Smile: Anh thích nụ cười của em - White [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • ?

    Truyện này có vẻ...

    1. Khá đấy.

      100.0%
    2. Không tệ, nói chung bình thường.

      0 vote(s)
      0.0%
    3. Chờ đã! Đây mà gọi là truyện sao?

      0 vote(s)
      0.0%
    1. White Sheryl

      White Sheryl New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      4
      [​IMG]
      - Tên tác phẩm: Smile: thích nụ cười của em.
      - Tác giả: White.
      - Thể loại: Teen, Tình cảm, Xuyên , Khoa Huyễn.
      - Rating: T.

      Văn Án.
      [Truyện có chứa hình ảnh bạo lực, máu me cùng số cảnh nhạy cảm . Những chương đầu chỉ là màn ra mắt các nhân vật phân biệt chính phụ, ngay cả nam chính nữ chính đều chưa hẳn là người các bạn nghĩ.]

      Bốn tuổi, bị gọi là rác rưởi, bị ghẻ lạnh, lăng nhục. Năm tuổi, chứng kiến cái chết của mẹ. Năm ngày sau, được cha ruột nhận về nuôi, bắt đầu cuộc sống ở nơi xa lạ với người mẹ kế cùng đứa con trai của bà.
      Suốt những năm tháng, phải chạy trốn khỏi những cơn ác mộng về đêm, chạy trốn khỏi những ánh mắt khinh miệt từ dòng họ, chạy trốn khỏi những lời như dao cứa vào tim mình. Chạy trốn sao? . Chỉ là còn quan tâm nữa, kể từ ngày mẹ mất còn là Tuyết Nhi-con cưng của mẹ như xưa nữa.

      Rồi đêm, khi chìm trong thế giới bóng tối quen thuộc, bàn tay ấm áp nắm lấy tay , dẫn dắt ra khỏi cái nơi đơn đó. Khi gặp nguy hiểm, bàn tay ấy lại nắm lấy tay , cho can đảm, thậm chí còn lấy thân mình đỡ lấy con dao vốn đâm . khao khát cảm giác này vì nó như thứ mà mẹ từng dành cho .
      --------------------------------
      Trích đoạn ngắn từ ngoại truyện cuối:

      Dưới cả bầu trời đầy sao, cánh đồng cỏ xanh bát ngát, Tịch Tuyết Nhi chỉ mở hờ mắt lẳng lặng nằm trong vòng tay của Hàn Đình Phong. Từng đợt gió mùa thu kéo đến, làm lay động mái tóc nâu, cũng phần nào khiến có chút tỉnh táo kì lạ. Hai tay mò mẫm phương hướng xác định, chạm đến bàn tay của người ôm .

      " gầy." Dùng xúc cảm tay, khẽ trầm ngâm.

      Hàn Đình Phong khựng người lại chút, rồi siết chặt lấy người con trong lòng, như muốn rời xa mình, như muốn khảm vào lòng. Cảm giác sợ hãi bao lấy cậu, cậu cắn chặt răng, kích động, sợ sệt như đứa trẻ.

      "Hình như có mưa... mà... như thế mây che những ngôi sao." Tịch Tuyết Nhi mắt nhìn xa xăm, sờ lấy hạt mưa mặt mình."Ấm."

      "Mưa sao? phải những ngôi sao đó vẫn tồn tại sao?"

      "Khi ta còn nhớ đến thôi." Cũng như khi còn nhớ đến mẹ vậy...
      --------------------------------
      Đây là câu chuyện ngôn tình xuyên qua hàng chục năm, về mối tình giữa nàng và chàng, về tình chủ tớ ngọt ngào hương vị bánh ngọt.
      Last edited: 2/4/16

    2. White Sheryl

      White Sheryl New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      4
      Chương 1: Đêm nhớ nhung.​

      Trước cửa phòng, vì lo lắng mà lông mày càng thêm nhíu chặt, mặt nhăn nhó mang cái khay đựng thức ăn qua lại n lần. thở hơi dài, ôi chủ chả ăn gì cả ngày, thân hình mảnh mai như thế mà... giờ lại khóa chặt phòng thế này khiến khóc ra nước mắt. Gõ cửa, khẽ gọi: " chủ, ăn tối à?"

      Trong phòng truyền ra bất cứ thanh nào, cụp mắt xuống, thầm thở dài, tội nghiệp cho chủ . vẫn đứng chờ, bỗng giọng trong trẻo như tiếng chuông ngân phát ra: "Mari, tôi muốn được yên tĩnh."

      "Vâng." biết chủ thích bị làm phiền, còn cách nào khác đành phải đặt cái khay xuống trước cửa phòng rồi đến thư phòng của ông chủ.
      Đến thư phòng, Mari khẽ gõ cửa. Giọng trầm thấp luôn khiến phải run sợ vang lên: "Mari? Vào ." Được cho phép, mở cửa vào bên trong. Cảm nhận được ánh mắt chờ đợi của người đó, tim đập dồn dập vì e sợ bởi khí tức tràn đầy uy nghiêm của người đàn ông tuổi 38 chững chạc này.

      "Thưa... thưa ông chủ, chủ ăn gì cả ngày hôm nay." Xoay người lại, đối mặt với người đàn ông này dám, chỉ có thể cúi đầu mà báo cáo.

      Ông gì, ánh mắt từ người dời sang bức hình của người phụ nữ tuyệt sắc, mái tóc màu vàng nhạt phủ xuống bờ vai nhắn, dáng người thanh mảnh được chiếc váy trắng xóa ôm gọn tăng thêm phần quyến rũ chí mạng. Đôi môi căng mọng khẽ cười, ánh mắt màu khói chứa tạp chất tràn đầy ôn nhu nhìn bé khoảng hay hai tuổi tập . Đây là bức hình cuối cùng về người phụ nữ tuyệt sắc ấy mà ông tìm được.

      Tuệ Tâm, em chắc chắn rất thất vọng về người làm cha như phải ? còn thể làm tròn trách nhiệm của người cha, xứng. tìm cách để con bé được hạnh phúc, được dòng họ công nhận, được bảo vệ, được hưởng quan tâm, chăm sóc của . Chỉ là... hiểu điều duy nhất con bé muốn là em, Tuệ Tâm à.

      Tuệ Tâm do niềm đam mê nhạc da diết của mình mà rời quê đến thành phố A, nơi này xa lạ nên nhanh chóng bà bị gạt vào làm việc ở quán bar. May thay, nhờ tài thiên bẩm của mình, bà phải làm "phục vụ" như những khác. Và ở đây, bà gặp ông, hai người nhau nhưng đáng buồn rằng ông có vợ. Sau khi biết mình là người thứ ba, bà đành câm lặng đến thành phố khác mà biết trong bụng nuôi dưỡng kết tinh tình của mình và ông. Sau 5 năm, bà dẫn con bốn tuổi của mình về gia đình, ngỡ rằng mọi người chấp nhận mình và con này, ngờ họ ra sức mắng nhiếc, gọi con bé là con ngoài giá thú, là thứ rác rưởi. Họ nhẫn tâm đuổi hai mẹ con bà ra khỏi nhà, bà đành phải trở về thành phố mà bà sống. năm sau, tai nạn giao thông khiến bà rời xa đứa , khi ông biết muộn rồi. Nhưng ông bỏ mặt con của hai người-Tịch Tuyết Nhi, ông nhận nuôi bé về gia đình mình, dốc tâm thương con bé để có thể bù đắp được những lỗi lầm của ông. Dòng họ ông mực phản đối, lực bất tòng tâm, ông cố gắng củng cố địa vị để có thể bảo vệ con bé. Những việc mà họ làm với con bé, ông đòi lại công bằng từng thứ . Giờ đây ông 38, nắm gọn quyền lực trong tay, ông có thể nhìn thấu mọi việc nhưng với Tuyết Nhi . Con bé như bất cần mọi thứ, khiến ông lo lắng thôi.

      "Ông chủ..." Mari khẽ gọi, ông chủ đúng là người cha vĩ đại của năm a. Gương mặt thiên biến vạn hóa của ông chủ khiến biết ngay là ngài nghĩ đến chủ và Tuệ Tâm, từ ôn nhu đến nhung nhớ, rồi lo âu. tin ông chủ 38 đâu, nhìn vẫn còn trẻ trẻ đấy chứ còn thêm nhiều phần chững chạc, uy nghiêm làm tăng phần mê hoặc đối với phái nữ như .

      "Chuẩn bị việc nhập học cho Tuyết Nhi , ta có việc." Mari chìm trong thế giới toàn màu hồng, bị giọng sắc bén đánh ngã. lúng túng cúi gập người, đóng cửa rồi rời .

      Bên cửa sổ, với thân hình nhắn mảnh mai, váy ngủ trắng toát ôm gọn lấy thân tăng thêm phần mị hoặc. Mái tóc nâu hạt dẻ óng ả, đôi môi đỏ mọng, mắt như làn nước chút gợn sóng, sâu thẳm mang theo nỗi đơn khó tả. Tay cầm cây cọ lướt lướt mặt giấy nhàng, dần lên bức tranh trăng và sao. Ánh trăng ôn nhu chạm nhè đến gương mặt tuyệt mĩ, gió thoang thoảng đùa nghịch tóc , trăng cùng sao như tranh giành nhau ngắm nhìn thiên thần này.

      Bức tranh được hoàn thành, khẽ mơn trớn ngôi sao sáng nhất trong tranh, đôi mắt giờ đây tràn đầy nỗi u buồn cùng tịch. "Mẹ chính là ngôi sao lớn nhất của con, hiểu chưa con ? Ngôi sao này hàng đêm đều xuất , con gặp nó, nó gặp con, mỗi đêm con đều gặp đó thôi. Đừng lo nhé, lo xa mau già lắm, mẹ muốn nuôi bà cụ non đâu." Mẹ à, hàng đêm, hàng tháng, hàng năm, con đều được nhìn thấy mẹ. Con chỉ mong con có thể với mẹ điều thôi: Con nhớ mẹ.

    3. White Sheryl

      White Sheryl New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      4
      Chương 2: Tịch Dương Thiếu Lăng.​

      "Nhịn, nhịn, nhịn. Ta lớn rồi, còn ở nhà trẻ tranh hoa bé ngoan. nên so đo với thằng nhóc Tịch Dương Thiếu Lăng!" Lầm bà lầm bầm, Mari trút hết "nỗi buồn" lên cái bánh Sandwich tội nghiệp. vốn là vệ sĩ kiêm vú nuôi của chủ Tịch Tuyết Nhi cơ mà, lại vì cái thằng nhóc quái đản nào đó cho "đặc ân" làm giúp việc buổi sáng thế này?

      Hồi lâu, đôi mắt tinh nghịch lên tia xảo quyệt, mang khay đựng bữa sáng bước lên phòng của Tịch Dương Thiếu Lăng. Gõ cửa, dùng giọng ngọt như mật ong gọi: "Cậu chủ, bữa sáng chuẩn bị xong ạ."

      Cánh cửa mở ra, Tịch Dương Thiếu Lăng gương mặt như điêu khắc, đôi mắt xanh lam nghiệt, giọng trầm ấm mang kinh ngạc trước cái giọng ngọt ngào này của : "Này dưa lùn, đừng làm tôi mất khẩu vị chứ."

      Nhịn, phải nhịn. cười gượng đưa cái khay cho Tịch Dương Thiếu Lăng, dám bà dưa lùn, để xem tên nào buổi sáng chạy như ma đuổi vào nhà vệ sinh đây. Nhưng mọi chuyện đều như nghĩ, Tịch Dương Thiếu Lăng thu vào mắt cái bản mặt đắc ý của Mari, cậu bân quơ : "À, lúc nãy tôi có đói đó nhưng bây giờ sao... muốn ăn. Tôi thấy sớm thế này mà còn 'nguyện ý' làm bữa sáng cho tôi... ừm hay là ăn luôn ."

      ", . Ông chủ trách nếu tôi ăn bữa sáng của cậu chủ mất." Á à, bà đây có võ nhé nhóc, thề nếu thằng nhóc này phải là trai chủ-my idol của biến mất ở cuối chân trời bình minh rồi.

      " sao cả, tôi ái ngại nếu ăn đấy, phiền nhiều thế mà."

      "Tôi cần mà, ha ha." Cố lên, Mari. Vì nghiệp trả thù của mình!

      "Hay là có ai đó bỏ nhầm thứ gì vào trong đây?" Cầm lên bánh Sandwich, cái bánh này bắt mắt hơn hẳn những cái khác, cậu càng khẳng định suy nghĩ của mình.

      Thầm đổ mồ hôi, đâm lao phải theo lao thôi, "Làm gì có cơ chứ!"

      "Này, có phải là ..." Chưa dứt lời, cắt ngang: " phải tôi đâu, cậu chủ!"

      "Ăn giúp tôi nhé?" Đưa chiếc bánh đến miệng , ý cười trong mắt cậu càng đậm hơn.

      Thôi xong, lần này nếu từ chối mình mới là người biến mất ở cuối chân trời luôn. Miệng đắng lưỡi cay, cầm lấy chiếc bánh rồi làm như ăn ngon lành, đời em bế mạc từ đây...

      bàn ăn, chỉ văng vẳng tiếng dao nĩa chạm nhau, khí phải là ấm cúng mà là nhàn nhạt lạnh lẽo, người đàn ông ngoài 30 ngồi ở vị trí đầu bàn, bên phải ông là người phụ nữ cùng tuổi gương mặt phúc hậu, cạnh bà là váy trắng.

      "Chào buổi sáng, cả nhà!" Tịch Dương Thiếu Lăng hướng người đàn ông và người phụ nữ lễ phép . Ánh mắt cậu dời đến thân hình bé , lập tức lòng liền cảm thấy buồn rầu. Vào ngồi ở vị trí bên trái người đàn ông, cậu bắt đầu ăn.

      "Kiến Hùng, định cho Tuyết Nhi đến trường S.D à?" Người phụ nữ lên tiếng, bà là vợ của Tịch Dương Kiến Hùng đương nhiên là phải biết mọi việc trong nhà. Đứa trẻ Tịch Tuyết Nhi này có quá khứ đau buồn, nên bà cũng mong mình bù đắp được phần nào tình thương của mẹ dành cho con bé. Giờ nó trở thành quý 16 tuổi rồi, bà càng cảm thấy lo lắng hơn thôi.

      "Ừm, dặn Mari sắp xếp hết rồi. Tuyết Nhi, con có ý kiến gì ?" Ông ôn nhu hỏi . Trường S.D là trường học danh tiếng hàng đầu, kỉ luật nghiêm ngặt nên chắc ai bắt nạt con bé vả lại có Tịch Dương Thiếu Lăng là hội trưởng hội học sinh nên ông cũng yên tâm hơn.

      nâng mắt, khẽ lắc đầu. Chỉ là qua trường mới thôi, cũng chả xa lạ gì cả.
      Tịch Dương Kiến Hùng tao nhã cầm giấy chùi miệng, rời khỏi bàn ăn thẳng lên lầu trước khi rời gọi: "Thanh Cầm." Người phụ nữ cũng nhanh chóng theo sau, hôm nay có bữa tiệc xã giao, bà cũng nên cùng Kiến Hùng chuẩn bị thôi.

      Hai người rời rồi, bữa sáng cũng xong, Tịch Tuyết Nhi cầm ly nước ép táo kề miệng uống. Tịch Dương Thiếu Lăng sủng nịch lên tiếng: " chiếu cố em ở trường, có việc gì gọi Thiếu Lăng- trai hội trưởng thiên tài của em nhé!"

      Tịch Tuyết Nhi đặt ly nước xuống, cũng lên lầu, chắc hôm nay Mari giận rồi nên tránh mặt mình. Kể từ khi đến nơi này Mari chính là người bạn thân duy nhất mà có, là người đối xử với như em vậy chỉ có điều hơi bị ngốc. Tịch Dương Thiếu Lăng nhìn theo từng bước nhàng của , bé con này luôn thích cho cậu ăn bơ sao?

      Khi thân ảnh Tịch Tuyết Nhi biến mất, khóe môi cậu run rẩy dữ dội vì nín cười, dưa lùn Mari đó thế mà muốn cho cậu uống thuốc sổ! Nhớ đến cái mặt nhăn nhúm lại, miệng cứ cười gượng kiếm cớ chạy giải quyết "công việc" của Mari làm cậu cười đau cả ruột. Gậy ông đập lưng ông đây mà.
      ---------------------
      đoạn tràn đầy thù hận:

      TMD! Cái tên hồ ly chín đuôi kia, bà đây thua trận này nhưng còn trận sau. Thua keo này bày keo khác, bà thề bà trả thù cho chú bán sống bán chết. Bà chiên giòn hết chín cái đuôi ăn cho hả giận!... Hu hu, đau bụng quá , tác dụng thuốc mạnh ghê luôn, đánh 5 trận chưa xong nữa trời ơi. Cái tên Tịch Dương Thiếu Lăng thối tha!!!

    4. White Sheryl

      White Sheryl New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      4
      Chương 3: Dưới gốc cây cổ thụ.​

      Trường S.D, ngôi trường được gọi là "nơi đào tạo nên những thiên tài trẻ của thế giới", những nhà bác học nổi danh nay cũng từ ngôi trường này mà ra. Luôn chiêu mộ những mầm non có triển vọng bất kể giàu nghèo đó chính là tiêu chí được ưu tiên nhất của trường, những học sinh được gửi thư mời nếu họ gửi hồi đồng ý được chính thức là thành viên của trường. Hệ thống cấp bậc ở đây luôn dựa vào thành tích học tập và cống hiến của học sinh, đứng đầu chính là hội học sinh được trao toàn quyền để giúp đỡ những học sinh khác hay tạo ra những hoạt động giúp các học sinh được thể hoàn toàn ưu điểm của mình. Ở cấp bậc thứ hai là hội kỉ luật của trường, S.D có hệ thống kỉ luật cao cũng là nhờ họ, hội kỉ luật luôn giải quyết cách triệt để mọi trường hợp vi phạm quy định học sinh do chính hội trưởng đầu tiên biên soạn.

      Mặc người bộ đồng phục trắng tinh khôi, váy dài ngang đầu gối nhìn rất giản đơn nhưng lại thêm phần trang nhã, Tịch Tuyết Nhi đứng yên bục giảng mặc cho mọi ánh mắt xa lạ săm soi mình. Những chị học sinh khỏi há hốc mồm trước vẻ đẹp của . Nhìn cái mũi thon cao be bé xinh xinh kìa, còn đôi môi căng mọng nho nữa. Ôi cái khuông mặt trái xoan trắng bóc mỏng manh này, muốn chạm rồi cắn cắn à nhầm mân mê nó thôi. Nhưng khi nhìn đến đôi mắt xanh lam sâu thẳm thấy đáy này lại khiến người ta lại vừa thương cảm vừa thể đến gần mà tìm hiểu, vì trong đôi mắt này như chất chứa cả nỗi buồn da diết.

      "Giới thiệu với các em, bạn ấy là Tịch Tuyết Nhi. Các em nhớ phải giúp đỡ bạn ấy đấy nhé!" giáo Trần-chủ nhiệm lớp 1A như có vẻ chả bị đánh ngã bởi Tịch Tuyết Nhi, vẫn nhiệt tình .

      "Vâng!" Các bạn học sinh của chúng ta như có tinh thần trách nhiệm đối cao cả đối với cầu nho này, đồng thanh lên tiếng thể ấn tượng với "báu vật" mới đến của họ. Cơ mà chờ , Tịch Tuyết Nhi? phải là người trẻ nhất trong lịch sử chiến thắng cuộc thi thế giới Opia* từ năm 14 tuổi sao?

      Tịch Tuyết Nhi lạnh lùng chả cảm kích câu, mạch đến vị trí ở gần cửa sổ của mình ngồi xuống, bắt đầu nhìn xa xăm đâu đó. phát ra nơi rất thích hợp với mình, có lẽ vào giờ nghỉ trưa ngủ ở đó giấc. Những học sinh ngao ngán than thầm, lại thêm tảng băng di động nữa rồi.

      Giờ học trải qua hồi lâu, Tịch Tuyết Nhi cũng quan tâm đến lời giảng đầy triết lý của giáo Trần, cứ lặng lẽ ngắm nhìn bên ngoài qua cửa sổ. Nhưng nào biết rằng mình trở thành biểu tượng "cành hoa bên cửa sổ" trong mắt của cậu học sinh.

      Cuối cùng cũng đến giờ nghỉ trưa, ở trường có căn tin với nhiều món phong phú nhưng đa phần học sinh lại dùng Bento tự làm hay tranh thủ làm bài tập. Như dự định của mình, Tịch Tuyết Nhi hỏi bạn học rồi thẳng đến hoa viên trường. Vừa đến, hương hoa nhàn nhạt tỏa ra thu hút những chú bướm, chú ong đến thăm. Nơi này rất ít người nên khá tĩnh lặng chỉ nghe thoang thoảng tiếng lá với lá va chạm nhau. Ngồi xuống gốc cây cổ thụ già cỗi nhưng rất vững chãi, chợp mắt thoáng cái ngủ.

      Bỗng từ đâu ra cậu con trai có gương mặt chạm khắc đến tuyệt mĩ, hoàn hảo đến vô khuyết, sóng mũi cao thẳng, đôi mắt màu hổ phách gợi cảm. Cậu như từ trong bức tranh bước ra, đẹp như luôn vậy, nhưng vẻ lạnh lùng băng lãnh của cậu lại khiến ai cũng chả dám bén mảng lại gần. Ánh mắt sắc bén dừng lại người nhắn xa lạ ngủ bên gốc cây cổ thụ, có ít tia nắng nhàng len lỏi qua kẽ lá chạm đến , gió thi thoảng làm dịu mát giúp thêm say giấc nồng. Là ai vẽ nên bức tranh tuyệt sắc này? Hay đây chỉ là giấc mộng thoáng qua?

      Ngắm nhìn vẻ đẹp của , cậu khỏi cảm thấy tò mò chờ đợi để chiêm ngưỡng đôi mắt được lông mi cong dài như cánh bướm che giấu chính là như thế nào. Cậu định chạm đến cái má hồng hào của , nhưng lại nghe thấy tiếng rên như mèo kêu từ , môi mấp máy vài cái, cái tay thon dài khắc dừng lại giữa trung. Mày nhíu chặt lại, vẻ như khổ sở khiến cậu nhất thời phải đau lòng, là ác mộng chăng? mở toang mắt ra, đôi mắt xanh lam giờ đây còn lên nỗi sợ hãi nhưng thoáng chốc bình tĩnh, lãnh đạm như thường.

      "Ai?" Giọng chuông ngân vang lên chứa đậm ý đề phòng cậu. Đồng phục của trường đề tên học sinh, chỉ có thể hỏi thẳng.

      "Hàn Đình Phong." Cậu bâng quơ , chỉ là cái tên, cậu cũng chả phải loại người keo kiệt gì mấy mà ra.

      Hàn Đình Phong? Liệu có quan hệ gì với chủ tịch tập đoàn Parc-Hàn Thiên Huy ? thoáng nhíu mày nghi vấn, nhìn đến đồng hồ đeo tay của mình, nên về lớp thôi.

      gì đứng lên, mạch trở về lớp của mình bỏ Hàn Đình Phong ở lại hoa viên. kì lạ... cậu nghĩ thầm. Nằm bãi cỏ xanh mướt, dưới bóng râm mát rượi, cậu rũ bỏ suy nghĩ của mình mà nhanh chóng ngủ . Chỉ mong tên hội trưởng làm phiền mình...
      ------------------------------
      Lại đoạn tràn đầy thù hận nào đó:
      A tức chết mà! Hôm nay mình phải làm cả đống việc của hội học sinh rồi, cái tảng băng ngàn năm kia còn quăng tấm giấy mặt có ba chữ nét " làm " thậm chí có tặng kèm chồng giấy tờ. TMD! Tên Hàn Đình Phong đáng chết!

      Chú thích:
      - Opia (cuộc thi hư cấu trong trí tưởng tượng của tác giả, chả quan trọng gì mấy đâu... ): là cuộc thi quốc tế 3 năm lần được tổ chức tại thành phố A. Ở vòng sơ tuyển, các giám khảo kiểm chứng chỉ số IQ của các thí sinh tham gia. Vòng loại, thí sinh phải trả lời hết 100 câu hỏi về tất cả lĩnh vực, tiếp theo dựa vào ưu điểm của thí sinh mà thử thách, vượt qua được có chi phí để làm ra sáng chế hoàn thiện mà chưa từng có ai làm được trong 8 tháng, giám khảo đánh giá và người có số điểm cao nhất chính là người chiến thắng.

    5. White Sheryl

      White Sheryl New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      4
      Chương 4: Gương mặt khác của Hàn Đình Phong.​

      "Tên chết bầm!" Tịch Dương Thiếu Lăng hung hăng thả quyển sách dày cộp chuẩn xác xuống mặt Hàn Đình Phong, cái tên đáng ghét này khiến ông đây có thời gian mà ăn cơm chung với Tuyết Nhi quý, ông cho mặt chú lãnh đủ hết!

      tiếng bịch vang lên là từ cú va chạm giữa mặt và sách, ngay lập tức thêm tiếng bịch khác... là từ mặt Tịch Dương Thiếu Lăng thân mật với đất mẹ. Hàn Đình Phong hừ lạnh tiếng, khẽ xoa cái mũi đỏ ửng của mình, tên này thích gây chuyện đây mà.

      Hậm hực đứng lên, Tịch Dương Thiếu Lăng trừng mắt oán giận. ỷ có võ là có thể dám bắt nạt bổn thiếu sao? "Cậu thể tay chút sao? Nếu mà gương mặt tớ có xây xát gì cậu phải chịu trách nhiệm đấy!" có khuôn mặt đẹp trai này làm sao gây được chút ấn tượng với em đây chứ?

      Hàn Đình Phong hình như để ý đến ai đó, đôi mắt ảm đạm nhìn xa xăm rồi lại thở hơi dài. Thấy vậy, Tịch Dương Thiếu Lăng mặt trầm xuống, đến bên cạnh Hàn Đình Phong đặt tay lên bờ vai rắn chắc của cậu, "Về nào, tôi muốn thăm em ấy." Dù gì sắp ra về rồi, trước chút cũng sao, vả lại em ấy cũng rất cần Hàn Đình Phong.

      Khẽ gật đầu, nhắc đến người đó, Hàn Đình Phong bất giác nắm chặt tay đến nỗi các khớp trở nên trắng bệch. Cậu cảm thấy hận chính mình vì bảo vệ được thứ mà mình xem là quan trọng nhất.

      Biệt thự Hàn gia.

      "Thiếu chủ, cậu Thiếu Lăng." Joe quản gia cung kính cúi chào trước Hàn Đình Phong và Tịch Dương Thiếu Lăng, những người giúp việc khác chỉ khẽ cúi người rồi tiếp tục làm việc của mình. Hàn Đình Phong nhanh chóng lướt qua Joe, từng bước tiêu sái lên tầng 2, Tịch Dương Thiếu Lăng vỗ hai cái lên vai Joe rồi theo Hàn Đình Phong.

      Đứng trước cánh cửa gỗ đàn, Hàn Đình Phong khẽ chần chừ, nhưng rồi cũng mở cửa vào. Lập tức cậu bị ôm lấy, hương cam nhàng quanh quẩn bên chóp mũi cậu, cánh tay trắng nõn siết chặt lấy hông cậu như sợ cậu biến mất vậy. Hàn Đình Phong thầm lặng vuốt ve cái đầu rối tinh rối mù của cái người làm nũng trong lòng. là, lúc nào cũng sợ những gì đâu.

      quen với cảnh trước mắt nhưng Tịch Dương Thiếu Lăng vẫn khỏi kinh ngạc, ánh mắt Hàn Đình Phong trước giờ lạnh băng nhưng giờ đây sao lại trở nên nhu hòa cách ấm áp thế này? Chẳng lẽ Đình Phong chỉ thực quan tâm người này thôi sao? Nhưng cũng phải, dù gì người này là... " hai!" Từ trong lòng Hàn Đình Phong ngẩng đầu lên, vẻ đẹp hoàn mỹ phân biệt được nam hay nữ, đôi mắt thạch trong suốt chút vết nhơ, cậu con trai cười ngây ngô. 2 năm rồi cậu chưa được gặp hai, nhớ lắm a.

      Hàn Đình Phong cười , ánh mắt tràn đầy sủng nịch nhìn cậu con trai trước mặt, sau 2 năm cậu nhóc này trông có vẻ khá hơn rồi. Nhìn đến làn da trắng nõn có chút hồng hào, cậu nhớ lúc trước nó trắng bệch đến trong suốt, đôi môi khô xanh xao bây giờ trở nên căng mọng, hồng tươi. Có vẻ như ông già thực lời hứa đến trọn vẹn rồi. Nhớ đến người đàn ông đó, cậu muốn dùng chính đôi tay này giết chết ông ta. Còn ả đàn bà kia, cậu cho bà ta sống bằng chết!

      Như cảm thấy Hàn Đình Phong có gì đó khác lạ, cậu em trai lay lay cánh tay rắn chắc của trai, "... hai"

      "Đừng lo. Thiên Uy ngoan, em đói à?" Thu lại sát khí của mình, Hàn Đình Phong nhàng vỗ vỗ đầu trấn an Hàn Thiên Uy.

      " a... Thiếu Lăng!" Lúc này Tịch Dương Thiếu Lăng an phận thủ thường dựa cánh cửa của chúng ta cuối cùng cũng được có người để ý, khiến cậu mừng thôi. Dang tay đón lấy Hàn Thiên Uy, cậu liếc mắt châm chọc Hàn Đình Phong, em trai đáng gấp vạn lần tên trai.

      "Em mấy tuổi rồi mà còn con nít thế chứ?" Tịch Dương Thiếu Lăng cười châm chọc.

      Hàn Thiên Uy phồng má, gương mặt ửng hồng vì giận, "Em 15, là 15 tuổi đó! Em dậy luôn rồi!"

      "Này đừng chọc em tôi chứ, nó chỉ có chút ngây dại thôi." Hàn Đình Phong lên tiếng biện hộ giúp em trai, cậu thể để thằng bé bị bắt nạt bởi tên này. Điệu bộ của hai em khiến Tịch Dương Thiếu Lăng phá lên cười, cậu mong ước Tuyết Nhi bé bỏng cũng thân thiết với mình như vậy.

      Trong căn phòng màu vàng nhạt này, vang vọng đâu đó tiếng cười non nớt, tiếng châm chọc, tiếng đùa giỡn. ấm áp và vui thích biết bao...

      Đứng trước chiếc gương cao lớn là thân hình bé, phản chiếu trong gương cũng là thân hình này nhưng vì sao lại nhìn thấy gương mặt mẹ nhớ nhung bấy lâu từ trong gương? ngỡ rằng mình quên gương mặt mẹ, quên nụ cười còn vương vấn vấn khuôn mặt thấm đẫm đầy máu ấy. Tại sao bây giờ lại xuất ? phải còn quan tâm những cơn ác mộng, những lời sỉ vả, những tiếng cười khinh bỉ đó rồi sao? Vì sao lại xuất trong tâm trí !? Tay run rẩy chạm đến khuôn mặt ôn nhu quen thuộc đó, trong chớp mắt đó lại chính là gương mặt của . Giọt lệ lăn dài má, tay nắm chặt lại, vai yếu ớt run rẩy, đôi môi đỏ mọng mấp máy... gọi tên mẹ chăng?
      ivy_139 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :