1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Song đôi kỳ tài - Trữ Hồng

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Song Đôi Kỳ Tài

      [​IMG]


      Thể loại: Xuyên , hài, HE
      Tác giả:Trữ Hồng
      Editor: Nhím Envy


      Giới thiệu:


      + Nàng: 1 nàng tiền như mạng, vì đuổi theo tên cướp cướp tiền lương vừa nhận được mà bị ô tô đâm chết, hoa lệ xuyên qua.

      + : Nhiếp chính vương Nam Lăng hoàng triều. Người đời biết đến là 1 kẻ khát máu, cướp sinh mệnh của 1 ng trong vô thanh vô thức.

      + Nàng : 1 nhà phát minh đại tài. Luôn cho rằng vì mình mà cha chết, mẹ và cha dượng thèm đoái hoài quan tâm, chỉ lăm lăm lấy tiền từ tay . Do tâm lí mà tự tử rồi xuyên qua.

      + Y: Được mệnh danh là bạo quân, luôn đeo cho mình cái mặt nạ lạnh băng( ý bảo này mặt lạnh như băng). Y dùng bạo lực để trị quốc, đưa Đông Sở đứng thứ hai của thất quốc.

      * Hai nữ tử, hoạt bát vui vẻ, 1 nội liễm trầm ổn. Hai nam nhân, 1 tà mị ,1 lạnh băng. Số phận cho họ quen biết nhau, từ nay hoàng cung gà bay chó sủa, từ nay đại lục vang danh 2 nữ tử làm rung động thất quốc...
      thuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 1:



      Phố phường đông đúc, người xe lại tấp nập. Nhưng 1 hình ảnh làm cái bận rộn của con người biến mất còn tí gì. vỉa hè, 1 mặc đồ công sở, mái tóc ngắn ngang vai, khuôn mặt thanh tú khiến cho mọi ng khi nhìn rất có hảo cảm. Tuy nhiên đó là lúc nghiêm túc. Còn bây giờ, " thục nữ" ấy 1 tay chống ngang eo, 1 tay cầm chiếc phong bì đỏ chót ngẩng đầu cười điên cuồng. Đúng vậy, bạn nhìn nhầm, ngẩng đầu cười điên cuồng rất có hình tượng. Mọi người đường nhìn lại ném cho 1 ánh mắt như nhìn 1 kẻ điên. Thất Nguyệt Hồng- 1 nàng tiền như mạng, lười tả, là GV nhạc của trung tâm nghệ thuật. Thứ duy nhất để bạn ấn tượng ở này là khả năng độc mồm độc miệng khiến người khác dở khóc dở cười của . Thất Nguyệt Hồng đắm chìm trong niềm vui vừa nhận được tiền lương. Bỗng ngừng bặt, cúi đầu nhìn tay mk, thấy chiếc phong bì đâu. ngẩng đầu lên nhìn, chiếc phong bì quý của nằm trong tay 1 thanh niên đội mũ lưỡi trai. Cậu ta ngừng chạy về phía trước. Chưa kịp suy nghĩ, Thất Nguyệt Hồng điên cuồng chạy đuổi theo thanh niên kia, vừa chạy vừa hét:



      " TMD, ngươi đứng lại cho lão nương. Mẹ nó, ngươi điếc à, đứng lại cho lão nương. Lão nương mà bắt được róc thịt ngươi"


      " Ngu đâu mà đứng lại, đứng lại cho ngươi róc thịt ta à?"


      Nghe vậy, Thất Nguyệt Hồng tức điên lên, mặc kệ mình mặc đồ công sở, cúi xuống cởi đôi giày cao gót cầm tay, chân đất chạy theo tên cướp. Quên luôn cả gọi mọi người giúp đỡ.


      Bỗng " ầm" 1 tiếng, 1 chiếc xe thể thao lao ngay vào Thất Nguyệt Hồng chạy xuống lòng đường. Thất Nguyệt Hồng chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy trước mắt tối sầm, đầu đau như búa bổ. Những thanh hỗn loạn truyền vào tai , tuy nhiên chẳng còn hơi đâu mà để ý, trong đầu lúc này chỉ còn 1 suy nghĩ, đó là:" Mẹ nó, tiền của lão nương". (V o v)


      ******

      Bắc Kinh - Trung Quốc


      Trong ngôi nhà lụp xụp vang lên những tiếng chửi bới thô tục và tiếng roi vọt.


      " Con ranh này, 1 tháng rồi mày chưa đưa cho tao 1 xu nào. Nhanh đưa tiền ra đây cho tao rồi cút !"


      1 người đàn ông trung niên tay cầm chiếc gậy gỗ k ngừng quất vào quỳ đất, miệng nham nhảm chửi bới những câu thô tục. ấy là Liên Hoa, bình tĩnh ngẩng đầu nhìn người phụ nữ lạnh lùng ngồi ghế, mặc kệ những trận roi vọt liên tiếp quất xuống người . Đó là mẹ ruột của , người từng quý vô bờ; còn người đàn ông đánh chính là người cha dượng của . lạnh lùng nhìn vở tuồng này, lạnh nhạt đứng dậy, mặc kệ roi vọt vẫn rơi xuống người mình. thờ ơ liếc qua 2 người sững sờ, quay người bước ra cửa.



      quá quen với những cảnh này rồi. là 1 nhà phát minh, tiền đối với thiếu nhưng cần chúng để mua các loại máy móc, những vật liệu cần thiết đối với phát minh của mình. Từ khi mẹ tái giá, phải vừa làm thuê kiếm tiền vừa học. Còn 2 kẻ kia, họ chỉ muốn lấy tiền lương làm thuê, có khi còn muốn nghỉ học để làm kiếm tiền. Khi trở thành 1 nhà phát minh, họ suốt ngày nịnh nọt xin tiền của . Nhưng cái gì cũng có hạn, thể lúc nào cũng đưa tiền cho họ. Từ đó, họ bắt đầu đánh đập để lấy tiền.



      Khẽ thở dài, Liên Hoa bước vô định về phía trước. Bất tri bất giác đến 1 cái công viên thoạt nhìn khá cũ kĩ. ngồi thụp xuống bên cạnh cổng công viên, 1 dòng kí ức bỗng ùa vào trong tâm trí.


      còn nhớ, khi đó 10 tuổi, tại công viên này, ngồi xích đu, cha ở phía sau đẩy cho . bật cười khanh khách, giọng hiền từ của cha nhàng cất lên:



      " Liên Liên ngoan, còn nhìn chiếc xích đu này , con có thấy nó bị động ? Con hãy thử xem, chiếc xích đu này k bao giờ tự động đậy, nó cần có con người đẩy mới có thể di chuyển. Mặt khác, nó luôn bị người ta trèo lên đùa nghịch. Người và vật khác nhau, nhưng điều cha muốn đó là con phải tự làm chủ bản thân mình, đừng như chiếc xích đu, quá bị động, mặc kệ người khác chà đạp..."



      dòng kí ức khác rót vào trong đầu, nhớ hôm ấy là chủ nhật, nhõng nhẽo đòi cha cho chơi công viên, cha mỉm cười hiền từ dẫn chơi. Ngay chính tại công viên này, đòi cha mua kem bông. Dòng kí ức dịch chuyển, thấy cha nằm lòng đường, máu từ người ông chảy lênh láng xuống mặt đất, tay ông vẫn còn giữ chặt chiếc kem bông.



      Máu. Máu. Rất nhiều máu. Tại phải ? Tại mà cha chết. Vì sao chứ? Nếu làm sai điều gì ông trời cứ trách phạt , tại sao lại trừng phạt cha , tại sao lại cướp mất ông khỏi ? Còn mẹ , tại sao bà ta có thể lạnh lùng như vậy? Cha mất chưa được 1 năm mà bà ta tái giá chỉ vì sợ mọi người bảo mình là góa phụ. Bà ta nhẫn tâm để làm thuê, nhẫn tâm để chịu đủ mọi trận roi vọt của người cha dượng. Tại sao? Tại sao ông trời lại bất công với như thế?



      Trái tim như bị bóp nghẹt, đầu óc Liên Hoa rối loạn, bỗng đứng phắt dậy, chạy nhanh ra đường cái, chẳng biết mình nghĩ gì, cũng chẳng biết mình làm gì. nhắm mắt, lao đầu vào chiếc xe tải chạy đến. "Ầm" 1 tiếng, Liên Hoa ngã xuống đất, trước khi mất ý thức, môi còn nở 1 nụ cười ngọt ngào.



      " Cha ơi, Cha cho con theo với". Giờ biết, làm gì.
      thuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2: Xuyên Qua (1)



      Thất Nguyệt Hồng chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ. Nàng khẽ nâng mí mắt nặng trĩu, đập vào mắt là trần nhà bằng gỗ. Mẹ nó, tên cướp đáng chết, mi dám hại ta thành ra thế này, róc thịt mi ta thề làm người. Mà khoan , trần nhà bằng gỗ? Thất Nguyệt Hồng bật dậy như lò xo. đầu và sau lưng truyền đến 1 trận đau buốt khiến nàng nhe răng trợn mắt. Đưa mắt nhìn, chỉ thấy đây là 1 căn phòng rộng lớn, sàn nhà bằng gỗ lim, giữa nhà có chiếc bàn làm bằng gỗ lê thượng hạng,.. và còn ti tỉ thứ xa hoa khiến cho Thất Nguyệt Hồng chảy nước miếng ròng ròng. Ô nhưng có gì đó là lạ à nha, cái gì nhỉ? À, mẹ ơi sao mấy cái này đều trang trí theo phong cách cổ hủ từ tám đời nào vậy?

      Chẳng lẽ, chẳng lẽ..Nàng ...xuyên qua. Ặc, chắc phải đâu, đời làm gì có chuyện vô lí như vậy,nàng lại thào tự hỏi:



      " Sao mình lại ở đây nhỉ?"



      Giọng vừa cất lên Thất Nguyệt Hồng bị dọa sợ suýt ngất. Đây đâu phải giọng của nàng? Giọng nàng luôn lanh lảnh khiến cho người khác phải phì cười, giọng rất cao. Nhưng giọng này, mẹ ơi, thánh thót như chim vàng oanh, nhàng như giọng suối rót vào tai.Thất Nguyệt Hồng sững người, theo bản năng khi đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên , nàng nâng hai tay lên nhìn. Ôi đôi cánh tay chai sạn do làm việc nhiều năm của nàng đâu rồi? Chỉ thấy trước mắt 1 đôi bàn tay trắng nõn, các ngón thon dài, 1 vết chai, điển hình của những vị tiểu thư được nuông chiều từ bé. Thất Nguyệt Hồng nhìn chằm chằm vào tay mình như muốn đục thủng lỗ đó, trong mắt tràn đầy thù hận, nàng hét lên:



      " Mẹ nó, tên cướp đáng chết, ta nguyền rủa 8 đời tổ tông nhà mi.TMD, róc thịt mi ta làm người, ta làm siêu nhân."



      Hét xong, nàng điên cuồng ho khù khụ. Nghe thấy tiếng hét của nàng, 1 bé chừng 15, 16 tuổi mặc bộ đồ màu xanh hớt hải chạy vào, nhìn thấy nàng liền mừng rỡ reo lên:


      " Tiểu thư, người tỉnh? Lão gia, tiểu thư tỉnh rồi, người tỉnh rồi!" được 1 nửa, bé chạy ra ngoài "hét" tiếp vế còn lại. Hic.



      lâu sau, Thất Nguyệt Hồng nghe thấy 1 loạt tiếng bước chân và giọng đầy mừng rỡ truyền đến:


      " Nữ nhi, con tỉnh?"


      " Nguyệt nhi, muội sao chứ?"


      " Tiểu Nguyệt, nhị ca đến thăm muội!"


      1 người đàn ông trung niên mặc triều phục màu xanh, khuôn mặt đầy nét mừng rỡ bước vào. Theo sau ông là 2 chàng trai, 1 lục y trang nhã, 1 hồng y diêm dúa ( ý đây là màu đỏ). Trời! Soái ca à nha. Thất Nguyệt Hồng nhìn chằm chằm họ, chỉ thiếu nước miếng chảy ra.



      À mà khoan , nữ nhi? Nhị ca? nàng có nhị ca? Chẳng lẽ cha mẹ mới nhận con nuôi? Còn cha nàng, cha phẫu thuật thẩm mỹ ư? Còn mặc bộ đồ màu xanh nhìn như triều phục chắc là để cho nó thoải mái. Chắc vậy rồi. Trời, sao mình giỏi thế? Nhìn lướt qua đoán được vấn đề.Thất Nguyệt Hồng tự mình dối mình mà còn quên tâng bốc bản thân lên đến tận trời xanh.



      " Nguyệt nhi, sao muội gì vậy? Có chuyện gì sao? cho đại ca nghe coi!" Chàng trai 1 thân Lục y thấy nàng cứ nhìn chằm chằm họ bèn cất tiếng hỏi.


      Câu này làm cho Thất Nguyệt Hồng thực vỡ mộng. Đại Ca? Nguyệt nhi? Đùa nàng sao? Nàng lại có thêm 1 đại ca? Đầu óc nàng trống rỗng, nhàng cất giọng có chút nghẹn ngào:


      " Đây là đâu? Các người là ai? Còn có, sao tôi lại ở đây?"



      Ba người vui mừng thấy Thất Nguyệt Hồng vậy bỗng sững lại. Chàng trai tự xưng là đại ca của nàng bỗng đứng phắt dậy, bước chân ra cửa:


      " Tên Hoàng Phủ Vũ đáng chết. Giám hại muội muội ta như thế này. Ta tìm tính sổ!"


      Hồng y nam tử giơ tay ngăn lại:


      " Đại ca, chúng ta nên quan tâm Nguyệt nhi kia. Huynh tìm Hoàng Phủ Vũ được gì? là hoàng tử, còn chúng ta là gì? Vả lại, Nguyệt nhi xảy ra chuyện này đâu phải do ."


      Rồi quay sang hỏi Thất Nguyệt Hồng:


      " Nguyệt nhi, muội nhớ gì hết sao?"


      " Đúng vậy."


      " Thế sao ta gọi Nguyệt nhi muội vẫn thưa?" cười cười nhìn nàng.
      " Ngu, phải lúc đầu bước vào ngươi vừa nhìn vừa gọi ta như thế sao?" Thất Nguyệt Hồng liếc 1 cái, ý như ' Ngu như con lợn còn phát biểu liều càng thể mình ngu như con bò'.Hồng y nam tử xấu hổ sờ sờ mũi.


      " Được rồi, các ngươi phải móc ta. Tiểu Nguyệt, muội cứ nghỉ ngơi , ta và nhị đệ thỉnh thần y đến khám cho muội." Lục y nam tử bất đắc dĩ mở miệng .

      " Vâng" Thất Nguyệt Hồng mỉm cười nhìn bọn họ.

      " Sức khỏe của muội tốt, đừng vận động mạnh."

      " Vâng"

      " Có việc gì muội có thể gọi Thanh Trúc, nàng ta luôn đứng ở ngoài"

      " vâng"

      " Muội có thể câu khác ngoài từ 'Vâng' ?"

      " Vâng"

      Lục y nam tử bất đắc dĩ thở dài, phụ thân nãy giờ đỡ nàng cũng thở dài vỗ vai nàng, đại ca và nhị ca cũng xoa đầu nàng rồi đứng dậy ra cửa.



      Chờ cho mọi người hết, Thất Nguyệt Hồng nằm phịch xuống giường, vẻ mỉm cười khuôn mặt nàng giờ chẳng còn sót dài dù chỉ 1 chút . Nước mắt bỗng trào mi, từng giọt lệ nóng hổi rơi má. Nàng xuyên , ước gì đây chỉ là 1 giấc mơ. Nàng nhớ cha mẹ quá, biết khi nhìn thấy thi thể của nàng họ thế nào nữa. Mẹ là 1 người rất yếu đuối, cú sốc này liệu bà có thể vượt qua? Thực ra nàng là con lai, cha là người Trung Quốc, còn mẹ là người VN (*), vì 2 gia đình đồng ý hôn nên cha mẹ quyết định sống tại VN. Đến khi nàng 15 tuổi, 2 nhà mới chấp nhận hôn này, khi đó cả nhà nàng mới chuyển định cư tại Trung Quốc. Giờ đây, được nghe thấy tiếng phàn nàn mắng của mẹ, được nghe tiếng dạy bảo hiền từ của cha nàng bỗng cảm thấy tim mình như bị hàng vạn con kiến gặm nhấm.



      Từ nàng được bao bọc trong vòng tay của cha mẹ, giờ đây rời xa vòng tay hai người nàng phải làm sao đây. , nàng nhất định sống tốt. Đúng thế, nàng nhất định phải sống tốt. Cố lên! Yeah!


      Nghĩ đến đây, Thất Nguyệt Hồng bắt đầu thực việc làm mà nàng cho là quan trọng nhất.


      Đó là....khụ khụ... ngủ!
      thuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3: Xuyên qua (2)



      Phủ Thừa tướng


      Liên Hoa khẽ cử động, 1 trận đau buốt từ đầu truyền đến khiến nàng nhíu chặt lông mày. Khẽ mở mắt, nàng chỉ cảm thấy trước mắt 1 màu trắng xóa. Chẳng lẽ nàng chưa chết sao? Nàng muốn gọi xem có ai đó ở quanh đây tuy nhiên từ cổ họng phát ra chỉ là những thanh ú ớ. Bỗng từ đó xa truyền đến tiếng kêu mừng rỡ:


      " Liên nhi, con tỉnh rồi sao?"



      Liên nhi? Gọi nàng sao? Băng gạc trước mắt nàng được ai đó mở ra, ánh sáng bất ngờ chiếu vào khiến mắt nàng đau rát. 1 lát sau, đoán chừng thích nghi được với ánh sáng, Liên Hoa chậm rãi mở đôi mắt nhập nhèm. Chỉ thấy trước mắt nàng là 1 đôi phu thê ngoài 40 tuổi mặt tràn đầy vẻ vui mừng. Người phụ nữ thấy Liên Hoa mở mắt liền đến bên nàng, vừa khóc vừa :


      " Liên nhi, con có sao ? Nữ nhi của ta, con ngốc! Con có biết mẫu thân lo lắng cho con nhiều lắm ?"



      Người đàn ông trung niên cũng rơm rớm nước mắt. Ông ta chạy đến bên giường, ôm người phụ nữ vào lòng, an ủi:


      " Phu nhân, Liên nhi tỉnh rồi, con bé có việc gì hết. Nàng đừng khóc, Liên nhi vừa mới tỉnh, hãy để cho con bé nghỉ ngơi."


      Rồi quay sang với Liên Hoa :


      " Liên nhi, con cảm thấy thế nào? Hừ, Hoàng Phủ Vũ, Dám động đến nữ nhi của ta. Lão phu để yên cho ngươi."


      Liên Hoa mở miệng:


      " Xin hỏi: Đây là đâu? 2 người là ai? Sao tôi lại ở đây? Với lại, hai người gọi tôi là Liên nhi?"


      2 vị phu thê kia bất giác sửng sốt:


      " Liên nhi, con sao vậy? con nhớ gì hết sao?"


      Liên Hoa lắc đầu:


      " , tôi chả nhớ gì hết" Căn bản là nàng có biết cái gì đâu mà nhớ.


      " Liên nhi của ta, sao con khổ thế vậy? Tội nghiệp nữ nhi của ta..."



      Chẳng lẽ y như trong tiểu thuyết, nàng thực xuyên ? Tuy Liên Hoa tin chuyện ma quỷ, lại học khoa Tự nhiên nhưng nàng khá hứng thú với tiểu thuyết xuyên , đặc biệt là nữ cường. Tuy nhiên việc nàng xuyên đến đây chẳng có cơ sở khoa học nào cả. vô lý! Vì thế nàng cất giọng khàn khàn:


      " 2 người cho tôi mượn chiếc gương được ?"



      người phụ nhân lau lệ khóe mắt, gật đầu, đưa chiếc gương đồng bàn trang điểm cho Liên Hoa. Tuy chiếc gương mờ mờ nhưng Liên Hoa vẫn có thể nhìn hình ảnh người con trong đó. Nàng bất giác sững sờ, chỉ thấy trong gương 1 có mái tóc xõa tung, có 1 món trang sức, tuy nhiên nó làm nàng xấu mà còn tăng thêm vẻ đẹp mộc mạc cho .Khuôn mặt trái xoan thanh tú, nước da trắng hồng như da em bé. 1 đôi lông mày lá liễu mềm mại, chiếc mũi cao thanh tú, đôi môi mỏng đỏ mọng. Nhưng điều làm cho người ta phải chú ý nhất là đôi mắt hạnh đào màu tím 1 gợn sóng. Đúng là 1 mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.



      Trời! Quả nàng xuyên qua. Liên Hoa hơi sững sờ, nàng khe khẽ thở dài. Xuyên qua cũng tốt, kiếp trước nàng khổ sở như vậy, có lẽ ông trời thương xót mở ra cho nàng 1 con đường mới. Có lẽ ở nơi đây nàng có thể sống 1 cuộc sống hạnh phúc. Quay sang nhìn đôi phu thê, Liên Hoa mỉm cười:



      " Phụ thân, mẫu thân, con cảm thấy hơi mệt mỏi. 2 người cứ ra ngoài trước , con muốn nghỉ ngơi."


      " ừ, Liên nhi. Con mau nghỉ cho lại sức, mẫu thân dặn nhà bếp làm những món con thích."


      Mẫu thân đỡ nàng nằm xuống, đắp chăn cho nàng, nhàng vuốt ve như nâng niu 1 vật báu.


      " Vâng, mẫu thân."


      nhàng nằm xuống, Liên Hoa cảm thấy mệt từ lâu rồi nhưng chú ý. Dưới bàn tay vuốt ve nhè của mẫu thân, nàng như cảm thấy 1 dòng nước ấm chậm rãi chảy vào trái tim. Cảm giác này bao lâu rồi nàng chưa được hưởng thụ? tình mẫu tử khiến nàng cảm thấy an tâm, nhàng bước vào giấc ngủ...
      thuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4:


      Tướng quân phủ


      Ánh mặt trời chiếu qua song cửa, nhàng len lách vào phòng, mang theo cái ấm áp dịu của buổi sớm mai. Chú chim sơn ca đậu bên bệ cửa sổ nhàng cất lên những bản tình ca thánh thót, chiếc chuông gió treo trước cửa phát ra những tiếng leng keng rất vui tai. Từng cơn gió man mác thổi đưa những cánh oải hương tím biếc len lỏi vào phòng, rủ xuống bên giường của ngủ.


      " Ưm... Nha...Đùi gà... sườn xào chua ngọt...A...tiền, nhiều tiền quá.."

      thanh vô cùng bất lịch vang lên khiến cho cái cảnh mà tác giả mất công vẽ lên vỡ tan tành. ( 0 o 0 )


      Thất Nguyệt Hồng lăn lăn lại giường, lười biếng nằm ì ra ngủ. Miệng còn lẩm bẩm cái gì sườn xào chua ngọt, cái gì đùi gà, cái gì tiền nữa!


      Thất Nguyệt Hồng tiếp tục ngủ cho đến khi mặt trời lên đến 3 cây sào,.... vẫn tiếp tục ngủ. Thanh Trúc nhàng bước vào, nàng lay Thất Nguyệt Hồng:


      " Tiểu thư, người mau dậy thôi, trễ lắm rồi."


      Mỗ nữ nào đó mặc kệ Thanh Trúc lay lay, trở mình tiếp tục ngủ. bất đắc dĩ, Thanh Trúc đành phải gọi:


      " Tiểu thư, giờ Ngọ rồi, người mau dậy dùng Ngọ thiện(ăn trưa) thôi. Lão gia biết hôm nay tiểu thư tỉnh nên sai nhà bếp làm rất nhiều món a. Có canh hầm cách thủy, trứng gà lá trà mà tiểu thư rất thích nha. Còn có...bla...bla..."


      Nghe ăn trưa, mỗ nữ ngủ lười biếng nào đó bật dậy như lò xo, mặt chẳng có 1 nét buồn ngủ. Thấy vậy,sau gáy mỗ thị nữ nào đó chảy dài đầy vạch đen. Bất đắc dĩ mở miệng:


      " Tiểu thư, để em trang điểm cho người."


      Nhắc đến mới nhớ, hình như Thất Nguyệt Hồng chưa xem khuôn mặt kiếp này của mình.


      " Thanh Trúc, đưa cho ta mượn chiếc gương"


      " Vâng, tiểu thư"


      Thất nguyệt Hồng nhận lấy chiếc gương đồng. Mẹ ơi! Sao mà nặng thế. Hít sâu 1 hơi, Thất Nguyệt Hồng từ từ ló mặt vào chiếc gương. Vừa nhìn vào, nàng bất giác ngây ngẩn cả người, trời ơi, đẹp quá.


      Chỉ thấy nữ tử trong gương 1 thân áo ngủ màu hồng tạo nên vẻ đẹp lười biếng. Mái tóc dài màu vàng tự nhiên xõa tung vai, khuôn mặt trái xoan thanh tú như như . Đôi lông mày dày mỏng, chiếc mũi xinh tinh xảo. Đôi gò má cao cao xuất hai vệt hồng hồng càng nổi bật làn da trắng tựa mỡ đông. Đôi môi hơi chút đẫy đà hồng hồng chúm chím. Nhưng làm cho người ta chú ý nhất chính là đôi mắt đan phượng hắc bạch phân minh ( đen trắng ràng) u tĩnh như đóa U Lan trong rừng sâu. Trời, đẹp quá! Quả là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.


      " oa! Ta là 1 mỹ nhân à nha." Thất Nguyệt Hồng hưng phấn reo lên.


      Thanh Trúc khẽ thở dài, mỉm cười :


      " Tiểu thư, trước hết người nên trang điểm lại cái ."


      " Ừm"


      --- ---


      Khi Thất Nguyệt Hồng đến nơi ăn trưa mọi người ngồi đông đủ, bên cạnh đại ca còn có 1 nam tử áo xanh trò chuyện cùng phụ thân


      " Phụ thân, đại ca, nhị ca con đến rồi đây." Thất Nguyệt Hồng cười hì hì bước đến.


      " A, Nguyệt nhi, muội đến rồi. Lại đây ngồi với đại ca"


      Thất Nguyệt Hồng đến ngồi bên cạnh Thất Phong Vân. Hôm qua nàng nghe Thanh Trúc : Nơi nàng sống là Long Diệu hoàng triều, do Diệu hoàng tại vị 30 năm trị vì, đưa Long Diệu hoàng triều đứng thứ 5 của Thất quốc. Cha nàng là Nhất phẩm Đại tướng quân Thất An Kỳ, Đại ca Thất Phong Vân, Nhị ca Thất Liễu Hàn, còn nàng là Thất Nguyệt Hồng. Mẹ nàng khi sinh nàng khó sinh mà chết, từ mất mẹ nên lão cha rất thương nàng, ông cũng lấy thêm bất cứ 1 vị thê thiếp nào, quả là người chung tình.


      " Nguyệt nhi, đây là thần y Cốc Thiên Ngạo. Cha thỉnh đến để khám bệnh cho con."


      " Xin chào" Thất Nguyệt Hồng mỉm cười đưa tay ra với Cốc Thiên Ngạo. Y hơi sững người, rồi cũng mỉm cười bắt tay với nàng.


      " Được rồi, Nguyệt nhi chắc con đói lắm. Mọi người mau mau dùng bữa thôi."


      bàn ăn, Thất Nguyệt Hồng ăn như hổ đói Biểu tượng cảm xúc smile.Biểu tượng cảm xúc smile chả 1 chút để ý hình tượng. Ăn xong, nàng thỏa mãn nằm ườn ra ghế. Lúc này, Cốc Thiên Ngạo mới mở lời:


      " Thất tiểu thư, mạn phép cho bản y bắt mạch nàng."


      Thất Nguyệt Hồng ' À' 1 tiếng, vươn tay cho Y bắt mạch. Cốc Thiên Ngạo nhàng để tay lên cổ tay Thất Nguyệt Hồng, cảm xúc mềm mại truyền qua các ngón tay khiến tim y lỡ mất 1 nhịp. Y chuyên chú bắt mạch cho nàng, hàng mi càng ngày càng nhíu chặt. Thấy vậy, Thất Liễu Phong lo lắng hỏi:


      " Thần y, muội muội của ta sao chứ?"


      Cốc Thiên Ngạo chậm rãi rút tay về, nhíu mày :


      " Thứ lỗi cho bản y chẩn đoán được bệnh, người của Thất tiểu thư rất khỏe, nhưng hiểu sao lại mất trí nhớ. Điều này rất lạ, bản y xin phép cáo lui trước, ta về nghiên cứu căn bệnh của tiểu thư."


      " Được. Phong nhi con hãy tiễn Thần y ."


      " Dạ, Phụ thân."


      ----


      đường về phòng, Thất Nguyệt Hồng trầm tư mãi. Bỗng, nàng quay sang hỏi Thanh Trúc:


      " Thanh Trúc, trước đây ta bị làm sao mà mất trí nhớ vậy?"


      " Tiểu thư, chuyện này..."


      Thấy Thanh Trúc có ý trốn tránh, Thất Nguyệt Hồng cắt đứt lời của nàng:

      " Tốt nhất là hãy hết mọi chuyện cho ta. Bên cạnh ta cần những người vô dụng."


      " Dạ, tiểu thư....."


      ----


      Thất Nguyệt Hồng ngồi trầm tư trong phòng. Nàng nhớ lại những lời Thanh Trúc vừa , hóa ra thân thể này phải bị bệnh mà chết.


      Chuyện là thế này,Thất Nguyệt Hồng trước đây rất ái mộ Tam Hoàng tử Hoàng Phủ Vũ. Nhưng nàng luôn đeo khăn che mặt, mọi người tưởng rằng dung nhan của nàng rất xấu. Mặt khác, Thất Nguyệt Hồng trước đây bị mọi người cho là phế vật vì chẳng biết bất kỳ thứ gì. Vì thế, Tam hoàng tử cũng rất chán ghét nàng.


      Hôm ấy Tam hoàng tử cùng biểu muội lên chùa cầu phúc, Thất Nguyệt Hồng biết tin bèn cùng nha hoàn theo. Lên đến gần đỉnh núi, nàng gặp Dạ tiểu thư phủ Thừa tướng cũng là người rất ái mộ Tam hoàng tử. Vì là tình địch bất ngờ chạm mặt nên 2 người nảy sinh mâu thuẫn, chả biết đánh nhau kiểu gì mà cả 2 ngã lăn xuống núi. Núi đó cao, nhưng chết cũng lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân. Thế nhưng 2 người lại đồng thời hôn mê hơn 1 tháng liền, nghe vị Dạ tiểu thư kia hôm qua cũng tỉnh lại. biết nàng kia thế nào chứ còn Thất Nguyệt Hồng trước kia chết, giờ ngự trị trong thân xác này là nàng - 1 đến từ thế kỉ 21.


      Nàng cũng rất muốn gặp Tam hoàng tử kia xem như thế nào mà khiến cho mấy người con cùng ái mộ. Hừ, ta xử lý ngươi Hoàng Phủ Vũ, ngươi dám chán ghét thân thể này sao? Tốt, rất tốt.Cứ ngồi đấy mà đợi lão nương đến xử lý . Thất Nguyệt Hồng biết suy nghĩ cái gì, xoa xoa cằm cười nham hiểm.


      " A ha ha ha ...."


      Tiếng cười khủng bố vọng từ trong phòng ra khiến cho Thanh Trúc đứng bên ngoài ôm 2 tay run cầm cập....
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :