1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sủng vật của Tuyết Nhi - Tiểu Kỳ (5/5)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      [​IMG]
      Sủng Vật Của Tuyết Nhi
      Tác giả : Tiểu Kỳ

      Thể loại : Đoản văn, thú nhân, SỦNG, SỦNG, SỦNG.

      Số chương : 5
      Giới thiệu

      Trung thu, trăng tròn, bao trùm Bình Sơn là bầu khí rất lạ lùng, hầu như mọi loài sinh vật dãy núi này đều tập trung ở đỉnh núi, giống như chậm dãi chờ đợi cái gì sắp ra đời...

      Mọi tinh linh đều tụ tập ở đây, Tuyết nhi khi đó còn rất , nắm tay tỷ tỷ Hạ Linh, tinh thần rất phấn trấn :

      "Tỷ tỷ, tỷ lần này là thần thú nào sắp ra đời? Vốn là con Kỳ Lân? Phượng Hoàng? Hay là con Hồ Ly? Ha hả?" Vừa vừa cười khanh khách, trong gian yên tĩnh, tiếng cười càng nổi bật, làm cho mấy tinh linh đứng nhíu mày hài lòng...

      Hạ Linh siết tay em : "Nhóc, yên lặng, mọi người tập trung..."

      Hạ Tuyết Nhi thào :"Vậy tại sao mọi người lại ra đây hết vậy? Còn là nửa đêm nữa chứ? Em buồn ngủ..."

      "Đồ ngốc, hôm nay là ngày thần thú ra đời, mọi người đương nhiên đều phải ra đây...Tinh linh tộc chúng ta rất yếu ớt, mặc dù thực tế có thể sống rất lâu, gương mặt từ khi trưởng thành cũng thay đổi, nhưng nếu có thần thú bảo hộ, đảm bảo sống qua 40 tuổi..." Im lặng chút lại tiếp " Mọi người chưa có thần thú đều tập trung ở đây, nếu như thần thú ra đời chọn trúng ai, coi như người đó may mắn.Có những người dù già mà vẫn chưa được ban phúc lành kìa..."

      " sao?" Tuyết Nhi lắc đầu. "Tỷ xem tí nữa nó có chọn em ?"

      Hạ Linh bĩu môi : "Mơ tưởng, thần thú chỉ chọn những người có duyên thôi, đặc biệt là những đứa trẻ ngoan..."

      Hạ Tuyết Nhi sửng cồ : "Em mà hư à.."

      "Yên lặng, yên lặng...'

      Vào lúc trăng lên đỉnh cao nhất, Tinh hoa nhật nguyệt đều tập trung ở đây, có đạo hỏa quang dần dần xuất , càng lúc càng chói lòa...

      Cơ hồ là đồng thời, Hạ Tuyết Nhi thấy thân mình mình cũng sáng lên, trôi lơ lửng...Hạ Linh kinh ngạc, số người chán trường : " Hết rồi, hết rồi...Sao lại có thể chọn đứa trẻ bé như thế chứ...."

      Trong màn đêm, xuất vệt sáng mài đỏ, nó nhàng bay đến trước mặt Tuyết Nhi, nàng hơi hơi giơ tay ra, cười khanh khách.Vệt sáng nằm gọn trong tay nàng, mềm mềm, ấm, rất dễ chịu.

      Sau, ánh hào quang dần mất , để lộ sinh vật bé, hai mắt có màu tím nhạt, bộ lông trắng muốt, xù xù.Nó lắc lắc cái đầu như buồn ngủ, liếc Tuyết Nhi cái rồi nhắm mắt, ngủ tiếp...

      "A, ..." Tuyết Nhi ôm nó vào trong lòng, lớp lông của nó rất mềm mại, rất thoải mái, mặc dù nó để ý đến nàng, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến tâm trạng nhảy nhót của nàng. "Tỷ tỷ, tỷ xem nó là con gì???"

      Hạ Linh vẫn chưa hết bàng hoàng, làm thế nào mà muội muội của nàng lại may mắn như thế được :"Ta cũng biết, ta chưa nhìn thấy nó bao giờ...nhưng dựa vào ánh hào quang lúc nãy, chắc chắn nó rất mạnh..."

      "Ha hả..." Tuyết nhi vuốt vuốt đầu con vật "Nó là của em.."
      ***
      P/s :Chào mọi người .Tình hình là mị muốn đào hố nữa :3.Tại rảnh :v, Mị muốn đào hố thú-nhân, về tinh linh và sủng vật của ấy ( là sủng vật chứ thực ra ảnh mạnh lắm á, chị là sủng vật của ảnh thôi :v.Cơ mà ảnh tình nguyện:v) . chung khá dễ thương, nữ chính rất ngây thơ, hiền lành, còn nam chính phúc hắc, lạnh lùng với người khác nhưng rất quan tâm nữ chính ( Kiểu ngoài lạnh trong ấm á).
      sanone2112 thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 1: Chàng trai đó là ai?
      [​IMG]

      Hạ Tuyết Nhi ôm khư khư lấy thần thú, dụi mãi vào bộ lông trắng tinh, mềm mượt của nó, cười tươi như hoa :

      "Hạ Vũ, ta gọi ngươi là Vũ thế nào? Ngươi có thích nó ?" Dừng lại chút lại tự cho là đúng là tiếp " Thông qua nó có rất nhiều hàm ý, khiến người khác đều bội phục ta, tôn trọng ta, khi có thể đặt ra cái tên vừa trí tuệ vừ nho nhã như vậy..."

      Thần thú hí mắt ra nhìn nàng cái, thấy bộ mặt hớn hở thái quá của nàng liền quay ngoắt , thèm trả lời.Hạ Tuyết Nhi lại bắt đầu cảm thán : "Bất, trị, bất trị rồi..."

      ***

      Cả Bình Sơn đều biết Hạ Tuyết Nhi là tinh linh may mắn nhất, vì nàng được thần thú lựa chọn từ rất sớm, hơn nữa thần thú của nàng rất quý hiếm, chắc là như vậy , vì trong tộc chưa từng có ai nhìn thấy con vật nào giống nó, quan trọng là nó rất mạnh...

      Nhưng mà cả Bình Sơn cũng biết, ai đáng thương như Hạ Tuyết Nhi, bởi vì nàng hoàn toàn điều khiển được thần thú của nàng, cách khác là ai quản được nó...Nó đặc biệt lười, suốt ngày ngủ, còn thuốc chữa nữa...

      Hạ Tuyết Nhi quả thực thể hiểu nổi, những thần thú khác đều rất nghe lời chủ nhân, phải ha, nàng ràng là chủ nhân của nó, nó ràng là sủng vật của nàng, thế mà nó luôn luôn bỏ lời của nàng ở ngoài tai...Lại , phải lúc nào nó cũng chống đối nàng, thi thoảng, khi cao hứng nó cũng chịu nghe lời nàng,...Càng nghĩ càng ấm ức mà...

      Hạ Tuyết Nhi là giận dỗi với thần thú, kỳ thực là mình nàng giận dỗi thooi, nõ vẫn quan tâm.Thần thú nhìn theo cái bóng hậm hực của Hạ Tuyết Nhi xa dần, lắc đầu ngán ngẩm, dù sao cũng phải lần đầu tiên nàng bỏ , được lát lại về ngay ấy mà, dù sao tí nữa nàng vẫn là người làm lành trước...A, Nó ngáp cái, lại bắt đầu buồn ngủ...

      Lần này, Hạ Tuyết Nhi tức giận , nàng quyết tâm bỏ mặc nó. dù sao nó cũng quan tâm nàng, cho nó tìm tinh linh khác tốt lắm...

      Tâm tình vui cho nên nàng vượt qua kết giới mà biết, sang bên kia còn là lãnh thổ của tinh linh tộc nữa...Hạ Linh thường nhắc nhở nàng, tuyệt đối được qua đó nếu cùng Hạ Vũ, nhưng mà nàng bước qua mất rồi...

      định quay đầu lại, bỗng thấy, bên vách xuất bõng đen, là con người..., là nhân...

      Hơn nữa là nhân rất tuấn tú....

      Hạ Tuyết Nhi tròn mắt, nhân kia cũng nhìn sang bên này....

      đôi mắt tím rất thu hút, mái tóc đen dài, đến cả quần áo cũng là màu đen tuyền...

      híp đôi mắt phượng dài nhìn nàng, mỉm cười : " Mỹ nhân, lạc sao?"

      Hạ Tuyết Nhi lại càng sửng sốt, gương mặt này, kể cả giọng mang mấy phần tà khí, trầm thấp dụ hoặc này....

      "Hạ Vũ." Lập tức vui vẻ tiến lại "Ngươi đến tìm ta à?"

      Mặc dù Hạ Vũ rất ít khi biến thành nhân hình, nhưng mà rất đẹp trai, vẻ đẹp thể trộn lẫn, mị cuốn hút, dù chỉ gặp lần cũng khó thể quên....

      Hạ Tuyết Nhi thân thiết ôm chầm lấy , nàng quên mất phút trước còn giận dỗi ai kia...

      Nam tử kia rất sửng sốt, láy sau, tự nhiên mà đưa tay vuốt tóc nàng :

      "A, mỹ nhân, mặc dù ta ngại được thương nhung nhớ, nhưng mà xúc động ngay từ lần đầu tiên gặp mặt thế này, quả là có chút..."

      ***
      sanone2112 thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 2 : vương
      [​IMG]

      Hạ Tuyết NHi nghe xưng hô như vậy có chút khó hiểu, nàng lui ra chút...Hạ Vũ từ khi nào thi ăn có chủ vị như vậy?Lại là câu dài, bình thường chỉ gật hoặc lắc đầu, bất đắc dĩ lắm mới mở miệng chuyện, rất lười...
      Nàng đưa tay cầm lấy tóc , càng sửng sốt :

      "Hạ Vũ, từ khi nào tóc ngươi thành màu đen như thế này.."
      Nhìn từ xuống dưới, từ trái qua phải, đúng là Hạ Vũ mà, chỉ khác màu tóc và quần áo..."Lẽ nào ngươi bị tẩu hỏa nhập ma rồi?"

      Ngủ lắm quá nên phát bệnh rồi hử???

      Cho nên mới thành ra như vậy....

      đúng, đúng, trước nay chỉ thấy tẩu hỏa nhập ma làm tóc từ đen sang màu trắng, chứ chưa thấy điều ngược lại bao giờ....

      Tuyết Nhi cảnh giác lui ra phía sau :"Ngươi là ai? Tại sao giống Hạ Vũ của ta quá vậy?"

      "Mỹ nhân.." Nam tử nhếch mép, phải hỏi là tại sao Hạ Vũ của nương lại giống tại hạ mới đúng..Thêm nữa, Hạ Vũ của nương là ai?"

      Chán ghét người này,...

      Thấy Tuyết Nhi cau mày, nam tử lại ra vẻ buồn rầu cau mày..." A, rồi, ta nào có vận khí gặp được mỹ nhân xinh đẹp như vậy...Hóa ra là hoa có chủ...Nhưng mà sao, Hắc Nhạc ta trước nay phải là người dễ dàng bỏ cuộc.Hoa càng có gai càng thu hút, phải sao??"

      Vừa vừa muốn bước lại...

      Tuyết Nhi hốt hoảng, nàng ngừng lùi lại, " Đừng đến gần, nếu ngươi tiến lại thêm chút nữa ta khiến ngươi hối hận và..."

      Phượng nhãn nhếch lên, nam tử nửa cười nửa nhìn nàng : " Ta rất tò mò, rốt cục nàng muốn làm gì để khiến ta hối hận?"

      Hạ Tuyết Nhi trấn tĩnh lại, nàng bắt đầu đọc chú ngữ, nhưng mà nam tử tự xưng là Hắc Nhạc Kia những bị ảnh hưởng, mà còn rất thản nhiên "Nàng xem, nàng vẫn là nên ngoan ngoãn theo ta về tộc thôi...Ta có thể bảo vệ nàng..."

      Hạ Tuyết Nhi rất kinh ngạc, dĩ nhiên bị làm sao? Bây giờ nàng vô cùng tưởng niệm Hạ Vũ, dù nó rất lạnh nhạt nhưng mà chưa bao giờ đối xử với nàng như vậy, cũng chưa bao giờ khiến nàng sợ hãi...

      Đến khi nam tử kia sắp chạm đến người nàng, bỗng bị lực lượng cường đại đẩy lùi lại.Bóng áo trắng lướt qua, thoáng chốc , nàng ở trong vòng tay ấm áp quen thuộc....

      Nam tử tao nhã như cây trúc, áo trắng, đến cả tóc cũng là màu trắng như cước... nheo đôi mắt tím, như xác định nàng bị thương chỗ nào mới dãn ra lông mày, trở lại vẻ lạnh nhạt ban đầu...

      Hạ Vũ ôm lấy Tuyết Nhi, tuy vẫn là bộ dáng bất cần đời như trước, nhưng vòng tay ôm nàng rất chặt, vẫn là quan tâm nàng đúng ? Tiểu Tuyết bỗng cảm thấy mỹ mãn, ngọt ngào....

      "Bạch Nhạc.." Nam tử kia vừa thấy Hạ Vũ vô cùng kinh hỉ " Tìm được huynh tốt quá..Huynh biết bây giờ tộc..."

      "Cút." Hạ Vũ phun ra hai chữ, sau đó ôm lấy tiểu Tuyết , xoay người dời ...

      Hạ Tuyết Nhi len lén quay đầu lại xem, thấy Hắc Nhạc giống như bị trunngs pháp, đứng như trời trồng, tức giận hét to : " Bạch Nhạc, huynh...huynh dám thi pháp với đệ....Được lắm, được lắm, huynh ràng biết, song sinh tử vốn là tâm linh tương thông, huynh chỉ cần nhìn thấy đệ là hiểu tất cả, thế mà huynh còn...."

      Chưa kịp nghe nốt câu tiếp theo, nàng bị Hạ Vụ ấn vào trong ngực, buồn cười hỏi : " Xem đủ."

      "Đủ, đủ." Hạ Tuyết nhi cảm thấy rất sảng khoái, Hạ Vũ vẫn là quan tâm nàng, khi nàng gặp nguy hiểm vẫn xuất kịp thời đó thôi...

      A, xem kìa, Hạ Vũ của nàng vẫn là nhất ...

      ***
      sanone2112 thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 3 : Thân thế


      Gần đây, Bình Sơn có vị khách mời mà đến.Dù là mời nhưng mà rất được hoan nghênh...Thứ nhất vì mạnh, rất mạnh...Thứ hai chính là đẹp...Đẹp mà, có quyền...

      Hạ Tuyết Nhi cảm thấy bực mình.Làm thế nào mà vào được đây, lại còn làm ra vẻ rất thân thiết với nàng, còn dám là em trai Hạ Vũ...Mặc dù tướng mạo, giọng có thể giống nhau, nhưng mà tính cách khác xa nhau trời vực như vậy, ai mà tin....

      Hạ Tuyết Nhi rất ghét Hắc Nhạc...

      "Hạ Vũ, Hạ vũ. ngươi nhất định phải giúp ta, ngươi nhất định phải đuổi cái tên đáng ghét ấy ..Nếu ta bị làm cho tức chết mà...'
      Câu này, mỗi ngày Tiểu Tuyết thầm bên tai Hạ Vũ dưới mười lần....

      "Tỷ tỷ, lúc trước là ta mạo phạm tỷ tỷ, có lỗi." Hắc Nhạc rất có thành ý mà xin lỗi..."

      Hạ Linh thúc giục : "Muội xem, người ta xin lỗi tử tế như thế rồi...Việc nhặt có gì nên bỏ qua, làm người nên quá ích kỷ, phải biết bao dung..."

      Hắc Nhạc ra sức phụ họa : "Đúng vậy, đúng vậy..."

      Hạ Tuyết Nhi quay phắt đầu ... lát lại thấy Hắc Nhạc mở miệng : " Vậy quan hệ của Tỷ tỷ với Bạch Nhạc là như thế nào?"

      thèm trả lời...

      Hạ Linh lườm nàng cái : " Huynh muốn đến Hạ Vũ sao?Nó chính là thần thú của Tiểu Tuyết..."

      "Thần thú " Há hốc mồm.

      "Đúng là như vậy.." Hạ Linh gật đầu "Từ năm sáu tuổi, tiểu tuyết được ban phước lành..."

      " phải chứ.Chắc chắn có nhầm lẫn gì rồi..." xong ái ngại nhìn Hạ Tuyết Nhi " Người như Bạch Nhạc thể nào..."

      Hạ Tuyết Nhi nghe đến đây thể chịu đựng được, nàng đứng phắt dậy, gắt lên :" làm sao? Hạ Vũ chọn trúng ta làm sao? Phải đấy, mặc dù ta rất ngốc nghếch, rất vô dụng, cái gì cũng ỷ vào nó...Nhưng mà nó vẫn là thần thú của ta, ai được quyền can thiệp...."

      Im lặng. thoáng yên lặng....

      Sau đó, thấy Hạ Tuyết Nhi quay người chạy ra ngoài...

      Hạ Linh ái ngại : " Hắc Nhạc, lần này hình như hơi quá đáng..."

      Hắc Nhạc thở dài ;" Ta cũng phải có ý chê bai tỷ ấy, ta chỉ muốn rằng, Bạch Nhạc vốn dĩ phải là thần thú..."

      Hạ Linh kinh ngạc :"Sao cơ? Hạ Vũ phải thần thú..."

      "Ừ" Hắc Nhạc trả lời "Ta khônng biết xảy ra chuyện gì nhưng mà huynh ấy tuyệt nhiên phải thần thú...Huynh ấy sinh ra là bậc đế vương, ta đến đây là để đón huynh ấy về...Huynh ấy là vương của chúng ta, huynh ấy là vương...'
      ****
      sanone2112 thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 4 :

      Lúc Hạ Vũ tìm được Tuyết Nhi ở hồ nước phía sau núi, ràng rất kinh hãi...

      Nàng cuộn tròn người lại giống như tiểu động vật, đem mặt chôn ở giữa hai chân, bả vai chế mà khẽ run lên...

      nhíu mày, tới ngồi ở bên người của nàng, đưa tay ra kéo nàng vào lòng...

      Cảm nhận được nhịp tim đều đều và ấm áp của , nàng lại càng khóc lớn hơn...

      Hạ Vũ lời, chỉ nhàng ôm lấy nàng, tùy ý nước mắt nàng thấm qua y phục của , lạnh toát...

      hơi run lên chút, cảm giác ngực như có cái gì đó châm vào, nhoi nhói...

      Tiểu Tuyết của khóc đâu...

      Khi nàng cuối cùng bình tĩnh lại, nhưng vẫn là khổ sở mà dụi vào lòng , giọng như con mèo đáng thương hề hề, nhượng lòng tránh khỏi mềm mại :

      "Hạ Vũ, có phải ngươi cũng cho rằng ta rất ngốc nghếch, rất phiền toái....Có phải ta là gánh nặng của ngươi..."

      Tử đến lớn, ai cũng nàng là mèo mù vớ phải cá rán, bỗng dưng tìm được thần thú bảo hộ mạnh như vậy, nàng kỳ thực xứng với , đáng làm chủ nhân của . nàng mặt dày bám theo . nàng vô lý, nàng tùy hứng...Nàng ngoài mặt tỏ vẻ như quan tâm nhưng thực ra vẫn là để ý...Hơn nữa nó còn luôn tỏ vẻ mặc kệ nàng, đến nó mà cũng coi thường nàng...

      gì, đưa tay khẽ vuốt tóc nàng, giống như nàng là trân bảo của , nhàng che chở...

      Hạ Tuyết Nhi mang theo thanh nức nở rúc lòng , phảng phất như lại sắp sửa khóc lớn...

      "Còn có rất nhiều người quan tâm ngươi...Có Hạ Linh, có ba mẹ..."

      Hạ Tuyết Nhi vội vàng ngóc dậy, hai mắt hồng hồng vì khóc nhìn thẳng vào mắt :"Vậy ngươi, ngươi có quan tâm ta ? Ngươi ở bên cạnh ta mãi đúng ?"

      Tuyết nhi thấy chính mình trong mắt , bé bé : " , ta ở đây."
      ôm lấy nàng, nụ hôn đặt trán.

      Hạ Tuyết Nhi cảm thấy đặc biệt mỹ mãn, nàng tươi cười ôm lấy cổ , giọng : " Hạ Vũ ngốc, Hạ Vũ vẫn mãi là sủng vật của Tuyết Nhi..."

      "Ừ." cọ đỉnh đầu nàng, giọng giống như là hứa hẹn....

      "Đôi khi cần phải làm vừa lòng tất cả mọi người bởi vì phải ai cũng muốn tốt cho ngươi..." biết qua bao nhiêu lâu bỗng :"Tiểu Tuyết đừng khóc.Ta thích thấy ngươi khóc.."

      Đây là câu dài nhất của đối với nàng...

      Hạ Tuyết Nhi nắm lấy tay áo : " Hạ Vũ, dạy ta chú thuật được ?"

      "Ừ."
      ***
      Mymy97 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :