1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Song sinh (gemini) - Tĩnh Hải Vô Ba(Incest, H) (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Song sinh (gemini).
      [​IMG]
      Tác giả: Tĩnh Hải Vô Ba.

      Convert + raw: ngocquynh520.

      Editor: tyvybutchi.

      Tình trạng edit: hoàn.

      Độ dài: 56c + 3PN.

      Bìa: Nữ Lâm

      Giới thiệu:

      Em là thiên sứ duy nhất trong cuộc đời , vì muốn ôm em vào lòng…

      thà rằng hủy diệt con đường bay đến thiên đàng của em, bẻ gảy đôi cánh trắng thuần khiết lưng em...

      Chứ bao giờ buông tay…

      Thể loại: đại, cấm kỵ, incest em, sủng, ngọt, HE, có H.

      Giới thiệu:

      Truyện xoay quanh t/y của 1 cặp song sinh nam nữ, mỗi chương là những câu chuyện dễ thương của nam nữ chính từ lúc bé đến khi lớn (hơi giống thanh mai trúc mã), truyện có thăng có trầm, k cẩu huyết, k tự ngược nhau, khá hợp lý và theo mình (m`) nhìn chung là ngọt và sủng! Còn lại mọi ng` hãy đọc và cảm nhận nhé! -


      Last edited by a moderator: 2/5/15
      thuuthuyy, Nyanko129, Nhiên Nhiên12 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1:

      lâu lắm rồi tôi được nhìn thấy ánh mặt trời tuơi đẹp của buổi sáng đầu đông.

      Sáng sớm, mặt trời còn chưa lên, tôi và trai được sinh ra ở bệnh viện trong thành phố T, nghe chúng tôi là trong số rất ít những đôi long phượng thai ra đời ở bệnh viện này.

      Sau khi ra đời được năm ngày, chúng tôi được đón về nhà, nhưng đây phải là nhà của chúng tôi bây giờ, mà là nhà của ba của ba chúng tôi, cũng chính là nhà của ông nội. (= =|||)

      Ông nội là quân nhân về hưu, ông có căn nhà hai tầng riêng biệt ở đại viện của trụ sở quân đội thành phố T. Vào thời đó, có nhiều người chỉ được ở trong mấy căn nhà trệt 20-30m² hoặc là phân phòng mà ở. Chúng tôi được như vậy coi như là rất may mắn rồi.

      Dòng họ nhà ba, cả 3 đời đều là sinh con , mẹ dưới áp lực phải nối dõi tông đường mà mang thai sinh ra trai và tôi. Lúc bác sĩ cho mẹ biết bà sinh con trai tôi tin tưởng khi đó mẹ hung hăng mà hít thở chậm lại, còn tôi, chỉ là cục thịt dư ngoài ý muốn.

      Tên của trai sớm được ông nội đặt cho là Ngự Chương, "Lấy Chương trong Kinh thi: Nãi sinh nam tử, tái tẩm chi sàng, tái ý chi thường, tái hợp chi chương." Cái tên này là hy vọng ấy có thể thăng quan tiến chức cao, tiền đồ rộng mở.
      [Ty Vy: tạm dịch: sinh con trai, cho nằm giường, cho mặc áo quần, cho chơi ngọc chương (ám chỉ đức hạnh đẹp như ngọc).]

      Mà tên của đứa bé ngoài ý muốn như tôi đây là do mẹ đặt: Ngọc Uyển, con chỉ cần dịu dàng như ngọc, cần thăng chức hay tiền đồ rộng mở gì cả.

      Từ trong mắt ông nội, ba, mẹ lúc nào cũng chỉ có trai, đồ chơi của tôi nhất định là do trai chơi hoặc là dư thừa, quần áo của tôi chắc chắn là đồ của mấy đứa trẻ họ hàng mặc vừa nữa, sách tôi học cũng là sách cũ trai còn dư lại. Mà quần áo người trai cho tới bây giờ đều là mới mua, đồ chơi cũng nhất định là mới xé bao, sách càng cần phải , chỉ cần là ấy thích, ba mẹ nhất định từ chối.

      Lúc tôi chỉ biết ăn, ngủ, ngu ngơ chơi mình hoặc là nhìn người khác ngơ ngác cười, trai biết rất nhiều chữ và từ, hơn nữa còn có thể trước mặt khách của ba đọc thuộc bài thơ cổ là dài.

      Những người khách tới nhà đều vuốt má tôi và là “em dễ thương”, rồi sau đó dùng đống từ ngữ hoa mĩ mà tôi hiểu để khen ngợi trai.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2:

      Hôm qua là sinh nhật tròn 4 tuổi của tôi và trai, là nhiều người tới nhà chơi, , dì, bà ngoại đều tới.

      Mẹ làm rất nhiều món ăn ngon, còn mang đến cái bánh ngọt là đẹp, nhưng mà tại sao phía bánh ngọt lại chỉ viết tên mình hai? Chẳng lẽ quên mất hôm nay cũng là sinh nhật của con sao?

      Mẹ hôm nay phải chỉ ăn mừng sinh nhật chúng tôi, mà còn là ăn mừng hai đoạt giải nhất cuộc thi vẽ cấp thành phố (dành cho trẻ con).

      Sau khi ăn xong cơm tối, chúng tôi cùng nhau thổi tắt nến chiếc bánh ngọt xinh đẹp chỉ viết tên hai, mẹ cầm dao cắt miếng to cho hai, cũng thuận tiện cắt miếng cho tôi. Tôi rất muốn ăn con gấu mèo làm bằng kem kia, nhưng mà chỉ có con thôi và mẹ cắt cho hai rồi.

      đây là lần đầu tiên hai đoạt được giải thưởng cho nên phải chụp hình lưu niệm.

      Hai tay cầm giấy khen ngồi ở ghế salon, còn cầm lấy máy ảnh chạy sang hai bên trái phải chụp nhiều hình. Vẻ mặt của ai nấy trong nhà đều rất vui mừng, nhưng có lẽ là trừ tôi. Ông nội cũng thế. Bình thường ông rất nghiêm túc, nhưng chỉ có lúc nhìn hai mới có thể lộ ra nụ cười hiền hòa bình thường như bao người ông khác. Lần đầu tiên tôi được nhìn thấy những nếp nhăn dài khắp mặt ông vì cười mà dãn ra như hoa nở vậy.

      Tôi đứng bên sofa nhìn ngừng chụp ảnh cho hai. biết qua bao lâu, có lẽ bọn họ cũng nhớ đến tồn tại của tôi, mẹ kéo tôi đến ngồi xuống bên cạnh hai, "Hôm nay cũng là sinh nhật 4 tuổi của tiểu Uyển, tới đây cùng chụp hình kỷ niệm !" Tôi ngồi ở bên cạnh hai, hai cầm bằng khen trong tay, tôi cảm thấy mình liền giống như hình nền, hay chiếc lá tô điểm cho bông hoa.

      Hôm nay mẹ mặc cho tôi và hai bộ quần áo mới, tay trong tay đưa chúng tôi đến nhà trẻ.

      " là những đứa bé đáng , con là em sao?" Đứng ở trước mặt tôi là rất trẻ, có lẽ chỉ khoảng hai mươi tuổi, mỉm cười nhìn tôi khẩn trương cúi đầu.

      "Con tên là Lý Ngọc Uyển, là em của hai!" Nhớ lại lời mẹ dạy ở nhà, trong nhà trẻ khi người khác hỏi phải trả lời tên của mình.

      "Tiểu Uyển dễ thương, giáo Vương, là giáo dạy múa" giáo Vương đưa tay nhàng sờ sờ đầu tôi, tay của ấm áp, thoải mái.

      "Còn con là phải ?" giáo Vương quay đầu hỏi hai nãy giờ vẫn đứng bên cạnh tôi.

      "Con tên là Lý Ngự Chương, Ngự là ngự giá thân chinh, Chương là trong từ ngọc chương" Tôi nghe hiểu hai cái gì "Ngọc gắp hôn chưng, ngọc bẩn" là muốn chưng cái gì, còn có thứ gì dơ bẩn chứ? (uyển uyển nghe nhầm ý mà)

      " là thông minh" giáo Vương cũng đưa tay sờ sờ đầu , nhưng hai lại nghiêng đầu tránh . Tôi biết từ hai thích người khác sờ vuốt ấy.

      "Làm phiền , hai bé là lần đầu nhà trẻ, mong giáo chăm sóc cho hai bé !" rồi mẹ giao hai và tôi cho giáo Vương.

      "Hai bé đều rất đáng , chúng tôi chăm sóc tốt, cứ yên tâm!"

      Trong nhà trẻ có rất nhiều đứa trẻ 5 tuổi giống chúng tôi, mẹ chưa bao giờ để tôi và hai đến sân chơi trong công viên chơi cả. Tôi chỉ có thể chơi cùng hai hoặc đến nhà chị họ chơi thôi.

      "Này! Người mới tới, tên cậu là gì?" Trước mặt tôi là bé trai đứng chống nạnh, hình như là cao hơn tôi nhiều. Mặt mày nhìn có vẻ bá đạo, ở nhà chắc cũng là Tiểu Bá Vương.

      "Mình tên là Lý Ngọc Uyển, cậu tên là gì!"

      "Mình tên là Bùi Quân, ba mình sau này mình phải làm tướng quân!"

      "A, tướng quân rất lớn sao?" Tôi ngồi bẹp sàn nhà, nhìn trong tủ đồ chơi có rất nhiều đồ chơi mới lạ, rất nhiều loại tôi chưa từng thấy, còn có búp bê nữa.

      "Đúng, rất là lớn, ông ngoại mình chính là tướng quân, cho nên về sau mình cũng là tướng quân!" xong vỗ vỗ đầu tôi, vênh váo hống hách mất.

      Buổi trưa ăn cơm, tất cả mọi người cầm chén , đĩa của mình, xếp thành hàng chỉnh tề đến chỗ giáo phát cơm. tốt, hôm nay có cà rốt xào thịt và cải trắng tôi thích nhất, còn có canh trứng

      Tôi bưng chén , đĩa múc xong cơm ngồi ở bên cạnh hai. hai cau mày nhìn chằm chằm cà rốt trong chén, hai ghét nhất là ăn cà rốt. Nhưng mà vừa rồi giáo phải ăn hết đồ ăn trong chén, ăn đến khi sạch bóng mới thôi, nếu bé nào ko ăn sạch ko được hoa hồng

      Bùi Quân cho tôi biết, bé nào có nhiều hoa hồng nhất là người ngoan nhất thông minh nhất, cho nên tôi ăn hết đồ ăn trong chén cho đến khi sạch bóng

      Ăn xong đồ ăn trong chén mình rồi, tôi nhìn qua bên cạnh thấy hai ăn hết cải trắng và canh trứng, nhưng mà trong chén lại còn rất nhiều cà rốt

      Tôi thấy giáo dọn dẹp bát đĩa của những bạn khác ăn xong, tôi liền đẩy cái đĩa mình ăn đến sạch bóng tới trước mặt , đổi cái khay còn chừa lại nhiều cà rốt sang tôi, vài hớp liền ăn xong cà rốt còn dư lại. Lần này tốt lắm, bát đĩa trước mặt tôi và đều ăn được sạch bóng . . ., chúng tôi đều là những đứa bé ngoan cho nên có hoa hồng

      Vì muốn ở tường dán nhiều hoa hồng có viết tên tôi, cho nên ở trong nhà trẻ tôi rất ngoan ngoãn nghe lời giáo, mỗi ngày đều ăn sạch hết thức ăn, làm tiểu chân chạy vặt giúp đỡ giáo, buổi trưa cũng ngoan ngoãn ngủ, tự mình mặc quần áo, tự mình xếp chăn

      giáo Vương, Lý Ngọc Uyển và Lý Ngự Chương em sinh đôi sao? Tôi thấy cả hai đứa chênh lệch nhau quá nhiều rồi!” Ah, tôi đứng ở dưới cửa sổ mà giáo đứng nghe được tên của mình, hình như là tiếng của giáo Lý dạy mỹ thuật. Tôi ko phải là cố ý nghe lén, mà chỉ muốn đem tranh hươu cao cổ tôi vẽ cho giáo Vương xem thôi

      “Đúng vậy, bọn chúng là thai long phượng (song sinh nam nữ)!”

      giống nhau chút nào!” Dĩ nhiên ko giống rồi . . ., tôi là con , hai là con trai, con trai và con làm sao giống nhau được

      “Thằng bé Lý Ngự Chương là rất giỏi, kì trước tôi cầm tranh vẽ của thằng bé thi, được giải đặc biệt mới ghê chứ!”

      “Đúng vậy, Lý Ngự Chương đúng là rất thông minh, hôm bữa lớp bọn tôi tham gia cuộc thi kể chuyện, thằng bé biểu rất là ưu tú! Còn con bé Lý Ngọc Uyển kém nhiều quá, vốn là tôi còn định để cho hai đứa cùng lên sân khấu kể chuyện, nhưng chỉ có câu chuyện ngắn ngủn thôi, tôi đọc đọc lại vài chục lần cho con bé Lý Ngọc Uyển, vậy mà con bé vẫn ko thể nhớ hết, Lý Ngự Chương chỉ ở bên cạnh nghe hai lần là có thể kể lại toàn bộ ko sót chữ.” Lần này hình như là tiếng của giáo Trương thường kể chuyện cho chúng tôi nghe

      “Đúng vậy, lần trước tôi để cho bọn chúng vẽ ngựa, dạy nhiều lần, Lý Ngọc Uyển còn vẽ thành con Tứ Bất Tượng (*)” Tôi ngồi ở dưới cửa sổ vẽ loạn đất bùn, vẽ thành Tứ Bất Tượng cũng ko phải là chỉ có mình tôi, những bạn khác cũng có người vẽ ko khác gì tôi mà

      “Nhưng mà Lý Ngọc Uyển cũng rất ngoan, biết tự mình ăn cơm, tự mình mặc quần áo, tự mình gấp chăn, hơn nữa còn nhiệt tình giúp đỡ người khác!” Đây là tiếng của giáo Vương!!

      “Cái gì mà ngoan với rất ngoan chứ . . ., con bé chính là hơi vụng về, ngốc nghếch chút, cũng thường hay ngây người, còn ko thông minh bằng Lý Ngự Chương, nếu mà tôi sinh con á hả, nhất định là phải giống Lý Ngự Chương mới tốt!”

      Tôi ko biết mình trở về phòng học lúc nào, bức tranh hươu cao cổ trong tay cũng bị nắm thành cục, thoạt nhìn liền lại càng ko giống hươu cao cổ

      Đến ngày nghỉ đông, tên của hai được viết hoa hồng là nhiều nhất, giáo đưa cho hai hộp bút máy, bên trong còn có cây bút máy xinh đẹp

      Tôi hiểu rồi, mặc dù hai ko ăn hết tất cả thức ăn trong khay, mặc dù hai ko tự mình mặc quần áo hay tự mình gấp chăn, mặc dù hai bị coi là cho tới bây giờ đều ngồi ở thư viện đọc sách hoặc ngồi viết chữ ko để ý đến những bạn khác hai vẫn đạt được rất nhiều rất nhiều hoa hồng , còn nhiều hơn người khác rất nhiều, ra đó là bởi vì hai rất thông minh, giáo vẫn là thích trẻ con thông minh nhất

      (*): Tên khoa học của tứ bất tượng là nai, than dài khoảng 2m. Vì vậy thân và đuôi của nó có chút gì giống con lừa nhưng cái đuôi ko to bằng đuôi con lừa, móng chân hơi giống móng chân bò, nhưng ko to bằng móng chân bò, cổ hơi giống con lạc đà nhưng ko dài bằng cổ con lạc đà, sưng đầu hơi giống sừng con hươu, nhưng ko có lông mày giống con hươu. Cho nên gọi nó là tứ bất tượng là rất thích hợp
      Last edited: 4/9/14

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3:

      Thị Tam Tiểu (*), là trường tiểu học nổi danh nhất trong thành phố, hàng năm trường tổ chức lớp đặc biệt, cùng ba ban phổ thông. Vào tháng sáu hàng năm triệu tập tất cả 100 thí sinh độ tuổi học sinh trong toàn thành phố đến dự thi. Năm nay tôi và hai tròn bảy tuổi rồi. Cũng đến tuổi vào tiểu học. ngoài dự đoán, ba mẹ cho tôi và hai cùng tham gia cuộc thi nhập học ở trường Thị Tam Tiểu. Khắp sân trường, cổng trường đều đông nghẹt người, bên cạnh cổng trường cũng đậu đầy các loại xe lớn . So với ngày 1/6 mẹ dẫn tôi và hai vườn thú còn đông hơn. hai và tôi đeo túi sách mẹ mới mua, đứng xếp hàng ở cổng chờ đợi vào trường học.
      (*) Ty Vy: xin lỗi, m` ko chắc về tên trường nhé > <.

      "Tiểu Chương, cố gắng thi nha con, nếu thi tốt, con muốn cái gì mẹ mua cho con cái đó!" Mẹ vuốt đầu . Xong rồi xoay người giúp tôi sửa lại vạt áo bị tôi làm nhăn : "Tiểu Uyển theo hai, con cũng phải thi cho tốt, thi được trong tốp 30, ít nhất cũng phải thi vào được lớp của trường này cho mẹ."

      hai dắt tay tôi vào cổng chính của trường học, tôi xoay người lại thấy mẹ đứng ở ngoài cổng trường khẩn trương vẫy tay với chúng tôi. Ngồi ở trong phòng học, cách hai là xa. biết hai có sợ hãi giống tôi hay . giáo có biểu cảm khuôn mặt giống hệt trong phim hoạt hình “ giáo hổ” đặt tờ giấy đầy chữ ở trước mặt từng người trong lớp.

      “Bài mình mình viết, được hết nhìn đông lại tới nhìn tây, tiếng sau tất cả nộp bài thi!” ‘ giáo hổ’ rất nhiều, rất nhiều nhưng đều là những từ mà tôi hiểu. Tôi cầm bút máy nỗ lực viết vào bài thi. Cái này tôi biết, lần trước hai dạy qua, hai còn mắng tôi là ngu ngốc, chữ đơn giản như vậy cũng biết viết. Tôi cầm bút máy chuyển đến trong ô vuông nghiêm túc viết xuống chữ “Người,” kế tiếp là… “thích nhất”? Ừm , tôi đương nhiên là thích hai nhất! Tại sao hả? Đó là bởi vì hai rất thông minh.

      Làm lâu, lâu rốt cuộc tôi cũng thể điền xong hết toàn bộ những chỗ trắng bài thi. Bên ngoài phòng học lại vang lên tiếng chuông chói tai. ‘ giáo hổ’ tới trước mặt lấy bài thi của tôi , người ta còn chưa có làm xong mà. Người trong phòng học cũng ra ngoài gần hết, hai tới nắm tay của tôi, dẫn tôi ra khỏi phòng học.

      “Nếu thi đậu Uyển Uyển muốn có quà gì?” hai hỏi tôi.

      “Búp bê, em muốn búp bê.” Đồ chơi ở nhà đều là mẹ mua cho , đều là lấy việc phát triển trí tuệ học tập làm tiêu chuẩn, dĩ nhiên có loại đồ chơi như búp bê này. Hôm nay là ngày phát điểm thi, ba mẹ vẫn như cũ dắt tay của chúng tôi tới trường học xem điểm. trong sân trường bày cái bảng là lớn, phiá viết chằng chịt chi chít chữ. biết có tên của tôi và hai hay đây? Tên của mình…tên của mình…

      “Bà xã à, Tiểu Uyển thi đậu rồi này.” Phía dưới 98 cái tên rốt cục cũng có viết tên tôi, Lý Ngọc Uyển.

      “Mặc dù phải là lớp đặc biệt, nhưng mà được như vậy cũng tồi, ít nhất còn có thể thi đậu, nếu mỗi sáng sớm phải dưa hai đứa đến hai trường học khác nhau em biết nên làm sao nữa đây.” Mẹ ở bên càu nhàu.

      Cũng có gì đáng ngạc nhiên khi phía dưới danh sách trúng tuyển lớp đặc biệt, hàng chữ đỏ được viết ràng tên của hai: 1. Lý Ngự Chương.

      “Tiểu Chương là giỏi, đứng hạng nhất luôn đó, con muốn cái gì, lát nữa mẹ dẫn con đến siêu thị mua!” Tôi thấy mẹ ôm mặt của hai hết hôn rồi lại hôn.

      Siêu thị có rất nhiều búp bê xinh đẹp được đặt ở trong tủ, tôi thích quái vật biển mặc áo len kia, đáng . Tôi ngẩng đầu lên nhìn mẹ, tôi cũng thi đậu mà, có phải tôi cũng có quà hay ? Mắt mẹ hề chớp, cũng có nhìn tôi, chỉ là nhìn hai qua hết tủ này tới tủ khác, biết là chọn cái gì.

      “Mẹ…” Tôi kéo áo của mẹ, chỉ quái vật biển đáng đặt ở trong quầy.

      “Chỉ thi được hạng 98, thiếu chút nữa là đậu rồi, thể chọn quà,” mẹ khoát khoát tay, sau đó tiện tay lượm con rối gỗ ở quầy đặt vào tay tôi. “Cái này , cái này chính là quà cho con.”

      Tôi nhìn rối gỗ tay, sần sùi xấu xí, ngơ ngơ ngác gác, tuyệt đáng xinh đẹp, tôi muốn quái vật biển kia cơ.

      “Tiểu Chương, con muốn cái gì tự mình chọn !” Mẹ vuốt đầu dịu dàng . hai nhìn rối gỗ trong tay tôi cái, sau đó mặt kì lạ nhìn tôi vẫn chớp mắt nhìn chằm chằm quái vật biển .

      “Mẹ, con muốn cái đó!” hai chỉ vào quái vật biển ở trong quầy .

      “Tiểu Chương muốn búp bê này?” Mẹ có chút thể tin nổi nhìn hai.

      “Dạ, tivi có chiếu phim hoạt hình!”

      “Được rồi, vậy mua hai cái này.” Mẹ cầm quái vật biển và rối gỗ tới quầy tính tiền. kì quái, hai sao có thể thích quái vật biển này chứ, lần trước lúc cùng nhau xem phim hoạt hình hai còn chán ghét quái vật biển xấu xí chết được, đáng chút nào.

      Về đến nhà, tôi ngồi trong phòng chơi đồ chơi hôm nay được tặng, hai ngồi ở gường, ôm quyển sách mà tôi biết tên đọc chăm chú. Còn quái vật biển tùy ý ném trong góc giường.

      hai, có thể cho em mượn quái vật biển chơi chút hay , em rất cẩn thận, rất cẩn thận làm bẩn nó!” Tôi nửa quỳ, bò qua nằm ở mép giường. hai tùy tiện gật đầu cái, tôi nhào qua ôm cổ quái vật biển , mềm mềm mịn mịn, đáng . Nếu như nó là của tôi tốt rồi, nhưng đáng tiếc nó là của hai, biết hai có thể cho tôi mượn thêm mấy lần nữa hay .

      hai, buổi tối có thể cho em mượn quái vật biển ôm ngủ hay ?” Tôi tắm xong, còn chưa chịu buông tay ôm quái vật biển .

      “Sao cũng được!” Cái gì mà sao cũng được chứ, rốt cuộc là được hay được? Nhưng mà chắc là được, hai hình như là muốn lấy lại quái vật biển .
      Last edited by a moderator: 9/9/14

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Song sinh

      Chương 4.1:

      Editor: tyvybutchi


      Biết tin gì chưa? Lần này trường tổ chức cuộc thi đàn Piano, ngờ Lý Ngự Chương lại tham gia, ngờ cậu ta còn có thể chơi Piani! Tôi cực kỳ nhàm chán ngồi trong phòng học nghe đài phát thanh của lớp - Vương Tiểu Giai, tuyên truyền ti tức mới nhất vừa nghe được.

      "Nè, Lý Ngọc Uyển, ngờ cậu lạu biết chơi Piano đó nha, tại sao nghe cậu qua vậy?" Triệu Tinh Tinh ngồi cùng bàn đẩy đẩy cánh tay đặt bàn học của tôi.

      " ấy học ba năm rồi, mình học nổi!" Mới vừa vào tiểu học, biết mẹ nghe được thím nào bây giờ phải cho trẻ con học chút nhạc lý sau này mới thua thiệt với người ta, sau đó lâu tôi và hai liền bị đưa đến cho giáo dạy Piano, đến nay cũng học ba năm rồi. hai rất thông minh, học cái gì cũng nhanh, mặc dù tôi rất thích, thời gian học tập giống nhau, lão sư dạy cũng như nhau, nhưng mà làm thế nào tôi cũng thể học tốt được như . Cho nên chỉ đành dứt áo ra , chỉ có hai là vẫn tiếp tục học.

      " cậu là giỏi! Mình ước gì cũng có người tuyệt vời như vậy!" Tôi tiếp tục nằm bàn nhắm mắt lại ngủ, lời như thế tôi nghe qua từ mười đến trăm lần rồi.

      " hai, phải tham gia cuộc thi Oiano ở trường sao?" Tôi ngồi sàn nhà ở trong phòng, ôm quái vật biển nhìn hai biết là viết cái gì.

      "Ừm!" hai tùy ý gật đầu cái.

      "Tại sao? phải từng thích tham gia cuộc thi Piano sao?" Tôi nhớ, lâu trước đây giáo dạy Piano của chúng tôi từng đề nghị hai thi, nhưng lúc đó ấy thích.

      " tại sao cả, đồng ý với giáo Ngô rồi."

      "A, giáo Ngô sao!" Tôi biết ấy, ấy chính là " giáo hổ" mà chúng tôi gặp khi thi đó. ấy nổi danh nghiêm nghị nhất trường, cũng đồng thời là chủ nghiệm lớp đặc biệt của hai.

      " hai, nghe lần này lớp 5 (*) cũng có người tham gia thi đấu đó, nghe bạn nữ kia học Piano rất nhiều năm rồi, là giỏi, xem có thể bị thua hay ?" Nhìn các loại giấy khen dán đầy bên tường và các loại cúp đặt ở tử sách, bắt đầu từ mẫu giáo đến giờ tất cả các cuộc thi ấy tham gia chưa bao giờ thua cả, lần này nếu hai thua, có thể là rất đau lòng hay .

      (*): lớp 5 đây là đánh số, lớp 1.5, 1.6, ... giống VN lớp 1A5, 1A6,...

      "Ở trong lớp có ai khi dễ em ?" Đề tài chợt chuyển sang tôi.

      có, trừ Triệu Tiểu Vũ thỉnh thoảng hay nắm tóc đuôi sam của em ra có ai khi dễ em cả." Tôi thường tết tóc thành bím dài xõa ngang eo. Triệu Tiểu Vũ là tên con trai ngồi phía sau tôi, luôn thích nắm lấy tóc tôi, lần trước còn lấy kẹo cao su trét vào tóc tôi, hại tôi phải cắt bỏ đoạn tóc to, đau lòng chết được.

      "Có biết làm bài tập toán ?" cầm cuốn vở bài tập mỏng tôi ném ở bàn lên.

      "Có, giáo dạy cái gì em đều hiểu!" Nhìn hai lật từng tờ từng tờ, mở cuốn vở bài tập mỏng của tôi ra, nhìn chằm chằm số 80 viết to bằng bút đỏ phía góc bài tập, mày nhíu chặt lại.

      "Chỉ có 80 điểm?"

      Tôi vội vàng từ sàn nhà ngồi dậy chạy tới cướp quyển vở trong tay hai, 80 điểm là rất khá rồi, Triệu Tinh Tinh cũng chỉ có 75 điểm thôi đó.

      " hai,vậy lần thi giữa học kỳ này được bao nhiêu điểm?" Nhớ tới mấy ngày trước vừa thi xong giữa học kỳ, tất cả học sinh đều là đề khó, biết hai có cảm thấy như vậy hay .

      "Ngày mai mới có điểm!"

      "A, làm gì vậy." vẫn cầm bút viết gì đó quyển vở.

      "Làm bài tập toán!"

      Tôi từ vai dùng sức nhìn cuốn vở bàn, lớp hai dạy tới đâu rồi, có phải cũng giống lớp tôi hay , nếu là như vậy, bài tập số học có thể mượn ấy nhỉ. Tôi nhìn cái đề bài xa lạ vở bài tập, sao lại cùng đẳng cấp bài tập với lớp tôi? Tại sao cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng nhìn thấy dạng đề bài này ở trong lớp? Hơn nữa hình như tôi cũng biết làm.

      ", bài tập số học của lớp tại sao em chưa từng thấy qua? Có phải là làm sai hay !" Đúng vậy, mặc dù là cùng giáo viên dạy, nhưng nội dung chắc cũng là giống nhau thôi.

      "Em biết nội dung học của lớp giống với các lớp khác sao?" hai dùng loại ánh mắt hiếm thấy vô cùng nhìn tôi.

      "A, em biết!" Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng lục xem sách trong cặp của hai, hơn nữa chúng tôi học cùng khối, nên luôn cho là nội dung học cũng giống nhau thôi. Ai mà biết lớp đặc biệt này học như thế nào chứ.
      Last edited: 8/9/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :