1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sống sót - Quỷ Sửu (Chương 10)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [​IMG]

      Tác giả: Quỷ Sửu
      Convert: Ngocquynh520
      Editor: Đầm♥Cơ


      Tôi vẫn tưởng rằng thế giới này đối xử hà khắc tàn nhẫn với tôi, nhưng khắc cuối sinh mệnh, tôi lại phát , thế giới này ban cho tôi hạnh phúc còn nhiều hơn cả cực khổ.

      Tình cùng luân lý, bạn lựa chọn ai?

      Lãnh đạm công trùng sinh cố gắng sống tốt.

      CP: Lãnh đạm mặt than công x chiếm hữu dục rất mạnh thụ, cha con nuôi.

      Chú ý

      1. Ngôi thứ nhất là chủ công.

      2. Có trọng khẩu vị có loạn luân, thụ hoàn toàn phục tùng công, chiếm hữu dục rất mạnh, có luân lý, bàn về giãy dụa lựa chọn giữa tình và luân lý.

      Nội dung nhãn: Niên hạ trùng sinh chủng điền văn

      Nhân vật chính: Trần Khải Minh ┃ phối hợp diễn: Mạnh Khung ┃

      Lời editor: Thích truyện này. Tác giả miêu tả rất sâu sắc tình giữa hai người, cả giãy dụa của công khi lựa chọn giữa tình và luân lý, thích tính chiếm hữu rất mạnh của thụ và công tới mức hy sinh tất cả vì .

      Hy vọng mọi người thích truyện này ♉( ̄▿ ̄)♉
      linhdiep17 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Tai nạn xe.
      Chương 1
      Edit: Đầm♥Cơ

      Ngày đó tuyết rất lớn, tôi tay cầm ly sữa đậu nành mấy xu, tay nắm chặt tay lái. Trước đây lâu ly sữa đậu nành còn nóng, chưa tới mấy phút bị gió lạnh thổi lạnh thấu. Tay của tôi rất lạnh, giữ vững tư thế nắm tay lái cùng sữa đậu nành thể động đậy rồi. Mà tôi phải đạp xe nhanh hơn chút, nguyên nhân là vì thời gian chuyển giữa hai khóa tới mười lăm phút, nơi học lại là hai giáo khu khác nhau. Tôi phải xuyên qua lưu lượng người rất lớn nơi ngã tư đường, mặc dù rất nguy hiểm, nhưng mười lăm phút ngắn ngủi này chính là thời gian ăn điểm tâm của tôi.

      Đây là ngày bình thường nhất mà vô số sinh viên trải qua, ngày này là quá bình thường, cho tới sau này tôi dùng sức hồi tưởng cũng nhớ nổi tại sao người bị đụng phải là tôi.

      Đúng, ngày đó hề là ngày bình thường nữa, bởi vì đó là ngày giỗ của tôi.

      Tôi hối hận khi mua chén sữa đậu nành kia, nếu lúc bị đụng ngã xuống đất, sữa dội ướt hết mặt tôi. Ly sữa đậu nành chưa uống được hớp nào lãng phí, tôi bỏ được.

      giây lúc bị đụng kia, tư vị dễ chịu. Tôi bị đánh bay ra ngoài, trong nháy mắt rơi xuống đất tôi còn sống. Chân của tôi có lẽ là bị gảy xương, nhưng đau nhất là ngực của tôi, nơi đó giống như bị đụng nát hoàn toàn. Trong miệng tôi tuôn ra rất nhiều bọt máu. Trong mơ hồ tôi gì đó, người khác nghe ràng nhưng tôi lại rất .

      Tôi :

      “Để tôi chết nhanh chút ——”

      Tôi sống chỉ còn mấy phút lại chịu đau, chịu khổ, chỉ còn treo ngược hơi như vậy. Hít hơi lồng ngực như muốn nổ tung. Đôi mắt tôi mở rất lớn, tôi thấy được người đàn ông đụng phải tôi xuống xe, khuôn mặt gã đỏ bừng, cả người toàn mùi rượu. Lắc lắc tới. Mùi rượu đó tôi quá quen thuộc, cho nên tôi lập tức phân biệt ra được. Tôi thấy tài xế kia run run giơ điện thoại lên, gọi dãy số. phải cấp cứu, bởi vì câu đầu tiên của người đàn ông là: “Tôi xảy ra chuyện, giúp tôi làm quan hệ chút.”

      Sau đó tôi tắt thở. Cuối cùng tôi cảm thấy tôi vì đau đớn quá mà chết, rất kỳ lạ là, chết rồi tôi vẫn có thể suy tư. Thi thể của tôi làm sao đây? Ai nhặt xác cho tôi? Trường học sao? Có thể, nơi này cách trường học gần như vậy. Nhưng nếu như ? Ai làm tang lễ cho tôi?

      bóng dáng gầy lại mềm mại chợt lóe lên trong ký ức của tôi, sau đó tôi lắc đầu cái, thở dài hơi, nghĩ: sao? quản tôi.

      Cùng với lắc đầu, tôi đột nhiên cảm thấy thân thể ít, nghiêng đầu nhìn cái, thân thể của tôi thế nhưng lấy tư thế thể tưởng tượng nổi trôi lơ lửng ở giữa trung, cảm giác đau đớn tận xương vừa rồi hoàn toàn biến mất. Tôi thất kinh, luống cuống tay chân bỗng nhúc nhích, động tác này khiến tôi rời khỏi trung té xuống đất, mà là nhàng hướng lên chút.

      Lần này tôi hoàn toàn đứng trong khí, tôi thấy được trong đám quần chúng vây xem chật chội, cái tôi chết.

      Tôi cảm thấy mình xa lạ. Ánh mắt cậu ta mở rất lớn, hai tay giống như tượng gỗ rã rời ở hai bên thân thể, gân xanh nổi trán, lượng bọt máu lớn bao quanh cổ cùng mặt, áo ấm màu đậm ướt mảng.

      Tôi đoán “Cậu ta” cũng như ly sữa đậu nành kia, rất nhanh lạnh thấu, sau đó cứng ngắc.

      Người vây xem rất nhiều, nhưng đều vây quanh cách thi thể mấy chục mét, bọn họ thanh sắc giảng thuật tai nạn xe cộ vừa rồi cho người khác nghe. Tài xế say lảo đảo cầm điện thoại cách mười mấy mét ở bên ngoài gọi điện thoại. ai đến gần thi thể của tôi. có ai duỗi thẳng cánh tay như tượng gỗ của cậu ta thẳng ra. có ai nhất chiếc xa đạp biến dạng người cậu ta xuống.

      biết qua bao lâu, tôi cứ lơ lửng giữa bầu trời như vậy, lạnh lùng nhìn thi thể mình . Tôi biết vì sao tôi lại trôi nổi ở chỗ này, có lẽ đây là quy túc sau khi chết sao? Thời gian dài tôi nhìn thi thể của mình, trong lòng tôi , quá xấu rồi.

      Xấu như vậy, liệu có ai nhặt xác cho tôi hay ?

      Nhưng rất nhanh ý nghĩ này của tôi bị đánh phá, bởi vì tôi nghe được sau lưng có tiếng kêu thảm thiết làm cho người ta dựng tóc gáy. thanh kia thê lương lại khàn khàn, là loại thanh giữa tiếng khóc thảm thiết cùng đau nhức hống khiếu, làm cho người ta lập tức hiểu, chủ nhân của thanh rất đau, đau đến phát ra tiếng kêu thảm thiết làm cho người ta sợ hãi.

      Tôi kinh ngạc nhìn về phía sau liền thấy người đàn ông gầy nhưng cao đứng đó. Đúng rồi, chính là phát ra tiếng kêu thảm thiết. Sắc mặt của trắng bệch, toàn thân đều run rẩy, run giống như khiêu vũ. Nếu như người chết phải là tôi, tôi cảm thấy mình cười.

      Khi phát ra tiếng kia, nước mắt giống như được mở ra, trong nháy mắt làm ướt hết khuôn mặt trắng bệch mặt của . run run chạy về phía trước, vừa chạy vừa chảy nước mắt, vừa chảy nước mắt vừa kêu rên, nhìn liền giống như là con trai vừa chết.

      Chỉ là, cũng đúng, cái chết là cậu ta dưới quy định của luật pháp chính là con trai.

      Người đàn ông kia tên là Mạnh Khung, là cha nuôi của tôi. Tôi rất kỳ lạ sao có thể chạy tới trong thời gian ngắn như vậy, bởi vì tối hôm qua là ngày tôi trở lại trường, uống hai chai rượu trắng say nằm giường, ngủ bất tỉnh.

      Mà bây giờ, người đàn ông bị tôi cho rằng xuất , ba hai bước chạy đến bên thi thể của tôi, khóc mặt còn chút máu.

      Mạnh Khung thận trọng nâng ót của tôi, tay khác còn lại thận trọng dời hai cánh tay tôi thả về chỗ cũ, dòng máu đặc chảy tay của , trước ngực, người đàn ông tôi luôn muốn tới gần vẫn hề có chút oán trách. như đắm chìm trong nỗi bi thương của riêng mình, nước mắt ngừng chảy, càng về sau thi thể của tôi cuối cùng cũng được dời khỏi xe đạp, người đàn ông cũng mất hơi sức, ôm “Tôi” khóc rống lên.

      Người đàn ông dùng sức hôn mặt và mắt của tôi, vuốt mắt tôi nhắm lại, sau đó hôn mu bàn tay của tôi.

      Tôi rất kinh ngạc, đừng bảo là hôn tôi, trước kia thậm chí còn nắm qua tay của tôi. Nhìn như vậy, giống như muốn bù lại thân mật có lúc trước.

      Cuối cùng bắt đầu hôn môi tôi, người ở bên ngoài nhìn giống như hô hấp nhân tạo.

      người cảnh sát tới, :

      cứu được, thôi.”

      Mạnh Khung dùng con mắt đỏ ngầu theo dõi , :

      “Tôi là ba cậu ta.”

      Nghe lời này, cảnh sát cũng quản, bọn họ tới hỏi thăm người đường bên cạnh, người bị hỏi vừa tự thuật vừa quay đầu nhìn người cha quái gở bên này.

      Người đàn ông hôn mặt dính đầy máu, nước mắt vẫn ngừng lại. Mặt của tôi ướt nhoe nhoét, đều là nước mắt Mạnh Khung. Trong miệng người đàn ông ngừng hỏi:

      “Cháu lạnh sao? Sao cháu lại lạnh như vậy. . . . . .”

      ra tôi rất muốn với , tôi lạnh, tôi cảm thấy lạnh chút nào, người chết sao có thể có cảm giác. Nhưng đáng tiếc, tôi ra được.

      Sau đó ôm đầu mềm nhũn của tôi vào trong tay của , áp vào bên mặt, gần sát như vậy, có thể tưởng tượng xúc cảm lạnh lẽo như thế nào, làm cho tôi nhớ lại sữa đậu nành buổi sáng.

      thể chảy nước mắt nữa, chỉ có thể phát ra từng tiếng thét rất lớn, kêu thảm cúi người xuống, mặt bởi vì dính đầy máu mà trở nên đỏ bừng, mấy sợi gân xanh trán liên tiếp nổi lên khiến như già vài tuổi.

      “A ha. . . . . . A. . . . . .”

      Dây thanh của bị xé rách, phát ra từng tiếng như ống bễ, xe cộ lui tới cũng bị hấp dẫn, bọn họ như nhìn tấm thảm kịch, thổn thức nghe người đàn ông kêu rên.

      Tôi hiểu tại sao Mạnh Khung lại khóc thê thảm đến vậy, bởi vì tôi chưa từng thấy Mạnh Khung khóc, tiếng khóc kia chỉ làm cho tôi hiểu, lúc lâu mới có cảm giác cảm động.

      Người đàn ông gù lưng xuống, đầu của hạ thấp, mắt cũng chớp cái nào, thử cõng tôi lên, nhưng thi thể của tôi bị tổn thương nghiêm trọng, vừa đụng trong miệng hộc ra rất nhiều máu. Người đàn ông bị dọa sợ, động nữa, mà là quỳ mặt đất, kéo tôi lên. Tôi thấy được đầu của tôi cứ trượt ra khỏi ngực , người đàn ông lại cứ lần lượt đỡ đầu tôi vào trong ngực . Mặt của đỏ giống như là có thể rỉ ra máu, mở to miệng hô hấp, hô hấp cái liền run run trận, nhưng khóe mắt lại thể chảy ra nước mắt nữa.

      Sau đó lục tục tới ít người, bọn họ thử cùng Mạnh Khung chuyện, nhưng Mạnh Khung chỉ cúi đầu, mở to hai mắt câu cũng , đến lúc bọn họ muốn đụng vào thi thể tôi Mạnh Khung mới lạnh lùng câu “Đừng đụng” , sau đó còn có câu trầm: “Đừng ép tôi, tôi muốn sống, tôi muốn sống nữa.”

      biết qua bao lâu, khi hốc mắt khô khốc của Mạnh Khung lại có thể chảy nước mắt, tôi thấy được ngẩng đầu lên, hé miệng, lại khóc lớn tiếng:

      “A. . . . . .”

      Khi đó tâm tình của tôi rất phức tạp, nhưng tôi vẫn luôn quên được cảnh mình thấy lúc cuối cùng đó. Mạnh Khung ngước đầu, nước mắt ngừng chui vào trong cổ , mở to miệng, vẻ mặt sắp hỏng mất.

      Nhìn đau lòng như vậy, khiến tôi cũng nhịn được đau lòng.

      Tôi cảm thấy tình huống bây giờ của tôi cũng coi là hồi quang phản chiếu, bởi vì rất nhanh, đầu óc của tôi liền thay đổi hỗn loạn lên, hô hấp bắt đầu dồn dập, người mất thăng bằng khiến tôi ngã xuống, sau đó chậm rãi mà tới gần thi thể của tôi, tôi lại mất ý thức.

      biết qua bao lâu, tôi nghe được giọng quen thuộc, sau đó tôi tỉnh, mở mắt, tôi phát giọng đó khàn khàn ở phía dưới sau lưng tôi, vì vậy tôi nghiêng người, lại vừa vặn đối mặt với thi thể của mình.

      Vì vậy tôi lại quan sát thi thể của tôi, tốt hơn vừa rồi nhiều, máu đen mặt cũng được người dọn dẹp sạch , nếu như có những vết thương kia tôi nhìn giống như say ngủ. Áo ấm bẩn thỉu cũng được cởi ra, đổi thành âu phục mỏng manh nhưng tinh thần. Tôi biết âu phục này là của ai, bởi vì tôi có tây trang, nhưng vừa người như vậy, khiến tôi cảm thấy đây chính là thọ y của tôi.

      Sau đó tôi nhìn người nọ bên cạnh, Mạnh Khung vẫn canh giữ ở bên cạnh tôi, vẻ mặt của ngốc trệ, mắt nhúc nhích nhìn tôi chằm chằm.

      Tôi cảm giác có lời muốn với tôi. Vì vậy tôi cố hết sức đến gần , qua thời gian dài, tiến tới bên cạnh tôi, cuối cùng giúp tôi sửa sang lại áo, vuốt ngón tay cứng ngắc của tôi, cũng dọn dẹp máu dính trong đó.

      Khi xác định cả người tôi đều sạch , Mạnh Khung liền khom người, hôn trán, sống mũi, thậm chí là đôi môi của tôi.

      Tôi chưa bao giờ bị người hôn qua như vậy, mặc dù người này là cha của tôi cũng khiến tôi vô cùng lúng túng.

      Sau đó Mạnh Khung tiến tới bên tai của tôi, tôi hiểu rốt cuộc cũng muốn , cả đời cho tôi biết, nhưng sau khi tôi chết lại nguyện ý cho tôi biết.

      tràn đầy thương vuốt ve đầu của tôi, sau đó giống như thở dài, :

      “. . . . . . Chú cháu.”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Thu dưỡng.
      Chương 2
      Edit: Đầm♥Cơ

      Ba chữ kia giống như là sấm sét lướt qua tai tôi, tôi ràng thoát khỏi thi thể của mình, lại vẫn cảm thấy bên tai ngứa ngáy hồi.

      Mới đầu tôi cảm thấy được đây là lời bày tỏ tình cảm bình thường nhất của cha con, nhưng là rất nhanh tôi phát tôi sai lầm rồi, bởi vì sau khi xong câu đó liền bắt đầu cười, dùng rất khí lưu chống đỡ phát ra thanh, giống như muốn quấy nhiễu người khác, nhưng tiếng cười của quá thê lương, mặc dù thanh , nhưng vẫn có cảm giác hỏng mất.

      Lúc chuyện, đôi môi giống như cố ý đụng bên tai tôi, nhìn giống như người tình thầm.

      Edit: Đầm♥Cơ

      :

      “Sớm biết cháu chết sớm hơn chú, ban đầu chú nên buông tay đuổi theo cháu, quản cháu có cảm thấy chú ghê tởm hay .”

      Tôi đột nhiên biết nên gì nữa. Mười tuổi Mạnh Khung bắt đầu thu dưỡng tôi…tôi biết người ba lêu lổng của tôi nơi nào, chỉ nhớ ngày Mạnh Khung nhận tôi đến nhà ánh mặt trời vô cùng tốt, móc ra vài viên kẹo trong túi, sau đó tôi liền theo về nhà.

      Nhà chuẩn bị tốt đồ dùng của tôi, hai chúng tôi cùng nhau đứng ở vòi nước bên ngoài, từ sách hướng dẫn, rất nghiêm túc đánh răng cho tôi, kem bàn chải đánh răng như hạt đậu nành người da đen hay đánh. [ biết đó là thứ gì =.=”]

      Buổi tối chúng tôi ngủ cùng nhau, Mạnh Khung luôn để tôi ngủ bên trong, mùa đông kéo tôi lại, giúp tôi chà xát đôi tay lạnh lẽo kia.

      Trước khi lên cấp ba, cha nuôi tôi bắt đầu xa lánh tôi. Lúc đó thi cấp ba tôi có xem trọng, lúc dự thi cũng với Mạnh Khung, có kết quả tôi mới phát tôi thiếu hai điểm để vào nguyện vọng , có lựa chọn khác, nguyện vọng thứ hai chỉ tùy tiện viết, là trường học tôi muốn .

      Tôi bối rối vô cùng, khi đó Mạnh Khung hút thuốc lá cả ngày, đêm đêm ngủ được, tôi biết mượn vạn tệ ở nơi nào, cũng biết nhờ quan hệ thế nào, dù sao năm đó tôi có học lại, tôi vào học ở trường nguyện vọng tôi thích.

      Mạnh Khung lấy tiền ở đâu ra? gõ cửa bao nhiêu nhà mới giúp tôi mượn được vạn tệ? Nhưng những điều này, chữ Mạnh Khung cũng với tôi.

      Từ đó về sau Mạnh Khung bắt đầu xa lánh tôi…tôi tự biết thiếu , cũng dám chủ động nói chuyện với , nhìn thấy liền cúi đầu tránh , trong lòng nghĩ:

      Tương lai có năng lực hồi báo , tôi nhất định . . . . . .

      Lúc đó nghĩ quá nhiều, cho tới bây giờ cũng nhớ .

      Nhưng mà tôi biết, ra là năm ấy Mạnh Khung cách xa tôi phải vì tôi là gánh nặng của , mà bởi vì thích tôi.

      Mạnh Khung ở bên tai tôi tiếp:

      “Nếu như có thể cùng cháu tốt rồi, để chú chết cùng cháu cũng tốt.” Bờ môi của thỉnh thoảng đụng vào tai tôi, khi câu này, giọt nước mắt chảy đến mặt của tôi, “Nhưng bây giờ, chú cam lòng, chú cam lòng. . . . . .”

      cam lòng cái gì? cam lòng biểu lộ tâm ý với tôi sao?

      Cho dù bây giờ tôi tồn tại ở thế giới này, tôi vẫn cảm thấy tình cảm này kinh hãi, hai người đàn ông, hợp luân lý, quan hệ cha con, là loạn luân.

      lại, cũng lượn quanh rời hai chữ luân lý, xin hỏi nếu như bây giờ tôi còn sống, có thể tiếp nhận tâm ý Mạnh Khung sao?

      Nhưng bây giờ hỏi cái này cũng còn ý nghĩa.

      nháy mắt đó, tôi cảm giác gò má bên phải có chút nóng bỏng, tôi giơ tay lên sờ sờ má phải, lại nghiêng nghiêng đầu nhìn xuống, tôi phát má phải của tôi giống như bị cái gì đó hòa tan, giọt giọt biến thành màu sắc trong suốt, có đồ vật gì đó dần dần lên mặt của tôi, khiến mặt tôi gợn sóng như hồ nước.

      Tôi nhìn Mạnh Khung, đương nhiên nhìn thấy tôi, nhưng tôi lại có thể hiểu thứ mặt tôi là nước mắt của Mạnh Khung.

      Tôi có dự cảm, đó là bây giờ có lẽ tôi phải vĩnh vĩnh viễn viễn rời thế giới này.

      Mạnh Khung, tôi sao?

      Mạnh Khung, tôi có lời muốn với .

      Tôi cảm giác thân thể càng ngày càng , cả người nhõm như muốn siêu thoát, cảm giác này dễ chịu hơn lúc bị xe đụng nhiều.

      Trong nháy mắt đó, trong đầu của tôi xuất rất nhiều hình ảnh, bởi vì tiếp xúc xã hội, trong sinh hoạt của tôi, Mạnh Khung luôn là đoạt lấy góc.

      Từ hai mươi tuổi, hai mươi lăm tuổi đến hai mươi tám tuổi, mỗi năm, mỗi năm.

      Tôi nhắm hai mắt lại, từng trận choáng váng mãnh liệt đánh vào đầu, tôi nâng tay phải lên, vuốt mạnh má phải, mỗi giọt nước mắt của Mạnh Khung đều bị tôi nắm chặt trong tay.Edit: Đầm♥Cơ

      Thân thể của tôi càng ngày càng , thần trí lại càng ngày càng tỉnh táo, tôi phát bên tai tôi tiếng vù vù, giống như là phóng xe giữa mùa đông đón gió lạnh. Tiếng động như vậy kéo đoạn thời gian rất dài, che phủ lời Mạnh Khung , tôi rất muốn mở mắt, tôi muốn hỏi nơi tôi đến là địa ngục, hay là thiên đường.

      Trong nháy mắt đó, tôi đột nhiên cảm thấy thân thể trầm xuống, giống như đồ vật bị người ném xuống đất. Tôi cực sợ cảm giác bị ném này, giống như là bị đụng chết lần nữa.

      Nhưng rất nhanh tôi liền phát , tôi bị ném xuống lối bộ cứng rắn, tôi nằm ở thứ gì đó mềm mại.

      Mở choàng mắt, tôi cảm thấy thân thể rất nặng, người đều là mồ hôi ẩm ướt, có ít mồ hôi từ trán chảy tới khóe mắt tôi, tôi cũng dám nhắm mắt lại.

      Tôi bị dọa phát sợ, bởi vì tôi thấy được trần nhà màu xanh lam, đó là màu xanh của trần nhà tôi rất quen thuộc, nó bị hun khói đen nhánh, nhưng mà, đó là trần nhà nhà tôi trước kia.

      Hô hấp của tôi dồn dập, cứ như vậy sững sờ nằm ở chỗ đó rất lâu, tôi mới giật giật tay của tôi, tôi tôi cảm giác phía dưới phủ tầng đồ rất mỏng, có thể sờ được ván giường dưới đất, cái đệm rất mỏng ở giường ươn ướt , mang theo lạnh lẽo làm cho người ta chán ghét, đắp thế nào cũng ấm được.

      Tôi biết rồi.

      Nơi này là nhà của tôi.Edit: Đầm♥Cơ

      Trái tim của tôi ở ‘ thình thịch’ nhảy, biết vì sao đầu của tôi rất đau, đau? Sao tôi lại có cảm giác như thế? phải tôi chết rồi sao?

      Tôi cố gắng ngẩng đầu lên, trong nháy mắt cảm giác đầu váng mắt hoa khiến tôi sống bằng chết, tôi cảm giác dạ dày vô cùng đói, miệng cũng theo bản năng tiết ra ra ít nước miếng.

      Tôi dám tin giật giật cánh tay, lại giật giật chân, vất vả có thể hoạt động được, tôi xuống giường, tìm được lịch ở nơi quen thuộc.

      Ngày phía khiến tôi giật mình.

      Tôi biết là người nào đùa giỡn tôi, lúc tôi đứng trước mảng thủy tinh lớn ở trong nhà, tôi biết ngay đây phải là chuyện đùa, đây là thực tế.

      Thiếu niên trước tấm thủy tinh có vẻ gầy mà suy yếu, tóc của cậu ta hỗn loạn, sắc mặt thảm bại, chỉ có quai hàm ửng hồng chứng tỏ có bệnh.

      Đây là tôi lúc mười tuổi, có thân cao 1m8 sau khi trưởng thành, bây giờ tôi nhiều nhất chỉ có mét bốn lăm, vừa gầy lại vừa .

      Tôi cười khổ tiếng, cảm giác mình nằm mơ, bởi vì tôi thế mà lại trọng sinh đến lúc tôi mười tuổi. Nhưng dạ dày đói bụng cùng cơn đau đầu nhắc nhở tôi đây phải nằm mơ.

      Tôi sốt lên, nhưng trong nhà có nước cũng có thuốc. Nếu như nhớ lầm, ba của tôi ném tôi mình ở trong nhà qua hai ngày rồi. Trước khi , ông ta vẫn còn tương đối có trách nhiệm mà :

      nên đụng đồ điện.”

      động vào đồ điện làm sao ăn cơm, làm sao nấu nước? Ông ta sợ tôi chạm điện, nhưng biết vào mùa đông này tôi phát sốt, đói bụng.

      Lúc nào Mạnh Khung mới tới tìm tôi? Tôi nhớ lắm, chắc là còn phải đợi mấy ngày, cho nên bây giờ tôi cần phải nấu mỳ ăn liền.

      Tôi đứng ở cửa chuẩn bị ra bên ngoài múc nước, có người gõ cửa.

      Đùng, đùng.

      Người nọ nhanh chậm :

      “Xin hỏi, Trần Khải Minh ở đây sao?”

      Vừa nghe giọng này, tôi liền sửng sốt. Khi đó toàn thân tôi cứng ngắc, dường như là ngã ngồi dưới đất, nhưng rất nhanh, tôi mở cửa, gió lạnh mãnh liệt gào thét xông vào phòng này, khí nóng tất cả đều biến mất, tôi đứng thẳng tắp, tư thế như vậy sợ rằng ngày chỉ có phỏng vấn, tôi chưa từng nghiêm chỉnh giống bây giờ.

      Đó là giọng của Mạnh Khung, mới vừa hai mươi tuổi Mạnh Khung.

      Sau lưng Mạnh Khung chính là mặt trời, khi đó cao hơn tôi quá nhiều, tôi phải ngẩng đầu mới có thể nhìn mặt . Ót cản mặt trời, vòng ngoài tóc đều là ánh mặt trời.Edit: Đầm♥Cơ (Được đăng tại phuanhcac01.wordpress.com)

      Mạnh Khung đột nhiên ngồi chồm hổm xuống, :

      “Cháu là Trần Khải Minh sao?”

      Tôi có bất kỳ phản ảnh, trong mắt , tôi thấy được khuôn mặt mười tuổi lạnh lùng tái nhợt của tôi.

      Chắc là lần đầu tiên nhìn thấy đứa bé nghiêm túc như thế, cho nên Mạnh Khung ngồi xổm xuống rồi, mắt thẳn thắn nhìn tôi, giây kia, tôi như nhớ lại kiếp trước, lần đầu tiên gặp mặt, Mạnh Khung cũng như vậy, ngồi xổm xuống, nhìn tôi, có cười nhạo có khinh thường.

      sờ sờ trán của tôi, mất tự nhiên cau mày, sau đó tự nhiên mà móc ra mấy viên kẹo từ trong túi, thả vào tay của tôi.

      Khi đó tay của tôi vừa bẩn vừa , bởi vì phát sốt mà chảy mồ hôi, rất nhanh thấm ướt lớp giấy bao bên ngoài, nhìn rất bẩn thỉu.

      Nhưng Mạnh Khung ghét bỏ chút nào, tiến lên bước, đóng cửa lại, liền bắt đầu tìm quần áo cho tôi, vừa tìm vừa : “Ba cháu có số việc, cháu tạm thời ở chung với chú.”

      Đúng, ba của tôi nơi khác, ném tôi cho Mạnh Khung.

      Khi đó Mạnh Khung cũng biết nuôi tôi thời gian dài như vậy.

      Rốt cuộc Mạnh Khung cũng tìm được cái áo tương đối dầy duy nhất trong tủ treo quần áo, khi thấy ống tay áo đen như mực nhíu nhíu mày, suy nghĩ chút, vẫn khoác lên người tôi, lôi kéo tay tôi dẫn tôi .

      Lúc ra cửa, đem tháo khăn quàng cổ xuống, quấn chặt cổ tôi.

      Mạnh Khung chắc là chưa từng gặp qua đứa bé nào lạnh lùng như vậy, vì vậy cố gắng chủ động chuyện với tôi:

      “Cháu bị sốt sao?”

      Tôi cũng tính toán trả lời vấn đề này, tôi dừng lại, yên lặng nhìn Mạnh Khung.

      Mạnh Khung trước mắt làm tôi cảm thấy quen thuộc lại xa lạ, nhìn nụ cười như như mặt , cuối cùng tôi lại nhớ tới lúc quỳ mặt đất, mặt đỏ bừng tràn đầy nước mắt, khổ sở kêu rên.

      “. . . . . . Đừng khóc.” Đây lại thành câu đầu tiên tôi với . Câu thứ hai tự nhiên mà đến, “ xin lỗi, Mạnh Khung.”

      Nghe hai câu này, Mạnh Khung dừng chút, ngay sau đó liền đổi thành hiểu, hỏi tới : “Cháu biết tên chú? Ba cháu nhắc tới chú với cháu sao?”

      Tôi cúi đầu, cảm giác đầu váng mắt hoa hồi, cắn răng về phía trước mấy bước, tay trái dùng sức siết kẹo đường, đường dính vào tay tôi, giống như là dính chặt cổ họng tôi khiến cổ họng tôi ngạnh chút, có gì để .

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Thăm
      Chương 3
      Edit: Đầm♥Cơ

      Dọc đường Mạnh Khung có vẻ rất vui mừng, ngừng chuyện, chút nào ghét bỏ bàn tay tôi bẩn thỉu, vẫn nắm chặt. Tôi đoán cam nguyện, nguyện ý tiếp nhận tôi giống như tám năm kiếp trước.

      Chúng tôi ngồi xe buýt đến nhà Mạnh Khung, xe buýt có chỗ ngồi, Mạnh Khung liền với thanh niên còn trẻ tuổi:

      “Đứa bé sốt, phiền cậu nhường chỗ ngồi được ?”

      Tôi gì, lúc đó tôi bệnh yếu gầy, thanh niên đứng lên rất nhanh. Tôi có chút thụ sủng nhược kinh, bởi vì kiếp trước thời gian rất lâu có ai nhường chỗ cho tôi ngồi cả.

      Mạnh Khung để tôi ngồi đùi của , ôm tôi vào trong ngực, tư thế này tràn đầy thân cận cùng ý muốn bảo hộ, chắc là chưa từng nghĩ làm ra động tác như thế với đứa bé lần đầu tiên gặp mặt, vì vậy tiến tới bên tai tôi, với tôi:

      “Sao chú có cảm giác biết cháu lâu rồi nhỉ?” Môi cẩn thận phả hơi thở vào lông tơ bên tai tôi, khiến tôi nghĩ đến kiếp trước cũng cáo biệt với thi thể tôi như vậy, tôi bất động thanh sắc né tránh.

      Đúng vậy, tôi biết lâu rồi.

      Cuối cùng tới căn phòng tôi sinh sống bảy tám năm, nhìn nền xi măng quen thuộc cùng bức tường quét sơn trắng loan lổ, cảm thấy trong phòng toát ra cảm giác lành lạnh, dùng bốn chữ ‘ nhà nghèo bốn vách ’ để hình dung nhà Mạnh Khung, thể tốt hơn.

      Mạnh Khung có cái tên nguyền rủa cả đời, đúng, rất nghèo, vô cùng nghèo, nghèo như vậy còn cống tôi học lên đại học, khi đó vẫn đầu tư lâu dài trưởng kỳ ổn định lên tôi, bởi vì ngày sau tôi hồi báo phong phú cho , tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng chờ tôi có thể làm, tình huống trong nhà vừa chuyển biến tốt, tôi liền chết rồi.

      Bây giờ tôi lại còn sống, tôi cảm thấy ông trời đùa với tôi.

      Mạnh Khung nấu cơm cho tôi. là người đàn ông tỉ mỉ như vậy, ngay từ lúc quyết định muốn thu nuôi tôi chuẩn bị tốt vật dụng cho tôi, đôi đũa trúc mới mua còn có hương trúc đặc trưng. có chút thấp thỏm nhìn tôi, biết tôi thích thức ăn làm hay .

      ra cần lo lắng, tôi sớm quen tất cả của , dù làm cái gì đều có mùi vị quen thuộc khiến tôi an tâm.

      Tôi đói cực kỳ, lúc ăn cơm giống người bệnh muốn ăn uống chút nào, Mạnh Khung kinh hãi, sợ tôi bị nghẹn chết. Thân thể tôi chỉ có mười tuổi, nhưng khẩu vị lại là của thanh niên mười tám tuổi.

      sợ, nhìn quai hàm tôi căng giống như khí cầu, vươn tay lấy đôi đũa của tôi, với tôi:

      “Từ từ ăn.”

      Vì vậy tôi nhàn nhạt nhìn . Mạnh Khung rất dung túng tôi, chịu nổi tôi nhìn như vậy. Quả nhiên, qua năm giây, liền đứng lên rót chén nước nóng cho tôi, cho vào trong cơm, cẩn thận nắn mềm cơm có chút cứng, khiến chúng nó dễ bị tiêu hóa hơn.

      Đôi đũa trong tay tôi liền thay thành muỗng, nhưng là lúc này tôi quá đói, dạ dày tôi trống rỗng thời gian quá dài, đột nhiên nhét đầy khiến nó đau đớn thôi, tôi sờ sờ nơi đó, cảm thấy dạ dày cứng như sắt.

      Tôi nghĩ cũng biết nên với Mạnh Khung thế nào, tôi chỉ :

      “Mạnh Khung, cho tôi thuốc, tôi khó chịu.”

      xong tôi liền hối hận, thái độ cứng rắn như vậy kết quả năm chiến tranh lạnh của hai chúng tôi kiếp trước. Mạnh Khung tức giận, lại đứng lên lấy thuốc cùng nước nóng cho tôi, nhìn tôi uống thuốc xong cũng dám để tôi cứ như vậy nằm xuống, khi đó gia đình còn có TV, cho nên ôm tôi lên đùi , cho tôi xem sách.

      Dạ dày tôi quặn đau hồi, vì vậy tôi đưa tay vuốt vuốt, Mạnh Khung thấy được, dùng bàn tay ấm áp của cùng vê bụng tôi.

      Đó là ôn tình tôi vĩnh viễn nhận được từ cha ruột của mình, tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều rồi.

      Mặc dù đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, nhưng động tác lại quen thuộc ăn ý, giống như chúng tôi quen biết lâu.

      Nhà Mạnh Khung rất rách, nhưng ảnh hưởng tới năng lực giữ ấm của căn phòng này chút nào, mùa đông bên trong ấm vô cùng, khe hẹp trong phòng cũng bị Mạnh Khung dùng vải bông cẩn thận nhét vào, gió lạnh ngoài cửa sổ thể xông tới mảy may.

      Ở trong nhà Mạnh Khung bệnh của tôi tốt lên rất nhanh, chỉ hai ngày thân thể của tôi bắt đầu chuyển biến tốt, tôi cảm thấy được mình có hơi sức, bây giờ là nghỉ đông cũng cần học, thỉnh thoảng lật quyển sách cũng cảm thấy có ích lợi gì.

      Tôi tại suy tính làm thế nào xin tiền Mạnh Khung để mua những quyển sách chuyên nghiệp hữu dụng cho và tôi ngày sau, nhưng tôi chưa nghĩ ra nên lấy cớ gì. phải sợ xin được tiền, dù là kiếp trước hay là kiếp này, chỉ cần tôi muốn, Mạnh Khung đều cho tôi.

      Nhưng mà suy nghĩ, tôi muốn giải thích với Mạnh Khung như thế nào đây, đứa bé mười tuổi có thể đọc hiểu kinh tế hình thức Flemming, Friedmann, hoặc là định lý Coase sao.

      Lúc tôi khổ não, có ngày Mạnh Khung giúp tôi mặc áo khoác, sau đó :

      “Đại ca, theo chú đến bệnh viện chuyến .”

      vốn kiên trì giúp tôi mặc quần áo như vậy, dù ngày sau tôi còn cao hơn , cũng nhón chân lên, đôi tay có lực mà ấm áp quấn khăn quàng cổ cho tôi.

      Cha Mạnh Khung là người Bắc kinh, mẹ cũng là người Hồ Nam, mặc dù sau này định cư ở Bắc Kinh, nhưng tập tục nơi đó cũng ảnh hưởng phần. Vài chỗ ở Hồ Nam, trưởng bối trong nhà gọi đứa con lớn nhất là ‘ đại ca ’, chỉ hy vọng xưng hô như thế có thể làm cho nó có phần ý thức trách nhiệm, mau sớm gánh nặng giúp gia đình.

      Bây giờ Mạnh Khung cũng gọi tôi là ‘ đại ca ’ , nhưng kể từ khi lên năm hai trung học, từ lúc Mạnh Khung thích tôi còn gọi tôi như vậy, luôn dùng giọng rất trầm thấp, gọi tôi là ‘ Khải Minh ’.

      Tôi lấy lại tinh thần, hỏi: “ nơi nào?”

      thăm mẹ chú.”

      Thời điểm đó Mạnh Khung hoàn toàn coi tôi như con rồi, dùng ánh mắt đặc thù của người cha hiền nhìn tôi, cẩn thận sửa sang lại vạt áo của tôi, :

      “Mẹ chú ngã bệnh, rất muốn gặp cháu chút.”

      Lúc đó Mạnh Khung chỉ mới hai mươi tuổi, tôi biết tại sao đối với tôi từ ái như thế, thân thiết giống như bẩm sinh, còn thích hợp làm cha hơn cha ruột của tôi.

      Tôi theo bản năng gật đầu cái.

      quen tôi ít , vẫn dắt tay tôi, cùng với tôi chen xe buýt.

      xe người rất nhiều, nắm tay của tôi chặt, sợ tôi biến mất thấy.

      Đến bệnh viện, tôi lập tức ngửi thấy mùi vị đặc hữu của bệnh viện. ràng là sạch mà lạnh lẽo, nhưng rất nhiều người liên tưởng đến tử vong cùng vi khuẩn (virus), giống như tôi. Tôi cực kỳ ghét bệnh viện, kiếp trước càng thêm liều chết muốn đến nơi này nhìn bà nội, tấm bé tôi còn khóc náo loạn hồi, vì vậy lần đầu tiên Mạnh Khung nổi giận với tôi, đánh tôi, nhưng mà giọng với tôi hai câu, sau đó :

      “Cháu muốn đến nơi này sao? Nhưng vừa rồi ràng cháu đồng ý, tại sao cháu lại gạt chú?”

      Tôi quên lúc đó tôi cải cọ thế nào, tôi chỉ nhớ Mạnh Khung rất khổ sở thở dài, : “Vậy cháu đứng ở chỗ này chờ chú, được chạy loạn.”

      Kiếp trước tôi đây há miệng run rẩy đứng trong gió rét, nhìn bóng dáng gầy teo cao của Mạnh Khung từng chút từng chút vào bệnh viện. tới cửa bệnh viện, còn nhìn tôi cái, ánh mắt kia đến nay tôi còn nhớ. Đó là muốn tôi theo , nhưng mà tôi lại quá sợ, cho nên tôi cúi đầu, làm bộ như nhìn thấy.

      Mà nay tôi như vậy, tôi trở tay giữ chặt cổ tay Mạnh Khung, giọng mặc dù non nớt lại mang theo vắng lạnh đời sau, tôi :

      thôi.”

      Bệnh viện kia lâu đời, tường đỏ bò đầy dây leo, bởi vì là mùa đông cho nên khắp nơi là cảnh sắc ảm đạm, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy người thân bệnh nhân vội vã hành lang.

      Lúc thang máy, tôi thấy bên cạnh có bệnh nhân muốn đưa vào phòng giải phẫu, vẻ mặt của ta rất khổ sở, rất kinh hoảng, tay trái đều là máu, thậm chí có thể nhìn thấy xương trắng, đây là người gảy xương.

      ta mở to miệng nhịn được rên rỉ, Mạnh Khung áy náy nhìn tôi, ôm mặt tôi vào trong ngực của .

      sợ dọa tôi, nhưng tôi lại sợ hãi, tôi thấy thi thể của chính tôi, bi thảm cùng tê tâm liệt phế khổ sở như vậy, tôi vẫn bình tĩnh.

      Mẹ Mạnh Khung ở phòng bệnh trong cùng khu bệnh gan, dọc đường Mạnh Khung siết chặt tay của tôi. Lúc ngang qua vài phòng bệnh, tôi thấy được rất nhiều người bệnh, bọn họ hoặc dùng cơm, hoặc ngây ngốc nhìn người bên ngoài.

      Trong bệnh viện cái loại giãy giụa, khổ sở, ngốc trệ này, khiến tôi khắc sâu cảm giác mình còn sống sót.

      Nghĩ như vậy, Mạnh Khung trước mặt liền dừng bước, đứng ở trước cửa phòng bệnh, nhìn chút liền vào.

      Tôi liếc mắt liền thấy được mẹ Mạnh Khung.

      ràng mới hơn 40 tuổi, nhưng nhìn còn già hơn năm mươi tuổi, bà nằm giường có chút yếu đuối hô hấp khó khăn, bởi vì bụng bà có bọng nước, bọng nước này chèn ép bà rất khó chịu.

      Kiếp trước lần đầu tiên tôi nhìn nhìn thấy mẹ Mạnh Khung còn có thể hỏi ‘Dì có em bé sao? ’, nhưng bây giờ tôi hiểu, đây là biểu phổ biến của người bị gan, bụng bọn họ trướng lên, cần chen vào cái ống, dẫn nước ra khỏi bụng.

      Nhìn bà rất khổ sở, bên cạnh còn có người đàn ông, gã ở bên cạnh ngồi nhắn tin, nghe được tiếng cửa mở, gã khẽ ngẩng đầu.

      Mạnh Khung tới, cau mày khom lưng tiến tới bên cạnh mẹ Mạnh, hỏi:

      “Mẹ, sao rồi?”

      Mẹ Mạnh nhắm mắt lại, lại mở ra, gì.

      Người đàn ông bên cạnh đứng lên, sắc mặt tốt mà nhìn chằm chằm vào tôi, :

      “Chính là đứa bé này?”

      Mạnh Khung gật đầu cái, bưng chén nước cho mẹ Mạnh, đỡ bà dậy cho bà ăn cơm.

      Người đàn ông bên cạnh dùng ánh mắt cười nhạo quan sát tôi. Tôi biết gã cười nhạo cái gì, phải là có mẹ sinh có cha trông nom sao? Gã cho tôi vẫn đứa bé mười tuổi, nhưng gã biết tôi hoàn toàn hiểu lai lịch của gã.

      Người người đàn ông kia tên là Mạnh Thiên, là trai cùng cha khác mẹ lớn hơn Mạnh Khung bảy tuổi, cả ngày chơi bời lêu lổng, nhưng làm chuyện xấu là đợc, gã thích chơi ngông, tiền trong nhà cũng tốn ít, chỉ cần người khác gọi gã tiếng đại ca, gã rất tự hào.

      Có lẽ bởi vì quan hệ khác cha khác mẹ, trước khi ly hôn mẹ Mạnh vẫn gọi Mạnh Khung là ‘ đại ca ’, sau khi kết hôn vẫn giữ thói quen này, cho nên Mạnh Thiên rất nhạy cảm với xưng hô ‘ đại ca ’ này.

      Mặt mũi như vậy có gì hữu dụng đâu? Đối với cái nhà này là vô ích , kiếp trước tôi vô số lần nhìn thấy người đàn ông này chạy đến nhà Mạnh Khung, vay tiền Mạnh Khung, Mạnh Khung nào có tiền? người đàn ông tên là Mạnh Thiên trước mắt này, quả là con sâu trong răng Mạnh Khung, muốn đục tận mỗi giọt tâm huyết của và mẹ .

      Vì vậy tôi nhìn gã, thời gian rất lâu, dùng loại ánh mắt có chút cảm xúc nhìn gã, tôi đoán ánh mắt kia rất bén nhọn, bởi vì rất nhanh gã liền cúi đầu, có chút giải thích được sờ đầu cái, rốt cuộc dám dùng ánh mắt ấy quan sát tôi nữa.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Cơn ác mộng
      Chương 4
      Edit: Đầm♥Cơ

      Mẹ Mạnh Khung lại rất là hòa ái, mặc dù bà có hơi sức gì, nhưng vẫn cố hết sức mở mắt nhìn về phía tôi. Tôi nhìn bà khó khăn nghiêng đầu, suy nghĩ chút, liền đứng ở trước giường bà, để cho bà có thể dễ dàng nhìn tôi hơn.

      Kiếp trước thân thể mẹ Mạnh Khung cũng rất tệ, tính tính toán toán quá nửa năm bà qua đời, tôi cùng bà có giao tiếp gì, bây giờ nhìn, dịu dàng trong mắt bà phải giả.

      Mẹ Mạnh yếu đuối thế nhưng mở miệng giọng mấy câu.

      “Đứa này là tuấn tú.”

      Tôi nghe bà như vậy, sửng sốt chút, biết nên đáp lại thế nào. Vẫn là Mạnh Khung tới, vỗ phía sau lưng của tôi, nghênh hợp đôi câu.

      em hai người thay nhau chăm sóc mẹ Mạnh , chốc lát mẹ Mạnh liền đuổi Mạnh Khung ra khỏi bệnh viện. Tôi cùng Mạnh Khung chạy ra ngoài, dọc theo đường Mạnh Khung có vẻ vô cùng vui mừng. Tôi biết cùng thăm mẹ vui mừng như thế, nếu như biết , kiếp trước tôi nhất định từ chối, sợ hãi.

      thẳng về đến cửa chợ gần nhà, Mạnh Khung mua rất nhiều trái cây, túi đều cho tôi cầm, túi ny lon mảnh khảnh thít tay đỏ bừng, thế nhưng lại để ý, còn mua nhiều món ăn.

      Nhiều rau dưa như vậy khiến tôi cho rằng trữ lương thực, trong nhà có tủ lạnh, tôi biết mua nhiều món như vậy để vào nơi nào.

      Buổi trưa Mạnh Khung làm bốn món ăn, canh. Chúng tôi chỉ có hai người, bữa cơm bốn món ăn có chút xa xỉ.

      Tôi biết tâm tình của rất tốt, cho nên chưa gì, nghĩ là nhà có tủ lạnh, nhất định phải tận lực ăn hết cơm.

      bàn cơm, Mạnh Khung vừa giúp tôi chan canh vừa cẩn thận từng li từng tí hỏi câu:

      “Đại ca, tại sao cháu thích chuyện với chú vậy?”

      Tư thái hỏi thăm phóng thấp vô cùng, xong câu đó Mạnh Khung rất nhanh giả bộ để ý lắm. Đây là lúc lúng túng cần che giấu, tôi nhìn ra hốt hoảng, cho nên rất muốn cẩn thận giải thích cho , nhưng mà, nhiều năm lạnh lùng như vậy khiến tôi biết nên mở lời với như thế nào.

      Vì vậy tay cầm đũa của tôi cương cứng chút, lộ vẻ mặt lạnh nhạt, :

      có.”

      Mặt của Mạnh Khung tối ám, nhưng rất nhanh lại khôi phục. Kiếp trước hai chúng tôi chính là như vậy, tuổi của lớn hơn tôi, nhưng cái gì cũng nghe tôi, giống như tôi là ba của ; như là tôi chính là ‘ đại ca ’ .

      Cơm nước xong Mạnh Khung liền đứng lên dọn dẹp bát đũa. người đàn ông thể làm việc, kiếp trước tôi học đại học từng muốn giúp rửa bát, khi đó Mạnh Khung liều mạng từ chối, còn đập cái chén, tức giận toàn thân phát run, :

      “Tại sao cháu phải làm chuyện như vậy? “ mặt của vẻ bi thương, “Chú cho cháu học đại học phải là để cháu rửa bát.”

      Sau đó tôi dám giúp chia sẻ việc nhà nữa, Mạnh Khung tức giận như vậy khiến tôi cảm thấy đáng sợ, lại cảm thấy đáng thương.

      Cho nên bây giờ rửa bát, tôi liền đứng ở bên người , nhìn rửa bát.

      Mạnh Khung chắc là cho rằng tôi thể rời bỏ , cho nên đuổi tôi ra ngoài, mà là vừa rửa bát vừa chuyện cùng tôi. Mạnh Khung rất biết kể chuyện xưa, tùy tiện kể mấy chuyện trải qua trước kia cũng làm cho người ta cảm thấy thú vị. Mặc dù tôi chuyện nhiều lắm, cũng có thể cố gắng đáp lại mấy câu, cho nên khí còn quá thảm đạm.

      Buổi tối lúc ngủ, nghiêng người nhìn tôi, tối nay trăng sáng quá rồi, nếu tại sao tôi có thể cảm nhận ràng ánh mắt Mạnh Khung như vậy.

      nhìn tôi chằm chằm nhìn, nhìn đến tôi có chút được tự nhiên, tôi muốn mở mắt, liền tùy ý để Mạnh Khung nhìn, nhìn thời gian dài, lúc tôi sắp ngủ thiếp , mới nhàng giật giật. Tôi liền cảm giác được giường bên cạnh đột nhiên lõm xuống, là Mạnh Khung chống cùi chỏ đỡ lấy thân thể, giây tiếp có luông hô hấp cực nóng phả vào cổ của tôi .

      Tôi vẫn mở mắt, có lẽ Mạnh Khung cho là tôi ngủ thiếp , cho nên dùng ngón tay sờ sờ tóc của tôi, chúng tôi rất gần, lúc tôi đoán đến cùng Mạnh Khung muốn làm cái gì có thứ gì đó mềm mại đụng phải má phải tôi, cả người tôi cứng ngắc, nhúc nhích, đột nhiên nghe được Mạnh Khung cười híp mắt :

      “Nếu con cứ ở nơi này tốt rồi.”

      xong câu này, lật người rời . Tôi mới lặng lẽ thở dốc hơi, tôi biết mới vừa rồi thứ mềm mại kia là gì, thứ đụng phải mặt tôi đó là môi Mạnh Khung, tôi cũng biết cha con bình thường cũng có hành động thân mật, nhưng Mạnh Khung giống, kiếp trước thích tôi, chẳng lẽ kiếp này cũng lặp lại sai lầm đồng dạng sao?

      được, tuyệt đối được.

      Tâm tình của tôi rất phức tạp, cảm xúc tốt như vậy vẫn kéo dài đến khi tôi ngủ, tôi nằm mơ thấy cảnh tượng kiếp trước.

      ( Trở xuống đều là nhớ lại kiếp trước)

      Năm ấy tôi học lớp mười hai, gần tới lúc thi tốt nghiệp trung học lại chiến tranh lạnh gần hai tháng với Mạnh Khung. Trong thời gian này cho tôi tiền như cũ lại gì với tôi, nguyên nhân gây gổ khi đó rất cũng rất buồn cười, tôi hiểu tại sao ngày đó Mạnh Khung giống như ăn đạn dược mà thác loạn gây gổ cùng tôi, bây giờ nhìn lại, khi đó Mạnh Khung thích tôi rồi, tính hướng quái dị cùng luân lý giãy giụa khiến Mạnh Khung lựa chọn phương thức cực đoan cách xa tôi.

      Bình thường tôi cũng đương, Mạnh Khung chủ động chuyện với tôi tôi lại càng muốn chuyện. lâu lắm tôi liền nghe theo chủ nhiệm lớp sắp xếp bắt đầu tới trường ở, rời khỏi nhà Mạnh Khung.

      Thi trượt cấp ba vẫn là cái gai trong lòng tôi, bình thường nhìn ra tôi khẩn trương bao nhiêu, nhưng ra tôi vô cùng sợ hãi thi tốt nghiệp trung học, tôi bắt đầu rất cố gắng rất nỗ lực học tập, bạn học rạng sáng mới ngủ, được, vậy tôi liền ngủ lúc hai giờ sáng, đoạn thời gian đó bạn học cùng lớp đều giống như điên rồi, tầng tầng áp lực giống như núi lớn khiến cho bọn họ thể tự do hô hấp.

      Tôi đúng là chịu áp lực như vậy, từng bước từng bước tiến lên trước. Tháng Tư phải báo thi, tôi vốn muốn dự thi Đại Học, đó là trong những trường điểm cao nhất cả nước, thành tích của tôi tệ lắm, có thể đủ vào nơi đó, quan trọng nhất là Trường Đại Học này ở gần đây, cách nhà Mạnh Khung phải rất xa. Nhưng tôi vẫn rất sợ, sợ tôi giống như thi cấp ba chỉ thiếu mấy điểm.

      Thầy giáo trong trường vẫn cường điệu đăng ký nguyện vọng phải nắm chắc chút, ổn chút, nếu rớt học lại phải nhàng như bọn họ nghĩ vậy.

      Trước ngày nộp hồ sơ dự thi tuần mỗi đêm mỗi đêm tôi đều ngủ ngon, vừa nhắm lại liền nằm mơ thấy thi rớt, khi đó tôi thường thức tỉnh lúc nửa đêm, toàn thân đau nhức, mồ hôi lạnh cứ chảy xuống.

      Tôi sợ học lại, tôi sợ khổ cực, Nhưng mà, học lại phải đóng vạn tệ, vạn tệ, Mạnh Khung kiếm ở đâu ra?

      vạn tệ, lại vạn tệ, tôi cảm thấy trời cao lại đùa giỡn tôi.

      Ngày cuối cùng nộp hồ sơ, rốt cuộc tôi sửa đổi nguyện vọng, đổi thành trường học khác, điểm số cũng thấp, lại còn ở cách chỗ Mạnh Khung rất xa, nhưng mà, điểm trúng tuyển hàng năm so với trường tôi muốn đăng ký thấp hơn nhiều, điểm số như vậy làm tôi có cảm thấy an toàn.

      Trong mộng tôi lại trở về lớp mười hai cả ngày cả ngày làm bài, bạn cùng lớp trước mặt ngừng chuyển bài thi về phía sau, còn chưa kịp nhìn đề giở trang tiếp theo, trang tiếp theo. . . . . .

      Cho nên bạn học đều cùng phụ huynh thương lượng báo học trường nào, thỉnh thoảng bọn họ oán trách mấy câu trong giờ học:

      “. . . . . . Tớ muốn thi sư phạm chuyên nghiệp, tớ muốn . . . . . .”

      “. . . . . . Tớ thích Trường Đại Học này. . . . . .”

      Khi đó tôi nghĩ lựa chọn cuối cùng của mình làm Mạnh Khung khổ sở như vậy, khi đó cả người tôi đều chết lặng, tôi còn cảm thấy được cảm xúc ngoại lai rồi.

      Lớp mười hai giờ tự học nhiều hơn, có lúc cả ngày cũng có giáo viên vào, trong phòng học có ai chuyện, các bạn học ngồi xuống chính là cả ngày.

      Tôi làm bài thi tiếng hai giờ, cửa phòng học đột nhiên mở ra, phát ra tiếng vang rất lớn. Các bạn học đều ngẩng đầu lên, thú vị nhìn xem là ai, tôi chưa kịp ngẩng đầu bởi vì tôi vẫn vẫnm bài.

      Sau đó tôi nghe tiếng bước chân, tiếng bước chân kia xốc xếch hơn nữa nóng nảy, nó hướng về phía tôi bên này.

      Tôi nghe giọng của Mạnh Khung, gọi tên tuổi tôi rất lớn tiếng.

      “Trần Khải Minh ——!”

      Tôi ngẩng đầu lên, mắt bởi vì thời gian dài nhìn chằm chằm bài thi, trong nháy mắt ngẩng đầu nhìn đồ vật còn mơ hồ, nhưng tôi lại thấy được Mạnh Khung, vẻ mặt của rất kỳ lạ, là tức giận, cũng giống, giờ suy nghĩ lại chút, phải là nét mặt ‘ còn hy vọng ’ mà trong tiểu thuyết hình dung.

      bước nhanh tới trước bàn của tôi, nhanh chóng quét vòng nguyên cái bàn của tôi, phía bày khắp bài thi, Mạnh Khung kéo khuỷu tay tôi, muốn kéo tôi dậy, nhưng khi đó tôi cao hơn nhiều, lôi kéo thậm chí kéo được tôi lên.

      Tự tôi đứng lên, cúi đầu nhìn vào mắt Mạnh Khung, giọng có chút lạnh nhạt hỏi: “Chuyện gì?”

      giây đó tôi ràng thấy được nước mắt đảo quanh mắt Mạnh Khung, nhưng lại ngước cổ, để cho chất lỏng nóng cháy này xuống giọt.

      Quần áo người của bẩn thỉu. Tôi biết vì kiếm học phí cho tôi lại nơi nào làm, bởi vì chưa bao giờ với tôi. Bạn học đều đứng ở hai bên vây xem, mặt của Mạnh Khung lát đỏ bừng lát trắng bệch, bờ môi của khô nứt, có chút run rẩy.

      :

      “Trần Khải Minh, cháu muốn rời khỏi chú như vậy sao?”

      Khi đó tôi mới biết, là người cuối cùng biết tôi sửa đổi nguyện vọng, chủ nhiệm lớp gọi điện thoại cho xác nhận, nghe sửa nguyện vọng cả người đều ngây ngốc, liều mạng bỏ xuống công việc trong tay mà vọt tới trường tôi học.

      cho rằng tôi nhất định lựa chọn trường đại học khu Bắc Kinh, cho rằng bốn năm, bốn năm sau, tôi đều ở bên cạnh .

      Trong mộng tôi cũng có thể cảm thấy được Mạnh Khung nồng nặc khổ sở, vẻ mặt của quá bi thương, chỉ kém chút so với lúc tôi chết. Lúc đó tôi tên khốn kiếp, tôi bị bài thi tràn đầy tiếng mê hoặc đầu óc, tôi với câu.

      Tôi : “Đúng, tiền nợ chú tôi trả lại cho chú.”

      Sau đó Mạnh Khung dùng sức đẩy tôi cái, tôi bị đẩy lui về phía sau bước, sau đó nặng nề đụng phải tường.

      Tôi dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của , nhưng tôi lại nghe được cố gắng đè nén tiếng hít thở, tôi biết khóc, lúc đó tôi vốn hiểu tại sao lại khóc.

      Mạnh Khung , nghe bạn học khác , ngày đó Mạnh Khung đứng mình ở bên hồ trường học, từng phát từng phát bạt tai chính mình, vừa đánh vừa chảy nước mắt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :