cởi quần áo, trải ở mặt đất, nằm xuống." Nơi này cũng có giường, đất lại bẩn như vậy, sử dụng quần áo của ta trải chút cũng miễn cưỡng coi như xong.

      " cởi? phải là cướp sắc sao? Chẳng lẽ vẫn mặc quần áo cũng có thể làm việc?" Huyền Vũ Thác Hàn cười tủm tỉm nhìn .

      Xá Cơ Hoa nghe vậy, suy nghĩ chút hình như có chút đạo lý, "Ai tôi cởi? Tôi chuẩn bị cởi, sao cậu nhảm nhiều vậy làm gì! Nhanh chóng cởi hết nằm xuống cho tôi." Hung tợn xong, tay bèn bắt đầu uốn éo cởi bỏ quần áo của mình.

      Sau khi uốn éo cởi ra hai cái phía trước, Xá Cơ Hoa lại cảm thấy hình như chỗ nào đó đúng, rốt cuộc ai mới là bị người đánh cướp đây? Ngẩng đầu trừng mắt nhìn ta còn chưa có động tác; "Tôi thích làm việc thế nào mắc mớ gì tới cậu chứ, đừng hòng lừa tôi, cậu làm việc nhanh lên chút cho tôi, nếu đừng trách bà chị thô lỗ."

      Nghe vậy, Huyền Vũ Thác Hàn nhếch mày kiếm lên, khóe miệng thoáng nhếch lên đường cong cười như cười, đôi mắt mị nửa hí kia trực tiếp nhìn chằm chằm ; "Vậy biết muốn làm phương pháp thô lỗ thế nào?"

      "Câm miệng cho tôi, sao cậu nhảm nhiều vậy làm gì?" Xá Cơ Hoa vừa nghĩ tới vừa thiếu chút nữa lại bị nắm mũi dẫn , trong lòng vô cùng khó chịu.

      Muốn Xá Cơ Hoa có thể lừa gạt lũng đoạn thị trường mua bán, kẻ bịp bợm luôn luôn là , nhưng tối nay lại thiếu chút nữa đập bảng hiệu, có thể tức giận sao?

      Thấy vẫn đứng ở đó nhúc nhích cũng nhúc nhích, lửa giận cũng lên theo, Xá Cơ Hoa lên trước ba hai bước, đẩy phát hai tay ôm ngực của ra, trực tiếp ra tay cởi nút áo quần áo của .

      Huyền Vũ Thác Hàn luôn luôn thích phụ nữ đụng chạm thân thể , chỉ là tối nay lại xuất ngoại lệ, nhìn trước mặt cởi quần áo , ngựơc lại có chút muốn cứ dừng lại nhanh như vậy. Tuy là tuổi còn nhưng lời việc làm của là thú vị.

      Trong ngõ hẻm tối tăm, từ cao nhìn xuống , dieenddafnleequysddoon đôi mắt Huyền Vũ Thác Hàn Ưng đột nhiên thoáng qua vẻ giảo hoạt, khóe miệng vui vẻ thoáng nhếch lên hình cung tươi cười, ngay sau đó vào lúc tự giác, cũng đưa ra móng vuốt sói.

      bao lâu, cuối cùng Xá Cơ Hoa cởi tất cả nút áo của , nhìn bộ dáng gầy yếu, ngờ bên trong lại có nguyên liệu như vậy, chậc chậc, lại còn có cơ bụng sáu múi ư.

      Từ Xoá Cơ Hoa lớn lên ở trong đám đàn ông, nhìn thân thể của đàn ông quả còn nhiều hơn so với ăn cơm, giống như những sư huynh đệ học nghề nhà kia thường chỉ thích người nhẵn bóng lúc lúc ở trước mặt , có điều lại người có thể đẹp mắt như người trước mắt này vậy.

      "Chậc chậc, ngờ vóc người thằng nhóc này còn khá tốt mà." Xá Cơ Hoa có ý thức đạo đức phụ nữ gì, cặp mắt phóng ra ánh sáng lang sói trực tiếp đưa ra móng vuốt sói bèn sờ soạng về phía bụng , khoé miệng kia chỉ kém giọt chỉ bạc kia.

      "Vậy thích thứ thấy ?" Huyền Vũ Thác Hàn cười khẩy, mắt nhìn xuống , dưới mờ tối vẫn có thể cảm thấy được cặp mắt phát sáng lên, khỏi có chút buồn cười, tay như có như lướt qua gương mặt xúc cảm tốt đẹp của , chậm rãi trượt xuống xương quai xanh trắng nõn của . ngờ này thoạt nhìn tuổi lớn lắm nhưng dáng vẻ da thịt lại còn khá tốt nha.

      " tệ tệ." Xá Cơ Hoa thoả mãn mà gật gù, chẳng những dáng dấp thuận mắt, ngay cả cảm xúc tay cũng tốt như vậy, tốt hơn rất nhiều so với hai tiểu sinh mặt trắng trước kia. Đặc biệt là cảnh trước mắt làm cho vô cùng hài lòng, cho nên trả lời đối với lời của đến vô cùng thoải mái sang sảng.

      "Tôi cũng cảm thấy tệ, vậy chúng ta tiếp tục cởi , đến gần chút, tôi giúp cởi quần."

      Cởi quần? Cởi quần gì chứ? Lúc này Xá Cơ Hoa mới đột nhiên cảm giác được ngực lạnh lẽo, cúi đầu vừa nhìn, sắc mặt trắng xanh tối sầm lại, cái tát đẩy móng vuốt sói kia ra, theo bản năng lấy tay khép lại vạt áo, "Con mẹ nó, cậu đây là ý gì? Ai bảo cậu cởi quần áo của tôi hả?"

      Chẳng biết lúc nào nút cài áo sơ mi trắng người sớm bị cởi hết sạch, áo lót màu hồng của lộ ra ngoài khí.

      " phải là muốn cướp sắc sao?" Mắt Huyền Vũ Thác Hàn nhìn xuống , cười tà nâng cằm lên, sử dụng giọng gợi cảm của cười dịu dàng hỏi.

      Đập phát tách tay nắm cằm ra, ngọn lửa trong mắt Xoá Cơ Hoa mạnh mẽ oai vệ bốc cháy lên, "Tôi cướp hay cướp mắc mớ gì tới cậu chứ, cởi hay cởi quần áo là tôi định đoạt, ma-cà-bông bé như cậu kêu la cái rắm đấy." Người nào chứ.

      Ma-cà-bông bé? Mắt Ưng thoáng qua tia xảo quyệt nham hiểm, bình sinh tới nay vẫn là lần đầu tiên có người dám gọi như vậy, đặc biệt còn là giống cái! Tầm mắt sắc bén liếc qua , nhưng biểu tình mặt lại đổi vẻ mặt hài hước trong nháy mắt.

      " xác định hiểu được thế nào là cướp?" Xem nét mặt động tác chọc cười của , bèn thân sĩ so đo với , giọng nhịn được muốn chơi đùa với lần nữa.

      Xá Cơ Hoa giận, lời kia của lại có ý gì chứ, xem thường à? phải cướp “sắc” sao? ta xem là ngu ngốc ư! Giọng điệu hung ác quát lên; "Câm miệng, ai tôi hiểu."

      " hiểu ?" Huyền Vũ Thác Hàn buồn cười dùng ánh mắt xem xét kỹ lưỡng, giống như thể nào tin được.

      Thấy hai hàng răng trắng xanh kia hở ra ở trong bóng tối, nào đó cũng khó chịu.

      "Con mẹ nó, cậu có chút đạo đức đàn ông có được hay , là tôi cứơp sắc cậu, cậu cười đến gian xảo như vậy làm gì? Cậu cho rằng hàm răng cậu rất trắng à."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :