1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sủng thê làm hoàng hậu - Mạt Trà Khúc Kỳ (67/155c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Sủng thê làm hoàng hậu

      Tác giả: Mạt trà khúc kỳ (Mạt Trà Cookie)

      Thể loại: Cổ đại, trọng sinh, ngọt sủng văn.

      Chương: 155c (bản raw hoàn)

      Editor: Skinny Cat, meoOm

      Converter: gachuaol – tangthuvien


      [​IMG]



      Giới thiệu:

      Đời trước Chân Bảo Lộ cao ngạo xinh đẹp, tham mộ hư vinh, nằm mộng cũng muốn thấy người sang bắt quàng làm họ, tiếp tục trải qua cuộc sống ăn sung mặc sướng, kết quả đời nhà ma.

      Sau khi sống lại, Chân Bảo Lộ quyết định chân sống qua ngày, chăm sóc tốt cho hai đệ đệ sinh đôi, còn kén chồng theo tiêu chuẩn: khỏe mạnh, thành , biết làm chút ít việc nhà.

      Thành thân, Chân Bảo Lộ rất hài lòng với lão công của mình, dù cho lớn lên có bộ dáng rất đào hoa. Chân Bảo Lộ thành thành làm thê tử ngoan, mỗi ngày tính toán tỉ mỉ sống qua ngày.

      Chứng kiến lão công nhà mình từng bước thăng chức, Chân Bảo Lộ chẳng những có cao hứng, ngược lại lo lắng,

      Cho đến ngày truyền tới tin tức - -

      Lão công tạo phản thành công...

      - -

      Tiết Nhượng: Nàng muốn cuộc sống ăn sung mặc sướng, ta cho nàng.

      PS: Nam chủ nhiều lắm, nhưng là đau lòng thay cho lão bà ~

      Ăn vào hiểu ra: Ngọt sủng, hằng ngày. thích chớ phun.

      Nội dung nhãn hiệu: Trùng sinh ngọt văn

      Nhân vật chính: Chân Bảo Lộ, Tiết Nhượng ┃ vai phụ: Song trùng sinh ┃ khác: Nhường đường vợ chồng, ngọt sủng ~
      Last edited: 3/10/16
      Phương Lăng, meolulu.ipu, lovenovel10 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 1: Bảo Lộ


      Chân Bảo Lộ ngồi ghế hoa hồng làm từ gỗ lê quý giá, nàng nhíu mày, nhịn được ngẩng đầu nhìn Chúc ma ma trước mặt.


      Tuy thích ứng được vài ngày, nhưng lúc này khi Chân Bảo Lộ nhìn đến bộ dáng của Chúc ma ma, vẫn nhịn được sợ hãi than, hóa ra dáng vẻ của Chúc ma ma còn có lúc trắng mập phúc hậu như vậy. Gò má đỏ thắm, nhìn thế nào cũng thấy tràn đầy tinh thần.


      Chân Bảo Lộ dừng chút, cặp mắt to mở lớn, hỏi lại lần nữa: "Mẫu thân còn chưa sinh ra đệ đệ sao?"


      Chân Bảo Lộ là tiểu nữ nhi của trưởng tử Chân Như Tùng phủ Tề Quốc Công, mà mẫu thân trong miệng nàng chính là Từ Thị, kế thất (vợ kế) của Chân Như Tùng.


      Năm nay Chân Như Tùng hai mươi chín, này năm vừa qua, là danh tiếng vang khắp thiên hạ. Vào niên kỷ này, dù là ở gia đình bình thường, dưới gối cũng phải có con trai mới có thể là tốt, huống chi vì áp lực của trường tử, Chân Như Tùng rất cần đứa con trai. Chỉ là nguyên phối (vợ đầu) Tiết Thị của Chân Như Tùng chỉ lưu lại nữ nhi, mà Từ Thị vào cửa chín năm, cũng chỉ sinh khuê nữ là Chân Bảo Lộ.


      Cũng may đầu năm nay Từ Thị được khám ra có thai, khiến cho lão thái thái rất vui mừng, trong chốc lát cả nhà cao thấp đem Từ Thị trở thành Bồ Tát cung phụng, vô cùng quý giá. Trước mắt chính là lúc hoa cúc vàng nở rộ và cũng là mùa thu cua, buổi trưa hôm nay Từ Thị thưởng cúc ở trong sân, chợt cảm thấy đau bụng, đó là dấu hiệu muốn sinh. Mắt thấy đứa sắp chào đời, chẳng những đại phòng nơi này luống cuống tay chân, mà toàn bộ người của phủ Tề Quốc Công đều nhìn chằm chằm.


      Chẳng qua Chân Bảo Lộ chỉ mới tám tuổi, giọng mềm mại ngọt ngào, giống tết Nguyên Tiêu được ăn nắm gạo nếp, hé ra khuôn mặt nhắn phấn nộn giống Từ Thị, môi hồng răng trắng, ngày thường vô cùng khéo léo đáng . Thời điểm Chân Bảo Lộ vừa ra đời có bộ dạng nhắn yếu ớt, chỉ chấp nhận cho mỗi mẫu thân Từ Thị ôm, người bên ngoài bất luận là ai cũng khóc lóc ngừng, nhưng đến lúc được tổ phụ Tề Quốc công ôm lại yên lặng, tương đối nhu thuận.


      Tuy rằng Tề Quốc công hy vọng có tôn nhi (cháu trai), khi nhìn thấy cháu phấn nộn đáng , nàng mở lớn đôi mắt to tròn nhìn ông, khiến lòng ông hoàn toàn bị tan chảy. Đôi mắt to đen lúng liếng sạch trong suốt óng ánh, giống như nai con trong núi rừng, khiến ông nghĩ đến chữ 'Lộ' nên đặt làm tên cho cháu .


      Lúc này Chúc ma ma nghe tiếng của tiểu thư nhà mình, đưa ra khuôn mặt tròn cười dịu dàng. Tất nhiên bà cũng hi vọng phu nhân có thể sinh con trai, huống chi bụng phu nhân lại lớn như vậy, đại phu có thể là song thai. Nếu đều là con trai, cuộc sống sau này của phu nhân có thể dễ chịu, nhưng nếu nhỡ ra lại là khuê nữ...


      Chúc ma ma muốn nghĩ nhiều nữa, vội : "Vẫn chưa, tiểu thư chờ chút nữa nha." Dù sao nữ nhân sinh con đều phải cần nhiều canh giờ.


      Nghe xong lời của Chúc ma ma, tiểu nương có chút thất vọng, cúi đầu "Ồ" tiếng, cặp lông mi dày như hai thanh quạt , nhàng chớp động hơi hơi hạ xuống, làm người ta nhìn vào còn tưởng tiểu nương có vài phần cảm giác đơn.


      Chúc ma ma cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, mà lại ra được.


      Chân Bảo Lộ cúi đầu, nhìn đôi tay bé mũm mỉm của mình, mu bàn tay còn có thịt múp múp. Chân Bảo Lộ cầm hai tay đan vào nhau, rồi mở ra lần nữa, liên tục nhiều lần, cuối cùng mới mím môi nở nụ cười.


      .


      tốt.


      Lúc này, nha hoàn mặc y phục xanh lục, chải hai búi tóc vội vàng chạy vào. Có lẽ là sốt ruột chạy tới, hai má đỏ bừng, chóp mũi cũng lấm tấm nồ hôi, vui vẻ : "Sinh rồi, sinh rồi! Phu nhân sinh ra hai vị tiểu thiếu gia."


      Đây quả nhiên là tin tức vô cùng tốt.


      Chúc ma ma thở ra hơi dài, mặt tròn mỉm cười, chắp tay trước ngực niệm câu Phật hiệu, khi phản ứng lại, thấy tiểu nương lúc nãy còn ngồi ghế hoa hồng đâu nữa, vội hỏi nha hoàn phía sau: "Tiểu thư đâu?"


      Nha hoàn này hầu hạ bên cạnh Chân Bảo Lộ, tên là Hương Đào.


      Hương Đào thoáng nhìn ra bên ngoài.


      Chúc ma ma lập tức phản ứng lại, chạy ra bên ngoài, thấy tiểu thư nhà mình từng bước chân ngắn chạy tới Nghi An Cư nơi ở của phu nhân. Chúc ma ma lo lắng, sợ tiểu thư bị vấp té, vội : "Tiểu thư chậm chút." xong vội vàng đuổi tới.

      .


      Nghi An Cư


      giường gỗ lê hoa văn như ý vân, Từ Thị vừa mới sinh hạ song thai, sắc mặt suy yếu nằm, bên cạnh còn đặt hai bọc tã lót, ở trong chính là hai vị tiểu thiếu gia vừa ra đời.


      Nhà mẹ đẻ của Từ Thị chính là phủ Trường Trữ Hầu, tính tình nàng dịu dàng hiền thục, cùng phu quân Chân Như Tùng ân ái hòa thuận, vào cửa gần mười năm lại sinh con, chung quy có chút băn khoăn. Ngày xưa lão thái thái đối với nàng vô cùng hài lòng, mấy năm nay lại có chút vừa mắt. Lúc này sinh hạ hai nhi tử béo tròn trắng trẻo, rốt cục Từ Thị có thể thở dài nhõm hơi.


      Hai đứa bé so với trẻ sơ sinh bình thường có hơi , nhưng mới vừa rồi tiếng khóc rất to, ngược lại là vô cùng khỏe mạnh.


      Từ Thị sờ sờ khuôn mặt nhắn của đứa bé bên cạnh, gò má xinh đẹp thanh lệ, trong lòng đong đầy vui sướng và từ ái của người làm mẹ. Vì vừa mới sinh xong, cơ thể Từ Thị mệt mỏi vô lực, nhưng nàng muốn cùng phu quân chia xẻ giờ phút vui sướng này, nên cố chống đỡ chưa chịu nằm nghĩ.


      Ở bên ngoài truyền đến tiếng phu quân nhà mình, quay đầu lại trong mắt Từ Thị lộ ra vẻ vui sướng, người nam nhân luôn ổn trọng từ trước tới giờ, nay lại vô cùng vội vàng, nàng nhàng kêu: "Gia."


      Bình sinh Chân Như Tùng cao hơn tám thước, tuấn vĩ đại, mặt mày tuấn lãng, là mỹ nam tử khí vũ hiên ngang. Nhìn thấy thê tử và hai tên tiểu tử ngủ yên trong tã lót, chân dài bước, bước nhanh tới ngồi vào bên giường, tay cầm lấy tay của thê tử, tay khẽ vuốt gò má của nàng, ôn nhu : "Yểu yểu, vất vả cho nàng rồi." Yểu yểu là nhũ danh của Từ Thị.


      Nàng cứ nhìn như vậy, trước mắt cũng chỉ có nam nhân này. Bản thân ràng cũng làm nương, lúc này lại giống như tiểu nương vừa xuất giá, mặt hơi đỏ : "Thiếp thân vất vả." Đối với Từ Thị, vì nam nhân của mình sinh con dưỡng cái, chính là việc thiên kinh địa nghĩa, thể là vất vả.


      Chân Như Tùng quả nhiên cực kỳ thích dáng vẻ mềm mại như vậy của thê tử.


      Chân Như Tùng và nguyên phối Tiết Thị qua đời coi như là tương kính như tân, Tiết Thị rất giỏi trong công việc quản gia, đương nhiên Chân Như Tùng hài lòng. Sau đó Tiết Thị sinh hạ trưởng nữ Chân Bảo Quỳnh liền qua đời, Chân Như Tùng chịu tang năm cho vợ, sau đó mới tái giá cưới Từ Thị. Xuất thân của Từ Thị hiển hách, có tri thức hiểu lễ nghĩa, dung mạo cần , người nào biết phủ Trường Trữ Hầu có hai đóa hoa tỷ muội. Chẳng qua Chân Như Tùng phải người ham mê sắc đẹp, tính tình hướng nội, về mặt tình cảm cũng có chút lạnh nhạt, nhưng Từ Thị mảnh mai yểu điệu, chẳng những ôn nhu săn sóc đối với , còn xem nữ nhi Tiết Thị lưu lại như con của mình. Ôn nhu hiền lành như vậy, cho dù lòng Chân Như Tùng có cứng rắn như đá, cũng phải bị ủ nóng.


      Nay, để thê tử trong lòng.


      Chân Như Tùng xem xong thê tử, cúi thấp đầu nhìn vào hai khuôn mặt nhắn giống nhau như đúc bên trong tả lót, gương mặt tuấn mỹ trở nên vô cùng ôn hòa.


      Ngay lúc Chân Như Tùng tinh tế tường tận ngắm nhìn con trai, nghe bên ngoài loạt tiếng bước chân 'thịch thịch thịch'. Rồi sau đó nhìn thấy tiểu nương mang đôi giày vải thêu hoa sen màu hồng phấn đào bước nhanh vào.


      Tiểu nương tuổi còn , ngày thường lộ ra khuôn mặt nhắn trắng noãn xinh đẹp, đôi mắt to lóng lánh chớp chớp, khiến cho lòng người ta đều phải mềm nhũn.


      Chân Như Tùng thấy khuê nữ chạy đến bên giường, bộ dáng có hơi nóng nảy. Trong ngày thường là người lạnh lùng xa cách, lúc này lại cười rất dịu dàng, tay ôm lấy khuê nữ đặt lên đùi, xoa búi tóc hoa bao của khuê nữ hỏi: "Tiểu Lộ đến xem đệ đệ sao?"


      Chân Bảo Lộ có hơi ghét bỏ thân thể bé tám tuổi này, mới chạy vài bước thở. Nàng mở cái miệng nhắn ra thở phì phò, sau nghiêng đầu nhìn gương mặt tuấn mỹ dịu dàng của phụ thân nhà mình.


      Mới lát mà đôi mắt to ngập nước của Chân Bảo Lộ lập tức ra lệ quang, vành mắt cũng đỏ lên.


      Ngửi được mùi vị người phụ thân, nàng liền cảm thấy an tâm.


      Vừa nghĩ tới lúc trước có cha mẹ, phải trải qua cuộc sống ăn nhờ ở đậu, Chân Bảo Lộ cảm thấy chua xót. Xưa nay nàng được cha mẹ nâng trong lòng bàn tay, có khi nào phải chịu khổ đâu? Chỉ là nàng nghĩ tới, ra sau khi mất chỗ dựa là phụ thân, thế nhưng cuộc sống khổ sở như vậy.


      Chân Như Tùng tương đối cưng chiều khuê nữ này, thêm vào Chân Bảo Lộ yếu ớt hoạt bát, làm cho Chân Như Tùng càng thích nàng nhiều hơn. Lúc này nhìn cặp mắt to của khuê nữ đỏ hồng hồng, lông mày Chân Như Tùng nhíu lại, dỗ dành hỏi: "Ai bắt nạt Tiểu Lộ của phụ thân? cho phụ thân nghe, phụ thân giúp con hả giận."


      Chân Bảo Lộ mắt đỏ nín khóc mỉm cười, lắc đầu, mới nghiêng cổ nhìn phụ thân, giọng mềm mại: " có ai khi dễ Tiểu Lộ. Vì Tiểu Lộ nghe Chúc ma ma , mẫu thân sinh đệ đệ rất đau. Tiểu Lộ lo lắng cho mẫu thân."


      Lời vừa xong, đừng là Chân Như Tùng hơi kinh ngạc, ngay cả Từ Thị nằm giường cũng cảm thấy thể tưởng tượng nổi.


      Khuê nữ này của nàng, bị chiều hư, trong ngày thường chỉ lo đến bản thân, có khi nào biết nghĩ cho người khác? Tính tình Từ Thị nhu nhược, cũng muốn dạy dỗ nữ nhi tốt hơn, nên có nguyên tắc của mình. Nhưng mỗi khi khuê nữ ở trước mặt nàng làm sai chuyện, nàng muốn trách phạt, nữ nhi liền trốn phía sau phụ thân, làm nũng khóc lóc cáo trạng. Chân Như Tùng lại cưng chiều nữ nhi đến có phép tắc, vừa thấy khuê nữ bảo bối rơi giọt nước mắt, lập tức bảo thôi . Xưa nay Từ Thị luôn dịu ngoan (dịu dàng ngoan ngoãn), nhưng ít lần tranh cãi với phu quân vì việc này. Đến lúc sau, có lẽ nên nghe theo phu quân. Nhớ kỹ khuê nữ còn tuổi, nên thôi đành từ từ mà dạy.


      Thế mà nay lại biết quan tâm đến người khác.


      Vừa sinh hai đứa con trai, vốn Từ Thị rất vui mừng, nay thấy khuê nữ còn mà như thế, lại càng vui mừng hơn.


      Chân Như Tùng nghe lời quan tâm của khuê nữ, ngược lại cười cười, nhéo vào khuôn mặt nhắn non mềm của nữ nhi : "Tiểu Lộ của chúng ta quả nhiên trưởng thành rồi." Sau lại , "Nào, hãy cùng phụ thân xem đệ đệ."


      Đệ đệ.


      Vốn Chân Bảo Lộ cười khanh khách, vừa nghe được hai chữ này, khuôn mặt nhắn trở nên căng thẳng, Bàn tay bên trong áo theo bản năng nắm chặt thành quả đấm . Nàng hơi khẩn trương. Vừa nãy tuy là nàng lo lắng, nhưng nàng biết hôm nay mẫu thân bình an sinh đệ đệ, biết kết quả, nàng vẫn đứng ngồi yên. nay nghe được mẫu thân thuận lợi sinh ra hai đệ đệ, nàng khó nhịn được vui sướng, trực tiếp chạy tới... Chính là nàng mong chời hai người đệ đệ này.


      Nghĩ tới đời trước, gương mặt béo tròn trắng bệch của Vinh Nhi, còn có ánh mắt chỉ trích của Thượng Nhi, trong đầu Chân Bảo Lộ như bị kim đâm.


      Chân Bảo Lộ cắn môi, suy nghĩ thêm nữa, chỉ cúi đầu nhìn hai đệ đệ vừa mới ra đời.


      Trẻ con vừa mới được sinh ra, theo lý thuyết đẹp lắm, nhất định cả người đỏ rực nhăn nheo. Nhưng xem chừng hai đệ đệ này của nàng lại nho hồng hồng, rất là đáng .


      Chân Bảo Lộ nhìn hai khuôn mặt nhắn gần như giống nhau như đúc, theo bản năng vươn bàn tay bé mủm mỉm của mình sờ vào mặt đệ đệ. Tiểu tử kia ưm tiếng, miệng móp mép, lập tức giống như con heo , tiếp tục ngủ.


      Trong mắt Chân Bảo Lộ hàm chứa nước mắt, nhịn cười được mà nở nụ cười, tiến đến sờ đứa bên cạnh.
      sanone2112, moimoi, Aliren22 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2: Biểu ca (ăn sung mặc sướng)


      Thấy khuê nữ thích hai đệ đệ như vậy, Từ Thị có hơi kinh ngạc, sau đó khẽ cười, ôn nhu : "Bây giờ Tiểu Lộ là tỷ tỷ, sau này cần phải chăm sóc tốt cho bọn đệ đệ nha."


      Lời này Từ Thị chỉ thuận miệng ra. Nàng hiểu được tính tình của khuê nữ nhà mình, khi dễ người ta tính là tồi rồi, ra nàng trông cậy Tiểu Lộ giống như tỷ tỷ trong gia đình bình thường che chở đệ đệ.


      Nào biết Chân Bảo Lộ còn tuổi, lúc này lại khó được nhu thuận gật đầu, giọng điệu ngọt ngào : "Dạ, Tiểu Lộ chăm sóc đệ đệ tốt."


      xong, Chân Bảo Lộ hơi giương mắt, thấy mẫu thân nhìn vào mắt mình, thoáng ngừng lại, mới hiểu được vì sao mẫu thân kinh ngạc.


      Đúng rồi, đời trước lúc bọn đệ đệ trong bụng mẫu thân chưa ra đời, trong lòng mình vui chút nào. Khi đó tuổi còn , nghe người ở bên cạnh chờ cha mẹ có đệ đệ, thương mình nữa, nên trong lòng lo lắng, hy vọng đệ đệ sinh ra. Nhưng rốt cuộc là máu mủ tình thâm, đợi hai đệ đệ trắng trẻo non nớt sinh ra, thời điểm mình nhìn thấy, theo bản năng vẫn là thích.


      Chẳng qua là...


      Chân Bảo Lộ nhíu mày, tỉ mỉ nhớ lại đến tột cùng là khi đó người nào ở bên tai mi , mới khến cho nàng bài xích hai người đệ đệ này.


      Tuy giờ phút này Chân Bảo Lộ là tâm thực lòng, nay có thể lời này, trong lòng Chân Bảo Lộ vẫn hơi chột dạ. Đời trước khi nào mình cố gắng làm tỷ tỷ có trách nhiệm? Cũng làm khó cho hai tiểu tử kia, còn tuổi nhưng tính tình hào phóng, so đo cùng Nhị tỷ là mình đây.


      Sống lại đời, đối với Chân Bảo Lộ mà nằm mơ cũng chưa hề nghĩ tới việc này.


      Chân Bảo Lộ cẩn thận sờ gương mặt tròn trịa non nớt mủm mỉm của đệ đệ.


      Lúc này đây, nàng cố gắng làm tỷ tỷ tốt.


      Hiển nhiên Từ Thị có ý muốn tỷ đệ bọn họ bồi dưỡng cảm tình từ , lúc này liền mỉm cười nhìn khuê nữ hỏi: "Tiểu Lộ đoán xem, hai đệ đệ này, ai lớn, ai ?"


      Chân Bảo Lộ lấy lại tinh thần, giờ phút này có cha mẹ bên cạnh, nàng xác định đây phải nằm mơ, tự nhiên nên quý trọng tốt, làm lại cuộc sống, lập tức cong cong đôi mắt, cánh tay bé ôm cổ phụ thân Chân Như Tùng, chớp mắt cười khẽ: "Phụ thân biết ?"


      Chân Như Tùng liếc mắt nhìn hai nhi tử giống nhau như đúc, vẻ mặt ngưng trọng.


      vấn đề nho , lại đem đường đường Đại học sĩ Hàn Lâm viện làm khó rồi.


      Chân Như Tùng lúng túng lắc lắc đầu.


      Mới vừa rồi trong lòng nghĩ về thê tử, mới được mấy câu với thê tử khuê nữ vào, nên vẫn chưa biết trong hai đứa con trai, đứa nào lớn hơn.


      Chân Bảo Lộ cười khanh khách, sau đó thò tay nhàng kéo xuống bọc tã nơi bả vai của hai đệ đệ ----


      Nằm bên trong, bả vai bên phải có cái bớt màu đỏ, đó là đệ đệ sinh sau, Vinh Nhi; còn bên ngoài, chính là Thượng Nhi sinh ra sớm hơn Vinh Nhi phút.


      Nàng vẫn nhớ , tuy Thượng Nhi còn tuổi nhưng chính chắn thận trọng, rất có phong phạm của phụ thân, mà tính tình Vinh Nhi lại giống với mẫu thân, thà lương thiện, lại dễ bị bắt nạt.


      "Đây là Tứ đệ, đây là Ngũ đệ." Giọng Chân Bảo Lộ trong vắt.


      Hai tiểu tử kia tuy là con trưởng và con thứ của Chân Như Tùng, nhưng so với Chân Như Tùng mấy năm dưới gối con, phủ Tề Quốc Công còn có nhị phòng, có Tam thiếu gia, dựa theo thứ hạng, hai tiểu tử kia đương nhiên phải xếp thứ tư, thứ năm rồi.


      Từ Thị nở nụ cười, chỉ nữ nhi đoán lung tung: "Nhưng ra để Tiểu Lộ đoán đúng."


      Chân Bảo Lộ toét miệng cười, giống như trở lại cơ thể tám tuổi, tâm tình cũng biến thành đơn giản.


      Chân Như Tùng thấy khuê nữ bảo bối khéo léo như thế, đương nhiên vui mừng.


      "Cha, mẹ... Muội muội."


      Đương lúc cả nhà hết sức vui vẻ ấm áp, Chân Như Tùng nghe được tiếng gọi từ phía sau truyền đến, mới quay đầu lại xem.


      Vị tiểu nương vừa mới vào này, mặc áo bông nhiều lớp thêu hoa cẩm chướng màu hồng đào, dung mạo xinh đẹp mềm mại, nhưng ra so với Chân Bảo Lộ, lại có dáng vẻ điệu bộ như quý nữ khuê các.


      Đây chính là trưởng nữ của Chân Như Tùng do nguyên phối (vợ đầu) Tiết Thị để lại, Chân Bảo Quỳnh.


      Thấy là trưởng nữ, Chân Như Tùng ôn nhu gọi: "Quỳnh nhi."


      Chân Như Tùng có hai khuê nữ, tất nhiên đều thương . Chính là tuổi Chân Bảo Lộ còn nên tính tình đáng , có lúc làm nũng khoe mã, khó tránh khỏi thương nàng nhiều hơn. Mà Chân Bảo Quỳnh tuy rằng chỉ mới mười tuổi, nhưng lúc còn tính tình luôn tùy tiện giống nam tử, có chút tính tình tiểu nữ nhi nào cả, ngờ Từ Thị thân là kế mẫu, đối xử với Chân Bảo Quỳnh thương quan tâm, nhìn dáng điệu, quả thực so với con ruột là Chân Bảo Lộ còn để tâm hơn.


      Từ Thị là thương Chân Bảo Quỳnh, cũng hiểu được đứa này đáng thương, sợ nàng nghĩ nhiều, nên phá lệ đối với nàng săn sóc hơn. Mà Chân Bảo Quỳnh rất hiểu chuyện, lúc đầu cẩn thận thuận theo, cho tới bây giờ dĩ nhiên xem Từ Thị thành mẫu thân thân sinh (mẹ ruột).


      Quan hệ mẹ con giữa Từ Thị và Chân Bảo Quỳnh rất tốt, tuổi Chân Bảo Lộ còn nên trong lòng tự nhiên khó chịu. Thí dụ như mỗi khi Chân Như Tùng xa nhà trở về, mang theo ít đồ chơi , Chân Như Tùng nghĩ đến đầu tiên là Chân Bảo Lộ, mà Từ Thị thận trọng để cho Chân Bảo Quỳnh chọn trước. Chân Bảo Quỳnh là tỷ tỷ, tự nhiên nhường muội muội, đúng là đứa bé tuổi, thấy mẫu thân đau tỷ tỷ như vậy, trong lòng nàng tóm lại khó chịu, lúc này thường xuyên qua lại, vốn là hai tỷ muội xa cách, quan hệ lại ồn ào có hơi bế tắc.


      Nghe được tiếng của Chân Bảo Quỳnh, nụ cười mặt Chân Bảo Lộ lập tức còn, chỉ nhìn theo ánh mắt của phụ thân nhà mình, rồi xoay người nhìn sang chỗ khác.


      Từ lúc trọng sinh tới nay, đây là lần đầu tiên gặp lại Chân Bảo Quỳnh.


      Ngày thường Chân Bảo Quỳnh đoan trang hào phóng, giữa hai lông mày có hơi giống phụ thân, có lẽ nàng nghe người khác , dung mạo của nàng lại giống người mẹ qua đời Tiết Thị. Đối với vị tỷ tỷ này, đời trước Chân Bảo Lộ chưa bao giờ cho nàng sắc mặt tốt. Dưới cái nhìn của nàng, Chân Bảo Quỳnh ra vẻ nhu thuận, đoạt mẫu thân nàng, lại làm bộ ôn nhu, hại cho hai đệ đệ thích nàng, bấy giờ đệ đệ cùng cha khác mẹ còn xem nàng như tỷ tỷ ruột...


      Nàng hận chết Chân Bảo Quỳnh.


      Nhưng chỉ có mình nàng chán ghét trưởng tỷ, khi cha mẹ lần lượt qua đời, phải ăn nhờ ở đậu, Chân Bảo Quỳnh dùng bờ vai mảnh mai vì tỷ đệ bọn họ mà chống đỡ cả vùng trời.


      Chân Bảo Quỳnh thấy muội muội sững sờ nhìn mình, chỉ vì trong ngày thường nàng đều muốn nhìn thấy mình, nên trong lúc chân tay có hơi luống cuống, biết có nên qua hay .


      Vốn là tiểu nương tràn đầy hưng phấn muốn đến xem đệ đệ, lúc này cứ như vậy đứng im tại chỗ.


      Từ Thị cũng nghĩ như vậy, nhưng vẫn mỉm cười với Chân Bảo Quỳnh, : "Quỳnh nhi, tới đây xem đệ đệ chút ."


      Chân Bảo Quỳnh mỉm cười đáp lại, chậm rãi đến cạnh giường.


      Nguyên là Chân Bảo Lộ ngồi đùi Chân Như Tùng xem đệ đệ, bây giờ Chân Bảo Quỳnh lại đây, tất nhiên trở nên gần hơn.


      Chân Bảo Quỳnh đứng bên cạnh Chân Như Tùng, cúi đầu nhìn đệ đệ trong bọc tã. Nét mặt Chân Bảo Quỳnh hàm chứa ý cười ôn hòa, có thể thấy nàng vô cùng thích hai đệ đệ.


      Tiểu nương mười tuổi, ngửi thấy người nàng mùi thơm ngát vô cùng tốt. Chân Bảo Lộ biết, đó là hương thơm của dầu hoa mai do mẫu thân tự mình làm. nay nàng mới tám tuổi, vẫn còn nên cần dùng hương.


      Nhưng Chân Bảo Lộ còn nhớ đời trước, nàng thích chưng diện, luôn quấn quít lấy mẫu thân xin hương dầu, mẫu thân liền cho nàng. Ban đầu nàng dùng cảm thấy rất mới mẻ, sau lại phát giác bản thân dùng hương dầu giống với Chân Bảo Quỳnh, trong cơn tức giận nàng đem hương dầu mẫu thân tự làm ném ...Sau này, khi phụ thân nhiễm bệnh qua đời, mẫu thân bi thương quá độ cũng bị bệnh qua đời... Chân Bảo Lộ mất cha mẹ, bao giờ còn là hòn ngọc quý tay sống an nhàn sung sướng của phủ Tề Quốc Công nữa, ở đâu còn có hương dầu để chọn tới chọn lui?


      Giống như cảm thấy được muội muội nhìn mình, Chân Bảo Quỳnh đột nhiên quay đầu, bắt gặp đôi mắt to tròn ngập nước của Chân Bảo Lộ.


      Chân Bảo Lộ giật mình, sửng sốt ngơ ngác nhìn gương mặt ôn nhu của Chân Bảo Quỳnh hồi lâu, sau mới vội vàng rời mắt , động tác lưu loát từ đùi phụ thân đứng xuống, lời, xoay người bước từng bước ra ngoài.


      Làm sao có thể hiểu được, bất quá Chân Bảo Quỳnh cũng chỉ là tiểu nương mười tuổi, nhìn bóng dáng nhắn xinh xắn của muội muội, liền biết nàng còn chưa mến mình. Trong lúc Chân Bảo Quỳnh cảm thấy hơi đơn, nhưng lại rất hiểu chuyện, có biểu ra ngoài.


      Chờ Chân Bảo Quỳnh rời , Từ Thị mới nhịn được thở dài tiếng, vì quan hệ tỷ muội hai người mà thấy buồn rầu.


      Chân Như Tùng hiểu được băn khoăn của thê tử, hôn hai má nàng, trấn an : "Yên tâm."


      Từ Thị nhìn phu quân nhà mình, nhịn cười được mà cười. Rốt cuộc nam nhân này vẫn giỏi lời tốt, ngay cả vài câu an ủi cũng được, có lẽ chính như vậy mà nàng thích.


      Từ Thị : "Đều là vì chàng, chiều hư Tiểu Lộ rồi."


      Từ Thị biết tính tình Chân Bảo Quỳnh là thiện lương rộng lượng, tâm tư cẩn thận, cho nên quan hệ tỷ muội hòa hợp là do tính tình tiểu nữ nhi Chân Bảo Lộ được nuông chiều, chịu gần gũi người khác.


      Chân Như Tùng lại bao che khuyết điểm : "Lòng dạ Tiểu Lộ thẳng thắn, ta đây làm phụ thân, rất vui mừng," lòng cưng chìu khuê nữ, sủng đến có nguyên tắc.


      Từ Thị bất đắc dĩ sẵng giọng: "Chính là chàng bao che Tiểu Lộ."


      .


      Chính xác, nhìn toàn bộ phủ Tề Quốc Công, chỉ có Chân Như Tùng phụ thân này, sủng Chân Bảo Lộ nhất.


      Mà phủ Tề Quốc Công có tam phòng, đều là con vợ cả, Chân Bảo Lộ đứng hàng thứ sáu, bên còn có bốn chị họ, và thân tỷ tỷ (chị ruột), Chân Bảo Quỳnh.


      nay, khuôn mặt nhắn ngọt ngào của Chân Lục nương nhăn nhó, nhíu mày buồn rầu ---- nàng biết nên đối mặt với tỷ tỷ Chân Bảo Quỳnh này như thế nào.


      Đời trước, vào năm Chân Bảo Lộ mười tuổi, phụ thân nhiễm phải dịch bệnh qua đời. Cũng chính là bắt đầu khi đó, cuộc sống cơm ngon áo đẹp của nàng có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Đợi đến sau khi mẫu thân cũng bị bệnh chết, nàng liền cảm thấy bầu trời đều sụp xuống. Ngày thường nàng kiêu căng, tổ mẫu đối với nàng vui, tổ phụ trước đây còn thích nàng, cũng thích tính tình ích kỷ của nàng. Việc này vì lúc trước nàng được cha mẹ nuông chiều nên hoàn toàn hay biết gì. Đến sau này nàng mới cảm giác được, nàng chịu nổi, rồi bỏ lại hai đệ đệ, chạy tới phủ Trường Trữ Hầu tìm bà ngoại và cậu.


      Mặc dù cậu đối với nàng rất tốt, nhưng mợ lại thích nàng, những ngày tháng này cũng dễ chịu hơn.


      Sau đó sao.


      Nhắc tới cậu, Chân Bảo Lộ thể nhớ tới biểu ca tao nhã, ngọc thụ lâm phong, Từ Thừa Lãng.


      Từ Thừa Lãng học phú ngũ xa*, dung mạo xuất chúng, lại là Thế tử phủ Trường Trữ Hầu, khi đó nàng nghĩ, nếu có thể gả cho biểu ca, nàng cần tiếp tục bị người ta xem thường, bỏ qua cuộc sống ăn nhờ ở đậu. Nàng có thể trở về cuộc sống an nhàn sung sướng lúc trước, cơm ngon áo đẹp, có thể tùy ý mua son phấn mình thích, cần tiếp tục phải cực khổ tiết kiệm tiền mới có thể mua món trang sức mình thích. Quan trọng nhất là, Từ Thừa Lãng cũng thích nàng, thành thân, nhất định đối với mình rất tốt.


      * Học phú ngũ xa: Đọc sách rất nhiều, học thức sâu rộng


      Nhưng hỏi nàng thích Từ Thừa Lãng bao nhiêu, cũng chưa chắc.


      Nếu Từ Thừa Lãng phải Thế tử phủ Trường Trữ Hầu, nàng cũng để tâm đến vị biểu ca này.


      Nhưng cuối cùng vẫn cưới người khác.
      sanone2112, moimoi, Aliren18 others thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3: Tỷ muội


      Chân Bảo Lộ cúi đầu nhìn chuỗi vòng ngọc bàn ly bằng vàng đeo cổ, và mặc người bộ y phục váy phù dung hoa lệ, hai tay trong ống tay áo nhịn được nắm chặt...


      Tuy đời trước nàng có được bài học, ham vinh hoa phú quý mới muốn gả cho Từ Thừa Lãng, cuối cùng bởi vậy mà chết. Có thể làm lại đời, nàng nên sống an phận, nhưng cuộc sống cơm ngon áo đẹp, nếu là nàng nghĩ đến đó chính là gạt người.


      Nàng hi vọng!


      Nàng muốn tiếp tục làm hòn ngọc quý tay của phủ Tề Quốc Công.


      Chỉ cần đời này phụ thân xảy ra chuyện, nương cũng bệnh chết.


      Nghĩ đến đây, trong lòng Chân Bảo Lộ thầm ghi nhớ. Chờ hai năm sau, chỉ cần nàng nghĩ cách quấn quít lấy phụ thân, hoặc sớm tiết lột ra chuyện này, phụ thân liền có thể tránh được kiếp. Phụ thân nàng vẫn còn, là trưởng tử của phủ Tề Quốc Công, sau này thừa kế tước vị, cũng đến phiên Nhị thúc.


      Chân Bảo Lộ mỉm cười.


      Bỗng nhiên nghe được có người kêu tên mình, Chân Bảo Lộ ngẩng đầu nhìn lại, thấy cách đó xa đường mòn trải đá xanh, phụ nhân mặc y phục gấm cổn khoan thêu hoa văn vân nhạn, cổ áo màu xanh đen phối với vạt áo dài bối tử, gọi nàng.


      Chính là Nhị thẩm Trình Thị, theo sau là hai nha hoàn mặc y phục xanh ngọc.


      Trình Thị xuất thân từ Trình gia huyện Ngân*, cha là Trình Ký, Lễ Bộ Thượng Thư, huynh trưởng Trình Khi của nàng và phụ thân là Tiến Sĩ cùng năm, nay cùng giữ chức Hàn Lâm Viện. Mà vị Tam thẩm khác, cũng xuất thân từ Tiết gia phủ An Quốc Công, đường tỷ muội với Tiết Thị, mẫu thân qua đời của Chân Bảo Quỳnh. Đời trước nàng thích Chân Bảo Quỳnh, tất nhiên người Tiết gia phủ An Quốc Công cũng là thích, quan hệ giữa nàng và Tam thẩm cũng thân thiết bằng nàng với Nhị thẩm Trình Thị.


      * huyện Ngân ở tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc


      Chân Bảo Lộ nhìn Trình Thị trước mặt.


      Thấy nét mặt nàng ta như phù dung, chải búi tóc uy đọa, mặc dù phong thái khuynh thành bằng nương, nhưng cũng là mỹ nhân rực rỡ. Chỉ là vẻ đẹp của Trình Thị quá phô trương, bởi vì nguyên nhân này, xưa nay tổ mẫu luôn có chút bất mãn đối với Trình Thị vị con dâu này.


      Trình Thị được tin Từ Thị bình an sinh hạ hai vị tiểu thiếu gia, tuy là tiếc nuối, sinh cũng sinh rồi, còn có cách gì? Thấy Chân Bảo Lộ từ Nghi An Cư ra, làm như thuận miệng hỏi: "Tiểu Lộ gặp qua đệ đệ?"


      Chân Bảo Lộ nhìn khuôn mặt mỉm cười nay của Trình Thị, cùng sắc mặt Trình Thị sau khi phụ mẫu của nàng mất, từ từ lồng vào nhau, mới nở nụ cười ngây thơ, gật đầu : "Dạ, là hai đệ đệ."


      Trình Thị : "Chúc mừng Tiểu Lộ làm tỷ tỷ, nhưng là..."


      rồi, Trình Thị thoáng nhíu mi, thở dài tiếng.


      Chân Bảo Lộ mở lớn đôi mắt to ngập nước, theo như tâm ý Trình Thị, ngẩng đầu lên tò mò hỏi: "Nhị thẩm làm sao vậy?"


      Trình Thị nhíu mày, bỏ hạt đậu tay ra, rồi vuốt búi tóc hoa bao của Chân Bảo Lộ, nhìn tiểu nương mắt to sáng rực, mới : "Tiểu Lộ làm tỷ tỷ là chuyện tốt, chính là --- có hai đệ đệ, sau này phụ thân và nương thương bọn đệ đệ rất nhiều. Theo lý, hai đệ đệ tuổi còn , quả thực phải thương hơn, chỉ là Nhị thẩm thấy, Tiểu Lộ là nương được thích nhất trong phủ Tề Quốc Công, nên mọi người phải cùng nâng trong lòng bàn tay mới đúng."


      Lời này, ngược lại biểu lộ thương vô vàn với Chân Bảo Lộ.


      những thế còn cảnh tỉnh Chân Bảo Lộ. Lúc trước ly gián quan hệ giữa nàng và Chân Bảo Quỳnh, cũng là vị Nhị thẩm quý này.


      Tiểu hài tử có thể biết gì? Chẳng qua nghe theo lời người lớn thôi. Phụ mẫu đối đãi thân thiết với Chân Bảo Quỳnh, trong lòng nàng thoải mái, nhưng cũng đối xử Chân Bảo Quỳnh như kẻ thù, chỉ vì nghe theo lời Nhị thẩm, liền cảm thấy Chân Bảo Quỳnh quả nhiên xấu xa ---- Chân Bảo Quỳnh ở trước mặt phụ mẫu đóng vai nhu thuận, chính là muốn cướp phụ thân và nương của nàng...


      Đợi nương mang thai, Nhị thẩm lại thay nàng 'lo lắng' phụ mẫu có đệ đệ để ý tới nàng.


      Nhìn bộ dáng tiểu nương nhíu mày trước mặt, Trình Thị cười khẽ, lại : "Có lẽ là Nhị thẩm lo xa rồi, Tiểu Lộ đừng nghĩ nhiều, nhanh về làm bài tập, nếu khéo léo ngoan ngoãn, phụ mẫu ngươi vẫn thương ngươi."


      Chân Bảo Lộ nhíu mày khó chịu, bĩu môi ủy khuất "Dạ".


      Đợi Trình Thị rồi, vốn là tiểu nương ủy khuất, mặt mày lại nở rộ, đứng thẳng lưng nhìn theo bóng dáng Trình Thị.


      .


      Chân Bảo Quỳnh ra từ Nghi An Cư, nhìn thấy Trình Thị và muội muội chuyện.


      Tuy rằng Chân Bảo Quỳnh chỉ có mười tuổi, bởi vì thuở từng mất nương, lại là tỷ tỷ, tự nhiên tâm tư so với tiểu nương bình thường tinh tế hơn, chân mày lá liễu cong cong, lộ ra vẻ lo âu.


      Phụ nhân mặc y phục bối tử màu thu hơi củ theo bên người Chân Bảo Quỳnh. Chính là Cát ma ma theo chăm sóc sinh hoạt thường ngày của Chân Bảo Quỳnh.


      Lúc trước Cát ma ma và Tiết Thị cùng đến phủ Tề Quốc Công. Sau khi Tiết Thị qua đời, Cát ma ma luôn ở bên người chiếu cố Chân Bảo Quỳnh. Sau này Chân Như Tùng tái giá, cưới Từ Thị. Cát ma ma còn lo lắng tân phu nhân đối với tiểu thư tốt. Ai ngờ Từ Thị xem tiểu thư như con đẻ, làm Cát ma ma vui mừng.


      Chính là Cát ma ma biết Lục tiểu thư Chân Bảo Lộ xưa nay cùng tiểu thư nhà bà đúng lắm, tiểu thư luôn luôn nhường nhịn, nhưng được nuông chiều quen rồi, được đằng chân lân đằng đầu.


      Lúc này Cát ma ma nhân tiện : "Tiểu thư, chúng ta trở về ."


      Cát ma ma hi vọng tiểu thư nhà mình chung đụng cùng Chân Bảo Lộ, nhất định bị ức hiếp.


      Trong lòng Chân Bảo Quỳnh cũng hiểu được, tuy rằng phụ thân thương muội muội nhiều, nhưng cũng là hợp tình hợp lý, dù sao tuổi muội muội còn . Ngược lại là kế mẫu Từ Thị, đối với nàng so với muội muội là con ruột còn tốt hơn, ra khiến nàng có chút áy náy. Muội muội cảm thấy bản thân bị đoạt mất mẫu thân, cũng có thể thông cảm được, dù sao đổi lại là nàng, trong lòng chỉ sợ cũng thoải mái.


      Nàng rất thích muội muội hoạt bát đáng này, còn nghĩ tới phải cố gắng ở chung với nàng, nhưng lần nào cũng...


      Chân Bảo Quỳnh do dự chút, vẫn quyết định nghe Cát ma ma , trở về sân của mình. Hôm nay là ngày tháng tốt, muội muội thấy nàng khẳng định vui, nàng cần gì phải khiến muội muội thoải mái?


      Đương nhiên Chân Bảo Lộ cũng nhìn thấy Chân Bảo Quỳnh.


      Thấy Chân Bảo Quỳnh xoay người rời , hiểu được tỷ ấy lo gặp mình lại phát sinh cãi vã.


      Nhưng là...


      Xưa nay Chân Bảo Lộ sĩ diện, lúc này bước tới chuyện với Chân Bảo Quỳnh, xác thực phải nàng muốn gây ra việc gì. Chính là đời trước, nàng hiểu chuyện, nếu phải chuyện kia liên quan tới Vinh Nhi, Chân Bảo Quỳnh chưa từng nặng lời với nàng lần nào.


      Nay...


      Mới tám tuổi, muốn mặt mũi làm gì?


      Chân Bảo Lộ cắn răng, nắm váy chạy tới.


      Chân Bảo Quỳnh nghe được động tĩnh phía sau, xoay người thấy là muội muội, cảm giác nao nao.


      Vẫn là Cát ma ma phản ứng nhanh chóng, trước tiên chắn trước mặt tiểu thư nhà mình, sắc mặt khó coi nhìn tiểu nương mới tám tuổi mà thích trêu cợt người kia.


      Rốt cuộc vẫn là chủ tử, Cát ma ma dám bất kính, chỉ hành lễ hỏi: "Lục tiểu thư có chuyện gì vậy?"


      Nhìn tư thế của Cát ma ma, Chân Bảo Lộ cũng hề tức giận, chỉ giương đôi mắt to nhìn về phía sau Cát ma ma, tỷ tỷ Chân Bảo Quỳnh cao hơn nàng rất nhiều, sau lúc do dự, mới mím môi : "Tỷ, tỷ tỷ..."


      Nàng chưa bao giờ chịu kêu Chân Bảo Quỳnh là tỷ tỷ, nay kêu ra khỏi miệng, cảm thấy cũng phải rất khó.


      Chân Bảo Lộ tiếp tục : "Hai ngày nữa Tạ phu tử kiểm tra bài tập, muội có vài chỗ hiểu, tỷ tỷ có thể dạy cho muội ?" Tạ phu tử là nữ tiên sinh Từ Thị cố ý mời đến phủ Tề Quốc Công dạy cho các vị tiểu thư.


      Vốn là Chân Bảo Quỳnh bị tiếng tỷ tỷ của Chân Bảo Lộ làm cho bối rối, nay lại nghe nàng chủ động thỉnh giáo mình về bài tập, miệng khẽ mở, thấy có hơi bị hồ đồ rồi.


      ... chịu sao?


      Chân Bảo Lộ xem như muốn buông bỏ, tuy là việc , nhưng đối với nàng mà , phải chuyện dễ. Gặp Chân Bảo Quỳnh nửa ngày cũng chuyện, Chân Bảo Lộ rất muốn tìm cái động chui vào, đem chôn luôn bản thân mới tốt.


      Chân Bảo Quỳnh lấy lại tinh thần, tuy rằng trong lòng có nghi hoặc, nhìn cặp mắt to trong suốt của muội muội, bản thân chỉ cảm thấy cả lòng mềm nhũn, thầm nghĩ: Khó trách chỉ cần muội muội làm nũng, cái gì phụ thân cũng chìu nàng, bị ánh mắt tội nghiệp này nhìn, còn cự tuyệt được sao?


      Chân Bảo Quỳnh hơi băn khoăn : "Bản thân tỷ cũng là tài sơ học thiển, bất quá...nếu tỷ biết, khẳng định chỉ muội."


      Lời này lập tức khiến Chân Bảo Lộ mừng tít mắt, giọng điệu ngọt ngào : "Tốt lắm, sáng mai muội liền tới tìm tỷ tỷ. Chúng ta... chúng ta quyết định như thế, được ?"


      Chân Bảo Quỳnh dừng chút, lúc này phản ứng lại nhanh, gật đầu cười cười : ""Được."


      Chân Bảo Lộ vừa , Cát ma ma đứng trước mặt Chân Bảo Quỳnh mới : "Cũng hiểu được Lục tiểu thư lại muốn khi dễ người thế nào, nếu tiểu thư đem việc này với phu nhân?"


      Chân Bảo Quỳnh nhìn bộ dáng Cát ma ma như lâm đại địch, cảm thấy buồn cười. Có lẽ là bởi vì tâm tình tốt, Chân Bảo Quỳnh nhợt nhạt cười nhìn Cát ma ma, "Làm tỷ tỷ dạy muội muội bài tập, là chuyện bình thường, Cát ma ma đừng quá kinh ngạc. Hơn nữa nương vừa sinh đệ đệ, cần phải nghỉ ngơi, chúng ta ít quấy rầy mới tốt."


      Lời này đúng là có lý, nhưng... Cát ma ma nhíu mày, là lo lắng, miệng lẩm bẩm: "Lục tiểu thư này..."


      Vẫn là yên lòng.


      Chân Bảo Quỳnh giương mắt, lẳng lặng nhìn bóng dáng nho xa, trong lòng có chút nhịn được mừng như điên.


      .


      Đến nữa đường Chúc ma ma tìm thấy tiểu thư nhà mình, theo thói quen càu nhàu phen. Nếu là ngày thường, bà vừa lẩm bẩm, tất nhiên tiểu thư nhíu mi bất mãn, lúc này lại cười khanh khách, khuôn mặt nhắn trắng nõn mượt mà tươi cười dào dạt, khiến cho trong lòng Chúc ma ma sinh ra tò mò, hỏi: "Tiểu thư vui vẻ như vậy, chắc hai vị tiểu thiếu gia rất đáng ?"


      Mới vừa rồi Chân Bảo Lộ phải xem đệ đệ.


      Tuy rằng Chúc ma ma lo lắng tiểu thư nhà mình thích hai vị tiểu thiếu gia, mà khi phu nhân sinh con, tiểu thư đứng ngồi yên, bà thấy tận mắt.


      đến hai đệ đệ vừa ra đời, tròn trịa phấn nộn nhưng cũng đáng . Chân Bảo Lộ nghiêng đầu, mặt mày linh động : "Đương nhiên rất đáng ."


      xong, liền thẳng lưng. Đệ đệ của Chân Bảo Lộ nàng, tự nhiên là vô cùng đáng rồi.


      .


      Bởi vì hôm nay thấy hai đệ đệ được sinh ra, lại chủ động chuyện cùng tỷ tỷ, buổi tối Chân Bảo Lộ nằm ở trong mền lăn qua lộn lại, cảm thấy hưng phấn ngủ được.


      Ngày kế thức dậy hơi muộn.


      Chân Bảo Lộ tùy tiện ăn chút đồ ăn sáng, sau đó mới đến sân của Chân Bảo Quỳnh.


      Chính là khéo, hôm nay tỷ tỷ nàng có khách đến từ nhà ngoại tổ An Quốc Công Tiết phủ.
      sanone2112, moimoi, Aliren18 others thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4: Tiết Nhượng


      Chân Bảo Quỳnh ở tại Lâm Linh Cư, cách xa U U Hiên của Chân Bảo Lộ. Lúc này Chân Bảo Lộ từ xa nhìn có bóng người trong viện Lâm Linh Cư, thấy thiếu niên mặc cẩm bào màu xanh ngọc chuyện với tỷ tỷ.


      Thiếu niên vóc dáng cao to, đứng đưa lưng về phía nàng, nên nàng nhìn thấy mặt.


      Nha hoàn Hương Đào bên cạnh Chân Bảo Lộ : "Là Đại công tử phủ An Quốc Công. Hình như mang đồ tới cho Tứ tiểu thư."


      Chân Bảo Quỳnh xếp thứ tư.


      Chân Bảo Lộ đương nhiên biết, phủ An Quốc Công là nhà ngoại tổ của tỷ tỷ, Tiết Thị là trưởng nữ phủ An Quốc Công. Tuy Tiết Thị chết bệnh nhiều năm, nhưng Tiết lão thái thái phủ An Quốc Công thương trưởng nữ từ , tỷ tỷ là nữ nhi duy nhất của Tiết Thị, Tiết lão thái thái liền đem thương đối với trưởng nữ dồn hết lên người tỷ tỷ nàng.


      Nghĩ đến Tiết lão thái thái, Chân Bảo Lộ lại nghĩ tới bà ngoại của mình...


      Nàng nghĩ đến bà ngoại đối với nàng thương rất nhiều, đưa nàng trở thành con ngươi mà sủng ái, lại biết ở trong mắt của nàng, nương là nữ nhi gả ra ngoài giống như nước đổ ra, huống chi nàng là cháu ngoại, làm sao thân được với cháu ? Những ngày ở tại phủ Trường Trữ Hầu, nàng vì có thể gả cho Từ Thừa Lãng, ngay cả biểu tỷ ngông cuồng tự cao tự đại Từ Tú Tâm cũng chịu nhịn.


      Hương Đào thấy gương mặt phấn nộn non nớt của tiểu thư xụ xuống, biết Tiểu Tổ Tông này lại vui, cẩn thận : "Tiểu thư, vậy chúng ta cần tới xem ?


      Chân Bảo Lộ lắc đầu : "Nếu tỷ tỷ có khách, ta chờ lát rồi lại tới."


      Đó là biểu ca của tỷ tỷ, cũng phải của nàng. Nàng nhìn làm cái gì?


      Chân Bảo Lộ qua, nghĩ đến hai đệ đệ vừa ra đời, lập tức tươi cười rạng rỡ, nhanh nhẹn chạy tới Nghi An Cư bên Từ Thị.


      .


      Từ Thị thân y phục trắng trong nằm ở cữ giường . Ngày thường nàng xinh đẹp, sau khi mang thai có hơi đẫy đà, lại bồi bổ thoả đáng, nên mềm mại hồng nhuận, nay đôi mắt long lanh quan sát Chân Bảo Lộ ở bên giường xem hai đệ đệ, khóe miệng cười mỉm.


      Nữ nhi cùng lắm chỉ mới tám tuổi, ước chừng dung mạo là kế thừa ưu điểm của nàng và phu quân.


      Trắng mịn đáng , nếu nhu thuận chút, vậy tốt hơn rồi.


      Chẳng qua, ban đầu Từ Thị còn lo lắng, tiểu khuê nữ được nuông chiều ở cùng chỗ với hai tiểu tử kia được, nhưng trước mắt thấy nàng ân cần đến xem đệ đệ, mặt mày còn vô cùng vui mừng khi được làm tỷ tỷ, khiến Từ Thị hoàn toàn yên tâm ---- có lẽ hôm qua con cũng phải nhất thời thấy mới mẻ, là thích đệ đệ.


      Từ Thị thoáng giương mắt, thấy trong tay Hương Đào cầm bộ sách, nghi ngờ hỏi: "Tiểu Lộ lấy sách làm gì vậy?"


      Nàng biết con ỷ vào bản thân thông minh, xưa nay đem Tạ phu tử để vào mắt, có bài tập cũng để tâm.


      Nghe được lời nó của nương, Chân Bảo Lộ nắm chân mập mạp của đệ đệ đưa lên đầu, mắt to đen lúng liếng nhìn Từ Thị, : "Tiểu Lộ muốn tỷ tỷ chỉ con làm bài, nhưng giờ tỷ tỷ chuyện với Tiết biểu ca ở phủ An Quốc Công, Tiểu Lộ muốn đợt lát nữa qua."


      Chỉ làm bài...


      Làm sao Từ Thị biết tính tình con mình? Giờ lại nghe tiếng 'tỷ tỷ' từ nàng, nên thấy hơi bị hồ đồ rồi.


      Hôm qua phải hai tỷ muội còn xa lạ sao?


      Nàng sợ con lại khi dễ Chân Bảo Quỳnh, vì thế lấy tay xoa xoa hai má của nàng. Đối với khuôn mặt này, trong lòng Từ Thị đều thấy mềm nhũn. Dù sao cũng là con ruột, nào có đạo lý thương ? Mấy năm nay nàng đối đãi Chân Bảo Quỳnh như con đẻ, mà tuổi con còn , tất nhiên hiểu được, nên cảm thấy tỷ tỷ được thương nhiều hơn nàng. Nếu người bên ngoài lời dèm pha, con càng tỏ ra thích trưởng tỷ rồi.


      Từ Thị hỏi: "Thường ngày phải con thích tỷ tỷ sao? Cũng thích làm bài tập. Tiểu Lộ, cho nương biết sao lại thế này, được ?"


      Đệ đệ kêu a a a, Từ Thị có ôm lên, chỉ tiếp tục nhìn con .


      Tóm lại con và nương vốn luôn thân thiết hơn, nhưng trong trí nhớ của Chân Bảo Lộ, nàng thích gần gũi với phụ thân nhất. Bởi vì phụ thân thương nàng nhất, còn nương, nào có phải nghĩ muốn gần gũi người? Chính là thấy nương thương tỷ tỷ, lúc nào cũng đặt tỷ tỷ ở vị trí đầu, trong lòng nàng khó tránh khỏi mất mát.


      Lúc này nhìn dung mạo của nương giống như đóa hoa đáng trắng trong đẹp đẽ, Chân Bảo Lộ chợt nhớ tới đời trước, khi nương bị bệnh qua đời, bộ dáng tiều tụy, khuôn mặt đen gầy...


      Sau khi hai mắt nương nhắm chặt. Lúc đó đầu nàng tựa vào trong lòng tỷ tỷ, cặp mắt của cả hai đều khóc đến sưng như quả hạch đào.


      Chân Bảo Lộ rũ mắt xuống, lẳng lặng nhìn vạt áo thêu hoa văn tinh xảo của mình, giọng : "Ban đầu Tiểu Lộ chịu thân thiết với tỷ tỷ, vì lo lắng tỷ tỷ đoạt nương. Nhưng mấy ngày trước đây Tiểu Lộ mơ giấc mơ, trong mơ bên người Tiểu Lộ có phụ mẫu, chỉ có tỷ tỷ, tỷ tỷ đối đãi với Tiểu Lộ tốt lắm..."


      Đâu chỉ là rất tốt, vì chăm sóc nàng và hai đệ đệ, việc hôn của tỷ tỷ đều bị kéo dài rồi kéo dài, bằng có phủ An Quốc Công làm chỗ dựa, tỷ tỷ nàng lo gì tìm được phu quân tốt? Cũng may, cuối cùng tỷ tỷ cũng gả cho đúng người.


      Từ Thị chỉ cho là con nằm mơ, rốt cuộc vẫn là tiểu nương, trong lòng sợ hãi, đem cảnh trong mơ và thực liên hệ cùng chỗ. Từ Thị cảm thấy bản thân chưa hết sức làm tròn trách nhiệm người nương, kém xa phu quân đối với con tín nhiệm, còn bản thân mình hoài nghi con .


      Quả nhiên là hồ đồ rồi, Từ Thị vỗ về khe khẽ hai má con , ôn nhu hỏi: "Tiểu Lộ còn lo lắng tỷ tỷ cướp nương ?"


      Chân Bảo Lộ lắc lắc đầu, rồi sau đó nhéo chân của đệ đệ, giọng mềm ngọt: " lo lắng nữa."


      Hai mẹ con chuyện, Chân Như Tùng vào.


      Hôm nay là ngày nghĩ của Chân Như Tùng, nam tử tuấn mỹ trầm ổn, mặc y phục sinh hoạt ở nhà, vạt áo dài bằng lụa Hàng Châu thêu hoa văn cây xương bồ, nhìn đến thê tử cùng con , nụ cười mặt càng sâu, quả đúng là chi lan ngọc thụ.


      Chân Như Tùng đến bên giường, thuận tay đem con bảo bối bế lên, : "Ta Tiểu Lộ của chúng ta hiểu chuyện nhất." Mặt mày tràn đầy cảm giác kêu ngạo.


      Tất nhiên nghe được lời của Chân Bảo Lộ.


      Chân Bảo Lộ nghiêng đầu cười, nàng hiểu được phụ thân thương nàng, cho dù nàng gây ra tai họa, phụ thân đều có thể viện cớ thay nàng.


      Từ Thị thường thấy bộ dáng phu quân thương con đến phép tắc, muốn nhắc nhở vài câu, nghe được tên tiểu tử nằm giường a a a, thế là lại khóc lên.


      Tên tiểu tử kia khóc rống còn có thể có chuyện gì? phải đói bụng chính là tiểu ra.


      Từ Thị gian nan như vậy mới lo xong hai con trai, mọi việc tất nhiên đều tự mình làm. Từ Thị mỉm cười nhắc tới : "Đệ đệ này yếu ớt nhất, khóc lóc ầm ĩ, so với Tiểu Lộ trước đây giống nhau."


      Hai tiểu tử kia đều được tổ phụ đặt tên. Sinh ra trước kêu Thượng Nhi, sinh ra sau kêu Vinh Nhi, mới vừa hơn chút mà khóc to kia chính là Vinh Nhi.


      Nàng nào có như vậy? Chân Bảo Lộ bất mãn chép chép miệng.


      Có điều... Nhìn đến Vinh Nhi nay còn xíu, Chân Bảo Lộ gần như có thể tưởng tượng bộ dáng to béo mượt mà rất thích theo sau lưng nàng.


      Từ Thị cởi bỏ khăn tả của Vinh nhi và liếc xem, nhưng ra vẫn sạch , có lẽ đói bụng rồi, lúc này liền ôm con trai vào lòng, chuẩn bị cởi vạt áo ra cho con ăn sữa.


      Có ăn, tiểu tử kia liền hì hục hộc hộc có vẻ rất sốt ruột, Từ Thị nhìn thấy vừa buồn cười vừa đáng , nhịn được mà nhéo cái mặt tròn non nớt của . Đợi nàng giương mắt, thấy ánh mắt phu quân nhìn mình, lập tức sững sờ, sau đó lỗ tai cũng nóng cả lên, liền rũ mắt xuống tỏ vẻ chú ý.


      Nếu Chân Bảo Lộ là tiểu nương tám tuổi, tự nhiên biết nương thẹn thùng. Nhưng đời trước dù chưa lập gia đình, nhưng nàng cũng hiểu chút, lúc này liền thức thời : "Tiểu Lộ xem biểu ca Tiết gia rồi hay chưa."


      xong từ đùi phụ thân nhà mình tuột xuống, mặt mày vui vẻ kêu Hương Đào tìm Chân Bảo Quỳnh.


      .


      Lúc Chân Bảo Lộ đến Lâm Linh Cư, vị biểu ca Tiết gia phủ An Quốc Công rồi.


      Chân Bảo Quỳnh còn lo lắng muội muội quay lại, lúc này thấy nàng đến đây, phân phó nha hoàn đón muội muội vào, lại bảo Cát ma ma chuẩn bị dưa và trái cây, rất là chu đáo.


      "... Hôm nay biểu ca tới đột xuất, làm hại muội muội đợi lâu, là tỷ tỷ phải." Chân Bảo Quỳnh cẩn thận , sợ muội muội tức giận.


      Tỷ tỷ này của nàng cho tới bây giờ đều là như vậy, dễ tính, tính tình ôn hòa, đời trước chính là nàng thấy quen bộ dáng nhu thuận bên cạnh nương của tỷ tỷ. Nhưng sau khi phụ mẫu gặp chuyện may, nàng mới phát tỷ tỷ tính tình nhu nhược lại có thể trở nên kiên cường dẻo dai.


      Chân Bảo Lộ : " có việc gì, vừa vặn muội cũng muốn xem hai đệ đệ." xong quan sát khuê phòng của Chân Bảo Quỳnh.


      Chân Bảo Quỳnh là trưởng nữ của đại phòng, chi phí ăn mặc đứng đương nhiên thiếu, thêm nữa nương nàng xưa nay luôn để tâm tới tỷ tỷ, có vật gì tốt đều sai người đưa tới. So với khuê phòng tinh xảo hoa lệ của nàng, ngược lại nơi này của tỷ tỷ lại có nhiều hơn mấy phần thư hương (chỉ người có học, kiểu giống mọt sách).


      Chân Bảo Lộ nhìn thấy bên đặt thùng gỗ hoàng hoa lê, có lẽ vừa rồi vị biểu ca Tiết gia kia đưa tới.


      Chân Bảo Quỳnh : "Trước đó vài ngày Đại Cữu Cữu Hạc Châu, những thứ này đều là đồ chơi từ Hạc Châu mang về, muội muội nhìn xem có thích món nào..." xong tự mình mở thùng ra, để cho muội muội chọn.


      Chân Bảo Lộ muốn cần, nhưng tỷ tỷ quá nhiệt tình, đem thùng mở ra. Nhìn vào bên trong thùng đầy ắp, có đồ ăn, đồ chơi, cũng có giấy và bút mực và ít vật trang trí , là nhiều loại đồ chơi .


      Chẳng qua là ----


      Nếu chỉ cần tặng đồ, phái gã sai vặt đến là được.


      Chân Bảo Lộ nghiêng đầu hỏi: "Biểu ca Tiết gia sao ở lại dùng cơm?"


      Chân Bảo Quỳnh cười cười: "Biểu ca còn có việc, nên trước."


      Nghe Chân Bảo Quỳnh như vậy, Chân Bảo Lộ nhíu mày lại, nhưng ra có chút ấn tượng.


      Từ trong miệng tỷ tỷ, nàng biết được biểu ca đó là trưởng tử phủ An Quốc Công, Tiết Nhượng. Lại tiếp Tiết Nhượng này cũng rất đáng thương, còn tuổi có nương, sau khi phụ thân An Quốc Công tái giá, bụng của kế thất Vương Thị chịu thua kém, liên tiếp sinh ra Tiết Đàm, Tiết Khiêm, hai thiếu gia thông minh lanh lợi, rất được lòng An Quốc Công, đặc biệt Tiết Đàm, đây chính là Quý công tử cao cấp nhất Hoàng thành. Bởi vậy, nơi nào còn có chỗ cho Tiết Nhượng, đứa trẻ nương?


      Cũng khó trách hôm nay tặng đồ, loại chuyện này, cũng để Tiết Nhượng phải tự mình đến.


      Chân Bảo Lộ tỉ mỉ nhớ lại.


      Sau này, hình như Tiết Nhượng theo võ học, ôi, cũng biết làm cái đồ bỏ võ tướng gì.

      chuyện cùng tỷ tỷ, buổi tối Chân Bảo Lộ nằm ở trong mền lăn qua lộn lại, cảm thấy hưng phấn ngủ được.



      Ngày kế thức dậy hơi muộn.


      Chân Bảo Lộ tùy tiện ăn chút đồ ăn sáng, sau đó mới đến sân của Chân Bảo Quỳnh.


      Chính là khéo, hôm nay tỷ tỷ nàng có khách đến từ nhà ngoại tổ An Quốc Công Tiết phủ.
      sanone2112, Aliren, Bờm xinh17 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :