1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh đồ - Kim Bính ( Hoàn - 43c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Sinh đồ (Con đường mưu sinh)
      Tác giả: Kim Bính​

      Số chương: 43

      Nguồn : https://rabbitlyn.wordpress.com/


      [​IMG]



      Văn án:

      lẻ loi độc trong nước đọng, vô dục vô cầu.

      Sau đó viên đá rơi xuống.

      Rất lâu sau đó, nhặt lên, sóng gợn lăn tăn biến thành sóng dữ.

      Chàng trai thô lỗ và thiếu nữ.


      Sinh đồ – Mở đầu


      Đêm đông chí, tuyết chất thành đống.

      Xe taxi dừng bên đê, cửa xe phía sau mở ra, lái xe giơ tiền dưới ngọn đèn, nhìn ra ngoài cửa sổ. mặt tuyết lưu lại chuỗi dấu chân và dấu vết lăn lộn, vị khách kia đứng trước đê, bộ quần áo được cắt phù hợp với vóc dáng nhưng chiếc áo khoác ngoài màu đen có mấy bông tuyết.

      Mùa đông năm nay vô cùng lạnh, hiếm khi thấy tuyết lớn. Lái xe hạ cửa kính xuống, dính phải mấy bông tuyết, giọng bị tạt trong gió lạnh: “Chàng trai, nơi này là bờ đê đó, phải cậu nhầm chỗ đấy chứ?”

      Người khách hề để ý, qua lúc, lái xe vẫn có lòng tốt nhắc nhở: “Còn ở lại đây gọi được taxi đâu. Nếu cậu , vậy tôi nhé.”

      Người nọ giống như cọc gỗ, người lái xe kéo cửa kính lên, tiện tay lau kính chắn gió, lại đợi thêm lát người trong nhà ông gọi về ăn bánh trôi, lái xe nhìn ra bên ngoài, gọi tiếng, nhanh chóng quay đầu xe rời .

      Nước sông yên lặng gợn sóng, thuyền vận chuyển cũ nát sắp bị tuyết che phủ, ánh đèn đường trầm lặng, giống như bị gió tuyết thổi bay.
      Đầu đầy sương giá, người nọ mới có động tác.

      Cởi áo khoác, dùng sức ném , cuối cùng nước sông cũng bị ảnh hưởng. ném kính, quăng vali, lại quăng cả âu phục, ném cà vạt, ví tiền và di động cũng tiễn bước theo, cuối cùng ném cả đồng hồ, sau đó còn nghe thấy chút tiếng động nào nữa.

      bám vào hàng rào bảo vệ, tay đỏ bừng, giống như muốn phá vỡ trời hủy diệt đất, khó nén được thù địch mặt.
      Qua đêm, gió lặng tuyết ngừng, giống như nước đọng, bình tĩnh đứng bên cạnh đê.
      Dion thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Sinh đồ – Chương 1


      Tháng sáu, mặt trời vừa lặn, xe thùng dừng đường, bắc dây diện, dựng sân khấu, đèn được chiếu sáng, ghế nhựa được xếp thành mười hàng, phông cảnh được tiến hành, micro “A lô, A lô” hai tiếng.

      Cư dân sống ở gần đó xúm lại, ngồi đứng. Gặp phải con đường sửa chữa, trước sau đều bị phủ kín, chiếc xe đành phải đỗ bên chỗ đường hơi nghiêng, nhóm lái xe bên đường cũng dừng lại xem náo nhiệt, trong ngoài ba vòng, sau giờ ăn là thời gian đông nhất.

      Người phụ nữ trung niên đứng sân khấu, cầm micro, lúm đồng tiền như hoa, giọng được khuếch đại.

      “Đoàn nghệ thuật Bách Hoa của chúng tôi qua mười tám tỉnh, biểu diễn vô số tiết mục ca múa miễn phí cho người dân. Hôm nay là lần đầu tiên chúng tôi đến vùng đất này, cũng mong các vị dùng điện thoại quay lại tiết mục ca múa chúng tôi dày công luyện tập…”

      Sau sân khấu chính là thùng xe, cách tấm rèm, ngọn đèn bên trong u ám.

      trẻ được trang điểm tỉ mỉ hỏi nhóc bên cạnh: “Diễm Diễm, bộ váy này của chị thế nào?”

      Chu Diễm vừa lau nước mũi, phần nhân trung đỏ rực, mũi vừa cay xè vừa nhức. nhìn qua : “Đẹp lắm.” Cổ họng khàn khàn, người khác nghe ra khen hay giả.

      Đối phương vui vẻ, lặng lẽ với : “Aiz, lời mở đầu này mẹ em dùng hai năm rồi, sao thay , cái gì mà mười tám tỉnh chứ, ràng bờ bên kia Trường Giang còn chưa qua.”

      Chu Diễm nhắc nhở chị: “Chị nên ra sân khấu rồi.”

      Đối phương nghe xong, nghe thấy bên ngoài : “Tiếp theo, xin mời ngôi sao ca nhạc nổi tiếng của đoàn chúng tôi Nghiêm Phương Phương biểu diễn khúc “Trong màu xuân”!”

      Nghiêm Phương Phương hắng giọng, vén rèm làm việc.

      Rèm được mở ra, tiếng nhạc “Trong màu xuân” vang lên, Chu Diễm cẩn thận xếp lại báo, vuốt lại cho phẳng, kẹp vào trong sách, cổ họng hơi ngứa, lại ho khan.

      “Con cách xa Phương Phương chút, nếu lây cảm cho con bé sao nó hát được chứ.” Bà Chu quét qua đống sách tiếp, “ tối mù tối mịt thế này còn đọc sách, ra ngoài giúp chú Ngô tay .”

      Chu Diễm đóng sách lại chui ra khỏi xe, phía sau vẫn còn vang lên tiếng . “Nuôi nhiều năm như vậy chỉ có biết ăn rồi ngủ, đọc sách làm gì, tiền chả kiếm được đồng nào, có cái rắm mà dùng…”

      Phía chân trời vẫn còn chút ánh sáng, bao lâu nữa biến mất.

      Chu Diễm vừa ra ngoài, xung quanh lập tức vang lên mấy tiếng huýt sáo, ngồi vào bên cạnh chú Ngô nhìn ông hí hoáy với dàn thanh, chú Ngô tranh thủ : “ cần cháu giúp đỡ đâu, mau vào ngủ , mua thuốc cảm chưa?”

      “Vẫn chưa ạ.”

      “Nhân lúc này mua , còn rề rà tiệm thuốc đóng cửa đấy.”

      “Cháu cần uống thuốc đâu ạ.”

      “Có sốt , nếu sốt tệ đấy. Con nhóc này đừng có coi thường bệnh cảm.”

      Hai người trò chuyện câu được câu chăng, người sân khấu hát xong “Trong mùa xuân”, lại thay đổi ca khúc đứng đầu mạng.

      Hát xong hai ca khúc mới tiến vào chủ đề chính, Chu Diễm thấy đúng thời cơ, xách mấy cái túi nilon lên sân khấu, bên dưới lại có mấy tiếng huýt sáo, có người nhận lấy túi nilon, lập tức quay trở lại ngồi bên chú Ngô, còn có mấy chàng chỉ trỏ, nháy mắt với .

      Người phụ nữ sân khấu lấy ra đống hộp từ trong túi nilon, “… Loại quần lót này thấm hút mồ hôi tuyệt vời, mặc cả ngày vẫn mang lại cảm giác sạch thoải mái cho mọi người, chúng tôi là đại lý độc quyền của loại quần lót này. Cho dù là nam hay nữ cũng để ý chỗ kín đáo của mình có khỏe mạnh hay , đúng ?”

      số người phía dưới ồn ào, số người hề ngượng ngùng lắng nghe, chờ đến khi người sân khấu là tặng miễn phí, mọi người ngừng chen lấn, thi nhau cướp lấy đồ.

      Lại biểu diễn hồi, khí sôi động, Chu Diễm lại xách túi áo lót lên sân khấu, người phụ nữ bên cạnh cho , kéo cánh tay : “…. Đừng nghi ngờ, mọi người nhìn con bé này mà xem, tuổi vẫn còn , nhưng mặc chiếc áo lót này, cho dù ngực cũng có thể mang lại cảm giác nữ thần.”

      Chu Diễm khó thở, nhéo cánh tay bà thoát ra. Mấy chàng trai lại nhảy lên hỏi tên , xin số điện thoại, Chu Diễm mắt điếc tai ngơ, trốn về thùng xe, những người đó cười đùa ầm ĩ, đúng đắn.

      Mấy lần tiếp theo, vẫn còn rất nhiều người tranh cướp, người cướp được có thể đến bên cạnh sân khấu mua. Chín giờ kết thúc công việc, cũng buôn bán lời được mấy trăm.

      Cổ họng Chu Diễm khó chịu, Nghiêm Phương Phương đến gần pha trò: “Này, giận à? Sao da mặt lại mỏng như vậy, ngực em lớn hơn chị, hiệu quả quảng cáo tốt hơn, có hiểu ?”

      Chu Diễm bĩu môi: “Được rồi, đừng để em làm mình.”

      “Em là chủ , việc nặng cứ để cho chị làm.”

      Hai người vừa cãi nhau vừa sắp xếp đồ, về đến khách sạn là mười giờ, chú Ngô ngủ xe, ba người phụ nữ ngủ chung trong phòng.

      Trong bóng đêm, tiếng ho khan đứt quãng, hai người bên cạnh trằn trọc ngủ được, Chu Diễm khó chịu chui vào trong chăn, mơ hồ thấy có mấy vết màu đen bên trong, biết chăn dính gì, chịu đựng, nhắm mắt thôi miên bản thân, hôm sau tỉnh lại đầu óc mơ màng.

      Sáng sớm, bà Chu mua táo đưa cho Chu Diễm, bảo thăm họ hàng.

      Chu Diễm hỏi: “Họ hàng nào ạ?”

      Bà Chu: “Họ hàng xa thôi, trước đây con cũng từng đến nhà cậu ấy uống rượu mừng.”

      “Con nhớ.” Chu Diễm buộc tóc hỏi, “ nhiều năm như vậy vẫn còn giữ liên lạc sao?”

      “Hôm qua lúc biểu diễn cậu ấy cũng có mặt, còn cầm mấy chiếc quần lót áo ngực đấy, cho ai mặc chứ, phải ham món lợi ư, mời chúng ta buổi trưa đến ăn cơm.” Lại nhắc nhở Chu Diễm, “Đúng rồi, nhớ gọi là cậu Công đấy.”

      Lượn bảy tám vòng, mất lúc lâu mới tìm được nhà cậu Công.

      ông lão gầy ra từ căn nhà hai tầng, nhiệt tình : “Còn sợ hai người tìm thấy nhà, nhiều năm như vậy tới, đều quên hết rồi.”

      Bà Chu cười: “ thừa rồi, mười mấy năm trước nào có tiểu khu, đường sá, trấn này thay đổi ghê gớm .”

      “Đúng vậy. Ôi, đây là Tiểu Nữu Nữu ư.” Cậu Công quan sát Chu Diễm, “Thay đổi hề ít nha, lúc trước Tiểu Nữu Nữu mới có ba bốn tuổi thôi, trong nháy mắt trưởng thành rồi, đường chắc chắn nhận ra.”

      Chu Diễm lễ phép: “Cháu chào cậu Công.”

      “Ngoan ngoan. Mau vào nhà , chỉ còn hai món ăn nữa là xong.”

      Bà Chu vừa vừa hỏi: “ mình chú ở đây à?”

      phải, Lão Tam cũng ở cùng tôi. Hai năm trước vừa trở về, đúng lúc tôi có người cùng bầu bạn.” Lại sợ bà nhớ ra, ông nhắc tiếp, “Chính là cháu trai đằng ngoại của tôi ấy. đứng thứ ba trong nhà. Lúc trước Tiểu Nữu Nữu còn gọi nó là ba đấy, còn nhớ ?”

      Chu Diễm cười: “Cháu nhớ ạ.”

      “Nó cũng ở nhà đấy, chừng nhìn thấy là nhớ ra ngay.”

      chuyện chàng trai mang hai túi đồ từ trong nhà ra, cậu Công chỉ vào : “Đây là ba của cháu đấy. Cháu đâu vậy, ăn cơm .” Câu sau là với cháu trai.

      Đối phương cầm trong tay hai cái bánh bao, mồm nhai nhồm nhoàm, được, chỉ gật đầu xem như chào hỏi rồi bước .

      Cậu Công mất mặt, tức giận: “Thằng nhóc hỗn láo này, ba mươi tuổi rồi mà có chút phép tắc nào.”

      Bà Chu cười: “Vẫn còn mà.”

      Món ăn đơn giản, nhưng dụng tâm, cậu Công còn mời hai mẹ con họ uống mấy chén, Chu Diễm chấm đũa vào rượu nếm thử, cậu Công cười: “Tiểu Nữu Nữu vẫn giống như trước đây, người lớn cho uống rượu con bé đều dùng đũa chấm vào.” Lại thở dài, “Em vất vả rồi, nghĩ tới hai năm nay lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, sao lúc cha con bé mất liên lạc với .”

      Bà Chu uống hết chén rượu, cổ họng cay xè: “Phương thức liên lạc cũng mất hết, lúc ấy còn bận bù đầu nữa.”

      trả hết nợ chưa?”

      “Vẫn còn thiếu chút, cũng sắp xong rồi.”

      “Cũng dễ dàng, mấy chục vạn đấy.”

      Bà Chu bỏ chén rượu xuống: “Vì vậy em mới nghĩ hai người kia còn ở đây nữa, năm đó điều kiện trong nhà em tốt, bọn họ thiếu nhà em khoảng tám nghìn, số tiền cũng nhiều lắm, nhưng tại khác với ngày xưa…”

      hiểu.” Cậu Công , “Hai người kia rời nhiều năm rồi, để hỏi thăm giúp em, có thể phải mất hai ngày đấy, chừng nào em ?”

      Bà Chu cười: “ cần vội đâu, em tính ở lại đây hai ba tháng, biểu diễn lưu động ấy mà.”

      Chu Diễm sửng sốt, tiếp theo còn biết mùi vị gì nữa.

      Buổi tối lại thay đổi chỗ biểu diễn, sau khi kết thúc lại dọn dẹp, Chu Diễm gấp rèm, thấy mẹ đếm tiền, buông câu: “Tháng tám sinh viên mới báo danh, con muốn về sớm để chuẩn bị chút.”

      Bà Chu ngừng đếm tiền: “Về ư? Nhà sớm cho thuê rồi.”

      Chu Diễm: “Cũng phải nộp cả học phí nữa.”

      biết như thế nào chọc giận bà Chu, bà lườm , giọng cũng cao hơn: “Tiền tiền tiền, cả ngày chỉ biết đến tiền, nuôi mày hai mươi năm, tiền ăn tiền uống của tao, mày chưa kiếm được đồng nào. Trong nhà còn thiếu mấy chục vạn, cho mày ra ngoài làm việc cả ngày chỉ biết giả vờ thanh cao, đọc sách dùng được cái rắm ấy. Còn học phí ư, đánh rắm cũng có.”

      Chu Diễm ném tấm rèm: “Mẹ đồng ý với con!”

      “Đồng ý cái gì!”

      “Năm nay cho con quay lại trường học!”

      “Trường học chó má, trường người ta còn muốn mày à!”

      Chú Ngô và Phương Phương ở bên cạnh khuyên nhủ, Chu Diễm bỏ tay Phương Phương ra: “Hai năm nay con kiếm tiền cho mẹ sao? Con giúp đỡ trả nợ ư?”

      Bà Chu: “Mày kiếm được cái gì tiền chứ? Người đưa ra cách là tao, người hỗ trợ là Phương Phương và Lão Ngô, mày chỉ giả vờ làm đại tiểu thư thôi!”

      Chu Diễm tức đến đỏ mắt: “Vậy mẹ còn cột lấy con làm gì!”

      “Đỡ phải cho mày ra ngoài tiêu tiền của tao!”

      “Con muốn tự kiếm việc nhưng mẹ cho!”

      “Mày bị người ta bán mà còn muốn kiếm tiền, còn tìm công việc ư? Tao phải cảm tạ trời đất!”

      Chu Diễm nghiêng đầu nhìn bà, nhẫn nhịn: “Khai giảng con .”

      Bà Chu im lặng, vào xe, trong nháy mắt lại ra, cầm tay túi xách của Chu Diễm, ném xuống mặt đất: “Muốn luôn , đánh rắm cũng sử dụng được, sinh mày ra thâm hụt cả tiền bạc, còn muốn tao bỏ tiền ra cho mày học đại học ư? Có bản lĩnh tự kiếm học phí , đừng chìa tay ra xin tao, mày đâu tao cũng quan tâm! Cút!”

      Chu Diễm nhặt túi xách lên, xoay người bước .

      vẫn còn lý trí, ngõ hẻo lánh, theo đèn đường ra ngoài đường lớn. Gió mát đầu hạ thổi tan cơn nhức đầu, lúc ngước mắt nhìn, đứng trước đê.

      Bể bơi gần đó đóng cửa, cha mẹ và bọn trẻ nối đuôi nhau ra đây, tiếng cãi nhau dần dần trở nên ồn ào, Chu Diễm biết mình đứng bao lâu, cảm thấy chiếc thuyền đậu bên sông cũng đáng thương như , cũ kĩ rỉ sét loang lổ, cửa sổ cũng rách nát, biết bị chủ thuyền vứt bỏ bao nhiêu năm rồi.

      Chu Diễm lau mắt, hơi mệt mỏi, ma xui quỷ khiến bước cầu thang xuống đê, về phía trước, ngẩng đầu nhìn chiếc thuyền vận chuyển to đùng, bám vào cầu thang rỉ sét lên.

      Đẩy cửa ra, lập tức bị sặc vì bụi, ngọn đèn bờ lờ mờ, thể chiếu được bên trong.

      Chu Diễm nhìn chiếc giường bên cạnh cửa sổ, cuối cùng chống đỡ được nữa, ngã xuống giường.

      biết cảm giác này là ngủ hay ngất nữa.

      Đêm hôm khuya khoắt, mọi thanh đều trở nên quạnh quẽ.

      người tới, con đê quen thuộc, thu mỏ neo, bước lên thuyền, thu thang, thẳng vào khoang điều khiển.

      sông, chiếc thuyền vận chuyển lẻ loi độc.
      Phong nguyetDion thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Sinh đồ – Chương 2

      Chu Diễm mở mắt, định đứng dậy đầu lại đập vào ván giường.

      Cửa kính vỡ nửa, ánh mặt trời xuyên thẳng vào, chói đến mức khiến người ta cảm thấy mù mắt, nhìn thấy hoa văn màu vàng trần nhà.

      Hình như trần nhà rất thấp, chỉ cần ngồi dậy là chạm vào, người nhớp nháp khó chịu, chạm vào lớp bụi, còn có mấy viên đá.

      Cổ họng rát, ho hai tiếng, mới thêm tỉnh táo chút, bỗng nhiên phát điều khác thường.

      Chu Diễm chống vào ván giường nhìn ra cửa.

      Bên chân người nọ là túi xách của , có thứ gì đó ở bên trong lăn dưới đất, phần lớn đều là sách vở bút, tay còn cầm quyển “Tiếng Đại học bản mới”, mở bìa ra, bên trong là tên được viết tay.

      Đối phương liếc về phía , Chu Diễm càng ho nặng hơn, nhanh nhẹn xuống giường.

      …”

      “Sao lại ở đây?” Vẻ mặt đối phương vui, “Sao lại ở thuyền của tôi?”

      Chu Diễm ho khụ khụ, lại nghĩ đến đối phương “Sao lại ở giường tôi?”, vừa sợ hãi vừa thẹn thùng, khi hết ho lập tức xoay người thu dọn túi xách, chạy ra cửa còn chưa kịp lấy lại cuốn “Tiếng Đại học bản mới”, còn lược bỏ cả câu “Tôi xin lỗi”, nhưng ngay lập tức như bị người điểm huyệt.

      đứng boong tàu, đập vào mắt là mặt trời mới mọc, đám mây bay bay, ngọn núi lờ mờ ở phía xa, hàng cây bên hai bờ sông kéo dài vô tận.

      Thuyền di chuyển sông.

      quên mất tối qua mình leo lên con thuyền.

      Con thuyền này đáng lẽ phải bỏ hoang mới đúng.

      Chu Diễm im lặng, quay đầu lại phát người đàn ông kia vẫn đứng trong khoang thuyền, đầu cúi thấp, khẽ xoay người. Lúc này ra khỏi khoang thuyền, đứng thẳng dậy, lập tức về phía mặt trời mọc, cao hơn cái đầu.

      Chu Diễm ôm túi xách: “Có thể cập bờ… hay ?”

      Đối phương hất cằm: “Bơi về.”

      Chu Diễm nghĩ mình nghe nhầm, mở to hai mắt nhìn .

      Đối phương chỉ vào bờ: “Mới được trăm mét thôi, bơi về.”

      Chu Diễm: “Xin lỗi, hôm qua tôi nghĩ đây là thuyền bỏ hoang. Tôi bồi thường cho .”

      Đối phương xoay người quay về khoang thuyền.

      Chu Diễm đuổi theo mấy bước, đến cửa ngừng lại, cầu thang hơi cao, suýt chút nữa bước hụt.

      Vào cửa là căn bếp , người nọ úp mì, “rầm” tiếng đóng cửa lại, nhốt Chu Diễm bên ngoài.

      Chu Diễm sửng sốt, đứng ở ngoài cửa lát, quay đầu nhìn con sông trống trải trước mặt.

      Người trong phòng nhân lúc đó vệ sinh, đánh răng rửa mặt, sau đó húp hết bát mì, ném bát vào bồn rửa, liếc ra ngoài cửa sổ, thấy nhóc kia vẫn còn ôm túi xách đứng tại chỗ, thèm để ý, trở về giường nằm.

      Chạy thuyền suốt đêm, cơn buồn ngủ đến rất nhanh, ngủ say bất tỉnh nhân .

      Chu Diễm chưa bao giờ ngồi thuyền, trơ mắt nhìn mặt nước biết sâu bao nhiêu, hơi sợ hãi, chỉ dám ngồi giữa boong thuyền.

      Gió thổi khô hết mồ hôi, nhưng quần áo dính vào cơ thể mang lại cảm giác nhớp nháp khó chịu. Chu Diễm đầu váng mắt hoa, rút khăn giấy ra lau nước mũi, lau xong phát có chỗ ném, lại nhét vào chỗ trống trong gói khăn giấy.

      Có mấy tin mới QQ, Vu Phương Phương nhắn mẹ vẫn còn tức giận, hôm nay bọn họ sang trấn bên cạnh biểu diễn rồi.

      Chu Diễm gửi ảnh định vị cho chị ấy, Vu Phương Phương gửi đến vô số dấu chấm than: Sao em chạy xa như vậy? Đó là nơi chó má nào?

      Chu Diễm thất bại suy nghĩ, cũng muốn biết đây.

      lại mở nhóm chat của lớp ra, avatar của vẫn là bức ảnh mơ hồ.

      Trước đây khi chuẩn bị thi cuối kỳ, hẹn với bạn học nghỉ hè Vân Nam hoặc ra nước ngoài, có rất nhiều chủ đề để , lúc về giải phẫu thi thể mới, lúc năm sau làm học sinh trao đổi, lại có người nhắn số di động, bảo người khác thêm weixin của cậu ta.

      Chu Diễm dùng weixin, khóa màn hình, lại nhìn ra bên ngoài.

      Ánh mặt trời buổi sáng ấm áp, giữa trưa hơi nắng. Ở đuôi thuyền có mấy chậu hoa bỏ , vừa bẩn vừa cũ, nhưng có thể mang lại chút bóng mát.

      Chu Diễm ngồi vào bên cạnh chậu hoa, cố gắng nhìn xuống nước sông bên dưới.

      Lần ngồi xuống này kéo dài đến lúc nhá nhem tối.

      Người trong khoang thuyền tỉnh ngủ rời giường, thấy Chu Diễm ngồi xếp bằng ở đuôi thuyền đọc sách, nghĩ thầm nhóc này cũng kì lạ, hỏi: “Sao còn chưa ?”

      Chu Diễm ngẩng đầu lên, qua lát mới hiểu được “” tức là “Bơi”, : “Tôi biết bơi.”

      Đối phương ngáp cái, bước ra cửa, về khoang điều khiển phía trước.

      Chu Diễm lập tức hỏi: “Khi nào có thể cập bờ?”

      “Đợi .”

      Hai bên đều có chuyện gì làm, người lái thuyền, người kia ngồi trở lại giữa boong tàu.

      Chu Diễm đói đến mức bụng dán vào lưng, nghĩ có nên lấy giấy ra ăn , nhìn thuyền dần cập bờ, ý nghĩ ăn giấy bị ném ra sau đầu.

      Mười phút sau thuyền cập bờ, Chu Diễm vội vàng chờ ở mép thuyền, người nọ liếc cái, đặt tấm gỗ hình trụ lên mép thuyền, rồi bước vào bờ.

      Phần đất liền cao hơn thuyền vận chuyển mấy chục cm, cần dùng thang, Chu Diễm nhìn đối phương bước lên dễ dàng, đến lượt bước lên mới phát có bò bằng cả chân tay cũng khó mà lên được.

      Người nọ tới bụi cây ven đường, chờ Chu Diễm lúc lâu, đến khi nhìn thấy cả người đầy bùn lên bờ, mới thu tấm gỗ lại, dây xích quần sượt qua người , ngồi xổm xuống trước quán bán rau.

      Chu Diễm phủi bùn người, tính tìm nhà nghỉ ở lại đêm, tra tuyến đường, về phải chuyển mấy lần xe, đành phải để đến sáng mai thôi.

      Chờ đến khi vào khách sạn chuẩn bị rút ví ra như rơi xuống đáy vực.

      nghĩ ra ví tiền vẫn còn để ở trong xe, tối qua mẹ ném túi xách cho , làm gì có chuyện nhét ví tiền vào chứ.

      Hai mẹ con nào có thể thù nhau mãi, Chu Diễm gọi điện cho mẹ.

      “Mẹ.”

      “Chuyện gì?”

      Giọng bình thản, Chu Diễm nghe ra được gì: “Con xảy ra chút chuyện ạ, con ở thành phố Lâm Châu, hôm qua… con bỏ quên ví tiền trong xe, thể quay về được.”

      Chu Diễm lặng lẽ chờ, qua lúc, mới nghe thấy: “Vậy đừng quay về nữa.”

      Sau lúc im lặng, Chu Diễm tiếp: “Con đấy.”

      “Tao cũng .”

      “… Mẹ có ý gì?”

      phải mày tự có quyết định riêng sao? phải mày muốn học sao? Mày muốn tự tìm việc, vậy .”

      Chu Diễm chịu đựng: “Con sai rồi!”

      xong chưa? Cúp máy đây.”

      “Mẹ…”

      Bên đầu kia thực cúp máy.

      Chu Diễm hơi dám tin, trừng mắt nhìn di động lát, gọi điện thoại cho chú Ngô, kết quả mới có hồi chuông bị người cúp máy. lại gọi cho Vu Phương Phương, cũng bị người cúp nốt.

      lễ tân mất kiên nhẫn: “ à, rốt cuộc có thuê phòng ? phòng chỉ có sáu mươi tệ thôi, phải ngay cả sáu mươi tệ cũng có đấy chứ?”

      Chu Diễm xoay người rời .

      Rau tầm chiều tối còn tươi, nhưng giá rẻ.

      Người bán hàng vẩy nước vào rau: “Rau mới hái đây, buổi chiều mới hái xong.”

      “Lấy cho tôi quả bí đao.”

      “Vâng.” Người bán hàng cầm lấy dao chuẩn bị cắt miếng, để lên quả bí, “Như vậy có đủ ?”

      “Lấy cả .”

      “Cả ư? Vậy có lấy chỗ kia ?”

      “Ăn thuyền mà.”

      “À, vậy có muốn mua thêm chút khoai tây cà rốt ? Có thể để được dài ngày. Mộc nhĩ nấm hương bên tôi cũng mới hái hết đấy.”

      Người khách lấy tiền ra, đống tiền lẻ: “Chỉ còn từng này tiền thôi, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.”

      Gói xong mấy túi đồ ăn, từ xa có người gọi: “Lí Chính!”

      xách túi đồ ăn đứng lên: “Trời ạ, tôi thấy ánh mặt trời hôm nay vô cùng chói, hóa ra vừa rời thuyền gặp ngay .”

      Đối phương cười ha ha: “Coi như ông mặt trời thành toàn cho tôi rồi, mời cậu ăn cơm mà cũng phải đợi cả tháng, tiền mời khách đều mốc hết cả rồi. Hôm nay vừa may làm việc xong ở gần đây, ra gặp được ngay cậu.”

      Lí Chính chỉ tay về bờ sông: “Có gì kìa.”

      “Định bỏ chạy à?”

      “Chỉ nhận mấy công việc làm ăn , sao so được với ông chủ như chứ.”

      Đối phương lại cười to, vô cùng sảng khoái, kề vai với : “ chút , hôm nay gì cậu cũng phải thư giãn với tôi, gọi thêm mấy muốn làm gì làm.”

      Lí Chính: “ mời ăn cơm hay là muốn làm mấy đấy?”

      “Vừa ăn vừa muốn làm, ăn xong rồi làm, tùy cậu. Ha ha ha ha!”

      Lời ồn ào, giống như gió thoảng qua tai, Chu Diễm thấy người nọ lên xe, vẫn tiếp tục về phía trước.

      Dù ở nơi xa lạ, nhưng Chu Diễm hề hoảng sợ, ven đường có ống nước, vốc ngụm nước uống, nước lạnh thấm vào cổ họng, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn.

      Chu Diễm lại uống mấy hớp, rửa sạch chân tay, thuận tiện xì nước mũi.

      Tiếp theo nên làm gì đây, có chút gợi ý nào, đành phải loanh quanh.

      Vào cửa hàng quần áo, nhân viên ăn cơm, rảnh tiếp , nhìn giá tiền, rồi ra ngoài, dừng lại bên đường, xung quanh đều là mùi đồ ăn, quán nướng của người Tân Cương làm ăn rất tốt, tấm biển hình ba chân dê ngay bên cạnh, phải thịt chuột, hàng giá , lừa gạt.

      Chu Diễm vào nhà sách Tân Hoa bên cạnh, lúc lật sách muốn xua mùi thịt , ai ngờ trong lò nướng như có càn khôn, thịt chuột cũng phải ăn được, còn có nơi chuyên bắt chuột làm đồ ăn, nhưng thịt dê vẫn tốt hơn, nuôi bổ dương, ăn được cả mùa đông lẫn hè.

      Ra khỏi nhà sách, đập vào mắt là cảnh sắc muôn màu muôn vẻ, xe đến xe , cậu học sinh thả cặp lồng cơm cho con chó hoang đầu ngõ, chú chó vội vàng ăn.

      Chu Diễm nghĩ vẫn là nên ăn giấy .

      Đèn bên bờ sông tắt.

      Cả người Lí Chính đầy rượu trở về, đối phương lái xe tiễn , khi xuống xe lại đưa cho ít giăm bông, thịt khô, nhìn thời gian còn chưa đến mười hai giờ, vẫn còn tiếc nuối: “Lãng phí khoảng thời gian quý giá rồi.”

      Lí Chính uống mấy chén, lúc lên thuyền đầu hơi choáng váng, tiện tay ném thịt khô giăm bông lên boong tàu, cúi lưng, dây xích quần chạm vào mặt nước.

      Phía xa là màu tối đen, dưới chân là nước chảy cuồn cuộn, hàng nghìn hàng vạn chúng sinh như con kiến, xả nước (*) theo dòng nước trôi theo đông tây nam bắc, để mặc cho nó hợp vào sông lớn, trong đầu lên bản đồ, nghĩ đến hình dạng của Trường Giang.

      Xả nước xong, ngẩng đầu lên, chạm vào dây xích quần, đột nhiên nghe thấy tiếng khàn đặc giọng mũi gọi: “ ba…”

      (*) Xả nước ở đây ám chỉ tiểu
      Phong nguyetDion thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Sinh đồ – Chương 3


      Trong khoang thuyền bật đèn, bụi bặm, đồ dùng trong nhà, còn có nhóc ôm túi xách, bóng dáng thanh tú đứng giữa khoang thuyền, nhìn tất cả sót thứ gì.

      Lí Chính cầm ấm nước, rót vào chén, uống hơi sạch chén, nhìn mấy lần, úp chén, rồi thẳng vào WC.

      Chu Diễm khẽ thở phào, ngồi xuống mép giường, ngửa đầu nhìn trần nhà.

      Trần nhà rất thấp, bên phòng bếp cao hơn chút, vừa rồi khi uống nước người nọ đứng thẳng.

      Ở cửa có bậc tam cấp, nhà bếp bên trái, WC bên phải, vào trong là nơi Chu Diễm ngủ tối qua, góc tường bên trái còn có tủ quần áo, bên phải là giường và cửa sổ bị vỡ, hai bên tường còn có hai cánh cửa, lúc này đều đóng lại.

      Chu Diễm ngồi xuống giường lát mới đứng dậy, nhìn xung quanh chút.

      Bên trong còn có căn phòng ngủ, diện tích lớn hơn chút, trần nhà cũng cao hơn, bên cạnh tường còn có cái bàn, cửa giữa hai phòng ngủ cách nhau quá xa.

      Cả khoang thuyền đầy bụi, còn có mạng nhện trong góc, trang trí trang thiết bị, trống trải, giống như có người ở.

      Lí Chính tắm mất có ba phút, lúc ra cầm khăn mặt lau đầu, thấy nhóc kia vẫn còn ôm túi xách đứng tại chỗ, quét mắt nhìn chân đối phương, cả hai chỉ cách nhau bảy tám cm.

      Lí Chính lười lời vô nghĩa với nhóc: “ ngủ.”

      vắt khăn mặt lên giá, rồi ra khỏi cửa.

      Chu Diễm biết làm thế nào, với theo câu: “ ngày tôi chưa ăn gì rồi.”

      Lí Chính dừng bước, quay đầu lại nhìn .

      Chu Diễm: “Hôm qua khi ra khỏi nhà tôi quên mang tiền.”

      “Tự nấu.”

      Tiếng bước chân thẳng về phía khoang điều khiển.

      Chu Diễm bỏ túi xách, đóng cửa lại, lập tức tìm đồ ăn.

      đụng vào thịt khô, giăm bông, đống rau mặt đất cũng thế, lách vào gian bếp tìm được mười gói mì. có bát đũa dư thừa, tất cả chỉ có chiếc, lúc này nằm trong bồn rửa bát.

      Chu Diễm rửa nồi, tiện thể rửa hết đống bát đũa, trong lúc chờ mì chín, pha cốc nước muối ấm, nhíu mày uống hết.

      Chỉ có mì rất khó ăn, rất đói, gắp mấy đũa no rồi, nghỉ ngơi hai phút, tiếp tục ăn hết.

      Mười hai rưỡi mở cửa ra, liếc mắt nhìn bên ngoài, dám tùy tiện về phía khoang điều khiển. Cẩn thận nghe ngóng có bất cứ động tĩnh gì, đóng cửa lại, đẩy then cài, vào WC.

      Phòng WC tuy , nhưng bên trong cũng có đầy đủ mọi thứ, thậm chí còn có bồn tắm . Chu Diễm có khăn mặt bàn chải đánh răng, bóp kem đánh răng vào đầu ngón tay, xoát mấy cái rồi rửa mặt.

      Bên trong có máy sấy, quay về phòng ngủ đem chiếc quạt bàn trong góc sáng sủa vào WC, thể giặt quần đùi được vì nó thể khô, giặt áo phông, quần lót, vội vàng tắm, coi áo phông như khăn mặt, lau lần, sau đó để cho gió quạt thổi khô.

      vô cùng khẩn trương, may mà thuyền luôn chạy, cũng nhân lúc đối phương chưa quay vào đem quần áo ướt sũng về phòng ngủ.

      Chu Diễm tự cổ vũ bản thân, rồi mọi chuyện thuận lợi thôi.

      Mọi việc đều yên ổn, sông chỉ có con thuyền độc.

      Lí Chính ngậm điếu thuốc, tiếp tục lái, híp mắt nhìn sông.

      có người bắt máy, giọng đầu kia già nua còn lơ mơ, hình như còn chưa tỉnh ngủ.

      Mở loa ngoài, Lí Chính : “Ông già, nhóc đến thăm nhà ông hôm qua lạc, mẹ nhóc biết sao?”

      “Cháu gì vậy, mấy giờ mà gọi điện thoại rồi? Sao nửa đêm rồi còn lái thuyền, ban ngày đâu vậy?”

      “Ông quản nhiều quá đấy, trả lời về nhóc kia trước .”

      “Cái gì nhóc?… Ngày hôm qua?”

      Lí Chính suy nghĩ, sửa lại: “Là hôm kia, mẹ già mang theo nhóc ấy.”

      Đầu kia tỉnh táo: “Tiểu Nữu Nữu?”

      “Đúng vậy.”

      “Con bé lạc?”

      Lí Chính bắn tàn thuốc: “Ngày mai tôi cập bến ở Tây Hỗ, bảo mẹ nhóc đến đón người .”

      “Ta có số điện thoại của mẹ nhóc.”

      “… Là người thân mà lưu lại số sao?”

      “Ai da đừng nhắc nữa, biết sao lại lưu nhầm số của người khác, hôm nay còn gọi điện thoại, ai ngờ lại nhầm, đành phải chờ bà ấy trở lại tìm ta thôi.”

      Lí Chính mệt mỏi vì phải lo chuyện bao đồng, thấy thế cũng nhiều lời nữa. Định cúp điện thoại, bên kia lại : “Đúng rồi, phải cháu lấy thứ gì của ta chứ?”

      Lại nghe ông lải nhải lúc lâu, Lí Chính mới có thể cúp máy.

      bao lâu sau lại có điện thoại gọi đến, là ông chủ bên bến tàu Tây Hỗ, biết Lí Chính ngày đêm đảo lộn, căn thời gian gọi điện thoại cho hỏi khi nào đến.

      Chấm dứt cuộc trò chuyện, pin điện thoại cũng sắp hết, Lí Chính đặt máy sang bên để mặc cho nó tự sinh tự diệt, bên tai cũng yên tĩnh hơn.

      Chu Diễm dám ngủ lâu, đặt đồng hồ báo thức, đúng năm giờ chuông reo, khi tỉnh dậy thấy chân trời đỏ rực như con sông.

      giơ tay lên chạm vào cửa sổ.

      Sờ vào khoảng , đầu ngón tay là hơi thở ướt át, bên dưới là thủy tinh sắc bén, chìm đắm trong làn gió phiêu bồng, có lẽ chỉ chút sơ suất bị thủy tinh cắt chảy máu.

      nghĩ cái gì vậy?

      Chu Diễm lại nhắm mắt nằm thêm vài phút, đứng dậy rửa mặt, lại uống bát nước muối ấm mới mở cửa ra, yên lặng ngồi ở mép giường.

      Lí Chính đẩy cửa ra, nhìn thấy Chu Diễm ôm túi xách đứng.

      Mới hơn sáu giờ, trời sáng , đến bồn rửa bát chuẩn bị rửa thấy bát đĩa đều trở nên sạch .

      uống xong nước, cầm lấy khăn mặt treo giá, vào WC.

      Hai người với nhau câu nào, lúc ra, nhóc kia tự động ra ngoài boong tàu, còn đóng cửa lại cho nữa.

      Ngay cả mì Lí Chính cũng lười nấu, nằm thẳng cẳng lên giường.

      Chu Diễm gọi điện thoại cho Vu Phương Phương.

      Chu Diễm: “Chị tới đón em về với.”

      Bên kia hình như che mic: “ chủ ơi, em muốn làm liên lụy đến chị sao?”

      “Chị là người biểu diễn chính, mẹ em dám làm gì chị đâu.”

      Vu Phương Phương cười: “Mẹ em ác lắm ấy, hôm qua bắt chị và chú Ngô nộp di động.”

      “Chị nghĩ cách .”

      “…Em lớn như vậy mà biết đến ngân hàng rút tiền sao.”

      Chu Diễm cao giọng: “Chị với mẹ em…”

      còn chưa hết, di động bên đầu kia bị cướp.

      cái gì?”

      Giọng bình thản giống như ngày hôm qua.

      Chu Diễm kêu tiếng: “Mẹ.”

      “Gọi điện thoại làm gì?”

      “Mẹ tới đón con .”

      Bên kia im lặng lúc mới : “Mày coi lời của tao là cái rắm sao?”

      Chu Diễm ngồi giữa boong tàu, gãi chân: “ người con xu nào, cả ngày hôm qua còn chưa ăn gì, cầu xin người mới có được chỗ ngủ.”

      “Đừng giả vờ đáng thương với tao, phải mày rất ngang ngược sao?”

      “Mẹ!”

      “Tao đón mày được đâu. Xăng cần tiền sao? Làm chậm trễ buổi biểu diễn cần ăn uống sao? Sao mày tự chạy được đến bên kia mà biết đường trở về?”

      Chu Diễm lớn tiếng: “Con phải do mẹ sinh ra!”

      “Tao hi vọng là mày do tao nhặt về.”

      Chu Diễm lau mắt, cắn môi nhìn sông, cúp điện thoại cũng nữa, cánh tay run rẩy.

      Bên kia cũng có tiếng, sau lúc lâu mới : “Chu Diễm.”

      Chu Diễm nhận ra giọng điệu này phải bình thản mà là hoàn toàn có tình cảm.

      “Mày muốn quay về trường học. Được, tao cho mày cơ hội. Trước khai giảng mày tự kiếm được tiền học, tiền sinh hoạt, tao cho mày học.”

      Chu Diễm mở miệng, cổ họng như bị che lấp, ho khan mấy tiếng: “Con có tiền, cũng có chứng minh nhân dân.”

      “Tự nghĩ cách .”

      “…Mẹ thể làm vậy.”

      “Mày muốn bị tao kìm kẹp tự tìm đường . Mày có khí phách, có bản lĩnh, vậy đừng ăn đừng uống của tao, tiền của mày là do tao cho, chứng minh nhân dân của mày cũng là do tao làm, quần áo giày dép túi xách đều là của tao, di động cũng vậy. Mày có khí phách hãy thay đổi hết , đừng lấy xu nào của tao.”

      Chu Diễm lại lau mắt: “… Con sai rồi.”

      “… Mày sai, chỉ là tao ở lại đợi mày được thôi.”

      Chu Diễm im lặng, cúi đầu vào cánh tay, cọ mấy cái, rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt hoảng loạn, nghĩ có nên mời hòa thượng về xem mẹ có bị quỷ nhập hay , nếu tại sao hai năm nay lại đối xử với như vậy.

      Bên kia tiếp: “Chỗ tao còn lưu diễn đến tận tháng tám, nếu mày kiếm đủ tiền học tự trở về.”

      Chu Diễm cúp máy.

      lại vùi đầu vào trong cánh tay.

      Người trong khoang thuyền trở mình tiếp tục ngủ.

      Buổi chiều Lí Chính rời giường, duỗi tay mở cửa, nghe thấy nhóc hỏi : “Khi nào cập bờ?”

      Lí Chính: “Buổi tối.”

      Chu Diễm gật đầu, thấy lại ăn mì, do dự chút hỏi: “Ăn cơm trưa?”

      Lí Chính liếc , trong nồi còn lại chút, chỉ vào nồi: “Ừ.”

      Chu Diễm vội đứng lên, phủi đít quần vào khoang thuyền, bưng nồi, vét nốt mấy sợi mì.

      người vội vàng ăn, người ra sức ăn.

      Chu Diễm nhai mì, liếm môi: “ ba, chừng nào trở về?”

      Lí Chính liếc : “ tháng nữa.”

      Chu Diễm lại liếm môi: “ ba, có thể… cho em mượn chút tiền ?”

      Lí Chính thèm nhìn , tiếp tục ăn mì.

      Chu Diễm lại ngoáy nồi: “ chút tiền xe là được rồi, trở về em trả cho cậu Công.”

      Lí Chính hừ tiếng, dường như châm biếm.

      Chu Diễm đỏ mặt cúi đầu.

      Ăn xong, Lí Chính giống như đại gia ném bát vào bồn rửa, mắt thấy sắp , Chu Diễm vội vàng: “ ba!”

      Lí Chính dừng lại, đút tay vào túi.

      mặc chiếc quần rộng thùng thình, màu xám, có đường màu trắng, vươn hai tay ra, lộn hai cái túi quần rỗng , túi trái còn có lỗ thủng.

      Lí Chính: “ có tiền.”

      Chu Diễm hiển nhiên tin.

      Lí Chính đá rau mặt đất: “Tiền đều nằm hết ở đây.”

      quả bí đao, hai củ khoai tây, ba củ cà rốt.

      Lí Chính lại bỏ thêm câu: “Tin hay tùy, cho mượn tôi cũng chả thiếu nợ .”

      xong, lướt qua về phía trước lái thuyền.

      Tầm chạng vạng, thuyền chở hàng đến bến tàu Tây Hỗ.

      Vô số con thuyền đỗ bên bờ, xe cộ ngừng di chuyển, từng thùng hàng hóa được bốc lên, đám người hoạt động, đông tiếng hét, tây tiếng hét.

      Ráng chiều nghiêng nghiêng, khói bếp lượn lờ.

      Lí Chính chào hỏi người tới, nhận lấy điếu thuốc từ đối phương, cười lớn.

      “Tiểu tử, dù thế nào hôm nay cũng phải uống với tôi hai chén đấy. Hàng hóa cứ để họ chở .”

      Lí Chính cười: “Uống rượu say làm sao lái được thuyền.”

      “Ngày mai .”

      làm chậm trễ công việc.”

      “Chậm trễ gì tôi chịu trách nhiệm cho cậu.” ta nhìn về phía sau Lí Chính: “ gặp thời gian có chuyện rồi, tìm được ở đâu đấy?”

      Lí Chính quay đầu lại, thấy nhóc kia đeo túi xách, đứng phía sau , quay đầu lại, rồi lại vẫy tay với người ở phía sau: “Thế chỗ nào, có tiện đường ? nào, phải muốn uống hai chén à.”

      Chu Diễm nhìn xa.

      Ở bến tàu có nhiều người, nhiều đàn ông, ánh mắt bọn họ đều quét qua người , châu đầu ghé tai biết gì.

      Chu Diễm xa, tìm góc yên lặng ngồi xuống chờ.

      Chẳng bao lâu sau trăng lên, trời đầy sao, đám người dần xa.

      người đàn ông tới, cười hì hì: “Em , ăn cơm chưa?”

      Chu Diễm đổi sang nơi khác.

      Người đàn ông kia vẫn bám theo: “Em , có phải có chỗ để ? ăn cơm với nhé? Nhà ở ngay bên kia thôi.”

      Chu Diễm ôm túi xách vội vàng chạy trốn, người đàn ông vẫn đuổi theo phía sau, hai chân như đeo chì, vừa nặng vừa run, chạy tới nơi nhiều người, người đàn ông kia mới hậm hực rời .

      Chu Diễm đụng vào đứa trẻ cầm bát ăn cơm, bát của nó rơi xuống, người phụ nữ chạy tới, chỉ vào Chu Diễm mắng, tiếng địa phương, hiểu, nghĩ rằng bà ta cũng chỉ mắng chửi thôi.

      Chu Diễm ngừng giải thích, giọng khàn khàn giống như của .

      lại lê xác về bến tàu, run rẩy lấy di động ra gọi điện thoại cho mẹ, đầu kia lập tức cúp máy, gọi điện thoại cho Phương Phương cũng vậy, gọi cho chú Ngô tắt máy.

      Chu Diễm trốn vào góc tối đen như mực, ngừng chờ đợi, đập vào mắt là thế giới màu đen vô cùng vô tận có điểm dừng, cảm giác tuyệt vọng lan tràn trong lòng.

      Đột nhiên có điểm đen ở phía xa.

      Điểm đen di động tới càng ngày càng gần, về phía bến tàu, là nơi đỗ thuyền.

      Chu Diễm đứng lên, hai chân run rẩy, chạy về phía .

      Ngườ nọ nhảy lên thuyền, còn chưa đến trăm mét, Chu Diễm gọi: “ ba…”

      Người nọ quay đầu lại, nhìn về phía .

      Vẫn còn chưa đến trăm mét, người nọ vào khoang điều khiển, Chu Diễm gọi: “ ba…”

      Còn năm mươi mét nữa, hình như thuyền hoạt động, Chu Diễm gọi: “ ba…”

      Còn mười mét, cả người Chu Diễm ngã xoài xuống mặt đất, đứng lên đuổi theo con thuyền chạy.

      Trong gió đêm, ngừng gọi: “ ba…”

      “Lí Chính…”

      “Lí Chính…”

      “Lí Chính…”

      Thuyền ngày càng xa, cuối cùng phải gặp lại nữa.
      Phong nguyetDion thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Sinh đồ – Chương 4


      Bến tàu trống , đêm khuya thanh vắng.

      Chu Diễm ôm cánh tay, đứng mười phút, dưới trời đêm cả người đều rét lạnh.

      thở ra khói, như thể làm vậy có thể sinh ra nhiệt lượng cho cơ thể, loại nhiệt lượng này dừng ở hai chân, sau đó rời .

      Đồn công an Tây Hỗ, cảnh sát vừa tuần tra trở về, người trẻ tuổi : “ tại mấy ông già đều cậy mình nhiều tuổi, phạt mắng được, ngay cả khuyên giải cũng được, tay còn chưa chạm vào người, bọn họ ồn ào cảnh sát đánh người, tôi thể nuốt nổi cục tức này.”

      Người cảnh sát trung niên cười: “Nếu cậu ở trong này nửa năm, tôi cho cậu biết thế nào là vàng thau hỗn tạp, thay đổi khôn lường.”

      “Cái gì?”

      Người cảnh sát trung niên: “Mỗi ngày chịu tức giận đều quan trọng.”

      Người cảnh sát trẻ cười, người cảnh sát trung niên tiếp: “Này, cậu đừng có tin, vừa rồi ông lão kia nửa đêm hất bát nước ra ngoài ban công trúng người, vậy mà vẫn còn cãi lý, cậu cho vậy là lạ sao? Cậu có bản lĩnh ở hơn năm, tôi cho cậu biết thế nào mới gọi là lạ.”

      Người cảnh sát trẻ rót cho đối phương cốc nước, trêu ghẹo: “ nỡ rời tôi ư?”

      “Giờ cậu mới nhìn ra sao?” Người cảnh sát trung niên uống ngụm, chỉ vào ta, “ thể ở đồn công an cơ sở lâu được, tính sắc bén đều bị mất hết, cậu có năng lực, vẫn là cố gắng lên . Khi nào ?”

      “Sau…” Người cảnh sát trẻ vừa được từ, đột nhiên dừng lại, nhìn ra cửa hỏi, “ có chuyện gì?”

      Người cảnh sát trung niên quay đầu lại, nhìn thấy cửa đồn xuất mặc áo phông quần đùi, đeo túi xách.

      : “Tôi… bị lạc đường.”

      Hai cảnh sát nhìn nhau, đều đọc được từ trong mắt đối phương… What?

      Người cảnh sát trẻ rót cốc nước cho , nhận lấy: “Cám ơn.”

      có gì.” ta kéo ghế ngồi đối diện : “ tên Chu…”

      “Chu Diễm.” Chu Diễm lặp lại.

      “À, Chu Diễm, tôi họ Vương… xác định chúng tôi cần liên lạc với người thân của ?”

      Chu Diễm lắc đầu: “Cho tôi ở lại đây đêm là được.”

      “Có thể, nhưng…”

      “Lân Sinh!” Người cảnh sát trung niên ngắt lời ta, gọi ta qua.

      Vương Lân Sinh với Chu Diễm: “ đợi lát.” đến trước mặt người cảnh sát trung niên hỏi, “Sao vậy?”

      Người cảnh sát trung niên liếc Chu Diễm, kéo Vương Lân Sinh sang bên giọng: “ nhóc kia có lẽ là bỏ nhà ra , nhưng hỏi chứng minh nhân dân lại bảo có. Tình hình này chắc là lừa người rồi.”

      gì vậy.”

      “Đừng có tin, cậu nghĩ kẻ lừa đảo lừa cảnh sát sao? tại kẻ lừa đảo có rất nhiều cách, lá gan rất lớn, nhất là những thoạt nhìn trung thực mới dễ dàng khiến người ta tin tưởng. Đừng bảo tôi đúng, kiểu gì cũng vay tiền cậu, tôi chỉ ngăn chặn trước cho cậu thôi.”

      Vương Lân Sinh nhìn về phía Chu Diễm, đối phương ôm túi xách, cầm sạc pin hỏi ta: “Tôi có thể sạc pin lát ?”

      “À, bên cạnh sô pha có ổ điện.” Vương Lân Sinh chỉ vào bên cạnh người cảnh sát trung niên, Chu Diễm về phía đó.

      Vương Lân Sinh lại hỏi mấy câu, thấy đối phương có tinh thần trả lời, ta lấy chiếc chăn để cho ngủ ở sô pha.

      Dù căng thẳng, nhưng Chu Diễm nhanh chóng ngủ say.

      Trán trắng nõn mịn màng, hốc mắt hơi thâm, miệng xinh xắn phúng phính, khuôn mặt giống như quả vải được lột vỏ, thanh tú đáng , quả dễ dàng khiến người ta tin tưởng.

      Vương Lân Sinh tắt đèn bên phía sô pha, tăng nhiệt độ điều hòa lên chút, lúc này mới trở lại chỗ ngồi.

      Nhoáng cái qua đêm.

      Quên tắt báo thức di động, năm giờ đổ chuông, Chu Diễm hốt hoảng tỉnh lại, để ý làm rơi túi xách xuống đất.

      Vương Lân Sinh nhặt túi xách lên đưa cho : “ có thể ngủ thêm lát nữa.”

      Chu Diễm gật đầu qua loa, nhưng vẫn : “ cần đâu.”

      tắt đồng hồ báo thức, rút sạc pin, sách trong túi đều lộn xộn, khóa kéo tốt lắm, Chu Diễm lấy sách vở ra.

      Vương Lân Sinh tiện tay cầm quyển lên nhìn, hỏi: “ vẫn còn học à, bao nhiêu tuổi?”

      Động tác của Chu Diễm dừng lại: “Học kì sau lên năm ba.”

      “Tôi còn tưởng hơn, hóa ra sắp lên năm ba rồi.” ta tiện tay lật sách, bên trong rơi ra tờ báo, “Ơ?”

      Xoay người nhặt lên, lúc cầm báo mới phát tờ báo này cũ rồi, trang giấy gần như sắp mủn, chữ in phai màu, có lẽ do thường xuyên được kẹp trong sách nên vẫn còn phẳng.

      Vương Lân Sinh lướt qua nội dung, lại đột nhiên “Ơ” tiếng, còn muốn đọc tiếp báo bị lấy .

      Chu Diễm đặt tờ báo cẩn thận vào trong sách, đeo túi: “Cám ơn , cảnh sát Vương.”

      định à?”

      Chu Diễm gật đầu, tối hôm qua đường tới đây còn nghĩ có thể mượn tiền cảnh sát hay , suy nghĩ này bị xóa bỏ bởi những lời của người cảnh sát trung niên.

      Chu Diễm phát bắt đầu từ hôm qua, trong đầu chỉ có hai chữ “vay tiền”, lời của mẹ giống như cây đinh cắm vào lòng , đau đớn khắc sâu, sau khi nhìn thấy chiếc thuyền kia hề do dự rời , máu lại ngừng chảy ra.

      đến thành phố xa lạ, cảm thấy thịt chuột và thịt dê có gì khác biệt, bắt đầu tự hỏi, tiếp theo nên làm thế nào.

      Trải qua chuyện xảy ra ngày hôm qua ở bến tàu, Chu Diễm bất giác liếc mắt cái, sáng sớm ngày mới, nơi đó đầy người, mấy người hô to gọi , biết xảy ra chuyện gì.

      Cho dù xảy ra chuyện gì cũng liên quan đến , Chu Diễm tiếp tục bước về phía trước.

      Lúc này chỉ có cửa hàng bán đồ ăn sáng mở cửa, Chu Diễm hết con phố, chần chừ lát, chọn cửa hàng bước vào.

      Từ trước đến nay tính cách hướng nội, ngoài đọc sách biết gì hết, hai năm nay theo mẹ chạy ngược chạy xuôi, từ thành thị đến thị trấn, tính tình cũng được rèn luyện ít, so với hai năm trước thay đổi rất nhiều.

      Chu Diễm nhìn vào chỗ trống, hỏi ông chủ: “Xin hỏi, cửa hàng các ông có cần thuê người ?”

      Ông chủ lau tay vào tạp dề, quan sát từ xuống dưới: “ muốn tìm việc à? Bao nhiêu tuổi?”

      Chu Diễm cười đáp: “Hai mươi.”

      “Chúng tôi chỉ cần tuyển lao động phổ thông… có mang theo chứng minh nhân dân ? Là người địa phương à? Trước kia từng làm chưa?”

      Chu Diễm: “Tôi là người bên ngoài, làm mất chứng minh nhân dân rồi.”

      Chu Diễm xin việc thất bại, ông chủ lo thuê gặp chuyện, có chứng minh nhân dân nên chả biết có đủ mười tám tuổi hay .

      Chu Diễm thử lần đầu, tiếp đó lá gan cũng lớn hơn, nhưng tìm được việc, mười cửa hàng đều nhận , ngay cả cơ hội phỏng vấn cũng có.

      Vất vả lắm mới đợi được cửa hàng trang phục thông báo tuyển dụng mở cửa, nhưng vì có chứng minh nhân dân nên bị loại ngay từ cửa.

      Trái tim Chu Diễm nguội lạnh, nên lời, nắm chặt di động, kiềm chế cảm xúc muốn gọi điện thoại.

      chút, cuối cùng dừng lại ven đường cỏ mọc thành bụi.

      thuyền.

      Lí Chính ra khỏi khoang điều khiển, quay về rửa mặt, chuẩn bị ngủ có điện thoại gọi đến.

      “Ôi, Lí Chính à, cậu đến đâu rồi?”

      “Có chuyện gì?”

      “Xảy ra chuyện rồi, hôm qua mấy tiểu tử kia uống say, bốc nhầm hàng hóa rồi, cậu mau quay trở lại .”

      Lí Chính nhíu mày: “Chờ tôi ngủ dậy rồi sau.”

      được, mau quay về . Nếu bên kia nhận được đúng hàng là tôi xong đời đấy! Lí Chính, Lí, tôi gọi cậu là rồi, cậu mau quay lại , quay về tôi hầu hạ cậu.”

      Đối phương cầu cha gọi mẹ, Lí Chính mắng: “Con mợ nó!”

      Cúp điện thoại, Lí Chính quay về khoang điều khiển, quay đầu thuyền về đường cũ, giữa chừng nghỉ ngơi nửa tiếng, ngừng khắc nào, cuối cùng giữa trưa về đến bến tàu Tây Hỗ, thuyền cập bờ, tâm trạng đều viết hết mặt. Đối phương nhìn thấy, trong lòng hoảng hốt, đành phải ôm lấy vai , khuyên can, giải thích, lại lời cám ơn.

      Đối phương bắt tay vào chỉ huy, khói thuốc bay loạn, “ nào, tối qua còn chưa uống đủ, hôm nay giữa trưa vừa đẹp. Cậu xem đấy tôi nào có dễ dàng, như thế nào tôi cũng là khách, kết quả lại biến thành tôi phải hầu cậu, cậu xem nào có đạo lý này cơ chứ?”

      Lí Chính mượn bật lửa đối phương châm thuốc: “Được rồi, uống miễn , trước kiếm thứ gì cho tôi lấp đầy bụng .”

      “Muốn ăn gì? Thỏ rừng thế nào?”

      Vừa vừa , qua quán ăn cạnh bến tàu, Lí Chính dừng bước.

      Đối phương phát ra, hỏi: “Sao vậy?”

      Lí Chính rít ngụm khói, híp mắt: “ có gì, thôi!”

      Trước cửa quán ăn người đến người , người qua đường chỉ giống như cơn gió mà thôi.

      Hôm nay quán ăn Đông Bắc vô cùng náo nhiệt.

      người ngồi xuống hỏi: “Đây là món gì?”

      Chủ quán đáp: “Rau sam.”

      “Nấu như thế nào?”

      “Có thể nấu canh cũng có thể làm rau trộn.”

      “Bao nhiêu tiền?”

      “Ba… bốn đồng gì đấy. Có mua ?”

      Đám bạn bè của cậu nhóc ồn ào: “Hỏi hỏi !”

      Cậu nhóc gãi đầu, mặt hơi đỏ: “Tôi mua, cái kia, có thể kết bạn ?”

      Chu Diễm cúi đầu im lặng, lát sau, đối phương lấy ra năm đồng, Chu Diễm : “Có tiền lẻ ? Tôi có tiền trả lại.”

      Mấy cậu nhóc lần lượt móc túi lấy ra bốn đồng tiền xu.

      Chu Diễm nhận lấy tiền, nhìn bọn họ tâm trạng dường như cũng trở nên xán lạn như đồng tiền xu dưới ánh mặt trời.

      tiếng sau, rau sam bán hết, Chu Diễm lại chạy tới bụi cỏ ven đường hái rau.

      đôi xăng đan màu trắng, hái vòng, xăng đan sớm dính đầy bùn, ngón chân vô cùng bẩn, tay còn sứt sát, bắp đùi phải biết chạm vào thứ gì có vết xước.

      Chu Diễm lại quay về bên cạnh quán đồ ăn gần bến tàu rao hàng, vết xước hơi ngứa, khẽ gãi, khát nước, cắn bánh mỳ, mở chai nước ra uống, uống hớp hết nửa non chai.

      tiếp tục gặm bánh mỳ, gặm miếng mới phát bùn ngón tay dính vào vỏ bánh, xé vỏ bánh , lấy ngón tay khác cầm, mắt hơi ướt, hít mũi, lại mở to miệng cắn bánh mỳ, ánh sáng trước mắt đột nhiên bị che mất, bóng đen bao trùm cả người .

      Chu Diễm từ từ ngẩng đầu, nhìn về người ngồi xổm trước mặt .

      Người nọ thản nhiên liếc cái, tầm mắt quét xuống mặt đất, tay chụp lấy bó rau dền, đứng lên nhìn , dừng lại, xoay người bước .

      mấy bước rồi quay đầu lại, đến trước mặt Chu Diễm, bắt lấy cổ tay , túm lên, bước nhanh về phía trước.

      Bóng chiều nghiêng nghiêng, khói bếp lượn lờ, cảnh sắc giống như khi đến hôm qua.
      Phong nguyetDion thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :