1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sau khi ly hôn: Tình yêu ấm áp vào đêm muộn - Trương Oản Quân

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Sau khi ly hôn: Tình ấm áp vào đêm muộn - Trương Oản Quân
      Tên gốc: Dạ Thâm Noãn Noãn Ái
      Tác giả: Trương Oản Quân
      Convert (bản cũ): muacauvong ( tangthuvien)
      Convert (bản mới): tamthuonglac
      Editor: tamthuonglac (TâmThườngLạc)

      Giới thiệu:

      Bảy năm trước, Ôn Noãn sau khi tốt nghiệp đại học chuẩn bị cùng bạn học nhau là Đồng Diệu kết hôn, nhưng mà ngày kết hôn đó, hôn lễ biến thành tang lễ.

      cố chấp phong bế bản thân mình, lập lời thề son sắt. Mặc dù như vậy khả năng cả quãng đời còn lại là phải sống độc cũng muốn mình chấp nhận người nào khác.

      Nhưng mà là, suốt năm năm sau khi Đồng Diệu ra , cuối cùng phản bội chính mình lời thề, gả cho người có gia thế, người có tướng mạo mẫu mực phi thường - Đường Tử Khoáng. Lúc đó Đường Tử Khoáng vừa mới thất tình, nghĩ đến, hai người đều có nỗi thống khổ, giữa họ lại có tình , chỉ cần bản thân mỗi người làm tròn bổn phận trong cuộc sống, là được bách thủ giai lão.

      Nhưng mà hai năm sau, Đường Tử Khoáng đệ đơn ly hôn......

      Về sau khi ly hôn, gặp người nào, lại thương người nào?

      Mở đầu

      “Nếu thế giới này người đàn ông đó từng xuất qua, những người khác đều chỉ là chấp nhận cho xong. Mà tôi, muốn chấp nhận như vậy.”

      Ôn Noãn vẫn nhớ mấy năm trước khi xem "Hà Dĩ Thâm Tiêu Mặc" của Rùa Mạn, từng có lời thề son sắt chủ yếu lấy Dĩ Thâm là tấm gương, mặc dù như vậy khả năng quãng đời còn lại là phải sống độc cả đời, cũng gượng ép mình chấp nhận người nào khác.

      Nhưng mà là, năm năm sau Đồng Diệu rời , cuối cùng phản bội chính mình lời thề, gả cho người có gia thế, người có tướng mạo mẫu mực phi thường là Đường Tử Khoáng. Cho nên tại, vì ruồng bỏ lời thề nên báo ứng đến đây, ngày cá tháng tư hôm nay, Đường Tử Khoáng cùng ký đơn ly hôn, kết thúc cuộc hôn nhân hai năm mặn nhạt, sóng to gió lớn - cuộc hôn nhân hoà bình.....

      Nhân vật:

      "Chúng ta cuối cùng như vậy tiếc nuối, chúng ta cuối cùng như vậy mà quan hệ" - Cố Dạ Thâm

      "Tôi đời này làm việc sai lầm lớn nhất đó là dễ dàng buông tha hôn nhân cùng Ôn Noãn" - Đường Tử Khoáng

      "Mọi người đều , nhìn người mình hạnh phúc cũng là thứ hạnh phúc khác mình có được, nhưng tôi cam lòng."- Hàn Triết

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 1. Ly hôn

      "Nếu thế giới này người đó từng xuất qua, những người khác đều chỉ là chấp nhận cho xong. Mà tôi, muốn chấp nhận như vậy"


      Ôn Noãn vẫn nhớ mấy năm trước khi xem "Hà Dĩ Thâm Tiêu Mặc" của Rùa Mạn, từng có lời thề son sắt chủ yếu lấy Dĩ Thâm là tấm gương, mặc dù như vậy khả năng cả quãng đời còn lại là phải sống độc cũng gượng ép mình chấp nhận người nào khác.

      Nhưng mà là, năm năm sau Đồng Diệu rời , cuối cùng phản bội lời thề của mình, gả cho người có gia thế, người có tướng mạo mẫu mực phi thường - Đường Tử Khoáng. Cho nên tại, vì ruồng bỏ lời thề nên báo ứng đến đây, ngày cá tháng tư hôm nay, Đường Tử Khoáng cùng nàng ký đơn ly hôn, kết thúc cuộc hôn nhân hai năm...

      Sắc trời ở Phong thành nhuộm mảng màu xanh xám ảm đạm, ủ rũ như muốn khóc , gió lạnh mưa phùn, sương khói mênh mông. Ôn Noãn kéo rương hành lý đơn giản, mục đích lang thang đường đầy nước, mặc cho gió mưa lạnh lẽo xẹt qua hai gò má, mặt trở nên tái nhợt vì xanh xao.

      Buổi sáng từ trong ngôi nhà sống hai năm qua mà ra , cứ như vậy biết mệt mỏi mà cả ngày, mái tóc dài cùng quần áo ướt đẫm, cảnh vật chung quanh ngừng biến đổi, cũng biết đến nơi nào.

      Cha mẹ là chuyên viên thăm dò địa chất, quanh năm ở các tỉnh thành lăn lộn bôn ba. Chuyện ly hôn , tạm thời thể để cho họ biết được, miễn làm hai vợ chồng già thương tâm lo lắng. Mà duy nhất bạn tốt Cố Khang Khang lại vừa vặn ra ngoài công tác, khi ra điện thoại, nhưng người nghe máy, có thể là quá bận rộn, đến nay vẫn chưa thấy có hồi .

      Bỗng nhiên phát , Phong thành - nơi thành phố lớn đại hoá như thế, vậy mà chỗ nào là an toàn cho tránh mưa gió, vòng tay nào là thiên đường ấm áp dành cho . Từ khi Đồng Diệu ra , mối quan hệ của với từng người trước đây rạn nứt và ngăn cách, còn lại mình, tất cả chỉ là mình.

      Cuối cùng quá mệt mỏi, ngồi xổm xuống ngay tại chỗ, hai tay ôm lấy gối, khuôn mặt chôn sâu vào giữa hai đầu gối, trong lúc đó nước mắt hoà cùng nước mưa, rốt cục lã chã rơi xuống.

      cũng tình nguyện lần nữa bắt đầu, nhưng vẫn chiếm được hạnh phúc , dù chỉ là vòng tay ấm áp ôm vào lòng, cũng có được trọn vẹn cả đời.

      “Tiểu thư, sao chứ, có cần giúp tay ?” Giọng trầm thấp xuyên thấu vào mưa gió rồi mơ hồ truyền vào tai, có lẽ là vì gió lớn vì mưa lạnh, thanh kia lại có chút hơi run rẫy, giống như dây đàn xêlô ngân rung.

      Ôn Noãn chần chờ ngẩng đầu.

      Lấy sắc xanh xám làm bối cảnh cho thế giới mưa bụi gió mù lúc này, người đàn ông trong bộ âu phục màu xanh đen kết hợp áo sơmi trắng trang nhã cầm ô đứng ở trước mặt . Đôi mắt thấm đẫm nước mắt, gió rét mưa lạnh làm cho các giác quan gần như tê liệt, nhìn được mặt người đó, chỉ mơ hồ cảm giác ở sâu trong đôi mắt đen như màu mực kia có quan tâm lo lắng sâu sắc.

      quan tâm xa lạ ấy lại giống như ngọn lửa bừng cháy, nháy mắt làm cho trái tim lạnh băng của ấm áp lên. Ban đầu lựa chọn kết hôn, mong muốn bất quá là cần có được ấm áp của vòng tay, nhưng giờ đây, Đường Tử Khoáng thể mang đến cho .

      Chương 2. Duyên Bắt Đầu

      "Nước mắt so với nước mưa nhiệt độ ấm hơn chút"


      Lần đầu tiên gặp Đường Tử Khoáng, cũng là ngày mưa như thế, vào hai năm trước cuối mùa xuân.Khang Khang bị cử nước ngoài công tác, đến sân bay tiễn đưa. Ở lối vào cửa đăng ký Ôn Noãn cùng Khang Khang hẹn gặp lại, xoay người, thấy đôi tình lữ ở trước mặt mọi người lôi kéo cãi vả.

      “Tâm Duyệt, tại sao phải ? chờ em tốt nghiệp chúng ta liền kết hôn mà !” Chàng trai mái tóc hỗn độn, quần áo chỉnh tề, bàn tay to gắt gao đè lại rương hành lý, bi thống nhìn trẻ tuổi xinh đẹp, hốc mắt phiếm hồng.

      “Đường Tử Khoáng, tôi , tôi thể cùng người mà kết hôn! Đây chính là lý do! Nếu như thể tiếp nhận, tôi đem lý do đơn giản ràng chút, là có tiền, thể cho tôi được cuộc sống giàu có xa hoa, tôi cam lòng tuổi còn trẻ mà phải giống như bà già!”

      vẻ mặt quyết tuyệt, dùng sức kéo lại hành lý , thấy đối phương buông tay, ta nâng chân mang giày cao gót lên hướng đến đầu gối đá vào, thành công khiến cho đau mà vội buông tay, ngẩng đầu bước dứt khoát đến chỗ người đàn ông tóc vàng mắt xanh chờ ở lối vào sân bay, vô cùng thân mật vòng lấy cánh tay người đó.

      Chàng trai tên gọi Đường Tử Khoáng bị đá quỳ chân đất tuyệt vọng nhìn rời , ánh mắt trống rỗng giống như bị rút hết khí lực toàn thân.

      Xung quanh có người nghị luận ầm ỹ , chỉ chỉ trỏ trỏ, trong mắt người đời đây chẳng qua là buồn vui ly hợp trong vở kịch, diễn trò xong rồi, liền tan cuộc. Đường Tử Khoáng đau đớn khó quên , nhưng cũng đổi lại trong mắt người bên cạnh tia ấm áp thương xót.

      Mà Ôn Noãn, rất hiểu.

      Chờ em sau khi tốt nghiệp chúng ta liền kết hôn.

      Đồng Diệu cũng từng như vậy mà hứa hẹn với , :“Noãn Noãn, chờ em tốt nghiệp cưới em vào cửa.” Quả thực ở thời điểm tốt nghiệp, bắt đầu thực mọi việc, cũng chỉ tốt lắm là chuẩn bị làm tân nương đẹp nhất của , nhưng vận mệnh lại tàn khốc như vậy, cuối cùng biến cho nguyện vọng thành hư ảo.

      Nỗi đau mất Đồng Diệu làm cho hiểu , phải những người nhau cuối cùng trở thành người thân, cũng phải tất cả các câu chuyện đều có thể được yên tĩnh tốt đẹp để vẽ nên câu chuyện cổ tích có kết thúc hoàn hảo.

      Đường Tử Khoáng cũng như thế...

      Cùng là những người sống trong cảnh khổ đau này, làm cho tự chủ được theo phía sau . đứng trong màn mưa bên ngoài sân bay , ngẩng đầu nhìn lên phi cơ ở trong mảnh màu xanh xám bay lên độ cao 30.000 feet, thời gian qua lâu nhưng vẫn như cũ chân hề di chuyển nửa bước.

      Trước ngày vẫn là tình nhân, sau ngày hai người liền cách ba vạn thước khoảng cách. Ôn Noãn đứng ở bên cạnh , đợi sau khi mặt thấm đẫm nước mưa, mới cố sức vươn ô che đỉnh đầu .

      “Khóc , ai thấy đâu. Nước mắt so với nước mưa nhiệt độ cũng ấm hơn chút.”
      Chương 3. Tình Trước

      "Cầu xin ! Muốn tôi !"

      Ngày đó, bọn họ hàn huyên suốt cả buổi chiều, đề tài tán gẫu liên quan đến vấn đề tương thân, toàn bộ chủ đề đều xoay quanh chuyện trước kia của cùng với bạn cũ Quan Tâm Duyệt, xác thực mà , nàng lúc sau trở thành người nghe.

      “Sáu năm trước, tôi cùng đám con nhà giàu ăn chơi trác táng giải trí ở Mị Ảnh Thương thành phố K, Tâm Duyệt là nàng trẻ tuổi lúc ấy bị điều đến hát phục vụ, ấy ngượng ngùng ngồi ở bên cạnh tôi, ánh mắt trong sáng ngây thơ như nước suối trong lành mùa xuân, hát " Đừng để nước mắt cùng em trải qua đêm" tiếng ca rất êm tai, uyển chuyển thê lương, ấy hát trong nước mắt.”

      Buổi chiều hôm ấy, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ sát đất của quán cà phê rơi xuống đất lẳng lặng rọi vào người ôn nhuận ưu thương khóe mắt mi sao, như vậy đơn giản mở lời dạo đầu về Quan Tâm Duyệt.
        
      ta thanh thuần ngây thơ, điềm đạm đáng , Đường Tử Khoáng nổi lên lòng thương tiếc, lúc gần cấp cho ngàn tệ, lại theo sát phía sau ra ngoài.

      “Cầu xin , muốn tôi !” ta nắm ống tay áo Đường Tử Khoáng, cúi đầu sụt sùi khóc.

      Khi đó, Đường Tử Khoáng hai mươi hai tuổi phải có gặp dịp chơi bời, chính là đối với này thân mình gầy yếu nếu như có trận gió là có thể thổi bay , trừ bỏ thương tiếc, trong lòng cũng khó nhận biết đó là cái tư vị gì.

      Về giao dịch, theo như nhu cầu vào lúc này, người khác đều có thể, nhưng thể.

      Năm đó, Quan Tâm Duyệt mười sáu tuổi, cha bỏ rơi và người mẹ bệnh ung thư tử cung mà biến mất biết tung tích, mới lên lớp mười bị buộc bỏ học đến Mị Ảnh Thương làm phục vụ ca hát, đêm đó, quyết định tìm kiếm cơ hội bằng thân thể trẻ trung của mình để đổi lấy chi phí phẫu thuật cho mẹ.

      Biết được nguyên nhân khiến tự mình vào con đường này, Đường Tử Khoáng trong lòng lại thêm phần đau lòng, ma xui quỷ khiến , do dự hay ràng buộc gì mà giúp cho chi phí để mẹ giải phẫu, giúp đỡ trở về trường tiếp tục học tập.

      Tình ......cứ như vậy kẻ bị gọi là con nhà giàu ăn chơi, trong lòng lặng yên tiếng động mà nảy sinh, bay cao tận trời.

      Mười tám tuổi năm ấy, mẹ của qua đời, làm tiểu nữ nhân của . Cũng lâu sau, chuyện bao dưỡng tiểu nương bị cha mẹ biết, cha là Đường Kí ép buộc rời bỏ Quan Tâm Duyệt. còn khả năng quay đầu lại , dứt khoát cùng gia đình đoạn tuyệt quan hệ, bằng vào năng lực của mình kiếm tiền giúp tiếp tục học lên đại học. Từ tên con nhà giàu ăn chơi biến thành người năng động chịu khó làm việc cực lực.

      hứa hẹn cùng , đợi tốt nghiệp đại học liền cưới , lồng ngực của mang cho ấm áp , hai tay của mang cho hạnh phúc. Nhưng vạn lần nghĩ tới , vào đêm trước ngày ta tốt nghiệp, khi ước mơ có thể cưới vào cửa là lúc quen gã tóc vàng mắt xanh giàu có , dứt khoát vứt bỏ đến Hoa Kỳ.

      vô luận như thế nào đều muốn tin, lý do của , chỉ là phụ, quan trọng là do có tiền .

      Mấy năm nay, thoát ly khỏi tổ ấm của cha mẹ , dựa vào năng lực chính mình từng bước ngồi lên vị trí tổng giám đốc khách sạn Marriott International tập đoàn W.D lớn nhất ở Phong thành, cung cấp cho cuộc sống mặc dù thể xa hoa, cũng coi như giàu có, ở trước mặt bạn học, tuyệt đối bởi vì thiếu tiền hay quần áo khó coi mà thể ngẩng cao đầu.

      Bình thường ở những việc vụn vặt trong cuộc sống, cũng phải có phát , từ nghèo khó, đối với tiền tài, xã hội xa hoa thượng lưu là có khát vọng. khi nhìn vào các tủ trưng bày trang sức vàng bạc hay lễ phục sang trọng hai mắt đều loé sáng. Ở trường học đối với công tử tiểu thư nhà giàu cũng bỏ lỡ dịp mà gần gũi, hay tìm cơ hội tham gia tiệc chiêu đãi, tiệc rượu cao cấp....

      Chính là lúc ấy xem thường, cho rằng phụ nữ đều thích mơ mộng, trước khi kết hôn hay tưởng tượng như chuyện cổ tích sinh ra đủ các đường mà mơ mộng, nhưng lại làm cho trở tay kịp.

      suy nghĩ lần nữa, ta thường trăm phương ngàn kế làm mọi thứ để có thể thuyết phục vui lòng làm hòa với cha mẹ. rất xúc động cho rằng ta có lòng hiếu thuận và cuối cùng là thực tế với rằng bất quá muốn dựa bóng râm của gia đình . Mà thể trở về Đường gia, thể trở thành thiếu phu nhân được cung phụng nuông chìu. theo kết quả cuối cùng gì ngoài trở thành "bà mặt vàng". Mà , cam lòng.

      “Rất buồn cười phải , đợi chờ ta sáu năm, vì ta mà phấn đấu trả giá sáu năm, đổi lấy lại là kết quả như vậy.” Đường Tử Khoáng cuối cùng buông xuống kết luận như thế. Ngữ khí uyển chuyển thê lương, sau đó đem ánh mắt bắt đầu hướng về Ôn Noãn, nghiêm túc và giản dị: “Đường Tử Khoáng, nam, hai mươi tám tuổi, thân cao mét tám, thể trọng tiêu chuẩn, thân thể khỏe mạnh có tiền sử bệnh tật, vừa thất tình lâu, là giám đốc bộ phận Marketing tập đoàn thời trang Hằng Phong,cha mẹ còn đủ, có nhà có xe, có thể là người chồng có trách nhiệm. Ôn tiểu thư, nguyện ý cùng tôi kết hôn ?”

      xong, khóe miệng chậm rãi đưa ra độ cong, mang theo vẻ mị có lực đầu độc người khác.
      Chris thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 4.
      Chương 05. Duyên Tan Mất

      " chuẩn bị đơn ly hôn .”

      Sau khi kết hôn Đường Tử Khoáng quả thực đem phần lớn sức lực dùng cho công việc, nhưng dù vậy, nếu có ra ngoài công tác cùng xã giao, mỗi ngày rất đúng giờ về nhà, cùng dùng bữa tối. Sau đó ở phòng bếp dọn dẹp, ở phòng khách xem chút tin tức trong ngoài nước hoặc là ở thư phòng bận rộn với công việc.

      Ba tháng mới cưới, có thể ngủ thiếp ở thư phòng, sau đó từ từ bắt đầu cùng ngủ chung, người tuyệt có mùi nước hoa của người phụ nữ khác.

      Sau khi cưới đáp ứng cầu của mẹ chồng là có tiếp tục làm, hoàn toàn ở nhà giữ chức phận người phụ nữ của gia đình. Buổi tối nghênh đón trở về, sáng sớm đứng ở cửa cùng gặp lại sau.

      Ngày ngày trôi qua quá ôn hoà tốt đẹp.

      phụ nữ biết nấu ăn lại rất ngon, Đường Tử Khoáng thường xuyên khen dứt miệng, hay đùa: “ Dạ dày của tôi bị em bắt giữ chặt chẽ, bên ngoài này đồ ăn khách sạn cao cấp vậy mà rốt cuộc làm sao để khiến tôi thèm ăn !”

      Cho dù bất đắc dĩ xã giao, cũng là muốn trở về ăn chút .

      Đối với cuộc sống như thế, Đường Tử Khoáng từng :“ Mỗi đêm khi xe chạy đến cửa tiểu khu, nhìn đến ngôi nhà thuộc về mình nơi có ngọn đèn phát sáng chờ mình , bóng dáng bận rộn, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, có đôi khi mong rằng năm tháng yên lành tốt đẹp như vậy là cả đời. Kỳ ngẫm lại chút hai người, ngọn đèn, bàn thức ăn nóng hổi, cái giường ấm áp, thế giới này cũng chính là chỉ cần như thế. Chúng ta như vậy, ra so với người khác cũng quá kém.”

      Ôn Noãn cũng cho là bọn họ như vậy đúng là kém ai. Chẳng qua là số mạng kỳ diệu như thế. nghĩ tới, ban đầu người tên Tâm Duyệt kia là tuyệt tình rời , đưa đẩy cùng Đường Tử Khoáng đến hôn nhân. Khi ta trở về, ngờ thành nguyên nhân để Đường Tử Khoáng muốn cùng ly hôn.

      Đêm đó cũng giống như những ngày thường, Ôn Noãn nấu rất nhiều thức ăn ngon, chờ đợi Đường Tử Khoáng đúng giờ trở về. Nhưng mà đêm chưa về, điện thoại di động tắt máy, cũng có giống như mọi khi gọi điện về báo cho biết cần chờ. Sáng sớm hôm sau khi tỉnh lại, Đường Tử Khoáng vẫn mặc nguyên áo khoác ngày hôm qua đứng ở trước cửa sổ phòng ngủ, nuốt vân phun vụ,

      Ngoài trời mảng sắc xám xanh, mưa rơi rả rả rích rích.

      “Đường Tử Khoáng.” mơ mơ màng màng gọi ,“ trở về khi nào?”

      Đường Tử Khoáng chậm rãi xoay người, ánh sáng mờ tối, vẻ mặt của ràng lắm, nhưng vẫn nhìn ra rất ngưng trọng:“Đứng lên , tôi làm bữa sáng.”

      Thời tiết ngày lạnh, Ôn Noãn thường nán lại cuộn mình trong chăn muốn đứng lên, Đường Tử Khoáng cũng dung túng , tự mình chuẩn bị bữa sáng, nấu cháo hạt sen bát bảo thơm rất nhu rất nhuận thoạt nhìn ngon miệng, cháo này cần nấu với lửa nên phải kiên nhẫn.

      Buổi sáng hôm ấy, vẫn như thế nồi cháo hạt sen bát bảo nóng hôi hổi, Ôn Noãn uống vào trong lòng thấy ấm áp dào dạt .

      “Ôn Noãn, chúng ta ly hôn .” Ngồi ở đối diện Đường Tử Khoáng bỗng nhiên mở miệng, thanh nặng nề .

      Ôn Noãn ngạc nhiên ngẩng đầu, cơ hồ là phản xạ có điều kiện thốt ra:“Vì cái gì?”

      Đường Tử Khoáng mi tâm khẽ nhíu, đứng dậy đến trước cửa sổ phòng ăn, đưa lưng về phía nàng, thanh truyền đến:“ Trước lúc kết hôn em từng , nếu có ngày cơ thể của tôi thể đối với em trung thành , chúng ta hảo tụ hảo tán.”

      Ôn Noãn buông thìa trong tay, ngơ ngác ngồi ở trước bàn ăn, lặng im .

      “Là Tâm Duyệt trở lại.” Đường Tử Khoáng kiên nhẫn giải thích,“Năm đó lý do ấy rời đều là lấy cớ. ấy mắc bệnh ung thư vú, phải làm giải phẫu cắt bỏ, ấy thể dùng thân thể trọn vẹn mà theo tôi kết hôn. đến nước Mĩ là vì để mổ, sau đó lại biết là chẩn đoán sai. ấy từng trở về, tôi cũng cùng em kết hôn. tại ấy lại quay về, chỉ muốn nhìn xem tôi sống có hạnh phúc hay . Ôn Noãn, tôi còn ấy, ấy có trách tôi phản bội ấy.”

      lần chẩn đoán sai làm rối loạn cả cuộc hôn nhân, Ôn Noãn chậm rãi thở ra hơi, đứng lên dọn dẹp bàn ăn,“Tôi tối nay cho câu trả lời chắc chắn.”

      Tuy rằng cùng Đường Tử Khoáng kết hôn tồn tại tình , nhưng hai năm sớm chiều ở chung, nàng cũng dần dần thói quen có hơi thở ở bên gối, ỷ lại ôm ấp ấm áp, có chút dự báo nào về việc ly hôn. Tuy rằng có đau triệt nội tâm, nhưng cảm giác lồng ngực như bị bóp nghẹn hít thở thông.

      Mà lúc trước “Hảo tụ hảo tán” lại là chính mình.

      Buổi tối Đường Tử Khoáng trở về, sau khi hai người giống như cũ cùng nhau ăn qua bữa tối, Ôn Noãn mở miệng:" chuẩn bị đơn ly hôn .”

      “Được.”

      “Nhưng là, có thể hay trước hết đừng cho hai bên cha mẹ?” Ôn Noãn còn thêm, Đường mẫu rất thương , đối đãi với giống như con ruột, đành lòng làm cho bà rơi lệ thất vọng. Mà cha mẹ của chính mình, cũng hy vọng bọn họ lại bận tâm.

      “Có thể.”

      Vì vậy, cuộc hôn nhân cứ như thế lặng lẽ đến kết thúc , từng ấm cúng bên nhau giờ đây đều như gió xua tan sương mù.

      Bên ngoài khách sạn mưa vẫn còn tí ta tí tách rơi xuống đất, Ôn Noãn duy trì tư thế như cũ ngồi ở giường, nỗi lòng giống như bầu trời xanh xám ở ngoài cửa sổ kia, là dạng đè nén, nặng nề.

      Ban đầu coi như nguyện ý nhưng cũng có thể được trọn vẹn cả đời.
      Chris thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 06. Bạn Tốt Nhất

      " Noãn Noãn, ly hôn vạn tuế! "


      Chiều ngày hôm sau, Cố Khang Khang xuống máy bay liền thẳng đến khách sạn “Đông Phương Uyển” nơi Ôn Noãn tạm trú .

      Khi đó Ôn Noãn vùi ở giường, ăn thức ăn của khách sạn được nhân viên phục vụ mang đến. Món xôi ngọt thập cẩm làm từ gạo nếp táo đỏ nấu trong ống trúc, đây là món ăn thích nhất. Đáng ngạc nhiên chính là khách sạn này tự nhiên tặng các món điểm tâm cho khách vào buổi trà chiều. Hơn nữa càng làm cho nghi ngờ hơn là ngày ba bữa cũng cần xuống đặt món liền có người đưa lên đến phòng, và tất cả đều là những món ăn thích. Ôn Noãn từng hỏi qua người phục vụ, nhưng chỉ nhận được nụ cười thân thiện.

      Nghe được tiếng chuông cửa, Ôn Noãn xuống giường mở cửa. Nhìn đến Cố Khang Khang đầy vẻ phong trần mệt mỏi , tuy rằng biết thói quen nàng này hay vội vàng nhưng Ôn Noãn vẫn thấy rất kinh ngạc:“Khang Khang, như thế nào mà cậu biết mình trú ở chỗ này?"

      “A?” Cố Khang Khang buông túi hành lý xuống, giật mình chút sau đó liền mở miệng cười , “Ngày hôm qua lúc gọi điện thoại cậu qua!”

      “ Mình có sao?” Ôn Noãn thấy rất nghi hoặc, nhớ qua mà.

      “Có , đương nhiên là có !” Cố Khang Khang nghiêm trang,“ Cậu ngày hôm qua tâm tình tốt, khẳng định những gì rồi có thể đều quên , mau tới đây xem xem, mình mang cho cậu quà gì!” nàng để lại dấu vết sang chuyện khác ngay, lấy ra hai cái hộp được đóng gói tinh tế khá đẹp mắt rồi lôi kéo Ôn Noãn ngồi vào mép giường.

      chai KENZO Cao Điền Hiền Tam Thủy Chi Luyến, dây đeo cổ có mặt dây là hình con rắn hoàng đạo, Ôn Noãn cầm hai món đồ, khóa lông mày,“Khang Khang, có khác thường với mọi khi, sao cậu tặng quà quý giá như vậy cho mình làm gì?”

      Cố Khang Khang là tổng giám đốc thị trường tập đoàn thời trang Thâm Khang ở Phong thành, thường xuyên công tác khắp cả nước, mà mỗi lần ra ngoài, đều tặng cho cho Ôn Noãn món quà, khăn quàng cổ, đồ trang sức, các chiếc váy kiểu cách kì lạ...... Đều là những thứ đặc sắc .

      “Nào có gì đâu mà quý giá!” Cố Khang Khang rụt rụt cổ,“Thủy Chi Luyến cũng bất quá vài trăm khối, dây chuyền cũng vượt quá ba ngàn.” Huống chi, dù sao chi trả cũng phải tiền mình, có tên người hoá đơn đây.

      “Khang Khang, cái Đại tiểu thư này đúng là đối với tiền có khái niệm.” Ôn Noãn cầm lấy chai nước hoa quơ quơ,“ Cái này mình lấy, về phần......sợi dây chuyền con rắn hoàng đạo, mình tuổi khỉ chứ phải tuổi rắn, cậu tự giữ lấy .”

      “Điều này sao có thể!” Cố Khang Khang đẩy trở lại tay nàng,“Chai nước hoa này là quà công tác, còn dây chuyền này là ban phước cho cậu sau khi trải qua cuộc sống quanh co, vận may trở lại! Noãn Noãn, ly hôn vạn tuế!” Khi đến câu cuối cùng, nàng cười đến độ như kẻ tim phổi.

      Ôn Noãn đầu đầy hắc tuyến, buồn bực ai oán xem xét Cố Khang Khang:“Khang Khang, Đường Tử Khoáng làm sao mà trêu chọc đến cậu , mình cùng ly hôn về phần cậu lại cao hứng đến như vậy sao?"

      “Ách......” Cố Khang Khang cũng ý thức được chính mình quá mức kích động hưng phấn , ngượng ngùng nở nụ cười, nhảy nhanh qua bên cạnh Ôn Noãn theo đó ôm lấy , giọng ,“Noãn Noãn, hai người có tình sống chung cùng chỗ, làm vợ chồng mà lúc nào cũng khách khí với nhau, sống như vậy dễ chút nào đúng hay ? Cùng ly hôn, cậu mới có khả năng tìm được tình mới, mình vẫn cho rằng, người phụ nữ tốt giống cậu, phải cùng với người nhau mà làm bạn cả đời mới là hợp. Noãn Noãn, mình hy vọng cậu mỹ mãn hạnh phúc, mà phải chấp nhận đầu hàng.”

      Bên trong lập tức yên tĩnh lên.

      Ôn Noãn tựa vào vai Cố Khang Khang, mở to hai mắt, nước mắt lặng lẽ rơi xuống,“Nhưng mà Khang Khang, có Đồng Diệu, mình với ai cùng chỗ, cũng thể thấy mỹ mãn hạnh phúc!”

      từng có biển nào mà nước ngọt ngào, như đỉnh Vu Sơn mà còn mây, vượt qua được cái biển khơi sâu rộng mang tên Đồng Diệu, tuy là bờ đối diện nhiều loại hoa tuyệt đẹp, ở trong mắt chung quy bất quá như khói mây bay, có sức lực có tâm tình hái.

      “Noãn Noãn cậu khờ! Tin tưởng Khang Khang, có thiên sứ thay đến cậu.” Cố Khang Khang hốc mắt cũng hồng, càng dùng thêm sức ôm chặt , ý thức được chính mình lại tự dưng khiến cho thương tâm, lập tức lung tung lau mắt, cười đứng lên lau nước mắt mặt Ôn Noãn,“ Được rồi được rồi, chúng ta làm sao còn đến chuyện buồn làm gì, cười lên nào, giống như bảy năm vừa qua, chúng ta cùng nhau mỉm cười".

      Ôn Noãn nhìn vào ấy, nước mắt vẫn còn rơi, môi từ từ, từ từ cong vòng cung xinh đẹp.

      Thậm chí đau buồn, rơi lệ cũng muốn cười.

      Năm đó, mất Đồng Diệu , mà Cố Khang Khang cùng bạn trai bốn năm nhau chia tay. Sau lần này bảy năm, các nàng chính là như vậy nâng đỡ lẫn nhau lẫn nhau, khích lệ cùng nhau mỉm cười tới.

      "Noãn Noãn, cậu có muốn nước ngoài du lịch giải toả tâm ?" Cố Khang Khang đột nhiên hỏi.

      “Du lịch giải sầu?” Ôn Noãn nhìn về phía bạn.

      “Đúng vậy.” Cố Khang Khang xong xoay người lấy túi xách,“ Năm ngoái cậu có visa đến Nhật Bản phải mực để ở chỗ mình sao, mình có đặt vé máy bay cho cậu đến Osaka, chuyến thứ năm. Thời điểm này hoa đào ở Hokkaido vừa đúng lúc mới nở, cậu ra ngoài chơi giải tán hết chuyện vui, khi trở về thấy buồn khổ như bây giờ". đem vé máy bay đưa qua cho Ôn Noãn.

      Hokkaido thưởng thức hoa đào?

      Ôn Noãn trong mắt dao động, thoáng nhàn nhạt hơi nước

      Chương 07. Giải Sầu

      Editor: tamthuonglac

      " Hokkaido hoa đào nở rộ tuyệt đẹp. Có thể hay cùng nụ cười của Đồng Diệu chút nào vương nhiễm bụi trần? "


      “ Noãn Noãn , sau hôn lễ, em nghĩ chúng ta nơi nào hưởng tuần trăng mật ? ” Bên trong ngôi nhà đơn sơ, đứng ở trước cửa sổ đón lấy những làn gió trong lành buổi sớm mai, ngắm bên ngoài cửa sổ những đoá hoa mùa hạ tuyệt đẹp. Đồng Diệu từ phía sau vòng cánh tay ôm lấy , mặt vùi vào cổ của ôn nhu hỏi .

      Nhìn những ngón tay đan chặt vào nhau đặt ở ngang hông, nghiêng đầu suy nghĩ chút, lên tiếng: “ Em muốn Hokkaido thưởng thức hoa đào.”

      “ Ha——” Đồng Diệu cười khẽ, cọ cọ mũi của mình ở cổ nhàng ," Noãn Noãn đầu óc em thực mơ màng, bây giờ là mùa hè, ở Hokkaido đào khô héo, hoa đào ở đâu ra để em thưởng thức đây!"

      “ Hắc ah ? ” mím môi mình, nhìn như nhìn chơi đùa với các ngón tay, vô cùng thất vọng. Hoa đào bay tán loạn bầu trời như tuyết rơi, tưởng tượng có thể được nhìn thấy hình ảnh tuyệt đẹp đó.

      "Ah ......" Đồng Diệu trầm ngâm suy nghĩ," Noãn Noãn, thời gian này thể xem hoa đào ở Hokkaido, nhưng ở Furano hoa oải hương đúng dịp là thời điểm hoa bắt đầu nở. nghe rằng so với ở Provence kém hơn chút nào. Hoa đào rơi là cảnh đẹp nhưng lại mang vẻ thê lương, thời gian ra hoa của nó là quá ngắn, làm cho mọi người có lòng nhưng ý còn chưa hết lại thể chần chờ, biết làm sao."

      "Hoa oải hương...... Cũng được, mà đến năm tới có thể xem hoa đào ? ”

      “ Noãn Noãn” cưng chìu nhưng lại có điểm bất đắc dĩ, “ Em biết đấy , gia đình của rất bình thường, cha mẹ làm công ăn lương, tốt nghiệp năm trước đây, có tiết kiệm được bao nhiêu, vì vậy Hokkaido chỉ có thể lần."

      “ Vậy chúng ta đem trăng mật dời sang năm sau đợi khi hoa đào nở có được hay ? ”

      “ Đứa ngốc, đẩy vào sang năm vậy gọi tuần trăng mật! Nhưng Noãn Noãn, cho thời gian, chờ kiếm đủ tiền nhất định đưa em đến Hokkaido thưởng thức hoa đào.”

      “……”
      __________

      Máy bay tăng lên độ cao 30.000 feet, Ôn Noãn nhìn ra cửa sổ ngắm đám mây bên ngoài, dải mây xanh dài yên tĩnh. Mưa liên tục trong mấy ngày qua, đến khi xuất hành lại là ngày nắng lớn.

      Bên trong buồng máy bay rất an tĩnh, thỉnh thoảng có người thầm chuyện, thanh cũng rất . Có người đàn ông đến ngồi bên cạnh . Sau khi ngồi xuống ta liền dựa vào lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần, trông có vẻ vô cùng mệt mỏi. Ôn Noãn lần đầu tiên ngồi máy bay, có chút hơi căng thẳng, nhưng cũng có vấn đề gì.

      Nữ tiếp viên hàng xinh đẹp đoan trang lúc ngang qua, cầu ly sữa tươi ấm, vừa uống vừa cầm bút đưa đến khăn giấy đặt ở đùi mà đồ đồ vẽ vẽ. Hokkaido hoa khi nở đẹp như thế nào, có thể hay cùng nụ cười của Đồng Diệu chút nào vương nhiễm bụi trần?

      “A -----”

      Máy bay bỗng nhiên xóc nảy rung mạnh lên, Ôn Noãn sợ tới mức thất thanh thét chói tai, hai tay phản xạ quơ loạn như muốn bắt lại cái gì, ly sữa bên phía tay phải cuối cùng theo đầu ngón tay trượt xuống, ngã vào đầu gối người đàn ông bên cạnh. ta giật mình mở mắt, để ý đến ống quần bị ướt mảng lớn, chỉ bắt lại
      tay giơ loạn mà bao lại trong lòng bàn tay.

      “ Đừng sợ, khí lưu xáo trộn gây nhiễu tạo thành lắc lư, hồi là tốt rồi . ” Giọng của thấp thuần hùng hậu, làm cho người khác cảm thấy an lòng. sau khi bình tĩnh lại, phát bên trong buồng máy bay những người khác cũng như bị loại kinh hoảng luống cuống. Nữ tiếp viên hàng đâu vào đấy cách trật tự đến trấn an mọi người an tĩnh lại.

      Quả nhiên phút đồng hồ sau, máy bay vững vàng ổn định trở lại, ngoài cửa sổ bầu trời vẫn trong xanh. quá sợ hãi nên sau khi hơi ổn định, mới nhìn lại mình gần như muốn xa rời cánh tay của người đàn ông bên cạnh, tay phải còn bị giữ trọn lại trong lòng bàn tay. lập tức ngồi thẳng, lúng túng rút tay ra ngoài, :“ Xin lỗi.”

      sao.” Người đàn ông ngón tay khẽ nhúc nhích, tự nhiên thu hồi, lúc này mới cầm lên khăn giấy xử lý vết loang màu trắng của sữa tươi quần dài màu đen.

      Ôn Noãn liếc thấy, lập tức cầm lên khăn giấy: “ xin lỗi, tôi giúp lau . ”

      Người đàn ông giật mình chút, từ từ rút tay của mình, nhìn chăm chú cẩn thận lau.

      "Hết rồi, lau sạch được." Lau thời gian dài, Ôn Noãn thất vọng khi thấy rằng những vết bẩn màu trắng do sữa bám quần tây đen để lại dấu vết ràng.

      sao, có gì đáng ngại." nhận lấy khăn giấy trong tay , lau lại hai cái liền xong việc .

      "Tuy nhiên, ẩm ướt khó chịu." Ôn Noãn thấy rất xấu hổ.

      “Được rồi, cần để ý . ” quơ quơ chân, chợt bên mắt nhìn về phía dưới chân, khom lưng nhặt lên tờ khăn giấy, phía có vẽ phác hoạ bộ trang phục, đường vẽ giản lược nhưng cũng đơn giản, hoa văn phong phú cũng hỗn loạn, liếc mắt nhìn, sâu trong mắt dần dần tràn ngập ánh sáng, nghiêng mắt hỏi:“ Của ? ”

      “ Uhm……” Ôn Noãn gật đầu,“ Tiện tay vẽ thôi. ”

      Chuyên ngành ở đại học của là học thiết kế thời trang, từng lan man tưởng tượng có ngày trở thành nhà thiết kế thời trang nổi tiếng toàn cầu, Đồng Diệu rất dung túng mà ủng hộ giấc mơ thực tế của , cũng lớn mật sáng tác ra câu quảng cáo: “ Ôn Noãn, mọi người trái đất đều muốn! ”

      Vậy mà ước mơ dù đẹp, thế nhưng toàn bộ đều sụp đỗ theo Đồng Diệu mà ra . sau khi rời năm năm, ở trong lĩnh vực thiết kế thời trang cũng tạo ra thành công rực rỡ. Tuy nhiên còn Đồng Diệu, dù có nhận được vinh quang, xem như có toàn thế giới, đều còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa.

      Rồi làm theo nguyện vọng của cha mẹ, hẹn hò, kết hôn nhanh chóng, bước chân ra khỏi nhà chỉ làm nội trợ gia đình. Chẳng qua là hôm nay cuộc sống như thế cũng thuộc về nữa. Mới vừa rồi chỉ là muốn vẽ hoa đào, ngờ lại vẽ thành bộ y phục.

      “Có thể hay đem mẫu phác thảo này bán cho tôi ?” Người đàn ông mặt mũi chân thành, ta có khuôn mặt góc cạnh, ngũ quan khắc sâu, như dao sắc gọn gàng, khí chất nội tâm trầm tĩnh, nhưng mơ hồ cố tình dạng khí phách độc đoán.

      “ Bán?” Ôn Noãn nhất thời thể tiêu hóa cái từ này.

      “ Tôi có ý tứ gì khác. ” Người đàn ông vội vàng mở miệng, “ Tôi là Cố Dạ Thâm, làm trong ngành công nghiệp may mặc, đối với mẫu phác thảo này cảm thấy rất hứng thú. ” chậm rãi nở nụ cười, độ cong là vô cùng , nhưng toàn bộ khuôn mặt của nhìn vào làm người khác cảm thấy cuộc sống sinh động hẳn lên

      thích lấy nó là tốt nhất. ” Ôn Noãn kéo khóe miệng, ngay cả khi là đối với ta thấy áy náy vì làm đỗ sữa tươi, nhưng thực thích cùng người xa lạ đến gần. Hơn nữa, bây giờ rất mệt mỏi. Mới vừa rồi máy bay trận lắc lư, trong khoảnh khắc, nghĩ rằng gặp phải thảm kịch lớn như vụ tai nạn máy bay, nhưng đáng ngạc nhiên, ngoài hoảng loạn ban đầu, trong lòng lại dâng lên ý niệm “Như vậy cũng tốt ”.

      "Như vậy cũng tốt" , phải là mình cố ý lựa chọn kết thúc sinh mạng, là thiên ý để cho đến thế giới có Đồng Diệu. Cha mẹ dù có thương tâm, cũng chỉ có thể nhượng bộ với thiên ý. Vậy mà thiên ý cho người ta toại nguyện, chỉ cho trận kinh sợ, lần này kinh sợ làm cảm thấy mệt mỏi, cuối cùng để tiếp tục hành trình mà nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

      Cố Dạ Thâm ngồi bên ngắm nhìn dung nhan trầm tĩnh, trong mắt lẳng lặng tuôn ra vui vẻ, sâu bên trong nụ cười là phảng phất loại tâm tình nào đó. Đến khi thấy cau mày, trán nhăn lại, trong tròng mắt thần thái dần dần mất ,thay vào đó, là ân cần sâu sắc cùng đau lòng .

      Chương 08. Tình Đầu Tiên

      Editor: tamthuonglac

      "Trong cái hình ảnh đó, Đồng Diệu chính là người luôn luôn tốt đẹp như vậy, người suốt đời suốt kiếp khó mà có thể quên mất."


      Từ sân bay Kansai sau khi ngồi xe ra ngoài, Ôn Noãn ngay sau đó đến trạm trung chuyển ở Osaka bắt chuyến tàu đêm tốc hành và ngủ tàu, sáng sớm ngày thứ hai, đến giấc mơ Hokkaido của mình , dừng chân tại khách sạn đơn sơ.

      Trước khi đến đây Khang Khang vốn muốn thay đặt khách sạn lớn, khéo léo từ chối, ấy tặng vé máy bay vô cùng cảm kích, huống chi cũng thiếu tiền. Ngoài việc năm năm thiết kế quần áo trước khi kết hôn tiết kiệm được, cùng Đường Tử Khoáng ly hôn, cũng keo kiệt, gửi cho triệu tiền cấp dưỡng. , hai năm qua ngồi vào vị trí Tổng giám đốc Hằng Phong, bản thân chỉ kiếm được hai triệu, nếu có thể cho nhiều hơn. vốn muốn nhận, Đường Tử Khoáng mực kiên trì, đành từ bỏ. Chẳng qua là cùng Đồng Diệu chung chỗ thời gian dài, cẩn thận, sống đạm bạc trở thành thói quen, thậm chí suốt trong bảy năm qua thói quen đó chưa bao giờ thay đổi.

      Tắm nước nóng xong, sau khi loại bỏ tấm thân đầy gió bụi, Ôn Noãn liền mang máy chụp ảnh lang thang ra khỏi khách sạn. Hoa đào ở Hokkaido nở vô cùng sum suê và phong phú, hai bên đường phố đều là cây hoa, hồng phấn, trắng muốt, đếm bao nhiêu cũng hết, hoa rơi đầy đất rực rỡ.

      mặc chiếc áo tay dài màu lam nhạt, xách máy chụp ảnh lại chỗ đầu đường nơi hoa đào tuôn rơi bay khắp trời, mỗi dịp hoa đào nở đúng đẹp, rối rít rơi rơi tạo thành những cơn mưa hoa. Tụ tập ở dưới tàng cây đào vui vẻ ồn ào, uống rượu chuyện phiếm là những người dân bản xứ Nhật Bản, còn có nhiều người đường lui tới nhộn nhịp……

      Chọn lấy chỗ hoa đào bay tán loạn như nhảy múa, nhấn xuống nút chụp, bỗng có người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi xanh đậm vô tình rơi vào tầm ống kính của . Đúng là duyên cớ hay bởi vì loang loáng ánh đèn flash, lúc mới vừa quay mặt sang hướng ngay ống kính của , gương mặt kia có nét thư thái cùng thích ý thể ra thành lời.

      Ôn Noãn dời máy chụp ảnh, nhìn kĩ mới nhận ra đó là người đàn ông ngồi ở bên cạnh máy bay. Thấy nhìn sang, gật đầu , đôi môi có độ mượt mà hơi hơi cong lên tạo thành vòng cung đẹp, ánh mặt trời xuyên qua hàng cây đào rồi dừng lại khóe mắt đầu mày của , trong tròng mắt tinh tế lâng lâng khẽ gợn sóng.

      Ôn Noãn lịch tính mỉm cười cái xem như là chào hỏi. xoay người tiếp tục hướng ban đầu, hai tay tuỳ ý đặt trong túi quần, chậm rãi thong thả bước . Thân hình cao lớn vô cùng, chiếu vào trong mắt là sắc trắng sắc hồng của hoa đào làm bối cảnh hình ảnh khi đó đẹp và thú vị. Trong lòng Ôn Noãn khẽ động, tay lập tức nhấn nút chụp, đem màn này lưu lại trong máy ảnh.

      Bất giác thời gian trôi qua mấy giờ, Ôn Noãn lại phát cũng thể vui vẻ như trong tưởng tượng. Nhìn hoa đào vốn là còn um tùm treo đầu cành, đảo mắt trận gió qua, lập tức bay lả tả rồi hoà vào đất trở thành cát bụi. Mặc dù hoa đầy trời theo gió bay phiêu diêu hạ xuống làm cho người ta cảm giác lãng mạn tuyệt đẹp, nhưng sau đó còn lại là những cánh hoa nằm đầy mặt đất cùng bụi bẩn xen lẫn nhau, chỉ lưu lại vẻ buồn bã đơn hoang vắng. nhìn nhìn, vỗ vỗ, cảm giác thương cảm khó chịu.

      Khó trách Đồng Diệu , hoa đào rơi là cảnh đẹp, nhưng lại mang theo vẻ thê lương, chu kỳ ra hoa quá ngắn, làm người có lòng nhưng ý còn chưa hết lại thể chần chờ. Giữa cùng Đồng Diệu, cũng giống như cái sân đầy hoa đào nơi này cùng dạng là yên nghỉ, ngăn cản được hoa rơi xuống, cũng ngăn cản được Đồng Diệu rời .

      Đồng Diệu! Đồng Diệu! Gặp Đồng Diệu cũng là vào mùa hoa đào nở rộ.

      Cuối học kỳ năm thứ nhất đại học, cùng mấy nữ sinh ở túc kí xá hẹn nhau thành phố lân cận thưởng lãm hoa đào. Nơi đó tuy hoa thể so kịp với Nhật Bản phồn hoa, nhưng đối với sinh viên bình thường mà cũng là địa điểm rất tốt để thưởng thức hoa.

      Ngủ ở giường tầng của cô_Lâm An Kỳ là người địa phương của thành phố này, xung phong nhận việc làm hướng dẫn du lịch, sau khi xuống xe, sáu tiểu nữ sinh liền hi hi ha ha truy đuổi chạy trốn nhau ở hàng cây đào nở rộ đầu đường. Trẻ tuổi xinh đẹp, bọn họ đều hấp dẫn chú ý của người qua đường, khi đó có mái tóc ngắn, thực hoạt bát, trông như đứa con trai nghịch ngợm, ở trong sáu người là người nổi bật nhất.

      cầm máy chụp ảnh đường cười vui, đường điều chỉnh hình ảnh, góc chụp, giúp năm người còn lại tạo dáng chụp hình, ánh mặt trời dừng ở nơi khoé môi mang nụ cười, hết sức sáng rỡ làm động lòng người .

      “Ôn Noãn, cẩn thận phía sau!” Lâm An Kỳ bỗng nhiên hướng về kêu lên.

      Đợi kịp phản ứng, sau lưng đụng vào thân thể khác, quay đầu lại, nhìn đến đối phương đều cùng dạng, chàng trai phía sau cũng quay đầu nhìn kỹ mặt . đôi mắt đen khác thường, hình dáng thanh tú mượt mà, làn da trắng nõn cũng làm mất vẻ khỏe mạnh, thân ăn mặc màu trắng sáng như bị nhiễm hạt bụi nào. Nhìn đến hai người đều là mỗi người cầm máy chụp ảnh, hẹn cùng nhìn nhau mỉm cười.

      Bên cạnh dưới tàng cây hoa đào, có đứa trẻ nghịch ngợm ôm thân cây dùng sức lay động, cánh hoa tựa như bông tuyết rối rít lả tả bay bay rồi tuôn rơi xuống. Bọn họ đứng tại đây thình lình xuất màn mưa hoa như thế, cùng trong nhóm nữ sinh của , có người kêu lên “ là đẹp, là lãng mạn ”, hai người cười ăn ý đồng thời toàn thân, giơ lên máy ảnh chụp lại cảnh đẹp này.

      Thoáng qua là hai đường ánh sáng trắng trước sau, xong bước lại phát , hai người hẹn mà cùng nhìn đến đối phương đứng trong sân giữa cơn mưa hoa, đều là vô cùng vui vẻ, sợi tóc có vài cánh hoa vương vào.

      “ Tôi tên là Đồng Diệu . ”

      “ Tôi tên là Ôn Noãn. ”

      Hai người đồng thời mở miệng, sau giây mỗi người đều giật mình, hẹn mà cùng cười ra tiếng. Cách đó xa có mấy nam sinh gọi , Lâm An Kỳ chờ cùng mấy nữ sinh cũng ở đây gọi , hai người hai miệng đồng thanh “Gặp lại sau ”.

      Mỗi người sau khi chạy mấy bước, ngờ đồng thời quay đầu lại, tầm mắt đụng vào nhau, vương đầy mùi phấn hoa, trong khí có cái gì đó phảng phất lưu lại cùng nụ cười trao cho nhau. Cũng nhiều phần tâm tình nhưng biết gọi đó là gì. Cuối cùng cũng rời , xa rồi, hoa đào vẫn như cũ lất phất bay bay trong gió.


      Sau đó, ở trong những năm tháng mất , Ôn Noãn mỗi khi nhớ về nụ cười của , cũng nghĩ đến từ “SÁNG như trăng mùa hạ ”, còn khi nghĩ đến con người của , nghĩ về câu “ Thu thủy vì thần, ngọc vì cốt."

      Có lẽ ở trong mắt mọi người, cũng có thú vị như thế, người toả ánh sáng rực rỡ, nhưng ở trong lòng lại vĩnh viễn lưu giữ lại khoảnh khắc hai người liên tiếp có chuỗi động tác cùng hành động ăn ý tạo thành hình ảnh đẹp. Trong cái hình ảnh đó, Đồng Diệu chính là người luôn luôn tốt đẹp như vậy, người suốt đời suốt kiếp khó mà có thể quên mất .

      ra khi đó cảm giác phải là vừa thấy mạnh mẽ, cũng có vui vẻ cùng sung sướng dữ dội, càng là như trăm sông đều đổ nước về mãnh liệt, chỉ như có viên sỏi ném vào giữa hồ tạo ra những gợn sóng lăn tăn, đó là kiểu nhộn nhạo, rạo rực, khuấy đến cánh cửa lòng ngưa ngứa chút mà biết làm sao.

      Vẫn tưởng rằng chẳng qua là duyên ngắn gặp mặt lần, từ nay về sau sóng gió vạn dặm, nhưng nghĩ duyên phận khi rơi xuống, câu hẹn gặp lại liền có cơ hội.
      Chris thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 09. Chuyện Thần Tiên

      Editor: tamthuonglac

      " Noãn Noãn, chờ em tốt nghiệp, cưới em ngay vào cửa."

      Sau tuần lễ trở lại trường học, Học viện Quảng Cáo Đại Phong liên kết với Học viện Công nghệ Thời trang phát động hoạt động hết sức thú vị, bởi vì cả hai trường về mặt chuyên môn đều đề cập đến sắc thái học, nên chủ đề của kiện này được lấy tên là " hiểu biết và ứng dụng màu sắc"

      Nội dung của hoạt động là: tất cả mọi người căn cứ theo chuyên ngành của mình mà sản xuất ra tác phẩm rồi dựa hiểu biết của riêng mình về màu sắc mà thuyết minh cách chuyên nghiệp. Ứng dụng màu sắc trong các lĩnh vực khác nhau tuân theo các nguyên tắc tương tự, nhưng thể thiếu tính phổ biến chung.

      kiện này cuối cùng muốn đến kết quả là: tìm ra tương đồng và khác biệt giữa hai bên Thời trang và Quảng cáo, cũng gồm cả đối với các lĩnh vực khác. Trang phục thực có thể được cho là loại hình của quảng cáo, ngoại trừ nó được thiết kế chuyên dành cho mọi người mà mới đem quảng cáo, khi đó nó có đặc thù riêng của mình.

      Về sau khi hoạt động mới bắt đầu, Ôn Noãn tìm bóng râm của cây đại thụ, ngồi dưới đó bắt đầu viết ra ý tưởng, thái độ vô cùng chuyên chú và nghiêm túc. Bỗng nhiên, chàng trai ngồi ở phía bên kia gốc cây nghiêng người quay đầu sang,“ Bạn học, có thể cho mình mượn thuốc vẽ màu xám bạc dùng chút được ?"

      chọn màu và quay đầu lại đưa qua, ánh mắt liền dừng ngay khuôn mặt thanh tú mượt mà kia, đôi mắt đen của người đối diện cũng nhìn thấy và giam lại hình ảnh vào trong đôi mắt ấy.

      "Ồ, tại sao là bạn?"

      Hai người lần nữa hai miệng đồng thanh, trong giọng đầy bất ngờ, cảm giác kinh ngạc của người này cũng ít hơn so với người kia.

      Sau đó mỗi lần nghĩ tới cảnh tượng này, Ôn Noãn cũng cảm thấy rất ngưỡng mộ điều kì diệu đó. Trong hàng ngàn hàng vạn người mà ta gặp, trong số hàng ngàn hàng vạn năm, thời gian như sa mạc vô tận, sớm bước, cũng muộn bước, vừa đúng lúc bắt kịp, khi đó có thêm lời nào để , chỉ nhàng hỏi tiếng "Ồ, bạn cũng ở đây sao?" Có lẽ, điều này được gọi là duyên phận, ngày hôm đó, Ôn Noãn hiếm khi dịu dàng lại mặc chiếc váy màu trắng.

      Mà duyên phận khi đến đặc biệt kỳ lạ. Đồng Diệu là sinh viên năm hai Học viện Quảng cáo, là sinh viên năm ở Học viện Thời trang. Trước cuộc gặp gỡ ở dưới tàng cây hoa đào, bọn họ có lẽ trước kia từng nhiều lần vô tình lướt qua nhau, lại chưa từng biết đối phương. Mà từ sau lần gặp nhau đó, mặc dù hai người ở hai Học viện khác nhau, lại ở trong vườn trường, cuối cùng có thể hẹn mà gặp.

      Ôn Noãn nhớ bọn họ là từ lúc nào đến với nhau, cũng nhớ giữa họ ai là người từng hướng đến đối phương tỏ tình trước, chung vấn đề đó là lẽ tất nhiên như nước chảy thành sông. Ngay trong thời gian này, bạn bè xung quanh đều có nhận thức: Đồng Diệu cùng Ôn Noãn nhau.

      Mặc dù có bất kỳ nghi thức nào xác định quan hệ lẫn nhau, bọn họ lại như nước hoà tan quấn quýt bên nhau ba năm, cho đến ngày đó Đồng Diệu tốt nghiệp, với : " Noãn Noãn, chờ em tốt nghiệp, cưới em ngay vào cửa." Bạn học chung quanh cũng hâm mộ ca ngợi họ là “ so với chuyện thần tiên còn thần tiên hơn” .

      So với chuyện thần tiên còn thần tiên hơn.....

      Đứng dưới gốc cây đào ở Hokkaido, khuôn mặt Ôn Noãn biết từ khi nào đầy nước mắt, nghĩ rất nhiều năm ép mình nở nụ cười cho đủ mạnh mẽ để đối mặt với cuộc sống, nhớ đến Đồng Diệu cũng buồn, nhưng thực tế là khi nhớ về những ký ức trong khoảng thời gian tốt đẹp cùng với ấy, lại thể ngăn những giọt nước mắt ngừng rơi.

      Từng có đoạn thời gian, lên mạng xem tiểu thuyết trực tuyến, đặc biệt mê luyến kiểu tình BL (Boy's love), Đồng Diệu dung túng cưng chìu đưa tìm đến phim của Vương Gia Vệ năm 1997 [Xuân quang xạ tiết ] (1)

      (1) Phim "Happy Together" năm 97- đạo diễn Vương Gia Vệ

      Diễn viên Trương Quốc Vinh và Lương Triều Vỹ trong phim diễn vai cặp tình nhân đồng tính. Bắt đầu phim, hai người nhau tìm từ các cửa hàng để mua cái đèn ngủ kiểu dáng hình thác nước, nó làm người ta tâm trí hướng về thác Iguazu đầy cuốn hút. Sau đó trong hành trình đến thác nước Iguazu, nhưng chỉ còn người, cuối cùng là cảnh người đàn ông đứng trước thác nước gương mặt đau đớn, ta : ". Tôi luôn luôn nghĩ rằng, đứng ở đây phải là hai người." (Lạc: Đoạn này ta hơi chém tí, mong thông cảm)

      Ôn Noãn cũng luôn nghĩ như thế, đứng dưới hàng cây hoa đào này vốn dĩ là hai người họ. Đồng Diệu từng , chờ kiếm đủ rồi tiền nhất định đưa đến Hokkaido thưởng thức hoa. Nhưng cuối cùng, chỉ còn mỗi mình đứng giữa nơi đây cùng với những cánh đào rực rỡ rơi lả tả, nước mắt cũng tuôn chảy ngừng.

      Trong những năm qua, phải có năng lực kinh tế đến Hokkaido, chẳng qua câu chuyện cổ tích kia kết thúc chỉ để lại mình. Hokkaido hoa đào nở rộ vừa đẹp vừa sum sê cùng nụ cười gương mặt làm thế nào nhiễm chút bụi trần? Cuối cùng dưới khích lệ và sắp xếp của Khang Khang, trèo non lội suối vượt thụ xuyên hoa chạy đến, vẫn còn đó như năm xưa nhưng bóng hình xa xôi ngăn cách đời hoa ảnh.

      bao giờ còn gặp lại...

      Chương 10. Bi Kịch

      Editor: tamthuonglac
      " Đồng Diệu, còn có thể mở mắt ra nữa để ngắm nhìn dâu xinh đẹp của lần lâu lâu.... ..."

      Cách đó xa ở đầu phố, vài người mới đến dưới bầu trời đầy mưa hoa đào. Trong chiếc váy cưới, dâu tươi cười như nước trong xanh như hoa bách hợp nở rộ, tay dắt hai đứa trẻ trai đáng mũm mỉm cũng mặc lễ phục như người lớn, ba người họ trong tiếng cười hạnh phúc đầy hương thơm của phấn hoa làm khí sinh động hẳn lên. Chú rể trông lạnh lùng thanh cao chụp lại mọi hình ảnh của họ nhưng ánh mắt lại dịu dàng đầy vẻ cưng chìu .

      Lắng nghe khẩu họ chuyện, là những người đồng hương, nhất định đến đây cho tuần trăng mật. Ôn Noãn nhìn họ nhà bốn người hạnh phúc, đôi mắt bỗng mờ . Nếu như đám cưới cùng Đồng Diệu được tổ chức, có phải hay đứa trẻ của họ giống như hai đứa bé kia vui vẻ hạnh phúc gọi "cha, mẹ"?

      Nhưng thế giới, có nếu như.


      "강도 다! 그것은 강도 였어!" ( Kẻ cướp ah! Nó là kẻ cướp! )

      Đột nhiên, người phụ nữ trông sang trọng quý phái thất thanh hô to, Ôn Noãn nghe hiểu ngôn ngữ của bà ta, lại ngạc nhiên khi thấy tên đàn ông trung niên ăn mặc rách rưới với tay giật lấy cái túi màu trắng từ bà ấy nhanh chóng chạy , bà ta kịp phản ứng.

      Ban đầu vốn là vẫn còn chụp ảnh của dâu, chú rể thấy thế cầm máy ảnh đuổi theo tới đây.

      Lúc chú rể chạy ngang qua người Ôn Noãn, chợt níu lấy cánh tay của ta, lực đạo lớn đến kinh người, chú rể bị lôi kéo thể động đậy, vô cùng tức giận quay đầu: “ Tiểu thư, làm cái gì vậy, có người bị cướp!" ta vừa vừa dùng sức muốn tránh thoát khỏi tay .

      Ôn Noãn cũng để ý, gắt gao níu lấy cánh tay của chú rể: " đừng đuổi theo, nên đuổi theo! người có thể có dao, rất nguy hiểm, nếu như xảy ra chuyện gì, dâu của làm sao bây giờ? muốn dâu của phải sống như thế nào?"

      Chú rể cứng đờ người, nhìn lại thấy dâu dắt hai đứa bé chạy tới mặt mũi lo lắng, thế nên tiếp tục đuổi cũng được, đuổi cũng được.

      giằng co, thấy người đàn ông mặc áo sơ mi màu xanh đậm cầm túi trở lại, đưa tới tận tay cho vị phu nhân sang trọng quý phái kia, vị phu nhân cảm kích hướng đến cúi người chào:

      “감사합니다!진심으로 감사합니다!” ( Cảm ơn ! Chân thành cảm ơn ! )

      Người đàn ông khẽ gật đầu: “천만에요!” ( có chi ! )

      vừa xong xoay người bước nhanh tới bên cạnh Ôn Noãn, từ từ kéo tay ra khỏi người chú rể trong lúc nước mắt rơi đầy mặt, hướng đến chú rể cùng dâu gật đầu: " Trần tổng, Trần phu nhân, xin thứ lỗi."

      " có gì đừng khách sáo. Cố tổng trước tiên nên mang ấy trở về thôi." Chú rể khẽ gật đầu thăm hỏi sau đó cùng vợ con rời .

      Ôn Noãn vẫn ngừng rơi lệ, hoàn toàn còn khống chế bản thân, trước mắt bỗng mơ mơ hồ hồ thấy mảng lớn hoa đào như mây trôi bồng bềnh, chẳng qua là đám mây kia ở trong mắt trong giờ phút này còn mang sắc trắng hay phấn hồng , mà là màu đỏ chói mắt đến rợn người, màu đỏ bừng của máu tươi, từng mảng lớn từng mảng lớn tràn đầy chảy ra.


      Như hôn lễ ngày đó....

      Mùa hè năm ấy tốt nghiệp đại học, nồng nàn mùi hoa chi tử (*) bay tràn khắp trong khí, môi son hồng hồng, tóc dài bới cao mặc sẵn chiếc váy cưới, lòng khẩn trương rồi lại tràn đầy vui sướng ngồi ở khuê phòng mình chờ đợi Đồng Diệu tới đón.

      (*) Hoa chi tử còn gọi là hoa dành dành, màu trắng mượt, thường được kết thành hoa cưới, hương thơm dịu .
      Sau khi tốt nghiệp cưới vào cửa , Đồng Diệu muốn đem lời hứa của mình thực , cũng muốn chờ đợi thêm mà đè nén cảm xúc của mình, mong được cùng trở thành đôi vợ chồng.

      Ngày đó ánh mặt trời đặc biệt rực rỡ, ánh nắng ấm áp chiếu sáng những đoá hoa trắng to như cúc Ba Tư đại đóa nở rộ bầu trời xanh, thời gian từng giây từng phút trôi qua , tưởng tượng đến đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, hướng tới tương lai chỉ thuộc về , mở ra cánh cửa thế giới bé của hai người.

      Dưới lầu có tiếng ồn ào huyên náo truyền lên, vui mừng kiềm chế được, nếu như phải dâu phụ Lâm An Kỳ đúng lúc kéo lại, kịp chờ mà tự mở cửa ra ngoài nghênh đón.

      Tiếng gõ cửa dồn dập truyền đến, Lâm An Kỳ cùng mấy vị bạn cùng phòng ngày xưa chuẩn bị sẵn trò đùa hướng nháy mắt tinh nghịch, hé miệng cười ngượng ngùng. Chú rể muốn đón được dâu, phải vượt qua cửa ải của các chị em tốt ở đây, cửa ải này là ắt thể thiếu hoàn tiết, các đương nhiên bỏ qua cơ hội muốn nhận bao tiền lì xì.

      Thế nhưng, ngoài cửa truyền tới cũng phải giọng của Đồng Diệu mà là em họ kiêm bạn thân Hàn Triết thanh đầy vội vàng cùng sợ hãi: “ Ôn Noãn, Ôn Noãn , Đồng Diệu xảy ra chuyện !”

      Bầu trời bỗng như vang lên tiếng sấm, đầu ong lên tiếng khiến đầu óc trống rỗng, thân người đứng vững như muốn ngã nhào, sửng sốt sau mấy giây, mới nhấc váy cưới lao ra cửa.

      Hàn Triết cùng rời nhà cũng xa mấy đến Tây Trữ Lão Nhai, ngồi ở bên trong xe cơ thể vô cùng căng thẳng, xa xa nhìn thấy đường phố bên ngoài đầu hẻm tụ tập rất nhiều người, xe chưa dừng hẳn, lảo đảo chạy xuống, dạt đám đông ra phía sau, đập vào mắt cảnh tưởng ghê người chấn động khiến cho hai mắt tối sầm.

      mặt đường xi măng, chú rể mặc lễ phục trắng ai khác là Đồng Diệu toàn thân bất động nằm ở nơi đó, sắc mặt tái nhợt kinh người, cố gắng mở mắt, đôi môi mấp máy tựa hồ gọi “ Noãn Noãn ”. ngực bị cắm thanh dao sắc bén, máu tươi ở lễ phục trắng bị nhuộm đỏ mảng lớn, đường tràn ra lan tới mặt đường xi măng, đỏ đến chói mắt, đỏ đến kinh tâm.

      Bạn tốt của Lạc Sâm ngồi xổm ở bên cạnh, tay chân luống cuống .

      chợt nghe giọng trầm thấp đầy thống khổ của Hàn Triết: “ Đoàn xe rước dâu mới lái đến ngã tư đường Tây Trữ, bởi vì đường xe quá đông, Đồng Diệu lại nóng lòng sợ kịp giờ tới đón em, nên quay xe đường vòng vào Lão Nhai sao cho gần hơn, được bao xa nghe vị lão thái thái kêu cướp, cùng Lạc Sâm còn kịp phản ứng, Đồng Diệu dừng xe chạy xuống đuổi theo tên cướp kia, nhưng khi và Lạc Sâm đuổi đến Đồng Diệu cũng …… cũng ……”

      Ôn Noãn biết mình làm thế nào đến bên cạnh Đồng Diệu, chỉ cảm thấy có mấy bước đường, nhưng như phải vượt qua hàng ngàn núi cao hàng vạn sông sâu, nặng nề và chật vật, tiếng khóc nấc nghẹn ở cổ họng, muốn gọi , nhưng làm thế nào cũng gọi được, chỉ có hai chân mềm nhũn quỳ xuống.

      Đồng Diệu cố gắng mở mắt, dường như tận dụng hết sức lực cuối cùng, mỉm cười nhìn dâu xinh đẹp của , bao nhiêu là tiếc nuối , bao nhiêu lời xin lỗi , bao nhiêu đau lòng , bao nhiêu lưu luyến, tất cả đều chất chứa trong đôi mắt đầy đau đớn nhưng lại dịu dàng. Ôn Noãn run rẩy đưa tay chạm tới mặt , nước mắt như suối trào ngừng rơi.

      “ Đồng Diệu …… có việc gì, có đúng hay ? ” Giọng khàn khàn nức nở lên tiếng: “ bỏ lại Noãn Noãn của , đúng ? ” Hoảng hốt cùng lo lắng khiến cho giờ phút này giống như đứa bé, giọng cũng lạc nhiều.

      Đồng Diệu như cũ mỉm cười , cố hết sức chậm rãi giơ tay mình trở nên trắng bệch phủ lên bên gương mặt của , ánh mắt sau đó dời về phía người quỳ gối bên kia là Hàn Triết. Cố gắng nâng lên bàn tay khác. Hàn Triết thấy vậy lập tức đưa ra hai tay nắm chặc tay , cố hết sức giấu nước mắt muốn trực trào trong hốc mắt.

      Đồng Diệu dùng hết khí lực cuối cùng của sinh mạng, ở lòng bàn tay cầm hai tay khác đặt chung chỗ, khó khăn há miệng muốn phát ra tiếng, xung quanh mảnh tĩnh lặng, Ôn Noãn đem lỗ tai kề sát vào môi , Hàn Triết cũng cúi người, chấn động khi nghe những lời :“ Noãn Noãn …… xin lỗi …… Hàn Triết …… cưới ấy……”

      Ôn Noãn hoảng hốt, trợn to đôi mắt đẫm lệ nhìn , lại chậm rãi nhắm mắt, bất giác khoé môi như có tia cười, bi thương và tiếc nuối, dùng sức lay mạnh hai vai , giống như con vật bị thương đau đớn gọi: “ Đồng Diệu, Đồng Diệu đừng ngủ, mở mắt ra, tỉnh dậy, đừng dọa Noãn Noãn a …… còn phải dẫn Noãn Noãn Furano ngắm hoa oải hương, tại sao có thể giữ lời …… Đồng Diệu ……”

      bên Lạc Sâm đau lòng đưa tay kéo lại:“ Ôn Noãn, đừng như vậy , đừng như vậy động cậu ta, xe cứu thương lập tức tới đây!”

      Nhưng đến cuối cùng, mặc dù xe cứu thương nhanh chóng chạy tới, trong thời gian ngắn nhất đưa đến bệnh viện nhưng vô lực cứu chữa vì dao nhọn đâm thẳng đến buồng tim. Đồng Diệu, còn có thể mở mắt ra nữa, còn có thể ngắm nhìn dâu xinh đẹp của lần lâu lâu.... ....



      P/s: làm chương này mình nhớ đến nam phụ Tả Lăng Thần, Diệu là nam phụ thứ hai khiến mình rơi lệ tiếc nuối......

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :