NGHE CHUYỆN VỀ CƠN MƯA CỦA EM Megumi Đã từ rất lâu rồi, từ khi Tiểu Mãn còn là một bé mới học cấp 1, em đã nhìn thấy lướt qua khung cửa sổ mùa hạ, bóng người áo xám ảm đạm như đám mây ngày ́c vũ. Người ấy đến mang theo những cơn mưa mùa hạ rộn vang khắp một góc đường hẹp, xua hơi nóng phả ra từ mặt đất, bóng nam nhân chênh vênh giữa lưng chừng, một tay bám vào khung cửa sổ, che đằng sau là một vùng mưa ào ào ngớt. Tiểu Mãn đã từng thắc mắc ngừng, em hiểu sao nam nhân ấy có thể lơ lủng ở cửa sổ lầu ba, sao đôi mắt nam nhân ấy lại có màu xám của ngày mưa buồn? Ngày hôm ấy, Tiểu Mãn đã làm một việc kì lạ, em mở tung khung cửa sổ, mỉm cười và bắt chuyện một cách vô tư với nam nhân lạ ấy. Em đã mở cửa ….đón cơn mưa đầu hạ. Nam nhân ấy…chính là Vũ Đồng nhân (người làm mưa). Khi tâm hồn vẫn còn đầy đủ sự vô tư và non trẻ của trẻ thơ, người ta sẽ nhìn thấy nhiều hơn những điều kì diệu của nhân gian, Tiểu Mãn đã giấu kín một tình bạn bí mật với cơn mưa mù hạ, năm nào cũng vào ngày ấy, em lại mở toang cửa sổ chào đón cơn mưa mùa hạ. Vũ Đồng nhân chưa từng nói nửa lời, nhưng luôn thấu hiểu từng ánh mắt dù vui hay buồn, nam nhân ấy sẽ mỉm cười, sẽ vuốt bàn tay mát lạnh lên mái tóc đen mềm của em, khi Tiểu Mãn buồn, ta nói nửa lời, nhưng luôn để lại cầu vồng bảy sắc sau khi dời . Dường như Vũ Đồng nhân sẵn sàng làm bất cứ điều gì để níu giữ lại nụ cười vô ưu gương mặt bé Tiểu Mãn. Những đoạn đối thoại một chiều, cùng tri kì lạ tưởng chừng sẽ kéo dài mãi, sáu năm trôi qua, đủ để một đứa trẻ sinh ra và lớn lên, đủ để lưu luyến bất cứ trái tim nào, nhưng nó đã ngừng lại vào ngày đầu hạ, khi Vũ Đồng nhân dừng chân bên khung cửa sổ quen thuộc nhưng chẳng còn ai chờ đợi. Bàn học có bình hoa hồng héo rũ trống vắng bóng người, những giọt nước thường ngày lưng chừng bao quanh Vũ Đồng nhân bỗng nhè nhẹ chảy xuống, rơi gương mặt lạnh lùng tựa băng tuyết y như một hàng lệ… Con người giống thần tiên, chẳng phải trăm năm suy nghĩ thay đổi, vì con người chỉ sống chưa đến trăm năm, nên họ phải chèn thêm vào tâm trí vốn hỗn độn thêm nhiều mối quan tâm khác… Tiểu Mãn đã trưởng thành … Ngày hôm đó mưa rơi lâu hơn thường lệ, ngày hôm đó bóng nam nhận mặc đồ xám dường như nhòa trong cơn mưa bất tận, đôi mắt xám lạnh phảng phất một nỗi tịch… Tiểu Mãn từ đó chẳng còn nhìn thấy Vũ Đồng nhân nữa, dù vẫn luôn ở đó chẳng hề khác mọi khi, vẫn lặng lẽ ngắm nhìn nụ cười hồn nhiên của em, vẫn nhìn em thả trôi cuộc sống mình với những bận tâm …khác. Phải chăng tình tri suốt 6 năm cũng đã tan biến trong lòng em, phải chăng hình bóng tri kỉ cũng giống như giấc mơ thuở nhỏ mà em đã quên hết từ lâu…? Mưa vẫn lặng lẽ rơi… 18 năm trôi qua kể từ ngày đầu gặp gỡ, nhanh như cơn mưa cuối mùa…. Tiểu Mãn đã trở thành nữ nhân trưởng thành, và cơn mưa nào vẫn lặng lẽ nhìn em, nhìn em vui, em buồn, nhìn em lớn lên, nhìn em trưởng thành, nhìn thấy cảnh em gặp được nam nhân em dưới tán hoa hiếu nữ hồng hồng…cũng vào một ngày mưa… Đôi khi Tiểu Mãn vẫn cảm thấy có ai đó nhìn em, hơn một lần ngược trong phố đông đúc, em nhìn thấy bóng người áo xám nhòe phía cuối con đường… Mưa vẫn lặng lẽ rơi… Ngày Tiểu Mãn chuẩn bị cho lễ cưới em mong ước, với nam nhân em nhất đời, Tiểu Mãn vội vàng băng qua con đường đông đúc, cũng mùa hạ với ánh nắng chói chang, trong cơn vội vã em chẳng để ý chiếc xe ô tô lao nhanh về phía mình… Thanh thắng gấp gáp và tiếng bánh xe mài nhanh xuống mặt đường, tiếng những người qua đường la lớn …. Tiểu Mãn ngã mặt đường nhựa nóng, nhưng hề bị thương, dường như có một sức lực vô hình đã đẩy mạnh chiếc xe, che chắn cho em…Tiểu Mãn thoáng nhíu mi, váy vương đầy nước mưa, mui chiếc xe cũng đầy nước mưa, dòng nước chảy mái tóc mềm của em, nhỏ xuống gò má, tựa như một giọt lệ… hình ảnh khi xưa lóe nhanh qua tâm trí, một giọt lệ mặn chát bất giác lăn nhanh từ đôi mắt xinh đẹp …. Lòng em thoáng dâng lên tâm tư khó hiểu, em thấy tim ẩn ẩn đau, em đã quên, em đã quên điều gì…những hình ảnh vụn vặt, những xúc cảm hỗn độn vỡ tan trong tâm trí Tiểu Mãn… em bật khóc như đứa trẻ, nhưng phải cho những gì đã xảy ra hôm nay, em khóc cho ngày hôm qua bao giờ quay lại… Mưa lại lặng lẽ rơi… dâu tháng sáu tinh khôi như hoa lilies trắng, màu váy cưới trắng tinh ganh đua vẻ rực rỡ với ánh dương. … Ngày hôm nay…mưa ngừng rơi… Vũ đồng nhân đứng ngay giữa người người, vô hình trong mắt những phàm nhân, đứng ngay trước mắt Tiểu Mãn, mi tâm thoáng nhíu, dôi mắt ẩn ẩn nỗi buồn thường lệ trìu mến nhìn em. Ánh mắt ngập đầy thương, ngập đầy bảo bọc, cũng ngâp đầy sự ghen tuông, đau buồn… vươn tay vuốt nhẹ gò má mềm, vô cùng nhẹ nhàng, hình như em sắp vỡ tan như bong bóng mưa… Tiểu Mãn thoáng thấy hơi mát dịu lạ lùng phả ra, gái giật mình mở to mắt, ́ sức tìm kiếm điều gì ở khoảng trước mắt, cảm giác mát lạnh trán, cứ ngỡ như một nụ hôn, và giọt nước nào rơi mặt Tiểu Mãn, gái giật mình, ngơ ngẩn, giọt nước chảy dài mang vị mặn chát…. Là lệ của ai…? Nắng tháng sáu vẫn vàng ươm bao mọi cảnh vật… Mưa tháng sáu vẫn u tịch lặng lẽ rơi… dâu tháng sáu ngoảnh lại nhìn về phía cuối con đường, bóng ô đen che trang phục ảm đạm như đám mấy ngày ́c vũ, mải miết bước ngoảnh lại … _______________________________________________ Xuân tới đào nhuộm suối Hè sang ngọc dát giường Thu, là sương Đông về lò hồng điểm một bông tuyết trắng