1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Say say kiều thê - Huyễn Hoa Chi Nguyệt(73c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      [​IMG]
      Say say kiều thê

      Tác giả: Huyễn Hoa Chi Nguyệt
      Edit: Vivian
      Tình trạng: Hoàn
      Bối cảnh: Cổ đại
      Nguồn: Vivian187.wordpress.com
      Giới thiệu


      Lần đầu tiên gặp mặt, nàng uống say mèm.

      Lần thứ hai gặp mặt, đối với nàng sinh lòng bất mãn.

      Lần thứ ba gặp mặt, hai người bắt đầu vung tay gây .

      Nàng nghĩ kéo dài cuộc hôn nhân này, vì lúc ở bên , nàng luôn gặp phải tai họa, nhưng vận mệnh nối 2 con người này với nhau.

      Thời gian dần trôi qua …

      Tuy may mắn nàng phải là người hay ghi thù nhớ hận, nhưng vì sao vẫn đối với nàng quá lạnh lùng….

      tart_trung thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221


      Chương 1: Đào hôn (1)

      nơi mà người người đều nhắc đến, nhìn tổng thể mà nơi này có thể liên thông dễ dàng với cả tám phương đường bộ, ngoài ra còn thuận lợi buôn bán cả đường thủy, là nơi đất lành chim đậu, thịnh vượng phát đạt. Đó chính là Lạc Thành.

      Bất kể nơi nào có người đều có truyện xưa tích cũ lưu truyền, trong Lạc Thành có ngàn ngàn vạn vạn người sinh sống, tự nhiên cũng có cả ngàn vạn giai thoại. Nhưng chúng ta hôm nay ngàn, vạn, chỉ đến trong số đó để giải khuây cho các chư vị nơi đây…

      Con đường Bắc Đại ở Lạc Thành này là nơi tám phương tới lui mua bán tấp nập, hàng hóa của cải được vận chuyển tiêu thụ cực nhanh, giá đất ở đây cũng thuộc loại mắc nhất. Có thể dù ngàn vàng cũng khó cầu được nơi tốt như ở đây. Mọi người đều hiểu nếu đường Bắc Đại có thể mở quán rượu, chủ nhân nơi ấy phải có thực lực kinh tế rất vững mạnh.

      Lúc này ở Bắc Đại, từ bên trong cửa hàng có 5-6 người bước ra, cửa hàng này được thương nhân nào đó mua liền hai gian mặt tiền rộng và cho tu sửa. Những người vừa bước ra trông có vẻ đặc biệt làm mọi người phải chú ý. Bọn họ dù mặc y phục của Trung Nguyên nhưng vóc người so với nam tử bình thường ở Trung Nguyên cao hơn rất nhiều, mà trong đó kẻ cầm đầu càng làm cho người khác chú ý. Trông tuổi còn rất trẻ, thân mặc bộ trường bào màu đen loại thượng hạng, ngũ quan đoan chánh, đôi mắt xanh thẫm như biển. Tuy chỉ tự nhiên lại lại, nhưng tinh quang trong ánh mắt ngừng phát ra bốn phía, cơ trí sáng suốt khác thường, và nhờ vào vóc người cao ráo, cho nên từ toát ra vẻ oai phong lẫm liệt. được đoạn, nghiêng đầu về phía người bên cạnh hỏi, “Tứ ca đâu?” phát từng chữ hết sức lưu loát, điệu hoàn toàn khác gì so với người Trung Nguyên.

      Người bên cạnh vừa nghe xong ngập ngừng đứt quãng trả lời, trong giọng có chút sắc thái như người ngoại tộc, “Tứ gia… Tứ gia vừa chuyển hàng xong liền ra ngoài, ngài nhịn liền nhiều ngày, hôm nay nhất định phải ra ngoài uống mấy chén cho . Đại đương gia, những lời này ra tự nhiên, có thể hay ?” Kẻ hạ nhân càng về sau càng khó khăn, sau đó câu cuối chốt lại bằng thứ tiếng ngoại lai.

      Phong Chính nghe như vậy khẽ mỉm cười , “Cái này tất nhiên là thể được, chúng ta đến Trung Nguyên là để cùng người Trung Nguyên làm ăn, dĩ nhiên là phải tiếng Trung Nguyên rồi. Tứ ca có đâu ?”

      “Dạ có, ngài cái chỗ gì gọi là Túy Bát Tiên.” tên râu ria xồm xoàm từ phía sau chen lên . chuyện so với người trước khá hơn rất nhiều nhưng giọng vẫn mang theo chút ngoại .

      Túy Bát Tiên, đây là tửu lâu đứng nhất nhì ở Lạc Thành. Lỗ mũi của tứ ca linh a. Phong Chính bất đắc dĩ cười tiếng rồi , “Chúng ta cũng đến Túy Bát Tiên xem chút, thể để Tứ ca nhất thời cao hứng uống quá chén, say đến nỗi biết đường trở về.”


      Chương 2: Đào hôn (2)

      “Ân… đại ca râu dài, tửu lượng của ngươi tốt quá a.” Trong tửu lầu Túy Bát Tiên, mỹ thiếu niên quần áo sang trọng tay cầm ly rượu, hướng nhìn người đối diện với ánh mắt đầy thán phục.

      Kẻ ngồi đối diện vị huynh đệ Đại Hán kia, tay đập bàn “Rầm” tiếng, tay kia vừa rót rượu đổ vào trong miệng, hào khí mười phần, cười to sảng khoái, “Tiểu huynh đệ, cậu cũng tồi a…nào có dám cùng ta đấu rượu ?”

      Mỹ thiếu niên gương mặt hơi ửng hồng chếnh choáng, sau khi nghe lời này nhất thời đỏ bừng mặt, lên tiếng phản bác, “Đấu rượu? Đại ca râu dài, người nào dám liều mạng so tài uống rượu với ngươi chứ, tửu lượng của ta chỉ xoàng thôi. Nhưng ta muốn đổi chén lớn để uống vậy mới càng lợi hại.”

      Hải Tứ Nhất vuốt vuốt chòm râu còn dính lại mấy giọt rượu, cười ha hả, “Tiểu huynh đệ, ngươi say quá rồi. Ngươi nhìn ngươi , chuyện cũng khoác lác như thế rồi.”

      Người thiếu niên nghe qua liền tỏ vẻ vui, rướn cổ, vỗ bàn tiếng mạnh, “Tiểu nhị, tiểu nhị đâu, mau cho người mang đổi chén lớn cho ta. Sẵn tiện mang thêm ra đây vài tĩnh rượu nữa.” la lối ồn ào, điệu cũng , người xung quanh nhìn bàn bọn họ cũng cảm thấy phấn khích, cùng nhau quây tụ lại xung quanh. Hải Tứ cũng ngăn trở, ngược lại còn ngồi ở đó cười ha hả.

      Mấy tĩnh rượu ngon lâu năm lần lượt được mang đặt lên bàn. Tiểu nhị nhanh tay xếp trước mặt hai người hai hàng chén lớn, còn làm luôn chuyện tốt chủ động giúp đỡ rót rượu ra chén. Hai người ngồi nghiêm chỉnh, mặt đối mặt, nín thở chờ đợi, tập trung tinh thần, chút chớp mắt. Nhìn bộ dạng họ, tỷ như phải muốn đấu rượu, mà đối mặt với cuộc tranh tài hết sức nghiêm túc. Tiểu nhị đặt vò rượu rót xuống, từ từ quan sát hai đối thủ, rồi phát hiệu lệnh – “Bắt đầu.”

      Sau tiếng hiệu lệnh, hai người đối diện nhau ngay lập tức bắt đầu thi nhau uống từng ly rượu xếp sẵn bàn. Người xem chung quanh mở to mắt đứng nhìn – dễ nghe chút là họ uống rượu, khó nghe hơn là như hai kẻ nghiện rượu thi nhau nốc từng ly rượu. Từng chén này đến chén khác nhanh chóng bị uống vào bụng, hai người uống càng về sau càng nhanh đến nỗi kiên nhẫn chờ người rót rượu mà ôm luôn cả vò ừng ực từng ngụm. Ban đầu vì ngạc nhiên nên mọi người cứng lưỡi mở to mắt đứng nhìn, tửu lâu yên lặng như tờ. hồi thần trí trở lại, họ lớn tiếng reo hò. Tiếng cổ vũ quả lớn đến nỗi người ở cách đó con đường vẫn nghe được tiếng ủng hộ rền vang như sấm.

      Đoàn người của Đường Phong Chính tới Túy Bát Tiên, ba tầng trong ba tầng ngoài của tửu lâu bị những người thích xem náo nhiệt vây quanh đầy nghẹt. Phong Chính đắn đo muốn vào trong xem xét tình, bởi vì tuy cao đến thế mà vẫn thể thấy tới. Lúc này bên trong vừa vang lên tiếng kẻng, tiếng reo hò ngừng, làm cho lòng những kẻ đứng bên ngoài càng thêm ngứa ngáy, tức tối, cố kiễng chân hơn nữa hi vọng mình có thể xem được gì đấy.
      tart_trung thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Chương 3: Đào hôn (3)

      Dựa vào trực giác, Phong Chính cảm nhận rằng cuộc náo động này khẳng định có quan hệ với Hải Tứ. khẽ cau mày vừa lợi dụng ưu điểm hình thể to cao của mình để chen lấn vào đám đông, miệng , “Làm phiền cho qua chút.” Phong Chính tới được tầng trong cùng người đầy mồ hôi. Lúc này, nhìn mặt đất chỉ toàn là những vò rượu rỗng nằm lăn lốc hoặc bị úp ngược. Hải Tứ cùng mỹ thiếu niên kia, người chụp lấy vò rượu khác rồi cầm lên, người kia ngồi nhúc nhích chăm chú quan sát đối phương. Nhìn dáng vẻ của họ, dường như ai còn có thể uống nổi nữa, giờ đây họ chỉ còn thi đấu ý chí, xem ai thất bại ngã xuống trước. Hai người trong cuộc gây nên náo động này hề có động tĩnh gì, làm cho những người vây bốn phía cũng nín thở hồi hộp.

      Phong Chính vừa nhìn thấy tình hình, trong lòng thầm than tiếng, miệng gọi lớn, “Tứ ca.”

      Hải Tứ cố gắng quay đầu lại, dùng chút sức lực cuồi cùng mở to đôi mắt, nhìn thẳng vào người đối diện lúc, rồi đột nhiên cười lớn, “Phong lão đệ… Ngươi đến rồi… Đến đúng lúc a…” Tiếng cười của chưa dứt, thình cái, cả người ngã bổ nhào lên mặt bàn, vò rượu trong tay cũng theo đó mà rớt xuống đất vỡ toang.

      Mỹ thiếu niên cũng cao giọng, nở nụ cười, “Thua! Ngươi thua rồi!”. xong bản thân cũng ngã nhào về phía trước.

      Phong Chính thở dài lắc đầu, định tiến lên. Trong đám người xem vây quanh đột nhiên đổi lên trận xôn xao, đám nữ nhân bất ngờ ở đâu tiến vào, rất nhanh mang mỹ thiếu niên ra ngoài. Phong Chính cùng thủ hạ cũng nhân cơ hội này mà chen vào trong, liền phân phó thuộc hạ mướn chiếc kiệu để khiêng Hải Tứ về, còn mình tính tiền, Hỏi ra mới biết có người thanh toán chu toàn. Phong Chính còn muốn hỏi chưởng quỹ mỹ thiếu niên kia là công tử nhà ai. Vừa lúc đó bọn thuộc hạ đến bẩm báo thu xếp kiệu mang Hải Tứ, quyết định cần hỏi nữa, liền rời . Đám người xem còn lưu lại trong tửu lâu vẫn bàn tán dứt, tin tưởng rằng chuyện thi thố kia nhanh chóng lan truyền khắp các đường lớn ngõ ở Lạc Thành, trở thành đề tài mới cho mọi người trà dư tửu hậu.

      Nắm thoải mái chiếc giường mềm mại, Thanh Loan cố tránh để khỏi phải trở mình, ý thức mơ hồ suy nghĩ: trời ạ, đây là cái cảm giác gì thế, mí mắt muốn nhắm nghiền đến chết, nhưng con ngươi lại đau nhức khôn cùng… biết nếu mở to mắt có khá hơn chút… Nghĩ như vậy, Loan Loan cố gắng mở to mắt. Vừa nhìn thấy cảnh vật trước mắt, đầu óc u mê của nàng lập tức tỉnh táo, nàng liền vội nhảy xuống giường, sợ hãi la lên tiếng, “Cha…”

      Lâm lão gia nghiêm mặt ngồi bên bàn, tức giận đến nỗi râu tóc đều dựng đứng lên, liền quở trách Loan Loan, “Ngươi tự nhìn ngươi xem, thân là nữ hài tử, đường đường là Lâm gia đại tiểu thư, hết lần này đến lần khác đều uống rượu. Uống thôi cũng đành, đằng này còn biết trời cao đất rộng, cùng với người ta đấu rượu nữa. Nếu phải mẹ ngươi phát ngươi lén chạy ra ngoài, mới lập tức phái người tìm, lúc ngươi uống rượu say đến nỗi cả Đông Tây Nam Bắc cũng phân hình dáng, ta nghĩ ngươi có bị người khác mua vẫn vô tri vô giác mà thôi.”

      Chương 4: Đào hôn (4)

      Lâm lão gia lửa giận ngút trời, Loan Loan ngồi bên ủ rũ cụp đầu dám liên tiếng. Lâm lão gia dạy dỗ nữ nhi hồi lâu mới dừng lại uống ngụm trà lấy lại tiếng, sau đó nặng nề phán ra câu, “Ngươi hãy tự kiểm điểm lại cho tốt .” Loan Loan thở dài tiếng, “Ân,” vừa mới ngã lưng xuống chút, chưa kịp nhắm mắt lại, Lâm lão gia trở lại, Loan Loan vội vàng đứng lên.

      Lâm lão gia mặt hầm hầm , “Nghe đây, kể từ hôm nay ngươi bị cấm túc, ngày nào ngươi tự biết hối lỗi mới có thể ra khỏi Lâm phủ.” Loan Loan hít sâu hơi, khỏi kinh hô lên, nhưng chưa kịp lời nào Lâm lão gia xoay người bỏ .

      Ở thương giới, biết từ đâu lập nên quy định bất thành văn, phàm là bất kì người nào mới vào Lạc Thành buôn bán, muốn ở lại đây phát triển thương nghiệp cho phát đạt, đều phải bái kiến Lạc thành Lâm gia. phải vì Lâm gia ở Lạc thành này lấy thế hiếp người, mà là tất cả mọi người đều xem Lâm gia như “gốc đại thụ” mấy đời gia truyền, nếu kính trọng sau này được giúp đỡ tiếp ứng. Tổ tiên Lâm gia ở Lạc thành lập nghiệp lâu đời, kinh doanh buôn bán qua đủ các loại mặt hàng. Đến đời Lâm lão gia, Lâm gia là thương nghiệp lớn ở phương, so với thương nhân đồng lứa, ông là người khó lường, ông đồng thời cũng sinh được 4 vị công tử hoàn toàn tài giỏi, cho nên đem địa vị của Lâm gia ở thương giới nâng lên ít.

      Bận rộn hết mấy ngày, mắt thấy phần lớn các vấn đề của cửa hàng đều được hoàn thành như mong muốn, Phong Chính cùng Tứ Hải liền khởi hành đến Lâm gia bái kiến chuyến. Hai người vừa tới bức tường phía ngoài Lâm phủ, đầu đột nhiên vang lên tiếng người la lớn. Dựa vào bản năng, Phong Chính cùng Tứ Hải kịp đỡ liền né sang bên ngay, sau đó liền nhìn thấy ngay người ngã lăn mặt đất, rơi xuống mạnh như vậy cả Tứ Hải vốn tự nhận da thịt dày mà còn cảm thấy đau đớn thay người kia.

      Người nọ sau khi rớt xuống, vẫn nằm im mặt đất tiếng động, mặt úp xuống. Hải Tứ vừa định tới xem, nghe tiếng hừ, khẽ lắc lắc động đậy tỉnh lại. Hải Tứ Nhất quan sát rồi đột nhiên trở nên vui vẻ. Đây phải là tiểu huynh đệ ngày đó cùng đấu rượu sao? Mình vẫn còn hối hận hỏi tên gì, nhà ở đâu, từ trời rơi xuống.

      “Đại ca râu dài.” Loan Loan tuy rằng bị rơi đau đến thất điên bát đảo, nhe răng trợn mắt, nhưng liếc qua cái nhận ra ngay Hải Tứ (trong lúc nàng hoàn toàn để ý đến Phong Chính – đây là lời tác giả, phải lời Vivi :)) - người có tửu lượng tốt như vậy làm sao nàng có thể quên được.

      Hải Tứ vui cười hớn hở chuẩn bị đáp lời, phía trước đột nhiên truyền đến thanh xôn xao, Loan Loan vừa nghe cuống quít , “Đại ca râu dài, chúng ta hẹn ngày khác tái ngộ, ta còn có việc, ta phải trước.” xong, nhanh như chớp chạy .
      tart_trung thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5

      Hải Tứ vẫn còn mê muội, từ phía trước thấy nhóm người có cả nam lẫn nữ vội vàng chạy tới, họ thấy Phong Chính và Hải Tứ dừng lại hỏi, “Hai vị đại ca có thấy xung quanh đây có người nào từ bên trong nhảy ra ngoài ?” Phong Chính gật đầu, chỉ tay về hướng Loan Loan chạy , “Ân, thấy. chạy về hướng bên kia.” Đám người kia rối rít cảm ơn , rồi nhanh chóng vội vã chạy .

      Thấy bọn họ khá xa, Hải Tứ oán trách, “Phong lão đệ, sao ngươi lại cho bọn họ biết chứ. Ngươi xem bọn họ có nhiều người như vậy, nếu bọn họ đuổi kịp tiểu huynh đệ kia, chắc chắn thiệt thòi.”

      Phong Chính lắc đầu , “Tứ ca, ngươi cảm thấy thân phận của khả nghi sao? Ngày đó ở tửu lâu nhìn thấy , y phục mặc người giá trị rẻ, hôm nay lại mặc trang phục bình thường như những gã sai vặt, hơn nữa từ tường của Lâm phủ mà nhảy ra ngoài. lâu nghe tiếng Lâm gia có 4 vị công tử, chừng trong số đó. còn tuổi như vậy mà bướng bỉnh thế rồi, nếu dạy dỗ tốt sau này có tương lai sáng lạn.”

      Hải Tứ hoàn toàn ngậm miệng. làm sao quên khuấy mất Phong lão đệ là ông cụ non, tính cách luôn khó khăn nghiêm túc. Nếu tiểu huynh đệ kia là thiếu gia của Lâm gia, ít lời cũng tốt.

      Loan Loan nhanh như chớp chạy đến đường cái, lẩn vào đám người đông đúc kia như con cá bé lẩn vào sóng nước mênh mông, trốn phía Đông rồi lại chạy sang phía Tây, chỉ chốc lát những hạ nhân bám theo nàng đều bị bỏ rơi phía sau. Nàng vừa vừa nhìn ngắm cảnh vật, trong lòng rất vui vẻ. Đột nhiên bị người nào đó dùng sức đè chặt bả vai, thần trí nàng hoảng loạn căng thẳng, muốn dùng sức mà thoát thân, nghe được người nọ kêu lên tên của nàng, nàng chạy nữa, miệng cười tươi khoe hai lúm đồng tiền xinh xắn. Nàng xoay người, ngọt ngào kêu lên, “Đại tỷ,” người nọ chính là sư tỷ kết bái của Loan Loan, tên là Lý Mạch Tang.

      Mạch Tang khẽ mỉm cười hỏi nàng, “Sao muội lại ăn mặc như thế này?”

      Loan Loan cúi thấp xuống, kê gần lỗ tai Mạch Tang thầm, “Muội lén trốn ra ngoài đấy.”

      “Ta cũng nghĩ như vậy, lần này lại là vì cái gì đây hử?”

      “Bởi vì…” còn chưa dứt lời , vẻ mặt Loan Loan đột nhiên kéo Mạch Tang chạy về phía hẻm , sau đó lén lén lút lút quan sát bên ngoài hồi cuối cùng thở phào nhõm. Nàng vừa quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt như trêu chọc của Mạch Tang, khỏi đỏ mặt lên, bĩu môi mà , “Muội chỉ vừa ra ngoài chưa lâu, muốn nhanh như vậy bị bắt về.” Rồi kéo tay Mạch Tang năn nỉ, “Đại tỷ, bọn họ lục soát cả con đường này để tìm kiếm muội, tỷ giúp muội chút .”

      Mạch Tang cười cười, xỉa tay lên trán Loan Loan mà , “Muội nha, muội nha, thôi theo ta.” Mạch Tang mang theo Loan Loan vào sâu trong hẻm , vừa mới được 3 khúc quanh thấy phía trước chỉ là bức tường cao kín, Loan Loan hỏi đầy nghi ngờ, “Đại tỷ, đây là ngõ cụt, tường này lại cao đến thế, chúng ta phải làm sao bây giờ?”


      Chương 6

      “Là ngõ cụt tốt rồi, tường càng cao mới làm cho những người bắt muội thể làm gì được. Ôm chặt tỷ .” xong, Mạch Tang mang theo Loan Loan phi thân qua tường cao.

      Đây là lần đầu tiên Loan Loan cảm nhận được thế nào là khinh công, nàng sợ hãi ôm chặt lấy Mạch Tang, ngay cả mắt cũng dám mở, bên tai nghe tiếng gió vù vù, trong lòng vừa khiếp sợ lại vừa hiếu kì. Đến khi an toàn chạm mặt đất, nàng mới vừa buông Mạch Tang ra, liền nghe được có tiếng người kêu lớn vui mừng, “Tiểu huynh đệ!” Nàng tập trung quan sát, là Hải Tứ. ra Mạch Tang mang nàng phi thân qua tường lại vào phải gia trang, đó chính là hậu viện cửa tiệm mới mở của Phong gia ở khu phố phía bắc.Sau khi rời Lâm phủ, Hải Tứ theo Phong Chính trở về cửa tiệm, cùng nhau suy nghĩ tính toán sắp xếp sửa sang lại cho chu toàn, ai ngờ lại lần nữa chứng kiến Loan Loan từ trời rơi xuống.

      Mạch Tang thấp giọng hỏi Loan Loan, “Muội biết sao?” Loan Loan gật đầu, Mạch Tang cân nhắc chút rồi , “Vậy con bé ngốc này, muội ở lại đây chơi cho tốt, nhưng nhớ lúc sau phải về nhà đó.” xong liền chuyển hướng về phía Hải Tứ, “Vị đại ca này, tiểu huynh đệ đây phiền ngươi chiếu cố. Ta còn có việc, ta xin trước.” Sau đó nàng quay về hướng Loan Loan gật gật đầu, lại từ hậu viện nhảy qua tường mất.

      Hải Tứ khỏi thầm khen, đúng là hảo khinh công. Chưa kịp định thần, cảm giác có người nắm nắm kéo kéo ống tay áo mình. cúi đầu nhìn xuống, cười cười , “Tiểu huynh đệ a, ngươi như thế nào…”

      còn chưa dứt câu bị Loan Loan cướp lời, “Đại ca râu dài, có phải ngươi muốn hỏi ta tại sao lại leo tường mà vào? Bởi vì có người đuổi bắt ta. Tại sao họ lại muốn bắt ta? Là bởi vì ta nhảy tường trốn ra ngoài. Tại sao ta lại nhảy tường ra ngoài? Bởi vì ta bị buộc phải ở trong nhà, nhưng ta lại hoàn toàn muốn. Tại sao ta lại bị ép buộc trong khi ta muốn ở nhà? Bởi vì ta bị cha ta cấm túc, vì vậy nên mới bị quản chế. Vì cái gì mà ta bị cấm túc như thế? Vì cha ta biết được ta liều mạng đấu rượu với ngươi. Và tại sao ta phải liều mạng đấu với ngươi? Bởi vì đại ca à, tửu lượng của ngươi là tốt. Cho nên…” Loan Loan hơi đến đây, chỉ Hải Tứ, mà cả những gia nhân phụ sắp xếp đồ đạc cũng bị tràng tự hỏi tự đáp của Loan Loan làm mê muội, loạn óc. Loan Loan thay đổi giọng điệu, tiếp, “Cho nên đại ca râu dài, ngươi phải giúp ta, ngươi nhất định có thể giúp ta, có đúng ? (Vivi: ôi em phục tài tự sướng của tỷ quá = :)

      Hải Tứ biết làm thế nào liền nháy mắt mấy cái ra hiệu, ý bảo nàng cần nữa, hiểu. Bất quá, còn biết được 1 việc – đấu rượu lần này muốn phân thắng bại phải cần được giúp đỡ của vị tiều huynh đệ này (đương nhiên là chỉ có mình Hải Tứ cho là như thế). người có thể sảng khoái uống rượu như thế chắc chắn thể nào là người xấu được. Hải Tứ mở to miệng, tính đáp ứng, từ phía trước cửa hàng, có người từ từ vào, lạnh lùng tuyên bố, “ thể.”
      Chương 7

      Loan Loan trầm mặt xuống, chuẩn bị sẵn sàng rồi xoay người nhìn thử xem ai mà to gan dám cắt ngang lời của nàng như thế, hơn nữa câu trả lời còn khiến nàng vô cùng tức giận. Vừa trông thấy người kia, nàng trở nên ngẩn ngơ… hẳn vì đối phương quá tuấn mỹ, đừng giỡn chứ, nàng từ cũng được người đời gọi là “Lạc thành tứ thiếu gia” trong bốn vị công tử Lâm gia được hâm mộ đến ngây dại. Cũng phải vì đối phương khí thế hơn người, nàng thân được Lâm lão gia giáo dưỡng nghiêm khắc mới có được tư chất bất phàm, (dĩ nhiên người đứng trước mặt nàng cũng phải là tệ, nhưng vì quá trẻ nên cái thiếu là lịch lãm, khí khái phong trần tích lũy qua năm tháng).

      Loan Loan sững sờ nhìn thấy gương mặt tuấn tú kia dần tiến tới gần, đột nhiên nàng giật mình nhận ra sai lầm của mình, thông suốt được nguyên nhân vì sao bản thân ngây người ra nhìn . Đúng rồi, sáng nay nàng chú ý, giờ nhìn kĩ bộ dạng hình dáng của , ràng là người Trung Nguyên, nhưng dựa vào thể trạng cao lớn cùng với cặp mắt khác người kia —- ra là là con lai. Nhân sĩ từ các nước lân bang phải nàng chưa từng thấy qua, cũng có nhiều người lai ngoại tộc đến Lâm phủ bái kiến cha và ca ca nàng, nhưng tên này dường như các nét gương mặt hài hòa với nhau, người nhìn thoáng qua phân biệt giữa yếu tố Trung Nguyên và ngoại lai.

      Loan Loan cứ thế đứng đó mà ngây người, Hải Tứ nhìn bộ dáng si ngốc của nàng còn tưởng nàng bị tên mặt lạnh Phong Chính hù khiếp sợ, liền bước lên phía trước hòa giải, “Phong lão đệ, ngươi nhìn tiểu huynh đệ bị người ta rượt đuổi phải chạy khắp nơi, đáng thương a!”

      Phong Chính để ý đến lời Hải Tứ, tự mình quan sát Loan Loan rồi hỏi, “ biết ta được diện kiến vị nào trong tứ thiếu gia của Lâm phủ?”

      Loan Loan bị ánh mắt dò xét của Phong Chính làm cho thoải mái, nàng khoanh hai tay trước ngực, đầu khẽ hất qua bên, hừ mũi, “Lâm gia lão tứ,” tứ thiếu gia của Lâm gia tuổi cũng sàng như Loan Loan, cho nên khi nàng cải nam trang trốn ra ngoài nếu có bất kì người nào hỏi nàng đều dùng tên của tứ ca là nhiều nhất.

      Phong Chính lạnh lùng nhìn cử chỉ của Loan Loan, tỏ vẻ quan tâm, “Xem ra Tứ thiếu gia trong mình có bịnh a.”

      “Bệnh gì?” Loan Loan giật mình hỏi, nàng có bệnh mà sao bản thân chút cũng cảm nhận được.

      đúng ra bệnh của ngươi là thể chuyện bằng miệng mà phải chuyện bằng mũi.” (Lúc này Hải Tứ chen vào , “Phong lão đệ…”). “Ngươi dám chế nhạo ta.” (“Tiểu huynh đệ…”). “ dám, bất quá là ta chỉ cảm thấy kì quái, lúc sáng ta vừa gặp tứ thiếu gia, tứ thiếu gia thể chất rất tốt a, từ cao ngã xuống như vậy mà cũng hề hấn gì.

      Lúc này, tức khí của Loan Loan tràn khắp kinh mạch trong người, bắt đầu bốc lên tới đỉnh đầu của nàng, đôi mắt nàng hừng hừng lửa giận nhìn chằm chằm về phía Phong Chính. Từ đến lớn, nàng là bảo bối của Lâm gia, dưới Lâm phủ đều nâng niu giáo dưỡng, chưa từng có qua người nào dám cay độc châm chích nàng như vậy. Nhìn thấy ánh mắt ngạo mạn, vẻ mặt lạnh như băng của Phong Chính, Loan Loan rốt cuộc nhịn được vung tay đánh ra chưởng. Công phu của nàng phần lớn do đại tỷ truyền dạy, đại tỷ nếu nàng muốn đối phó 2-3 người thành vấn đề. Xem ra hôm nay, nàng thể đem cái tên lãnh khốc* này ra đập cho bõ ghét. (lãnh khốc ở đây nghĩa lạnh lùng, tàn nhẫn)

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chap 8

      Chỉ tiếc Loan Loan tính toán phen đến khi ra tay lại đánh hụt. Hai người đánh qua lại hết mười mấy chiêu, nàng ngay cả chéo áo của đối phương cũng thể chạm tới được. còn vẻ mặt của đối thủ vẫn thoải mái, ung dung. Tốt, nếu đánh lại phải ra tuyệt chiêu thôi. Loan Loan khẽ phất tay áo lên, vật thể hình cầu rơi vào lòng bàn tay nàng.

      Phong Chính vừa thấy cơ mặt như đông cứng. Tiểu tử này có nội công, nhưng chiêu thức võ công hỗn tạp, cách ra chiêu cũng rất quái lạ, tại trong lòng bàn tay lẽ là độc môn ám khí? Chỉ nhìn thấy tay Loan Loan vung lên, Phong Chính hết sức tập trung đề phòng… Nhưng cái “ám khí” tròn tròn đó phóng về phía , cũng hướng về bất kì người nào khác, mà lại bị ném mạnh mặt đất. Rồi tiếng nổ vang lên, cả hậu viện nhất thời chìm ngập trong làn khói trắng. Làn khói này làm mọi người sặc sụa, nhiều người cũng trở thành nạn nhân, ôm lấy miệng mà ho liên tục. Đến khi làn khói tản , bóng dáng Loan Loan biệt tăm. (Vivi: ôi chị đánh ko lại chơi chiêu thứ 36, chạy là thượng sách :)))

      Đêm đến, Loan Loan say giấc mơ mơ màng màng, đột nhiên mơ hồ nghe như có ai gọi tên mình. Nàng khẽ rướn đôi mắt lờ mờ buồn ngủ của mình, nhờ vào chút ánh sáng le lói trong phòng, nhìn thấy phía đầu giường của mình có bóng đen, Loan Loan toàn thân run rẩy, theo bản năng tính há mồm thét to, nhưng bóng đen kia kịp thời bịt miệng nàng lại, nhàng , “Là tỷ.”

      Đại tỷ.

      Lý Mạch Tang thấy Loan Loan gật gật đầu liền buông tay ra. Nàng vừa buông tay khỏi miệng Loan Loan bị Loan Loan chụp lại, mừng rỡ reo lên, “Đại tỷ!”

      Mạch Tang ngồi xuống bên giường mỉm cười hỏi, “Có phải tỷ hù muội sợ ?”

      Loan Loan gật đầu theo quán tính, như rồi lại lắc đầu, “Đại tỷ, muội biết võ công của tỷ rất giỏi, nhưng làm ơn mỗi lần đến tỷ cũng cần thiết phải lặng im chút tiếng động chứ, còn nữa hấu như lần nào cũng là ban đêm a… Bất quá đại tỷ tới thăm, muội rất cao hứng. Tỷ lên giường ngủ với muội .” Loan Loan vừa liền xích vào trong chút chừa chỗ cho Mạch Tang nằm .Mạch Tang nghe vậy liền nằm xuống, vừa ngả lưng chưa lâu bên cạnh muội muội nghe tiếng Loan Loan oán trách, “Đại tỷ, tỷ gạt muội.”

      “Tỷ lừa muội cái gì?” Mạch Tang khó hiểu hỏi lại.

      “Có phải tỷ rằng với chút võ công chiêu thức của muội đủ đối phó được 2-3 người?”

      “Đúng vậy.” Mạch Tang vẫn lần ra được muội muội mình nghĩ gì.

      “Vậy sao hôm nay muội đánh nhau lần với người ngoài lại bị thua thảm hại? Ngay cả chéo áo đối phương cũng đụng tới được? Cuối cùng muội phải dùng đạn khói mà Tam tỷ cho mới có thể chạy thoát được.”

      Mạch Tang nghe Loan Loan như vậy liền hiểu được lý do vì sao Loan Loan bị thua, nhịn được mà cười to , “Tiểu nha đầu, đó là bởi vì ngươi gặp phải người luyện võ chân chính. Ta phải còn với ngươi, muốn đánh thắng 2-3 người đó phải là người chưa từng học qua công phu sao?”

      Chương 9

      Loan Loan giật mình ngồi dậy than vãn, “Muội…Muội quên mất câu này của tỷ, muội chỉ nghĩ bất kể là ai cũng có thể đánh được.”

      Mạch Tang khẽ cười tiếng, “Điều này sao có thể, các chiêu thức tỷ dạy muội phải là vạn năng, mà đời này cũng thể có loại võ công hoàn hảo đó đâu.”

      Loan Loan xoay người qua, tay ôm lấy Mạch Tang , “Tỷ tỷ, vậy dạy muội võ công khác .”

      được.”

      “Tại sao?”

      “Bởi vì ta dạy ngươi công phu là để dùng vào trường hợp cấp bách, chứ phải dùng để trốn nhà theo người khác gây chuyện.”

      “Đại tỷ…” Loan Loan làm nũng.

      được.” Mạch Tang vẫn trả lời chắc như đinh đóng cột.

      Loan Loan biết muốn Mạch Tang dạy nàng thêm võ công là thể nào, chẳng làm được gì khác chỉ đành ngồi than thở. Nhưng rất nhanh lại hào hứng ngẩng đầu lên hỏi, “Đại tỷ, lần này tỷ đến Lạc thành để làm gì?”
      “Tới thăm muội chút.”

      “Có ? Đến thăm muội sao sáng nay lại rời khỏi mình, bỏ rơi muội lại nơi đó, hại muội mất hết thể diện.” Giọng điệu Loan Loan nhất quyết tin.

      phải tỷ kĩ lưỡng xác nhận muội quen biết tên râu dài kia trước khi rời sao, lúc đó ta tình cờ gặp được người bạn hay chơi cờ cùng sư phụ, ta vì sốt ruột muốn kiếm hỏi chút xem gần đây có gặp sư phụ hay nên mới bỏ trước. Đúng rồi, lẽ cái tên râu dài ấy đánh nhau với muội?”

      phải đại ca râu dài.”

      “Vậy là ai? Tại sao muội muốn đánh nhau với người ta?”
      “Là tên Trình Giảo Kim biết ở đâu giữa đường lại nhảy ra chém giết lung tung (Vivi: ý Loan tỷ là Chính ca nhảy ra can cho râu dài ca giúp tỷ), mà có vẻ râu dài đại ca nghe lời lắm.” Sau đó giọng Loan Loan biến đổi hẳn, chuyển sang vô cùng căm giận, “Vốn muội và đại ca râu dài chuyện tốt đẹp, đột nhiên chạy ra, ngang nhiên cắt lời muội , lại còn công khai khiêu khích sỉ nhục muội. Muội chỉ mới gặp mặt có 2 lần thôi, mà giống như có thâm thù đại hận với muội vậy, gương mặt lúc nào cũng lạnh như băng.”

      đáng hận như vậy sao?”

      “Ân, vô cùng đáng hận.” Loan Loan lo sợ Mạch Tang tin lời nàng nên trong bóng đêm nàng ra sức gật đầu khẳng định.

      “Vậy muội phải miêu tả kĩ lưỡng cho tỷ bộ dáng của ra sao mà dám cả gan khi dễ Tứ muội của tỷ, để lần sau có gặp, tỷ nhất định giúp muội dạy cho bài học.”

      Loan Loan cao hứng nở nụ cười, “ tốt, đại tỷ mà xuất thủ, tiểu tử kia thế nào cũng bị đánh sưng vù mặt mũi. Ừ, để muội nhớ lại bộ dáng của …Đúng rồi, họ Phong, là tên con lai…Vóc dáng rất cao, khuôn mặt rất giống người Trung Nguyên nhưng đôi mắt lại là màu xanh, xanh thẫm.” Loan Loan vừa hình ảnh Phong Chính dần lại trong tâm trí nàng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :