1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Siêu sao trở lại - Gạo nếp đường trắng ( Hoàn - 229 chương )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ✿ SIÊU SAO TRỞ LẠI ✿

      Tác giả: Gạo nếp đường trắng

      Converter: ss Not – TTV

      Độ dài: 1419 page Word

      Tình trạng bản convert: Hoàn


      Nguồn : https://bongsabj.wordpress.com/

      https://luynhlinhcoc.wordpress.com/


      [​IMG]

      [​IMG]
      Văn án

      (Qin + Thiên edit)

      là thiên hậu, bỗng tỉnh dậy thành nghệ sĩ quèn tài năng.

      Lâm Huyên Di tưởng chết nhưng còn sống, vẫn tự tin như xưa, cố gắng diễn xuất tốt, rồi ngày có thể trở lại sân khấu, trở về vị trí cao nhất.

      Ấn tượng của tất cả mọi người đối với “bình hoa di động” vốn dĩ rất nhát gan này như thế nào?

      Có người ghen tị, có người bày mưu hãm hại, rồi sao nữa?

      Nếu có người đổ kị chính là tài trí bình thường, chưa từng sợ cạnh tranh, lại càng sợ có người khiêu chiến.

      vượt mọi chông gai, nhất định có thể quang minh chính đại trở thành minh tinh
      Last edited: 5/10/16
      duyenktn1, thuyt, Dion 1 thành viên khác thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Quyển 1 : Trở về giới showbiz


      Chương 1: Siêu sao trọng sinh

      Editor: Thiên Thiên

      Beta: Qinderella – Yến Vĩ Điệp


      “Ơ…” Lâm Huyên Di tỉnh dậy, đầu giống như người bị say, đau nhức vô cùng. Ngửi thấy mùi thuộc sực lên trong phòng bệnh, khỏi chớp mắt ngơ ngác.

      “Bệnh viện… ? Mình làm sao có thể ở chỗ này?”

      phải quay phim sao? A! Đúng rồi! Vừa rồi lúc quay phim, cáp treo tự dưng có vấn đề, tuyến dây thép bị đứt, sau đó… liền ngã xuống vách núi đen thẳng tắp. Vách núi đen! Lâm Huyên Di trong lòng cả kinh, nhớ bản thân té xuống vách núi đen cao trăm mét. Trời! phải là ngã tàn phế đấy chứ?

      Ý thức được điểm ấy xong, Lâm Huyên Di cẩn thận duỗi chân ra chút, tốt, vẫn còn cử động được. Ngoại trừ việc thân thế mệt mỏi, tứ chi còn sức, cả người đau nhức mệt mỏi dường như cũng có gì trở ngại. Lâm Huyên Di nhàng thở ra, chậm rãi ngồi dậy.

      Vừa đứng lên, cánh cửa bị người đàn ông xa lạ mở mạnh ra, sau đó lại nhanh chóng đóng lại. Lâm Huyên Di nhìn động tác liên tục của người xa lạ này, hơi hơi nhíu mi, nhanh chóng bấm nút cấp cứu.

      Người vừa tới đóng cửa lại, vẻ mặt giận dữ thẳng đến trước mặt Lâm Huyên Di, mang theo cái vẻ ghét bỏ chỉ thẳng vào mặt : “Cố An Kỳ (Qin: nghe cái tên này lại nhớ tới chị An Bình đáng thương), trời ơi Cố An Kỳ, rốt cuộc là ngu đến mức nào mới hết? Bảo diễn diễn, bảo hát hát! Đó là còn chưa đến chuẩn bị cho tiết mục giải trí, lại làm hỏng hết! viên đá thể nổi được! Trong tiết mục trừng phạt, giật điện đúng là có hơi quá, nhưng thể nhịn được chút sao? có biết , hôm nay phần lên hình của bị cắt , lấy được xu nào cả! Ai… ngu xuẩn, thực ngu xuẩn… Tôi làm sao có thể xui xẻo như vậy? Lại trở thành quản lý của ?!”

      Lâm Huyên Di giơ tay lên ngửa bàn tay của người đàn ông đó ra. hoàn toàn thể lý giải được người đàn ông trước mắt rốt cuộc đến cái gì. Mở miệng ra là Cố An Kỳ, tên kia rốt cuộc là loại người nào? làm cái gì? Là tiết mục tuyển người mới sao?

      “Quên , bây giờ tôi cũng muốn so đo việc này với . nhanh nhanh thu dọn hành lý, chuẩn bị trả phòng bệnh, rời khỏi bệnh viện. Về nhà trang điểm cho đẹp, buổi tối ăn cơm cùng Trương đạo diễn, nhớ biểu tốt, cố mà khiến ông ta cho chút vai diễn.”

      Ba năm gần đây, lịch trình của Lâm Huyên Di đều kín mít hết, dự định năm nay quay chụp đĩa nhạc của ba bộ phim truyền hình lớn, sang năm còn lại là bốn bộ điện ảnh rồi lại ra đĩa nhạc, muốn có được cơ hội để quay chụp cho cũng là phải đạp lên nhau mà chớp lấy. tại lại muốn tiếp người khác ăn cơm để có thể lấy được đất diễn, giành lại tỷ lệ xem? Người này là điên rồi!

      biết cái gì, nhưng tôi cần nghỉ ngơi, bây giờ mời lập tức ra ngoài.” Lâm Huyên Di cau mày hạ lệnh đuổi , tại đầu đau nhức vô cùng, thầm nghĩ phải làmkhiến cho người này mau chóng rời , mới có thể nghỉ ngơi lát.

      “Cố An Kỳ! nghĩ mình còn đóng phim sao? Tôi cảnh cáo ! đừng mặt dày biết xấu hổ! Tôi bảo , phải cho tôi!”

      “Vị tiên sinh này, tôi khuyên lập tức rời nơi này, nếu đợi lát nữa bác sĩ cùng bảo vệ mời ra ngoài.” Lâm Huyên Di chút kiên nhẫn . vừa mới thức tỉnh bao lâu, thân thể còn yếu ớt quá, đối phương cho mình nghỉ ngơi thôi, lại còn luôn miệng đứng đó mà chửi bới sỉ nhục, dù là Lâm Huyên Di tính tình bình tĩnh đến mấy cũng nhịn được .

      “Cố tiểu thư, tỉnh lại rồi sao, có chỗ nào thoải mái à?” Như để xác minh lời đó là của , y tá từ cửa vào.

      “Tốt! Tốt! Tốt! Cố An Kỳ!” Đối phương giận dữ, liên tục từ ‘tốt’, “ có bản lĩnh tối hôm nay đừng đến! đừng quên hợp đồng của còn có nửa tháng nữa mới hết hạn ! Hoặc là viết lại giao kèo mới, hoặc là bị đuổi ra khỏi “làng giải trí châu Á”, quyền quyết định là của !” Người nọ lo lắng sợ bị bảo về đuổi ra ngoài, ngoan cố ném lại câu độc địa rồi ra ngoài.

      tiễn.” Lâm Huyên Di ngồi ở giường bệnh từ từ nhắm hai mắt . như con chó điên, nhìn thấy người liền cắn.

      Sau khi đưa người kia , Lâm Huyên Di rời khỏi phòng bệnh đặc biệt ra toilet làm vệ sinh chút.

      bồn rửa mặt ở toilet có cái gương lớn lắm, Lâm Huyên Di nhìn vào gương, thấy hình ảnh ra trong gương là khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ bỗng sửng sốt. Người kia mặt mày thanh tú, sắc mặt có chút tái nhợt, lông mi dài rủ xuống mí mắt. Đôi mắt trong như nước mùa thu ấy giờ phút này lại trừng lớn, khó có thể tin nhìn vào gương, Lâm Huyên Di hơi hơi lui ra phía sau từng bước, người trong gương cũng theo lui lại từng bước.

      Này… Dùng sức cấu véo mặt, khuôn mặt như trước có gì thay đổi, vẫn là hai gò má ngây ngô thanh tú kia, xem ra cũng phải là phẫu thuật.

      Lâm Huyên Di kinh hãi dứt, trong đầu là mảnh hỗn loạn, người dựa vào tường, cố gắng trấn tĩnh lại. ngã từ cái vách cao tầm trăm mét đó vốn là là dữ nhiều lành ít, cộng thêm vách núi còn có cả đống đá ngầm, va chạm như vậy, còn sống quả thực là thể tin được

      Chẳng lẽ bị tráo hồn? Vậy linh hồn của nguyên chủ thân thể này ở đâu? Thể xác ở đâu?

      Suy nghĩ của có chút hỗn loạn, phiền muộn mở van nước, hắt nước lạnh vào mặt, cuối cùng cũng lấy lại được chút bình tĩnh lại.

      Thời điểm bây giờ cần bình tĩnh, ít nhất trước hết cần phải làm thân thế của thân thể này . tại cách ăn mặc này thể giúp biết được chuyện của chủ nhân này, nếu lỡ để lại hậu quả sau này, dám suy nghĩ.

      Theo như lời của người đàn ông vừa rồi, chủ nhân của thân thể này hình như tên là Cố An Kỳ, lần nhập viện này đại khái là vì khi tham gia tiết mục giải trí bị điện giật, làm cho ta phải khẩn cấp cấp cứu.

      tình xảy ra lâu như vậy, còn có phóng viên đến phỏng vấn để viết báo, điều này có thể cho thấy địa vị của nguyên chủ thân thể này trong làng giải trí cao. Cộng thêm cái tiết mục cố điện áp kia, còn bị người đời chỉnh cho đến mức độ này, xem ra những ngày trước của Cố An Kỳ hề tốt chút nào.

      Đáng lẽ ra phải đứng bục thềm cao nhất trong giới showbiz, nay lại trọng sinh thành nghệ sĩ bé. ra việc này, chắc chắn ai cũng tin được mà còn cười vào mặt cho. Lâm Huyên Di tự giễu lắc lắc đầu, mặt ra tia cười khổ.

      “Cố tiểu thư, có làm sao ?” Y tá thấy “Cố An Kỳ” đứng ở toilet lâu như vậy mà ra, liền lo lắng gõ cửa toilet.

      Lắc lắc đầu, Lâm Huyên Di chỉnh lại biểu cảm của mình rồi mở cửa: “Bây giờ tôi có thể làm cuộc kiểm tra toàn thân chưa?”

      “A, được, bây giờ tôi sắp xếp, vui lòng chờ chút.” Y tá hơi ngẩn người ra, sau đó hồi đáp rồi chạy nhanh .

      Trong thời gian chờ đợi có chút nhàm chán, ở trong đại sảnh có chiếc TV, phát tin mới nhất trong ngày.”Tin tức mới nhất cho biết, nghệ sĩ nổi tiếng Lâm Huyên Di trong quá trình quay phim, dây cáp có trục trặc, bị rơi xuống vách núi đen, đến nay sống chết , tỷ lệ phần trăm còn sống nhiều. Trước mắt cố gắng tìm được người…”

      Lâm Huyên Di hãi hùng, yên lặng đứng ở bên trong góc phòng, thân mình chịu nổi mà cứ run lên.

      “Cố tiểu thư, sao chứ?” Y tá quan tâm hỏi.

      Cố An Kỳ cúi thấp đầu, chớp chớp mắt: “Tôi sao, có thể bắt đầu kiểm tra rồi sao?”

      “A, vâng, mời hướng bên này…”

      Trong thời gian buổi chiều, Lâm Huyên Di làm xong phần kiểm tra toàn thân từ chiều cao, nhóm máu, đều phải kiểm tra hoàn chỉnh. Nhìn chung mà , thân thể này đến có thể xem như khỏe mạnh, lần điện giật lúc trước cũng làm ảnh hưởng đến thân thể. Chẳng qua dạ dày của phải tốt lắm, dễ dàng mắc bệnh, cần phải ăn uống cẩn thận, đúng giờ cơm phải ăn. Lâm Huyên Di nghe vậy, gánh nặng trong lòng cũng dần thả lòng.

      Việc thủ tục xuất viện rất đơn giản, căn cứ theo chứng minh thư để tìm nơi ở rồi tìm được gia đình của Cố An Kỳ. Làm Lâm Huyên Di đến chỗ ở của Cố An Kỳ, thực kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm . Cho tới bây giờ chưa từng nghe thấy nhà của bất kì ngôi sao nàoại ở trong cái ngõ như thế này.

      Dọc đường có gặp mấy bác trung niên, hình như họ rất quen thuộc với Cố An Kỳ, nhiệt tình chào hỏi nàng, gọi “Tiểu Cố”, “Tiểu Cố” . Lâm Huyên Di nhìn những gương mặt xa lạ thân thiện kia, có đôi chút thích ứng được.

      Đến khi nàng tìm được ngôi nhà của Cố An Kỳ, cả người mỏi mệt quả muốn nằm bẹp xuống. Nơi Cố An Kỳ là ở lầu hai, Lâm Huyên Di khi bước lên cầu thang liên tục tiếng “hắt xì hắt xì” vang lên, làm cho sợ hãi nhỡ có rơi xuống kia.

      Sau khi mở cửa, căng thẳng về thần kinh của Lâm Huyên Di mới nới lỏng xuống.

      Nhà Cố An Kỳ rất , chỉ rộng có mười lăm m², đồ đạc của gia đình chả đáng bao nhiêu, ngoại trừ cái giường cũ nát cùng cái bàn học kia bị mòn hết bốn cạnh, cũng chỉ có cái tủ quần áo nho ở đầu giường, xem cái tủ kia chế tạo thô ráp cùng loại gỗ rất bình thường, Lâm Huyên Di đoán rằng nó là đồ thủ công.

      Nhà Cố An Kỳ tuy rằng thực cũ nát hơn nữa lại rất , còn có chút nhạt nhẽo, nhưng lạ là biết tại vì sao lại làm cho Lâm Huyên Di có cảm giác an tâm lạ thường, giống như khiến trở về những ngày chưa dấn thân vào giới showbiz, dường như mang theo chút hương vị ấm áp hoài niệm.

      Hết thảy lại trở về điểm xuất phát…

      Nhiều năm qua cố gắng phấn đấu đều biến thành hư , tiền tài, địa vị tất cả đều mất, muốn có lại chắc chắn phải lần nữa bắt đầu. Hỏi ông trời rằng như thế này là công bằng hay là bất công?

      Khóe miệng nhếch lên tự giễu, nàng tiếng động nở nụ cười.

      Có lẽ đời ở đâu đó còn có thứ gọi là —— duyên số. Cho dù là tráo ồn, thay đổi thân phận, chính bản thân vẫn là người luẩn quẩn trong cái vòng tròn này.

      Nếu có cách nào khác trở lại thân thể trước kia, thế cứ như vậy dựa vào thân thể Cố An Kỳ này mà làm lại từ đầu…

      ngày nào đó, trở về vị trí cao nhất…

      Lâm Huyên Di dựa vào chiếc giường có hơi cứng, dần dần chìm vào giấc ngủ.
      Dion, duyenktn1Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2: Điều tối kỵ trong lòng

      Edit: Vô Vi

      Beta: Má Lừ (Blue)


      Đêm đó, Lâm Huyên Di… À, , là Cố An Kỳ ngủ rất ngon, thẳng mạch tới gần trưa hôm sau, tự nhiên có thời gian mà ngồi ăn sáng nữa. Sau vài ngày, nhận được tin tức nào của Kỷ Nhân. Thực ra trong lòng cũng đoán được vài phần, nghĩ đến lần này vì chọc giận cấp nên bị bọn họ giấu diếm.

      Chuyện bị cấp vô tình như thế, ra chưa bao giờ quá lo lắng. Được nghỉ ngơi vài ngày cũng chẳng phải chuyện xấu gì, ít nhất trong khoảng thời gian này, có thể hiểu biết thêm về chủ nhân cũ của thân thể này, tương lai có xảy ra chuyện gì vẫn có thể chuẩn bị tinh thần trước.

      Pha ly trà, lẳng lặng ngồi bên cửa sổ bằng gỗ, mùi thơm của trà dần tràn ngập khắp căn phòng . Cố An Kỳ thích cái mùi tự nhiên như vậy, quá nồng đậm, lại phảng phất mùi hương thơm ngát, dường như chỉ cần ngửi được nó tâm hồn người ta trở nên bình yên hơn vậy.

      tay cầm ly trà nóng, tay nhanh chóng xem xét những thứ có trong chiếc laptop cũ mà chủ nhân thân thể này để lại.

      Dường như Cố An Kỳ có thói quen ghi nhật kí, từ lúc vào nghề cho đến những kiện phát sinh gần đây, tất cả đều được viết trong cuốn sổ, mỗi ngày làm cái gì, nhận được thông báo gì, gặp được người nào, đôi lúc gặp được chuyện gì đó vui vẻ cuối dòng nhật kí đó thường được vẽ thêm khuôn mặt tươi cười sáng lạn, nhưng càng về sau khuôn mặt tươi cười kia xuất càng ít, đến cuối cùng dường như biến mất thấy.

      Chủ nhân thân thể này cũng giống như , xuất thân từ nhi viện. Năm mười sáu tuổi, dựa vào dung mạo thanh tú của mình đóng quảng cáo rồi trở nên nổi tiếng, trở thành ngôi sao của làng quảng cáo, nhưng vì tính cách yếu đuối nên thường bị người khác bắt nạt, lợi nhuận thu được từ quảng cáo cũng bị cắt xén bởi nhiều lý do vô lý, có khi còn phải dùng đến từ nghèo khó để miêu tả về hoàn cảnh của ta. quyển nhật kí nho kia có rất nhiều nếp nhăn và vết thấm, có lẽ hơn phân nửa chính là nước mắt rơi xuống khi viết.

      Nguyên chủ tâm địa xấu, coi như là nhu thuận đơn thuần, nhưng với tính cách như vậy như vậy thích hợp để bị quấn vào cái vòng luẩn quẩn này.

      Yếu đuối là điều tối kỵ nhất, nếu muốn tranh chấp dậm chân tại chỗ, tụt hậu hơn những người khác. tranh chấp với ai cũng có nghĩa là thoát khỏi được vũng bùn này, điểm ấy quá hiểu. Cơ hội có chân để tự tìm đến với mình, tất cả đều do chính mình tự giành lấy.

      Nhấp ngụm trà , căn cứ vào những gì ghi nhật kí, lại lên mạng tìm tòi ít số liệu về tần suất người xem của mình. Chủ nhân thân thể như Kỷ Nhân , trong các tiết mục cũng chỉ núp ở phía sau, tham gia vào bất cứ đoạn đối thoại nào màn ảnh, trong tiết mục có bao nhiêu cảm giác tồn tại, chỉ giống như đạo cụ làm nền mà thôi.

      Trong các tiết mục trò chuyện với nghệ sĩ luôn luôn được chọn sau cùng, mà mỗi lần người dẫn chương trình cho nàng cơ hội ta luôn lắp ba lắp bắp, dám nhìn màn ảnh. Tuy lời của Kỷ Nhân hơi vô tình, nhưng đúng là như vậy, người như ta thích hợp sống trong cái vòng tròn này.

      Cái vòng luẩn quẩn này mặc dù đến mức ăn tươi nuốt sống gì ai, nhưng tuyệt đơn thuần như vậy.

      Tắt trang web , Cố An Kỳ nâng ly trà lên uống ngụm. hiểu vì sao nhu nhược ngây ngô như thế lại muốn chen chân vào cái thế giới showbiz này. ràng là bị ức hiếp đến thở nổi, nhưng lại chưa bao giờ muốn rời khỏi nó.

      Trong lòng Cố An Kỳ cũng có chút áy náy với ta, dù sao vẫn là mình chiếm lấy thân thể này. Vốn định làm điều gì đó để bù đắp lại, nhưng trước mắt xem ra thể làm được gì.

      Bây giờ nghĩ lại, ra tính cách của và nguyên chủ hoàn toàn trái ngược với nhau. cái cảm giác đứng sân khấu, hưởng thụ cuộc sống dưới những ánh đèn nhấp nháy. Đối với , cái vòng luẩn quẩn này chẳng khác nào sàn diễn. Mỗi nghệ sĩ dù danh tiếng có lớn đến đâu cũng chỉ là nhân vật bên trong mà thôi.

      Đặt ly trà xuống, Cố An Kỳ nhu nhu thái dương, có chút nhớ đến thời gian sinh hoạt bận rộn trước kia.

      Năm ngày nghỉ ngơi ra đủ rồi, tâm trạng coi như được điều chỉnh tốt, xem ra đây là thời điểm nên đến công ty xem tình hình rồi xử lý cho xong những chuyện vặt vãnh mà nguyên chủ để lại.

      Cố An Kỳ tùy ý mặc chiếc áo T-shirt màu trắng, phối hợp với quần bò nhạt màu, đến chỗ mà dự định —— công ty “Giải trí châu Á” .

      Trong đại sảnh, dường như có ít người liếc mắt nhìn , vụng trộm chỉ trỏ bàn tán, mọi người đều biết chuyện “Giải trí châu Á” cho Cố An Kỳ tạm ngừng hoạt động nửa tháng. Bề ngoài là chứng tỏ đãi ngộ của mình với nghệ sĩ, để cho họ có thời gian hồi phục sức khỏe, nhưng từ xuống dưới ai cũng biết Cố An Kỳ đắc tội với ai đó, bị công ty bỏ mặc. Hợp đồng của Cố An Kỳ với “Giải trí châu Á” nguyên bản còn có hơn nửa tháng, nhưng theo tình hình bây giờ, lần này công ty kí kết với ta nữa. Vậy hôm nay Cố An Kỳ đến công ty để làm gì?

      Cố An Kỳ để ý đến những ánh mắt phía sau, vào thang máy như chẳng có chuyện gì xảy ra, chuẩn bị lên tầng mười.

      “Ôi chao, bà có nghe ? ‘Thời đại tinh thượng’ Lâm Huyên Di bị ngã xuống vực, sống chết còn chưa . Xem ra lần này thời đại tinh thượng tổn thất rất lớn!” có gương mặt tròn trịa, biểu tình mang theo chút vui sướng khi người gặp họa với người bạn bên cạnh. “Giải trí châu Á” tương ứng với “Công ty giải trí Hoa Dương” và “Thời đại tinh thượng” luôn đối đầu với nhau. Hai nhà đều là đầu tàu trong ngành giải trí, muốn phân cao thấp cũng phải phải ngày ngày hai, nghệ sĩ hai bên cũng có bao nhiêu hảo cảm với nhau.

      Cố An Kỳ nghe vậy liền quay đầu, liếc mắt nhìn đoàn người phía sau cái, gì.

      “A, ngã xuống mấy trăm mét như thế còn sống mới là kỳ tích!” khác cũng cười ha ha .

      “Xem báo chí sáng nay, nghe hình như tìm thấy người, nhưng cũng chỉ mới được thế, thấy thông báo gì về việc ta sống hay chết.”

      “Đúng đúng! A, mà bà có nghe về mấy tin tức mới gần đây ?”

      “Tin gì? Về ai nào?”

      Mấy vị ngôi sao lại hưng trí bừng bừng cùng tán gẫu vài chuyện trời dưới biển, Cố An Kỳ cũng chẳng muốn nghe tiếp.

      Lấy thân phận của bây giờ, nghe được tin mình qua đời vẫn còn có chút khó chịu, có bao nhiêu được tự nhiên liền có bấy nhiêu. lắc đầu, đem chú ý đặt lên con số thang máy ngừng tăng, hy vọng chính mình có thể nhanh chóng thoát khỏi đàn chim sẻ bát nháo này, gian kín mít này làm thấy áp lực.

      “Đinh!”

      Cửa thang máy vừa mở ra, Cố An Kỳ chuẩn bị bước ra ngoài lại bất ngờ va phải người, va chạm mạnh làm nàng suýt ngã sấp xuống đất, lảo đảo hai bước mới đứng vững lại được.

      Đối phương chân mang giày cao gót hơn mười cm, cao như vậy đương nhiên khống chế cân bằng tốt, vì thế ta ngã sấp xuống đất, tứ chi chỏng vó lên trời. Cố An Kỳ nhìn bộ dáng chật vật của đối phương, hảo tâm muốn đỡ dậy, nhưng đối phương ra câu làm lập tức rút tay lại.

      “Ai u! Người nào a! Bị mù hả?” Đối phương hét to, giận dữ ngẩng đầu trừng mắt nhìn Cố An Kỳ.
      Dion, duyenktn1Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3: Hậu bối kiêu căng

      Editor: Qinderella-Yến Vĩ Điệp



      Diệp Y Dung? Con mắt nâu của Cố An Kỳ híp lại. Trong nhật kí của nguyên chủ mà đọc được có tên người này. Lúc tìm kiếm thông tin về nguyên chủ, cũng thuận tiện tìm tòi tư liệu về DIệp Y Dung.

      Diệp Y Dung, là nghệ sĩ mới của “Giải trí châu Á” nhưng đứng cao, ngày trước tiền đầu tư so với người mới bình thường ước chừng phải nhiều hơn gấp năm lần. Trong khoảng thời gian này quay chụp ít quảng cáo, trước đó hình như còn bị tạp chí nào đó bình chọn là có quan hệ thân thuộc nhất với em nhà bên, làm cho nhân khí cứ lần lượt tăng vọt. Nghe gần đây còn chọn bộ phim thần tượng, dường như là bắt đầu tiến công vào thị trường phim thần tượng. Là nghễ sĩ mới khởi nghiệp bao lâu nhưng con đường minh tinh của ta hoàn toàn sáng chói.

      A…đây chính là diện mạo của người trong tin đồn về em nhà bên sao….Cố An Kỳ đánh giá Diệp Y Dung giương nanh múa vuốt, vẻ mặt dữ tợn, gật đầu, lại lần nữa bày tỏ tôn trọng đối với ban tuyên truyền “Giải trí châu Á”. thể , khả năng đào tào nghệ sĩ của “Giải trí châu Á” ngày càng cao siêu, màu đen đều có thể sơn thành trắng.

      Cười , Cố An Kỳ xoay người ra ngoài, chuyện người mới của “Giải trí châu Á”, chẳng liên quan gì cả, mà cũng định chuyện phiếm cùng Diệp Y Dung ở chỗ này, dù sao tay còn nhiều chuyện quan trọng hơn là chờ ta để ý.

      “Ai da, đây phải là tiểu thư Tiểu Thiên ‘Sử’ Cố An Kỳ của chúng ta sao? Đúng là khéo quá, làm sao lại gặp ở đây chứ. Trong thời gian này đúng là tôt rất vội, phải đến chỗ chụp quảng cáo, theo kịp thông báo, cũng chưa có thời gian quay về công ty. Còn gần đây sống được chứ? Sao mà thấy TV? Diệp Y Dung giống như là vô tình chặn đường của Cố An Kỳ, làm như thân thiết vô cùng mà hỏi han nhau, đáng tiếc là diễn xuất , sâu trong đôi mắt hèn mọn sớm bán đứng dụng ý của ta.

      Cố An Kỳ muốn dây dưa với , ôn tồn : “ xin lỗi, tôi vội.”

      vội? phải công ty ngừng tất cả hoạt động của sao? mà có việc gấp sao? A, chẳng qua cũng là, nhìn xem, bảo diễn diễn, ca hát như đập gõ làm nứt chiêng, công ty sắp xếp cho thông báo cũng dễ dàng gì đâu. Hừ, có số người… là đồ vô dụng thể nâng nổi, cho dù có mất cơ hội tốt cũng làm được gì? bổn bổn , đến cuối cùng cũng chỉ có thể dẫn dến cái kết đầy tức giận. Người như thế, bất luận công ty có nâng đỡ như thế nào cũng chỉ có thể là ngôi sao hạng hai hạng ba.”

      Diệp Y Dung châm biếm , giẫm mạnh giày cao gót mười cm, từ cao liếc xuống Cố An Kỳ, dáng điệu ăn ngồi dưới, từa hồ hình dung được Cố An Kỳ bé tầm thường nhát gan như ngày xưa, cúi đầu, nước mắt lăn dài và giọng : “Rất xin lỗi” như bình thường.

      Cố An Kỳ nghe vậy liền dừng bước, ngẩng đầu mỉm cười: “Quả vậy, có sô người dù nâng đỡ cỡ nào cũng thể đạt đến đỉnh cao.”

      Cố An Kỳ nở nụ cười nhạt với ta. Lời như là tự châm biếm mình, nhưng tâm mắt lại ở người Diệp Y Dung.

      Diệp Y Dung mặt tái xanh nhìn xuống, ràng là Cố An Kỳ có chỗ nào đó khang khác, chỉ có khác ở ánh mắt thâm ý kia, giống như là ám chỉ chính là trong những thần tượng tiếp theo khiến người ta bực bội.

      “Cố An Kỳ, !” Đôi mắt phượng của Diệp Y Dung trợn lên, phẫn nộ chỉ thằng vào Cố An Kỳ, “Đừng có tưởng rằng bản thân chụp mấy cái quảng cáo là trở thành thần tượng. Tôi cho biết! Tôi nghiền chết cũng chỉ đơn giản giống như giẫm chết con kiến. Chỉ cần tôi muốn, tôi có thể lập tức trục xuất ra khỏi “Giải trí châu Á”, biến mất biệt tích trong làng giải trí!”

      ?” Làm cho biết mất trong cái vòng tròn này? bao lâu rồi nghe thấy “lời hùng hồn” như vậy? Người đẹp Cố An Kỳ khiêu khích, “Có bản lĩnh cứ thử xem.”

      !” Diệp Y Dung giận thể nào nén được, dựa vào cái gì? Diệp Y Dung còn tưởng rằng bản thân mình trước kia có chỗ dựa vững chắc, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ cướp quảng cáo đáng lẽ thuộc về bản thân mình sao? Dựa vào cái gì? Cố An Kỳ chẳng qua chỉ là ngôi sao hạng ba tức giận, dựa vào cái gì mà chống đối ?

      Những căm hận cùng lửa giận tích tụ lâu của Diệp Y Dung trong nháy mắt đột nhiên bùng nổ, đập vỡ lí trí của . giơ tay lên cao, ra dáng như là đánh xuống.

      “Diệp tiểu thư, dự định ở chỗ công cộng ức hiếp hậu bối sao?” thanh vang lên mà hề có tiếng động nào truyền đến tai mọi người, DIệp Y Dung vừa nghe thấy thanh này, thân hình đột nhiên co rụt lại, làm như sợ hãi lui về phía sau hai bước, cúi người chín mươi độ với người tiến tới. Chết tiệt! Làm sao mà Tống Võ Trạch lại ở đây? Diệp Y Dung cắn chặt răng, thầm oán giận trong lòng.

      Cố An Kỳ tò mò quan sát người tới, tổng cộng là hai người bước về phía này. Người vừa rồi mới mở miệng chính là người đàn ông có tướng mạo bình thường kia, sắc mặt ta hơi vàng, dáng người gầy yếu, nhìn như có phần yếu đuối, nhưng cả người dường như toát lên luồng khí cứng cỏi cho phép người nào phản kháng.

      ta so với người đứng bên cạnh khí chất hoàn toàn khác biệt, đó là thanh niên mặc âu phục sọc đen của Givenchy, dáng người cao gầy, ước chừng cao hơn Cố An Kỳ nửa cái đầu, vai rộng eo hẹp, tướng mạo đường đường. Khóe miệng người kia gợi lên nụ cười có hơi tự phụ, nhìn qua có chút tà khí xấu xa. Lạ là, Cố An Kỳ mặt mày tỉnh bơ đánh giá đối phương, cảm thấy người này nhìn rất quen mắt, nhưng trong thời gian ngắn nhớ ra được gặp người này ở đâu.

      Người thanh niên hình như cảm nhận được ánh mắt của Cố An Kỳ, quay đầu lại nhìn cái. Cố An Kỳ cùng cặp mặt cáo dài hẹp kia chạm nhau trọng tích tắc, trực giác cảm thấy đối phương như có tính toán gì đó với mình, cái ánh mắt tựa hồ nhìn thấu nội tâm người khác làm cho người ta cảm thấy rất khó chịu. Cúi đầu, giả vờ lễ phép gật đầu, chú ý tới đối phương nữa.

      “Tống tiên sinh…tôi….”

      cần phải , xuống lầu trước , thái tử gia chờ ở dưới lầu.”

      “….Là!” mặt Diệp Y Dung làm như là bị người gặp được chịu nổi, mặt đỏ bừng, cắn chặt môi, hưoi hoảng loạn xoay người về phái thang máy. Lúc gần còn hung hăng trừng mắt liếc Cố An Kỳ cái, cái vẻ mặt hung ác kia dường như là muốn Cố An Kỳ phải cào da rút gân, nhưng mặt Cố An Kỳ vẫn như trước chỉ cười nhạt, giống như mâu thuẫn giữa hai người vừa rồi hề có.

      Diệp Y Dung hừ lạnh tiếng, phía sau đem theo mấy trợ lý xuống lầu.

      Xem ra việc này vẫn chưa chấm dứt, Diệp Y Dung này chắc chắn lại đến tìm gây phiền toái. Cố An Kỳ nhìn bóng dáng Diệp Y Dung, hai mắt hơi nheo lại, khóe miệng cong lên nụ cười nguy hiểm.
      Dion, duyenktn1Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4: Tố chất tiềm .

      Edit: Dương Tử Thiên Thiên

      Beta: QinLucifer aka Derella – Yến Vĩ Điệp ♥


      Sau khí Diệp Y Dung rời , Cố An Kỳ mới xoay người, bỗng nhìn thấy hai người còn lại, liền gật đầu xem như chào hỏi, sau đó quay người rời . Thái độ ung dung tự đắc đó quả làm cho người ta khó có thể tưởng tượng nổi, vừa rồi người xém chút nữa bị đánh chính là mà.

      “Cố An Kỳ? Haha… thú vị…” Âu Dương Thừa nhìn bóng lưng của Cố An Kỳ, đôi môi mỏng gợi lên đường cong đầy hứng thú.


      Trong cái vòng luẩn quẩn này, cho dù là diễn viên gạo cội khi chán ghét các nghệ sĩ mới đến đâu những người bị thù hằn đó thường làm mọi chuyện theo cảm tính, thường xuyên phá bĩnh họ, ngoài mặt lộ vẻ muốn chuyện. Thế nhưng với Cố An Kỳ , cho dù Diệp Y Dung dùng ánh mắt cảnh cáo vẫn lộ vẻ bình tĩnh ôn hòa, có thể làm được điều ấy, trong giới có nhiều người.

      Người có thể kiểm soát cảm xúc cách tự nhiên như thế, sao có thể giao tranh ở cái ngôi nghệ sĩ hạng ba? Âu Dương thừa vuốt ve cái cằm nhọn của mình, vẻ mặt đăm chiêu.

      “Đừng có tìm cách trị ấy, muốn đào hố nơi khác mà đào.” Vẻ mặt Tống Võ Trạch chút thay đổi, liếc Âu Dương Thừa cái.

      Âu Dương Thừa cười cho qua chuyện, cũng nhắc tới Cố An Kỳ thêm lần nào nữa. Nhưng Tống Võ Trạch nhìn nét mặt của Âu Dương Thừa mà khỏi nhăn mặt. hiểu rất người bạn tốt của mình, xem ra đối phương hề coi trọng lời cảnh cáo của mình.

      Ding.” Cửa thang máy mở ra, Tống Võ Trạch vốn còn muốn gì đó, nhưng cuối cùng thể mở miệng, đành dẫn Âu Dương Thừa lên lầu.

      Cố An Kỳ lại lại trong đại sảnh mấy vòng, tới phòng tài vụ rồi, thèm để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, để bọn họ sửng sốt giúp thanh toán tiền lương tháng này. Những việc này lẽ ra đều do quản lí làm, nhưng hôm nay lại có nghệ sĩ tự mình đến thay mặt quản lí đòi tiền lương, có thể khiến mọi người ngạc nhiên sao?

      Nhưng dù sao trong công ty Cố An Kỳ luôn bị mọi người sai vặt, lần này nghe là thay mặt quản lí Đinh Văn Quân đến lấy tiền nên cũng nghi ngờ gì, đếm đếm tiền rồi đưa liền cho .

      Cố An Kỳ lấy chỉ là số lương mấy ngày nay mà còn lấy luôn số tiền đầy đủ từ quản lý, người luôn cắt xén lương của , như vậy cũng cần phải khách khí với mà tự mình đến lấy lương ở vụ tài chính

      Trong tay cầm xấp chi phiếu, mặt Cố An Kỳ lộ ra nụ cười thỏa mãn. Tốt lắm, bây giờ coi như và người quản lí kia thanh toán xong.

      Tuy công ty “Giải trí châu Á” có thể là công ty môi giới, nhưng lại thể bảo yên lặng chịu được khinh thường của người khác mà tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục thêm lần nữa. Dù sao công ty “Giải trí châu Á” sớm xem vừa mắt, bất luận làm như thế nào cũng là bị đông lạnh, còn bằng vứt bỏ hẳn , hai ràng, phải trả hết nợ cho . Đến kỳ hạn 3 tháng hợp đồng, tự mình tìm công ty khác.

      Giới showbiz cũng phải chỉ có mình “Giải trí châu Á” là công ty đào tạo, còn sợ tìm tìm thấy nơi nào có thể hay sao?

      Thanh toán xong nợ, số tiền cầm được đem uốn lại tóc, biến mái tóc bồng bềnh uốn lượn dài đến thắt lưng kia thành mái tóc ngắn sạch lưu loát (n.văn: sạch lưu loát áo choàng chiều dài), duỗi thẳng, tóc mái cồng kềnh cũng được tỉa bớt.

      Khuôn mặt của thân thể này hơi mặt trẻ con, nhìn qua có chút non nớt, hình như là phát triển chậm, lại lấy kiểu tóc Barbie đáng để phối hợp, định làm “học sinh ba tốt” sao?

      muốn là chính mình, mà cần phải qua Cố An Kỳ. phải có cuộc sống chính mình, có khởi đầu mới của bản thân. Hết thảy đều muốn tự mình lần nữa làm nên nghiệp!

      Thay đổi cái kiểu tóc nhàng khoan khoái, tâm tình Cố An Kỳ cũng tốt lên ít. mình ở đường to, có gì ngụy trang nhưng lại cũng có bị người khác nhận ra, thản nhiên dạo phố, tinh tế chọn lựa, cuối cùng mua được ít phụ kiện cùng vải dệt màu đơn giản, chuẩn bị về nhà bắt tay vào cải tạo quần áo mà nguyên chủ lưu lại.

      đường về nhà, Cố An Kỳ mở điện thoại di động ra, phát nhật ký cuộc gọi trong di động ghi lại hàng chục cuộc gọi, nhưng lại chỉ có số của hai người, số là của Đinh Văn Quân, số khác còn lại là số điện thoại hoàn toàn xa lạ. Nhìn dãy số xa lạ màn hình điện thoại, Cố An Kỳ khỏi nhíu mày.

      phải là Đinh Văn Quân ngu ngốc kia, rốt cuộc là ai gọi cho ?

      Trong hộp thư đến cũng có vài tin, Đinh Văn Quân nhắn cho hàng loạt tin ngắn như là “Trả lại tiền cho bố mày đây”, “Trả lời điện thoại cho tao”, “Đừng có mà biết tốt xấu”, “Đến bố mày mà mày còn dám đắc tội,mày chết chắc rồi”, “Công ty tuyệt đối ký hợp đồng với mày nữa” linh tinh gì đó, mà tin nhắn của cái người xa lạ kia tuy ít nhưng lại làm cho Cố An Kỳ kinh hãi vô cùng!

      Người gọi điện cho lại là Âu Dương Thừa! Âu Dương Thừa này, Cố An Kỳ chưa bao giờ gặp, nhưng đối với cái tên này, cực kỳ có ấn tượng , lúc vẫn còn là Lâm Huyên Di, Âu Dương Thừa là người cùng công ty —— quản lý giỏi nhất của “Thời đại tinh thượng”, bất cứ ai được ta quản lý đều trở nên nổi tiếng vô cùng. Sau cũng biết do nguyên nhân gì, ta xin từ chức, khỏi “Thời đại tinh thượng” . Sau vài năm nghe ta là tự mình tay trắng vào xã hội, tại mở công ty giải trí riêng, kinh doanh hình như cũng tệ lắm.

      Cái người tai to mặt lớn này tìm làm cái gì? Còn nữa, vì sao ta lại có số điện thoại của ?

      “Linh cái leng keng linh cái leng keng đông…” Trong lúc Cố An Kỳ tự hỏi, tiếng chuông di động vang lên. màn hình đúng là dãy số của Âu Dương Thừa. Suy nghĩ lát, vẫn nhấc máy lên: “A lô, xin chào, Cố An Kỳ xin nghe.”

      “Cố An Kỳ tiểu thư, xin chào, tôi là Âu Dương Thừa.” Đầu điện thoại bên kia truyền đến thanh nam tính có chút trầm thấp.

      “Chào.” Cố An Kỳ hồi phục , trong lời cũng thăng trầm gì.

      “Nghe hợp đồng của cùng “Giải trí châu Á” cũng sắp hết kỳ hạn, biết có hứng đến “Đông Phong” của chúng tôi ?”

      Âu Dương Thừa thẳng vào vấn đề, làm cho Cố An Kỳ có chút giật mình, nguyên chủ nhân của thân thể này có tài năng gì cả, Âu Dương Thừa lại vốn là quản lý khôn khéo, ràng phải vô duyên vô cớ mà mời nghệ sĩ bình hoa như về công ty: “Vì sao?”

      “Vì nghệ sĩ có tài năng tiềm , Đông Phong có thể giúp phát triển tài năng.” Âu Dương Thừa làm cái nghề quản lý này mười mấy năm, tất nhiên nhìn người thể chuẩn. tin tưởng trực giác chính mình, Cố An Kỳ cũng phải nghệ sĩ chỉ tình nguyện ở trong bậc các nghệ sĩ cấp thấp, người mang tố chất tiềm . nghệ sĩ bé này tuyệt hề đơn giản như bề ngoài. Âu Dương Thừa là quản lý luôn thích mạo hiểm, nguyện ý làm liều phen, cái người gọi là bình hoa này, nhìn xem phá kén thành điệp như thế nào. (Chú thích: phá kén thành bướm, nhưng để thế kia hay hơn nên giữ nguyên. Qin: no comt!)

      Cố An Kỳ đột nhiên muốn cười to, bắt chước theo câu mà Âu Dương Thừa vẫn hay : “ có lỗi, tôi nghĩ tôi có lẽ …”

      “Tôi có thể khiến đứng Diệp Y Dung.” Âu Dương Thừa cắt lời .

      Cố An Kỳ có chút buồn bực, Âu Dương Thừa này sao lại biết và Diệp Y Dung hợp nhau? Chuyên này dường như chỉ có người trong “Giải trí châu Á” mới biết được. Nhớ lại chuyện sáng nay, Cố An Kỳ đột nhiên nhớ tới cặp mắt hồ ly hẹp dài kia. Chẳng nhẽ lại là ta?

      Cố An Kỳ hưng trí cười cười, nhìn tấm áp-phích ở đường, nửa nửa đùa : “Tốt, nếu có thế để cho tôi đứng đầu Hứa Toa Toa tôi gia nhập công ty .”

      Âu Dương Thừa lập tức đưa ra câu trả lời thuyết phục, tuy trong giọng Cố An Kỳ mang theo chút vui đùa hưng trí, nhưng là trực giác của cho thấy, điều Cố An Kỳ . Hứa Toa Toa cũng phải là thần tượng bình thường. Sau khi Lâm Huyên Di qua đời, ta liền trở thành ngôi sao sáng giá nhất “Thời đại tinh thượng”, độ nổi tiếng độc nhất vô nhị. Cố An Kỳ này dù có tốt đến đâu cũng sao có thể bằng được Hứa Toa Toa?

      Việc này xem ra càng lúc càng phức tạp, thú vị , đúng là thú vị. Nếu ý tưởng mời Cố An Kỳ vào Đông Phong chỉ là nhất thời xúc động, tại lại có thể khẳng định, Cố An Kỳ nhất định là người Đông Phong bọn cần. quả nhìn lầm, Cố An Kỳ này xác thực chính là sói đội lốt cừu. Bề ngoài dịu dàng của che lấp dã tâm lớn lao, thực đúng là mê hoặc mọi người.

      Âu Dương Thừa hơi hơi nheo lại mắt: “ ? Cái kia cũng phải xem bản lĩnh của .”

      Cố An Kỳ nhíu mày, tốt lắm, Âu Dương Thừa người này thực hợp khẩu vị của : “Vậy mong chúng ta có thể hợp tác tốt .”
      Dion, duyenktn1Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :