1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Splendid - Julia Quinn ( 25c + Kết )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      [​IMG]


      Tên truyện : Splendid
      Tác giả: Julia Quinn
      Dịch: bichtien, sariel, Da-Quy
      Nguồn: http://forumtruyen.net/threads/m-splendid-julia-quinn-finish.1949/
      Thể loại: tiểu thuyết lãng mạn.
      Số chương: 25c + Kết

      Giới thiệu:

      "Alexander Ridgeley, Công tước xứ Ashbourn, ngạc nhiên khi phát rằng trẻ mắt tím, giả làm hầu , ai khác hơn là Emma Dunster, cháu của ông bà Bá Tước xứ Worth.
      Alexander nhận ra tằng ta thích làm bạn với thuộc địa thông minh, lanh chanh và nhiều này .
      Được giới thượng lưu biết đến là người đàn ông tôn thờ chủ nghĩ độc thân, Alexandẻ ko có ham muốn kết hôn, và Emma cũng vậy, đặc biệt là với người đàn ông đẹp trai khủng khiếp và phức tạp nạy Nhưng bất cứ họ chối từ như thế nào, hấp dẫn của họ vẫn mạnh mẽ, Emma phá phách, và chỉ có qua tình tin tưởng họ mới biết được cảm giác thực của mình .
      Cho những người đọc thích tiểu thuyết nhàng, Spendid là tách trà ngon . Tuy nội dung ko quá phức tạp, tác giả Quinn mang đến câu chuyện với tình tiết nhanh và với chút hài hước"

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Mở đầu
      Boston, Massachussets.
      Tháng 2, 1816.
      “Cha đuổi con àh?” Đôi mắt màu tím của Emma Dunster mở lớn với kinh ngạc và thất vọng.
      “Đừng quá xúc động vậy”, cha nàng . “Dĩ nhiên là ta đuổi con di. Con chỉ trải qua 1 năm ở Luân Đôn với họ hàng thôi mà”.
      Emma há hốc mồm. “Nhưng…tại sao?”
      John Dunster chuyển tử thế 1 cách thoải mái ghế.” Cha nghĩ rằng con fải nhìn thấy thế giới nhiều hơn, đó là tất cả.”
      “Nhưng con đến London. 2 lần rồi.”
      “đúng vậy, nhưng bây giờ con lớn hơn.” Ông tằng hắng vài lần và ngồi dựa ra sau ghế.
      “Nhưng-“.
      “Ta thấy đó là 1 điều khó khăn. Henry và Caroline con như an hem, va con tự với ta rằng con thich Belle và Ned hơn bất cứ người bạn nào của con o Boston mà.”
      “Nhưng họ chỉ ở thăm 2 tháng. Nó ko giống như con gặp họ gần đây.”
      John khoanh tay. “ Con với họ vào ngày mai và chấm hết. London , Emma. Chúc con vui vẻ.”
      Nàng nheo mắt lại. “Cha muốn gả cuới con àh?”
      “Dĩ nhiên là !Ta nghĩ rằng thay đổi môi trường đêm lại điều tốt cho con.”
      “Con ko đồng í. Có hàng ngàn lí do tại sao đơn giản là con ko thể rời Boston bây giờ.”
      àh?”
      “Vâng. Ví dụ công việc nhà này. Ai chăm sóc nó khi con ?”
      John cười cách hiền hậu với con . “Emma, chúng ta sống trong căn nhà chỉ có 12 phòng. Nó cần fải chăm sóc nhiều đâu. Và ta tin là với ít việc như vậy ta có thể nhờ bà Mullins.”
      “Còn tất cả bạn của con sao? Con rất nhớ họ. và Stephen Ramsey là người thất vọng nhất khi con cách đột ngột vậy. Con nghĩ ấy sắp cầu hôn con rồi đấy.”
      “Vì Chúa, Emma! Con quan tâm lấy 1 chút đến cái cậu Ramsay trẻ tuổi đó. Con đừng đem hi vọng cho chàng trai tội nghiệp đó chỉ bởi vì con muốn London.”
      “Nhưng con nghĩ cha muốn con cưới chồng. Cha của cậu ấy là bạn thân của cha mà.”
      John thở dài.”Khi con 10 tuổi ta thích thú ngĩ rằng kết hợp 2 con trong tương lai. Nhưng ràng rằng các con bao giờ hợp nhau. Con làm cho cậu ấy điên lên chưa đầy 1 tuần.”
      quan tâm đối với con của cha là cảm động.” Emma lầm bầm.
      “VÀ cậu ấy làm con chán ngắt,” John kết thúc cách . “Ta chỉ ước Stephen nhận ra được đó. Điều đó thêm vào lí do con có thể rời khỏi thị trấn này. Nếu con , cậu ta tìm 1 khác thôi.”
      “Nhưng con thích Boston.”
      “Con thích nước cho mà xem,” John nghiêm mặt, giọng ông có chút tức giận. “ Con thôi về chuyện con thích nó thế nào vào lần thăm vừa rồi màh.”
      Emma nuốt giận và cắn môi dưới cách lo lắng. “Thế còn công ty sao”. Nàng .
      John thở dài và ngồi tựa ra sau. Cuối cùng, đó là lí do thực Emma muốn rời Boston. “Emma, Hãng tàu Dunster vẫn ở đây cho đến khi con trở về.”
      “Nhưng vẫn còn nhiều thứ con fải học hỏi!Làm sao con có thể quản lí tốt nếu con thể học tất cả mọi thứ bây giờ?”
      “Emma, con và ta đếu biết ai có thể rời công ty này hơn con. Ta xây dựng Hãng tàu Dunster từ bàn tay trắng, và Chúa biết ta chỉ muốn để lại cho dòng dõi của ta. Nhưng chúng ta fải đối diện thực tế. Hầu hết khách hàng của chúng ta dè dặt khi làm việc với nữ giới. Và công nhân muốn nhận lệnh từ con. MẶc dù con là người của dòng họ Dunster.”
      Emma nhắm mắt, biết điều đó là và sắp khóc vì bất công đó. “Con biết rằng có ai se quản lí Hãng tàu Dunster,” cha nàng . “Nhưng đó có nghĩa là có ai đồng í với ta.Cho dù nó làm ta bực tức lắm, ta fải chấp nhận là công ty thất bại nếu con chèo lái nó. Chúng ta có thể mất hết toàn bộ hợp đồng.”
      “Vì lí do giới tính của con ah” nàng cách vui.
      “Ta e rằng vậy.”
      “Con quản lý công ty này vào 1 ngày nào đó.” Đôi mắt tím của Emma trở nên sáng lên và nghiêm túc.
      “Chúa ơi, con . Con từ bỏ ah, fai ko?”
      Emma cắn môi và đứng lên.
      John thở ra. “Có khi nào ta kể con nghe về lúc con bị thủy đậu ?”
      Emma lắc đầu, bối rối bởi vì thay đổi đề tài đột ngột của cha mình.
      “Đó là ngay khi con bị lay bệnh từ mẹ con. Con bốn tuổi. Ta nghĩ con là còn quá .” Ông nhìn lên đứa con duy nhất của mình, với ấm áp và triều mến trong mắt ông. “Con rất bé bỏng khi con còn và giờ con vẫn con bé bỏng khi con la người lớn, nhưng khi con còn , con rất là bé và ta nghĩ con có thể chiến đấu cơn bệnh đó.”
      Emma ngồi xuống, cảm động vì những lời cha vừa .
      “Nhưng con vượt qua.” Ông đột ngột . “Và khi đó ta nhận ra cái gì cứu sống con. Con chỉ đơn giản là quá bướng bỉnh nên thể chết.”
      “Và ta,” cha nàng tiếp tục, “Ta quá bướng bỉnh để để con chết” Ông ngồi thẳng vai như thể nhớ lại khoảng khắc nhạy cảm đó.” , ta có thể là người duy nhất trái đất này bướng bỉnh hơn con, con à, vậy nên con có lẽ cũng fải chấp nhận số phận của mình thôi.”
      Emma rên lên. Đến lúc fải đối mặt với nó rồi – còn cách nào để tránh London. fải chuyến này được coi là trừng phạt. Nàng thích họ hàng của mình. Belle va Ned là chị duy nhất mah nàng có. Nhưng, nếu để nghĩ mọi việc nghiêm túc, và Emma muốn từ bỏ lời thể của chính nàng với Hãng tàu Dunster. Nàng liếc nhìn cha mình ở đăng sau. Emma thở dài, tự mình rút lui, “Thôi được rồi.” Nàng fải chuẩn bị hành lí, nàng tự nghĩ, khi nàng fải khởi hàng chuyến tàu ngày mai của cha mình. “ Nhưng con trở về.”
      “Ta chắc rằng con . Và Emma này.”
      Nàng quay lại.
      “Đừng quên là fải vui vẻ ỏ đấy nhé, được ko?”
      Emma nở nụ cười tinh quais nhất với cha mình. “Dĩ nhiên rồi cha, cha đừng nhgĩ con từ chối thời gian tốt đẹp ở London chỉ vì con muốn ở đó sao?”.
      “Dĩ nhiên rồi. Ta ngớ ngẩn.”
      Emma đặt tay lên núm cửa và mở cửa hơi hé a. “ co chỉ có thể có mùa lễ hội ở London 1 lần trong đời, ta nghĩ vậy. Nó thích thôi mà, mặc dù nó ko fải là tu‎p người của xã hội.”
      “Ồ tuyệt vời! vậy con bé đồng ý rồi ah?” Bà Caroline, em John, đột nhiên xông vào phòng.
      “Có ai là với là nghe lén là bất lịch ?’ John hỏi .
      “Thôi . Em chỉ tình cờ xuống sảnh và em nghe Emma thôi. Con bé để của mở hé, biết ko”.Bà quay sang Emma. “Bây giờ chúng ta kết thúc chuyện này nhé, tất cả ta nghe được hôm nay là con nhéo mũi tên trộm?”.
      “ôi, chuyện đó.” Emma , mặt hồng lên.
      “Cái gì?” John hỏi lại.
      “Con thấy có người cố lấy ví của Ned. Cậu ấy và Belle cãi nhau hay gi đó, như họ vẫn hay vậy, và cậu ấy ko chú í cậu ấy bị trộm.”
      “Vì vậy con nhéo mũi tên đó ah? Tại sao con ko la lên?”
      “ôi, vì Chúa cha ơi. Để làm gì?”
      “ Thế con có cho 1 đấm ko?”
      Emma cắn môi dưới với điệu bộ e thẹn.
      là con đấm vỡ mũi .”
      Caroline rên lớn. “Emma,” bà . “ Con biết là ta rất trông chờ vào con vào mùa lễ hội ở London năm này?”
      “Con biết.” Caroline là người gần gũi với Emma nhất sau mẹ. Bà luôn cố gắng để nàng có nhiều thời gian ở London hơn.
      “Và con biết là ta rất con và muốn thay đổi thứ gì về con.”
      “Vâng ạ.” Emma cách do dự.
      “Nên ta hi vọng con thường xuyên khi ta là những trẻ cao quí thực đấm vào mũi những thành phần tốt ở London.”
      “Ôi, Caroline, những quí trẻ tuổi cũng làm những điều đó ở Boston.”
      John cười khục khặc. “Thế con có lấy lại được ví tiền của Ned ko?”
      Emma cố gắng ném cho cha mình cái nhìn ý nhị, nhưng thể kiềm được cái nhếch ở khóe môi (ở đây nghĩa giống như nén cười màh ko được) “Dĩ nhiên.”
      John cười rạng rỡ. “Đó mới là con ta.”

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 1.
      London, England.
      Tháng 4 1816.
      “Chị nhận ra rằng dĩ nhiên là chúng ta bị mẹ bắt được chứ.” Arabella Blydon nhìn bộ đồ của với 1 con mắt nghi ngờ. và Emma mượn đồ của hầu của họ - mặc cho sợ sệt của những hầu - và xuống cầu thang sau của nhà Bella ở London.
      “Fải trả giá đắt hơn nếu thấy chúng ta mặc thế này.” Emma cách nhăn nhở.
      “Chị quan tâm. Nếu chị phải chủ trì buổi cắm hoa nào nữa cho bữa tiệc của em, chị fải thét lên thôi.”
      “Chị hầu như nghĩ 1 tiếng thét thích hợp chúng ta sắp xuống cầu thang.”
      “Ôi, im nào.” Bella lầm bầm khó chịu, rón rén xuống bậc thang kế.
      Emma quan sát mọi thứ xung quanh khi nàng theo em họ mình. Cầu thang phía sau chắc chắn là thay đổi từ cái mà nàng và Belle thường sử dụng ở sảnh chính, cái mà cong cách duyên dáng và trang hoàng 1 tấm thảm đắt tiền từ Ba Tư. Ngược lại với những bậc thang gỗ mòn và hẹp ở đằng sau , và những bức tường bị bạc màu và được lau chùi. Cái khá đơn giản của bậc thang làm Emma nhớ nhà nàng ở Boston, cái được trang trí như kiểu London lộng lẫy. Dinh thự Blydon, nằm ở quảng trường Grosvenor thời trang, là của gia đình họ hơn thế kỉ và với đầy đủ những đồ vật thừa hưởng vô giá và những chân dung cực kì tệ của dòng họ Blydon của tổ tiên trước đó. Emma liếc nhìn những bức tường trắng và thở dài như nàng chống lại nhớ nhung da diết cha mình.
      “Em thể tin được là em bò quanh nhà mình như tên ăn trộm để tránh mẹ em.” Bella càu nhàu khi bước xuống bậc cuối cùng của cầu thang. “ thẳng, em thích nằm co ro trong phòng mình với quyển sách hay hơn, nhưng chị có chắc tìm em ở đó và làm cho em cái thực đơn lại .”
      số phận tệ hơn là chết.” Emma lầm bầm. Belle nhìn nàng sắc lẹm. “Em phải cho chi biết là em vượt qua những thực đơn đó với mẹ biết bao nhiêu lần. Nếu màh bà hỏi em lần nữa về những câu hỏi về sốt cá hồi hay vịt quay với cam, em nghĩ có thể làm tốt vai trò của mình.”
      “Kẻ giết mẹ có chủ đích?”
      Belle bắn cho nàng 1 cái nhìn nhăn nhó nhưng phản hồi khi nàng cách khéo léo xuống cầu thang. “Cẩn thẩn bậc thang này chị Emma,” thầm, vừa ôm bức tường. “Nó bị gãy ở giữa.”
      Emma làm theo nhắc nhở của em họ. “Chị đoán là em hay trốn ra theo đường này đúng ko?”
      “Đúng vậy. Nó khá là tiện để biêt bằng cách nào để quanh chỗ này mà ai biết mình làm gì. Em chỉ ko thường với bộ dạng như hầu .
      “Ồ, nó ổn lắm nếu chúng ta mặc độ lụa để giúp Cook chuẩn bị thức ăn cho bữa tối.” Belle nhìn cách ko thà. “ thẳng, em ko nghĩ chị ấy đồng ‎ giúp đỡ của chúng ta. Chị ấy khá là truyền thống, và nghĩ điều đó là chính đáng với gia chủ và người đầy tớ.” vậy, mở cửa nhà bếp. “chào mọi người. Chúng tôi đến giúp đây.”
      Mọi người nhìn hoàn toàn kinh ngạc.
      Emma nhanh chóng cố gắng hóa giải tình huống. “Mọi người có thể sử dụng thêm 2 đôi tay đúng ko?”
      Nàng quay sang Cook và nở nụ cười tươi. Cook đưa tay lên và la lên, làm đám bột bay mù trong khí. “Hai làm cái gì ở đây thế này?”
      trong số hầu bếp ngừng nhào bột lúc và hỏi. “thưa các , nhưng tại sao các lại ăn mặc như vây?”
      “Tôi nghĩ 2 có thể ở trong bếp của tôi.” Cook tiếp tục, để hai tay ấy ở phần hông phốp pháp. “Các phải o chỗ của các .” Khi khong người nào trogn 2 người có í định nào rời khỏi, Cook nghiến răng và vẩy cái vá gỗ vô họ. “Trong trường hợp các ko chú í, chúng tôi có nhiểu việc phải làm thêm ở dưới đây. Bây giờ các ra ngoài tôi gọi bà bá tước.”
      Belle chột dạ khi nhắc đến mẹ . “Hãy để chúngt ôi ở lại Cook.” khá là chắc Cook có cái tên khác nhưng mọi người đếu gọi ấy như vậy rất lâu rôi nên chẳng ai thực nhớ nó là gì nữa. “Chúng tôi hứa là se ngán đường đâu. Chúng tôi là 1 giúp đỡ lớn cho chị, tôi chắc mà. Và chúng tôi im lặng.”
      “Điều đó đúng để các ở dứoi đay. Hai có thứ gì khác hơn để làm là để đong vai hầu bếp ah?”
      fai thế.” Belle trả lời cách thành khẩn.
      Emma tự cười mình và ngầm đồng ý với em họ của mình. Nàng và Belle vướng vào vô số rắc rối từ khi họ đến cách đây 3 tuần. Ko fải là muốn vướng vào rắc rối. Nó có vẻ ít có gì để làm ở lLondon. Về nhà bận rộn với công việc ở Hang Tau Dunster. Nhưng ở London, công việc sổ sách phải là công việc cho phụ nữ, và có vẻ là những quí trẻ tuỏi ở có nhiệm vụ nào khác bên cạnh mặc đầm đẹp và học cách nhảy.
      Emma cảm thấy chán hơn cả đó.
      fải là nàng ko vui. Nhiều như là nàng nhớ cha mình, nàng thích ở trong 1 gia đình có nhiều thành viên. Chỉ có điều là nàng cảm thấy nàng ko hữu dụng. Nàng và Belle bắt đầu những đoạn rất dài để có thể tự làm vui. Emma cười cách tội lỗi với những khám phá của họ. Điều đó chưa bao giờ xảy ra với họ khi mah con mèo hoang họ mang về chỉ 2 tuần trước đó bị de. còn cách nào là họ đoán cả tầng 1 của dinh thự Blydon được dọn dẹp sạch . Và Emma thực cố ý để cho toàn bộ gia nhân trong nhà thấy đồ lót của mình khi nàng trèo lên cây cứu con mèo đó.
      Họ hàng của nàng phải lấy làm cảm ơn nàng. Suốt tuần họ fải ngăn ngừa con de, cả gia đình fải rời London để chuyến du ngoạn tuyệt vời ở miền quê, cười ngựa, câu cá và thức suốt đêm để chơi bài. Emma dạy cho họ hàng nàng cách chơi bài poker, trò chơi mà nàng năn nỉ người hàng xóm ở Boston chỉ nàng. Caroline fải lắc đầu và thở dài rằng Emma là ảnh hưởng xấu. Trứoc khi Emma đến, Belle là chỉ bluestocking. Bây giờ trở thành nữ học giả và lanh chanh.
      “Trời ạ,”Emma lại rằng “nhưng tốt hơn là nên chỉ là lanh chanh thôi, fải ko ạ? Nhưng nàng biết nàng có thể chỉ cho Caroline. Tình thương của nàng cho nàng ràng với cả triều mến và quở trách của bà, và họ thường giống như là mẹ con hơn là cháu. Đó là lí do tại sao Caroline rất hứng thú với việc ra mắt Emma với xã hội thượng lưu. Mặc dù bà biết là Emma fải trở về với cha nàng ở Boston, bà vẫn thầm hi vọng Emma người và xây dựng gia đình ở London. Có lẽ vì cha Emma, người được sinh ra và lớn lên ở London cho đến khi cưới phụ nữ người Mỹ, cũng fải trở về London gần em và con .
      Vì vậy Caroline tổ chức 1 buổi bũ hội lớn để giới thiệu Emma với xã hội thượng lưu. Nó được tổ chức đêm đó, và Emma và Belle trốn ra khỏi cầu thàng ở phía dưới, khong muốn bị buộc vào việc tổ chức tiệc đến phút cuối cùng. Tuy nhiên, Cook lại như vây, fải liên tục 1 quí rằng họ chỉ làm cản trở công việc của họ.
      “Làm ơn mà, chúng tôi có thể giúp chị dưới này? Nó là cảnh khủng khiếp ở kia,”Emma thở dài. “ ai gì ngoài buổi tiệc tối nay.” “Được rồi, thấy là đó là tất cả những gì chúng tôi cũng dưới này, quí .” Cook vừa trả lời vừa phẩy ngón tay của mình. “ của có 400 vị khách tối nay và chúng tôi fải nấu cho tất cả họ.” “Chính xác là cái mà tại sao chị cần giúp đỡ của chúng tôi. Cái nào chị muốn chúng tôi làm trước?”
      “CÁi mà tôi muốn là các ra khỏi bếp của tôi ngay trước khi mẹ của tìm thấy dưới này”. Cook la lên. 2 này xuống bếp trước đây, nhưng đây là lần đầu tiên họ cả gan vậy và thực mặc đồ như những hầu bếp và muốn giúp đỡ. “Tôi thể chờ cho đến khi mùa lễ hội bắt đầu vì vậy 2 fải có gì đó để làm cho mình chứ.”

      ”Ồ, nó bắt đầu tối nay.” Belle nhấn mạnh, “với vũ hội của mẹ tối nay để giới thiệu Emma với giới thượng lưu. Vì vậy, có lẽ chị may mắn, vì lúc đó chúngtôi gặp nhiều người và còn thời gian để quấy rầy chị nữa.”
      “ôi chúa ơi.” Cook lầm bầm.
      “Bây giờ, Cook” Emma thêm vào, “rộng lòng mà. Nếu chị ko cho chúng tôi phụ dưới này, dì Caroline bắt chúng tội cắm hoa.”
      “Làm ơn mà,”Belle năn nỉ thành khẩn “Chị biết là chị thích ra lệnh cho chúng tôi mah.”
      “Tốt, được rồi,” Cook gầm lên. Đó là . Belle và Emma làm cho những người dưới bếp vui lên với những trờ điên khùng của họ. Họ cũng làm tinh thần Cook vui lên nhiều, nhưng mà chị muốn họ biét. “Tôi cá là 2 làm phiền tôi suốt buổi sáng nếu tôi đồng í. Cái này ngược lại cái tốt của tôi. Các cần fải chuẩn bị cho nhà , fải nhảy nhót quanh bếp của tôi.”
      “ Nhưng chị rất thích những người bạn quyến rũ của chúng tôi fải ko Cook?” Belle nhe răng cười.
      “Bạn quyến rũ như bàn chân tôi á” Cook lầm bầm khi lấy bao đường ra khỏi chảo. “ thấy những cái tô bột trộn đó ở kệ kô? Tôi muốn 6 ca bộ trong mỗi tô. Và 2 ca đường. bây giờ cẩn thận với cái đó và tránh khỏi đường của mọi người.”
      “Bột đâu?” Emma hỏi, nhìn quanh. Cook thở dài và bắt đầu trở về cái chảo. “Chờ xíu. Nếu hớn hở với công việc của tôi như vậy, fải nâng những bao bột này.”
      Emma cười vì dễ dàng nâng những bao bột này đến nơi Belle đong đường.Belle cũng cười lớn. “Cảm ơn trời là chúng ta trốn thoát mẹ rồi. Bà ấy có lẽ bắt chúng tat hay đồ rồi đấy, và vũ hội con 8 tiếng nữa mới bắt đầu.”
      Emma gật đầu. ra, nàng cũng khá là thích thú với vũ hội London đầu tiên của mình. Nàng rất hớn hở để áp dụng những bài múa để thực hành. Nhưng Caroline là gì nếu ko fải là người hoàn hảo, và bà ra lệng như thiết quân luật. Sau nhiều tuần của việc chọ váy áo, hoa và nhạc, ai trong Emma và Belle muốn đến gần phòng vũ hội trong khi Bà Caroline chuẩn bị hoàn tất mọi thứ. Bếp là nơi cuối cùng Caroline tìm họ. Khi họ đong bột, Belle quay lại Emma với đôi mắt xanh nghiêm túc. “Chị có lo ko?” “Về tối nay.”
      Emma gật đầu. “ chút. Người của em hơi phức tạp nhỉ, với tất cả luật lệ và tập quán.”
      Belle cười thông cảm, đẩy loạn tóc vàng xoăn ra khỏi mắt. “Chị se làm tốt thôi ma. Chị có tự tin của chị mà. Theo kinh nghiệm của em nếu chị hành động như chị làm, mọi người tin chi.”
      “Đừng vậy ma.” Emma triều mến.”Em đọc quá nhiều rồi đó.”
      “Em biết. Đó mới là chết em đó. Em lo lắng –“ Belle trợn mắt với thái độ sợ hãi “ để tìm người chồng khi em chỉ chúi mũi vào sách.”
      “Mẹ em thế à?”
      “Vâng, nhưng bà đúng, chị biết màh. Bà baogiờ bảo em cưới được trừ phi em muốn cưới. bà để em từ chối lời cầu hôn của Bá tước Stockton năm ngoái, và ta được xem như là mối lớn nhất của vũ hội.”
      “Chuyện gì với ta vậy?”
      ta hơi quá quan tâm đến việc em thích đọc sách.”
      Emma cười khi nàng múc thêm bột vào tô.
      ta với em là đọc sách ko thích hợp với não của phụ nữ.” Belle tiếp tục. “ ta nó cho phụ nữ nhiều ý kiến.”
      “Thượng đế cho chúng ta ý kiến mah.”
      “Em biết , em biết. ta em đừng lo, tuy nhiên, ta chắc chắn phá vỡ thói quen đó khi chúng em cưới .”
      Emma liếc nhìn sang phía bên hông. “Em nên hỏi ta ta có nghĩ em có thể đánh vỡ cái bộ dạng kênh kiệu của ta.”
      “Em cũng muốn thế nhưng e ko làm.”
      “Chi làm thế.”
      “Em biết.” Belle cười và nhìn lên người chị họ.
      “Chị thực có năng khiếu những gì mình nghĩ.”
      “Đó có fải la 1 lời khen ko?”
      Belle suy nghĩ câu hỏi lát trước khi trả lời. “Em nhgĩ thế. Tóc đỏ fải là thời trang bây giờ, nhưng em tiên đoán là chị và cái miệng kì lạ của chị thành công vào tháng sau em đựoc thông báo bởi người thông báo rằng tóc đỏ có thể là thứ thời thượng nhất và phải đó là điều may mắn cho người họ hàng tội nghiệp của em may mắn khi là người Mỹ.”
      “đôi khi chị nghi ngờ điều đó, nhưng em rất tốt khi như vậy.” Emma biết mình ko đáng như Belle, nhưng nàng thấy hài lòng với vẻ bề ngoài của mình, các đây hàng thập kỉ, nếu nàng thể là người đẹp ít nhất nàng là người kì lạ. Ned có lần kêu nàng là tắc kè hoa, chỉ tóc nàng dường như đổi màu với mỗi cái lắc đầu của nàng. tia sáng cũng làm tóc nàng rực sáng.
      Và đôi mắt của nàng, thông thường là màu tím trong, rồi dần chuyển thành và tối lại như màu đen nguy hiểm khi mà nàng nổi giận.
      Emma múc thêm vài muỗng bột cuối cùng và lau tay vào tạp dề của mình. “Cook!” gọi. “Tiếp theo là gì đây? Chúng tôi đong bột và đừong xong hết rồi.”
      “Trứng. Tôi muốn 3 quả trứng trong mỗi tô.Và có vỏ trứng đấy nhé, các nghe ko? Nếu mà tôi thấy bất cứ quả trứng nào trong bánh của tôi, tôi giữ cũng trong bếp và phục vụ với cái đầu của các thay vào đó.”
      “Ôi trời ơi , Cook là dễ sợ sáng nay.” Belle tặc lữoi.
      “Tôi nghe rồi đây, ! Đừng nghĩ tôi ko thể. Tôi làm bất cứ thứ gì đấy. Bây giừo, nếu các ở trong bếp của tôi làm việc !”
      “Chị để trứng ở đâu Cook?” Emma sờ soạn trong cái hộp nơi thức ăn dễ nấu để. “Tôi ko thấy chúng ở đâu cả.”
      “Chắc tìm kĩ rồi. Tôi biết là hai biết tí gì về nấu nướng cả.” Cook đến chỗ cái hộp và đưa tay vào lấy. Tuy nhiên, tìm kiếm của chị ta cũng như Emma.”Thôi, chúng ta hết trứng rồi.” Tiếng quát tháo của chị ta trở lại cộng với giận dữ và chị ấy gầm lên, “Kẻ ngôc nào quên mua trứng thế?”
      ngạc nhiên, ko ai giơ tay cả.
      Cook nhìn lia hết phòng, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở hầu trẻ người khom người đống quả đào.”Mary,” chị kêu lớn. “ rửa xong đống đó chưa?” .
      Mary chùi tay vào tạp dề của ta. “Chưa, chị, tôi vẫn còn hàng đống thứ phải làm. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy nhiều đào đến vậy.”
      “Susie sao?”
      Susie nhúng ngập đên khuỷu tay trong bọt xà phòng khi ấy rửa bát đĩa cách nhanh chóng.
      Emma nhìn quanh. Có ít nhất hàng tá người trong bếp nhưng tất cả những người trong số họ đều bận rộn đến tối mắt.
      “Ồ, điều này tuyệt.” Cook gầm gừ. “fải nấu cho 400 người, và tôi ko có quả trứng nào. Và ko còn ai rảnh để làm.”
      “Tôi mua.” Emma tình nguyện.
      Cả Belle và Côk nhìn với biểu của kinh ngạc và bất ngờ.
      điên à?” Cook hỏi.
      “Emma, điều đó đơn giản là ko được.” Belle cùng lúc đó.
      Emma trợn mắt. “, tôi ko điên, và tại sao tôi ko thể đến cửa hàng? Tôi hoàn toàn có thể mua trứng. Bên cạnh đó, tôi có thể hít ít khí trong lành. Tôi bị nhốt trong nhà cả buổi sáng.”
      “Nhưng co người thấy chị.” Belle phản đối dữ dội.
      “Chúa ơi và người chị dính đầy bột.”
      “Belle, chị chưa gặp ai cả. làm sao họ có thể nhận ra chị chứ?”
      “Nhưng chị ko thể với bộ đồ của hầu như thế này.”
      “Chính vì bộ đồ này nên chị có thể ra ngoài.” Emma giải thích cách nhẫn nại. “Nếu mà chị mặc đồ như chị mặc sáng nay, mọi người tự hỏi tại sao quí đài các lại ra ngoài mag có ai theo, chưa đến ta đến chợ mua trứng. Kô ai nhìn chị 2 lần nếu chị ăn vận như mọt hầu đâu. Mặc dù, em chắc chắn là đồng í với chị. You’d be spotteda second.”
      Belle thở dài. “Mẹ giết em mất.”
      “Vì vậy em thấy đó…Cook cần tất cả sụ giúp đỡ trong bếp, và chị là giải pháp.” Emma cười. Nàng ngửi thấy chiến thắng.
      Belle ko bị thuyết phục.”Em ko biết Emma. Điều này cực kì bất qui tắc, để tự chị đii mình.” Emma thể cái thỏe dài giận dữ. “Đay này, chị búi tóc gọn gàng như các hầu hay làm.” Emma nhanh chóng búi gọn tóc của nàng lại. “Và chị đổ ít bột lên áo mình. Có lẽ là ít nữa lên má của chị.”
      “Bây giờ đủ rồi đấy.” Cook cắt ngang. “Chúng tôi ko cần phí phạm bột của chúng tôi như vây.”
      “Em ko biết. Mẹ ko thích điều này chút nào.” Emma đưa mặt lại rất gần mặt Belle. “ ấy nghe về chuyện đó, đùng ko?”
      “Ôi, đựoc rôi.” Belle quay lại với tất cả mọi người trong bếp phẩy tay.” lời nào chọ mẹ tôi đấy nhé. Mọi người hiểu chưa?”
      “Tôi ko thích điều này chút nào,” Cook “Ko chút nào.”
      “Nhưng mà chúng ta ko có nhiều lựa chọn đúng ko?” Emma thêm vào. “Ko nếu chị muốn có bánh ở lễ hội. Bây giờ tại sao em ko vắt mấy quả chanh này . Và chị hứa là chị trở lại trước khi em nhận ra là chị đa rời khỏi đây..” Và với câu đó, Emma chộp mấy đồng tiền xu trong tay Cook và lẻn nhanh ra cửa
      Emma hít hơi sâu khí của mùa xuân khi nàng ra đến đường. Tự do!Điều đó tuyệt để thoát khỏi kiềm kẹp của nhà họ hàng nàng bất cứ đâu. Vận đồ như hàu , nàng có thể mà ko bị chú ý. Sau đêm nay, Nàng ko bao giờ có thể rời dinh thự Blydon mà hầu .
      Emma quẹo ở khúc cua cuối cùng con đường dến chợ. Nàng dành thời gian khi vỉa hè, dừng lại ở cửa kính của mọi cửa hàng. Chỉ như nàng mong đợi, ko quí bà quí ông nào để ý đến hầu tóc đỏ bé dính đầy bột.
      Emma hát trong miệng khi nàng bước vào chợ và mú vài ta trứng.
      Chúng hơi khó để xách theo nhưng nàng fải cố để ko thể mặt. hầu bếp phải quen với việc xách những thứ nặng như thế này, và Emma ko muốn làm hỏng bắt chước của mình. Bên cạnh đó, nàng khá là mạnh, và chỉ còn 5 dãy phố nữa là đến nhà. “Cảm ơn rất nhiều, thưa ông.” Nàng cười với người bán hàng, gật đầu.
      Ông ta đáp lại nụ cười của nàng. “aye, là người mới ở đay hả?” nghe có vẻ giống như từ các nước thuộc địa tới.” Mắt Emma mở lớn với ngạc nhiên. Nàng ko mong đợi câu hỏi của người bán hàng. “Tại sao, vân, tôi từng lớn lên ở đó, nhưng tôi ởLondon nhiều năm rồi” nàng dối.
      “Ai dà, tôi luôn luôn muốn đến Mỹ.” ông ta nghĩ ngợi
      Emma rên thầm trong bụng. người bán hàng có vẻ dã chuẩn bị cho cuộc trò chuyện dài, và nàng thực cần phải về nhà trước khi Belle bắt đầu lo lắng cho nàng. Nàng bắt đầu lùi ra cửa và mỉm cười với ông ta suốt quãng đường.
      “Nào, quay lại đây chút , . làm việc cho ai vậy?”
      Nhưng Emma chuồn nhanh ra khỏi cửa, giả vờ là nghe thấy câu hỏi của ông ta. Đúng lúc nàng chỉ còn nửa đường là về đến nhà, nàng cảm thấy sung sướng trong lòng, hút sáo cách vui vẻ, khá chắc rằng nàng đạt được thành công mà ko có trở ngại nào. Nàng bộ chầm chậm, hớn hở làm dài cuộc thám hiểm của mình. Bên cạnh đó, nàng thích ngắm nhìn tất cả người London làm công việc hàng ngày của họ. trong bộ dạng hầu , ko ai để ý đến nàng, và nàng có thể nhìn cách ngại ngùng đến khi nào mà ai nhìn lại nàng nàng mới quay chỗ khác.
      Emma ngoái cổ nhìn cậu bé khoảng 5 hay 6 tuổi gì đó hết sức dễ thương xuống chiếc xe kéo lộng lẫy như là đôi vậy. Cậu bé dắt theo con chó con , gãi gãi nó giữa đôi tai của con chó. Con chó trắng và đền đáp lại cái nựng của cậu bé bằng cách liếm vào mặt của cậu bé, và cậu bé ré cười lên, nhanh chóng mẹ của cậu bé nhìn ra ngoài để kiểm tra xem cậu thế nào. ấy là phụ nữ xinh đẹp với mái tóc đen và đôi mắt xanh phản chiếu đầy thương đối với con trai mình . “Đừng có đâu nhé, Charlie.” goi thằng bé. “Mẹ ở đó ngay thôi.”
      Người phụ nữ quay lại trong chiếc xe kéo, hình như là chuyện với ai đó. Cậu bé trợn tròn măt và ngồi chuyển tư thế từ chân này qua chân kia khi ngồi đợi mẹ. “Me ơi.” Cậu bé gọi , “nhanh lên nào.”.Emma cười trứoc nhẫn nại của cậu bé. Từ những gì cha nàng với nàng, nàng cũng giống y chang như vậy khi nàng còn .
      “chỉ lát thôi nhóc con. Mẹ xuống ngay đây.” Nhưng ngay sau đó, con mèo hoang chạy ngang qua đường. Con chó con đột nhiên sủa lớn và nhảy ra khỏi tay Charlie, chạy ra lòng đường.
      “Wellington!” Charlie thét lên. Câu bé ngồi dậy và chạy theo con chó.
      Emma hốt hoảng. chiếc xe ngựa phi nhanh ngoài đường,và nguời lái xe hoàn toàn chìm trong việc chuyện với người đàn ông ngồi bên cạnh, chú ý chút gì tới đường của mình. Charlie bị xay sát dưới gót chân của con ngựa đó thôi.
      Emma thét lên. Nàng thể nghĩ gì khi nàng làm rơi giỏ trứng và chạy ra đườg. Khi mà nàng chỉ còn cách vài bước tới cậu bé, nàng nhảy lên trong khí. Nếu nàng có đủ khả năng, nàng cầu nguyện, nàng đấm cả hai người họ ra khỏi đường trước khi họ ngồi xe ngựa.
      Charlie lá toáng lên, hiểu tại sao người phụ nữ lạ nhảy bổ vào cậu, dùng thân ta để đẩy cậu ra.
      Nhưng trước khi Emma té xuống đường, nàng nghe rất nhiều tiếng la hét.
      Và sau đó chỉ còn lại là mau đen kịt.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 2
      Emma nghe mọt giọng trước khi nàng mở mắt. “Ôi, Alex!” giọng nữ khóc. “Nếu ko có hầu ở đây sao? Charlie bị tông!Em là bà mẹ tệ hai. Em đáng ra phải trông chừng nó cẩn thận hơn. Em ko nên để nó ra khỏi chiếc xe trước em. Chúng em nên ở miền quê nơi mà nó ko gặp nhiều rắc rối vậy.
      “Thôi , Sophie,” giọng đàn ông gằn giọng. “em ko phải bà mẹ tệ hại. tuy nhiên, em phải thôi trách mình trước khi em làm tội nghiệp này hoảng sợ.”
      “Ôi, vâng ạ, dĩ nhiên.” Sophie đồng ý. “Em ko thể tin được điều này xảy ra. Nếu Charlie bị gì, em ko biết là em fải làm gì. Em chết mất. em em ngất xỉu và chết mất”
      Người đàn ông thở dài. “Sophie à, em bình tĩnh nào. Em có nghe ko hả? Charlie ổn mà. người nó có bị trầy xước gì đâu. Chúng ta thấy là nó lớn, và chúng ta fải để mắt đến nó.”
      Emma rên khẽ. Nàng biết là nàng nên để những người này biết là nàng tỉnh lại rồi, nhưng tình, mí mắt nàng cảm thấy rất nặng, và đầu nàng như búa bổ. “ ấy tỉnh chưa?” Sophie hỏi. “Ôi, Alex, em ko biết phải cảm ơn ấy thế nào. hầu dũng cảm. Có lẽ em nên thuê ấy. Có lẽ người chủ của ấy kô đối xử với ấy tốt. Em đau lòng nếu biết ấy ko được đối xử tốt”.
      Alexander Edward Ridgely, công tước xứ Ashbourn, thở dài. Em của chàng Sophie luôn luôn như cái máy , nhưng có vẻ là ngớ ngẩn hơn khi lo lắng hoặc giận dữ.
      Chỉ khi Charlie mở miệng. “Chuyện gì vậy mẹ?Tại sao mẹ khóc?”
      Giọng của Charlie chỉ làm Sophie khóc nhiều hơn. “Ôi, con bé bỏng,” ré lên, ôm chặt đứa bé vào ngực. bưng gương mặt của cậu bé giữa 2 tay mình và bắt đầu bao phủ nó với những nụ hôn. “Mẹ ơi, thôi , Mẹ làm mặt con ướt hết rồi!” Charlie cố gắng vùng thoát khỏi cái ôm của mẹ mình, nhưng càng ôm cậu chặt hơn đến khi cậu bé hít lên. “Mẹ, cậu Alex nghĩ con là con mất!”
      Alex cười khúc khích. “ko bao giờ, Charlie. fải là ta dạy con chơi bài à? Con biết là ta ko chơi bài với con đâu?”
      Charlie gật đầu mạnh khi mẹ cậu đột ngột bỏ cậu ra. “ dạy con em chơi bài à?” hỏi giữa những tiếng hít mũi mạnh. “ ko, Alex, nó chỉ mới có 6 tuổi thôi!”
      bao giờ quá để học đâu, Fải ko, Charlie?”
      Charlie nở nụ cười lớn nhe ra hàm răng chẳng có cái nào. Sophie thở dài lớn tiếng, đưa tay đánh trai và em trai mình. “cả hai người là những tên hư hỏng. Em là những tên hư hỏng.”
      Alex lại cười khúc khích. “dĩ nhiên là chúng ta là ruột thịt mà.” “ Em biết, em biết. tiếc. Nhưng mà bài bạc đủ rồi đấy. Chúng ta mới để ý đến tội nghiệp này. nghĩ ấy ko sao chứ?”
      Alex cầm tay Emma lên và xem mạch đập của nàng. Nó vẫn đập mạnh và liên tục. “ nghĩ ấy ổn thôi.”
      “Cảm ơn Chúa.”
      “Nhưng ấy cơn đau đầu như điên vào ngày mai.”
      “Alex, thế à.”
      “Sophie, em đừng cố tỏ ra là mọt người tốt nữa. Nó ko hợp với em.”
      Sophie cười cách yếu ớt. “kô, em cho rằng nó fải. /Nhưng mag nó có vẻ em fải gì đó khi văng tục.”
      “Nếu em cảm thấy em hoàn toàn muốn gì đó, đơn giản là tại sao em ko thể lại?”
      Giữa cuộc chọc ghẹo nhau này, Emma kêu lên tiếng rên . “ôi trời!” Sophie . “ ấy tỉnh rồi kìa!”
      ấy là ai vậy?” Charlie đột nhiên hỏi. “ Và tại sao ấy lại nhảy bổ lên đầu con?” Miệng Sophie há hốc ra. “Mẹ ko thể tin là con có thể thế. Con à, con xem chút nữa là bị cán bởi chiếc xe ngựa. Nếu tốt bụng này ko cứu con. Con bị tung rồi.”
      Cái miệng của Charlie thành chữ O lớn. “Con nghĩ là ấy hỏi bị điên.”
      Cái gì?” Sophie la lên. “Con ko thấy cái xe đó ah? Con fải học cách cẩn thận hơn.”
      Cái giọng lớn tiếng của Sophie càng làm đầu của Emma đau hơn. Nàng lại rên lên, ước gì những người nay có thể cho nàng vài phút yên tĩnh.
      “im lặng nào Sophie.” Alex khuyên. “tiếng thét của em ràng là làm phiền ấy rồi. ấy cần ít yên tĩnh trước đầu ây bớt đầu để ấy có thể mở mắt.”
      Emma thở phào. rang cũng có người trong chiếc xe này là bình thường. “Em biết , em biết. Em cố. Em.. chỉ là.” “Nhìn kìa, Soph” Alex cắt ngang, “Tại sao em ko đến chợ và mua ít trứng để trả lại cho ấy. Nó như mớ hỗn độn ở ngoài kia. Hình như là bị vỡ hết rồi.”
      muốn em mua trứng à?” Chân mày của Sophie nhíu lại gần nhau khi thể hành động ko thể thực .
      “Mua trứng ko khó đến vậy đâu, Sophie. thấy mọi người vẫn làm nó hàng ngày mà. thấy chợ chỉ cách đây vài căn thôi. Em dẫn người hầu của theo. ta mang giúp em về.”
      “Em ko biết là nó có đúng khi để mình trong xe với này ko?”
      “Sophie” , Alex giữa cái nghiến răng.
      ấy chỉ là hầu bếp thôi. Ko ai fải cưới ấy chỉ vì ở trong xe mình với ấy vài phút. Vì Chúa, hãy và đem trứng mới về đây.”
      Sophie lùi lại. biết là ko nên đẩy nhẫn nại của trai quá xa. “Ồ, được rồi.” quay và cẩn thận bước r axe.
      “Dẫn theo thằng bé này!” Alex gọi. “Và lần này ohải trông chừng nó cẩn thận đấy”
      Sophie lè lưỡi với chàng và nắm tay Charlie. “ thôi, Charlie!” càu nhàu. “Con fải luôn luôn nhìn 2 bên khi con qua đường nhé. Nhìn mẹ neh!” nhìn hai bên đường. Charlie cười lớn và nhảy lên nhảy xuống.

      Alex mỉm cười và quay lại hầu , người nằm băng ghế rong xe của chàng. ko thể tin được vào mắt mình khi thấy ấy chạy băng qua đường và đẩy Charlie ra khỏi đường để tránh chiếc xe ngựa. Dũng cảm là điều ko thườgn thấy ở phụ nữ, hầu này vẫn chưa trưng bầy hết những phẩm chất tốt đó. Chàng thán phục ấy- chàng phải xác nhận điều đó. VÀ chàng ko chắc tại sao. ta chắc chắn ko fải là style của chàng. Thôi mà chàng cũng đâu có nhiều “loại” đâu khi đến phụ nữ, nhưng nếu có, chàng khá chắc là cái tóc đỏ bé này ko phải nó. Nhưng mà chàng có thể ta cũng giống như bất cứ người con nào chàng gặp.
      Chàng chắc chắn ko thể tưởng tượng những trẻ của giới thượng lưu màh mẹ chàng cứ luôn luôn nhắc có thể làm nguy hiểm mạng sống của mình để mà cứu Charlie. VÀ cũng như thế đốivới những phụ nữ chững chạc mah chàng vẫn qua đêm với họ vào buổi tối. Chàng bị ko bình thường này làm tò mò.
      Và bây giờ ấy bất tỉnh, bị đụng vào đầu vào lòng đường dơ dáy đó khi ta và Charlie nằm đất đá đường . Alex ngắm nhìn ta khi chàng chàn đẩy lọn tóc màu nâu đỏ ra khỏi mắt của ấy. ta lại rên lên, và Alex chắc rằng chàng chưa bao giờ giọng nào nhàng và ngọt ngào như thế.
      Chết tiệt, chuyện quái gì xảy ra với chàng thế này? Chàng biết tốt hơn ko nên dính vào chuyện tình cảm với co phục vụ. Alex rên , cảm thấy khinh bỉ những cảm xúc xảy ra trong chàng. Chàng ko thể từ chối rằng người phụ nữ trẻ này có ấn tượng với chàng sâu sắc. Tim chàng bắt đầu đập điên cuồng cái lúc mah chàng thấy ta nămg bất đồng đường, và chàng ko thể bình tĩnh cho đến khi chàng chắc chắn với mình rằng nàng ko bị thương nghiêm trọng.
      Sau khi kiểm tra ko có cái xương của nàng bị gãy, chàng ẫm nàng lên mang nàng đến xe cách nhàng. ta , vừa chàng cách hoàn hảo với thân hình to lớn của chàng.
      Sophie, dĩ nhiên, khóc suốt thời gian đó. Cảm ơn Chúa là chàng có thể em chàng mua trứng. Tiếng khóc của nó khiến chàng phát điên, nhưng quan trọng hơn, chàng muốn ở mình với hầu khi ta thức.
      Alex quì xuống bên cạnh co ta. “Thôi nào, bé.”, chàng thủ thỉ, nhàng ấn môi lên thái dương của ta. “ đến lúc mở mắt rồi đó. Ta rất muốn biết mắt của màu gì đấy.”
      Emma lại rên khi nàng cảm thấy bàn tay to lớn nhàng vuốt má mình. Cái đau ở đầu nàng bắt đầu nguôi , và nàng thở dài nhõm. Mí mắt nàng mở ra từ từ, và nàng lập tức nhíu mắt bởi vì bị ánh nắng mặt trời chíu qua cửa sổ chiếc xe.
      “Aaahh.” Nàng rên lớn, nhắm chặt mắt.
      “Ánh nắng làm phiền ah?”Alex đứng dậy ngay lập tức, kéo tấm rèm cửa sổ lại. Chàng nhanh chóng quay lại chỗ nàng.
      Emma thở hơi dài và mở mắt hé hé. Sau đó nàng mở lớn hơn. người đàn ông nhìn nàng chằm chằm, khuôn mặt rám nắng chỉ ở cách nàng vài cm. mớ tóc đen dày nằm ko trật tự tran ta. Emma muốn đưa tay lên sờ và để cảm nhận nó có mềm như nó trông thế ko. Khi ta sờ mặt nàng lần nữa. “ cho chúng tôi hơi sợ đấy. bất tỉnh gần 10 phút rồi.”
      Emma ngước nhìn ta chằm chằm, ko thể câu cho ra hồn. Người đàn ông đó, nàng nghĩ , ta quá đẹp trai và ta ở quá gần.
      được ko, bé?”
      Môi Emma hé mở. “Màu xanh lá” là từ duy nhát mà nàng có thể .
      Mình là may mắn, Alex nghĩ. gầu xinh đẹp nhất ở London này ở trong xe của mình, và ấy hoàn toàn bị điên. Mắt chàng nheo lại khi chàng nhìn ta lần nữa và hỏi.
      vừa gì vậy?”
      “Mắt của màu xanh lá.” Giọng nàng phát ra cách kì lạ.
      “Vâng, tôi biết. Nó như thế hàng chục năm rồi. từ khi tôi sinh ra, tôi nghĩ thế.”
      Emma nhắm chặt mắt lại. Chúa ơi, có fải nàng vừa với ta rằng mắt ta màu xanh lá ko? điều xuẩn ngốc nhất để . Dĩ nhiên là ta biết mắt ta màu gì chứ. Các quí có lẽ bị gục ngã bởi nét đẹp và bị chìm trong đôi mắt xanh biếc ấy. Nó là tại vì ta ở quá gần, nhìn nang quá gần, và ánh mắt của ta có thể thôi mien. Emma chắc là cái đầu óc ngu dốt của nàng là tại vì cơn đau đầu.
      Alex cười khúc khích. “Ồ, tôi đoán là chúng ta nên mừng vì tại nạn của ko làm bị mù màu. Bây giờ, có thể tên mình được ko?”
      “Em-urn-“ Emma ho, giả vờ che đậy từ vừa . “Meg. Tên tôi là Meg.”
      “Rất vui được gặp Meg. Tên tôi là Alexander Ridgely, nhưng có thể gọi tôi là Alex. Hoặc, nếu thích, có thể gọi tôi là Ashbourn, như mấy người bạn tôi vẫn gọi.”
      “Tại sao?” Câu hỏi thốt ra trước khi Emma ngăn mình lại. Hầu ko được đặt câu hỏi.
      “Đó là tước vị của tôi, ra là thế. Tôi là công tước Ashbourn.”
      “Ồ.”
      chất giọng rất thú vị, Meg. đến đây từ thuộc địa hả?”
      Emma nhăn mặt. có số thứ mà ghét nghe người gọi nước của co là thuộc địa.
      “Tôi đến từ Hợp chủng quốc Hoa Kỳ,” nàng , lại quên là mình gỉa vờ là ai
      “Chúng tôi độc lập vài chuc năm rồi và ko còn là thuộc địa cảu các người nữa.”
      “Tôi đúng rồi. hoàn toàn đúng, dấu, và toi phải rằng tôi rất vui thấy có thể lấy lại được tinh thần.”
      “Tôi xin lỗi, thưa đức ngài” nàng . “Tôi ko nên thế với ngài.”
      “đựoc rồi Meg, đừng khiêm nhường vậy. Tôi có thể thấy ko có cái xương gãy nào người. Bên cạnh đó, tôi nghĩ có thể với tôi như thế sau khi cứu sống cháu trai tôi.”
      Emma giật mình. Nàng hoàn toàn quên mất cậu bé đó. “Cậu bé ổn chứ?” nàng hỏi lo lắng.
      “Nó ổn. ko cần lo cho nó đâu. Người tôi cần lo là đấy bé.”
      tôi cũng ổn. tôi fải trở về ngay bây giờ, tôi nghĩ vậy.” Chúa ơi, ta lại sờ má nàng, và nàng hoàn toàn ko thể bình tĩnh nếu ta chạm vào nàng. Nàng nhìn chằm chằm đôi môi dày của ta, tự hỏi là nó như thế nào môi nàng. Emma rên lên, đỏ mặt vì ý nghĩ hư hỏng đó.
      Alex chớp lấy tiếng rên đó ngay lập tức, và ánh mắt chàng đầy lo lắng. “ có chắc là lại ko xỉu chứ bé?”
      “Tôi ko nghĩ là có thể kêu tôi là “ bé.”
      “Ag, nhưng tôi nghĩ toi nên.”
      “Nó ko dàng hoàng chút nào.”
      “ tôi hiếm khi đàng hoang, Meg.”
      Emma hầu như ko có thời gian tiêu hóa những từ đó khi ta bắt đầu thể ko hoàng của ta. Nàng hốt hoảng khi môi của ta chạm vào môi nàng cái hôn . Nó chỉ diễn ra khoảnh khắc, nhưng nó dường như đủ dài để lấy hết hơi thở trong phổi của Emma, làm da của nàng nóng lên và như có kim châm. Nàng nhìn Alex ko nháy mắt , đột nhiên ko chắc về nàng và những cảm xúc kì lạ xâm chiếm cơ thể nàng.
      “Đó chỉ là nếm trải thôi bé àh.” Alex thầm cách đam mê môi nàng. Chàng ngẩgn đầu lên và nhìn vào trong mắt nàng. Chàng thấy khó hiểu và bối rối khuôn mặt nàng và đột nhiên cảm thấy ớn lạnh với những hành vi trước đó. tách chàng ra khỏi nàng, chàng ngôi lên chiếc ghế đối diên nàg xe. Hơi thở của chàng run run và ko đều. Chàng ko thể nhớ chàng bị ảnh hưởng bởi nụ hôn nhiều đến vậy trứoc đây. Và nó chỉ là nụ hôn ngắn và nhàng. Môi chàng chỉ vừa mới chạm môi ta, ấn lên môi của ta. Nhưng, ham muốn trỗi dậy khắp cơ thể cahngf, và tất cả cháng muốn là- ồ, chàng ko muốn nghĩ về những gì chàng muốn làm bởi vì nó làm chàng tệ hơn.
      chàng nhìn lên và thấy Meg liếc nhìn chàng với đôi mắt mở lớn và ngây thơ. Chết tiệt, ta có thể xỉu nếu đọc được suy nghĩ của chàng. Chàng ko có việc gì bắt như thế vào trong chuyện ày. ta trông như chỉ mới 16 tuổi. Chàng chửi thầm dưới hỏi thở của minh. ta có thể lễ thường xuyên vào Chủ nhật.
      Emma bắt dầu ngồi dậy, xoa xoa 2 bên thái dương khi cơn chóng mặt đến. “Tôi nghĩ tôi nên về nhà,” nàng , đứng dậy khi nàng tiến đến cửa. Chị em họ của nàng dặn nàng đường xá London rất nguy hiểm, nhưng ko ai cho nàg biết về những nguy hiểm khi ở trong xe của quí tộc.
      Alex nắm lấy tay nàng trước khi nàng tiến đến tay cầm cửa. Chàng từ từ để nàng ngồi lại ghế, để nàng ở tư thế ngồi.
      ko đâu cả. vừa bị đụng vào đầu, và co thể lầm đường. Tôi đưa về trong chốc nữa thôi. Bên cạnh đó, em tôi mua ít trứng cho , chúng ta fai chờ cho đến khi nó trở về.”
      “Những quả trứng,” Emma thơi dài, đưa tay ôm đàu. “tôi quên mất. Cook lấy đầu tôi mấy.”
      Mắt Alex nheo lại xíu. sợ hãi của Sophie là đúng à? Meg bị đối xử tệ hại ở nhà chủ của ây àh? Chàng ko thể ngồi nhin dễ vỡ này bị đối xử ác độc. Chàng đứng ra thuê ta trước khi chàng cho phép ta trở lại nơi đầy đau khổ đó.
      Alex rên thầm khi làn sóng ham muốn dân tràn trong người chàng. Dĩ nhiên chàng ko thể thuê nàng. ta kết thúc với những ngày ở giường chàng mất. Sophie dung. Meg có thể đến làm cho em chàng. ta có thể an toàn ở đó tránh khỏi chàng. Chúa ơi, chàng choáng váng vì tốt bụng của mình. khá lâu rồi chàng ko quan tâm đến phụ nữ, dĩ nhiên, ngoài mẹ và em chàngm ngừoi mà chàng hết sức thương .
      Tất cả mọi người ở London đều biết chàng là người theo chủ nghĩ độc thân. Chàng biết có nhiều thứ để làm, nếu chỉ để sinh người nối dõi, nhưng chàng thấy ko có lí do tại sao chàng phải có thỏa mãn đó bất cứ lúc nào sớm thôi. Chàng tránh xa mọi quí trong giới thượng lưu, thích kàm bạn với mấy điếm và các ca sĩ opera hơn. chàng có ít kiên nhẫn cho các tục lệ xã hội của London và những người phụ nữ dạ ko chut nào. Nhưng, các quí vẫn ở đầy quanh chàng trong số ít lễ hội mà chàng tham dự, thấy xa cách của chàng và chỉ trích nặng của chàng như thử thách. Alex hiếm khi có những suy nghĩ nhàng cho những phụ nữ đó. Nếu quí danh giá liếc mắt đưa tình với chàng, chàng nghĩ là ta hoàn toàn là ngu ngốc hoặc biết chính xác cái gì hoặc nữa là ta muốn ai. Chàng cũng thỉnh thoảng lên giường với họ nhưng chỉ thế thôi.
      Chàng nhìn lên, Meg vẫn ngồi thẳng, ngó chằm chằm đôi tay mình đặt đùi.
      ko cần fải sợ vậy đâu, Meg. Tôi ko hôn nữa đâu.”
      Emma liếc ta, đôi mắt tím của nàng mở lớn. nàng ko gì cả. Nàng nghi nhờ khả năng của nàng để câu hoàn chỉnh “Tôi ko cần fải sơ, Meg.” Alex lập lại. “ an toàn với tôi ít nhất là trong ít phút sắp tới.”
      Miệng Emma há hốc vì câu của ta. Sau đó, nàng ngậm miệng lại và nhìn cách tức giận.
      Alex rên thầm khi chàng thấy đôi môi mộng của ta bĩu ra. Thánh thần ơi, ta tuyệt. mái tóc của ta, cái sáng lên màu đỏ sáng trong ánh nắng, trông như màu nâu đỏ đậm bây giờ khi chàng che cửa sổ lại. Và mắt ta- đầu tiên chàng nghĩ nó màu xanh dương, sau đó màu tím, nhưng giờ nó trông như màu đen. Emm cảm giác như nàng sắp nổ tung, để chịu đựng cái tên quá đáng và kiêu ngạo này. Nàng hit hơi thở sâu, gắng kìm cơn giận cái mà màh làm nên nổi tiếng của nàng ở cả hai nhà, ở cả hai lục địa. nàng thua ở mặt trận này. “Tôi ko nghĩ lại với tôi với những lời lẽ đó. Nó ko có vẻ công bằng với để lợi dụng điểm yếu của tôi trong cái cách ko đàng hoàng vậy, đặc biệt khi có ai nhận ra rằng lý do duy nhất tôi ngồi đây với cục sưng đầu – ko đề cập đến cái là cái người đan ông thô lỗ nhất mah tôi xui xẻo được gặp – là bởi vì tôi thấy cháu của ngài khi em của ngài và ngài quá bất cẩn trong việc trông chừng nó.”
      Emma ngồi dựa ra, thỏa mãn với câu của mình, và cho ta ánh nhìn hung dữ nhất của nàng.
      Alex hết sức bất ngờ truớc câu đầy giận dữ của nàng nhưng cẩn thận ko thể ngạc nhiên của minh. “ khá là giỏi từ vựng đấy Meg.” Chàng noí chậm rãi. “ học ở đâu tốt vậy?”
      “Đó ko fải chuyện của ngài.” Emma độp lại, cố gắng hết sức ko bịa ra câu chuyện đáng tin.
      “nhưng tôi rất lấy làm thú vị. Chắc chắn có thể chia vài câu chuyện của trong quá khứ chư?”
      “Như ông bbiết, mẹ tối làm việc như y tá với 3 đứa đứa . Họ rất tốt cho tôi đựoc họ với con họ.” Đó, nghe tuyệt.
      “tôi hiểu, họ tốt bụng.”
      Emma thở phào và trợn mắt với khinh khỉnh của ta.
      “Alex!” giọng thé cất lên. “Em về rồi! và chúng ta có 12 tá trứng. Em nghĩ nó đủ.”
      12 tá trứng ah! Tim Emma muốn rơi xuống. Nàng ko thể mang nổi nó về nhà. Bây giờ nàng fải để ngài công tước chở nàng về nhà bằng xe rồi.
      Cánh cửa bật mở và khuôn mặt của Sophie cuất .
      “Ồ, dậy rồi!” ta , nhìn Emma. “Tôi ko biết tôi có thể cảm ơn thế nào” Sophie nắm tay Emma và nắm chặt nó trong tay . “Nếu có cách nào tôi có thể giúp , hãy cho tôi biết. Tên tôi là Sophie Leawood, và tôi là bà bá tước xứ Wilding, và tôi mãi mãi mắc nợ . Đây” ta và bỏ cái card vào tay Emma, “lấy cái này. Đó là địa chị của tôi, và thể gọi tôi ngày hay đêm nếu cần bất cứ thứ gì.”
      Emma chỉ có thể liếc nhìn Sophie khi người phụ nữ mắt xanh biếc này ngừng lại để thở.
      “Ôi, trời,” Sophie tiếp tục. “Lịch của tôi đâu rồi? Tên là gì?”
      “Tên ấy là Meg.” Alex trả lời trôi chả. “Và ấy ko muốn cho chúng ta biết họ của mình”. Emma nổi giận. ta đâu có hỏi họ của đâu.
      “Ko hề gì, thân mến,” Sophie tự nhiên. “ ko cần fải bất cứ thứ gì nếu ko muốn”
      Emma nhìn Alex với chiến thắng. “- nhưng hãy nhớ rằng tôi bạn cả đời của có thể tin tôi bất cứ thứ gì.”
      “Cảm ơn rất nhiều thưa quí .” Emma khẽ.
      “Thực tôi nhớ điều đó. Nhưng tôi fải quay lại. Tôi quá lâu rôid, và Cook hỏi về tôi.”
      có thể với chúng tôi nơi làm ko?” Alex cầu.
      Emma nhìn ta khinh bỉ. “ fải làm việc ở đâu đó chứ? ko định ăn hết số trứng đó mình chứ?”
      Oh, vui đấy, lại quên mình đóng giả. “Um, tôi làm việc cho ông bà bá tước Worth.” Alex biết địa chỉ và chỉ đường cho người phu xe. Sophie vẫn tiếp tục trò chuyện suốt thời gian ngắn đó khi nó tới dinh thự Blydon.
      Emma gần như chạy ra khỏi xe.
      “Chờ !” Alex và Sophie cũng kêu lên. Sophie trước. “Tôi fải cảm ơn cách đàng hoàng. Tôi thấy ác mộng hàng tuần mất nếu tôi ko làm thế.” ấy đưa tay lên tai minh, nanh chóng gỡ đôi bông bằng ngọc bích và kim cương của mình, và đặt bvào tay Emma. “Làm ơn nhận nó. Nó chỉ là vật , nhưng tôi biết nó có thể giúp nếu cần.”
      Emma ko thể nên lời. Nàng ko thể với người phụ nữ này rằng nang là người thứa kế duy nhát của hàng tàu lớn, nhưng trong lúc này, nàng có thể thấy Sophie rất mong muốn đưa cái gì đó cho Emma đê thể lòng biết ơn của mình.
      “Chúa phù hộ .” Sophie hôn lên má Emma và trở lại xe.
      Emma quay sang người phu xe và lấy trứng từ ta. mỉm cười với Sophie và đến lối vào của dinh thự.
      “Ko nhanh vậy chứ bé.” Alex đột nhiên xuất bên cạnh nàng. “Tôi mang cái này cho .”
      “Khong cần đâu!” Emma , hơi quá thô lỗ. “tôi , tôi thấy là ngài ko càn làm vây. Ko ai phiền vì tôi về trễ nếu tôi giai thích về Charlie, nhưng họ ko thích tôi đem 1 người đan ông lạ vào bếp.”
      “Vô lí.” Alex , với lấy trứng với đảm bảo cao độ với ngừoi màh mong đợi fải nghe theo lệnh của ta.
      Emma lùi ra xa ta. Cá hết tất cả là nếu ta dẫn nàng vào trong nhà, và Belle – người mah ta gần như được giới thiệu – gọi tên của nàng. “Làm ơn ,” nàng năn nỉ. “Làm ơn . có rắc rối nếu ngài ko .”
      Alex thấy sợ hãi trong mắt ta và lại tự hỏi ta có bị đối xử tệ bạc ko. Nhưng, chàng ko muốn ta bị gặp rắc rối vì chàng. “Cũng được.” ta cúi chào. “Đó là vinh dự của tôi khi đựoc biết , Meg thân mến.”
      Emma quay và di chuyển nhanh chóng vào lối dành cho người hầu của dinh thự, cảm thấy mắt như lửa của Alex ở sau lưng cả đoạn đường. Khi xuất ở cửa bếp, cảm thấy như thể trở về từ nơi đau khổ.
      “emma!” mọi người cùng la lến.
      “Chị ở đâu vậy? “Belle hỏi, tay chống hông. “Mọi người ai cũng lo lắng cho chị đến bệnh luôn.”
      Emma thở phào khi đặt túi trứng lên kệ. “Belle, chúng ta có thể chuyện nayd sau được ko?” emma ngoái nhìn đến những người hầu, miẹng cảu họ đều mở ra khi họ nhìn ko ngại ngùng.
      “Được rồi.” Belle đồng í. “ lên lầu nào, ngay bây giờ.”
      Emma rên thầm. Nàng chỉ là đột nhiện kiêtk sức, và đầu nàng lại đau lại, và nàng ko biết phải làm gì với cái đôi bông nguyền rủa này và…
      “ôi Thượng đế!” Belle hét toáng lên. Emma, chị họ đầy sức sống của , xỉu mất rồi.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 3.
      Alex đứng trước dinh thự Blydon nhìn vào lối cho người hầu. Chàng nhìn thấy náh mắt lo sợ trong ánh mắt của Meg trước khi chàng đồng í ko với vào trong. Chàng nhăn mặt, lo lắng rằng ta bị phạt bị về trễ từ chợ. Mặc dù, chàng gặp ông bà bá tước Worth trong vài dịp rồi, khi gặp chuyện như thế này, chàng ko biết gì về họ cả. chàng ko biết họ điều khiển gia đình bằng cách nào. vài tộc đối xử với người hầu cảu họ chẳng thoải mái chút nào. Và mặc dù chàng từ chối để tin rằng chàng chẳng cảm thấy bất cứ thứ gì hơn ngoài ham muốn Meg, chàng sợ rằng nàng bị đánh. Chàng có thôi thúc để thẳng vào bếp của nhà Blydon và chắc chắn rằng Meg được đối xử như hung như từng. Alex thở dài, hơi cảm thấy bực bội vì mức độ quan tâm của chàng. Chàng ko hoàn toàn chắc chắn rằng ta hồi phục từ cú ngã của mình. Tất cả những gì nàng thực muốn làm bây giờ là ôm lấy Meg, mang lên phòng mình và ủ trong giường với khăn chườm lạnh đầu. Chàng rên lên với cái viễn cảnh mà chàng vẽ ra trong đầu. Nếu chàng ôm nàng ở giường , chàng nghi rằng chàng ko thể ngăn chàng leo lên nằm bên cạnh ta.
      “Alex!” Sophie ngoái đầu ra khỏi xe. “ làm gì vậy?”
      Alex thôi nhìn ngôi dinh thự. “Ko có gì, Sophie, ko gì cả. chỉ là hơi lo lắng về Meg. Em nghĩ là ấy ổn chứ? Ông bà bá tước xứ Worth là nguời như thế nào?”
      “Ồ, họ đáng lắm. em gặp họ vài lần ở cá bữa tiệc.”
      cũng vậy, ngốc ạ, nhưng điều đó chẳng lên cái tốt đẹp của họ.”
      Sophie thở dài và trợn mắt. “Nếu từng ở hơn 1 phút ở các dạ tiệc mà mẹ và em bắt tham gia, biết nhà Blydon đơn giản là rất tuyệt vời. họ rất tốt và ko chỉ thế. Mẹ thực rẩ thích quí bà Caroline. Em nghĩ họ uống trà cùng nhau ít nhất mỗi hai tuần. em ko biết chúng ta fải lo lắng về Meg bây giờ và chúng ta biết ấy làm ở đây. Em ko tưởng tượng Lady Caroline cho phép ai bị đối xử tệ trong nàh bà ấy.”
      hi vọng em đúng. Chúng ta nợ Meg rất nhiều.Điều ít nhất mà chúng ta có thể làm cho ấy là giúp ấy khi cần.”
      “Đừng nghĩ em ko biết điều đó, trai thân mến. em định là gọi cho Lady Caroline tuần này để cho bà ấy Meg cứu Charlie như thế nào. Em chắc rằng bà ấy ko cho phép dũng cảm như vậy mà ko được thưởng.”
      Alex leo lên xe và ngồi dựa sát vào chỗ ngồi sang trọng khi chiếc xe bắt đầu lăn bánh. “Đó là ý hay đó, Sophie.”
      “đáng ra là em tối nay, nhưng thực em cảm thấy ko tốt lắm.”
      “Em em tối nay là như thế nào?”
      “Ah, Alex, phải biết chứ. Lady Caroline mở buổi tiệc lớn tối nay. Em chắc là được mời. luôn luôn được mời đến mọi thứ mặc dù ko bao giờ . Nếu ko bắt đầu –“
      “Làm ơn tha cho bài diễn văn tìm thích hợp, cưới và sinh người nối dõi. nghe điều đó trước đây rồi và ko có hứng thú.”
      Sophie bắn cho chàng cái nhìn tức giận.”Được rồi, đó là , và biêt ko thể làm chàng độc thân mãi mãi. Tất cả cái làm là nhậu nhẹt đàn đúm với bạn bè, và họ cũng là những ăn chơi như .”
      Alex cười tinh quái. “ Sophie à, điều đó ko fải là thiếu bạn đâu.”
      “Oooooh!” Sophie bật ra. “ những điều này để chọc em đó àh. Em biết vậy mà. Những nụ nữ đó hầu nư ko đáng được nhắc đến trong cuộc sống của em.”
      “Những phụ nữ đó, như mà em quá tốt khi dùng từ đó, ko muốn gì từ cả ngoài ít tiền, đó chính xác là điều chọn để lên giường với họ. Họ, ít ra cũng lòng về ham muốn vật chất của mình.”
      lại thế! biết là em ghét nghe về những chuyện lăng nhăng của màh. Em thề đó Alex, em nhéo tai cho coi.”
      “Dừng trờ trẻ con đó Sophie. CẢ hai chúng ta đều ibết rằng em muốn nghe về những chuyện lăng nhăng nổi tiếng của mà. Em chỉ quá dàng hoàng van gay thẳng nên ko đám thừa nhận thôi.”
      Sophie ngã ra thua cuộc khi Alex kiêu ngạo nhướng chân mày lên. Chàng hoàn toàn đúng. thích nghe về cuộc phiêu lưu tình áo và những thứ khác. chỉ ko muốn cho thỏa mãn khi thừa nhận điều đó. Bên cạnh đó, bằng cách nào có thể dựng chuyện để bắt cưới nếu biết có hứng thú với lối sống của như thế nào? Nhưng, cố lần cuối cùng. “ biết là cần người nối dõi mà , Alex.”
      Alex tiến vào sát chị của chàng và cười với cách tinh quái. “ có thể tưởng tượng rằng hoàn toàn có thể sinh đứa con trai sau 10 hoặc 15 năm nũa, Nhưng nếu em thích, rất vui cho em tên và địa chỉ của người tình mà thích nhất. chắc có thể chứng minh ‘khỏe mạnh” của .”
      “Mẹ, ‘ khỏe mạnh’ là gì?” Charlie chen vào.
      “Nó ko fải là thứ mà con cần trong nhiều năm nữa.” Sophie cách mát mẻ. VÀ sau đó bằng giọng trầm . “Alex, phải cẩn thận lời trước mặt nó nhé. Nó hoàn toàn thần tượng . Như thế, nó sẽvề với tất cả các hầu về ‘khỏe mạnh’ của nó trong tháng tới.”
      Alex cười lớn.” Được rồi, đồ ngốc, cẩn thận, nếu chỉ để bảo vệ mấy hầu của em khỏi rơi vào ham muốn của nó. Bây giờ, em có thể là tốt và kể cho nghe về vũ hội tối nay ko?”
      Sophie chau mày. “Đột nhiên quan tâm đến xã hội, phải ko?”
      chỉ muốn kiểm tra Meg thôi. chỉ đến khoang 15 phút như trước đây và về.”
      “Lady Caroline muốn giới thiệu cháu nguời Mỹ của mình với xã hôi,” Sophie giải thích. “Em nghe nó vũ hội lớn.”
      “Vậy tại sao em ko ?”
      “Em ko muốn Oliver xa, và” cười cách thẹn thùng và sờ bụng mình “Em lại có em bé.”
      “Sao ko , đồ ngốc! tuyệt!”Alex cười rạng rỡ và ôm em của chàng trong cái ôm nồng hậu. MẶc duf là Alex ghét đến chết việc cưới vợ và có con nhưng chàng thực thích chơi với Charlie và hân hoan khi có thêm đứa cháu hay cháu trai nữa. “Ah, tới rồi,” chàng khi xe dừng ở trước cửa nhà Sophie. “Cẩn thân nhé em . Dừng có cố sức đấy.” Chàng hôn má Sophie và nắm tay .
      Sophie cầm lấy tay Alex khi giúp ra khỏi xe. “Thực ra em chưa thấy biểu gì cả Alex. Em chỉ nghĩ em cần ngủ.”
      “Dĩ nhiên, em thân mến, nhưng em nên cẩn thận. Cưỡi ngựa ở công viên chắc chắn là ko cần hỏi.”
      Sophie mỉm cười trước lo lắng của trai mình. “Vì tất cả việc làm, Alex, thực ông cậu mẫu mực đấy. hãy nhìn Charlie khâm phục như thế nào.”
      Alex nhìn xuống thằng bé. Đủ chắc vì thằng bé níu áo choàng của chàng , năn nỉ chàng vào trong và chơi với nó. Alex vuốt tóc thằng bé. “Lần khác nhé nhóc con. Ta hứa đấy.”
      biết đấy, Alex,” Sophie bắt đầu, “Em vừa thấy là cũng người chồng và người cha tuyệt vời, nếu chừa ra thời gian để tìm người phụ nữ thích hợp.”
      Alex khoanh tay. “Đừng có bắt đầu với nữa. được diễn thuyết đủ cho 1 ngày rồi. Bên cạnh đó, còn có vũ hội chết tiệt fải tham dự nữa.” Với cái vẫy chào, chàng bước vào xe, hướng dẫn người lái xe trở về nơi ở độc thân của chàng.
      Sophie vẫy tay lại, đứng ở cửa ra vào, giữ tay Charlie. Cuối cũng ấy cũng tham dự buổi tiệc tối nay. Đó là bắt đầu. Cầu mong ấy gặp được người thích hợp.
      Khi Emma mở mắt, nàng nằm giường nàng. Cơn đau trong đầu nàng vơi dần, nhưng cái đau ở môi nàng làm nàng mệt hơn. Belle cong người ngồi cùng với cuốn sách ở cái ghế gần đó.
      “Ồ, chào chị.” Belle líu lo khi vừa thấy nàng tỉnh. “Chị làm chúng em khá sợ hãi đó.” Nàng ngồi dây, rút ngắn khoảng cánh với em họ và dừng lại ở cuối giường. Emma nưẳ ngồi nửa nằm để nàng có thấy Belle hơn. “Chuuyện gì xảy ra vậy?”
      “Chị xỉu.”
      “Lại nữa à?”
      “Lại nữa à!”
      “Ồ, chị ko thực xỉu lần đầu. Đó giống cú đụng đầu hơn.”
      “Cái gì!?”
      “Ồ, ko fải là cú đụng đầu”Emma nhanh chóng sửa lạ
      “Ồ, ko fải là cú đụng đầu”Emma nhanh chóng sửa lại. “Chị té, và chị bị đụng đầu.”
      “ôi trời.” Belle thở ra. “Chị ko sao chứ?”
      “Chị nghĩ vậy,” emma trả lời, lo lắng xoa cái cục u sưng lên ở bên tai phải. “Sao chị lên được đây? Chi nhớ lúc cuối cùng là chị ở trong bếp mà.”
      “Em khiêng chị lên.”
      “Em khiêng chị lên lên bốn bậc thang cấp à?”
      “Ah, Cook giúp.”
      “Ôi, chúa.” Emma nhăn mặt với cái ia nhgĩ Cook lôi lên bốn tâng thang cấp. “Xấu hổ quá .”
      “Có cả Mary và Susie.” Belle thêm vào.
      Hoàn toàn bị xấu hổ, Emma nằm lại giường như thể cố gắng trốn vào đống chăn nệm lùng bùng. “Thực ra, nó ko khó lắm đâu,” Belle tiếp tục, ko để í tới ự căng thẳng của Emma. “Đầu tiên, em trùm chăn quanh chị. Sau đó, em ôm vai chị, Cook nắm chân chị, và Mary và Susie giúp ở chính giữa.”
      “Và chị ko tỉnh?”
      “Chị có phát ra vài tiếng lạ khi chúng em qua khúc quanh ở tầng 2, nhưng ko, chị hoàn toàn là bất tỉnh nhân .”
      “Những tiếng lạ à?”
      Biểu của Belle trở nên bối rối. “Àh, thực ra là chị bị đụng ở cuối cầu thang khi chúng em qua khúc cua.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :