1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Satan Lầu Năm - Kim Huyên (10 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Satan Lầu Năm

      [​IMG]
      [​IMG]
      Tác giả: Kim Huyên

      Độ dài: 10 chương

      Thể loại: đại

      Bản convert: ss Meoconlunar ( TTV – Bản mới) và Anhsaomai

      Edit : Haran

      Nguồn: http://hachikoranran.wordpress.com
      [​IMG]

      Văn án:
      Vì sao chỉ sau chuyến du lịch nước ngoài mà làm cho ba mẹ như bị trúng tà, khăng khăng đòi gả cho người đàn ông nghe là thanh mai trúc mã của , càng quỷ dị là người này sớm chết ngoài ý muốn hai mươi năm trước!

      Nếu kết hôn, kiên quyết chọn người đàn ông vừa ý của mình, ai ngờ vận khí của xấu đến thể tưởng, vẫn đâm đầu nhảy vào lưới ba mẹ cùng người kia bày ra, ngoan ngoãn làm vợ hiền hai tháng còn tự nhận bản thân quá hạnh phúc!

      Nếu có lần tình cờ đưa cơm hộp đến cơ quan tìm vô tình phát ra chân tướng việc, biết bản thân còn sống trong mộng đẹp bao lâu nữa.

      ta còn dám tự xưng mình là nhân viên công sở bình thường làm việc từ chín giờ sáng tới năm giờ chiều.

      Có nhân viên công sở bình thường nào lại có thể phá khóa cửa phòng nhoay nhoáy, chống đẩy ba trăm cái lúc mệt, lấy việc lắp ráp súng ống làm sở thích cơ chứ???

      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 12/9/14

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Tiết tử

      Lúc mới tám chín tuổi, loáng thoáng nhớ được ba có người bạn thân chí cốt đưa cả nhà du lịch nước ngoài, nhưng cố phát sinh khiến cả gia đình phải chết tha hương.

      Ba , người chẳng bao giờ thấy nước mắt khóc lặng lẽ. Mẹ cũng khóc đến đỏ cả hốc mắt. sao? Bởi vì khi
      ấy còn quá , cũng nhớ nổi mình có phản ứng gì, nhưng nghe mẹ là người khóc lóc thảm thiết nhất vì " khoai tây lớn" mến nhất ngoài ý muốn chết .

      "... khoai tây lớn?..."

      , chút trí nhớ về " khoai tây lớn" này, bất quá chỉ thấy được người trong bức ảnh, đúng là có cậu bé môi đỏ răng trắng cứ luôn tựa vào .

      Trong bức ảnh, luôn bám riết lấy cậu bé đó, dù là nhìn vào ống kính hay nhìn vào cậu bé đó đều nở nụ cười rực rỡ.

      Cậu bé đó là " khoai tây lớn" sao? Nếu thực là vậy có thể hiểu tại sao lúc đó mình lại khóc lóc bi thảm đến vậy...

      Còn bé như vậy thể nào rồi... Tình cảm rất thuần khiết, vì thích làm bạn với cậu bé ấy mà thậm chí đồng ý lớn lên gả cho cậu, vì mất cậu mà khóc lóc thảm thiết, những hành vi này có thể hiểu được, nhưng chẳng có ai coi lời hứa của con nít là cả!

      Nhưng mà bây giờ sao???

      ràng người chết hai mươi năm bỗng nhiên sống lại thôi, ba mẹ vẫn muốn gả cho !

      tại là cái gì xảy ra vậy a~~

      điên rồi, thế giới cũng điên rồi, có ai cho biết hay ??? ~~~

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 1

      Trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng có hai cha con nổi nóng với nhau. Vu Khải Phu cả người căng thẳng ngừng trừng mắt với người ngồi ở ghế salon đối diện, con có vẻ mặt "tuyệt đối nghe lời", giận đến nổi trận lôi đình.

      "Con lại lần nữa xem!". Ông trầm giọng .

      "Có lần hay trăm lần cũng giống nhau thôi ba. Đây là thời đại tự do đương, con tuyệt đối gả cho nam nhân con , thậm chí nhận ra chỉ vì ba mẹ hy vọng con làm như vậy". Vu Hàn kiên định đưa mắt nhìn ba .

      "Tiểu Hàn, con nhìn thấy Tiểu Thú rồi hãy , trước đây con thích thằng bé như vậy, bây giờ ... " . Bà Vu ôn nhu khuyên con.

      "Trước kia là chuyện của trước kia!" . Vu Hàn đột nhiên ngắt lời mẹ. "Mẹ, làm sao mẹ có thể vin vào lời của con lúc còn chút xíu mà quyết định hôn nhân đại cả đời con được? Huống gì con ngay từ đầu hề nhớ mình có ra những lời đó, ai biết được con có như vậy hay chứ."

      "Ý của con là mẹ con lừa con, ba lừa con sao?". Vu Khải Phu hắng giọng chất vấn.

      "Con có ý như vậy". quay đầu lại nhìn ba.

      "Mày ràng là có ý như vậy!". Vu Khải Phu kềm được la hét vào mặt con , giận đến nỗi cả khuôn mặt đều đỏ lên.

      tháng trước, để ăn mừng kỉ niệm ba mươi năm kết hôn của ông và vợ, ông đưa vợ mình đến Vancouver nghỉ phép, nghĩ rằng gặp kì tích. Tiểu Thú lớn lên và bạn thân của ông Khuê Kiện Nam giống nhau như đúc, khi ông cùng vợ đường đột nhiên gặp , vô cùng mừng rỡ tưởng rằng tai nạn ngoài ý muốn năm đó chưa hề xảy ra cướp mạng sống của người bạn tốt. Nhưng sau khi tỉnh táo lại, bọn họ lập tức phát điểm hợp lý, vì nếu tính theo số tuổi mà , nếu Kiện Nam còn sống tuổi của ông ấy phải tầm bằng họ chứ thể trông như mới hai mươi ba mươi thế này được.

      Tiếp theo, "con trai của Kiện Nam" - năm chữ đồng thời nổ vang trong đầu họ, bọn họ khiếp sợ lập tức quay đầu về sau chạy như thể hai người điên đường cái ở Vancouver, thậm chí vì chạy đuổi theo , suýt chút nữa bệnh tim tái phát chết ở đất khách.

      Suy đoán của bọn họ quả nhiên sai, nam nhân giống Kiện Nam lúc trẻ như đúc kia chính là con trai độc nhất của bạn tốt : Tiểu Thú - Khuê Thú Chi. Ai cũng thể ngờ tới, năm đó sau khi xe du lịch ngoài ý muốn rơi xuống vực núi, vì thể tìm được thi thể nên họ chỉ có thể đoán thằng bé bị thú dữ ăn mất xác, ngờ lại được người khác cứu.

      Theo lời của cha mẹ nuôi của , khi đó họ tìm thấy nằm ở lối bộ, người ngừng chảy máu, bọn họ lập tức đưa vào bệnh viện cấp cứu chút suy nghĩ. Sau khi tỉnh lại mất hết trí nhớ, cặp vợ chồng này lại có con trai vừa mới qua đời liền nhận nuôi .

      Những điều này cho đến lúc mẹ nuôi qua đời mới cho biết. Về phần , sau khi biết được lập tức cố gắng tìm kiếm tin tức về vụ tai nạn năm đó, nhìn thấy di ảnh của cha mẹ ruột mới từ từ hồi phục lại ký ức lúc .

      kỳ tích! Hai vợ chồng Vu Khải Phu vô cùng kích động, quyết tâm chăm sóc cho máu mủ duy nhất của người bạn thân, dù lớn lên nhờ vào chăm sóc của họ nhưng họ vẫn muốn bù đắp những mất mát trong lòng cho . Hơn nữa xí nghiệp Vu thị bây giờ có nửa là thuộc về nhà họ Khuê vì Kiện Nam năm đó chỉ là bạn tốt của hai vợ chồng họ mà còn là đối tác làm ăn.

      Mấy ngày ở chung, hai vợ chồng Vu Khải Phu càng lúc càng mến con trai của người bạn thân "ngỡ mất lại tìm về được", có phần còn hài lòng hơn, giống như cha mẹ vợ nhìn con rể vậy, bọn họ nhịn được muốn ngay lập tức gả con cho . Đem hy vọng trong lòng đó ra chút nghĩ ngợi, ngờ Tiểu Thú hề xem chuyện đó là hoang đường còn thành khẩn xin hai vợ chồng họ chấp thuận, nếu như Tiểu Hàn nguyện ý gả cho , nhất định thương , bảo vệ , chăm sóc cả đời.

      Người làm cha mẹ, ai nghe thấy như vậy lại động lòng a~~

      Cho nên bọn họ ngay lập tức thay con nhận lời hôn này, ai mà biết được sau khi về đến nhà với con chuyện này lại khiến tức giận cực độ, phản ứng gay gắt đến vậy.

      "Ba, con muốn chọc ba tức giận, cũng muốn gây lộn với ba" . Vu Hàn đè nén cơn giận, cố gắng bình tĩnh .

      "Vậy con biết điều chút nghe lời ba, gả cho Tiểu Thú là được".

      Vu Hàn trừng mắt nhìn cha hồi lâu, đột nhiên hít sâu hơi. biết bây giờ mình có gì cũng vô ích, bằng tạm thời rời chỗ khác, để hai bên bình tĩnh lại, nên từ từ đứng lên.

      "Con đâu đó?" . Vu Khải Phu lập tức hỏi.

      "Con về phòng" .

      "Ba còn chưa hết, ai cho con về phòng. Ngồi xuống!"

      Vu Hàn nhìn ba nhịn được cơn giận, cũng nghe lời ngồi xuống. "Con muốn tiếp tục ở lại để chọc cho ba tức giận".

      " muốn ba tức giận nghe lời ba ".

      Vu Hàn hít sâu lần nữa, nhưng đè nén nổi cơn giận bộc phát dữ dội.

      "Con tuyệt đối lấy !" . lớn tiếng , đồng thời đem nỗi bất mãn bộc phát ra luôn lần. "Ba mẹ làm sao mới chỉ ra nước ngoài chuyến lại ép con lấy chồng mà thèm giải thích chứ? Ba mẹ có hỏi ý kiến của con ?"

      "Ba mẹ đâu có biết bây giờ con có người hay đúng ? Ba mẹ về căn bản cái gì cũng biết hết!"

      "Tiểu Hàn, con có bạn trai rồi sao?" . Bà Vu kinh ngạc hỏi. Bởi chỉ có con độc nhất, tình cảm giữa hai mẹ con thân thiết như hai chị em, hề có bí mật gì với nhau cả.

      Chồng bà cố tác hợp cho con và Tiểu Thú, bà cũng có chút dị nghị nào giơ hai tay tán thành vì bà biết con đến nay vẫn chưa để ý mến ai đặc biệt, Tiểu Thú vừa lúc lại là dạng nam nhân con thích nên bà mới có thể lạc quan tác thành. Bà có dự cảm mạnh mẽ là hai đứa trở thành đôi hoàn mỹ, nhưng lẽ...

      "Đúng" . Vu Hàn chút do dự trả lời. cố ý tránh ánh mắt của mẹ, nhìn ba mình chòng chọc chớp mắt bởi biết mẹ hiểu mình, láo hay chỉ qua cái nhìn bị vạch trần ngay.

      "Nhưng sao tới tận bây giờ cũng chưa từng nghe con đề cập đến chuyện này?" . Bà Vu hoài nghi hỏi.

      "Lập tức chia tay với thằng đó" . Vu Khải Phu lớn tiếng ra lệnh.

      Vu Hàn trợn xanh hai mắt thể tin được, thể tin người cha đầy lý tính của mình có thể ra những lời độc tài đến vậy.

      Chia tay?

      Chẳng lẽ ba muốn hy sinh hạnh phúc của con mình chỉ vì đứa con trai sống lại của người bạn thân sao? Ba thậm chí còn quan tâm bạn trai của là người thế nào, hay có thực quen bạn trai hay , lập tức muốn chia tay? Ba sao? Cho dù ra sức phản đối cũng thèm để ý, kiên quyết muốn gả cho nam nhân xa lạ sao?

      tin!

      "Con chia tay với ấy, con ấy, hơn nữa — con là người của ảnh rồi". láo trắng trợn đến vậy cũng là muốn dò xét phản ứng của ba mình.

      "Mày gì? Mày lại lần nữa xem!" . Vu Khải Phu kích động lập tức từ chỗ ngồi đứng lên, cả khuôn mặt cũng tím tái.

      "Con có người con muốn lấy cho nên con tuyệt đối lấy cái tên Tiểu Thú kia" . cũng lớn tiếng cãi lại.

      "Ba cho phép! Ba cho phép con lấy bất kì ai trừ Tiểu Thú! Tuyệt đối ai!" .

      Vu Hàn đột nhiên cảm giác lạnh sống lưng, quay đầu tìm kiếm trợ giúp từ mẹ, chỉ thấy bà nhíu chặt chân mày, lộ ra vẻ mặt đồng ý cùng chỉ trích hành động của nghe lời hai người họ.

      Bọn họ có thực là ba mẹ ? Tại sao chỉ mới ra khỏi nước vài tháng mà thôi, nhưng sao trở về lại thay đổi hoàn toàn như vậy, thèm quan tâm đến ý kiến của , cũng nữa?

      mờ mịt nhìn họ, nghe thấy ba ngừng đe dọa ép chia tay bạn trai, nếu có biện pháp mạnh. Càng nghe càng cảm thấy trái tim mình băng giá, càng nghe càng oán hận cái tên chết còn sống lại kia. Nếu tự nhiên từ đâu nhô ra, thái độ của ba mẹ đâu có biến thành như thế này?

      tuyệt đối lấy ta! Có chết cũng muốn!

      Bất kể ba mẹ gì, hoặc thậm chí muốn tìm người đàn ông lên giường trước khi cưới chăng nữa, tuyệt đối lấy tên khốn kia! nghiến chặt hàm răng thề trong lòng tuyệt đối đội trời chung với tên "khoai tây bự" này!

      "Ái Mễ". " rảnh".

      "Nhã Tuệ".

      " rảnh".

      "Cần Phân".

      " rảnh".

      "Thúc Nữ, uống rượu với tớ".

      "Được thôi, khi nào ?"

      "Bây giờ".

      "Bây giờ? được, tớ có chuyện cần ra ngoài rồi".

      "Đáng giận, tại sao các cậu bây giờ ai cũng rảnh, cũng đều có chuyện hết vậy, có phải các cậu hẹn nhau cùng chơi tớ ?". Vu Hàn ngồi trong xe chuẩn bị ra cửa tức giận .

      "Tiểu thư của tôi ơi, cần nghĩ vớ vẩn như vậy có được . Cậu có biết hôm nay là ngày bao nhiêu ?"

      "Hôm nay là ngày xui xẻo nhất của tớ, xui nhất đời!"

      "Hôm nay là lễ tình nhân". Thúc Nữ ở đầu dây thở dài.

      "Vậy nên các cậu đều trọng sắc khinh bạn hết rồi đúng ?". Vu Hàn hét to vào điện thoại, sau đó thèm thêm lời nào liền dập máy.

      Cái gì mà lễ tình nhân chứ, cứ ăn lễ tình nhân của mấy người !

      Thực là tức chết a, tại sao lúc cần bạn bè an ủi người nào nguyện ý theo ra ngoài chứ, uổng công xem các mấy người là bạn thân nha. Đáng giận! Đáng giận a~~

      rảnh đúng ? Được rồi, luật pháp ai cấm người thể đến pub uống rượu, cùng lắm mình là được, chừng còn xỉn quá hóa rồ lên giường với ai đó, "thực tế hóa" lời xạo động trời với ba mẹ luôn.

      Nhưng mà dám làm như vậy sao? Tùy tiện tìm người để lên giường, thậm chí nếu đối phương nguyện ý, kết hôn qua loa như vậy, vùi chôn hạnh phúc cả đời?

      Nếu trong quá khứ chắc chắn dám, nhưng bây giờ ngay cả ba mẹ cũng thèm coi trọng hạnh phúc của còn có cái gì dám nữa đâu? Đằng nào chẳng phải chết, tại sao thể lựa chọn cách "chết" mình muốn chứ?

      Tự cười giễu, mở khóa khởi động xe, chuyển động tay lái lái ra đường lớn, nhằm thẳng quán rượu mà tới. Tối nay say về!

      "Tiểu thư, em xinh đẹp, có thể vinh hạnh mời em uống ly hay ?". Gã đàn ông xáp tới có điệu bộ cùng ánh mắt phong tình lòe loẹt phát buồn nôn.

      Vu Hàn liếc cái, vẫn uống rượu trong ly của mình, thèm để ý đến . Loại đàn ông này đừng nhìn vừa mắt, cho dù có miễn cưỡng ép mình mang về nhà giới thiệu, giây sau ba mẹ chắc chắn đuổi ra khỏi cửa ngay lập tức.

      Haizz, nhưng mà , dù cho có mang Kim Thành Vũ (http://http//vi.wikipedia.org/wiki/KaneshiroTakeshi)(ai za đẹp trai ngar), Lưu Đức Hoa hay F4 về nhà đại khái tất cả đều thể bước vô được nha.

      Nghĩ tới đây, buồn bực giơ chén rượu lên, hơi uống cạn chất lỏng màu vàng óng ánh trong chén.

      "Cho thêm ly nữa". với bartender.

      "Để chén này mời". Tên lòe loẹt kia vừa mới rời , liền ở đâu lại xáp vào.

      Vu Hàn nghiêng đầu liếc đối phương cái. Tên này có bề ngoài khá là bắt mắt, tương đối hấp dẫn, khuôn mặt cũng nam tính lắm, rất thu hút. Điểm được duy nhất cái mặt của là ánh mắt quá bất chính a.

      " cần, tôi còn muốn uống nữa". lãnh đạm cự tuyệt, sau đó bưng ly rượu bartender mới đẩy lên mặt bàn, uống ực hơi, thèm đả động gì tới nữa.

      Bộ dáng của rất đẹp, nhưng cũng rất kiêu sa khó mà chạm tới, ngồi mới chỉ giờ ngắn ngủi có hơn mười người đàn ông tiếp cận, nhất nhất mời uống.

      Khuê Thú Chi ngồi cách quầy bar xa, lẳng lặng quan sát nhất cử nhất động của . lớn lên vô cùng xinh đẹp, còn mỹ lệ hơn dự đoán của . Mặc dù lúc còn , có thể dễ dàng thấy được nhất định sau này trở thành mỹ nữ nhưng khi vừa thoáng thấy , quả là cực kì xinh đẹp a.

      Da của rất trắng, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, đôi gò má như sóng gợn, nhìn cứ như búp bê trưng bày trong tủ kính. Song búp bê thể có đôi môi căng mọng đỏ hồng như được, làm cho người ta kìm được muốn hôn lên nó, mắt búp bê cũng mờ ảo như có sương cùng kiều mị hấp dẫn như mắt được, làm cho người ta hận thể ngay lập tức đem áp đảo giường... ( này mới nhìn mà sao nảy sinh nhiều tà tâm thế nhờ! =":)

      Mặc dù chỉ lẳng lặng ngồi ở đó uống rượu giải sầu, thèm dời mắt nhìn sang chỗ nhưng gót chân giống như mấy tên kia cũng cưỡng lại được bước đến bên cạnh , bị sức quyến rũ của làm cho thất điên bát đảo. , trong đời chưa bao giờ thấy thỏa mãn cùng đắc ý như bây giờ, vì mỹ nhân làm cho mấy tên đàn ông khác trong quán rượu nước miếng chảy ròng, chỉ nhìn mà sờ được kia lại chính là vị hôn thê của . :))), xem sau này có còn thỏa mãn hay lại bụp ngta vỡ mồm vì dám địa vợ ông nhá)

      Đáy lòng kích động, phát ra có tên biết sống chết dám tiến lại gần . Ngoài dự đoán của mọi người, lại tiếp nhận , để ngồi ghế bên cạnh mình. nheo hai mắt lại, tròng mắt đen sắc bén như mũi tên bắn về phía cái tên can đảm ngồi cạnh vị hôn thê của kia, nhíu đôi chân mày. rốt cuộc thấy điểm tốt gì ở tên kia nha? Tên đó so với mười gã vừa nãy mới tiếp cận có thể là thua kém nhất, sao có thể ngược lại cho tới gần, bộ muốn làm mười gã đó tức chết hết sao? Khuê Thú Chi hoài nghi đoán, bỗng nhiên nghĩ đến lẽ uống say quá rồi mới ý thức mơ hồ cho người khác tới gần đó chứ?

      đưa mắt nhìn mặt , chỉ thấy hai gò má của ửng đỏ, đúng là có phần say, nhưng bộ dáng cũng giống say mèm đến nỗi biết bản thân làm cái gì. như vậy, còn —- Xẹt! Đầu giống như vừa mới bị sét đánh tóe lửa, đột nhiên nhớ tới chuyện. cúi đầu nhìn trang phục nhân viên công sở nề nếp của mình, đưa tay đẩy gọng kính sống mũi, cuối cùng thở dài hơi. biết tại sao, khó trách thấy cái tên kia có điểm quen mắt, vì 3h trước ở tiệm kính mắt vừa gặp ta xong. bây giờ quả là giống nhau như đúc, cùng bộ dáng đứng đắn chết tiệt nha.

      Chẳng qua là muốn lấy lòng, a, thực tế là còn muốn trêu chọc nữa mới giả trang thành mẫu đàn ông thích theo lời mẹ - bộ dáng đàng hoàng, bảo thủ, trông lại có phần đần độn nữa. muốn xem thử nhìn thấy thế này có phản ứng gì. Bởi vì theo mẹ , vốn khinh thường những tên đẹp trai, thích khoe mẽ, lại có nửa quyền sở hữu xí nghiệp Vu thị (Thú ca đen đủi, chưa gặp bị quy tùm lum tội *chấm nước mắt*). chỉ thích những người đàn ông đàng hoàng, là nhân viên công sở bình thường ổn định, giống như bạn trai bây giờ vậy, đó mới là type mà muốn nha. Dĩ nhiên điều này có đúng hay mọi người đều biết, nhất là mẹ , sao lại hiểu tâm của con bảo bối được?

      có bạn trai chỉ là cái cớ, lại thoái thác loại đàn ông thích trái ngược hoàn toàn với , mục đích chỉ có : muốn tiếp nhận vị hôn thê từ trời rớt xuống là .

      , nếu ngược lại là , cũng có phản ứng giống . Nhưng dù biết nhằm vào , chỉ là để cự tuyệt tình thế đột nhiên xuất này thôi, vẫn khỏi cảm thấy tâm tình như đưa đám.

      chẳng lẽ chút cũng hiếu kỳ xem khi trưởng thành ra cái gì a? (ra cái soái ca a :">)

      chẳng lẽ chút cũng niệm tình tình tinh khiết với ngày xưa a?

      chẳng lẽ chút cũng muốn thử xem, nếu như họ "nối lại tình xưa" như thế nào a?

      Từ sau khi về nước vẫn mong đợi có thể gặp , thậm chí lúc còn chưa gặp mặt chính thức, nhịn được lập tức đến trộm nhìn . phát mình đối với có cảm giác như gặp được người trong mộng, quay đầu cảm giác rã rời, trong lòng quyết tâm bằng mọi giá phải có được .

      Nhìn ngồi bên kia quầy bar uống rượu giải sầu, biết hai người thể thoát khỏi có duyên trời định, thể liên quan đến nhau. Tuy hai bác Vu đều với là chẳng qua Vu Hàn quá mức kinh ngạc khi bỗng nhiên có vị hôn phu, đợi gặp xong, nhất định thay đổi tâm ý hoan nghênh ngay. Nhưng mà xem ra, mọi chuyện có đơn giản như vậy.

      Nhìn , Khuê Thú Chi khẽ nhăn hai đầu lông mày, suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm thế nào mới có thể "làm ít tác dụng nhiều" mà nhận được kết quả hoàn mỹ nhất. Có lẽ phải làm Cain giấu diếm thân phận , diễn màn thuần phục vợ đây...

      Mặt trời lên đuổi đêm tối, ánh nắng xuyên qua màn cửa chiếu sáng cả căn phòng. Vu Hàn đưa tay dụi dụi mắt, ánh sáng chiếu vào làm chậm rãi tỉnh lại. xoa lấy hai mắt hơi đau xót, từ giường ngồi dậy, chỉ cảm thấy đầu muốn vỡ tung ra, giống như bầy voi làm loạn trong óc vậy.

      Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao thấy đau đầu dữ dội thế, mà đây là đâu? nhíu mày nhìn cảnh xa lạ xung quanh, nhưng vì quay đầu làm đột nhiên nhói lên cơn đau làm cho nhịn được ôm đầu rên rỉ.

      "Cốc cốc". cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

      Vu Hàn nghe thấy quay đầu lại, nhưng động tác đột ngột lại làm đầu nhói đau, hít hơi lại rên rỉ ra tiếng.

      "Ah..."

      ", có khỏe ?".

      Đột nhiên xuất tiếng quan tâm của người lạ làm nhịn đau ráng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy người dáng vẻ đàng hoàng, thực ra là giả dạng đàng hoàng a, người đàn ông đeo kính gọng đen đứng ở trước cửa phòng mở rộng, vẻ mặt co quắp nhìn .

      " là ai? Đây là nơi nào?". lên tiếng hỏi ."Ừm, tôi tên là Khuê Thú Chi. Còn đây, đây là nhà tôi". lắp bắp trả lời.

      "Nhà ?". Vu Hàn hề liên tưởng nhận ra tên này chính là Tiểu Thú, hơi sửng sốt, nhanh chóng đưa mắt đưa tay sờ lên người kiểm tra y phục, xác định vẫn còn nguyên xi đai kiện mới tiếp. "Sao tôi lại ở đây?"

      ", quên hết rồi sao?". Vẻ mặt đột nhiên lộ ra tia xấu hổ, cúi đầu, nhăn nhăn nhó nhó.

      "Tôi mà nhớ được đâu có hỏi ". Vu Hàn nhíu chặt chân mày.

      " nhớ gì hết sao?". ngẩng đầu nhìn cái, rồi lập tức cụp mắt xuống.

      "Tôi chỉ nhớ hôm qua tâm trạng tốt mới chạy tới quán bar uống rượu, sau đó...". nghiêng đầu hồi tưởng lại.

      "Tôi nhớ có ngồi chung với người, mặc dù cũng hơi giống đó, nhưng tôi xác định chắc chắn phải ta". Ngừng lại, trở nên có chút mơ hồ xác định được. " là người đó sao?"

      "Tôi phải". Khuê Thú Chi thành trả lời, lỡ may giả bộ hồ đồ rồi vạch trần dối khốn.

      "Vậy tôi nhớ lầm, mà sao tôi lại ở đây?". cái gì cũng nhớ nổi.

      " nhớ cái gì hết sao?". lại kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.

      " muốn hỏi mấy lần nữa hả? nhớ , nhớ , nhớ !". Đầu đau như muốn vỡ tung, tay day day hai bên thái dương, liên tiếp 3 lần " nhớ " với , ngăn lại hỏi lại lần nữa.

      " uống say". do dự hồi mới mở miệng .

      " nhảm, nếu sao tôi lại ở đây được". nhịn được tự giễu .

      "Người đàn ông kia cùng bạn của ta đem rời khỏi quầy rượu, tôi thấy hay biết nên yên lòng, liền theo phía sau, kết quả là...". đột nhiên có vẻ muốn nhưng lại dừng.

      "Kết quả thế nào? Tự nhiên nửa rồi ngưng là sao?". cau mày hỏi.

      nhìn cái, thấp giọng ngập ngừng. "Bọn họ đem đến khách sạn bên cạnh".

      "Khách sạn?". ngẩn ngơ. "Ý của là, bọn họ tính... đối với tôi...".

      Vu Hàn tự chủ được nữa, đưa tay nắm chặt lấy cổ áo, thể tin nổi hôm qua xém chút nữa bị người ta cường bạo (Haran để vậy cho lịch nhé http://s0.wp.com/wp-includes/images/smilies/iconbiggrin.gif?m=1300804553g ).

      Hơn nữa người này vừa mới là "bọn họ", tức là chỉ người, rốt cuộc là có mấy người nha? đúng là bị thần kinh rồi mới làm ra cái chuyện có não kia a~

      Khuê Thú Chi gật đầu, giấu sau cặp mắt kính kia cặp nhãn quang đầy vẻ khôn lỏi, nháy mắt liền biến mất.

      "Đừng buồn, yên tâm, tôi để cho mưu của họ được như ý, yên tâm, có chuyện gì xảy ra cả, tất cả qua rồi". giả ngốc trấn an , còn ba tên khốn kiếp kia bây giờ hẳn là nằm trong bệnh viện ! (cáo dễ sợ nha http://s0.wp.com/wp-includes/images/smilies/iconsmile.gif?m=1300804553g ) )

      "Là cứu tôi sao?". nhìn , ánh mắt cảm kích biết nên mở miệng thế nào.

      "Tôi, tôi chỉ là, muốn ai bị hại thôi". Chống lại đôi mắt đẹp cảm kích của , bỗng nhiên chân tay luống cuống cúi đầu, lắp bắp.

      Vu Hàn khỏi mỉm cười, chưa từng thấy qua người đàn ông nào dễ xấu hổ như vậy.

      "Đây là phòng của ?". để ý thấy giá treo toàn là quần áo nam, trong phòng chút đồ dùng của phụ nữ cũng thấy.

      "Đúng". Nghe thấy hỏi, ngẩng đầu nhìn cái. "Bất quá yên tâm, chăn mền cùng ga trải giường, ừm, tôi mới thay hôm qua, mới hôm qua đó". nhanh chóng thanh minh.

      " đem phòng cho tôi ngủ, vậy ngủ ở đâu?"

      "Ghế salon trong phòng khách".

      "Có ?". có ý gì, chẳng qua là vuột miệng hỏi, ngờ lại phản ứng giống như bị ai cầm súng dí vào đầu, đột nhiên cả người cứng ngắc, sắc mặt trắng bệch giơ hai tay lên trước mặt mà thề —

      "Tôi thề, đó, trừ việc đỡ ngồi lên xe, xuống xe, sau đó lên lầu, đem đỡ lên giường ngủ ra, tôi có làm việc gì vượt ra khỏi khuôn phép hết, tôi có thể thề luôn!"

      Nhìn bộ dáng khẩn trương của , Vu Hàn thiếu chút nữa bật cười.

      "Tôi có gì đâu". nhìn , đột nhiên phát ra là người rất phù hợp với vai nam chính trong lời dối của nha : đàng hoàng, hơn đần tí lại bảo thủ (ý Hàn tỷ là Thú ca "đẹp cổ điển" đó nha http://s0.wp.com/wp-includes/images/smilies/iconbiggrin.gif?m=1300804553g ). Nhìn , cả cánh cửa cũng dám vượt qua để vào, cứ câu nệ đứng ngoài chuyện với , đúng là người đàng hoàng cuối cùng chưa tuyệt chủng a~

      đột nhiên nảy ra ý định trong đầu : người đàn ông này rất thích hợp để đưa về nhà làm chồng nha.

      "Ơ". ngây ngốc đáp lại. (Ơ ơ ơ quả mơ có hột nha )

      " đột nhiên dẫn con về nhà, sợ người hiểu lầm rồi ghen sao?". Càng nhìn càng thấy ta đàng hoàng lại dễ thương, Vu Hàn nhịn được hỏi.

      "Tôi, tôi có bạn ". cúi đầu, giống như thấy việc mình có bạn đáng xấu hổ vậy.

      "Có ?". Mắt Vu Hàn đột nhiên sáng lên, cao hứng xém chút nữa nhảy tưng tưng.

      "".

      "Vậy...". nhìn chòng chọc vào , ôn nhu mỉm cười. "Tôi làm bạn của nha?"

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 2

      trợn tròn hai mắt, khẽ nhếch miệng, lộ ra bộ dạng ngây như phỗng cùng ngu xuẩn rất buồn cười. Bất quá bình tĩnh mà xem xét đúng choáng chứ hề giả bộ.

      Theo thấy phải cao chừng 1m80
      , cân nặng biết chính xác nhưng vóc người vừa nam tính lại rất cân đối. Nếu tính khuôn mặt đàng hoàng chính trực phía , thay đổi cách ăn mặc sành điệu chút, cũng lộ ra bộ dáng lắp bắp chân tay luống cuống tuyệt đối người đàn ông hấp dẫn ánh nhìn phụ nữ nha.
      Vu Hàn lần nữa đem ánh mắt dời lên khuôn mặt vẫn ngây ra của , thấy bộ dáng vẫn như người nghe tin người ngoài hành tinh xâm lăng Trái Đất, ngu ngơ thất thần, lại có cơ hội cho quan sát kĩ .

      , ngũ quan của rất đẹp trai thể chối cãi, mặt dù đôi mắt phía sau cặp kính hơi bé chút, nhưng tuyệt đối khó coi. Sống mũi thẳng lại cao, môi mỏng gợi cảm, dáng cằm cương nghị, màu da bánh mật làm cho người ta có cảm giác khỏe mạnh.

      Toàn thân mà , điểm làm cho bị xấu chính là kiểu tóc phủ xuống mặt cùng cái kính gọng đen sống mũi, chỉ cần chỉnh lại cách ăn mặc chút, tuyệt đối là người được các trẻ hoan nghênh nha. Vu Hàn khỏi thấy đắc ý.

      Mặc dù hôm qua hành động có chút thiếu suy nghĩ cùng ngu xuẩn nhưng cũng làm cho gặp được người đàn ông tốt thế này, phải sao?

      nhất định phải thuyết phục làm bạn trai của mình!

      "Hello, hồn ơi trở về . có nghe tôi ?". mở miệng đánh vỡ khí trầm mặc, huơ huơ tay trước mặt .

      vẫn đứng ngây ra như phỗng, hề có chút xíu phản ứng.

      Vu Hàn chớp hàng mi, quyết định gọi tỉnh dậy, để trách cho biến thành tượng .

      Bởi vì người cao bằng , thể làm cách nào khác, đưa hai tay áp mặt gần với mặt .

      "Hê, có ai ở nhà ?". tếu hỏi, chỉ thấy đột nhiên mở to mắt hết cỡ, tiếp theo giống như bị ma dọa, bị sét đánh trúng kịp bưng tai lập tức lùi về sau ba bước, sau đó lại lấy vẻ mặt hoảng sợ, hai mắt tròn xanh kinh hãi trừng mắt nhìn .

      Vu Hàn có chút chán nản. "Tôi nhìn khủng bố vậy sao?". vừa bực mình vừa buồn cười, khoanh hai tay trước ngực nhìn chòng chọc vào .

      chầm chậm lắc lắc cái đầu, sau đó lại dùng sức mãnh liệt mà lắc.

      Chúc mừng nha! Rốt cuộc ta cũng có phản ứng.

      "Nếu tôi nhìn có kinh như vậy, làm sao phải lộ ra vẻ mặt như bị ma dọa hả, là làm người ta đau lòng đó, có biết ?". cố ý .

      " xin lỗi, phải tôi cố ý đâu, tôi, tôi,... xin lỗi !". lập tức sám hối cúi đầu.

      "Tôi tha thứ".

      đột nhiên cúi đầu, vẻ mặt bối rối biết làm sao.

      "Trừ phi đồng ý làm bạn trai của tôi". chớp mắt nhìn chòng chọc , chậm chạp .

      nghe vậy khẽ nhếch miệng, khuôn mặt lại trông ngu xuẩn buồn cười như ban nãy.

      Lúc này Vu Hàn muốn cho có thời gian suy nghĩ nữa, cấp bách thôi thúc trả lời.

      "Thế nào, đồng ý ? Tôi đồng ý làm bạn của , cơ hội này phải ai cũng có được đâu nha, tốt nhất đừng nên nghĩ nhiều mà nên mau mau lấy lòng cảm ơn tiếp nhận , nếu lão Thiên nổi trận lôi đình, chết tử tế được đâu".

      Đây rốt cuộc là cầu, thỉnh cầu hay uy hiếp?

      Khuê Thú Chi thiếu chút nữa nhịn được bật cười, làm sao có thể nghiêm trang mà ra những lời hoang đường như vậy, là đáng ! buông xuống tròng mắt, giấu trong lòng nụ cười ôn nhu ngừng ra.

      "Tôi, tôi hiểu, , tại sao lại muốn làm bạn tôi?". cúi đầu, tiểu tâm dực dực lắp. (Haran hiểu nghĩ của từ "tiểu tâm dực dực" nên đành để vậy luôn http://s0.wp.com/wp-includes/images/smilies/iconsad.gif?m=1268957919g )

      "Bởi vì rất đáng ". Vu Hàn chút nghĩ ngợi thốt lên.

      ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn , lộ ra vẻ mặt thể tin được. Đáng ?

      " xin lỗi, là tôi sai rồi". nhẫn nhịn cười, xin lỗi. "Ý của tôi là, tôi cảm thấy rất quân tử, thành , rất thà, tối hôm qua chỉ cứu tôi, còn đem giường cho tôi ngủ, làm cho tôi rất cảm động. Trừ cảm động ra, tôi thấy con người tệ lắm, rất phù hợp với điều kiện đối tượng tôi muốn kết hôn, nếu có bạn , tôi dĩ nhiên muốn "tiên hạ thủ vi cường" làm việc nhân đức nha".

      xong đương nhiên, đạo lý ràng, chút căng thẳng mà nên có cũng thấy, nhưng bởi vậy mới đúng là tính cách của nha - vừa ngay thẳng vừa thẳng thắn.

      Khuê Thú Chi phát mỗi phút đồng hồ ở cùng càng gặp nhiều bất ngờ nơi hơn, đây là cảm thụ trước giờ chưa từng thấy, vừa khoái trá lại thần kì.

      " rất đẹp". lấy vẻ mặt mê hoặc nhìn .

      "Tôi biết". chút khiêm tốn gật đầu.

      "Cho nên hẳn là có nhiều người điều kiện tốt hơn tôi mới đúng, tôi chút cũng xứng với ". Khuê Thú Chi cúi đầu giấu ở đáy mắt nụ cười, nhưng lại nhìn Vu Hàn trong mắt vẻ tự ti.

      "Xứng hay là do tôi quyết định, huống chi tôi thấy điều kiện của có chỗ nào tốt nha!". Ngược lại, thấy càng nhìn càng vừa mắt.

      "Tôi rất đầu đất".

      "Ai ?"

      "Tất cả mọi người đều vậy". tự ti .

      "Đó là do bọn họ có mắt nhìn người, đừng để ý đến là được". phất tay cái, vẻ mặt xem thường .

      "Nhưng mà , rất là đẹp nha..."

      "Vừa nãy rồi". nhịn được, ngắt đứt câu lắp của .

      "Tôi, tôi phải có ý này". ngẩng đầu nhìn cái, vừa cúi đầu giọng ngập ngừng. " rất đẹp, nếu chung với tôi, sợ bị người ta là bông hoa lài cắm bãi phân trâu".

      Mặc dù rất nhưng Vu Hàn vẫn nghe thấy được. Đôi mi thanh tú của nhăn lại, nhìn tự ti bất an, bỗng cao hứng muốn giúp trở nên tự tin hơn. muốn cải tạo !

      " theo tôi". đột nhiên tiến tới ba bước trước mặt , nắm chặt tay lôi ra cửa lớn.

      ", đâu?". chỉ ngây ngốc hỏi, khóe miệng lại khẽ rung lên, cúi đầu ngắm nhìn bàn tay nắm tay mình. nghĩ bọn họ lại đạt tới mức này nhanh như vậy, là dấu hiệu tốt nha!

      " cứ theo tôi là được". chú ý tới vẻ mặt cười trộm của , Vu Hàn kéo tay ra ngoài, toàn tâm toàn ý chỉ nghĩ đến việc cải tạo như thế nào, để cho tự tin hơn mười phần.

      Trang phục, kiểu tóc, cùng cái kính gọng đen sống mũi kia tuyệt đối là những điểm cần thay đổi, còn sau đó muốn làm sao phải chờ cải tạo xong ngoại hình của nha!

      Woaaaaa... Nếu có cái gương ở trước mặt Vu Hàn lúc này, phát ra vẻ mặt của mình vô cùng ngu xuẩn hệt như mặt Khuê Thú Chi sáng nay, vẻ mặt ngây ngô cười ngu xuẩn. Trời ạ, sao lại có người đẹp trai đến vậy a? quá đẹp trai!

      đến bây giờ cũng biết là chỉ cần thay đổi ít trang phục lại giống như biến thành người khác, chẳng qua là tháo kính xuống, đem mớ tóc phủ trước mặt gạt qua bên, chỉ thay bộ quần áo thôi phải sao? Làm sao có thể từ người đàng hoàng cứng nhắc ban đầu biến thành hoàng tử đẹp trai nha, giống như là mấy siêu mẫu nam tạp chí vậy đó?! Thần kì! Đây là quá thần kì!

      "Rất, rất kì quá có đúng ?". Khuê Thú Chi nắm lấy vạt áo, bất an nhìn .

      Vu Hàn trố mắt nhìn, đột nhiên lớn tiếng hoan hô. "Mới là lạ! Đẹp trai ngây người!". hưng phấn xoay vòng quanh .

      "Có ?". lộ ra vẻ cười khúc khích.

      "!". ra sức gật đầu. "Chẳng lẽ soi gương sao?"

      lắc đầu.

      "Tới đây, nhìn ". lập tức kéo đến trước gương.

      "Kính mắt của tôi". bất an mở miệng. đề cập tới vẻ ngoài siêu cấp của mình bây giờ, chỉ hỏi kính cận đâu.

      Vu Hàn đột nhiên dừng bước, xoay người lại mắng tiếng. " cận đeo kính làm chi?".

      đưa ngón trỏ chỉ chỉ vào ngực . Nhưng khi chọt chọt vào ngực như vậy, lại phát ra lồng ngực săn chắc, giống như có tập gym qua vậy. Là ảo giác sao? Lúc này, có cận thị nhưng lại muốn đeo mắt kính còn là vấn đề trọng yếu nữa, động tác của chuyển từ chọt sang sờ, sang xoa, nắn, cẩn thận kiểm tra lồng ngực dày của . Thấy vậy người nhân viên cửa hàng ở bên cạnh đột nhiên đỏ mặt tim đập nhanh, biết đem ánh mắt bỏ đâu. (Thông cảm cho pợn này lần đầu thấy sắc nữ nha http://s0.wp.com/wp-includes/images/smilies/iconsmile.gif?m=1305201954g ) )

      Đôi tình nhân này mặc dù nam thanh nữ tú, nhưng mà làm vậy có phần quá lớn mật ? Nhân tình huống này công khai "giở trò", là hại người khác lâm vào cảnh khó đỡ ~

      "Hê, ngực hay giả vậy?". Vu Hàn nhịn được hỏi, lồng ngực của hảo bền chắc, hoàn toàn ngoài dự đoán của . (đàn ông cũng bơm silicon hay sao mà tỷ lo ngực giả? quả khó đỡ tỷ nha)

      là gì?". Khuê Thú Chi ngơ ngác nhìn , hoàn toàn bị hành động "sờ mó" to gan của làm u mê . rốt cuộc có biết mình mới làm gì đấy?

      Vu Hàn nhìn bộ dáng ngây ngốc, vừa thẳng thắn lại có tính nhẫn nại, trực tiếp vạch áo lên xem. (Lạy tỷ, hành vi này xếp ngang với cường bạo nha tỷ iu o_O)

      "Wow!". Y phục từng lớp bị vén lên, liền nhịn được phát ra tiếng than thở. phải giả, ta chỉ có cơ ngực còn có cả cơ bụng, hơn nữa cơ bụng còn có sáu múi! Vu Hàn hai mắt sáng lên, thiếu chút nữa nước miếng chảy xuống.

      nghĩ vận khí của mình lại tốt như vậy, nhặt được cực phẩm — , phải là đặc biệt hảo cực phẩm, người đàn ông "chất lượng cao", vừa đứng đắn, vừa đàng hoàng, vẻ ngoài lại miễn chê. Cho dù ba mẹ ép cũng đời nào bỏ qua người tốt thế này đâu.

      Bất quá, ừm, quên mất họ tên của người này rồi. ( -.- )!

      " tên gì ấy nhỉ?". đột nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy vẻ mặt lúng túng, sắc mặt đỏ ửng nhìn chòng chọc .

      "Sao mặt đỏ quá vậy?". giải thích được, hỏi.

      "...". muốn lại thôi.

      "Huh?"

      "Có thể bỏ áo của tôi ra được hay , mọi người đều nhìn chúng ta".

      "Ah?". Vu Hàn mờ mịt quay đầu lại, chỉ thấy xung quanh bọn họ biết từ lúc nào đám đông vây quanh, mặt ai cũng có vẻ mập mờ, nhìn hai người họ bàn tán xôn xao.

      từ từ trợn to hai mắt, dường như nhận ra điều gì đó, trong nháy mắt liền giật hai tay vừa kéo áo về, cả khuôn mặt cũng đỏ hết lên.

      Trời ạ, làm cái gì vậy? Giở trò với trước mặt mọi người, còn thiếu chút nữa là lột hết y phục của , đối với cơ bụng sáu múi đó chảy nước miếng. A trời ạ, mất hết thể diện! Mất hết thể diện!

      Vu Hàn vội vàng thanh toán tiền, lôi người bỏ chạy, dám ở lại trong tiệm y phục thêm khắc giây nào nữa, quá xấu hổ!

      "Đáng giận, đây hết thảy là hại tôi!". Chạy xa khỏi tiệm xong, thả tay ra, nũng nịu hờn giận.

      " xin lỗi". lập tức xin lỗi.

      Phản ứng thà chất phác của làm cho nhịn được bật cười.

      " xin lỗi cái gì?"

      "Tôi...". nhìn , vẻ mặt biết phải gì, theo thói quen đưa tay lên đẩy gọng kính mũi, nhưng thấy kính đâu lại càng làm thêm lúng túng.

      Vu Hàn lần nữa bị bộ dáng đàng hoàng của làm cho buồn cười, "giang sơn dễ đổi bản tính khó dời" đúng là chút cũng sai, cho dù thay đổi hoàn toàn ngoại hình đàng hoàng của nhưng lại thể thay đổi cá tính đàng hoàng đó chút nào, người đàn ông tốt duy nhất còn chưa bị tuyệt chủng.

      " tên gì?". cười gian xảo nhìn .

      "Tôi, tôi sao? Tôi họ Khuê, Khuê Thú Chi". lắp bắp ngây ngốc.

      "Năm nay bao nhiêu tuổi?"

      "Ba mươi tuổi".

      "Làm công việc gì?"

      "Nhân, nhân viên nhà nước". ra là cố vấn tình báo đặc biệt của quốc gia, nhưng dù sao cũng coi như là nhân viên nhà nước . Khuê Thú Chi ở trong lòng đoán lấy.

      "Nhân viên nhà nước sao? Rất tốt nha, rất được".

      Vu Hàn mỉm cười nhìn , lần nữa cảm thấy chính là lễ vật lão Thiên trao cho . Bởi vì điều kiện của cơ hồ hoàn toàn giống với hình mẫu bạn trai bịa láo với ba mẹ, đần đần, đàng hoàng, mặc dù thoạt nhìn phải tuấn tú xuất chúng, nhưng điểm này chỉ cần cải tạo chút xíu là xong. thấy vậy là được rồi, mặc dù phải giàu có nhiều tiền, nhưng công việc cũng rất ổn định.

      "Thú Chi". ôn nhu gọi.

      Gương mặt đột nhiên đỏ lên, biết nhìn làm sao.

      " có hỏi tôi tên gì". nũng nịu hờn giận.

      " tên là gì?". giống như bị thôi miên mở miệng hỏi. (Bị tia lazer của tỷ chíu chíu mà)

      "Tôi là Vu Hàn, năm nay hai mươi tám tuổi, năm ngoái vừa nghỉ việc, bây giờ ở nhà chờ tìm công việc khác". Ngừng chút, quan sát vẻ mặt rồi . " để ý bạn mình có công việc sao?"

      Khuê Thú Chi lập tức dùng sức lắc đầu.

      Vu Hàn nhếch miệng cười cái.

      "Tôi xưng là bạn , cũng phản đối, tức là thừa nhận tôi là bạn của rồi có đúng ?". cao hứng kéo lấy tay .

      nhìn , chần chờ hồi lâu mới đỏ mặt gật đầu.

      " tốt quá!". hoan hô tiếng, vui vẻ nhảy dựng về phía .

      Khuê Thú Chi nhất thời cả người cứng ngắc, hai tay treo ở giữa trung, chút cũng dám lộn xộn bỏ xuống.

      Vu Hàn chú ý tới phản ứng của , khỏi cong khóe môi cười tiếng. ta làm sao có thể đứng đắn tới mức này chứ? Hại nhịn được nghĩ trong đầu muốn thử chọc .

      Ah, biết nếu thử hôn cái, có phản ứng gì? Là sợ đến ngây ra như phỗng, hay là kinh hãi toàn thân như bị sét đánh, giật mình như bị điện chạm đến?

      Làm sao đây? tò mò muốn biết! (cái này là tỷ tự chui đầu vào rọ nhá =":)

      Nhìn làn môi mỏng của gần trong gang tất, tự chủ được khẽ liếm cánh môi. từng có qua mấy lần kinh nghiệm về việc hôn, nhưng cũng toàn là đối phương chủ động, chưa từng chủ động hôn bao giờ, đừng là hôn người đàn ông mới quen biết chưa lâu.

      Nhưng mà , dù chỉ biết người đàn ông này chưa tới ngày nảy sinh tâm ý muốn gả cho . Hôn chồng tương lai của mình, có gì mà phải ngượng ngùng a? nghĩ trong lòng. Quan trọng nhất là muốn biết nếu như bị hôn, người đứng đắn như có phản ứng gì?

      Ôi zào, kệ , hôn trước hẵn tính. (tỷ ham thấy ghê luôn haha)

      thu hết dũng khí, hít sâu hơi, đột nhiên nhón chân lên hôn môi .

      Vì muốn nhìn phản ứng của , nhắm mắt lại mà thẳng tắp nhìn chòng chọc vào trợn xanh hai mắt. Đáy mắt khiếp sợ, kinh ngạc, mê loạn cùng lửa cháy... Lửa sao?

      Vu Hàn nháy mắt hạ ánh nhìn, cho là mình nhìn nhầm, nhưng giây sau phát đầu lưỡi nhanh chóng lướt qua môi mình.

      kinh ngạc trợn to hai mắt, phản ứng này của hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của (ai bảo chơi với lửa, cháy quần nhá :)) ). Chẳng lẽ, bề ngoài thà đàng hoàng của là gạt người :))) , chết cười), ra ta căn bản là kẻ háo sắc sao?

      Ý nghĩ này mới chợt lóe lên trong đầu , đem đẩy ra, dùng lực mạnh quá, thiếu chút nữa làm ngã chổng vó bốn nhân lên trời. "Tôi, tôi phải cố ý, xin lỗi, xin lỗi, tôi tôi tôi... xin lỗi!". đỏ bừng cả khuôn mặt, bối rối cúi gập người 90 độ khom trước mặt , bỗng nhiên xoay người bỏ chạy.

      Vu Hàn ngây người như phỗng đứng tại chỗ, nhìn đụng trúng người lại quẹt trúng cây cố gắng chạy càng xa càng tốt, mới phục hồi tinh thần lại, khóe miệng khẽ cười thành tiếng.

      Trời ạ, ta đáng , dễ bị chọc đó! Sau khi kết hôn cùng ta xong chắc lại càng thú vị hơn. (=.=, xem sau này còn thế nhá)

      Ôi, làm sao bây giờ? Mới thế mà mình muốn nhanh cùng sống chung, chuyện gì xảy ra vậy, mình là lòng sao? được, được, mình cần yên tĩnh chút, ít nhất cần quá vội vã mà hù ta chạy mới được.

      Dù sao nữa, cũng biết tên , biết nhà ở, cho dù có hù chạy chăng nữa, chạy khỏi hòa thượng chạy được khỏi miếu (nguyên văn là "bào đắc liễu hòa thượng bào bất liễu miếu"), phải sao?

      Muahahaha, Vu Hàn, ngươi đúng hiểm nha! (toát mồ hôi o_O!)

      "Hôm qua con đâu cả đêm về?". Vu Hàn vừa mới bước vào cửa, nghe ba lạnh giọng hỏi.

      "Con ở lại nhà bạn". chột dạ trả lời.

      "Bạn là đứa nào?".

      "Tiểu Chu". thuận miệng ra cái tên cho ba mẹ, ngờ —

      "Tiểu Chu vừa mới gọi điện đến tìm con".

      nhất thời cả người cứng đờ, nghĩ lại có chuyện đúng dịp như vậy. "Kia đại khái là con có đồ quên ở nhà ấy, con về phòng gọi điện cho ấy là được". xong, xoay người chuẩn bị lên lầu.

      "Chờ chút". Vu Khải Phu bỗng nhiên gọi lại.

      Vu Hàn cứng hết cả người, cho rằng phen này láo bị vạch trần rồi, nghĩ ra khi chậm chạp quay lại nhìn ba, lại nghe thấy ông

      "Con lên lầu thay quần áo đẹp chút, nửa tiếng sau xuống đây, chúng ta phải ra ngoài ăn cơm".

      "Ra ngoài ăn cơm? Với ai, ba?". nhạy cảm hỏi.

      "Con hỏi nhiều như vậy làm gì?". Ông xong, tay cầm tờ báo bàn trà lên tiếp tục đọc.

      "Có phải ăn cùng với tên kia hay ? Con !". lớn tiếng cự tuyệt, ngay cả tâm tình vui vẻ ban nãy cũng bị phá hư hoàn toàn.

      "Con gì?". Vu Khải Phu bỗng nhiên ném tờ báo xuống, tức giận đứng dậy hỏi.

      "Con con !".

      "Con dám !". Ông nổi giận gầm lên tiếng. "Hôm qua con hại ba mẹ thất hứa với người ta, bữa cơm tối nay con thể , có nghe hay ?"

      "Con ". Vu Hàn vẻ mặt quật cường.

      "Vu Hàn!". Vu Khải Phu đột nhiên quát gọi tên con , đôi mắt giận dữ cơ hồ muốn phun ra lửa.

      "Tiểu Hàn, chúng ta chẳng qua là ăn bữa cơm mà thôi, hề có ý gì khác". Bà Vu lên tiếng đánh tan cuộc cãi vã.

      "Chẳng qua là ăn bữa cơm mà thôi? Mẹ, mẹ có chắc là như vậy ? Có chắc là cơm nước xong xuôi, các người mở miệng nhắc đến chuyện gặp gỡ, đính hôn, kết hôn ?". Vu Hàn nhìn về phía mẹ mình, trong ánh mắt tràn đầy hoài nghi.

      "Cái này...". Bà Vu bất an nhìn chồng.

      "Hôm nay ăn bữa cơm này chính là để bàn chuyện hôn của hai đứa, con có ý kiến gì sao?!". Vu Khải Phu bá đạo .

      Vu Hàn khó có thể tin mở to hai mắt, nhìn về phía mẹ, chỉ thấy bà cúi đầu, hoàn toàn dám nhìn trực tiếp vào .

      Làm sao có thể?

      kinh ngạc lùi về sau bước, thể tin nổi ba mẹ lại đối xử với như vậy.

      Ép dầu ép mỡ cũng ai nỡ ép duyên, tại sao bọn họ có thể vì người ngoài mà chấp nhận mất hạnh phúc của con chứ?

      lẽ đối với bọn họ, ân tình xưa kia so với hạnh phúc của con mình quan trọng hơn sao?

      ràng là ba mẹ quen thuộc của , nhưng sao nhìn lại thấy xa lạ thế này, đột nhiên thấy lòng mình lạnh lẽo quá, rất lạnh, rất lạnh...

      "Ba mẹ sao có thể đối xử với con như thế này?". giọng hỏi, giọng trống rỗng.

      "Tiểu Hàn...".

      "Đây hết thảy đều là muốn tốt cho con".

      "Muốn tốt cho con?". đột nhiên hét lên, nước mắt theo nỗi kích động rơi ra hốc mắt lã chã. "Con phải đồ đem cống nạp của hai người, cũng phải tượng đá có tình cảm, hai người làm sao có thể chỉ dùng câu 'muốn tốt cho con' liền quản chuyện tình cảm của con, bất chấp suy nghĩ của con, bất kể con có hay có người mình , ép con phải lấy người xa lạ mình sớm quên mất? Ba mẹ sao có thể làm vậy?"

      thương tâm hướng cửa lớn lao .

      Cái nhà thế này, ba mẹ thế này, cần nữa! cần... Hu hu hu...

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 3

      "Ding dong".

      Vừa đặt điện thoại xuống, Khuê Thú Chi nghe tiếng chuông cửa vang lên. khẽ nhếch miệng, cần xem cũng biết người mới nhấn chuông là ai, vì chỉ có Vu Hàn là biết chỗ ở.

      thể nghĩ lại đến tìm , vốn tính đến việc sau khi cãi nhau
      với ba mẹ xong liền chạy đến chỗ mình, dù sao cũng có ít bạn tốt phải sao? Làm sao có thể nghĩ ngay đến người vừa mới biết chỉ ngày đâu?
      Huống chi còn sống mình, đối với quả quá an toàn. Nhưng mà lại chạy đến tìm nha! Aizzz, , tâm tình của bây giờ phức tạp, biết nên vui cười hay nên tức giận nữa.

      Thứ nhất, rất cao hứng vì nghĩ đến đầu tiên, nhưng hành vi lớn mật này của khỏi làm lo lắng cùng tức giận. Nếu là tên bại hoại ngụy trang để lừa gạt (sao nghe thấy đúng quá xá -.-!), chạy đến tìm chẳng phải là quá nguy hiểm sao?

      Cái tiểu ngu ngốc này! Sau này thể tìm thời gian cho nghe trận.

      "Ding dong, ding dong, ding dong—".

      Ô, nghe thấy chuông cửa dồn dập vang lên, biết còn nhẫn nại nổi nữa, Khuê Thú Chi trong mắt lên nụ cười, đứng dậy về phía cửa lớn.

      "Ai đó?". cố ý cất giọng hỏi.

      Ngoài cửa lên tiếng, hít sâu hơn thu lại đáy mắt tia nhìn khôn khéo, thay bộ dáng 'người đàn ông đàng hoàng' xong, đưa tay mở cửa ra.

      đứng ngoài cửa, cúi đầu nhúc nhích.

      bị làm sao? Chẳng lẽ khóc sao?

      cẩn trọng mở miệng. "...".

      Lời còn chưa dứt, lại đột nhiên ngẩng đầu hỏi. " có nguyện ý lấy tôi ?".

      Khuê Thú Chi bị dọa đến choáng váng. vừa mới gì? nghe lầm chứ?

      ", gì?". Lần này lắp phải giả nữa.

      " có nguyện ý lấy tôi ?". hỏi lần nữa.

      " sao?". nhìn chằm chằm , cách nào lắp nữa.

      "Đúng. có đồng ý ?". hỏi lần thứ ba.

      "Chúng ta mới quen biết có hai ngày thôi".

      " sao? Cho nên muốn cưới tôi?". nhìn chớp mắt.

      Khuê Thú Chi hoảng hốt, lập tức dùng sức lắc đầu phủ nhận. Biểu tình mặt khiến cảm thấy, nếu dám ' thể', chắc chắn lập tức xoay người rời , hai người từ đó mỗi người ngả, ngay cả bạn bè cũng thể làm.

      Nhưng điều này cách kế hoạch định quá lớn. thực tế việc xung đột với ba mẹ đều là nằm trong kế hoạch của (ác thiệt http://s0.wp.com/wp-includes/images/smilies/iconneutral.gif?m=1300158406g ), và ba mẹ của liên thủ bày ra, mục đích chẳng qua là gia tốc việc gặp gỡ của họ, thậm chí ép đưa về nhà giới thiệu dưới thân phận bạn trai chính thức với ba mẹ mà thôi.

      Dĩ nhiên, đây chỉ là phần trong kế hoạch của , mục tiêu cuối cùng của bọn họ là làm cho , sau đó cam tâm tình nguyện gả cho . Nhưng bây giờ ...

      "Vậy là đồng ý cưới tôi?". đổi lời hỏi, giống như cần câu xác thực ràng, nếu tuyệt đối từ bỏ ý đồ.

      Người thông minh chính là người biết nắm chặt khi cơ hội tới, Khuê Thú Chi bỏ qua tất cả kinh ngạc cùng ngạc nhiên, hề do dự nữa, lập tức gật đầu trả lời. "Tôi nguyện ý".

      Nhưng mà, cũng quên mình đóng vai người đàn ông đàng hoàng nên có phản ứng.

      "Nhưng là chúng ta chỉ vừa mới quen có ngày thôi, ưm, có phải hay nên gặp gỡ thời gian nữa, sau đó lại thảo luận lại chuyện này, được chứ?". lộ ra vẻ mặt xấu hổ nhìn .

      "Tôi muốn kết hôn ngay bây giờ, kết hôn ngay bây giờ luôn ". Vu Hàn vẻ mặt tỉnh táo, trong lòng lại tràn đầy xúc động cùng phẫn nộ.

      Nếu ba mẹ có thể tùy ý quyết định đối tượng kết hôn của , tại sao thể tự mình làm chủ? Nếu bọn họ khẩn cấp muốn kết hôn như vậy, cũng cần biết cảm thụ của , việc gì phải quan tâm đến cảm thụ của bọn họ chứ?

      Muốn kết hôn chứ gì? Tốt, liền kết hôn cho bọn họ nhìn! Chẳng qua đối tượng kết hôn phải cái tên chết tiệt bọn họ chọn thôi. (ôi Hàn tỷ đáng thương, bị lừa hết vố này đến vố khác TT)

      "Ah?". Khuê Thú Chi lại bị hù bay mất hồn vía.

      " muốn sao?". nhìn hỏi.

      "Tôi...".

      làm sao lại muốn chứ, chỉ là có phải như vậy quá vội vàng rồi ? Mặc dù ba mẹ hy vọng nhìn thấy bọn họ kết hôn, nhưng "tiền trảm hậu tấu" thế này, con rể là sau này biết khai báo với ba mẹ vợ thế nào nha?

      "Tôi, tôi còn chưa đến nhà em cầu hôn". lắp.

      " cần". quả quyết .

      "Nhưng mà còn có người lớn...".

      " cần để ý đến bọn họ". cắt đứt lời .

      "Nhưng mà...".

      " rốt cuộc có nguyện ý cưới tôi hay ? Nếu muốn tôi lập tức tìm người khác!". xong xoay người rời .

      " đồng ý! đồng ý mà!". Khuê Thú Chi vội vàng kéo lại. (Haran cho bay qua '' vs 'em' lun cho tình củm nha :">)

      bây giờ có thể bị kích động đến còn lí trí, rất có khả năng sau khi khỏi nơi này lập tức tìm người đàn ông khác mà cầu hôn, làm sao có thể để làm vậy? là của ! (bá đạo bá đạo, cơ mà ta thích :">)

      "Tốt, vậy chúng ta ". quay đầu lại nhìn cái, ánh mắt kiên định mà quả quyết.

      ", đâu?". sững sờ đột nhiên hỏi.

      " kết hôn".

      ♥♥♥

      Hai người bọn họ thực kết hôn sao? đến bây giờ vẫn tràn đầy hoài nghi, khó có thể tin nổi.

      Cứ như vậy ư?

      tiệm bán tạp hóa văn phòng phẩm cái gì cũng có, hai người mua hai tờ hôn thú tổng cộng chưa đến hai trăm đồng, lại nhờ ông bà chủ tiệm làm người làm chứng, mượn bút bi kí cái, vậy là xong?

      Hai người bọn họ thực kết hôn sao?

      Hai tờ hôn thú này thực có hiệu lực rồi sao?

      Nếu quả thực là vậy, chắc bị lạc hậu rồi, vì vẫn tưởng nơi có thể kết hôn nhanh nhất, ít rườm rà nhất là ở Las Vegas, nước Mỹ kia, nghĩ ở Đài Loan cũng có thể kết hôn nhanh chóng như vậy.

      Khẽ thở dài cái, đem tờ hôn thú tay cất lại nhìn thấy . Vu Hàn vừa mới về nhà, lập tức vào phòng tắm, bây giờ mở cửa bước ra.

      tắm rửa sạch , gội đầu xong xuôi. Tóc của ướt nhẹp rũ xuống áo, khuôn mặt trắng nõn bị hơi nước nóng hấp đỏ rừng rực, lộ ra vẻ mỹ lệ hết sức động lòng người. mặc người bộ quần áo thể thao vừa mới mua đường về, mặc dù hình thức bình thường, phải áo quần gì gợi cảm, nhưng khi được mặc người , tất cả những tưởng tượng tới liền xuất , đường cong lả lướt, làm cho người ta phải thất thần...

      " tắm rửa ". .

      Khuê Thú Chi hai mắt đăm đăm nhìn , lâu sau mới ý thức được chuyện với mình.

      "Em gì?". trừng mắt nhìn, vẻ mặt cố hướng qua chỗ khác, nhưng đích thị là với .

      " tắm ". lặp lại.

      "Được". gật đầu, giả bộ trấn tĩnh đứng dậy về phía phòng tắm, muốn bị phát đối với sinh ra dục vọng, làm sợ hãi.

      Mới vừa tới trước cửa phòng tắm, thanh của lại lần nữa vang lên sau lưng.

      "Chờ chút".

      mỉm cười cứng đờ, quay đầu chậm rãi nhìn .

      " cần mang quần áo vào thay sao?". .

      "Quần áo để thay sao?". trố mắt nhìn, giống như hiểu gì.

      "Đúng rồi, quần áo để thay chứ còn gì nữa?". kéo phẳng áo xuống, với , hoàn toàn phát hành động này làm cho áo thể thao rộng thùng thình của nháy mắt bị kéo căng, buộc vòng quanh bộ ngực hoàn mỹ.

      Khuê Thú Chi đột nhiên hít hơi sâu, đè nén bão tố nhảy loạn trong lòng, thiếu chút nữa vọt ra ngoài.

      Trời ạ, này nhất định là muốn hại chết ! thể biết bản thân đối với đàn ông có lực sát thương mạnh đến thế nào, kết quả đối với người sắm vai kẻ đàng hoàng là giở chiêu đùa bỡn này, biết phải đối đầu ra sao đây!

      Mới kết hôn ngày thứ nhất muốn mưu sát chồng mình, là ác độc nha!

      Xì-poi:

      "... làm sao lại mặc quần áo?"

      "Đúng ha, quần áo để thay chứ, sao có thể quên lấy được, ha ha ha". xong còn cười khan hai tiếng, sau đó ngang như con cua vượt qua để về phòng lấy trang phục, lại ngang qua trước mặt lần nữa, cười khan hai tiếng rồi nhanh chóng tiến vào phòng tắm, phịch tiếng đóng cửa lại.

      Phốc!

      Cửa phòng tắm vừa mới đóng kín, Vu Hàn lập tức bụm miệng phun cười ra tiếng.

      Trời ạ, mới bị sao vậy? Bị đùa giỡn còn làm theo răm rắp? là chết cười! Ha ha! (tỷ ác độc thía?)

      Nhưng cười như vậy, ánh mắt bỗng trở nên buồn bã, nụ cười mặt cũng theo đó rút . Còn mười phút nữa là đúng mười giờ, lúc trước chỉ cần quá mười giờ mà chưa trở về, chắc chắn gọi điện thoại về nhà tiếng. Ngày hôm qua lần đầu tiên cả đêm báo về tiếng, hôm nay lại như vậy, ba mẹ hẳn lo lắng cho !

      , bọn họ làm sao có thể lo lắng cho đâu? Ngay cả hạnh phúc của cũng bỏ mặc, như thế nào lại lo lắng việc nhặt trở về nhà đâu? Đối với ba mẹ bây giờ mà , cái người chết nay sống lại kia còn quan trọng hơn nhiều.

      Tự giễu cười, lắc đầu mạnh muốn hất bay những chuyện này ra khỏi đầu, bởi vì đối với bây giờ mà , có chuyện còn quan trọng hơn cả lửa xém lông mày, đó là hôm nay biết làm sao đối mặt với vị hôn phu trong đêm tân hôn đây?

      Mới biết nhau ngày kết hôn, biết tên của , biết năm nay 30 tuổi, là nhân viên nhà nước, đối với căn bản cũng gọi là biết sơ sơ , nhưng kết hôn thành vợ chồng rồi. Sau này hai người muốn giống như vợ chồng chân chính cùng nhau sinh hoạt chung chỗ sao?

      Vợ chồng có nghĩa vụ của vợ chồng, mặc dù ghét , thực tế còn rất thích nữa, bằng làm sao lại có ý niệm muốn kết hôn trong đầu liền nghĩ ngay tới phải những kẻ khác theo đuổi hay bạn khác giới có tình cảm cũng tệ lắm chứ?

      Nhưng mà ngay cả như vậy, đêm tân hôn này tột cùng phải làm sao đây?

      Mặc dù bọn họ kết làm vợ chồng, nhưng mà căn bản là quen, này dạy phải như thế nào cùng ...

      Còn ngượng ngùng nghĩ tới đêm tân hôn nên làm cái gì bây giờ, cửa phòng tắm đột ngột mở ra, tắm rửa sạch mình trần bước ra. (sặc!*phịt máu*)

      Vu Hàn trong nháy mắt mở to hai mắt.

      "... làm sao mặc quần áo?". có chút lắp, hỏi, nhưng hoàn toàn có cách nào ngăn cặp mắt của dán người . Trời ạ, thân hình của ta là tốt nha, cho dù là người mẫu nam tạp chí cũng chưa chắc có được khuôn lưng kia a~

      Lồng ngực nở rộng, hai cánh tay bền chắc, thắt lưng và bụng lại thon gọn, biết nửa người dưới của ta bị quần bông thùng thình che giấu kia, có phải hay cũng tinh tráng khả quan...

      Ah trời ạ! Vu Hàn ngươi đồ đại sắc nữ! Ngươi suy nghĩ gì nha? xấu hổ dùng hai tay xoay mặt.

      "Sao vậy?". Thanh của bỗng vang lên bên tai, bị sợ thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

      " có chuyện gì, có chuyện gì, em đột nhiên có chút khát nước, biết trong nhà có đồ uống gì có thể uống ?". chuyển hướng nhìn, cố gắng dễ dàng hỏi.

      "Trong nhà sao? xin lỗi, chỉ có bia mà thôi. Em muốn uống gì, mua cho em?".

      " cần, bia cũng được, rất tốt rất tốt!". vội vàng .

      thực tế chính là muốn cũng được đâu! bây giờ cần nhất chính là mượn rượu để thêm can đảm.

      "Có thể ?". Khuê Thú Chi lấy giọng xác định hỏi.

      Vu Hàn dùng sức gật đầu.

      Thấy gật đầu, đến trước tủ lạnh, lấy hai lon bia xong lại quay người về phía . Lồng ngực trần cường tráng của khiến người ta ngây người nha, Vu Hàn vừa nhìn thấy về phía mình, liền nhịn được rũ hai mắt xuống, để ngừa mình biến thành nữ sắc lang! (haha, chết cười)

      "Xuỵt! Cạch". mở lon bia đưa cho .

      "Cám ơn". đưa tay đón lấy, nhưng bởi vẫn dám ngước mắt lên, cẩn thận đụng đổ lon bia tay , làm đổ hết lên người của .

      Lão Thiên a~~

      " xin lỗi, xin lỗi!". vội vàng xin lỗi, chạy vào phòng tắm liều mạng tìm cái khăn lông lau người cho .

      Trong nhà mặc dù ấm áp, nhưng mà ở tháng hai bị bia lạnh xối lên người cũng phải là chuyện dễ chịu, đừng còn để mình trần như thế. Trời ạ, nhất định là lạnh chết ! Cũng là làm hại, hy vọng vì vậy mà cảm mạo. Phải nhanh lau khô cho mới được, nhanh lau khô, nhanh lau khô...

      Bị người con mình thích ở người đông sờ tây lau, dù có là người đàn ông tự chủ đến mấy cũng chịu nổi. Khuê Thú Chi cảm giác tim mình đập rộn lên, mạch máu căng ra, dục vọng như lửa đốt thoáng cái lan ra toàn thân, để cho cảm giác đau đến muốn sống.

      "Tiểu Hàn". Thanh khàn khàn gọi .

      Vu Hàn nghe tiếng ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai tròng mắt đen như có lửa thiêu đốt ai cũng nhận thấy, ý thức được mình giờ phút này động tác tầm thường đến cỡ nào.

      Hai gò má đỏ hồng, lúng túng vừa thẹn đem hai tay từ người thu trở lại, lui về sau bước. Nhưng giây sau, phát mình bị ôm vào trong ngực, nhanh chóng cúi đầu hôn lên đôi môi bởi vì kinh ngạc mà khẽ nhếch lên của .

      Nụ hôn của như lửa nóng mà dạt dào tình cảm, còn có cả bá đạo mà tưởng được, nhanh chóng chiếm lấy mọi giác quan của , làm cho kinh ngạc cùng xấu hổ, còn để tâm kháng cự hay giãy giụa, trong nháy mắt tiếp xúc bị di vong.

      Nhiệt độ cơ thể của , hơi thở của , cái ôm mạnh mà có lực của , cùng với nụ hôn nóng bỏng như lửa đốt, làm cả người nhũn ra, biết ngày hay đêm nữa.

      Dục vọng của đối với , đối với mơ màng, tựa như của khô gặp lửa lớn, vừa sát lại bùng cháy dữ dội, gì ngăn nổi.

      Ham muốn mãnh liệt như lửa đụng chạm cùng đè ép, họ như quấn lấy đối phương, liên tiếp rắc những ngọn lửa lên người nhau, lửa tình nóng bỏng thiêu đốt, hơi thở rối loạn, ngâm nga thở dốc ngừng ở trong phòng vang lên, dần dần đổi từ phòng khách sang phòng ngủ.

      Cửa phòng đóng lại, những tiếng than , vợ chồng tân hôn trong phòng nhiệt tình quấn giao cho đến khi ánh rạng đông dừng bước.


      Trời chuyển xế chiều— Chính xác là bởi vì đêm hôm qua, trải qua đêm nhiệt tình lửa cháy "tân hôn yến", hai người ngủ say đến tận xế chiều mới tỉnh dậy. Sau đó rửa mặt, ra ngoài ăn cơm trưa, rồi đến sở hộ chánh vụ (chắc là giống UBND của mình đó) ghi danh thủ tục kết hôn xong xuôi mới dắt tay nhau trở về nhà mẹ đẻ.

      Trải qua gắn bó xác thịt sâu nhất, mặc dù giữa hai người Vu Hàn và Khuê Thú Chi vẫn còn chút ít lúng túng tồn tại, nhưng khoảng cách cùng tình cảm vô hình chung kéo lại gần rất nhiều, gương mặt lúc này, cũng có ba phần là vợ chồng rồi.

      Cửa lớn nhà họ Vu khóa, Vu Hàn mang theo khuôn mặt khẩn trương, cả người cứng ngắc cùng chồng vào trong nhà.

      Trong nhà, ba mẹ ngồi thẳng trong phòng khách, họ tựa hồ sớm dự liệu trở lại hay vẫn đợi ? Nhưng khi thấy về nhà, bọn họ lại trầm mặc, tiếng nào.

      Vu Hàn có chút thương tâm cùng chua xót. Bọn họ có phải hay còn xem là con họ nữa?

      Lão công của lại tiến lên trước.

      "Ba, mẹ, đây là chút tâm ý của con, xin vui lòng nhận cho". Khuê Thú Chi hai tay dâng lễ vật mang đến giao cho ba mẹ vợ.

      "Ngươi gọi ai là ba mẹ? Ngươi là ai?". Vu Khải Phu chậm rãi ngẩng đầu, vừa mở miệng tức giận.

      Khuê Thú Chi bị vặn hỏi như vậy, nhất thời lúng túng biết làm sao, hướng ánh mắt về phía vợ, hy vọng có thể đỡ gì đó.

      " ấy là Khuê Thú Chi, là chồng của con". Vu Hàn nghênh ngang giới thiệu.

      "Con gì?". Ánh mắt Vu Khải Phu chuyển sang phía con .

      " ấy là Khuê Thú Chi, là chồng con". chút sợ hãi nhìn thẳng vào ba mình, còn lại lần nữa.

      "Chồng con? Con còn chưa kết hôn, lấy đâu ra chồng?". Vu Khải Phu hơi cao giọng.

      "Hôm qua con vừa kết hôn".

      "Mày gì?". điệu bão tố càng nâng cao hơn nữa.

      "Hôm qua con cùng Thú Chi kết hôn, cho nên bây giờ ấy là chồng con". nhìn ba chớp mắt, ánh mắt quật cường mạnh mẽ. Xem các người bây giờ làm sao ép ta gả cho tên khốn kia?

      Trong phòng khách nhất thời lâm vào mảnh trầm mặc, giống như qua lâu lắm giây, hoặc phút đồng hồ rồi vậy.

      "Tiểu Hàn, lời như thế thể lung tung, là trẻ danh tiếng rất quan trọng, con —". Bà Vu mở miệng, lại bị con ngắt đứt lời.

      "Mẹ, lời con , con cùng Thú Chi kết hôn, nếu mẹ tin con, đây là thẻ căn cước con mới sở hộ chánh vụ đổi lại lúc chiều". liền lấy giấy căn cước, quay đầu nhìn về phía chồng mình. "Thú Chi, cũng lấy thẻ ra cho mẹ nhìn ".

      Hoài nghi nhận thẻ căn cước con đưa, lại đón thêm thẻ của con rể tân nhậm, bà Vu thấy ràng phía sau ghi tên họ vợ chồng xong, khiếp sợ ra lời, chỉ có thể run rẩy cầm trong tay hai tờ giấy chứng nhận trao cho chồng mình.

      Vu Khải Phu nhận lấy hai thẻ căn cước từ tay vợ, cúi nhìn kỹ lưỡng, khuôn mặt liền chút thay đổi, lâm vào trạng thái trầm mặc .

      "Ông xã?". Bà Vu chịu được khí nặng nề sầu muộn, nhịn được mở miệng kêu to.

      Vu Khải Phu ném hai thẻ căn cước xuống bàn trà, sau đó mới ngẩng lên nhìn về phía con vẻ mặt quật cường.

      Cá tính con cơ hồ giống ông như đúc, quật cường, mạnh mẽ, thông minh, nhưng hề biết để ý trước sau, luôn làm ra những chuyện động trời. Bất quá cái may là may mắn luôn đứng về phía bọn họ.

      "Đây là lựa chọn của con?". Ông chậm chạp mở miệng hỏi.

      "Đúng".

      "Nếu con lựa chọn như thế, tương lai có hối hận—".

      "Con hối hận".

      "Đừng có trước cái gì".

      "Con hối hận". Vu Hàn kiên định lặp lại, đồng thời nhìn về phía người chồng mình lựa chọn. tin tưởng cách làm người của , cũng tuyệt đối tin tưởng phụ .

      "Tốt, lời này tự con lấy, tương lai bất kể xảy ra chuyện gì, con tốt nhất nhớ kỹ lời mình , đừng có về nhà khóc lóc kể lể. Nếu con khóc trở về nhà, ba chỉ có thể với con là do con tự tìm lấy, hết thảy là con tự làm tự chịu". Vu Khải Phu vẻ mặt nghiêm nghị nhưng nhàng dịu xuống.

      Vu Hàn nghe vậy tan nát cõi lòng, trầm mặc .

      xong, ông từ ghế đứng dậy, trở về thư phòng, trở ra nữa.

      "Tiểu Hàn, trong trời đất phàm là cha mẹ, có cha mẹ nào lại muốn tốt cho con, con tại sao lại tin chúng ta?". Bà Vu lời thấm thía mở miệng.

      "Con thể tin, chẳng qua ba mẹ đối với con nhất định là tốt, nếu sao lại muốn nghe ý kiến của con?". Vu Hàn cúi đầu khàn giọng hỏi ngược lại, đợi mẹ trả lời, liền đau đớn bước ra khỏi nhà.

      Bà Vu thừa dịp con có ở đây, nhanh chóng hướng con rể . "Tiểu Hàn tựu giao cho con. Con bé có lẽ trách chúng ta, cũng có thể đau lòng chút, con tốt hơn nên hảo hảo trấn an con bé, chăm sóc nó, đừng để nó tiếp tục đắm chìm trong tâm trạng này".

      "Dạ, con biết, con chăm sóc ấy tốt". Khuê Thú Chi nhận lời.

      "Bất kể phát sinh chuyện gì, có bất kỳ khó khăn gì, nhất định phải gọi điện thoại báo cho chúng ta biết".

      "Con ".

      Hai người nhìn xong, bà xoay người về phía ngoài phòng, đối với con vừa tông cửa xông ra, gọi to. "Tiểu Hàn".

      Nghe thấy tiếng mẹ gọi, Vu Hàn dừng bước lại, ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn bà.

      "Nhớ chăm sóc bản thân tốt". Bà nhìn con thắm thiết, xong liền quay đầu bước vào lại trong nhà.

      Nước mắt Vu Hàn rốt cuộc nhịn được nữa rơi xuống.

      làm như vậy rốt cuộc là đúng hay sai đây?
      Last edited: 11/9/14
      Prunus Ngọc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :