1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sau khi ly hôn là bảo vật - Trúc Mộng Hề (Hoàn - Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      SAU KHI LY HÔN LÀ BẢO VẬT
      [​IMG]

      Tác giả: Trúc Mộng Hề


      Convert: ngocquynh520 aka quỳnh cầm thú


      Edit: Mèo Băng

      Nguồn edit: Sưu Tầm

      Nguồn eBook: cungquanghang.com


      Giới thiệu


      Tiêu Tĩnh nghĩ, trong cuộc đời người phụ nữ có hai việc quan trong nhất, đó là kết hôn cùng sinh con. Hai việc này đều trải qua, nên nếu có thêm việc ly hôn nữa, viên mãn.

      Lúc Chu Quân đưa giấy thỏa thuận ly hôn đến, Tiêu Tĩnh cực kỳ dứt khoát ra điều kiện, “Xe, phòng ốc, công ty tất cả đều thuộc về , tiền gửi cố định trong ngân hàng chúng ta mỗi người nữa, còn con thuộc về tôi. Nếu đồng ý chúng ta lập tức ly hôn, nếu đồng ý, tôi ra tòa kiện tội ngoại tình.”

      Chu Quân : “Tiêu Tĩnh, chúng ta kết hôn mười năm, nghi ngờ em là người vô tâm, trước kia em có từng sao?”

      Tiêu Tĩnh xì mũi coi thường, tiểu tam cũng nuôi, còn ta hay có ý nghĩa gì chứ, làm như mới là người làm chuyện có lỗi với ta vậy.

      …………..

      Lý Hiểu là ông chủ kiêm bác sĩ phòng khám nha khoa, ba mươi lăm tuổi, trong mắt người khác người đàn ông nho nhã chững chạc, đối xử với mọi người hòa nhã, nghiệp thành công, là người chồng hoàn mĩ trong mắt những người phụ nữ độc thân.

      Trong mắt của Tiêu Tĩnh, Lý Hiểu là người đàn ông tam quan bất chính (*), mắt nhìn có vấn đề.

      (*) Thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.

      Trong mắt Lý Hiểu, Tiêu Tình là người phụ nữ tim phổi, lười muốn chết.

      Hai người vốn có bất cứ quan hệ gì, lại bất ngờ xảy ra quan hệ, sau đó lại xảy ra chuyện khiến người ta mở rộng tầm mắt.

      Lý Hiểu : “ thích dáng vẻ để ý chút nào của em, chỉ muốn cưng chiều em, bên cạnh em, cho em tất cả những thứ tốt nhất.”

      Tiêu Tĩnh : “Sức quyến rũ quá lớn, thể giải thích được.”​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 2/3/16
      meomeongungay, kuteddy, Phong Vũ Yên7 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Giới thiệu


      Editor: Mèo Băng (Mèo Mập Ục Ịch)

      NO.1

      “Mẹ biết cha vì sao lại muốn ra ngoài tìm tiểu tam , là vì mẹ lười quá, chưa bao giờ chú ý chăm sóc dáng vẻ bên ngoài của mình. Nhìn Suốt mười năm như vậy cũng có đủ chán rồi, con cho mẹ biết, nếu mẹ cứ tiếp tục như thế, giữ lại vụt bỏ mà thôi. ”

      Tiêu Tĩnh liếc mắt xem thường, đây là trong những cách đứa con chuyện với mẹ của mình sao, “Yên tâm , mẹ Tai hôn, con cần phải lo lắng cha ghẻ ngược đãi mình đâu.”

      “Ai lo lắng chuyện này chứ……” Con trai vỗ bàn, “Con nhất định phải cho người đàn ông khác ga Tôi ra ngoài.”

      2
      Thang máy trong hàng đột nhiên bị hư, Lý Hiểu cùng Tiêu Tĩnh bị kẹt lại trong đó.

      Lý Hiểu : “ đạp lên lưng tôi, rồi leo lên khe kia gọi người đến cứu chúng tôi ra.”

      Tiêu Tĩnh nhìn lại váy ngắn của chút mình, “ cởi quần ra Cho Tôi mặc vào, Cho Tôi leo ra được cởi trả lại …… Nếu bạn có thể làm Tôi, vây chúng tôi cứ ngủ luôn ra đây . ”

      Lý Hiểu nhìn thang máy, sau đó cởi quần xuống sản cho Tiêu Tĩnh. Tiêu Tĩnh vừa mới xỏ chân vào ống quần đúng lúc đó thang máy khôi phục hoạt động bình thường. Cửa thang máy mở ra chậm rai, nhiều người đùng ra bên ngoài, bên trong ra ngoài Lý Hiểu chỉ mặc quần lót, Tiêu Tĩnh mới mặc quần là nửa ………
      Phong Vũ Yên, lyly, phuongvutyty2 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 01: Ly hôn


      Thời điểm Chu Quân ly hôn, Tiêu Tĩnh rất bình tĩnh, có lẽ là do sớm có dự cảm từ trước, cho nên bình thản nhìn người đàn ông làm chồng mình suốt mười năm, đưa ra điều kiện.

      “Xe, phòng ốc, công ty tất cả đều thuộc về , tiền gửi cố định trong ngân hàng chúng ta mỗi người nửa, còn con thuộc về tôi, nếu đồng ý chúng ta lập tức ly hôn, nếu đồng ý, tôi ra tòa kiện tội ngoại tình.”

      Chu Quân đau lòng nhìn Tiêu Tĩnh, : “Tiêu Tĩnh, chúng ta kết hôn mười năm, nghi ngờ em chính là người vô tâm, em có từng sao?”

      Tiêu Tĩnh lạnh nhạt nhìn quần áo của Quỳnh Dao mua cho Chu Quân được mặc người. Tiểu tam cũng nuôi, còn ta hay có ý nghĩa gì chứ, làm như mới là người làm chuyện có lỗi với ta vậy.Lấy phải người chung thủy trong hôn nhân, thấy ghê tởm.

      "Điều kiện của tôi có đồng ý hay ngay , muốn ly hôn làm cho sớm, đừng ở chỗ này dùng dằn nữa. Cẩn thận bụng người mới của to ra, về sau truyền ra ngoài cũng khó mà nhìn mặt người khác."

      Chu Quân muốn lại thôi, điều kiện của Tiêu Tĩnh tính là quá đáng. Trong nhà và những gì đáng giá nhất cũng nhường lại cho . Phòng ốc và công ty Tiêu Tĩnh cũng muốn, tiền gửi cố định ngân hàng chỉ hơn 1 triệu, mỗi người nửa Tiêu Tĩnh cũng nhận quá 50 đến 60 vạn. Công ty mỗi tháng là có thể kiếm được trăm vạn, chỉ là tiền bạc cũng đè ép có quay vòng ra ngoài. Về phần đứa bé, lại cảm thấy thầm mừng trong lòng, Quỳnh Dao trước, tuyệt đối làm mẹ ghẻ, nếu như vậy, đứa bé theo mẹ ruột tốt hơn với mình.

      "Cứ như vậy . đồng ý để con theo em, nhưng tiền gửi ngân hàng cần, toàn bộ cho em. Hai ngày nữa quay vòng vốn, điều động chút tiền trong công ty, gom đủ hai trăm vạn. Em nên cự tuyệt, những thứ này phải đưa cho em, là cho con trai, về sau con theo em, thể để nó bị uất ức, nuôi con phải là chuyện dễ dàng gì, những thứ này coi như là tiền nuôi dưỡng con , cũng coi như là chút tâm ý của người làm cha như .”

      "Xem ra rất hào phóng, vậy tôi phải cám ơn rồi." Tiêu Tĩnh cười như cười nhìn Chu Quân. Nếu phải tốt bụng, để cho ta có lỗi mà vẫn được lợi, làm sao ta có thể hào phóng như vậy?

      "Mặc dù chúng ta thể làm vợ chồng, nhưng hi vọng chúng ta vẫn là bạn bè. Về sau nếu em có chuyện gì có thể gọi điện cho , chỉ cần có thể giải quyết, nhất định giúp em."

      "Vậy đành làm khó người có tình có nghĩa như rồi. vậy, sau này nếu có việc gì tôi khách khí với . Tiền gửi ngân hàng nguyện ý cho tôi, tôi thu nhận. cần chờ mấy ngày nữa, chúng ta hôm nay làm thủ tục luôn , bên trong đủ hai trăm vạn, mấy ngày nữa có thể chuyển qua thẻ cho tôi là tốt rồi, cái này tôi có thể tin được ở ."

      ". . . . . . Được."

      Trước kia kết hôn tốn thời gian ngày, nhưng ly hôn chỉ mất mấy phút là xong, giấy hôn thú biến thành giấy chứng nhận ly hôn. Như trong dự liệu của Tiêu Tĩnh, nên chút cũng thấy đau lòng. Nhưng nếu chút buồn bực cũng có, đó là thể nào, dù sao lúc trước cùng Chu Quân kết hôn ta chỉ có hai bàn tay trắng, thế nhưng lúc ly hôn, ta lại có ít tài sản. Bởi vì chính là bộ quần áo miễn phí như mọi người thường , chính cái cảm giác, vất vả đem người đàn ông nuôi cho béo mập, kết quả lại để cho người khác cướp mất.

      Nhìn lại khuôn mặt vừa mới đau khổ của Chu Quân, còn chưa ra khỏi cục dân chánh, gọi điện thông báo cho tiểu tam của mình, giọng dịu dàng gấp trăm lần so với thời gian năm năm ta nhau. Người đàn ông ba mươi mấy tuổi rồi, vậy mà cũng cảm thấy chán. Tiêu Tĩnh cảm thấy có thể là do buổi sáng ăn quá nhiều, khiến bao tử bị đau, người đàn ông phụ bạc như vậy, sớm nên quăng , nên vì chút tiền dơ bẩn mà làm mình bị uất ức cả đời, điều đó hoàn toàn cần thiết. Hai người phụ nữ cùng chung chồng, càng làm được.

      thèm để ý đến Chu Quân, Tiêu Tĩnh mình lái xe về nhà, Chu Quân đối với hôn nhân chung thủy khiến cảm thấy buồn nôn. Ly hôn xong lại cảm thấy vui vẻ nhiều hơn. Có lẽ ta đúng, mình quả có tâm, kết hôn mười năm, Chu Quân chán ghét cuộc sống an bình, làm sao còn thích cuộc hôn nhân này đây?

      Nhìn xung quanh căn nhà ở bao năm nay, năm đó sau khi và Chu Quân kết hôn vay tiền khắp nơi để mua được tầng chót của Duplex. Sau này lại kiên trì mua vé số, Chu Quân lại gặp vận may, tức trúng ngay giải đặc biệt, chẳng những trả sạch hết nợ nần, còn từ chức tự mình mở công ty. Mấy năm này vận khí Chu Quân tệ, mọi chuyện đều thuận lợi, công ty ngày càng phát triển, điều kiện kinh tế trong nhà cũng dần ổn định, nhìn thấy cuộc sống ngày càng tốt hơn, Tiêu Tĩnh mặc dù cảm thấy hôn nhân thú vị, nhưng là chưa bao giờ nghĩ tới những việc làm sai trái trong hôn nhân, ngược lại Chu Quân lại làm chuyện ngoài dự đoán của .

      Trong cuộc đời người phụ nữ, có được mấy chuyện trọng đại, kết hôn sống chết đều trải qua, tại ly hôn cũng làm, có thể cả cuộc đời này viên mãn, có gì đặc biệt để tưởng nhớ, về sau cùng con sống tốt, ít nhất cũng tốt hơn người chồng phụ bạc kia.

      Tiêu Tĩnh là người đặc biệt, dễ thích ứng được mọi hoàn cảnh, mặc dù và chồng tự do đương rồi kết hôn, nhưng thời điểm Chu Quân theo đuổi , chỉ cảm thấy việc đương cũng tệ, vì vậy liền đồng ý cho ta theo đuổi. Sau lại kết hôn, Chu Quân thậm chí chưa từng cầu hôn với , chỉ là cẩn thận mang thai, hai bên cha mẹ đều phải làm hôn lễ. Vì vậy, vừa tốt nghiệp đại học, liền đăng kí kết hôn, sau đó tới hai tháng đứa bé ra đời.

      Mặc dù hai người bên nhau có chút tùy ý, nhưng Tiêu Tĩnh nghĩ là cùng Chu Quân sống như vậy với nhau cả đời. cho rằng mình và Chu Quân đạt được nhận thức chung, hoạn nạn có nhau, ít nhất cũng có thể tương kính như tân sống qua cả đời. Có thể Chu Quân cũng từng ôm tư tưởng như , nhưng thôi, đàn ông mà, khi tiền nhiều hơn, thứ hấp dẫn cũng nhiều hơn, có mấy người có thể ngăn cản được. Tiêu Tĩnh nhớ từng nghe câu : “Đừng tưởng rằng khi gả cho người đàn ông nghèo ta cảm kích , đối xử tốt với gấp bội. Có thể ta cho rằng tìm được ai tốt hơn, đến khi ta có tiền, chỉ có số ít là đem tiền về cho người phụ nữ trong gia đình. Nhìn thử những ông chú kia , bao nhiêu người vợ cùng bọn họ đồng cam cộng khổ, nhưng mấy ai có thể hạnh phúc và người đàn ông của họ vướng phải tiểu tam tiểu tứ, đó chỉ là số ít.”

      Tiêu Tĩnh thừa nhận, vấn đề của chồng mình, chính cũng phải có trách nhiệm, nếu như phải là bởi vì lười, lười làm cho mình xinh đẹp, chẳng muốn gặp bạn bè của chồng, chẳng muốn tham gia những buổi họp mặt của chồng, chẳng muốn cho chồng thể diện, lười phải thể cùng ta, có lẽ giữa bọn họ chia cách nhanh như vậy.

      Nhưng nghĩ thông suốt là chuyện, có chấp nhận hay chuyện khác. Tình cảm của hai người xảy ra vấn đề, mỗi người đều có trách nhiệm, nghĩ thông suốt, cho nên tranh cãi với ta, chỉ là thể tiếp nhận . Nên khi ta lựa chọn ly hôn, dùng công phu sư tử ngoạm tranh đoạt tài sản với ta, mặt vì lười xin lỗi vì cũng có phần trách nhiệm, mặt khác, là chẳng muốn tranh giành. Được rồi, chính là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

      tại ly hôn, vậy cần dính dáng gì đến chồng trước nữa rồi. Tiêu Tĩnh rất dứt khoát, từ sau khi ly hôn với Chu Quân bọn họ nhất định trở thành người xa lạ, gì mà sau khi ly hôn vẫn là bạn bè, chỉ là lời lý thuyết thôi. Dù sao Tiêu Tĩnh cũng muốn dính dáng gì đến Chu Quân nữa. Về nhà cầm hộ khẩu cùng thẻ căn cước chạy thẳng đến cục dân chính. vốn là người của thành phố Z, sau đó chuyển đến thành phố S học cùng trường với Chu Quân. Sau khi kết hôn, cũng chuyển hộ khẩu đến nhà ta, bây giờ ly hôn nên phải đem hộ khẩu chuyển về nhà mẹ đẻ. Con trai theo mình, nên phải về nhà mẹ để học, cho nên hộ khẩu của con và việc chuyển trường nhất định phải làm. nhớ bao lâu rồi mình chưa vội vàng như bây giờ, làm xong thủ tục liên quan, Tiêu Tĩnh trực tiếp đến trường học đón con.

      "Con trai, về nhà thôi."

      "Mẹ, sao mẹ lại vội vã gọi con về vậy, có phải xảy ra chuyện gì rồi ?" Con cậu bé mập mạp, nhưng đầu óc còn linh hoạt hơn nhiều so với tay chân, vừa thấy Tiêu Tĩnh gấp gáp đem mình về nhà, cậu đoán nhất định là xảy ra chuyện rồi.
      "Đúng vậy, con trai, mẹ chính thức thông báo cho con...tâm nguyện muốn được đổi họ của con, có thể đạt được." Tiêu Tĩnh vỗ vai cậu, nghiêm túc . Cuộc đời này của cậu có hai tâm nguyện lớn nhất, là đổi tên, hai là sửa họ, theo lời của cậu, chỉ cần thực được trong hai, cậu tiếc nuối gì nữa.

      Con trai cái tên rất nghệ sĩ, gọi là Chi Ca, đáng tiếc cha của cậu họ Chu, vì vậy khi đứng chung chỗ gọi là Chu Chi Ca. Ban đầu khi đặt tên cho con, Tiêu Tĩnh chỉ lo hai chữ phía sau, cảm thấy mình đặc biệt có tài. Kết quả khi ghi tên cậu vào hộ khẩu, lại nhớ đến việc chơi chữ, mới bất tri bất giác nghĩ tới bài hát gọi là [ Heo chi ca]. Từ lúc cậu hiểu chuyện, cậu luôn ghét bỏ cái tên của mình, cầu sửa họ hoặc đổi tên.

      Tiêu Tĩnh lại cảm thấy chơi chữ như vậy vui, hai chữ Chi Ca nghe cũng rất nghệ thuật, kiên trì thay đổi, hơn nữa còn buông lời, trừ phi và cha cậu ly hôn, nếu trước khi đến tuổi vị thành niên cậu đừng mơ tưởng đổi tên họ. Vì vậy, khi nghe được Tiêu Tĩnh như vậy, Chu Chi Ca suy nghĩ chút, lập tức hiểu được.
      "Mẹ và cha con ly hôn?"

      "Bingo, đáp đúng rồi." Tiêu Tĩnh gật đầu, "Tiêu Chi Ca, tên như thế này tệ , theo họ mẹ rất dễ nghe."

      " đúng, mẹ phải bị kích động quá chứ?" Chu Chi Ca, đúng, tên mới thay là Tiêu Chi Ca nhìn mẹ, ly hôn mà vẫn vui mừng như vậy, "Chẳng lẽ là do kích động quá độ, mẹ, có muốn con dẫn mẹ bệnh viện xem chút ?"

      Tiêu Tĩnh: ". . . . . ."

      "Tại sao mẹ và cha ly hôn?" Thấy Tiêu Tĩnh lời nào, bổng chốc yên lặng, Tiêu Chi Ca hỏi.

      "Có dì, sinh cho cha con em trai hoặc em ." Tiêu Tĩnh vỗ đầu Tiêu Chi Ca, "Xét theo pháp luật mà , cha con chỉ có thể cưới người vợ, cho nên, mẹ con thể làm gì khác hơn là cho cha con cùng người mới được vui vẻ, thành toàn cho họ.”

      "Con hiểu." Mặc dù Tiêu Chi Ca chỉ mới tám tuổi, nhưng Tiêu Tĩnh đề xướng ‘giáo dục dành cho người lớn’, chưa bao giờ coi cậu như đứa bé, có chuyện gì cũng thương lượng với cậu, thỉnh thoảng còn xem phim truyền hình với cậu, loại tiểu tam như thế rất tiêu biểu, cậu rất quen thuộc. Cho nên, mặc dù cha cậu gia nhập đội ngũ những kẻ phụ bạc, nhưng Tiêu Chi Ca cũng vẫn biểu đạt lập trường của mình.

      "Mẹ, mặc kệ mẹ đâu, con cũng theo mẹ.”

      "Bé con ngoan, mẹ quả nhiên có sinh lầm con." Tiêu Tĩnh vui vẻ ôm con trai, biết, cậu nhất định ủng hộ quyết định của mình. Mẹ con thể, tâm linh tương thông, khó khăn gì cũng thể đánh bại bọn họ. Về đến nhà, Tiêu Tĩnh đưa cậu vào phòng của cậu.

      "Bé con, con tự mình thu thập đồ đạc của bản thân, vứt những thứ vừa ý , lát nữa mẹ tới xách.”

      "Vâng." Tiêu Chi Ca gật đầu cái.
      Phong Vũ Yên, A fang, huyenlaw688 others thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 02: Về nhà mẹ đẻ


      Editor:Mèo Băng
      Nhìn thấy cậu ngoan ngoãn thu thập đồ dùng của mình, Tiêu Tĩnh cũng trở về phòng bắt đầu dọn dẹp. Nếu đồ nào thấy thích đem , còn thích trực tiếp ném ra phòng khách. Bắt đầu từ bây giờ, phòng này còn thuộc về mình, đồ của cùng con trai, thứ cũng để lại. Nếu như cần, thà rằng ném vào thùng rác cũng để ở nơi này.

      Sau hai giờ, đóng gói xong, đến cửa đưa cho nhân viên chuyển đồ 100 tệ, nhờ ta giúp tay đem những thứ cần nữa ném ra sau nhà. Sau đó chuyển lần lượt từng thùng, hành lý chao lớn chao , túi lớn, tổng cộng có hơn mười túi. Nhân viên chuyển phát đem những cái cuối cùng , chỉ còn sót lại cái chalo, bên trong chứa nhiều đồ vật đáng giá nhất của , trong đó có laptop, ví tiền, đồ trang sức, còn có quỹ đầu tư, các loại cổ phiếu. ra cũng có chút hẹp hòi. Mấy năm này mặc dù có ra ngoài làm, nhưng cũng biết ít việc đầu tư. Mặc dù chuyên nghiệp, nhưng hơn ở chổ vận may cũng tệ. Mà việc đầu tư này cũng cho Chu Quân biết, nếu , khi ta biết giá trị của chúng, dễ dàng chia cho phần nào.


      "Mẹ. . . . . ."

      "Có chuyện gì?"

      "Chúng ta cứ như vậy mà sao?"

      "Nếu làm thế nào đây?"

      “Sao con lại có cảm giác mình rất thê thảm. Mẹ ra nhìn chúng ta giống như là bị vứt vậy.”

      "Tiểu mập mạp, con đừng mình thê thảm đến vậy, mẹ chút cảm giác bị vứt bỏ nào. đó, ly hôn, mẹ còn cảm thấy rất vui mừng."

      " sao?"

      "Đúng đúng."

      "Thôi rồi, mẹ, mẹ phải người bình thường, có ai bị vứt bỏ mà còn cười được. Bệnh thần kinh à, con thấy cha nhiều tiền như vậy, sao mẹ lấy nhiều chút, mà lại chỉ cần tiền gửi ngân hàng? Còn công ty sao, nữa là thuộc về mẹ, tại sao mẹ cũng cần? Dù sao con cũng là con của cha, mẹ cần cho con là được, làm như vậy cho người khác chiếm tiện nghi rồi.”
      "Tiểu quỷ này, con có biết đối với mẹ mà , tài sản lớn nhất chính là con hay !”
      ". . . . . . Mẹ cần như vậy nha, người ta xấu hổ đó. Còn nữa, lúc kêu tiểu mập mạp lúc lại kêu tiểu quỷ, mẹ cần kêu loạn tên tuổi con…, tên Tiêu Chi Ca dễ nghe như vậy, thể lãng phí, về sao phải gọi tên của con… con là học sinh tiểu học rồi.”

      “Mặc dù tên Tiêu Chi Ca so với Chu Chi Ca nghe dễ nghe hơn, nhưng con trai à, mẹ cảm thấy thân hình của con thích hợp với họ Chu ( heo ) hơn, mà phải là họ Tiêu ( tiểu = )."

      ". . . . . . Mẹ!"

      Cùng con trai đùa giỡn, chút khó chịu lúc ly hôn rất nhanh bị Tiêu Tĩnh ném tới chín tầng mây. Có điều tuy người đàn ông bên cạnh, nhưng chỉ cần có bé con ở bên mọi thứ đều tốt đẹp rồi.

      Từ thành phố S đến thành phố Z chỉ cần nửa giờ chay, Tiêu Tĩnh dự định mua vé máy chay khởi hành lúc 6h10. Cứ nghĩ rằng chưa đến tám giờ là có thể đến sân chay của thành phố Z. Ai ngờ sau khi cùng bé xét vé lên máy chay, máy chay lại bị hoãn lại, phải ngồi đợi gần hai giờ đồng hồ. Mãi cho đến lúc tất cả hành khách đều lên tiếng kháng nghị, suýt nữa đánh người, máy chay mới chậm chạp cất cánh. Vì vậy, khi đến được thành phố Z, hơn mười giờ đêm rồi, xe buýt ở sân chay cũng còn. Mặc dù trong sân chay còn có tàu riêng, nhưng có lẽ chuyến tàu đến nhà khởi hành vài phút trước rồi, mà chuyến tàu này cách hai giờ mới có chuyến. Có nghĩa là nếu như muốn ở đây chờ chuyến tàu kế tiếp, phải ngồi ngây ngốc ở sân chay hai tiếng đồng hồ.
      Hơn nữa tàu chạy tương đối chậm, nhà lại ở trong trung tâm thành phố, về đến nhà cũng khoảng nửa tiếng. Tiêu Tĩnh nghĩ đến phải ngồi xe lâu như vậy, cảm thấy chịu nổi, quả quyết kéo con trai ra ngoài khu xe taxi chờ. Cho dù thời gian cũng giống nhau, nhưng ít nhất xe taxi ngồi cũng thoải mái hơn nhiều, Tiêu Tĩnh nghĩ như vậy.

      Khoảng thời gian này đồng thời có mấy chuyến chay hạ cánh, phần lớn mọi người muốn chờ tàu trong sân chay, mà trực tiếp đến điểm xe taxi. May mắn là những người tài xế taxi kia đều có kinh nghiệm, biết tại ở sân chay tương đối nhiều người, cho nên rất nhiều tài xế lái xe trống đến chờ khách. Tiêu Tĩnh dẫn theo con trai xếp hàng rất lâu, nhìn từng chiếc xe giống nhau, thay phiên nhau chạy đến. Cũng may, vẫn còn xe cho . Nhìn từng chiếc xe taxi được lái , cùng con di chuyển từ từ về phía trước. Hơn mười phút sau, đến phiên , cũng may là người ngồi chiếc xe taxi cuối cùng.

      Xem ra, vận may của cũng tệ, Tiêu Tĩnh vui vẻ nắm lấy tay con chạy về phía chiếc xe taxi, “Bé con, xem ra chúng ta cũng rất may mắn nha, thôi, về nhà.”
      Khi ly hôn cũng nghĩ nhiều, chỉ muốn rời thôi. Việc đầu tiên, Tiêu Tĩnh muốn trở về nhà, nhưng khi đến trước cửa, lại có cảm giác lo sợ, mặc dù cách lần trước trở về nhà chỉ hơn nữa năm.

      Tiêu Chi Ca bị Tiêu Tĩnh nắm tay đứng ngoài cửa nhà của ông bà ngoài, nhìn Tiêu Tĩnh nghi hoặc, “Mẹ, tại sao chúng ta gõ cửa? Chúng ta đứng đây nữa giờ rồi.”

      “Mẹ suy nghĩ, mẹ ly hôn như vậy, biết ông ngoại, bà ngoại của con phản ứng như thế nào?” Tiêu Tĩnh thở dài, năm đó khi khăng khăng muốn gả cho Chu Quân, mẹ khóc rất nhiều. Bây giờ ly hôn rồi, có phải hay mắng tự làm tự chịu?

      “Nhưng chúng ta chúng thể đứng ở đây mãi được, chân của con cũng mỏi rồi.” Tiêu Chi Ca kháng nghị .

      “Chỉ đứng mới chút mà mỏi, con vô dụng, về sau phải vận động nhiều chút.” Tiêu Tĩnh nghiêm trang dạy dỗ con, thừa dịp bé để ý mà nhúc nhích chân chút, ra cũng rất mỏi.
      Tiêu Chi Ca nghe vậy liếc mắt khinh thường , mặc dù bé hiểu được nội tâm của Tiêu Tĩnh, nhưng bé quyết định ngu ngốc cùng Tiêu Tĩnh đứng trước cửa nữa, nhân lúc chú ý, lập tức đưa tay ấn chuông cửa, ‘Leng keng, leng keng……’

      Hành lang yên tĩnh bổng nhiên vang lên tiếng chuông cửa, làm Tiêu Tĩnh sợ hết hồn, trợn mắt nhìn bé cái, sau đó chỉ kịp nặn ra khuôn mặt tươi cười, cánh cửa mở ra, khuôn mặt hiền từ của cha Tiêu xuất trước mắt.

      nghĩ tới trễ như thế này mà con cùng cháu trai vốn dĩ ở thành phố S xa xôi lại xuất ở đây bấm chuông cửa nhà mình. Đến người bình thường luôn bĩnh tĩnh như cha Tiêu cũng nhịn được sững sờ, “Tiểu Tĩnh, Chi Ca?”

      "Cha!" Tự cho là mình rất kiên cường, nhưng khi nhìn thấy gương mặt của cha, giọng của Tiêu Tĩnh bổng dưng nghẹn ngào, cất lên tiếng, lại nên lời.
      "Tiểu Tĩnh, làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?" Cha Tiêu bị dọa giật mình.

      "Ông ngoại, mẹ cùng cha ly hôn." Tiêu Chi Ca nhanh chóng mở miệng.
      "Cái gì!" Cha Tiêu cùng mẹ Tiêu vừa mới ra xem ai đến nhà trễ như vậy đồng thời ngạc nhiên mở miệng.
      Phong Vũ Yên, A fang, huyenlaw686 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 03: Uất ức



      Editor:Mèo Băng

      "Mau vào trước hãy ." Sau giây phút giật mình, cha Tiêu phản ứng đầu tiên, vội vàng đưa con cùng cháu ngoại vào nhà. Mẹ Tiêu lôi kéo con mình xoay trái xoay phải quan sát toàn bộ, nhìn xem có bị thương hay . Cha Tiêu đem nước cho bọn họ uống…, sau đó ngăn lại hành động của vợ mình.

      "Bà à, bà đừng kích động như vậy, hãy để cho con nó , Tiểu Tĩnh, xảy ra chuyện gì, êm đẹp, tại sao muốn ly hôn liền ly hôn?”.
      "Con. . . . . ." Tiêu Tĩnh chỉ được chữ lên được chữ thứ hai, biết tại sao, khi nhìn thấy cha mẹ, trong lòng giống như có muôn vàn uất ức, nước mắt bất tri bất giác lại chảy ra.

      "Oa ~~~" Nhìn thấy con mình khóc thương tâm như vậy, theo trực giác của bà nhất định chịu ủy khuất rất lớn, nhất thời tự trách mình năm đó đủ cứng rắn, nếu con của bà cũng gả xa như vậy, kết quả bị người khác khi dễ mà nhà mẹ đẻ cũng hay biết. Nghĩ nghĩ lại bà khỏi thấy xót xa trong lòng, bật khóc, tiếng khóc so với Tiêu Tĩnh còn lớn hơn.

      “Bà xã, bà khóc cái gì?” Cha Tiêu vỗ trán, năm nay bà ấy cũng năm mươi mấy tuổi rồi, cảm xúc còn giống trẻ con như vậy.

      “Con của chúng ta bị người ta khi dễ mà tôi còn biết, từ mạnh mẽ, chưa từng khóc, tại lại khóc. Như vậy phải chịu nhìu uất ức sao, sao tôi có thể đau lòng được chứ, làm sao có thể khóc đây?” Mẹ Tiêu khóc đến nước mắt nước mũi tèm nhem, giống như đứa trẻ.

      “Con à, con cho mẹ biết, Chu Quân khi dễ con như thế nào, mẹ báo thù cho con. Nó đối với con ra sao, mẹ trả lại cho nó gấp mười lần như vậy, mẹ muốn cho nó biết vì sao bông hoa lại có màu đỏ!”.
      "Phốc. . . . . ." Vốn cảm thấy rất uất ức nhưng khi Tiêu Tĩnh nhìn thấy dáng vẻ của mẹ như vậy, nhất thời uất ức nổi nữa, mẹ Tiêu đến nơi nào đều mang lại tiếng cười. Người vốn cần an ủi là , kết quả tại phải đến dỗ dành mẹ.

      "Mẹ, đừng khóc, phải chỉ là người đàn ông thôi sao, đời này nhiều nhất chính là đàn ông, người này tốt cứ vứt , đáng giá để mình phải tự làm khổ bản thân.”

      "Tại sao con có thể như vậy, tình là cao thượng nhất, thuần khiết nhất." Mẹ Tiêu là người luôn ủng hộ tình trong sáng, tuyệt đối cho phép bất cứ ai vấy bẩn tình , “Mặc kệ đời này có bao nhiêu người đàn ông ưu tú, mẹ vĩnh viễn chỉ có mình cha của con, nếu như thế giới chỉ còn lại người đàn ông, mà người kia phải cha của con, mẹ tình nguyện sống độc đến chết, chứ tuyệt đối chọn người đàn ông kia.”

      Trong bộ dạng mẹ như dũng sĩ hung hãn bảo vệ tình của mình, nhìn lại cha lời nào đưa ánh mắt cảm động nhìn bà,Tiêu Tĩnh nhìn cảnh này trong sâu thẳm như bị kích thích, có chút rung động vuốt ngực mình.
      "Cha, mẹ, con có chút mệt, muốn nghỉ ngơi."

      "Phòng của con vẫn luôn được dọn dẹp, con trở về phòng nghỉ . Mặc kệ xảy ra chuyện gì, chỉ cần trở lại là tốt rồi, nơi này vĩnh viễn đều là nhà của con." Cha Tiêu sờ đầu con , "Ngủ giấc, ngày mai ngày mới."

      "Vâng." Tiêu Tĩnh gật đầu, có người thông minh, lớn lên đẹp trai lại dịu dàng là người đàn ông tốt của Cố gia là cha của mình cũng phải là chuyện tốt. Từ lấy cha để so sánh, thể trách đối với những người đàn ông khác có cảm giác. Thực nếu đem họ so sánh với cha chênh lệch quá xa. Nên với tính cái lười biếng này của , nếu , cũng cùng Chu Quân trãi qua mười năm.

      Tự mình trở về phòng, cách bày biện trang trí vẫn như cũ, tự dưng sinh ra cảm giác thân thiết. Hôm nay giày vò cả ngày, đúng mệt mỏi, bình thường luôn mất ngủ, nhưng hôm nay vừa nằm xuống giường, tới mấy phúc gặp Chu công rồi.
      Ở phòng khách, thấy con vào phòng, cha Tiêu mới hỏi cháu trai mình chuyện gì xảy ra, đừng nghĩ cháu ông còn tuổi, nhưng lại rất thông minh, tư tưởng chính chắn, rất giống ông khi còn bé, vì vậy trong lòng cha Tiêu cực kì thích cháu ngoại đáng này.

      Tiêu Chi Ca đem những chuyện mình biết đầu đuôi ngọn ngành kể hết cho ông bà ngoại. Thoải mái biến tâm tình của mẹ Tiêu chuyển thành tức giận, nếu cha Tiêu ngăn cản, có lẽ mẹ Tiêu lập tức mua vé máy bay đến thành phố S đánh cái thằng con rễ phụ bạc kia trận.

      "Chi Ca, cháu có đói bụng hay , có muốn ông bà chuẩn bị đồ ăn khuya cho cháu ?” Cha Tiêu cùng mẹ Tiêu kết hôn nhiều năm như vậy, biết làm sao để dời chú ý của vợ.

      Quả nhiên, khi nghe được cha Cha Tiêu như vậy, đôi mắt mẹ Mẹ Tiêu lập tức phát sáng lên nhìn cháu ngoại, làm ra động tác của Tạp Oa Y, "Đúng vậy, tiểu Chi Ca, cháu nhất định là đói bụng rồi đúng , ông bà thương cháu nhất, tại sao có thể để cháu đói được, cháu chờ chút, bà lập tức chuẩn bị bữa tiệc lớn cho cháu.”

      Bởi vì mẹ Tiêu vốn có dáng dấp của Tạp Oa Y, cộng thêm được bảo dưỡng kĩ, khi đường căn bản là nhìn ra được tuổi của bà. Thậm chí thường có những người đàn ông trẻ tuổi gọi điện làm quen. Vì vậy khi bà làm ra động tác của Tạp Oa Y, trong mắt hai người đàn ông lớn , chẳng những cảm thấy giật mình, ngược lại còn cảm thấy vui tai vui mắt.
      Nhìn bà ngoại nhún nhảy cái chạy về phòng bếp, Tiêu Chi Ca cảm thán lần thứ N, khi nào mới thấy được mẹ mình làm ra động tác vui tai vui mắt như vậy?

      Cẩn thận nhìn lại Tiêu Tĩnh cùng mẹ Tiêu, ra khuôn mặt hai người rất giống nhau. Nhưng đáng tiếc chính là Tiêu Tĩnh rất lười, thích làm đẹp cho mình, tính tình hướng nội giống cha Tiêu. Cho nên khi hai người đứng chung chỗ, từng bị người khác mẹ Tiêu là em còn Tiêu Tĩnh lại là chị.

      Cái người tim phổi gặp Chu công kia căn bản biết trong long con trai. Mẹ Tiêu bận rộn hơn nữa giờ cũng chuẩn bị xong bữa ăn khuya tình . Bánh mì nướng được đặt cái dĩa lớn với rau xà lách, bên cạnh là moojt chén mì sợi phía là trứng trần nước sôi. Đem khay cơm tình ra khỏi phòng bếp.

      "Đến đây, bà ngoại chuẩn bị xong bữa cơm tình cho cháu rồi, tiểu Chi Ca, có phải lâu rồi được ăn thức ăn bà ngoại làm có đúng , cháu còn nhớ hương vị thức ăn của bà , mau đến ăn ."
      Tiêu Chi Ca giương mắt nhìn cái khay tay bà, nuốt ngụm nước bọt, mặc dù bình thường cậu ăn khá nhiều, nhưng khi nhìn đến lượng thức ăn mẹ Tiêu chuẩn bị lượng nếu để cho cậu ăn hết toàn bộ, cậu nghĩ, mình ăn rất no, ngẩng đầu gương mặt khả ái nhìn bà ngoại, Tiêu Chi Ca yếu ớt hỏi:

      "Bà ngoại, bữa ăn khuya này có phải……phong phú quá ?"

      "Phong phú sao, bà còn cảm thấy nó đơn điệu chứ, bà ngoại kịp chuẩn bị, nếu sớm gọi điện cho bà làm tốt hơn. sao đâu tiểu Chi Ca, cháu ăn , hôm nay đành ăn tạm vậy. Bắt đầu từ ngày mai, bà ngoại đảm bảo, mỗi ngày trừ ba bữa cơm phong phú, bà ngoại còn chuẩn bị bữa ăn khuya tình ." Mẹ Tiêu cảm thấy nấu cơm cha người mình thương là chuyện vô cùng hạnh phúc, giờ phút này bà đột nhiên nghĩ, con ly hôn ra cũng phải là chuyện gì xấu, còn mang theo cháu ngoại trở về, ngày sau con cùng cháu ngoại phải ngày ngày có thể ăn thức ăn mình nấu rồi sao?
      Nghĩ như vậy, tinh thần mẹ Tiêu hăng hái hẳng lên, thúc giục cháu bà mau ăn, sau đó vào bếp đem phần cơm còn lại đến phòng của con . . . . . .
      Phong Vũ Yên, A fang, huyenlaw686 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :